Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 250: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (8)



Lữ Thu Nguyệt hơi oán trách mẹ mình: “Mẹ, con biết mẹ muốn tốt cho con, nhưng đầu cần nói ra từ trước như vậy. Đợi sau này kết hôn rồi, con mới đưa hai đứa nhỏ đó cho mẹ của Lưu Trụ không phải tốt hơn sao?”

Mẹ Lữ buông đồ trong tay xuống, nói: “Mẹ vì ai chứ, còn không phải vì con sao? Con nghĩ Lưu Đại Ngân kia là người dễ đối phó như vậy à? Hiện tại Lý Lưu Trụ đang làm việc cho gia đình, tiền lương cũng do mẹ cậu ta phát, nhìn là biết quyền quản lý gia đình đều nằm trong tay bà ấy, đợi kết hôn rồi con mới nói hai đứa nhỏ không được sống cùng vợ chồng con, con không sợ mẹ cậu ta không vui, sẽ không cho vợ chồng con một xu nào sao? Bây giờ chưa kết hôn, có chuyện gì cứ nói rõ ràng từ trước, đến được với nhau thì đến, không được thì thôi.”

Lữ Thu Nguyệt không đáp.

Mẹ Lữ lại nói tiếp: “Nếu không phải vì tiền lương của Lý Lưu Trụ cao, thì mẹ cũng chướng mắt cậu ta, vừa hộ khẩu nông thôn, vừa không phải công nhân chính thức trong nhà máy như con, nếu nhà cậu ta không có tiền, ai thèm nhìn trúng cậu ta. Nếu cậu ta không đồng ý yêu cầu con đưa ra, vậy thì hai đứa chia tay đi, dù sao con cũng có công ăn việc làm tử tế, không sợ không tìm được đối tượng tốt.”

Mẹ Lữ nói trúng tiếng lòng của Lữ Thu Nguyệt, thật ra cô ta cũng hơi chướng mắt Lý Lưu Trụ, nếu không phải vì thấy hiện tại nhà họ Lý cũng coi như gia đình giàu có, thì còn lâu cô ta mới hẹn hò với Lý Lưu Trụ.

Mẹ nói cũng đúng, nếu Lý Lưu Trụ không đồng ý yêu cầu để hai đứa nhỏ sống với ông bà nội, vậy thì chia tay, dù sao cô ta cũng có việc làm chính thức trong nhà xưởng quốc doanh, tìm một anh công nhân không tốt hơn Lý Lưu Trụ sao?

Lý Lưu Trụ và Lữ Thu Nguyệt không liên lạc với nhau mấy ngày, đến khi gặp lại, Lý Lưu Trụ chủ động chia tay.

Lý Lưu Trụ nói lời chia tay, Lữ Thu Nguyệt cũng không níu kéo, hai người chấm dứt quan hệ từ đây.

Tiêu Văn Nhân vẫn chưa kịp làm gì, đã nghe nói Lý Lưu Trụ chia tay rồi.

Cô ta thầm đắc ý, xem ra ông trời cũng đứng về phía mình, không đợi mình ra tay, Lý Lưu Trụ và bạn gái đã chấm dứt rồi.

Lúc không có việc gì Tiêu Văn Nhân lại thủ thỉ bên tai mẹ cô ta, nói nhà họ Lý tốt thế nào: “Mẹ, anh Khai Nguyên vừa được mua đồ chơi mới, tận mười mấy đồng đó.”

“Mẹ, hôm nay chú Lý đưa Khai Lâm tới quảng trường chơi, con cũng muốn có cha đưa mình tới quảng trường.”

“Mẹ, Khai Lâm nói nhà cậu ấy thuê gia sư riêng cho cậu ấy, chuyên dạy về đàn dương cầm, con cũng muốn học chơi dương cầm.”

“Anh Khai Nguyên có nhiều truyện tranh lắm, đều mua từ thư viện tỉnh thành. Chú Lý còn hứa với anh ấy, nếu lần thi cuối kỳ này đứng nhất, chú Lý sẽ mua cho anh ấy một chiếc xe đạp trẻ con. Mẹ, con thi được nhất lớp, mẹ cũng mua cho con một chiếc xe đạp nhé?”

Đương nhiên cô ta không nói hết những lời này trong một lần rồi, mà tận dụng mọi cơ hội, cách vài ngày lại thủ thỉ bên tai Lưu Hồng Mai nhà họ Lý tốt thế nào, Lý Lưu Trụ tốt ra sao.

Khi chơi ở nhà họ Lý, Tiêu Văn Nhân cũng khen mẹ mình hết lời.

Vẻ ngoài của Tiêu Văn Nhân không tệ, nhìn qua cũng dịu dạng, đáng yêu. Ấn tượng của người nhà họ Lý về cô ta đều rất tốt.

Đương nhiên, tốt ở đây chỉ là so sánh với những người xa lạ chỉ gặp qua vài lần mà thôi.

Tiêu Văn Nhân thủ thỉ bên tai Lưu Hồng Mai quá nhiều, thi thoảng Lưu Hồng Mai cũng sẽ nghĩ, nếu nhà mình cũng giàu có như nhà họ Lý thì tốt biết mấy, như vậy cuộc sống của con gái cũng sẽ tốt hơn.

Nhìn ra được mẹ mình đã động lòng, Tiêu Văn Nhân lại tiếp tục cố gắng không ngừng, thi thoảng lẽ làm như vô tình, nói: “Mẹ, chú Lý tốt như vậy, nếu chú ấy là cha con thì tốt biết mấy. Mẹ, để chú Lý làm cha con được không?”

Lưu Hồng Mai không ngờ con gái sẽ nói như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô ta, Lưu Hồng Mai lại không biết nên trả lời thế nào.

“Nhân Nhân, con đừng nói bậy, sao chú Lý có thể trở thành cha của con được?”

Tiêu Văn Nhân dùng giọng điệu ngây ngô hỏi: “Vì sao không được? Mẹ, không phải mẹ đang tìm cha mới cho con sao? Vậy mẹ để chú Lý làm cha con được không? Con thích chú ấy.”

Nghe con gái nói như vậy, Lưu Hồng Mai đành trả lời qua loa lấy lệ: “Nhân Nhân, không được nói bừa.”

Tiêu Văn Nhân mở to mắt, nhìn Lưu Hồng Mai, nói: “Mẹ, con không nói bừa, con thích chú Lý, muốn chú ấy làm cha con thật đó. Nếu vậy, sau này con cũng sẽ có truyện tranh, cũng sẽ có sô cô la để ăn, cũng sẽ có xe đạp trẻ em.”

Trong khoảnh khắc con gái nói ra những lời này Lưu Hồng Mai cũng động lòng, nhưng gần như chỉ động lòng trong nháy mắt rồi tan biến.

Cô ta và Lý Lưu Trụ chỉ là người xa lạ, sao có thể ở bên nhau.

Tiêu Văn Nhân vẫn luôn quan sát Lưu Hồng Mai. Đời trước cô ta sống với mẹ mình rất nhiều năm, nên hiểu rõ được ý nghĩa của từng biểu cảm trên mặt mẹ mình. Vừa rồi hai mắt mẹ cô ta trống rỗng trong giây lát, sau đó mím môi, rõ ràng đã hơi động lòng trước đề nghị của cô ta.

Chỉ cần hơi động lòng, vậy thì dễ làm rồi. Tiêu Văn Nhân sẽ biến nó từ ba phần thành năm phần.

Khi đạt đến một nửa rồi, mẹ cô ta sẽ để đến Lý Lưu Trụ nhiều thêm. Chỉ cần mẹ cô ta có lòng, còn sợ Lý Lưu Trụ không cắn câu sao?

Tiêu Văn Nhân cúi đầu, khóe miệng cong lên, nở nụ cười nhạt.

Giải quyết xong chỗ mẹ mình rồi, bây giờ đến lượt bà ngoại.

Tiêu Văn Nhân lại dùng chiêu cũ, bắt đầu nói trước mặt bà ngoại nhà họ Lý giàu có thế nào. Cũng giống như khi nói với Lưu Hồng Mai, cô ta sẽ không nói quá thường xuyên mà cách hai ba ngày mới nói một lần, cũng sẽ không cố ý nói thẳng nhà họ Lý giàu có thế nào, mà sẽ đan xen vào từng câu chuyện nhỏ.

Nghe cháu gái nói nhiều lần, bà ngoại Lưu cũng động lòng.

Thấy bà ngoại đã có ý, Tiêu Văn Nhân không nói tiếp về nhà họ Lý, mà nói mình muốn có cha, nếu chú Lý làm cha mình thì tốt biết mấy, chú ấy sẽ cõng mình đi chơi, sẽ mua đồ cho mình….

Vân Chi

Nghe xong, bà ngoại Lưu càng động lòng.

Bà ấy đã hơi hối hận vì lần trước mình từ chối thẳng thừng bà mối Vương rồi. Tuy nhà họ Lý là hộ khẩu nông thôn, nhưng bọn họ có tiền. Hiện tại có vẻ chính sách sẽ không thay đổi nữa, sau này…
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 251: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (9)



Mẹ và bà ngoại đều động lòng rồi, Tiêu Văn Nhân càng chăm chỉ chạy tới nhà họ Lý.

Đương nhiên, cô ta sẽ không đi một mình, mà thường xuyên rủ các bạn nhỏ khác đi cùng mình.

Có người tới chơi với cháu trai, đó là chuyện tốt, Lưu Đại Ngân chưa bao giờ để ý.

Nhưng điều bà ấy không biết là, có một cô bé chạy đến nhà bà ấy vì ý đồ riêng.

Có đôi khi Khai Nguyên và Khai Lâm cũng tới nhà Tiêu Văn Nhân chơi, Lý Khai Nguyên cảm thấy, hình như bà ngoại của Tiêu Văn Nhân hơi nhiệt tình với mình quá mức bình thường.

Nhưng cậu không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng do bà ấy thích trẻ con.

Thời tiết quá nóng, bà Lưu mặc áo cộc tay màu lam, phe phẩy cây quạt nói chuyện riêng với con gái mình.

“Hồng Mai, rốt cuộc con nghĩ thế nào, thấy con trai nhà họ Lý kia ổn chứ, có đồng ý tiến thêm bước nữa với cậu ta không?”

Trong phòng rất oi bức, dù đã mở cửa sổ, vẫn không thấy một cơn gió nào tràn vào phòng.

Lưu Hồng Mai nhận việc bên ngoài mang về nhà làm. Tiếng máy may vang lên không ngớt, mồ hôi trên mặt cô ta nhỏ xuống tí tác, chỉ khi dừng máy để chuyển đường may, cô ta mới có thời gian để lau bớt mồ hôi.

“Mẹ, được cái gì? Còn chưa biết thái độ của nhà họ Lý thế nào đâu.”

Nghe con gái nói như vậy, bà Lưu biết ngay trong lòng con gái mình nghĩ thế nào.

“Hồng Mai, con không còn nhỏ nữa, còn mang theo một đứa nhỏ, không giống thanh niên trẻ tuổi chưa kết hôn, đừng nghĩ đến tình yêu hư ảo gì đó nữa. Nhà họ Lý có tiền, có thể cho con và Nhân Nhân cuộc sống tốt lành, riêng điểm này thôi đã hơn những người đàn ông khác rồi. Hồng Mai à, con phải nghĩ cho thật kỹ, nếu đồng ý ở bên con trai nhà họ Lý thì mẹ sẽ đi tìm người mai mối.”

Vân Chi

Lưu Hồng Mai dừng máy may, lau mồ hôi trên mặt một phen, nói: “Mẹ, mẹ để con suy nghĩ thêm đã.”

Bà ngoại Lưu không khuyên con gái mình nữa, chỉ nói: “Hồng Mai, con cứ suy nghĩ cho kỹ càng đi, bỏ lỡ thôn này không còn cửa hàng khác đâu.”



Thực phẩm đóng gói chn không nhà Lưu Đại Ngân bán vô cùng đắt hàng, bà ấy lại tới công ty mậu dịch, đặt thêm một chiếc máy đóng gói chân không nữa.

Hiện tại, sân trước nhà bà ấy chuyên để làm gà nướng, người nhà sinh hoạt ở sân sau. Bà ấy lại thuê thêm sáu công nhân nữa, hai người đi theo Lý Tam Thuận làm gà nướng. Bốn người chuyên đóng gói chân không.

Buôn bán quá đắt hàng, công nhân phải chia ra làm việc hai ca, ca sáng là từ tám giờ đến bốn giờ chiều, ca tối từ bốn giờ chiều đến mười hai giờ đêm.

Lưu Đại Ngân thu dọn một căn phòng ở sân trước, công nhân làm việc ca đêm có thể nghỉ ngơi ở nơi này.

Con trai Lý Lưu Trụ không làm gà nướng nữa, mà chuyên tâm với cửa hàng gà nướng nhà mình, công việc liên quan đến tiền nong, để người trong nhà quản lý vẫn tốt hơn.

Hai trại nuôi gà đều bắt đầu đưa vào sản xuất rồi, đã có có thể tự cấp tự túc gà trống làm gà nướng và trứng gà làm trứng kho, chân gà thì vẫn phải mua từ bên ngoài. Lưu Đại Ngân kinh doanh thuận buồm xuôi gió, càng làm càng lớn, đã có danh tiếng nhất định ở tỉnh thành.

Thật ra, nổi tiếng không phải vì bà ấy làm ăn lớn nhất, mà vì giới tính và tuổi tác của bà ấy đã định trước sẽ được nhiều người chú ý.

Một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi mới bắt đầu làm ăn buôn bán, còn làm không tệ lắm, đừng nói ở tỉnh thành, mà trên cả nước cũng thuộc diện hiếm thấy.

Bởi vậy, lần này tỉnh thành còn mời Lưu Đại Ngân đến Kinh Thị học tập.

Quốc gia vô cùng coi trọng hộ kinh doanh cá thể, nhưng hiện tại đa phần chủ các doanh nghiệp cá thể kia đều không có bằng cấp cao, thậm chí còn có người thất học, nên nhà nước đã tổ chức năm lớp học, mời giáo sư đại học Kinh Thị đến, căn cứ vào tình huống của đám chủ doanh nghiệp tư nhân này, giảng giải cho bọn họ một chút kiến thức về kinh tế.

Tỉnh thành nhận được mười lăm chỉ tiêu, chủ tịch tịch cố ý dặn dò để lại một chỉ tiêu cho Lưu Đại Ngân, để bà ấy đi học.

Khi người của tỉnh tới thông báo cho Lưu Đại Ngân biết, bà ấy có thể lên Kinh Thị học, có giáo sư dày dặn kinh nghiệm giảng bài. Lưu Đại Ngân cực kỳ vui mừng không biết nên nói gì cho phải. Ngày thường bà ấy là người biết ăn nói, nhưng lúc này lại không nói được một câu nào, chỉ biết cảm ơn rối rít.

“Cảm ơn đồng chí, cảm ơn đảng và quốc gia, cảm ơn, cảm ơn….”

Lưu Đại Ngân sắp lên Kinh Thị học, phải sắp xếp tất cả công việc trong nhà trước. May mà hiện tại không có việc gì cần bà ấy nhọc lòng, chỉ cần làm theo quy trình sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.

Lý Tam Thuận thu dọn hành lý giúp Lưu Đại Ngân: “Bà không cần nhọc lòng công việc trong nhà, còn có tôi và Lưu Trụ mà, có việc gì cứ gọi điện thoại cho tôi. Sau khi tới Kinh Thị rồi, nhớ gọi điện thoại về báo bình an. Chắc chắn Kinh Thị cũng có điện thoại, bà ghi số cho tôi, có việc gì tôi cũng tiện gọi điện thoại nói với bà.”

Lưu Đại Ngân gấp gọn quần áo, nói: “Ông yên tâm đi, tôi biết rồi.”

Lý Tam Thuận bỏ quần áo vào rương hành lý, hỏi: “Đã mang đủ đồ chưa? Mang nhiều tiền chút, nghèo gia phú lộ, mang đủ tiền tôi mới yên tâm.”

“Tôi mang theo không ít tiền đâu.” Lưu Đại Ngân nhìn Lý Tam Thuận, khép rương hành lý lại, kéo khóa lên.

Chiếc rương hành lý này là Lý Tam Thuận mua cho Lưu Đại Ngân khi biết bà ấy sắp được lên Kinh Thị học tập, tốn hơn mười đồng đó.

Lúc mua nó Lưu Đại Ngân còn hơi xót tiền, nhưng Lý Tam Thuận lại nói với bà ấy, tốt xấu gì bây giờ bà ấy cũng là bà chủ rồi, đâu thể đựng hành lý vào túi da rắn lên Kinh Thị học tập, đúng không?

Thời đại này, túi đa rắn đa phần là túi đựng phân hóa học, Lưu Đại Ngân bị lời này của Lý Tam Thuận chọc cười không ngừng.

“Mua cũng mua rồi, không trả lại được đâu. Hơn nữa cũng không đắt mà, mười mấy đồng thôi, không cần đau lòng.”

“Mười mấy đồng thì không cần đau lòng sao?” Lưu Đại Ngân lẩm bẩm: “Bằng lương một tháng của công nhân bình thường rồi. Nếu tiêu vào việc đáng tiêu thì tôi không nói làm gì, nhưng tiêu vào việc không đáng tiêu thì một xu một hào tôi cũng luyến tiếc.”

“Nên tiêu, không nên tiêu cái gì. Bà xem, bây giờ bà là giám đốc rồi, nếu xách theo một cái túi rách rưới thì người khác sẽ nhìn bà thế nào? Được rồi, mua cũng đã mua, đừng xót tiền nữa. Tôi đi lấy cho bà ít trứng kho để bà ăn trên đường.”

Kết quả sau khi Lý Tam Thuận thu dọn xong chính là, Lưu Đại Ngân xách theo một cái rương, còn mang theo một cái túi da rắn ngồi lên tàu hỏa đi đến Kinh Thị.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 252: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (10)



Tiêu Văn Nhân quan sát bà ngoại và mẹ mình ngày ngày, cuối cùng phát hiện ra thái độ của bọn họ đã thay đổi.

Trước kia khi nói đến nhà họ Lý, bọn họ chỉ coi như không liên quan gì đến mình, đều là chuyện nhà người khác, nghe tai nọ ra tai kia. Hiện tại thì khác, khi cô ta nhắc đến nhà họ Lý, bà ngoại và mẹ cô ta đều sẽ hỏi vài câu.

Đây chính là tiến bộ rất lớn.

Thấy mẹ và bà ngoại có ấn tượng tốt với nhà họ Lý, với Lý Lưu Trụ rồi. Tiêu Văn Nhân lại bắt đầu tạo ấn tượng tốt về mẹ mình trước mặt Lý Khai Nguyên và Lý Khai Lâm.

Trường học đang nghỉ hè không phải đi học, thời đại này không có nhiều lớp học thêm, lớp năng khiếu như đời sau, vừa đến kỳ nghỉ là các bạn nhỏ như con ngựa mất cương, không ai quản nổi.

Nhà nào có người già trông trẻ còn tốt, không có người trông thì đứa lớn dắt theo đứa bé, chạy đi chơi khắp nơi, trên đường chỗ nào cũng thấy trẻ con chơi đùa.

Gần như ngày nào Tiêu Văn Nhân cũng chạy tới nhà họ Lý tìm Lý Khai Nguyên và Lý Khai Lâm chơi, đương nhiên cô ta sẽ không đi một mình, mà rủ các bạn nhỏ khác đi cùng.

Có đôi khi Lý Khai Nguyên và Lý Khai Lâm cũng đi theo các bạn nhỏ khác đến nhà Tiêu Văn Nhân chơi. Mỗi lần bọn họ đến, bà ngoại của Tiêu Văn Nhân lại vô cùng nhiệt tình với hai đứa nhỏ nhà họ Lý, nếu Lưu Hồng Mai ở nhà, cô ta còn làm vài món ăn vặt cho bọn trẻ, sẽ kiên nhẫn chơi cùng Lý Khai Lâm, kiên nhẫn nghe Lý Khai Nguyên kể chuyện trong trường học.

Không lâu sau, hai đứa nhỏ nhà họ Lý đều thích dì Lưu dịu dàng tốt bụng này.

Biết thời cơ đã đến, Tiêu Văn Nhân lập tức bắt tay vào bước cờ thứ ba, giúp mẹ mình tiếp xúc với Lý Lưu Trụ nhiều hơn.

Còn tiếp xúc thế nào, thì…

Tròng mắt Tiêu Văn Nhân xoay chuyển, đã nghĩ ra một ý tưởng.

Từ khi Lưu Hồng Mai ly hôn, cô ta vẫn luôn ở lại nhà cha mẹ đẻ, trong nhà ngoài cha mẹ ra, còn có gia đình anh trai chị dâu của Lưu Hồng Mai.

Dù là cha mẹ ruột ở chung với con cái thì thi thoảng vẫn có va chạm nữa là anh chị em trong nhà. Nhà bác Cả có một đứa con trai, lớn hơn Tiêu Văn Nhân hai tuổi, đang ở độ tuổi thích gây chuyện.

Trẻ con đánh nhau đều không cần lý do, chỉ cần vài câu không hợp là có thể xảy ra tranh cãi, sau đó là động tay động chân.

Tiêu Văn Nhân cố ý chọc giận anh họ mình, hai đứa nhỏ xô đẩy vài cái, sau đó Tiêu Văn Nhân chạy vội ra ngoài.

Cô ta cố ý chọn lúc người lớn đều không có nhà mới cãi nhau với anh họ, khi chạy ra ngoài cũng không ai trông thấy.

Tiêu Văn Nhân chạy thẳng đến chỗ thùng rác nơi cô ta gặp Lý Lưu Trụ lần đầu tiên, tìm một góc khuất ngồi xuống, chờ Lý Lưu Trụ tới đổ rác.

Vân Chi

Ông trời không phụ lòng người, sau khi trời tối hẳn, Lý Lưu Trụ đã ra tới nơi. Hôm nay hơi nhiều rác, Lý Lưu Trụ đẩy xe qua đó, còn chưa tới gần thùng rác, Lý Lưu Trụ đã nghe thấy có tiếng trẻ con khóc.

Tiếng khóc không lớn, còn đứt quãng, ở nơi cách thùng rác không xa. Cảm thấy tò mò nên sau khi đổ rác xong, Lý Lưu Trụ đã đẩy xe qua đó.

Hiện giờ là buổi tối, nơi này còn là góc tường, vô cùng tối tăm, Lý Lưu Trụ chỉ có thể một bóng dáng nho nhỏ mơ hồ, hình như là một đứa trẻ không lớn lắm.

Đứa trẻ ngồi xổm trong góc tường, mặt chôn dưới cánh tay, đang khóc hu hu.

“Bạn nhỏ, cháu bị sao thế?” Lý Lưu Trụ không dám tới quá gần, đứng cách đó không xa hỏi.

Nghe thấy giọng của Lý Lưu Trụ, khuôn mặt chôn dưới cánh tay của Tiêu Văn Nhân lặng lẽ nở nụ cười. Nhìn xem, chẳng phải Lý Lưu Trụ đã bị mình câu qua đây rồi sao?

Không uổng công cô ta ngồi xổm bên thùng rác hôi thối này nửa ngày.

Tiêu Văn Nhân thay sang biểu cảm đáng thương, ngẩng đầu lên. Trông thấy một bóng người cao lớn trước mặt mình, cô ta giả vờ sợ hãi, hỏi: “Chú là ai?”

Đứa bé kia vừa ngẩng đầu, Lý Lưu Trụ đã nhận ra ngay, đây chẳng phải là Tiêu Văn Nhân thường xuyên tới chơi với con mình sao? Lần trước anh ta cũng gặp cô bé ở chỗ này, còn cõng cô bé về nhà.

Lý Lưu Trụ ngồi xổm xuống, hỏi: “Văn Nhân, chú là chú Lý, sao cháu lại ngồi một mình ở chỗ này?”

Tiêu Văn Nhân lộ ra khuôn mặt đầy nước mắt, lập tức bổ nhào vào lòng Lý Lưu Trụ, khóc tu tu: “Chú Lý, cháu cãi nhau với người nhà, cháu không dám về.”

Hóa ra là cãi nhau với người trong nhà. Đứa trẻ này còn nhỏ như vậy, không biết đã ngồi ở chỗ này bao lâu rồi…

Lý Lưu Trụ càng nghĩ càng đau lòng, còn liên tưởng đến con trai mình. Nếu Khai Nguyên với Khai Lâm cũng chạy ra ngoài, trời tối như vậy rồi vẫn chưa về nhà, chẳng phải mình sẽ lo c.h.ế.t sao?

Lý Lưu Trụ đứng dậy, đưa Tiêu Văn Nhân tới chỗ sáng hơn, hỏi: “Văn Nhân, đã muộn thế này rồi chắc chắn người nhà cháu đang rất lo lắng cho cháu. Hay là… Hay là chú đưa cháu về nhà nhé?”

Tiêu Văn Nhân thầm vui vẻ, thứ cô ta đang chờ chính là những lời này.

“Vậy chú Lý đưa cháu v nhà đi.”

Lần này không giống lần trước, chân Tiêu Văn Nhân không bị thương, có thể tự đi về, không cần Lý Lưu Trụ cõng.

Lý Lưu Trụ đẩy xe ba bánh, Tiêu Văn Nhân nhảy nhót đi bên cạnh, dưới ánh đèn đường đúng là hơi giống cha đang đưa con gái về nhà.

Lần này, Nhà họ Lưu cũng đèn đuốc sáng trưng, giống hệt lần trước Lý Lưu Trụ đưa Tiêu Văn Nhân về nhà. Điều khác biệt là, lần này có một bé trai đang khóc, và có tiếng người lớn mắng mỏ.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 253: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (11)



“Cho mày bướng bỉnh này! Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, Nhân Nhân còn nhỏ, phải nhường Nhân Nhân, sao mày không nghe lời chứ!” Một giọng nam vang lên.

“Lúc nào con cũng nhường nó mà, có đồ ăn ngon thì cho nó ăn trước, có đồ chơi mới cũng cho nóchơi trước, cha mẹ còn muốn con nhường thế nào nữa? Cha là cha con hay là cha nó thế? Cha không phải cha con, con ghét cha.”

“Cho mày tranh cãi này! Tao cho mày cãi này!”

“Được rồi, đừng đánh thằng bé nữa, ai biết Nhân Nhân lại chạy ra ngoài như vậy.”

“Đều do cô chiều nó, nếu không sao lại xảy ra chuyện như vậy.”

“Tôi chiều nó?” Một giọng nữ vang lên: “Anh không thương con trai mình, tôi thương nó không được sao? Con trai tôi đuổi Nhân Nhân ra khỏi nhà à?”

Một người già khuyên nhủ: “Được rồi, bớt tranh cãi đi. Thằng Cả không có ý đó, con đừng chấp nhặt với nó.”

Lúc Lý Lưu Trụ đưa Tiêu Văn Nhân về, cũng là lúc cảnh này đang diễn ra. Anh ta cũng hơi ngượng ngùng. Dù sao cũng là chuyện nhà người ta, Lý Lưu Trụ khó mà nói xen vào.

Đến cửa nhà họ Lưu, Lý Lưu Trụ ho khan hai tiếng, hô lớn: “Có ai ở nhà không? Tôi đưa Văn Nhân về rồi đây.”

Lý Lưu Trụ vừa dứt lời, tiếng cãi cọ trong sân lập tức dừng lại, sau đó là tiếng bước chân chạy ra ngoài.

“Nhân Nhân, Nhân Nhân, con về rồi à. Con nhóc c.h.ế.t tiệt này, con đã chạy đi đâu thế?”

Mặt Lưu Hồng Mai đầy nước mắt, ôm lấy Tiêu Văn Nhân, vỗ nhẹ hai cái vào lưng con gái: “Con dọa c.h.ế.t mẹ rồi, rốt cuộc con đã chạy đi đâu thế hả?”

Bà ngoại Lưu, ông ngoại Lưu, bác trai, bác gái đều chạy ra ngoài.

Trông thấy cháu gái lại được Lý Lưu Trụ đưa về, trong lòng bà ngoại Lưu vừa lòng về anh ta thêm vài phần: “Cậu là con trai chủ cửa hàng gà nướng nhà họ Lý nhỉ? Lần trước may nhờ có cậu, hôm nay cậu lại đưa con bé về nhà, tôi không biết phải cám ơn sao nữa, mau vào nhà ngồi một lát đi.”

Những người khác trong nhà họ Lưu cũng vội vàng nói lời cảm ơn với Lý Lưu Trụ. Lý Lưu Trụ liên tục xua tay: “Không có gì, ai gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ giúp đỡ.”

Lưu Hồng Mai bế con gái, mở miệng cảm ơn Lý Lưu Trụ: “Lần trước may nhờ có anh đưa con bé về, lần này lại làm phiền anh, tôi thật sự không biết nên nói gì cho phải nữa. Anh mau vào phòng ngồi uống ly trà đi.”

Thịnh tình không thể chối từ, Lý Lưu Trụ đành phải đẩy xe vào sân nhà.

Lý Lưu Trụ đi phía trước, Lưu Hồng Mai và bà ngoại Lưu đon đả đi theo sau. Bà ngoại Lưu đưa mắt ra hiệu cho con gái, Lưu Hồng Mai đỏ mặt gật đầu.

Bà ngoại Lưu ấn con gái ngồi xuống ghế, nói: “Hồng Mai, con phải cảm ơn Lưu Trụ tử tế đấy nhé, mẹ đi rót nước.”

Lưu Hồng Mai hiểu được ý của mẹ mình, bà ấy đang muốn tạo không gian riêng cho mình và Lý Lưu Trụ đây mà, nhưng trong lòng cô ta vẫn hơi thẹn thùng.

Tuy rằng người ta thường nói “Nữ theo đuổi nam chỉ cách một tầng sa”, nhưng ngồi đối diện với người mình mới chỉ gặp vài lần, trong lòng người ta còn không nghĩ đến phương diện ấy, tóm lại vẫn ngượng ngùng.

“Lần này thật sự rất cảm ơn anh, nếu không có anh đưa Văn Nhân về, tôi thật sự không biết phải làm sao bây giờ.” Lưu Hồng Mai cúi đầu, ngượng ngùng nói.

“Chỉ trùng hợp thôi.” Lý Lưu Trụ nói: “Đổi lại là người khác, trông thấy Văn Nhân như vậy cũng sẽ đưa con bé về nhà. Trẻ con độ tuổi này đúng là khiến người ta lo lắng, sau này đừng để con bé chạy ra ngoài một mình nữa.”

Anh Cả và chị dâu nhà họ Lưu cũng đang đó. Chị Lưu kia vỗ con trai mình một cái: “Còn không mau xin lỗi em gái con đi, sau này còn dám bắt nạt em gái, xem mẹ có tha cho con không!”

Con trai nhà anh cả Lưu tên là Lưu Nam Phong, năm nay tám tuổi. Cậu bé đi đến gần Tiêu Văn Nhân, xin lỗi cô ta: “Nhân Nhân, anh xin lỗi nhé, sau này anh không dám cãi nhau với em nữa.”

Tiêu Văn Nhân ôm chặt lấy mẹ mình, mở miệng gọi một tiếng: “Anh.”

Thấy hai đứa trẻ đã làm lành với nhau, người lớn cũng yên lòng.

Bà ngoại Lưu mang trà lên: “Khai Nguyên, Khai Lâm thường xuyên tới chơi với Nhân Nhân là con nhà cậu nhỉ? Hai đứa bé vừa thông minh, vừa hiểu chuyện còn lễ phép nữa, nhà cậu biết dạy con thật đấy.”

Vân Chi

Nghe thấy tên Khai Nguyên, Lưu Nam Phong vội nói: “Cháu biết cháu biết, cháu thường xuyên nhìn thấy tên cậu ấy trên bảng vàng danh dự của của trường, lần thi nào Lý Khai Nguyên cũng đứng thứ nhất.”

“Con mà được như người ta, cũng thi đứng thứ nhất thì thích gì cha với mẹ con cũng mua cho.” Bác cả Lưu nói.

Lưu Nam Phong không đáp, cậu cũng muốn thi đứng thứ nhất lắm chứ, nhưng mà thi không được.

Lý Lưu Trụ rất tự hào về con mình, nhưng trước mặt người ngoài anh ta vẫn giữ khiêm tốn: “Còn bé mà, thành tích bây giờ không tính gì hết, đợi đến trung học rồi, nếu vẫn học giỏi mới yên tâm được.”

Lưu Hồng Mai ở bên cạnh cũng cười nói: “Tôi rất thích Khai Nguyên với Khai Lâm, sau này bảo bọn nhỏ thường xuyên tới chơi nhé.”

“Sau này Văn Nhân cũng thường xuyên qua nhà chú Lý chơi nhé.” Lý Lưu Trụ thuận miệng nói một câu khách sáo.

Tiêu Văn Nhân ngẩng đầu, nở nụ cười ngọt ngào: “Chú Lý, mẹ cháu luôn gọi cháu là Nhân Nhân, chú cũng gọi cháu là Nhân Nhân có được không?”

Lưu Hồng Mai vỗ con gái một cái, mắng yêu: “Nhân Nhân, nói vớ vẩn gì thế!”

Sau đó cô ta lại cười ngượng với Lý Lưu Trụ: “Con bé còn nhỏ, anh đừng chấp nhặt lời con bé nhé.”

Bà ngoại Lưu ở bên cạnh cũng nói: “Nhân Nhân là tên người nhà gọi thôi, chú Lý gọi cháu Văn Nhân là được rồi, không phải các bạn nhỏ nhà hàng xóm đều gọi cháu là Văn Nhân à, sao chú Lý gọi cháu là Văn Nhân lại không được?”

Tiêu Văn Nhân mím môi, cố chấp nhìn Lý Lưu Trụ, muốn nhận được câu trả lời từ anh ta.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 254: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (12)



Sau khi trọng sinh, cô ta đã bỏ rất nhiều công sức để luyện cách quản lý biểu cảm. Đứa trẻ với khuôn mặt phúng phính, đôi mắt to tròn, nhìn qua cực kỳ đáng yêu.

Khi chưa trọng sinh, cô ta luôn tết tóc hai bên, như vậy vừa nhanh vừa gọn, có đôi khi cách hai ba ngày mẹ cô ta mới gội đầu cho cô ta một lần. Sau khi trọng sinh, ngay hôm sau cô ta đã tự cắt cho mình một cái mái bằng, ngày nào cũng tự mình chải đầu.

Lưu Hồng Mai hỏi thì Tiêu Văn Nhân chỉ vào mái tóc của người mẫu trên quyển tạp chí, nói mình cũng muốn xinh đẹp như vậy, nên cắt tóc theo.

Lưu Hồng Mai không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò con gái, sau này không được tự mình dùng kéo

Hiện tại Tiêu Văn Nhân để tóc mái bằng buộc đuôi ngựa hai bên, dùng dây màu sắc sặc sỡ buộc nơ con bướm trên b.í.m tóc, đôi mắt to tròn, ai nhìn cũng thấy đáng yêu.

Một cô bé đáng yêu như vậy dùng ánh mắt cố chấp nhìn mình, Lý Lưu Trụ không đành lòng khiến cô bé buồn, vội vàng nói: “Không phải chỉ là tên gọi thôi sao, vậy sau này chú Lý gọi cháu là Nhân Nhân nhé.”

Nhận được hứa hẹn của Lý Lưu Trụ, Tiêu Văn Nhân vui mừng nở nụ cười với anh ta, sung sướng như trẻ con vừa được cho kẹo.

Lý Lưu Trụ chỉ có hai cậu con trai, không có con gái, trông thấy Tiêu Văn Nhân nhìn mình cười ngọt ngào như vậy, đột nhiên trong lòng anh ta sinh ra một ý nghĩ, con gái đáng yêu hơn con trai nhều.

Dùng ngôn ngữ hiện tại để miêu tả, thì chính là “Không thể cưỡng lại trước sự đáng yêu”.

Tiêu Văn Nhân vui sướng khỏi bàn, Lý Lưu Trụ đồng ý gọi mình là Nhân Nhân, đây chính là một bước tiến lớn.

Vân Chi

Lý Lưu Trụ ở lại nhà họ Lưu một lát, sau đó mới về nhà.

Khai Nguyên, Khai Lâm đang ngồi trong phòng xem tivi với Lý Tam Thuận, nghe thấy tiếng Lý Lưu Trụ vào nhà, Khai Nguyên hỏi một câu: “Cha, sao cha về muộn thế?”

“Cha đưa Tiêu Văn Nhân thường xuyên chơi với các con kia về nhà. Con bé cãi nhau với anh họ, muộn thế này vẫn chưa về, cha không yên tâm nên đưa con bé về.”

Lý Lưu Trụ ngồi xuống ghế sô pha, nói với hai con trai: “Khai Nguyên Khai Lâm, dù sảy ra bất cứ chuyện gì, hai đứa cũng không được tự mình chạy ra ngoài không về nhà đâu đấy, biết chưa? Làm vậy, cha và ông bà nội sẽ lo lắng.”

Lý Khai Nguyên và Lý Khai Lâm đều gật đầu: “Biết rồi, cha.”

Lý Lưu Trụ xem tivi với hai cậu con trai một lúc, đột nhiên Lý Tam Thuận hỏi: “Lần trước con nói con gặp một cô bé bị trẹo chân bên thùng rác, nên cõng cô bé về nhà. Cũng là cô bé lần này hả?”

“Vâng, lần này con bé cãi nhau với người nhà, nên trốn ở góc khuất gần thùng rác, may mà con nghe thấy tiếng khóc của con bé, nếu không không biết con bé còn ngồi ở đó bao lâu đâu.”

Lý Tam Thuận lẩm bẩm một câu: “Trùng hợp thế nhỉ, hai lần đều gặp con bé ở gần thùng rác.”

Lý Lưu Trụ cười: “Khả năng là trùng hợp.”

Mùa hè, mọi người đều ngủ muộn. Bà ngoại Lưu phe phẩy cây quạt vào phòng con gái và cháu gái mình.

Trong phòng rất oi bức, nhà họ Lưu là gia đình công nhân bình thường, trong nhà chỉ có một chiếc quạt điện, ban ngày thì để ở phòng khách, đêm đến thì chuyển tới phòng ông bà ngoại Lưu.

Lưu Hồng Mai đang ngồi trong phòng, thu dọn đồ đạc giúp con gái.

Căn phòng rất nhỏ, ngoài một chiếc giường, một chiếc tủ đựng quần áo, một chiếc máy may ra, chỉ có thêm một chiếc bàn nhỏ và một chiếc ghế nhỏ.

Ngoài những thứ đó ra, không gian trong phòng chỉ còn lại chỗ để xoay người.

Bà ngoại Lưu ngồi lên giường, phe phẩy cây quạt hỏi con gái mình: “Hồng Mai, con thấy Lý Lưu Trụ kia thế nào?”

Lưu Hồng Mai buông quần áo trong tay xuống, không nói gì.

Bà ngoại Lưu thở dài, nói: “Hồng Mai, rốt cuộc con nghĩ thế nào, nói một câu đi chứ. Nếu như con đồng ý tiến thêm bước nữa với Lý Lưu Trụ, thì để mẹ mặt dày đi nhờ bà Vương làm mối cho. Nếu con không thích, thì mẹ không đi nữa.”

“Mẹ, anh ấy khá tốt.” Lưu Hồng Mai nói: “Lần đầu tiên anh ấy có thể đưa Văn Nhân còn chưa quen biết về nhà, chứng minh nhân phẩm của anh ấy không thành vấn đề. Mẹ, con đã suy nghĩ cẩn thận những lời mẹ nói lần trước rồi. Mẹ nói cũng đúng, con đã kết hôn một lần rồi còn nghĩ gì đến tình yêu chứ, chỉ cần là người có thể đối xử tốt với Văn Nhân, đối xử tốt với con, thì chính là đối tượng tốt nhất.”

“Điều kiện kinh tế của nhà họ Lý không tồi, nếu con gả qua bên đó thật, ít nhất Văn Nhân sẽ không phải chịu khổ về mặt vật chất. Con nghe Văn Nhân nói, mỗi tháng nhà họ Lý trả cho Lý Lưu Trụ một trăm năm mươi đồng tiền lương. Con trai nhà ông Trần vừa tốt nghiệp đại học năm ngoái, năm nay đã vào biên chế, tiền lương một tháng mới chỉ hơn sáu mươi đồng. Tiền lương của Lý Lu Trụ cao gấp đôi sinh viên bình thường, chỉ cần con chịu lấy lòng anh ấy, con và Văn Nhân sẽ không phải chịu ấm ức.”

Bà ngoại Lưu tiếp tục phe phẩy quạt hương bồ: “Con nói cũng đúng, Tuy nhà họ Lý có hai đứa cháu trai rồi, nhưng tuổi đều chưa lớn lắm, nếu bọn trẻ thật lòng kính trọng con, thì con cũng thật lòng với bọn chúng. Nếu bọn chúng không tôn trọng, vậy thì duy trì mặt ngoài là được. Hồng Mai, con mang theo một đứa nhỏ, đối tượng tìm được đại khái cũng có con rồi, nên người có tiền lương tốt hơn người không có tiền lương. Trước kia mẹ ghét bỏ nhà họ Lý vì nhà bọn họ khng có hộ khẩu tỉnh thành, nhưng bây giờ mẹ nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần có tiền, ộ khẩu nông thôn thì sao chứ, nhà họ Lý còn có căn nhà lớn ở tỉnh thành đấy. Nhà chúng ta có hộ khẩu tỉnh thành, nhưng chẳng phải cả gia đình vẫn chen chúc nhau trong căn nhà nho nhỏ này sao?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 255: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (13)



Anh trai của Lưu Hồng Mai tên là Lưu Hồng Quân. Anh ta đang đi trong ngõ nhỏ hóng mát với vợ mình.

Trong ngõ nhỏ không có một ai, tranh thủ lúc không người Triệu Lan - vợ anh ta, hỏi: “Hồng Quân, có phải Hồng Mai có ý với con trai nhà họ Lý kia không?”

Lưu Hồng Quân hừ một tiếng: “Em đừng nói bậy, để người khác nghe thấy thì không hay đâu.”

“Nói bậy cái gì, anh xem cách mẹ anh nhìn con trai nhà họ Lý đi, y như dáng vẻ đang nhìn con rể vậy, chắc chắn không sai được.” Triệu Lan nói tiếp: “Con trai nhà họ Lý đã ly hôn, có hai đứa nhỏ. Hồng Mai thì chồng chết, mang theo một cô con gái, chẳng phải xứng đôi sao? Theo em thấy, bọn họ có cơ hội đấy.”

Lưu Hồng Quân: “Hồng Mai nhà chúng ta là công nhân đã biên chế của nhà xưởng quốc doanh, nhà họ Lý kia toàn là nông dân, xứng đôi chỗ nào?”

“Nông dân thì làm sao? Nông dân nhưng bọn họ có tiền. Em nghe người ta nói, năm trước bà Lý còn sang tận nước Mỹ thăm quan đó. Người có thể ra nước ngoài, đều là người có tiền, có quyền. Hồng Mai là công nhân chính thức, nhưng tiền kiếm được cũng chỉ đủ nuôi em ấy với con gái mình. Còn nhà họ Lý kia thì có cả tiền mua đàn dương cầm cho bọn trẻ đấy, nhà chúng ta mua nổi không? Hồng Mai mua nổi không?”

Lưu Hồng Quân không nói gì, bình thường nhìn em gái anh ta hiền hòa thế thôi, thật ra là người rất kén chọn đấy.

Em rể đã c.h.ế.t kia của anh ta là sinh viên đại học chuyên khoa, không chỉ có tri thức, vẻ ngoài còn rất đẹp trai. Con trai nhà họ Lý kia mà so với em rể cũ, thì đúng là như cống rãnh so sánh với đại dương.

Vân Chi

Lưu Hồng Quân không nói ra lời này, nhưng vợ anh ta biết anh ta đang nghĩ gì. Triệu Lan nói tiếp: “Tuy con trai nhà họ Lý không bằng em rể trước, nhưng anh không nghĩ lại xem, bây giờ Hồng Mai đã là phụ nữ một đời chồng rồi, còn mang theo một cô con gái nữa, anh cho rằng em ấy còn có thể tìm được một sinh viên đại học chuyên khoa, còn đẹp trai sao? Nếu Hồng Mai và con trai nhà họ Lý thật sự thành đôi, em ấy là công nhân chính thức, còn có hộ khẩu tỉnh thành, chắc chắn sẽ đươc nhà họ Lý coi trọng. Cuộc sống ấy mà, không nhất định phải tìm người đạp trai, cũng không nhất định phải tìm người có tri thức, chỉ cần là người có tiền còn đối xử tốt với Hồng Mai và Nhân Nhân thì chính là mối lương duyên.”

Đi tới cửa nhà, hai vợ chồng không tiếp tục đề tài này nữa.

Buổi tối, hai mẹ con Lưu Hồng Mai nằm trên giường, Lưu Hồng Mai cầm cây quạt trong tay, không ngừng phe phẩy trên đỉnh đầu con gái.

Cho dù như vậy, trên đầu Tiêu Văn Nhân vẫn chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.

Tiêu Văn Nhân nhìn mẹ mình, hiểu chuyện nói: “Mẹ, để con quạt cho mẹ một lát nhé.”

“Mẹ quạt cho Nhân Nhân là được rồi.”

“Mẹ, con đã lớn, có thể làm việc giúp mẹ rồi.”

Tiêu Văn Nhân ngồi dậy, cầm lấy chiếc quạt hương bồ từ tay Lưu Hồng Mai. Hai tay nắm chặt cán quạt, nhẹ nhàng quạt gió.

“Nhân Nhân, mẹ hỏi con chuyện này nhé.”

“Chuyện gì hả mẹ?”

Lưu Hồng Mai cắn môi, hỏi: “Nhân Nhân, mẹ tìm cho con một người cha được không?”

Khi Tiêu Văn Nhân còn nhỏ. Lưu Hồng Mai đã từng hỏi cô ta vấn đề này, khi đó Lưu Hồng Mai đang qua lại với một người, hy vọng con gái có thể đón nhận người cha mới, nào ngờ Tiêu Văn Nhân vô cùng kháng cự, còn khóc lóc nói mình không cần cha mới, muốn cha mình cơ.

Sau đó bởi vì nguyên nhân khác Lưu Hồng Mai và người kia đường ai nấy đi, nên cũng không hỏi lại con gái vấn đề này nữa.

Hiện tại Lưu Hồng Mai lại hỏi vấn đề này, trong lòng rất sợ con gái vẫn không chịu tiếp nhận mình sẽ có cha mới.

Tròng mắt Tiêu Văn Nhân xoay chuyển, nói: “Mẹ, để chú Lý làm cha mới của con có được không? Con thích chú ấy.”

Lưu Hồng Mai không dám tin, vội vàng ngồi dậy, hỏi: “Nhân Nhân, con đồng ý để chú Lý làm cha mới của con?”

“Đồng ý ạ.” Tiêu Văn Nhân giả vờ ngây ngô, nói: “Trước kia con từng nói rồi mà, nếu chú Lý là cha con thì tốt biết mấy.”

Lưu Hồng Mai cười: “Mẹ còn tưởng rằng Nhân Nhân chỉ nói chơi thôi.”

“Con không nói chơi đu, nếu chú Lý là cha của Nhân Nhân, vậy thì Khai Nguyên, Khai Lâm chính là anh trai của Nhân Nhân rồi, con thích anh Khai Nguyên nhất.”

Lưu Hồng Mai hôn con gái một cái, nói: “Vậy mẹ sẽ cố gắng để biến chú Lý thành cha của Nhân Nhân. Nhưng chuyện hôm nay mẹ nói với Nhân Nhân, Nhân Nhân không được vói với ai đấy nhé, nếu con nói với người khác, thì chú Lý sẽ không trở thành cha của Nhân Nhân được đâu.”

Tiêu Văn Nhân gật đầu dứt khoát: “Mẹ, con biết rồi, con sẽ không nói với ai đâu, nếu không chú Lý sẽ không trở thành cha của Nhân Nhân.”

Con gái đã thích Lý Lưu Trụ như vậy, điều kiện gia đình anh ta lại tốt, vậy thì cố gắng câu được anh ta đi.

Lưu Hồng Mai hạ quyết tâm. Ngày mai sẽ đến nhà họ Lý một chuyến, dẫn Nhân Nhân tới cảm ơn Lý Lưu Trụ, dù sao anh ta cũng từng đưa Nhân Nhân về nhà hai lần mà.

Ngày hôm sau Lưu Hồng Mai dậy rất sớm, cũng gọi cả con gái dậy theo.

Lưu Hồng Mai thay sang một bộ váy liền mà ngày thường cô ta không nỡ mặc, kẻ lông mày, tô son môi, còn thoa một chút má hồng.

Tiêu Văn Nhân cũng được cô ta trang điểm cho rất xinh đẹp. Thấy hai mẹ con cô ta như vậy, anh trai Lưu Hồng Quân của cô ta hỏi: “Hồng Mai, em ăn diện thế này để đi đâu đấy?”

Lưu Hồng Mai nắm tay con gái, nói: “Hôm nay em không ăn cơm sáng, dẫn Nhân Nhân ra ngoài một lát.”

Trông thấy con gái trang điểm như vậy, Bà ngoại Lưu đã đaons ra được ý đồ của cô ta. Bà ấy nói: “Đi đi, nhớ mua chút đồ.”

Lưu Hồng Mai giơ tay lên, ý bảo bà ngoại Lưu nhìn túi đồ trong tay mình: “Mẹ, con mang theo đây rồi, mẹ đừng nhọc lòng.”

Triệu Lan dùng khuỷu tay huých nhẹ Lưu Hồng Quân một cái, rồi nháy mắt với anh ta, nở nụ cười “Quả nhiên như thế”.

Lưu Hồng Quân muốn hỏi mẹ mình một câu, có phải em gái coi trọng con trai nhà họ Lý không, nhưng nghĩ đến chuyện vẫn chưa đâu vào đâu, nếu bị người khác biết sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của em gái mình, nên lời đã đến bên miệng lại ngậm ngùi nuốt trở lại.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 256: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (14)



Lý Tam Thuận đã thu dọn xong cửa hàng gà nướng từ sáng sớm, đúng bảy rưỡi thì mở cửa ra.

Vừa mở cửa ông ấy đã trông thấy một cô gái trẻ tuổi dắt theo một đứa trẻ đang đứng đợi bên ngoài.

Nhìn kỹ lại thì, đứa nhỏ này Lý Tam Thuận cũng quen biết. Đây chẳng phải cô bé vẫn thường đến chơi với Khai Nguyên và Khai Lâm sao?

Ông ấy vẫn nhớ tên của cô bé này là Tiêu Văn Nhân, là đứa lễ phép nhất, khéo ăn nói nhất trong đám trẻ con.

Vào cửa hàng gà nướng, nhìn thấy Lý Tam Thuận, Tiêu Văn Nhân lập tức nở nụ cười ngọt ngào, chào hỏi: “Cháu chào ông Lý.”

Nghe đứa trẻ chào mình, Lý Tam Thuận cũng cười nói: “Văn Nhân tới đấy à, người này là?”

Lưu Hồng Mai vội nói: “Cháu là mẹ của Văn Nhân, hôm qua may nhờ có con trai chú đưa con gái cháu về nhà, nên hôm nay cháu đặc biệt tới đây để cảm ơn anh ấy.”

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, cần gì phải cố ý tới cảm ơn nó.” Lý Tam Thuận vội xua tay: “Cho dù là ai nhìn thấy một đứa trẻ ở trên phố một mình cũng sẽ vươn tay giúp đỡ thôi.”

Vừa vào nhà, ánh mắt Tiêu Văn Nhân đã đảo quanh căn phòng một lượt, nhưng lại không trông thấy bóng dáng Lý Lưu Trụ đâu.

Đối tượng công lược chính không có ở đây, vậy chẳng phải là phí công mẹ mình trang điểm một phen sao?

Dù sao cô ta hiện tại vẫn đang là một đứa trẻ, đương nhiên phải là thần trợ công cho mẹ mình rồi. Nghĩ vậy Tiêu Văn Nhân lập tức gọi to: “Chú Lý ơi, chú Lý ơi, chú có nhà không?”

Lý Lưu Trụ đã ăn cơm xong rồi, đang ngồi rửa bát trong phòng bếp, nghe thấy có tiếng người gọi mình trong tiệm gà nướng, anh ta còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, nên vội vàng chạy ra hỏi: “Cha, có chuyện gì à? Hình như con nghe thấy có người gọi con?”

Vào trong cửa hàng gà nướng, Lý Lưu Trụ không trông thấy ai khác, chỉ có Tiêu Văn Nhân và mẹ cô ta đang ở đây.

Lý Lưu Trụ gãi đầu, hỏi: “Văn Nhân, cháu với mẹ cháu muốn mua gà nướng à?”

Lý Tam Thuận giải thích: “Nữ đồng chí này nói có việc tìm con.”

“Ồ, vậy mẹ Văn Nhân, cô tìm tôi có chuyện gì thế?”

Lưu Hồng Mai cười đặt túi đồ trong tay lên quầy, nói: “Đồng chí Lý, hôm qua anh đưa Văn Nhân về nhà, tôi chưa kịp cám ơn anh tử tế, nên hôm nay cố ý tới đây để cảm ơn anh. Tôi cũng không biết nên mua thứ gì, nghĩ nhà đồng chí Lý cũng có trẻ con nên mua một chút đồ ăn vặt, mong đồng chí Lý đừng ghét bỏ.”

Lý Lưu Trụ vội xua tay, nói: “Mẹ Văn Nhân, chỉ là chuyện thuận tay thôi mà, cô đừng khách sáo như vậy. Chúng ta là hàng xóm láng giềng, Văn Nhân còn thường xuyên đến nhà tôi chơi, đã gặp được sao tôi có thể mặc kệ Văn Nhân.”

Tiêu Văn Nhân chu miệng, hơi bất mãn, nói: “Chú Lý, hôm qua chú đã đồng ý sẽ gọi cháu là Nhân Nhân rồi, sao hôm nay lại gọi là Văn Nhân thế?”

Cô ta vừa nói xong, Lưu Hồng Mai lập tức vỗ cô ta một cái: “Nhân Nhân, chú Lý gọi con thế nào cugnx được, Văn Nhân hay Nhân Nhân, không phải đều là tên của con sao?”

Tiêu Văn Nhân nhìn Lý Lưu Trụ, không gật đầu đồng ý lời mẹ mình nói.

Đứa trẻ muốn được gọi là Nhân Nhân, vậy thì gọi Nhân Nhân, không phải chỉ là một cái tên thôi à, có gì khó khăn đâu.

Lý Lưu Trụ cười nói: “Xem trí nhớ của chú này, chú quên mất hôm qua đã hứa với Nhân Nhân rồi. Chú xin lỗi nhé, Nhân Nhân tha lỗi cho chú Lý được không?”

Tiêu Văn Nhân cười rất ngọt ngào: “Nhân Nhân không trách chú Lý đâu.”

Lý Tam Thuận kinh ngạc, sao càng nhìn càng cảm thấy nữ đồng chí này có ý với con trai nhà mình thế nhỉ?

Ông ấy đã sống quá nửa đời người rồi, nên chỉ cần liếc qua một cái, qua lời nói, cử chỉ, ánh mắt, là có thể nhìn ra người này có ý với người khác không.

Vân Chi

Chẳng lẽ vì hôm qua Lưu Trụ đưa con gái cô ta về nhà, cảm thấy Lưu Trụ là người tốt, nên có ý với nó?

Lý Tam Thuận thầm suy nghĩ trong lòng, rốt cuộc nữ đồng chí này có ý gì với Lưu Trụ không, vẫn phải quan sát thêm mới được.

Lưu Hồng Mai lại nói chuyện với Lý Lưu Trụ thêm vài câu nữa, sau đó nói mình phải đi làm, xin phép về trước.

Lý Lưu Trụ cầm túi đồ ăn vặt trên quầy lên, nói: “Đồng chí Lưu, thứ này tôi thật sự không thể nhận, cô mang về nhà đi.”

Lưu Hồng Mai xua tay: “Thứ này tôi mua cho Khai Nguyên với Khai Lâm, tôi đi trước đây.”

Tiêu Văn Nhân cũng vẫy tay chào Lý Lưu Trụ và Lý Tam Thuận: “Cháu chào ông Lý, cháu chào chú Lý.”

Khi Lý Lưu Trụ đi ra từ sau quầy, đuổi theo mẹ con bọn họ, thì hai mẹ con Lưu Hồng Mai đã đi xa rồi, nên đành phải mang túi đồ ăn vặt ấy về nhà.

Lý Tam Thuận: “Được rồi, người ta đã mất công mang tới thì con cứ nhận lấy đi. Để cha xem là món gì nào, a, là bánh hạch đào của Quế Phương Trai, Khai Nguyên với Khai Lâm thích nhất món này, đồng chí Lưu kia biết tặng quà thật đấy.”

Bên này, Lưu Đại Ngân trải qua cuộc sống rất phong phú ở Kinh Thị. Bọn họ đi học từ thứ hai đến thứ năm, thứ sáu trường học tổ chức đi tham quan các nhà xưởng quốc doanh cho các bạn học lớn tuổi này.

Nhà xưởng quốc doanh có lớn có nhỏ, bao gồm đủ các ngành nghề từ ăn, mặc, ở, cho đến đi lại.

Mỗi lần đi tham quan, Lưu Đại Ngân đều vô cùng nghiêm túc, liên tục ghi chép vào quyển vở trong tay. Tất cả đều là kinh nghiệm đó, sau này chắc chắn sẽ có lúc cần dùng tới.

Phát triển xưởng gà nướng nho nhỏ của mình thành nhà xưởng quy mô lớn như nhà xưởng quốc doanh chính mà mộng tưởng cả đời của Lưu Đại Ngân. Vì mộng tưởng này, Lưu Đại Ngân điên cuồng hấp thu đủ loại tri thức giống như một miếng bọt biển.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 257: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (15)



Học tập ở Kinh Thị hơn một tháng, Lưu Đại Ngân đã được mở rộng tầm mắt, còn nhìn ra được một cơ hội kinh doanh mới.

Về đến nhà, gặp Lý Tam Thuận, hai vợ chồng chưa lần nào xa nhau thời gian dài như vậy, nên khi gặp mặt thì nói mãi không hết chuyện.

“Đại Ngân, tôi nói cho bà nghe, Lưu Trụ có tin vui đó.”

“Con trai có tin vui? Chuyện là thế nào?” Nghe thấy bạn già nói con trai có tin vui, Lưu Đại Ngân vội buông đồ đạc trong tay xuống, dừng lại hỏi: “Tam Thuận, ông đừng úp úp mở mở nữa, rốt cuộc là thế nào, ông nói tôi nghe đi.”

Lý Tam Thuận: “Ai nha, bà đừng sốt ruột, cứ từ từ tôi kể cho mà nghe. Bà biết Tiêu Văn Nhân chứ? Chính là cô bé thờng xuyên tới chơi với Khai Nguyên Khai Lâm đó.

“Tôi biết, là một cô bé rất đáng yêu.”

“Cha con bé đã qua đời từ mấy năm trước, mẹ con bé dẫn theo con bé sống ở nhà bà ngoại. Lần trước Lưu Trụ nhà chúng ta đi đổ rác, đúng lúc gặp phải cô bé kia đang khóc gần đó, nên đã đưa con bé về nhà. Khả năng mẹ con b cảm thấy Lưu Trụ nhà chúng ta tốt bụng, nên coi trọng Lưu Trụ nhà chúng ta rồi.”

“Ông nói thật chứ?” Lưu Đại Ngân ngồi xuống ghế, giọng cũng rất hưng phấn.

Con trai ly hôn đã nhiều năm, Lưu Đại Ngân vẫn luôn muốn tìm cho anh ta một người mới, mấy năm đầu là do con trai không có tâm trạng, năm nay thì gần thành rồi lại bị hỏng vì chuyện con cái, khả năng con trai cũng bị đả kích, nên không đề cập tới chuyện này nữa.

Hiện tại có người coi trọng con trai mình, đương nhiên Lưu Đại Ngân rất vui mừng rồi.

Tục ngữ nói rất đúng, nữ truy nam chỉ cách một tầng sa, Lưu Đại Ngân cũng từng gặp mẹ của Tiêu Văn Nhân một lần rồi, vẻ ngoài rất xinh đẹp, nhìn qua tính tình cũng dịu dàng, nghe nói còn là công nhân chính thức của nhà xưởng quốc doanh đó.

Điều kiện về các phương diện đều tốt hơn con trai mình, nếu không phải vì Lưu Trụ từng giúp Tiêu Văn Nhân, thì khả năng người ta vẫn chướng mắt con trai nhà mình ấy chứ.

Lý Tam Thuận khẳng định: “Tôi nhìn ra được người ta có ý với Lưu Trụ, nhưng Lưu Trụ không nghĩ về phương diện đó, chỉ coi như hàng xóm láng giềng bình thường.”

“Khả năng là Lưu Trụ cũng không nghĩ tới…” Sợ chồng mình nhìn lầm, Lưu Đại Ngân lại hỏi một câu: “Ông không nhìn lầm chứ? Nữ đồng chí kia thật sự có ý với Lưu Trụ?”

Lưu Đại Ngân chỉ sợ Lý Tam Thuận nhìn lầm, lỡ như người ta không có ý gì với Lưu Trụ, như vậy chẳng phải phí công bọn họ vui mừng một phen sao?

Vân Chi

“Chúng ta đã chừng này tuổi rồi, ai có tình với ai, ai có ý với ai, chẳng phải liếc một cái là nhìn ra ngay sao? Nếu bà vẫn chưa tin, thì đợi người ta tới rồi bà tự nhìn xem.”

“Lời này của ông ý là, nữ đồng chí kia thường xuyên tới nhà chúng ta?”

Lý Tam Thuận: “Cũng không thường xuyên lắm, cách mấy ngày mới tới một lần, đương nhiên người ta sẽ không nói thẳng là tới tìm Lưu Trụ rồi. Có đôi khi là tới gọi con gái mình về nhà ăn cơm, Khai Nguyên Khai Lâm cũng thường xuyên đến nhà người ta chơi, có đôi khi lỡ bỏ quên đồ bên đó, nên người ta đưa về giúp.”

“Cứ người ta, người ta, rốt cuộc họ tên con bé là gì? Ông đã hỏi thăm rõ ràng chưa? Nếu đã biết người ta có ý với Lưu Trụ, thì phải hỏi thăm cho rõ ràng chứ.”

Lý Tam Thuận vỗ trán, nói: “Sao tôi lại quên mất chuyện này nhỉ. Nghe nói tên con bé là Lưu Hồng Mai, nhà ở cách chỗ chúng ta không xa, trong nhà có hai anh trai, một em gái, anh trai em gái đều kết hôn rồi. Hiện tại con bé và con gái đang ở cùng với cha mẹ và nhà anh trai cả. Tôi chỉ hỏi thăm đến đó thôi, dù sao người ta vẫn chưa tỏ rõ ý của mình, nên tôi cũng không tiện hỏi thăm nhiều hơn.”

“Lưu Hồng Mai à, là cái tên hay.” Lưu Đại Ngân đứng dậy, thu dọn đồ đạc tiếp: “Ông làm rất đúng, người ta chưa nói rõ ràng, chúng ta đừng hỏi thăm quá nhiều vẫn tốt hơn.”

Lưu Đại Ngân quay về, Lý Tam Thuận và Lý Lưu Trụ có thể buông tay chuyện trong nhà rồi, hai cha con đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Quản lý chuyện trong nhà thật sự quá mệt mỏi, còn mệt hơn làm việc tay chân.

Ngủ trưa dậy, Tiêu Văn Nhân lại đi cùng anh họ mình đến nhà Lý Khai Nguyên Lý Khai Lâm chơi.

Lưu Đại Ngân đang ở trong phòng, nhìn thấy hai đứa nhỏ đến chơi với cháu trai mình, một trong số đó còn là Tiêu Văn Nhân, bà ấy bèn ra khỏi phòng, hỏi: “Hai đứa đến chơi với Khai Nguyên Khai Lâm à? Bọn nó đang ở trong phòng đấy!”

Nhìn thấy Lưu Đại Ngân, Tiêu Văn Nhân lễ phép chào hỏi: “Cháu chào bà.”

Lưu Đại Ngân cười tủm tỉm nói: “Chào cháu gái, hai đứa mau vào nhà đi, bên ngoài nóng lắm.”

Phòng của Lý Khai Nguyên đã được sắp xếp lại, có thêm một chiếc giường nữa.

Chu Hữu Lợi - Cháu ngoại của Lưu Đại Ngân, chính là con trai của con gái cả Lý Hà Hoa nhà bà ấy, năm nay lên cấp hai. Thành tích học tập của thằng bé rất khá, nên hai vợ chồng đã thương lượng với nhau, rồi quyết định gửi con trai lên tỉnh thành học trung học.

Chu Hữu Lợi cũng biết tranh đua, đã thi đỗ được vào trường trung học số hai của tỉnh thành.

Lưu Đại Ngân bảo Lý Tam Thuận xếp thêm một chiếc giường vào phòng của Khai Nguyên, còn mua thêm một chiếc bàn học, một chiếc tủ quần áo, để hai đứa nhỏ ở chung một phòng.

Để tỏ vẻ khen ngợi, Lưu Đại Ngân còn mua cho cháu ngoại một chiếc xe đạp mới, cũng nói với mấy đứa cháu nhỏ hơn, nếu đứa nào thi đỗ được vào trường trung học trên tỉnh thành, thì bà ấy sẽ mua cho một chiếc xe đạp mới.

Lưu Đại Ngân cầm mấy que kem vào phòng, bốn đứa trẻ đang ngồi xổm trên mặt đất chơi cờ caro.

Mấy cái đầu nhỏ ghé vào nhau, Tiêu Văn Nhân cổ vũ anh họ mình, Lý Khai Lâm thì hô anh trai cố lên.

Lưu Đại Ngân cười, gọi: “Lại đây ăn kem nào.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 258: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (16)



Lý Khai Lâm là người đầu tiên chạy đến bên cạnh Lưu Đại Ngân, nhận lấy một que kem từ tay bà nội.

Tiêu Văn Nhân nhảy nhót đi tới, cũng cầm một que kem từ tay Lưu Đại Ngân, nói: “Cảm ơn bà Lý.”

Lưu Đại Ngân xoa đầu Tiêu Văn Nhân, cười hỏi: “Văn Nhân ngoan quá, ai tết tóc cho cháu mà đẹp thế?”

Tiêu Văn Nhân ưỡn ngực, tự hào nói: “Là cháu tự tết đấy ạ, Nhân Nhân rất lợi hại.”

Lưu Đại Ngân khen: “Văn Nhân lợi hại thật, đã biết tự tết tóc cho mình rồi.”

Được Lưu Đại Ngân khen, Tiêu Văn Nhân ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên suy đoán của mình không sai, người ở độ tuổi như Lưu Đại Ngân đều thích trẻ con ngây thơ đáng yêu.

Ví dụ như, khi gặp mặt phải lễ phép, nhưng khi bà ấy mang đồ ăn vặt tới thì đừng khách sáo từ chối như người lớn. Nhìn thấy đồ ăn ngon phải hào hứng, thích không chịu nổi, mới là tính cách của đứa trẻ ở độ tuổi này.

Lưu Đại Ngân nhìn đám trẻ bắt đầu ăn kem, dặn dò vài câu: “Đợi ăn kem xong rồi, nhớ vứt que vào thùng rác nhé. Bà ra ngoài trước, mấy đứa chơi với nhau đi.”

Tiêu Văn Nhân l.i.ế.m kem, nói: “Bà Lý, bà yên tâm, cháu sẽ không vứt rác lung tung đâu, mẹ cháu dạy rác phải vứt vào thùng rác.”

Tiêu Văn Nhân không quên xây dựng ấn tượng tốt về mẹ mình trước mặt Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân cười càng tươi hơn: “Văn Nhân ngoan quá, mẹ cháu rất biết dạy con.”

Lưu Đại Ngân khen mẹ mình, Tiêu Văn Nhân càng ra sức khen ngợi Lưu Hồng Mai trước mặt bà ấy: “Mẹ cháu là người mẹ tốt nhất trên thế gian này, các bạn nhỏ đều rất thích mẹ cháu, ngay cả anh Khai Nguyên với anh Khai Lâm cũng thích bà ấy.”

Lý Khai Lâm nghe thấy câu chuyện của Lưu Đại Ngân với Tiêu Văn Nhân, cũng nói xen vào: “Dì Lưu làm bánh đậu rất ngon, cháu và anh Khai Nguyên đều thích ăn.”

Lưu Đại Ngân: “Đợi hôm nào bà nội rảnh, bà nội cũng làm cho các cháu ăn.”

Đưa kem cho bọn nhỏ xong, Lưu Đại Ngân lại ra ngoài, còn rất nhiều việc đang chờ bà ấy.



Sau khi tan làm, thấy hai đứa nhỏ ra ngoài chơi vẫn chưa quay về, chỉ nghĩ một lát thôi Lưu Hồng Mai đã đoán ra được hai đứa nhỏ lại tới nhà họ Lý chơi rồi.

Cô ta đi tắm trước, sau đó thay sang một bộ váy liền màu đỏ, rồi mang theo hai bộ quần áo mình vừa làm xong hôm qua, đi đến nhà họ Lý.

“Văn Nhân, Nam Phong, hai đứa có trong đó không?”

Vân Chi

Tiêu Văn Nhân ở trong phòng, nghe thấy tiếng Lưu Hồng Mai gọi mình bên ngoài, thì đáp lại một câu “Con ở đây” rồi chạy ra ngoài.

Lưu Đại Ngân đang tính toán sổ sách với Lý Tam Thuận ở trong phòng, thì nghe thấy tiếng gọi bên ngoài. Lý Tam Thuận đặt bút xuống, cười nói: “Đấy, thấy không, con gái nhà họ Lưu lại tới kìa.”

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cùng ra khỏi phòng nghênh đón. Đây là lần đầu tiên Lưu Hồng Mai gặp cả hai vợ chồng Lưu Đại Ngân, không hiểu tại sao cô ta lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.

“Chào chú thím, cháu tới để đón Văn Nhân với Nam Phong về nhà.”

Lưu Đại Ngân rất nhiệt tình: “Hôm nay vẫn chưa muộn lắm. để bọn nhỏ chơi thêm lát nữa đi.”

“Đã chơi ở nhà chú thím cả buổi chiều rồi, phải về nhà thôi.” Nói xong câu đó, Lưu Hồng Mai lấy ra hai bộ quần áo từ trong túi xách mình mang theo người, đưa tới trước mặt Lưu Đại Ngân: “Thím Lý, mấy hôm trước Khai Lâm tới nhà cháu chơi, thằng bé cứ khen bộ quần áo của Nam Phong mãi, nên cháu làm cho Khai Nguyên với Khai Lâm mỗi đứa một bộ, nếu thím không chê thì để bọn nhỏ mặc đi.”

Lưu Đại Ngân nhận lấy bộ quần áo, cười nói: “Không chê, không chê, không ngờ cháu lại khéo tay như vậy. Thím thì chịu chết, muốn may cũng may không đẹp, Khai Nguyên, Khai Lâm đều không thích mặc quần áo thím làm, đều chê quá quê mùa.”

Lưu Hồng Mai cười nói: “Vậy sau này nếu muốn may quần áo, thím cứ qua tìm cháu, để cháu may giúp cho. Nhà cháu có máy may, làm một lúc là xong rồi.”

“Vậy cảm ơn cháu trước nhé.” Lưu Đại Ngân đưa quần áo cho Khai Nguyên: “Dì Lưu may quần áo cho hai đứa này, còn không mau cảm ơn dì Lưu đi.”

Lý Khai Nguyên nhận lấy bộ quần áo, cúi đầu cảm ơn Lưu Hồng Mai: “Cháu cảm ơn dì Lưu.”

Lưu Hồng Mai cười nói: “Không cần cảm ơn, dì rảnh rỗi ở nhà không có việc gì thì may thôi. Nếu không nhờ cha cháu đưa Văn Nhân về nhà, bây giờ dì vẫn không biết phải làm sao đâu.”

“Xem đầu óc thím này, cứ đứng bên ngoài nói chuyện mãi mà quên mời cháu vào nhà rồi.” Lưu Đại Ngân vỗ đầu mình một cái, rồi vươn tay ra hiệu cho Lưu Hồng Mai: “Nào, Tiểu Lưu, mau vào phòng ngồi một lát đi, tuy đã buổi chiều rồi nhưng bên ngoài vẫn còn nóng lắm.”

“Cháu không vào đâu thím Lý, cháu phải về rồi.”

“Vậy sao được, người tới là khách, sao có thể không mời khách vào nhà? Văn Nhân, mau kéo mẹ cháu vào nhà đi, bà Lý mời cháu uống nước có ga vị quýt.”

Tiêu Văn Nhân kéo cánh tay Lưu Hồng Mai, lắc qua lắc lại: “Mẹ, con muốn uống nước có ga vị quýt của ông Lý.”

“Tiểu Lưu, mau vào đi, Khai Nguyên, Khai Lâm, Văn Nhân, Nam Phong, các cháu cũng vào nhà đi.”

Lưu Hồng Mai tới nhà họ Lý nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta bước chân vào phòng khách của nhà họ Lý.

Trước kia, cô ta chỉ đứng ngoài cửa hàng gà nướng một lát rồi ra về, bởi vì đa số thời gian Lý Lưu Trụ đều ở đó trông cửa hàng

Phòng khách nhà họ Lý rất rộng rãi thoáng mát, có sô pha, bàn trà, tivi, tủ lạnh… Nói chung là đầy đủ mọi thứ, không biết tốt hơn phòng khách nhỏ hẹp chật chội nhà cô ta bao nhiêu lần.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 259: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (17)



Lưu Đại Ngân mang chiếc quạt điện bên bàn ăn đến, lấy nước có ga vị quýt cho bọn nhỏ, còn bảo Lý Tam Thuận ra nhà trước lấy một quả dưa hấu.

“Quả dưa hấu này đặt trong hầm dưới mặt đất nên rất mát, thích hợp ăn vào mùa hè. Tiểu Lưu, cháu mau nếm thử đi.”

Lưu Hồng Mai cầm một miếng dưa hấu lên, dưa hấu mát lạnh đúng là rất ngon.

Lưu Đại Ngân nói chuyện với Lưu Hồng Mai, đều là chuyện nhà, nhưng hai người nói với nhau rất vui vẻ.

Ăn xong hai miếng dưa hấu, Lưu Hồng Mai đứng dậy nói phải đưa bọn trẻ về nhà rồi.

Lưu Đại Ngân không tiện giữ người ta lại, tiễn Lưu Hồng Mai ra tận cổng nhà mình.

“Hồng Mai, sau này có thời gian rảnh thì tới chơi nhé, thím ở nhà cũng không c việc gì, chỉ hy vọng có người tới trò chuyện với thím.”

Lưu Hồng Mai nở nụ cười thẹn thùng, nói: “Chỉ cần thím không chê cháu phiền là được.”

“Sao lại chê cháu phiền, phải là thím nói câu này mới đúng chứ, Hồng Mai đừng chê bà già này phiền nhé.”

“Thím không già chút nào hết, đợi hôm nào rảnh cháu lại qua nói chuyện với thím. Nhân Nhân, Nam Phong, chào bà Lý đi.”

“Cháu chào bà Lý.”

“Cháu chào bà Lý.”

Sau đó Lưu Đại Ngân xoay người vào nhà với Lý Tam Thuận, Lý Khai Nguyên và Lý Khai Lâm đã chạy về phòng xem tivi rồi.

“Đại Ngân, Tiểu Lưu tới chơi sao bà không gọi Lưu Trụ ra thế? Tôi thấy Tiểu Lưu tới chính vì muốn tìm Lưu Trụ, bà không thấy, Tiểu Lưu còn đứng ngóng mãi xem Lưu Trụ có ra ngoài hay không à?”

Lưu Đại Ngân hừ một tiếng, nói: “Người ta tới nhà chúng ta, may cho mỗi đứa nhỏ một bộ quần áo, Lưu Trụ không có nhà, chúng ta lại vội vàng gọi nó tới còn ra thể thống gì? Nếu như hai bên đã rõ ràng rồi thì khác, như vậy khi Tiểu Lưu tới tôi mới tiện gọi Lưu Trụ ra chứ. Nhưng bây giờ hai bên vẫn đang mập mờ, chúng ta không được làm như vậy.”

Lý Tam Thuận gãi đầu: “Đại Ngân, bà nói đúng, tôi nóng nảy quá rồi.”

Lưu Đại Ngân lườm chồng mình một cái: “Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, chúng ta cứ từ từ, rồi đâu sẽ vào đó thôi.”

Vân Chi

“Nhưng Lưu Trụ đã bằng này tuổi rồi… Ai, chuyện của người trẻ chúng ta không tiện nhúng tay vào, thôi cứ tùy duyên đi.”

Lưu Đại Ngân cười ha hả: “Tuy rằng chúng ta không thể nhúng tay vào, nhưng mà chúng ta có thể sáng tạo cơ hội cho hai đứa n.”

“Sáng tạo cơ hội, sáng tạo cơ hội gì?” Lý Tam Thuận không hiểu ra sao, hỏi.

“Ông đó, đầu óc không linh hoạt chút nào.” Lưu Đại Ngân vào phòng lại ăn một miếng dưa hấu nữa, Lý Tam Thuận ngồi bên cạnh sốt suột chờ đợi, nhưng lại không tiện thúc giục.

“Hồng Mai nhà người ta vừa tặng quần áo cho hai đứa nhỏ, chúng ta không thể không đáp lễ, chẳng phải có sẵn cơ hội rồi sao?” Lưu Đại Ngân nói.

Lý Tam Thuận sờ đầu mình, cười: “Bà nói đúng lắm, cơ hội ở sẵn đây rồi, chúng ta bảo Lưu Trụ mang quà đáp lễ cho Tiểu Lưu đi. Đại Ngân, bà xem, nên tặng thứ gì đây?”

Ngẫm nghĩ một lát, Lưu Đại Ngân nói: “Chẳng phải tôi mang về không ít đồ chơi từ Kinh Thị sao, để Lưu Trụ mang qua cho người ta hai thứ, nói là tặng bọn trẻ, cảm ơn Hồng Mai đã may quần áo cho Khai Nguyên, Khai Lâm.”

“Ừ, nếu Tiểu Lưu thật sự có ý với Lưu Trụ nhà chúng ta, vậy thì hai đứa tiếp xúc nhiều thêm, sẽ có thêm chuyện để nói.”

Lưu Đại Ngân cười: “Chúng ta đã sáng tạo cơ hội cho Lưu Trụ rồi, việc này có thành hay không, phải xem vào duyên phận giữa hai đứa nó.”

“Việc chung thân đại sự của Lưu Trụ cứ m.ô.n.g lung thế này, tôi không yên tâm được. Lần trước đã sắp thành công rồi, cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy.”

Lý Tam Thuận đang nói về lần với Lữ Thu Nguyệt, cứ tưởng hai bên sẽ đơm hoa kết quả, nào ngờ nhà gái lại không muốn Lý Lưu Trụ nuôi con trai mình, hôn sự cũng hủy theo.

Lưu Đại Ngân thu dọn vỏ dưa hấu, Nói: “Việc hôn nhân với Lữ Thu Nguyệt không thành mới tốt, nếu như Lưu Trụ thật sự cưới cô ta về, sau khi kết hôn cô ta mới không cho Lưu Trụ quan tâm đến bọn trẻ, vậy chẳng phải càng hỏng bét sao?”

Lúc Lưu Hồng Mai dẫn hai đứa nhỏ về nhà, bà ngoại Lưu mới bắt đầu nấu cơm chiều.

Lưu Hồng Mai rửa tay, đến phòng bếp giúp đỡ mẹ mình.

“Tặng quần áo chưa?” Bà ngoại Lưu vừa thái dưa leo vừa hỏi.

“Tặng rồi, cha mẹ anh ấy đều ở nhà, con vào nhà anh ấy ngồi chơi một lát, ăn hai miếng dưa hấu.”

Bà ngoại Lưu dừng tay, hỏi: “Là vào nhà hay vẫn ở cửa hàng gà nướng?”

“Không phải, lần này con vào phòng khách nhà bọn họ.”

“Nhà bọn họ có phòng khách riêng à? Mau nói cho mẹ nghe, nhà họ Lý trông thế nào?”

Phòng khách nhà họ Lưu cũng là phòng của Lưu Nam Phong, trong phòng khách có một chiếc giường, có thể ngủ tại đó.

Tính ra thì nhà họ Lưu cũng khá rộng, nhà bọn họ có tổng cộng ba gian phòng chính, hai gian nhà kề. Ông bà Lưu ở một gian phòng chính, một gian là phòng khách kiêm phòng ngủ của Lưu Nam Phong, một gian là phòng của vợ chồng Lưu Hồng Quân và Triệu Lan, còn Lưu Hồng Mai và Nhân Nhân thì ở trong một gian nhà kề, gian nhà kề còn lại để đồ lặt vặt.

Ngoài ra bọn họ còn dựng thêm một căn phòng nhỏ bên cạnh nhà kề để làm phòng bếp.

Trước kia, vợ chồng anh Hai của Lưu Hồng Mai cũng sống ở nơi này, sau đó bọn họ được nhà máy phân phòng, nên đã dọn ra ngoài.

Nhà hàng xóm cũng có diện tích giống nhà họ Lưu, nhưng nhà bên đó có hai vợ chồng già sống với ba người con trai, ba cô con dâu. Sống chen chúc như vậy mới là tình huống bình thường ở tỉnh thành này.
 
Back
Top