Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 240: Pháo Hôi trong truyện hình sự (12)



“Em đến đấy à, sao không gọi chị dậy, dể chị ngủ đến tận giờ này.” Lưu Đại Ngân giả vờ oán giận Lý Tứ Hỉ.

Khi Lưu Đại Ngân gả tới, Lý Tứ Hỉ vẫn chưa lấy chồng, quan hệ giữa chị dâu em chồng rất thân thiết.

Lý Tứ Hỉ vẫn tiếp tục xào rau, nói: “Lúc em đến không thấy hai người đâu, mới hỏi Lưu Trụ, nghe Lưu Trụ nói anh chị vẫn đang ngủ, em còn buồn bực, tưởng hai người đổi tính đổi nết, ngày thường luôn cần mẫn thế mà hôm nay gần trưa rồi vẫn còn ngủ. Hôm nay còn là tết, chắc chắn sẽ có người thân tới chơi, làm gì có đạo lý giờ này vẫn ngủ.”

“Không đợi em hỏi, Lưu Trụ đã kể ra chuyện xảy ra tối hôm qua cho em nghe. Nghe xong em cũng sợ hết hồn. Vào buồng trong thấy hai người đang ngủ, em còn lén sờ mũi hai người xem có còn thở hay không, thấy vẫn còn hô hấp em mới yên tâm đấy.”

“Chị dâu, chuyện này đúng là khiến người ta sợ mà. Hai tên kia còn mang theo d.a.o nhọ, nếu chị không mơ thấy ác mộng, không giữ Hắc Tử nhà Liên Hoa ở lại, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu. Tóm lại một câu, anh chị không sao là may mắn rồi, may mà có tổ tiên phù hộ, thần phật phù hộ, ông trời phù hộ.”

Lưu Đại Ngân tiện tay nhận lấy đĩa đồ ăn Lý Tứ Hỉ vừa xào xong, là một đĩa cải trắng xào thịt.

Lưu Đại Ngân hỏi Lý Tam Thuận: “Ông ngâm mộc nhĩ với nấm tuyết chưa?”

“Đều ngâm rồi, lát nữa xào mộc nhĩ với thịt luôn. nấm Tuyết thì trộn với đường trắng.”

“Được, để tôi đi sơ chế nấm Tuyết.”

Hiện tại ngoài cải trắng ra thì không còn rau dưa nào khác. Lưu Đại Ngân mua một chút đồ khô tử tỉnh thành, mang về nhà để chiêu đãi bạn bè thân thích. Ngoài ra bà còn mang theo rất nhiều loại đồ hộp, lạp xưởng, chân giò hun khói gì đó, nói chung là vài loại đồ ăn sẵn.

Rất nhanh tin tức nhà Lý Tam Thuận bị trộm ghé thăm đã lan truyền khắp thôn. Nhưng chuyện mọi người thảo luận nhiều hơn lại là chuyện Lưu Đại Ngân liên tục mơ thấy ác mộng.

Chuyện tâm linh kiểu này hấp dẫn sự chú ý hơn chuyện bắt trộm nhiều. Bởi vì chuyện này, mỗi lần Lưu Đại Ngân ra ngoài, bà ấy luôn nhận được những câu dò hỏi, kiểu như:

“Thím Tam Thuận, thím mơ thấy ác mộng vài lần thật à? Đều mơ thấy người đã chết?”

Dù là người già, hay người trẻ, lúc Lưu Đại Ngân ra ngoài làm khách, bọn họ đ muốn chính miệng hỏi một câu xem chuyện nằm mơ có phải sự thật hay không.

Lưu Đại Ngân là người hay nói, ai hỏi bà ấy, bà ấy cũng cười đáp: “Ừ, đúng là mơ thấy vài lần, lần nào cũng mơ giống như đúc. Đầu tiên là cha mẹ chồng và cha mẹ tôi tới tìm tôi, sau đó là Lưu Trụ, Khai Nguyên và Khai Lâm nằm trong vũng máu, đầu một nơi, thân một nơi. Mọi người không biết đâu, lần đầu tiên mơ thấy giấc mơ này, tôi còn hét thất thanh khiến người trong khoang tàu đều tỉnh giấc đấy.”

“Vậy à? Vậy lúc mơ thấy ác mộng thím nghĩ thế nào?”

Lưu Đại Ngân cầm một nắm đậu phộng lên, bóc vỏ, nói: “Mơ ác mộng thì có thể nghĩ đến điều gì? Khi về đến nhà, cả chiều, cả tối đều mơ thấy giấc mơ giống như đúc tôi mới cảm thấy không ổn, lúc ấy mới nghĩ chẳng lẽ là ông bà tổ tiên đang nhắc nhở mình. Đúng lúc chó nhà Liên Hoa theo con bé tới chơi, chẳng phải người ta nói chó đen có thể trừ tà sao, nên tôi mới giữ nó lại, thầm nghĩ nếu có chuyện gì thật thì nó cũng có thể giúp đỡ.”

Vân Chi

“Đúng vậy, có chó đen giữ nhà là tốt nhất.” Một bà cụ lớn tuổi nói.

“Nhưng ai ngờ tối hôm ấy khi đi ngủ tôi lại mơ thấy giấc mơ ấy. Cảm giác có chuyện không ổn, tôi mới đánh thức Tam Thuận, kể cho ông ấy nghe chuyện này, khiến ông ấy cũng sợ hãi. Hai vợ chồng tôi thương lượng với nhau, cho rằng nằm mơ thấy Lưu Trụ và bọn nhỏ gặp chuyện không may vì bọn họ xung khắc với thứ gì đó ở nhà, nên dứt khoát bảo Lưu Trụ dẫn hai đứa bé sang nhà chú Thường Hữu ở nhờ trong mấy ngày tết.”

Lưu Đại Ngân lại ăn mấy hạt đậu phộng nữa. Một cô gái trẻ cười hỏi: “Thím Tam Thuận, thím kể tiếp đi, sau đó thế nào? Sau khi anh Lưu Trụ và bọn trẻ sang nhà người khác ăn tết, thìm còn mơ thấy ác mộng không?”

“Cháu đừng giục thím, để thím kể tiếp cho mà nghe. Từ khi Lưu Trụ dẫn bọn trẻ qua nhà chú Thường Hữu ngủ, thìm không hề mơ thấy ác mộng nữa. Thím nghĩ, hóa ra là xung khắc với tổ tiên. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy không đúng. Có tổ tiên nhà ai là không thích con cháu nhà mình chứ? Sao lại không cho con cháu nhà mình ở nhà ăn tết? Trước kia trong thôn chúng ta cũng có chuyện trẻ con về nhà thì khóc mãi không nín do xung khắc với tổ tiên, nhưng đó là do tổ tiên quá thích đứa nhỏ, không nhịn được mới trêu đứa nhỏ khóc. Đây lại là đầu một nơi, thân một nơi, làm gì có tổ tiên nào ác với con cháu nhà mình như vậy.”

Có người lớn tuổi nói: “Sao có thể không thích, tôi nhớ rõ cha Tam Thuận thích Lưu Trụ nhất đó, khi già lẩm cẩm rồi không nhớ được ai khác, chỉ nhớ mỗi Tiểu Trụ Tử thôi.”

“Đúng thế, trong lòng tôi còn nghĩ, chẳng lẽ người mà tôi mơ thấy đều là giả, cha mẹ chồng là giả, cha mẹ đẻ cũng là giả.” Cười một lát Lưu Đại Ngân lại nói tiếp: “Tôi định qua tết sẽ quay về tỉnh thành luôn, nào ngờ chưa qua nổi mùng một trong nhà đã xảy ra chuyện như vậy.”

Giọng bà ấy hơi chùng xuống, vẻ mặt cũng nghĩ mà sợ: “Hai tên kia mang theo d.a.o nhọn.” Lưu Đại Ngân khoa tay múa chân miêu tả: “Dao nhọn dài chừng này, may nhờ có Hắc Tử kêu to đánh thức chúng tôi, nếu không, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu. Bây giờ nghĩ lại, chắc là cha mẹ chồng và cha mẹ đẻ đều muốn nhắc nhở tôi, trong nhà sắp gặp phải tai họa đổ máu.”

Người xung quanh ồn ào phụ họa: “Đúng đấy, người ngã trong vũng máu, không phải tai họa đổ m.á.u thì là gì?”

“Thím Tam Thuận, nhà thím tránh thoát được tai họa lần này, ít nhiều nhờ có tổ tiên phù hộ.”

“Đúng ấy, tổ tiên biết trong nhà gặp họa, nên cố ý tới báo tin cho nhà chị.”

Trong lúc ấy, cũng có người cố tình chọc ngoáy Lưu Đại Ngân: “Vợ Tam Thuận này, biết tại sao trộm lại mò vào nhà chị không? Vì nhà chị làm ăn buôn bán, lắm tiền nhiều của quá đấy! Con người ấy mà, không nên làm chim đầu đàn, cần nhiều tiền như vậy làm gì, đủ ăn đủ uống là được rồi. Tôi nghe nói chị còn qua tận nước Mỹ thăm quan hả? Chính vì nhà chị quá giàu có, nên trộm cắp mới theo dõi nhà chị đấy. Còn chúng tôi, tuy rằng nghèo, nhưng mà yên bình, không bị trộm viếng thăm.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 241: Pháo Hôi trong truyện hình sự (13)



Ý của người này là, trộm vào nhà bọn họ tại nhà bọn họ có tiền, nếu nhà bọn họ không có tiền, thì ai thèm đến ăn trộm. Nhà Lưu Đại Ngân có tiền, bị trộm cũng đáng đời.

Có rất nhiều người mang tư duy thích đổ lỗi cho người bị hại như vậy.

Vì sao nhà chị bị trộm? Vì nhà chị có tiền. Vì sao đối phương không đánh người khác lại đánh cậu, chắc chắn vì cậu đã làm sai chuyện gì đó. Nếu Lưu Đại Ngân sống ở thế kỷ 21, bà ấy sẽ biết đây gọi là “lý luận người bị hại có lỗi.”

Lưu Đại Ngân không biết lý luận “Người bị hại có lỗi”, nhưng bà ấy biết người nói như vậy chắc chắn không phải người có ý tốt.

“Nhà chúng tôi giàu có nên chúng tôi đáng bị trộm. Vậy nói như cô, trộm vào nhà còn có lý sao? Cô Sáu, hai tên trộm kia là con trai hay cháu trai nhà cô mà cô bênh vực chúng nó thế? Đừng hở ra là nhà tôi giàu nhà cô nghèo, ai vào nhà người khác ăn trộm, thì đó mới là người sai.”

Nói xong, Lưu Đại Ngân tiếp tục ăn đậu phộng, thảnh thơi nhìn cô Sáu kia tức giận mặt đỏ bừng.

Cô Sáu bị lời của Lưu Đại Ngân chọc tức c.h.ế.t khiếp. Bà ấy nói bậy gì vậy? Hai tên trộm là con trai hay cháu trai cái gì? Tám đời nhà cô ta đều là người trung thực, đừng phá hoại thanh danh nhà cô ta.

“Chị nói chuyện kiểu gì thế, con trai, cháu trai nhà chị mới là trộm.”

“Tôi cứ nói như vậy thì làm sao?” Lưu Đại Ngân hơi ngẩng đầu, trên mặt vẫn nở nụ cười: “Cô Sáu, nếu theo lời cô, thì nhà tôi bị trộm là do nhà tôi không đúng, ai bảo nhà tôi lắm tiền chứ. Vậy tôi nói cô, cũng là do cô không đúng, nếu không sao tôi lại nói cô mà không nói người khác?”

Lưu Đại Ngân cười hì hì, nhìn cô Sáu bị chặn họng không phản bác được câu nào.

Cô Sáu có một đứa cháu trai, là đứa nhỏ tuổi nhất trong nhà nên từ nhỏ đã được cả nhà nuông chiều.

Hôm về từ tỉnh thành, Lý Khai Nguyên mang theo mấy quyển truyện tranh, cháu trai cô ta trông thấy cũng đòi mua, nhưng căn bản không mua được trong huyện. Bị cháu trai khóc nháo đau cả đầu, cha thằng bé thẳng tay cho thằng bé một cái tát, khiến nó càng khóc dữ hơn.

Việc này khiến cô Sáu đau lòng không thôi, nhưng cô ta không nỡ mắng người đánh cháu trai mình, càng không nỡ mắng cháu trai, đành phải giận lây sang người Lý Khai Nguyên. Nếu thằng bé ấy không mang truyện tranh về, cháu trai mình cũng sẽ không khóc lóc đòi hỏi, như vậy cháu trai sẽ không bị cha nó đánh.

Trong thôn không có đứa trẻ nào có món đồ chơi này, sao cháu trai nhà Lý Tam Thuận lại có được nó?

Nhà họ Lý xảy ra chuyện, cô ta chẳng những không thông cảm, trong lòng còn thấy rất thống khoái. Đều tại nhà bọn họ quá rêu rao, nếu thành thật mà sống, không đi làm ăn buôn bán, không có nhiều tiền như vậy, thì sẽ không bị trộm ghé thăm.

Trong thôn cũng có nhà từng mất gà mất ngỗng, nhưng mà mang theo d.a.o nhọn vào nhà cướp bóc thì nhà họ Lý vẫn là trường hợp đầu tiên.

Nếu nhà bọn họ không có tiền, thì trộm nào thèm mang d.a.o nhọn tới nhà?

Nói tới nói lúc, phải trách nhà bọn họ trước, ai bảo nhà bọn họ có tiền, ai bảo nhà bọn họ không giống nhà khác trong thôn?

Cô ta chỉ muốn thống khoái một lần, nhất thời quên mất bàn về bản lĩnh cãi nhau, Lưu Đại Ngân này cũng là số một số hai trong thôn.

Cô Ssaus không cãi lại được câu nào, bị Lưu Đại Ngân vừa cười vừa nhìn như vậy, cô ta chỉ cảm thấy thể diện cả đời này đều mất sạch rồi.

“Sao chị nói chuyện với người khác khó nghe như vậy.”

Lưu Đại Ngân cười hì hì: “Như nhau cả thôi.”

Cô Sáu lại không nói ra lời, lập tức thở phì phì đứng dậy ra về.

Lần này Lưu Đại Ngân ở lại nhà chưa đến mười ngày, mùng sáu đã lên tàu hỏa quay về tỉnh thành rồi. Bà ấy vẫn nhớ giấc “Mộng” khiến mình sợ hãi kia, nên khi mua vé tàu, Lưu Đại Ngân cố ý dặn dò Lý Tam Thuận, nhất định phải mua vé tàu về đến tỉnh thành vào ban ngày.

Biết trong lòng Lưu Đại Ngân nghĩ đến chuyện gì, Lý Tam Thuận vỗ nhẹ lên tay bà ấy để an ủi: “Tôi biết rồi, bà đừng sợ nữa, chuyện đã qua rồi.”

Lưu Đại Ngân cũng biết mình không nên ôm tâm trạng như vậy, bà ấy cũng cố gắng vứt bỏ những hình ảnh miêu tả trong sách kia ra khỏi đầu: “Tôi không sao, ông đi mua vé tàu đi, ngày kia chúng ta phải xuất phát rồi, đi muộn quá sợ là không còn vé.”

Về đến tỉnh thành, cửa nhà vẫn khóa chặt như lúc bọn họ đi.

Vân Chi

“Đại Ngân, bà đứng ngoài cửa chờ một lát, để tôi vào nhà trước.”

Lý Tam Thuận nghĩ rất đơn giản, ông ấy vào trước dò đường, lỡ như… Lỡ như trong nhà có ngời thật, thì Đại Ngân và bọn nhỏ ở bên ngoài cũng tiện gọi hàng xóm đến giúp đỡ.

Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Tôi vào với ông.”

Lý Lưu Trụ nghe mà mơ hồ, cha mẹ anh ta dính nhau như vậy từ khi nào thế?

“Cha, mẹ, hai người giành nhau vào nhà trước làm gì thế? Nhà chúng ta cùng vào không phải được rồi sao?”

Lý Lưu Trụ cõng hành lý, dẫn đầu bước vào nhà.

Lưu Đại Ngân chưa kịp nói gì, con trai đã vào trong sân rồi.

Lý Tam Thuận và Triệu Đại Ngân liếc nhau, cũng vội vàng vào theo. Mãi cho đến khi ai về phòng nấy rồi, vẫn không xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Việc này đã qua thật rồi, nhà bọn họ không phải “Pháo Hôi trong truyện hình sự” nữa.

Lưu Đại Ngân gần như sắp khóc.

Lý Tam Thuận buông hành lý trong tay xuống, nói một câu: “Đại Ngân, chúng ta đều ở đây.”

Lý Lưu Trụ dẫn con trai về phòng dọn dẹp lại phòng của bọn họ, may mà bọn họ không nhìn thấy, nếu không sẽ càng nghi hoặc.

Lưu Đại Ngân vội vàng lau nước mắt, nói: “Chúng ta cũng đi dọn dẹp nhà cửa đi.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 242: Pháo Hôi trong truyện hình sự (14)



Dọn dẹp nhà cửa xong, Lưu Đại Ngân lại quét dọn kho chứa hàng, còn lôi máy móc ra lau một lượt.

Mùng tám, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đến trại nuôi gà. Người ăn tết nhưng gà th không ăn tết, bốn nhân viên đều là người thôn bên kia, bọn họ ăn tết ngay trong trại nuôi gà.

Lưu Đại Ngân cho mỗi người một bao lì xì thật dày để cảm ơn bọn họ.

Trại nuôi gà này chỉ nuôi gà trống, miếng đất bên cạnh Lưu Đại Ngân thuê để nuôi gà mái đã xây chuồng trại xong rồi, chỉ còn chờ thời tiết ấm lên là có thể bắt đầu nuôi gà.

Khi về nhà, Lưu Đại Ngân lại nhớ đến lời con gái nói, Lưu Trụ đã ly hôn nhiều năm rồi, cũng nên tìm người mới thôi.

Lưu Đại Ngân tìm cơ hội hỏi con trai: “Lưu Trụ, con ly hôn nhiều năm như vậy rồi, đã nghĩ đến chuyện tìm người khác chưa? Bây giờ điều kiện nhà chúng ta cũng ổn, cha mẹ đều ủng hộ con tìm người đi bước nữa.”

Lý Lưu Trụ cúi đầu làm việc: “Mẹ, chuyện này cứ nói tìm là tìm được sao, phải thích hợp.”

Vân Chi

Nghe thấy câu trả lời này, có vẻ như con trai bà ấy cũng đồng ý tìm người khác rồi.

Bà ấy và Lý Tam Thuận đã lớn tuổi, sau này Khai Nguyên và Khai Lâm cũng có gia đình của mình, có cuộc sống của mình, cuối cùng người ở bên con trai cả đời chỉ có thể là nửa kia.

Trước đây, con trai không muốn đi bước nữa, Lưu Đại Ngân không lay chuyển được ý của con trai, hơn nữa vụ ly hôn giữa anh ta với Giang An Ni thật sự hơi khó coi, tuy rằng bà ấy rất muốn con trai tìm một người khác, nhưng bà ấy lại không dám ép buộc con mình.

Hiện giờ thấy con trai cũng có ý này, đương nhiên là Lưu Đại Ngân rất vui rồi.

“Lưu Trụ, con muốn tìm người thế nào? Nói mẹ nghe thử coi.”

Lý Lưu Trụ vẫn làm việc luôn chân luôn tay, chỉ nhẹ nhàng nói: “Người tốt, có thể sống thành thật, kiên định là được.”

Lưu Đại Ngân gật đầu: “Ừ, sống thành thật kiên định tốt hơn bất cứ điều gì khác. Lưu Trụ, vậy mẹ đi nhờ người hỏi thăm nhé.”

Lưu Đại Ngân không rảnh lo việc của mình nữa, lập tức chạy ra ngoài nhanh như một cơn gió. Bà ấy định đi tìm bà Vương để mai mối cho Lưu Trụ.

Khi còn trẻ bà Vương đã thích làm mai mối rồi, bây giờ đã lớn tuổi, có nhiều thời gian rảnh rỗi, lại càng thích làm mai.

Thấy Lưu Trụ một mình nuôi hai đứa nhỏ, bà Vương từng nói với Lưu Đại Ngân mấy lần rồi, có mấy cô gái rất thích hợp. Nhưng khi đó Lý Lưu Trụ không muốn đi bước nữa, nên Lưu Đại Ngân đành từ chối uyển chuyển.

Bây giờ con trai muốn tìm rồi, đương nhiên Lưu Đại Ngân phải mau chóng đi nói chuyện với người ta chứ.

Nghe Lưu Đại Ngân nói ra ý đồ của mình, bà Vương hỏi: “Lưu Trụ đồng ý tìm người khác rồi?”

Lưu Đại Ngân nói: “Vâng, tuổi nó cũng không còn nhỏ nữa, cứ một mình như vậy, em với cha nó đều không yên tâm. Tuy rằng sẽ không để nó bị đói bị lạnh, nhưng có những chuyện, chỉ có thể nói với người trong lòng.”

Bà Vương gật đầu nói: “Ừ, người có thể đi cùng cả đời chỉ có người bên gối. Chúng ta là cha mẹ, tuổi càng ngày càng lớn, sẽ đi trước bọn họ. Còn con cái, lớn rồi sẽ bay đi. Chỉ có vợ chồng, anh ở bên em, em ở bên anh, cứ như vậy đi với nhau cả cuộc đời.”

“Em với Tam Thuận cũng nghĩ như vậy. Lưu Trụ cứ sống một mình, sau này xuống đất rồi em với Tam Thuận cũng không yên tâm được.”

Bà Vương bỏ chỗ bông đã quay sợi xong vào khay đan, ngồi khoanh chân trên giường đất, hỏi: “Vậy Lưu Trụ muốn tìm người thế nào?”

“Em hỏi nó rồi, nó nói chỉ cần là người tốt, sống thành thật, kiên định là được.”

Bà Vương buông khay đan xuống: “Vậy đã có con thì sao? Nhà cô có để ý không?”

“Không sao không sao.” Lưu Đại Ngân xua tay: “Chính Lưu Trụ cũng có hai đứa nhỏ rồi, có con cũng không sao.”

Bà Vương nói: “Nếu nhà cô không để ý chuyện này, vậy thì chỗ tôi có một người khá thích hợp. Chồng con bé đã chết, bây giờ đang sống ở nhà mẹ đẻ, con gái đã sáu tuổi, người nhà mẹ đẻ đều là người thành thật, vẻ ngoài cũng xinh xắn, còn là công nhân xưởng dệt. Nếu nhà cô đồng ý, thì để tôi qua nói với nhà gái một câu, xem người ta có ý hay không.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Vậy em cảm ơn chị Vương trước nhé. Nếu việc này thành công, sẽ không thiếu quà mai mối của chị đâu.”

“Được, vậy chị chờ quà mai mối của nhà cô.”

Nếu giải quyết được chuyện của con trai, cũng coi như chấm dứt được một nỗi lo lắng trong lòng Lưu Đại Ngân.

Bà Vương làm việc rất năng suất, ngay hôm sau đã qua nhà gái hỏi thăm. Nhưng bà ấy vừa kể về tình hình của Lý Lưu Trụ, nhà gái đã từ chối ngay.

Nghe ý của bà Vương, hiện tại nhà họ Lý rất có tiền, nhưng quốc gia vừa cải cách mở cửa chưa lâu, ai biết sau này chính sách còn thay đổi thế nào.

Nếu như quốc gia lại xử lý cái đuôi của chủ nghĩa tư bản, thì chắc chắn loại chim đầu đàn như nhà họ Lý sẽ bị đem ra xử lý đầu tiên.

Người ta đã không muốn, bà Vương cũng không nhắc lại nữa, đợi có người thích hợp thì lại nói với người nhà họ Lý.

Nhà gái không đồng ý, Lưu Đại Ngân cũng vứt chuyện này ra sau đầu.



Nhà họ Lưu.

Tiêu Văn Nhân mở to mắt, mê mang một lúc lâu, cô ta tự véo bản thân một cái. Cái véo rất đau nhưng cô ta không hề khóc, ngược lại còn vui vẻ cười ha ha.

Cười xong, cô ta vội vàng nhảy xuống giường, chân còn chưa kịp đeo giày đã hấp tấp mở quyển lịch ngày trên bàn học ra xem.

Nhìn thấy ngày tháng trên tờ lịch, cô ta chậm rãi nghĩ lại những chuyện xảy ra trong năm này.

Trong năm này đã xảy ra một sự kiện, tuy rằng không lớn, nhưng lại khiến cô ta ghi nhớ cả đời. Hơn hai tháng trước có người mai mối cho mẹ cô ta, nhưng bà ngoại chê xuất thân của đối phương không tốt, là nông dân không phải là công nhân, nên chưa hỏi qua ý của mẹ cô ta đã từ chối thẳng thừng.

Có điều bà ngoại không bao giờ đoán được, tương lai mẹ của người đàn ông kia sẽ trở thành nhà giàu số một.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 243: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (1)



Mẹ của Tiêu Văn Nhân tên là Lưu Hồng Mai, khi con gái ba tuổi, thì chồng đã qua đời.

Mẹ chồng có mấy đứa cháu trai, nên không cần Tiêu Văn Nhân. Nhà cửa khi kết hôn là nhà của bố mẹ chồng, nên chồng Lưu Hồng Mai vừa mất, mẹ con cô ta đã bị đuổi ra khỏi nhà.

May mà Lưu Hồng Mai là công nhân chính thức của xưởng dệt, có thể dựa vào tiền lương của mình để nuôi sống bản thân và con gái.

Lưu Hồng Mai khá xinh xắn, nên sau khi chồng chết, có không ít người tới làm mai cho cô ta. Nhưng mà người có điều kiện tốt thì chướng mắt cô ta, người điều kiện kém thì cô ta chướng mắt, cao không cao hẳn, thấp không thấp hẳn, thế nên mãi vẫn không gặp được người thích hợp.

Năm Tiêu Văn Nhân sáu tuổi, bà Vương ở phố tây làm mối cho Lưu Hồng Mai với một người ở khu đó. Nhà đối phương mở cửa hàng gà nướng, đã ly hôn vợ trước nhiều năm rồi, có hai đứa con trai, đang muốn tìm người để đi bước nữa.

Vân Chi

Nghe xong hoàn cảnh nhà đối phương, bà ngoại Tiêu Văn Nhân rất không mừng. Tuy rằng con gái bà ta có một cô con gái, nhưng vẻ ngoài xinh xắn, còn là công nhân chính thức của nhà xưởng quốc doanh. Còn đối phương, tuy rằng trong nhà có chút tiền, nhưng đến hộ khẩu ở tỉnh thành cũng không có, tương lai về sau còn không biết sẽ thế nào đâu.

Con gái bà ta là công nhân nhận lương từ nhà nước, cần gì phải mạo hiểm như vậy.

Hơn nữa, Lý Lưu Trụ đã có hai đứa con trai, dù nhà họ Lý có nhiều tiền đi nữa, thì tương lai con gái bà ta cũng chẳng được chia nhiều. Cộng thêm quốc gia đang kế hoạch hóa gia đình, không cho sinh quá nhiều con, con gái và cậu ta đều có con riêng rồi, sau này có thể hạnh phúc sao?

Nhà họ Lý còn không có hộ khẩu tỉnh thành, lỡ làm ăn lỗ vốn, phải về quê làm ruộng, chẳng lẽ con gái bà ta cũng phải về quê theo sao?

Bà ngoại chướng mắt con trai nhà họ Lý, còn coi đó là chuyện cười kể ra trong bữa cơm chiều. Như vậy cũng chẳng sao, mai mối giới thiệu đều như vậy mà, nhìn trúng thì tiến tới, chướng mắt thì coi như không quen biết. Nhưng ai ngờ, chỉ mấy năm về sau, nhà máy Lưu Hồng Mai đang làm việc lại ph sản. Lúc ấy Lưu Hồng Mai tái hôn rồi, đối tượng tái hôn là lãnh đạo nhỏ trong khu này, đối phương cũng có một cậu con trai.

Sau khi mất việc, Lưu Hồng Mai không có nguồn thu nhập nào, bốn người một nhà đều trông cậy vào tiền lương của cha kế để sống. Tuy rằng cha kế không nói gì, nhưng điều kiện sống của Tiêu Văn Nhân lập tức giảm xuống không biên giới.

Sau này Tiêu Văn Nhân thi vào một trường đại học bình thường, tìm một công việc bình thường, đang yêu thì bạn trai ngoại tình, sau khi say rượu cô ta đã trọng sinh về năm mình sáu tuổi.

Khi Tiêu Văn Nhân chưa trọng sinh. Bà chủ của cửa hàng gà nướng nhà họ Lý đã trở thành truyền kỳ ở tỉnh thành bọn họ rồi.

Năm mươi tuổi Lưu Đại Ngân mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, bắt đầu từ mang gà nướng đi bán rong khắp tỉnh thành, dần dần trở thành nhà giàu số một của tỉnh, đã trở thành truyền kỳ trong giới thương nghiệp ở tỉnh thành.

Năm vào đại học cô ta mới biết, trước kia đã từng có người làm mai con trai Lưu Đại Ngân cho mẹ mình, nhưng vì bà ngoài khinh thường nhà họ Lý không có hộ khẩu tỉnh thành, đã từ chối bà mối ngay tại chỗ.

Khi uống rượu say, Tiêu Văn Nhân còn nghĩ, nếu như năm đó mẹ mình gả cho con trai của Lưu Đại Ngân thì cuộc sống hiện tại của cô ta sẽ thế nào nhỉ?

Chắc chắn sẽ không phải giống như bây giờ, ngay cả một căn nhà riêng cũng không có, mệt c.h.ế.t mệt sống vì vài đồng lương ít ỏi.

Lưu Đại Ngân chỉ có một người con trai, nếu mẹ mình gả cho đối phương, chắc chắn cuộc sống sẽ rất khá, sẽ không giống như kiếp trước, chỉ vì tiết kiệm một đồng mà phải dậy từ sớm chạy ra chợ bán đồ ăn, mặc cả từng hào một.

Nếu mình là cháu kế nhà họ Lý, mình còn cần khổ như vậy sao? Chỉ chút tiền lọt qua kẽ tay của Lưu Đại Ngân cũng đủ cho mình có được cuộc sống giàu sang rồi.

Sống lại một đời, nhất định mình phải giúp mẹ gả được cho con trai của Lưu Đại Ngân, để mình không bao giờ phải chịu khổ như kiếp trước nữa.

Tiêu Văn Nhân là người trưởng thành, cô ta nói bóng nói gió hỏi bà ngoại, sau đó mới biết khoảng cách từ hôm bà mối đến nhà làm mai cho con trai nhà họ Lý đã qua hơn hai tháng rồi.

Tiêu Văn Nhân cắn đũa, trong lòng suy nghĩ xem, phải làm thế nào mới giúp mẹ mình gả được cho con trai của Lưu Đại Ngân bây giờ, phải biết rằng, hiện tại hai người vẫn chưa quen biết nhau đâu.

Tiêu Văn Nhân nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định xuống tay từ chỗ cháu trai của Lưu Đại Ngân.

Cô ta nhớ rõ, cháu trai út của Lưu Đại Ngân cũng trạc tuổi mình, nếu hai đứa nhỏ chơi thân với nhau, vậy thì phụ huynh của hai bên quen biết nhau cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Tiêu Văn Nhân hạ quyết tâm, từ hôm nay trở đi, ngày nào cũng đến lắc lư bên cạnh cửa hàng gà nướng nhà họ Lý.

Hiện tại cô ta đang sống trong nhà bà ngoại, khoảng cách từ nhà bà ngoại đến cửa hàng gà nướng nhà Lưu Đại Ngân cũng không xa lắm, hoàn toàn có thể tự mình chạy tới nơi đó chơi.

Nếu không phải hiện tại cô ta đang đi học tại nhà trẻ trực thuộc nhà máy mẹ cô ta làm việc, thì khả năng đã học cùng lớp với cháu trai út nhà Lưu Đại Ngân rồi, như vậy càng tiện tiếp xúc với cậu bé đó.

Nói làm là làm ngay, Tiêu Văn Nhân chơi ngoài sân một lát, sau đó chạy đi rửa mặt, thay sang bộ quần áo mẹ cô ta mới may cho cô ta, rồi cầm theo khăn tay của mình, chạy tới khu vực gần với cửa hàng gà nướng nhà họ Lý.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 244: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (2)



Hôm nay thời tiết không tệ, còn là thứ bảy, không ít khách khứa ra vào cửa hàng gà nướng nhà họ Lý.

Tiêu Văn Nhân đi xung quanh một lát vẫn không nhìn thấy cháu trai nhà Lưu Đại Ngân ra ngoài chơi.

Cô ta ngồi xổm xuống góc tường, nhìn chằm chằm vào cửa hàng, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Tiêu Văn Nhân hạ quyết tâm, nếu sáng nay không gặp được cháu trai út của nhà họ Lý, vậy thì sáng mai cô ta lại đến lần nữa.

Cô ta không tin, sẽ không gặp được.

Lúc Lý Khai Nguyên đi học đàn về vào phòng cất đàn đi, Lý Khai Lâm đi theo cậu giống hệt cái đuôi nhỏ. Lý Khai Nguyên hỏi:

“Khai Lâm, muốn ăn đồ ăn vặt không?”

Lý Khai Lâm khẽ chớp mắt, gật đầu: “Em muốn uống nước quýt có ga.”

Lý Khai Nguyên cười nói: “Được rồi, vậy em đi xin tiền cha đi, nói là em muốn uống nước quýt có ga.”

“Sao anh không đi hỏi?”

Lý Khai Nguyên xoa đầu em trai ngốc, nói: “Hôm qua anh vừa xin tiền tiêu vặt rồi mà, hôm nay tới lượt em.”

Lý Khai Lâm chạy lạch bạch ra ngoài, tìm được Lý Tam Thuận đang làm việc: “Ông nội, cháu muốn uống nước quýt có ga.”

Lý Tam Thuận đang bận làm gà nướng, tay dính đầy dầu, không tiện lấy tiền cho cậu bé: “Khai Lâm, tay ông nội đang dính dầu, không tiện lấy tiền, cháu tự lấy đi.”

Nói xong ông ấy giơ tay lên cao, lộ ra túi quần yếm trước mặt.

Lý Khai Lâm với tay vào túi quần của ông nội, lấy ra một tờ năm hào, một tờ một hào, rồi lại bỏ tiền còn dư lại vào túi cho Lý Tam Thuận.”

“Ông nội, cháu lấy được rồi.”

Lý Khai Nguyên trốn sau cửa, chờ em trai ra ngoài, sau đó nhận tiền từ tay em trai, xem thử: “Ba hào một chai, hai chai là sáu hào, vừa đủ. Đi nào, anh dẫn em đi mua nước quýt có ga.”

Lý Khai Lâm vui vẻ nhảy nhót, đi theo anh trai ra ngoài.

Vừa ra khỏi cổng, Lý Khai Nguyên lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y em trai. Trên đường nhiều người, nhiều xe, em trai còn nhỏ, phải giữ chặt cậu, nếu để cậu chạy lung tung thì phiền phức to.

Tiêu Văn Nhân đang ngồi xổm ở góc tường, trông thấy hai cậu bé chạy ra từ cửa hàng gà nướng nhà họ Lý, cô ta biết ngay đó chính là hai đứa cháu trai nhà Lưu Đại Ngân.

Đứa lớn kia, chính là Lý Khai Nguyên nhỉ?

Lúc cô ta chưa trọng sinh, Lý Khai Nguyên từng được gọi là “tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình phiên bản đời thật”, cậu có gia thế, có dung mạo, còn học giỏi. Sau khi đi du học về, cậu không tiếp quản vị trí của Lưu Đại Ngân, mà tự mình thành lập công ty về internet. Sau đó công ty của Lý Khai Nguyên lên sàn chứng khoán ở nước Mỹ, giá trị con người cậu lên tới mười một con số.

Mãi cho đến khi Tiêu Văn Nhân trọng sinh, Lý Khai Nguyên vẫn chưa kết hôn, là “Con rể vàng” ai cũng muốn có được.

Hay là không tác hợp mẹ mình với cha của Lý Khai Nguyên nữa, mà tự mình đi con đường “Thanh mai trúc mã”, tranh thủ lúc Lý Khai Nguyên còn nhỏ, tạo ấn tượng tốt với cậu rồi trực tiếp công lược cậu ấy?

Tiêu Văn Nhân suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn vứt bỏ ý tưởng này ra khỏi đầu óc mình.

Lý Khai Nguyên ưu tú như vậy, làm vợ cậu chắc chắn rất áp lực, còn không bằng làm em gái cậu. Đến lúc đó có tiền rồi, muốn người kiểu nào mà chẳng có.

Tính ra thì tuổi tác của mình gần với tuổi cháu út nhà họ Lý hơn, hay là suy xét đến cháu trai út của nhà họ Lý nhỉ?

Chỉ mới nghĩ như vậy thôi, Tiêu Văn Nhân đã vội vàng lắc đầu rồi. Cháu trai út nhà họ Lý không có bản lĩnh gì, sau khi trưởng thành thì tiếp quản mấy cửa hàng gà nướng của nhà họ Lý ở tỉnh thành, tuy rằng không phải lo cơm áo, cuộc sống tốt hơn người bình thường rất nhiều, nhưng so với cháu trai cả của nhà họ Lý thì đúng là không đáng được nhắc tới.

Mình có bị điên mới đi công lược cháu trai út nhà bọn họ.

Lý Khai Nguyên và Lý Khai Lâm đi mua nước có ga về, thì trông thấy một em gái rất đáng yêu đang chơi bóng cao su trước cửa nhà mình.

Tiêu Văn Nhân vỗ bóng cao su, nhìn Lý Khai Nguyên và Lý Khai Lâm đang tới gần, cũng nhìn nước có ga trên tay bọn họ.

Cô ta nhớ rõ, thời đại này nước có ga vị quýt rất được trẻ con yêu thích.

Khi ấy, chỉ khi thi được điểm cao, mẹ cô ta mới cho cô ta mấy hào để cô ta đi mua nước có ga vị quýt về uống.

Ngày thường cô ta cũng có tiền tiêu vặt, nhưng chỉ vài xu, đủ để mua hai cái kẹo.

Tiêu Văn Nhân không nghịch bóng cao su nữa, mà nhìn Lý Khai Nguyên hỏi: “Anh trai, anh mua nước có ga ở đâu thế?”

Lúc ra ngoài, Tiêu Văn Nhân có mang theo năm hào mà mình tiết kiệm đã lâu. Số tiền đó là tiền mừng tuổi của cô ta từ tết vẫn chưa tiêu đến.

Vân Chi

Khi đó cô ta định mang tiền đi để mua đồ ăn vặt cho cháu trai út nhà họ Lý ăn, như vậy có thể xây dựng tình cảm với cháu trai út nhà bọn họ.

Ai ngờ, bây giờ lại là mua một tặng một, cô ta không chỉ gặp được cháu trai út nhà họ Lý mà còn gặp được cháu trai cả Lý Khai Nguyên, đúng là niềm vui bất ngờ mà.

“Anh trai, em cũng muốn uống nước có ga vị quýt, anh dẫn em đi mua được không? Em có tiền.”

Tiêu Văn Nhân xòe tay ra, bên trong có một tờ năm hào.

“Quầy bán quà vặt ở ngay bên kia, em tự đi đi. Anh phải trông em trai mình, không thể đi cùng em.”

Tiêu Văn Nhân rụt tay lại, khuôn mặt nhỏ nở nụ cười tươi tắn: “Được rồi, vậy anh trông giúp em quả bóng cao su này được không?”

“Em cứ để bóng ở đây là được.”

“Cảm ơn anh nhé.” Tiêu Văn Nhân nhảy nhót chạy đi, đi được hai bước lại quay đầu cười ngọt ngào với Lý Khai Nguyên và Lý Khai Lâm: “Đợi em quay lại chúng ta cùng chơi bóng cao su nhé.”

Lý Khai Lâm còn nhỏ, nhìn thấy bóng cao su thì rất thích, muốn cầm lên chơi thử.

Lý Khai Nguyên giữ c.h.ặ.t t.a.y em trai, nghiêm mặt nói: “Khai Lâm, đây là bóng của người khác, em gái kia không ở đây, chúng ta không được chơi bóng của em ấy, đợi lát nữa về nhà chúng ta chơi bóng cao su của mình.”

Lý Khai Lâm gật đầu, không nhìn quả bóng cao su kia nữa, mà bắt đầu uống nước có ga vị quýt của mình.

Tiêu Văn Nhân mang “Linh hồn” người lớn, đi mua nước có ga rất nhanh đã quay lại.

Ngoài nước có ga cô ta còn mua thêm mấy viên kẹo, định mời Lý Khai Nguyên với Lý Khai Lâm ăn, bởi chia sẻ đồ ăn vặt là biện pháp tăng tình hữu nghị tốt nhất.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 245: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (3)



Chơi với Lý Khai Nguyên và Lý Khai Lâm cả buổi chiều, Tiêu Văn Nhân mới quay về nhà.

Hiện tại cô ta và mẹ đang ở lại nhà ông bà ngoại, ngoài bọn họ ra còn có nhà bác trai nữa.

Bà ngoại đang nhặt rau, nhìn thấy Tiêu Văn Nhân về, thì nở nụ cười từ ái: “Nhân Nhân về rồi à.”

Tiêu Văn Nhân chạy tới, nhặt rau giúp bà ngoại: “Bà ngoại, mẹ cháu đâu?”

“Mẹ cháu đi làm việc cho người ta rồi, lát nữa mới về.”

Mẹ Tiêu Văn Nhân có tay nghề may vá rất khéo léo, rảnh rỗi thường đi làm việc cho người ta để kiếm chút tiền tiêu vặt.

Tiêu Văn Nhân vừa nhặt rau vừa nghĩ thầm trong lòng, làm sao mới có thể giúp mẹ mình làm quen được với con trai của Lưu Đại Ngân nhỉ?

Dù cô ta đã chơi được với Lý Khai Nguyên và Lý Khai Lâm rồi, nhưng đến lúc phụ huynh gặp mặt còn phải đợi một khoảng thời gian rất dài nữa.

Huống chi Lý Lưu Trụ thường làm việc trong nhà, mẹ cô ta thì phải đi làm, nếu không có tình huống gì đặc biệt, cơ bản bọn họ sẽ không chạm mặt nhau.

Qua miệng Lý Khai Lâm, Tiêu Văn Nhân biết được, hóa ra cha cậu tên là Lý Lưu Trụ.

Đúng là tên gọi quê mùa. Cô ta thầm nghĩ trong lòng.

Nếu hắn ta không có một người mẹ tốt, không có một người con trai tốt, thì ai mà thèm gả cho hắn ta chứ.

Kiếp trước mẹ cô ta chọn lựa rất lâu mới chọn được một người hợp ý mình, nhưng sau khi kết hôn cũng không mấy hạnh phúc.

Thời đại này, mọi người đều là người bình thường, thu nhập đều sàn sàn như nhau, ngoài duy trì ăn no mặc ấm ra, thật sự rất ít gia đình có của ăn của để.

Thêm mấy năm nữa khi mẹ cô ta thất nghiệp, cuộc sống trong nhà càng không dễ chịu.

Còn nhà Lý Lưu Trụ, tuy là hộ khẩu nông thôn, không biết dung mạo nhế nào, nhưng nhà hắn ta giàu có, chỉ cần có tiền muốn gì mà chẳng được.

Tiêu Văn Nhân âm thầm tính toán trong lòng, nhất định phải mau chóng tạo cơ hội cho mẹ mình gặp mặt Lý Lưu Trụ mới được. Chỉ cần gặp mặt thôi, sau đó cô ta sẽ từ từ tẩy não mẹ mình, để mẹ mình coi trọng Lý Lưu Trụ.

Chỉ cần mẹ cô ta có ý, Tiêu Văn Nhân không tin Lý Lưu Trụ sẽ chướng mắt mẹ mình.

Lúc này Lưu Đại Ngân vẫn chưa biết đã có người nhớ thương con trai bà ấy, còn là một cô bé sáu tuổi nhớ thương thay mẹ cô bé, vội vàng muốn làm cháu gái rơi vãi của mình.

Ngày nào bà ấy cũng bận đến mức chân không chạm đất. Trại nuôi gà mới đã xây xong, Lưu Đại Ngân đang đi bổ sung các loại giấy tờ pháp lý.

Vân Chi

Khi xây dựng trại nuôi gà đầu tiên, thủ tục không phức tạp lắm, chỉ cần xây dựng trang trại, mua gà con, có lịch tiêm phòng đều đặn là được. Nhưng mà bây giờ thì khác, cần có giấy cấp phép, phải chứng minh đủ tư cách… Vài loại giấy tờ liền, Lưu Đại Ngân chạy mỏi chân mới làm xong hết các thủ tục.

Gà giống cũng là một vấn đề, bà ấy biết đi đâu để mua nhiều gà giống như vậy bây giờ? Lưu Đại Ngân đi hỏi thăm một chuyến, trong tỉnh cũng không có xưởng gà giống, cho nên bà ấy đành phải xuống phía nam, nhập gà giống từ đó.

Nhập gà giống rồi, vận chuyển gà giống cũng là một vấn đề. Chỉ riêng chi phí chuyên chở gà giống từ phía nam về đến tỉnh thành thôi, giá mỗi con gà giống cũng cao hơn gấp rưỡi rồi.

Ngày nào Lưu Đại Ngân cũng bận rộn với công việc, nên không có tinh lực để ý đến chuyện của con trai, càng không biết đã có người để ý đến con trai của bà ấy.

Làm sao mới có thể giúp mẹ mình làm quen với Lý Lưu Trụ bây giờ? Tiêu Văn Nhân suy nghĩ cả đêm, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp.

Chạng vạng hôm sau, Tiêu Văn Nhân nhảy nhót ra cửa một mình.

Cô ta nấp ở góc tường, quan sát động tĩnh bên trong cửa hàng gà nướng nhà họ Lý. Ngày hôm qua Lý Khai Lâm nói, tối nào cha cậu cũng phải ra ngoài đổ rác, Tiêu Văn Nhân muốn tranh thủ cơ hội này làm quen với Lý Lưu Trụ.

Sắc trời tối dần, Tiêu Văn Nhân nhìn thấy một người ra khỏi cửa hàng nhà họ Lý, trong tay xách theo một túi rác, đi tới chỗ thùng đựng rác gần đó.

Thấy vậy, Tiêu Văn Nhân cũng lập tức chạy về phía thùng rác.

Chân Lý Lưu Trụ dài, chân Tiêu Văn Nhân ngắn, nhưng mà hai người đến chỗ thùng rác gần như là cùng một lúc.

Lý Lưu Trụ ném túi rác trong tay vào thùng rác, đang định quay đầu thì nghe thấy một tiếng “Oạch”, sau đó là tiếng bé gái khóc hu hu.

Lý Lưu Trụ vội vàng quay đầu nhìn lại, là một bé gái tết tóc hai bên, mặc áo hoa nhí màu đỏ, ngã cách thùng rác không xa, đang khóc lóc.

“Bạn nhỏ, cháu làm sao thế? Bị đau ở đâu à?” Lý Lưu Trụ bước đến hỏi.

Tiêu Văn Nhân ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng: “Chú ơi, cháu bị trẹo chân rồi, chân cháu đau quá, hu hu hu.”

Vì có thể khóc cho chân thật, Tiêu Văn Nhân còn véo mạnh vào đùi mình một cái.

Nhìn thấy Tiêu Văn Nhân khóc tu tu, Lý Lưu Trụ vội vàng hỏi: “Bạn nhỏ, cháu còn đi được không? Nhà cháu ở đâu? Hay là chú đưa cháu về nhà nhé.”

Tiêu Văn Nhân đứng dậy khỏi mặt đất, rất nhanh đã ngã trở lại. Cô ta chỉ vào chân mình, nói với Lý Lưu Trụ: “Chú ơi, chân cháu đau quá, đứng dậy là lại đau.”

Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, lại bị trẹo chân, chắc chắn không thể tự mình quay về nhà. Hiện giờ cũng đến giờ các nhà ăn cơm chiều rồi, rất ít người đi qua nơi này, nếu như không có ai tới đổ rác, chắc chắn sẽ không phát hiện ra có một bé gái đang khóc ở đây.

Đã muộn thế này đứa trẻ vẫn chưa về nhà, chắc chắn người lớn trong nhà sẽ lo lắng.

Lý Lưu Trụ hỏi: “Hay là chú đưa cháu về nhà nhé?”

Tiêu Văn Nhân nín khóc, nở nụ cười ngọt ngào với Lý Lưu Trụ: “Cảm ơn chú, nhà cháu ở bên kia.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 246: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (4)



Lý Lưu Trụ lau tay vào quần áo mình, tránh để tay mình làm bẩn quần áo trên người cô bé.

Thật ra quần áo trên người Tiêu Văn Nhân đã bị bẩn từ lâu rồi, chỉ vì trông thấy cô bé rất đáng yêu, mình thì vừa đổ rác xong, lỡ như trên tay còn dính rác rưởi không sạch sẽ, chạm vào người cô bé thì không hay.

Lý Lưu Trụ bước đến, ngồi xổm người xuống, tay dùng thêm chút sức nhẹ nhàng cõng Tiêu Văn Nhân lên lưng.

Tiêu Văn Nhân dựa vào lưng Lý Lưu Trụ, hỏi: “Chú ơi, chú tên là gì thế? Cháu nên gọi chú là chú gì?”

Lý Lưu Trụ cười nói: “Chú họ Lý, cháu gọi chú là chú Lý đi.”

Tiêu Văn Nhân lập tức ngọt ngào gọi một tiếng: “Chú Lý.”

“Ơi.”

“Chú Lý, cháu tên là Tiêu Văn Nhân, mẹ cháu hay gọi cháu là Văn Nhân, chú cũng có thể gọi cháu như vậy.”

“Văn Nhân, đã trễ thế này rồi, sao cháu còn ra ngoài chơi một mình thế?”

Tiêu Văn Nhân dựa vào lưng Lý Lưu Trụ, giọng hơi mất mát: “Mẹ cháu ra ngoài làm việc vẫn chưa về, cháu định ra cổng chờ mẹ cháu. Sau đó cháu nhìn thấy một con mèo nhỏ chạy về phía bên này, nên chạy theo con mèo nhỏ qua đây, ai ngờ lại bị ngã.”

Lý Lưu Trụ nói: “Cháu còn bé, ra ngoài phải cẩn thận một chút. Nếu không phải chú đi đổ rác trông thấy thì cháu định về nhà thế nào? Muộn vậy rồi cháu vẫn không về nhà, cha mẹ cháu sẽ lo lắng đấy.”

Giọng Tiêu Văn Nhân hơi rầu rĩ: “Chú Lý, cháu không có cha, năm cháu ba tuổi cha cháu đã qua đời rồi.”

Vân Chi

Hóa ra đứa nhỏ này không có cha, vậy chắc chắn lời mình vừa nói đã khiến đứa trẻ này không được vui.

Lý Lưu Trụ vội vàng xin lỗi Tiêu Văn Nhân: “Văn Nhân, chú xin lỗi nhé, chú không cố ý đâu.”

Tiêu Văn Nhân nhẹ nhàng lên tiếng: “Chú Lý, không sao ạ. Tuy rằng cháu không có cha, nhưng cháu có một người mẹ tốt. Mẹ cháu rất thương cháu, bà ấy may cho cháu quần áo xinh đẹp, nấu đồ ăn ngon cho cháu ăn, còn kể chuyện cổ tích cho cháu nghe nữa. Bà ấy là người mẹ tốt nhất trên thế gian này.”

Lý Lưu Trụ không để tâm đến lời Tiêu Văn Nhân nói, trong lòng con cái, cha mẹ mình luôn là cha mẹ tốt nhất trên thế gian.

Giờ này rồi Tiêu Văn Nhân vẫn chưa về nhà, khiến người nhà họ Lưu đều lo lắng.

Ông bà ngoại, cậu mợ, và cả người mẹ Lưu Hồng Mai của cô ta đã đi tìm một lượt những nơi ngày thường cô ta hay đi, và cả nhà những người bạn chơi tương đối thân với cô ta rồi, nhưng mà vẫn không thấy tung tích Tiêu Văn Nhân đâu.

Bà ngoại cô ta ngồi trên ghế trong phòng khách, tự trách bản thân: “Đều tại tôi không để ý kỹ Nhân Nhân. Thấy con bé ra ngoài, tôi còn tưởng rằng nó sang chơi với bọn trẻ con nhà họ Triệu, ai ngờ nó lại không qua đó.”

“Mẹ, chúng ta đã nhờ mấy người đi tìm rồi, sẽ tìm thấy Nhân Nhân thôi, mẹ đừng tự trách nữa.”

Mợ của Tiêu Văn Nhân an ủi.

“Đúng đấy mẹ, chúng ta cùng ra ngoài tìm, sẽ tìm thấy con bé thôi.”

Nhà Tiêu Văn Nhân không xa lắm, Lý Lưu Trụ cõng cô ta, không lâu sau đã đi đến trước cửa nhà họ Lưu rồi.

Nhà họ Lưu bật đèn sáng trưng, cửa lớn mở rộng, có tiếng nói chuyện và tiếng khóc truyền ra loáng thoáng, giống như đã xảy ra chuyện gì đó.

“Ông ngoại bà ngoại, mẹ, cậu mợ, cháu về rồi đây.” Tiêu Văn Nhân thò đầu ra từ sau lưng Lý Lưu Trụ, gọi.

Tiếng gọi của Tiêu Văn Nhân giống như ai đó ấn nút điều khiển từ xa của tivi, cô ta vừa gọi một tiếng, người trong phòng đều nhìn về phía bên này.

Bà ngoại cô ta chạy ra đầu tiên: “Nhân Nhân, cháu đã đi đâu thế, sao muộn thế này mới về nhà?”

Mợ cô ta cũng chạy ra theo, nhìn thấy Lý Lưu Trụ thì hỏi: “Anh là con của chủ quán gà nướng nhà họ Lý ở phố tây nhỉ? Mau vào đi.”

Người này cõng Nhân Nhân về, chắc chắn là người giúp đỡ Nhân Nhân.

Đã đưa đứa trẻ về đến nhà rồi, Lý Lưu Trụ thả Tiêu Văn Nhân xuống, nói: “Tôi đi đổ rác, thì trông thấy con bé ngã ở đó. Con bé nói chân bị đau không đi được, nên tôi đưa con bé về nhà.”

Bà ngoại Lưu lập tức cảm ơn Lý Lưu Trụ: “Cảm ơn cậu nhé, may mà có cậu, nếu không sợ là Văn Nhân nhà tôi vẫn chưa về nhà được, nào, mau vào phòng ngồi một lát đi.”

Mợ Tiêu Văn Nhân nhận lấy cô ta từ lưng Lý Lưu Trụ, cũng nói theo: “Phiền anh đưa Văn Nhân nhà chúng tôi về rồi, mau vào nhà đi.”

Lý Lưu Trụ vội xua tay nói: “Cũng không phải việc gì lớn, mọi người xem chân cho con b đi, vừa rồi con bé đau không đứng dậy nổi đấy. Nhà tôi còn có việc, tôi về trước đây.”

Mợ Tiêu Văn Nhân bế cô ta, đi cùng bà ngoại tiễn Lý Lưu Trụ ra tận cổng, còn liên tục cảm ơn anh ta.

Đợi Lý Lưu Trụ đi xa rồi, mợ Tiêu Văn Nhân mới hỏi: “Mẹ, anh ta chính là đối tượng bà Vương làm mối cho Hồng Mai à? Mày rậm mắt to, nhìn qua rất có sức sống. Có thể đưa một đứa nh xa lạ như Văn Nhân về nhà, chứng tỏ nhân phẩm của đối phương cũng không tệ.”

“Nhân phẩm không tệ có thể ăn thay cơm không? Nhà cậu ta không có hộ khẩu tỉnh thành, tuy rằng có chút tiền, nhưng lỡ như quốc gia không cho làm ăn buôn bán nữa thì bọn họ có thể làm gì? Nếu Hồng Mai thật sự tiến tới với cậu ta, chẳng lẽ để Hồng Mai vứt bỏ công việc ở nhà xưởng quốc doanh, đi theo cậu ta về quê trồng trọt à?”

Tiêu Văn Nhân ở trong lòng mợ mình khẽ bĩu môi. Còn lâu người ta mới về quê trồng trọt, tương lai mẹ người ta chính là nhà giàu số một của tỉnh đó. Công việc chính thức ở nhà xưởng quốc doanh thì sao? Lúc nhà xưởng đóng cửa rồi, rất nhiều công nhân đều mất việc làm, bây giờ cuộc sống dễ chịu bao nhiêu, thì khi đó sẽ vất vả bấy nhiêu.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 247: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (5)



Khi Lý Lưu Trụ về đến nhà, người nhà đang ngồi trong phòng xem tivi.

“Cha, sao cha đi lâu thế?” Lý Khai Nguyên hỏi.

“Cha gặp một cô bé bị ngã, nên đưa cô bé về nhà.”

Lưu Đại Ngân đưa mắt ra hiệu cho Lý Lưu Trụ: “Lưu Trụ, con vào đây một lát.”

Hai mẹ con đi vào buồng trong, Lý Lưu Trụ hỏi: “Mẹ, có chuyện gì thế? Sao phải vào phòng mới nói được?”

Lưu Đại Ngân ngồi xuống giường, nói: “Lưu Trụ, bà Vương giới thiệu cho con một đối tượng, mai con đi gặp người ta nhé?”

Lý Lưu Trụ gãi đầu, giọng lí nhí: “Chuyện tái hôn… Hay là cứ từ từ rồi tính, con…”

“Chẳng phải con đã đồng ý tìm bạn đời rồi à? Người ta đã hẹn ngày giúp con rồi, sao tự dưng lại đổi ý? Con làm vậy, bà Vương biết ăn nói với người ta thế nào?” Lưu Đại Ngân nhìn con trai, nói tiếp: “Ngày mai con cứ đi gặp mặt một lần, nếu hợp ý thì tốt, nếu không nhìn trúng thì nói sau.”

Ngẫm nghĩ một lát, Lý Lưu Trụ đáp: “Vâng, vậy con đi gặp một lần.”

“Vậy mới đúng chứ! Gặp mặt nhau thôi mà. Nhớ ngày mai phải ăn mặc tử tế đấy nhé.” Lưu Đại Ngân dặn dò.

“Con biết rồi, mẹ, mẹ đừng nhọc lòng nữa.”

Nếu con trai tìm được bạn đời, thì sau này Lưu Đại Ngân không phải lo lắng cho anh ta nữa. Nếu không, khi bà ấy với Lý Tam Thuận già rồi, Khai Nguyên với Khai Lâm cũng đã có gia đình riêng, mà con trai chỉ có một mình, như vậy cô đơn biết mấy.

Người mà bà Vương giới thiệu cũng là người đã ly hôn rồi, đang nuôi một trai một gái, nghe nói là một cô gái rất tốt. Lưu Trụ đi gặp thử một lần, nếu thích thì chậm rãi tiếp xúc, nếu không thích thì coi như xong.



Bên này, Tiêu Văn Nhân đang thủ thỉ bên tai người mẹ ruột Lưu Hồng Mai của mình, nói rất nhiều lời hay về Lý Lưu Trụ, còn làm nũng đòi đi tìm chú Lý chơi. Lưu Hồng Mai cũng định đi cảm ơn người ta, nên hai mẹ con xách theo quà cáp cùng nhau đi đến cửa hàng gà nướng nhà họ Lý.

Nhưng bọn họ tới không đúng lúc rồi, Lý Lưu Trụ vừa mới ra ngoài.

Nghe thấy Lý Lưu Trụ đã ra ngoài, Tiêu Văn Nhân cảm thấy hơi thất vọng.

Lưu Đại Ngân lén quan sát Tiêu Văn Nhân vài lần, luôn có cảm giác đứa nhỏ này rất kỳ quái.

Tuổi còn nhỏ, nhưng ánh mắt lại giống người trưởng thành. Giống như Giang Văn Chung, trạng thái tinh thần không khớp với tuổi tác. Nên nói thế nào nhỉ? Giống như bình mới đựng rượu cũ vậy, Lưu Đại Ngân không biết mình so sánh vậy có đúng hay không, nói chung chính là ý này.

Lưu Đại Ngân không để tâm đến cô bé này, bọn họ cũng không giao thoa gì với nhau, quan tâm cô ta là bình mới đựng rượu cũ, hay là bình cũ đựng rượu mới làm gì, đều không liên quan đến bà ấy.

Sự thật chứng minh, suy nghĩ của Lưu Đại Ngân lúc này quá đơn giản.

Vân Chi

Lưu Hồng Mai không ngồi lại cửa hàng gà nướng nhà họ Lý quá lâu, chiều cô ta còn phải đi làm, quà cảm ơn đã mang đến, cũng coi như đã bày tỏ tấm lòng xong rồi.

Tiêu Văn Nhân hơi thất vọng, cô ta làm nhiều việc như vậy, còn không phải vì muốn giúp mẹ mình làm quen được với Lý Lưu Trụ sao? Nào ngờ hai ngời này lại không có duyên phận với nhau, hôm qua thì mẹ cô ta không có nhà, hôm nay thì Lý Lưu Trụ không ở cửa hàng. Sao muốn hai người gặp mặt thôi cũng khó như vậy?

Nhưng mà, gặp được Lưu Đại Ngân cũng tốt. Tương lai bà ấy chính là phú bà đó, tạo quan hệ tốt với bà ấy chắc chắn sẽ có lợi cho mình.

Tiêu Văn Nhân nở nụ cời ngọt ngào, nụ cười này cô ta đã soi gương luyện tập rất lâu từ sau khi sống lại, chính vì muốn mình cười đẹp hơn, để người ta yêu thích hơn.

“Bà nội, sau này cháu có thể tới chỗ bà chơi không? Anh trai nhỏ cũng ở nơi này.”

Nghe vậy, Lưu Đại Ngân hỏi một câu: “Anh trai nhỏ?”

“Vâng, hôm qua hai anh trai nhỏ chơi với cháu cả buổi chiều, anh lớn nói đây là nhà anh ấy.”

Lưu Đại Ngân đã hiểu đựoc lời đứa nhỏ này nói, anh trai nhỏ trong lời cô bé chính là hai đứa cháu trai nhà mình.

“Cháu nói Khai Nguyên với Khai Lâm à? Đương nhiên có thể tới chơi với các anh ấy rồi.”

Tiêu Văn Nhân gật đầu liên tục, nói: “Hai anh ấy tên là Khai Nguyên với Khai Lâm ạ, hôm qua chúng cháu còn chơi bóng cao su với nhau.”

“Vậy sau này Văn Nhân thường xuyên sang đây chơi với anh Khai Nguyên và anh Khai Lâm nhé.” Lưu Đại Ngân thuận miệng nói.

Được sự cho phép của Lưu Đại Ngân, Tiêu Văn Nhân vui mừng không thôi, chỉ cần mình thường xuyên tới chơi với Lý Khai Nguyên và Lý Khai Lâm, chăm nói lời hay về mẹ mình trước mặt Lưu Đại Ngân, chắc chắn có thể tạo được ấn tượng tốt với bà ấy.

Lưu Đại Ngân chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, thật ra không hề đ tâm tới mẹ con Lưu Hồng Mai, cho rằng sau này sẽ không có giao thoa gì.

Nhưng Tiêu Văn Nhân lại không nghĩ như vậy. Từ sau hôm đó, cô ta thường xuyên tới chơi với Lý Khai Nguyên và Lý Khai Lâm, có khi là tới một mình, có khi là tới với bạn nhỏ khác.

Người nhà họ Lý cũng không để ý đến đứa nhỏ này, ai nghĩ một đứa nhỏ như vậy lại ôm ý đồ khác với nhà họ Lý bọn họ chứ.

Chỉ cần tới nhà họ Lý là Tiêu Văn Nhân lại tận dụng mọi cơ hội để khen mẹ mình, còn mang đồ ăn ngon Lưu Hồng Mai làm đến chia cho Lý Khai Nguyên và Lý Khai Lâm. Hai đứa cháu trai nhà họ Lý đều có ấn tượng tốt về Lưu Hồng Mai, khi gặp trên phố cũng lễ phép chào một tiếng “Dì Lưu”.

Lưu Hồng Mai và Lý Lưu Trụ cũng chạm vào hai lần, nhưng hình như hai bên đều không nhìn trúng nhau.

Hai người không có ý gì, khiến Tiêu Văn Nhân lo lắng không thôi.

Có cơ hội thì tiến đến, không có cơ hội thì phải sáng tạo cơ hội. Tiêu Văn Nhân tìm mọi cách tạo ấn tượng tốt về Lý Lưu Trụ trước mặt mẹ mình.

Chỉ cần Lưu Hồng Mai có một chút ấn tượng tốt về Lý Lưu Trụ, có thể chủ động hơn một chút, vậy thì bắt lấy Lý Lưu Trụ kia chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 248: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (6)



“Mẹ, hôm nay con được xem tivi ở nhà Khai Lâm đấy.”

Từ đó về sau, cứ lần nào quay về từ nhà họ Lý là Tiêu Văn Nhân lại nói với mẹ mình nhà họ Lý “tốt” thế nào.

Lưu Hồng Mai đang đan áo len, thuận miệng hỏi: “Nhân Nhân xem gì thế?”

Tiêu Văn Nhân mở to mắt, ngẩng đầu nhìn Lưu Hồng Mai, nói: “Xem phim hoạt hình, anh Khai Nguyên còn mời con ăn sô cô la. Anh ấy nói đó là sô cô la nhập khẩu từ nước Mỹ, không thể mua được ở chỗ chúng ta.”

Lưu Hồng Mai không để tâm đến lời con gái nói: “Vậy à, sô cô la kia có ngon không?”

“Rất ngon ạ.” Tiêu Văn Nhân gật đầu thật mạnh, nói tiếp: “Thấy anh Khai Nguyên học đàn, Khai Lâm cũng nói muốn học dương cầm. Bà nội cậu ấy lập tức mua cho cậu ấy một chiếc đàn dương cầm. Nghe nói mấy ngàn một chiếc đó. Mẹ, con cũng muốn học đàn dương cầm.”

Tiêu Văn Nhân cố ý nói như vậy, một đứa trẻ nhìn thấy bạn mình có thứ gì hay cũng về nhà đòi cha mẹ không phải chuyện rất bình thường sao?

Là một người mẹ, nghe thấy con mình dùng giọng điệu hâm mộ nói về đứa trẻ khác, chắc chắn dù ít dù nhiều trong lòng vẫn sẽ có một chút cảm xúc khác thường.

Chỉ cần có cảm xúc khác, vậy thì dễ làm rồi.

Cứ như vậy sau vô số lần Tiêu Văn Nhân làm như vô tình nói nhà họ Lý tốt ra sao trước mặt Lưu Hồng Mai, Lưu Hồng Mai cũng đã bắt đầu hâm mộ cuộc sống của nhà họ Lý.

Dạo gần đây Lưu Đại Ngân rất vui vẻ, lần trước con trai đi xem mắt rất thành công, hiện tại hai người đã ra ngoài chơi với nhau vài lần rồi, cũng coi như đã xác định quan hệ yêu đương.

Nhà gái họ Lữ, tên là Lữ Thu Nguyệt, nhỏ hơn Lý Lưu Trụ hai tuổi, có một trai một gái.

Lưu Đại Ngân nghe con trai nói, con người Lữ Thu Nguyệt không tồi, hiện tại đang công tác ở tổ dân phố.

Sau khi hai bên xác định quan hệ, Lưu Đại Ngân cũng yên lòng: “Lưu Trụ, con hỏi thử xem khi nào người ta có thời gian thì dẫn đến cho mẹ với cha con gặp một lần. Hai đứa đều không còn nhỏ nữa, nếu vừa lòng thì tiến tới đi.”

“Mẹ, ý của con với Thu Nguyệt là, hai chúng con ở bên nhau thêm một khoảng thời gian nữa, rồi mới tiến tới hôn nhân. Hiện tại bọn nhỏ vẫn chưa biết chuyện của chúng con đâu, phải hỏi ý kiến của bọn nhỏ trước đã.”

Hai người đều có con riêng, còn không phải chỉ một đứa, đúng là phải hỏi ý kiến của bọn nhỏ đã.

Lưu Đại Ngân gật đầu: “Như vậy cũng phải, Lưu Trụ, tuổi con không còn nhỏ nữa, mẹ cũng không quản quá nhiều, khi nào tiến tới hôn nhân con cứ thương lượng với Thu Nguyệt đi.”

Con trai có bạn gái, sau này có nhiều chỗ cần tiêu đến tiền, nên Lưu Đại Ngân lại tăng tiền lương cho con trai.

Lý Lưu Trụ làm việc cho nhà mình, mỗi tháng Lưu Đại Ngân cho anh ta một trăm đồng tiền lương, để anh ta thích tiêu gì thì tiêu.

Ban đầu Lý Lưu Trụ còn nói một trăm đồng quá nhiều. Trong niên đại này, dù là sinh viên tốt nghiệp đại học cũng không nhận được tiền lương cao như vậy. Anh ta ăn uống ngủ nghỉ đều ở nhà, có chỗ nào cần tiêu đến tiền đâu.

Nhưng Lưu Đại Ngân kiên trì đưa cho anh ta, làm gì có đạo lý chỉ làm việc mà không nhận tiền. Hơn nữa, tuy rằng ăn uống không cần tiền, nhưng những thứ lặt vặt khác thì sao? Chẳng lẽ muốn mua thứ gì cũng phải tới ngửa tay xin tiền bà ấy?

Con trai có bạn gái, Lưu Đại Ngân lại tăng cho anh ta thêm năm mươi đồng, nếu sau này kết hôn thật thì Lưu Đại Ngân còn tăng tiếp, dù sao có gia đình rồi, chi tiêu cũng nhiều hơn.

Tuổi của Lý Lưu Trụ và Lữ Thu Nguyệt đều không còn nhỏ, nên cũng không muốn yêu đương quá lâu, sau khi tiếp xúc thêm một khoảng thời gian, hai người quyết định dẫn con mình theo, đi gặp mặt nhau một lần.

Hai đứa nhỏ của Lữ Thu Nguyệt, đứa lớn bảy tuổi, đứa nhỏ năm tuổi. Hai bên thương lượng với nhau, cuối cùng quyết định địa điểm gặp mặt ở trung tâm thương mại mới xây của tỉnh.

Trung tâm thương mại mới xây rất lớn, có khu ăn uống, khu vui chơi và cả khu bán hàng, thích hợp cho các gia đình dẫn con mình đến đó chơi.

Con trai dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài, Lưu Đại Ngân còn căng thẳng hơn Lý Lưu Trụ. Bà ấy dặn đi dặn lại: “Mai con mặc bộ quần áo mua ở Kinh Thị kia kìa, giày da nhớ quét dầu, sáng dậy dùng xà phòng thơm rửa mặt, bôi chút kem dưỡng da nữa. Quần áo của hai đứa nhỏ cũng phải chuẩn bị trước. Này, thôi để ấy mẹ tìm cho con. Mẹ cho con thêm một trăm đồng nữa, nhớ mua cho bọn nhỏ chút đồ.”

“Mẹ, con biết rồi, quần áo của Khai Nguyên và Khai Lâm con cũng đã chuẩn bị sẵn, mẹ đừng nhọc lòng. Con có tiền rồi, không phải cho con tiền nữa. Tiền lương của con có tiêu gì đâu, đều tích cóp lại.”

Lưu Đại Ngân để tiền lên bàn, nói: “Tiền của con là tiền của con, mẹ cho thì con cứ cầm đi. Mai mua đồ cho bọn nhỏ nhớ đừng keo kiệt, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng. Hai đứa nhỏ nhà người ta có tiếp nhận con không, đều xem vào biểu hiện ngày mai của con đấy.”

Lý Lưu Trụ cười nói: “Mẹ, con biết rồi, bây giờ trời vẫn chưa tối, con ra ngoài mua chút đồ trước đã, mai gặp mặt đâu thể đi tay không.”

“Vậy con mau đi đi.”

Vài ngày sau Tiêu Văn Nhân mới biết Lý Lưu Trụ đã có bạn gái, hơn nữa còn phát triển đến mức độ dẫn con cái trong nhà đi gặp mặt rồi. Chẳng lẽ Lý Lưu Trụ sẽ kết hôn với người khác, mẹ mình sẽ không có cơ hội gả cho chú ấy sao? Lẽ nào mình vẫn phải sống cuộc sống y như đời trước?

Tiêu Văn Nhân biết bản thân không phải người học giỏi, dù đời này cố gắng hơn nữa, có lẽ cũng chỉ thi được vào trường đại học tốt hơn đời trước một chút, còn như Thanh Hoa Bắc Đại thì học đến c.h.ế.t cô ta cũng không thi nổi.

Vân Chi

Nhưng vào được đại học thì sao chứ, tương lai giá nhà quá cao, dù cô ta đã cố gắng làm việc kiếm tiền rồi, nhưng vẫn không thể mua cho mình một căn nhà lớn.

Còn về làm ăn buôn bán, cô ta không có tiền vốn thì làm được gì? Làm ăn nhỏ cũng kiếm được tiền, nhưng có thể so với nhà giàu số một của tỉnh sao?

Tiêu Văn Nhân hạ quyết tâm, cùng lắm thì phá hoại quan hệ yêu đương của Lý Lưu Trụ, cô ta là một cô bé, có thể làm được rất nhiều chuyện.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 249: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (7)



Lưu Đại Ngân tràn đầy vui mừng, khó khăn lắm con trai mới kiếm được bạn gái, phải mau chóng kết hôn mới được, như vậy sau này bà ấy sẽ không phải nhọc lòng vì con trai nữa.

Nhưng chỉ còn một bước nữa thôi, thì việc hôn nhân của con trai lại thất bại.

Vì hai người trẻ tuổi đều có ý với nhau rồi, nên không lâu sau cha mẹ hai nhà cũng gặp mặt để bàn bạc chuyện hôn sự. Ban đầu hai bên vẫn trò chuyện với nhau rất vui vẻ, nhưng đến nửa buổi lại vì vấn đề con cái mà không thoải mái với nhau.

Lý Lưu Trụ có hai đứa nhỏ, Lữ Thu Nguyệt cũng có hai đứa nhỏ, cộng lại chính là bốn đứa. Trong niên đại này không ít nhà có bốn năm đứa con, chỉ là sẽ không được nuôi dạy tử tế.

Giữa bữa cơm, mẹ Lữ nói: “Hai đứa nó kết hôn rồi, chắc vẫn phải sinh thêm đứa nữa nhỉ?”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Việc này cứ theo ý của Lưu Trụ với Thu Nguyệt, để bọn nó quyết định là được rồi. Nếu hai đứa muốn sinh thì sinh thêm đứa nữa. Thu Nguyệt muốn đi làm thì cứ vào làm việc ở cửa hàng gà nướng, tôi sẽ trả lương. Nếu không muốn đi làm thì tôi sẽ tăng lương cho Lưu Trụ, đảm bảo đủ cho bọn nó tiêu.”

“Sau này chúng ta là thông gia rồi, tôi cũng nói thẳng luôn. Thu Nguyệt nhà chúng tôi là công nhân, nên không định sinh thêm đứa nữa.”

“Bà thông gia cứ yên tâm, tôi đã nói rồi, muốn sinh thêm hay không do Lưu Trụ thương lượng với Thu Nguyệt, nếu hai đứa không định sinh nữa, tôi cũng không ép.” Lưu Đại Ngân nói.

Có sinh tiếp hay không là chuyện của hai vợ chồng, bà ấy xen vào làm gì.

Mẹ Lữ cười nói: “Có mấy lời này của bà thông gia, thì tôi yên tâm rồi. Còn việc này nữa, Thu Nguyệt phải đi làm, bình thường không có nhiều thời gian lắm, sợ là không chăm sóc được quá nhiều trẻ con, Khai Nguyên với Khai Lâm phải làm phiền bà thông gia rồi.”

Lưu Đại Ngân giả vờ nghe không hiểu ý của mẹ Lữ, bà ấy cười nói: “Thông gia, Thu Nguyệt đi làm, Lưu Trụ cũng phải làm việc, không chăm sóc được bọn trẻ, chúng ta là cha mẹ, đúng là nên giúp đỡ nhiều hơn.”

Mẹ Lữ không ngờ mình đã nói thẳng ra như vậy rồi mà mẹ của Lý Lưu Trụ này vẫn giả vờ không hiểu. Chẳng phải người khác đều nói bà ấy là người thông minh, biết ăn nói, chỉ cần nó ba phần là có thể nghe hiểu mười phần à? Sao hôm nay lại giả vờ hồ đồ thế nhỉ?

Mẹ Lữ cũng mỉm cười, dứt khoát nói thẳng ra: “Bà thông gia, tôi ăn ngay nói thẳng luôn nhé. Tôi có một yêu cầu đối với con rể tương lai, đó là phải toàn tâm toàn ý đối xử tốt với con gái tôi. Vốn dĩ tôi không đồng ý chuyện của Lưu Trụ với Thu Nguyệt đâu, dù sao Lưu Trụ cũng không có công việc đứng đắn, nhưng thấy Lưu Trụ là đứa thành thật, còn thật lòng với Thu Nguyệt nhà tôi nên tôi mới đồng ý. Nhưng tôi có một yêu cầu, chính là sau này hai đứa nhỏ của Lưu Trụ sẽ sống với ông bà.”

“Mẹ!” Lữ Thu Nguyệt nói: “Việc này để nói sau, hôm nay chúng ta ăn cơm trước đi.”

Vân Chi

Nghe người ta nói vậy, Lưu Đại Ngân nhìn con trai, Lý Lưu Trụ cũng rất kinh ngạc, xem ra Lữ Thu Nguyệt chưa hề nói với anh ta yêu cầu này.

Mặt Lưu Đại Ngân không đ sắc, nói: “Thu Nguyệt, nếu cháu định kết hôn với Lưu Trụ, thì nói rõ mọi chuyện trước sẽ tốt hơn. Lưu Trụ, ý con thế nào? Khai Nguyên, Khai Lâm sống với ai?”

“Dì, Khai Nguyên với Khai Lâm là con của cháu, cháu không thể không quan tâm.” Sắc mặt Lý Lưu Trụ không tốt lắm.

Con của anh ta phải sống với ông bà nội, vậy có phải con của Lữ Thu Nguyệt cũng nên sống với ông bà ngoại không?

Con trai tự có chính kiến của mình, Lưu Đại Ngân chỉ cười nói với mẹ Lữ: “Nếu Khai Nguyên với Khai Lâm đều sống với tôi, vậy có phải hai đứa nhỏ kia của Thu Nguyệt cũng sẽ sống với ông bà ngoại không? Ý bà là để Lưu Trụ với Thu Nguyệt sống thế giới của hai người à?”

Nghe Lưu Đại Ngân nói vậy, sắc mặt mẹ Lữ không tốt lắm.

“Bà thông gia, mẹ kế không dễ làm, tôi chỉ sợ Thu Nguyệt không chăm sóc được hai đứa nhỏ, nhà ông bà sẽ oán trách nó thôi.”

Lưu Đại Ngân cũng thở dài: “Ừ, tôi cũng nghĩ vậy. Cha kế cũng không dễ làm, tôi chỉ sợ Lưu Trụ không chăm sóc được hai đứa nhỏ, sẽ bị ông bà oán trách.”

Câu nói này của Lưu Đại Ngân lập tức chặn họng mẹ Lữ. Cuối cùng bữa cơm gặp mặt tan rã trong không vui.

Trên đường về, Lý Lưu Trụ cúi đầu, tâm trạng không tốt lắm.

“Mẹ, con thật sự không biết nhà họ Lữ còn có yêu cầu như vậy. Nếu như biết trước, con đã không tìm hiểu Lữ Thu Nguyệt rồi.”

Sắc mặt Lưu Đại Ngân cũng không tốt lắm. Nếu nhà họ Lữ đưa ra yêu cầu như vậy từ trước, bà ấy cũng sẽ không bảo con trai đi xem mắt Lữ Thu Nguyệt.

Hai đứa nhỏ nhà bà ấy phải sống với ông bà nội, hai đứa nhỏ của Lữ Thu Nguyệt thì đi theo Lữ Thu Nguyệt, làm gì có cái lý đó.

“Lưu Trụ, con nghĩ thế nào, chuyện của con với Lữ Thu Nguyệt phải làm sao bây giờ?”

Lý Lưu Trụ cúi đầu suy nghĩ suốt quãng đường, khi về tới cửa nhà, anh ta nói: “Con với cô ấy không có duyên phận, thôi bỏ đi.”

Lúc này mẹ Lữ cũng đang nói với Lữ Thu Nguyệt về chuyện nhà họ Lý.
 
Back
Top