Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 80: Ngựa giống pháo hôi (58)



“Văn Chung, chị không trách em, chỉ là sau này, em không được quá ái mộ hư vinh như vậy nữa. Có thể diện hay không là do bản thân, chỉ cần em học thật giỏi, nhân phẩm tốt, sao người khác dám khinh thường em?”

Giang Văn Chung gật đầu thật mạnh: “Chị, em biết rồi. Chị mau xem xem, chị có thích mấy thứ em mua cho chị này không? Em còn mua cho chị một chiếc sơ mi nữa đấy, lát nữa chị mặc thử xem.”

Hai chị em đã cởi bỏ khúc mắc, Giang An Ni thấy xót tiền thay em trai: “Mua cho chị mấy thứ này làm gì. Em giữ lại tiền tự mình tiêu đi, hơn nữa, nhà chúng ta còn đang thiếu nợ bên ngoài đó, nói chung phải chi tiêu tiết kiệm chút.”

“Chị, chị đừng lo chuyện này. Em có tiền, trong năm nay nhà ta sẽ trả hết nợ thôi.” Giang Văn Chung nói.

Giang An Ni không tin: “Chúng ta nợ bên ngoài tận vài trăm đó, em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Trợ cấp trong trường một tháng chỉ mười mấy đồng mà.”

Lần đó, chiếc đồng hồ Giang Văn Chung mua không thể trả lại, anh ta đành phải lấy tiền đóng học phí ra trả lại cho nhà họ Lý, sau đó nhà họ Giang phải vay mượn bên ngoài hơn năm trăm đồng lận.

Tiền trợ cấp mỗi tháng của Giang Văn Chung chỉ mười mấy đồng, gom góp nửa năm cùng lắm cũng chỉ hơn trăm đồng, anh ta lấy đâu ra hơn bốn trăm đồng còn lại?

Giang Văn Chung: “Chị, ngoài trợ cấp trong trường ra, em còn kết phường buôn bán nhỏ với bạn học, không ngờ buôn bán không tệ, kiếm được chút tiền.”

Không phải chuyện phạm pháp là được. Giang An Ni cũng nghe nói, hiện tại quốc gia đã cho phép buôn bán, không phải nhà họ Lý còn đăng ký giấy phép bán gà nướng gì đó sao.

Giang An Ni: “Văn Chung, em là sinh viên, nhiệm vụ quan trọng nhất vẫn là học tập. Sau này đừng phân tâm làm mấy chuyện đó nữa, phải đặt tất cả tinh lực vào việc học hành, biết chưa?”

“Em biết rồi, chị.” Giang Văn Chung gật đầu rất dứt khoát.

Thấy bầu không khí giữa hai chị em lúc này không tệ, Giang Văn Chung thuận thế hỏi: “Chị, chuyện chị với Hàn Đông Thanh thế nào rồi? Mẹ anh ấy vẫn không đồng ý à?”

Nói đến người yêu, Giang An Ni xấu hổ cúi đầu, môi mím chặt, một lúc lâu sau vẫn không nói lời nào.

“Chị, chị kể em nghe đi, để em tham mưu cho chị.”

“Em chưa yêu lần nào đâu, sao biết tham mưu giúp chị?”

Giang Văn Chung ngượng ngùng gãi đầu: “Không thể tham mưu giúp chị, thì em làm người nghe, chị nói ra trong lòng sẽ dễ chịu hơn nhiều.”

Giang Văn Chung nói rất đúng, nói ra đúng là dễ chịu hơn nhiều.

Sau khi cô ta ly hôn, đám phụ nữ cùng tuổi trong thôn đều ít qua lại ới cô ta. Hơn nữa, dù có qua lại, cô ta và đám phụ nữ ấy cũng không hề có tiếng nói chung.

Vân Chi

Còn về bạn bè, sau khi cô ta chuyển đến nông thôn, đa phần đã không còn giữ liên lạc rồi, còn hai ba người bạn thân thì đều sống trên huyện, lâu lắm rồi không gặp mặt một lần.

Mẹ Giang càng không phải người nghe đủ tư cách, bà ta chỉ biết bảo Giang An Ni phải giữ lấy Hàn Đông Thanh, ngay một câu an ủi cũng không nói.

“Mẹ anh ấy không đồng ý chuyện của anh chị, còn sắp xếp cho Đông Thanh đi xem mắt. Đông Thanh không chịu đi, mẹ anh ấy lập tức khóc lóc làm loạn lên, Đông Thanh thật sự không còn cách nào khác, đành phải nghe lời.”

Người yêu đi xem mắt người khác, đương nhiên trong lòng Giang An Ni không dễ chịu rồi, khi nói ra câu này, giọng cô ta cực kỳ uể oải, không có tí sức sống nào.

Giang Văn Chung không nhịn được, hỏi: “Anh ấy đi xem mắt thật à? Sau đó thì sao? Anh ấy với người kia có thành đôi không?”

Giang Văn Chung nhớ rõ, kiếp trước chính vào mấy ngày tết này, mẹ Hàn đã tới nhà tìm chị gái anh ta. Không biết hai người nói chuyện gì mà sau đó chị gái đã chia tay Hàn Đông Thanh.

Sau khi chia tay không lâu, qua người khác giới thiệu, chị gái anh ta đi làm bảo mẫu, rồi kết hôn với một giáo viên.

Thầy giáo kia đối xử với chị gái anh ta không tệ, chỉ là gia đình hơi nghèo khó, sau đó chị gái anh ta lại sinh đôi một nam một nữ, cuộc đời cứ thế trôi qua.

“Chuyện đó thì không. Vừa gặp mặt Đông Thanh đã nói chuyện rõ ràng với cô gái kia, nói anh ấy có người yêu rồi, lần này tới xem mắt vì bị người nhà ép buộc, khó cãi lời cha mẹ. Sau khi biết chuyện, bà mối còn oán trách mẹ Đông Thanh một trận, nói con trai đã có bạn gái rồi còn tìm bà ấy giới thiệu cái gì, khiến bà ấy không dám nhìn mặt nhà bên kia…”

“Đông Thanh cũng cãi nhau với mẹ anh ấy một trận, sau đó ở lại ký túc xá, mấy ngày rồi không về nhà.”

“Chị, chị nói thật với em, chị có muốn gả cho Hàn Đông Thanh không?” Giang Văn Chung đã biết rõ còn cố hỏi.”

Giang An Ni cúi đầu: “Cha mẹ anh ấy sẽ không đồng ý.”

“Không cần quan tâm đến cha mẹ anh ấy, chị, rốt cuộc trong lòng chị nghĩ thế nào?”

Giang An Ni thở dài buồn bã: “Có lẽ bọn chị có duyên không phận rồi.”

“Chị, vận mệnh thế nào là do bản thân không phải do ông trời. Nếu đã có duyên, vậy chắc chắn sẽ có phận.” Giang Văn Chung khẽ đẩy gọng kính: “Hai anh chị, một người chưa cưới một người chưa gả, anh ấy thích chị, chị cũng thích anh ấy, vậy còn sợ gì nữa?”

“Nhưng mà cha mẹ anh ấy không đồng ý.”

“Chị, chuyện này cứ giao cho em đi, em có cách khiến cha mẹ anh ấy đồng ý.”

“Em thì có cách nào? Em quen cha mẹ anh ấy à?”

“Chị, chị không cần nhọc lòng chuyện này. Mấy lọ kem dưỡng da em mua cho chị, chị nhất định phải dùng đó. Chì kẻ mày với son môi cũng soi gương tập dùng đi, đợi lần sau gặp anh Đông Thanh, cho anh ấy niềm vui bất ngờ.”

Giang Văn Chung đẩy đống đồ tới trước mặt Giang An Ni: “Chị, chì kẻ mày và son môi này dùng thế nào, trên bao bì có hướng dẫn sử dụng đó, chị xem qua đi.”

Nói xong, Giang Văn Chung ra ngoài. Giang An Ni thì cầm chì kẻ mày và son môi được đóng gói xinh đẹp lên xem xét, đọc hướng dẫn sử dụng trên vỏ hộp vài lần.

Sau đó cô ta đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, cầm chiếc giương nhỏ viền nhựa lên, mở nắp thỏi son ra, cẩn thận tô lên môi mình. Sau khi tô xong, Giang An Ni khẽ bặm môi. Ngắm mình trong gương, cô ta chậm rãi hé môi cười. Nhưng nghĩ đến thái độ của cha mẹ Hàn, tâm trạng của Giang An Ni lại trùng xuống.

Cô ta không tin Giang Văn Chung có cách giải quyết chuyện này, nhưng mà Giang Văn Chung có cách thật. Chỉ là, cách này không quang minh chính địa lắm, nếu tùy tiện nói với chị gái, chắc chắn chị gái anh ta sẽ không đồng ý.

Bởi vậy Giang Văn Chung quyết định sẽ nói với mẹ mình trước, chỉ cần mẹ anh ta đồng ý, không sợ chị gái không đồng ý. Dù sao chị gái và Hàn Đông Thanh cũng yêu nhau thật lòng, bản thân làm vậy là đang giúp bọn họ hoàn thành tâm nguyện.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 81: Ngựa giống pháo hôi (59)



Sau khi chuẩn bị xong hết, Lưu Đại Ngân và con trai Lý Lưu Trụ lại lần nữa bước lên tàu hỏa đi tới tỉnh thành.

Bọn họ đã tới tỉnh thành này rất nhiều lần rồi, nhưng tâm trạng mỗi lần đều khác nhau.

Lần đầu tiên, khi đưa cháu trai nhỏ đi khám, lúc ấy mặt cháu trai vàng như sáp nến, cơ thể gầy gò ốm yếu, không có tí tinh thần nào. Khi bác sĩ trên huyện nói phải đưa thằng bé lên tỉnh thành kiểm tra, Lưu Đại Ngân thật sự cảm thấy như bầu trời sắp sập xuống.

Suốt quãng đường đi, Lưu Đại Ngân đều rơi nước mắt không ngừng.

Khi tới bệnh viện, Lưu Đại Ngân giống như tội phạm đang đứng trước vành móng ngựa chờ đợi phán quyết vậy, chỉ một câu của bác sĩ là có thể quyết định sống c.h.ế.t của bà ấy.

Lần thứ hai tới tỉnh thành, là lần đến tìm Giang Văn Chung đòi tiền. Khi đó, bà ấy chưa kịp sợ hãi khi biết mình chỉ một nhân vật trong sách, đầu óc chỉ nghĩ đến làm sao để lấy lại tiền cứu mạng cho cháu trai mình, làm sao để tránh thoát vận mệnh bi kịch cho người nhà.

Lần thứ ba tới tỉnh thành, là lần phẫu thuật cho cháu trai nhỏ. Tâm trạng của Lưu Đại Ngân một nửa lơ lửng trên trời, một nửa đang chìm dưới vực thẳm, nói chung là không yên lòng một giây một phút nào.

Lần thứ tư tới tỉnh thành, là lần đưa cháu trai đi khám lại, còn mang theo gà nướng để bán. Suốt quãng đường đi, bà ấy luôn nghĩ làm sao để gà nướng nhà mình bán được giá tốt, làm sao để bán hết toàn bộ. Cuối cùng không chỉ mong muốn trở thành sự thật, đã bán được hết sạch gà nướng, còn nhận được thêm đơn đặt hàng của bác sĩ Tiền.

Những lần sau đó khi tới tỉnh thành, lần nào Lưu Đại Ngân cũng vui mừng, lần sau vui hơn lần trước, lần sau trong lòng lại ôm mộng tưởng lớn hơn lần trước.

Cuộc sống trong nhà càng ngày càng tốt lên, con đường đi tới tỉnh thành này cũng trở thành con đường phát tài của nhà bọn họ. Mỗi lần đi về, Lưu Đại Ngân đều giữ lại vé tàu hỏa, đợi sau này già rồi, bà ấy sẽ lấy vé tàu hỏa ra kể chuyện ngày xưa ấy cho bọn nhỏ nghe.

Lần này tới tỉnh thành, ngoài số gà nướng đưa cho bác sĩ Tiền, Lưu Đại Ngân chỉ mang thêm hai con gà nướng. Bà ấy mang theo sáu chiếc áo khoác da, bán hết cho Trương Thủy Sinh cũng kiếm được hơn một ngàn đồng rồi. Ôm nhiều tiền như vậy ở tỉnh thành trời xa đất lạ, bà ấy thật sự không yên tâm.

Ga tàu hỏa có một chiếc đồng hồ rất lớn, Lưu Đại Ngân xem thời gian, sau đó quyết định đi đến nhà bác sĩ Tiền trước.

Bà ấy với con trai xuất phát từ ga tàu hỏa lúc bảy giờ, đến nhà bác sĩ Tiền cũng gần bảy rưỡi. Lúc này người nhà bác sĩ Tiền đã dậy rồi, đưa gà nướng cho bác sĩ Tiền xong vẫn chưa đến tám giờ, sẽ không chậm trễ thời gian đi làm của bác sĩ Tiền.

Lần này tới tỉnh thành, ngoài gà nướng, áo khoác da ra, Lưu Đại Ngân còn mang theo mấy cân sợi bông.

Đại đội đã phát bông, Lưu Đại Ngân lại mua thêm không ít, sau khi bật bông xong, ngoài làm quần áo cho người nhà Lưu Đại Ngân còn bỏ riêng ra mấy cân.

Cuối năm con dâu của bác sĩ Tiền sinh em bé rồi, tặng mấy cân sợi bông để đối phương làm quần áo chăn đệm cho đứa nhỏ, cũng coi như tấm lòng của Lưu Đại Ngân.

Nếu không có bác sĩ Tiền, vì tiền vé tàu có lẽ Lưu Đại ngân sẽ không lên tỉnh thành bày quán bán gà nướng. Không lên tỉnh thành bày quán sẽ không gặp được Trương Thủy Sinh, cũng không gặp được cơ duyên buôn bán với Trương Thủy Sinh sau đó.

Bác sĩ Tiền này chính là quý nhân trong cuộc đời bà ấy.

Cũng giống hai lần trước, khi Lưu Đại Ngân đến nhà bác sĩ Tiền, đã có không ít người chờ đợi ở đó rồi.

Nhưng khác hai lần trước là, lần này người chờ đợi trong nhà bác sĩ Tiền đa số là trẻ con mười mấy tuổi.

Bà Tiền mời Lưu Đại Ngân vào nhà, nói: “Trường học cho nghỉ rồi mà, trẻ con ở nhà không có việc gì, nên cha mẹ chúng nó tống cổ chúng nó tới đây.”

Lưu Đại Ngân lấy gà nướng ra, nói: “Bà Tiền, giá vẫn là sáu đồng rưỡi, ai mua con nào thì tự lấy.”

Bà Tiền cười, vẫy tay nói: “Xếp hàng nào, từng người tới một.”

Đám nhỏ rất tự giác xếp thành hàng, mấy người lớn ở bên cạnh cười nói: “Đúng là chỉ có bà mới trị được bọn nó, đám nhãi ranh này ở nhà đều không để người ta bớt lo.”

Bà Tiền là giáo viên, trong đám trẻ con này có vài đứa từng là học sinh của bà ấy, cho nên ở trước mặt bà Tiền, bọn trẻ luôn biết giữ quy củ.

Có người cầm gà nướng ra ngoài, có người lục tục vào nhà, suốt nửa tiếng đồng hồ, cửa nhà bác sĩ Tiền gần như chưa từng khép lại.

Tiễn người cối cùng ra về, bà Tiền lại rót thêm nước cho mẹ con Lưu Đại Ngân: “Chị Lưu, mau nghỉ ngơi một lát đi, xem mồ hôi trên đầu chị kìa.”

Lưu Đại Ngân vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn chị. Lưu Trụ, lấy đồ ra đây.”

“Chị Tiền, nhà tôi buôn bán được thế này ít nhiều cũng nhờ vợ chồng anh chị. Chúng tôi ở quê không có thứ gì tốt, mấy cân sợi bông này là bông của đại đội, tôi đã tìm người bật tơi rồi. Không phải con dâu chị sắp sinh sao, chị cầm lấy làm chăn đệm cho đứa nhỏ, cũng coi như tấm lòng của tôi.

“Ôi chao, chị khách sáo quá. Chúng tôi cũng giúp đỡ được gì đâu.” Bà Tiền liên tục xua tay, nói.

Vân Chi

“Tôi thấy, là nhà chị giúp đỡ chúng tôi mới đúng. Nếu không, chúng tôi biết kiếm đâu ra gà nướng ngon như vậy, cả năm cũng chỉ được ăn vài lần thức ăn mặn thôi. Gà nướng này, dù chúng tôi muốn mua, cũng không có chỗ nào bán.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Đã gọi nhau một tiếng chị, vậy chúng ta là chị em bạn bè rồi. Trong nhà thêm con thêm cháu, bạn bè tặng chút đồ chúc mừng là chuyện bình thường mà. Sợi bông này tôi đã mang đến đây rồi sẽ không mang về nữa, nếu chị không nhận, tôi đành vứt đi vậy.”

Bà Tiền nghe vậy không tiện từ chối nữa, đành phải nhận lấy sợi bông.

Con dâu bà ấy sắp sinh, đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi, nhưng có sợi bông Lưu Đại Ngân đưa tới, bà ấy có thể làm cho đứa nhỏ một chiếc áo bông mới, đợi khi hết cữ đứa nhỏ về nhà bà ngoại cũng có cái để mặc.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 82: Ngựa giống pháo hôi (60)



Ra khỏi nhà bác sĩ Tiền, trong túi Lưu Đại Ngân đã có thêm gần hai trăm đồng. Đợi đưa áo khoác da cho Trương Thủy Sinh xong, lại thu vào một khoản lớn nữa.

Lưu Đại Ngân vui mừng đến mức bắt đầu ngâm nga: “Hoa Lam Nhi ơi Hoa Lam Nhi, nghe ta hát một bài này, hát một bài đến tận Nam Nê Loan…”

Về giọng hát của Lưu Đại Ngân, nói ngũ âm không đầy đủ còn là khen bà ấy rồi.

Lý Lưu Trụ không nhịn được: “Mẹ, mẹ đừng hát nữa.”

Lưu Đại Ngân dừng lại: “Sao? Mẹ hát không dễ nghe à?”

Lý Lưu Trụ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định ăn ngay nói thật: “Mẹ, người khác hát đều gọi mời chim chóc từ ba dặm đến, mẹ hát thì sói cách xa ba ngàn dặm cũng bị mẹ gọi đến.”

“Sói đến thì sao?” Lưu Đại Ngân không để ý chút nào: “Tới một con mẹ đánh một con, tới hai con mẹ g.i.ế.c cả đôi, tới một đàn càng tốt, đúng lúc lột da chúng nó làm áo da.”

Nói xong bà ấy lại hát tiếp: “Dê bò, hoa màu tươi tốt khắp nơi nơi…”

Tuy nói vậy, nhưng Lưu Đại Ngân vẫn tự hiểu giọng ca của mình thế nào, đợi ra khỏi ngõ nhỏ rồi, tiếng ca của bà ấy cũng dừng lại.

Lần này, Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh vẫn hẹn nhau ở quán trà kia.

Hôm nay Trương Thủy Sinh vẫn tới từ rất sớm, có điều lần này anh ta chưa lên phòng mà ngồi ở bậc thang trước cửa quán trà chờ Lưu Đại Ngân.

Vân Chi

Áo da thỏ lần trước Lưu Đại Ngân mang tới, Trương Thủy Sinh chạy xuống phía nam một chuến đã bán được toàn bộ cho khách sỉ ở Cảng Đảo rồi, giá bán ra mỗi chiếc cao hơn bán ở tỉnh thành mấy chục đồng.

Trong lúc nói chuyện, Trương Thủy Sinh tiện thể hỏi thêm, nói anh ta có người bạn muốn làm áo khoác da dê đem bán, không biết có người mua không?

Khách sỉ kia lập tức tỏ vẻ, nếu là áo khoác da dê, không cần hỏi người khác, có bao nhiêu anh ta mua bấy nhiêu, giá cả có thể thương lượng.

Nghe thấy lời này, Trương Thủy Sinh hiểu được, chắc chắn áo khoác da dê đang rất được ưa chuộng ở cảng đảo, chắc chắn sẽ đắt hàng.

Vào ngày nghe tin Lưu Đại Ngân thật sự làm ra được chiếc áo kia, trong lòng Trương Thủy Sinh chỉ hận không thể sớm ngày gặp mặt Lưu Đại Ngân, sớm ngày trông thấy chiếc áo khoác da dê kia.

Đều là tiền cả đấy.

Hôm nay, anh trai đã được nghỉ tết về nhà, ông nội có người chăm sóc rồi, nên Trương Thủy Sinh lại tới quán trà từ sớm để chờ Lưu Đại Ngân.

Khi anh ta tới, quán trà vẫn chưa mở cửa đâu.

Trương Thủy Sinh duỗi dài cổ chờ đợi, đợi đến khi nhìn thấy bóng dáng hai mẹ con Lưu Đại Ngân, anh ta vội vàng đứng dậy, chạy chậm tới trước mặt hai người.

“Chị gái, cuối cùng chị cũng tới rồi. Nếu chị còn chưa tới, tôi phải đến nhà ga tìm chị mất.”

Lưu Đại Ngân: “Xin lỗi cậu nhé, tôi có chút việc nên chậm trễ chút tời gian. Lát nữa tiền trà nước cứ để tôi thanh toán.”

“Như vậy không được, ở tỉnh thành này chị là khách, sao có đạo lý để khách tới chơi trả tiền. Chị làm vậy, không phải khinh thường tôi sao?” Trương Thủy Sinh nói.

Vào quán trà, Trương Thủy Sinh đặt phòng riêng, còn gọi thêm hai đĩa đồ ăn vặt.

“Chị gái, quán trà này ngoài bán trà ra, còn bán thêm mấy món ăn vặt nữa. Tôi ăn thử rồi thấy cũng không tệ lắm, lát nữa chị cũng nếm thử xem sao.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Lại khiến cậu tốn kém rồi. Lần này tôi mang cho cậu hai con gà nướng, cậu không được từ chối đâu đấy.”

Trương Thủy Sinh gãi đầu: “Vậy thì ngại quá.”

Chị gái Lưu này biết cách làm người thật đấy, tính tình thì sang sảng, buôn bán thì nhân nghĩa, lấy lòng người ta cũng rất chuyên nghiệp.

Buôn bán với người như vậy, Trương Thủy Sinh rất yên tâm.

“Nếu đã là tấm lòng của chị, vậy tôi không chối từ nữa. Chị Lưu, áo khoác da ở đâu, mau lấy ra để tôi coi thử nào.”

Lý Lưu Trụ lấy sáu chiếc áo khoác ra khỏi bao da rắn, đặt lên trên bàn.

Lưu Đại Ngân nói: “Thợ da nói, ông ấy làm theo kích cỡ trong quyển tạp chí kia, số đo ước lượng theo kinh nghiệm không biết có chính xác hay không, nếu không mặc được có thể mang về cho ông ấy sửa lại.”

Trương Thủy Sinh cởi áo bông ra, cầm một chiếc áo khoác lên khoa tay múa chân một phen, muốn mặc thử lên người. Khổ nỗi bên trong anh ta còn mặc một chiếc áo lông dày, áo khoác da dê lại tương đối nhỏ, căn bản không mặc được.

Trương Thủy Sinh cười khổ, buông áo da xuống: “Hai, tôi béo quá rồi.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Không phải béo đâu, tôi thấy minh tinh kia chỉ mặc một chiếc áo thu mỏng bên trong thôi. Cậu mặc áo bông dày thế này đương nhiên không mặc được rồi.”

Trương Thủy Sinh cầm áo khoác da trong tay v**t v* một phen, rồi gấp lại cẩn thận đặt lên bàn.

“Chị Lưu, áo da này bao nhiêu tiền?”

“Chúng ta đều là người quen cũ rồi, cậu xem rồi trả giá là được.” Lưu Đại Ngân cười nói.

“Vậy được, tôi ra giá nhé.” Trương Thủy Sinh đã nghĩ trước giá cả trong lòng rồi, anh ta mở miệng nói: “Chị Lưu, như chị nói đấy, chúng ta đều là người quen cũ rồi, tôi cũng không vòng vo với chị nữa. Hai trăm hai mươi đồng một chiếc, chị thấy thế nào?”

Hai trăm hai mươi đồng một chiếc, tương đương một chiếc kiếm được một trăm hai mươi đồng, sáu chiếc chính là bảy trăm hai.

Lưu Đại Ngân tính nhẩm trong lòng, sau đó mở miệng nói: “Tiểu Trương, tuy áo da này không phải duy nhất, nhưng chắc chắn không có hàng bán trong tỉnh thành. Hình như cái giá cậu đưa ra hơi thấp thì phải.”

“Chị Lưu, cái giá này thật sự không thấp đâu. Như chị nói đấy, áo da này không có bán ở tỉnh thành, chắc chắn người mua cũng sẽ không nhiều, tôi mua vào tay còn không biết có bán ra được hay không đây.”

Lưu Đại Ngân cười tủm tỉm: “Vậy tôi ra giá nhé, hai trăm bốn mươi lăm đồng, được chứ?”

Trương Thủy Sinh lắc đầu: “Không được đâu chị, cái giá này quá cao rồi.”

Hai người c.h.é.m giá một phen, cuối cùng thương lượng xong giá cả, hai trăm ba mươi đồng một chiếc áo khoác da dê.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 83: Ngựa giống pháo hôi (61)



Lưu Đại Ngân rất vừa lòng với cái giá này, một chiếc áo khoác da bà ấy kiếm được một trăm ba mươi đồng đó.

Trương Thủy Sinh cũng rất vừa lòng với cái giá này, áo da thỏ có thể bán ba trăm đồng, thì áo da này ít nhất cũng phải được ba trăm rưỡi, bốn trăm đồng nhỉ. Nếu mang xuống phía nam, chắc chắn còn kiếm được nhiều hơn.

Hai bên đều rất vừa lòng, sau đó là nói chuyện phiếm.

Vân Chi

Trương Thủy Sinh lấy ra hai tờ giấy từ trong túi, đưa cho Lưu Đại Ngân: “Chị Lưu, chị xem cái này đi, xem xem chị có làm ra được áo da trên này không? Ảnh mẫu này tôi lấy từ khách sỉ ở Cảng Đảo, bọn họ nói kiểu áo này đang săn lùng bên đó, các tiểu thư, bà chủ nhà giàu hầu như đều muốn mua vài chiếc.”

Lưu Đại Ngân cầm lên xem, mặt trên là ảnh hai cô gái xinh đẹp, trang điểm đậm. Một người mặc áo khoác lông chồn dáng dài, một người mặc một chiếc áo khoác lông ngắn, bên trong mặc váy, chân đeo tất chân, dưới chân đeo giày cao gót.

Hai cô gái đều rất xinh đẹp, quần áo trên người bọn họ cũng rất đẹp.

Xem xong, Lưu Đại Ngân đặt tờ giấy lên bàn: “Tiểu Trương, chuyện này thì tôi không nói trước được, hay là để tôi mang hai tấm ảnh mẫu này về nhà hỏi thợ da đã nhé?”

“Được, chị cứ cầm về hỏi một chút rồi nói sau. Đến lúc đó có làm được hay không, chị cứ gửi tin cho tôi là được.”

Hai trăm ba mươi đồng một chiếc áo khoác da, sáu chi chính là một ngàn năm trăm đồng. Khi ra ngoài, Trương Thủy Sinh không mang theo nhiều tiền như vậy, nên trò chuyện với Lưu Đại Ngân một lát, rồi anh ta xin phép ra ngoài lấy tiền.

“Mẹ, áo da này anh ta mua của chúng ta đã hai trăm ba mươi đồng một chiếc rồi, vậy anh ta phải bán bao nhiêu nhỉ?”

Lưu Đại Ngân với Lý Lưu Trụ đều chưa ăn sáng, thấy trên bàn có bánh ngọt, Lưu Đại Ngân cũng không khách sáo, bắt đầu ăn với con trai.

“Cậu ta bán bao nhiêu mẹ không biết, nhưng chắc chắn cậu ta cũng kiếm được không ít.”

“Không thể nào?” Lý Lưu Trụ bị nghẹn, vội uống ngụm trà: “Mỗi chiếc chúng ta kiếm được một trăm ba mươi đồng, nếu anh ta cũng kiếm được một trăm, vậy chẳng phải là ba trăm ba mươi đồng một chiếc sao? Quần áo đắt như vậy, ai thèm mua?”

Lưu Đại Ngân lại ăn thêm một miếng bánh ngọt nữa, sau đó lấy khăn tay ra lau tay lau miệng, rồi giải thích cho con trai: “Con xem, vừa rồi tuy rằng cậu ta trả giá rất nhiệt tình, nhưng vẻ mặt lại không sốt ruột chút nào, chắc chắn da này có lợi nhuận.”

“Vẫn chưa bán đi cậu ta đã biết áo khoác da này có lợi nhuận rồi, vậy chắc chắn kiếm được không ít. Hai tấm ảnh cậu ta lấy ra ban nãy, nói là lấy từ Cảng Đảo, mẹ đoán chắc là cậu ta vừa xuống phía nam quay về, còn gặp được dân buôn ở Cảng Thành, nói không chừng áo khoác da thỏ và áo khoác da dê chúng ta làm ra đều bán đến Cảng Thành đó.”

“Trên mấy quyển tạp chí mẹ mua về, mẹ thấy người ta viết minh tinh nọ tổ chức sinh nhật, mời người ta ăn cơm một bữa cũng tốn hai ba vạn rồi. Chắc chắn người bên đó đều lắm tiền, bỏ mấy trăm đồng ra mua một bộ quần áo thì tính gì.”

“Mẹ, mẹ nói gì cơ?” Lý Lưu Trụ há hốc miệng, không dám tin tưởng: “Một bữa cơm tốn hai ba vạn? Mẹ không nhìn lầm chứ? Chữ trên tạp chí mẹ đọc được không?”

Lưu Đại Ngân: “Chữ khác còn nhầm được, mấy con số thì nhầm làm sao? Trước kia khi ông nội con bán gà nướng ở tỉnh thành, cha con đã học ghi sổ mấy năm, biết mấy chữ đơn giản, số từ một đến mười, từ trăm đến vạn cha con đều biết. Bức ảnh chụp một đám người ăn cơm, hai chữ tiệm cơm cha con cũng biết, bởi vì cũng giống mấy chữ trên biển hiệu ở tiệm ăn trên tỉnh.”

Lý Lưu Trụ thất thần, tự mình lẩm bẩm: “Hai ba vạn một bữa cơm, vậy người đó phải giàu thế nào? Bữa cơm hai ba vạn kia thế nào nhỉ, chẳng lẽ dùng chén vàng khay bạc để đựng đồ ăn?”

“Một chén hoành thánh mấy mao tiền con đã cảm thấy ăn ngon không chịu được rồi, bữa cơm hai ba vạn kia phải ngon thế nào nhỉ?”

Lưu Đại Ngân ném khăn tay cho con trai, để anh ta lau tay: “Ăn cơm à, không quan tâm đắt rẻ sang hèn, ăn thư thái, ăn vui vẻ mới là bữa ăn ngon nhất.”

Lý Lưu Trụ bị lời mẹ mình nói chọc cười không ngừng: “Mẹ, vẫn là mẹ thông thái. Mẹ nói rất đúng, bữa ăn vui vẻ mới là bữa ăn ngon nhất.”

Cách quán trà không xa có một ngân hàng tiết kiệm, Trương Thủy Sinh đi một lúc lâu mới quay về.

“Chị Lưu, xin lỗi chị nhé, hôm nay ngân hàng hơi đông, để hai người chờ lâu rồi.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Có gì đâu mà phải xin lỗi, dù sao hiện tại chúng tôi cũng không có nơi nào phải đến.”

Trương Thủy Sinh ngồi xuống, lấy tiền ra đếm lại một lần, rồi đặt lên bàn.

Lưu Đại Ngân đếm lại lần nữa, thấy số lượng không đúng, bà lại đếm thêm một lần.

“Tiểu Trương, hình như số lượng không đúng, thừa hai mươi đồng rồi.”

Trương Thủy Sinh cười hì hì: “Chị Lưu, hai mươi đồng này là cho các cháu chị mua quà, không phải sắp ăn tết sao, coi như mừng tuổi cho bọn trẻ.”

Lưu Đại Ngân chưa kịp nói lời nào, Lý Lưu Trụ đã xua tay liên tục: “Ấy c.h.ế.t ai lại làm thế. Bọn nó còn nhỏ, sao có thể nhận tiền của anh.”

Bình thường khi ra ngoài buôn bán với Lưu Đại Ngân, Lý Lưu Trụ đều rất kiệm lời, đây là lần đầu tiên anh ta nói chuyện với Trương Thủy Sinh.

Lưu Đại Ngân cũng mở miệng từ chối: “Con trai tôi nói đúng, bọn nó còn bé tí, sao có thể lấy tiền mừng tuổi của cậu.”

Trước kia Lý Lưu Trụ không nói lời nào, Trương Thủy Sinh cũng không biết nên xưng hô với anh ta thế nào, bây giờ nghe xong mới biết, hóa ra người này là con trai của chị Lưu.

Anh ta lúng túng.

Phải xưng hô thế nào nhỉ? Trương Thủy Sinh hơi buồn rầu.

“Chị Lưu, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt chỉ có một mình chị, tôi nhanh mồm nhanh miệng gọi chị là chị gái, hóa ra con trai chị đã lớn thế này rồi, tôi đúng là…”

Trương Thủy Sinh ngượng ngùng, gọi mẹ của một người lớn tuổi hơn mình là chị gái ngay trước mặt đối phương, như vậy không phải hạ thấp vai vế của người ta sao.

“Chị thứ lỗi nhé, sau này tôi sẽ đổi lại gọi chị là dì Lưu, gọi con trai dì là anh.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Chỉ là xưng hô thôi, có gì đâu mà phải xin lỗi. Số tiền này chúng tôi không thể nhận.”

Trương Thủy Sinh đổi sang vẻ mặt đứng đắn: “Dì Lưu, đây là cho bọn trẻ, chỉ dịp tết mới mừng tuổi một lần đâu phải lúc nào cũng cho đâu. Nếu dì không nhận, tôi cũng chẳng dám lấy gà nướng của dì.”

Thấy thái độ kiên quyết của Trương Thủy Sinh, Lưu Đại Ngân không tiện từ chối nữa, đành cười nói: “Được rồi, vậy tôi thay hai đứa nhỏ ở nhà cảm ơn cậu nhé.”

Ra khỏi phòng, chủ quán gọi Trương Thủy Sinh lại: “Thủy Sinh, đã gói xong bánh ngọt cho cậu rồi, cậu lấy luôn chứ?”

Trương Thủy Sinh chỉ tay về phía sau, nói: “Đưa cho dì Lưu.”

“Dì Lưu, dì cầm bánh ngọt về nhé, tôi đi trước đây.”

Trương Thủy Sinh sợ lại phải đưa đẩy với Lưu Đại Ngân một phen, nên chạy nhanh chư chớp.

Lưu Đại Ngân ở phía sau gọi: “Tiểu Trương, cậu làm gì… Ai, Tiểu Trương, đứng lại đã!”

Chủ quán vui vẻ đứng bên cạnh xem trò vui, đợi Trương Thủy Sinh chạy khuất bóng rồi, mới nói: “Khi Thủy Sinh bảo gói phần mang về đã dặn là chuẩn bị cho bọn trẻ, chị đừng gọi cậu ấy nữa, cầm bánh ngọt về đi.”

Lưu Đại Ngân không gọi được Trương Thủy Sinh, đành quay sang hỏi chủ quán: “Chủ quán, bánh ngọt này bao nhiêu tiền?”

“Thủy Sinh đã trả tiền rồi.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 84: Ngựa giống pháo hôi (62)



Có tiền trong tay, trong lòng không sợ hãi. Hai mẹ con Lưu Đại Ngân bắt đầu đi dạo quanh tỉnh thành.

Gần đến tết, tỉnh thành càng náo nhiệt, các cửa hàng bán đủ loại đồ vật.

Nhiều nhất vẫn là đồ ăn cái mặc.

Lưu Đại Ngân đi dạo một vòng, mua vài món đồ hộp, lạp xưởng trên một sạp hàng rất lớn. Mấy thứ này có hạn sử dụng dài, để lâu ngày cũng không lo bị hỏng.

Giữ lại nhà mình ăn, hoặc đem đi biếu tặng người thân đều có thể diện.

Thời gian dạo phố luôn trôi qua rất nhanh, hai mẹ con mua đồ xong đã gần đến giờ cơm trưa.

Trong tay có tiền, trong lòng không sợ hãi. Có tiền rồi, đương nhiên phải ăn một bữa tử tế rồi.

Thấy thời gian còn sớm, Lưu Đại Ngân dẫn con trai đi dạo một vòng ở tỉnh thành trước, rồi ghé vào một tiệm cơm.

“Mẹ, mẹ dẫn con tới đây làm gì? Chúng ta kiếm thứ gì đó trên đường, tùy tiện ăn qua bữa là được rồi.”

“Quán này có món canh lòng dê nổi tiếng lắm, trước đây khi ông nội con còn bán gà nướng ở tỉnh thành, cha con đã dẫn mẹ tới ăn một chuyến, ăn ngon đến mức bây giờ mẹ vẫn nhớ rõ. Sau này, quán ăn đổi thành tiệm cơm quốc doanh, món canh lòng dê vẫn luôn là món đặc biệt của tiệm này, hôm nay mẹ con chúng ta cùng ăn một bữa ngon nhé. Vào đi nào!”

Khi Lý Lưu Trụ sinh ra, Lý Tam Thuận với Lưu Đại Ngân đã về quê nhiều năm, gặp đủ biến cố khiến hoàn cảnh gia đình không còn tốt lắm, nói đúng ra là hoàn cảnh chung của xã hội đều không tốt. Từ khi Lý Lưu Trụ ra đời đến nay cơ bản chưa từng được ăn thứ gì ngon cả.

Đây cũng là lần đầu tiên anh ta được ăn món canh lòng dê này.

Ngày mùa đông, uống một bát canh lòng dê nóng hổi, đúng là không còn gì mỹ mãn hơn.

Lần đầu ăn món này, Lý Lưu Trụ ăn mà đầu đổ đầy mồ hôi, bát canh của Lưu Đại Ngân vẫn còn một nửa, bát của Lý Lưu Trụ đã thấy đáy.

“Lưu Trụ, đi lấy thêm một bát nữa đi.” Lưu Đại Ngân nói với con trai.

Lý Lưu Trụ thấp giọng bảo: “Mẹ, con no rồi, không cần thêm đâu.”

“Đứa nhỏ này…” Lưu Đại Ngân cười mắng: “Lấy thêm canh không mất tiền.”

“Thật hả mẹ?”

“Thật, con cầm bát đi hỏi thì biết.”

Quầy bán canh lòng dê ở cách đó không xa, Lý Lưu Trụ cầm bát, cúi đầu đi tới trước quầy: “Thêm một bát canh.”

Khi đưa chén, Lý Lưu Trụ vẫn luôn cúi đầu, luôn cảm thấy quá ngượng ngùng.

Nhân viên phục vụ cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhận cái bát, rồi nhanh tay múc cho anh ta một bát nước canh không có thịt.

Khi nhận lại bát, Lý Lưu Trụ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hóa ra thêm canh tật sự không mất tiền.

Hai mẹ con bọn họ gọi bảy cái bánh, đến khi ăn hết bụng đã no tròn.

“Mẹ, kế tiếp chúng ta đi đâu? Về nhà ga à?”

Lý Lưu Trụ cõng túi da rắn màu trắng lên, hỏi Lưu Đại Ngân.

“Ừ, về nhà ga thôi.”

Một giờ mười lăm tàu chạy, bây giờ hơn mười hai giờ rồi, đi bộ đến ga tàu cũng tới giờ soát vé.

Về tới nhà, Lưu Đại Ngân chơi đùa với hai đứa nhỏ một phen trước, sau đó mở một lon đào vàng cho hai đứa tự ăn.

“Áo khoác da hôm nay bán thế nào?” Lý Tam Thuận tránh hai đứa cháu trai, nhỏ giọng hỏi Lưu Đại Ngân.

“Hai trăm ba mươi đồng một chiếc. Tiểu Trương nói, sau này có bao nhiêu cậu ta mua bấy nhiêu.”

“Thât à?” Lý Tam Thuận trợn trừng mắt, giống như không thể tin nổi.

“Thật.”

Vân Chi

“Tốt quá, tốt quá rồi.” Lý Tam Thuận liên tục nói tốt, sau đó xoa tay thương lượng: “Tôi định mỗi ngày làm vài con gà nướng mang lên huyện bán. Sắp đến tết rồi, có lẽ sẽ bán được mấy con.”

Lưu Đại Ngân không nghĩ ngợi nhiều đã tán thành: “Được, trước mắt chúng ta không cần làm quá nhiều, làm hai ba con thử xem sao, nếu bán chạy chúng ta lại làm thêm mấy con nữa.”

“Năm nay thay đổi nhiều quá, cứ như đang nằm mơ vậy. Đầu tiên là không có tiền phẫu thuật cho Khai Lâm, vất vả lắm mới lấy lại được, cuộc phẫu thuật của Khai Lâm cũng rất thành công, nhưng không ngờ con trai lại ly hôn…”

Lý Tam Thuận lải nhải, nói cái không ngừng: “Lúc con trai ly hôn, tôi cảm thấy như bầu trời sắp sập xuống. Nhưng không ly hôn cũng thế, căn bản Giang An Ni không để tâm đến cái nhà này, không yêu thương Lưu Trụ nhà chúng ta.”

“Hơn một tháng Lưu Trụ vừa ly hôn, ngày nào tôi cũng mất ngủ. Con trai không có vợ, tôi buồn rầu. Cháu trai không có mẹ, tôi cũng đau lòng. Tiền phẫu thuật lần sau của Khai Lâm khng có tin tức, tôi càng buồn rầu hơn.”

“Lúc bà nói muốn bán gà nướng, căn bản tôi không coi trọng chuyện này, ai ngờ, bà lại làm được tốt như vậy…”

“Đại Ngân à…” Ông ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y vợ mình: “May mà cái nhà này có bà.”

Lưu Đại Ngân đặt tay mình lên trên tay chồng, bốn bàn tay nắm chặt bên nhau: “Chúng ta là vợ chồng, là người một nhà, đừng nói lời như vậy.”

Lý Tam Thuận cười nói: “Được, không nói chuyện này nữa. Đại Ngân, hôm nay thím Sáu tới nhà đấy.”

“Thím Sáu tới làm gì? Tới làm mai cho Lưu Trụ à?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 85: Ngựa giống pháo hôi (63)



Thím Sáu là “Danh nhân” nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới, thím ấy biết ăn nói, thích làm mai mối.

Cho nên vừa nghe thấy thím Sáu tới nhà, không cần đoán Lưu Đại Ngân cũng biết, chắc chắn là tới làm mai cho con trai mình.

Trước kia nhà họ Lý đã nghèo còn nợ một đống bên ngoài, cộng thêm một đứa trẻ bị bệnh cần phẫu thuật, đương nhiên không ai muốn làm mai rồi.

Hiện tại nhà họ Lý bắt đầu làm ăn buôn bán, chưa đến nửa năm đã trả hết khoản nợ mấy trăm đồng, đồ ăn cái mặc cũng tốt hơn trước kia không ít.

Người sáng suốt vừa nhìn là biết, chắc chắn nhà này bán gà nướng kiếm được tiền.

Trong nhà đã không còn gánh nặng, Lý Lưu Trụ lại là người thành thật, chịu khó, tất nhiên sẽ có người tới mai mối ồi.

Lý Tam Thuận nói tiếp: “Người thím Sáu làm mai là con gái thôn Khang, chồng c.h.ế.t vì bệnh tật, có một cô con gái. Thím Sáu nói nhà mẹ đẻ bên đấy đều là người trung hậu, nhân phẩm không phải bàn cãi. Nếu nhà chúng ta đồng ý, thím ấy sẽ qua nói chuyện với nhà bên đó.”

Nghe xong, Lưu Đại Ngân thương lượng với chồng mình: “Tôi thấy mối này không tồi, nhưng mà cuối cùng có thành hay không còn phải hỏi ý kiến con trai mình đã, xem con trai mình nghĩ thế nào.”

Nghe nói có người làm mối cho mình, vậy mà phản ứng đầu tiên của Lý Lưu Trụ lại là cúi đầu.

Lưu Đại Ngân cười nói: “Sao thế? Đã là cha của hai đứa nhỏ rồi, sao vẫn thẹn thùng như thanh niên mới lớn vậy.”

Lý Lưu Trụ lắc đầu, không nói lời nào.

Lý Tam Thuận cũng cười nói: “Thẹn thùng à?”

“Cha, mẹ.” Lý Lưu Trụ nói lí nhí: “Con chưa nghĩ tới chuyện tái hôn. Hiện tại con chỉ muốn nuôi dạy Khai Nguyên Khai Lâm cho tốt, hiếu thảo với hai người, làm ăn buôn bán giúp đỡ mẹ, xây dựng cái nhà này. Những chuyện khác con không hề nghĩ tới.”

Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận ngồi đối diện con trai, nghe thấy con trai nói như vậy, hai người không tránh được quay sang nhìn nhau.

“Lưu Trụ này, này trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, con nghĩ kỹ lại đi, đợi đến mai lại nói với mẹ xem rốt cuộc con tính toán thế nào.”

“Cha, mẹ, không cần đợi đến ngày mai.” Lý Lưu Trụ ngẩng đầu,, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Hiện tại con thật sự vẫn chưa muốn kết hôn, cha mẹ đừng lo cho con.”

“Đứa nhỏ này… Cha mẹ là cha mẹ con, sao có thể không quan tâm?” Lý Tam Thuận hơi bực, con cái lớn rồi càng ngày càng không dễ quản giáo.

Lưu Đại Ngân vỗ nhẹ chồng mình một cái, ý bảo ông ấy đừng tức giận: “Được rồi, nếu bây giờ con vẫn chưa nghĩ tới chuyện kết hôn, vậy để mẹ nói với thím Sáu một tiếng. Lưu Trụ, con là người lớn rồi, chuyện của mình do chính mình quyết định. Đợi sau này con nghĩ thông suốt rồi, nhìn trúng con gái nhà ai thì nói với cha mẹ, chỉ cần đối phương là con nhà trong sạch, nhân phẩm không thành vấn đề, mẹ với cha con sẽ không phản đối.”

Lý Lưu Trụ thất thần, khẽ gật đầu.

Con trai đã không muốn, tất nhiên Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận sẽ không ép buộc. Hai người đành uyển chuyển từ chối thím Sáu.



Phía bên này, nghe nói Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ lại lên tỉnh thành, Giang Văn Chung hối hận không thôi.

Nếu như biết trước anh ta đã lén đi theo mẹ con bọn họ tới tỉnh thành rồi. Sau khi tới tỉnh thành, có anh Đông trợ giúp, còn sợ không xử lý được mẹ con Lưu Đại Ngân sao.

Nhưng mà đã bỏ lỡ, Giang Văn Chung đành chửi thầm hai câu rồi bỏ qua việc này, hiện tại quan trọng nhất chính là giải quyết thỏa đáng chuyện chị gái anh ta và Hàn Đông Thanh.

Anh ta đã nói với mẹ Giang biện pháp của mình rồi, mẹ Giang nghe xong cũng cực kỳ vui mừng. Trong mắt bà ta, con gái và Đông Thanh yêu nhau thật lòng, vốn là một đôi trời đất tạo nên, mẹ Hàn đúng là có mắt không tròng mới khinh thường con gái bà ta.

Biện pháp này của con trai hay thật đấy, có thể giúp đỡ người có tình cảm đến được với nhau. Tuy rằng sẽ hơi có ảnh hưởng xấu đến thanh danh của Đông Thanh và con gái bà ta, nhưng đợi sau này, khi hai người kết hôn rồi, còn ai nói linh tinh nữa.

“An Ni, mẹ biết con không vui, nhưng em trai chỉ muốn tốt cho con thôi.” Mẹ Hàn cúi đầu lau nước mắt một phen: “Con và Đông Thanh đều nhận định đối phương rồi, nhưng khổ nỗi mẹ cậu ta lại không đồng ý, cứ tiếp tục như vậy, bao giờ hai đứa mới được hạnh phúc bên nhau đây?”

Giang An Ni ngồi trước cửa sổ, cúi đầu nghịch quyển sổ bìa da màu hồng, giọng hơi bén nhọn: “Cái biện pháp vớ vẩn này của Văn Chung, nếu thật sự làm theo, sau này con biết giấu mặt vào đâu? Dù có thể gả cho Đông Thanh, thì người khác cũng sẽ nói xấu sau lưng chúng con.”

Vân Chi

Mẹ Giang tiếp tục lau nước mắt: “Nói xấu? Ai nói xấu? Nhớ Mai Tiên thôn chúng ta không? Trước khi gả chồng đã có bầu rồi, mới hơn bảy tháng đã sinh em bé, có ai trong thôn không thích thằng nhóc mập mạp nhà con bé không? Còn ai nói xấu không? Con với Đông Thanh đều là người trẻ tuổi, còn thật lòng yêu thương nhau, nhất thời kích động vượt quá giới hạn, về tình cảm cũng có thể tha thứ được.”

“An Ni, từ sau lần Hàn Đông Thanh đi xem mắt, con nhìn con xem, có ngày nào cười vui vẻ chưa? Em trai con làm vậy đều vì thương con, dù sao con với Đông Thanh cũng là một đôi, dùng chút thủ đoạn thì sợ cái gì?”

Giang An Ni khép notebook lại, không nói gì.

Mẹ Giang quyết định lại thêm chút lửa: “An Ni, mẹ nghe nói thím Sáu trong thôn đã tới làm mai cho Lý Lưu Trụ đấy, nhưng cậu ta không đồng ý, nói là không muốn tái hôn. Con ở cùng thôn với cậu ta, lại có với nhau hai đứa nhỏ rồi, con không gả nó không cưới, tiếp tục như vậy mọi người lại đàm tiếu lung tung cho xem.”

Hiểu con gái không ai bằng mẹ, điểm yếu của Giang An Ni ở đâu, mẹ Giang đều nắm rõ.

Giang An Ni hơi d.a.o động: “Nếu thật sự làm như vậy, dù được gả đến nhà họ Hàn rồi, chắc chắn mẹ Đông Thanh cũng sẽ không hài lòng, sau này không biết còn làm ầm ĩ thế nào đâu.”

Thấy con gái đã buông lỏng, mẹ Giang tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Cuộc sống sau này là của con với Đông Thanh, đâu phải sống cùng mẹ thằng bé. Mẹ cậu ta bất mãn, cậu ta vừa lòng là được. Hơn nữa, người làm mẹ cho dù bất mãn với con dâu hơn nữa, thì vẫn yêu thương cháu trai cháu gái mình. Nhà họ hàn chỉ có mình Đông Thanh, chỉ cần sau này con sinh một mụn con cho nhà bọn họ, đến lúc đó còn sợ gì nữa?”

Giang An Ni cắn môi, giao động không ngừng.

Nếu làm như vậy thật, sau khi biết chắc chắn Đông Thanh sẽ rất tức giận.

Nhưng không làm như vậy, căn bản mẹ anh ấy sẽ không đồng ý cho mình ở bên Đông Thanh, mình và Đông Thanh chỉ có thể chia tay…
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 86: Ngựa giống pháo hôi (64)



“An Ni, mẹ thấy biện pháp em trai con nói được đấy. Tuy rằng lúc con với Hàn Đông Thanh bị người ta phát hiện, Hàn Đông Thanh sẽ phải chịu đa phần trách nhiệm, nhưng chỉ cần con nói hai đứa đang tìm hiểu nhau, thì người khác chỉ có thể nói một câu khó kìm lòng nổi, còn có th nói thêm gì nữa? Tuy rằng thanh niên nam nữ đang tìm hiểu đã ôm nhau bên ngoài không tốt lắm, nhưng cũng không thể nói là đồi phong bại tục.”

“Hơn nữa…”

Mẹ Giang đổi giọng, nói nhỏ hơn chút: “Em trai con nghĩ ra biện pháp này vì ai? Còn không phải vì con với Đông Thanh sao. Mẹ Đông Thanh muốn cậu ta đi xem mắt, cậu ta náo loạn vài lần với mẹ mình, nhưng cuối cùng kết quả thế nào? Không phải vẫn nghe lời mẹ cậu ta, ngoan ngoãn đi xem mắt sao?”

“Dù cậu ta với cô gái kia không thành đôi, nhưng lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao? Mẹ cậu ta có thể bắt cậu ta đi xem mắt, là có thể bắt cậu ta đính hôn, kết hôn. An Ni, con cứ nghĩ kỹ lại đi, một là sĩ diện hai là cả đời ở bên Đông Thanh, con chọn một cái đi.”

Lời mẹ Giang nói đã phá tan một tia do dự cuối cùng của Giang An Ni. Cứ nghĩ đến cảnh Đông Thanh phải kết hôn, phải sống cả đời với người khác, Giang An Ni lại đau đớn không thở nổi.

Lúc trước khi mình kết hôn với Lý Lưu Trụ, có phải Đông Thanh cũng khó chịu như vậy không?

Giang An Ni không chống đỡ được, nằm gục trên bàn, yên lặng rơi lệ.

Đông Thanh, xin lỗi, chỉ vì em quá yêu anh nên mới làm như vậy.

Anh đừng trách em, được không?

Lúc mẹ Giang ra khỏi phòng thì trông thấy con trai cũng vừa ra khỏi phòng mình.

Vân Chi

Trong tay Giang Văn Chung cầm theo một ấm trà, nhìn thấy mẹ Giang, anh ta hỏi: “Mẹ, hình như trong phích hết nước nóng rồi.”

Mẹ Giang lập tức nói: “Để mẹ đun.”

Giang Văn Chung: “Mẹ, mẹ làm sao vậy, con thấy sắc mặt mẹ không ổn lắm, vành mắt cũng đỏ lên, mẹ làm sao vậy?”

“Mẹ vừa nói chuyện với chị gái con.” Mẹ Giang nói: “Văn Chung, chị con đồng ý chuyện kia rồi.”

Trong lòng Giang Văn Chung đã đoán trước được chị gái mình sẽ đồng ý, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên: “Thật ạ?”

“Mẹ còn lừa con sao.”

“Có phải tâm trạng chị ấy không tốt lắm không?” Giang Văn Chung buông ấm trà xuống, dựa vào tường, thở dài: “Đều tại con, con không nên đưa ra biện pháp như vậy. Nhưng con thật sự không muốn nhìn thấy dáng vẻ kia của chị ấy, ngày nào cũng thất thần, đôi khi sáng dậy hai mắt còn đỏ lên.”

Mẹ Giang vội vàng nói: “Chuyện này sao có thể trách con, con cũng chỉ muốn tốt cho con bé thôi mà. Văn Chung, lúc con tìm người, nhớ phải tìm người kín miệng, không khua môi múa mép lung tung đấy.”

“Mẹ, con biết rồi, chuyện này không cần mẹ nhọc lòng, tất cả đều có con ở đây, mẹ cứ yên tâm chờ con rể mới dập đầu cho mẹ đi.”

Mẹ Giang bị dăm ba câu của con trai dỗ cho mặt mày rạng rỡ: “Được, vậy mẹ chờ con rể mới dập đầu cho mẹ. Văn Chung, mẹ đi đun nước đây.”

Giang Văn Chung lộ ra nụ cười đắc ý, sau khi trọng sinh ngoài nhà họ Lý ra, chẳng phải tất cả đều nằm trong lòng bàn tay mình sao?

Người nhà họ Lý kia cũng chỉ là châu chấu sau thu thôi, không nhảy nhót được mấy ngày nữa đâu.

Đợi chị gái gả cho Hàn Đông Thanh rồi, mình chỉ cần mượn hơi nhà họ Hàn một chút, xử lý gia đình bình thường như nhà họ Lý còn không phải chuyện đơn giản?

Giang Văn Chung đắm chìm trong ảo tưởng của mình, giống như đã trông thấy thảm trảng của nhà họ Lý.

Lưu Đại Ngân không biết Giang Văn Chung đang tính kế nhà mình. Sắp tết rồi, gà nướng bán chạy hơn chút, mỗi ngày đều bán được bốn năm con, có thể kiếm được mười mấy đồng đó.

Nhân ngày ba cô con gái về nhà mẹ đẻ, Lưu Đại Ngân nói chuyện buôn bán với bọn họ.

Con thứ ba là giáo viên, không thể buôn bán. Con cả tính tình thành thật, chỉ muốn cuộc sống yên ổn, cũng không muốn làm ăn buôn bán.

Chỉ có con thứ hai là tỏ vẻ cô ấy đồng ý theo Lưu Đại Ngân buôn bán.

Trước mắt phải buôn bán thứ gì, Lý Liên Hoa cũng chưa nghĩ ra.

Lưu Đại Ngân nói: “Vậy thì đợi qua năm mới, con đi cùng mẹ lên tỉnh thành một chuyến, để biết tình thế bên ngoài, như vậy mới dễ buôn bán.”

Lý Liên Hoa: “Mẹ, con biết rồi.”



Hiếm khi có được ngày đẹp trời như hôm nay, các nhà các hộ đều vội vàng đặ mua hàng tết, giặt giũ chăn màn, quần áo.

Giang An Ni trang điểm cẩn thận một phen, bôi kem dưỡng da em trai mua cho, kẻ cả lông mày, tô cả son môi.

Mặc áo bông, quần bông, giày bông xong, Giang An Ni mượn cái xe đạp, đi lên huyện thành.

Hôm qua, Giang Văn Chung đã lên huyện trước, buổi tối cũng không quay về. Anh ta đi “Sắp xếp” giúp Giang An Ni.

Dọc đường đi, trái tim Giang An Ni lúc lên lúc xuống, thấp thỏm không ngừng, giống hệt cọng cỏ đang dính trên bánh xe đạp.

Nghĩ đến chuyện hôm nay phải làm, Giang An Ni lại mím chặt môi.

Từ nhỏ đến lớn, bản thân luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, không ngờ đến tuổi này lại phải tính kế người khác.

Còn là tính kế người yêu mình.

Có lúc Giang An Ni đã sinh ra ý định lùi bước, rõ ràng xe đạp đã chậm lại, chỉ cần quay đầu xe là cô ta có thể về nhà rồi.

Nhưng mà xe chỉ chậm lại trong chớp mắt, không biết nghĩ tới điều gì Giang An Ni lại dùng sức đạp mạnh một cái, sau đó tốc độ xe còn nhanh hơn vừa rồi không ít.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 87: Ngựa giống pháo hôi (65)



Gần tết Âm Lịch, công việc của Hàn Đông Thanh bận không chịu nổi.

Khi bảo vệ cửa nói với anh ta, có người đến tìm, anh ta vừa mới họp xong.

Mệt mỏi ra khỏi cổng huyện ủy, vừa liếc một cái anh ta đã trông thấy người đứng cách đó không xa.

An Ni mặc một chiếc áo bông hoa nhí mới tinh, trên cổ quàng một chiếc khăn màu đỏ rực, đứng ở đó như một đóa hồng mai nở rộ…

Trong tay cô ta cầm thứ gì đó, ngón tay lộ ra ngoài đã bị đông lạnh đến mức đỏ bừng rồi.

Hàn Đông Thanh bất giác nở nụ cười, mật mỏi mấy ngày qua như hóa thành hư không, trong mắt trong lòng đều là niềm vui sướng khi trông thấy người mình yêu.

“An Ni, sao em lại tới đây?” Hàn Đông Thanh gần như chạy chậm về phía Giang An Ni.

Đúng lúc ấy Giang An Ni quay đ lại, nở một nụ cười ngượng ngùng mà ấm áp với Hàn Đông Thanh.

Nụ cười kia lóa mắt như vậy, khiến Hàn Đông Thanh cảm thấy như bị thứ gì đó đành trúng tim.

Cả người lâng lâng như đang say rượu, cả người mơ màng như bị đánh trúng đầu.

Giống như đinh sắt bị nam châm hấp dẫn, chân không còn là của mình nữa, đã đi về phía Giang An Ni theo bản năng rồi.

Thấy Hàn Đông Thanh ngơ ngác đi về phía mình, Giang An Ni mừng thầm trong bụng: Văn Chung nói không sai, giữa người yêu cũng nên có một chút thủ đoạn, nhìn xem không phải Đông Thanh đã bị nụ cười vừa rồi của mình hấp dẫn sao?

Vốn còn hơi d.a.o động, lúc này Giang An Ni đã kiên định với ý tưởng trong lòng, tuy rằng cô ta dùng chút thủ đoạn thật, nhưng đều vì tốt cho cô ta và Đông Thanh.

Hàn Đông Thanh đi đến trước mặt Giang An Ni, nắm lấy tay cô ta, đưa lên miệng hà hơi: “Lạnh không? Hôm nay lạnh như vậy, em còn lên huyện thăm anh.”

Giang An Ni hơi mỉm cười, lộ ra hàm răng đều đặn: “Em không lạnh. Văn Chung mang chút đồ ăn ngon từ tỉnh về, em tới đưa cho anh.”

Nghe thấy tên Giang Văn Chung, Hàn Đông Thanh lập tức nhíu mày.

“Em giữ lại ăn là được rồi, đừng để ý đến anh. Anh ở huyện thành này, ăn uống còn ngon hơn em.”

Giang An Ni đưa đồ trong tay lên cho anh ta xem: “Là ô mai đóng hộp. Em vẫn nhớ hồi còn đi học anh rất thích nhai ô mai, vừa nhai vừa ít hà, sau đó lại tiếp tục nhét ô mai vào miệng. Đến tận bây giờ em vẫn chưa quên dáng vẻ của anh khi đó.”

Hàn Đông Thanh nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang An Ni trong tay mình, nghe cô ta nói đến chuyện quá khứ thì mặt mày hớn hở: “Anh nhớ rõ, lúc ấy em sẽ vùi đầu vào quyển sách cười trộm anh. Anh hỏi em cười cái gì, em nói nhìn anh lại nhớ tới con khỉ ăn đào.”

“Được rồi, cho anh đó. Anh mau vào đi, dù bận rộn cũng đừng quên uống nước, anh xem môi anh nứt nẻ hết rồi kìa. Em về trước đây. Tạm biệt!”

Đưa đồ cho Hàn Đông Thanh xong, Giang An Ni lập tức xoay người lên xem đạp, giơ chân như muốn đạp xe về nhà luôn.

Hàn Đông Thanh vội vàng giữ xe đạp của cô ta lại, nói: “Khó lắm em mới lên huyện thành một chuyến, sao nhanh vậy đã về rồi? Ở lại thêm lát nữa đi mà.”

Trên mặt Giang An Ni lộ ra nụ cười hơi miễn cưỡng: “Mẹ anh không thích em với anh ở bên nhau, nếu để mẹ anh biết em tới tìm anh, bà ấy lại không vui. Lần trước vì chuyện xem mắt của anh, không phải mẹ anh đã nổi giận lôi đình sao? Em không muốn anh bị kẹp giữa em và mẹ anh, hai bên đều khó xử.”

Giang An Ni cắn chặt môi, rặn ra vài chữ: “Đông Thanh, hay là… Hay là chúng ta…”

Vân Chi

Cô ta chưa nói hết câu đã bị Hàn Đông Thanh cắt ngang: “An Ni, anh sẽ không chia tay em. Anh đã nói với mẹ anh rồi, ngoài em ra anh sẽ không cưới ai hết, nếu bà ấy muốn thấy cảnh anh sống cô đơn cả đời, vậy thì cứ tiếp tục phản đối đi.”

Giang An Ni không ngờ Hàn Đông Thanh sẽ làm được đến bước này vì mình, nước mắt treo trên mi muốn rơi lại không rơi, vô cùng chọc người trìu mến.

“An Ni, em đừng khóc, thấy em khóc anh cũng khó chịu. Phải đợi thêm lát nữa anh mới tan làm, em qua Cung Tiêu Xã trước, chờ anh một lát nhé.”

Giang An Ni lau sạch nước mắt: “Em vẫn nên về thì hơn. Hôm nay em tới đây một mình, chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng chiếc xe đạp này thôi cũng không biết nên để ở đâu rồi, lỡ như bị mất, vậy thì phiền phức to.”

“Vậy….” Hàn Đông Thanh nói: “Hay là em vào trong chờ anh một lát nhé.”

Nơi mà Hàn Đông Thanh nói đến chính là huyện ủy, nơi anh ta làm việc.

Giang An Ni ngượng ngùng: “Như vậy có ổn không? Dù gì em cũng không phải nhân viên làm việc trong này.”

Hàn Đông Thanh đẩy xe đạp giúp cô ta, thuận miệng nói: “Chuyện này thì có gì chứ, em là bạn gái anh đâu phải người ngoài.”

Một tiếng “Bạn gái” của Hàn Đông Thanh khiến Giang An Ni mở cờ trong bụng. Cô ta cúi đầu, đi theo sau Hàn Đông Thanh, rất giống cô vợ nhỏ đang thẹn thùng.

Trên đường không ngừng gặp đồng nghiệp của Hàn Đông Thanh. Có người tò mò hỏi Hàn Đông Thanh, cô gái theo sau anh ta là ai, Hàn Đông Thanh chỉ cười có lệ.

Hiện tại đã là hơn mười giờ sáng, còn hơn một tiếng nữa Hàn Đông Thanh sẽ tan làm.

Anh ta dẫn Giang An Ni đến một căn phòng nhỏ, nói: “Em tạm thời ở đây chờ anh một lát nhé, lát nữa tan làm anh tới tìm em ngay.”

Giang An Ni hơi rụt rè, gật đầu: “Anh mau đi làm việc đi, không cần để ý đến em.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 88: Ngựa giống pháo hôi (66)



Đợi Hàn Đông Thanh ra ngoài rồi, Giang An Ni mới bắt đầu quan sát bài trí trong phòng. Căn phòng này không lớn lắm, giữa phòng đặt một chiếc bếp lò, cách bếp lò không xa là một chiếc bàn gỗ, trên bàn đặt mấy cái phích đựng nước nóng.

Nhìn qua có vẻ như phòng này là nơi chuyên để đun nước nóng.

Hàn Đông Thanh vừa ra ngoài không lâu đã quay trở lại: “Đây là bình nước của anh, nếu khát em tự lấy thêm nước nóng nhé.”

Bình nước trong tay đã hơi cũ kỹ, một vài chỗ đều bong cả men sứ ra rồi.

Giang An Ni cầm bình nước trong tay, tay phải nắm quai cầm, tay trái đỡ đáy bình, chậm rãi đưa tới gần môi.

Đột nhiên cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ trung niên bước vào. Trông thấy Giang An Ni, chị ta không hề thấy lạ, chỉ thuận miệng hỏi: “Tới tìm người à?”

Miệng Giang An Ni vẫn chưa chạm tới bình nước, đã thấy có người bước vào. Cô ta kinh hoảng luống cuống đứng lên. Khi chưa kịp phản ứng lại, tay ầm bình nướng đã giấu ra sau lưng rồi.

May mà đối phương không nhìn thấy bình nước của Đông Thanh.

Giang An Ni cúi đầu nhỏ giọng nói: “Vâng, em tới tìm bạn học.”

Cô gái đã rót nước xong, chỉ ừ một tiếng, rồi cất bước ra ngoài.

Vân Chi

Giang An Ni hậm hực ngồi xuống, vừa ngồi xuống lại đứng lên, rót đầy nước vào bình nước.

Hơi nước bốc lên từ bên trong, Giang An Ni ghé sát mặt vào bình nước, nhấp một ngụm nhỏ.

Không biết vì nóng hay vì xấu hổ mà mặt cô ta đỏ bừng ln.

Giang An Ni tới huyện thành, đương nhiên Hàn Đông Thanh muốn mang cô ta đi ăn một bữa thật ngon rồi.

Trên huyện thành chỉ có một tiệm cơm quốc doanh, Giang An Ni thích nhất là canh thịt viên, cũng chính là món ăn đặc biệt của tiệm cơm quốc doanh, chỉ cần Giang An Ni tới huyện thành, là Hàn Đông Thanh sẽ dẫn cô ta đi ăn.

Huyện thành chỉ có một con phố, tiệm cơm quốc doanh cách huyện ủy không xa lắm, Giang An Ni sợ để xe đạp ở bên ngoài không an toàn, nên để xe lại trong sân huyện ủy.

Hai người đi bộ đến tiệm cơm.

Trên đường đi, Hàn Đông Thanh với Giang An Ni sóng vai bên nhau, chẳng biết từ khi nào càng đi lại càng gần, đến khi vai chạm vai, tay chạm tay, đường như hai người mới phát hiện ra, lập tức đỏ mặt nhìn nhau rồi tách ra.

Nhưng không bao lâu, lại quay về như cũ.

Người khác vừa nhìn đã biết hai người bọn họ là đối tượng của nhau.

“An Ni, đợi lát nữa cơm nước xong chúng ta đến Cung Tiêu Xã mua vài thứ nhé?”

Giang An Ni đã ăn no, đang ngồi đối diện trộm ngắm Hàn Đông Thanh ăn cơm: “Anh muốn mua gì à?”

Hàn Đông Thanh há miệng uống một muỗng canh: “Anh không mua gì, là mua cho em. Sắp đến tết rồi, em cũng nên mua thêm chút đồ. Cha anh cho anh mấy tời phiếu vải và phiếu thực phẩm phụ, em xem muốn mua thứ gì thì mua thứ đó.”

Giang An Ni cười nói: “Em không thiếu gì hết. Nhưng mà anh đó, đi làm ở nơi có nhiều đồng nghiệp như vậy, phải ăn mặc tử tế một chút mới được.”

Cơm nước xong, Hàn Đông Thanh dùng khăn tay lau miệng: “Anh là đàn ông, ăn mặc đẹp làm gì. Chúng ta đi dạo Cung Tiêu Xã nào.”

Lát nữa Giang An Ni còn “Có việc” phải làm, đương nhiên không thể tới Cung Tiêu Xã rồi.

Cô ta cúi đầu, giọng lí nhí: “Vốn dĩ cha mẹ anh đã không thích em rồi, nếu em còn tiêu tiền của anh, bọn họ càng bất mãn.”

“Đông Thanh,” Giang An Ni ngẩng đầu, trong mắt có ánh nước: “Em biết anh thương em, nhưng mà tương lai của chúng ta còn dài mà, em không muốn hành động bây giờ khiến cha mẹ anh xem thường em.”

Hàn Đông Thanh cảm động đến tột đỉnh: “An Ni, đều là lỗi của anh, khiến em phải chịu ấm ức rồi. Em yên tâm, nhất định anh sẽ khuyên được cha mẹ đồng ý chuyện đôi ta.”

Giang An Ni cúi đầu, hơi thẹn thùng.

“An Ni, vậy tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Giang An Ni nói: “Chúng ta quay về đi, chiều anh còn phải làm việc. Chúng a không đi dạo nữa, em cũng về nhà đây.”

“Đừng mà.” Vốn dĩ hai người đang đi song song, Hàn Đông Thanh lại tới gần Giang An Ni thêm chút nữa: “Khó lắm em mới lên huyện thành được một chuyến, rất lâu rồi chúng ta mới gặp nhau, em về nhà luôn chẳng phải lãng phí thời gian tốt đẹp này sao?”

“Vậy… Hay là chúng ta lại đi dạo trên con đường này thêm một lát nữa nhé?” Giang An Ni đề nghị.

Đương nhiên Hàn Đông Thanh sẽ đồng ý rồi: “Được.”

Trước khi cha Giang qua đời, nhà họ Giang cũng sống trên huyện thành.

Cha Giang là giáo viên, nhà họ Giang sống ngay trong khu tập thể dành cho nhân viên trường học.

Nhiều năm đã trôi qua, nhưng huyện thành không có thay đổi gì quá lớn.

Giang An Ni chỉ vào căn nhà cách đó không xa, nói: “Đông Thanh, anh còn nhớ con ngõ nhỏ bên kia không? Ngày trước chúng ta thường xuyên qua bên đó chơi.”

Giang An Ni chỉ vào căn nhà cách đó không xa, sau căn nhà có một con ngõ nhỏ thông với trường học bọn họ từng theo học.

Ngõ nhỏ kia rất chật hẹp, chỉ đủ hai người đi song song, nếu không phải người sống ở khu vực này lâu ngày, căn bản sẽ không biết sau ngôi nhà còn có một con ngõ nhỏ như vậy.

Ánh mắt Giang An Ni tràn đầy hoài niệm.

Hàn Đông Thanh nói ngay: “Chúng ta qua đó xem thử đi.”

Giang An Ni hơi do dự: “Sợ muộn giờ làm việc của anh không? Hay là chúng ta đừng đi nữa.”

“Đi thôi, tranh thủ quay về chốn cũ, nhớ lại kỷ niệm xưa.”

Không lay chuyển được Hàn Đông Thanh, Giang An Ni đành “Không tình nguyện” đi theo anh ta vào ngõ nhỏ kia.

Đường vào ngõ nhỏ không có gì thay đổi, ngay cả màu sắc cánh cổng của mỗi căn nhà đều giống hệt trong ký ức.

Vào ngõ nhỏ rẽ trái, là một con ngõ rất hẹp, hai bên đều là tường vây cao quá đỉnh đầu, không có ai mở cổng ra ở con ngõ nhỏ này. Đang giữa buổi trưa mà đi trong con ngõ nhỏ cũng không dính nắng.

Ngõ nhỏ không người,

Giang An Ni bước song song với Hàn Đông Thanh, vừa đi vừa nói đến kỷ niệm trước kia.

Đi được nửa con ngõ, đột nhiên Giang An Ni dừng lại: “Đông Thanh, nếu con ngõ nhỏ này vĩnh viễn không có điểm cuối thì tốt biết mấy.”

Hàn Đông Thanh: “Làm sao vậy?”

“Như vậy chỉ có hai chúng ta, cách xa xã hội hỗn loạn bên ngoài. Đông Thanh, nếu cha mẹ anh không đồng ý chuyện của chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”

Giang An Ni dựa vào tường, vành mắt đỏ hoe.

Thấy cô gái mình yêu đau lòng rơi lệ trước mắt mình, Hàn Đông Thanh vội vàng lau khô nước mắt giúp cô ta: “An Ni, em đừng sợ, anh sẽ khuyên được cha mẹ anh.”

Giang An Ni thuận thế dựa vào lòng Hàn Đông Thanh, đưa tay lên ôm lấy anh ta.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 89: Ngựa giống pháo hôi (67)



Ôm chặt “ôn hương nhuyễn ngọc” trong lòng, hơi thở của Hàn Đông Thanh cũng dồn dập hơn vài phần.

Nếu không phải đang ở bên ngoài, anh ta thật sự muốn ôm Giang An Ni thêm lát nữa.

Vân Chi

Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Hàn Đông Thanh khẽ vỗ về người trong lòng mình, nhẹ nhàng an ủi: “An Ni, đừng khóc, chúng ta mau đi thôi.”

Giang An Ni ở trong lòng anh ta khẽ gật đầu, nói lí nhí: “Đông Thanh, em tin anh.”

Hàn Đông Thanh nhỏ giọng: “An Ni, mau đứng thẳng đi, nếu để người khác trông thấy sẽ phiền phức đó.”

Giang An Ni khẽ “Ừ” một tiếng nhỏ như muỗi kêu, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên.

Nhưng khi đầu cô ta vẫn chưa rời khỏi n.g.ự.c Hàn Đông Thanh, thì đột nhiên có ba người thanh niên trẻ tuổi ở bên ngoài ngõ nhỏ đi vào.

Thanh niên đi đầu mặc chiếc áo khoác quân đội cũ nát, trông thấy hai người thì hô lớn: “Hai người đang làm gì thế hả? Người đâu, có người đang chơi lưu manh.”

Hàn Đông Thanh muốn tách ra khỏi Giang An Ni theo bản năng, nhưng dường như Giang An Ni đã bị dọa choáng váng, chẳng những không buông ra cô ta còn túm chặt lấy quần áo của Hàn Đông Thanh, không muốn ra khỏi lòng anh ta.

“Hai người đang làm gì thế hả?”

“Quân, cậu mau chạy đến đồn công an báo án, nói có người chơi lưu manh ở chỗ này.”

Không đợi Hàn Đông Thanh phản ứng lại, người tên Quân đã chạy ra khỏi ngõ nhỏ từ đầu biên kia.

“Người anh em, hiểu lầm rồi, đều là hiểu lầm.” Giang An Ni không dám ngẩng đầu lên. Hàn Đông Thanh liền đè đầu cô ta xuống thấp hơn chút nữa, không cho người khác nhìn thấy khuôn mặt của cô ta.

“Chuyện này là hiểu lầm thật, chúng tôi thật sự chưa làm gì cả.”

“Hiểu lầm? Cậu nghĩ chúng tôi mù à?” Thanh niên cầm đầu mỉa mai, rồi cùng đồng bạn bước đến vây lấy Hàn Đông Thanh và Giang An Ni.

“Chuyện đã rõ như ban ngày rồi, trời đang sáng choang thế này, hai người trai đơn gái chiếc trốn trong con ngõ tối tăm ôm lấy nhau, cậu nói không phải chơi lưu manh thì là gì?”

Đúng là tú tài gặp phải nhà binh, có lý cũng không nói rõ đựoc.

Cậu Quân kia đã đến đồn công an, lúc này dù Hàn Đông Thanh có đuổi theo, chắc chắn cũng không đuổi kịp.

Huống chi, còn hai người nữa đang vây quanh Hàn Đông Thanh và Giang An Ni, dù Hàn Đông Thanh muốn đuổi theo, chỉ sợ cũng không có cơ hội.

Có lẽ vì sợ hãi, nên Giang An Ni vẫn luôn gục mặt vào lòng Hàn Đông Thanh, cơ thể còn run lên khe khẽ.

Trong khoảnh khắc đó, Hàn Đông Thanh đã suy nghĩ rất nhiều, nếu bản thân bị chụp mũ “Lưu manh” thật, sợ là sẽ phải ngồi xổm trong ngục giam mấy năm mất…

Tuy rằng mình và An Ni thật sự không có gì, nhưng bị người khác bắt gặp trong một con ngõ nhỏ như vậy, dù có thêm mười cái miệng chỉ sợ cũng không giải thích được.

Tiền đồ của mình, thanh danh, trong sạch của An Ni… Đến lúc đó tất cả đều không giữ nổi.

Tình trạng hiện giờ, chỉ có một biện pháp.

Ạm ta khẽ vỗ về Giang An Ni, nói: “Đừng sợ, có anh mà. Em trốn ra sau lưng anh trước đi.”

Giang An Ni gật đầu, dịch từ trong n.g.ự.c ra sau lưng anh ta.

Hàn Đông Thanh đưa tay ra phía trước, giọng điệu lấy lòng: “Người anh em, đều là hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm. Cô ấy là bạn gái tôi, trước đây chúng tôi cùng học ở trường trung học bên kia, hôm nay định tới đó thăm lại trường xưa. Chúng tôi thật sự chưa làm gì cả, bạn gái tôi bị cát bay vào mắt, tôi chỉ thổi giúp cô ấy thôi.”

“Hiểu lầm, cậu thổi cát giúp cô gái kia?” Một người khác nói: “Chúng tôi đâu phải người mù, hai người làm gì chẳng lẽ chúng tôi không nhìn rõ sao? Tay cậu ôm lấy lưng cô ấy để thổi cát à? Hạo Tử, nào, cậu cũng thổi cát trong mắt giúp cô gái kia đi.”

Hạo Tử cười thô bỉ: “Thôi thôi, cậu đừng hại tôi, tôi cũng thổi cát như vậy để công an bắt tôi vào ngục mấy năm à?”

“Anh nói cô gái này là bạn gái anh, có chứng cứ gì không?” Hạo Tử hỏi tiếp.

Hàn Đông Thanh không nói gì.

Rõ ràng là hai người này muốn quậy phá mà, dù anh ta có nói thêm nữa thì trong mắt bọn họ cũng chỉ là trò cười mà thôi.

Huyện thành không lớn, đồn công an cách nơi này không xa, không lâu sau công an đã tới nơi.

Thời đại này, tội lưu manh chính là tội lớn, Hàn Đông Thanh bị còng tay bắt lại.

Giang An Ni tận lực cúi đầu cũng bị đưa tới đồn công an.

Đồn công an ở huyện thành nhỏ không có xe cảnh sát, Hàn Đông Thanh và Giang An Ni bị kéo bộ tới đồn công an.

Người trên đường đều dừng lại xem, dù sao ở huyện thành nhỏ này cũng hiếm khi có trò hay để xem như vậy.

Đôi nam nữ trẻ tuổi bị đưa tới đồn công an, còn có thể vì chuyện gì?

Rất nhanh đám người vây xem đã đoán được đại khái đầu đuôi câu chuyện.

Đợi công an dẫn Hàn Đông Thanh, Giang An Ni đi một lúc lâu, Giang Văn Chung mới xuất hiện từ cuối ngõ nhỏ.

Sau chuyện lần này, dù trong lòng cha mẹ Hàn không muốn cũng phải đồng ý hôn sự của chị gái với anh rể. Nếu không muốn gánh cái tội danh “Chơi lưu manh”, anh rể chỉ có cách thừa nhận đang tìm hiểu chị gái hắn.

Nam nữ đã đính hôn chưa lập gia đình ôm nhau và nam nữ không có quan hệ gì ôm nhau, ý nghĩa khác hoàn toàn.

Nhìn thêm một lát, Giang Văn Chung mới đạp xe quay về nhà.

Anh ta ở nhà chờ đợi, đợi người của đồn công an và người nhà họ Hàn đến nhà tìm mẹ con bọn họ.
 
Back
Top