Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến

Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 30: Chương 30



Cao Phân túm lấy sau cổ áo của Hà Dũng đánh túi bụi:

“Đồ vong ân bội nghĩa! Tay nghề thợ mộc của mày chẳng phải học từ người chồng đã mất của tao sao? Dựa vào việc Phúc Sinh không nói năng gì, giành đồ của nó còn bôi nhọ danh tiếng nó! Đội trưởng, con trai tôi chỉ là không thích nói chuyện, thế mà bị người ta vu oan là tính cách kỳ quặc, hung hăng. Danh tiếng này ai sẽ đền lại cho chúng tôi?”

Giang Hoài Sơn nhớ lại cái đêm trâu cày bị bệnh, Phúc Sinh không cho anh theo lên núi, giọng nói khi đó rất dữ, nhưng thật ra Phúc Sinh là người tốt bụng, chỉ là không biết cách diễn đạt. Hà Dũng dựa vào việc Phúc Sinh không cãi lại, định chiếm mấy cây tre do Phúc Sinh chặt về.

Thói xấu này phải dẹp bỏ. Hơn nữa, Hà Dũng là người của đội Một, nếu không đòi lại công bằng, chẳng phải đội Ba sẽ bị coi là dễ bị bắt nạt sao?

Đội trưởng Giang kéo Hà Dũng đến Ủy ban thôn bắt viết bản kiểm điểm, còn phải đọc lên loa phát thanh cho cả làng nghe. Dân làng kéo nhau đi xem náo nhiệt.

“Thím Liêu, thím chưa làm rõ sự tình đã bênh con rể vu oan cho Phúc Sinh, thím cũng phải viết bản kiểm điểm!”

Thím Liêu vừa tức vừa xấu hổ, trách con rể sao không nói rõ trước. Trước đây vụ Vương Nhị Lai, bà bị người ta nói là vu oan Phúc Sinh, muốn kéo nó làm con rể không mất tiền. Giờ lại bị nói là cùng con rể báo thù Phúc Sinh, oan uổng c.h.ế.t đi được.

Hà Dũng trong lòng cũng trách mẹ vợ, tất cả là do bà làm lớn chuyện, mất mặt quá. Không chỉ mất mặt mình, còn làm mất mặt cả đội Một.

Chẳng mấy chốc, trên loa truyền thanh của làng, Hà Dũng cất giọng yếu ớt đọc bản kiểm điểm. Nội dung được đội trưởng sửa lại, nghe cũng khá thành khẩn.

“Hôm nay, tôi – Hà Dũng – thấy mấy chiếc ghế tre do đồng chí Phúc Sinh làm vừa chắc chắn lại đẹp, cũng muốn làm vài cái. Vì lười, không muốn đội mưa lên núi chặt tre, lại nghĩ đồng chí Diệp Phúc Sinh ít nói, nên định mượn vài cây tre của anh ấy...”

Hà Dũng có vẻ bị ai đó đá một cú: “Ái da!” một tiếng rồi đọc tiếp:

“Là ăn trộm vài cây tre của anh ấy dùng tạm. Phúc Sinh dẫm lên tre không cho tôi lấy, tôi kéo mạnh, cậu ấy buông chân ra, cái đầu là do tôi tự ngã u lên, không liên quan gì đến đồng chí Diệp Phúc Sinh. Mẹ vợ tôi thì chưa hỏi rõ đầu đuôi, đã mắng đồng chí Diệp Phúc Sinh, lỗi là do chúng tôi. Chúng tôi xin lỗi đồng chí Diệp Phúc Sinh, sẵn sàng chấp nhận hình phạt của công xã.”

Dân làng cười c.h.ế.t đi được. Trời đang mưa, chẳng có chuyện gì buôn, bản kiểm điểm này đọc tới ba lần liền, đúng lúc g.i.ế.c thời gian. Mãi đến khi đọc xong ba lượt, Giang Hoài Sơn mới cho anh ta về.

Trong mấy ngày mưa rơi, đồ gỗ đã làm xong. Anh cả nhà họ Diệp và vài người hàng xóm nhiệt tình đã giúp Tạ Tiểu Ngọc xây xong bếp lò.

Chiều hôm đó trời quang đãng, Tạ Tiểu Ngọc nói với Cao Phân:

“Mẹ, hôm nay con với Phúc Sinh dọn qua đó luôn nhé.”

Cao Phân trong lòng vẫn còn luyến tiếc, nhưng nghĩ lại cũng chỉ cách nhau mấy phút đường, bèn nói:

“Dọn đi.”

Có họ hàng và bạn bè giúp, chỉ cần một chuyến là xong. Sắp xếp lại đồ đạc đâu vào đấy, Tạ Tiểu Ngọc cũng mệt rã rời, buổi tối ăn qua loa một chút. Trong lòng cô nghĩ, có thể thử dạy Phúc Sinh từ từ học cách giao tiếp với người khác, sau này mới không chịu thiệt như hôm nay.

Cô nói với Phúc Sinh: “Phúc Sinh, anh phải học nói chuyện với người ta, bắt đầu từ em cũng được.”

Phúc Sinh cảm thấy việc tiếp xúc với con người thật phiền phức. Vì thế sư phụ mới nói, anh thích hợp làm tử sĩ. Trong hai năm huấn luyện cô lập trong rừng rậm, từng có đồng đội vì không chịu nổi cô đơn mà bỏ trốn. Còn anh thì thấy hai năm đó mới là những ngày bình yên nhất: không phải giao tiếp, không bị mắng là quái vật, động vật đều hiền lành, chẳng ai chĩa mồm chĩa mép vào mình.

Sau khi tới nơi này, những chuyện như hôm nay vì mấy cây tre không phải ít. Vì không thể giao tiếp, anh thường chọn cách lặng lẽ quay lưng bỏ đi.

Nhưng hôm nay thì không thể. Hôm nay là đang làm đồ gỗ cho Tiểu Ngọc, không thể để người khác cướp mất.

Tiểu Ngọc luôn hiểu được điều anh muốn nói. Nhưng bảo anh lên tiếng, anh cảm thấy... quá khó khăn, còn khó hơn những bài huấn luyện mà sư phụ từng bắt anh làm.

“Không muốn nói.” – Phúc Sinh nói.

Tạ Tiểu Ngọc mềm lòng, suýt nữa thì bỏ cuộc. Nhưng lại nghĩ, Phúc Sinh thân thể mạnh mẽ như vậy, còn cô thì yếu đuối. Nếu sau này cô mất trước Phúc Sinh, đến lúc đó Cao Phân cũng không còn nữa, Phúc Sinh sẽ không thể thích nghi được với xã hội này.

Cô nói: “Phúc Sinh, chúng ta thử đi. Ví dụ hôm nay anh nói được hai chữ, ngày mai nói thêm một chữ, chỉ cần một năm thôi, mỗi ngày anh sẽ nói được hơn ba trăm chữ đó.”

Phúc Sinh sắc mặt trắng bệch, sao lại phải nói nhiều như vậy, một ngày ba trăm chữ, thật đáng sợ.

Phúc Sinh bất đắc dĩ nói: “Thử xem.”

“Được.” Tạ Tiểu Ngọc tắt đèn, tiếp tục nói chuyện với Phúc Sinh: “Em vẫn chưa kể chuyện nhà em cho anh nghe. Em thì, không còn mẹ ruột nữa, người trong nhà bây giờ là mẹ kế. Nhưng hai chị dâu đối xử với em rất tốt, nhất là chị dâu cả, chị ấy hơn em cả chục tuổi, nên nuôi em như con gái vậy.”

Phúc Sinh nghĩ, Tiểu Ngọc cũng giống anh, anh không có cha ruột, Tiểu Ngọc thì không có mẹ ruột. Trước đây anh luôn thấy người khác nói chuyện thật ồn ào, nhưng giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của Tiểu Ngọc, anh lại rất muốn nghe.

Tạ Tiểu Ngọc nói một lúc, Phúc Sinh không đáp lại câu nào, cô cũng không giận, một lát là ngủ thiếp đi. Đêm hôm đó cô lại nằm mơ, mơ thấy nhà mẹ đẻ gửi đồ cho cô, cô và Phúc Sinh cùng đi đến bưu điện huyện lấy bưu kiện, thì Lương Phù bất ngờ xuất hiện, Phúc Sinh đánh Lương Phù. Phúc Sinh ra tay rất nặng, nên bị đồn công an dẫn đi.

Tạ Tiểu Ngọc tỉnh dậy thì có chút lo lắng. Quả nhiên ban ngày nhận được giấy báo nhận bưu kiện do bưu tá gửi đến, bên nhà mẹ đẻ thật sự đã gửi đồ cho cô.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 31: Chương 31



Tạ Tiểu Ngọc phân vân, hay là nhờ người khác giúp đi lấy đồ, nhưng nghĩ lại, có Phúc Sinh ở bên, cho dù Lương Phù có đến thì cũng không sợ.

Vừa hay Lưu Vân tới tìm cô, nói là muốn lên huyện, hỏi Tạ Tiểu Ngọc có cần mua gì không.

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Nhà mẹ em gửi đồ cho em, em cứ cảm thấy nếu lên huyện sẽ gặp người nhà họ Lương, trong lòng cứ thấy khó chịu.”

Lưu Vân vội hỏi: “Em nhận được giấy báo bưu kiện rồi à?”

“Chị Lưu, sao chị lại hỏi vậy?”

Lưu Vân kể, cô nghe Lương Thiên Đông nói, anh họ cô ta là Lương Phù cũng sắp tới huyện Thanh Hà, nói là muốn giúp Lương Thiên Đông làm thủ tục về thành phố.

“Nhà mẹ em vừa gửi đồ xong, Lương Phù đã lập tức đến huyện Thanh Hà, rốt cuộc là muốn giúp em họ, hay là tới chặn em, thật khó mà nói rõ được.”

Tạ Tiểu Ngọc tức đến phát điên, đúng y như trong mơ của cô, có lẽ đúng là cả hai lý do đều có. Cô tức giận nói:

“Em đã kết hôn rồi, cái tên thần kinh đó sao vẫn chưa chịu từ bỏ, nhưng mà có Phúc Sinh ở đây, em không sợ anh ta.”

Lưu Vân cũng thấy khó hiểu, nói:

“Chỉ sợ chọc anh ta phát điên, lại gây khó dễ cho người nhà em. Em đừng lo, để chị đi lấy giúp em.”

Tạ Tiểu Ngọc đưa cho Lưu Vân một hũ mứt trái cây làm lần trước, lại nhờ chị ấy gọi điện về nhà một cú, hỏi xem tình hình ở đó ra sao, nhà họ Lương có làm khó gì nhà cô không.

Lưu Vân và vài trí thức trẻ mỗi tháng đều lên huyện hai chuyến, sáng đi, chiều ngồi máy cày trở về. Tạ Tiểu Ngọc cùng Phúc Sinh chờ ở đầu thôn, gói bưu kiện cao đến ngang người, còn có cả hạt giống rau mà Tạ Tiểu Ngọc đã nhờ, tất cả đều được Phúc Sinh vác lên vai.

Tạ Tiểu Ngọc và Lưu Vân đi phía sau, Lưu Vân nói:

“Theo số điện thoại em đưa, chị đã gọi cho nhà chị dâu em. Chị dâu em nói mọi người đều ổn. Bố của Lương Phù đã điều công tác đi nơi khác, ông ngoại của anh ta năm sau cũng nghỉ hưu. Người đi trà nguội, đến lúc đó cũng chẳng còn gì phải sợ nhà anh ta nữa.”

Tạ Tiểu Ngọc hơi yên tâm một chút, cảm ơn Lưu Vân. Về đến nhà, cô cất kỹ hạt giống, rồi cùng Phúc Sinh quay lại nhà cũ, bàn với Cao Phân:

“Mẹ, chị Lưu giúp con mang về rất nhiều hạt giống rau, bây giờ vẫn còn kịp gieo trồng rau vụ thu. Con định đi tìm đội trưởng chia lại phần ruộng tự canh.”

Mỗi người có thể chia được năm ly ruộng, cô và Phúc Sinh là hai người, có thể chia một phân ruộng, một phân ruộng là hơn sáu mươi mét vuông, tương đương với căn hộ hai phòng ngủ ở thời hiện đại, diện tích này đủ để hai người trồng rau ăn.

Tạ Tiểu Ngọc muốn chia ruộng tự canh, Lưu Tú Hảo có chút không bằng lòng. Ruộng tự canh của cả nhà ngoài trồng rau còn chừa lại một phần trồng bông, áo đông của cả nhà đều dựa vào chỗ bông này. Cô ta nói:

“Vườn rau vẫn để chung một chỗ đi, các em muốn ăn rau thì cứ đến vườn nhà hái, chị với mẹ cũng đâu có nói gì.”

Tạ Tiểu Ngọc muốn thử nghiệm nhà kính, như vậy mùa đông cũng có rau tươi ăn, đúng lúc sau nhà tập thể mà đội phân cho cô và Phúc Sinh ở có một khoảng đất bằng phẳng, có thể dùng làm vườn rau.

Cô nói: “Mẹ, đã chia nhà rồi thì nên chia cho rõ ràng.”

Lưu Tú Hảo lập tức trách móc: “Em dâu ba, em tính toán cũng quá rạch ròi rồi đó, thật đúng là một chút thiệt thòi cũng không chịu.”

Tạ Tiểu Ngọc gật đầu nói:

“Chị hai, thật ra Phúc Sinh cũng không phải người dễ bị bắt nạt, chỉ là anh ấy không thích nói chuyện, mọi người cứ cho rằng anh ấy không để tâm, như vậy là không đúng.”

Cao Phân bỗng giật mình, con dâu thứ hai đến giờ vẫn còn muốn chiếm lợi của Phúc Sinh. Tạ Tiểu Ngọc gả vào nhà họ Diệp còn chưa kịp chia ruộng tự canh, thực tế thì nhà họ Diệp chỉ cần trả lại phần của một người.

Bà lập tức dứt khoát nói: “Để đội sản xuất chia lại cho tụi con một phân ruộng, nhà mình trả lại năm ly ruộng.”

Tạ Tiểu Ngọc nói cô chỉ muốn mảnh đất trống phía sau nhà tập thể, không chiếm dụng ruộng canh tác của đội. Đội trưởng đến đo cho cô một phân ruộng, đánh dấu ranh giới rõ ràng, sau đó lại đến vườn rau của nhà họ Diệp trả lại năm ly ruộng.

Cao Phân đến giúp cô gieo hết số hạt giống rau, Phúc Sinh thì dùng mấy cây tre còn lại sau khi làm đồ gỗ để dựng một hàng rào quanh vườn rau, còn làm thêm một cái chuồng gà. Khi chia nhà, Tạ Tiểu Ngọc được chia một con gà mái già, con gà này đã quá già, hầu như không đẻ trứng nữa.

Mỗi nhà có thể nuôi ba con gà, Cao Phân sau khi gieo xong hạt giống liền nói:

“Để hôm nào mẹ bắt thêm cho con hai con nữa, nuôi đến sang năm là đẻ trứng rồi.”

Tạ Tiểu Ngọc nói:

“Mẹ, con muốn nuôi vịt, để ăn trứng vịt.”

Trứng gà dễ mua, trứng vịt lại khó, cô muốn nuôi vịt để muối trứng ăn.

“Vậy tùy con, nhưng con vịt con bây giờ không dễ mua đâu nha.”

Lời Tạ Tiểu Ngọc nói, Phúc Sinh đều nghe vào lòng. Trên núi có vịt trời, anh sẽ chọn con mái đang đẻ trứng, bắt về cho Tiểu Ngọc nuôi.

Trời còn chưa sáng, Phúc Sinh đã lặng lẽ dậy lên núi. Tạ Tiểu Ngọc dậy sau, phát hiện Phúc Sinh không có ở nhà, nhưng cũng không thấy lạ, Phúc Sinh không ra đồng thì cũng lên núi.

Cô tự mình nấu bữa sáng, bây giờ trong nhà chỉ có cô và Phúc Sinh, muốn ăn gì ngon là làm cái đó.

Chị dâu cả gửi đến cho cô không ít đồ ăn ngon, còn có mấy tấm vải, trong đó có hai tấm vải màu trầm, vừa nhìn là biết chuẩn bị cho Phúc Sinh.

Buổi sáng cô làm một cái bánh trứng, nấu nửa nồi mì vụn, xào thêm một đĩa khoai tây chua cay, cay cay k*ch th*ch vị giác.

Lưu Tú Hảo bưng bát qua, chưa bước vào bếp đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi của trứng chiên, trong lòng thấy ghen tỵ. Tạ Tiểu Ngọc đòi chia nhà, quả nhiên là để ăn riêng phần ngon.

“Tiểu Ngọc, sáng sớm thế này Phúc Sinh đi đâu rồi?” Lưu Tú Hảo vừa ăn cháo khoai lang với dưa muối, vừa thấy chẳng ngon lành gì.

“Không biết.”

“Ôi, Phúc Sinh là vậy đấy, làm gì cũng không báo trước một tiếng. Nhỡ đâu lỡ giờ làm đồng, cuối năm nhà cô không có khẩu phần lương thực, thì nhà tôi cũng chẳng có lương thừa mà giúp đâu đấy.”

“Chị dâu hai yên tâm, Phúc Sinh sẽ không để tôi đói đâu.”

Đang nói thì Phúc Sinh dẫm sương quay về, tay xách ba con vịt trời bị trói cánh bằng cỏ dại, còn có một túi lưới đan bằng dây mây, bên trong có hơn chục quả trứng vịt trời.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 32: Chương 32



Tạ Tiểu Ngọc mừng rỡ vô cùng, thì ra sáng sớm Phúc Sinh lên núi là để bắt vịt cho cô, không cần hỏi cũng biết ba con này đều là vịt mái đang đẻ trứng.

“Phúc Sinh, anh giỏi quá!”

Phúc Sinh hơi đỏ mặt, đem vịt trời nhốt vào chuồng gà.

Lưu Tú Hảo ghen tỵ đến nghiến răng, tên ngốc Phúc Sinh này trước đây sao không bắt vịt giúp nhà cô, cô nói:

“Mỗi nhà chỉ được nuôi ba con, nhà cô có một con gà mái rồi, đưa cho tôi một con vịt đi, tôi mang về nuôi.”

Tạ Tiểu Ngọc nói:

“Con gà mái già đó cũng không đẻ trứng nữa, mấy hôm nữa là sinh nhật Phúc Sinh rồi, tôi định làm thịt nó để thêm một món ăn.”

Lưu Tú Hảo mặt cứng đờ. Lúc chia nhà, cô ta cố tình chia cho Tạ Tiểu Ngọc con gà mái già không đẻ trứng, ai ngờ Phúc Sinh lại có thể bắt được vịt trời về nuôi.

Cô ta còn định nói thêm vài câu, thì Cao Phân đã đến. Sáng sớm thấy con dâu thứ hai bưng bát đi ra, bà đã đoán được là đến nhà Phúc Sinh để nói móc.

Bà nói với Lưu Tú Hảo:

“Muốn ăn vịt thì tự lên núi bắt đi, suốt ngày dòm ngó nhà em trai và em dâu, còn ra thể thống gì nữa hả?”

Mắng xong con dâu thứ hai, bà lấy kéo giúp cắt bớt lông cánh của ba con vịt trời, để chúng không bay mất. Tạ Tiểu Ngọc thì lấy bưu kiện hôm qua ra sắp xếp, riêng một gói nhỏ cô đưa cho Cao Phân:

“Mẹ, cái này là chị dâu cả của con gửi cho mẹ, có ghi rõ là quà tặng mẹ, thư cũng dặn con đưa tận tay.”

Cao Phân mở ra xem, bên trong là một tấm vải, một gói kẹo và một túi nấm hương khô. Bà vội nói:

“Miếng vải này hai đứa giữ lại mà may áo quần.”

“Bọn con có đủ rồi.” Tạ Tiểu Ngọc đáp. “Mẹ cứ giữ lấy đi ạ.”

Cao Phân trong lòng hơi áy náy. Bà còn chưa từng gửi gì cho nhà mẹ đẻ của Tiểu Ngọc. Bà hỏi:

“À đúng rồi, bên nhà con thế nào? Nói mẹ nghe với. Đợi đến cuối năm, nhà mình cũng gửi ít rau khô, đặc sản miền núi sang biếu.”

Tạ Tiểu Ngọc trước giờ chưa kể gì về nhà mẹ đẻ. Cô nói:

“Mẹ ruột con mất sớm sau khi sinh con không lâu. Cha con sau đó cưới mẹ kế, bà ấy cũng đem theo một đứa con riêng, bằng tuổi con. Con lớn lên ở nhà anh cả và chị dâu cả, hai anh chị lớn hơn con mười lăm mười sáu tuổi, coi con như con gái mà nuôi. Còn có anh hai và chị dâu hai, tính cũng không tệ.”

“Chị dâu cả chỉ sinh hai con trai. Đứa lớn nhỏ hơn con ba tuổi, năm nay mười lăm, đứa nhỏ mười ba. Tuy nhỏ hơn con, nhưng hai đứa đều rất thương con.”

Tạ Tiểu Ngọc từ đầu đến giờ toàn nói về anh cả và chị dâu cả, rõ ràng đã xem họ như cha mẹ ruột mà đối xử.

Cao Phân nói: “Chị dâu như mẹ, con có tính nết dịu dàng thế này, chắc chắn là họ cưng chiều con lắm.”

Tạ Tiểu Ngọc mỉm cười. Đúng là như vậy.

Nhưng ở kiếp trước, sau khi cô bị bắt cóc ba năm rồi trở về nhà, anh cả và chị dâu cả đã không còn nữa. Hai đứa cháu cũng bỏ học.

Giờ cô đã lên kế hoạch, đợi đến lúc thi đại học được phục hồi, cô và Phúc Sinh sẽ cùng học lại rồi thi vào trường, để không cho anh chị mình gặp chuyện, cũng không để hai đứa cháu đi lạc đường nữa.

Phúc Sinh lặng lẽ ngồi bên nghe Tiểu Ngọc kể chuyện nhà mẹ đẻ. Tiểu Ngọc không có mẹ ruột, lại không nhắc gì đến cha ruột, trong lòng cô, có lẽ anh cả chị dâu mới là cha mẹ thật sự. Sau này, anh cũng phải đối xử tốt với anh cả chị dâu của Tiểu Ngọc.

Đến ngày sinh nhật của Phúc Sinh, Lưu Tú Hảo thấy Tiểu Ngọc từ sáng sớm đã g.i.ế.c gà, còn cắt hai cân thịt ba chỉ mang về, trong lòng tức tối. Hai người mà ăn hết được từng ấy thịt sao?

Lưu Tú Hảo cười nói: “Mẹ à, hôm nay sinh nhật Phúc Sinh, tụi mình cũng qua ăn cơm đi, cả nhà mới vui.”

Cô ta có tâm tư gì, Cao Phân thừa biết. Bà giận dữ nói:

“Đồ ăn nhà Tiểu Ngọc ngon là do nhà mẹ đẻ con bé trợ cấp. Muốn ăn thịt thì bảo nhà mẹ đẻ cô gửi cho. Đã chia nhà rồi, cô còn mặt mũi nào qua đó ăn chực?”

Lưu Tú Hảo bị mắng một trận, hậm hực ra cửa thì gặp ngay Phúc Sinh đi đến. Trong lòng càng bực hơn, cô ta nói: “Nhà chú hôm nay có gà có thịt, còn định qua nhà tôi ăn cơm chắc?”

Phúc Sinh cúi đầu đi thẳng vào bếp. Tiểu Ngọc nói, ngày sinh của con là ngày khổ của mẹ, bảo anh đi đón mẹ sang ăn cơm.

Nhưng có một yêu cầu rất khó: Tiểu Ngọc bảo anh phải nói trọn vẹn một câu, nếu không mẹ sẽ không chịu đi.

Phúc Sinh nhíu mày hồi lâu, Cao Phân sốt ruột:

“Không có chuyện gì thì đi đi!”

Phúc Sinh kéo tay mẹ lại, nói:

“Tiểu Ngọc nói, sinh nhật con là ngày mẹ vất vả. Con đến đón mẹ, qua ăn cơm.”

Nói xong câu đó, Phúc Sinh không nói thêm lời nào nữa.

Cao Phân mắt đỏ hoe. Đây là lần đầu tiên con trai bà nói được một câu dài như vậy.

Bà vứt cái xẻng nấu ăn sang một bên, vui vẻ đến nhà con trai út ăn cơm trưa.

Buổi trưa món ăn rất phong phú. Phúc Sinh từ trên núi hái được hạt dẻ rừng, nửa con gà mái già được nấu với hạt dẻ thành món gà kho hạt dẻ, nửa còn lại nấu canh với nấm rừng trong một nồi đất, thêm thịt nạc xào thân cải, thịt ba chỉ rang khô xào với tỏi, mùi thơm ngào ngạt.

Vừa dọn cơm xong, Lưu Vân dẫn theo một người đi qua đường mòn gọi Tiểu Ngọc. Cô chạy ra xem thì ngạc nhiên: chị dâu cả từ nhà mẹ đẻ đến!

Trước khi đến không hề báo trước, Tiểu Ngọc đoán chị sợ bị người nhà họ Lương phát hiện, nên mượn việc đi công tác để tiện đường ghé qua nhìn cô một chút.

Tạ Tiểu Ngọc chạy vụt ra ngoài, gọi lớn: “Chị dâu!”

Cao Phân vội vàng kéo Phúc Sinh theo sau, trong lòng hối hận vì hôm nay lẽ ra nên mặc bộ đồ tử tế hơn mới phải. Bà dặn dò Phúc Sinh: “Chị dâu của Tiểu Ngọc cũng như mẹ ruột của con bé, con bây giờ chính là ‘rể xấu cũng phải gặp mẹ vợ’, trước mặt chị dâu phải tỏ ra tốt một chút.”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 33: Chương 33



Cao Phân đẩy Phúc Sinh bước lên phía trước, trong lòng bồn chồn lo lắng. Lần này chị dâu của Tiểu Ngọc đến, đừng có mà đề nghị đưa Tiểu Ngọc đi là được. Cao Phân vì thế càng khách khí hơn.

Nhìn người phụ nữ trung niên mà Tiểu Ngọc đang khoác tay, nét mặt dịu dàng, Cao Phân liên tục nhéo con trai, thấp giọng nói: “Đồ ngốc, gọi người ta đi.”

Phúc Sinh gần như chẳng bao giờ nói chuyện với người lạ, nhưng người này là chị dâu của Tiểu Ngọc, vừa rồi mẹ cũng nói nếu anh không thể hiện tốt, người ta có thể đòi đưa Tiểu Ngọc đi.

Phúc Sinh cúi đầu nói: “Chị dâu…”

Tạ Tiểu Ngọc vội kéo Nhiêu Huệ ngồi xuống, nói: “Chị đến thật đúng lúc, hôm nay là sinh nhật của Phúc Sinh đấy.”

Nhiêu Huệ cẩn thận đánh giá người đàn ông của Tiểu Ngọc, tướng mạo không chê vào đâu được, lưng thẳng, dáng cao, chỉ xét về ngoại hình thôi thì những thanh niên tuấn tú mà chị từng gặp trước đây cũng không bằng. Nhất là đôi mắt anh, trong trẻo vô cùng.

Nếu Phúc Sinh không có tính tình cô lập, thì thật sự là một người chồng lý tưởng cho em gái.

Tạ Tiểu Ngọc muốn kết hôn ở nông thôn, bên nhà họ Lương liền cử không ít người đến nhà họ Tạ khuyên nhủ, nói rằng người mà Tiểu Ngọc định lấy là một kẻ ngốc, sức lực thì lớn nhưng hung hãn, tàn bạo. Thế nhưng Tiểu Ngọc cứ nhất quyết muốn cưới. Sau khi cưới, Tiểu Ngọc nói Phúc Sinh không thích chụp ảnh, cũng không gửi tấm hình nào về nhà, nên đây là lần đầu tiên chị dâu cô được gặp mặt.

Gặp rồi mới thấy, tình hình tốt hơn so với tưởng tượng rất nhiều. Không nói đến chuyện khác, các thanh niên trí thức xuống vùng quê ai mà không bị lao động vất vả vắt kiệt sức lực, tiều tụy đen nhẻm, vậy mà Tiểu Ngọc vẫn trắng trẻo như hồi chưa đi nông thôn, có thể thấy nhà chồng không để cô chịu khổ. Vì vậy, Nhiêu Huệ lại càng khách khí hơn.

Ăn trưa xong, người nhà nông phải ra đồng làm việc. Nhiêu Huệ cũng nhân lúc này nói vài lời riêng với Tạ Tiểu Ngọc.

Tạ Tiểu Ngọc dẫn chị dâu xem quanh nhà trước nhà sau, nói: “Chị dâu, Phúc Sinh siêng lắm, mấy món đồ nội thất này đều do anh ấy tự làm đấy. Còn cả đống đồ tre đan này, thành phố cũng không mua được đồ tốt như vậy đâu. Chị lại đây, nhìn ba con vịt trời này đi, là Phúc Sinh bắt được đó, còn có mười tám quả trứng vịt trời nữa, em dùng bùn vàng bọc lại, cho vào vại muối làm trứng vịt muối, tiếc là chưa xong kịp cho chị ăn.”

Nhiêu Huệ bật cười. Chẳng lẽ con bé thật sự định ở lại quê cả đời sao? Nghĩ đến chuyện trước khi đi, chồng chị có nói, nếu Tiểu Ngọc sống không vui thì đưa nó về nhà.

Chị nói: “Tiểu Ngọc, kỳ thi đại học sắp được khôi phục lại rồi.”

Tạ Tiểu Ngọc khựng lại một chút. Dĩ nhiên cô biết kỳ thi đại học sẽ được khôi phục, chỉ là người dân bình thường không hay biết, đến tháng Chín thì ở Bắc Kinh mới bắt đầu họp bàn, mãi đến ngày 21 tháng Mười mới công bố tin vui về việc khôi phục kỳ thi đại học.

Cô đành giả vờ như không biết: “Chị dâu, tin này chính xác chứ?”

Nhiêu Huệ nói: “Chị đi Bắc Kinh họp, vài đồng nghiệp thân quen cũ có tiết lộ thông tin, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ được công bố thôi.”

Đúng vậy, tháng sau là sẽ công bố rồi. Tạ Tiểu Ngọc nói: “Khôi phục thi đại học đúng là chuyện tốt.”

Nhiêu Huệ khẽ gõ đầu cô: “Nếu thi lại thật, em theo chị về thành phố thi, chị nói cho em biết, cha của Lương Phù đã điều đến nơi khác, ông ngoại anh ta cũng sắp về hưu, nhà mình không sợ họ nữa, em cứ yên tâm quay về.”

Tạ Tiểu Ngọc đúng là có dự định thi đại học, nhưng không phải năm nay. Năm nay Phúc Sinh chắc chắn chưa thể thi đậu, cô vốn định sang năm hoặc năm sau sẽ thi cùng anh.

Cô nói: “Chị dâu, nếu khôi phục thi đại học, em muốn học lại một năm, rồi thi cùng Phúc Sinh.”

Nhiêu Huệ vô cùng kinh ngạc, Phúc Sinh hình như chỉ học hết tiểu học, ở thành phố mấy năm nay dù có dừng lớp, nhưng trước đó vẫn còn rất nhiều học sinh cấp hai, cấp ba. Nghe nói lần này thi đại học giới hạn tuổi rất rộng, công nhân, nông dân, trí thức đi lao động đều có thể thi. Phúc Sinh sao có thể thi đậu nổi, dù có học lại ba năm cũng không được.

Nhiêu Huệ nghiêm túc hỏi cô: “Em thật sự định sống cả đời với Phúc Sinh sao?”

Cũng không trách chị lại hỏi như vậy, chị rất lo lắng Tiểu Ngọc có phải vì trốn tránh nhà họ Lương nên mới tùy tiện lấy một người cho xong.

Tạ Tiểu Ngọc nói chuyện kết hôn quan trọng như vậy, cô đương nhiên đã cân nhắc kỹ càng, sao có thể nói cưới là cưới liền.

Cô còn kể thêm nhiều chuyện nhỏ, như Phúc Sinh biết tìm thuốc nam, vào rừng sâu cũng không bị lạc, mấy việc mộc chỉ cần nhìn vài lần là làm được. Cuối năm tổ sản xuất tính công điểm, kế toán còn nhờ Phúc Sinh đến giúp, anh rất thông minh, chỉ là có chứng ngại giao tiếp, không thể nói chuyện với người không thân mà thôi.

Nhiêu Huệ nghe xong càng có thiện cảm với Phúc Sinh, chị hỏi: “Vậy ý em là, em với Phúc Sinh còn chưa động phòng?”

Tạ Tiểu Ngọc mặt đỏ bừng: “Chị dâu…”

Nhiêu Huệ biết cô xấu hổ, cười nói: “Bây giờ em còn nhỏ, lỡ có thai thì ảnh hưởng đến thi cử. Chậm vài năm cũng tốt.”

Cao Phân tan làm sớm, đến đội sản xuất mua hai cân thịt, lại bắt thêm một con gà rồi bảo Lưu Tú Hảo g.i.ế.c thịt, chuẩn bị buổi tối chiêu đãi chị dâu Tạ Tiểu Ngọc.

Lưu Tú Hảo nhìn con gà đang đẻ trứng thì tiếc hùi hụi: “Mẹ ơi, trưa Tiểu Ngọc đã làm thịt gà rồi, tối nay mình đừng g.i.ế.c nữa, con này đang đẻ trứng, tiếc lắm.”

Cao Phân trừng mắt: “Thông gia tới nhà, mình không tiếp đãi đàng hoàng, chẳng lẽ muốn để người ta chê cười sao?”

Lưu Tú Hảo nghĩ bụng, không phải lễ tết gì, chị dâu của Tạ Tiểu Ngọc lại đến, biết đâu là định đưa Tiểu Ngọc đi. Đến lúc đó người giữ không được, còn mất toi một con gà, mẹ chồng đã bảo g.i.ế.c thì đành phải giết, còn dặn hai đứa con trai tối nay ăn nhiều thịt vào.

Cao Phân nghe được, lại mắng cô ta một trận, còn dặn hai đứa cháu nội, đừng thèm thuồng trước mặt khách kẻo bị cười chê, Đại Trụ và Tiểu Trụ đều gật đầu.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 34: Chương 34



Chị dâu của Tạ Tiểu Ngọc vốn tính cách hiền hòa, bữa tối ăn rất vui vẻ, không nhắc đến chuyện muốn đưa Tiểu Ngọc đi, lại còn trò chuyện rất hợp ý với Cao Phân.

Cao Phân thấy chị dâu Tiểu Ngọc không hề xem thường Phúc Sinh, vẫn giữ thái độ hòa nhã, trong lòng cũng vui vẻ: “Tiểu Ngọc khó khăn lắm mới gặp được người thân đến thăm, chị thông gia ở lại chơi thêm mấy ngày đi.”

Nhiêu Huệ đang cảm thấy ngại vì đến đường đột, cười nói: “Chuyện nhà họ Lương chắc bác cũng nghe rồi, tụi cháu gửi ít đồ cho Tiểu Ngọc mà bên đó cũng đánh hơi được. Chuyến này cháu đi họp, tiện đường ghé qua thăm Tiểu Ngọc, nên không báo trước được, cũng không dám ở lâu, mai sáng cháu phải đi sớm.”

Tối đến, Tạ Tiểu Ngọc và Nhiêu Huệ ngủ ở nhà mới, Phúc Sinh lại ngủ ở căn phòng sau như cũ.

Phúc Sinh trằn trọc không ngủ được, lúc Tiểu Ngọc mới đến, ngủ chung giường anh còn chưa quen, giờ cô không có bên cạnh, anh lại lo cô ngủ có lạnh không, chị dâu có đắp chăn kín cho cô không?

Phúc Sinh cảm thấy hôm nay mình thể hiện không tốt, chắc chị dâu của Tiểu Ngọc sẽ không thích anh. Ngoài mẹ và Tiểu Ngọc ra, chắc sẽ không còn ai có thể chịu đựng tính tình cô độc của anh nữa.

Trời chưa sáng, Phúc Sinh lại biến mất.

Máy cày trong thôn đã chờ ở đầu làng, Cao Phân vô cùng sốt ruột, chị dâu Tiểu Ngọc sắp đi rồi mà Phúc Sinh vẫn chưa tới tiễn, bà vội gọi hai đứa con trai đi tìm. Tạ Tiểu Ngọc thì đang trong bếp hấp bánh kê, món chị dâu cô thích ăn nhất.

Lưu Tú Hảo lén lút đi tới, ngửi thấy mùi bánh kê thơm ngọt, bèn nói với Nhiêu Huệ:

“Ây, Phúc Sinh nhà chúng tôi đúng là tính khí kỳ quặc, đi đâu cũng không nói trước một tiếng, giống hệt cha ruột nó. Cha nó đi bao nhiêu năm rồi, chẳng để lại một tin tức gì, tôi sợ có ngày Phúc Sinh cũng đột nhiên bỏ đi, lúc đó Tiểu Ngọc khổ mất.”

Nét mặt Nhiêu Huệ hòa nhã, nhưng vốn chẳng phải người dễ chịu. Chị cố ý nhìn ra sau lưng Lưu Tú Hảo, cao giọng nói:

“Chị thông gia, tìm thấy Phúc Sinh rồi à?”

Lưu Tú Hảo hoảng hốt, nếu bị mẹ chồng nghe thấy những lời vừa rồi, thế nào cũng bị mắng cho một trận. Cô ta vội quay đầu lại, phát hiện phía sau chẳng có ai, hóa ra bị Nhiêu Huệ trêu chọc, đành tiu nghỉu rút lui.

Tạ Tiểu Ngọc đứng ở cửa bếp cười, Lưu Tú Hảo mà cũng dám nói xấu trước mặt chị dâu cô, đúng là không biết trời cao đất dày. Chị dâu cô không phải dạng vừa, nếu không sao trấn được bà mẹ kế trong nhà – chính là mẹ kế của Tạ Tiểu Ngọc.

Tạ Tiểu Ngọc nói:

“Chị dâu, chắc Phúc Sinh vào núi hái chút đặc sản mang cho chị. Nếu chị không đợi được thì để em gửi bưu điện sau cũng được.”

Nhiêu Huệ đáp: “Khó có được tấm lòng như vậy, hái không được cũng không sao.”

Trước khi Nhiêu Huệ rời đi, Phúc Sinh kịp trở về. Trên tay anh ôm một vật gì đó bằng một miếng vải cũ, không lớn, nhìn không rõ là gì.

Cao Phân đánh nhẹ lên người anh: “Làm chị dâu đợi con, nếu lỡ chuyến thì sao?”

Phúc Sinh không hiểu, làm sao mà lỡ được. Anh đã ghi nhớ kỹ giờ xuất phát, còn quan sát vị trí mặt trời. Anh cúi đầu, nghĩ đến lời Tiểu Ngọc dặn: phải tập nói chuyện, nếu không sẽ chịu thiệt.

Phúc Sinh khó khăn mở miệng:

“Mặt trời… rất chuẩn.”

“Sao cơ?” – Cao Phân không hiểu – “Cái miệng con bị rỗ hả, không thể nói rõ một câu được sao?”

Nhiêu Huệ là giáo viên trung học, mấy năm trường cấp ba dừng hoạt động, cô chuyển sang dạy tiểu học, học sinh tính khí kỳ quặc cô cũng gặp nhiều. Nên cô hiểu Phúc Sinh đang muốn nói gì.

Cô mỉm cười nói: “Bác thông gia đừng mắng cậu ấy, Phúc Sinh nhìn độ cao của mặt trời là có thể ước lượng chính xác thời gian đấy. Phúc Sinh, có phải ý em là vậy không?”

Phúc Sinh gật đầu. Chị dâu của Tiểu Ngọc có thể hiểu được ý anh, anh cảm thấy chị dâu cũng rất tốt. Anh đưa bọc vải trong tay cho Nhiêu Huệ:

“Cho.”

“Ôi chao, Phúc Sinh, em từ trên núi mang về được cái gì quý thế này?” – Không ai để ý Lưu Tú Hảo lại lén lút quay lại, cô ta giật lấy bọc vải, mở ra – là một củ nhân sâm rừng to bằng hai ngón tay!

Lưu Tú Hảo sững sờ, Phúc Sinh lại đào được nhân sâm rừng, còn đem tặng cho chị dâu của Tạ Tiểu Ngọc. Cái thằng ngốc này, thứ quý giá thế mà không biết giữ lại cho nhà mình.

Cao Phân tức đến phát run, con dâu thứ hai này đúng là mất mặt, bà mắng đuổi Lưu Tú Hảo: “Liên quan gì đến cô, đã phân nhà rồi thì đừng có ở đây chen vào nữa!”

Nhân sâm rừng như thế này rất quý hiếm, Nhiêu Huệ không dám nhận, vội đưa trả cho Cao Phân:

“Mấy người đem lên huyện bán đi, chắc bán được khá nhiều tiền.”

“Đây là Phúc Sinh biếu chị, cứ nhận lấy đi.” – Cao Phân vốn đang lo không có lễ đáp lại, ai ngờ Phúc Sinh lại đào được củ nhân sâm to thế này từ núi về.

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ, hôm nay vào núi chắc đâu dễ mà đào được luôn, Phúc Sinh đi núi bao nhiêu lần, có lẽ đã phát hiện ra từ trước, hôm nay mới đi đào mang về.

Cô hỏi: “Phúc Sinh, có phải anh phát hiện ra từ mấy lần trước vào núi không?”

“Ừm.” – Phúc Sinh nghĩ, Tiểu Ngọc lúc nào cũng đoán trúng, cô giỏi thật. Anh lại bổ sung: “Còn nữa, không to như cái này.”

Tức là không chỉ có một củ, mà anh chọn củ to nhất để mang tặng chị dâu Tiểu Ngọc. Lúc này, đến cả chị dâu cô cũng hiểu được tấm lòng của Phúc Sinh, cảm động mà nhận lấy củ nhân sâm quý ấy.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 35: Chương 35



Nhiêu Huệ nghĩ, ở thị trấn nhỏ thế này chắc không bán được giá, cô sẽ mang về Vân Thị nhờ người bán hộ, số tiền bán được sẽ gửi lại cho hai vợ chồng nhỏ. Vì Tiểu Ngọc đã định sẽ cùng Phúc Sinh ôn thi lại, sẽ không có thời gian trồng trọt, không lên đội làm công, vậy thì ăn uống gì cũng đều phải tốn tiền.

Nhưng giờ tin tức phục hồi kỳ thi đại học vẫn chưa chính thức công bố, chưa cần vội nói ra.

Bên kia, Lưu Tú Hảo bị mắng quay về, trong lòng đau như cắt. Tối đến bà than phiền với Diệp Ngân Sơn:

“Củ nhân sâm to như thế, cái thằng ngốc kia không nói với ai một tiếng, lại đưa cho chị dâu của Tiểu Ngọc, anh nói xem, em trai anh có phải quá ngốc không!”

Diệp Ngân Sơn thì lại không nghĩ nhiều như vậy. Trong thị trấn nhỏ này có gì mà giấu nổi, nếu trong nhà tự tiện đem đi bán, chắc chắn sẽ bị bắt và giáo dục phê bình. Dù có đào được cũng phải lén lút mang lên thành phố bán, đường đi nước bước tốn kém, còn phải xin giấy tờ để đi xe và ở trọ, hơn nữa cũng chưa chắc bán được bao nhiêu tiền, không đáng để ganh tỵ.

Anh ta nói: “Em đừng có mà ra ngoài buôn chuyện, trong núi có sói, lỡ người khác nghe được rồi cũng chạy đi đào, xảy ra chuyện thì lại trách chúng ta.”

Lưu Tú Hảo đương nhiên sẽ không nói ra ngoài, nhưng nghĩ bụng, nếu Phúc Sinh đào được thì chứng tỏ trong núi chắc chắn còn nữa. Đợi hôm nào rảnh, cô ta sẽ tự vào núi thử vận may.

Buổi tối rửa ráy xong, Tạ Tiểu Ngọc ngồi xếp bằng trên giường, cười hỏi Phúc Sinh:

“Phúc Sinh, anh có muốn biết tối qua chị dâu em đã nói gì với em không?”

Phúc Sinh lắc đầu. Anh được huấn luyện để giữ lòng thanh tịnh, những chuyện không nên biết thì cứ xem như mình điếc, sư phụ đã dạy anh như thế.

Tạ Tiểu Ngọc cười nói:

“Nhưng em muốn kể cho anh nghe. Chị dâu em bảo, sắp tới sẽ khôi phục kỳ thi đại học. Tương lai là thời đại của người đọc sách, mấy chục năm nữa, nông nghiệp cũng sẽ cơ giới hóa cả. Phúc Sinh, tụi mình cùng đi học nhé.”

Phúc Sinh cau mày: “Trong mơ sao?” Phục hồi thi đại học thì anh hiểu, giống như khoa cử bên anh. Nhưng chuyện nông nghiệp cơ giới hóa thì anh không hiểu, chẳng lẽ là mơ thấy?

Tạ Tiểu Ngọc gật đầu: “Đúng vậy, là trong mơ. Sau này việc xây dựng đô thị sẽ rất nhanh, Phúc Sinh, chúng ta cùng nhau đi học có được không?”

Thời đại của Phúc Sinh cũng có những học sinh nghèo xuất thân bần hàn, anh rất ngưỡng mộ người có chữ. Anh năm nay hai mươi tuổi, vẫn còn có thể vào học đường sao?

Tạ Tiểu Ngọc động viên: “Mấy trăm năm trước, ba bốn mươi tuổi còn có người đi thi tú tài kia mà, anh mới hai mươi, lại thông minh như vậy, nhất định làm được. Nếu anh không học, đợi em thi đậu rồi, chúng ta sẽ phải chia xa.”

Phúc Sinh suốt cả đêm không nói gì, sáng hôm sau Tạ Tiểu Ngọc lại hỏi: “Phúc Sinh, anh nghĩ kỹ chưa?”

Phúc Sinh không trả lời, Tạ Tiểu Ngọc không cho anh xuống giường. Phúc Sinh bất đắc dĩ nói: “Thử xem.”

Tạ Tiểu Ngọc mím môi cười, nhường đường. Phúc Sinh đã nói “thử xem”, vậy chắc chắn sẽ dốc hết sức. Cô dặn: “Chị dâu em nói tin này còn chưa chính thức, bây giờ đừng nói với mẹ.”

“Được.”

Những ngày sau đó trôi qua yên bình một thời gian. Sau vụ thu hoạch mùa thu, đội sản xuất nói vài hôm nữa sẽ ra đồng làm công trình sửa đê. Đây là việc tốt, vừa được tính công điểm lại còn bao cơm trưa, các trí thức trẻ cũng phải tham gia.

Tạ Tiểu Ngọc và mấy cô bác lớn tuổi phụ trách chuyện nấu ăn. Làm công trình ngoài đồng thì phải nấu cơm bằng nồi lớn. Đội sản xuất sẽ bỏ ra một ít tiền mua chút thịt, nấu chung với rau làm món hầm thập cẩm. Chút thịt ít ỏi đó chia đều vào mấy cái nồi sắt to tướng, thật ra cũng chẳng có bao nhiêu mùi vị, có khi ba bốn người mới có một người may mắn múc trúng được miếng thịt.

Cơm trắng cũng phải trộn thêm khoai lang, nếu không thì hơn trăm lao động trai tráng sẽ ăn sạch đội sản xuất mất. Đội trưởng đội sản xuất đưa năm đồng cho bà Trần phụ trách nấu ăn, bảo bà đi mua ít thịt, còn khoai lang, gạo và rau thì đội đã có sẵn.

Thịt heo giá bảy hào rưỡi một cân, trừ đi tiền dầu muối tương giấm, vẫn còn mua được hơn năm cân thịt. Không thể nói đội sản xuất keo kiệt được, làm công trình sửa đê phải mất bốn năm ngày, một ngày mất năm đồng, năm ngày là hơn hai mươi đồng, đội sản xuất cũng đâu có giàu, còn phải bỏ ra bao nhiêu lương thực nữa.

Bà Trần gọi mấy bác phụ trách nấu ăn lại bàn chuyện, hỏi năm nay nấu ăn thế nào?

“Còn thế nào được nữa, như mấy năm trước thôi.”

Không phải các bác ấy không muốn làm tốt, mà là không có nguyên liệu nên đành bất lực, ai mà chẳng muốn ăn thịt chứ.

Bà Trần hỏi Tạ Tiểu Ngọc xem có thể làm sao để mỗi người làm công trình đều được nếm mùi thịt không. Bà ở ngay nhà bên cạnh nhà họ Diệp, nên biết cô có thể dùng nửa cân thịt nấu một nồi cơm thịt kho cho cả nhà ăn, bà Trần cũng không phải khoe khoang, bà thật lòng muốn bữa ăn của anh em công nhân tốt hơn một chút.

Tạ Tiểu Ngọc vốn không muốn ra mặt, nhưng bị hỏi thì cô nói: “Cháu mà đưa ra ý, lại sợ mấy bác mắng cháu, thôi cháu không nói đâu.”

Bà Trần cười mắng: “Mau nói đi.”

Tạ Tiểu Ngọc nói, năm cân thịt, chia ra thì một người cũng không được một miếng nhỏ, làm kiểu gì cũng không ra mùi thịt. Thay vào đó, chi bằng mua mấy thứ nội tạng heo như lòng già, móng heo, những thứ này lên nhà máy chế biến thịt của huyện mua thì gần như chẳng tốn tiền, mà vẫn có thể nấu ra mùi thịt. Chỉ là lòng heo khó xử lý, cô chịu trách nhiệm nấu.

“Lòng heo với móng heo mà ngon à?” Bà Trần không tin, bán rẻ thế là vì chẳng ai thèm mua.

Tạ Tiểu Ngọc nói làm ra thì chắc chắn ngon, bà Trần lập tức đi mua hai cái móng heo với một bộ lòng heo ở tiệm thịt trong làng. Anh Trần đồ tể là người nhà bà Trần, con phải hỏi bà một câu: “Bà ơi, nhà bà đợt này khó khăn lắm hả?”

Bà Trần lườm một cái, không buồn nói. Lòng heo và móng heo mua về, mấy bác gái lật trái lòng ra rửa đi rửa lại mấy lần mới sạch, cả sân nhà họ Giang (bà Trần là mẹ đội trưởng Giang Hoài Sơn) bốc mùi không chịu nổi.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 36: Chương 36



Tạ Tiểu Ngọc lấy ít gia vị từ nhà, trước tiên chần lòng heo qua nước sôi, sau đó mới cho vào nồi hầm. Lúc rửa thì ghê đến mức muốn quăng luôn cả cái chậu, nhưng khi hầm xong, vừa mở nắp nồi ra, cả sân lập tức tràn ngập mùi thơm đậm đà.

Nồi bên cạnh thì móng heo đã nhừ, lớp keo trong móng tan ra, chỉ cần nhẹ nhàng mím miệng là tan ngay trong miệng.

Còn lòng heo đã hầm cũng không hề kém thịt kho tàu, là một loại hương vị ngon lành khác. Tạ Tiểu Ngọc thấy lòng heo hầm vừa mới xong mà đã bị chia ra ăn gần hết, cô cầm chai nước tương và lát gừng nói:

“Ơ… lòng heo này cháu còn chưa kịp kho lại lần nữa mà…”

Bà Trần hoàn toàn bị thuyết phục, mấy món nội tạng heo vào tay Tạ Tiểu Ngọc nấu lên, hương vị không thua kém gì thịt kho.

Bà Trần liền nhờ anh Trần đồ tể dẫn mấy xã viên trong làng lên nhà máy chế biến thịt, mua hết gia vị, số tiền còn lại thì dùng mua toàn lòng heo với móng heo. Có giấy giới thiệu của làng, nói rõ là mua nguyên liệu tập thể cho công trình sửa đê, mà dù sao cũng chỉ là nội tạng heo, ở nhà máy thì nhiều vô kể, họ mua với số lượng chỉ vài đồng, lại còn được khuyến mãi thêm ít hàng.

Trong lúc quay về, mấy người trong đội không vui, vừa đi vừa phàn nàn:

“Năm nay làm sao vậy chứ, đi sửa đê cực khổ như thế mà chỉ cho tụi mình ăn nội tạng heo?”

Mấy thứ này chỉ cần ngửi mùi thôi đã muốn nhịn ăn rồi. Đội sản xuất khác như đội Một thì giàu có, hẳn mua hẳn mười cân thịt heo!

Dù chia ra không được bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng có tí mùi thịt, chứ đến lúc lên bờ đê nấu cơm, kiểu này bị đội khác chê cười mất.

Anh Trần đồ tể nói: “Cho ăn cái gì thì ăn cái đó, không thích thì mai tự mang cơm đi mà ăn.”

Ngày hôm sau phải lên đê sửa đê, mấy chục cái móng heo và hơn chục bộ lòng heo phải rửa sạch trước khi mang đi. Tối đó phải tranh thủ rửa hết, Tạ Tiểu Ngọc ngồi trên cái ghế con, nhổ sạch lông trên móng heo, mấy bác gái khác thì rửa lòng heo.

Lưu Vân cũng thuộc đội Ba, cô đến giúp Tạ Tiểu Ngọc, thật ra là có chuyện muốn hỏi.

“Tiểu Ngọc, bên khu tập thể thanh niên trí thức đồn ầm lên rồi, nói kỳ thi đại học sẽ được khôi phục, có thật không vậy?”

Tạ Tiểu Ngọc hỏi: “Ai nói vậy?”

“Lương Thiên Đông.” Lưu Vân nói: “Lần trước anh họ cô ta tới giúp làm thủ tục về thành phố, vài ngày nữa là đi rồi, cô ta còn đắc ý khoe với tụi mình là kỳ thi đại học sắp được khôi phục, cô ta sẽ về thành phố thi đại học.”

Hiện tại trong khu tập thể thanh niên trí thức ai nấy đều rối ren, chẳng ai tập trung làm việc, ai cũng tìm cách dò hỏi tin tức từ nhà. Nhưng, trong số hơn chục người còn sót lại, nếu nhà có quan hệ thì đã về từ lâu, đâu còn đợi tới bây giờ?

Lương Thiên Đông là một trường hợp đặc biệt.

Tạ Tiểu Ngọc tính thử ngày tháng, bây giờ là tháng Chín, bên Bắc Kinh đang họp đại hội, đến ngày 21 tháng Mười báo chí mới chính thức công bố, lúc đó thật sự là niềm vui cả nước. Chị dâu cô còn có thể nghe được chút gió, nhà họ Lương chắc chắn cũng vậy.

Cô nói: “Lần trước chị dâu em cũng có nhắc đến, chuyện này chắc là thật đấy.”

Lưu Vân tay run lên vì xúc động, hóa ra là thật. Năm đó mỗi nhà cử một người đi xuống nông thôn, cô là người thay anh trai đi, công việc ở nhà để chị dâu nhận, giờ có muốn quay về cũng chẳng có chỗ dung thân, lại còn phải nhìn sắc mặt chị dâu mà sống. Ban đầu đã tuyệt vọng, không cam tâm gả ở thôn Đại Hà, chỉ còn trụ lại nhờ một hơi tàn. Bây giờ lại có thể thi đại học, quay về thành phố!

Đối với Lưu Vân mà nói, điều này chẳng khác gì được sống lại lần nữa. Lúc đi xuống nông thôn, cô đã mang theo toàn bộ sách giáo khoa cấp ba, tâm trạng phấn khởi hẳn lên, còn định mua ít nến để học bài thâu đêm.

Cô chợt nhớ ra một chuyện: “Triệu Hà nghe tin này, còn đặc biệt đến khu tập thể tìm Lương Thiên Đông hỏi kỹ nửa tiếng, chị nói xem, liệu cô ta có định ly hôn với chồng không?”

Triệu Hà chính là cô giáo dạy thay ở làng của Tạ Tiểu Ngọc, là thanh niên trí thức, cưới chồng sớm hơn Tạ Tiểu Ngọc vài ngày.

Hè năm nay, Lương Thiên Đông từng khuyên Tạ Tiểu Ngọc về thành phố, nhưng cô không chịu, nên Lương Thiên Đông lại đi thuyết phục Triệu Hà, nói rằng dù sao Triệu Hà cũng không thể quay về thành, mà nhà họ Liêu điều kiện tốt, Liêu Đại Dân lại là đội trưởng sản xuất của đội Một, nhìn cũng được, bảo cô ấy gả luôn cho Liêu Đại Dân.

Chú họ nhà họ Liêu là cán bộ thôn, Triệu Hà nhanh chóng thay thế Tạ Tiểu Ngọc dạy học tạm thời ở trường tiểu học làng.

Triệu Hà có thể vì một công việc dạy học tạm thời ở trường làng mà gả vào thôn Đại Hà, nếu khôi phục thi đại học, cô ấy rất có khả năng sẽ ly hôn để quay về thành phố.

Có một câu Lưu Vân không nói ra, trước đây Liêu Đại Dân từng để ý đến Tạ Tiểu Ngọc, nhưng nhà họ Liêu không đồng ý, nói Tạ Tiểu Ngọc yếu đuối, nhìn là biết khó sinh con, cưới về chỉ tổ rước phiền phức. Chuyện này Tạ Tiểu Ngọc hoàn toàn không biết, sau này Triệu Hà gả vào nhà họ Liêu mới phát hiện, nói nhà họ Liêu vốn không thật lòng cưới cô, tức đến phát điên. Nếu thi đại học được khôi phục, cô ấy nhất định sẽ bỏ trốn.

Tạ Tiểu Ngọc đã mấy tháng không nói chuyện với Triệu Hà, liền nói: “Chuyện đó bọn mình không quản được đâu. Chị Lưu, dạo này chị cũng đừng thân thiết với Triệu Hà, nhỡ đâu sau này cô ấy bỏ trốn, nhà họ Liêu không phân phải trái, biết đâu lại đổ cho chị là người bày kế.”

Lưu Vân vội nói: “Giờ tan làm còn chẳng đủ thời gian để học bài, lấy đâu thời gian mà lo chuyện của cô ta.”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 37: Chương 37



Lên công trình sông đúng là náo nhiệt thật, mấy thôn cùng nhau làm, hơn chục đội sản xuất, hơn ngàn người, ùn ùn kéo nhau ra đê sông tu sửa bờ đê. Hai bên bờ sông đông nghịt người đang làm việc rôm rả.

Mỗi năm đi làm công trình sông cũng là dịp để các đội sản xuất thi đua thể hiện thực lực. Đội nào khá giả thì cắt nhiều thịt, đội nào kém cũng phải cắt ba bốn cân mỡ heo để luyện mỡ nước. Chỉ có đội Ba của thôn Đại Hà là mua mấy thứ không ai muốn như lòng heo.

Nghe đâu là đi tận xưởng g.i.ế.c mổ thịt heo mua về, đáng thế sao? Bên nhà họ Liêu ở đội Một vốn đã không ưa đội Ba, liền chạy qua xỉa xói: “Ui, các người đến mức ăn thịt không nổi nữa rồi à? Năm nay đừng có mơ tranh danh hiệu đội sản xuất tiên tiến với đội Một tụi tôi nhé. Bọn tôi bỏ tiền cắt hẳn năm cân thịt tặng các người đấy!”

Bà Trần giơ d.a.o bếp đuổi cái miệng nhiều chuyện kia đi: “Cút đi, để xem trưa nay mày có may mắn chia được miếng thịt không.”

Người nhà họ Liêu hừ một tiếng, đội họ tận mười cân thịt, sao mà xui tới mức không chia được một miếng. Thế là lại chạy đi châm chọc mỉa mai đội viên đội Ba, suýt nữa thì đánh nhau to, may mà có Phúc Sinh ra tay, một tay tóm một người ném bay xa, mới khiến cả bọn giải tán.

Mặc dù buổi trưa chỉ ăn nội tạng heo, nhưng nể mặt Phúc Sinh giúp đội Ba tranh thể diện, mọi người cũng không trách cô vợ nhỏ nhà anh lừa bà Trần đi mua nội tạng.

Mỗi năm thím Liêu đều phụ trách nấu ăn, năm nay tổ hậu cần không gọi bà, nhà bà lại ít lao động khỏe mạnh nên phải tự mình ra làm. Thấy mấy đứa em bên nhà mẹ đẻ bị mất mặt, còn bị Phúc Sinh nhấc từng người một ném ra ngoài, bà thấy mất thể diện, liền chạy tới xem hôm nay nấu cái gì.

“Đội sản xuất Ba năm nay đúng là mất mặt, hừ, Cao Phân còn xem Tạ Tiểu Ngọc như bảo bối. Tôi thấy con bé với thằng ngốc Diệp Phúc Sinh đúng là trời sinh một cặp.”

Tạ Tiểu Ngọc hất luôn chậu nước rửa lòng heo lên mặt bà ta.

“Phúc Sinh chữa được trâu cày cho đội mà còn bị gọi là thằng ngốc, vậy cha ruột nhà thím chắc lẫn rồi.”

Thím Liêu toàn thân bốc mùi hôi tanh, tức muốn xông tới cấu xé Tạ Tiểu Ngọc, bà Trần liền chắn trước mặt Tiểu Ngọc.

“Là bà gây chuyện trước, đừng trách Tiểu Ngọc dội nước thối vào mặt bà. Ghét vậy thì trưa về đội Một mà ăn đại canh tập thể đi!”

Thím Liêu muốn về thay đồ nhưng lại sợ bị trừ công điểm, đành nín nhịn mùi tanh mà tiếp tục đào đất.

Đám trai trẻ khiêng đất về, nói với Phúc Sinh đang cắm đầu làm việc:

“Phúc Sinh, vợ cậu vì cậu mà cãi nhau với thím Liêu một trận đó.”

Phúc Sinh hoảng hốt ném xẻng, bị trai trẻ kéo lại:

“Nhìn cậu sốt ruột kìa. Có hơn chục bà cô đứng ra bênh cô vợ nhỏ của cậu rồi. Cô ấy còn hắt cả chậu nước rửa lòng heo vào thím Liêu. Vợ cậu thương cậu lắm đó.”

Phúc Sinh ngẩng đầu lên, thấy Tạ Tiểu Ngọc đang lom khom bận rộn nấu ăn trên bờ đê, hương thịt nồng đậm bay khắp nơi. Trong lòng anh trào dâng một cảm giác lạ lẫm, nhưng có một điều anh chắc chắn – đó là cảm giác vui sướng.

Cậu trai trẻ nhìn Phúc Sinh mặt không biểu cảm lại cúi đầu chăm chỉ làm việc, lắc đầu.

Một người như Tạ Tiểu Ngọc, xinh đẹp lanh lợi vậy mà lại gả cho Diệp Phúc Sinh thì uổng quá. Anh ta không hiểu thích là gì, cũng chẳng biết thương vợ, chắc là một câu ngọt ngào cũng không biết nói. Không hiểu sao Tạ Tiểu Ngọc lại chịu đựng nổi. Uổng quá.

Trên đê, vợ mới cưới của Liêu Đại Dân đội Một – Triệu Hà chạy tới, muốn tìm Tạ Tiểu Ngọc nói chuyện.

“Tiểu Ngọc, tôi có mấy câu muốn nói với cô.”

Tạ Tiểu Ngọc không muốn tự chuốc phiền phức, liền tránh sau lưng bà Trần.

“Dì ơi, con không muốn nói chuyện với cô ta.”

Bà Trần chắn trước mặt, nói:

“Cô gái này, chiếm mất việc dạy học của Tiểu Ngọc còn tới đây làm gì? Tôi thấy Tiểu Ngọc cũng không muốn nghe, cô về đi.”

Triệu Hà vốn đang lên kế hoạch rời khỏi thôn Đại Hà, rồi mới tìm cách ly hôn. Nếu nhà họ Liêu không chịu ly hôn, cô ta cũng sẽ không quay lại.

Trước khi đi, cô ta muốn tới xin lỗi Tạ Tiểu Ngọc – vì đã chiếm mất công việc dạy học khiến Tiểu Ngọc phải gả cho thằng ngốc. Ai mà ngờ thi cử lại được khôi phục, chỉ cần chịu đựng thêm mấy tháng là được rồi.

Triệu Hà nghĩ, cô và Tạ Tiểu Ngọc cũng là người đồng cảnh ngộ, vốn còn định khuyên cô cũng rời khỏi thôn Đại Hà để chờ thi lại. Không ngờ Tạ Tiểu Ngọc ngay cả nói chuyện cũng không muốn.

Triệu Hà thở dài, quay lưng rời đi, viện cớ bị đến tháng nên về nhà thay đồ.

Chuyện nhỏ này không ai để tâm.

Trên đê đã chất sẵn bếp lò, hơn chục đội sản xuất cùng nấu cơm, ganh đua xem đội nào nồi cơm có mùi thịt thơm hơn. Khi xếp hàng nhận cơm, ai nấy đều đứng thẳng lưng.

Lòng heo được luộc chín, dùng mỡ heo chưng ra từ mỡ tảng để xào, sau đó cho củ cải trắng, khoai tây vào, đầy một nồi gang to tướng.

Chân giò được cắt đều tăm tắp, ninh với gia vị hai tiếng, bỏ thêm cải thảo và cà rốt.

Thật ra nếu không cho rau thì hương vị sẽ thuần hơn, nhưng bà Trần và mấy thím kiên quyết phản đối, nói canh ngon như thế mà không bỏ thêm rau thì phí quá. Thêm rau vào mỗi người còn có thể ăn thêm được vài miếng đồ ăn có dính nước thịt.

Ngoài ra còn nấu một thùng to canh gan heo với rau chân vịt, và cơm khoai lang no bụng.

Bà Trần đứng trên đê lớn tiếng hô:

“Đội Ba, ăn cơm thôi nào!”

Thím Liêu là người chạy tới đầu tiên, chân giò heo và lòng heo kho thơm quá mức, bà hôm nay làm việc nặng, bữa sáng lại ăn ít, đói đến mức không chịu nổi.

Bà Trần nói:

“Thím Liêu, bà chê lòng heo mà, sao không về đội Một ăn thịt đi?”

Thím Liêu đỏ bừng mặt, chỉ có thể nói:

“Tôi là người đội Ba, sao lại không được ăn cơm đội Ba?”

Bà Trần cũng không thể thật sự không cho bà ta ăn, múc cho bà một vá chân giò kho rau, một vá lòng heo kho rau.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 38: Chương 38



Thím Liêu liếc nhìn bát của Phúc Sinh, nói:

“Miếng chân giò trong bát của Phúc Sinh hình như to hơn, lòng heo cũng như có thêm một miếng.”

Bà Trần tức đến nỗi gõ cái muôi lớn:

“Người ta là Phúc Sinh, muốn ăn ngon thì Tiểu Ngọc nấu cho, còn tiếc chi một miếng lòng heo, mấy người còn ăn cơm nữa không, mau xếp hàng đi!”

Mấy người phía sau đói đến ôm bụng kêu gào, chen lấn đẩy bật Thím Liêu ra, miếng chân giò bóng loáng mềm nhừ trong bát bà ta rơi xuống đất, rồi bị người chen lên dẫm một cái. Thím Liêu kêu lên thảm thiết:

“Chân giò của tôi! Ai đẩy tôi đó, đền tôi!”

Mọi người đều bị mùi thơm mê hoặc, đói muốn chết, chẳng ai thèm để ý bà ta.

Bát đũa đều tự mang theo, ngay từ khi bắt đầu nấu ăn, mùi thơm đã khiến bụng mọi người cồn cào không chịu nổi.

Một bát cơm trộn khoai lang, một vá lòng heo kho khoai tây đầy nước sốt, một vá chân giò kho củ cải – ai cũng không rảnh để nói chuyện, chỉ lo vội vã nếm thử.

Mấy thím múc cơm tay rất đều, đảm bảo mỗi người đều có một miếng chân giò mềm nhừ thơm ngậy, lòng heo mỗi người được chia khoảng bốn đến năm miếng, còn có rất nhiều củ cải khoai tây thấm nước sốt đậm đà.

Ăn xong còn có thể uống một bát canh gan heo ngon ngọt, thật chẳng gì tuyệt vời hơn.

Các đội viên ngồi quanh bếp lớn, không bỏ sót bất kỳ mùi thơm nào.

“Bà Trần ơi, ngày mai nhất định vẫn phải làm như vậy đó, chân giò mua thêm chút đi, tôi vừa mới cắn được miếng thì thịt đã tan luôn trong miệng rồi!”

Còn muốn ăn thêm một miếng thì tiếc là đã hết, lòng heo cũng ngon, ăn xong thức ăn, lấy nước sốt trộn cơm, ai nấy đều ăn xong với vẻ mặt mãn nguyện.

Bà Trần cười mắng:

“Không phải lúc đầu các người con chê chúng tôi cho ăn lòng heo sao, cái lòng đó rửa cực lắm, mai chúng tôi lại mua năm cân thịt, hầm nồi cải trắng cho các người ăn nhé.”

Nói xong còn liếc nhìn thím Liêu một cái, mặt thím Liêu đỏ ửng lên, dù không ăn được chân giò nhưng nước thịt quá ngon, lòng heo nữa, mấy thứ nội tạng này sao lại có thể nấu ngon như vậy chứ?

Các đội viên không đồng ý, lập tức cử người đi gọi Trần đồ tể, bảo ông mau đến nhà máy chế biến thịt mua đồ ăn cho ngày mai, còn níu lấy đội trưởng sản xuất đòi thêm hai đồng nữa.

Mọi người lại ganh tỵ với Diệp Phúc Sinh, hồi trước ai cũng không xem trọng khi anh cưới Tạ Tiểu Ngọc, bây giờ vợ chồng người ta sống ngày một khấm khá, chỉ riêng tài nấu ăn của Tạ Tiểu Ngọc thôi, nhà họ ăn gì mà không ngon?

Trong khoảnh khắc đó, những người từng chê bai Tạ Tiểu Ngọc đều có chút hối hận.

Ăn xong nghỉ ngơi một lát, mọi người vây quanh bếp lớn lấy nước sôi, Tạ Tiểu Ngọc đã sớm dùng mứt trái cây pha sẵn nước ngọt để nguội, chạy lại đưa cho Phúc Sinh:

“Phúc Sinh, nước ngọt nè, cho anh uống.”

Phúc Sinh lắc đầu:

“Em uống đi.”

“Cùng uống nhé.” Tạ Tiểu Ngọc uống một nửa: “Em uống không nổi nữa, phần còn lại anh uống hết đi.”

Phúc Sinh lúc này mới nhận lấy cái ly, trong nước có mùi trái cây ngọt lịm, nghĩ đến việc lúc nãy Tiểu Ngọc đã uống ở miệng này, mặt anh đỏ bừng, định xoay cái ly sang bên khác để uống.

Nhưng rồi nghĩ lại, sợ Tiểu Ngọc hiểu lầm là anh chê môi cô chạm vào ly, rõ ràng anh chỉ thấy ngại thôi, chứ không hề ghét bỏ, vội vàng xoay ly lại như cũ.

Tạ Tiểu Ngọc nằm sấp lên vai Phúc Sinh cười không ngớt, khiến bao nhiêu thanh niên trai tráng đỏ mắt ganh tị, một thằng đàn ông mà còn được uống nước ngọt, lại được vợ cưng chiều như thế, vậy mà Diệp Phúc Sinh không nở lấy một nụ cười, bực thật!

Mấy thím trêu đùa:

“Tiểu Ngọc với Phúc Sinh tình cảm cũng tốt ghê, A Phân cưới được cô con dâu này là cưới đúng rồi đấy!”

“Cưới đúng thì đúng rồi, Tiểu Ngọc còn không cần sính lễ, không tổ chức tiệc cưới, chứ không nhà A Phân cuối năm thế nào cũng thiếu đói, không biết mấy năm sau mới trả hết nợ.”

Thím Liêu không phục:

“Cháu trai tôi cưới cũng là thanh niên trí thức, người ta cũng không cần sính lễ gì hết.”

Mấy bà thím hôm nay ăn được cơm do Tiểu Ngọc nấu, hương vị ngon không tưởng, khó trách hồi phân gia con dâu hai nhà A Phân không muốn đi, chỉ sợ Thím Liêu cũng đang nói mát.

Bà Trần thân với Cao Phân, liền lên tiếng bênh vực:

“Cũng nhờ vợ cháu chị cướp được công việc giáo viên dạy thay của Tiểu Ngọc, không thì nhà A Phân đâu cưới được Tiểu Ngọc.”

Thím Liêu cười lạnh:

“Tôi nghe từ trạm thanh niên trí thức nói, sắp khôi phục kỳ thi đại học rồi, không chừng Tạ Tiểu Ngọc sẽ lập tức quay về thành phố, lúc đó xem Cao Phân có hối hận không!”

Bà Trần cũng nghe phong thanh, nhưng chưa biết thật giả thế nào, nói:

“Vợ cháu chị cũng là trí thức mà, chị nói người ta, không sợ tự vả à? Chẳng lẽ vợ cháu chị cũng bỏ trốn?”

“Chuyện đó không đời nào xảy ra.”

Thím Liêu nghĩ bụng, nhà mẹ đẻ bà ta có điều kiện tốt, cháu trai mình lại là người nổi bật trong làng, còn là đội trưởng sản xuất, cưới được mấy tháng rồi mà vợ chồng chưa từng cãi nhau, vợ cháu trai bà nó không thể bỏ trốn được.

Hôm nay vợ cháu trai bà cũng đi làm công trình đắp đê, Thím Liêu đứng lên tìm quanh vẫn không thấy người đâu, trong lòng bắt đầu cảm thấy không yên, bèn chạy sang đội Một tìm cháu trai, định bụng nhắc nhở vài câu. Đúng lúc đó, thằng con nhà mẹ đẻ bà – Thiết Trứng – chạy tới báo tin: vợ cháu trai bà đã gom hết giấy tờ, tiền bạc và quần áo trong nhà, bỏ trốn rồi.

Thím Liêu chân mềm nhũn, ngồi thụp xuống—bỏ… bỏ trốn rồi?

Cháu trai bà – Liêu Đại Dân – lập tức quăng cuốc, dẫn người đuổi theo lên huyện tìm vợ.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 39: Chương 39



Đội trưởng của đội Một chạy từ đê sông về để đuổi theo vợ, đội viên của đội Một thì chẳng ai còn tâm trí làm việc, len lén bàn tán râm ran, nói rằng con dâu nhà họ Liêu bỏ trốn, đều là do mấy trí thức trẻ ở điểm trí thức gây ra, nói gì mà kỳ thi đại học sắp được khôi phục, khiến con dâu nhà họ Liêu lung lay ý chí.

Thím Liêu nhớ lại, trước khi cháu dâu bỏ trốn, từng đến đội Một tìm Tạ Tiểu Ngọc, thì thầm nói gì đó. Bà ta xông tới trước mặt Tạ Tiểu Ngọc: “Tạ Tiểu Ngọc, chắc chắn cháu dâu tôi đã nói với cô chuyện muốn bỏ trốn, sao cô không báo trước!”

Phúc Sinh đá một cục đất, bay trúng đầu gối thím Liêu, bà ta cách Tạ Tiểu Ngọc chưa tới một mét đã đập đầu xuống đất, sưng một cục u to tướng, bò dậy định tát Tạ Tiểu Ngọc thì bị bà Trần đẩy ra.

Bà Trần cau có nói: “Cháu dâu bà đúng là có đến, mấy người chúng tôi đều có mặt, Tiểu Ngọc căn bản không nói chuyện với cô ta, cô ta bị bơ nên tự bỏ đi. Giờ tôi nghi ngờ cô ta không chỉ muốn trốn, mà còn muốn kéo Tiểu Ngọc trốn cùng. Chậc chậc, nhà họ Liêu đúng là biết chọn con dâu ha.”

Mấy bà thím cùng nấu cơm cũng lên tiếng làm chứng: “Đúng vậy, Tiểu Ngọc hoàn toàn không để ý tới cô ta.”

Thím Liêu chẳng còn lòng dạ nào làm việc, xin nghỉ về nhà mẹ đẻ, chẳng bao lâu sau, có trí thức trẻ chạy lên đê gọi mấy người đi làm ngoài sông về, nói nhà họ Liêu dẫn người đến điểm trí thức đánh nhau.

Lưu Vân nói với đội trưởng sản xuất một tiếng rồi vội vàng quay lại, lúc Tạ Tiểu Ngọc tan làm đi ngang qua điểm trí thức trẻ thì thấy Lưu Vân trông mệt mỏi, kéo cô lại kể chuyện ầm ĩ xảy ra chiều nay.

Triệu Hà nghe được tin kỳ thi đại học sắp được khôi phục từ Lương Thiên Đông, dù bây giờ vẫn chưa xác nhận, cô ta đã coi đó như cọng rơm cứu mạng, mấy ngày trước đã bắt đầu lên kế hoạch bỏ trốn. Cô ta biết nếu đề nghị ly hôn thì nhà họ Liêu nhất định sẽ kìm chặt không buông, nên giả vờ như không có ý định rời đi, nhân cơ hội đi làm ngoài sông hôm nay, mang theo giấy tờ bỏ trốn.

Triệu Hà mới kết hôn chưa được mấy tháng, hộ khẩu còn chưa kịp chuyển về, cho dù không ly hôn, cô ta vẫn có thể ổn định ở thành phố để thi đại học. Triệu Hà để lại một bức thư, nói cho dù Liêu Đại Dân không chịu ly hôn, đời này cô ta cũng sẽ không quay về nữa, cùng lắm thì cả đời không lấy chồng là được.

Liêu Đại Dân dẫn người đuổi theo không kịp, mẹ chồng của Triệu Hà càng nghĩ càng không cam lòng, dẫn theo chị em dâu và người nhà mẹ đẻ chặn trước điểm trí thức, nói tất cả là do Lương Thiên Đông xúi giục con dâu mình, còn tát sưng cả mặt Lương Thiên Đông.

Lương Thiên Đông cũng phát điên, cầm bình nước sôi ném lại, làm bỏng mấy người, cuối cùng mẹ chồng của Triệu Hà và Lương Thiên Đông đều bị đưa vào bệnh viện huyện.

Triệu Hà bỏ trốn, để lại một đống rắc rối. Lưu Vân nói: “Lương Thiên Đông đã làm xong thủ tục về thành phố, chắc ra viện là về luôn. May mà chị không dính vào cái đống rối ren đó, không thì cô ta đi rồi, nhà họ Liêu lại quay sang trút giận lên chị mất.”

Nhà họ Liêu bị con dâu bỏ trốn, từng đến nhà mẹ đẻ của Triệu Hà tìm một lần, nhưng nhà mẹ đẻ nói không thấy người, không biết Triệu Hà đang trốn ở đâu. Nhà họ Liêu tốn mất mấy chục đồng tiền đi đường mà chẳng tìm được ai, lại chạy đến điểm trí thức mắng chửi mấy lần, nhưng sau khi Lương Thiên Đông xuất viện thì không quay về điểm trí thức mà về thẳng thành phố, khiến nhà họ Liêu không còn chỗ để trút giận.

Mãi đến ngày 21 tháng Mười, đài phát thanh, báo chí đồng loạt đưa tin kỳ thi đại học từng bị ngừng suốt mười năm sẽ được khôi phục, điểm trí thức trẻ hò reo mừng rỡ, nhưng cũng nhanh chóng trở nên căng thẳng. Kỳ thi diễn ra vào tháng Mười Hai, chỉ còn hơn một tháng nữa. Trước khi xuống nông thôn, những trí thức trẻ này ít nhất cũng học đến cấp hai, gần như ai cũng thức đêm học bài đến sáng, đăng ký dự thi năm đầu tiên.

Người cũng hồi hộp không kém là Cao Phân. Thi đại học được khôi phục rồi, chẳng lẽ Tiểu Ngọc sẽ bỏ trốn sao?

Mấy trí thức trẻ khác vì quá phấn khích mà chẳng buồn đi làm, vùi đầu vào ôn tập, đèn dầu ở điểm trí thức trẻ hai ngày nay đều sáng tới tận sáng hôm sau.

Tiểu Ngọc lại quá đỗi bình tĩnh, sách cũng không lật, vẫn còn tâm trí chăm sóc rau trong nhà kính, thái độ của cô giống hệt như cháu dâu nhà thím Liêu lúc sắp trốn đi.

Thật ra, Tạ Tiểu Ngọc đang chờ. Sau khi có tin chính thức khôi phục kỳ thi đại học, chị dâu cô đã gửi thư báo tin: cây nhân sâm núi đã bán được một trăm đồng, đã gửi tiền cho cô. Lá thư tới trước, phiếu chuyển tiền hôm nay cũng đến, do Lưu Vân mang về cho cô.

Tạ Tiểu Ngọc chạy đến căn nhà cũ, nói với Cao Phân đang nấu cơm rằng cô và Phúc Sinh chuẩn bị học lại để thi đại học.

Cao Phân sững sờ, Tạ Tiểu Ngọc thi đại học thì bà không ngạc nhiên, nhưng Phúc Sinh thì sao có thể thi?

“Mẹ, mẹ thử nghĩ xem, hồi tiểu học Phúc Sinh học có giỏi không?”

Cao Phân hồi tưởng lại, hồi nhỏ Phúc Sinh xác thực là có đi học. Nó tính tình quái gở, thầy cô gọi cũng không trả lời, nhưng lần nào kiểm tra cũng được điểm tuyệt đối. Vì quá không hòa đồng nên thường xuyên bị bắt nạt, học xong tiểu học là nghỉ luôn.

“Ý con là, thông minh của Phúc Sinh cũng có thể dùng để học hành.”

“Dĩ nhiên rồi.” Tạ Tiểu Ngọc cười nói: “Con đã lãng phí hai năm học, năm nay không chắc chắn, học lại với Phúc Sinh một năm, sang năm thi cùng nhau.”

Cao Phân bắt đầu d.a.o động, Phúc Sinh vốn đã thông minh, ai mà chẳng mong nhà có người có tri thức, có văn hóa: “Nhưng mà, cho dù Phúc Sinh thi đỗ, sau này đi làm thì sao? Thành phố đâu có như nông thôn, cứ cắm đầu làm việc là xong, nó không biết giao tiếp, dễ bị tẩy chay lắm.”
 
Back
Top Bottom