Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến

Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 90: Chương 90



Nhưng Cao Phân vẫn còn vương vấn ở thế giới này: “Nhưng... Tiểu Ngọc đang mang thai, mẹ phải suy nghĩ thêm.”

Chu Cẩm nói: “Suy nghĩ gì nữa, bên này có gì mà không yên tâm chứ. Mẹ còn khỏe, chân tay vẫn cứng cáp, chẳng lẽ không trông được cháu? Con nghĩ thử xem, Hoài Cảnh bên kia một thân một mình tội nghiệp biết bao, cứ trông ngóng con mãi. Mẹ nói cho con nghe, mẹ hiểu con trai mẹ, dù ở đâu thì trong chuyện tình cảm nó cũng là người si tình đến mức cố chấp, không thể nào cưới người khác được. Nếu con không đi, nó sẽ thất vọng lắm. Nhỡ sau này Tiểu Ngọc không còn mơ thấy được Hoài Cảnh nữa, chúng ta cũng chẳng biết nó sống thế nào. Đến lúc đó con nhất định sẽ hối hận. Nghe lời mẹ, không sai đâu.”

Những lời của Chu Cẩm đã xóa bỏ hoàn toàn những do dự cuối cùng của Cao Phân.

Bà quyết định xuyên không về quá khứ để đoàn tụ với Diệp Hoài Cảnh.

……

Thời gian trôi qua rất nhanh, Tạ Tiểu Ngọc sắp sinh rồi, đã được đưa vào bệnh viện ở Lạc Thành từ trước. Anh cả và chị dâu cũng từ nơi khác nhanh chóng đến.

Phúc Sinh sốt ruột đi tới đi lui ngoài phòng sinh, liên tục hỏi Cao Phân: “Mẹ, Tiểu Ngọc và em bé sẽ thuận lợi đúng không ạ?”

Cao Phân đã sinh ba đứa con, tâm lý rất vững vàng, dặn con trai đừng lo lắng.

Tiểu Ngọc không tăng cân quá nhiều ở giai đoạn cuối thai kỳ, em bé không quá lớn, bác sĩ đỡ đẻ là người đã có kinh nghiệm mấy chục năm. Kiểm tra cho thấy thai nhi ở vị trí thuận, không bị dây rốn quấn cổ.

Tạ Tiểu Ngọc lần này sinh nở rất suôn sẻ, là bé gái, nặng năm cân tám (2,9 kg), chỉ mất hai tiếng đã ra khỏi phòng sinh, không khiến mẹ chịu nhiều đau đớn.

Tên đã được chọn sẵn từ trước, gọi là Diệp Tiểu Từ.

Tiểu Từ khi mới sinh còn nhăn nheo, nhưng cực kỳ đáng yêu. Vài ngày sau đã trắng trẻo, bụ bẫm vô cùng.

Đến tiệc đầy tháng, cả hai nhà anh cả và anh hai đều đến, Cao Phân biết mình chẳng còn mấy ngày nữa là sẽ phải về cổ đại, bèn nói với hai đứa con trai rất nhiều lời.

Phúc Sinh nói anh cả kín miệng, có nên nói với anh cả không. Cao Phân gật đầu đồng ý.

Diệp Kim Sơn nghe xong thì hết sức kinh ngạc, còn không dám tin, đến khi xem được những chứng cứ mà Phúc Sinh đã góp nhặt suốt nửa năm nay, mới tin là thật.

Mẹ đã khổ nửa đời người, nếu có thể sang bên kia đoàn tụ với cha, anh cũng đồng ý.

Đến ngày chia tay, Cao Phân trước tiên nói với nhân viên trong tiệm rằng mình phải đi thành phố bên cạnh để xem mặt bằng, chuẩn bị mở chi nhánh.

Sau đó bà lặng lẽ quay lại. Địa điểm xuyên không là một ngôi miếu đổ nát ở Lạc Thành. Bà nội Chu, Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đều đến tiễn bà.

Cao Phân rất không nỡ rời xa họ.

Tạ Tiểu Ngọc nhìn đồng hồ thấy đã gần đến giờ, liền đưa bọc đồ trong tay cho bà:

“Mẹ, trong bọc là quần áo bên đó, con còn đổi cho mẹ ít vàng bạc nữa. Nếu tạm thời không tìm thấy cha thì đừng lo, cứ ở nguyên chỗ cũ, chắc chắn cha sẽ đến đón mẹ.”

Lúc này Tạ Tiểu Ngọc lại thấy hơi căng thẳng, nhưng Cao Phân thì rất bình thản: “Cứ thuận theo ý trời đi, nếu không thể xuyên qua thì cũng đành vậy.”

Chu Cẩm đưa cho bà một chiếc hộp giữ nhiệt: “Trong này là bánh hoa quế mà Hoài Cảnh thích ăn nhất, con mang theo đi.”

Phúc Sinh tiễn Cao Phân đến tận cửa ngôi miếu đổ nát. Cao Phân cúi đầu dặn dò Phúc Sinh mấy câu, bảo anh phải chăm sóc tốt cho Tiểu Ngọc, cho đứa trẻ và cả bà nội.

Phúc Sinh gật đầu.

Cao Phân không chần chừ nữa, bước vào trong miếu.

Tạ Tiểu Ngọc ngẩng đầu nhìn thấy trên trời có sao chổi lướt qua, cảm thấy thật thần kỳ.

Ngày cô xuyên không cũng là trong một ngôi miếu đổ nát ở huyện Thanh Hà. Giờ mẹ đi tìm cha, cũng là trong một ngôi miếu. Không biết có phải là trùng hợp không.

Cao Phân vào rồi thì không quay lại nữa.

Chu Cẩm vịn tay Phúc Sinh, run giọng hỏi: “Phúc Sinh, mẹ con đi rồi thật sao?”

Phúc Sinh gật đầu: “Chắc là vậy.”

Phúc Sinh đi quanh một vòng bên ngoài ngôi miếu, nhìn qua khung cửa sổ mục nát, không thấy bóng dáng của mẹ đâu, cũng không nghe thấy tiếng hít thở bên trong.

Anh không dám đẩy cửa bước vào xem, sợ sẽ bị kéo theo xuyên qua. Tiểu Ngọc nói chỉ có thể có một người xuyên không, lỡ như người vào sau lại bị hồn xuyên thì sao? Để Tiểu Ngọc ở lại một mình thì anh không yên tâm.

Ba người ở bên ngoài chờ thêm một tiếng đồng hồ nữa, rồi mới dìu nhau rời đi.

Sau khi họ rời đi không bao lâu, Lương Phù cũng xuất hiện trước cửa ngôi miếu.

Sau khi Lương Thiên Đông bị điều khỏi đội khảo cổ mộ Đại hoàng tử, anh ta đã bỏ tiền mua chuộc các thành viên khác trong đội để tiếp tục thu thập tin tức.

Sau đó, khi phát hiện ra chiếc rương đựng cổ thư mà Phúc Sinh từng xem, trong đó có cuốn *Ly Hồn Ký*, anh ta đã cho người sao chép lại một bản.

Anh ta khẳng định đó là thông điệp mà cha của Phúc Sinh để lại cho họ.

Tối nay anh ta lén theo dõi, thấy có bốn người đến, nhưng khi về chỉ còn ba người.

Mẹ của Phúc Sinh vào trong ngôi miếu đổ nát rồi không thấy ra nữa. Nếu bà ấy là hồn xuyên, thì Diệp Phúc Sinh chắc chắn sẽ không để mẹ mình c.h.ế.t mà không lo hậu sự.

Lương Phù cố nén cơn hồi hộp, đi đi lại lại trước cửa miếu.

Chẳng lẽ... Cao Phân là thân xuyên?

So với xã hội hiện tại, quy củ quá nhiều, pháp luật lại hoàn thiện, thật sự không còn nhiều không gian cho anh ta tung hoành.

Lương Phù thích thời đại của anh ta hơn, nơi đó anh ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.

Hơn nữa, chuyện Tam hoàng tử rốt cuộc đã thua thế nào, anh ta vẫn không thể hiểu nổi.

Nếu anh ta cũng có thể xuyên qua, tìm được Tam hoàng tử từ trước, nói không chừng có thể thay đổi kết cục của ông ta.

Quyết định đi theo Tam hoàng tử là lựa chọn và mục tiêu đầu tiên của anh ta.

Về phần Tạ Tiểu Ngọc, Lương Phù quay đầu nhìn lại một cái – đàn bà, rốt cuộc cũng không quan trọng bằng giang sơn.

Chỉ cần bước qua cửa một lần, nếu không thể quay về, anh ta vẫn có thể ở lại để tiếp tục đối đầu với Diệp Phúc Sinh.

Lương Phù không chút do dự đẩy cửa miếu, lập tức ngã xuống nền đất lạnh lẽo, đầu đập vào tượng Phật vỡ nát, dần dần tắt thở.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 91: Hết



Hôm sau, Phúc Sinh đến ngôi miếu kiểm tra, chỉ thấy t.h.i t.h.ể Lương Phù nằm trên mặt đất, t.h.i t.h.ể đã bắt đầu cứng lại.

Ước tính thời điểm tử vong, Lương Phù có lẽ vào miếu không lâu sau khi ba người họ rời đi.

Không biết hồn anh ta đã bay về nơi nào.

Phúc Sinh lặng lẽ rời khỏi miếu.

Ba ngày sau, hai người dân trong làng lên núi phát hiện xác Lương Phù trong ngôi miếu đổ nát, vội vã xuống núi báo cảnh sát.

Cảnh sát lập tức đến tìm hiểu gia đình họ Lương.

Lương Thiên Đông vừa khóc vừa nói, căn bản không biết tại sao anh trai cô lại đến ngôi miếu đổ nát ở Lạc Thành.

Trong lòng tuy đau buồn, nhưng nhiều hơn là cảm giác được giải thoát — cuối cùng không còn ai ép buộc cô phải ở lại Lạc Thành nữa.

Một người sống sờ sờ mà mất tích, Tạ Tiểu Ngọc định báo án mất tích để đánh lạc hướng.

Trước đó cô đã chuẩn bị kỹ càng, nhân viên trong tiệm cũng làm chứng rằng bà chủ Cao muốn sang thành phố bên cạnh xem mặt bằng mở chi nhánh, lý do này hoàn toàn hợp lý.

Cả nhà đều rất đau buồn.

Tất nhiên, người biết rõ nội tình như Tiểu Ngọc và Phúc Sinh thì trong lòng vẫn lo lắng — lo rằng ở bên kia, mẹ Cao Phân có thuận lợi tìm thấy cha Phúc Sinh hay không, nỗi lo này là thật.

Tìm kiếm vài tháng không có kết quả, Lưu Tú Hảo lại sinh lòng tham.

Cô ta nói mẹ chồng đã mất tích, vậy nhà cửa, cửa hàng ở Kinh thị và Lạc Thành, còn cả tiền tiết kiệm có phải nên chia làm ba phần?

Diệp Ngân Sơn tức đến mức cãi nhau một trận dữ dội với cô ta, còn gọi cả mẹ vợ và anh vợ đến đưa Lưu Tú Hảo về nhà mẹ đẻ, anh ta muốn ly hôn.

“Nhà đã sớm phân chia rõ ràng. Cửa hàng ở Kinh thị là do bà nội Phúc Sinh mua, sau lại hợp tác với bà họ Phúc Sinh, cửa hàng và nhà ở Lạc Thành thì đứng tên Tiểu Ngọc. Bây giờ mẹ mất tích, cô không lo tìm người, chỉ nghĩ đến chia tiền, cô còn biết xấu hổ không? Một người vợ thế này tôi không cần, các người đưa cô ta về đi, ngày mai tôi sẽ ly hôn!”

Anh vợ và mẹ vợ của Diệp Ngân Sơn đều là người biết lẽ phải.

Mẹ vợ giận đến mức tát con gái mấy cái, bảo cô ta đừng có gây chuyện nữa.

Con rể không hút thuốc, không uống rượu, khi những người đàn ông khác gác chân nhìn vợ giặt đồ, thì con rể bà bận rộn trong quán đến nửa đêm, sáng chưa đến năm giờ đã dậy — một người đàn ông biết vun vén như vậy, con gái bà còn muốn đẩy đi cho bằng được hay sao?

Lúc này Lưu Tú Hảo mới chịu im lặng.

Chỉ là những chuyện này đến tai Tạ Tiểu Ngọc thì đã là hai năm sau.

Trong suốt hai năm đó, Tạ Tiểu Ngọc không hề mơ thấy cổ đại lần nào.

Cô bắt đầu cảm thấy hối hận — liệu quyết định để mẹ sang cổ đại có phải quá vội vàng hay không?

Hôm đó Phúc Sinh về nhà, Diệp Tiểu Từ vừa nhảy nhót vừa chạy ra cửa đón, dang hai tay ra nũng nịu gọi: “Ba bế con~”

Trên gương mặt tuấn tú của Phúc Sinh tràn đầy cưng chiều, anh bế con gái lên rồi tung lên cao rồi đỡ lấy, khiến Tiểu Từ cười khanh khách — đây là trò chơi cô bé thích nhất.

Tạ Tiểu Ngọc từ trong bếp đi ra, đón lấy con gái từ tay anh, gọi Phúc Sinh đi rửa tay ăn cơm.

Cao Ký giờ đã mở hơn mười chi nhánh, Tạ Tiểu Ngọc kiếm được tiền thì rất thích mua nhà, trong tay cũng tích góp được không ít bất động sản.

Hôm nay là cuối tuần, Phúc Sinh ở nhà chơi với Tiểu Từ, cùng nhau khắc gỗ, khắc hình ông bà nội của Tiểu Từ.

Trưa nắng đẹp, Tạ Tiểu Ngọc ngồi dưới mái hiên rồi ngủ gật lúc nào không hay.

Sau hai năm, cô lại mơ thấy cha của Phúc Sinh, lần này còn có cả mẹ chồng cô nữa.

Tân hoàng đích thân sắc phong Diệp Hoài Cảnh làm Diệp Quốc Công.

Ông hơn bốn mươi tuổi mới cưới vợ, mà vợ cũng là một phụ nữ thôn quê hơn bốn mươi, nghe nói là người chạy nạn đến Kinh thị, trên đường được Diệp Quốc Công cứu giúp, hoàng đế ban hẳn phong hào Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.

Ai nấy đều ngưỡng mộ Quốc Công phu nhân.

Theo lời đồn trong dân gian, vị Diệp Quốc Công này rất sợ vợ, trong nội viện chỉ toàn là các bà mụ trên năm mươi tuổi hầu hạ, không có lấy một a hoàn trẻ.

Còn có tin đồn rằng vị Quốc Công phu nhân này rất nóng tính, mỗi khi tâm trạng không tốt sẽ không đánh chửi hạ nhân, mà chỉ mắng Quốc Công để trút giận.

Diệp Quốc Công không những cam tâm tình nguyện, còn dịu dàng khuyên phu nhân đừng động thai khí.

Dân gian vô cùng tò mò về những lời đồn này, chỉ tiếc là gia nhân trong phủ họ Diệp quá kín miệng, không ai dò hỏi được lai lịch của vị Quốc Công phu nhân này.

Diệp Tiểu Từ nằm bò trên lưng ba, chỉ tay về phía mẹ đang nằm trên ghế dựa, thì thầm nói:

“Ba ơi, sao mẹ ngủ mà vẫn cười vui thế ạ? Hay ba con mình gọi mẹ dậy hỏi thử nha.”

Phúc Sinh ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng:

“Mẹ đang mơ đẹp đấy, chắc là mơ thấy ông bà nội của con rồi, mình đừng đánh thức mẹ nha.”

【Chính văn hoàn】

— Hậu ký —

Cao Phân bị nghén rất nặng, bà hơn bốn mươi tuổi lại mang thai thêm một lần.

Diệp Hoài Cảnh lập tức xin nghỉ một năm, ở nhà chăm sóc vợ.

Khi Cao Phân mới xuyên qua, Diệp Hoài Cảnh đã đợi sẵn tại nơi xuyên, chính là một ngôi miếu đổ nát, căn cứ vào địa điểm mà suy, thì lại trùng hợp là nơi sau này trở thành huyện Thanh Hà.

Hai người gặp nhau, mắt ai cũng đỏ hoe, Cao Phân khóc một hồi lâu mới bình tĩnh lại.

Bà đưa một miếng bánh hoa quế đến miệng chồng:

“Là mẹ làm cho anh đấy, bảo rằng trước kia anh thích ăn nhất.”

Diệp Hoài Cảnh không kìm được nước mắt, không ngờ có một ngày còn được gặp lại vợ của mình.

Vợ ông kể rằng cha mẹ vẫn còn sống, con trai cũng đã cưới vợ — đời này ông không còn điều gì tiếc nuối nữa.

Khi Cao Phân xuyên tới thì loạn phản của Tam hoàng tử đã kết thúc, Tam hoàng tử bị giam lỏng.

Điều kỳ lạ là Tam hoàng tử chỉ nêu ra một yêu cầu — muốn gặp mưu sĩ bên cạnh Thập nhất hoàng tử tên là Diệp Hoài Cảnh.

Diệp Hoài Cảnh đến gặp, Tam hoàng tử hỏi ông có phải là cha của Diệp Phúc Sinh không.

Diệp Hoài Cảnh lập tức hiểu ra người này không phải là Tam hoàng tử thật, mà cũng giống ông, là người xuyên không đến.

Ông không nói gì.

Lương Phù tự giễu cười cười, anh ta không ngờ mình lại xuyên đến thân thể của Tam hoàng tử bại trận, rơi vào kết cục bị giam lỏng đến chết.

Kết cục này hoàn toàn trùng khớp với những gì từng thấy trong sử sách đời sau.

Sau khi Thập nhất hoàng tử lên ngôi, Diệp Hoài Cảnh không màng danh lợi, sau khi vợ mang thai lại có lý do để cáo quan, ở nhà cùng vợ khai khẩn một mảnh vườn nhỏ.

Họ còn ủy thác cho đoàn thương nhân từ hải ngoại mang về rất nhiều hạt giống rau quả để thử trồng, ngày tháng trôi qua nhàn nhã và hạnh phúc.

Thời gian trôi đi, Cao Phân lại bắt đầu lo lắng, không biết Phúc Sinh và Tiểu Ngọc ở bên kia ra sao, Tiểu Từ chắc đã hai tuổi rồi, hẳn là chạy khắp nhà cũng không ai đuổi kịp?

Hôm đó, hai vợ chồng hái được một rổ cà chua mới trồng, định làm tương cà mang dâng hoàng đế nếm thử, thì trong sân, Đại Hoàng bỗng điên cuồng sủa về phía tường viện.

Đại Hoàng vốn là chú chó hoang họ nhặt về từ trên đường phố, lần trước nó cũng từng phát điên như vậy và cứu Diệp Hoài Cảnh một mạng.

Sau khi thoát nạn, Diệp Hoài Cảnh đưa Đại Hoàng về nuôi trong phủ.

Cao Phân xúc động rơi nước mắt, bà nhớ Tiểu Ngọc từng kể, lần đó cha cô gặp nguy hiểm, cô sốt ruột không biết làm sao để báo tin, chính là nhờ Đại Hoàng bỗng sủa dữ dội mới cứu được cha cô.

Dù họ không thể cảm nhận được Tiểu Ngọc, nhưng Đại Hoàng có thể — nhất định là Tiểu Ngọc tới.

Cao Phân nước mắt lưng tròng:

“Là Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc lại nằm mơ rồi. Con bé thấy chúng ta sống tốt, chắc cũng yên tâm rồi.”

Diệp Hoài Cảnh cảm khái, chỉ cần nghe vợ miêu tả, ông đã hình dung ra được, đó là một cô gái hoạt bát, thông minh, xinh đẹp và lương thiện.

Có con bé ở bên Phúc Sinh, con trai ông nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Ông ôm eo vợ, vuốt lưng trấn an Đại Hoàng, gật đầu mỉm cười về phía tường viện.

Trong giấc mơ, Tạ Tiểu Ngọc cũng cười rạng rỡ — cha mẹ đều sống tốt.

Cô vừa mở mắt ra, đã thấy hai người quan trọng nhất đời mình — một lớn một nhỏ — chạy về phía cô, nở nụ cười thật tươi.

Phúc Sinh và Tiểu Từ…

Kiếp này có họ bên cạnh, thật tốt biết bao.

(Hết)
 
Back
Top Bottom