Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 220


Lúc đi Khương Tuệ Ninh không nỡ xa ba mẹ, ôm ba mẹ không chịu buông tay, không khóc mà chỉ cảm thấy không nỡ đi.

“Mẹ, con không nỡ đi.” Khương Tuệ Ninh cảm giác bản thân đã bỏ lỡ nhiều điều, tuy rằng có người thay cô chăm sóc cho ba mẹ, nhưng đó không phải là bản thân, sự chênh lệch trong lòng vẫn làm cô cảm thấy khó chịu.

Tôn Hội Vân nhìn người đang ôm lấy mình, đứa con gái mà mình dưỡng dục gần hai mươi năm, đương nhiên cũng thấy không nỡ, nhưng không nỡ và chia ly luôn xuất hiện cùng một lúc.

Khi bọn họ xuống lầu thì có một vài người hàng xóm đang đứng trong sân, mọi người ai cũng giúp đưa tiễn con rể lần đầu tiên về nhà.

“Ninh Ninh không nỡ xa ba mẹ sao?” Bà cụ Ngô là người đầu tiên nhìn thấy cả gia đình đi xuống lầu.

Tôn Hội Vân cười trêu ghẹo,”Đúng vậy, con bé đã kết hôn rồi còn làm nũng, được cưng chiều đến hư rồi.”

“Không nỡ là chuyện đương nhiên, ba mẹ nuôi lâu như thế, nói đi nói lại thì hai người cũng cảm thấy đau buồn.”

Mọi người cũng phụ họa, thanh âm cười cười nháo nháo hòa tan bầu không khí biệt ly u sầu.

“Lãnh đạo, mấy thứ này là do mọi người tặng, ngài xem…”

Lúc này bí thư Trần tiến lên, đứng cạnh cửa xe nhìn bên trong đã chứa đầy đồ, một số đặc sản vùng này, ngoài ra còn có một số loại rau ngâm, tương ớt do nhà tự làm.

Người trong viện ai cũng biết thân phận Quý Thần Nham không bình thường, nhưng cụ thể anh lợi hại bao nhiêu thì không biết, cho nên khi nhìn thấy bí thư Trần dùng vẻ mặt khó xử nhìn một đống đồ trên mặt đất, thì bà cụ Ngô thay mặt mọi người nói chuyện.

Mấy thứ này so với quà tặng mà anh cầm đến biếu có sự khác biệt rất lớn, nhưng mọi người cũng chỉ là người bình thường, đúng thật cũng không lấy ra được mấy thứ hiếm lạ.

“Con rể nhà của các bà chỉ thuộc loại bình thường nên không có đồ gì quý trọng, mấy thứ này là do nhà mọi người tự làm ra, cũng là tâm ý của mọi người, mong con không ghét bỏ.”

Quý Thần Nham vội nói: “Bà Ngô, cảm ơn mọi người đã lo lắng chuẩn bị quà cáp, làm phiền mọi người quá.” Nói xong còn chỉ huy Trần Huy: “Bí thư Trần sắp xếp đồ lên xe đi, toàn là tấm lòng của các bà, các bác, các cô.”

Mọi người vừa nghe anh nói như thế thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, càng cảm thấy hài lòng với đứa con rể mới của Khương gia, cách đối nhân xử thế không còn chỗ nào để chê.

Mấu chốt là người khác có thân phận gì, cũng không hề kiêu căng ngạo mạn một chút nào, gặp được ai ở trong sân cũng chào hỏi lễ phép.

“Vâng.” Bí Thư Trần nhờ tài xế xuống xe giúp đỡ.

Nhân lúc đó Quý Thần Nhan lại cảm ơn mấy thím hàng xóm đã đến đưa tiễn, sau đó nhờ bọn họ quan tâm chăm sóc cho ba mẹ vợ nhiều hơn.

Cách nói chuyện ôn nhu ấm áp, những câu nói khiêm tốn, quan tâm ba mẹ vợ giống như quan tâm ba mẹ ruột.

Nghe được thế mọi người cũng nói vài câu an ủi.

“Thần Nham, con cứ yên tâm dẫn Ninh Ninh về đi, bên này mọi người sẽ giúp đỡ chăm sóc, hai đứa các con cứ yên tâm.” Người nói chuyện chính là vị hàng xóm cách vách Khương gia, ông lớn hơn Khương Kiến Dân hai tuổi, con trai làm tại xưởng sắt thép ở huyện Dung, người một nhà đều ở gần đây, nên bình thường hai nhà cũng hay chia sẻ săn sóc lẫn nhau.

Từ khi vợ chồng Khương Tuệ Ninh về, ông rất thích đứa con rể Khương gia này, coi như người nhà của mình, hay nấu cơm rồi gọi Quý Thần Nham sang uống hai ly.

“Cảm ơn bác Triệu, để ngài nhọc lòng rồi.”

“Thần Nham, các cháu cứ yên tâm, ở đây nhiều người thế này, cháu đừng lo lắng, chăm sóc tốt cho Ninh Ninh, rồi chăm sóc tốt cho bản thân mình là được, sau đó nhanh chóng đẻ một đứa, tranh thủ lần sau về là một nhà ba người.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 221


Sự nhiệt tình của hàng xóm không giảm, Quý Thần Nham nắm tay Khương Tuệ Ninh chào tạm biệt với mọi người lần cuối, rồi mới bước lên xe dưới ánh mắt đưa tiễn của mọi người.

Khương Tuệ Ninh được Quý Thần Nham bế lên xe trước, sau đó anh lại xoay người đối diện với Khương Kiến Dân và Tôn Hội Vân: “Ba mẹ, tụi con đi trước, mọi người cũng đừng lo lắng cho Tuệ Tuệ, con chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, không để cô ấy chịu bất cứ sự tủi thân nào.”

“Ai, được, Thần Nham con cũng nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, đừng quan tâm đến mấy việc vô nghĩa của nó.” Tôn Hội Vân gật đầu, dặn dò con rể hai câu.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, Tuệ Tuệ rất ngoan.”

“Con đã nói như thế thì mẹ yên tâm rồi, con cũng phải chú ý thân thể, mẹ nghe Ninh Ninh nói có đôi khi con bận đến mức không ăn cơm, như thế là không được, thân thể quan trọng nhất đấy có biết không?”

“Mẹ, con nhớ rồi.”

“Mau đi đi.” Khương Kiến Lâm đứng bên cạnh vợ, thúc giục: “Đừng để trễ.”

“Ba mẹ, hai người nhớ tự chăm sóc tốt cho bản thân, con sắp xếp người đến đây lắp đặt điện thoại trong nhà, sau này hai người nhớ Tuệ Tuệ thì cứ gọi điện cho cô ấy.”

“Trời ạ, rất đắt đó, ba mẹ đến bưu cục gọi điện cũng được, con lắp mấy cái đó làm gì để lãng phí tiền.”

Thời buổi này điện thoại cũng không quá phổ biến, lắp đặt một cái cũng cực kỳ phiền, đầu tiên phải xin giấy phê duyệt, giá cả cũng không rẻ.

Huyện lớn như huyện Dung, thì số lượng nhà có điện thoại cũng chỉ có hai ba nhà, người khác toàn đến bưu cục, hơn nữa có rất nhiều người ngay cả việc đến bưu cục gọi điện mà cũng tiếc, nên chuyển sang viết thư nhiều hơn.

“Không đắt, tiền lắp đặt thiết bị con đã trả, sau này mỗi tháng tiền điện thoại của hai người sẽ được đưa trực tiếp đến trạm của Nam Thành, khấu trừ trong tiền trợ cấp của con, mọi người đừng lo lắng.”

Tôn Hội Vân nói: “Mẹ đâu lo lắng chuyện phải trả tiền, mà là lo cho các con, vợ chồng vừa mới kết hôn sau này phải sinh con, không thể lãng phí.” Nhìn con gái bây giờ không kiếm được tiền, tâm trạng chơi bời còn đang ở đó, cả nhà phải dựa dẫm vào kinh tế của con rể, sao bà có thể không lo.

“Mẹ, mẹ yên tâm mấy việc đó không phải là vấn đề.” Quý Thần Nham chưa nói cho dù anh không có tiền trợ cấp thì việc anh nuôi bọn họ cũng không phải là vấn đề.

“Ai da, Hội Vân nhà bà sắp được lắp điện thoại à, tốt quá, sau này liên lạc với Ninh Ninh cũng tiện, Thần Nham suy nghĩ chu đáo thật.” Hàng xóm nói chuyện rất hâm mộ, nhìn xem con rể nhà người khác chu đáo thật.

“Sau này mọi người có việc gì gấp cũng có thể dùng chiếc điện thoại đó, tiền sẽ được trả bằng tiền trợ cấp của cháu.” Quý Thần Nham nói với những vị hàng xóm đến đưa tiễn.

Thật ra thời buổi này vốn dĩ chẳng có bao nhiêu người biết sử dụng điện thoại, cho nên cũng không biết liên lạc với ai, nhưng mấy lời này của anh lại làm cho mọi người cảm thấy vui vẻ, ấn tượng của mọi người dành cho Quý Thần Nham đã trực tiếp vượt lên mức con rể ruột nhà mình, trong miệng trong lòng toàn là những lời tán dương.

Sau khi tiễn bọn họ đi thì mọi người vây quanh Khương Kiến Dân và Tôn Hội Vân,”Hai vợ chồng ông bà hết khổ rồi, có đứa con gái ngoan như Ninh Ninh, bây giờ lại có một đứa con rể tốt như thế.”

Tuy rằng Tôn Hội Vân ngoài miệng oán giận quá lãng phí, quá đắt, nhưng tâm trạng vô cùng vui vẻ, Quý Thần Nham làm mấy việc này không phải để dỗ Ninh Ninh hay sao?

“Ai da cũng không phải tôi khoe khoang gì, nhưng Thần Nham đúng là rất tốt.”

“Lại nói tiếp tên con rể nhà bà nghe rất quen tai, hình như đã nghe qua ở đâu đó rồi nhưng không nhớ nổi đó là ai.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 222


“Thằng bé, mười hai năm trước không phải có đến Nam Thành chống lũ sao? Lúc ấy nhóm lính đầu tiên đến Nam Thành do chính thằng bé dẫn dắt, lúc ấy thằng bé cũng vừa quay về từ tiền tuyến không lâu, trực tiếp dấn thân vào công cuộc chống lũ lụt, bà còn nhớ rõ thôn Lượng Sơn lúc ấy không, mọi người ở bên kia tránh hiểm, kết quả nửa đêm bỗng dưng đất đá sạt lở, do thằng bé tinh ý phát hiện có gì đó sai sai, nên khẩn trương dời mọi người đi, còn nó suýt chút nữa đã bị chôn sống rồi.”

Duyên phận giữa hai nhà cũng bắt đầu từ đó, lúc ấy ông ngoại của Ninh Ninh nằm trong nhóm bác sĩ đầu tiên đến nơi, người bệnh đầu tiên được tiếp nhận chính là Quý Thần Nham.

Sau đó Quý Thần Nham quay về Đông Thành, kết quả hai năm sau anh lại bị thương khi chấp hành nhiệm vụ ở Nam Thành, bác sĩ của anh lại là ông ngoại của Ninh Ninh.

Nói đến đây hàng xóm lại nghĩ đến, vốn dĩ mới qua nạn đói đã đến mùa lũ, địa hình của Nam Thành là đồng bằng, khi nước lên sẽ nhấn chìm hết.

Lúc ấy nhóm binh lính đầu tiên tiếp cận khu vực này chính là hi vọng của mọi người, nhưng không nghĩ đến người dẫn đầu tiểu đội đó chính là con rể Khương gia.

Hơn nữa chuyện tại thôn Lương Sơn còn được đăng lên báo, vậy nên hai năm đó tên của Quý Thần Nham cũng vang dội khắp Nam Thành.

“Khó trách tôi bảo sao con rể bà thoạt nhìn đã thấy một thân chính khí, hóa ra là anh hùng lớn của chúng ta.”

Tôn Hội Vân nói người khác cũng nghe thấy, ai cũng không nhịn được cảm thán, còn trách cứ Tôn Hội Vân sao lại không nói sớm, nếu không dù thế nào cũng phải kính rượu Quý Thần Nham.

Lại nói tiếp lúc ấy bọn họ cũng chính là anh hùng của Nam Thành.

Bà cụ Ngô cũng nói: “Bà nói thằng bé có duyên phận với nơi này, cứu nhiều người như thế, là anh hùng của chúng ta, cũng trở thành con rể của Nam Thành chúng ta.”

Mọi người lại cười ha ha, món quà cảm ơn tốt nhất dành cho anh hùng chính là một người vợ.

“Lãnh đạo, mấy thứ này thì cứ xếp lên xe rồi để Tiểu Kim chở về Đông Thành được không?”

Sau khi lên xe trong tay bí thư Trần còn ôm một vại tương ớt, ngửi mùi rất thơm, sang đây ngoại trừ ăn cơm ở nhà, thì phần lớn thời gian toàn đi theo lãnh đạo đến nhà đồng chí Khương để ăn cơm, hai ngày nay còn đi theo lãnh đạo ăn mấy bữa ở nhà, anh ta phát hiện đồ ăn bên Nam Thành ngon hơn rất nhiều.

Ngày đó ở trên bàn cơm khen ớt cay thơm, hôm nay anh ta lại được tặng một vại tương ớt.

“Ừ, xách vali quần áo kia, những thứ khác thì đặt ở trong xe.”

“Chúng ta không ngồi xe về nhà sao?” Khương Tuệ Ninh nghe thấy hai người nói chuyện, cảm thấy nếu không lái xe, thì chẳng lẽ sẽ đi bằng xe lửa?

Quý Thần Nham gật đầu,”Sắp đến cuối năm nên lượng công việc trong bộ khá nhiều, chúng ta trực tiếp ngồi máy bay về.”

Hả? Khương Tuệ Ninh mở to hai mắt nhìn, sau này thì phi cơ chẳng hề hiếm lạ một chút nào, nhưng phi cơ ở niên đại này thật sự rất hiếm lạ.

Người bình thường chắc chắn sẽ không ngồi được, không chỉ cần sự phê chuẩn của đơn vị, mà ngay cả đơn vị cũng cần đệ đơn lên xin.

Cho nên phi cơ thời này là thứ vô cùng hiếm lạ.

Tức khắc Khương Tuệ Ninh cảm thấy rất hứng thú, kéo cánh tay Quý Thần Nham hỏi: “Trên phi cơ như thế nào?”

Quý Thần Nham không biết nên giải thích cho Khương Tuệ Ninh như thế nào, đành phải nói: “Đợi chút nữa sẽ biết, nhưng mà em cũng đừng kỳ vọng quá lớn, phi cơ cũng không êm ái như trong tưởng tượng của em.”

Khương Tuệ Ninh nghĩ thời đại này mà có được cơ hội ngồi trên phi cơ cũng tốt lắm rồi, chắc chắn không thể so sánh với đời sau, trước kia khi cô đi công tác với ông chủ, ông chủ nước ngoài rất thích hưởng thụ cuộc sống, mỗi lần đi toàn đặt khoang hạng nhất, nên Khương Tuệ Ninh cũng được hưởng phúc theo.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 223


Trên máy bay, chàng tiếp viên hàng không đẹp trai sẽ giúp bạn cởi dép, sau đó lại giúp bạn cất áo khoác.

Sau khi chờ bạn ngồi xuống thì bắt đầu thực hiện nhiệm vụ, thật ra trước kia cô cũng không thích ăn mấy món trên phi cơ, chủ yếu nhìn thấy anh đẹp trai bận trước bận sau chăm sóc cho mình, nên không nhịn được.

Cũng không biết bây giờ trên phi cơ có mấy thứ đó hay không.

Sau khi tài xế chở bọn họ đến sân bay, thì lại có thêm một người đến, khi nhìn thấy Quý Thần Nham thì phản ứng đầu tiên là cúi đầu gập người chào,”Lãnh đạo.”

“Quay về dọc đường đi hai người nhớ chú ý an toàn.”

“Vâng lãnh đạo.”

Xe vừa rời đi, Khương Tuệ Ninh lập tức nghe thấy tiếng cười sang sảng,”Để ta nhìn xem đây là ai?”

Câu chữ rõ ràng, thanh âm hồn hậu hữu lực truyền đến từ sau lưng bọn họ.

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy Quý Thần Nham mím môi lại, rồi nhắm mắt, sau một lúc lâu mới bất đắc dĩ nắm tay Khương Tuệ Ninh quay đầu lại, hô to: “Lãnh đạo.”

“Vẫn biết ta là lãnh đạo của cậu?”

Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua ông lão với mái tóc hoa râm, tóc không chút cầu thả từ đằng trước ra đằng sau, ở niên đại này chắc chắn kẹo xịt tóc có công hiệu rất tốt, nếu không thì không có khả năng làm cho tóc gọn gàng như thế, bởi vì chẳng hề có một tí tóc thừa nào.

Thoạt nhìn rất phấn chấn.

Ngược lại so với Quý Thần Nham mang quân trang nghiêm túc, thì ông ấy lại mặc một bộ quần áo Tôn Trung Sơn màu than chì, trên mặt còn nở một nụ cười, thoạt nhìn không giống kiểu người làm cho Quý Thần Nham cúi đầu gọi một tiếng lãnh đạo.

“Sao ngài lại có mặt ở đây?”

“Nhìn xem tên nhãi ranh cậu nói cái gì? Tôi không thể đến sao?”

Đây là lần đầu tiên Khương Tuệ Ninh nghe thấy có người ngang nhiên gọi Quý Thần Nham là tên nhãi ranh, phải biết rằng ngay cả quan chỉ huy cũng không dám gọi anh như thế.

Mà bây giờ lại bị mắng thế này nhưng không dám cãi lại, thật sự làm cho người ta quá kinh ngạc.

“Còn không mau giới thiệu cô nhóc này đi?”

Quý Thần Nham nghe được mệnh lệnh, giới thiệu Khương Tuệ Ninh với người có hơi ‘cải lão hoàn đồng’ này.

Khi Khương Tuệ Ninh biết người trước mắt chính là Vạn Minh Sâm, thì đôi mắt lập tức trừng lớn một chút.

Chỉ một động tác nhỏ ấy cũng bị Vạn Minh Sâm bắt được,”Nha đầu này quen biết ta, là do tên nhãi ranh Thần Nham nói đúng không? Nó có nói mấy lời không hay về ta không?”

Khương Tuệ Ninh vội lắc đầu, nào dám nói tên của ông là do bản thân biết được ở đời sau.

Khó trách ông dám nói Quý Thần Nham như thế, đúng thật ông ấy có bản lĩnh như thế.

“Ngài đừng dọa cô ấy sợ.”

Nghe Quý Thần Nham nói xong, Vạn Minh Sâm nhấc nhấc mi mắt lên, đỡ trán nói: “Nhìn chút tiền đồ này của cháu xem.” Sau đó lại cười tủm tỉm hỏi Khương Tuệ Ninh: “Cô nhóc này, tôi dọa cháu sợ rồi sao?”

Khương Tuệ Ninh hơi khẩn trương lắc đầu,”Không có, lúc nãy cháu nghe được tên của ngài, nhớ đến sự tích trước kia của ngài.”

Vạn Minh Sâm vô cùng hứng thú, hỏi: “Sự tích gì của tôi?”

Khương Tuệ Ninh nhanh chóng nói ào ào một số sự tích trước kia của ông, càng nói Vạn Minh Sâm càng vui vẻ.

Cuối cùng chờ Khương Tuệ Ninh nói xong, Vạn Minh Sâm không nhịn được bật cười ha ha,”Cô nhóc thông minh lanh lợi như thế này sao lại bị tên ngốc kia lừa tới tay? Nói cho tôi nghe là bị nó lừa hay bị nó uy h**p?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 224


Quý Thần Nham nghe được thì lập tức cảm thấy đau đầu, giữ tay Khương Tuệ Ninh kéo về lại bên mình,”Ngài muốn cháu cô đơn cả đời sao?”

Vạn Minh Sâm trừng mắt liếc Quý Thần Nham một cái, nói: “Nói giỡn có được không? Cô nhóc đi theo cháu thật đáng thương, nhưng mà cô nhóc, tôi phải cảm ơn cháu đã chịu cưới tên ngốc này, nếu không thì cháu cứ nhìn bộ dạng này của nó đi, nói không chừng sẽ cô đơn cả đời.”

Tâm trạng đang khẩn trương của Khương Tuệ Ninh, đã biến mất sạch sẽ trong những lời nói vui đùa của ông cụ, trong cuộc đối thoại giữa hai người cũng biết Vạn Minh Sâm coi Quý Thần Nham như con trai mình, nếu không thì sẽ không tùy tiện đùa giỡn như thế.

“Không có, cháu còn nhỏ nên cháu phải cảm ơn Thần Nham vẫn luôn bao dung cháu.”

Vạn Minh Sâm thấy Khương Tuệ Ninh ngoan như thế, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Quý Thần Nham,”Nhãi ranh, quả nhiên người ngốc có phúc ngốc, nhưng phải đối xử với nha đầu của người khác cho tốt có biết không?”

“Cháu biết rồi.”

Vui đùa vài câu, Vạn Minh Sâm lập tức nói chuyện chính với Quý Thần Nham, nghe rất rõ lời nói của hai người, nhưng Khương Tuệ Ninh cũng không hiểu nó có nghĩa gì.

Bởi vì Vạn Minh Sâm cũng phải về Đông Thành, cho nên bọn họ có thể ngồi phi cơ riêng của ông.

Chẳng khác nào nói chiếc phi cơ này cố ý phục vụ cho bọn họ.

Chuyện này làm cho Khương Tuệ Ninh phấn khởi vô cùng.

Quý Thần Nham và Vạn Minh Sâm bàn chuyện thì cứ bàn, Khương Tuệ Ninh đi theo bí thư Trần ra ngoài.

Thấy người rời đi Vạn Minh Sâm còn không nhịn được trêu ghẹo một câu,”Lần trước Viễn Kinh về thủ đô gặp ta đã cáo trạng cậu, nói cậu vì một cô gái mà rót nhiều đến mức làm cho nó nôn cả đêm, ta thấy đúng thật là bảo bối, đi đâu cũng mang theo.”

Đầu Quý Thần Nham cũng không ngẩng lên, thần sắc nhàn nhạt nói: “Cậu ta còn cáo trạng? Là do cậu ta dẫn theo Trạch Hưng và Quốc An đến rót rượu mời cháu, mấy bình rượu trắng thì một nửa là do cháu uống, tửu lượng của cậu ta không tốt còn đi cáo trạng? Tiền đồ…”

Trong việc này thật ra Vạn Minh Sâm lại đồng ý với Quý Thần Nham, Lương Viễn Bội đứng trước mặt anh đúng thật chỉ có kết cục bị bắt nạt, lúc trước Quý Thần Nham không muốn rời khỏi không quân, nên Lương Viễn Bội chỉ có thể chịu kiếp bị đè.

Nhưng mà quan hệ của bọn họ thật ra không bị ảnh hưởng từ những việc đó, tâm tư của Quý Thần Nham đoan chính, Viễn Bồi cũng không phải là người hướng nội gì.

“Không nói cái gì khác, bảo bối là nha đầu này đúng không? Nhưng mà nha đầu này cũng được, so với trước kia… Được rồi không nói chuyện quá khứ, ta còn nghe nói đi một chuyến đến trạm còn phổ cập lại kỹ thuật trồng rau nhà kính, lúc Diêu Chử quay về còn tấm tắc khen.”

“Những việc khác thì ta không rõ lắm, nhưng nha đầu này tâm tư đơn giản, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu, cậu chỉ hợp với những người có tâm tư đơn thuần, cậu thì lại kỹ tính, đa nghi quá, không phù hợp với người đa nghi giống cậu.”

“Ngài đang khen cháu sao? Hay khen cô ấy?”

“Khen cả hai.”

“Cảm ơn ngài!!”

Vạn Minh Sâm giơ tay lên chỉ chỉ anh, sau một lúc lâu thì cười mắng một câu: “Nhãi ranh.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 225


Sân bay Nam Thành cũng xem như lớn, Quý Thần Nham và Vạn Minh Sâm vừa vào phòng là cả một lúc lâu, trong khoảng thời gian đó Khương Tuệ Ninh đã đi dạo hết sân bay một vòng, buổi chiều bọn họ mới lên máy bay.

Chỉ là sau khi lên máy bay Quý Thần Nham không ngồi cùng Vạn Minh Sâm, bên cạnh Vạn Minh Sâm có vài người mặc quân trang đi theo.

Hơn nữa tới Đông Thành rồi, Vạn Minh Sâm cũng không xuống máy bay.

Mãi đến khi thu ký Trương tới đón bọn họ, lên xe rồi Quý Thần Nham mới nói: “Ông ấy chỉ tới đây một chuyến thôi rồi phải về thủ đô ngay lập tức.”

“Ông ấy cố tình dùng máy bay riêng để đưa chúng ta à?”

Ôi mẹ ơi, Quý Thần Nham có thể diện đến mức đó ư?

Mấy lời nói hôm nay của cô đúng là chọc cười Quý Thần Nham, đúng là ngây thơ mà, suy nghĩ quá đơn giản.

Anh vươn tay nhéo mặt cô nói: “Vậy em cứ xem như ông ấy cố tình tiễn chúng ta về đi.”

Khương Tuệ Ninh nghĩ chồng mình lợi hại như thế, cô cũng phải vùng lên mới được.

Giữa trưa lúc chờ Quý Thần Nham thì thư ký Trần nói cho cô, rằng lứa rau đầu tiên bên nơi trú quân đã được thu hoạch, trong khoảng hai mươi ngày tới sẽ chín, hơn nữa còn còn phát triển vô cùng tốt, lứa rau tươi đầu tiên có thể làm thành một bữa cơm tại nơi trú quân.

Người ở nơi trú quân đều vui mừng, đã chính thức chuẩn bị xin phép được xây thêm ba nhà ấm.

Lúc quay về Vạn Minh Sâm cũng nhắc tới chuyện này, nói chuyện cô làm rất tốt, vật tư hằng ngày ở nơi trú quân bên kia vẫn luôn là một vấn đề, không ngờ cô tới một chuyến đã giải quyết được chuyện này.

“Quý Thần Nham, anh nói xem về nhà em cũng làm một nhà ấm trồng rau dưa có được không?”

Nói đến chuyện này, Quý Thần Nham lại nghĩ tới chuyện lãnh đạo cũ đã nói, bây giờ khắp nơi đang tiến hành ván cờ cuối cùng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện thúc đẩy kinh tế ở địa phương.

Mà đúng là kiến nghị này của Khương Tuệ Ninh có thể thay đổi rất nhiều hiện trạng ở địa phương.

“Thích thì làm đi.”

“Nhưng em nghe thư ký Trần nói bây giờ em muốn làm gì thì cũng phải xin phép trước, cấp trên không duyệt cho em thì em không được làm, mà có khi còn cần một chút tiền nữa.”

Quý Thần Nham gật đầu,”Chuyện xin phép tôi sẽ bảo thư ký Trần trực tiếp tới ba Bộ, còn tiền thì em có thể lấy trong nhà.”

“Nhưng mà em thấy hơi lo.” Đó toàn là tiền trợ cấp của Quý Thần Nham, lỡ như lỗ sạch vốn thì…

“Đừng sợ, mọi chuyện có tôi rồi, muốn làm gì thì cứ yên tâm mà làm, không cần phải lo chuyện tiền bạc.”

“Vâng.” Có người ủng hộ thì sẽ có dũng khí vô hạn.

Khương Tuệ Ninh muốn kiếm tiền là một chuyện, nhưng lý do là đã ở trong Hội phụ nữ, cô cũng không muốn quên đi ước nguyện ban đầu, muốn đẩy mạnh tất cả ý tưởng thì cần có tiền, nếu không chỉ là nói suông.

Trương Hạ thấy hai người nói dứt lời, cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng,”Lãnh đạo à, mẹ ngài tới đây.”

Mẹ chồng tới?

Dùng mắt thường cũng có thể thấy được Khương Tuệ Ninh căng thẳng, từ xưa đến nay quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu luôn là vấn đề khó giải quyết.

Cô tới lâu vậy rồi, nhưng vì Đông Thành hoàn toàn không có dấu vết gì của mẹ chồng nên cô cũng quên mất tiêu còn có chuyện mẹ chồng nữa.

Đột nhiên bị nhắc tới, cô không biết phải làm gì bây giờ.

Quý Thần Nham ôm người vào lòng, v**t v* nói: “Không cần căng thẳng, mẹ tôi rất thân thiện.” Sau đó lại hỏi Trương Hạ: “Bà ấy tới khi nào?”

“Mới đến sáng nay ạ, vì lãnh đạo ngài đã rời khỏi nơi trú quên nên tạm thời không kịp liên lạc với ngài.”

Quý Thần Nham biểu hiện vô cùng bình thản, nhưng Khương Tuệ Ninh vẫn thấy rất hồi hộp, cô cũng có hiểu biết sơ sơ về gia đình của Quý Thần Nham, là kiểu tiểu thuyết mà đời sau chưa chắc đã viết ra, cô không khỏi nghĩ tới mấy cuốn truyện tổng giám đốc bá đạo từng đọc khi trước, túm lấy tay áo Quý Thần Nham hỏi: “Anh nói xem có khi nào vừa mở cửa là mẹ chồng đã ném một đống tiền cho em, bảo em rời khỏi anh không?”

Khương Tuệ Ninh vừa dứt lời, hai vị thư ký ngồi trước trực tiếp hóa đá.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 226


Còn Quý Thần Nham thì nhìn chằm chằm cô hai giây, nhéo mũi cô rồi nói: “Em nghĩ hay thật đấy.”

“Hả, không cho em tiền mà đuổi em đi luôn sao?”

“Phụt.” Trần Huy thật sự nhịn không được nữa, trong đầu đồng chí Khương này chứa cái gì thế?

Quý Thần Nham bất đắc dĩ, chọc vào trán cô,”Trong đầu chứa cái gì có ích một chút, em là vợ tôi nên không ai có thể đuổi em đi được, nơi đó là nhà em, chỉ có em đuổi người khác đi thôi, hơn nữa mẹ tôi, cũng là mẹ chồng em rất thích em.”

“Sao lại thế được?” Chưa từng gặp qua thì sao lại thích được.

Mặc dù suốt cả đường Quý Thần Nham đều luôn động viên Khương Tuệ Ninh, nhưng cô vẫn nhịn không được thấy căng thẳng và lo lắng, dù sao cô cũng sợ mình làm chuyện gì không tốt trước mặt cha mẹ Quý Thần Nham, khiến mẹ chồng ghét bỏ.

Chờ tới trước cửa nhà, lúc thư ký Trần mở cửa thì hai tay Khương Tuệ Ninh đang siết chặt.

Kết quả thư ký Trần còn chưa kịp móc chìa khóa ra thì cửa nhà đã mở, Khương Tuệ Ninh nghe được động tĩnh thì lập tức đứng thẳng người.

Một người phụ nữ trung niên xa lạ cứ xuất hiện trước mắt cô như thế.

Bà ấy có vẻ ngoài dịu dàng, trên mặt có in dấu vết của thời gian nhưng vẫn không làm ảnh hưởng đến sự xinh đẹp của bà. Dáng người cao thẳng, mái tóc xen lẫn những sợi tóc bạc được búi thành một búi tóc duy nhất.

Bà ấy mặc một bộ quần áo nhạt mà nhưng trang nhã, hòa cùng khí chất bộc ra từ xương cốt khiến bà càng thêm sang trọng ưu nhã.

Nhìn người đứng ngoài cửa, nụ cười trên mặt lại rạng rỡ hơn trên mặt, nụ cười mang theo sự cao quý nhưng lại vẫn rất hiền lành.

“Là Ninh Ninh đấy à?”

Khương Tuệ Ninh liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra đây là mẹ của Quý Thần Nham, diện mạo hai mẹ con họ cũng rất giống, trước kia cô không tưởng tượng nổi người mẹ có thể sinh ra đứa con trai như Quý Thần Nham sẽ đẹp đến mức nào, bây giờ sau khi nhìn thấy mẹ chồng thì cô đã hiểu ngay.

Năm tháng không đánh bại được người đẹp là đang chỉ người như mẹ chồng cô, mẹ chồng cô đẹp quá đi mất, vừa đẹp vừa sang nữa.

“Mẹ.”

Trong sự hoảng loạn, Khương Tuệ Ninh nhanh chóng kêu lên.

Ý cười của Nghiêm Bội Lan càng rõ ràng, một tiếng mẹ này khiến bà ấy trông hiền lành hơn.

Bà ấy vươn tay với Khương Tuệ Ninh, nói: “Mau vào, đi đường mệt rồi, trông sắc mặt con không tốt chút nào.”

Khương Tuệ Ninh nhanh chóng nắm lấy tay mẹ chồng, không ngờ mẹ chồng không chỉ đẹp mà giọng cũng dịu dàng nữa.

“Không mệt ạ, không mệt ạ.”

“Mẹ.” Quý Thần Nham ở bên cạnh kêu một tiếng.

Nghiêm Bội Lan cười gật đầu với con trai: “Vào hết nhanh đi, ở nhà mình mà còn giống như khách vậy, còn thế nữa sẽ khiến Ninh Ninh căng thẳng đấy.”

Khương Tuệ Ninh phát hiện mẹ chồng mình rất lợi hại, câu đầu tiên đã tìm lý do cho sự hồi hộp của cô, cô không khỏi sinh thiện cảm với người mẹ chồng này.

“Đồng chí Quý, đồng chí Tiểu Khương về rồi à? Đi đường mệt rồi, lại đây uống chén canh trước đi.” Dì Lưu ra khỏi bếp thì thấy hai người đã về, vô cùng vui mừng.

Hơn nửa tháng này trong nhà không có Khương Tuệ Ninh nên vô cùng lạnh lẽo, bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng náo nhiệt lại.

“Bên ngoài lạnh lắm đúng không, uống chút canh để làm nóng người đi.” Nghiêm Bội Lan kéo Khương Tuệ Ninh đến nhà ăn, đặt chén canh gà ấm áp vào trong tay cô.

Khương Tuệ Ninh vừa mừng vừa lo, nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn mẹ, con tự làm là được ạ.”

Nghiêm Bội Lan mỉm cười ngồi một bên với cô, Quý Thần Nham đi cất hành lý xong cũng tới đây.

Mẹ ruột không quan tâm anh, mà để dì Lưu bưng một chén canh lên cho anh.

Anh ăn không quá hai ngụm lại để xuống, cứ cảm thấy hương vị canh này kỳ kỳ thế nào đó.

“Mẹ, sao mẹ tới đây?”

Anh đã sớm nói với cha mẹ rằng ăn Tết sẽ dắt Tuệ Tuệ về nhà, lúc ấy cha mẹ cũng muốn tới đây một chuyến, nhưng anh lấy lý do Tuệ Tuệ vừa gả tới đây nên còn chưa thích ứng để từ chối, không ngờ mẹ lại không nói lời nào đã đến rồi.

“Xem con nói gì kìa, không lẽ không có chuyện gì thì mẹ không được đến thăm các con sao.” Lúc Nghiêm Bội Lan nói chuyện rất dịu dàng, luôn hàm chứa ý cười, giọng điệu cũng không vội vàng, nghe không ra có trách móc gì không.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 227


Quý Thần Nham không nói chuyện mà nhìn thoáng qua mẹ, rõ ràng anh không tin lý do này.

“Không có việc gì mà mẹ chạy tới đây, không thấy mệt ạ?”

“Mệt thì không tới à? Con trai con dâu cháu nội mẹ đều ở đây, dù có mệt cũng phải tới thăm chứ, cha con cũng muốn tới, nhưng vì mẹ lo vết thương cũ của ông ấy không chịu được giày vò nên vừa lúc Diêu Chử về, mẹ cũng tới đây một mình.”

“Con đã nói là tới Tết sẽ dắt Tuệ Tuệ về mà, mẹ đi chuyến này mệt mỏi biết bao, hơn nữa cũng không báo trước để con đặt vé máy bay cho mẹ, mẹ đi xe lửa tới đúng không?”

“Diêu Chử đặt vé giường mềm, nằm ngủ một giấc là tới rồi, làm gì vất vả như con nói chứ, năm đó mẹ theo cha con lên tiền tuyến, có cái khổ nào là chưa ăn đâu, bây giờ đã khá lắm rồi. Được rồi được rồi, con đừng lải nhải nữa, sức khỏe mẹ thế nào tự mẹ biết, nếu con có thể tự chăm sóc bản thân mình thì mẹ cần gì phải lăn lộn chuyến này chứ?”

“Con bị sao cơ?”

Nghiêm Bội Lan liếc mắt nhìn Khương Tuệ Ninh một cái, không nói tiếp lời con trai mà cúi đầu uống một ngụm nước.

Ánh mắt Khương Tuệ Ninh đảo qua hai người một vòng, nhìn ra được quan hệ giữa hai mẹ con họ chắc cũng không tệ.

“Ninh Ninh, mẹ dắt con ra phòng khách, lúc các con kết hôn cha mẹ không kịp tới đây, lần này tới cũng mang một ít đồ chơi nhỏ cho con.” Nghiêm Bội Lan lôi kéo Khương Tuệ Ninh, nhìn phần canh còn thừa hơn nửa trong chén con trai, cau mày,”Mau uống hết canh đi, đừng kén ăn.”

Quý Thần Nham nhìn chén canh trước mặt một chút, ngửa đầu uống hết một hơi, từ khi nào mà nước canh dì Lưu hầm lại kém như thế, hương vị này kỳ quá.

Anh nhìn thoáng qua chén của Khương Tuệ Ninh, vậy mà cũng uống hết được, cô bé nhà anh cũng dễ nuôi quá, sao không kén chọn chút nào vậy?

Khương Tuệ Ninh còn tưởng rằng đồ chơi nhỏ mà mẹ chồng nói thật sự là đồ chơi nhỏ, ai ngờ lúc nhìn thấy trong đầu cô chỉ còn bốn chữ giàu vô nhân tính…

“Thần Nham có đưa cho còn thứ gì mà ông bà nội nó để lại không?”

Khương Tuệ Ninh gật đầu, Nghiêm Bội Lan nghe xong thì hài lòng, gật đầu nói: “Ngày xưa nhà ông nội Thần Nham là nhà giàu ở Hải Thành, chỉ là những năm qua hỗn loạn nên không để lại bao nhiêu, một phần này là của hồi môn năm đó của mẹ, vốn định chờ khi nào các con về thủ đô thì sẽ cho con, nhưng lần này mẹ đến nên cũng tiện thể mang tới cho con luôn, cũng chẳng còn bao nhiêu, Ninh Ninh đừng chê nhé.”

Khương Tuệ Ninh nào dám chê, không có món nào trong mấy thứ này là không thể hiện được nhà mẹ chồng mình đã từng vinh quang cao quý đến mức nào.

Nghiêm Bội Lan tiếp tục kéo tay Khương Tuệ Ninh nói: “Theo lý thì người trẻ tuổi xinh đẹp như con, lại kết hôn lần đầu thì nhà ta nên làm lớn cưới con vào nhà mới đúng, nhưng Thần Nham lại vội vàng gấp rút cưới con về như thế, sau khi con tới thì nhà ta mới nhận được tin, nhà ta không biết nên bồi thường thế nào cho con, chỉ đành khiến Ninh Ninh chịu tủi thân, không có hôn lễ rầm rộ nhưng nhưng thứ chúng ta nên cho con thì chắc chắn sẽ không thiếu thứ nào, hơn nữa ngày thường Thần Nham sai ở đâu thì con cứ nói với mẹ, mẹ dạy nó thay con.”

“Từ nhỏ là thằng bé Thần Nham này đã có chủ kiến rồi, cũng được tính là đứa bé đỡ lơ, nhưng hiểu chuyện quá cũng không có gì thú vị, con nhớ bao dung nó nhiều hơn nhé, có được không?”

Khương Tuệ Ninh nghe xong những lời mẹ chồng nói, cảm thấy mình đúng là may mắn.

Người mẹ chồng này không lên mặt với cô, cũng hoàn toàn không tính toán bất cứ điều gì, thậm chí còn cho mình đủ sự tôn trọng.

“Mẹ, mẹ yên tâm, Thần Nham đối xử với con tốt lắm…” Con cũng sẽ dành cho anh ấy tình yêu giống như thế.

Chỉ là còn chưa nói dứt lời thì Quý Thần Nham đã bước tới, đi đến cạnh Khương Tuệ Ninh, thản nhiên nói: “Mẹ à, mẹ tới đây một chuyến cũng mệt rồi, nói ít thôi.”

Nói rồi anh kéo Khương Tuệ Ninh về chỗ mình ngồi.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 228


Nghiêm Bội Lan liếc mắt nhìn con trai một cái, đối xử với vợ thì đúng là để bụng thật, lại còn bắt đầu đề phòng người mẹ như mình, đúng là con lớn không nghe lời mẹ nữa.

Thật ra bà ấy cũng không thấy quá bất ngờ, là con trai mình nên bà ấy cũng hiểu tính tình anh thế nào, thấy anh biết thương người ta, bà cũng thấy được an ủi phần nào, dù sao…

Thôi, nhìn ra được con bé này cũng thích nó, chỉ cần hai đứa nó hạnh phúc là được.

Lúc Quý Tử Thư trở về thì không chỉ thấy cha và Khương Tuệ Ninh đã về, mà bà nội cũng tới, cậu lập tức thấy vui vẻ hẳn lên.

Nhưng có thể thấy rõ là cậu thân thiết với Khương Tuệ Ninh hơn, lôi kéo cô nói chuyện liên tục, ngày mai không phải đi học nên ăn cơm xong cậu không về phòng ngay, mà ở lại quấn lấy Khương Tuệ Ninh nói chuyện.

Nghiêm Bội Lan kêu con trai tới thư phòng, trong phòng khách chỉ còn Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư.

Quý Tử Thư đột nhiên vừa thần bí lại vừa căng thẳng hỏi: “Dì… Dì có khỏe không?”

“Khá tốt.”

“Vậy… Vậy khi nào tôi mới…” Cậu không biết có nên hỏi lời nay ra hay không, cũng không biết nên hỏi thế nào, do do dự dự một lúc vẫn không nói nên lời.

Khương Tuệ Ninh nhìn người nói mãi không thành câu, thắc mắc hỏi: “Cậu làm sao vậy? Muốn hỏi gì thì cậu cứ hỏi thoải mái đi.”

“Dì sẽ sinh con cho cha tôi à?” Lúc Quý Tử Thư hỏi còn siết chặt hai tay lại với nhau, căng thẳng đến mức hơi phát run.

Khương Tuệ Ninh không biết tại sao cậu lại đột nhiên hỏi thế, nhưng nghĩ đến chuyện Quý Tử Thư cũng là một thành viên trong nhà, nếu thật sự sinh con thì không biết cậu có thấy bài xích hay không.

Vậy nên cô ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Vậy cậu sẽ thấy không vui à?”

Trên mặt Quý Tử Thư là sự vui vẻ, lắc mạnh đầu,”Không có không có, hai người thật sự có em bé à?”

Khương Tuệ Ninh có em bé, vậy thì gia đình này của họ sẽ tồn tại mãi mãi đúng không?

“Thằng nhóc con này, chuyện này không phải thật.”

Không có? Vậy dì Lưu lừa mình à?

Nhưng sau đó Quý Tử Thư lại nghĩ nói không chừng là Khương Tuệ Ninh cố ý không nói cho mình, bằng không sao bà nội lại đột nhiên từ thủ đô tới đây?

Đúng, chắc chắn là dì ấy đang lừa mình rồi.

Cậu không so đo với cô mà nói: “Tôi thích em gái, nếu không thì em trai cũng được, hơn nữa sau này dì muốn ăn gì thì cứ nói với tôi, mỗi ngày tan học xong tôi sẽ mang về cho dì.”

Khương Tuệ Ninh: … ???

Rốt cuộc thằng bé này nghe được chuyện gì từ đâu vậy?

Quý Tử Thư không dám để lỡ giờ nghỉ ngơi của Khương Tuệ Ninh, nhìn thoáng qua thời gian rồi nói: “Sắp tám giờ rồi, dì mau đi nghỉ ngơi đi, tôi cũng về phòng đây.”

Khương Tuệ Ninh nhìn Quý Tử Thư chạy nhanh như chớp, sao cứ có cảm giác nếu mình không sinh một đứa bé thì quá có lỗi với sự mong đợi của cả nhà thế nhỉ.

Nói rồi tự nhiên lúc này cô cũng muốn sinh một đứa bé, nhưng lại có người không chịu cố gắng mà.

Lúc quay về phòng ngủ, Khương Tuệ Ninh thấy Quý Thần Nham đã ở trong phòng, chỉ là đang ngồi trên sô pha nhỏ trong phòng với vẻ mặt nặng nề.

“Anh làm sao thế… Á.” Khương Tuệ Ninh đi qua, còm chưa kịp đứng vững đã bị Quý Thần Nham kéo vào lòng rồi.

“Tuệ Tuệ ơi Tuệ Tuệ.”

Quý Thần Nham cúi đầu trán chạm trán với vợ yêu, cứ kêu tên cô lặp đi lặp lại.

“Anh sao thế?”

Sao cô cứ cảm thấy đêm nay Quý Thần Nham như bị tổn thương ấy, cô hơi ngửa đầu ra sau, nâng nhẹ mặt anh lên muốn nhìn cho rõ rốt cuộc anh bị sao.

Kết quả lại bị Quý Thần Nham trốn tránh, sau đó anh vùi đầu vào cổ cô.

“Tuệ Tuệ, em sẽ chê anh à?”

Hơi thở khi anh nói chuyện nóng đến dọa người, Khương Tuệ Ninh thấy nóng đến phát run.

“Sao em lại chê anh được, anh tốt thế này, em chỉ càng yêu anh hơn chứ sao mà chê anh chứ.”

Lời Khương Tuệ Ninh nói là thật, Quý Thần Nham thật sự rất tốt, tốt đến mức cô cảm thấy ngoài anh ra sẽ không tìm thấy ai tốt được như thế.

“Không chê anh lớn tuổi chứ.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 229


Đây là lần đầu tiên Quý Thần Nham xoắn xuýt về chuyện tuổi tác, hóa ra người chín chắn lý trí như anh cũng sẽ cẩn thận dè dặt trong chuyện tình cảm.

“Không đâu, mà tuổi anh cũng đâu lớn.” Vừa khéo là độ tuổi mà em thích.

“Có thật không?” Quý Thần Nham thật sự rất dễ dỗ, chỉ cần một câu thôi mà vẻ tổn thương trong đôi mắt đã được xoa dịu, anh ngẩng đầu nhìn người trong lòng.

“Thật.” Khương Tuệ Ninh gật đầu khẳng định, khẳng định hai lần đáp án của cô,”Rốt cuộc là hồi nãy anh sao thế?”

Quý Thần Nham cắn vành tai cô kể lại mục đích thật sự mà mẹ chồng đến lần này.

“Thuốc đó là mợ cho em để điều dưỡng thân thể, không phải mẹ là bác sĩ sao? Lẽ ra mẹ phải biết mới đúng chứ.” Khương Tuệ Ninh cảm thấy không hiểu sao mấy chuyện hiểu lầm thế này cứ xảy ra ùn ùn không dứt thế nhỉ.

Quý Thần Nham trực tiếp thở dài,”Mẹ hoàn toàn chưa mở ra xem, mới nhìn thoáng qua thành phần đã nghi ngờ tôi rồi, Tuệ Tuệ à tôi thấy tổn thương lắm.”

Anh lộ ra dáng vẻ tủi thân, khiến trái tim Khương Tuệ Ninh muốn vỡ vụn, thử tưởng tượng một con sói lại đột nhiên nhõng nhẽo với bạn đi, như thế thì ai chịu cho nổi chứ.

Cô ôm đầu Quý Thần Nham, nhỏ giọng dỗ dành,”Chúng ta không để ý tới họ, đều là người xấu, không buồn nữa nhé.”

“Tuệ Tuệ, em nói xem phải làm sao mới có thể rửa sạch hiểu lầm này về anh?”

Khương Tuệ Ninh nghiêm túc suy nghĩ một lúc,”Hay là chúng ta tranh thủ sinh một đứa đi?”

Quý Thần Nham nghe xong lời cô nói thì vẻ tủi thân trên mặt lập tức biến mất sạch sẽ, thay vào đó là sự không đứng đắn xẹt qua trong đôi mắt, anh nói với giọng trầm thấp lười biếng,”Cái kia của Tuệ Tuệ đã mười ngày, chắc cũng đã hết từ lâu rồi nhỉ, hay chúng ta bắt đầu luôn từ đêm nay nhé.”

Khương Tuệ Ninh: …

Tên lừa đảo nhà anh Quý Thần Nham, hóa ra anh chờ cô sẵn ở chỗ này à.

Hu hu hu… Ban đầu cô còn muốn lừa anh thêm mấy ngày, dù sao anh cũng không biết tiết chết chút nào…

Còn con sói xám gian xảo đã đạt được mục đích thì bây giờ đang ôm người trong ngực cười tùy ý.

Ngày hôm sau Khương Tuệ Ninh thức dậy thì Quý Thần Nham đã vào trong bộ. Hiện tại là thời gian anh bận rộn nhất nên từ sáu giờ sáng anh đã phải rời khỏi nhà.

Lúc Khương Tuệ Ninh còn đang mơ màng, cô cảm giác chồng hôn lên trán mình, Quý Thần Nham còn nói gì đó nhưng cô không nghe rõ được, lúc tỉnh lại đã là chín giờ sáng.

Nhớ đến mẹ chồng vẫn còn ở trong nhà nên cô cũng nhanh chóng nhảy xuống giường, chờ đến lúc xuống lầu, dì Lưu cũng đã đi ra ngoài mua đồ ăn, trong nhà chỉ còn lại Nghiêm Bội Lan đang đọc sách ở phòng khách.

“Mẹ.” Khương Tuệ Ninh hơi ngại ngùng vì ngủ dậy quá muộn.

Nghiêm Bội Lan nghe thấy giọng nói của cô thì đặt sách xuống: “Ninh Ninh đói bụng không? Bữa sáng vẫn còn ấm, mẹ bưng ra cho con nhé!”

Khương Tuệ Ninh nào dám làm phiền bà, cô vội vàng nói: “Con tự mình làm ạ.”

Nghiêm Bội Lan cười nói: “Ninh Ninh, con đừng căng thẳng! Sáng sớm trước khi đi, Thần Ninh đã nói gần đây nó hơi bận, không thể chú ý đến con. Mẹ là người lớn, chăm sóc con nhiều hơn cũng là chuyện nên làm.”

Khương Tuệ Ninh bị mẹ chồng ngăn cản cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi chờ mẹ chồng bưng bữa sáng ra.

Nhìn thấy Khương Tuệ Ninh bắt đầu ăn điểm tâm, Nghiêm Bội Lan cũng ngồi một bên nhìn cô ăn.

“Mẹ, bánh bao này là mẹ tự tay làm sao?”

Khương Tuệ Ninh cắn một miếng bánh bao hấp, mùi vị đúng là có sự khác biệt với bánh bao dì Lưu hay làm nhưng cực kỳ ngon. Ngoài ra canh gà hầm rất thơm, thịt trong nhân bánh lại thơm ngon, không hề có mùi tanh, không cần sốt chấm cũng thấy ngon.

“Con thấy vị thế nào?”

“Rất ngon ạ, thơm nữa.”

Nghiêm Bội Lan cười: “Ba của Thần Nham cũng rất thích ăn, ở nhà mẹ vẫn thường làm cho ông ấy. Nếu con thích lúc nào mẹ cũng có thể làm cho con ăn.”

“Cảm ơn mẹ.” Khương Tuệ Ninh ngẫm nghĩ một lúc lại hỏi: “Mẹ, Thần Nham thích ăn cái gì ạ?”
 
Back
Top Bottom