Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến

Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 10: Chương 10



Tạ Tiểu Ngọc nói với Lưu Vân: “Chị Lưu, rắn nước không có độc đâu. Tìm cái gậy mà gạt nó ra ngoài, rồi mua ít thuốc xua đuổi côn trùng rắc xung quanh là được.”

“Được được, chị đi mua ngay.”

Lưu Vân dắt xe đạp ra, nói với Lương Thiên Đông: “Cô mau đem con rắn nhỏ đó đi thật xa thả đi, đừng để nó tỉnh lại rồi không tìm được, nửa đêm lại bò vào chăn cô.”

Lương Thiên Đông sắp khóc đến nơi: “Tôi không dám đâu, Tạ Tiểu Ngọc, cô bảo cái tên ngốc Phúc Sinh nhà cô đem con rắn đi giùm với!”

Tạ Tiểu Ngọc lườm cô ta một cái – đồ thần kinh, cả nhà họ Lương đều là một lũ điên, cô không thèm giúp!

---

Tạ Tiểu Ngọc dọn hết đồ đạc của mình về phòng của Phúc Sinh.

Diệp Kim Sơn và Diệp Ngân Sơn đều có vợ con, hai gian nhà chính ở phía trước chia cho hai nhà họ ở.

Ra cửa sau của gian chính là hai gian phòng nhỏ sau nhà – được xây thêm sau này.

Một gian là của Cao Phân, một gian là của Phúc Sinh.

Dù phòng sau nhỏ, nhưng vẫn còn hơn nằm giường tập thể sáu người ở khu tập kết thanh niên trí thức.

Hơn nữa, Phúc Sinh ở đây – vậy là một gian hai người ở!

Tạ Tiểu Ngọc vui vẻ sắp xếp chăn màn, đồ sinh hoạt mang theo.

Giường chỉ có một cái, lại là giường gỗ cứng.

Tạ Tiểu Ngọc nằm một đêm là cả người đau nhức.

Cô quay sang hỏi Phúc Sinh vẫn đang lúng túng đứng ở cửa: “Phúc Sinh, em trải tấm đệm bông lên giường được không?”

Cô biết Phúc Sinh có chút ám ảnh cưỡng chế – đến cả cái ca đánh răng cũng phải đặt đúng hướng, nếu xáo trộn đồ đạc của anh, dù không nói ra, nhưng anh sẽ thấy rất khó chịu.

Phúc Sinh đứng ở cửa, khó khăn gật đầu.

Tạ Tiểu Ngọc liền trải đệm bông lên giường, rồi phủ ra ga trải giường, tiếp đến là chiếu.

Cô ôm gối của mình ra, lại hỏi: “Phúc Sinh, anh ngủ bên trong hay ngủ bên ngoài?”

Thói quen này cô chưa rõ – vì trước giờ Phúc Sinh toàn ngủ một mình.

Phúc Sinh vào cũng không được, lui cũng không xong, cứ đứng đó cứng đờ.

Cho đến khi cả nhà họ Diệp đi làm về.

Lưu Tú Hảo vừa vào đã thấy nhà bếp lạnh tanh, không một bóng người nấu nướng, còn Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc thì ngồi xổm ở cửa phòng nhỏ phía sau.

Trời ơi đất hỡi – cả chiều không làm gì, đến bữa còn chẳng nấu cơm!

Lưu Tú Hảo bực dọc than thở: “Mẹ ơi, sao Tiểu Ngọc không nấu cơm tối hả?”

Cao Phân nói: “Tay con bé còn chưa khỏi, trước khi Tiểu Ngọc gả vào nhà, chẳng lẽ nhà mình không ăn cơm à? Còn nói nhảm cái gì, mau đi nấu cơm đi.”

Lưu Tú Hảo tức tối đi vào bếp, chị dâu cả họ Diệp cũng vào phụ.

Chị dâu cả đang mang thai, chỉ làm việc nhẹ như thái rau heo cho đội sản xuất.

Cao Phân nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc vẫn ôm gối, còn Phúc Sinh đứng cạnh cũng không nói gì, liền hỏi: “Hai đứa mày ngồi xổm ngoài cửa canh chuột hả?”

Tạ Tiểu Ngọc vội vàng đứng dậy: “Mẹ ơi, Phúc Sinh đến giờ vẫn chưa quyết định là ngủ trong hay ngủ ngoài, con đâu biết trải giường thế nào ạ?”

Cao Phân giận không chịu nổi – bà biết cái tính kỳ cục của con trai mình.

Trong phòng nó có thêm một người, lại là con gái, đổi lại trai nhà khác cưới vợ về ngủ cùng thì mừng muốn chết.

Chỉ có Phúc Sinh là thấy thói quen bị phá vỡ, cảm thấy không thoải mái.

Nhưng không thể theo tính nó mãi được – nếu không thì cưới Tiểu Ngọc về để thờ chắc?

Cao Phân nói: “Phúc Sinh, nếu con không ngủ với Tiểu Ngọc, mẹ đem Tiểu Ngọc trả về điểm thanh niên trí thức đấy!”

Phúc Sinh cau mày đứng lên – Tiểu Ngọc mà về chỗ đó thì không ổn, bên đó có người không ưa cô.

Anh chỉ vào phía trong giường.

Tạ Tiểu Ngọc hiểu ý, đặt gối của mình ở vị trí sát mép giường.

Cô lấy bọc vải mua lúc sáng ra, nói với Cao Phân: “Mẹ, con sang nhà bà Trần bên cạnh nhờ bà ấy may quần áo.”

Nói xong, kéo Phúc Sinh đi cùng.

Lưu Tú Hảo chạy vào phòng sau, thấy trong phòng của Tạ Tiểu Ngọc toàn lọ với chai, trong tủ đầy ắp quần áo bốn mùa, toàn là đồ còn mới tinh hoặc chỉ mặc qua vài lần.

Nhiều quần áo như vậy, còn định may thêm sao?

Nhìn sang tủ của Phúc Sinh thì khỏi nhìn – nhà họ Diệp nghèo, ba anh em toàn mặc đồ rách.

Lưu Tú Hảo vừa giúp Cao Phân cho gà ăn vừa nói: “Mẹ ơi, Tiểu Ngọc đúng là không biết thương người, một tủ đồ như thế còn không biết làm cho Phúc Sinh một bộ mặc cho ra hồn, nó gả vô nhà mình, chỉ biết lười biếng chẳng chịu làm việc.”

Cao Phân đổ cám vào chuồng gà, nói: “Mẹ biết con định hỏi gì. Con định hỏi mẹ có âm thầm cho Phúc Sinh tiền riêng không? Có, nhưng không nhiều bằng hai thằng lớn. Tiểu Ngọc cưới, mẹ cho Phúc Sinh mười tám đồng tám hào – là mẹ bảo nó đưa Tiểu Ngọc đi mua vải may đồ. Hồi con cưới thằng hai, mẹ chi tám mươi tám đồng tiền sính lễ. Tiểu Ngọc chỉ có mười tám đồng tám, ở trong phòng sau cũng không nói năng gì. Con đừng có mà gây chuyện trong nhà nữa nghe chưa.”

Lưu Tú Hảo bĩu môi, nghĩ bụng mẹ chồng ngoài miệng thì bênh Tạ Tiểu Ngọc, nhưng trong lòng chắc chắn cũng khó chịu.

Đợi đến khi Tạ Tiểu Ngọc càng ngày càng ức h.i.ế.p Phúc Sinh, mẹ chồng thể nào cũng không nhịn được mà đuổi Tiểu Ngọc về lại điểm thanh niên trí thức, như vậy phúc khí của Phúc Sinh mới có thể ở lại trong nhà.

Cao Phân trong lòng đúng là có chút khó chịu – Phúc Sinh thật thà không tranh giành, đúng là ngốc nghếch, còn Tiểu Ngọc thì không biết có thể sống với Phúc Sinh được mấy ngày nữa, ai...

Bà thợ may là mẹ chồng của chị Hoa, lúc chị Hoa gả về còn được mang theo cả một chiếc máy may.

Mười dặm tám thôn quanh vùng này, chưa mấy nhà có máy may đâu. Người trong thôn muốn may đồ, đều thích tìm mẹ chồng chị Hoa, vừa nhanh vừa đẹp.

Tạ Tiểu Ngọc mang theo một đống kẹo cưới đổ ra bàn ăn ở phòng chính, lấy vải ra, nhờ mẹ chồng chị Hoa may cho Phúc Sinh một bộ quần áo mới.

Tất nhiên không thể nhờ không, trong thôn cũng có người mặt dày chỉ mang theo hai quả trứng gà, có người thì một bịch mì sợi.

Tạ Tiểu Ngọc còn lấy ra một tấm vải bông, nói:

“Cái này có lỗi, không cần phiếu, cháu mua thêm một tấm. Nhờ bác may cho hai đứa cháu nội bác mỗi đứa một cái quần đùi mặc ngủ.”

Bà thợ may nhìn Tạ Tiểu Ngọc bằng con mắt khác xưa – cô gái nhỏ xinh xắn từ thành phố xuống nông thôn này biết điều ghê.

Người khác đến may đồ đều chỉ mang vài quả trứng, Tiểu Ngọc lại mang cả vải đến.

Quần đùi trẻ con đâu tốn bao nhiêu vải, mà làng quê nghèo như thế, loại vải lỗi không cần phiếu chắc Tiểu Ngọc cũng phải nói hết lời mới mua được.

Bà cười híp mắt:

“Tấm vải bông này may được ba bốn cái quần đùi ấy chứ, không dùng hết đâu.”

Tạ Tiểu Ngọc vội nói:

“Nếu còn dư, vậy bác may giúp Phúc Sinh nhà cháu một cái nhé, để mặc ngủ ạ.”

Phúc Sinh bị bà Trần kéo đến đo người, như bị điểm huyệt đứng đơ tại chỗ không động đậy nổi.

Tiểu Ngọc mua vải xám và đen, là định may đồ cho anh?

Hồi đó ở trại huấn luyện, toàn mặc quần áo của đồng đội c.h.ế.t rồi bị lột lại, sư phụ nói c.h.ế.t rồi là không có giá trị nữa.

Nếu anh chết, cũng sẽ bị l*t s*ch rồi quăng vào bãi tha ma – vì thiêu thì phí củi.

Mà đồ lột ra đều là rách nát, dơ dáy.

Phúc Sinh không nhớ nổi lần cuối cùng mình mặc đồ mới là khi nào.

Anh quay đầu nhìn Tạ Tiểu Ngọc.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 11: Chương 11



Tạ Tiểu Ngọc nói với Phúc Sinh, cô có cả một rương quần áo, còn Phúc Sinh thì chẳng có mấy bộ. Đợi đến khi cả hai có số lượng quần áo ngang nhau, cô cũng sẽ tự tay may đồ.

Hiện tại là thời kỳ đại tập thể, làm đồ lấy tiền là không được, bà Trần dùng máy may của con dâu, kiếm được ít gạo, mì, trứng cho cả nhà là rất tốt rồi. Hôm nay được tặng một tấm vải bông, có thể may quần đùi cho hai đứa cháu, đúng là món quà cảm ơn rất thiết thực.

Chị Hoa thì thầm với mẹ chồng rằng, Phúc Sinh đúng là uổng phí cái mặt đẹp và dáng người cao ráo, tiếc rằng đầu óc không bình thường, cưới một cô vợ yểu điệu như Tạ Tiểu Ngọc, cũng là uổng phí.

Bà Trần thành thạo cắt may quần áo, kiểu dáng ở nông thôn đơn giản, bà làm quen tay từ lâu rồi. Một cái áo ngắn tay, một cái quần dài, nửa ngày là xong.

Nhưng bà Trần lại không nghĩ vậy. Phúc Sinh tuy tính khí kỳ quặc nhưng không hề ngốc, ngược lại còn rất thông minh. Cuối năm tính công điểm, kế toán còn phải nhờ Phúc Sinh tới, công điểm của cả một đội, không cần bàn tính gì, anh ta ngồi vài tiếng là nhẩm tính xong.

Trong làng xây nhà, lợp mái, làm nghề mộc, anh ta chỉ cần nhìn một lần là làm được ngay. Người như thế mà gọi là ngốc, thì cả làng không ai thông minh cả.

Bà nói: “Mẹ thấy là Phúc Sinh có phúc khí lớn lắm. Trước đây phúc khí của nó giữ không nổi, bị cả làng lợi dụng. Giờ có Tiểu Ngọc rồi, mấy kẻ muốn chiếm lợi từ Phúc Sinh, đừng hòng nữa. Nhà bà Phân rồi sẽ ngày càng khấm khá thôi.”

Chị Hoa nói: “Cũng chưa chắc đâu, có khi chính Tiểu Ngọc là người lợi dụng Phúc Sinh ấy chứ?”

Cao Phân lấy vợ cho Phúc Sinh là Tiểu Ngọc, mà thể chất của cô lại yếu, không thể ra đồng làm việc. Nhớ hồi mới xuống Đại Hà thôn, lần đầu ra đồng nhổ cỏ, cô đã bị say nắng ngất xỉu. Sau đó được phân về dạy ở trường tiểu học của làng.

Giờ nhà họ Diệp lại thêm một miệng ăn, sau này chắc sẽ càng vất vả hơn.

Tạ Tiểu Ngọc về nhà thì cơm tối đã nấu xong. Cơm chan rau khoai lang, nhà nào cũng ăn như vậy. Ở đất tự canh, người ta trồng nhiều nhất là củ cải với cải trắng.

Phúc Sinh ăn rất nhanh, điều này liên quan đến môi trường khắc nghiệt anh lớn lên từ nhỏ – ăn chậm một chút thôi là đồ ăn đến miệng cũng bị người khác cướp mất.

Tạ Tiểu Ngọc múc một bát cơm chan rau, rồi đẩy hơn một nửa sang bát của Phúc Sinh.

“Phúc Sinh, em ăn không hết nhiều thế này, anh giúp em ăn một chút nhé, cảm ơn nha.”

Lưu Tú Hảo cũng chưa ăn no.

Thực ra buổi tối không phải lên công, bữa cơm tối không thể nào nấu đủ để cả nhà ăn no nê.

Mỗi người chỉ một bát, không có phần thêm.

Cô ta bực tức nói: “Ăn không hết thì múc đầy làm gì?”

“Tôi múc y như chị hai mà, tôi đảm bảo không đầy hơn chị ấy đâu, vậy cũng không được sao?”

Tạ Tiểu Ngọc ăn ít, nhưng một bát cháo loãng thì không đủ cho Phúc Sinh.

Tất nhiên là cô múc nhiều một chút để chia cho Phúc Sinh ăn.

Phúc Sinh ngẩng đầu nhìn Tạ Tiểu Ngọc.

Trong nhận thức của anh, đồ ăn vô cùng quý giá.

Chia sẻ đồ ăn cho người khác, chẳng khác nào chia nửa cái mạng của mình.

Bởi vì chỉ nửa cái bánh bao cũng có thể cứu sống một mạng người.

Tại sao Tiểu Ngọc lại chia đồ ăn của cô cho anh?

Anh cả chị dâu cưới nhau tám năm, anh hai chị dâu cưới nhau bảy năm.

Cũng chưa từng thấy chị dâu chia cơm trong bát cho anh cả anh hai.

Tiểu Ngọc mới về nhà có một ngày.

Phúc Sinh nghĩ, cô ngốc thế này, sẽ càng ngày càng gầy, rồi sẽ c.h.ế.t sao?

Nghĩ vậy thấy thật đáng sợ.

Phúc Sinh đổi bát cho Tạ Tiểu Ngọc.

“Em ăn đi.”

“Em thật sự ăn không nổi nữa.”

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Phúc Sinh, anh giúp em một chút nhé, đã vào bát anh rồi thì là của anh, ăn đi mà.”

Cao Phân liếc mắt là hiểu ngay ý đồ nhỏ của Tạ Tiểu Ngọc.

Cô đang tìm cách để Phúc Sinh ăn nhiều thêm nửa bát cơm.

Đến cả kẻ hay gây chuyện như Lưu Tú Hảo cũng không bắt bẻ được.

Bà cũng không nói ra.

“Mau ăn cơm đi, ăn xong đi ngủ, đừng phí dầu hỏa.”

Trong thôn mười ngày thì tám ngày cúp điện.

Dầu hỏa cũng phải tiết kiệm.

Không có việc gì thì ngủ là tốt nhất.

Ngủ rồi mới có con, Cao Phân nghĩ vậy.

Phòng phía sau cách âm cũng không tốt lắm.

Lúc đầu Cao Phân sợ bên kia ồn ào quá, còn lấy bông nhét vào tai.

Nhưng một lát lại lo, tháo bông ra, dán tai lên tường nghe thử.

Phòng của đứa con trai út yên tĩnh lạ thường.

Không có động tĩnh gì như bà tưởng.

Bà tức đến mức ném luôn bông bịt tai đi.

Tên ngốc đó, cưới vợ rồi mà không biết ngủ với vợ, c.h.ế.t đi thì biết tìm ai nói cho hiểu đây?

Cao Phân lo lắng cả đêm không ngủ được.

Tạ Tiểu Ngọc lên giường, thấy Phúc Sinh nằm sát mép tường, nhắm mắt nằm ngửa, hai tay đan lại đặt trước ngực.

Tạ Tiểu Ngọc nói:

“Phúc Sinh, anh thả tay xuống đi, đặt vậy đè lên tim không tốt đâu, dễ gặp ác mộng lắm.”

Phúc Sinh lập tức thả tay xuống đặt bên người.

Tạ Tiểu Ngọc bật cười, để cô nằm cạnh thế này, Phúc Sinh cũng phải cố gắng lắm rồi.

Tạ Tiểu Ngọc không vội, từ từ là được.

Cô thổi tắt đèn dầu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

---

Phòng của Phúc Sinh, chuột chui vào là không còn sống trở ra.

Chuột vốn rất tinh ranh, trước đây chẳng con nào dám bén mảng tới nữa.

Nhưng hôm nay có lẽ vì mang theo mùi thức ăn từ điểm tập kết thanh niên trí thức, mấy con chuột đáng ghét lại dám mò đến.

Phúc Sinh nghĩ, đến con rắn nước dài chưa tới một thước Tiểu Ngọc cũng sợ, thì chắc chắn cũng sợ chuột.

Anh dùng đá nhỏ, một viên cho một con chuột, đều b.ắ.n trúng mắt.

Sáng sớm, anh mang ba con chuột đi chôn ở sau núi.

Tạ Tiểu Ngọc hôm qua ngủ rất ngon, Phúc Sinh ra ngoài khi nào cô cũng không biết.

Cô bưng chậu rửa mặt, khăn mặt đi lên bếp trước để đánh răng rửa mặt, bất ngờ thấy Lưu Tú Hảo đang dùng cái ca tráng men mới mua của cô để múc nước súc miệng.

Tạ Tiểu Ngọc hét to:

“Dừng lại đã!”

Lưu Tú Hảo giật nảy mình:

“Sáng sớm hét ầm lên, cô muốn c.h.ế.t à?”

“Chị hai, sao chị lại dùng cái cốc đánh răng của tôi, không vệ sinh chút nào!”

Tạ Tiểu Ngọc ôm chặt hai cái ca in chữ song hỷ đỏ vào lòng.

“Đây là của tôi với Phúc Sinh mà.”

Lưu Tú Hảo trợn cả mắt, đúng là cái đồ nghèo mà làm bộ sang.

Dùng chung một cái cốc thì sao chứ?

Trước khi cô ta tới, cả nhà lớn bé chẳng phải vẫn dùng lẫn à?
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 12: Chương 12



Phúc Sinh vừa về.

Tạ Tiểu Ngọc đưa cho anh một cái ca tráng men mới.

“Phúc Sinh, anh đánh răng xong nhớ mang cốc về phòng mình nhé. Những thứ có thể đưa lên miệng thì không được dùng chung đâu đấy.”

Nhà họ Diệp không ai nói gì Tạ Tiểu Ngọc, dù sao cũng là tiền của cô tự bỏ ra.

Ăn sáng xong phải ra đồng, Lưu Tú Hảo nhìn cổ tay Tạ Tiểu Ngọc vẫn còn đỏ, thầm nghĩ đúng là yếu đuối, cô ta nói:

“Mẹ, trưa nay chắc Tiểu Ngọc phải nấu cơm rồi nhỉ?”

Tạ Tiểu Ngọc chẳng cần Cao Phân mở lời, cô vốn đang muốn nấu món ngon cho Phúc Sinh, liền vui vẻ nói:

“Được, trưa nay con nấu cơm.”

Lưu Tú Hảo bĩu môi, trong lòng đắc ý: ngoài cái đẹp yếu ớt, Tạ Tiểu Ngọc chẳng có điểm gì tốt, không làm được việc đồng áng, nếu còn làm cơm khét nữa thì xem mẹ chồng còn chịu đựng được bao lâu.

Tạ Tiểu Ngọc nói:

“Mẹ ơi, bây giờ đang mùa vụ, anh cả, anh hai với Phúc Sinh đều làm việc nặng, hay là mình mua nửa cân thịt về bồi bổ cho mọi người nhé?”

Nhà đã nửa tháng rồi chưa ăn thịt, người lớn còn chịu được, ba đứa cháu nghe đến thịt là nuốt nước miếng.

Cao Phân đau lòng lấy ra ba hào rưỡi đưa cho Đại Trụ: “Đi mua nửa cân mỡ về.”

Tạ Tiểu Ngọc liền nói: “Vậy để con đi cùng với Đại Trụ.”

Lưu Tú Hảo xót của, sớm biết trưa có thịt thì cô ta đã giành nấu cơm rồi, Tạ Tiểu Ngọc biết nấu nướng gì chứ, phí mất nửa cân thịt.

Cô ta nghĩ lại: đợi đến lúc Tạ Tiểu Ngọc làm cháy thịt, đảm bảo sẽ bị cả nhà ghét bỏ.

Nhà họ Lưu làm ruộng tới tận lúc tan ca cũng không ai về nhà nấu cơm.

Bà Liễu bên cạnh tò mò hỏi:

“Tú Hảo, sao hôm nay cô chưa về nấu cơm vậy?”

Lưu Tú Hảo đã sớm ngừng cuốc, ngồi dưới gốc cây uống nước.

Hôm nay Tạ Tiểu Ngọc nấu ăn, cô ta chẳng muốn về sớm, thà ngồi nghỉ trên bờ ruộng.

Cô ta nói: “Hôm nay đến lượt Tiểu Ngọc nấu cơm.”

Bà Liễu trêu: “Cô giáo Tiểu Ngọc yếu đuối lắm, nghe nói trên thành phố toàn dùng bếp gas, không biết cô ấy có nấu nổi bếp củi không, đừng để cháy mất bữa cơm trưa lại phí cả lương thực, hay là cô về nấu thì hơn.”

Lưu Tú Hảo vờ như không nghe thấy.

Cháy thì càng hay, đã không làm ruộng lại không biết nấu ăn, để xem mẹ chồng có hối hận vì cưới Tạ Tiểu Ngọc vào nhà hay không.

Dù là ở thế kỷ hai mốt hay ở thời đại này, Tạ Tiểu Ngọc đều biết nấu ăn, mà còn nấu rất ngon, chỉ là hai năm xuống nông thôn cô không nấu mà thôi.

Cô cùng Đại Trụ đến quầy thịt ở đội sản xuất, chọn nửa cân thịt ba chỉ.

Đại Trụ nói:

“Thím ba, bà nội bảo mua mỡ về thắng lấy dầu, tóp mỡ xào cải trắng ăn ngon lắm.”

Tạ Tiểu Ngọc cười:

“Thím ba sẽ làm món ngon hơn cho các cháu.”

Cô chọn thịt ba chỉ có cả nạc lẫn mỡ.

Nhà họ Diệp có bảy người lớn, ba đứa trẻ, nửa cân thịt ba chỉ căn bản không đủ ăn.

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ: vừa phải chống đói, vừa ngon miệng, lại cảm nhận được vị thịt đậm đà, vậy thì làm một nồi cơm thịt kho là hợp lý nhất.

Cô chỉ huy ba củ cải con:

“Đại Trụ, cháu đi nhặt ít củi khô. Tiểu Ni, đi ra vườn đào vài củ cà rốt, khoai tây, bóc ít đậu Hà Lan. Tiểu Trụ giúp thím nhóm lửa nhé.”

Trưa nay có thịt ăn, lại là ba chỉ ngon lành, ba đứa nhỏ liền chia nhau làm việc.

Tạ Tiểu Ngọc rửa sạch nửa cân thịt, thái hạt lựu khoảng nửa phân, cà rốt và khoai tây cũng thái hạt lựu.

Cô cho tỏi băm, gừng băm vào chảo dầu phi thơm, sau đó cho thịt ba chỉ vào xào, mùi thịt ngào ngạt vừa bốc lên, Đại Trụ và Tiểu Trụ đã không nhịn được, nuốt nước miếng liên tục.

Thơm quá đi mất, bà nội chưa từng nấu thịt thế này bao giờ, toàn mua mỡ về thắng dầu, rồi dùng tóp mỡ xào cải trắng.

Đại Trụ từng thấy như vậy là ngon lắm rồi, nhưng tóp mỡ xào cải sao có thể sánh được với thịt ba chỉ.

Cậu vội vàng bịt mũi chạy ra ngoài hít thở không khí trong lành — nhưng ngoài kia cũng toàn mùi thịt.

Tiểu Ni đang vo gạo, lượng gạo vẫn như bình thường, nhưng cô bé cảm thấy trưa nay kiểu gì cơm cũng không đủ ăn, vì mùi thịt thơm đến mức người ta không cưỡng nổi.

Thịt ba chỉ tiết mỡ, cô cho thêm hai muỗng tương đậu nhà họ Diệp tự làm, hương tương hòa quyện với thịt, vừa thơm vừa lên màu hấp dẫn.

Sau đó cho cà rốt, khoai tây, đậu Hà Lan vào xào cùng, rau củ càng làm tăng hương vị tươi ngọt, xào chín khoảng sáu phần thì nhấc ra, được một chậu đầy ắp.

Cơm nấu bằng bếp củi của nông gia đúng là thơm đặc biệt.

Gạo sôi lên thì múc bớt nước cơm ra, dùng đũa chọc vài lỗ thông hơi trên mặt cơm, rồi đổ cả chậu thịt và rau củ đã xào lên trên.

Đậy vung lại, rút bớt vài thanh củi, dùng lửa than trong bếp lò, ủ trong nửa tiếng cho cơm chín hẳn.

Cách làm cơm thịt kho này, so với nồi cơm điện đời sau còn thơm hơn nhiều.

Buổi trưa, hàng xóm sau khi tan làm lần lượt về nhà nấu cơm, khi đi ngang qua nhà họ Diệp, mùi rau, thịt, cơm trắng hòa quyện thành một hương thơm kỳ lạ của đồ ăn, lan xa đến hơn mười mét.

Vị giác tự động tiết nước bọt, ai đi qua cũng nuốt nước miếng, ai nấy đều tự hỏi: nhà họ Diệp nấu món gì mà thơm đến mức hồn vía như bay mất thế này?

Người nhà họ Diệp cũng vừa tan làm, đi đến trước cửa nhà chị Hoa bên cạnh thì bị chị gọi lại:

“Bác Cao, quần áo của Tiểu Ngọc may xong rồi, tiện thể bác mang về giúp đi.”

Lưu Tú Hảo ngửi thấy mùi thịt thơm thơm đâu đó, liền nuốt một ngụm nước bọt.

Nhà Hoa Chi Lan có mẹ chồng biết may quần áo nên thường được người ta cho trứng gà, mì sợi khi nhờ may đồ, vì vậy đồ ăn của nhà họ so với nhà họ Diệp thì tốt hơn nhiều, thỉnh thoảng lại có thịt ăn.

Nghĩ vậy, Lưu Tú Hảo lại thấy ghen tị.

Hừ, hôm nay Tạ Tiểu Ngọc mua thịt cũng chẳng biết nấu, lát nữa về nhà phải dạy dỗ cho ra trò.

Cô ta cau có nói:

“Đó là đồ của cô ta, để cô ta tự tới lấy.”

Chị Hoa vốn không ưa gì Lưu Tú Hảo, trừng mắt một cái rồi nói:

“Là quần áo Tiểu Ngọc may cho Phúc Sinh đó. Phúc Sinh, em tới lấy đi.”

Phúc Sinh đờ đẫn nhìn bộ quần áo mới được đưa vào tay — đây là lần đầu tiên trong ký ức của anh, anh có một bộ quần áo hoàn toàn thuộc về mình.

Cao Phấn thì vui ra mặt, con dâu út này không tệ chút nào, biết quan tâm đến Phúc Sinh.

Bà cười hỏi: “A Hoa, tay nghề nấu ăn của cô càng ngày càng giỏi nha, trưa nay nấu món gì vậy, thơm thế?”

Hoa Chi Lan cười:

“Tôi còn chưa bắt đầu nấu cơm đâu, mùi đó là từ sân nhà bác bay ra đấy, chắc Tiểu Ngọc đang nấu món gì ngon cho nhà bác rồi.”

Lưu Tú Hảo buột miệng nói: “Không thể nào! Tạ Tiểu Ngọc sao mà biết nấu ăn được chứ?”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 13: Chương 13



Tạ Tiểu Ngọc dựa vào đâu mà không biết nấu ăn? Cô không chỉ biết nấu mà còn nấu rất ngon nữa là đằng khác.

Cơm thịt kho được cô làm vừa đủ khẩu phần, vẫn là lượng gạo như mọi khi khi nấu cơm trộn khoai lang, đảm bảo mỗi người một bát lớn.

Nhưng lần này, trong cơm không phải là khoai lang mà là những miếng thịt và rau củ thơm ngào ngạt.

Cơm trắng mà Tạ Tiểu Ngọc nấu có độ mềm vừa phải, phần nhân được trộn đều lên, từng hạt cơm đều thấm đẫm nước sốt đậm đà.

Mỗi miếng đưa vào miệng đều có một miếng thịt ba chỉ nhỏ, cắn xuống một cái, phần mỡ và nạc hòa quyện, nước thịt lập tức bùng nổ trong khoang miệng, vị giác tự động điều khiển não bộ ăn thêm một miếng nữa.

Cà rốt ngọt thanh, khoai tây bùi mềm, mỗi miếng đều khiến người ta tự hỏi: sao cơm thịt kho lại có thể ngon đến thế?

Trên bàn ăn chỉ còn tiếng cắm đầu ăn cơm, không ai rảnh để nói chuyện.

Ba đứa trẻ nhỏ từ lúc nấu cơm đã ngồi chờ, giờ thì vừa ăn vừa hối hả xúc từng muỗng lớn, sợ ăn chậm sẽ bị người khác giành mất, đến từng hạt cơm cũng có thể nếm được vị thịt kho, ngon, quá ngon.

Lưu Tú Hảo vừa hận vừa tiếc, ngon đến vậy đúng là không nên để Tạ Tiểu Ngọc nấu.

Cô ta không xuống đồng được, nhưng lại nấu ăn ngon như thế, nửa cân thịt ba chỉ đã khiến cả nhà thỏa cơn thèm, sau này đảm đương luôn việc nấu nướng trong nhà, vậy còn cách nào đuổi cô ta đi nữa?

Tạ Tiểu Ngọc chia nửa bát cơm thịt kho của mình sang cho Phúc Sinh, rồi mới bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.

Ừm, tay nghề của cô không hề mai một, thậm chí còn tiến bộ hơn. Có lẽ là nhờ bếp đất ở quê và nguyên liệu tươi ngon tự nhiên.

Lưu Tú Hảo ăn rất thỏa mãn, nhưng vẫn thấy chưa đủ no, thấy Tạ Tiểu Ngọc lại giở trò chia cơm cho Phúc Sinh, cô ta thầm nghĩ: nếu không thể khiến mẹ chồng đuổi Tạ Tiểu Ngọc đi, thì phải khiến cô tự chịu không nổi mà bỏ đi.

Cô ta ôm bát cơm nói:

“Mẹ à, Tiểu Ngọc không thể ra đồng kiếm công điểm, vậy thì sau này ba bữa ăn đều giao cho cô ấy đi. Không lẽ tụi con ra đồng làm việc cực nhọc, còn cô ấy ở nhà chơi không sao?”

Nấu ba bữa một ngày cho mười người trong nhà, cũng chẳng nhẹ nhàng gì hơn đi làm đồng.

Tạ Tiểu Ngọc chưa chắc trụ nổi mấy ngày đã thấy mệt, Lưu Tú Hảo nghĩ, kệ cô ta, mỗi ngày cô ta nấu thì mình có miếng ngon ăn, lời rồi còn gì.

Cao Phấn ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng bắt đầu đắn đo.

Tạ Tiểu Ngọc lúc còn ở thành phố vốn được nuông chiều, nghe nói hai anh chị cô đều rất thương cô, cô mà nổi hứng thì nấu một bữa cũng được.

Nhưng bắt cô nấu cơm cho cả nhà mười miệng ăn mỗi ngày như người làm, với một cô gái yếu ớt như vậy, lỡ đâu cô bỏ đi thật thì Phúc Sinh biết làm sao?

Cao Phấn thấy khó xử vô cùng.

Tạ Tiểu Ngọc chẳng đời nào chịu làm người hầu cho người khác.

Cô lập tức nói: “Mẹ, ngày mai con cũng ra đồng làm việc, kiếm công điểm cho nhà.”

“Phì.” Lưu Tú Hảo cười sằng sặc: “Tiểu Ngọc, nếu em lại bị say nắng, nhà mình đâu có tiền chữa bệnh cho em, lại còn phải có người hầu hạ, cuối năm tính công điểm là thiếu nợ đó.”

Cao Phấn nhìn Tạ Tiểu Ngọc ăn còn ít hơn cả Tiểu Ni, nếu cô mà ngất ngay trên bờ ruộng thì không phải chuyện chơi: “Con ra đồng không được đâu, cứ ở nhà, nhà mình có bốn người phụ nữ, thay phiên nấu ăn là được.”

“Mẹ, mẹ thiên vị quá rồi.” Lưu Tú Hảo đặt đũa xuống bàn.

Tạ Tiểu Ngọc là người thành phố, lấy chồng về nhà họ Diệp cũng phải biết hạ mình. Nếu sợ khổ thì quay về thành phố đi, ở đó còn có anh chàng họ Lương chờ nuôi cô ta đấy.

Phúc Sinh hôm nay ăn rất no, vô thức bát đã cạn.

Trước đây anh từng ăn thịt hai lần, đều là luộc nước, dù không có gia vị nhưng hương vị của thịt đã rất đậm đà, lúc ấy anh nghĩ đó là món ngon nhất trên đời.

Vì lời sư phụ nói “cố gắng sống tới cuối cùng sẽ được ăn thịt mỗi ngày”, anh đã liều mạng sống sót.

Nhưng anh đã sai, cơm thịt kho mới là món ngon nhất.

Anh không biết miêu tả mùi vị ấy thế nào, chỉ biết là cứ ăn mãi không ngừng, lần đầu tiên ăn no như vậy, thỏa mãn như vậy.

Phúc Sinh nghĩ, món cơm thịt kho ngon thế này, dù là người bạn thân nhất anh cũng không chia cho, vậy mà Tiểu Ngọc lại chẳng do dự chia cho anh một nửa.

Phúc Sinh nói: “Tôi, nấu cơm.”

Giọng Phúc Sinh lạnh lẽo cứng rắn, trầm đến độ xuyên thẳng vào màng nhĩ người nghe, Lưu Tú Hảo chỉ thấy tim như bị va đập, nghẹn đến không nói nên lời.

Thực tế là lúc này cô ta cảm thấy cực kỳ khó chịu, như thể mở miệng ra cũng không thở được.

Tạ Tiểu Ngọc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lưu Tú Hảo, thầm nghĩ âm sắc của Phúc Sinh vừa rồi khác hẳn bình thường, chắc lại là một tuyệt kỹ kỳ quặc nào đó của anh.

Phúc Sinh khiến Lưu Tú Hảo câm miệng, là đang bảo vệ cô.

Tạ Tiểu Ngọc cảm thấy ấm lòng, ngày nào cũng được Phúc Sinh sưởi ấm.

Phải làm sao đây?

Tất nhiên là càng phải đối xử tốt với Phúc Sinh hơn nữa, không để ai bắt nạt anh ấy.

Cô nói: “Mẹ ơi, mẹ cứ để con thử xem sao, cơ thể con cũng cần rèn luyện một chút, bây giờ thanh niên người nào cũng yếu, không rèn luyện là không được đâu.”

Cao Phấn cứ lắc đầu, không tin Tạ Tiểu Ngọc nổi, nhưng không cãi lại được cô: “Để mẹ nói với đội trưởng một tiếng, mai con thử xem sao.”

Tạ Tiểu Ngọc vui vẻ nói: “Mẹ thật là tốt quá.”

Cao Phấn trong lòng thì lật trắng mắt, miệng thì ngọt mà chẳng biết lười biếng trốn việc, còn đòi ra đồng làm, ngốc hết chỗ nói.

Cơm thịt kho ngon quá mức, mọi người đều cảm thấy chưa ăn đã no, trên bàn còn một chậu lớn canh trứng rong biển tôm khô, phía trên lơ lửng vài lá rau lang xanh mướt, nhìn bề ngoài đã thấy hấp dẫn rồi.

Lưu Tú Hảo lúc này mới hồi phục, thấy lạ lùng, vừa rồi là chuyện gì vậy, tự dưng lại thấy khó chịu. Cô ta lại bắt đầu lắm lời: “Tạ Tiểu Ngọc, cô có biết trứng gà quý thế nào không, để dành đổi muối đấy, cô nói xem, cô cho bao nhiêu quả vô cái thau này hả?”

“Tôi chỉ bỏ một quả thôi, không tin thì chị đi đếm số trứng còn lại trong tủ đi.”

Rong biển và tôm khô đều là Tạ Tiểu Ngọc mang từ điểm tập kết thanh niên trí thức về, cô bỏ một quả trứng cũng là cho cả nhà cùng ăn, Cao Phấn trừng mắt nhìn con dâu thứ hai: “Không thích ăn thì khỏi ăn.”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 14: Chương 14



Không ăn thì thôi, Lưu Tú Hảo nhìn thấy Đại Trụ uống một tô lớn sạch đến đáy, thấy lạ hỏi: “Nước rửa nồi này có gì mà ngon vậy?”

“Ngon lắm, con còn muốn uống thêm một tô nữa.” Tiếc là trong chậu canh đã bị chia hết rồi.

Lưu Tú Hảo mượn bát của Tiểu Trụ nếm một ngụm, trời ơi, đây là canh thần tiên gì thế này, ngon quá đi mất, sao lúc nãy lại làm mình làm mẩy không chịu uống chứ, hối hận quá!

Tiểu Trụ vội vàng ôm chặt lấy bát: “Mẹ, chính mẹ bảo không uống mà.”

Tạ Tiểu Ngọc ăn nửa bát cơm thịt kho và nửa bát canh là đã no, cô cười hì hì nói: “Mẹ ơi, con đã nấu cơm trưa rồi, vậy con không phải rửa bát nha?”

Lưu Tú Hảo thấy cô điệu đà quá, nấu có bữa cơm mà không rửa bát, còn cô ta thì phải ra đồng làm việc mà vẫn phải lo việc nhà, đang định mở miệng mỉa mai thêm mấy câu thì hai đứa con trai đã không cho cô cơ hội.

Đại Trụ nói: “Con rửa bát, thím ba, sau này thím nấu cơm thì con rửa bát. Ngày mai thím còn nấu nữa không?”

Thím ba nấu ăn ngon quá, nếu thím ba nấu cơm thì nó tình nguyện rửa bát mỗi ngày.

Tiểu Trụ cũng nói: “Thím ba, con cũng muốn nhóm lửa cho thím.”

Tiểu Ni không chịu kém cạnh: “Con sẽ vo gạo rửa rau!”

Tạ Tiểu Ngọc thấy ba củ cải nhỏ này đáng yêu quá đi mất, nếu trong nhà này không có Lưu Tú Hảo gây rối, thì không chia nhà cô cũng có thể sống tiếp được, nhưng mà có Lưu Tú Hảo thì nhất định phải chia.

Chỉ có chia nhà rồi, cô mới có thể toàn tâm toàn ý nuôi cho Phúc Sinh ăn no, bây giờ cô muốn nấu cho Phúc Sinh ăn ngon, mà phải nấu cho tận mười người, mệt muốn chết.

Tạ Tiểu Ngọc cười tít mắt: “Mai thím ba phải ra đồng, ai tới phiên nấu thì người đó nấu nhé.”

Đại Trụ, Tiểu Trụ vui vẻ đi rửa bát, Tiểu Ni hí hửng lau bàn, Cao Phấn chợt nhận ra, chỉ trong một bữa cơm, Đại Trụ Tiểu Trụ dường như đã biết nghe lời hơn chút, còn tranh nhau đi rửa bát, chuyện này trước nay chưa từng xảy ra.

Ngay cả Tiểu Ni, trên mặt cũng có thêm nhiều nụ cười, Tiểu Ngọc đúng là giáo viên dạy thay, biết cách dạy trẻ con, cưới cô ấy về nhà, hình như cũng không tệ lắm.

Lưu Tú Hảo theo vào bếp mắng hai đứa con trai: “Mấy đứa ăn cây táo rào cây sung, lúc mẹ nấu ăn thì có thấy đứa nào siêng thế này không.”

Tiểu Trụ đứng lên ghế múc nước rửa nồi: “Thím ba nói rồi, con trai biết nấu cơm rửa bát là quyến rũ lắm đó mẹ, mẹ thấy con bây giờ có quyến rũ không?”



Buổi chiều Tạ Tiểu Ngọc lại nghỉ nửa ngày, ở nhà giặt bộ quần áo mới của Phúc Sinh, phơi lên trên cây tre.

Buổi tối, cơm là do chị dâu cả nhà họ Diệp nấu, Tạ Tiểu Ngọc rửa bát, Lưu Tú Hảo gọi Phúc Sinh đi bổ củi gánh nước, Phúc Sinh lấy đòn gánh và xô nước chuẩn bị đi xuống sông gánh nước.

Gánh nước cũng không phải chuyện nhẹ nhàng gì. Bây giờ chất lượng nước vẫn rất tốt, chưa bị ô nhiễm, dân làng đều ăn uống bằng nước sông trước làng. Gánh nước phải xắn quần lên, cởi giày, rồi lội xuống vùng nước sâu ngang eo, chỗ này nước sạch hơn.

Hai xô nước lớn đặt trên vai gánh lên bờ, quần áo thì ướt hết, chưa kể từ lòng sông bùn mềm bước lên cũng không dễ dàng gì. Nhà có hơn chục miệng ăn, giặt giũ nấu nướng mỗi ngày dùng khá nhiều nước, có Phúc Sinh ở đây, Lưu Tú Hảo sung sướng dùng anh làm lao động khổ sai.

Tạ Tiểu Ngọc gọi Phúc Sinh: “Phúc Sinh, anh vào phòng, em có chuyện muốn nói.”

Phúc Sinh đặt đòn gánh xuống, đi theo Tạ Tiểu Ngọc vào phòng.

Lưu Tú Hảo bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lại bắt Phúc Sinh đi đun nước tắm cho cô ta nữa chứ gì.”

Cao Phấn trừng mắt nhìn cô ta: “Có bản lĩnh thì bảo chồng cô đun nước cho mà tắm, không có thì câm miệng lại.”

Lưu Tú Hảo không tin vào tà, đều là anh em ruột, lẽ nào Diệp Ngân Sơn lại thua kém Phúc Sinh?

Cô ta đẩy chồng một cái: “Đi đun nước tắm cho em.”

Diệp Ngân Sơn: “Em ăn nhầm thuốc à? Em thấy trong làng có người đàn ông nào đi đun nước tắm cho đàn bà không?”

Lưu Tú Hảo: “Vậy sao Phúc Sinh lại đun nước tắm cho Tạ Tiểu Ngọc chứ?”

Trước đây không có sự so sánh thì Lưu Tú Hảo cũng chẳng thấy gì bất công. Giờ thì khác, Tạ Tiểu Ngọc nhẹ nhàng sai bảo gì, thằng ngốc kia cũng không từ chối việc gì.

Tuy biết Phúc Sinh là thằng ngốc, nhưng trong lòng Lưu Tú Hảo vẫn ghen lắm. Lao động cốt cán của cả nhà giờ biến thành lao động riêng của một mình Tạ Tiểu Ngọc. Viên ngọc kia nói đều là thật, nhất định phải đuổi Tạ Tiểu Ngọc đi, nếu không sau này phúc khí lớn hơn nữa cũng sẽ bị cô ta chiếm hết.

Diệp Ngân Sơn lẩm bẩm, không dám nói to, sợ mẹ nghe thấy, bà không thích ai gọi Phúc Sinh là đồ ngốc, anh ta nói: “Phúc Sinh ngốc mà, hay em cũng đi gả cho một thằng ngốc, dỗ cho nó đun nước tắm cho em đi.”

Lưu Tú Hảo tức đến choáng váng. Trước đây, khi Phúc Sinh đun nước tắm xong, cô còn lén xách vào phòng mình, thằng ngốc Phúc Sinh cũng chẳng nói gì, chỉ biết đi chẻ củi rồi đun nồi khác. Giờ thì chẳng chiếm được tiện nghi nữa rồi. Tắm xong, Tạ Tiểu Ngọc liền kéo Phúc Sinh lại không cho ra khỏi phòng, đắc ý quá thể, sớm muộn gì cũng vắt kiệt thân xác chồng cô ta.

Tạ Tiểu Ngọc lấy bộ quần áo đã phơi khô từ chiều ra, gọi Phúc Sinh mặc thử xem sao, Phúc Sinh lúng túng, có cần c** đ* trước mặt Tiểu Ngọc không?

Phúc Sinh còn nhớ người thuê đầu tiên từng trả một trăm lượng bạc, khi đó sư phụ nói: tiền của chủ thuê có thể giúp họ ăn no mặc ấm, lời của chủ thuê nhất định phải nghe theo.

Tiểu Ngọc may đồ mới cho anh, nấu cho anh món cơm thịt kho ngon nhất thế gian, lời của Tiểu Ngọc cũng phải nghe theo.

Tiểu Ngọc là người đầu tiên yêu cầu Phúc Sinh c** đ* trước mặt, mà Phúc Sinh từ nhỏ đã được huấn luyện, mỗi một tình huống đều phải đưa ra quyết định trong vòng ba hơi thở, hoặc là hoàn toàn phục tùng. Anh bắt đầu cởi cúc áo khoác ngoài.

Tạ Tiểu Ngọc mặt đỏ bừng, vội vàng quay mặt đi: “Phúc Sinh, thay xong rồi gọi em.”

Qua vài phút, Phúc Sinh nói: “Xong rồi.”

Tay nghề của thím Trần đúng là tốt, bộ đồ này rất vừa người Phúc Sinh. Người đẹp vì lụa, Phúc Sinh vốn đã tuấn tú, nay mặc đồ mới vào lại càng thêm sáng sủa, Tạ Tiểu Ngọc ngắm một hồi, trong lòng hân hoan: “Phúc Sinh, anh thật đẹp trai, em thích anh lắm.”

Phúc Sinh ngẩn người, suốt cả buổi tối cứ nghĩ mãi: “thích” là gì?

Thích một người là cảm giác thế nào? Tiểu Ngọc nói thích anh, vậy anh có thích Tiểu Ngọc không?

Anh nhất định phải làm rõ ràng thích là gì.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 15: Chương 15



Tạ Tiểu Ngọc chuẩn bị ra đồng làm việc, rất nhiều người đang chờ xem trò cười, nhất là lúc này đang vào mùa bận rộn, vụ sớm đang chờ thu hoạch, vụ muộn thì phải tranh thủ cấy ngay sau khi gặt xong. Đàn ông làm còn không chịu nổi, nhà nào cũng phải cắn răng mua thịt ăn để bồi bổ, nếu không thật sự không trụ nổi.

Tạ Tiểu Ngọc cầm liềm đứng trên bờ ruộng, bông lúa vàng óng nặng trĩu làm cong cả thân lúa. Gạo thì cô đã ăn đủ loại, nhưng gặt lúa thì đây là lần đầu, cô chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Đám trí thức trẻ ở điểm tập trung cũng phải tham gia vụ mùa, Lương Thiên Đông lại được phân công đến tổ ba, thấy Tạ Tiểu Ngọc xuống đồng làm việc, cô ta kinh ngạc lập tức chạy lại.

Nhà họ Diệp quả nhiên quá đáng, vậy mà lại bắt Tạ Tiểu Ngọc ra đồng làm việc, cô ấy không chịu được cực khổ đâu, đúng lúc để khuyên cô về lại thành phố.

Thực ra là Lương Thiên Đông tự muốn về thành phố, cô ta không thể gặt nổi một ngày lúa, ngồi xổm dưới ruộng khiến chân tê dại, cuối cùng chỉ có thể học theo mấy thím bên cạnh, quỳ gối lên ruộng đầy gốc rạ để gặt. Hôm qua gặt cả ngày, lưng đau đến không duỗi thẳng nổi, buổi tối nằm cũng không nằm được, chỉ có thể nghiêng người ngủ.

Sáng nay suýt nữa không dậy nổi, còn bị đội trưởng sản xuất mắng cho một trận. Không được, cô ta nhất định phải về thành phố!

Lương Thiên Đông chìa ra đôi bàn tay bị bông lúa đ.â.m đến đầy mụn nước, đau đến cau mày: “Tạ Tiểu Ngọc, nhà họ Diệp bắt cô xuống ruộng làm việc, cô không chịu nổi đâu, ly hôn sớm rồi về thành phố đi.”

Tạ Tiểu Ngọc xắn tay áo lên: “Là tôi tự nguyện ra đồng để kiếm công điểm mà.”

“Cô mà kiếm được công điểm thì lạ đấy, chưa tới nửa ngày đã chịu không nổi rồi.”

Lương Thiên Đông chờ xem cô ta bẽ mặt, rồi hạ giọng thần bí nói: “Anh tôi nói muốn đến thăm cô, tôi giúp hai người hẹn giờ, cô tìm cơ hội đến huyện thành đi.”

Tạ Tiểu Ngọc ghét nhất tên Lương Phù đó, đúng là đồ thần kinh, cô tuyệt đối sẽ không đi huyện thành trong thời gian này.

Cô hướng về phía đội trưởng sản xuất hô lên: “Đội trưởng, đồng chí Lương dụ dỗ tôi đến huyện thành để bỏ trốn với người khác, anh có quản không?”

Tạ Tiểu Ngọc đã gả vào nhà họ Diệp, chính là người của đội ba. Nếu đội ba xuất hiện một cô con dâu bỏ trốn, cả đội sẽ trở thành trò cười. Đội trưởng đội ba tức giận đến tìm bí thư thôn, kiên quyết không muốn giữ Lương Thiên Đông ở đội sản xuất nữa, bí thư thôn đành phải điều cô ta sang đội một.

Đội trưởng đội một nghiêm khắc, nguyên tắc, đối xử công bằng với tất cả trí thức trẻ, công việc được phân thì phải làm xong mới được về, hôm nay Lương Thiên Đông sẽ càng mệt hơn.

Tạ Tiểu Ngọc xắn tay áo chuẩn bị xuống ruộng, Phúc Sinh đi tới lại thả tay áo của cô xuống, rồi đưa đôi găng tay duy nhất trong nhà cho cô: “Mẹ cho đấy.”

Sau đó anh lại cúi người, từ từ thả ống quần mà Tạ Tiểu Ngọc đã xắn lên.

Phúc Sinh sợ gốc rạ làm trầy da tay chân của cô, Tạ Tiểu Ngọc nắm lấy vạt áo của anh, không dám nhảy qua con mương trên bờ ruộng.

Phúc Sinh đặt hai tay lên eo nhỏ hai bên của cô, dùng sức nâng bổng cô lên, sau đó cùng nhau vượt qua rãnh nước.

Tim của Tạ Tiểu Ngọc đập thình thịch, sức của Phúc Sinh thật lớn, bế cô lên nhẹ nhàng như bế một đứa trẻ vậy.

Mấy thím xung quanh trêu ghẹo: “Chà, Phúc Sinh cưng chiều vợ mình ghê ha.”

Tai Phúc Sinh đỏ bừng, buông tay ra rồi lại siết chặt hai bàn tay, bước nhanh về khu đất được phân cho nhà mình, không nói một lời, ngồi xuống bắt đầu gặt lúa.

Tạ Tiểu Ngọc thấy Phúc Sinh gặt rất thuần thục, còn cô thì chưa biết gặt, liền nói: “Phúc Sinh, anh dạy em gặt lúa đi.”

Phúc Sinh gặt một hàng lúa tiến về phía trước ba mét, sau đó quay lại, chỉ vào phần đó nói: “Của em.”

Rồi anh lại gặt hàng bên cạnh, gặt đến ngang với hàng của Tạ Tiểu Ngọc, lại giúp cô gặt tiếp ba mét nữa, rồi quay về gặt hàng của mình.

Hai hàng lúa gặt xong, người khác vẫn chưa theo kịp một hàng của anh, Phúc Sinh như thể không biết mệt, không dừng lại một giây, làm việc vừa nhanh vừa gọn.

Tạ Tiểu Ngọc mím môi cười, Phúc Sinh đang giúp cô làm việc, cô không thể để anh chịu thiệt. Cô đứng dậy nói: “Đội trưởng, em có chuyện muốn báo cáo.”

Đội trưởng đội ba vừa tiễn trí thức yếu ớt Lương Thiên Đông đi, giờ Tạ Tiểu Ngọc lại đến gây chuyện, anh ta cố nén giận bước qua: “Đang bận đây, nói nhanh đi.”

Tạ Tiểu Ngọc chỉ vào thửa ruộng lúa trước mặt nói: “Đội trưởng, hôm nay em với Phúc Sinh nếu gặt xong hai mẫu ruộng này, thì có thể tính công điểm cho hai người chứ ạ?”

Vào mùa gặt, một lao động khỏe mạnh mỗi ngày được tính mười công điểm, tức là gặt được một mẫu ruộng. Đội trưởng sản xuất vừa giám sát mọi người làm việc, vừa phụ trách chấm công, anh ta nói: “Tiểu Ngọc, cô làm việc không nổi đâu, nếu cô trụ được cả ngày, tôi tính cho cô bảy công điểm.”

Mấy đứa con trai mười mấy tuổi một ngày cũng được khoảng bảy tám công điểm, đội trưởng nói vậy coi như đã nể mặt Cao Phân rồi.

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Đội trưởng, anh cứ giao phần việc của hai lao động khỏe cho em với Phúc Sinh, tụi em đảm bảo làm xong, vậy được chưa ạ?”

Đội trưởng nghĩ bụng, Tiểu Ngọc làm vậy là muốn để Phúc Sinh làm giúp mình, bề ngoài thì là lười biếng, nhưng thực chất là muốn tính thêm một công điểm của lao động trai tráng cho nhà cô ấy. Tuy là lao động tập thể, mọi người cùng làm, nhưng làm ít thì cũng không thể tính đủ công điểm, vào mùa gặt còn chia phần theo đầu người.

Nhà họ Diệp có năm lao động ra đồng, thì được chia năm mẫu ruộng, nhà nào cũng thế, mọi người đều ngầm hiểu, nếu không thì ai làm nhiều, ai lười ít, đội sản xuất chẳng phải sẽ loạn hết sao.

Giờ thì coi như chia lao động nhà họ Diệp làm hai, Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc một nhóm, những người còn lại của nhà họ Diệp một nhóm.

“Cũng được thôi.” Giang Hoài Sơn quay sang gọi Cao Phân đang cúi người gặt lúa: “Bác gái Cao, Tiểu Ngọc với Phúc Sinh gặt hai mẫu, bác với hai đứa con trai và một nàng dâu, gặt bốn mẫu, tính cho nhà bác sáu lao động, được không?”

Cao Phân lau mồ hôi trên trán: “Được chứ.”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 16: Chương 16



Lưu Tú Hảo đứng thẳng người, cái đó sao mà được chứ, Phúc Sinh một người thật ra có thể làm bằng hai người, người khác làm một lúc còn phải nghỉ lấy hơi, chứ Phúc Sinh cứ như con trâu già, làm không biết mệt. Hôm qua nhà họ Diệp có năm người ra đồng, được chia năm mẫu ruộng, Phúc Sinh làm gần nửa phần. Cô ta vừa làm vừa lười biếng, thành ra cũng chẳng thấy mệt mấy.

Giờ Phúc Sinh làm giúp Tiểu Ngọc, hôm nay cô ta không lười nổi rồi, Lưu Tú Hảo nói: “Nhà chúng tôi không chia, hôm qua năm người làm, hôm nay sáu người cùng làm sáu mẫu ruộng, không phải là được rồi sao.”

Tâm tư nhỏ của Lưu Tú Hảo không giấu nổi Cao Phân. Cao Phân nghĩ bụng, cái nhà này sớm muộn cũng phải chia ra, nếu không Phúc Sinh sẽ bị vắt kiệt sức. Để Phúc Sinh tách ra cùng Tiểu Ngọc, thì còn đỡ mệt hơn.

Cao Phân trừng mắt với Lưu Tú Hảo rồi thẳng thừng đồng ý: “Cứ làm theo lời đội trưởng đi.”

Giang Hoài Sơn sợ trong đội có người bàn tán chuyện của Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc, đến lúc đó lại đầy lời oán trách, liền đứng trên bờ ruộng nói lớn: “Đàn ông con trai thì rộng lượng một chút, ai mà không phục sự sắp xếp của tôi thì đi gặt hết ruộng của mình và cả ruộng của vợ mình luôn đi, tôi cũng tính cho hai người công điểm.”

Làm không được thì đừng có lắm lời. Giang Hoài Sơn thấy không ai lên tiếng, liền phất tay: “Đừng ngẩn ra nữa, làm việc đi, phải tranh thủ gặt hết lúa trước khi trời mưa, còn phải đưa vào kho!”

Phúc Sinh giúp cả nhà làm việc mà không tính thêm công điểm, đây chính là ý của Tạ Tiểu Ngọc. Trong thời gian vụ mùa này, xem như mỗi ngày giúp nhà mình kiếm thêm mười công điểm, mà Phúc Sinh còn làm ít hơn hôm qua một chút nữa.

Cơ thể cô, kiếp trước bị bệnh tim yếu ớt không chịu nổi, kiếp này vẫn yếu, nhưng may là có thể rèn luyện được.

Tạ Tiểu Ngọc ngồi xổm trong ruộng, học Phúc Sinh gặt lúa, làm một lúc lại ra dưới gốc cây nghỉ một lát, cả buổi sáng, cô chỉ gặt được một ít. Đến trưa, chỗ ruộng của cô và Phúc Sinh đã gặt được một nửa, gần như là do Phúc Sinh gặt hết.

Cao Phân không nói gì, hôm qua Phúc Sinh còn làm nhiều hơn cơ, nhưng hôm nay lại tính thêm một công điểm, tất nhiên bà bằng lòng.

Bữa trưa là chị dâu lớn nhà họ Diệp làm cơm, Giang Táo Hoa nghe nói Tiểu Ngọc giúp nhà kiếm được mười công điểm, còn khen cô thông minh. Diệp Kim Sơn tính tình thật thà, hôm nay việc nặng hơn hôm qua, nhưng đã là trai tráng trong đội thì ai cũng phải làm như vậy, chẳng có gì để than phiền.

Diệp Ngân Sơn thì muốn than vãn, nhưng nhìn sắc mặt mẹ mình lại không dám lên tiếng, Lưu Tú Hảo cũng thế, sợ than vãn lại bị mắng. Bữa trưa không ngon bằng hôm qua, ăn vào miệng chẳng thấy ngon lành gì.

Nghĩ đến món ăn của Tạ Tiểu Ngọc nấu hôm qua, Lưu Tú Hảo nuốt nước bọt cái ực. Trưa nay cô ra con mương bên ruộng bắt được ba bốn con cá diếc nhỏ, mang về nuôi trong chậu, rồi nói: “Mẹ, ai mà bắt được cá thì được ăn nhiều hơn một chút chứ?”

Cao Phân lườm cô một cái đầy chán ghét: “Con muốn tham c.h.ế.t người ta à.”

Buổi trưa nắng gắt quá, cả nhà nghỉ đến hai giờ chiều. Đội trưởng đến từng nhà hối thúc lên đồng, đến chiều tối thì chỗ ruộng của Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc đã gặt xong, Tạ Tiểu Ngọc gọi Phúc Sinh nghỉ tay uống nước, Phúc Sinh uống mấy ngụm rồi lại định đi giúp Cao Phân gặt lúa.

Tạ Tiểu Ngọc ghé sát tai Phúc Sinh thì thầm: “Phúc Sinh, anh chỉ cần giúp mẹ, anh cả anh hai và chị hai thì không cần giúp.”

Phúc Sinh kéo mẹ mình dậy: “Nghỉ ngơi đi.” Sau đó giật lấy cái liềm trong tay bà, cúi người xuống nhanh chóng gặt lúa.

Cao Phân thấy xót xa trong lòng, ba đứa con trai, chỉ có sự hiếu thảo của Phúc Sinh là thật lòng và thể hiện ra hành động. Bà giật lại cái liềm, mắng: “Cái đồ cứng đầu, mau cùng vợ con ra gốc cây nghỉ uống chút nước đi.”

Phúc Sinh ngập ngừng, từ nhỏ đã được huấn luyện phải nghe lệnh. Từ lúc đến đây, mẹ đối xử với anh tốt nhất, sau này Tiểu Ngọc cũng đối xử với anh rất tốt. Giờ mẹ không cho giúp, anh đành đứng yên tại chỗ.

Lưu Tú Hảo nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Phúc Sinh, đến việc trốn việc cũng không biết, trong lòng tức muốn chết. Hôm nay cô mệt rã rời, đứng dậy đưa cái liềm cho Phúc Sinh: “Phúc Sinh, lưng chị hai sắp gãy rồi, chú giúp tôi gặt một lát đi.”

Phúc Sinh lắc đầu, quay lên bờ ruộng tìm Tiểu Ngọc.

Lưu Tú Hảo giận đến nghiến răng, trước kia kêu Phúc Sinh giúp làm việc đồng, anh chưa từng từ chối. Vậy mà từ khi có Tạ Tiểu Ngọc, Phúc Sinh đã thay đổi.

Tạ Tiểu Ngọc ngồi xổm bên con mương rửa tay. Con mương này rộng khoảng một mét, sâu hơn một mét, là kênh dẫn nước tưới ruộng, bên trong nhiều rong rêu, có thể nhìn thấy cá con và tôm bơi lội. Nước bây giờ thật sự rất sạch.

Bỗng cô thấy một con cá trắm lớn dài khoảng hai thước từ đám rong dưới đáy lao vút qua — chắc là do mưa lớn mấy hôm trước, từ sông bơi vào mương.

Cá ở sông lớn là của công, cá nhân không được bắt, nhưng cá con tôm tép trong mương thì ai bắt được là của người đó, coi như có thêm một món ăn.

Tạ Tiểu Ngọc bật dậy hét lớn: “Phúc Sinh, mau lại đây!”

Lưu Tú Hảo tưởng Tạ Tiểu Ngọc thấy rắn nước, chuyện thường thôi, cũng không độc, có gì mà làm ầm lên.

Phúc Sinh cũng tưởng Tiểu Ngọc gặp thứ gì khiến cô sợ, liền chạy vội qua.

Tạ Tiểu Ngọc vẫn đang đuổi theo con cá lớn trên bờ ruộng: “Phúc Sinh, Phúc Sinh, mau bắt cá!”

Đúng thật là một con cá trắm lớn, người làm sao đuổi được cá bơi trong nước.

Phúc Sinh nhặt lên một cành cây trên đất, nhắm chuẩn rồi phóng ra, cành cây trúng ngay mắt cá, ghim con cá dài hơn một thước vào bờ.

Phúc Sinh dùng tay kẹp lấy mang cá, rút cành cây ra, xách con cá trắm lớn lên, nét mặt lạnh lùng đưa cho Tạ Tiểu Ngọc: “Cho em.”

Tạ Tiểu Ngọc ngây người trước kỹ năng phóng cành cây tuyệt đỉnh của Phúc Sinh: “Phúc Sinh, anh giỏi quá!”

Chỉ là một cành cây thôi mà, cá dưới nước bơi nhanh như vậy, vậy mà anh có thể nhắm trúng mắt cá, còn giữ nguyên vẹn thân cá.

Phúc Sinh hơi đỏ mặt, việc này quá bình thường mà. Trước kia lúc bọn họ huấn luyện, còn dùng d.a.o liễu cắt cánh ruồi, cắt đứt cánh mà còn phải đảm bảo ruồi không chết.

Làm được rồi cũng chưa từng được sư phụ khen.

Tiểu Ngọc nói anh giỏi, việc này có tính là giỏi không?

Tạ Tiểu Ngọc xách con cá lớn, nặng quá trời, nhưng cô rất vui, đã nghĩ sẵn tối sẽ làm yến tiệc cá.

Tạ Tiểu Ngọc cười tươi nói: “Phúc Sinh, em về trước nhé, tối nay nấu cá cho anh ăn.”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 17: Chương 17



Con cá trắm lớn ấy nặng tận mười cân, những đội viên chuẩn bị thu dọn ngoài bờ ruộng đều đỏ mắt vì ghen tị. Ngày nào cũng làm lụng ngoài đồng, chỉ có Diệp Phúc Sinh là bắt được cá, vận khí này không phải dạng vừa.

Trong ruộng, ai bắt được cá chạch, lươn thì tính phần người đó, mọi người chỉ xuýt xoa mấy tiếng rồi lại vội cúi đầu làm việc tiếp. Càng làm nhanh càng sớm được về nhà ăn cơm. Nhưng nghĩ đến con cá lớn mà Tạ Tiểu Ngọc xách về, trong miệng ai nấy lại bắt đầu tứa nước bọt.

Chỉ có Lưu Tú Hảo là ngây ra, con cá to như thế bị Phúc Sinh bắt được, chứng tỏ vận khí của Phúc Sinh quá tốt. Cô ta bắt đầu sốt ruột — nếu Tạ Tiểu Ngọc không đi, thì sẽ cướp hết phúc khí của Phúc Sinh khỏi nhà họ Diệp mất.

Cao Phân thấy Lưu Tú Hảo lại lười biếng, giờ Phúc Sinh đã tách riêng làm việc với Tiểu Ngọc, nếu cô ta còn lười, thì đến tối đừng hòng làm xong việc. Cao Phân quát: “Ngây ra làm gì? Không muốn tan làm về ăn cơm nữa à?”

Lưu Tú Hảo cảm thấy ấm ức. Hôm nay không có Phúc Sinh làm cùng, cô ta mệt đến mức thẳng lưng không nổi. Trước kia còn không cảm thấy, giờ Phúc Sinh vừa tách ra là thấy khác ngay. Tạ Tiểu Ngọc giúp nhà kiếm thêm được mười điểm công mỗi ngày trong mùa gặt, cả nhà vui còn chưa kịp, chắc ngoài cô ta ra chẳng ai phản đối.

Không còn cách nào, Lưu Tú Hảo lại cúi lưng tiếp tục làm việc.

Tạ Tiểu Ngọc xách cá về nhà, dọc đường đã nghĩ xong cách chế biến. Hiếm khi có con cá to thế này, muốn nấu cho ngon thì không thể thiếu dầu hạt cải. Dầu ăn của nhà họ Diệp đều được phân định lượng rõ ràng, bình thường xào rau chỉ dám nhỏ vài giọt để phi thơm nồi, nếu làm như Tạ Tiểu Ngọc thì đủ xài lượng dầu của mười ngày.

Phúc Sinh đến đây chưa từng ăn con cá to thế này. Ừ thì, để cho Phúc Sinh ăn được món ngon, cô lấy ra hai lạng dầu mang từ trạm thanh niên trí thức về, lại lấy thêm một hào giao cho Đại Trụ đi mua hai miếng đậu phụ.

Cạo vảy cá, bỏ ruột, rửa sạch, riêng đầu cá chặt ra thôi cũng nặng ít nhất ba cân. Cô bổ làm đôi — một nửa làm món đầu cá sốt cay, một nửa nấu canh đầu cá đậu phụ.

Tiểu Ni đã rửa và thái xong nguyên liệu. Đáy nồi phết dầu, vẫn là tỏi băm, gừng băm cùng tương đậu xào thơm, sau đó cho ớt đỏ cắt khoanh vào xào, hương vị cay nồng lập tức tràn ngập gian bếp, lan ra tận bên ngoài. Phần gia vị xào xong đổ lên đầu cá, đặt lên xửng hấp.

Phần thân cá còn lại được chẻ từ sống lưng, một nửa thịt cá dùng sống d.a.o cạo xuống làm chả cá, rắc chút gia vị, trộn với bột năng nhào nặn định hình, rồi đem chiên vàng hai mặt như chiên đậu phụ. Thịt cá mềm ngọt, lớp ngoài giòn rụm, sau khi chiên xong thì cắt khúc, xào thêm với ớt xanh và cọng cải bẹ, lại là một món đậm đà khác.

Nửa còn lại được xắt thành những lát cá thật mỏng, đập thêm một lòng trắng trứng gà, trộn với bột năng, rồi thả vào nước sôi trần qua. Nhà không có dưa chua, nhưng trong vại muối có củ cải chua và ớt ngâm, vậy thì làm món cá chua củ cải. Bỏ thêm lát ngó xuân và lá cải bẹ trắng trụng sơ, một tô đầy ụ, cũng ngon không kém gì món chính.

Khúc đuôi cá còn lại thì chặt khúc, đem kho với nước tương cho đậm đà.

Dân làng sau giờ làm lần lượt đi ngang qua cửa nhà họ Diệp, ai nấy đều hít hà một hơi thật sâu — sao mà thơm thế, cứ như là mùi của năm sáu món thịt cùng xào nấu bốc lên. Từ khi Cao Phân cưới được con dâu là Tạ Tiểu Ngọc, bữa ăn trong nhà đã khác hẳn!

Người nhà họ Diệp cũng vừa tan làm về. Cao Phân thấy ba đứa cháu nội đang ngồi xổm ở cửa bếp, nhai cái gì đó rôm rốp, người lớn vừa về cũng không buồn gọi lấy một tiếng.

“Mấy đứa ăn gì đó?” Lưu Tú Hảo hỏi, thấy tụi nhỏ nhai ngon lành mà nước miếng muốn trào ra.

“Xương cá chiên giòn ạ.” Đại Trụ hí hửng nói: “Thím ba chiên cho tụi con ăn vặt, ngon lắm luôn!”

“Vậy cho mẹ nếm thử miếng nào.” Lưu Tú Hảo nói.

Đại Trụ hơi ngại: “Tụi con không nhịn được nên ăn hết rồi…”

Lưu Tú Hảo hậm hực: “Thấy chưa, đói đến phát thèm rồi.”

Tạ Tiểu Ngọc len lén giữ lại một miếng, lúc Phúc Sinh vừa rửa tay xong bước vào nhà, cô nhét ngay vào miệng anh, cười tít mắt hỏi: “Ngon không?”

Phúc Sinh từ tốn nhai kỹ — đây là phần sụn cá mềm, sau khi chiên thì giòn rụm, trên xương vẫn còn nhiều thịt cá, hương vị ấy, Phúc Sinh cảm thấy còn ngon hơn cả cơm thịt kho hôm trước. Tiểu Ngọc vậy mà lại có thể nấu ra món còn ngon hơn thịt kho, thật là kỳ diệu.

Phúc Sinh nuốt xuống: “Đây là món cá ngon nhất mà anh từng ăn.”

Tạ Tiểu Ngọc cười sướng rơn, Phúc Sinh thật dễ thương, mới có vậy thôi mà đã cảm động thế rồi. Cô còn biết bao món ngon chưa kịp nấu cho Phúc Sinh ăn nữa kia.

Lưu Tú Hảo trước giờ đâu biết Tạ Tiểu Ngọc nấu ăn giỏi đến vậy, cô ta đếm thử, trên bàn có tổng cộng năm món cá. Đại Trụ đi theo học phụ giúp Tạ Tiểu Ngọc cũng nhớ tên từng món, đứng bên cạnh đọc vanh vách: “Món này là đầu cá kho đậu tương, đầu cá hầm đậu phụ, cá lát nấu cải chua củ cải, chả cá xào ớt xanh cải bẹ, còn có đuôi cá kho.”

Lưu Tú Hảo tức đến nỗi mắt đỏ hoe — một con cá mà có thể làm ra từng ấy món, còn dám khoe khoang nữa chứ.

Nhưng mà món nào món nấy cũng thơm ngào ngạt, Lưu Tú Hảo cầm đũa lên, định gắp mỗi món một miếng bỏ vào chén.

“Đợi đã.” Tạ Tiểu Ngọc và Đại Trụ bê cơm khoai lang ra.

Lưu Tú Hảo đói muốn chết: “Làm gì mà la lối ầm ĩ thế?”

Tạ Tiểu Ngọc lấy một cái đĩa trống, mỗi món gắp một ít đặt trước mặt Phúc Sinh, rồi nói: “Mẹ à, chị hai nói rồi, ai bắt được cá thì người đó được ăn nhiều hơn. Con cá lớn này là do Phúc Sinh bắt được, để anh ấy ăn nhiều một chút, chắc không ai ý kiến gì đâu nhỉ?”

Sau đó, Tạ Tiểu Ngọc gắp ba con cá diếc nhỏ trong món đuôi cá kho bỏ vào chén của Lưu Tú Hảo: “Mấy con cá quả này là chị hai bắt được đó, chị ăn hết luôn đi.”

Loại cá diếc này xương rất nhiều, trong khi bao món ngon như thế, sao lại cho mình ăn cá diếc chứ? Lưu Tú Hảo tủi thân nhìn sang Cao Phân: “Mẹ…”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 18: Chương 18



Cao Phân vừa giận cô con dâu thứ hai suốt ngày sinh sự, vừa lo Phúc Sinh thật thà quá, chỉ biết cúi đầu ăn cơm chứ không biết gắp món ngon cho mình. Nhà này ai cũng đói rã, thấy bàn ăn thế kia không cướp là uổng. Tiểu Ngọc rõ ràng đang thiên vị Phúc Sinh.

Cao Phân từng muốn thiên vị con út, nhưng còn ba đứa cháu nội nên không tiện ra mặt. Giờ có Tiểu Ngọc đứng ra lo cho Phúc Sinh, người khác có muốn nói ra cũng không có cớ, vậy cũng chẳng có gì là không tốt.

Cao Phân cầm đũa lên nói: “Trời nóng, thức ăn để qua đêm cũng hư, món ngon thế này, mọi người cứ ăn cho đã cái bụng.”

Phúc Sinh nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn riêng trước mặt, còn có thêm một bát canh, quay đầu nhìn Tạ Tiểu Ngọc — những món này đều là phần riêng cho anh, mẹ và các anh chị dâu không có ý kiến gì sao?

Tạ Tiểu Ngọc đoán được ý anh, liền gật đầu chắc nịch: “Cá là anh bắt, cơm là em nấu, ai mà dám nói gì, lần sau em không nấu nữa là xong.”

“Không được!” Đại Trụ và Tiểu Trụ là người đầu tiên phản đối, Đại Trụ nuốt nước miếng, vội nói: “Chú ba, chú mau ăn đi, mọi người đang chờ chú động đũa đó.”

Phúc Sinh bắt đầu ăn từng miếng lớn, thì ra đồ ăn Tiểu Ngọc để phần cho mình, người khác không dám giành, cũng không dám nói gì, Tiểu Ngọc thật lợi hại.

Đũa của mọi người lập tức gắp vào những món ngon chưa từng được nếm qua, món cá lát nấu củ cải chua quá đỗi ngon miệng, bên trong còn có rau cải bẹ và cần tây thấm vị chua của củ cải và vị tươi của cá, rất bắt cơm. Còn món đầu cá kho đậu tương thì đậm đà thơm béo, ngay cả cơm khoai lang trong chén cũng trở nên ngon hơn. Ăn xong lại húp một chén canh đầu cá đậu phụ ngọt thanh, cảm giác như lỗ chân lông cũng thư giãn theo.

Thật sự quá mãn nguyện.

Ai nấy đều ăn no căng bụng, ăn xong thì kiếm chỗ ngồi tựa lưng nghỉ ngơi, dễ chịu đến nỗi ăn Tết cũng chưa chắc đã được thế này.

Hôm nay Phúc Sinh ăn chậm hơn mọi ngày, bởi vì món ăn đều đặt ngay trước mặt, không cần lo tranh không lại người khác, cũng không sợ ai giành phần của mình, nên anh cẩn thận thưởng thức từng món một. Ngay cả tỏi băm và gừng băm, anh cũng nếm thử — thì ra trên đời còn nhiều hương vị phong phú như vậy.

Cao Phân càng lúc càng hài lòng với Tạ Tiểu Ngọc, bà không khỏi nhớ lại lời Hoa Lan Chi lải nhải lúc tan ca — bà Trần nói, các trí thức trẻ ở các làng đang lần lượt được gọi về thành phố, Tiểu Ngọc vốn được nuông chiều ở nhà mẹ đẻ, không chừng sẽ bị đón về bất cứ lúc nào. Phải tranh thủ sớm vun đắp tình cảm giữa Phúc Sinh và Tiểu Ngọc, nếu Tiểu Ngọc có về thành phố, cũng có thể đưa Phúc Sinh đi cùng.

Cao Phân đồng tình với điều này, nhưng vun đắp tình cảm kiểu gì đây?

Cao Phân và bà Trần cùng suy nghĩ: sớm sinh đứa con mới là chính đạo.

Cao Phân gọi con trai cả lại, nói: “Thằng cả, tính khí em con như thế, có mấy chuyện nó không hiểu, con là anh, phải dạy nó, bảo nó cách nào động phòng.”

Diệp Kim Sơn đã có một đứa con gái, vợ lại đang mang bầu thêm đứa nữa, nghe vậy mặt liền đỏ bừng: “Mẹ, con nói với Phúc Sinh chuyện đó sao được, mẹ làm khó con rồi.”

Anh em ruột với nhau, anh cũng ngại dạy Phúc Sinh mấy chuyện xấu hổ thầm kín thế này. Việc ấy, chẳng phải đàn ông nào cũng tự biết à?

“Phúc Sinh vẫn chưa động phòng với vợ sao?”

Diệp Kim Sơn còn không tin nổi, chưa động phòng mà em dâu ba cũng không cãi nhau với Phúc Sinh, thế chẳng phải hai đứa đó đều ngốc à, hoặc là em dâu ba có tính toán khác. Bên ngoài ai cũng đồn em dâu ba gả cho Phúc Sinh là để tránh chuyện ở thành phố.

Cao Phân đập con trai cả một cái, nếu động phòng rồi thì bà còn đi nhờ con trai cả đến nhắc nhở Phúc Sinh sao?

“Hôm nay con nhất định phải nói với Phúc Sinh.”

“Hay để thằng hai nói đi, nó lanh mồm lanh miệng hơn.”

Cao Phân thấy không ổn, con trai thứ hai ăn nói không cẩn thận, nhất định sẽ đem chuyện này ra làm trò đùa với vợ, mà để Lưu Tú Hảo biết rồi thì cả thôn sẽ biết hết — không được.

Chẳng bao lâu sau, Diệp Kim Sơn bất đắc dĩ đi ra, cầm đòn gánh và thùng nước, gọi Phúc Sinh đi lấy đèn pin soi đường phía trước cho anh: “Phúc Sinh, theo anh đi gánh nước.”

Phúc Sinh định nhận lấy đòn gánh từ tay anh: “Để em đi.”

Phúc Sinh đi gánh nước ban đêm thì vốn chẳng cần soi đường.

Diệp Kim Sơn không đồng ý: “Anh còn có chuyện muốn nói, đi thôi.”

Lần này đi gánh nước có hơi lâu, Tạ Tiểu Ngọc cũng bắt đầu lo: “Mẹ, con đi xem sao.”

Cao Phân ho nhẹ một tiếng: “Hai người đàn ông trưởng thành rồi còn có thể lạc đường chắc? Con ngủ đi.”

Qua một hồi lâu, Phúc Sinh mới về phòng, Tạ Tiểu Ngọc bảo anh đi ngủ, Phúc Sinh xoắn tay lại, lặng lẽ nằm vào phía trong giường.

Tạ Tiểu Ngọc thổi tắt đèn dầu, cũng nằm xuống, hỏi: “Anh đi đâu với anh cả mà lâu vậy?”

“Gánh nước.”

“Gánh nước mà lâu như thế?”

“Nói chuyện.”

“Nói gì vậy, nói cho em nghe được không?” Tạ Tiểu Ngọc hỏi.

Phúc Sinh cảm thấy hơi xấu hổ, những điều anh cả nói, anh chỉ hiểu lơ mơ. Anh nhớ đến người bạn thân nhất trong số những đồng đội, người bạn đó từng nói với anh những lời tương tự. Tất cả những đứa trẻ mồ côi như họ đều mang họ Diệp theo sư phụ, người bạn đó tên là Diệp Tứ. Diệp Tứ nói anh ta có một cô gái mà mình yêu thương, sẽ tìm cách sống cùng cô ấy, mang đến cho cô ấy cuộc sống tốt đẹp.

Diệp Tứ còn từng cười nhạo Phúc Sinh, nói anh chẳng hiểu gì cả, hoàn toàn không biết tình yêu có vị gì. Phúc Sinh hỏi Diệp Tứ: “Tình yêu có vị gì?”

Diệp Tứ cười nhạo anh một lúc lâu, rồi cuối cùng nói: “Tình yêu là thứ khiến người ta cam lòng bỏ cả mạng sống để theo đuổi, là điều đẹp đẽ nhất trên đời.”

Phúc Sinh lại mơ thấy Diệp Tứ, anh ta lại khoe khoang với anh về cái gọi là mùi vị của tình yêu.

Tạ Tiểu Ngọc chờ một lúc mà Phúc Sinh vẫn không nói gì, không sao, cô không để ý, Phúc Sinh đôi khi là như vậy, không muốn nói thì sẽ không mở miệng. Trong lúc mơ màng, cô phát hiện mình đã tiến vào giấc mơ của Phúc Sinh — cô chắc chắn đây là giấc mơ của Phúc Sinh, không phải của cô.

Trong giấc mơ là Phúc Sinh trưởng thành, mái tóc đen dài buộc sau gáy, anh đang tắm trong hồ, làn nước tràn qua vòng eo gọn gàng của anh...
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 19: Chương 19



Tạ Tiểu Ngọc lần đầu tiên tiến vào giấc mơ của Phúc Sinh. Phúc Sinh lên bờ, nước hồ thấm ướt chiếc quần đen cũ kỹ trên người anh, lưng quần chỉ được buộc đơn giản bằng một sợi dây gai. Cơ bụng vì rèn luyện cường độ cao nên săn chắc, không còn gầy trơ xương như trước, nhưng cũng chưa đến mức nở nang, chỉ là gầy mà chắc.

Tạ Tiểu Ngọc đỏ mặt.

Lên bờ xong, Phúc Sinh cầm chiếc áo trên tảng đá mặc vào, kiểu áo này Tạ Tiểu Ngọc không gọi được tên, màu đen, kiểu dáng rất mộc mạc, giản dị như trang phục của người nghèo thời xưa.

Một con bồ câu đen đáp xuống cành cây, Phúc Sinh bắt lấy nó, tháo ống tre buộc ở chân chim ra, bên trong là nhiệm vụ được giao cho anh.

Tạ Tiểu Ngọc ghé lại xem, chữ viết thời xưa đều là chữ phồn thể, nhưng vì từ nhỏ cô đã hay mơ thấy thời cổ đại và học ngành khảo cổ, nên có thể đọc được. Trong thư là mệnh lệnh kêu Phúc Sinh bắt Diệp Tứ — người đã phản bội — đưa về, nếu kháng cự thì xử tại chỗ.

Tạ Tiểu Ngọc thấy Phúc Sinh nhíu mày, sau đó anh buộc thanh kiếm mềm vào thắt lưng. Cảnh chuyển sang, Phúc Sinh đã lần ra được chỗ ẩn náu của Diệp Tứ.

Diệp Tứ quỳ trên mặt đất cầu xin Phúc Sinh, xin anh hãy tha cho vợ mình — Liễu Như Mi — người đang mang thai được sáu bảy tháng.

Nếu lần này là người khác tới, Diệp Tứ nhất định sẽ liều c.h.ế.t phản kháng. Nhưng người đến lại là Phúc Sinh, hắn hoàn toàn không có phần thắng nào. Thực lực của hắn chỉ đứng thứ tư, vì thế mới được ban tên là “Diệp Tứ”. Còn Phúc Sinh, ngay từ khi được đưa vào trại huấn luyện đã vượt xa người đứng đầu, được ban tên là Diệp Phúc Sinh.

Trong căn lều tranh, người phụ nữ mang thai chống tay vào khung cửa rồi ngã khuỵu, nàng cầu xin Phúc Sinh:

“Tôi không sợ chết, chỉ xin anh cho tôi thêm hai tháng nữa, đợi đứa con trong bụng tôi ra đời. Xin anh, xin hãy để đứa bé này được nhìn thấy ánh mặt trời.”

Phúc Sinh chần chừ không ra tay. Hai người trước mặt không ngừng van nài anh hãy tha cho đứa trẻ trong bụng. Phúc Sinh nghĩ, đây chính là thứ gọi là “tình” mà Diệp Tứ từng nói ư?

Diệp Tứ từng nói: “tình” là vì đối phương mà cam nguyện c.h.ế.t đi. “Tình” cũng là Diệp Tứ và Liễu Như Mi, vì đứa con chưa ra đời, sẵn sàng buông bỏ tôn nghiêm, quỳ xuống cầu xin.

Phúc Sinh vung kiếm, gảy nhẹ, lấy đi chiếc thẻ kim loại trên cổ tay trái của Diệp Tứ — biểu tượng thân phận. Giọng nói của anh lạnh lùng không chút cảm xúc.

“Đi.”

Diệp Tứ sững người, không ngờ mình lại có cơ hội sống sót.

“Phúc Sinh, ngươi...” Không g.i.ế.c hắn thì làm sao ăn nói với cấp trên? Phúc Sinh sẽ bị trừng phạt nặng.

“Đi.” Phúc Sinh cau mày.

Diệp Tứ không dám nấn ná, sợ Phúc Sinh đổi ý, lập tức kéo Liễu Như Mi dập đầu tạ ơn.

“Phúc Sinh, ơn sâu như biển này, kiếp sau ta và Như Mi làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp.”

Phúc Sinh mang thẻ thân phận của Diệp Tứ về báo cáo. Vì tính cách anh quái dị, không thích nói nhiều, sư phụ anh liền tự tưởng tượng ra một kịch bản: Diệp Tứ và Liễu Như Mi đã vì tình mà nhảy vực tự vẫn, còn Phúc Sinh chỉ kịp đoạt lại thẻ thân phận.

Nhưng tất cả chỉ là do sư phụ tự suy diễn. Dù vậy, Phúc Sinh vẫn bị phạt nặng.

Anh bị giam trong ngục nước. Tạ Tiểu Ngọc đau lòng vô cùng, cô biết mình có thể đưa Phúc Sinh vào trong mộng, cùng anh đến thăm Diệp Tứ.

Trước đây, cô từng cảm thấy năng lực mơ kỳ quái này thật vô dụng, mơ thấy những chuyện đã xảy ra thì có ý nghĩa gì chứ? Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu có thể đưa Phúc Sinh đi gặp Diệp Tứ, Phúc Sinh chắc hẳn sẽ rất vui.

Con của Diệp Tứ đã ra đời, Diệp Tứ để râu quai nón, lao động vất vả khiến khuôn mặt hắn sạm đen, hoàn toàn không nhận ra đó từng là một thiếu niên tuấn tú. Thế nhưng trên gương mặt của Diệp Tứ lại tràn đầy nụ cười.

Hắn và Liễu Như Mi đã đổi tên đổi họ để nuôi dưỡng đứa trẻ. Diệp Tứ đổi tên thành Diệp Kim Sơn, còn Liễu Như Mi đổi thành Giang Táo Hoa.

Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ, cái tên này trùng với tên anh cả chị dâu cả trong hiện tại, chẳng lẽ anh cả chị dâu cả là kiếp sau của Diệp Tứ và Liễu Như Mi sao? Thật trùng hợp quá rồi.

Cô và Phúc Sinh đứng ngoài hàng rào, Phúc Sinh nhìn đứa trẻ còn quấn trong tã, khóe môi vậy mà lại nhếch lên.

Tạ Tiểu Ngọc kinh ngạc đến sững người, Phúc Sinh biết cười rồi sao? Trời ơi, dù là trong giấc mơ nhưng cô đã thật sự nhìn thấy rồi!

---

Cuối cùng, trước khi trời đổ mưa, lúa mùa sớm cũng đã được gặt, phơi khô và cất vào kho lúa. Nhưng công việc chưa dừng lại ở đó, phải cày ruộng chuẩn bị cấy mạ vụ mùa thu.

Không may là vào lúc này, trâu cày của đội bị bệnh. Trâu cày là tài sản quý giá của đội sản xuất, cày ruộng làm đất đều không thể thiếu nó. Đội ba vốn là đội sản xuất tiên tiến, con trâu này đã lập công không ít, không thể để nó xảy ra chuyện.

Vì vậy, đội trưởng đã mời bác sĩ thú y của đội một là lão Liêu tới khám cho trâu. Lão Liêu nói con trâu này chữa không được, nên mua con khác, đừng để lỡ mùa vụ.

Nhưng một con trâu cày thì đắt đỏ biết bao! Hơn nữa, con trâu này đã làm việc vất vả cho đội ba suốt mấy năm, ai cũng có tình cảm, làm sao nỡ bỏ mặc không cứu?

Đội trưởng đội ba lo đến mức miệng nổi đầy mụn nước, phải chạy lên huyện tìm trạm chăn nuôi. Bác sĩ thú y trực ban ở trạm chăn nuôi huyện là cháu của lão Liêu, nghe nói bác mình còn chữa không được, anh ta càng không chữa được. Hơn nữa trời đang mưa to, anh ta không chịu ra ngoài thăm khám chỉ vì một con trâu sắp chết.

Cả đội không có mấy nhà ngủ nổi, mất trâu cày rồi thì lấy gì cày ruộng? Mọi người vây quanh chuồng trâu, bó tay chịu trói, sốt ruột vô cùng.

Vương Nhị Lại ngậm cọng rơm, hắn đến chỉ để xem náo nhiệt, ánh mắt còn cứ liếc nhìn mấy cô vợ trẻ, thật khiến người ta khó chịu.

Hắn nói: “Đội trưởng, trâu bệnh c.h.ế.t thì bán chẳng được bao nhiêu, hay là g.i.ế.c thịt chia cho cả đội mỗi nhà vài cân đi.”

Giết trâu cày là phạm pháp, nhưng trâu bệnh c.h.ế.t thì không ai quản, Vương Nhị Lại nghĩ không thể để phí được.

Giang Hoài Sơn mắt đỏ hoe, cầm cuốc đuổi Vương Nhị Lại đi.

Phúc Sinh ngồi xổm xuống xem mắt trâu, lại xem cỏ thức ăn trâu ăn mấy ngày nay, đứng dậy nói: “Cứu được.”

Thím Liêu bĩu môi liếc Phúc Sinh, bất mãn nói: “Ai cho cái thằng ngốc này vào chuồng trâu quấy rối thế?”

Họ Liêu kia là người đội sản xuất một gả sang đây, cha bà là bác sĩ thú y họ Liêu. Cha bà còn nói không chữa được, Phúc Sinh cái thằng ngốc này thì loạn cái gì?

Tạ Tiểu Ngọc nhìn đôi mắt rưng rưng của con trâu, trong lòng thấy buồn vô cùng. Những con vật đáng yêu này có lỗi gì chứ?

Thức ăn cho trâu do con dâu nhà họ Liêu chuẩn bị không sạch sẽ, nên trâu mới bị bệnh. Những việc này Tạ Tiểu Ngọc đã thấy trong giấc mơ tối qua, là chuyện sẽ xảy ra vài ngày sau.

Trong mơ, con trâu này c.h.ế.t bệnh. Đội sản xuất mua từ đội một về một con trâu con mới vài tháng tuổi, lại bị con dâu nhà họ Liêu này cho ăn đến phát bệnh. Đội trưởng phải mời bác sĩ thú y khác từ trạm chăn nuôi mới cứu được con trâu nhỏ. Nhưng con trâu đang thời kỳ khỏe mạnh này thì không có cơ hội sống.

Tạ Tiểu Ngọc cũng không biết khả năng mơ này có phải là “bàn tay vàng” của cô không, nếu là thật thì cô thấy cũng vui lắm. Ít nhất cô có thể cho Phúc Sinh thấy cuộc sống hạnh phúc về sau của Diệp Tứ, cũng có thể cứu con trâu của đội trước khi quá muộn.
 
Back
Top Bottom