Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 230: Pháo Hôi trong truyện hình sự (2)



Đoàn khảo sát sắp xếp thời gian rất hợp lý, mỗi ngày sau khi kết thúc thời gian hoạt động nhóm mọi người đều có thời gian hoạt động tự do, muốn ra ngoài chơi chỉ cần nói với tiểu đội trưởng một tiếng là được.

Vừa đến bốn giờ chiều, gần như tất cả mọi người trong đoàn khảo sát đều ra ngoài.

Đa số là đi dạo phố, mua đồ.

Lưu Đại Ngân cũng mua một số thứ, ngoài mấy món đồ chơi đã hứa với b ọn trẻ, Lưu Đại Ngân chỉ mua thêm một chút đồ ăn, toàn bộ đều là thịt hộp.

Bởi vì điều này, người trong đoàn khảo sát còn trêu Lưu Đại Ngân: “Chị Lưu, hiếm khi mới được sang Mỹ một chuyến, chị còn mua mấy thứ này làm gì? Mấy thứ này về nước cũng mua được mà, chị nên mua mấy thứ khác mà trong nước khó mua được như đồ điện, đồng hồ gì đó ấy.”

Đối với mấy lời này, Lưu Đại Ngân chỉ cười nhạt, không đáp.

Trương Thủy Sinh lại đoán ra được suy nghĩ trong đầu Lưu Đại Ngân: “Dì Lưu, có phải dì mua mấy thứ này để nếm thử hương vị, sau đó so sánh với mấy thứ nhà mình làm ra không?”

Lưu Đại Ngân nhìn Trương Thủy Sinh, khen ngợi: “Cháu đúng là người thông minh.”

“Không phải cháu thông minh, mà tính dì Lưu chính là như vậy.” Ngẫm nghĩ một lát, Trương Thủy Sinh vẫn hỏi lại: “Dì Lưu, dì thật sự không định ở lại nước Mỹ thêm mấy ngày à? Dì vẫn chưa gặp anh trai cháu đâu, hiện tại anh trai cháu đã là sinh viên đại học của nước Mỹ ồi đấy. Mấy ngày nay lịch học của anh ấy dày đặc quá, nên không đến thăm dì được. Anh ấy rất nhớ dì. Cháu đã nói với anh ấy rồi, nói chắc chắn dì sẽ ở lại.”

“Thủy Sinh, gia đình dì thế nào, cháu cũng biết rồi đấy. Chú Lý với anh Lưu Trụ của cháu không có bản lĩnh gì, dì không ở nhà, nếu xảy ra chuyện gì đó sợ là bọn họ sẽ không giải quyết được. Đợi sau này có thời gian rảnh, dì sẽ lại qua thăm Vân Sinh.”

Vân Chi

“Vậy thì không cần thiết, sao có thể để dì vất vả qua thăm anh ấy như vậy. Anh trai cháu nói, đến kỳ nghỉ sang năm sẽ về nước thăm gia đình.” Nói tới đây, Trương Thủy Sinh lại cảm khái: “Dì Lưu, nói thật, nếu không phải trong nhà còn ông nội cháu, cháu thật sự không muốn về nước đâu. Mẹ nó chứ, tư bản chủ nghĩa đúng là có thể ăn mòn ý chí của con người mà, người bình thường thật sự không chống lại được cám dỗ.”

“Làm vậy sao được. Thủy Sinh, cháu là người bình thường sao? Hiện tại, nước ta đã bắt đầu cải cách, cũng dần dần phát triển rồi. Dì không tin, sau này nước ta sẽ không đuổi kịp nước Mỹ. Không phải chỉ là điện thoại, mạng internet, xe hơi sao? Sau này chúng ta cũng sẽ có.”

Trương Thủy Sinh: “Dì Lưu, dì có lòng tin về tương lai của đất nước quá nhỉ.”

“Hừ, dì bằng này tuổi rồi, có sóng gió nào là chưa từng vượt qua chứ. Nước ta phát triển muộn, nhưng ngay từ đầu nước Mỹ đã giàu thế này rồi sao? Nó cũng phát triển dần dần từng bước một thôi. Người Mỹ làm được, vì sao chúng ta không làm được? Thôi, đừng nghĩ đến chuyện này nữa, dì về nước trước, cháu có cần mang hộ thứ gì không?”

“Đồ của cháu, đợi khi về nước cháu tự mang về nhà là đưc.”

Trở về từ nước Mỹ, Lưu Đại Ngân tạm thời đè xuống tất cả mộng tưởng tương lai trong đáy lòng. Hiện tại xưởng gà nướng nhà bà ấy kém xa xưởng thực phẩmở nước mỹ, cố gắng làm tốt hiện tại mới là đúng đắn.

Khi Lưu Đại Ngân đi nhà bà ấy đã tìm được địa điểm xây trại nuôi gà mới rồi, bây giờ chỉ còn chờ ký hợp đồng thôi.

Lý Tam Thuận chọn một mảnh đất hoang, không chiếm diện tích đất nông nghiệp, giá tiền Lưu Đại Ngân đưa ra rất hợp lý, nên sau khi thảo luận, ủy ban thôn đã quyết định cho nhà Lưu Đại Ngân thuê mảnh đất ấy.

Sau khi ký hợp đồng xong, Lý Tam Thuận tìm người mua gạch, mua vôi. Hiện tại đang là mùa đông, muốn xây nhà phải đợi đến đầu xuân năm sau, bây giờ cần đặt mua trước tất cả đô dùng cần thiết, coi như tiết kiệm thời gian sau này.

Đã lâu rồi nhà bọn họ không về quê rồi, năm nay Lưu Đại Ngân thương lượng với Lý Tam Thuận, hai bảy tháng chạp sẽ đóng vửa hàng, cả nhà về quê ăn tết.

Năm trước Lưu Đại Ngân không về, hè năm nay mới về một chuyến, cũng rất nhớ quê hương.

Tuy rằng quê quán không thoải mái bằng tỉnh thành, cũng không phồn hoa, náo nhiệt bằng tỉnh thành, nhưng trong lòng Lưu Đại Ngân, quê quán mới là ngôi nhà chân chính của bà ấy, là gốc rễ của bà ấy.

Hai sáu tháng chạp, Lưu Đại Ngân thanh lý hết hàng quá, kết toán sổ sách, sắp xếp đồ đạc muốn mang về nhà, đợi ngày mai lên tàu hỏa về quê.

Trong tiếng tàu chạy loảng xoảng, Lưu Đại Ngân không nhịn được ngủ thiếp đi. Ai ngờ vừa nhắm mắt lại bà ấy đã mơ một giấc mơ, trong giấc mơ ấy Lưu Đại Ngân lại trông thấy một quyển sách.

Lần này bà ấy vẫn là một nhân vật pháo hôi trong sách, vẫn là pháo hôi c.h.ế.t sớm.

Điều khiến Lưu Đại Ngân tức giận hơn là, không chỉ bà ấy chết, mà Tam Thuận, Lưu Trụ và hai đứa cháu trai đáng yêu của bà ấy đều chết, cả nhà bọn họ c.h.ế.t sạch.

Lúc tỉnh ngủ rồi Lưu Đại Ngân vẫn không nhịn được chửi một tiếng, mẹ nó! Mẹ nó chứ, lại là chuyện gì vậy?

Lý Tam Thuận nằm trên giường, không hề ngủ, nghe thấy Lưu Đại Ngân chửi thề, ông ấy vội hỏi: “Đại Ngân, bà làm sao thế?”

Lưu Đại Ngân cố gắng bình tĩnh, nói: “Tam Thuận, không có gì, tôi vừa gặp ác mộng thôi. Ông cứ nằm đấy đi, không cần dậy đâu.”

Lý Tam Thuận vừa nhổm dậy lại nằm xuống: “Vậy bà lại chợp mắt thêm lát nữa đi, còn lâu nữa mới về đến nhà.”

Lưu Đại Ngân chậm rãi xoay người, đến tận bây giờ trong lòng bà ấy vẫn còn sợ hãi vì giấc mơ vừa rồi.

Quyển sách trong giấc mơ kia có tên “Câu chuyện hình sự”, kể về các vụ án mà đồng chí cảnh sát nọ phá được.

Mà nhà bọn họ chính là người bị hại trong một vụ thảm án diệt môn cực lớn. Chính vào năm nay, khi gia đình bọn họ về quê ăn tết. Nhà bọn họ xách theo túi lớn túi nhỏ, đã khiến hai kẻ côn đồ ở huyện thành chú ý.

Nhìn thấy người nhà Lưu Đại Ngân đều ăn mặc đẹp, còn mang theo nhiều đồ như vậy, hai tên côn đồ kia nảy sinh ý tưởng trộm cắp.

Nhưng mà nhà Lưu Đại Ngân đông người, suốt chặng đường bọn họ không thể tìm được cơ hội ra tay.

Đợi một ngày sau, hai tên côn đồ kia lại nghe được, nhà Lưu Đại Ngân có cửa hàng gà nướng trên tỉnh thành, tiền lời kiếm được không ít, nên định vào nhà ăn trộm.

Hôm mùng một tết, hai tên kia nhân lúc trời tối mò vào trong nhà Lưu Đại Ngân, không ngờ gây ra động tĩnh quá lớn, kinh động đến Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân. Để tránh bại lộ, hai tên côn đồ kia dứt khoát làm đến cùng, trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận, sau đó lại mò sang phòng Lưu Trụ, g.i.ế.c c.h.ế.t hắn và hai đứa trẻ con.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 231: Pháo Hôi trong truyện hình sự (3)



Vụ thảm án này đã gây nên cuộc khủng hoảng cực lớn trong huyện, các lãnh đạo vô cùng coi trọng nên đã thành lập hẳn tổ chuyên án riêng, còn mời chuyên gia của tỉnh về, nhưng bởi vì kỹ thuật có hạn, cuối cùng vẫn không phá được vụ án này.

Phải đến hơn hai mươi năm sau, vì phá một vụ án g.i.ế.c người ở tỉnh khác, cảnh sát bắt tất cả nghi phạm về xét nghiệm máu, sau đó đăng tải kết quả kiểm nghiệm lên mạng nội bộ của hệ thống công an cả nước, lúc đó mới phát hiện ra một mã DNA có quan hệ thân nhân với vết m.á.u lưu lại ở hiện trường vụ thảm sát nhà họ Lý, sau khi điều tra, loại trừ một phen, cuối cùng cũng tóm được hung phạm trong vụ án thảm sát ấy.

Vụ thảm án hơn hai mươi năm đã được phá, cuối cùng oan hồn của người nhà họ Lý cũng được giải thoát.

Trước kia, tuy rằng trong mấy quyển “Sách” kia Lưu Đại Ngân cũng là pháo hôi, nhưng bà ấy đều có rất nhiều thời gian để xoay sở, không giống như trong quyển sách này, thời gian chỉ còn lại hai, ba ngày thôi.

Hai, ba ngày sau, kết cục đang chờ đợi người nhà họ Lý chính là mối họa diệt môn.

Lưu Đại Ngân nằm trên giường, hơi run rẩy. Bà ấy cố gắng ôm chặt chăn, muốn cho bản thân đỡ lo lắng.

Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao mới có thể cứu được tất cả mọi người bây giờ?

Muốn tránh thoát lần tai ương này, thật ra biện pháp rất đơn giản, nhà bà ấy không về quê nữa là được, nhưng bà ấy phải nói với người nhà thế nào đây? Đã gần tới nhà rồi…

Thoát được lần này, lỡ như vẫn còn lần tiếp theo thì sao? Chẳng lẽ sau này bọn họ không bao giờ về quê nữa?

Lưu Đại Ngân hít sâu vài hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.

Tình huống lần này không giống mấy lần trước, mình không được rối loạn, mình phải nghĩ cách tử tế, nhất định phải giúp cả nhà sống sót an toàn qua lần tai họa này. Hay là mình về tỉnh thành luôn nhỉ, Lưu Đại Ngân thầm nghĩ.

Lần tai hoạ này xảy ra ở quê quán, nếu bọn họ về tỉnh thành, vậy chẳng phải là sẽ tránh được sao?

Lưu Đại Ngân không nghĩ thêm nữa, lập tức ngồi dậy, cầm lấy chứng minh thư của mình đi tìm nhân viên trên tàu hỏa.

Nhân viên thấy Lưu Đại Ngân lại muốn mua vé tàu hỏa quay về luôn hôm nay, thì không nhịn được hỏi: “Đồng chí, chị chắc chắn mình muốn mua vé về chứ?”

Lưu Đại Ngân gật đầu nói: “Tôi có việc gấp, phải mau chóng quay về.”

Nghe vậy, nhân viên trên tàu không nói gì nữa, nhanh chóng hoàn thành thủ tục giúp Lưu Đại Ngân.

“Giường nhà chị đang nằm đã có người đặt trước rồi, lát nữa không được ngồi trong đó nữa. Bây giờ chỉ còn vé ngồi thôi, chị mua không?”

“Được, vé gì cũng được.” Lưu Đại Ngân nói.

Lấy mấy tấm vé tàu xong, cuối cùng Lưu Đại Ngân cũng yên lòng, cho rằng có thể tránh né được vận mệnh đáng sợ kia rồi.

Lưu Đại Ngân yên tâm, quay trở lại giường ngủ của mình. Nằm trên giường, không biết vì sao bà ấy lại ngủ mất.

Trong mơ, bà ấy lại đi tới căn phòng quen thuộc kia, lại trông thấy một quyển sách.

Quyển sách này tên là “Sa lưới”, vẫn là truyện phá án của cảnh sát. Trong quá trình phá một vụ án, nhân vật chính phát hiện ra một đối tượng rất khả nghi. Đối tượng khả nghi kia lúc nào cũng để râu ria xồm xoàm, trời nóng nực cũng đội mũ lụp xụp, đi đường chưa bao giờ ngẩng đầu lên, dù bị người qua đường va phải, gã cũng vội vàng xin lỗi trước theo bản năng, như thể sợ sẽ xảy ra tranh cãi. Cho dù cuối cùng đã có chứng cứ chứng minh gã không phải kẻ tình nghi trong vụ án, nhưng nhân vật chính vẫn cảm thấy nghi ngờ, nên lại lần nữa tới nhà gã để điều tra.

Trong quá trình điều tra, gã đã đánh ngất nhân vật chính, muốn nhân cơ hội ấy chạy trốn, cuối cùng bản lĩnh của nhân vật chính vẫn cao hơn một bậc, bắt được gã về đồn.

Về tới đồn công an, tinh thần gã đã sụp đổ, gã luôn miệng hô to: “Cuối cùng vẫn bị bắt, cuối cùng vẫn bị bắt…”

Không đợi cảnh sát thẩm vấn, gã đã khai rõ chuyện mà mình phạm phải.

Hóa ra gã chính là hung thủ của vụ thảm án diệt môn ở tỉnh thành nọ hai mươi năm về trước.

Gã và một người bạn côn đồ là kẻ suốt ngày chơi bời lêu lổng, trộm cắp có tiếng, hơn nữa còn rất nghiện bài bạc.

Hai người không có nguồn thu nhập nào, còn nợ người ta một đống nợ bài bạc, cho nên đến tết Âm Lịch cũng không dám về nhà, chỉ vì chủ nợ đang chờ ở cửa nhà bọn họ.

Đám chủ nợ không tìm thấy bọn họ, suốt ngày đứng trước cửa nhà chửi bậy, cha mẹ, anh chị em nhà bọn họ ngay cả cửa cũng không dám ra, chỉ có thể trốn trong nhà.

Nhà khác tết đến đều vui vẻ đón tết, chỉ có nhà bọn họ là mây mù che phủ, đừng nói ăn tết, được ăn một bữa cơm yên bình cũng là hy vọng xa vời rồi.

Cuối cùng không còn cách nào khác, hai người mới nghĩ đến việc đi trộm đồ đổi thành tiền, để chống chọi qua cửa ải khó khăn này.

Đối tượng bọn họ nhắm vào là cửa hàng gà nướng nhà họ Lý có chút danh tiếng ở tỉnh thành. Đừng thấy cửa hàng gà nướng nhà họ Lý chỉ bán vài món đồ ăn mà hiểu lầm, bọn họ lấy lãi ít nhưng bán được nhiều, rất giàu có đấy. Bà chủ của cửa hàng ấy còn qua tận Mỹ chơi cơ mà, còn nghèo được sao?

Hai bảy tháng chạp, vợ chồng chủ tiệm kia dẫn con trai và cháu trai về quê, hai người kia quyết định đến nhà họ Lý trộm đồ.

Nhưng mà ai ngờ, người nhà họ Lý đã về quê lại quay lại.

Sợ chuyện bị bại lộ, hai người nhân lúc người nhà họ Lý vừa vào nhà vẫn chưa bật đèn, đã dùng d.a.o nhọn đ.â.m tới.

Vân Chi

Đáng thương cho năm người nhà họ Lý, chưa kịp nói câu nào đã trở thành vong hồn dưới lưỡi dao.

Hai vợ chồng nhà họ Lý đã nói trước với mấy cô con gái, hai bảy tháng chạp sẽ về quê, nhưng bọn họ chờ mãi vẫn không thấy cha mẹ đâu, nên đã gọi điện thoại lên tỉnh thành.

Nhà họ Lý có điện thoại, nhưng điện thoại đổ chuông mãi vẫn không có ai nghe máy.

Con gái nhà họ Lý không yên tâm, lập tức lên xe khách đi cả đêm tới tình thành, lúc nhờ người phá cửa nhà họ Lý ra, bọn họ mới nhìn thấy năm người nhà họ Lý đều ngã trước cửa phòng.

Vụ thảm án diệt môn này chấn động cả tỉnh thành, tỉnh thành còn thành lập tổ chuyên án riêng, còn mời chuyên gia tới từ Kinh Thị, nhưng công cụ phá án của cảnh sát khi đó quá lạc hậu, cộng thêm hung thủ không để lại dấu vết nào ở hiện trường, nên cuối cùng vụ thảm án ấy biến thành vụ án không có lời giải.

Nào ngờ hai mươi năm sau, lại có được manh mối về vụ án đó…
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 232: Pháo Hôi trong truyện hình sự (4)



Xem xong cả quyển sách, Lưu Đại Ngân giật mình thét chói tai.

Chẳng lẽ, dù làm thế nào nhà bọn họ cũng không tránh được vận mệnh diệt môn sao?

Lưu Đại Ngân không tin, chắc chắn sẽ có cách, chắc chắn sẽ có cách.

Lưu Đại Ngân vừa thét lên, người trong khoang tàu đều tỉnh lại. Mỗi khoang xe giường nằm có sáu giường, nhà Lưu Đại Ngân bốn giường, hai giường còn lại là của người khác.

Hai người trên giường kia đang ngủ ngon thì bị tiếng thét của Lưu Đại Ngân đánh thức, bọn họ không nhịn được sẵng giọng.

“Đồng chí, chị làm cái gì vậy. Tôi đang nghủ ngon thì bị chị đánh thức.”

Vân Chi

Lý Lưu Trụ vội vàng xin lỗi người ta thay Lưu Đại Ngân: “Hai đồng chí, xin lỗi nhé, mẹ tôi mơ thấy ác mộng, xin lỗi các đồng chí.”

Lý Tam Thuận vội bước đến trước mặt Lưu Đại Ngân, hỏi: “Đại Ngân, Đại Ngân, bà làm sao thế? Đừng làm tôi sợ.”

Hai đứa cháu trai cũng tỉnh rồi, lúc này cả nhà đều đứng vây quanh Lưu ại Ngân. Khai Nguyên còn vưưn tay lau mồ hôi lạnh trên đầu bà ấy: “Bà nội, bà đừng sợ, cháu với Khai Lâm sẽ bảo vệ bà.”

Bàn tay ấm áp của cháu trai chạm vào trán Lưu Đai Ngân, cuối cùng bà ấy mới bình tĩnh lại đôi chút. Bà ấy hít sâu một hơi, nói: “Khai Nguyên, bà nội không sao. Tam Thuận, ông đừng lo lắng cho tôi, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi, ác mộng quá đáng sợ nên mới không nhịn được kêu lên thành tiếng.”

Lý Tam Thuận nhận lấy cốc nước con trai đưa qua, đặt vào tay Lưu Đại Ngân, an ủi bà ấy: “Đại Ngân, đều là mơ thôi, tỉnh dậy sẽ không sao nữa.”

Chồng, con trai, cháu trai đều đang vây quay bên mình, Lưu Đại Ngân không sợ nữa, bà ấy đã có vô số dũng khí để thay đổi tương lai rồi.

“Tôi không sao, mọi người đi ngủ đi.”

Lý Tam Thuận bảo Lý Lưu Trụ đưa hai đứa cháu trai về giường, còn ông ấy thì vẫn đứng đó, nhìn Lưu Đại Ngân: “Tôi không ngủ được, hay là tôi trông cho bà ngủ nhé?”

Lưu Đại Ngân ngồi dậy mặc áo bông vào: “Ta cũng không ngủ được, chúng ta ra ngoài đi xung quanh một lát đi.”

“Ừ, chúng ta ra ngoài hít thở không khí.”

Lưu Đại Ngân nằm giường giữa, bà ấy vừa xuống giường, Lý Tam Thuận đã cầm giày của bà ấy lên, đeo giúp bà ấy.

Hai vợ chồng tìm một góc không người, Lưu Đại Ngân dựa vào thành tàu hỏa, giọng nói uể oải: “Tam Thuận, tôi vừa mơ một giấc mơ, mơ thấy, mơ thấy...”

Lưu Đại Ngân không nói được nữa, bà ấy phải nói tiếp thế nào đây? Chẳng lẽ nói bà ấy mơ thấy cả nhà bọn họ đều bị người ta giết?

Chắc chắn nói xong Lý Tam Thuận sẽ an ủi bà ấy, nhưng sẽ không để tâm đến giấc mơ mà Lưu Đại Ngân nói.

Lý Tam Thuận vỗ lưng giúp Lưu Đại Ngân, nói: “Đại Ngân, bà mơ thấy gì thế? Cứ nói với tôi đi. Ác mộng thôi mà, nói ra sẽ không đáng sợ nữa.”

Cuối cùng Lưu Đại Ngân quyết định tạm thời sẽ không nói về giấc mộng này với Lý Tam Thuận, nếu không có cách nào khác, đợi đến ngày đó bà ấy sẽ nói.

Mơ hai giấc mơ này xong, Lưu Đại Ngân đã hiểu được đại khái, chỉ trốn tránh sẽ không có kết quả, phải phản kích mới tìm được đường sống.

Nhưng phải phản kích thế nào đây? Trong lòng Lưu Đại Ngân đã bắt đầu có ý tưởng.

Bà ấy không về tỉnh thành nữa, cũng không trả lại vé tàu hỏa mà xét nát ném vào thùng rác lúc đi vệ sinh.

Khi bọn họ đến huyện thành, trời vẫn chưa sáng hẳn. Lưu Đại Ngân đã gửi điện báo cho con gái từ trước, nói hôm nay sẽ về nhà, con gái thứ hai nhà bà ấy nói khi đó sẽ lên huyện đón bọn họ.

Ra khỏi ga tàu hỏa, Lưu Đại Ngân lập tức trông thấy con rể Vương Thành đang đứng chờ bên ngoài.

Vương Thành vội vàng đánh xe ngựa ới.

Nhìn đến vợ chồng Lưu Đại Ngân ra khỏi ga tàu hỏa, Vương Thành nhanh chóng chạy lên bậc thang, đầu tiên là xoa đầu Khai Nguyên, Khai Lâm, sau đó lại nhận lấy đồ đạc từ tay Lưu Đại Ngân.

“Xe ở bên kia, cha, mẹ, mọi người đi đường mệt lắm rồi nhỉ? Liên Hoa đã nói với chị cả và em út rồi, hôm nay tất cả đều về nhà mẹ đẻ, cũng đã thu dọn nhà cửa giúp cha mẹ rồi. Mọi người vẫn chưa ăn uống gì đâu nhỉ? Hay là ở lại huyện thành ăn cơm xong rồi về? Trong huyện chúng ta cũng có quán ăn rồi, bánh bao, hoành thánh, bánh nướng gì đó đều có cả.”

Lưu Đại Ngân không đói bụng chút nào: “Thôi về nhà trước đi. Lâu lắm rồi mẹ không về nhà, thật sự rất nhớ ngôi nhà cũ. Lúc trên tàu cha mẹ cũng ăn chút đồ rồi, bây giờ không đói bụng chút nào.”

Vương Thành đánh ngựa, nói: “Vâng, vậy cha, mẹ với mọi người ngồi chắc nhé, chúng ta về nhà nào.”

Vương Thành suy nghĩ rất chu đáo, trên xe còn lót một tấm nệm dày, ngồi không đau m.ô.n.g chút nào, có cả chăn đắp, cũng không bị lạnh.

Lưu Đại Ngân hỏi: “Đây là ngựa và xe ngựa nhà con được chia à?”

Năm trước trong huyện đã phân điền đến hộ, ruộng đất và gia súc đều phân chia cho các hộ gia đình, thời đại ăn cơm tập thể đã hoàn toàn qua đi.

Nhà Vương Thành và nhà bác, nhà chú anh ta được chia chung một con ngựa và một chiếc xe kéo.

“Vâng, là chia cho mấy nhà. Mẹ, mẹ nhìn xem, con ngựa này có béo không? Lúc vừa đến nhà con, con ngựa này không được như vậy đâu. Một năm qua cha và bác trai con nuôi nó như cháu trai trong nhà, cuối cùng mới béo lên một chút.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 233: Pháo Hôi trong truyện hình sự (5)



Nói đến ngựa nhà mình, Vương Thành tự hào vô cùng, con ngựa này được mấy bậc bô lão trong nhà chăm sóc rất tốt, ai nhìn thấy cũng phải khen vài câu.

Tuy rằng hiện tại Vương Thành đã ra ngoài làm ăn buôn bán, nhưng trong xương cốt anh ta vẫn có tình cảm với ruộng đất, với gia súc như ông cha mình.

Lúc Lưu Đại Ngân về đến nhà, cửa lớn trong nhà vẫn khóa chặt. Bà ấy móc chìa khóa ra khỏi túi, mở cửa, vào nhà.

Có thể nhìn thấy rõ ràng căn nhà đã được dọn dẹp qua, cỏ dại gì đó đều nhổ rồi, sân cũng quét tước sạch sẽ.

Vương Thành buộc kỹ ngựa, nói: “Mẹ, biết mọi người về ăn tết, mấy hôm trước ba chị em Liên Hoa đã thu dọn nhà cửa sạch sẽ rồi, chăn cũng đã phơi nắng, giường đất cũng đốt rồi, nếu mẹ mệt thì đi ngủ một lát trước đi.”

Lưu Đại Ngân lắc đầu, nói: “Mẹ không mệt, đã ngủ trên tàu hỏa rồi.”

Ba người đàn ông dọn đồ từ trên xe ngựa xuống, Lý Tam Thuận vào nhà, đúng lúc nghe thấy Lưu Đại Ngân nói như vậy. Ông ấy buông đồ đạc xuống, khuyên nhủ: “Đại Ngân, hay là bà đi nghỉ ngơi một lát đi. Bà mơ thấy ác mộng cả đêm, chắc chắn chưa ngủ được.”

Vương Thành không biết chuyện này, vội hỏi: “Mẹ, mẹ mơ thấy ác mộng à? Vậy chắc chắn vì nghỉ ngơi không đầy đủ, mẹ đi ngủ một lát đi.”

“Mẹ không sao, chỉ mơ một giấc mơ thôi mà.” Lưu Đại Ngân bắt đầu sắp xếp: “Lưu Trụ, con đi nấu cơm, bỏ mấy túi mì ăn liền chúng ta mang về ra nấu, anh Vương Thành của con vẫn chưa ăn cơm đâu.”

Vương Thành dậy sớm đi đón bọn họ như vậy, chắc chắn vẫn chưa ăn gì.

Lý Lưu Trụ nói: “Vâng, con đi ngay đây.”

Thu dọn đồ đạc xong, Lý Tam Thuận vào phòng, hỏi: “Vương Thành, lát nữa cho cha mượn xe ngựa của con một lúc nhé.”

“Cha, cha mượn làm gì thế?”

Vân Chi

“Sắp đến tết rồi mà, trong nhà còn thiếu rất nhiều thứ, cha đi mua chút hàng tết.”

“Vậy cơm nước xong con đi với cha.”

Lý Tam Thuận xua tay: “Đi chợ mua hàng tết chứ có phải việc lớn gì đâu, cha đi một mình là được rồi.”

Lưu Đại Ngân ngồi bên cạnh một lúc lâu vẫn không nói gì, đột nhiên mở miệng hỏi: “Vương Thành, mẹ nhớ nhà con có một con ch.ó to đúng không? Còn nuôi hay bán rồi?”

Vương Thành: “Mẹ, mẹ hỏi Hắc Tử à? Vẫn còn, dạo này nó ăn nhiều, còn to hơn trước vài phần rồi.”

Nhà Vương Thành nuôi con ch.ó này đã nhiều năm rồi, nhưng vẫn không biết nó thuộc giống gì, thể trạng rất lớn, nhìn qua là biết nó là một con ch.ó dữ.

Nhưng con ch.ó kia rất thông minh, Lưu Đại Ngân vẫn nhớ con gái mình từng kể, có người tới mượn xe đạp nhà cô ấy đi thăm người thân, con ch.ó chạy theo xe đạp cả quãng đường, đến nhà người thân thì canh giữ ngay bên chiếc xe đạp, đợi người ta xong việc lại chạy về cùng.

Lưu Đại Ngân muốn mượn chó của nhà con gái để đối phó với hai tên côn đồ kia.

“Vương Thành, cho mẹ mượn con ch.ó nhà con dùng mấy ngày nhé?”

Vương Thành không hỏi Lưu Đại Ngân muốn mượn chó làm gì, lập tức đồng ý: “Mẹ, vậy để mai con mang nó tới cho mẹ.”

Nhưng cuối cùng không cần mang tới, là nó tự theo tới.

Lý Liên Hoa đạp xe chở hai đứa nhỏ tới nhà Lưu Đại Ngân, con ch.ó kia cũng chạy theo sau. Lý Liên Hoa đuổi một lúc nó vẫn không chịu về, đành phải để nó đi theo sau mình.

Quyển “Sách” kia giống như một lưỡi kiếm sắc bén đang treo trên đỉnh đầu người nhà Lưu Đại Ngân, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Nhìn người nhà tươi cười vui vẻ, Lưu Đại Ngân thầm thề, nhất định phải bảo vệ tốt người trong nhà, không để bọn họ phải chịu một chút thương tổn nào.

Chỉ là hai tên du côn thôi mà, bà ấy không tin bản thân không đối phó được.

Đến chiều, Lưu Đại Ngân lấy cớ mệt mỏi định đi nghỉ ngơi một lát. Ba cô con gái biết bà ấy mơ thấy ác mộng khi ở trên tàu, nên ngủ không ngon giấc, nên đều bảo bà ấy mau đi nghỉ ngơi.

“Mẹ, mẹ đi ngủ đi, chuyện chuẩn bị đồ tết cứ giao cho ba chị em chúng con.”

“Mẹ, mẹ mau ngủ đi, không cần để ý bất cứ chuyện gì.”

“Mẹ, mẹ cứ ngủ đi, mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi đi, đừng lớn tiếng đấy.”

Thật ra Lưu Đại Ngân không buồn ngủ lắm, nhưng bà ấy vẫn muốn đi ngủ.

Trong quyển “Sách” kia, hai tên du côn đến nhà họ Lý vào buổi tối, nên Lưu Đại Ngân muốn tĩnh dưỡng đầy đủ tinh thần, để có sức lực đối phó với hai tên kia.

Tuy rằng trong sách viết tối mùng một bọn chúng mới tới, nhưng lỡ như bọn chúng thay đổi kế hoạch thì sao?

Lưu Đại Ngân đã quyết tâm, mấy ngày tới bà ấy sẽ ngủ nhiều vào ban ngày, buổi tối sẽ thức chờ người tới.

Ôm lo lắng trong lòng, nên Lưu Đại Ngân không thể nào ngủ ngon giấc, chỉ ngủ được hơn một tiếng. Lúc bà ấy tỉnh lại, nghe thấy tiếng con trai, con gái cười nói bên ngoài, cả người cũng có tinh thần hơn.

Bà ấy có nhiều người nhà như vậy, cần gì phải sợ.

Bà ấy còn biết trước tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, ông trời cũng đứng về phía bà ấy, bà ấy còn sợ gì nữa?
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 234: Pháo Hôi trong truyện hình sự (6)



Lưu Đại Ngân xuống giường đất, đi rửa mặt, rồi xốc rem cửa lên, đi ra phòng khách.

“Mẹ, mẹ tỉnh rồi à, qua đây nếm thử màn thầu với thịt viên chúng con làm đi.

Màn thầu và thịt viên đều vừa làm xong, vẫn đang tỏa ra hơi nóng.

Lưu Đại Ngân bẻ một miếng màn thầu, gắp một viên thịt, há mồm nhai nuốt.

“Ngon lắm.”

“Mẹ, Lưu Trụ có nhìn trúng ai ở tỉnh thành không?” Con gái cả Lý Hà Hoa hỏi.

Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Chắc là không, nó cũng không nói với mẹ, có người giới thiệu đối tượng cho nó, nó đều từ chối.”

Lý Liên Hoa vội vàng gắp thịt viên chín vàng bỏ vào bát, miệng nói tiếp: “Mẹ, Lưu Trụ đã ly hôn lâu như vậy rồi, cũng nên tìm người khác đi chứ. Giang An Ni kia đã kết hôn rồi lại ly hôn rồi, Lưu Trụ nhà mình vẫn lẻ bóng.”

Giang An Ni ly hôn? Đúng là Lưu Đại Ngân chưa nghe ai nói chuyện này.

Nhưng cũng phải thôi, từ khi hai người ly hôn, Lưu Đại Ngân không giao lưu gì với nhà bên ấy nữa, ở tỉnh thành cũng không nghe được tin tức gì của Giang An Ni, bà ấy không biết Giang An Ni đã ly hôn cũng là chuyện bình thường.

Lý Liên Hoa nói: “Con nghe nói là vì chuyện Giang Văn Chung đánh người ta nhập viện, Giang An Ni với mẹ Giang dùng danh nghĩa cha chồng cô ta nhờ người khác gi đỡ, làm vậy chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ. Cha chồng Giang An Ni là cán bộ nhà nước, vô cùng yêu quý thanh danh của mình, Giang An Ni làm như vậy, người nhà chồng không bỏ cô ta mới là lạ. Cuộc sống đang hạnh phúc, cuối cùng bị cô ta phá hỏng hết. Nếu Giang Văn Chung gặp phải chuyện gì khác, cô ta giúp đỡ còn nghe được, nhưng Giang Văn Chung phạm pháp như vậy cô ta vẫn giúp đỡ được, mẹ nói xem, có phải cô ta chê cuộc sống của mình quá thoải mái không?”

Lưu Đại Ngân không nói gì, trong miệng vẫn nhai một miếng màn thầu.

Lý Ngẫu Hoa hỏi: “Chị Hai, Giang An Ni ly hôn rồi, sao không thấy cô ta với mẹ Giang quay về?”

Lý Liên Hoa: “Nghe nói Giang An Ni có công ăn việc làm trên tỉnh thành, mẹ cô ta cũng ở trên đó với cô ta.”

Lý Liên Hoa lẩm bẩm một câu: “Cuộc đời Giang An Ni đều bị mẹ cô ta và em trai cô ta làm hỏng rồi.”

“Do cô ta cả thôi.” Lý Liên Hoa bĩu môi: “Nếu cô ta biết phân biệt bên nào nặng bên nào nhẹ, sao có thể rơi vào kết cục như vậy.”

Ăn màn thầu xong, Lưu Đại Ngân nói: “Thôi, đừng nói chuyện nhà họ Giang nữa, màn thầu thịt viên đều xong rồi, gọi bọn nhỏ vào ăn đi.”

“Bọn nó không ăn được nữa đâu, lai rai suốt buổi trưa rồi.”

“Hà Hoa, Liên Hoa, mấy đứa nhỏ học hành thế nào? Thành tích có ổn không?” Con của Lý Ngẫu Hoa còn nhỏ, hiện tại vẫn chưa đi học.

Nghe hai con gái nói thành tích của bọn trẻ xong, Lưu Đại Ngân nói: “Chuyện học hành của bọn trẻ là chuyện quan trọng nhất trong nhà, các con phải quan tâm đấy. Nếu đứa nào làm lỡ dở việc học hành của bọn nhỏ, mẹ sẽ không tha cho đâu. Còn nữa, không quan tâm là con trai hay con gái, chỉ cần chăm chỉ học hành, các con đều phải cho nó đi học. Hiện tại hai đứa cũng bắt đầu buôn bán rồi, cũng không thiếu tiền tiêu, đừng vì bọn trẻ là con gái mà không để bụng.”

Lý Hà Hoa v Lý Liên Hoa cùng đáp: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, trong lòng chúng con hiểu rõ chuyện này.”

Vân Chi

Ăn cơm chiều xong, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận nằm trên giường đất, Hắc Tử - con ch.ó nhà con gái thứ hai nằm ngay trên mặt đất trong phòng bọn họ.

“Đại Ngân, có phải trong lòng bà có việc gì giấu tôi không?” Lý Tam Thuận hỏi.

“Sao ông lại hỏi như vậy, tôi thì có chuyện gì giấu ông chứ?”

Lý Tam Thuận quay trái quay phải vẫn không ngủ được, nên dứt khoát ngồi dậy mặc áo bông vào: “Đại Ngân, từ trước đến nay nhà chúng ta chưa bao giờ nuôi chó, sao tự dưng bà lại giữ con ch.ó nhà Liên Hoa ở lại thế? Rốt cuộc vì sao lại làm vậy, bà vẫn chưa nói rõ, các con không hỏi, nhưng tôi muốn hỏi một câu, vì sao thế?”

Lưu Đại Ngân: “Chuyện này, chuyện này...”

Ban ngày bà ấy đã nghĩ kỹ, sẽ coi quyển sách kia là cơn ác mộng kể lại cho Lý Tam Thuận nghe, nhưng bây giờ, bà ấy lại không biết nên nói thế nào.

“Đại Ngân, tính bà thế nào tôi còn lạ sao. Dù trời có sập xuống bà vẫn giữ được bình tĩnh. Nhưng từ tối hôm qua sau khi gặp ác mộng trên tàu hỏa, cả ngày bà đều thất thần, tuy rằng bà vẫn nói chuyện với bọn nhỏ như thường lệ, nhưng trong mắt bà chứa đầy u sầu. Bà nói với tôi đi, cuộc sống nhà chúng ta bây giờ tốt đẹp như vậy, không phải lo cơm ăn áo mặc, bà còn buồn rầu chuyện gì?”

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đã ở bên nhau quá nửa đời ngời rồi, tương lai bọn họ vẫn tiếp tục như vậy cho đến khi có người qua đời trước, chỉ có âm dương cách biệt mới chia tách được bọn họ.

Chuyện “Sách” là bí mật lớn nhất của Lưu Đại Ngân, bà ấy không biết nên nói với Lý Tam Thuận thế nào, nói ra ông ấy sẽ tin sao?

Trong bóng đêm, Lưu Đại Ngân nhắm mắt lại, nhỏ giọng kể cho Lý Tam Thuận nghe chuyện mình thường xuyên nằm mơ thấy những quyển sách kia.

“Bà, bà nói thật?” Giọng Lý Tam Thuận hơi kinh ngạc, hiển nhiên ông ấy không tin lắm.

Đổi lại thành bất cứ người nào khác, ngưi ta cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng.

Lưu Đại Ngân gật đầu.

“Vì mơ thấy quyển sách kia tôi mới biết tiền phí phẫu thuật của Khai Lâm bị Giang An Ni lấy đi đưa cho Giang Văn Chung, cũng vì mơ thấy quyển sách đó tôi mới biết quốc gia sẽ cho phép tư nhân làm ăn buôn bán, cũng vì quyển sách ấy tôi mới biết Giang Văn Chung sẽ thuê người đánh bạn học, mới cứu đơc Trương Vân Sinh, rồi đưa Giang Văn Chung vào tù.”

Lý Tam Thuận không nói gì, ông ấy cần thời gian để tiêu hóa chuyện này.

Một lúc lâu sau, Lưu Đại Ngân nghe thấy Lý Tam Thuận run rẩy hỏi: “Hôm qua trên tàu hỏa bà lại mơ thấy một quyển sách, trong sách người nhà chúng ta đều bị g.i.ế.c chết, phải không?”

Lưu Đại Ngân lặng lẽ gật đầu.

Trong phòng không đốt đèn, trong bóng tối Lý Tam Thuận chỉ có thể trông thấy hình dáng mơ hồ của vợ mình, nhưng dù như vậy, ông ấy vẫn thấy được cái gật đầu vừa rồi.

Điều này nghĩa là gì? Lý Tam Thuận cũng rõ ràng.

“Vậy… Đại Ngân, vậy chúng ta đi mau đi, chúng ta về tỉnh thành, cả đời không quay về nơi này nữa, có phải là sẽ không xảy ra chuyện gì không? Ngày mai chúng ta về luôn.”

“Làm vậy vô dụng thôi.” Lưu Đại Ngân vẫn đè thấp giọng, chỉ mình bà ấy và Lý Tam Thuận có thể nghe thấy: “Sau khi mơ thấy quyển sách ấy, tôi lập tức đi tìm nhân viên trên tàu mua vé quay trở lại tỉnh thành, nhưng mà vô dụng! Sau khi mua được vé, tôi lại mơ một giấc mơ, lại nhìn thấy một quyển sách, trên đó viết, chuyến tàu chúng ta ngồi quay về tỉnh thành gặp trục trặc, khi về đến nhà đã là nửa đêm, vừa vào nhà chúng ta đã gặp phải du côn vào nhà cướp bóc, năm người một nhà đều mất mạng.”

“Tôi đoán, chỉ khi chúng ta giải quyết du côn ở quê, trận tai nạn này mới trôi qua hoàn toàn.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 235: Pháo Hôi trong truyện hình sự (7)



Lý Tam Thuận trầm mặc một lúc rất lâu. Sau đó cất giọng rất trầm, như có một cục đá đang đè nặng trong cổ họng vậy: “Đại Ngân này, bà nói ngày hai tên du côn kia đến nhà chúng ta là vào mùng một tết nhỉ? Là đêm mùng một đúng không? Vậy đến lúc đó hai chúng ta đều thức, chờ hai người kia tới. Còn bọn nhỏ thì bảo Lưu Trụ d qua nhà người khác. Tóm lại… Tóm lại, hai bộ xương già chúng ta còn phải sợ bọn họ sao?”

Hai vợ chồng sắp xếp lại kế hoạch một lần nữa, sau đó nằm xuống giường. Lưu Đại Ngân nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà tết nhất thế này, phải tìm lý do gì để Lưu Trụ dẫn bọn nhỏ sang nhà người khác ở bây giờ? Tết nhất cũng có ai sẵn lòng để người khác đến nhà mình ở?”

Lưu Đại Ngân nói xong, Lý Tam Thuận lập tức tiếp lời: “Chuyện này thì đơn giản thôi, cứ nói tuổi của Khai Lâm xung khắc với tổ tông, phải qua nhà khác ở một đêm. Trong thôn chúng ta cũng từng có chuyện này rồi. Còn ở nhà ai… Hay là đến nhà chú Thường Hữu đi, nhà bọn họ ít người, hôm ba mươi cứ bảo Lưu Trụ dẫn hai đứa nhỏ qua bên đấy ở một đêm.”

Trước kia trong thôn cũng từng có chuyện như vậy, tự dưng đến ngày tết, trẻ con trong nhà khóc lóc không ngừng, đi khám bác sĩ cũng không ra bệnh, cho dù đã dùng rất nhiều cách, đứa trẻ kia vẫn khóc không ngừng, còn không ăn không uống cả ngày.

Sau đó có người nói, là gần đến tết, tổ tiên trong nhà đã quay về, thấy đứa trẻ đáng yêu nên suốt ngày vây quanh đứa trẻ, khiến đứa trẻ bị dọa, sau đó gửi đứa trẻ sang nhà khác qua tết mới đón về thì đứa trẻ lại bình thường như chưa từng có chuyện gì. Nói ra cũng kỳ lạ, sau khi sang nhà người khác đứa trẻ kia thật sự không khóc nữa, cũng chịu ăn cơm.

Lý Tam Thuận dùng lý do này để đưa bọn nhỏ sang nhà người khác, đúng là không tồi.

“Như vậy cũng được, ngày mai tôi sẽ tranh thủ qua nói chuyện với chú Thường Hữu.”

Lưu Đại Ngân hỏi: “Vậy Lưu Trụ thì sao? Ông định nói với nó thế nào? Khai Lâm không khóc, cũng không làm ầm ĩ, sao thuyết phục được nó dẫn bọn nhỏ tới nhà chú Thường Hữu?”

Vân Chi

“Chuyện này à…” Ngẫm nghĩ một lát, Lý Tam Thuận nói: “Chúng ta cứ nói bà mơ thấy ác mộng, nó và bọn nhỏ ở nhà, bà cảm thấy không yên tâm, bảo nó dẫn bọn trẻ qua nhà người khác ngủ hai ngày.”

“Ông nói đúng, để mai tôi nói với nó. Tam Thuận, chúng ta cứ thu dọn đồ đạc như thường lệ, đừng để người ta nhìn ra manh mối.”

“Ừ, cũng không được thể hiện ra nét mặt.”

Hôm sau, Lý Tam Thuận xách theo quà cáp tới nhà thăm hỏi chú Thường Hữu, rồi nói ra việc mình cần giúp đỡ. Chú thím Thường Hữu đồng ý luôn, bảo cứ đưa bọn trẻ tới đây đi, bọn họ còn đang buồn vì trong nhà không đủ náo nhiệt đây.

Chú Thường Hữu đã đồng ý rồi, bên phía Lý Lưu Trụ cũng không thành vấn đề. Cuối cùng Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân cũng bỏ đi được gánh nặng trong lòng, chuyên tâm suy nghĩ xem nên đối phó với hai tên du côn kia thế nào.

Tối 29, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đều không ngủ được. Còn hai hôm nữa thôi, chính là ngày quyết định sự sống c.h.ế.t của người nhà họ Lý rồi.

Lý Tam Thuận lại nghĩ ra một ý tưởng: “Đại Ngân, bà nói xem, tối mùng một chúng ra rủ người khác về nhà đánh bài được không? Đánh bài ngày tết hầu như đều đánh qua đêm, nếu hai tên du côn kia tới thật, chúng ta cũng có nhiều người, như vậy vừa không cần sợ bọn họ, mà phần thắng sẽ lớn hơn một chút.”

Lưu Đại Ngân nhắm mắt lại: “Tam Thuận, tôi cũng từng nghĩ đến biện pháp này rồi. Nhưng mà khi đánh bài, mọi người đều lớn tiếng, hai tên du côn kia nghe thấy, bọn chúng còn dám đến sao? Tôi cũng từng nghĩ, hay là gọi mấy người đàn ông đến nhà chúng ta, canh chừng ngay trước cửa. Nhưng như vậy chúng ta phải ăn nói thế nào, chẳng lẽ nói chúng ta biết trước sẽ có người tới nhà chúng ta trộm cướp?”

Lý Tam Thuận thở dài: “Điều này cũng đúng.”

Một lát sau, ông ấy lại hỏi: “Hai tên du côn kia tới vào đúng tối mùng một, phải không?”

Lưu Đại Ngân: “Là tối mùng một. Vốn dĩ bọn chúng định ra tay vào tối ba mươi, nhưng hôm đó nhiều người tới nhà người khác ăn cơm tất niên, quá nửa đêm vẫn còn rất nhiều người qua lại trên đường. Nhà chúng ta cũng có rất nhiều người tới chúc tết, bọn chúng sợ bị người ta phát hiện, nên không dám ra tay.”

“Bọn chúng tới vào tối mùng một, tới lúc nửa đêm về sáng, tranh thủ khi mọi người vẫn đang ngủ say, bọn chúng trèo tường vào nhà chúng ta. Mùng hai khi họ hàng nhà chúng ta tới, phát hiện cửa nhà đóng chặt, gọi vài tiếng vẫn không thấy ai đáp lời, cửa còn bị khóa trái, mọi người cảm thấy không thích hợp mới phá cửa vào nhà, thì phát hiện… Phát hiện ra người nhà chúng ta đều c.h.ế.t cả rồi.”

Khi nói đến người nhà đều c.h.ế.t hết, cơ thể Lưu Đại Ngân khẽ run rẩy, cho dù đã mơ “giấc mơ” này mấy ngày rồi, nhưng bà ấy vẫn chưa chấp nhận nổi kết cục ấy.

Lý Tam Thuận vội vàng vỗ lưng vợ mình để trấn an bà ấy: “Đại Ngân, không sao, có tôi ở đây mà. Bây giờ chúng ta đã biết trước rồi, chứng tỏ ông trời cũng đứng về phía chúng ta, bà đừng sợ hãi.”

Lý Tam Thuận từng trông thấy rất nhiều người chết, nhưng người thân trong nhà bị người khác g.i.ế.c c.h.ế.t thì Lý Tam Thuận chưa từng thấy bao giờ.

Không biết trong quyển “Sách” kia miêu tả thế nào, mà khiến người luôn kiên cường như vợ ông ấy bị dọa thành như vậy nhỉ?

Nhưng việc này xảy ra trên người thân trong nhà, có ai là không sợ hãi?

Người nhà đều c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng, muốn trốn tránh cũng không trốn tránh được, chỉ có thể đối đầu trực tiếp với kẻ xấu, còn không biết có thể thắng lợi hay không…

Lời an ủi của Lý Tam Thuận rất hữu dụng, Lưu Đại Ngân không run rẩy nữa, trái lại còn an ủi Lý Tam Thuận: “Tam Thuận, tôi không sao.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 236: Pháo Hôi trong truyện hình sự (8)



Nói chuyện một lúc, đột nhiên Lưu Đại Ngân ngồi dậy khỏi giường.

“Đại Ngân, bà dậy làm gì thế?”

“Tam Thuận, ông cũng dậy đi. Tuy rằng quyển sách kia viết, đêm mùng một hai tên du côn kia mới tới, nhưng lỡ như bọn họ thay đổi ý định, tới từ tối hôm nay thì phải làm sao? Hai chúng ta ngồi đây chờ bọn chúng, nếu qua ba giờ bọn chúng vẫn chưa tới, thì chúng ta đi ngủ tiếp.”

Lưu Đại Ngân nói xong, Lý Tam Thuận cũng nhanh nhẹn ngồi dậy.

Hai vợ chồng lấy hai chiếc ghế dựa tới, ngồi ở chỗ cách giường đất không xa.

Nơi này là trung tâm của căn nhà, nên hai tên du côn kia tới thật, cho dù vào bằng cánh cửa nào, bọn họ đều có thể ứng đối.

Ngồi cả đêm thật sự rất khó chịu.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận dựa vào nhau, tay trái của Lưu Đại Ngân nắm c.h.ặ.t t.a.y phải của Lý Tam Thuận, mười ngón tay đan vào nhau như đang truyền cho nhau sức mạnh.

Đêm khuya yên tĩnh luôn dễ dàng khiến người ta mệt mỏi.

Đầu tiên Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận nói chuyện với nhau, đến lúc thật sự buồn ngủ không chịu nổi thì bọn họ tự véo bản thân để tỉnh táo lại.

Trong phòng không bật đèn, cửa sổ cũng đóng chặt, cũng không biết bây giờ là mấy giờ. Lưu Đại Ngân s* s**ng đứng dậy, đi đến góc tường, ngồi xổm xuống bật một que diêm.

Ánh lửa lóe lên, Lưu Đại Ngân thông qua ánh sáng mờ nhạt ấy xem thời gian trên chiếc đồng hồ.

“Tam Thuận, bây giờ là một rưỡi.”

“Một rưỡi à, Đại Ngân, chúng ta phải tập trung tinh thần thôi, hôm nay bọn chúng có tới hay không, phải xem khoảng thời gian này.”

Lưu Đại Ngân s* s**ng trở lại ghế, cũng không dám thở mạnh một tiếng.

Thời gian sau đó, Lưu Đại Ngân không xem đồng hồ nữa, cứ yên lặng ngồi chờ như vậy.

Vân Chi

Hắc Tử cũng nằm trong phòng, ngủ rất yên ổn.

Cuối cùng, khi Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận nghe được tiếng gà gáy đầu tiên, biết trời sắp sáng rồi, hai người mới thở phào một hơi.

Một đêm an toàn cuối cùng cũng trôi qua.

Hai vợ chồng ngồi trên ghế cả đêm, lúc đứng dậy chân vẫn hơi tê mỏi.

Hai người nâng đỡ nhau quay trở lại giường đất, c** q**n bông, áo bông bên ngoài ra, chui vào ổ chăn ngủ tiếp. Cảm giác vừa mới chợp mắt, cửa đã bị gõ vang.

Lý Lưu Trụ ở bên ngoài gọi: “Cha, mẹ, cha mẹ dậy chưa?”

Lưu Đại Ngân vội vàng dậy mặc quần áo, rồi ra mở cửa cho con trai. Lý Tam Thuận cũng vội vàng dậy khỏi giường, hôm nay là ngày cúng bái tổ tiên, hiện tại đã nghe thấy không ít nhà bắt đầu đốt pháo rồi.

Lưu Đại Ngân ra mở cửa, Lý Lưu Trụ dẫn theo hai đứa nhỏ, đứng chờ bên ngoài: “Mẹ, lúc mới tới con còn tưởng rằng cha với mẹ đều dậy rồi chứ.”

Lưu Đại Ngân ngáp một cái, híp mắt nói: “Tối qua ngủ không ngon, nên hôm nay dậy hơi muộn.”

“Vậy đợi lát nữa cúng bái xong, mẹ lại ngủ thêm một lát đi.”

Ngày ba mươi tết trôi qua trong bình yên, buổi tối cũng không xảy ra chuyện gì.

Đến mùng một, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đều bắt đầu căng thẳng. Có thể an toàn vượt qua buổi tối hôm nay hay không, thành bại đều trong đêm hôm nay.

Buổi tối sau khi ăn xong sủi cảo không lâu, Lưu Đại Ngân bảo con trai dẫn hai đứa nhỏ tới nhà chú Thường Hữu.

“Nhà ông trẻ Thường Hữu chỉ có hai người già, con dẫn Khai Nguyên, Khai Lâm qua đó sớm một chút, để hai ông bà cũng náo nhiệt một phen. Mẹ đã bỏ hạt dưa, kẹo, bánh ngọt và hoa quả trong cái túi này rồi, con dẫn bọn trẻ qua bên đó luôn đi.”

Lý Khai Nguyên: “Bà nội, cháu muốn ngủ với bà.”

Lưu Đại Ngân xoa đầu cậu bé, nói: “Ngoan, Khai Lâm ở nhà sẽ không khỏe, cháu với cha cháu dẫn Khai Lâm đến nhà ông Thường Hữu ngủ, nếu đi muộn, Khai Lâm sẽ khóc đấy.”

“Nhưng rõ ràng là Khai Lâm không khóc, không làm ầm ĩ mà!” Lý Khai Nguyên nói.

“Lưu Trụ, con dẫn bọn trẻ đi mau đi.”

“Khai Nguyên Khai Lâm, hai đứa đi với cha nào, ông bà nội nhà còn có việc phải làm.”

Lý Lưu Trụ dẫn hai đứa con trai ra ngoài, chỉ một lát sau đã quay lại.

“Lưu Trụ, con về làm gì thế?” Lý Tam Thuận hỏi.

Lý Lưu Trụ đi đến trước mặt Lý Tam Thuận, nhìn Lý Tam Thuận, hỏi: “Cha, mẹ, có phải cha mẹ có việc gì giấu con không?”

Lý Tam Thuận nhìn Lưu Đại Ngân, không biết nên nói với con trai thế nào.

Lưu Đại Ngân đã thu don xong đồ cúng, bà ấy bình tĩnh nói: “Đúng là có việc giấu con.”

Lý Lưu Trụ vội hỏi: “Việc gì?”

Lưu Đại Ngân ngồi xuống: “Lưu Trụ, con còn nhớ lúc ở trên tàu hỏa mẹ từng mơ thấy ác mộng không?”

“Vẫn nhớ ạ, mẹ, rốt cuộc là thế nào?”

“Mẹ mơ thấy ông bà nội, ông bà ngoại con. Bọn họ đều tới tìm mẹ, nói nhà chúng ta sắp gặp phải tai họa lớn, cảnh tượng trong mơ rất đáng sợ, con và Khai Nguyên, Khai Lâm nằm trong vũng máu, đầu một nơi, thân một nơi, mẹ sợ quá mới tỉnh dậy.”

“Vốn dĩ mẹ không để tâm lắm đến cơn ác mộng này, nhưng chiều hôm đó về đến nhà mẹ ngủ một giấc, sau đó lại mơ thấy giấc mơ giống như đúc.”

“Việc này khiến mẹ sợ quá lập tức bừng tỉnh. Nhưng mẹ vẫn cho rằng chỉ là giấc mơ thôi, qua rồi sẽ không sao. Nào ngờ tối hôm đó, mẹ lại nằm mơ thấy giấc mơ y hệt. Mẹ cảm thấy không yên tâm, nên mới bảo con dẫn bọn nhỏ đến nhà chú Thường Hữu ngủ mấy tối, xem như tránh tai họa.”

Lý Tam Thuận hiểu ý vợ mình, lập tức nói tiếp: “Từ khi các con đến nhà chú Thường Hữu, mẹ con không mơ thấy ác mộng nữa. Cha còn nói với bà ấy, đợi ăn tết xong sẽ đi xem bói thử xem, có phải có thứ gì không tốt dính vào người bà ấy không.”

“Hóa ra là như vậy, thế mà cha mẹ không chịu nói với con, con còn tưởng rằng có chuyện lớn gì chứ. Cha, mẹ, vậy con về đây, hai đứa nhỏ vẫn đang ở nhà người ta.”

“Ừ, con về đi.”

Con trai đi khỏi, Lý Tam Thuận khóa cửa lại, quay về phòng pha một ấm nước chè.

“Đại Ngân, chúng ta ngồi đây chờ xem, nếu hai tên du côn kia không tới, vậy xem như tai họa lần này đã qua rồi.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 237: Pháo Hôi trong truyện hình sự (9)



Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cứ ngồi như vậy, không biết đã ngồi bao lâu.

Đến khi mí mắt hai người đều dính lại với nhau, ngay lúc đó, bọn họ đồng thời nghe thấy động tĩnh.

Một tiếng “Bụp” vang lên, không lớn lắm, giống như có thứ gì đó rơi xuống đất.

Trong bóng tối, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận nhìn nhau, rồi chậm rãi đứng dậy.

Hắc Tử cũng đứng lên, bắt đầu khò khè, khò khè, sủa khẽ.

Lưu Đại Ngân đến gần Hắc Tử, xoa đầu để trấn an nó, còn nhỏ giọng nói: “Hắc Tử ngoan nào, đừng kêu thành tiếng.”

Hắc Tử là một con ch.ó thông minh, nó làm ra tư thế phòng ngự, không lên tiếng nữa.

Tiếng bước chân bên ngoài khá chậm rãi, đang đi tới gần.

Lý Tam Thuận đã giang rộng chăn bông trong tay ra.

Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng khách, sau một tiếng lạch cạch rất nhỏ, cửa phòng khách mở ra.

Trên chân Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đều không đeo giày, hai người nhón chân trốn sau cánh cửa buồng trong, chờ bọn chúng vào phòng.

Sau khi cửa phòng khách mở ra, tiếng bước chân biến mất trong giây lát, sau đó lại vang lên rất gần Lưu Đại Ngân.

Cửa buồng trong mở ra, một người đàn ông khom lưng bước vào.

Nửa cơ thể gã đã vào buồng trong, nửa còn lại vẫn ở bên ngoài, tay xốc rèm cửa lên.

Chính là lúc này!

Hai vợ chồng phối hợp ăn ý, khi đàn ông kia vừa thò đầu vào phòng, Lý Tam Thuận lập tức dùng chăn bông bịt kín đầu gã ta. Lưu Đại Ngân cầm gậy gỗ trong tay đánh mạnh xuống, không nể tình chút nào.

Lý Tam Thuận vơ lấy phích nước nóng trên bàn, đập mạnh xuống người gã đàn ông dưới lớp chăn bông.

Tên du côn bị đánh còn một tên đồng lõa nữa, thấy tình hình không ổn, tên kia lập tức quay người chạy ra ngoài.

Lưu Đại Ngân hô to: “Hắc Tử, xông lên cắn anh ta.”

Hắc Tử nghe lệnh, bốn chân chạy nhanh như bay, lập tức xông ra ngoài.

Có Hắc Tử rồi, hai vợ chồng không để ý đến tên du côn đã chạy trốn kia nữa, mà chuyên tâm đối phó với tên du côn ở dưới chăn bông.

Tên du côn dưới chăn bông định đứng dậy vài lần, nhưng đều bị Lưu Đại Ngân đánh ngã xuống.

Lý Tam Thuận cầm ghế dựa lên, đánh vài cái, rồi giơ tay ra hiệu cho Lưu Đại Ngân lui sang bên cạnh, để ông ấy dùng gậy dỗ bỏ lớp chăn bông kia ra.

Lưu Đại Ngân bật đèn lên, vừa nhìn thấy ánh ánh, tên du côn lập tức nheo mắt lại theo bản năng.

Tranh thủ lúc gã du côn chưa lấy lại tinh thần, Lưu Đại Ngân dùng gậy gỗ đánh bay con d.a.o nhọn bên chân gã.

Lúc vào nhà tên du côn này cầm d.a.o nhọn trong tay, nhưng vừa vào đã bị chăn bông trùm kín, còn bị hai vợ chồng Lưu Đại Ngân đánh nhiều như vậy, d.a.o nhọn đã rơi khỏi tay từ lâu rồi.

Lưu Đại Ngân nhặt con d.a.o lên, sợ gã ta lấy được d.a.o nhọn sẽ làm vợ chồng mình bị thương.

Lý Tam Thuận thì mang một sợi dây thừng tới, muốn trói tên du côn kia lại. Đương nhiên tên du côn sẽ không ngồi yên chờ c.h.ế.t rồi, gã liều mạng giãy giụa, nhưng bị đánh nhiều như vậy, gã đã mất hết sức lực từ lâu.

Lý Đại Ngân đi vụt một gậy nữa xuống, tên du côn đau đớn cuộn tròn người lại, Lý Tam Thuận tranh thủ cơ hội, trói gã ta thật chặt.

Sau đó hai vợ chồng không quan tâm đến gã ta nữa, mà đi ra ngoài xem tên du côn còn lại.

Vừa mở cửa, Lưu Đại Ngân đã kêu to: “Có ai không, giúp tôi với, có trộm… Mau tới bắt trộm…”

“Có ai không, mau tới bắt trộm.”

Tiếng hét của Lưu Đại Ngân như phá cả bầu trời đêm, quá nửa cái thôn này đều nghe thấy tiếng hét của bà ấy.

Vào thời gian này, hàng xóm đều đã ngủ, nghe tiếng kêu to của Lưu Đại Ngân, không lâu sau nhà hàng xóm bắt đầu có động tĩnh.

“Có chuyện gì thế? Nhà ai bị trộm?”

Vợ người đàn ông nói: “Hình như là nhà thím Tam Thuận.”

“Để tôi đi xem, nếu thật sự bị trộm, phải đuổi bắt giúp chú thím ấy.”

“Cẩn thận đấy nhé, trộm cắp bây giờ nguy hiểm lắm, đừng để bị thương.”

Vân Chi

“Không sao, vợ không nghe thấy thím Tam Thuận kêu à, bọn họ bắt được trộm rồi, anh chỉ đi xem thôi.”

“Vậy anh đi đi, cẩn thận chút.”

...

Lý Lưu Trụ cũng nghe thấy tiếng hét rồi, anh ta không rảnh mặc thêm quần áo, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi nhà chú Thường Hữu.

Chú Thường Hữu cũng đã nghe thấy tiếng kêu to của Lưu Đại Ngân, ông ấy cũng nhanh chóng mặc quần áo vào, nhưng đợi ông ấy mặc quần áo xong, ra ngoài, thì Lý Lưu Trụ đã chạy mất dạng rồi.

“Bà ở nhà trông bọn trẻ nhé, tôi đi xem sao.” Chú Thường Hữu nói với vợ mình.

“Ông lớn tuổi như vậy rồi, phải cẩn thận đấy nhé.”

“Tôi biết rồi, bà đừng lo. Bà không nghe thấy vợ Tam Thuận nói đã bắt được trộm rồi à? Sẽ không sao đâu.”

Lúc này, Hắc Tử vẫn đang vật lộn với tên du côn kia, trên người nó dính không ít vết máu, không biết là m.á.u của ai.

Trên người tên du côn kia cũng thảm hại không kém, trên mặt, trên người đều là vết máu. Không biết con d.a.o nhọn của anh ta đã rơi đâu rồi, Hắc Tử đang đè anh ta ra đất.

Tên du côn ôm lấy mặt, miệng không ngừng xin tha.

Lý Tam Thuận cầm dây thừng đến, Lưu Đại Ngân hô một tiếng: “Hắc Tử, lại đây.”

Hắc Tử không hề ham chiến, lập tức chạy về bên cạnh Lưu Đại Ngân.

Tên du côn trong sân đã quá sợ hãi rồi, anh ta ôm đầu, cơ thể run lẩy bẩy. Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận dễ dàng trói anh ta lại, không tốn chút sức lực nào.

Đúng lúc ấy, cửa nhà bọn họ bị gõ vang: “Cha mẹ, làm sao vậy? Có trộm vào nhà à? Cha mẹ, mau mở cửa cho con.”

Là giọng của con trai nhà bọn họ.

Lưu Đại Ngân cầm cây gậy theo, đi ra mở cửa.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 238: Pháo Hôi trong truyện hình sự (10)



Trước cửa không có đèn, Lý Lưu Trụ không nhìn rõ tình trạng của Lưu Đại Ngân, anh ta sốt ruột hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ? Cha con đâu? Cha cũng không sao chứ? Sao lại có trộm vào nhà?”

Lưu Đại Ngân: “Mẹ không sao, cha con cũng không sao. Hai tên trộm đều bị trói lại rồi. Lưu Trụ, con đừng sợ, mẹ với cha con đều không sao hết.”

Vào sân, Lý Tam Thuận đang đứng dưới bóng đèn, nhìn qua không thấy vấn đề gì lớn, Lý Lưu Trụ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cha, mẹ, vết m.á.u trên người cha mẹ từ đâu ra thế? Bị thương chỗ nào à?”

Đến gần, Lý Lưu Trụ mới trông thấy vết m.á.u trên áo bông màu đen của Lý Tam Thuận. Anh ta quay đầu lại, trên người Lưu Đại Ngân cũng có.

Anh ta lại bắt đầu lo lắng.

Hay là cha mẹ bị thương rồi, nhưng sợ anh ta lo lắng nên mới không chịu nói?

Lý Tam Thuận lau tay trên áo bông, nói: “Không phải m.á.u của cha, là của tên trộm kia. Hắc Tử cắn anh ta mấy cái, anh ta chảy không ít máu, chắc lúc trói anh ta lại m.á.u mới dính lên người cha mẹ.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Lúc này hàng xóm cũng đã chạy tới, người cầm theo gậy gỗ, người cầm theo cuốc xẻng. Thấy tên trộm bị trói ngoài sân, bọn họ đi tới trước mặt người nhà họ Lý, hỏi: “Chú, thím, hai người không sao chứ?”

“Tam Thuận a, tết nhất sao lại có trộm vào nhà thế này?”

“Ai nha, người không sao là tốt rồi.”

Lý Tam Thuận: “Vợ chồng chúng tôi không sao, may mà có con ch.ó của nhà Liên Hoa, nó cắn một tên trộm nên chúng tôi mới xoay sở kịp.”

Chú Thường Hữu lớn tuổi nhất, già cả rồi nên tới muộn nhất. Trông thấy hai vợ chồng Lý Tam Thuận đều không vấn đề gì, ông ấy cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Còn sững sờ ở đó làm gì, Lưu Trụ, con mau chạy tới nhà trưởng thôn, rồi rủ vài người đi cùng lên đồn công an báo án đi.”

Thanh kiếm sắc bén treo lơ lửng trên đầu Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cuối cùng cũng biến mất, bọn họ mải vui mừng vì tìm được đường sống trong chỗ chết, vui mừng vì sống sót sau tai nạn, nên chưa hề nghĩ tới chuyện báo công an.

“Lưu Trụ, con mau đến nhà trưởng thôn đi, nói cho ông ấy biết chuyện xảy ra trong nhà chúng ta, sau đó lên đồn công an trên thị trấn báo án.”

“Chú Tam Thuận, để cháu đi cùng anh Lưu Trụ.” Lý Đại Hải nói.

“Tôi cũng đi, đi nhiều người dễ chăm sóc cho nhau hơn, để tôi về nhà lấy xe đạp.”

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận vội vàng cảm ơn người đi cùng Lý Lưu Trụ đến đồn công an.

Một lúc sau, trưởng thôn cũng tới.

Lúc này trong sân nhà họ Lý, đèn đuốc sáng trưng. Trong sân, trong nhà, chỗ nào cũng có người.

Tên du côn trong sân vẫn đang chảy máu, có người đi gọi thầy thuốc trong thôn tới, đang băng bó cho anh ta.

“Con chó nhà chị cắn người cũng khéo thật đấy, không vết thương nào trí mạng, nhưng lại khiến người ta không còn sức hành động, đúng là con ch.ó thông minh.”

“Con chó này là chó là con gái tôi. Mấy hôm về nhà tôi luôn mơ thấy ác mộng, cảm thấy không yên lòng, nên nhân lúc con ch.ó này đi theo tới đây, tôi đã giữ nó lại. Không ngờ con ch.ó này lại cứu được tính mạng của tôi với Tam Thuận, nếu không có nó, khả năng tôi với Tam Thuận đã bị hai tên trộm kia xử lý rồi.”

“Chú Tam Thuận, thím Đại Ngân, rốt cuộc chuyện là thế nào vậy? Nhà chú thím bị trộm à?” Trưởng thôn vào nhà hỏi.

“Chị dâu Tam Thuận, chị mơ thấy ác mộng gì thế, mau kể đi.” Có mấy hàng xóm hỏi.

Lý Tam Thuận trả lời câu hỏi của trưởng thôn trước: “Lúc chúng tôi đang ngủ thì nghe thấy tiếng Hắc Tử gầm gừ, vốn dĩ vợ chồng tôi ngủ không sâu, nên đều tỉnh lại. Sau đó chúng tôi nghe thấy có tiếng bước chân trong sân, dọa chúng tôi đều sợ hãi. Hai chúng tôi nhẹ nhàng thức dậy, nấp vào sau cửa, tôi tiện tay cầm lấy cái phích nước nóng, Đại Ngân thì cầm cây gậy gỗ. Một lát sau một tên trộm đã lẻn vào phòng.”

“Tôi tiện tay nám cái chăn bông lên người tên kia, Đại Ngân cầm gậy đánh xuống, tôi thì đập phích nước nóng, Hắc Tử thì vừa kêu vừa chạy ra ngoài. Thấy tên bị chùm chăn bông hết sức phản kháng lại rồi, tôi mới gỡ chăn bông ra, trói gã ta lại.”

“Lúc ra ngoài sân mới trông thấy trong sân còn một người nữa, khi đó anh ta đã bị Hắc Tử cắn không đứng dậy được rồi, chúng tôi lại lấy dây thừng tr anh ta lại. Còn cơn ác mộng của Đại Ngân thì để bà ấy nói với mọi người đi.”

Vân Chi

Trộm đã bị bắt, mọi người cũng không hỏi lại quá trình nữa, bọn họ chỉ muốn hóng chuyện thôi.

Vợ Tam Thuận mơ ác mộng gì, sao lại biết trước nhà mình sẽ gặp tai họa mà giữ lại con ch.ó dữ nhà con gái thế nhỉ?

Chuyện này càng khiến người ta tò mò muốn biết hơn cả chuyện bắt trộm.

Lưu Đại Ngân chậm rãi kể lại: “Không phải hôm kia tôi mowis ngồi tàu hỏa về từ tỉnh thành sao? Lúc ở trên tàu hỏa, tôi mơ thấy ông bà nội, ông bà ngoại Lưu Trụ đều đến tìm tôi, sau đó là Lưu Trụ, Khai Nguyên và Khai Lâm nằm trong vũng máu, đầu một nơi mình một ngả, khiến tôi sợ quá giật mình tỉnh lại.”

Lưu Đại Ngân làm ra vẻ cực kỳ sợ hãi, nói tiếp: “Lúc ở trên tàu tôi ngủ không ngon, về đến nhà ăn cơm xong bèn lên giường đất nghỉ ngơi, ai ngờ, vừa ngủ đã mơ thấy giấc mơ giống y hệt, khiến tôi lại bị dọa tỉnh. Tuy đã tỉnh lại rồi, nhưng trong lòng tôi vẫn không dễ chịu, luôn có cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì đó, bởi vậy mới giữ con ch.ó nhà Liên Hoa ở lại nhà mình.”

Lý Tam Thuận rót cho Lưu Đại Ngân một chén nước, Lưu Đại Ngân uống mấy ngụm rồi nói tiếp: “Như vậy vẫn chưa xong đâu, đến tối đi ngủ tôi lại mơ thấy giấc mơ đó. Lúc này tôi cũng cảm thấy không đúng rồi, chẳng lẽ sẽ xảy ra tai họa thật? Tôi nói chuyện với Tam Thuận, Tam Thuận bèn bảo Lưu Trụ dẫn hai đứa trẻ sang nhà chú Thường Hữu, còn hai vợ chồng già chúng tôi thì ở lại nhà. Từ hôm Lưu Trụ dẫn bọn trẻ đi, tôi không hề mơ thấy ác mộng nữa, vốn dĩ cho rằng tai họa đã qua rồi, nào ngờ lại có trộm vào nhà. May mà mấy hôm nay vì tinh thần không tốt nên tôi ngủ không ngon giấc, mới nghe thấy tiếng kẻ trộm vào nhà, nếu không còn không biết sẽ thế nào đâu.”

Một ông cụ ngồi gần đó nói: “Đây là ông bà tổ tiên đang báo mộng cho nhà chị đó, nếu không nhờ bọn họ báo mộng, chị không giữ lại con ch.ó này, hai tên trộm đều mang theo hung khí, khả năng nhà chị đã xảy ra chuyện rồi. Hơn nữa, nếu vợ Tam Thuận không mơ thấy ác mộng, khiến tâm trạng không tốt, thì cũng không nghe thấy tiếng kẻ trộm vào nhà. Đều là ông bà tổ tiên phù hộ.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 239: Pháo Hôi trong truyện hình sự (11)



Lưu Đại Ngân gật đầu liên tục: “Đúng vậy, tổ tông phù hộ.”

Chuyện kỳ lạ như tổ tông phù hộ đương nhiên hấp dẫn hơn chuyện bắt trộm rồi, có người nghe xong lại kể ra chuyện tâm linh kỳ lạ mà mình nghe được, mọi người đều vểnh tai lên nghe, tạm thời không ai để ý đến hai tên trộm kia.

Dù sao nơi này cũng nhiều người như vậy, không sợ bọn họ chạy.

Hơn hai tiếng sau, cuối cùng cảnh sát cũng tới.

Khoảng cách từ nhà đến đồn công an không hề gần, đám người Lý Lưu Trụ tới đồn công an báo án, nói có kẻ trộm cầm d.a.o vào nhà trộm cướp. Vụ án này không phải án nhỏ, đồng chí cảnh sát trực ban lập tức đi báo cáo cho lãnh đạo.

Trong niên đại không phải nhà nào cũng có điện thoại này, muốn báo tin cũng phải mất một khoảng thời gian,

Hai tên trộm đều rất thảm, bị trói ném trong góc tường, trông thấy cảnh sát đến, thế mà ánh mắt bọn chúng lại giống như nhìn thấy cứu tinh.

Bọn chúng bị trói, muốn cử động cũng không cử động được, nếu không phải Lưu Đại Ngân ngăn cản không cho thôn dân đánh người, khả năng bọn họ còn thảm hơn.

Không đánh được, vậy thì mắng.

Hai tên trộm lại không thể tranh cãi, bởi vừa mở miệng lên tiếng, thì tất cả mọi người trong phòng lại nhổ nước bọt về phía bọn chúng, thật sự thảm không chịu nổi. Cảnh sát đến, bọn chúng được giải thoát rồi.

Cảnh sát tới, đưa hai tên du côn kia và cả vợ chồng Lý Tam Thuận về đồn công an, trưởng thôn và mấy thôn dân nữa cũng đi theo.

Tới đồn công an, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận khai báo tường tận từ đầu đến cuối. Đương nhiên không thể nói ra chuyện Lưu Đại Ngân đã biết trước hai tên du côn kia sẽ đến.

Đây là bí mật, đời này chỉ hai vợ chồng bọn họ biết với nhau.

Vì sao trong nhà có chó, sao bọn họ nghe được tiếng kẻ trộm vào nhà và phản ứng sau đó thế nào, Lưu Đại Ngân nói với cảnh sát giống hệt những lời bà ấy nói với người trong thôn.

Nhân chứng vật chứng đều chứng tỏ, hai tên trộm kia mang theo hung khí đột nhập vào nhà dân, người dân nghe tiếng động mới tự vệ, đánh hai tên kia một trận. Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận là người bị hại.

Sau khi hỏi rõ ràng, công an thả hai vợ chồng bọn họ về nhà.

Về đến nhà, trời đã sắp sáng rồi. Lăn lộn cả đêm, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đều đã mệt.

Lý Lưu Trụ nói: “Cha, mẹ! Cha mẹ đi ngủ đi, nhà cửa cứ để con thu dọn.”

Vài ngày liên tục chưa được ngủ ngon, bây giờ cuối cùng người nhà cũng an toàn rồi, kẻ muốn lấy mạng người nhà bọn họ đã bị bắt vào đồn công an, Lưu Đại Ngân cảm thấy rất mệt mỏi, cũng rất buồn ngủ.

Giống người người luôn đi bên bờ vực thẳm, khó khăn lắm mới tới được chỗ an toàn, lúc này tinh thần thả lỏng hoàn toàn, cả người lập tức mệt mỏi rã rời.

“Ừ, vậy mẹ với cha con đi ngủ trước nhé, con thu dọn nhà cửa đi. Đợi lát nữa trời sáng thì đi đón bọn trẻ về.”

“Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm.”

Con trai đi khỏi, Lý Tam Thuận cởi áo bông nằm lên giường đất, nói: “Đại Ngân, cuối cùng tôi cũng yên tâm rồi. Bọn du côn kia đã bị bắt lại, chắc là chúng ta không sao rồi nhỉ?”

Câu cuối cùng, là câu nghi vấn.

Thật sự không sao rồi chứ? Nhà bọn họ đã thoát được kết cụ bị diệt môn bi thảm kia chưa?

Vân Chi

Lưu Đại Ngân gật đầu với Lý Tam Thuận: “Không sao rồi, tôi cảm thấy sẽ không vấn đề gì nữa, nhà chúng ta sẽ không gặp phải kết cục như trước.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Lý Tam Thuận nói đi nói lại ba lần câu “Vậy là tốt rồi”, trong mắt mang theo ánh nước.

“Tam Thuận, chúng ta ngủ một lát đi, chờ đến khi trời sáng, còn phải tiếp đón bạn bè thân thích đấy.”

Lý Tam Thuận xếp gọn hai cái gối đầu, nói: “Ừ, ngủ trước đi, chúng ta không quan tâm đến chuyện gì nữa.”

Lưu Đại Ngân lên giường đất, đắp chăn, đầu vừa chạm gối đã ngủ say.

Lần này bà ấy ngủ cực kỳ ngon, không mơ mộng gì.

Một lúc lâu sau, có tiếng nói chuyện truyền đến từ phòng khách, hình như còn có người vào buồng trong. Lưu Đại Ngân muốn tỉnh lại, nhưng mí mắt nặng nề không thể mở ra, sau đó lại mơ màng ngủ tiếp.

Đợi đến khi tỉnh lại, đã gần mười một giờ rồi, Lý Tam Thuận đã dậy trước.

Đúng là nhà chính đang có khách thật, là em gái của Lý Tam Thuận tới chơi.

“Mẹ, mẹ dậy rồi à, cô con tới.”

“Mợ.” Nhìn thấy Lưu Đại Ngân ra ngoài, hai đứa con trai của Lý Tứ Hỉ vội đứng dậy chào hỏi..

Lưu Đại Ngân thấy chỉ có hai người bọn họ, thì hỏi: “Cha với cô con đâu?”

Lý Lưu Trụ đáp: “Bọn họ đang nấu cơm trong phòng bếp.”

Trong phòng bếp, hai anh em một người nhóm lửa một người xào rau, đang kể lại chuyện xảy ra tối hôm qua.

“Anh, may mà cha mẹ phù hộ anh chị không bị làm sao, đợi đến chiều khi đi viếng mồ mả, anh nhớ mang thêm chút tiền giấy nhé, để chúng ta đốt cho bọn họ.”

Lý Tam Thuận: “Anh cũng nghĩ vậy, còn cả cha mẹ của chị dâu em nữa, cũng bảo bà ấy mang thêm chút tiền giấy mới được. Nếu không nhờ bọn họ nhắc nhở, không biết bây giờ anh chị đang ở nơi nào đâu.”

“Anh, anh nói gì vậy, mau phi phi phi đi, đang tết nhất, đừng nói lời không may mắn.”

Lúc Lý Tam Thuận nhổ “Phi phi” mấy tiếng, Lưu Đại Ngân cũng đi đến trước cửa phòng bếp. Lý Tứ Hỉ trông thấy Lưu Đại Ngân trước: “Chị dâu, chị dậy rồi à.”
 
Back
Top