Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
412,482
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNEJCUniGB_dhMe9HEV_bp_CeCJqZ8GntLv68bPrIfQd0X4uULHjbRKrcAOblNGoiDCyjskUy8DXA1EtyDOobyJDqv3MHopcwBQCK3xwH1i7V7GdVUUSyiZgGW4pNC5UNGq-o06h2R_c3wPosxMDQpe=w215-h322-s-no-gm

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Tác giả: Anh Anh Chiêu
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Cường, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Hiện đại, thiên tài máy tính Giang Thiên Ca vì đất nước mà hy sinh, sau đó trọng sinh.

Cô trọng sinh về chính kiếp trước của mình. Chỉ là kiếp trước này có chút thảm: Thân phận là thiên kim tiểu thư thật sự, nhưng lại bị ác ý tráo đổi, bị đánh bị mắng, bị ép gả cho gã đàn ông bạo lực đã qua một đời vợ, vì phản kháng mà bị đánh chết, thi thể còn bị bán đi kết minh hôn...

Giang Thiên Ca: Bi kịch cái gì! Gϊếŧ hết đám người cặn bã các người! Trước tiên sẽ khiến cho mọi chuyện rối tung lên, sau đó sẽ lôi ra ả thiên kim giả kia, đánh cho ả ta trở về hình dạng ban đầu.

Cuối cùng, cha giả mẹ giả, con gái giả, tất cả đều thay phiên nhau hành hạ, đóng gói xong rồi ném vào tù! Về phần cha mẹ ruột để lạc mất con gái mà cũng không biết, Giang Thiên Ca không muốn nhận: Tôi là một thiên tài máy tính thế kỷ 21, không làm thiên kim tiểu thư thì cũng có thể sống một cuộc đời tự do tự tại.

Bẻ khóa thông tin mật, chặn máy bay trinh sát, vớt tàu ngầm hạt nhân, nhận giấy khen, bận lắm rồi. Chỉ là, cô không muốn nhận, nhưng người thân lại cầu xin được nhận cô. Người cha là quân nhân mỗi ngày đều quan tâm hỏi han, tặng nhà, tặng sổ tiết kiệm, cô lừa người khác, cha cô liền đi theo sau lấp hố.

Người ông nội thì vô tư bênh vực cháu gái, thậm chí còn viết bản kiểm điểm thay cho cô. Người mẹ ruột ở nước ngoài, lại càng mang về cho cô năm người cậu cực kỳ lợi hại để cưng chiều cô...

Hả? Hình như làm thiên kim tiểu thư thật sự cũng được đấy chứ? Nhưng mà không có ai nói cho cô biết, sau khi làm thiên kim tiểu thư thật sự rồi, mỗi ngày đều phải đối mặt với hiện trường tranh giành cưng chiều nịnh nọt như vậy!

Giang Thiên Ca: Haiz ~ được hoan nghênh quá cũng phiền phức đấy. - Nhìn trúng một anh chàng quân nhân anh tuấn, Giang Thiên Ca quyết đoán cưa đổ anh. Sau đó phát hiện, người sĩ quan này có nguồn gốc rất sâu xa với cha cô.

- Biết được Lục Chính Tây và con gái mình đang hẹn hò, ông bố vợ Giang Viện Triều chau mày: "Tôi coi cậu như anh em, vậy mà cậu lại định hái hoa nhà tôi?"​
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 1: Chương 1



"Giang —— "

Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót.

Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng.

Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?"

Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi."

"Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn."

Minh hôn?

Lại là minh hôn!

Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo.

Ông cười như khóc.

Thật mỉa mai!

Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình!

Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra.

Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây.

Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần.

Nhưng vẫn là chậm một bước.

Lúc ông đến, con gái ông đã bị người ta hại chết.

Thi thể không rõ tung tích.

Ông cho người đi tìm kiếm cả đêm, tra được kết quả lại là bị bán đi gả cho người ta minh hôn!

Con gái ông, khi còn sống bị hành hạ, không được yên ổn.

Chết rồi, cũng không được thanh thản!

Nghĩ đến đứa con gái đáng thương của mình, đáy lòng Giang Viện Triều như bị dao đâm, cuống họng dâng lên vị tanh ngọt, không kiềm chế được mà trào ra khóe miệng.

...

Tiếng khóa cửa vang lên, Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa bị dọa đến run rẩy, trên mặt tràn đầy sợ hãi.

Bọn họ bị người ta bắt từ trong nhà, giam giữ ở đây.

Người giam giữ bọn họ, chính là Giang Viện Triều, cha ruột của Giang Thiên Ca!

Mười tám năm trước, vì muốn con gái mình được sống một cuộc sống tốt đẹp, bọn họ đã lén lút tráo đổi con của Giang Viện Triều.

Nhiều năm trôi qua như vậy, bọn họ cứ nghĩ rằng chuyện này sẽ không bị phát hiện.

Ai ngờ, hai ngày trước, Giang Viện Triều đột nhiên tìm đến.

Ông ta đến tìm con gái ruột của mình.

Nếu như là ba tháng trước, bọn họ còn có thể trả lại con gái cho ông ta.

Nhưng hiện tại, Giang Thiên Ca đã chết, đã được chôn cất, bọn họ còn trả thế nào được nữa!

Nhìn thấy Giang Viện Triều bên ngoài cửa sắt, Trương Lê Hoa cố nén sợ hãi, vừa lăn vừa bò đến, khóc lóc cầu xin:

"Thiên Ca thật sự là không cẩn thận rơi xuống sông, cái chết của con bé không phải do chúng tôi! Chúng tôi vẫn luôn coi con bé như con gái ruột mà nuôi nấng! Đồng chí Giang, ông tin tôi đi, ông phải tin tôi! Tôi nói đều là sự thật!"

"Thiên Ca chết rồi, người chết không thể sống lại! Đồng chí Giang, ông cứ coi như Ti Vũ là con gái của ông, để nó phụng dưỡng ông, chúng tôi sẽ không tranh giành với ông!"

Giang Viện Triều giận dữ, mặc kệ Trương Lê Hoa có phải phụ nữ hay không, nhấc chân đạp thẳng vào ngực bà ta:

"g**t ch*t con gái tôi, các người còn có mặt mũi bảo tôi nuôi con gái các người? Các người coi Giang Viện Triều tôi là cái gì?"

"Coi Thiên Ca như con gái ruột? Các người đã đối xử với con bé như thế nào? Đánh chửi, bớt xén ăn uống? Trời lạnh như vậy bắt con bé mặc áo mỏng manh đi gánh nước? Trời nắng chang chang bắt con bé phơi nắng đến bong tróc cả da?"

Trương Lê Hoa ôm ngực, hoảng sợ bò ra sau, "Không có, không có! Những chuyện đó đều là giả! Đều là người ta nói bậy! Là người ta nói bậy..."

"Nó học giỏi như vậy, thi đậu đại học, thế mà các người lại cướp giấy báo trúng tuyển, không cho nó đi học, muốn gả nó cho một lão già hơn nó mấy chục tuổi.

Nó không chịu, các người đánh nó, đánh chết nó.

Các người vẫn chưa buông tha cho nó, bán nó đi gả cho người ta minh hôn."

Giang Viện Triều gằn giọng, hai mắt đỏ ngầu: "Các người lại dám bán con bé đi gả minh hôn! Ai cho các người cái gan đó!"

Người đàn ông chưa từng rơi lệ khi vào sinh ra tử, giờ phút này lại đau đớn, nước mắt tuôn rơi.

Cảnh vệ phía sau nhìn mà chua xót, anh run giọng khuyên nhủ: "Đồng chí Giang, ông ra ngoài trước đi, giao bọn họ cho tôi."

"Không cần." Giang Viện Triều lắc đầu, trong đôi mắt đỏ ngầu là sự u ám đáng sợ.

Lúc Thiên Ca còn sống, ông là cha mà chẳng làm được gì cho con, Thiên Ca đã chết, thù này ông nhất định phải tự tay báo.

...

Hai mươi ba năm sau, tại một ngôi chùa nào đó ở Bắc Thành.

Giang Thiên Ca đi cùng bạn, nghe nói ngôi chùa này cầu duyên rất linh nghiệm, bạn cô gần đây hơi cô đơn, muốn cầu chút đào hoa chất lượng.

Nhưng Giang Thiên Ca không có ý định cầu duyên.

Tuy nhiên, đã đến rồi thì nên vào, cô cũng vào đại điện thắp hương, cầu Phật Tổ phù hộ cho ân nhân của cô cả đời bình an.

Từ khi có ký ức, Giang Thiên Ca đã biết thân thế của mình.

Cô là đứa trẻ bị bỏ rơi trong thùng rác, được một chú bộ đội tốt bụng đi ngang qua nhặt được, đưa đến cô nhi viện.

Trong những năm qua, người chú bộ đội tốt bụng ấy vẫn luôn âm thầm chu cấp cho cuộc sống và học tập của cô.

Cô chưa từng gặp ông, không biết tên ông, cũng không biết tuổi tác của ông.

Cô và ông liên lạc với nhau, ngoài những lần nhận tiền chu cấp, thì chỉ có một bức thư.

Bức thư đó, là năm cô học cấp ba, sau khi thử gửi thư đi, cô đã nhận được thư hồi âm.

Trong thư, ân nhân động viên cô học tập thật tốt, sau này học hành thành tài, cống hiến cho đất nước.

Trong thư, ông còn khen tên cô rất hay.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 2: Chương 2



Nhiều năm trôi qua, cô cũng đã làm được như mong muốn của ân nhân, học hành giỏi giang, cống hiến cho đất nước.

Chỉ là, cô vẫn không biết bất kỳ tin tức gì về ân nhân của mình.

Điều cô có thể làm, là mỗi lần đi chùa đều thắp hương cầu nguyện, mong Phật Tổ phù hộ cho ân nhân của cô cả đời bình an, vui vẻ.

Thắp hương xong, Giang Thiên Ca cúi đầu đi ra khỏi đại điện.

Nhưng vừa ra đến cửa, cô đã bị một người chặn lại: "Vị thí chủ này, tôi có thể xem bói tiền kiếp, kiếp này của người khác, cô có muốn xem thử một quẻ không?"

Nhìn thấy bộ đồ đạo sĩ trên người ông ta, Giang Thiên Ca bật cười: "Ông hôm nay mặc nhầm đồ rồi, hay là đi nhầm chỗ rồi? Đây là chùa, là địa bàn của các sư thầy.

Ông mặc đồ đạo sĩ như vậy, phải đến đạo quán mới có khách chứ."

Vị đạo sĩ kia dường như không nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của cô, mặt không đổi sắc đáp: "Gặp được nhau tức là có duyên, quẻ của tôi chỉ xem cho người có duyên thôi."

Người có duyên? Giang Thiên Ca thầm cười.

Thần côn đúng là khác biệt, đến những người bị lừa cũng có thể được diễn tả một cách tao nhã như vậy.

Bạn cô vẫn đang chờ thầy giải quẻ, dù sao cũng đang rảnh, Giang Thiên Ca muốn nghe xem ông ta có thể bịa ra được những gì: "Vậy ông nói xem nào."

Sau đó, Giang Thiên Ca thấy vị đạo sĩ kia vừa bấm đốt ngón tay, vừa lẩm bẩm, một hồi lâu sau mới lên tiếng: "Vị thí chủ này, kiếp trước của cô, sống rất khổ cực."

Giang Thiên Ca: "Khổ cực đến mức nào?"

"Xa cách người thân, sống không được yên ổn, chết không được thanh thản."

Giang Thiên Ca: "..."

Cô hơi tò mò, ông ta làm thần côn đến mức này rồi, có bị ai đánh bao giờ chưa?

Dù sao, chắc là chẳng có ai thích nghe những lời như vậy đâu nhỉ?

"Làm nhiều việc thiện, tích đức, có thể tu bổ luân hồi cho kiếp trước..."

"Tôi sống tốt kiếp này là được rồi, không cần phải quản đến chuyện kiếp trước làm gì."

Thấy bạn mình đã đi ra, Giang Thiên Ca không muốn nghe ông ta nói nhảm nữa, bèn trực tiếp ngắt lời, lấy từ trong ví ra mấy đồng xu đưa cho ông ta: "Làm phiền ông rồi.

Tôi đi đây, ông tìm người có duyên khác đi."

Nói xong, Giang Thiên Ca xoay người rời đi.

Giang Thiên Ca không biết rằng, sau khi cô rời đi, vị đạo sĩ kia vẫn nhìn theo bóng cô, miệng lẩm bẩm:

"Kiếp này số mệnh sắp tận, công đức trên người lại nhiều như vậy, xem ra là có phúc tu luyện từ kiếp trước."

"...!Chuyện năm đó tráo đổi con cái, tuyệt đối không thể để lộ.

Nếu không, chúng ta đều phải đi tù."

Giang Thiết Quân rít một hơi thuốc, từ từ nhả khói ra, làn khói mờ mịt cũng không che giấu được vẻ toan tính trong mắt ông ta.

"Hôm trước Trương Đại Lợi nói với tôi, nguyện ý bỏ ra năm trăm đồng tiền lễ.

Tôi chưa đồng ý, phải thúc giục hắn ta thêm chút nữa, ít nhất phải tám trăm đồng mới gả."

Trương Lê Hoa nghiến răng, ánh mắt độc ác: "Phải đấy, dù là vì Thiên Bảo, hay là vì Nữu Nữu, cũng không thể để con nhỏ đó đến Bắc Thành."

"Ông cụ nhà họ Giang thời gian trước vừa mới lên chức lớn, thân phận của Nữu Nữu nhà chúng ta ngày càng cao quý, không thể để con nhỏ đó phá hỏng..."

Hai người trong nhà vẫn đang thì thầm to nhỏ, Giang Thiên Ca lặng lẽ lùi ra ngoài.

Cô khẽ nheo mắt, hồi tưởng lại những lời vừa nghe được.

Tráo đổi con cái?

Trương Đại Lợi?

Năm trăm đồng tiền lễ?

Nữu Nữu?

Ban đầu Giang Thiên Ca cứ nghĩ mình chỉ là may mắn bắt kịp trào lưu trọng sinh, có thể sống hai đời.

Nào ngờ, tình tiết cẩu huyết tráo đổi thân phận lại xảy ra với cô.

Cô cứ nghĩ, thân thế kiếp trước của mình đã đủ éo le rồi.

Nào ngờ, thân thế kiếp này cũng chẳng kém cạnh gì.

Kiếp trước, cô sống ở thế kỷ 21, vốn là một đứa trẻ bị bỏ rơi trong thùng rác, may mắn được một chú bộ đội tốt bụng nhặt được, đưa đến cô nhi viện.

Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa kiếp này, tuy không vứt bỏ cô, nhưng bọn họ trọng nam khinh nữ, không xem con gái ra gì, so với cha mẹ ruột của cô ở kiếp trước cũng chẳng khác gì là mấy.

Không ngờ, hóa ra bọn họ không phải là cha mẹ ruột của cô, mà là một đôi cặn bã chuyên đi tráo đổi con cái của người khác.

Ở kiếp trước, cô học ngành công nghệ thông tin.

Vì để báo đáp ân tình của người chú bộ đội năm xưa đã nhặt cô từ trong thùng rác, sau khi tốt nghiệp, cô đã gia nhập một bộ phận bí mật của đất nước, cống hiến cho tổ quốc.

Trong một lần làm nhiệm vụ, cô bị bom nổ chết.

Sau đó, cô trọng sinh vào năm 1968, trở thành một sinh linh bé nhỏ.

Có lẽ là do lúc chết, đầu bị bom nổ tổn thương, nên khi mới đến thế giới này, đầu óc cô luôn trong trạng thái mơ màng, không cảm nhận được bất cứ điều gì từ thế giới bên ngoài.

Mãi đến khoảng một tuần sau, cô mới dần hồi phục.

Lúc cô tỉnh táo lại, thì đã ở nhà họ Giang rồi, vì vậy, cô cũng chưa từng nghi ngờ gì về thân thế của mình.

Bởi vì trải nghiệm của kiếp trước, nên đối với tình cảm cha mẹ, cô luôn lý trí và tỉnh táo.

Ông bà đối xử với cô thế nào, cô sẽ đáp trả lại như thế.

Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa không coi cô là con gái, cô cũng chưa từng coi họ là cha mẹ.

Ban đầu, Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa muốn dùng bạo lực tinh thần để hành hạ cô, dùng lời nói để thao túng cô, muốn bớt xén đồ ăn thức uống của cô.

Nhưng sau vài lần bị cô phản kháng, bọn họ không dám động vào cô nữa.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 3: Chương 3



Mấy năm nay, bọn họ sống chung với nhau như người dưng, không ai can thiệp vào cuộc sống của ai.

Cuộc sống của cô coi như yên bình.

Mười mấy năm trôi qua, Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa vẫn chưa từ bỏ ý định, lại muốn tính kế lên đầu cô?

Trương Đại Lợi?

Nếu cô nhớ không nhầm, Trương Đại Lợi trong miệng bọn họ đã hơn bốn mươi tuổi, gia cảnh cũng tạm ổn, có ba đứa con, vợ chết từ năm ngoái.

Nghe đồn là bị Trương Đại Lợi đánh chết.

Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa muốn dùng tám trăm đồng tiền lễ gả cô cho Trương Đại Lợi?

Giang Thiên Ca đột nhiên nhớ đến một giấc mơ trước đây của mình.

Giấc mơ chập chờn, nội dung cũng rất hoang đường, cô chưa từng để tâm đến.

Không hiểu sao lúc này, nội dung giấc mơ đó lại hiện lên rõ ràng trong đầu cô.

Trong mơ, Giang Thiên Bảo - con trai ruột của Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa - đã cướp giấy báo trúng tuyển đại học của cô, dùng tên cô để đi học.

Còn cô bị ép gả cho một gã đàn ông hơn cô hai mươi tuổi, gã đàn ông đó cũng tên là Trương Đại Lợi.

Vì chống cự, cô đã bị đánh chết.

Sau khi chết, thi thể bị bán đi gả minh hôn...

Từng hình ảnh trong mơ, giống như những chuyện đã từng xảy ra, lần lượt hiện lên trong đầu cô.

Giang Thiên Ca chợt nảy ra một suy nghĩ, có lẽ, đó không phải là mơ.

Mà những chuyện đó, có lẽ đã từng thực sự xảy ra với cô.

Cô mang theo ký ức của kiếp trước trọng sinh đến kiếp này, chính vì có ký ức của kiếp trước, cô mới có thể tự bảo vệ mình.

Những thủ đoạn của Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa mới không có tác dụng với cô.

Nhưng nếu như cô không có ký ức của kiếp trước, chỉ là một cô gái bình thường, không biết thân thế của mình, bị cha mẹ ngược đãi, áp bức, thì rất có thể những chuyện đó đã thực sự xảy ra với cô.

Giang Thiên Ca nhớ đến vị đạo sĩ mà cô đã gặp ở ngôi chùa nào đó ở Bắc Thành kiếp trước.

Ông ta đã nói "kiếp trước của cô sống rất khổ cực, xa cách người thân, sống không được yên ổn, chết không được thanh thản".

Ông ta còn bảo cô "làm nhiều việc thiện, tích đức, có thể tu bổ luân hồi cho kiếp trước".

Lúc đó, cô chỉ coi những lời đó là lời của một kẻ lừa đảo, hoàn toàn không để tâm.

Bây giờ nghĩ lại, dường như tất cả những chuyện xảy ra với cô đều có thể giải thích được.

Giấc mơ của cô, chính là kiếp trước đầy đau khổ của cô.

Cô mang theo ký ức của kiếp trước trọng sinh, chính là quay về kiếp trước để tu bổ luân hồi?

Nếu đúng như vậy, thì Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa không chỉ là những kẻ buôn người đã đánh tráo cô, mà còn là kẻ thù đã hại chết cô ở kiếp trước.

Minh hôn?

Nếu không phải kiếp trước cô am hiểu nhiều thứ, có lẽ cô cũng không biết minh hôn là gì.

Minh hôn là gì? Nghe tên là hiểu, chính là hôn lễ của người chết.
Có một số người, con trai trong nhà còn chưa kết hôn đã qua đời, lo lắng anh ta ở dưới đất lạnh lẽo nên mua thi thể phụ nữ về, tổ chức minh hôn chôn cất cùng, để cho anh ta ở dưới đó, vẫn có người hầu hạ.

Cho cô kết minh hôn?

Ánh mắt Giang Thiên Ca lạnh như băng quét về phía căn phòng, sau đó xoay người đi ra khỏi sân.

Dám hại tôi?

Không g**t ch*t các người, tôi thề không mang họ Giang!

...

Bên cạnh ủy ban thôn Tứ Lâu có một cây đa lớn.

Lúc này đang là giữa trưa, mặt trời chói chang thiêu đốt, những người không ra đồng làm việc đều bê ghế ra dưới gốc cây đa lớn ngồi hóng mát.

Từ xa, Giang Thiên Ca đã nghe thấy giọng nói huênh hoang của Giang Thiên Bảo.

"...!Đó là Đại học Hoa, ở thủ đô Bắc Thành, là trường đại học tốt nhất cả nước! Sinh viên tốt nghiệp từ đó, ai cũng có thể kiếm được nhiều tiền, làm quan lớn! Sau này tôi có thể làm quan lớn, các người đều phải nịnh bợ tôi!"

Nghe Giang Thiên Bảo nói, mọi người nhìn nhau cười thầm.

Một người lên tiếng: "Giang Thiên Bảo, nói như thể cậu thi đậu đại học rồi vậy".

Hôm qua, các vị lãnh đạo của trường cấp ba huyện gõ trống khua chiêng đi vào thôn.

Mọi người mới biết, con gái nhà họ Giang - Giang Thiên Ca, thi đậu Đại học Hoa!

Thời buổi này, có thể thi đậu đại học là một chuyện vô cùng ghê gớm.

Người trong thôn thi đậu đại học gần đây nhất là con trai út của trưởng thôn, đó là chuyện của năm năm trước rồi.

Bây giờ, Giang Thiên Ca nhà họ Giang cũng thi đậu đại học? Thi đậu còn là trường Đại học Hoa tốt nhất cả nước?

Mọi người vừa kinh ngạc, vừa hâm mộ, không ít người cắn răng tiếc nuối, trường đại học tốt như vậy, tại sao con cái nhà mình lại không thi đậu chứ!

Thế nhưng nhà họ Giang cũng nực cười thật.

Giang Thiên Ca thi đậu đại học, im hơi lặng tiếng, chẳng hề khoe khoang gì cả.

Còn Giang Thiên Bảo thì lưu ban, học lại, hai lần thi đại học đều trượt, vậy mà đã vội vểnh đuôi lên trời, vênh váo tự đắc.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 4: Chương 4



Những người nhìn mà ngứa mắt, bèn mỉa mai:

"Giang Thiên Bảo, người thi đậu Đại học Hoa là em gái cậu - Giang Thiên Ca, chứ không phải cậu, cho dù làm quan lớn, cũng là nó làm, cậu làm quan lớn gì?"

"Cậu á, nằm mơ giữa ban ngày còn hơn!"

Nghe được những lời này, mọi người đều cười phá lên.

Giang Thiên Bảo tức giận đến dậm chân bình bịch, hếch mũi lên trời hừ một tiếng: "Của nó chẳng phải là của tôi sao."

Bố mẹ đã nói rồi, sẽ để cho cậu ta dùng tên của Giang Thiên Ca để đi học đại học! Cậu ta muốn làm quan lớn, cậu ta cũng muốn kiếm thật nhiều tiền!

Giang Thiên Ca lạnh lùng liếc nhìn Giang Thiên Bảo, rồi đi về phía cuối thôn.

Người dân thôn Tứ Lâu đa phần sống ở đầu thôn và giữa thôn, cuối thôn chỉ có lác đác vài hộ gia đình sinh sống, trong số đó có Trần Quế Phương.

Trần Quế Phương hơn ba mươi tuổi, chồng mất cách đây vài năm.

Bây giờ bà ta là góa phụ.

Lúc Giang Thiên Ca đi qua, Trần Quế Phương vừa gội đầu xong, đang phơi tóc ở trong sân.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca, bà ta nồng nhiệt chào hỏi: "Thiên Ca, ngoài này nắng lắm, vào nhà ngồi chơi một lát đi!"

Giang Thiên Ca mỉm cười: "Vâng ạ, thím Trần, vậy cháu làm phiền thím một chút."

"Ôi! Còn khách sáo gì nữa, mấy đứa trẻ con các cháu, nói chuyện cứ văn vẻ hoa mỹ, thảo nào cháu có thể thi đậu Đại học Hoa."

Nói xong, Trần Quế Phương dời người, nhường chỗ cho Giang Thiên Ca: "Đến đây, ngồi đi cháu, chúng ta nói chuyện một lát, nhà thím chỉ có một mình, chẳng có ai để nói chuyện, buồn lắm."

Nói xong, bà ta lại hỏi: "Trời nắng thế này, sao cháu lại ra ngoài, bố mẹ cháu đâu?"

Giang Thiên Ca bèn nói: "Cháu ra ngoài hái nấm ạ.

Bố mẹ cháu chắc là vẫn còn ở nhà, lúc cháu ra ngoài, họ đang bàn bạc ngày mai vào chợ phiên, muốn mua cho anh cháu mấy bộ quần áo mới."

"Đúng rồi, cháu không nói thím suýt nữa thì quên mất, mai trên thị trấn có chợ phiên lớn." Trần Quế Phương vừa nói vừa đặt chiếc quạt đang phe phẩy xuống, nhướng đôi mày được tô vẽ đậm nét lên, cười hỏi: "Cả nhà cháu đều đi à?"

Giang Thiên Ca nhìn bà ta, đáp: "Chắc là không ạ.

Bố cháu không thích đi, ông ấy sẽ ở nhà trông nhà, cháu với mẹ cháu và anh cháu đi."

Nghe vậy, Trần Quế Phương cười ha hả: "Ừ nhỉ, đàn ông con trai ai mà thích đi chợ phiên."

Tròng mắt Trần Quế Phương đảo liên tục, nụ cười trên mặt càng thêm phần mờ ám.

Giang Thiên Ca cũng cong môi cười.

Cá đã cắn câu.

Nói chuyện thêm một lúc, Giang Thiên Ca nói mình phải về, Trần Quế Phương vui vẻ tiễn cô ra cửa.

Hái nấm chỉ là cái cớ, mục đích đã đạt được, Giang Thiên Ca đi vòng ra sau nhà Trần Quế Phương, định bụng đi đường tắt về nhà.

Con đường này nằm trên vùng đất cao, có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình trong nhà Trần Quế Phương.

Giang Thiên Ca vừa đi lên, đã thấy Trần Quế Phương thay một bộ quần áo khác, đang đứng trước gương ngắm nghía.

Nhìn rõ bộ quần áo trên người Trần Quế Phương, Giang Thiên Ca bật cười.

Bình thường không để ý, không ngờ Giang Thiết Quân lại là một tay lão luyện trong việc "chia đều".

Trong nhà và ngoài nhà, đều chăm lo chu đáo, một bát nước giữ cho phẳng lì.

Bộ đồ Trần Quế Phương mới thay, Trương Lê Hoa cũng có một bộ.

Giống hệt nhau.

Là do Giang Thiết Quân mua cho.

Lúc đó Trương Lê Hoa còn khoe khoang một hồi lâu, nói Giang Thiết Quân tâm lý, mắt nhìn tinh tường, mua cho bà ta bộ quần áo thật đẹp.

Ha, vở kịch này, càng lúc càng hay.

Nhưng mà, đây mới chỉ là bắt đầu, còn đặc sắc hơn nữa ở phía sau.

...

Giang Thiên Ca về đến nhà, Trương Lê Hoa và Giang Thiết Quân đã bàn bạc xong xuôi.

Trương Lê Hoa ra ngoài rồi, chỉ còn Giang Thiết Quân ngồi vắt chéo chân ở phòng khách, vừa ăn hạt dưa vừa nhổ vỏ lung tung khắp nhà.

Giang Thiên Ca cẩn thận bước qua chỗ vỏ hạt dưa vương vãi trên sàn nhà, đứng ở chỗ sạch sẽ, giả vờ ngạc nhiên hỏi: "Bố, mẹ với Vương Bảo Tráng ở thôn bên cạnh, rất thân thiết với nhau sao?"

"Sao ông ta cứ tìm mẹ con mãi thế? Con gặp ông ta mấy lần rồi.

Vừa nãy ở đầu thôn, ông ta còn hỏi con đấy."

"Vương Bảo Tráng tìm mẹ con?"

Tay Giang Thiết Quân đang cầm hạt dưa khựng lại, sa sầm mặt mày tra hỏi: "Con nhìn thấy nhiều lần rồi sao? Nhìn thấy ở đâu?"

Giang Thiên Ca gật đầu: "Rất nhiều lần rồi ạ."

"Có lúc là ở nhà mình.

Rất nhiều lần, con tan học về nhà đều thấy Vương Bảo Tráng ở nhà mình, lần nào cũng vậy, hễ con vừa về là ông ta lại đi."

"Ở trên thị trấn cũng gặp mấy lần, ông ta đi cùng mẹ con.

Bạn học con nhìn thấy còn tưởng ông ta là bố con cơ."

Giang Thiên Ca cười ngọt ngào, vẻ mặt ngây thơ vô tội, như thể chỉ đang vô tình kể lại một chuyện thú vị trong ký ức.

Nhưng với Giang Thiết Quân mà nói, những lời cô nói chẳng khác nào những chiếc đinh nhọn, ghim thẳng vào tim ông ta.

Giang Thiết Quân nghiến răng nghiến lợi, hai mắt trợn trừng.

Vương Bảo Tráng?

Tên Vương Bảo Tráng khốn nạn!

Nhìn thấy sắc mặt Giang Thiết Quân tái mét, tức giận đến mức gân xanh trên cổ nổi lên cuồn cuộn, Giang Thiên Ca nhướng mày, vui vẻ về phòng mình.

Giang Thiên Ca vừa mới về phòng, đã nghe thấy tiếng Giang Thiên Bảo vừa chửi rủa vừa đập phá đồ đạc: "Bọn nhà cậu, toàn một đám nhà quê ngu dốt..."

Trương Lê Hoa vừa đi về đến cửa, nghe thấy tiếng Giang Thiên Bảo đập phá đồ đạc, còn chưa bước vào nhà đã bắt đầu cằn nhằn:
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 5: Chương 5



"Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, bảo con đừng có lúc nào cũng đập phá đồ đạc như thế, đồ đạc hỏng rồi lại phải bỏ tiền ra mua đấy..."

"Mẹ đừng có nói mấy lời vô bổ đó nữa, sau này con có nhiều tiền lắm! Chờ con học đại học, làm quan lớn rồi, đồ đạc trong nhà, không cần phải bỏ tiền ra mua, sẽ có khối người tự động mang đến tận cửa biếu con!"

Giang Thiên Bảo đá bay chiếc ghế gỗ trên sàn nhà với vẻ mặt khinh thường, sốt ruột giục giã: "Chuyện đi học đại học của con, khi nào thì bố mẹ lo cho con xong?"

Lũ nhà quê trong thôn, vậy mà dám cười nhạo cậu ta, chúng nó không tin cậu ta có thể học đại học!

Cứ chờ đấy mà xem!

Sau này cậu ta làm quan to rồi, lũ chúng nó muốn cầu xin cậu ta làm việc gì, không quỳ xuống l**m chân cậu ta thì đừng hòng!

Giang Thiên Bảo gào lên: "Bố mẹ đừng có lề mề nữa.

Không phải Trương Đại Lợi nhà kia đang nhòm ngó Giang Thiên Ca sao, gả nó đi nhanh lên."

"Con có một người anh em họ làm ở đồn công an, bố mẹ cho con ít tiền, con tìm nó giúp, đổi chứng minh thư của con với Giang Thiên Ca."

Đến lúc đó, trên chứng minh thư của "Giang Thiên Ca" là ảnh của cậu ta, giấy báo nhập học cũng ở trong tay cậu ta, cậu ta có thể ung dung đi nhập học ở Đại học Hoa! Còn về vấn đề giới tính khác nhau, cũng chẳng có gì to tát, cứ nói là do trường cấp ba điền nhầm là được.

Chờ cậu ta được nghỉ, cầm theo thẻ sinh viên Đại học Hoa về, xem còn ai dám cười nhạo cậu ta nữa!

Nghe Giang Thiên Bảo nói vậy, Trương Lê Hoa nhíu mày, vẻ mặt nhăn nhó như xót xa: "Hết bao nhiêu tiền? Tiền trong nhà còn phải để dành cho con đi học đại học, lấy vợ nữa chứ."

Nói rồi bà ta lại nói tiếp: "Chuyện gả con gái không thể vội vàng được, vội quá người ta lại nghĩ chúng ta ham hố, mất giá lắm."

"Mẹ mới đến nhà Trương Đại Lợi rồi, xem thái độ của nhà nó, hình như vẫn còn muốn bàn chuyện lễ lạt.

Chờ mấy hôm nữa, mẹ sẽ đến đó một chuyến, đẩy mức lễ lạt lên cao..."

Giang Thiên Ca đang ngồi trong phòng, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai mẹ con bọn họ, trong lòng cô chẳng có gì bất ngờ.

Trong lòng Giang Thiên Ca đã có hai kế hoạch, vốn dĩ cô còn đang do dự không biết nên dùng kế nào.

Bây giờ thì khỏi phải do dự nữa, Giang Thiên Bảo đã thay cô đưa ra quyết định rồi.

Cậu ta cũng muốn thay cô đi học đại học sao? Nằm mơ giữa ban ngày!

Chờ cho hai mẹ con họ nói chuyện xong xuôi, Giang Thiên Ca mới từ trong phòng đi ra.

Nhìn thấy cô, Giang Thiên Bảo bĩu môi, Trương Lê Hoa nhíu mày, trên mặt hai người họ không hề có chút áy náy hay hổ thẹn nào khi bị người khác bắt quả tang đang tính kế xấu xa.

Giang Thiên Ca đang suy nghĩ xem mình nên phản ứng như thế nào mới tự nhiên.

Cô còn chưa nghĩ ra, đã thấy Giang Thiên Bảo hếch mặt lên trời nhìn mình.

"Mày cũng nghe thấy rồi đấy, bố mẹ quyết định cho tao đi học Đại học Hoa.

Tao là con trai, học đại học xong, sau này có thể tạo dựng sự nghiệp, còn mày chỉ là con gái, học đại học xong, cuối cùng chẳng phải cũng về nhà người ta hay sao!"

Thấy con trai đã nói rõ ràng như vậy, Trương Lê Hoa bèn ra vẻ "Mẹ làm tất cả là vì muốn tốt cho con", khuyên nhủ:

"Thiên Ca, Trương Đại Lợi nhà trên thị trấn đang để ý đến con đấy.

Nhà nó giàu lắm, con gả cho nó, sớm ngày được hưởng phúc mới là chuyện chính đáng! Con gái thì sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, lấy chồng sớm mới có thể chọn được người tốt! Nếu không, con học đại học bốn năm, tốt nghiệp ra trường thành gái già, đến lúc đó ai mà thèm lấy con nữa!"

Giang Thiên Ca cố kìm nén cơn giận muốn đấm cho hai mẹ con họ một trận, cúi đầu xuống, giả vờ vẻ mặt khó xử, băn khoăn: "...Để con suy nghĩ đã."

Sau đó, cô chớp chớp mắt, nhìn Trương Lê Hoa hỏi: "Mẹ, bố mẹ có muốn đi xét nghiệm nhóm máu không?"

"Bố của một bạn học cùng lớp với con là bác sĩ ở bệnh viện huyện, ông ấy nói có thể giúp chúng ta xét nghiệm nhóm máu miễn phí.

Bố mẹ có muốn xét nghiệm không, nếu muốn thì con bảo bạn con nói với bố nó một tiếng, nhờ ông ấy giúp chúng ta."

Xét nghiệm sức khỏe, xét nghiệm nhóm máu là phúc lợi mà chỉ những người làm việc ở cơ quan nhà nước trên thành phố mới có.

Cả cái thôn này, chỉ có con trai và con dâu trưởng thôn là được xét nghiệm nhóm máu, vợ trưởng thôn thường xuyên lấy chuyện này ra khoe khoang.

Nghe thấy vậy, Trương Lê Hoa rất nóng lòng muốn đi, nhưng bà ta lại tiếc tiền, không nỡ bỏ tiền túi ra đi xét nghiệm.

Bây giờ nghe nói có cơ hội được xét nghiệm miễn phí, bà ta chẳng cần suy nghĩ, lập tức đồng ý: "Xét nghiệm chứ, sao lại không! Mai chúng ta đến bệnh viện huyện."

Giang Thiên Ca nói: "Chúng ta đi cửa sau, đến bệnh viện như vậy, ảnh hưởng không tốt.

Hay là chúng ta tự lấy máu, cho vào lọ rồi mang đến bệnh viện, như vậy sẽ không khiến người khác chú ý."

Trương Lê Hoa cũng không nghi ngờ gì, vội vàng chạy vào nhà tìm lọ, lúc đang ngồi xổm trước tủ bới tìm, đột nhiên bà ta như sực nhớ ra điều gì, quay đầu lại hỏi:
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 6: Chương 6



Trước đây không phải người ta vẫn hay nói nhỏ máu nhận thân sao, máu người có thể nhận thân thật à?"

"Đương nhiên là có rồi ạ." Giang Thiên Ca gật đầu, giải thích với giọng điệu chắc nịch:

"Nhóm máu của bố mẹ quyết định nhóm máu của con cái.

Ví dụ như bố mẹ đều là nhóm máu O, thì con cái sinh ra chỉ có thể là nhóm máu O, không thể là nhóm máu khác."

"Nếu xét nghiệm ra nhóm máu khác, vậy thì đứa trẻ đó chắc chắn không phải con ruột."

Sắc mặt Trương Lê Hoa biến đổi, bà ta huých khuỷu tay vào người chồng đang ngồi bên cạnh, nhưng Giang Thiết Quân không những không có phản ứng gì, ngược lại còn trừng mắt nhìn bà ta với vẻ mặt u ám.

Trong lòng Trương Lê Hoa bốc hỏa, nhưng lúc này bà ta đang sốt ruột, cũng không có tâm trạng truy cứu xem tại sao Giang Thiết Quân lại trừng mắt nhìn mình.

Bà ta lạnh lùng nói với Giang Thiên Ca:

"Mẹ với bố con, tuổi đã cao, phải xét nghiệm.

Anh con là con trai, cũng phải xét nghiệm.

Còn con là con gái, khỏe mạnh bình thường, không cần phải xét nghiệm, con coi chích máu là trò đùa hay sao."

"Bốn người chúng ta đều đi xét nghiệm, vậy thì phải nợ người ta bao nhiêu ân tình? Con tưởng ân tình không cần phải trả hay sao? Nếu con muốn xét nghiệm, chờ sau này lấy chồng rồi, bảo chồng con dẫn con đi mà xét nghiệm."

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Trương Lê Hoa âm thầm ghi nhớ, hôm nào phải dặn dò Trương Đại Lợi, sau này cũng không được dẫn cô đi xét nghiệm.

"Nghe thấy chưa?"

Giang Thiên Ca cúi đầu che giấu cảm xúc trong mắt, ủ rũ gật đầu: "Con biết rồi, con không xét nghiệm nữa."

Sáng sớm hôm sau, nhìn thấy Trương Lê Hoa đã chuẩn bị xong ba cái lọ, định chích máu ở đầu ngón tay, Giang Thiên Ca bèn nhắc nhở:

"Vì là chúng ta tự lấy máu, nên khi mang đến bệnh viện, có khả năng máu đã bị biến chất, không thể xét nghiệm được nhóm máu.

Để chắc chắn, ít nhất mẹ phải lấy đầy nửa lọ."

Cái lọ mà Trương Lê Hoa chuẩn bị là lọ thủy tinh đựng đồ ăn, không tính là lớn, nhưng cũng không phải nhỏ.

Nửa lọ, ít nhất cũng phải ba bốn trăm ml.
Giang Thiên Ca đưa mắt nhìn ba người Trương Lê Hoa, cảm thấy với vóc dáng của họ, ba bốn trăm mililít có vẻ hơi ít, bèn nói:

"Để chắc chắn hơn, mọi người cứ lấy thêm một ít, đổ đầy lọ đi.

Đây là cơ hội hiếm có được xét nghiệm máu miễn phí, lỡ đâu máu bị hỏng, không xét nghiệm được thì uổng công lắm."

Giang Thiên Bảo đã bị rạch ngón tay, đau đến nhe răng nhếch miệng, cậu bé nhăn nhó hỏi: "Sao lại phải lấy nhiều như vậy? Không phải chỉ cần một chút máu là được rồi sao?"

Giang Thiên Ca cũng tỏ vẻ khó hiểu: "Em cũng không biết, bạn em nói với em như vậy."

"Cứ lấy đi, không tốn tiền mà được xét nghiệm máu, đây là cơ hội khó lắm mới có được, lấy nhiều một chút thì cứ lấy nhiều một chút." Trương Lê Hoa vừa nói vừa nhịn đau, dùng sức nặn ngón tay để máu chảy ra nhanh hơn.

Hai mươi phút sau, Giang Thiên Ca trở về nhà chính, nhìn thấy ba lọ máu trên bàn và ba khuôn mặt trắng bệch, cô mỉm cười nói: "Bây giờ mang đi, chiều nay là có thể biết kết quả."

Liếc nhìn Giang Thiết Quân, Giang Thiên Ca chợt nhớ đến nụ cười rạng rỡ của Trần Quế Phương ngày hôm qua.

Cô quay sang nói với Trương Lê Hoa: "Mẹ, chúng ta cùng đi nhé.

Hôm nay là ngày họp chợ trên trấn, tiện thể chúng ta đi dạo một chút."

...

Đến trấn, Giang Thiên Ca vừa nhìn đã thấy Trần Chí Dũng đang lắc lư trên đường.

Thấy Giang Thiên Ca, Trần Chí Dũng như chuột thấy mèo, định bỏ chạy.

Giang Thiên Ca thản nhiên gọi tên anh ta, anh ta lập tức đứng im như phỗng.

"Nghe nói cậu thi đỗ Đại học Hoa rồi phải không? Chúc mừng, chúc mừng." Trần Chí Dũng cười gượng gạo, nụ cười cứng đờ.

Trên đời này mà có thuốc hối hận, chắc chắn Trần Chí Dũng sẽ là người mua đầu tiên.

Anh ta luôn hối hận vì lúc trước đã có mắt như mù.

Trần Chí Dũng và Giang Thiên Ca học cùng trường, nhưng anh ta không thích học hành, đến trường chỉ để giết thời gian, trốn học, đánh nhau, trêu chọc bạn nữ.

Vì dám trêu chọc Giang Thiên Ca nên đã bị cô đánh cho nằm liệt giường nửa tháng.

Nghĩ đến trải nghiệm bị đánh, da đầu Trần Chí Dũng vẫn còn hơi tê dại: "Chị Giang! Chị Giang! Gần đây em ngoan lắm, không gây chuyện gì đâu."

Gọi lung tung cái gì thế không biết.

Giang Thiên Ca mím môi im lặng, "Mình tìm cậu giúp một việc, vứt cái này xuống sông giúp mình."

"Chiều nay rảnh thì ghé qua làng mình, đưa cho mình một tờ giấy trắng."

À à, không phải muốn đánh mình là tốt rồi.

"Đây là cái gì?" Nỗi lo lắng đã được giải trừ, Trần Chí Dũng tò mò về thứ trong tay, định mở túi ra xem.

"Nhìn vào là hối hận đấy." Máu me be bét, có gì hay mà xem.

Giang Thiên Ca chỉ vào Trương Lê Hoa đang ngồi trên tảng đá phía sau với khuôn mặt tái nhợt, ra vẻ khó nói: "Mẹ mình lúc nãy ngồi xe bị nôn..."

Trần Chí Dũng: "..."

Nếu là người khác, anh ta đã ném thẳng thứ đó vào đầu người ta rồi.

Nhưng đây là Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca tìm anh ta, chắc chắn là không có chuyện gì tốt đẹp.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 7: Chương 7



Đưa đồ cho Trần Chí Dũng xong, Giang Thiên Ca quay lại bên cạnh Trương Lê Hoa: "Mẹ, bạn con tình cờ ở trên trấn, con đưa máu cho cậu ấy rồi.

Chiều nay cậu ấy sẽ mang kết quả đến.

Mẹ thấy trong người không khỏe thì chúng ta về trước nhé."

Sáng sớm đã phải lấy đầy một lọ máu, chưa kịp ăn sáng đã lên trấn, lại bị xe công nông xóc nảy suốt dọc đường, Trương Lê Hoa cảm thấy choáng váng, hoa mắt.

Nghe Giang Thiên Ca nói có thể về, bà vội vàng gật đầu, cũng chẳng còn tâm trạng đi chợ nữa.

Giang Thiên Ca thuê một chiếc xe bò, mua cho Trương Lê Hoa sữa đậu nành và bánh bao, để bà ngồi trên xe vừa ăn vừa nghỉ ngơi lấy lại sức.

Nếu không thì vở kịch lát nữa sẽ không còn đặc sắc.

Trương Lê Hoa ăn hết bốn cái bánh bao thịt lớn, hai cốc sữa đậu nành to.

Khi xe bò dừng trước cửa nhà, bà đã hồi phục hoàn toàn.

Giang Thiên Ca rất hài lòng.

Trương Lê Hoa đẩy cửa bước vào nhà, Giang Thiên Ca đứng bên ngoài.

Cô ngẩng đầu nhìn trời, thầm đếm trong lòng.

Đếm đến sáu thì trong nhà vang lên tiếng mắng chửi của Trương Lê Hoa.

"...!A! Giang Thiết Quân! Ông đúng là đồ khốn nạn! Ông dám làm chuyện bỉ ổi đó, ông có lỗi với tôi không hả!"

"Trần Quế Phương! Con hồ ly tinh trơ trẽn! Tao đánh chết mày!"

"Giang Thiết Quân, tôi vất vả sinh con đẻ cái cho ông, thức khuya dậy sớm hầu hạ ông, vậy mà ông lại dám ngủ với con đàn bà góa đó, ông đúng là đồ vô lương tâm, súc sinh còn hơn...!A...!Trần Quế Phương, đồ con ranh con, sao mày dám mặc quần áo của tao..."

Ngay lập tức, trong nhà vang lên tiếng đồ đạc bị đập phá, xen lẫn tiếng quát thầm của Giang Thiết Quân: "Trương Lê Hoa, bà có thôi đi không..."

Nhà họ Giang nằm ở khu đất đông dân cư nhất, nhà nào cũng san sát nhau.

Tiếng ồn ào trong nhà nhanh chóng thu hút sự chú ý của hàng xóm xung quanh: "Thiên Ca, chuyện gì vậy? Bố mẹ cháu đánh nhau à?"

Giang Thiên Ca ngơ ngác: "Cháu không biết, cháu vừa mới về."

"Giang Thiết Quân với bà Lê Hoa này cũng lạ thật, đều là vợ chồng già rồi, có gì mà không nói rõ ràng, đánh nhau làm gì chứ? Đi, chúng ta vào khuyên can..."

Một đám người xúm vào bàn tán, miệng thì nói đi khuyên can nhưng trong lòng cũng muốn hóng chuyện.

"Ôi chao, Thiết Quân, Lê Hoa, hai người làm gì thế này...!Á! Quế Phương, sao cô lại ở đây?"

Mọi người vừa định đẩy cửa thì thấy Trần Quế Phương chỉ mặc độc một chiếc quần đùi và áo lót nhỏ ôm đầu chạy ra, ai nấy đều sững sờ: "Cái...!cái này..."

Sau khi định thần lại, sắc mặt mọi người đều trở nên hết sức kỳ lạ.

Chẳng lẽ...!chẳng lẽ...!là bắt gian tại trận?

!

"...!Giang Thiết Quân! Ông dám ngủ với người khác sau lưng tôi, còn dám đưa về nhà, làm chuyện bỉ ổi trên giường của tôi, ông có thấy ghê tởm không hả!"

Trong nhà, Trương Lê Hoa vừa mắng vừa vung tay định tát Giang Thiết Quân.

Bị bắt gian tại trận, Giang Thiết Quân cũng cảm thấy xấu hổ và áy náy, ban đầu ông ta không hề đánh trả.

Nhưng Trương Lê Hoa như phát điên, không chịu buông tha, cứ gào khóc ầm ĩ khiến Giang Thiết Quân cảm thấy mất mặt.

Nhớ lại những lời mình nghe được ngày hôm qua, ông ta đen mặt, thẳng tay đẩy Trương Lê Hoa ra.

"Bà có thôi đi không! Đừng tưởng tôi không biết chuyện của bà với Vương Bảo Cường nhé! Bà nói tôi ghê tởm, bà chẳng lẽ không ghê tởm sao? Đồ đàn bà hư hỏng, nói đi, bà với Vương Bảo Cường đã lăn lộn trên cái giường này bao nhiêu lần rồi?"

Bị Giang Thiết Quân đẩy mạnh, Trương Lê Hoa loạng choạng ngã vào góc bàn, máu chảy ròng ròng.

Nghe Giang Thiết Quân chất vấn, ánh mắt bà ta hoảng loạn, ôm đầu kêu gào rồi bò dậy lao vào đánh Giang Thiết Quân.

"Ông nói bậy! Tôi với Vương Bảo Cường không có gì cả, là ông, là ông dám làm chuyện bỉ ổi đó..."

Thấy Trương Lê Hoa phản ứng như vậy, Giang Thiết Quân càng tin là bà ta chột dạ.

Ông ta tức giận túm tóc Trương Lê Hoa, giáng xuống đầu bà ta những cái tát như trời giáng: "Bà dám cắm sừng tôi mà tôi còn chưa tính sổ với bà, bà còn dám mắng tôi sao? Hôm nay tôi sẽ đánh chết bà, sau đó đi tính sổ với Vương Bảo Cường."

Giang Thiết Quân ra tay rất tàn nhẫn, chỉ nghe tiếng thôi cũng đủ biết.

Ban đầu mọi người chỉ nghĩ là Giang Thiết Quân dan díu với Trần Quế Phương, bị Trương Lê Hoa bắt gian tại trận.

Ai ngờ đâu lại nghe được chuyện Trương Lê Hoa dan díu với Vương Bảo Cường.

Mọi người trong sân bỗng chốc được phen hóng hớt, họ túm tụm lại thì thầm, ghé tai nhau xì xào bàn tán, cũng chẳng còn mấy ai muốn can ngăn nữa.

Mãi đến khi thấy Giang Thiết Quân như lên cơn điên, đánh Trương Lê Hoa đến mức đầu bê bết máu, sợ xảy ra chuyện chẳng lành, mọi người mới cuống quýt can ngăn: "Thiết Quân, Lê Hoa, có gì từ từ nói, đừng đánh nhau nữa, đánh người là phải đền mạng đấy!"

Những người chạy đến hóng chuyện đầu tiên đều là phụ nữ và người già, thấy Giang Thiết Quân đánh người như phát rồ, có người cuống quýt kêu lên: "Nhanh đi gọi người, gọi trưởng thôn đến đây, đến nhà mẹ đẻ của Lê Hoa, gọi anh em nhà họ đến..."

Chỉ trong chốc lát, sân nhà họ Giang đã náo loạn như gánh hát.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 8: Chương 8



Giang Thiên Ca đã sớm lùi ra xa khỏi đám đông, đứng ở một góc khuất, ánh mắt lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Vợ chồng Trương Lê Hoa, vì con gái của họ mà đã đánh tráo con gái của cô.

Vì con trai của họ mà muốn cướp suất học đại học của cô, còn định gả bán cô với giá 800 đồng tiền sính lễ.

Không phải cả nhà bọn họ cùng nhau tính kế cô sao?

Được lắm, để xem sau này bọn họ còn có thể tiếp tục cấu kết với nhau, cùng nhau hại cô nữa hay không.

Chuyện của Giang Thiết Quân và Trần Quế Phương, thực ra cô đã biết từ lâu rồi.

Còn về chuyện của Trương Lê Hoa và Vương Bảo Cường, có thực sự xảy ra hay không thì Giang Thiên Ca không chắc chắn.

Nhưng có thể khẳng định là Trương Lê Hoa chắc chắn có ý đồ với Vương Bảo Cường.

Nghe nói năm xưa, Trương Lê Hoa và Vương Bảo Cường từng có qua lại với nhau.

Nhưng vì nhà họ Trương chê nhà họ Vương nghèo, không đủ tiền sính lễ nên đã gả Trương Lê Hoa cho Giang Thiết Quân.

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.

Bây giờ Vương Bảo Cường đã đổi đời, trở thành người giàu nhất làng.

Trong khi Giang Thiết Quân chẳng có bản lĩnh gì, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, ra oai với vợ con, thử hỏi Trương Lê Hoa có cam tâm không?

Vì một số suy nghĩ khó nói nên thành, Vương Bảo Cường thi thoảng lại đến trước mặt Trương Lê Hoa khoe khoang, v* v*n, thử hỏi trong lòng Trương Lê Hoa không có chút rung động nào sao?

Không phải bọn họ cùng nhau tính kế cô sao?

Giang Thiên Ca cười lạnh.

Được lắm, nếu sau hôm nay, bọn họ còn dám gạt bỏ hiềm khích trước kia, tiếp tục cấu kết với nhau để hãm hại cô, cô thề sẽ không tha cho bọn họ.

Đây mới chỉ là món khai vị thôi.

Mối thù kiếp trước, cô cũng đã báo rồi.

Sau này, gia đình Giang Thiết Quân đừng hòng được yên ổn.

Chờ hành hạ bọn họ đủ rồi, cô sẽ tống hết vào tù.

...

"Ôi chao! Làm gì thế này!"

Bà chủ nhiệm phụ nữ chạy vào trước, kéo Giang Thiết Quân lại: "Thiết Quân, dừng tay lại! Đánh nữa là chết người đấy!"

Trưởng thôn Tứ Lâu năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, năm ngoái bị ngã gãy chân, đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn, không đi lại được.

Ông được người ta cõng đến đây, suýt chút nữa thì lộn ruột gan ra ngoài.

Vừa vào đến sân, thấy Giang Thiết Quân đánh Trương Lê Hoa đầu bê bết máu, sắc mặt trưởng thôn tối sầm lại, ông chống gậy quát: "Giang Thiết Quân, cậu muốn đánh chết vợ rồi cưới vợ mới à?"

Trưởng thôn nghe nói vợ chồng Giang Thiết Quân đánh nhau nên được người ta cõng đến đây, còn lý do vì sao họ đánh nhau thì ông không biết, những lời ông vừa nói cũng chỉ là thuận miệng mà nói.

Nhưng những người đã biết chuyện, nghe trưởng thôn nói vậy, trong lòng đều thầm nghĩ: Nói không chừng là ông ta có ý định đó thật, chẳng phải đã có sẵn một người rồi sao.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Trần Quế Phương.

Nghe trưởng thôn nói vậy, Trương Lê Hoa giật mình kinh hãi, bà ta trừng mắt nhìn Giang Thiết Quân, sau đó lao về phía Trần Quế Phương.

"Làm cái gì đấy! Dừng tay lại hết cho tôi!" Thấy hai người lại đánh nhau, sắc mặt trưởng thôn tối sầm lại, ông chống gậy quát.

Lúc này, anh em, cháu chắt nhà mẹ đẻ Trương Lê Hoa cũng đã đến trước cửa.

Giang Thiên Ca chạy đến trước mặt họ, chỉ vào trong sân hét lớn:

"Cậu ơi, bố cháu định đánh chết mẹ cháu rồi! Hắn ta muốn lấy vợ mới!"

"Giang Thiết Quân, đồ súc sinh!" Nhà họ Trương lập tức như bùng nổ, một đám người xông vào, xông vào đánh Giang Thiết Quân túi bụi.

Trưởng thôn vừa quát tháo, vừa mắng mỏ, vừa gõ gậy gọi người can ngăn, trong phút chốc, sân nhà họ Giang đã náo loạn như gánh hát.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Giang Thiên Ca rất hài lòng.

Cô ngước mắt lên nhìn thấy Trần Chí Dũng đang lấp ló ở ngoài cửa, liền đi ra ngoài, kéo anh ta vào một góc khuất.

"...!Nhà cậu...!đang...!làm gì thế?" Trần Chí Dũng vừa hỏi vừa liếc mắt nhìn vào trong sân.

Giang Thiên Ca liếc nhìn anh ta: "Chẳng phải cậu đã biết rồi sao?"

Trần Chí Dũng cười gượng gạo.

Anh ta rất sợ Giang Thiên Ca nhưng lại không dám không đến, ban đầu định quanh quẩn ở ngoài một lát rồi mới vào.

Ai ngờ đâu vừa vào làng đã thấy mọi người hớn hở chạy về phía này.

Hỏi ra mới biết là bố mẹ Giang Thiên Ca đánh nhau, lại còn là màn bắt gian tại trận vô cùng nóng bỏng!

Anh ta phấn khích vô cùng, chẳng muốn chờ đợi thêm nữa, lập tức chạy đến xem.

Bây giờ gặp Giang Thiên Ca, Trần Chí Dũng lại sợ hãi, anh ta nịnh nọt nói: "Mình nghe nói nhà cậu xảy ra chuyện nên đến xem sao, xem có giúp được gì không."

Trần Chí Dũng gật đầu lia lịa: "Tuyệt đối không phải mình muốn đến xem náo nhiệt đâu."

Giang Thiên Ca tất nhiên không sợ người khác xem náo nhiệt, cô cố tình làm lớn chuyện lên để cho mọi người cùng xem, càng đông càng tốt.

Giang Thiên Ca gật đầu: "Ừ, mình biết."

"Bố mình bị mẹ mình bắt gian tại trận, hai người họ đánh nhau đến mức đầu rơi máu chảy, bây giờ vẫn còn đang đánh nhau trong đó, cậu muốn vào xem không? Lát nữa mình dẫn cậu vào."

Nghe Giang Thiên Ca nói vậy, Trần Chí Dũng trợn tròn mắt: "Chuyện...!chuyện này...!kinh khủng quá...!À không...!mình...!mình không vào đâu!"

Nhà ai mà bố mẹ đánh nhau lại còn rủ rê người khác vào xem chứ? Anh ta luôn cảm thấy lời nói của Giang Thiên Ca có gì đó sai sai.
Giang Thiên Ca: "Khách khí với tôi làm gì, gọi cậu vào thì vào đi.

Cậu chạy xa như vậy tới, để tôi rót cho cậu cốc nước."

"Không không không!" Trần Chí Dũng lắc đầu liên tục: "Không cần uống nước, không cần uống nước! Tôi không khát!" Giang Thiên Ca mà rót nước cho anh ta? Anh ta nào dám uống.

Không uống thì thôi, cô cũng không thích bưng trà rót nước cho người khác.

Giang Thiên Ca liền hỏi: "Giấy bảo cậu mang đến đâu?"
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 9: Chương 9



Trần Chí Dũng gật đầu lia lịa: "Mang theo rồi, mang theo rồi.

Cố ý ra hiệu sách mua giấy A4, được không?"

Giang Thiên Ca "Ừ" một tiếng, lại hỏi: "Có bút không?"

Trần Chí Dũng: "Có! Cũng cố ý mua rồi."

Giang Thiên Ca nhận giấy và bút, kê đệm xe đạp lên, bắt đầu viết chữ lên giấy A4.

Cô cố ý đổi chữ viết, nét chữ nguệch ngoạc, Trần Chí Dũng nhìn một hồi lâu mới nhìn rõ chữ trên đó: "Kết quả xét nghiệm nhóm máu", "Giang Thiết Quân nhóm máu O", "Trương Lê Hoa nhóm máu O", "Giang Thiên Bảo nhóm máu B"...

Trần Chí Dũng trợn tròn hai mắt.

Bố mẹ anh ta đều đi làm ở cơ quan, đã từng kiểm tra nhóm máu.

Một người chị họ của anh ta làm y tá ở bệnh viện, đã tìm cơ hội giúp anh ta kiểm tra nhóm máu.

Chị ấy cũng nói cho anh ta biết, mối quan hệ giữa nhóm máu của bố mẹ và nhóm máu của con cái.

Bố mẹ đều là nhóm máu O, con cái cũng sẽ là nhóm máu O.

Giang Thiên Ca học giỏi như vậy, chắc chắn là biết điều này!

Giang Thiên Bảo là con trai nhà họ Giang, nếu Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa là nhóm máu O, Giang Thiên Bảo nhất định cũng là nhóm máu O.

Tuyệt đối không thể là nhóm máu B! Trừ khi, Giang Thiên Bảo...

Trần Chí Dũng cảm thấy sau lưng ớn lạnh, da đầu tê dại: "...!Cậu...!Cậu..."

Nhìn thấy dáng vẻ nói năng lắp bắp của Trần Chí Dũng, Giang Thiên Ca khinh bỉ liếc nhìn anh ta một cái.

Cô nhìn chằm chằm Trần Chí Dũng, giọng điệu đe dọa: "Sau này cậu mà còn bắt nạt bạn nữ, tôi sẽ..."

"Không dám, không dám nữa! Sau này tôi nhất định không bắt nạt bạn nữ nữa!"

"Sau này tôi nhất định sẽ học hành tử tế...!Không, từ giờ trở đi! Từ giờ phút này, tôi sẽ học hành tử tế, không chơi bời lêu lổng nữa!"

Đáng sợ quá! Giang Thiên Ca thật đáng sợ!

Trước đây, anh ta sợ Giang Thiên Ca đánh mình.

Bây giờ mới biết, bị đánh còn là may! Nếu Giang Thiên Ca mà động não hại người, tâm địa đen tối, vậy thì thật sự không phải chuyện đùa!

Nghe tiếng kêu la thảm thiết của Giang Thiết Quân trong sân, Trần Chí Dũng nín thở, len lén liếc mắt nhìn Giang Thiên Ca một cái, sau khi liếc xong, sợ đến mức không dám thở mạnh!

Thật là đáng sợ!

Anh ta đột nhiên đồng cảm với Giang Thiên Bảo.

Tên ngốc Giang Thiên Bảo kia, giờ này còn không biết đang ở xó xỉnh nào, cười ngây ngô.

Hắn ta còn chưa biết, nhà mình bị trộm, bố ruột cũng bị đổi mất rồi! Hắn ta trở thành con hoang rồi!

...

Lúc Giang Thiên Ca dẫn Trần Chí Dũng vào nhà, trưởng thôn đã cho người tách Giang Thiết Quân và nhà họ Trương ra.

Trương Lê Hoa và Trần Quế Phương cũng bị chị em trong hội phụ nữ kéo lại.

"Mấy người đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm loạn như thế hả? Thiên Ca sắp vào đại học rồi, Thiên Bảo cũng đến tuổi lấy vợ rồi, các người làm thế này, không thấy xấu hổ à?

Trưởng thôn cau mày nhìn Trần Quế Phương, rồi lại nhìn sang Trương Lê Hoa đang ngồi bệt dưới đất khóc lóc om sòm, liền trừng mắt với Giang Thiết Quân: "Thiết Quân, còn không mau đỡ vợ cậu dậy!"

"Nhân lúc các anh vợ cậu còn đang ở đây, cậu phải hứa với Lê Hoa là từ nay về sau không được tái phạm nữa."

Làm trưởng thôn, ông cũng đã xử lý không ít vụ đánh nhau của các cặp vợ chồng.

Cách giải quyết cũng không khác nhau là mấy, trước tiên là can ngăn, sau đó là dàn xếp cho êm xuôi.

Để Giang Thiết Quân xin lỗi trước mặt nhà vợ, rồi ông ta dạy dỗ thêm vài câu, coi như xong chuyện.

Giang Thiết Quân cứng cổ, không nói tiếng nào.

Trương Lê Hoa lăng loàn như vậy, ông ta đánh cô ta là đáng phải! Tại sao ông phải xin lỗi?

Nhà họ Trương ỷ đông h**p yếu, đánh ông, vậy mà còn muốn ông cúi đầu xin lỗi? Trên đời này làm gì có chuyện vô lý như vậy! Ông là đàn ông con trai, nhất định không xin lỗi!

Nhìn thấy dáng vẻ vừa cứng đầu vừa hèn nhát của Giang Thiết Quân, trưởng thôn tức giận đến mức muốn xông lên đạp cho ông ta mấy cái: "Câm rồi à? Nói mau!"

Cho bậc thang rồi mà không xuống, là muốn bị đánh tàn phế mới vừa lòng sao? Mấy người nhà họ Trương này, ai cũng nổi tiếng là hung dữ.

"Giang Thiết Quân." Anh trai Trương Lê Hoa hung hăng giơ nắm đấm: "Cậu còn chưa bị đánh đủ hả?"

Người nhà họ Trương thật sự rất tức giận chuyện Giang Thiết Quân đánh Trương Lê Hoa.

Cơn tức giận của bọn họ bắt nguồn từ việc Giang Thiết Quân dám bắt nạt người nhà họ Trương, khiến bọn họ cảm thấy bị xúc phạm, đánh Giang Thiết Quân một trận cũng coi như đã trút giận.

Đánh người xong, trút giận xong, thì phải dàn xếp êm xuôi.

Dù sao Trương Lê Hoa và Giang Thiết Quân cũng phải tiếp tục sống với nhau.

Nhưng mà đã sống với nhau rồi thì làm sao ly hôn được?

Nói đùa gì vậy, đừng nói là trong thôn không có ai ly hôn, mà cho dù có người ly hôn đi chăng nữa, thì Trương Lê Hoa cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, ly hôn rồi thì cô ta có thể đi đâu? Về nhà mẹ đẻ? Vậy thì càng là nói đùa.

Nhà mẹ đẻ lấy đâu ra chỗ cho cô ta.

Trương Lê Hoa cũng hiểu rõ điều này, cô ta cũng không khóc to nữa, chỉ thút thít nhìn chằm chằm Giang Thiết Quân, chờ ông ta cúi đầu.

"Giang Thiết Quân, cậu nói hay không?" Anh trai Trương Lê Hoa lại gầm lên một tiếng, giơ nắm đấm, ra vẻ như sắp giáng xuống.

Giang Thiết Quân sợ tới mức run bắn người, vô thức sờ lên chỗ bị đánh, đau đến mức kêu lên một tiếng.

Nhìn thấy nắm đấm đang giơ trước mặt, Giang Thiết Quân dù trong lòng có ngàn vạn lần không cam tâm, nhưng cũng chỉ có thể nuốt cục tức vào trong, nghiến răng chịu thua.
 
Back
Top Bottom