Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến

Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 20: Chương 20



Tạ Tiểu Ngọc vội hỏi: “Phúc Sinh, anh định chữa thế nào?”

“Đi hái thuốc.”

Vậy là phải lên núi rồi. Trên núi sau làng Đại Hà thực sự có không ít dược thảo. Động vật trong núi khi bị bệnh sẽ tự đi tìm cỏ thuốc để ăn. Từ xưa đến nay, hình dáng các loại dược thảo không thay đổi, Phúc Sinh nhận ra được.

Tạ Tiểu Ngọc nhìn mưa lớn bên ngoài, lo lắng hỏi: “Bây giờ là ban đêm, mưa lại lớn thế…”

“Không sao.”

Phúc Sinh cầm đèn pin chuẩn bị đi. Trước kia, môi trường sinh tồn của anh còn khắc nghiệt hơn thế nhiều. Giờ còn có đèn pin, có thứ để soi sáng. Ở cổ đại, anh và đồng đội phải chạy trong rừng sâu núi thẳm giữa cơn mưa như trút, sau lưng còn có truy binh. Giờ chỉ là đi tìm dược thảo, chẳng đáng ngại.

Giang Hoài Sơn cầm lấy áo mưa, đuổi theo: “Phúc Sinh, tôi đi cùng cậu!”

Phúc Sinh quay đầu: “Anh, vướng chân.”

Giang Hoài Sơn ngớ người, Phúc Sinh là vì con trâu của đội mà lên núi tìm thuốc, lỡ cậu ấy xảy ra chuyện gì, thì anh không thể ăn nói với vợ mới cưới của Phúc Sinh, cũng không ăn nói được với thím Cao Phân.

Chỉ có Tạ Tiểu Ngọc hiểu ý của Phúc Sinh. Giang Hoài Sơn đi theo sẽ khiến Phúc Sinh phải phân tâm chăm sóc, hơn nữa tốc độ của Phúc Sinh khi di chuyển, Giang Hoài Sơn không thể theo kịp.

Tạ Tiểu Ngọc giải thích với Giang Hoài Sơn, Phúc Sinh chỉ là không giỏi diễn đạt. Chuyện nguy hiểm như đi lên núi giữa đêm mưa, ý Phúc Sinh là để anh ấy tự đi một mình là tốt nhất.

Hơn nữa, Phúc Sinh đã biến mất trong màn mưa, Giang Hoài Sơn có muốn đuổi theo cũng không kịp nữa.

Một lượt đi về ít nhất cũng phải hơn một tiếng. Cao Phân thấy Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc còn chưa quay lại, vội chạy đến chuồng trâu tìm người. Nghe nói Phúc Sinh một mình lên núi trong mưa, sắc mặt bà tái nhợt.

Thím Liêu nhìn bộ dạng luống cuống của Cao Phân thì lòng có chút hả hê. Hồi trước, thấy Phúc Sinh giỏi giang, bà ta từng nói với Cao Phân, để Phúc Sinh làm con rể ở rể nhà mình. Cao Phân không đồng ý. Lúc đó, bà còn mỉa mai Cao Phân rằng, một thằng ngốc, làm con rể ở rể thì sao chứ, cưới được vợ đã là tốt rồi.

Sau đó, Cao Phân gả Phúc Sinh cho Tạ Tiểu Ngọc – người không đòi sính lễ, còn mạnh miệng mỉa mai ngược lại, nói con trai bà nếu cưới thì phải cưới người xinh nhất, mà Tiểu Ngọc lại còn là trí thức về nông thôn nữa.

Thím Liêu nói: “A Phân à, con dâu Tiểu Ngọc nhà chị thật chẳng có lương tâm gì cả, Phúc Sinh phải lên núi mà nó cũng không ngăn lại.”

Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ, người đàn bà này là sao thế, rõ ràng đang muốn chia rẽ mẹ chồng nàng dâu. Muốn chia rẽ à? Cô cũng chẳng phải quả hồng mềm dễ bóp đâu!

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Mẹ à, là tại cha của thím Liêu không chịu chữa bệnh cho trâu của đội mình, Phúc Sinh mới bất đắc dĩ phải lên núi. Mọi người nghĩ xem, cha thím Liêu có ý gì vậy? Trâu của đội mình mà chết, thì có lợi gì cho đội nhất của họ? Đội trưởng Giang cũng không mời được bác sĩ thú y ở trạm chăn nuôi. Nếu có bác sĩ ở đây, thì Phúc Sinh đâu cần phải lên núi giữa đêm. Anh ấy làm việc vì tập thể, cớ gì lại bị nói xấu chứ?”

Cao Phân bị Tạ Tiểu Ngọc làm cho bừng tỉnh, liền chỉ vào thím Liêu, cười lạnh rồi nói với Tiểu Ngọc: “Con còn nhỏ, chưa hiểu rõ mánh khóe trong chuyện này đâu. Nếu trâu nhà mình không cứu được, đội một bọn họ đang có một con bê nhỏ chờ bán. Năm nay đội ba nhà mình mà không có trâu, danh hiệu ‘đội sản xuất tiên tiến’ sẽ rơi vào tay đội một.”

Cao Phân tức giận nói: “Liêu Hồng Trà, cô đã gả sang đội ba, hộ khẩu cũng ở đây, mà còn bênh vực đội một. Tốt nhất là dọn cả nhà về đội một đi cho rồi!”

Cao Phân nói trắng ra như thế, Giang Hoài Sơn cũng tức giận thật sự. Khó trách khi anh đến trạm chăn nuôi lại không mời được cháu trai của bác sĩ Liêu. Anh giận dữ nói: “Chờ mai trâu nhà mình khỏi bệnh, tôi nhất định phải đến trạm chăn nuôi khiếu nại!”

Liêu Hồng Trà quýnh lên, hoàn toàn không phải như vậy, chỉ tại Tạ Tiểu Ngọc quá giỏi trong việc chia rẽ. “Cha tôi đã nói là chữa không được thì chắc chắn là không được. Dù Phúc Sinh có tìm được thuốc, cũng chẳng thể chữa khỏi, các người cứ đợi đấy.”

Lão Lý – người chăm sóc trâu mấy năm nay, mấy hôm trước bị con dâu thím Liêu giành mất việc này. Giờ trâu bị bệnh, ông lo đến phát sốt, vội vàng chạy tới: “Đội trưởng, trâu sùi bọt mép rồi, nhìn là biết không ổn đâu!”

Giang Hoài Sơn suýt ngã quỵ. Đúng lúc này, Phúc Sinh mang thuốc trở về. Tạ Tiểu Ngọc thấy anh, vội la lên: “Tránh ra, Phúc Sinh về rồi!”

Thím Liêu thấy Phúc Sinh thật sự hái được thuốc, nếu chữa khỏi thì cộng với việc Tạ Tiểu Ngọc khéo léo khơi chuyện, Cao Phân lại nói bóng gió, chẳng khác nào nói cha bà thật sự không chịu chữa bệnh cho trâu của đội. Một khi bị đổ lên đầu chậu nước bẩn đó, người trong thôn sẽ chỉ trích sau lưng bà.

Thím Liêu hoảng hốt nói: “Thứ cỏ linh tinh gì thế kia, đừng để trâu vừa ăn vào đã chết. Vẫn nên đợi đến sáng mai để cháu trai tôi tới xem. Nó là bác sĩ thú y chính quy.”

Đội trưởng Giang bị bà làm phiền đến mức phát bực. Trâu đang sùi bọt mép, căn bản không đợi được đến sáng mai. Mà dù có đợi được, anh cũng chẳng dám để họ nhà Liêu chạm vào con trâu này nữa. Giờ tất cả hy vọng đều đặt vào chỗ thuốc mà Phúc Sinh mang về.

“Phúc Sinh, nhanh lên!” Giang Hoài Sơn giục.

“Cứu được.” Phúc Sinh nói, rồi lấy chày giã thuốc dược thành nhuyễn, nhét vào miệng con trâu. Con trâu này cũng có linh tính, có lẽ nó biết đây là thuốc cứu mạng, nên nuốt xuống luôn.

Thuốc đã cho uống, giờ chỉ có thể chờ kết quả. Khoảng hơn nửa tiếng sau, con trâu không còn sùi bọt mép nữa, tinh thần cũng có phần hồi phục. Phúc Sinh lại đút thêm một lượt thuốc, còn cho nó uống ít nước sạch. Quan sát thêm một lúc, anh mới chắc chắn nói: “Không c.h.ế.t được.”

Trâu của đội không sao, Giang Hoài Sơn mừng hết biết, liền dẫn đầu khen ngợi Phúc Sinh: “Phúc Sinh, hôm nay may mà có cậu. Hai ngày tới, cậu cứ ở chuồng trâu chăm sóc nó, khỏi phải ra đồng, tôi tính công điểm đủ cho cậu!”

Rồi nhìn quanh đội viên xung quanh, anh nói lớn: “Phúc Sinh hai ngày tới chăm trâu, tính công điểm ngang đi làm đồng. Mọi người không ý kiến gì chứ?”

Các đội viên lần lượt gật đầu: “Không có ý kiến, đều nhờ Phúc Sinh cả, A Phân à, nhà chị có người như Phúc Sinh đúng là giỏi quá.”

Con trâu này đội đặc biệt phân công một người già yếu chăm sóc, được tính công điểm. Trước kia ông Lý chăm sóc thì chẳng có vấn đề gì, từ khi con dâu thím Liêu tiếp quản thì trâu lại đổ bệnh. Việc chăm trâu bị giành mất đã khiến ông Lý ngấm ngầm bất mãn từ lâu.

Ông nghi ngờ nói: “Sùi bọt mép là giống bị trúng độc, đang yên đang lành sao lại bị trúng độc được?”

Phúc Sinh quay đầu nhìn về đống cỏ ở góc tường. Tạ Tiểu Ngọc chú ý tới, cô nhớ trước khi Phúc Sinh lên núi hái thuốc, anh đã kiểm tra đống cỏ. Cô vội nói: “Có khi nào là do đống cỏ có vấn đề không?”

Hiện giờ người chăm trâu là con dâu của thím Liêu. Bà ta vội lên tiếng: “Tạ Tiểu Ngọc, cô đừng nói linh tinh! Con dâu tôi chăm trâu còn kỹ hơn chăm con mình!”

Cao Phân hừ lạnh một tiếng: “Chị gấp cái gì, kiểm tra cỏ một cái là biết thôi.”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 21: Chương 21



Ông Lý chạy đầu tiên về phía góc tường, nhìn thấy đống cỏ mà đau lòng không thôi. Ông tuổi đã cao, lại cô độc, nên đội giao cho việc chăm trâu, mỗi ngày được ghi 5 công điểm, ông rất quý trọng công việc này, bao năm qua chăm rất kỹ.

Dạo này trời mưa, rơm rạ bị mốc mà con dâu thím Liêu không xử lý, trâu ăn vào không bệnh mới lạ. Việc nuôi trâu bị cô ta giành mất làm ông Lý tức giận.

“Đội trưởng, anh xem con dâu nhà thím Liêu kìa, cô ta không biết chăm trâu gì hết, đống cỏ này mốc hết rồi. Còn nữa, nhất định phải có nắng mới được ra đồng hái cỏ cho trâu ăn, nếu không cỏ còn sương, trâu ăn dễ bệnh lắm. Cô ta chắc sợ nắng, sáng sớm đã đi, cứ cho trâu ăn bừa, trâu không bệnh mới là lạ.”

Phải nói trong làng ai nuôi trâu giỏi nhất chính là ông Lý, nên trâu của đội ba mới béo khỏe nhất. Vậy mà chỉ vài hôm, trâu suýt chết.

Hồi trước là bí thư thôn lên tiếng nói giúp, bảo con dâu thím Liêu mang thai, nên việc nhẹ như chăm trâu phải giao cho cô ta. Đội trưởng đội ba chẳng còn cách nào, mới để cô ta làm.

Trong chuồng trâu còn gần nửa đội viên, Giang Hoài Sơn liền tuyên bố: “Trâu vẫn để ông Lý chăm, từ nay, ai cũng đừng hòng cướp việc chăm trâu của ông Lý nữa, trừ khi các người muốn cách chức tôi – đội trưởng sản xuất!”

Thím Liêu ở đội ba vốn không được lòng người, lúc này chẳng ai lên tiếng bênh vực. Cho dù có vài người quen thân với bà ta, cũng không dám mở miệng. Trâu cày là tài sản của đội sản xuất, không có trâu thì phải dùng người để cày ruộng, ai chịu nổi? Nếu giờ mà bênh thím Liêu, chắc chắn sẽ bị đội trưởng mắng cho sấp mặt.

Thím Liêu đen mặt bỏ đi.

Phúc Sinh về nhà thay bộ đồ khô, rồi lại bị ông Lý gọi quay lại chuồng trâu, chăm sóc cẩn thận hai ngày, con trâu đã khỏi bệnh.

Giang Hoài Sơn cuối cùng cũng yên tâm, nhưng vẫn không nuốt trôi cơn giận, ông chạy lên trạm chăn nuôi tìm lãnh đạo khiếu nại. Hôm đó đúng ca trực của cháu trai thím Liêu, anh ta đã không chịu đến chữa bệnh cho trâu, suýt khiến đội ba mất đi một con trâu quý.

Thời buổi này, g.i.ế.c trâu hoặc trộm trâu là trọng tội. Là bác sĩ thú y của trạm chăn nuôi mà không chịu đi khám bệnh cho trâu của dân, đó là vi phạm nghiêm trọng. Lãnh đạo trạm tức giận, lập tức xử phạt nghiêm khắc cháu thím Liêu, điều anh ta đi làm việc dọn chuồng gia súc – công việc vừa khổ vừa bẩn.

Thím Liêu tức đến ngất, cháu thì bị điều đi hốt phân, con dâu thì mất luôn việc chăm trâu nhẹ nhàng, mối thù với nhà Cao Phân càng sâu thêm.

Bà ta ngẫm lại, nguồn cơn của mọi việc đều do thằng con ngốc nhà Cao Phân chạy lên núi hái thuốc. Nếu hôm đó đợi đến hôm sau trạm chăn nuôi cử người xuống, trâu có chữa được hay không còn chưa biết, nhưng ít ra cha bà ta cũng không bị mang tiếng xấu. Giờ thì các thôn lân cận đều không dám mời ông Liêu khám gia súc nữa, nhà mẹ đẻ mất đi bao nhiêu là quà biếu.

Thím Liêu nói: “Thằng con ngốc nhà Cao Phân là tên lưu manh thối tha, dám lén nhìn phụ nữ tắm, tôi phải lên công xã tố cáo nó!”

Phải cho nó bị bắt, để Cao Phân cũng biết thế nào là bị người đời chỉ trỏ sau lưng!

Con gái thím Liêu vội lao ra: “Mẹ, không có bằng chứng thì đừng tố cáo bừa!”

Con dâu thím Liêu thì vì mất việc chăm trâu nên cũng căm ghét nhà Cao Phân.

Cô ta chặn em chồng lại: “Cô cũng biết xấu hổ chút đi, tắm bị người ta nhìn thấy là phải gả cho thằng ngốc đó, Cao Phân không chịu cho con ngốc nhà bà ta đến nhà mình làm con rể, giờ thằng ngốc đó cưới được Tạ Tiểu Ngọc rồi, vậy mà cô còn bênh nhà họ nữa à?”

Diệp Phúc Sinh là một lao động khỏe mạnh, nếu gả về làm con rể bên nhà thím Liêu thì bà ta cũng miễn cưỡng chấp nhận, coi như kiếm được một người làm việc không công. Thím Liêu tìm đến Cao Phân, nói con trai ngốc của bà ta đã lén nhìn con gái mình tắm, bảo gả qua là không thể, chỉ cho Phúc Sinh làm con rể đến ở rể nhà bà.

Cao Phân mắng thím Liêu một trận te tua, không cho phép bà ta bôi nhọ danh tiếng của Phúc Sinh. Hai người ngay tại chỗ xông vào cấu xé nhau, tóc thím Liêu còn bị Cao Phân giật ra mấy lọn. Nhưng thím Liêu không dám lên tiếng làm lớn chuyện, vì nếu danh tiếng của Diệp Phúc Sinh bị bôi nhọ, thì danh tiếng của con gái bà ta còn khó nghe hơn, lúc đó muốn tìm chồng cũng khó.

Con gái thím Liêu tức quá khóc òa lên, nói không phải như vậy. Là tên lưu manh Vương Nhị Lại từng quấy rối cô một lần, buổi tối lại lẻn tới nhìn trộm cô tắm. Đúng lúc đó, Diệp Phúc Sinh đi gánh nước ngang qua sau nhà cô, đã ném đá trúng Vương Nhị Lại.

Cô đứng ở cửa sổ nhìn thấy rõ, chính là Vương Nhị Lại nhìn trộm, bị ném đá trúng thì sợ hãi bỏ chạy, còn ngã một cú. Khi đó Diệp Phúc Sinh đứng rất xa.

Nhưng thím Liêu xông ra chỉ nhìn thấy Diệp Phúc Sinh, liền một mực nói là Phúc Sinh nhìn trộm. Mà Phúc Sinh tính tình kỳ quặc, lại không biết thanh minh, nhờ vậy bà mới giữ được bí mật. Nếu phải gả vì bị nhìn trộm khi đang tắm, thì thà gả cho người ngốc, còn hơn gả cho tên lưu manh Vương Nhị Lại.

Hơn nữa, Diệp Phúc Sinh đẹp trai, chăm chỉ làm việc, chỉ là tính tình hơi kỳ lạ. Con gái thím Liêu nói rằng mình bằng lòng gả cho Phúc Sinh, thế là thím Liêu mới tức giận chạy đi tìm Cao Phân đòi cho Phúc Sinh đến làm con rể.

Nếu chuyện thật sự bị lộ ra là Vương Nhị Lại nhìn trộm cô, thì cô cũng chẳng còn mặt mũi sống ở đời nữa.

---

Tạ Tiểu Ngọc đến kỳ kinh nguyệt, hai ngày đầu đau đến mức không xuống được giường. Chị dâu cả nhà họ Diệp là phụ nữ, hiểu rõ cơn đau bụng kinh khó chịu đến mức nào, mà Tạ Tiểu Ngọc thì lại yếu ớt, mỗi khi đến tháng là tay chân lạnh toát.

Mẹ đẻ chị dâu cả trước khi sinh đã chuẩn bị sẵn một túi đường đỏ, một túi long nhãn cho con gái bồi bổ sau sinh. Thấy Tiểu Ngọc đau như vậy, chị dâu cả mềm lòng, nấu một bát nước đường đỏ long nhãn đem sang, thấy Phúc Sinh đứng một bên lóng ngóng không biết làm gì, chị mỉm cười bảo anh ra ngoài.

"Phụ nữ mỗi tháng đều phải trải qua chuyện này, buổi tối lúc ngủ, cậu nhớ đắp ấm tay chân cho cô ấy nhé."
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 22: Chương 22



Tạ Tiểu Ngọc uống xong bát nước đường đỏ long nhãn, bụng ấm lên nên dễ chịu hơn một chút. Cô đã dùng hết băng vệ sinh, liền nhờ chị dâu cả họ Diệp đến điểm tập trung của trí thức trẻ, mượn mấy miếng từ chỗ của Lưu Vân.

Phụ nữ trong thôn phần lớn vẫn dùng đai kinh nguyệt, Tạ Tiểu Ngọc không quen dùng loại đó. Các cô gái ở điểm trí thức trẻ mỗi tháng đều phải lên huyện mua băng vệ sinh, món này không thể tiết kiệm được.

Chị dâu cả giúp cô đi mượn, không lâu sau thì Lưu Vân đến, lấy từ trong túi ra một gói băng vệ sinh đưa cho cô. Tạ Tiểu Ngọc nhận lấy rồi nói:

“Chị Lưu, em đưa chị tiền, mấy hôm nữa chị đi huyện thì giúp em mua thêm hai gói nữa nhé. Gần đây em không dám ra ngoài huyện.”

Lần trước Lương Thiên Đông nói Lương Phù sẽ đến huyện, tuy không chắc chắn, nhưng Tạ Tiểu Ngọc không dám liều. Nhỡ đâu đúng lúc chạm mặt, cô có thể bị Lương Phù đánh ngất rồi bắt đi. Trong lòng cô là nghĩ đã thấy sợ.

Lưu Vân thở dài, Tạ Tiểu Ngọc bị một kẻ thần kinh như Lương Phù đeo bám, đúng là xui xẻo.

Hôm cãi nhau ở ngoài đồng đó, sau khi tan làm, Lương Thiên Đông than thở nói rằng do Tạ Tiểu Ngọc mà đội trưởng đội ba đã chuyển cô ta sang đội một nghiêm khắc hơn, khiến cô ta không còn thời gian lười biếng.

Lưu Vân được phân vào đội ba nên cũng nghe đội viên kể lại chuyện xảy ra. Là Lương Thiên Đông trước tiên xúi giục Tạ Tiểu Ngọc ly hôn, không thể trách người ta được.

Lưu Vân sau một ngày làm việc cũng rất mệt mỏi, nhưng so ra vẫn dễ chịu hơn Lương Thiên Đông. Đội trưởng đội ba là người tử tế, với các trí thức trẻ như họ thì nhắm một mắt mở một mắt. Làm việc ở đội ba thoải mái hơn đội một nhiều. Cô khuyên Lương Thiên Đông:

"Nhà cô cũng có chút quan hệ, lo mà sớm làm hồ sơ bệnh lui về thành phố đi. Tôi thấy Tiểu Ngọc sẽ không ly hôn đâu, bảo người nhà cô đừng mong nữa, khổ làm gì chứ."

Lương Thiên Đông nói, nhà họ Lương là do anh họ cô ta làm chủ, anh họ không chịu giúp làm thủ tục, cô ta cũng không về được.

Ai, mấy chuyện rắc rối giữa các trí thức trẻ, cô cũng không khuyên nổi nữa, ai lo chuyện nấy thôi.

Lưu Vân nhận lấy tiền của Tạ Tiểu Ngọc rồi nói: "Đúng lúc mấy ngày tới chị sẽ lên huyện, em còn thiếu gì nữa không?"

“Nếu có thì mang giúp em ít gia vị nhé, em muốn nấu món ngon cho Phúc Sinh nhà em ăn.”

Không có gia vị, dù tay nghề tốt mấy thì món ăn cũng kém đi một phần.

Lưu Vân cười nói: "Em thật sự định sống cả đời với Phúc Sinh đấy à?"

Lưu Vân còn tưởng Tạ Tiểu Ngọc chỉ là mượn Phúc Sinh để tránh né Lương Phù. Ở điểm trí thức trẻ hai năm trời, Tạ Tiểu Ngọc lười xuống bếp, toàn nộp tiền và tem phiếu rồi ăn chung với nhóm trí thức, thà rửa bát chứ không chịu nấu cơm. Vậy mà về nhà họ Diệp, cô đã nấu hai bữa ngon lành: một bữa cơm thịt kho, một bữa tiệc cá, thơm đến mức cả điểm trí thức trẻ đều ngửi thấy.

"Đương nhiên rồi, sau này em còn phải cùng Phúc Sinh lên thành phố nữa cơ." Chỉ cần cố thêm chút nữa, thi đại học khôi phục, cải cách mở cửa, thì tương lai sẽ rộng mở hơn nhiều.

Lưu Vân tưởng Tạ Tiểu Ngọc nói là đưa Phúc Sinh về nhà mẹ đẻ, mà không biết nhà mẹ đẻ của cô có chấp nhận chàng rể tính cách kỳ lạ này không. Ai...

Lưu Vân thấy Tạ Tiểu Ngọc đang viết danh sách gia vị, cười mắng cô hoang phí: “Nhà em đến mười miệng ăn, Phúc Sinh ăn một miếng em cũng phải nấu mười phần, có bao nhiêu tiền cũng chẳng đủ tiêu như thế.”

Tạ Tiểu Ngọc lắng nghe bên ngoài không có ai, hạ giọng nói: “Em định bàn với mẹ chồng chuyện phân ra ở riêng, ra riêng rồi thì em mới có thể chăm Phúc Sinh béo lên một chút.”

“Chuyện mẹ chồng em đồng ý còn dễ, hai ông anh và chị dâu chắc chắn không chịu đâu.”

Phúc Sinh làm việc gấp đôi người thường, nhà chị dâu hai còn hai thằng con trai, nhà chị dâu cả có một đứa con gái, bụng lại còn đang bầu nữa, không phân ra thì hai ông anh được lợi.

Trong làng, cha mẹ còn sống thì hiếm ai phân nhà riêng. Lưu Vân nói: “Em muốn phân nhà, e là không dễ đâu.”

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ bụng, mẹ chồng miệng tuy ghê nhưng thật ra lại thiên vị Phúc Sinh, chắc bà ấy sẽ đồng ý thôi.

“Không sao, em cứ nói thử xem mẹ chồng phản ứng thế nào.”

Buổi tối, Phúc Sinh lại bưng sang một bát nước đường đỏ long nhãn, gọi Tạ Tiểu Ngọc uống hết.

“Chị dâu nấu đó.”

Tạ Tiểu Ngọc đã đỡ hơn nhiều, đường đỏ và long nhãn quý lắm, là phần chị dâu để dành cho lúc ở cữ. Tạ Tiểu Ngọc dự định đợi bố mẹ gửi phiếu đường tới, sẽ mua nửa cân đường đỏ tặng lại chị dâu để trả nghĩa.

Đã nấu rồi thì không nên lãng phí, cô cũng rất thích uống loại nước đường đỏ ngọt ngào này. Uống xong, cô nói với Phúc Sinh:

“Phúc Sinh, anh nói với chị dâu là em đỡ đau rồi, bảo chị ấy đừng nấu nước đường nữa.”

Phúc Sinh bưng bát không đi ra ngoài. Tối đến, khi đi ngủ, anh nhớ tới lời chị dâu dặn là phải đắp ấm tay chân cho Tiểu Ngọc. Phúc Sinh không thích bị người khác chạm vào, anh cũng tuyệt đối sẽ không chủ động chạm vào người khác, nhất là phụ nữ.

Nhưng Tiểu Ngọc thì khác, hôm nay cô đau đến mức anh tưởng cô sẽ c.h.ế.t vì đau.

Phúc Sinh đặt đôi bàn chân lạnh toát của Tạ Tiểu Ngọc vào g*** h** ch*n rắn chắc của mình, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô trong bàn tay to ấm áp.

Tạ Tiểu Ngọc ngạc nhiên vô cùng, Phúc Sinh để cô chạm vào người, lại còn là anh chủ động nữa, đây đúng là một bước tiến lớn! Trên người Phúc Sinh thật sự rất ấm, tay chân cô nhanh chóng ấm lên, ngủ cũng rất ngon giấc.

Khi ngủ say, cô lại bước vào giấc mơ của Phúc Sinh. Trong giấc mơ ấy là cảnh Phúc Sinh vừa mới xuyên đến đây, lúc đang gánh nước thì phát hiện Vương Nhị Lại đang bò rạp trên cửa sổ sau bếp nhà thím Liêu, lén nhìn phụ nữ tắm.

Tạ Tiểu Ngọc nghiến răng tức giận, tên Vương Nhị Lại đúng là đồ cặn bã. Phúc Sinh nhặt một cục đá ném vỡ đầu hắn, khiến hắn phải đến trạm y tế băng bó, vậy mà Phúc Sinh lại bị thím Liêu hiểu nhầm là tên lưu manh rình trộm tắm.

Thời gian lại chuyển, đến cảnh sắp xảy ra: thím Liêu vì chuyện con trâu, vì chuyện không được Phúc Sinh làm con rể, liền đến công xã tố cáo Phúc Sinh là lưu manh. Con gái bà ấy cũng không đứng ra giải thích. Tạ Tiểu Ngọc tức đến phát run.

Cô giận quá mà tỉnh giấc, bật dậy đi gõ cửa phòng mẹ chồng Cao Phân:

“Mẹ ơi, con có chuyện gấp muốn nói với mẹ!”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 23: Chương 23



Tạ Tiểu Ngọc nói nàng nằm mơ, mơ thấy Phúc Sinh dùng đá ném Vương Nhị Lai – kẻ lén nhìn phụ nữ tắm – rồi bị thím Liêu vu cho tội giở trò đồi bại, thậm chí còn đi tố cáo lên công xã.

Cao Phân tức đến sôi máu, lần trước Liêu Hồng Trà cũng từng vu oan cho Phúc Sinh, còn muốn ép Phúc Sinh làm con rể ở rể trong nhà bà ta. Cao Phân tin tưởng nhân phẩm của Phúc Sinh, Tiểu Ngọc ngủ chung giường với anh mỗi ngày mà còn chưa thành thân thực sự, làm sao có thể giống như lời thím Liêu nói là người chẳng ra gì.

Bà gọi Phúc Sinh đến, hỏi:

“Chuyện trong giấc mơ vợ con kể có thật không? Con có từng dùng đá ném Vương Nhị Lai không?”

Gần đây Phúc Sinh hay nằm mơ, luôn cảm thấy bên cạnh có một luồng sức mạnh dẫn dắt, khiến anh lang thang trong giấc mơ. Lần trước còn mơ thấy đứa con của Diệp Tứ, nhăn nhúm, không dễ nhìn, nhưng anh vẫn mỉm cười.

Đêm qua lại mơ thấy chuyện khi mới đến đây, anh dùng đá ném vào sau đầu Vương Nhị Lai. Không ngờ Tiểu Ngọc cũng mơ thấy. Tuy không hiểu rõ ngọn ngành, anh vẫn gật đầu.

Dù không tin vào giấc mơ của Tiểu Ngọc, nhưng Phúc Sinh không phải người biết nói dối. Cao Phân lập tức mặc áo, gọi con trai cả, sang gõ cửa nhà chị Hoa hàng xóm, gọi Đội trưởng Giang ra bàn chuyện.

Dĩ nhiên, Cao Phân không nhắc gì đến chuyện giấc mơ của Tiểu Ngọc. Bà nói với mẹ của Đội trưởng Giang – bà Trần đại nương – rằng Phúc Sinh khi gánh nước đi ngang nhà thím Liêu, đã thấy Vương Nhị Lai đang rình mò bên cửa sổ sau nhà bếp, nhìn trộm phụ nữ tắm. Phúc Sinh bèn dùng đá đuổi gã đi, ai ngờ lại bị thím Liêu vu oan là anh nhìn trộm, còn muốn bắt anh làm con rể ở rể, bị mắng đuổi đi nên ghi hận trong lòng.

Dạo trước Phúc Sinh còn cứu trâu cày của đội sản xuất, lại càng khiến thím Liêu thêm thù oán.

“Tôi nghe nói, Liêu Hồng Trà chạy lên công xã tố cáo Phúc Sinh giở trò đồi bại. Phúc Sinh nhà tôi thật oan uổng quá rồi.”

Bà Trần đại nương không dám tin:

“Lại còn có người vô lương tâm như thế sao? A Phân, chị nghe từ đâu vậy? Có nhầm lẫn gì không?”

“Mai lên công xã hỏi một cái là biết ngay thôi.”

Cao Phân nói: “Phúc Sinh bảo thằng bé dùng đá ném vào sau đầu Vương Nhị Lai, gỡ tóc ra xem có vết thương hay không là rõ ngay.”

Chuyện bại hoại phong hóa thế này không thể xem nhẹ. Hơn nữa, trong các đội sản xuất trong thôn gần đây đều có người mất đồ, toàn là nội y phụ nữ. Đội trưởng Giang lập tức cùng Cao Phân và Diệp Kim Sơn, gọi thêm hai đội viên kín miệng, giữa đêm kéo sang nhà Vương Nhị Lai bắt người.

Vương Nhị Lai chính là ung nhọt của cả làng. Tạ Tiểu Ngọc cũng không ngồi yên. Trong mơ, nàng còn thấy Vương Nhị Lai lẻn đến khu trí thức trẻ rình trộm các cô gái tắm. Tạ Tiểu Ngọc liền kéo Phúc Sinh đến khu trí thức trẻ bắt gã ta.

Ở điểm trí thức trẻ người đông, muốn tắm phải xếp hàng, thường thì đến mười giờ đêm người cuối cùng mới xong để đi ngủ. Vương Nhị Lai đang ghé sát vào cửa sổ nhìn trộm, Tạ Tiểu Ngọc nhặt một viên đá nhỏ đưa cho Phúc Sinh:

“Nhắm vào khớp xương mà ném, lần này đừng để gã ta chạy thoát!”

Phúc Sinh ra tay dứt khoát, viên đá bay trúng kheo chân Vương Nhị Lai một cách chính xác. gã hét thảm một tiếng, quay đầu lại thì thấy lại là thằng ngốc Diệp Phúc Sinh. Muốn chạy mà chân không đứng lên nổi, từ nhà tắm vọng ra tiếng thét của Lương Thiên Đông:

“Có lưu manh! Mau bắt tên lưu manh thối tha!”

Mười mấy trí thức trẻ trong điểm đều xách gậy gộc ùa ra, không hỏi han gì liền đánh cho Vương Nhị Lai một trận, rồi trói gô gã lại.

Cao Phân và Diệp Kim Sơn đến tận nửa đêm mới quay về. Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh về muộn hơn một chút. Lưu Tú Hảo muốn hóng chuyện bị Cao Phân quát cho một trận. Bà giống như đang tìm chỗ xả giận, Lưu Tú Hảo oan ức muốn chết. Cô chỉ là quan tâm thôi mà, không nói thì thôi, tự nhiên bị mắng té tát.

Giang Hoài Sơn lúc đó cũng vừa ở điểm trí thức trẻ dỗ dành mấy người kia về. Trần đại nương vừa châm đèn dầu hỏi:

“Quần áo mất trong làng đúng thật là do Vương Nhị Lai trộm à?”

Giang Hoài Sơn ngượng c.h.ế.t đi được. Mấy người họ chặn trước nhà Vương Nhị Lai thì lại không thấy gã đâu. Anh có hiểu luật một chút, đột nhập nhà người khác hình như là phạm pháp. Cao Phân còn đưa một xã viên đến trạm y tế hỏi thăm, nhân viên y tế nói đúng là hôm đó Vương Nhị Lai có đến băng bó vết thương ở sau đầu.

Sau đó, bên điểm trí thức trẻ có người chạy sang báo tin, Vương Nhị Lai định nhìn trộm các cô gái tắm thì bị bắt tại trận. Giang Hoài Sơn lập tức dẫn xã viên vào lục nhà gã, tìm được mấy bộ nội y phụ nữ. Mặt anh đỏ lựng, vừa xấu hổ vừa tức giận. Sao trong làng lại xuất hiện cái loại súc sinh thế này chứ!

Hiện giờ đã nhét giẻ vào miệng Vương Nhị Lai, nhốt trong chuồng bò, để ông Lý trông coi. Chờ sáng mai sẽ giải lên đồn công an.

Giang Hoài Sơn nói:

“Thím Liêu đúng là không biết điều, chuyện không có bằng chứng mà dám chạy lên công xã tố cáo, mai lại khiến thím Cao phải cãi nhau với bà ta.”

Trần đại nương khinh miệt nhổ một bãi nước miếng:

“Đó là nhà họ Liêu đáng đời! Chuyện con trâu cày của đội sản xuất, còn chưa tính sổ với họ đâu.”



Phúc Sinh từ lúc về đến nhà vẫn luôn ngồi ở mép giường. Mẹ nói, nếu không phải Tiểu Ngọc nằm mơ, thì lần này anh đã bị người ta vu oan là lưu manh, còn có thể bị bắt vào tù.

Còn Tiểu Ngọc thì mệt lắm rồi, đã chui vào chăn ngủ. Cô co người lại, bị giày vò cả nửa đêm, chắc là bụng lại đau rồi?

Lúc trước Tiểu Ngọc đến nhà họ Diệp tìm mẹ, nói là muốn lấy chồng. Mẹ mừng rỡ chuẩn bị cưới vợ cho Phúc Sinh. Phúc Sinh biết mình không giống người khác, không thích nói chuyện, không chịu được việc người khác chạm vào. Người như anh, sư phụ từng nói, tuyệt đối sẽ không có cô gái nào thích, cũng đỡ phiền, khỏi phải lo bị chuyện tình cảm ràng buộc.

Mẹ nói, nếu Tiểu Ngọc không gả vào nhà họ Diệp thì sẽ bị lưu manh trên thành phố cướp đi mất. Thế là anh đồng ý. Sau khi lấy giấy kết hôn ở huyện về, ánh mắt Tiểu Ngọc ngày càng rạng rỡ.

Phúc Sinh không sợ tên lưu manh mẹ nói. Nếu gã dám cướp Tiểu Ngọc, anh có thể đánh gã bỏ chạy. Thật ra Tiểu Ngọc không cần phải sợ gì cả.

Phúc Sinh trở mình lên giường, kéo đôi chân lạnh ngắt của Tiểu Ngọc áp vào chân mình để sưởi. Trời còn chưa sáng, anh đã dậy lên núi. Trên núi có loại quả đỏ, có thể nấu thành siro ngọt ngọt. Nhà không có tem đường, nhưng hái quả đỏ nấu cho Tiểu Ngọc uống chắc cũng có tác dụng như đường đỏ nhỉ?
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 24: Chương 24



Sáng sớm, Tạ Tiểu Ngọc lại bị tiếng ồn đánh thức. Tay chân cô ấm áp, chẳng lẽ tối qua Phúc Sinh lại giúp cô sưởi tay chân?

Tạ Tiểu Ngọc che miệng cười trộm một lúc, Phúc Sinh thật đáng yêu.

Chỉ tiếc là ngoài kia ồn ào quá. Tạ Tiểu Ngọc mặc quần áo rồi ra khỏi phòng, bên ngoài là mấy đồng chí đội liên phòng của công xã, đúng lúc lại là họ hàng bên nhà thím Liêu. Ai nấy mặt mày hầm hầm, đòi Cao Phân giao Phúc Sinh ra.

Cao Phân đang cãi nhau với họ:

“Bắt người thì cũng phải có lý do chứ, các người bắt con trai tôi Phúc Sinh, tội danh là gì?”

Đội trưởng Tề của đội liên phòng cười lạnh:

“Chúng tôi nhận được tố cáo, Diệp Phúc Sinh nhìn trộm phụ nữ tắm, phải đưa về điều tra.”

“Ai tố cáo? Nhìn trộm là con gái nhà ai, hay là vợ người nào? Mấy người phải nói cho bà già này rõ ràng, nếu không, chuyện hôm nay chưa xong đâu!”

Cao Phân vốn rất đanh đá. Một góa phụ nuôi mấy đứa con khôn lớn, không đanh đá một chút thì sao sống nổi.

Đội trưởng Tề nói:

“Chúng tôi cần bảo vệ sự an toàn của người tố cáo, tạm thời không thể tiết lộ. Chờ điều tra rõ ràng rồi sẽ công bố.”

“Phì!” Cao Phân nhổ một bãi nước miếng thẳng vào mặt đội trưởng Tề.

“Là Liêu Hồng Trà tố cáo đúng không? Con gái bà ta bị Vương Nhị Lai nhìn trộm lúc tắm, thấy Phúc Sinh nhà tôi ít nói liền muốn đổ tội lên đầu nó, còn định kéo nó về làm con rể ở rể, kiếm không công một đứa làm c* li! Tôi tát cho mấy cái, bà ta ghi hận trong lòng, vu oan cho Phúc Sinh. Phúc Sinh đã có vợ rồi, đừng có mà bôi nhọ nó!”

Liêu Hồng Trà xông lên cãi nhau với Cao Phân:

“Chắc chắn là chị chột dạ nên mới bảo thằng ngốc nhà chị chạy trốn! Chính là Diệp Phúc Sinh nhìn trộm người ta tắm!”

Cao Phân tức đến đỏ mặt, quay sang nói với Giang Hoài Sơn:

“Đội trưởng, áp giải Vương Nhị Lai đến đây, trả lại sự trong sạch cho Phúc Sinh nhà tôi!”

“Vương Nhị Lai? Sao lại kéo Vương Nhị Lai vào chuyện này?” Thím Liêu cười lạnh: “Đừng nói là các người đã hứa gì cho gã, định để gã nhận tội thay cho thằng ngốc nhà chị nhé?”

Giang Hoài Sơn nhìn tình hình hôm nay, biết không thể xử lý nhẹ nhàng được nữa. Anh cũng chẳng buồn giấu giếm, bảo bà Trần đại nương lấy ra “tang vật” thu được ở nhà Vương Nhị Lai, rồi gọi mấy đội viên tối qua cùng đi, sang chuồng bò dẫn Vương Nhị Lai ra. Họ vạch tóc sau đầu anh ra cho mọi người xem.

“Chúng tôi đã điều tra rõ ràng. Vương Nhị Lai trộm quần áo phụ nữ trong làng, còn nhìn trộm người ta tắm. Tối hôm qua bị bắt tại trận ở điểm trí thức trẻ. Vết thương sau đầu anh ta là do tối hôm đó, khi đang rình trộm phía sau nhà bếp nhà thím Liêu, bị Phúc Sinh dùng đá ném trúng. Anh ta đã đến trạm y tế băng bó, chúng tôi cũng đã xác nhận với nhân viên y tế rồi.”

Bằng chứng rõ ràng. Thím Liêu không nhận cũng không xong. Nhưng bà ta vẫn cố chối, không chịu nhận tội. Vương Nhị Lai vốn đã nổi tiếng là đồ vô lại trong làng, bà tức đến nỗi sôi máu. Con gái nhà bà sao không nói sớm? Giờ thì biết xoay xở thế nào đây!

“Vương Nhị Lai nhìn trộm mấy cô trí thức tắm, nhưng không chứng minh được là anh ta từng đến nhà tôi. Đừng có bôi nhọ nhà tôi nữa!”

Cao Phân vốn dĩ vẫn còn nghĩ đến danh tiếng của con gái nhà người ta, nhưng Liêu Hồng Trà lại dám lên công xã tố cáo, con gái bà ta rõ ràng biết Phúc Sinh bị oan mà không ngăn cản, cũng không đứng ra làm chứng, chuyện này khiến bà giận tím mặt.

Bà lập tức giật miếng giẻ trong miệng Vương Nhị Lai ra:

“Chính mày nói đi, chuyện xảy ra đêm đó là thế nào?”

Vương Nhị Lai trong lòng biết hôm nay mình coi như xong rồi. Đội trưởng đội liên phòng lại có quan hệ họ hàng với nhà thím Liêu, nếu gã mà trở thành con rể nhà bà ta, biết đâu còn có cơ hội xoay chuyển tình thế.

Thế là gã lăn một vòng đến chân thím Liêu, gào khóc:

“Thím ơi, hôm đó là cháu rình trộm phía sau nhà, cháu nguyện ý làm con rể ở rể nhà thím, sau này sẽ hiếu thuận với thím như mẹ ruột!”

Thím Liêu tức đến nghẹt thở, trợn mắt ngất xỉu tại chỗ.

---

Khi Phúc Sinh từ trên núi hái được nửa giỏ quả đỏ trở về, trò lùm xùm trước cửa nhà đã kết thúc. Những người bu lại xem náo nhiệt cũng đã tản đi, thím Liêu được người ta khiêng đến trạm y tế, còn Vương Nhị Lai bị đội liên phòng bắt đi. Mấy cô gái bị trộm quần áo cũng đã hái lá tì bà về nhà để trừ xui.

Tạ Tiểu Ngọc thường thấy lũ trẻ trong làng hái loại quả đỏ này khi đi cắt cỏ heo ăn, rất ngọt. Mấy quả ở mấy ngọn núi gần đây đã bị tụi nhỏ hái sạch, nửa giỏ quả này của Phúc Sinh chắc là do anh vào tận rừng sâu ít người lui tới mới hái được.

Tạ Tiểu Ngọc bốc một nắm hỏi:

“Phúc Sinh, anh hái nhiều quả đỏ vậy làm gì?” Ăn không hết thì cũng hỏng mất.

Đại Trụ chạy tới: “Chú ba, cháu ăn được không?”

Phúc Sinh lắc đầu: “Không được.”

Thấy Đại Trụ như sắp khóc, anh lại nói: “Nấu mứt quả.”

Đại Trụ mắt sáng rỡ, mứt chắc chắn còn ngon hơn: “Cháu đi nhặt củi!”

“Cháu đi nhặt quả, rửa quả.” Tiểu Ni và Tiểu Trụ cùng nhau khiêng giỏ quả ra sân, ngồi lên ghế con, hái từng quả từ nhánh cây vào chậu.

Chỉ có Tạ Tiểu Ngọc biết, Phúc Sinh lên núi hái quả đỏ là đặc biệt dành cho cô, nấu mứt thay đường đỏ.

Lúc này, cô càng mong sớm được ra ở riêng với Phúc Sinh.

Cao Phân thì lòng vui như mở hội. Cưới Tiểu Ngọc cho Phúc Sinh đúng là quyết định đúng đắn. Nếu không có Tiểu Ngọc, với tính cách của Phúc Sinh thì ra ngoài cũng chịu thiệt, ở nhà cũng khó sống. Biết bao người nói nhà bà cưới về một “bà tổ tông”, nhưng đâu có biết, Tiểu Ngọc và Phúc Sinh thật ra là trời sinh một cặp.

Ăn sáng xong còn phải ra đồng, nhưng vì vừa xảy ra chuyện ầm ĩ, nên đã trễ giờ. Tạ Tiểu Ngọc lén vào bếp giúp Cao Phân nấu cơm.

“Mẹ, con có chuyện này muốn bàn với mẹ một chút.”

Cao Phân trừng mắt nhìn cô:

“Nói nhanh đi, đừng úp mở lằng nhằng.”

Tạ Tiểu Ngọc nấu ăn rất ngon, nhưng nếu không tới phiên cô vào bếp, thì tuyệt đối cô không đụng vào bếp lửa. Lần này tự nhiên theo vào bếp, chắc chắn chẳng có chuyện gì hay. Trong lòng Cao Phân chột dạ, bởi vì bà cảm thấy Tiểu Ngọc và Phúc Sinh rất hợp nhau, nên lại càng sợ con dâu này đòi về thành phố.

Tạ Tiểu Ngọc cười cười: “Mẹ, con nói rồi mẹ đừng mắng con nhé. Con muốn ra ở riêng với Phúc Sinh.”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 25: Chương 25



Cao Phân từng có ý nghĩ để Phúc Sinh và Tiểu Ngọc ra ở riêng, nhưng sau khi tính kỹ lại thì thấy không ổn. Phân ra thì không có tiền xây nhà cho tụi nhỏ, mà trong nhà có ba anh em trai, nếu chưa phân gia, sau này Phúc Sinh và Tiểu Ngọc sinh con, bà còn có thể giúp bế cháu.

Tạ Tiểu Ngọc thì thân thể yếu ớt, vai không vác nổi, tay không xách nổi, còn Phúc Sinh thì tính tình quái lạ. Hai người mà ra ở riêng, Cao Phân không yên tâm.

Bà vừa muốn mắng lại sợ hai nàng dâu ngoài kia nghe được, nên đành hạ giọng chửi:

“Con có bị ngốc không đấy? Cái nhà này là cha của thằng cả và thằng ba xây. Phân nhà rồi thì con với Phúc Sinh chẳng được lấy một mảnh ngói đâu! Để hai đứa ra ngủ trên cây cho rồi!”

Tạ Tiểu Ngọc bị mắng cũng không nản chút nào. Thực ra bà mẹ chồng vẫn thiên vị Phúc Sinh. Điều Cao Phân lo là phân gia thì hai người không có chỗ ở, ra ngoài sẽ khổ. Còn Tạ Tiểu Ngọc thì nghĩ, chỉ cần ra riêng, thế nào cũng sẽ tốt hơn bây giờ.

Vì sao Cao Phân lại lo Phúc Sinh không được chia nhà khi phân gia? Tạ Tiểu Ngọc từng nghe người trong làng nói, Phúc Sinh không cùng cha với Diệp Kim Sơn và Diệp Ngân Sơn. Khi cha ruột của hai anh em Kim Sơn – Ngân Sơn mất vì bệnh, Cao Phân mới hơn hai mươi tuổi, lại có ngoại hình quyến rũ nổi bật, một mình nuôi hai con nhỏ, nên bị mấy ông già góa trong làng nhòm ngó.

Sau đó, Cao Phân cứu được một người đàn ông trẻ tuổi từ sau núi. Người này rất khôi ngô, khi hồi phục thì lại chẳng nhớ nổi mình là ai. Khi đó là những năm 50, mới giải phóng xong, không có cách nào để tìm về quê cũ hay tra thân phận trước khi mất trí. Cuối cùng anh ta ở lại làng, lập hộ khẩu rồi sống chung với Cao Phân. Hai người sống rất mặn nồng, người đàn ông đó đối xử với hai đứa con riêng của Cao Phân như con ruột.

Một ngày nọ, anh ta đột nhiên nói mình nhớ được một chút ký ức, muốn quay về tìm xem có thể nhớ thêm gì không. Đàn ông mà, luôn muốn tìm về cội nguồn. Khi đó Cao Phân còn chưa biết mình mang thai Phúc Sinh, nên đã đồng ý. Nhưng từ lần đi ấy, cha ruột của Phúc Sinh không bao giờ trở lại nữa.

Cao Phân cũng không tái giá, một mình vất vả nuôi mấy đứa con khôn lớn.

Nếu phân gia, Cao Phân sợ con cả và con thứ sẽ nói căn nhà ngói này là do cha ruột của họ xây nên, đến lúc đó thì biết làm sao?

Tạ Tiểu Ngọc nói sau khi phân gia có thể thuê nhà trống của đội sản xuất. Tiền thuê nhà ở thành phố cũng chỉ mấy đồng một tháng, thuê của đại đội thì một tháng chỉ khoảng một đồng rưỡi đến hai đồng là đủ.

Trong lòng cô biết, chẳng bao lâu nữa kỳ thi đại học sẽ được khôi phục, cải cách mở cửa cũng sẽ bắt đầu, chỉ cần cố gắng cầm cự đến lúc đó là được. Mấy đồng tiền thuê nhà chẳng đáng bao nhiêu.

Tạ Tiểu Ngọc tình nguyện bỏ chút tiền, dọn ra ở riêng với Phúc Sinh. Đợi đến khi chính sách nới lỏng, sẽ cùng Phúc Sinh lên thành phố.

“Mẹ, con còn chút tiền, lần trước mẹ cho con mười tám đồng tám, giờ còn dư hơn nửa. Con và Phúc Sinh dọn ra ngoài chắc chắn không bị đói. Mẹ nhìn xem Phúc Sinh gầy thế kia, con muốn dọn ra ngoài để bồi bổ cho anh ấy. Mẹ, mẹ đồng ý đi mà?”

Cao Phân trong lòng hơi lung lay. Đúng lúc ấy, người làng bên mang đến hai cân thịt lợn, muốn mời Phúc Sinh sang xem giúp con trâu cày của họ.

“Bác gái Cao, nghe nói Phúc Sinh nhà bác chữa khỏi cho con trâu cày của đội bác. Đội cháu cũng có một con đang bệnh, bác sĩ thú y Lưu xem mấy ngày rồi vẫn chưa khỏi, muốn nhờ Phúc Sinh qua xem thử.”

Lưu Tú Hảo nhìn chằm chằm hai cân thịt kia, nuốt nước bọt. Người trong làng ai cũng ghen tị với nhà họ Liêu ở đội Một. Vì sao ư? Vì ông già nhà họ Liêu biết chữa bệnh cho heo, cho bò, đội nào mời ông đến cũng lễ phép, không ai tay không mà đến, vừa được kính trọng, vừa giúp nhà có thêm miếng thịt miếng mỡ.

Giờ ông già họ Liêu nói bò của đội Ba chữa không khỏi, còn Phúc Sinh lại chữa khỏi, điều đó chứng tỏ Phúc Sinh giỏi hơn ông ta. Dù Phúc Sinh chưa chắc biết chữa bệnh cho gia súc giỏi hơn, nhưng lần này anh gặp may, hái được đúng loại thuốc phù hợp, vô tình chữa khỏi cho con bò.

Điều đó chứng tỏ, Phúc Sinh vận khí tốt đấy chứ.

Lưu Tú Hảo vui mừng khấp khởi, chuẩn bị đi nhận thịt. Hai cân thịt lợn, thêm chút khoai tây, cà rốt nấu kho, cả nhà có thể ăn một bữa thật đã. Quả nhiên Phúc Sinh mang lại phúc khí cho gia đình.

“Mẹ, mẹ để Phúc Sinh đi xem giúp đi mà.”

Cao Phân thì lại có nỗi lo riêng. Trâu cày là báu vật của đội sản xuất, lỡ như Phúc Sinh xem không khỏi, lại ăn thịt người ta đưa, thì thật mất mặt biết bao.

Bà gạt tay Lưu Tú Hảo đang định lấy thịt, nói với lão Dư:

“Vậy để Phúc Sinh qua xem thử, nhưng không dám đảm bảo thuốc hái được sẽ có tác dụng. Hôm nay Phúc Sinh còn phải đi làm, phải báo với đội trưởng sản xuất một tiếng.”

Có thể sang làng bên xem bệnh cho trâu cày, với đội Ba mà nói là chuyện đáng tự hào. Giang Hoài Sơn bèn để Phúc Sinh đi cùng lão Lý – người có kinh nghiệm chăm sóc trâu cày.

Thím Liêu đứng trước cửa nhà, giọng điệu mỉa mai:

“Đội trưởng, lỡ Phúc Sinh làm c.h.ế.t con trâu của làng bên, đội mình chẳng phải sẽ phải đền sao? Tốt nhất vẫn nên gọi bác sĩ thú y ở trạm chăn nuôi. Đội mình sao phải dây vào chuyện này, nhỡ nhà họ Diệp ăn thịt xong, đội mình gặp xui thì sao.”

Lão Dư – đội trưởng đội sản xuất của làng bên – tức giận vô cùng:

“Nhà họ Liêu các người chẳng ăn ít thịt đội sản xuất phát đâu nhé! Bố cô chữa không được, lại không cho Phúc Sinh xem thử à? Tôi nói rõ luôn, lỡ không chữa được, cũng không thể trách Phúc Sinh!”

Lão Dư quay sang nói với Giang Hoài Sơn:

“Dù chữa được hay không, đến mùa xuân sang năm tưới nước gieo trồng, máy bơm dầu của đội tôi sẽ ưu tiên cho đội anh mượn, được không?”

Thế thì tốt quá rồi. Đội của lão Dư có một máy bơm dầu, trước giờ đều để đội Một mượn trước. Tại sao ư? Vì ông già họ Liêu ở đội Một là bác sĩ thú y, ai cũng nể mặt. Mùa xuân cấy lúa chỉ có mấy ngày, không thể để đội nào cũng mượn được máy bơm, đội không mượn được thì chỉ có nước gánh từng gàu tưới bằng sức người.

Đội trưởng Giang giục Phúc Sinh đi theo lão Dư:

“Hôm nay không tính công điểm, mau đi đi.”

Buổi trưa Phúc Sinh và lão Lý vẫn chưa về. Buổi chiều đổ mưa to nên không phải ra đồng. Ba đứa trẻ đã hái và rửa sạch hết chỗ quả đỏ. Tạ Tiểu Ngọc thì cọ rửa sạch nồi sắt đến mấy lần, vì nấu mứt quả kiểu này thì tuyệt đối không được dính chút dầu mỡ nào.

Khi phần thịt quả bắt đầu sôi, Tạ Tiểu Ngọc liền đổ hết chỗ đường phèn đã dành dụm bấy lâu vào. Cao Phân nhìn mà xót xa, cả một gói to như vậy, mà cô ấy cũng nỡ đổ hết vào chỉ để làm món ăn vặt.

Chỗ đường phèn đó là do Tạ Tiểu Ngọc tự mang theo, cô cũng chẳng buồn nói gì, không thấy thì khỏi bận tâm. Cao Phân thì mang theo túi kim chỉ sang nhà bà Trần để khâu đế giày và tán gẫu.

Bên ngoài mưa rơi ào ào. Phúc Sinh buổi trưa không về, không chừng lại đội mưa lên núi hái thuốc. Loại thuốc mà Phúc Sinh tìm được cho trâu cày của đội sản xuất, sau đó lão Liêu cũng lên núi tìm nhưng không sao tìm ra, còn khiến một đội viên đi cùng còn bị trượt ngã, gãy chân, đòi nhà họ Liêu phải bồi thường phần công điểm không làm được.

Thảo nào lão Dư lại đích thân đến mời Phúc Sinh, còn thím Liêu thì cứ châm chọc mỉa mai.

Cao Phân bỏ giày xuống, nói:

“Sáng nay Tiểu Ngọc nói với tôi là muốn ra ở riêng với Phúc Sinh.”

“Sao mà được? Phân gia rồi họ ở đâu chứ?” – Bà Trần lo lắng.

“Tiểu Ngọc bảo vẫn còn ít tiền, định thuê căn nhà trống của đội sản xuất.” Cao Phân rối bời vô cùng.

Bà Trần suy nghĩ một lúc. Tiểu Ngọc là người thành phố, điều kiện gia đình cũng tốt, có lẽ thật sự không để tâm đến chút tiền thuê nhà đó. Sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ quay về thành phố thôi.

Hiện giờ chen chúc ở chung, Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh chẳng khác nào đang làm không công cho cả nhà. Tiểu Ngọc lại yếu đuối mỏng manh, chắc cũng chẳng chịu đựng được lâu. Thay vì đợi đến lúc xảy ra chuyện lớn, thì chi bằng giờ chia nhà dứt khoát cho xong.

Bà Trần nghĩ thông rồi, liền khuyên:

“Vợ chồng thằng cả hiền lành, dễ sống, chẳng có gì đáng nói. Nhưng vợ chồng thằng hai thì khó hòa hợp, vợ nó với Tiểu Ngọc mỗi ngày cãi nhau mấy trận, chi bằng chia nhà ra ở riêng cho xong.”

Cao Phân cũng nghĩ thế. Thôi thì phân gia vậy.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 26: Chương 26



Mứt quả được cho đủ đường phèn, vừa ngọt vừa sánh đặc. Ba cái hũ thủy tinh là vỏ hộp trái cây đóng hộp cũ giữ lại, đều đã trụng nước sôi rồi phơi khô, giờ đem ra đựng mứt. Tổng cộng đựng được ba hũ nhỏ, trong nồi vẫn còn sót lại một ít.

Tạ Tiểu Ngọc múc ra ba cái bát, mỗi bát cho một muỗng mứt, pha thêm nước nóng, cho ba đứa nhỏ nếm thử.

“Ngon hơn nước đường đúng không?” – Tạ Tiểu Ngọc cũng uống nửa bát, ngọt lịm, lại có hương thơm đậm đà của quả đỏ, còn có thể cảm nhận được từng chút thịt quả chưa tan hết.

Đại Trụ uống từng ngụm nhỏ, không nỡ uống hết một lần. Quả đỏ vốn đã ngon, nấu thành mứt pha nước ngọt để uống, thật sự quá tuyệt vời. Dù sau này cậu có hái nhiều quả đỏ như vậy, chắc mẹ cậu cũng không bao giờ nấu mứt cho tụi nhỏ ăn, vì tốn quá nhiều đường phèn.

Dù uống dè chừng, nửa bát nước ngọt thơm mùi quả đỏ cuối cùng cũng cạn sạch. Đại Trụ, Tiểu Trụ và Tiểu Ni luyến tiếc đặt bát xuống, rồi chủ động rửa nồi niêu xoong chảo.

Hôm nay đến lượt Tạ Tiểu Ngọc nấu cơm. Đại Trụ và Tiểu Trụ liền khiêng ra cái lu nuôi lươn mà tụi nhỏ bắt được trong nửa tháng qua.

“Thím ba, tối nay mình ăn lươn được không?”

Hôm qua Lưu Tú Hảo định làm món lươn kho, nhưng Đại Trụ không chịu cho. Cậu còn bị Lưu Tú Hảo mắng cho mấy câu, nhưng Đại Trụ vẫn lý lẽ đầy đủ:

“Thím ba nấu ăn ngon, con muốn ăn món lươn kho do thím ba làm!”

Tạ Tiểu Ngọc sợ mấy con vật mềm trơn nhầy như lươn lắm. Cô nói:

“Nếu tụi con xử lý sạch lươn được, thì thím sẽ nấu mì lươn xào cho ăn.”

Bảo Tạ Tiểu Ngọc tự tay làm thì không thể nào. Chỉ cần thấy lươn trườn bò trong chậu là cô đã trốn ra xa rồi. Nhưng món mì lươn xào dầu nóng cô nấu thì ngon không chê vào đâu được. Trước đây bạn bè thân muốn ăn, đều phải ngoan ngoãn xử lý sạch nguyên liệu, cô mới chịu vào bếp.

Lũ lươn Đại Trụ bắt được không to lắm, đem kho thì không ngon, nhưng lại rất hợp để làm mì lươn xào.

Đại Trụ chưa từng ăn mì lươn xào, nhưng thím ba làm chắc chắn sẽ rất ngon. Cậu làm đúng theo cách Tạ Tiểu Ngọc dạy: cho lươn vào nước nóng trụng sơ, sau đó lấy ra rạch lươn, chỉ cần hai nhát d.a.o là tách được xương sống nguyên vẹn. Lươn được xẻ sợi xong thì cắt đoạn, chuẩn bị sẵn.

Lúc tụi nhỏ đi bắt lươn, còn bắt được bảy tám con cá diếc nhỏ, nuôi trong lu nước. Tạ Tiểu Ngọc đem số cá này làm sạch, rồi chiên vàng hai mặt bằng dầu. Sau đó đổ vào nửa nồi nước sôi, xương lươn cũng không bỏ phí, thả vào nồi hầm cùng để làm nước dùng.

Chỉ riêng nồi nước dùng nấu từ cá diếc và xương lươn, màu trắng đục như sữa, đã thơm ngon đến khó cưỡng. Thịt cá diếc tan vào trong nước, cô dùng rây lọc sạch xương vụn, một nồi nước dùng đậm đà thơm ngọt liền hoàn thành.

Trời mưa nên mọi người đều ở nhà chẳng có việc gì làm. Lưu Tú Hảo từ lúc nấu mứt đến giờ đã thấy bực bội trong lòng. Rõ ràng nấu được ba hũ, theo lý thì mỗi nhà một hũ mới phải, vậy mà Tạ Tiểu Ngọc đem hết cả ba hũ về phòng mình. Đống củi dùng nấu đó còn là Đại Trụ đi nhặt về nữa chứ.

Lươn thì hiếm thế, vậy mà cô ta không kho, lại mang ra xẻ sợi nấu mì, đúng là phí của trời!

Lưu Tú Hảo vặn tai Đại Trụ:

“Con trai con đứa mà cứ vào bếp, chẳng có chí khí gì hết.”

Đại Trụ né ra, nấu ăn thì có gì sai? Nó còn mong học được để sau này tự nấu đồ ngon mà ăn, tuyệt quá còn gì.

“Mẹ rồi cũng ăn đấy thôi.”

Lưu Tú Hảo bĩu môi. Con trai ngoan của cô ta bị Tạ Tiểu Ngọc dạy cho ra hư rồi. Cô ta chạy đến trước mặt Giang Táo Hoa than thở:

“Chị dâu xem kìa, Đại Trụ, Tiểu Trụ, Tiểu Ni, cứ như con ruột của em dâu ba ấy. Mình là mẹ ruột mà bảo còn chẳng nghe.”

Giang Táo Hoa đang may giày đầu hổ cho đứa nhỏ trong bụng, bèn nói:

“Ăn không ít đồ ngon của cô ấy rồi, tôi còn mong con tôi cứ thân thiết như vậy với Tiểu Ngọc thôi. Dù gì cũng là con cô, cô lo cái gì?”

Nói rồi, chị dâu cả cất giỏ kim chỉ, ra giúp nhào bột và cán mì.

Nồi nước dùng trắng đục, thơm ngào ngạt đã ninh xong. Phúc Sinh cũng vừa về, trong tay còn xách theo hai cân thịt lợn. Nói là con bò bên làng bên ăn thuốc xong đã đỡ hơn, chỗ thịt này là chú Dư bảo là phần anh xứng đáng nhận, nên anh mang về.

Tối nay ăn mì lươn xào, không cần dùng đến thịt. Tạ Tiểu Ngọc chỉ cắt một chút mỡ ra để thắng mỡ heo, lươn xào bằng mỡ heo sẽ càng thơm hơn.

Phúc Sinh rửa tay thay đồ, Lưu Tú Hảo liền chạy theo hỏi:

“Phúc Sinh, chỗ chú hái thuốc là ở đâu thế? Sao chỉ có chú tìm được thôi?”

“Trong rừng sâu.”

“Lần sau chú dắt tôi đi với được không?”

Phúc Sinh lắc đầu:

“Nguy hiểm.”

Tạ Tiểu Ngọc pha nửa bát mứt nóng cho Phúc Sinh uống, rồi nói:

“Chị hai, tốt nhất đừng vào rừng sâu. Phúc Sinh có thể về được, chưa chắc người khác đi vào đã ra nổi đâu.”

“Đúng đấy, đội sản xuất còn có người bị gãy chân nữa mà, đâu phải chuyện chơi.” Chị dâu cả nhà họ Diệp cũng lên tiếng.

Phúc Sinh không chịu uống, vì đây là phần dành cho Tạ Tiểu Ngọc. Tạ Tiểu Ngọc ghé tai thì thầm:

“Em hết đau bụng rồi, anh nếm thử xem. Trong phòng mình còn ba hũ nữa đấy.”

Lúc này Phúc Sinh mới chịu uống. Ngọt quá, là cái vị ngon không thể tả nổi.

Chị cả nhà họ Diệp đã cán xong mì. Dùng một nồi khác luộc mì chín. Trên bệ bếp đã bày sẵn mười cái tô lớn. Sau khi chia mì vào từng tô, mỗi tô được chan hai muỗng to nước dùng đậm đà, rồi gắp một đũa lớn lươn xào mỡ heo, rắc thêm chút hành hoa. Tô mì lươn nóng hổi, thơm lừng liền hoàn thành.

Mọi người cúi đầu ăn ngon lành không ngẩng lên nổi. Sao nước lèo lại ngọt đến thế, lươn lại vừa thơm vừa mềm. Đến cả Tiểu Ni cũng ăn hết một tô to, xoa bụng nói:

“Mẹ ơi, con không nhúc nhích nổi nữa rồi.”

“Không ăn nổi mà còn cố ăn nhiều vậy?”

“Tại ngon quá mà.”

Cao Phân thầm nghĩ, Tiểu Ngọc đối xử tốt với Phúc Sinh không phải là giả. Nhưng trong nhà ai cũng như sói đói, Phúc Sinh ăn được một miếng mì lươn, là Tạ Tiểu Ngọc phải nấu cho mười người ăn. Về lâu dài, chắc chắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn.

Thấy mọi người đã ăn xong, Cao Phân cắt nửa phần thịt trong hai cân thịt mà Phúc Sinh mang về, gọi Đại Trụ dẫn em trai em gái mang đến chuồng trâu đưa cho lão Lý. Trâu chữa khỏi cũng có công chăm sóc của lão Lý, thịt này không thể nhà mình ăn hết.

Sau đó, Cao Phân nói với ba người con trai và các con dâu:

“Tiểu Ngọc muốn phân ra ở riêng, mẹ đồng ý rồi. Thằng cả, thằng hai, giờ hỏi hai đứa, có muốn phân luôn không?”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 27: Chương 27



Tạ Tiểu Ngọc muốn phân nhà, không chiếm căn nhà nào của nhà họ Diệp. Cô muốn cùng Phúc Sinh ra ngoài thuê nhà ở. Lưu Tú Hảo không đồng ý, nhưng cũng chẳng tìm được lý do để phản bác.

Nhưng bảo Phúc Sinh dọn ra ở riêng thì tuyệt đối không được. Phúc Sinh chính là phúc khí của nhà họ Diệp. Anh hái được loại thuốc chữa trâu bò cực kỳ hiệu quả, sang làng bên một chuyến mà cả vùng đều biết đến Phúc Sinh của đội Ba. Người có thể vào sâu trong núi, hái được thuốc mà người khác không thể tìm ra.

Lão Liêu từng thấy qua loại thuốc đó, nhưng ông cũng không hái được, điều đó chứng tỏ chỉ có Phúc Sinh mới có cái phúc đó.

Nếu giờ mà phân nhà, thì cái phúc khí đó sẽ bị Tạ Tiểu Ngọc chiếm một mình, sao có thể ích kỷ như vậy được?

Lưu Tú Hảo nói:

“Mẹ, nhà mình đang sống yên ổn, sao phải phân nhà làm gì?”

Cao Phân đáp:

“Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn. Con cũng có hai đứa con trai, sau này chúng lập gia đình chẳng phải cũng phải phân ra sao? Mẹ làm mẹ chồng, tự thấy không thiên vị ai cả. Tiểu Ngọc muốn phân, mẹ không cản. Còn hai đứa có muốn phân hay không, tùy vào tụi con.”

Lưu Tú Hảo giọng đầy tâm tình nói với Phúc Sinh:

“Phúc Sinh, em khuyên vợ mình đi. Mẹ còn sống đây, giờ phân nhà ra sẽ bị người ta nói ra nói vào đấy.”

Phúc Sinh nhìn về phía Cao Phân. Cao Phân mặt khó chịu, nói:

“Mẹ đâu có thể sống cùng tụi con cả đời. Nghe vợ con đi.”

Tạ Tiểu Ngọc khẽ thì thầm bên tai Phúc Sinh:

“Em đã nói chuyện xong với mẹ rồi. Ra ở riêng, em mới có thể nấu riêng món ngon cho anh ăn. Mẹ đồng ý rồi, đừng nghe chị hai.”

Tiếng thì thầm khiến tai ngứa ngứa, khiến Phúc Sinh đỏ cả tai. Phúc Sinh nói:

“Phân nhà.”

Lưu Tú Hảo nghẹn không thở nổi:

“Tiểu Ngọc, em với Phúc Sinh ra ngoài thuê nhà tốn tiền lắm đấy. Cả nhà sống chung chẳng phải tốt hơn à? Đến lượt em nấu cơm, Đại Trụ, Tiểu Trụ còn có thể giúp em nữa.”

Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ, Lưu Tú Hảo đúng là tham đủ thứ, mẹ chồng cũng đồng ý rồi mà còn lắm lời.

Cô nói thẳng: “Chị hai, chị em dâu sớm tách ra sớm yên ổn. Chị đâu định để em nấu cơm cả đời cho mọi người ăn chứ hả? Con chị còn không thể sống với chị cả đời, huống chi là chị em dâu.”

Lưu Tú Hảo: … Cô có tham ăn cơm ngon Tạ Tiểu Ngọc nấu thật, nhưng điều cô sợ là Tạ Tiểu Ngọc sẽ mang hết phúc khí của Phúc Sinh đi mất.

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Mẹ, con với Phúc Sinh đi tìm đội trưởng thuê nhà đây ạ.”

Phòng lớn và phòng nhì nhìn nhau không nói nên lời. Nhà người ta phân gia thường là ầm ĩ không yên, chưa từng thấy ai như Tạ Tiểu Ngọc, dứt khoát nhẹ nhàng, phân nhà mà vui vẻ, không tranh chấp nhà cửa đồ đạc gì cả. Bọn họ còn tự bỏ tiền thuê nhà của đội sản xuất, làm anh cả anh hai còn thấy xấu hổ không kịp, còn đâu mặt mũi mà ngăn cản nữa.

Còn lại phòng hai, Lưu Tú Hảo không muốn phân nhà. Cao Phân mới hơn bốn mươi tuổi, việc trong việc ngoài đều đảm đang, hai đứa con trai của Lưu Tú Hảo còn trông chờ bà chăm sóc. Giang Táo Hoa thì sắp sinh đứa thứ hai, nếu không phân nhà thì mẹ chồng còn có thể đỡ đần. Thêm vào đó, Lưu Tú Hảo kiên quyết phản đối, vợ chồng anh cả vốn hiền lành chất phác, chỉ nói nghe theo mẹ quyết định.

Tối đến, Lưu Tú Hảo trằn trọc không ngủ được, đẩy chồng dậy:

“Em vẫn thấy nhà này không thể phân.”

“Là vợ chồng thằng ba tự ra ngoài ở, cũng không tính là phân nhà.” Diệp Ngân Sơn nói.

“Anh ngốc thật hay giả vờ vậy?” Lưu Tú Hảo nói: “Anh không thấy dạo này Phúc Sinh càng lúc càng may mắn à? Nó lại còn siêng năng. Phân nhà rồi, mình thiệt thòi bao nhiêu anh biết không?”

Diệp Ngân Sơn thấy vợ nghĩ nhiều:

“Mấy làng quanh đây trí thức trẻ cũng sắp đi hết rồi, anh thấy em dâu ba cũng chẳng ở lại làng được bao lâu nữa. Cô ấy với Phúc Sinh sớm muộn gì cũng rời đi, em ghen cũng vô ích.”

Lưu Tú Hảo tức đến đau lòng. Trước khi có Tạ Tiểu Ngọc – cái kẻ chuyên phá rối này – Phúc Sinh chăm chỉ chịu khó, nhà họ Diệp yên ấm thuận hòa, giờ thì bị Tạ Tiểu Ngọc làm cho rối loạn hết.

Giang Táo Hoa cũng trằn trọc không ngủ, nói với chồng:

“Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đi thuê nhà của đội sản xuất, mình làm anh chị mà để vậy sẽ bị người ta nói sau lưng.”

“Lâu ngày sẽ rõ lòng người, chỉ cần anh em đồng lòng, mấy người nói xấu cũng phải câm miệng.” Diệp Kim Sơn nói: “Lần tới phân nhà chính thức, cái gì cần chia thì phải chia, không thể để nhà thằng hai đối xử tệ với vợ chồng Phúc Sinh.”

“Đúng rồi, Phúc Sinh và Tiểu Ngọc không lấy nhà, mấy thứ khác thì chia ba phần cho công bằng.” Giang Táo Hoa nói với chồng như vậy.

---

Sáng hôm sau trời vẫn chưa tạnh mưa. Mưa nên không phải ra đồng, Cao Phân gọi trưởng thôn và đội trưởng sản xuất đến nhà để chủ trì việc phân nhà.

Giang Hoài Sơn nói:

“Phúc Sinh đã cứu con trâu của đội, còn sang làng bên chữa trâu cho người ta, lại giúp đội mình giành được quyền ưu tiên mượn máy bơm dầu của đội họ. Đại đội hiện có hai gian nhà ngói trống, cho Phúc Sinh thuê. Tôi đề nghị, không thu tiền thuê nữa.”

Giang Hoài Sơn nói tiếp, cũng không phải cho ở miễn phí. Về sau để Phúc Sinh chăm sóc trâu cày của đội sản xuất, công điểm chăm trâu xem như bù vào tiền thuê nhà.

Phần lớn đội viên đều đồng ý. Đội sản xuất số ba có hơn sáu mươi hộ với hơn ba trăm miệng ăn, tiền thuê chưa đến hai mươi đồng một năm, chia ra mỗi nhà cũng chỉ được hai ba xu, chẳng đáng là bao. Hơn nữa, nếu không phải Phúc Sinh liều mình lên núi giữa đêm, con trâu cày của đội đã không sống được, mà mua nghé con mới thì tốn đến mấy trăm đồng, coi như số tiền đó là đã được tiết kiệm.

Thím Liêu thì phản đối:

“Nhà đại đội là tài sản tập thể, dựa vào cái gì để Diệp Phúc Sinh ở không? Hai ba xu cũng là tiền, mua được nửa cân thịt rồi đấy.”

Đề nghị của Giang Hoài Sơn bị nghi ngờ khiến anh cũng tức:

“Nếu không phải Phúc Sinh cứu được trâu cày, đội mình phải bỏ ra mấy trăm đồng mua từ đội Một. Mà nhà mẹ đẻ của cô chính là đội Một, họ có tiền, đội Ba bọn tôi cuối năm còn phải đi vay gạo ăn. Nếu thấy không công bằng thì để đội viên bỏ phiếu!”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 28: Chương 28



Giang Hoài Sơn thật sự gọi toàn bộ đội viên tới, chuẩn bị bỏ phiếu quyết định có thu tiền thuê nhà hay không. Nhưng chưa kịp bỏ phiếu, Trạm trưởng Kha của công xã đã vội vàng chạy tới, kéo Phúc Sinh đi ngay:

“Chết rồi, c.h.ế.t rồi! Hơn chục con heo của công xã bị dịch tả heo! Mau gọi Phúc Sinh lên núi hái loại thuốc đã chữa được cho trâu lần trước!”

Trạm chăn nuôi đã cử hai ba bác sĩ thú y đến, nhưng thuốc cho heo uống vào, có hai con lại càng nặng hơn. Mà heo là có chỉ tiêu, mỗi năm phải nộp đủ số lượng cho trạm thực phẩm, tình hình đang rất cấp bách. Có người nói Phúc Sinh đội Ba biết hái một loại thuốc, trâu ăn thì khỏi, biết đâu heo cũng có thể dùng được.

Thực ra trong truyện là con bò bị ốm và tất cả đều nói về con bò, chứ không có trâu. Nhà lộ,n xộ,n mình cố ý dịch sai, bác nào thấy ở đâu mà có truyện cũng dịch sai như vầy là biết rồi đó, chỉ có ăn cắp nó mới giống vầy thôi nha.

Cao Phân nghĩ chuyện này khác với tài sản của đội sản xuất, nếu chữa không khỏi, người ta sẽ trách Phúc Sinh. Bà vội nói:

“Thuốc cho trâu chưa chắc dùng được cho heo, để bác sĩ thú y xem cho chắc.”

Kha Lai Vượng sốt ruột giậm chân:

“Thím Cao, thím nhỏ mọn quá rồi. Dù có chữa được hay không cũng không đổ tội cho Phúc Sinh đâu! Thử cho một con dùng thuốc của cậu ấy xem sao. Thế này đi, chỉ cần Phúc Sinh chịu lên núi hái thuốc, danh hiệu đội sản xuất tiên tiến năm nay, sẽ trao cho đội Ba các người!”

Cao Phân mới chịu buông tay. Miễn không đổ lỗi cho Phúc Sinh là được.

Tạ Tiểu Ngọc lấy đôi ủng cao su cao đến đầu gối và áo mưa cho Phúc Sinh, rồi hỏi:

“Loại thuốc đó… có chữa được dịch tả heo không?”

Phúc Sinh nghĩ một lát. Heo rừng và heo nhà gần giống nhau. Trước khi đến đây, anh từng được huấn luyện trong rừng hai năm, các loài thú bị thương hay bệnh đều biết tự tìm thuốc. Heo rừng tìm loại thuốc khác các loài khác, nhưng có hiệu quả. Heo rừng ăn được thì heo nhà cũng có thể thử xem.

Anh nói: “Không giống nhau.”

Kha Lai Vượng nghe không hiểu: “Sao cơ?”

Tạ Tiểu Ngọc liền giải thích:

“Ý Phúc Sinh là, thuốc cho heo khác với thuốc cho trâu.”

Kha Lai Vượng nhìn cô vợ trẻ mới cưới của Phúc Sinh. Người khác chẳng hiểu nổi vài lời ngắn ngủi của Phúc Sinh, chỉ có cô là hiểu rõ. Ông nói:

“Thím Cao, con dâu nhà thím đúng là rất hợp với Phúc Sinh, cưới được người tốt rồi đó.”

Cao Phân đắc ý: “Tất nhiên rồi.”

Trước đây còn lo cưới phải bà tổ tông về, bây giờ nhìn lại, Phúc Sinh lấy Tiểu Ngọc xong thì phúc khí càng ngày càng nhiều. Không biết là Phúc Sinh mang lại may mắn cho Tiểu Ngọc, hay là Tiểu Ngọc mang lại vận may cho Phúc Sinh nữa.

Kha Lai Vượng vội kéo Phúc Sinh đi:

“Được rồi, tôi sẽ tìm mấy thanh niên khỏe mạnh đi cùng cậu. Mấy bác sĩ thú y bên trạm chăn nuôi dặn là cậu chỉ cần đào vài cây mang về thôi, đừng làm hỏng rễ. Nếu có tác dụng thật, họ sẽ đem về nuôi trồng nhân tạo.”

Phúc Sinh đi theo Trạm trưởng Kha, chuyện phân nhà vẫn tiếp tục. Năm nay không cần tranh giành gì nữa, danh hiệu “đội sản xuất tiên tiến” đã được định sẵn rồi. Giang Hoài Sơn cười đầy tự hào: “Bỏ phiếu thôi.”

Xem còn ai có mặt mũi phản đối nữa không.

Kết quả bỏ phiếu: năm mươi hai phiếu tán thành, hơn mười phiếu phản đối. Đề nghị của đội trưởng được thông qua với tỷ lệ áp đảo.

Mấy đồ dùng làm đồng lớn thì là của tập thể, còn đồ nhỏ là của cá nhân. Nhà Tạ Tiểu Ngọc được chia một cái cuốc, một cái liềm, một con d.a.o đi rừng và các vật dụng ăn uống. Còn như bếp nấu thì nhà họ Diệp cũng không có dư, chẳng thể nào gỡ bếp ra chia được. Tạ Tiểu Ngọc nói sau này sẽ ra tiệm rèn đặt hai cái nồi sắt.

Chén bát, rổ rá, các đồ dùng trong bếp được chia làm ba phần. Hai phần để lại nhà, một phần thuộc về Tạ Tiểu Ngọc. Cả củi khô cũng được chia phần.

Chờ mọi người trong đội đi hết, Cao Phân mới lấy hết tiền tích góp ra. Thật sự không nhiều, chỉ có hơn sáu mươi đồng. Người làm nông bới đất kiếm ăn, năm nào mùa màng tốt thì chia xong lương thực, mỗi nhà cũng chỉ được mấy chục đồng. Năm nào xấu thì đến ăn còn không đủ, nói gì đến chia tiền.

Mấy năm nay đã lần lượt cưới vợ cho hai đứa con trai, chỉ có đám cưới của Phúc Sinh là không đãi tiệc cũng không lấy sính lễ, tiết kiệm được không ít. Bà nói:

“Mẹ giữ lại hai mươi, còn lại bốn mươi lăm đồng, chia cho nhà tụi con mười lăm đồng. Tiền này tụi con phải tiết kiệm mà tiêu, sau này con cái đi học, cặp sách, vở bút đều cần đến tiền cả.”

Việc phân chia nhà cửa lần này rất công bằng. Lưu Tú Hảo muốn phản đối cũng không phản đối nổi. Cô nghĩ, Tạ Tiểu Ngọc là cô gái thành phố mảnh mai yếu ớt, chắc gì đã hiểu được chuyện tề gia nội trợ vất vả thế nào. Chỗ tiền cô ta có, lo sắm đồ sinh hoạt với mắm muối dầu tương còn chưa đủ.

Hơn nữa, đội sản xuất chỉ cho họ ở trong nhà trống, trong phòng thì chẳng có gì cả. Riêng việc làm đồ gỗ, làm bàn ghế, tủ giường thôi cũng tốn biết bao gỗ và tiền công, nhất thời chắc chắn họ chưa dọn ra nổi.

Dù là nhất thời chưa dọn ra được, Lưu Tú Hảo trong lòng cũng không cam tâm. Cô nói với Giang Táo Hoa:

“Chị dâu, chị xem dạo này Phúc Sinh càng ngày càng có phúc. Giờ phân nhà ra rồi, tụi mình đâu còn hưởng ké được nữa.”

Giang Táo Hoa cũng thấy dạo này vận khí của Phúc Sinh rất tốt. Cô nói:

“Phúc Sinh là do cưới Tiểu Ngọc về mới bắt đầu gặp may. Trước khi cưới vợ, chú ấy có khác gì hai anh em đâu. Tôi thì thấy là Tiểu Ngọc gả vào rồi mới giúp Phúc Sinh có phúc như bây giờ.”

Lưu Tú Hảo thì chẳng tin. Tạ Tiểu Ngọc làm gì có cái gọi là phúc khí. Cô ta lấy Phúc Sinh chẳng qua là để trốn lao động thôi!

Hôm nay đến lượt Lưu Tú Hảo nấu cơm. Cô mở vại ra, thấy dưới đáy còn một cân thịt – đó cũng là nhờ phúc của Phúc Sinh. Cô nhìn mà thèm nhỏ dãi:

“Mẹ ơi, tối nay mình làm thịt này ăn đi?”

“Ăn, ăn, ăn, chỉ biết ăn thôi.”

Không phải xuống đồng làm việc, hôm qua vừa ăn mì lươn xào xong, nay lại thèm nữa. Cao Phân lấy ít muối xát lên thịt để ướp, bảo:

“Để dành ăn sau, đâu thể ngày nào cũng ăn thịt.”

Chiều tối, Kha Lai Vượng đích thân dẫn Phúc Sinh về. Cao Phân vội hỏi:

“Hái được thuốc chưa, có hiệu quả không?”

Trạm trưởng Kha vui mừng rạng rỡ, nói:

“Thuốc hái về đã nấu xong, trước tiên cho con heo bệnh nặng nhất uống thử, chỉ nửa ngày mà triệu chứng đã thuyên giảm rõ rệt. Trạm trưởng trạm chăn nuôi còn lấy làm kỳ lạ. Người đi cùng Phúc Sinh kể, phải đi mãi đến tận rừng sâu mới hái được, nếu không có Phúc Sinh dẫn đường, chắc chắn không ai ra khỏi rừng nổi.”

Còn hai cây thuốc vẫn còn nguyên rễ dính bùn đất, trạm trưởng quý như bảo vật, đem về để nuôi trồng và nghiên cứu.

Kha Lai Vượng lấy ra năm mươi đồng:

“Thím Cao, đây là tiền thưởng của trạm chăn nuôi dành cho Phúc Sinh, trạm trưởng đích thân sai người gửi đến công xã!”

Lưu Tú Hảo đang nấu cơm trong bếp, trước mắt tối sầm. Vừa mới phân nhà xong, Phúc Sinh đã kiếm được năm mươi đồng tiền thưởng. Cái phúc này, không còn liên quan gì đến nhà họ Diệp nữa rồi. Năm mươi đồng đấy… năm mươi đồng!
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 29: Chương 29



Vì đã phân nhà, Cao Phân quyết định đưa hết năm mươi đồng cho Phúc Sinh. Anh cả chị dâu không có ý kiến gì, phân nhà rồi thì đương nhiên không tiện hưởng chung vận may của Phúc Sinh nữa.

Trên mặt Lưu Tú Hảo lộ vẻ đau khổ, giống như thể Tạ Tiểu Ngọc vừa ăn trộm mất của cô năm mươi đồng vậy. Năm mươi đồng đấy, nếu chưa phân nhà, thì đó là tài sản chung của cả nhà. Phúc khí ấy, giờ bị Tạ Tiểu Ngọc cướp mất rồi!

Phúc Sinh đã quay người vào phòng sau, lấy ra bộ dụng cụ làm mộc được cất giữ cẩn thận trong nhà: cưa, bào, dây mực... Người chồng đầu tiên của Cao Phân là thợ mộc, thợ mộc trong làng cũng từng là học trò của ông ấy.

Phúc Sinh định tự làm đồ gỗ. Trước kia sống trong rừng thời cổ đại, ành còn từng đốn cây dựng nhà gỗ, chặt tre làm bàn ghế tre. Bây giờ có sẵn dụng cụ, lại càng dễ hơn. Loại bàn bào trong cổ đại cũng tương tự như loại anh đang cầm trong tay bây giờ.

Cao Phân thấy anh lấy hết đồ nghề ra, vội hỏi:

“Con làm gì đấy?”

Phúc Sinh: “Làm đồ gỗ.”

Những ngày trời mưa này, Phúc Sinh ở luôn trong đại đội làm đồ gỗ cho nhà mình. Người ta có chọc ghẹo anh cũng chẳng buồn để ý. Chỉ khi Tạ Tiểu Ngọc mang cơm đến, Phúc Sinh mới chịu buông tay ngồi nghỉ một lát.

Một cái giường, một cái bàn ăn, bốn chiếc ghế dài. Còn lại ghế dựa, ghế thấp, tủ đầu giường, kệ bếp trong nhà đều được Phúc Sinh làm bằng tre. Phía sau núi có cả một rừng tre lớn, chỉ cần nói với đội trưởng một tiếng, chặt vài cây tre lớn cũng chẳng sao cả.

Làm đồ gỗ cũng rất vất vả, Tạ Tiểu Ngọc nấu một nồi cơm thịt kho, còn chưa kịp mang cơm cho Phúc Sinh thì Đại Trụ đã chạy tới gọi cô:

“Thím ba, thím mau đi xem đi, bà nội đang cãi nhau với người ta ở đại đội!”

Xưởng mộc của làng nằm ngay tại đại đội, Tạ Tiểu Ngọc vội vàng chạy tới. Cao Phân và thím Liêu lại đang cãi nhau. Thím Liêu chỉ có một cậu con trai quý như vàng, nhưng lại có tới ba cô con gái. Con rể thứ hai của bà – Hà Dũng – là thợ mộc trong làng, có tay nghề nên cuộc sống so với người khác khá giả hơn.

Con gái út của thím Liêu do chuyện với Vương Nhị Lai mà tiếng xấu đồn ra mấy làng lân cận, hiện đang được gửi lên thành phố ở nhà vợ chồng con gái lớn. Giờ đã tìm được nhà trai để gả, thím Liêu đến nhờ con rể thứ hai làm vài món đồ gỗ để làm của hồi môn.

Chuyện chẳng có gì cả cho đến khi bà ta vừa bước chân vào đại đội thì thấy con rể cãi nhau với Phúc Sinh về mấy cây tre lớn dưới đất. Hà Dũng nói là do mình chặt về, còn Phúc Sinh không nói gì, chỉ đứng đạp lên mấy cây tre. Hà Dũng kéo mãi không được, rồi Phúc Sinh chỉ nhấc chân lên, Hà Dũng đã ngã ngửa ra sau, đập u đầu sưng một cục to.

Cả mối hận cũ lẫn tức giận mới bốc lên, thím Liêu lập tức chửi rủa om sòm, nói Phúc Sinh trắng trợn cướp mấy cây tre mà con rể bà khổ cực vác từ trên núi về.

“Vừa dữ vừa ngốc, nói còn chẳng ra hơi, may mà hồi đó không để nó làm con rể, ai biết lúc nào thì nổi điên đánh người!”

“Dựa vào sức khỏe mà ức h.i.ế.p con rể tôi hiền lành, con rể tôi còn học nghề mộc từ ông bố kế c.h.ế.t tiệt của nó mấy bữa, giờ cái gì cũng để nhà họ Diệp chiếm hết là sao?”

Tạ Tiểu Ngọc đẩy thím Liêu đang mắng chửi Phúc Sinh ra, cúi xuống kiểm tra mấy cây tre to bằng miệng bát, rồi bảo Đại Trụ đi gọi đội trưởng tới.

Chờ đội trưởng đến nơi, cô mới nhìn thẳng Hà Dũng nói:

“Năm cây tre này là Phúc Sinh chặt về, anh lười, không muốn lên núi, thấy Phúc Sinh ít nói dễ bắt nạt nên nhận vơ là mình chặt đúng không?”

Hà Dũng trong bụng nghĩ, làm sao Tạ Tiểu Ngọc đoán được chứ. Dù sao Phúc Sinh cũng ngốc như câm, trong sân đại đội còn mấy chục cây tre to nhỏ, anh ta có lấy vài cây của Phúc Sinh thì cũng không ai nói được gì.

Tre trên núi thì không mất tiền, nhưng những cây to cỡ miệng bát mà vác về thì rất nặng. Anh ta chỉ muốn chiếm chút lợi từ Phúc Sinh thôi.

Cả làng không biết có bao nhiêu người từng lợi dụng Phúc Sinh, xưa nay cậu đều im lặng không nói. Hôm nay lại phản kháng, đúng lúc bị mẹ vợ anh trông thấy.

Giờ bà mẹ vợ ra sức mắng Phúc Sinh, anh cũng chẳng thể cãi lại mẹ vợ được. Dù sao thằng ngốc cũng không biết biện minh, nói gì chẳng được.

Hà Dũng nói: “Cô từng làm giáo viên mà sao lại vô lý như vậy? Tre này là tôi chặt rồi vác về để làm đồ gỗ cho nhà mẹ vợ tôi.”

Tạ Tiểu Ngọc cười lạnh, chỉ vào vết cắt của mấy cây tre đang tranh chấp:

“Chỗ cắt nghiêng này trơn bóng, rõ ràng là bị c.h.é.m gọn bằng một nhát d.a.o rừng. Hà Dũng, đừng khoác lác là anh có thể c.h.é.m đứt tre to bằng miệng bát chỉ với một nhát.”

“Còn nữa, nhìn cái vóc người ốm yếu của anh, anh mà vác được năm cây tre to bằng miệng bát từ trên núi xuống? Đừng tưởng ai cũng là kẻ ngốc!”

Tạ Tiểu Ngọc thử vác mấy cây tre dưới đất, một cây cũng không nhấc nổi. Mấy cây tre này còn rất tươi, vết cắt mới, chắc là được đốn từ sáng nay. Cả làng ai cũng biết Phúc Sinh rất khỏe, ngoài Phúc Sinh ra thì không ai có thể vác một lúc năm cây tre to như vậy.

“Anh vác thử xem nào, vác nổi không?” Tạ Tiểu Ngọc đá con d.a.o rừng về phía Hà Dũng: “Anh chặt cho mọi người xem đi, Phúc Sinh có thể một nhát c.h.é.m đứt, còn anh thì sao?”

Phúc Sinh lặng lẽ nhìn Tiểu Ngọc. Những gì cô nói chính là điều anh nghĩ, chỉ là anh không nói ra được. Anh cũng không rõ vì sao, chỉ là không thể nói thành lời. Sư phụ từng nói, đó là bệnh, cũng là số mệnh.

Nhưng Tiểu Ngọc đã đến. Tiểu Ngọc nói hết những điều anh muốn nói. Sự bứt rứt trong lòng bỗng chốc trở nên bình lặng.

Phúc Sinh nhặt lên một cây tre, to bằng miệng bát mà ở trong tay anh như không có trọng lượng. Anh vung d.a.o rừng mấy cái liền, cây tre bị chặt ra thành nhiều đoạn, mỗi đoạn đều dài bằng nhau, vết cắt nhẵn mịn như một.

Sau đó anh ném con d.a.o rừng tới chân Hà Dũng:

“Đến lượt anh.”

Hà Dũng hoảng hốt lùi về sau. Anh ta làm gì có sức lực như thế, với cây tre to thế này, phải c.h.é.m đến bảy tám nhát mới xong.

“Tôi không làm được đâu.”

“Không làm được mà nói tre này là anh chặt?”
 
Back
Top Bottom