Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 250


Quách Hân còn đang trốn trong phòng khóc lóc, mẹ cô ta cũng không đi ra.

Mặc dù có hơi không lễ phép, nhưng cũng không có ai nhắc tới chuyện này, tất nhiên Khương Tuệ Ninh cũng không nói gì.

Dù sao chú ba cũng tên Quý Trung Việt, mà con gái lại tên Quách Hân, ít nhiều gì cô cũng nhìn ra được có mùi gì đó trong chuyện này.

Bởi vì bọn họ còn chuyện phải nói nên cô đi theo vợ Bộ trưởng Hứa là Nhạc Anh, ngồi nói chuyện phiếm trong phòng tiếp khách.

Mặc dù có trong phòng có dì chuẩn bị thức ăn, nhưng Nhạc Anh vẫn giúp một tay.

Khương Tuệ Ninh vốn định đi giúp nhưng lại bị Nhạc Anh cản lại,”Ninh Ninh, cháu đừng động vào, cứ ngồi cạnh trò chuyện với chúng ta là được.”

Người bên cạnh cũng biết Quý Thần Nham cưng chiều cô vợ nhỏ này, hơn nữa người ta còn đang mang thai, sao mà dám để người ta làm được chứ.

“Hay để cháu đi hái rau giúp mọi người nhé dì Nhạc, chứ ngồi không cũng chán.”

“Hay là gọt khoai tây có được không?”

Cuối cùng Khương Tuệ Ninh quang vinh nhận lấy nhiệm vụ gọt khoai tây.

Nhạc Anh thấy Khương Tuệ Ninh gọt khoai tây rất chăm chú, lại nhớ đến những chuyện mà Hội phụ nữ làm gần đây, thật sự nhìn không ra người nhỏ tuổi thế này mà làm việc ổn thỏa đáng tin như thế, không hổ là người mà Quý Thần Nham lấy về nhà, đúng là khiến người ta thấy hâm mộ mà.

Không biết khi nào con trai bà ấy mới có thể mang con dâu về nữa.

Ánh mắt Nhạc Anh nhìn Khương Tuệ Ninh không khỏi dời xuống bụng cô, tới gần hỏi với vẻ hiếm lạ,”Cháu mang thai ba tháng rồi đúng không Ninh Ninh, sao ta thấy bụng cháu to quá thế? Không phải là thai đôi đấy chứ?”

Bà ấy cũng là người từng sinh mấy đứa con, mà chưa đứa nào hiện rõ vào tháng thứ ba như của Khương Tuệ Ninh.

Khương Tuệ Ninh không ngờ lại dễ bị nhìn ra như thế, cô cúi đầu nhìn thoáng qua bụng,”Là sinh đôi ạ.”

“Ấy chà, thật ư, ta đã bảo là không giống như chỉ một đứa mà, cháu cũng lợi hại quá Ninh Ninh, một lần hai đứa, chắc là Thần Nham vui lắm đúng không.”

Nhạc Anh nói xong lại nhìn thoáng qua bụng Khương Tuệ Ninh, không khỏi hâm mộ Nghiêm Bội Lan, sao lại tốt số đến thế, có đứa con dâu ngoan ngoãn thế này thì thôi đi, con dâu còn mang thai một lần hai đứa.

Khương Tuệ Ninh gật đầu,”Anh ấy vui lắm ạ.”

Nhạc Anh càng nói càng hăng, thế là dừng luôn việc trong tay, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Khương Tuệ Ninh.

“Ninh Ninh à, cháu cũng biết mang thai thật đấy, hơn nữa ta phát hiện cháu mang thai mà lại không xấu đi, trên mặt không có tàn nhang, cả người trông cứ non nớt thế nào đó, chắc chắn sau khi hai đứa bé này sinh ra cũng sẽ xinh cho xem, nhưng mà nhìn cháu với Thần Nham cũng biết bọn nhỏ không thể xấu được rồi, hạnh phúc quá, một lần hai đứa đấy.”

Khương Tuệ Ninh có hơi dở khóc dở cười, chỉ có thể dùng nụ cười để trả lời tất cả.

“Đúng rồi, cháu còn chị em gì nữa không Ninh Ninh?”

Khương Tuệ Ninh lắc đầu,”Không có ạ, nhà cháu chỉ có cháu là con gái thôi.”

Nhạc Anh thở dài tiếc hận, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ, hỏi: “Chị em họ nội họ ngoại thì sao?” Bà ấy nói xong thì thấy hơi ngại ngùng vén tóc trên trán ra sau: “Không gạt cháu, dì có ba thằng con trai, đứa nhỏ nhất sắp hai mươi còn thằng lớn nhất cũng sắp ba mươi, chưa đứa nào có tin tức gì nên dì có hơi vội.”

Chuyện này…

Khương Tuệ Ninh không ngờ Nhạc Anh hỏi mình còn chị em nào không là vì có ý định như thế, nhưng bà ấy phải thất vọng rồi, đến anh hai cô còn chưa có tin gì kìa.

“Dì Nhạc, ngại quá, nhà cháu chỉ có anh họ, không có chị em nào.”

Nhạc Anh nghe xong thì thật sự thấy tiếc nuối, nhưng ai bảo người ta không có chị em gì.

Nói chuyện xong thì Quý Thần Nham tới tìm Khương Tuệ Ninh, thấy cô đang gọt vỏ khoai tây thì tính vươn tay nhận rồi làm giúp, nhưng cuối cùng lại bị Khương Tuệ Ninh từ chối.

“Không cần, cũng chỉ có mấy củ, em thấy chán nên mới lấy làm thôi.”

“Để anh làm giúp em, làm xong cho nhanh rồi anh có chuyện nói với em.”

“Chuyện gì?”

“Làm xong rồi anh dắt em ra ngoài nói.” Quý Thần Nham nói xong thì xuống bếp lấy thêm một con dao nhỏ tới, tốc độ gọt khoai tây của anh nhanh hơn Khương Tuệ Ninh nhiều.

Khương Tuệ Ninh nhìn anh, bỗng nhiên nói: “Quý Thần Nham à, sao chuyện gì anh cũng làm giỏi được thế.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 251


Quý Thần Nham nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng, nói: “Tuệ Tuệ, em lại khen anh nữa, anh sẽ thấy kiêu ngạo đó.”

“Em cho anh 10 điểm, chính là muốn anh cảm thấy kiêu ngạo đấy.”

Quý Thần Nham giơ tay xoa xoa mặt của cô, nói: “Tuệ Tuệ tốt nhất.”

Sau gọt khoai tây xong, Khương Tuệ Ninh đứng dậy đi rửa tay, Quý Thần Nham cũng đi theo cô, đun nước nóng trước sau đó pha nước lạnh vào, thử nhiệt độ vừa phải, rồi mới cầm tay cô thả vào trong nước, rửa tay cho cô, sau khi rửa xong thì dùng khăn tay lau khô tay cho cô.

“Anh muốn nói gì với em?” Tay của Khương Tuệ Ninh bị anh nắm lấy, cũng không nói đi đâu, chỉ ngoan ngoãn đi theo sau anh.

Tuệ Ninh bước vào phòng dành cho khách của nhà họ Hứa, sau khi đi vào nhìn đóng cửa lại, căn phòng này cũng không lớn, trong phòng có hai chiếc ghế sofa nhỏ.

Khương Tuệ Ninh đi anh ấn xuống ngồi trên một chiếc sofa, sau đó hai tay anh đặt lên vai của cô, xoay người cô về phía mình, nói: “Kể cho em nghe chuyện về Quách Hân.”

“Quách Hân là con của người vợ thứ hai mà chú ba anh đã cưới về, lúc ấy khi bà ta lấy chú ba của anh, Quách Hân mới chỉ có 2 tuổi.”

“Bởi vì cô ta cũng được coi như là con của chú ba, mấy năm nay về nhà, anh cũng không tránh khỏi gặp cô ta mấy lần, từ trước cho đến tận hôm nay, anh luôn chỉ coi cô ta như là con gái của chú ba, trước đây hành động của cô ta có vẻ rất bình thường, ngoài việc lúc đến chơi Tết ở nhà anh cô ta nói nhiều hơn một chút ra thì anh cũng không nhận ra cô ta có vấn đề gì cả.”

“Hôm nay đây là lần đầu tiên cô ta làm ra chuyện như vậy, vừa rồi chú ba đã kể với anh rằng hồi đầu năm Quách Hân bận rộn liên lạc lại với ông bà nội của cô ta, muốn chuyển hộ khẩu quay lại nhà bên đó, lúc đấy chú ấy cũng không biết cô ta đang muốn làm gì, chú ba hỏi mẹ của cô ta, thì mẹ của cô ta cũng không nói gì.”

“Chỉ là lúc cô ta đang xin chuyển hộ khẩu thì hai chúng ta kết hôn, cho nên cô ta cũng không có ý định tiếp tục chuyển hộ khẩu nữa, chú ba cũng chưa bao giờ để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, chị cho rằng cô ta đang tội phản nghịch, lúc chú ba đến đây, chú ấy cũng không định dẫn cô ta theo, là do cô ta bám lấy mẹ của mình nằng nặc đòi đi cùng.”

“Kết quả là hành vi của cô ta và mẹ cô ta khiến cho mọi người đoán ra được trong lòng hai người họ có lẽ còn có ý tưởng khác.”

“Trước khi anh đến tìm em, chú Ba cô anh đã đi hỏi, cô ta đúng là có ý nghĩ khác với anh, hơn nữa chuyện này mẹ của cô ta cũng biết, còn rất ủng hộ.”

“Thậm chí trong lòng bà ta đã có suy nghĩ muốn gả Quách Hân cho anh từ lâu rồi, lại không vào được anh sẽ kết hôn trước, hôm nay chuyện xảy ra khi hai người họ xuống xe, có lẽ mẹ con họ muốn ra oai làm bẽ mặt của em.”

Quý Thần Nham nói xong, lập tức ôm lấy Khương Tuệ Ninh, nói: “Tuệ Tuệ, anh xin lỗi, chuyện lần này chú ba cũng vô cùng tức giận, buổi chiều lúc Quách Hân và mẹ cô ta làm ra hành động như vậy, chú ấy mới phát hiện có gì đó không ổn, bởi vì lúc Quách Hân đi theo mẹ cô ta tái giá đã đổi tên thành Quý Hân Hân, chú ấy chưa bao giờ nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như này, như chú ấy biết chuyện này thì nhất định sẽ không bao giờ dẫn theo hai người họ đến đây.”

Khương Tuệ Ninh cũng không lấy làm ngạc nhiên khi nghe những lời anh nói, dù sao thì hành động của Quách Hân đã rất rõ ràng.

Nhưng mà cô thật sự không thể hiểu được sao mẹ của Quách Hân lại có thể mê muội như vậy? Quách Hân đã đổi tên thành Quý Hân Hân từ lâu, điều này không phải nói rõ với mọi người rằng cô ta là con gái của Quý Trung Việt, là con cháu của nhà họ Quý sao? Nếu cô ta muốn gả, nhà họ Quý có thể đồng ý rước cô ta về sao?

Cho dù chuyển hộ khẩu cũng vô dụng, ai mà không biết cô ta là con cháu của nhà họ Quý chứ?
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 252


Ở thời đại này, hơn nữa lại là gia đình như nhà họ Quý, họ càng chú trọng danh tiếng, hành vi này rất dễ bị mọi người chỉ trích, người nhà họ Quý tuyệt đối không cho phép.

“Anh không cần phải nói xin lỗi với em, chuyện này anh không làm gì sai cả, nhưng thứ ba dự định xử lý chuyện này như thế nào?”

“Chú ba đã sắp xếp người, lập tức đuổi hai người họ về bên kia.”

“Quách Hân đồng ý?”

“Không đồng ý cũng phải đồng ý, vừa rồi lúc mẹ có Quách Hân cãi nhau với chú ba, Quách Hân đã lỡ miệng nói một câu, lần này chú ba quay về có lẽ muốn ly hôn.”

“Hả?” Khương Tuệ Ninh kinh ngạc há hốc miệng, người nhà họ Quý làm việc đều rất dứt khoát.

Nhưng mà coi thật sự rất tò mò, hỏi: “Bà ta đã nói cái gì? Sao chú ba lại quyết định muốn ly hôn?”

“Đứa trẻ mà hai người họ sinh ra chưa chắc là con của chú ba.”

“Phì.” Khương Tuệ Ninh thực sự không thể nhịn được, truyện cẩu huyết như này còn xảy ra ở nhà của họ, trong lòng chú ba lúc này chắc chắn là hận không thể g**t ch*t hai mẹ con này.

Đây đều là những chuyện lung tung rối loạn gì vậy.

“Quý Thần Nham, để em đoán một chút, chẳng lẽ chú ba của anh không thể có con, mà mẹ của Quách Hân bởi vì dẫn theo con gái gả đến đây, trong lòng luôn lo sợ địa vị của mình không ổn định, lại vẫn luôn không mang thai, cho nên nhìn nghĩ ra cách khác, sau đó lại sợ sự việc bị bại lộ, cho nên trong lòng bà ta luôn luôn muốn gả con gái mình cho anh, nếu làm như vậy thì cho dù sau này chuyện có lộ ra thì bà ta vẫn có thể dựa vào quan hệ của con gái, tiếp tục hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp do nhà họ Quý mang lại?”

Quý Thần Nham bóp mũi cô, nói: “Những chuyện này, em so với người khác thông minh hơn rất nhiều đấy.”

“Quý Thần Nham, vậy vợ cũ của chú ba đâu rồi?”

“Thím ấy mất trên chiến trường rồi, thím ba của anh là con gái của thợ săn, lúc đó quân đoàn của chú ba đi qua đó, quân đoàn của họ đóng quân ở ngay cạnh nhà thím ấy, lúc đó đoàn của họ mới vừa bị điều khỏi chiến trường, trong đoàn có rất nhiều người bị thương, lực lượng hậu cần tiếp viện không đủ, lúc nó thím ba rất giỏi, thì mấy đã chạy 30km, từ trong túi sâu bắt đầu một con lợn rừng, tự mình lôi về, để cho mọi người có thể ăn một bữa no nê.”

“Sau đó không lâu thì hai người họ kết hôn, vốn dĩ thím ba vẫn luôn đi theo chú ba, nhưng đêm trước hôm sắp giành thắng lợi thì có hai trận địa đã mất liên lạc, thím ba đã chủ động xin đi đưa tin tức, bởi vì thím ấy biết săn bắt, lại rất quen thuộc với địa hình trong núi, kết quả khi quay về thì lấy gặp mai phục, vì để báo tin cho người trong thôn, thì mấy đã liều mạng, cuối cùng ngay cả thi thể cũng không thể tìm thấy.”

“Sau này, chú ba cũng không muốn bước thêm bước nữa, nhưng người trong nhà khuyên nói rằng ông ấy cũng không thể cô đơn cả đời như vậy được, dưới sự khuyên bảo tận tình của mọi người, lúc chú ấy gần 40 tuổi đã được người giới thiệu mà quen biết với mẹ của Quách Hân…”

Ừm, một câu chuyện thật sự khiến người ta phải thở dài, nếu như thím ba còn sống, hai người họ cho dù không có con, nhưng cảm tình vẫn như vậy, thì với tính cách thẳng thắn của thím ba cũng sẽ không xảy ra chuyện như hôm qua, thà rằng hai người ở bên nhau nâng đỡ nhau cả đời còn tốt hơn là bị người khác tính kế.

“Chú ba thì sao?” Khương Tuệ Ninh cảm thấy chuyện mẹ Quách Hân đã làm thật vô cùng quá đáng, bà ta làm ra chuyện này… Thật sự không có lương tâm mà.

Trong lòng mẹ Quách Hân có lẽ cũng chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống sung sướng này thôi.

Bởi vì vẫn luôn không mang thai, trong lòng bà ta còn lo lắng không an toàn, cho nên đã nghĩ cách có một đứa con, thật sự là quá bắt nạt người khác.

“Đợi chú ba tự mình xử lý chuyện này đã, chuyện như vậy, chúng ta cũng không tiện xen vào.”

“Chẳng lẽ cứ để mặc cho hai mẹ con kia lợi dụng nhiều năm như vậy sao?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 253


Quý Thần Nham nói: “Không đâu, cả đời này của người nhà họ Quý không muốn gây thù chuốc oán với người khác, nhưng cũng không phải là người để mặc cho người khác bắt nạt, chuyện này chú ba sẽ tự biết cách xử lý thế nào.”

Khương Tuệ Ninh thở dài.

May mắn, lúc xảy ra chuyện này thì chỉ có Quý Thần Nham, chú ba và hai mẹ con Quách Hân ở đây.

Nhưng mà chuyện Quý Trung Việt đuổi hai người kia đi cũng khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.

Mọi người đều là người thông minh, chuyện xảy ra lúc chiều mọi người cũng đều nhìn thấy, trong lòng họ cho rằng là do Quách Hân đã chọc tức Quý Thần Nham, nhưng mà họ cũng cảm thấy đuổi đi rồi cũng tốt, vốn dĩ Quý Thần Nham đã kết hôn rồi, Mặc dù hai ngày không có quan hệ huyết thống gì, nhưng cô gái kia làm ra chuyện như vậy dưới danh nghĩa của nhà họ Quý, thật sự là bị điên rồi.

Nhạc Anh nhìn người đã bị đuổi đi, còn quay sang nói thầm với Khương Tuệ Ninh: “Từ trước đến nay Thần Nham làm việc gì cũng vô cùng đáng tin cậy, người nhà họ Quý cũng là những người rất chính trực, sao lại gặp phải loại người không biết tốt xấu như vậy chứ? Đời này con gái của Trung Việt lấy ai không được, sao lại luôn để mắt đến người trong gia đình chứ.”

Khương Tuệ Ninh cũng không đáp lại, chỉ cười nói đúng vậy.

Lúc ăn cơm tối, cha mẹ chồng của Khương Tuệ Ninh đã đến, là do Quý Tử Thư đi đón hai người họ, lúc vừa mới vào nhà, Nghiêm Bội Lan đã vô cùng thân thiết lôi kéo Khương Tuệ Ninh ngắm nghía một chút, khi phát hiện cô vẫn khỏe bà ấy mới hài lòng gật đầu.

Đây là lần đầu tiên Khương Tuệ Ninh gặp bố chồng của mình, ông ấy nhìn trông cũng không nghiêm túc lắm, bởi vì còn có mẹ chồng ở bên cạnh cho nên cô cũng không cảm thấy lo lắng.

Cũng không nói được mấy câu, ông ấy đã bị Vạn Minh Sâm gọi đi chỗ khác, nói rằng tối nay là bữa cơm Đoàn viên, mọi người phải uống cho đã đời.

Quý Trung Việt dường như cũng không bị ảnh hưởng, ngồi vào bàn của đàn ông, nhưng mà Khương Tuệ Ninh thỉnh thoảng liếc nhìn ông ấy một cái, thấy rõ trong mắt của ông ấy thoát ra một chút cô đơn.

Nhạc Anh đã chuẩn bị một bàn khác không uống rượu, tất cả đều là nữ tính, cộng thêm cả Quý Tử Thư.

Quý Tử Thư ngồi bên cạnh Khương Tuệ Ninh, nhìn cô thỉnh thoảng lại liếc nhìn ông ba của mình.

Cậu kéo ống tay áo của cô, thì thầm nói: “Hôm nay có phải hai mẹ con Quý Hân Hân đã bắt nạt dì không?”

Khương Tuệ Ninh quay đầu nhìn về phía Quý Tử Thư, nói: “Cậu biết à?”

Quý Tử Thư nhỏ giọng nói: “Vừa rồi tôi đã nghe thấy bà cô và bà nội nói, dì không cần phải để ý đến hai người họ, ông ba không phải loại người không biết phân biệt phải trái như vậy, ông ba đều đã đuổi người đi, điều này chứng minh rằng ông ấy sẽ không thiên vị loại người như thế, hơn nữa có bố của tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt dì được cả, dì đừng lo lắng.”

Khương Tuệ Ninh nhìn Quý Tử Thư nói chuyện như người lớn, trong lòng âm thầm nghĩ, cái nhóc thối này, tôi mới không sợ đâu.

Nhưng cũng không thể nói rằng là do cô cảm thấy bất bình thay cho chú ba, cho nên đành nói: “Tôi biết rồi, nhóc con ạ.”

“Em gái sao rồi?” Từ sau khi Khương Tuệ Ninh mang thai, Quý Tử Thư cũng không bao giờ phản bác lại lời cô nữa, mặc kệ cô có nói cái gì, Quý Tử Thư đều sẽ dựa theo ý cô nói.

Bây giờ trong lòng thằng nhóc này chỉ có em gái thôi, em gái!!!

Mỗi lần Khương Tuệ Ninh nghe thấy thằng nhóc này hỏi như vậy, liền cảm thấy rất phiền.

“Quý Tử Thư, cậu giống như rất thích em gái? Nếu nhỡ là em trai thì sao?”

Quý Tử Thư suy nghĩ một lát, nói: “Em trai cũng được, nhưng tôi càng thích đó là em gái hơn.”

“Tại sao?” Không phải con trai thường thích có em trai sao?

“Em gái rất ngoan, giống như Thiến Thiến vậy, lúc hai người về Nam Thành, có một ngày sau khi tan học tôi đã gặp Thiến Thiến, dì đoán xem con bé đã tặng tôi cái gì.”

Khương Tuệ Ninh đột nhiên phát hiện ra rằng Quý Tử Thư có lẽ thực sự rất thích có em gái, bởi vì khi nhắc đến Thiến Thiến, hai mắt của thằng nhóc này sáng lên.

“Cái gì?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 254


Quý Tử Thư lấy từ trong túi quần ra một con ngựa gỗ nhiều màu sắc, nói: “Đây, chính là nó, Thiến Thiến nói rằng con bé rất nhớ chúng ta, hỏi chúng ta bao giờ lại đến nhà nó chơi, tôi nói với con bé rằng tết nhà chúng ta sẽ đến đấy, con bé như vậy liền đưa con ngựa gỗ nhỏ này cho tôi, có nói rằng đến lúc đó để con ngựa này chở chúng ta đến đấy, dì nói xem con bé có dễ thương hay không?”

“Dì nói lần sau đến đó, tôi nên tặng cho Thiến Thiến quà gì nhỉ? Có lẽ con bé sẽ thích những con búp bê trong cửa hàng Hoa Kiều nhỉ?”

“Phố người Hoa còn bán cả búp bê tây dương à?” Lần trước lúc Khương Tuệ Ninh đến đấy đi dạo cũng không chú ý lắm, sau này đã có chỗ để mua đồ chơi cho hai đứa trẻ rồi.

“Có chứ, tôi đã mua cho hai em gái…” Nói đến đây, Quý Tử Thư vội vàng ngậm miệng lại, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện sự chú ý của Khương Tuệ Ninh cũng không ở trên người mình, cậu mới cảm thấy yên tâm trở lại, đồ chơi mà cậu chuẩn bị cho em gái mình tất nhiên là muốn tạo bất ngờ cho hai đứa rồi, bây giờ còn chưa muốn cho người khác biết.

Họ còn chưa ăn cơm xong thì con trai út của Nhạc Anh là Hứa Dực đã trở lại, anh ta đang học đại học ở đại học công nông binh, cũng sắp tốt nghiệp rồi, hôm nay là ngày cưới của bạn học hồi cấp 3 của anh ta, cho nên anh ta đến để chúc mừng bạn mình.

Sau khi uống rượu mừng xong, về đến nhà anh ta liền ôm lấy bố của mình gọi em xưng anh, bị Bộ trưởng Hứa đạp cho một phát, sau đó lại bị mẹ của mình Nhạc Anh lôi ra mắng cho một trận.

Sau đó bị đẩy vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo, nhưng lúc đi ra vẫn có chút mơ màng, nhưng tốt xấu vẫn nhận ra mọi người.

Quý Tử Thư quên anh ta, lúc đi ngang qua bên người anh ta, liền mở miệng gọi anh ta một tiếng chú Hứa.

“Đã một năm không gặp Tử Thư rồi, Tử Thư, cháu cao lên nhiều rồi đấy, cũng cao gần bằng chú rồi, năm sau cháu sẽ tốt nghiệp cấp 3 đúng không, đã có dự định gì chưa? Cháu định nhập ngũ hay là học đại học công nông binh giống như chú.”

Khương Tuệ Ninh thấy hai mới gọi chỉ cách nhau vài tuổi, vậy mà Quý Tử Thư còn luôn miệng gọi chú ba, lúc hai người nói chuyện giống như là đang chiếm tiện nghi vậy, cô không nhịn được bật cười thành tiếng.

Hứa Dực nhìn thấy Khương Tuệ Ninh, vừa rồi anh ta liền để ý đến bên cạnh Quý Tử Thư có một cô gái trẻ gần bằng tuổi thằng bé, cho nên trêu đùa nói: “Được lắm, còn dẫn theo cả người yêu đến đây à?”

Quý Tử Thư vội vàng bịt miệng anh ta lại, Nhạc Anh cũng nghe thấy, lập tức đánh cho anh ta một cái, nói: “Đã nói con không được uống rượu lại còn uống nhiều như vậy, nói lung tung cái gì đấy, đây là vợ anh Thần Nham của con, nhanh gọi chị dâu.”

Cái đánh này của Nhạc Anh cũng không nhẹ, khiến Hứa Dực đau đến nhe răng trợn mắt, đang định càu nhàu với mẹ mấy câu, nhưng khi nghe thấy đây là vợ của Quý Thần Nham, anh ta vội vàng tỉnh táo lại, liên tục chào hỏi: “Em chào chị dâu, em chào chị dâu.”

Khương Tuệ Ninh cười gật gật đầu.

Hứa Dực lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều, anh ta liếc nhìn Khương Tuệ Ninh một chút, lúc Quý Tử Thư chuẩn bị chạy đến nói chuyện với Khương Tuệ Ninh, nhưng lại bị Hứa Dực túm lấy.

“Chú Hứa, chú làm gì thế?” Quý Tử Thư không để ý liền bị anh ta kéo suýt chút nữa ngã.

Hứa Dực thấy mọi người đang nhìn về phía mình, vội vàng cười hì hì nói: “Con có chuyện muốn nói với Tử Thư.”

Nói xong liền túm Quý Tử Thư ngồi xuống sofa.

Tường chắn của phòng khách và nhà ăn của nhà họ Hứa là một cái kệ rỗng làm bằng gỗ, từ vị trí Khương Tuệ Ninh đang ngồi, có thể nhìn thấy Quý Tử Thư và Hứa Dực.

Lúc đầu, cô còn cho rằng hai người họ thật sự đang ôn lại chuyện cũ, kết quả không biết Hứa Dực đã nói gì với Tử Thư, sắc mặt của Quý Tử Thư lập tức trở lên vô cùng tệ.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 255


Thằng bé còn nhỏ giọng bảo anh ta đừng nói nữa, Hứa Dực thấy vậy cũng không nói gì nữa.

Một lúc sau, Quý Tử Thư mọi người trở lại bàn ăn, lại còn cùng Khương Tuệ Ninh nói mấy câu.

Nhưng ngồi được một lúc thì thằng bé liền tìm cớ nói muốn đi vệ sinh, Khương Tuệ Ninh cảm thấy hành vi của thằng bé rất kỳ quái, cho nên cũng đứng dậy đi theo, nhưng cô phát hiện thằng bé cũng không đi vệ sinh, mà là mở cửa đi ra ngoài.

Sau khi thằng bé đi ra ngoài cũng không đi xa, chỉ thấy nó đứng ở trước cổng không biết muốn làm gì, chân không ngừng đá hai cái cây ở trước cổng, những lớp tuyết tích tụ trên cành cây không ngừng rơi xuống, toàn bộ rơi vào trên người nó, nhưng thằng bé dường như không cảm thấy lạnh, cứ đứng đấy dùng người mình hứng từng lớp tuyết.

Khương Tuệ Ninh cũng không biết tại sao thằng bé lại đột nhiên làm như vậy, nhưng nếu như để nó cứ như vậy thì cũng không tốt lắm, cô đang muốn đi đến đấy hỏi thằng bé đã xảy ra chuyện gì, kết quả còn chưa kịp nhấc chân thì đã thấy một chiếc ô tô màu đen lái về phía này.

Đúng lúc dừng trước mặt của Quý Tử Thư, đột nhiên có hai người nhảy ra khỏi xe, túm lấy Quý Tử Thư nhét thẳng vào trong xe.

Tốc độ nhanh đến mức khiến thằng bé còn không kịp kêu được tiếng nào.

Nhà của Bộ trưởng Hứa ở trong khu vực không giống như đại viện, các hộ gia đình xung quanh cách nhau khá xa, hơn nữa từ nhà cách lề đường còn xa hơn.

Khương Tuệ Ninh sợ đến mức cảm thấy lo lắng, cảm giác bụng hơi đau, cô vội vàng lấy tay ôm bụng, hết vào trong nhà: “Quý Thần Nham.”

Chỉ mất hai giây, Quý Thần Nham đã chạy ra, nhìn thấy cô đang ôm bụng, vội vàng xông lên ôm lấy cô hỏi: “Tuệ Tuệ, sao thế?”

“Em không sao, em không sao, là Tử Thư, Tử Thư bị người ta bắt cóc mất rồi…”

Lúc này, mọi người ở trong nhà cũng lần lượt chạy ra, Quý Thần Nham ôm Khương Tuệ Ninh vào trong nhà trước, đặt cô ngồi xuống sofa, thấy dáng vẻ cô căng thẳng như vậy, anh ăn ủi nói: “Em đừng vội, từ từ nói.”

“Tử Thư bị người ta bắt cóc, em thấy bọn họ đẩy thằng bé vào trong một chiếc ô tô, sau đó chiếc xe kia liền lái đi.”

Những người trong phòng này đều là những người đã từng trải qua những biến động lớn, nhưng khi nghe thấy Quý Tử Thư bị bắt cóc, trên mặt họ đều lộ ra sự sợ hãi, Nghiêm Bội Lan trực tiếp lảo đảo, được Nhạc Anh và dì giúp việc đỡ lấy.

“Đừng lo lắng, anh đã sắp xếp người bên ngoài rồi, xe của chúng ta cũng ở bên ngoài, trên xe có người, bọn họ sẽ đi theo.”

Quả nhiên, khi anh vừa dứt lời, bên ngoài đã có người chạy đến nói: “Lãnh đạo, hai chiếc xe của chúng ta đã đuổi theo, Tôi đã liên hệ với người ở trong bộ, sẽ phân công nhau đi chặn chiếc xe kia.”

Bộ trưởng Hứa cũng không ngờ được xe con người ở trước nhà của Bộ trưởng Bộ Công an bắt cóc người khác, hơn nữa người bị bắt cóc lại là con trai của thủ trưởng.

Khương Tuệ Ninh cũng không ngờ được những năm 1970 lại có chuyện bắt cóc người như vậy, nhưng mà sau khi nghe được Quý Thần Nham đã sắp xếp xong hết rồi, mặc dù trong lòng vẫn lo lắng, nhưng cũng đã bình tĩnh lại: “Vừa rồi là do Hứa Dực nói chuyện với Tử Thư, sau khi nói xong Tử Thư liền đi ra ngoài, sau khi đi ra ngoài thì bị người ta bắt cóc.”

Cô vừa nói xong những lời này, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Hứa Dực, Hứa Dực đang say rượu cũng bị doạ tỉnh, bộ trưởng Hứa túm lấy một đồ vật sau đó đi về phía Hứa Dực.

Hứa Dực sợ đến mức nhảy dựng lên, nói: “Bố, không phải, bố nghe con giải thích đã…”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 256


Quý Thần Nham kéo bộ trưởng Hứa lại trước nhưng anh ta vẫn trừng mắt, tức giận nhìn con trai: “Nói.”

Hứa Dực lau mặt nói: “Hôm nay, bạn học của con có bà con xa… là họ hàng của Tử Thư… của Phùng gia, cô ấy đi theo người thân đến.”

“Con cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng con không biết cô ấy nhưng cô ấy lại lôi kéo con nói chuyện nên con cũng không tiện từ chối.”

“Nói trọng điểm.” Bộ trưởng Hứa đã nghe đến nửa ngày nhưng Hứa Dực vẫn chưa nói vào trọng điểm, anh ta ném đồ trong tay mình bay thẳng đến chỗ con trai.

Hứa Dực cũng nhanh chóng nghiêng người né đi, mới tránh không bị nện phải. Sau đó cậu mới nói: “Cô ấy nói Phùng Giai sắp chết, con cũng không chú ý nhiều đến nhưng kết quả quay lại thì nhìn thấy Tử Thư, lúc đó con lập tức nhớ đến trước đây, khi Tử Thư còn nhỏ, không phải cậu ấy đã từng nửa đêm đi tìm mẹ mình sao? Con… con không nhịn được nên đã nói với cậu ấy.”

“Nhưng chính Tử Thư cũng đã nói mẹ của cậu ấy đã mất sớm nên con nghĩ sẽ không có chuyện gì, con không biết cậu ấy lại đi ra ngoài, cũng không biết có người muốn trói Tử Thư.”

Mẹ nó! Sao cậu lại không hiểu những chuyện này đều có liên quan như vậy? Hứa Dực cảm thấy đầu óc của mình đúng là không đủ dùng.

Bộ trưởng Hứa chỉ tay vào con trai, há mồm muốn mắng, kết quả lời đã lên đến khóe miệng cũng không biết phải mắng cái gì, chỉ có thể nói: “Ngu! Ngu ngốc! Tôi làm sao có thể sinh ra một đứa con ngu xuẩn thế này?”

“Thần Nham, là Phùng Giai đưa Tử Thư đi sao? Cô ta muốn làm gì? Trước kia còn nhẫn tâm muốn bịt chết Tử Thư, bây giờ còn muốn làm gì?”

Phùng Giai cũng là người Nghiêm Bội Lan nhìn lớn lên, trước kia bà ấy cảm thấy cô gái này xinh đẹp có tiếng trong đại viện, tính cách khoa trương.

Nhưng bà không nghĩ rằng cô gái này sẽ trở thành vợ của con trai mình, cũng không biết vì sao khi đó lão Phùng lại đến cửa nói đến chuyện hai nhà kết thông gia.

Vừa khéo khi đó lão đại đã đến tuổi kết hôn nên Nghiêm Bội Lan cũng hỏi ý của lão đại.

Lão đại không từ chối bởi vì tính tình lão đại rất ôn hòa, chưa bao giờ từ chối bất cứ chuyện gì trong nhà. Từ nhỏ sức khỏe của lão đại không được tốt lắm, tốt nghiệp đại học xong cũng ở lại trong trường làm giáo viên.

Mỗi ngày chuyện thích làm nhất chính là nghiên cứu.

Kết quả chuyện kết hôn còn chưa quyết định xong thì lão đại đã mất tích, sau đó lão nhị trở về chưa được bao lâu đã muốn kết hôn với Phùng Giai.

Lúc ấy trong nhà loạn hết cả lên, Nghiêm Bội Lan không muốn đồng ý nhưng lão nhị lại nói Phùng Giai đã mang thai.

Lúc ấy họ không còn cách nào mới để cho hai người kết hôn, kết quả vừa làm tiệc rượu đãi khách thì Quý Thần Nham đã chuyển từ không quân đến Đông Tam Bộ.

Phùng Giai ở lại Bắc Kinh, sinh Tử Thư chưa được bao lâu thì Quý Thần Nham quay trở về, không biết vì sao lại muốn dẫn Quý Tử Thư đi, Phùng Giai không đồng ý muốn bịt chết Tử Thư.

May mắn lúc đó trong nhà có người nên cô ta mới không làm Tử Thư chết.

“Mẹ, mẹ đừng nóng vội! Con đã nắm được việc này, trước tiên con đưa mọi người trở về, sau đó mới đi đón Tử Thư.”

Quý Thần Nham là người tỉnh táo nhất, tựa như anh biết có người muốn bắt Quý Tử Thư đi.

“Không cần! Thần Nham, con đi đón Tử Thư đi! Mẹ và cha con sẽ đưa Ninh Ninh trở về.”

Bộ trưởng Hứa cũng nói: “Đúng, tôi đích thân đưa họ về.”

Quý Thần Nham lắc đầu: “Không cần. Mấy người chú ba và dượng bên này vẫn cần các người chăm sóc. Con sẽ đưa cha mẹ và Tuệ Tuệ về nhà trước, không chính mắt nhìn thấy Tuệ Tuệ về đến nhà con không yên tâm.” Hơn nữa, người anh chờ vẫn còn chưa đến.

Vạn Minh Sâm ủng hộ cách làm của anh: “Vậy thì sắp xếp xe đi về trước đi! Bên này đã có ta, cháu sắp xếp chuyện trong nhà cho tốt đi!”

Lúc đi ra Vạn Minh Sâm cố ý kéo lấy Quý Thần Nham: “Cũng sắp xé màn đêm thấy ánh sáng rồi, không được để xảy ra sai lầm. Lần trước cháu về thủ đô bị thương đã là một điềm báo trước, mau chóng xử lý cho tốt!”

“Cháu đã biết.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 257


Về đến nhà, trong nhà không có người, hôm nay dì Lưu phải quay về nhà mình một chuyến, ngày mai mới trở lại.

Nghiêm Bội Lan và chồng mình là Quý Trung Đình nghỉ ngơi ở phòng ngủ lầu một, hai ngày trước dì Lưu đã dọn dẹp sạch sẽ.

Quý Trung Đình biết rõ con trai có chuyện nên không để vợ mình hỏi nhiều, về đến nhà là ông đã kéo vợ mình vào phòng ngủ.

Quý Thần Nham cũng đưa Khương Tuệ Ninh về phòng ngủ: “Tuệ Tuệ, trước giờ ngủ tối nay tôi sẽ trở về.”

Khương Tuệ Ninh kéo tay áo anh, cô cảm thấy rất lo lắng: “Anh có thể bị nguy hiểm không?” Cô biết anh ra ngoài không chỉ đơn giản vì chuyện của Quý Tử Thư, trước đó không lâu đồ cô gửi đi xảy ra sai lầm, lúc đó cô đã biết vị trí này của anh đều có nguy hiểm rình rập mỗi ngày.

Quý Thần Nham nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt của vợ, anh chỉ dùng môi mình cọ qua chóp mũi cô: “Không có gì nguy hiểm cả.” Trước kia anh không quá để ý đến những chuyện này nhưng hiện tại anh đã có vợ, có con, anh biết không được để bản thân mình nằm trong nguy hiểm, nếu không có sự chuẩn bị chu đáo anh không thể lấy tính mạng mình ra thử.

“Vậy em chờ anh.”

“Ngoan, ngủ đi.”

Cuối cùng Khương Tuệ Ninh vẫn phải giả vờ ngủ, nhưng Quý Thần Nham vừa rời đi thì cô lập tức mở mắt, không tài nào ngủ được.

Quý Thần Nham lên xe, từ vị trí này anh căn bản không thể nào nhìn thấy phòng ngủ trên lầu nhưng anh cảm giác người trên lầu đã mở đèn.

Trần Huy hỏi: “Lãnh đạo, chúng ta xuất phát sao?”

“Đi!” Quý Thần Nham nhìn Trần Huy lái xe xuất phát, hỏi: “Tất cả đã sắp xếp xong chưa?”

“Lãnh đạo yên tâm, lần này sẽ không có sai sót gì.” Trần Huy ngẫm nghĩ một lúc lại nói: “Phùng Giai có thể hoàn thành chuyện tối nay, tin tình báo cô ta đưa ra đủ để hốt gọn một mẻ đám người bên này, nhưng sức khỏe cô ta vốn không tốt, bị thương nặng như vậy cũng không thể xoay chuyển được.”

“Điên cả một đời rồi, xem như làm một chuyện tốt duy nhất cho con trai.”

Trần Huy tiếp tục nói: “Còn một việc nữa. Lần trước thức ăn đồng chí Khương gửi đến cho anh xuất hiện đồ bên trong, cô ta cũng đã thừa nhận chuyện đó là do cô ta đã tiết lộ tin tức của anh và đồng chí Khương. Cô ta nắm đúng thời gian đồng chí Khương gửi đồ đến chỗ anh, mượn cơ hội đồng chí Khương khó chịu buồn nôn lập tức tiếp xúc với cô ấy, người kia lợi dụng lúc đó tiếp xúc với hộp cơm, thứ kia cũng được bỏ vào hộp ngay khi đó. Khi đó người của chúng ta cách đó không xa, nhưng bởi vì người đó là phụ nữ nên họ mới buông lỏng cảnh giác.”

“Theo Phùng Giai nói những người kia đã ép buộc cô ta làm vậy, độc kia là chất độc mãn tính, sẽ không lập tức g**t ch*t người mà từ từ ăn sâu vào cơ thể, nhanh là ba tháng, chậm là nửa năm.”

Quý Thần Nham đã biết chuyện này từ trước, Khương Tuệ Ninh còn cẩn thận hơn anh tưởng tượng. Ngày đó khi hộp cơm bị người khác chạm vào thì cô đã không để anh ăn.

Cô còn nói thật ra hai ngày trước đi trên đường cô đều có thể nhìn thấy người phụ nữ kia, mà cô chưa từng nhìn thấy người đó trước kia, một gương mặt rất lạ.

Cho nên ngày hôm đó cô giả vờ khó chịu, quả nhiên người kia đã bước đến tiếp cận và giúp đỡ cô.

Trong lòng cô đã có sự nghi ngờ nên khi cô đến nơi đã lập tức đưa hộp cơm đó đi kiểm tra, quả thực đã có vấn đề.

“Việc này cũng không cần nhắc đến.”

Dù sao Phùng Giai cũng không sống nổi nữa, nếu trên người Phùng Giai phải cõng cái tội mưu hãi lãnh đạo Tam Bộ thì vẫn chưa thỏa tội của cô ta, nhưng Quý Tử Thư sẽ bị ảnh hưởng, mà Quý Thần Nham không muốn trên người Quý Tử Thư có bất kỳ liên lụy không sạch sẽ nào.

Quý Tử Thư không những là con trai của anh cả mà còn là đứa bé của Quý gia, cậu không liên quan đến bất kỳ kẻ nào bên ngoài, cậu phải được bước ra ngoài với danh phận sạch sẽ.

Trần Huy gật đầu: “Vâng, lãnh đạo.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 258


Thái Văn Thân chờ đợi Quý Thần Nham đã lâu, lâu đến nỗi anh ta đã mất đi tính nhẫn nại, anh ta không ngừng hỏi người bên cạnh: “Sao còn chưa đến?”

Vừa dứt lời thì cửa phòng đóng chặt bị một chân đá văng ra.”

Thái Văn Thân còn chưa kịp phản ứng, anh ta cảm giác có một bóng người xuất hiện trước mặt, ngay sau đó cổ họng mình đã bị siết chặt, một bàn tay siết mạnh vào cổ anh ta, dồn anh ta lên vách tường.

Người đứng cạnh anh ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng, chờ lấy lại tinh thần vừa muốn bước đến hỗ trợ anh ta nhưng đã bị Trần Huy kéo thẳng ra khỏi phòng.

Thái Văn Thân cảm giác mình sắp bị siết chết, bởi vì anh ta chưa kịp phòng bị nên không có lực đánh trả lại, nhưng cho dù anh ta có đề phòng trước đi chăng nữa thì bản thân cũng không phải đối thủ của Quý Thần Nham.

Cũng may Quý Thần Nham vẫn chưa mất hết lý trí nên cuối cùng đã thả người ra.

“Quý Tử Thư đâu?” Quý Tử Thư buông tay ra, anh dùng một chiếc găng tay lau bàn tay mình, lau xong lại ném chiếc khăn tay vào thùng rác bên cạnh.

Rất lâu sau đó Thái Văn Thân mới đỡ đau, nói: “Tôi đưa đến chỗ của Phùng Giai.”

Quý Thần Nham tàn nhẫn theo dõi anh ta: “Đúng là muốn chết, cậu cảm thấy sau lưng mình có Thái gia thì tôi không g**t ch*t cậu?”

Thái Văn Thân thật sự rất sợ Quý Thần Nham, anh ta lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người: “Phùng Giai thật sự không được ổn lắm. Tốt xấu gì cô ấy cũng là mẹ của Quý Tử Thư, cậu cũng không muốn sau này Quý Tử Thư biết chuyện sẽ oán trách cậu.”

“Tử Thư sẽ không nhận người mẹ này.”

“Cậu đang gạt chính mình. Tử Thư có thể bị người của tôi đưa đi, có thể chứng mình trong lòng nó vẫn có người mẹ này.”

Đột nhiên Quý Thần Nham lạnh lùng cười lên: “Xem ra cậu còn chưa nghe tôi khuyên. Phùng Giai đã bị khống chế lại rồi.”

Thái Văn Thân vẫn dùng tay che cổ mình, anh ta sửng sốt trợn trừng mắt: “Cậu có ý gì?”

“Có ý gì? Cậu dù sao cũng là người đi ra từ Bắc Tam Bộ, làm thế nào lại không có chút cảnh giác nào như vậy? Cậu cảm thấy tôi đã đưa Phùng Giai đi, cô ta còn có thể trở lại là ai đã hỗ trợ? Có thể vượt qua người của tôi còn có thể là người nào?”

“Gián điệp?” Thái Văn Thân lắc đầu rất mạnh, anh ta hoàn toàn không chịu tin.

“Không đúng, Thần Nham, cậu…” Gián điệp nào có bản lĩnh lớn như vậy? Còn dám khiêu khích đến Quý Thần Nham?

Họ đều hoạt động trong một nơi bí mật gần đó sao? Nhưng dáng vẻ này của Quý Thần Nham cũng không phải nói dối, anh không cần thiết phải nói dối mấy chuyện thế này.

Đời này Thái Văn Thân chỉ yêu một người là Phùng Giai.

Có lẽ từ thuở thiếu niên đã yêu thích, cả đời đều để cô ta trong lòng mình, biết cô ta đã kết hôn, sau đó anh ta đã suy nghĩ rất nhiều và từ bỏ hoàn toàn. Nhưng với Phùng Giai, anh ta không thể dứt khoát giống như Quý Thần Nham được.

Chỉ cần cô ta cầu xin, anh ta không nhịn được sẽ mềm lòng.

Anh ta vốn chỉ cho rằng Phùng Giai tham hư vinh nhưng cho đến bây giờ anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng cô ta sẽ phản bội quốc gia. Ngay lúc này tình yêu trong lòng anh ta lập tức hóa thành tro tàn, loại người như họ cho dù có yêu cũng không cho phép để người có mưu đồ với quốc gia mình.

“Việc này nếu chưa xác nhận sẽ không khống chế cô ta, hai người anh trai và em gái còn lại của Phùng Giai sẽ bị điều tra. Thái Văn Thân, cậu tốt nhất chứng minh mình trong sạch đi.” Quý Thần Nham thu hồi ánh mắt sắc bén, cuộc đối thoại giữa hai người giống như đã quay về thời gian trước.

Thái Văn Thân ngồi bệt xuống ghế: “Không phải ngay từ đầu cô ấy đã được phái đến để phá hủy chúng ta chứ? Bao gồm cả nhà cậu?” Ẩn nấp một thời gian rất dài mới là thủ đoạn của loại người như họ.

Quý Thần Nham nhìn Thái Văn Thân: “Sao cậu lại ngây thơ như thế? Nói ra còn có thể phá hủy từ chỗ của cậu, muốn động thủ đến Quý gia chúng tôi chính là muốn chết rồi.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 259


“Nhưng cậu không thể ra tay, anh cả của cậu không giống cậu, nếu không Phùng Giai vì sao lại…”

“Phùng Giai thế nào?” Quý Thần Nham nắm bắt được sơ hở trong lời nói của anh ta.

Thái Văn Thân suy nghĩ một lúc, sau đó nặng nề kể lại nguyên nhân thật sự năm đó Phùng Giai mang thai.

Thật ra Quý Thần Nham đã suy đoán từ trước đó, kiểu người như anh cả làm sao có thể để người ta mang thai trước khi cưới hỏi, quả nhiên là thủ đoạn của Phùng Giai.

“Cậu giúp một tay?”

“Không. Quý Thần Nham, dù tôi có bất trị đi chăng nữa cũng không phải loại người này. Tốt xấu gì tôi cũng từng lớn lên với cô ấy, tôi sẽ làm ra loại chuyện này sao?” Sau này, Phùng Giai bị ép bức, không còn cách nào nên mới chịu nói cho anh ta biết.

Quý Thần Nham lại liếc mắt nhìn Thái Văn Thân.

“Phùng Giai không phản quốc, cả một đời cô ấy cứ điên điên khùng khùng, tham mộ hư vinh, khó có khi tỉnh táo được một lần. Nhưng Phùng Du thì ngược lại, cô ta đã tiếp xúc với người liên hệ Phùng Giai hai lần nên đã bị cách ly thẩm vấn. Nếu cậu có lòng muốn xen vào chuyện trong nhà của tôi thì không bằng quan tâm đến chính mình đi. Một khi có chuyện gì thì cả cậu và toàn bộ Thái gia đều tiêu hết.”

“Quý Thần Nham, cậu đang lừa tôi? Cho nên cậu đá tôi ra khỏi Bắc Tam Bộ là vì cậu đã nghi ngờ tôi?” Thái Văn Thân kịp thời phản ứng. Không biết vì sao anh ta bỗng đứng lên, nhìn chằm chằm Quý Thần Nham không thể tin: “Tuy tôi té ngã nhiều lần vì một người phụ nữ nhưng sau lưng Thái Văn Thân tôi cũng có tín ngưỡng của mình, cha mẹ tôi cũng từng dùng cả sinh mạng để bảo vệ tổ quốc.”

Quý Thần Nham gật đầu: “Có thể biết được là tốt. Nếu đã biết bị một người phụ nữ tính toán nhiều lần như thế thì nên tỉnh táo lại.”

“Quý Thần Nham, cậu còn nói tôi? Còn cậu thì sao? Khương Tuệ Ninh kia, tên là Khương Tuệ Ninh đúng không? Chỉ bởi vì nhà máy không chú ý đến cô ta, cậu đã làm gì? Còn không phải trực tiếp gộp các nhà máy kia lại, tôi còn nghe nói cậu để Vạn Minh Sâm đưa mỏ Vân Xương cho cô ta. Quý Thần Nham cậu cũng vì phụ nữ, cậu cao quý hơn tôi sao?”

“Khương Tuệ Ninh là vợ tôi. Phùng Giai là ai?”

Quý Thần Nham chỉ nói một câu đã khiến Thái Văn Thân không ngóc đầu lên nổi. Đúng vậy, người ta là vợ chồng, còn anh ta và Phùng Giai là gì? Chẳng qua cô ta nhàm chán muốn chơi đùa với anh ta, mục tiêu của cô ta vẫn luôn là người Quý gia.

Thế nhưng anh ta vẫn đần độn bảo vệ cô ta, chỉ cần là yêu cầu của cô ta anh ta sẽ lập tức đồng ý.

“Cho nên hôm nay cậu chịu đến đây là vì sao?”

“Không phải cậu vẫn luôn liều mạng muốn gặp tôi sao? Cậu muốn gặp tôi là vì cái gì?”

Vì cái gì? Thái Văn Thân cũng không biết mình nhất định phải gặp Quý Thần Nham là vì cái gì.

Là vì không cam tâm? Thật ra vẫn còn có một việc, anh ta cảm thấy mình cũng có trách nhiệm trong việc Qúy Thần Tây mất tích, tuy nhiên tất cả đều không liên quan đến anh ta, chính anh ta còn bị người mình yêu vứt bỏ, nhưng tất cả mọi người đều từng lớn lên trong cùng một đại viện. Anh ta luôn tự hỏi có phải Quý Thần Tây nhìn thấy Phùng Giai mang thai lại đến tìm mình nên mới bỏ đi trong cơn tức giận.

Quý Thần Tây và Quý Thần Nham hoàn toàn khác nhau, trước giờ anh luôn là người ôn hòa nhất trong đại viện, với ai cũng ôn hòa, dù có bực tức cũng không nổi giận, chỉ quay người rời đi mà thôi.

Cho nên bởi vì như vậy mà Quý Thần Tây đã bỏ đi sao?

Quý Thần Nham nghe Thái Văn Thân nói, trước kia làm thế nào cũng không chịu mở miệng nói lời nào, hôm nay lại nói hết toàn bộ, chẳng qua mấy chuyện này cũng không còn quan trọng bởi vì anh cả của anh hoàn toàn không phải vì chuyện này mà bỏ đi.

Hôm nay gặp Thái Văn Thân cũng xem như dấu chấm hết cho chuyện này, cũng làm cho Tử Thư có thể gặp người phụ nữ kia lần cuối cùng. Giống như Thái Văn Thân vừa nói, nói thế nào thì Quý Tử Thư cũng là cô ta sinh ra, nếu không được gặp lần cuối, tóm lại chỉ sợ sau này lại hối hận.
 
Back
Top Bottom