Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 200


Ở phương diện này, Quý Thần Nham vẫn nghe theo lời của Khương Tuệ Ninh, đúng là cha mẹ vợ cũng sinh hoạt trong hoàn cảnh náo nhiệt như thế này thì tốt hơn.

Nằm ở trên giường, Khương Tuệ Ninh cảm thấy mình đã tìm được cảm giác mà lâu rồi chưa cảm nhận lại được.

Cô lăn lộn từng vòng trên giường, Quý Thần Nham ngồi trước bàn lật từng trang vở Khương Tuệ Ninh học tập khi còn bé. Bàn sách đã được dọn dẹp thanh lý từ rất lâu rồi, chỉ giữ lại một số vở bài tập và sách giáo khoa mà thôi.

“Anh đang nhìn gì đó?” Khương Tuệ Ninh thấy Quý Thần Nham vô cùng im lặng, cô vịn vào phía sau lưng anh, nhoài người lên nhìn thử anh đang xem cái gì. Thế nhưng lại thấy anh đang xem vở bài tập trước kia của mình.

“Cái này không phải chữ em viết đâu.” Khương Tuệ Ninh nhìn thấy mấy nét chữ xấu xí, viết lung tung.

Xem ra nguyên chủ cũng chẳng khác cô là mấy, chẳng qua lúc này chữ của cô đã đẹp hơn rất nhiều rồi.

Quý Thần Nham quay đầu nhìn cô, ánh mắt kia giống như đang nói: Ngoại trừ em ra thì không ai có thể viết chữ thế này.

“Nào, tôi dạy em luyện chữ.” Quý Thần Nham nói xong thì trực tiếp ôm người lên ghế, giúp cô mở vở và lấy viết ra.

Không phải… Ai bảo cô muốn luyện chữ chứ.

Nhưng cô còn chưa kịp từ chối Quý Thần Nham thì đã bị anh đặt ngồi lên ghế, còn nhét bút vào tay cô.

Khương Tuệ Ninh: …

Cô lập tức im lặng.

“Trước tiên em viết tên của tôi thử xem!”

Khương Tuệ Ninh đành phải vù vù viết xuống mấy chữ tên của Quý Thần Nham.

Vừa viết xong, biểu cảm trên gương mặt Quý Thần Nham đã lộ ra vẻ không hài lòng lắm, anh trực tiếp ép cô vào trong ngực mình, một bàn tay nắm tay cô đặt lên vỡ, một bàn tay khác bao trùm lấy bàn tay đang cầm bút của cô: “Không phải tôi đã từng dạy cho em rồi sao, khi viết chữ em phải tập trung, tay phải vững vàng.

Vừa nói xong, tay anh đã bao lấy tay cô bắt đầu viết xuống tên của mình.

Khi dạy cô lúc cô còn nhỏ, anh cũng chưa làm thế này với cô, chỉ dạy cô quy tắc ngồi và tư thế cầm bút nên những gì cô học được cũng không nhiều.

Bởi vì anh viết cho cô xem không ít chữ mẫu nên đầu bút lông của cô ngược lại có mấy phần giống với chính mình nhưng chữ viết thì chưa được chỉnh tề.

Khương Tuệ Ninh bị chồng mình bắt tập viết chữ suốt nửa tiếng.

Thời đại sau này lúc đi làm việc cô cũng không thường viết chữ lên giấy thế này, không nghĩ đến tốt nghiệp đã lâu như vậy vẫn còn bị bắt luyện chữ. Đúng là lợi hại!

Mà Quý Thần Nham lại dạy cô hết sức chăm chú, tựa như nếu cô viết tên anh không được tốt anh sẽ lập tức buông tay ra.

“Thầy Quý ơi, anh không cần nghiêm túc như vậy, được không? Anh xem tay em sắp gãy mất rồi này.”

Khương Tuệ Ninh thấy Quý Thần Nham vẫn chưa buông tay ra, cô bắt đầu giả vờ đáng thương. Ai muốn luyện chữ chứ? Mà cô cũng là người đã trưởng thành, nét chữ đã được hình thành, luyện không tốt được đâu.

“Tôi xoa cho em.” Quý Thần Nham đưa tay rút chiếc bút trong tay cô ra, anh tỉ mỉ vuốt các đầu ngón tay của cô.

Anh vẫn nửa khom người như thế, ánh mắt rất tập trung nhìn chằm chằm vào tay cô, nghiêm túc lại dịu dàng.

Nhìn thế này cô mới phát hiện lông mi của Quý Thần Nham rất dài, mũi lại thẳng, nhìn góc nghiêng như thế này khiến cho không ai có thể xem thường nhan sắc của anh, mà trên người anh còn toát ra vẻ nghiêm túc, sự kiềm chế vô cùng tốt giống như thần trên trời.

Trong nháy mắt Khương Tuệ Ninh có ý muốn kéo vị thần này xuống.

Thế là cô đã làm như vậy thật, bàn tay còn rảnh rỗi kia của cô lập tức chụp lên hầu kết của Quý Thần Nham, cô cố ý nói khẽ từng chữ một, giọng nói chậm chạp, ấm áp tiến vào tai anh, cô áp sát lại l**m lên vành tai anh: “Ông xã…”

Quý Thần Nham lập tức dừng tay, anh kéo dài khoảng cách giữa hai người, đưa tay giữ lấy chiếc cằm của người mới vừa chơi xấu, bất ngờ cắn mạnh vào môi cô.

“Khương Tuệ Ninh… Đừng giở trò xấu.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 201


Giọng nói của anh rất nặng nề, hơi thở cũng nóng hổi.

Khương Tuệ Ninh giống như phát hiện ra chuyện thú vị, cô lại cắn lên lỗ tai anh: “Thế này là làm chuyện xấu?”

Quý Thần Nham không nói chuyện, chỉ nhanh tay kéo người vào lồng ngực mình, nếu để cô tiếp tục náo loạn có thể sẽ không có cách nào xử lý hậu quả được.

Ánh mắt Khương Tuệ Ninh bắt đầu quét xuống dưới, cô còn mài răng: “Ôi, nhà em cũng có nước lạnh mà.”

“Về nhà rồi đương nhiên không cần nước lạnh nữa.”

Quý Thần Nham trực tiếp ấn người vào ổ chăn mềm mại.

“Này, anh cũng đừng làm loạn! Cha mẹ em còn ở cách vách.”

Hai bàn tay của Khương Tuệ Ninh lập tức đẩy lồng ngực anh. Vì sao cô dám làm càn? Là vì hai phòng ngủ sát vách nhau, Quý Thần Nham chắc chắn sẽ không dám làm ra chuyện gì.

Nghe thấy lời này Quý Thần Nham đúng là đã ngừng tay, nhưng lại nhìn thấy hồ ly nhỏ này đang cười xấu xa, thế là anh cũng cười gằn một tiếng.

Khương Tuệ Ninh xem như đã thành công thắng được một ván. Nhưng cô còn chưa kịp đắc ý đã bị Quý Thần Nham giữ chặt hai tay trên đỉnh đầu.

“Vậy Tuệ Tuệ đừng lên tiếng!”

Khương Tuệ Ninh: …

Không phải, việc này không phát ra tiếng? Làm sao cô khống chế được?

Không đúng! Quý Thần Nham, làm sao anh dám?

Quý Thần Nham nói xong lập tức hôn lên, dịu dàng cẩn thận trấn an.

Như là đối đãi với bảo bối trân quý, rồi lại mang theo sự bá đạo không cho người ta từ chối.

Đôi tay của cô vẫn bị anh cố định trên đỉnh đầu, lòng bàn tay hai người đan vào nhau, Khương Tuệ Ninh có thể cảm nhận được anh vội vàng và nhẫn nhịn.

Cô lại lần nữa sa vào sự báo đạo và dịu dàng của anh, Quý Thần Nham thật sự không làm cô phát ra quá nhiều âm thanh, bởi vì tiếng r*n r* của cô hầu như đã bị anh cắn nuốt…

Lúc kết thúc, Khương Tuệ Ninh chỉ cảm thấy lưỡi mình tê dại, ngay cả nói cũng không thể nói nên lời.

Bởi vì giường quá nhỏ, cô bị Quý Thần Nham ôm vào trong lòng ngực, tương đương với cả người cô đang nằm bò lên người anh.

Quý Thần Nham duỗi tay v**t v* mái tóc và lưng của cô, anh vén mái tóc bung xõa của cô lên, cảm nhận sợi tóc như tơ quấn quanh đầu ngón tay của mình.

Anh rất thích vuốt mái tóc của cô, phảng phất sự thân mật này càng thêm thuyết minh hai người đã vợ chồng kết tóc của nhau.

Người trong lòng ngực mềm mại lại ấm áp, anh nhắm mắt lại, hưởng thụ sự bình an chỉ thuộc về riêng một mình anh.

Thật ra trong cuộc đời này, anh chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày có được một ràng buộc không thể vứt bỏ, ở độ tuổi bừa bãi tùy ý nhất, trong nhà đột nhiên xảy ra biến cố làm anh bất ngờ.

Người anh trai anh từng nghĩ sẽ hạnh phúc đột nhiên mất tích, người chị dâu anh nghĩ sẽ tôn kính lại làm ra sự việc khiến anh không thể tha thứ, càng sâu hơn nữa là cô ta còn muốn quấn lấy anh, lần lượt uy h**p làm anh cảm thấy mình cũng chỉ như vậy.

Thì ra hoàn toàn không có tình cảm thuần khiết.

Nhưng không có ai ngờ cuộc đời lại có chuyển biến tốt đẹp khi anh gặp được Khương Tuệ Ninh.

Cô như là một mặt trời nhỏ, đột nhiên đâm vào cuộc đời vốn dĩ buồn tẻ và nhạt nhẽo của anh.

Khi còn nhỏ, cô ngây thơ và thiện lương, mặc dù ham chơi và nghịch ngợm, nhưng cô cũng tốt bụng và dũng cảm hơn so với bất kỳ ai khác.

Khi trưởng thành, cô vẫn ngây thơ và thuần khiết như cũ, thích cái gì, không thích cái gì đều thể hiện ra rất rõ ràng rành mạch, thật sự giống như cô vốn dĩ chính là một tờ giấy trắng, nhưng cô lại có thể làm bạn xuyên thấu qua tờ giấy trắng nhìn thấy cô trưởng thành.

Tất cả đều rành mạch hiện ra trước mặt bạn.

Cô như là cơn gió dịu dàng đánh thức ngày xuân, làm cho mình không kiềm chế được sa vào với thế giới hương thơm thuộc về cô.

Khương Tuệ Ninh nghỉ một chút sau đó cũng chậm rãi mở mắt ra, hơi ngửa đầu nhìn người đang ôm mình. Người đàn ông có vẻ ngoài dịu dàng và cứng rắn, tâm trạng thoải mái sau khi vui vẻ, tiết lộ anh có một ít phóng túng.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 202


Chắc hẳn anh đã từng là người kiêu ngạo và nổi loạn khó kiềm chế, rốt cuộc gia đình nhà anh là như vậy, tuổi còn trẻ đã vào không quân, nghe bạn bè anh nói thì có vẻ lúc ấy anh ở không quân cũng giống như thần.

Nhưng mà qua từng năm tháng lễ rửa tội, những sự bừa bãi của anh đã bị ẩn nấp, để lại sự chín chắn và thản nhiên nên có ở độ tuổi này.

Mà một người đàn ông như vậy, hiện tại chính là chồng của cô.

Sáng sớm hôm sau, Quý Thần Nham phải đi nam thành mở họp, còn chưa đến 6 giờ, thư ký Trần và tài xế đã tới đây, cha mẹ Khương Tuệ Ninh tiếp đãi người rồi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Lúc Khương Tuệ Ninh tỉnh lại, Quý Thần Nham đã mặc quần áo xong xuôi.

Thấy cô mở mắt, người đàn ông dừng lại động tác trên tay, cúi người xuống hôn lên cái trán của cô: “Chào buổi sáng, Tuệ Tuệ.”

“Chào buổi sáng… ôi.” Khương Tuệ Ninh vừa há miệng ra, đầu lưỡi không những không sức lực mà còn có chút đau, nói chuyện cũng kèm theo âm rung.

Giọng nói của cô thật sự quá mềm, Quý Thần Nham không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào cô, sau đó cười khẽ một chút.

Tiếng cười của Quý Thần Nham bị Khương Tuệ Ninh nghe được, tiếng cười trầm thấp dễ nghe, rõ ràng là sung sướng, nhưng lại làm cô nhịn không được mà nghiến răng.

Tiếng cười của anh làm nhớ đến nguyên nhân vì sao đầu lưỡi của mình mềm nhũn ra, tức giận đến mức cô lập tức ngồi dậy trừng mắt nhìn anh: “Cười cái gì mà cười, còn không phải tại anh sao.”

Người đàn ông bị mắng vẫn tươi cười, không có nhắc nhở cô tối hôm qua rốt cuộc là ai đốt lửa, anh cài hạt nút cuối cùng, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, kéo cô ôm lại đây, chống đầu hôn một cái: “Đúng vậy, Tuệ Tuệ không nói sai, đều là lỗi của anh.”

Nói xong đầu của anh hơi lui lại một chút, ánh mắt hỗn loạn và mơ màng liếc vào gương mặt cô, liếc qua liếc lại hai bên, sau đó dán cổ của cô, nhẹ nhàng nói: “Quá thoải mái, anh không nhịn được.”

Nói xong anh còn không cho Khương Tuệ Ninh có thời gian phản ứng đã lập tức đứng dậy.

Khương Tuệ Ninh mất nửa nhịp lấy lại tinh thần, gương mặt đỏ muốn nhỏ máu.

Tiếng trêu đùa của người đàn ông quá rõ ràng, làm cô tức giận giương nanh múa vuốt đứng dậy nhào về phía anh.

Quý Thần Nham không ngờ cô sẽ nhào tới, một giây sau anh phản ứng lại đây, vững vàng ôm lấy cô.

Bởi vì Khương Tuệ Ninh đứng ở trên giường, sải bước nhào tới Quý Thần Nham cũng không có dùng sức, sau khi ôm lấy anh cũng không chút suy nghĩ đã tiến tới ôm cổ anh và cúi đầu hút cần cổ của anh.

Đôi môi của cô ấy vẫn ngây ngô như cũ, nhưng mà được cái rất nghiêm túc, Quý Thần Nham không nhịn được, sâu trong cuốn cổ phát ra tiếng kêu gợi cảm quyến rũ.

Khương Tuệ Ninh cũng biết người này không chịu được trêu chọc, cuối cùng cô buông anh ra, nhân lúc anh còn không có phản ứng lại thì lập tức chạy nhanh trở về trên giường, sau đó nhanh chóng dùng chăn bọc mình lại kín mít.

Quý Thần Nham không hiểu cô gái nhỏ có ý gì, chẳng lẽ cô đang thẹn thùng?

“Tuệ Tuệ?” Anh nhỏ giọng gọi tên cô.

Người dùng chăn che đầu lại ủ rũ, ỉu xìu nói: “Anh mau đi ra đi, em muốn đi ngủ.”

“Đừng che đầu lại.”

“Anh đi ra ngoài…”

Quý Thần Nham nhìn đồng hồ một chút, không còn sớm nữa, anh duỗi tay xoa đầu cô qua một lớp chăn, nói: “Được, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, buổi chiều anh trở về mang đồ ăn ngon cho em.”

Giọng điệu của anh như là đang dỗ con nít, làm Khương Tuệ Ninh nghe mà cảm thấy áy náy, không biết anh phát hiện ra có nổi giận hay không.

Cô muốn ló đầu ra nói cho anh biết vừa rồi cô đã làm cái gì, kết quả người đàn ông đã mở cửa đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, Quý Thần Nham trực tiếp đi vào phòng tắm, lúc đứng trước gương đánh răng, anh nhớ lại hành động lạ của cô gái nhỏ, cứ cảm thấy chắc chắn cô hồ ly nhỏ này đang âm mưu chiêu trò gì đó, anh đến trước gương nhìn trái nhìn phải một lần, khi nhìn thấy dấu ấn đỏ tươi trên cổ, anh lập tức hiểu ra.

Quả nhiên là quả trứng thối.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 203


Anh rửa mặt xong quay lại phòng ngủ, lấy chiếc khăn quàng cổ bằng len lông cừu kia rồi quấn lên cổ.

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy anh đi vào thì sợ tới mức cuống cuồng nhắm mắt giả vờ ngủ. Quý Thần Nham đeo khăn quàng cổ lên xong, sau đó nhìn người giả vờ ngủ trên giường, lông mi rung lên liên tục lợi, lồng ngực phập phồng…

Anh ngồi qua đi nhéo cái mũi cô, chưa đến hai giây sau, người giả vờ ngủ đã không nhịn được, mở mắt ra trừng mắt nhìn anh.

“Còn dám trừng anh? Lại làm chuyện xấu à, hửm?”

Quý Thần Nham là không bài xích khoe Khương Tuệ Ninh trong bất kỳ trường hợp nào, nhưng hội nghị hôm nay cũng không thể dẫn Khương Tuệ Ninh đi cùng.

Nếu anh mang theo dấu vết đi qua đó thì sẽ dễ dàng khiến người khác suy đoán, anh không muốn bất kỳ ai chưa gặp cô đã dán nhãn mác gì đó cho cô.

“Em sai rồi…” Khương Tuệ Ninh nhỏ giọng xin tha, thật ra sau khi làm xong cô đã hối hận, nếu Quý Thần Nham là người thường thì cô sẽ không lo lắng, nhưng cố tình thân phận của anh lại không bình thường, loại vấn đề thân mật này, cô không nên làm anh khó xử.

Từ nhỏ cô gái nhỏ đã như vậy rồi, lúc nhận sai thì vô cùng mềm mại, mang đến cho người ta cảm giác đáng thương lại đáng yêu, làm người ta không đành lòng trách móc nặng nề.

Anh lại hôn cô: “Không sao, anh phải đi rồi, ngoan.”

May mắn hôm nay nhiệt độ hạ xuống, mặc dù Nam Thành không quá lạnh, nhưng đeo khăn quàng cổ cũng không kỳ quái.

Chỉ là thư ký Trần vẫn luôn nhìn chằm chằm lãnh đạo của mình suốt chặng đường.

Cuối cùng nhìn đến mức Quý Thần Nham không nhịn được nữa: “Thư ký Trần, có chuyện gì thì nói đi.”

“Lãnh đạo bị cảm ạ.”

“Không có.”

Trần Huy nghe giọng nói của lãnh đạo ngà mình vẫn bình thường, sắc mặt cũng bình thường, thật sự không giống bị bệnh, bất mà hắn không ngờ lãnh đạo cũng có lúc sợ lạnh, ở Nam Thành bên này còn chưa hoàn toàn tiến vào mùa đông, thế mà anh đã đeo khăn quàng cổ.

Đến lúc mở họp được một nửa, cuối cùng thư ký Trần cũng đã biết, lãnh đạo không hổ là lãnh đạo, thật sự có dự kiến trước.

Ở Nam Thành nhìn thì có vẻ không lạnh, nhưng mà ngồi lâu sẽ vô cùng lạnh, trong phòng còn lạnh hơn bên ngoài, hơn nữa vào nửa đêm hôm qua, bên này đã bắt đầu hạ nhiệt độ.

Sáng sớm ra cửa còn chưa cảm nhận được rõ ràng, thế nhưng càng lúc càng cảm thấy lạnh.

Đặc biệt là hai tay hai chân, cảm giác lạnh run từng cơn, vốn dĩ các quan quân trong phòng hội nghị nơi dừng chân cũng không tốt lắm, toàn dựa cơ thể kiên cường đấu tranh với cái lạnh.

Đến giữa trưa lúc ăn cơm, có rất nhiều người đã bắt đầu mặc thêm quần áo. Lúc Trần Huy và Quý Thần Nham đến quý nhà ăn, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà nói: “Lãnh đạo, vẫn là ngài có dự kiến trước, bên Nam Thành này đúng là tiết trời thay đổi quá nhanh.”

Quý Thần Nham cúi đầu không nói gì, ai có thể ngờ anh hoàn toàn không phải chống lạnh, mà là che khuất dấu vết do quả trứng thối nhỏ chơi xấu.

Chờ bọn họ ngồi xuống, sau đó lại có thêm vài người nữa đến đây, ở bên này quân hàm cũng không thấp, mặc dù không đến mức cùng ăn cùng ngồi với Quý Thần Nhan, nhưng trong lén lút quan hệ cũng không tệ lắm.

“Thủ trưởng Quý không hổ là con rể Nam Thành, rất hiểu biết về thời tiết bên này, chúng ta ở đây đã nhiều năm mà vẫn chưa quen tiết trời thay đổi thất thường ở đây, hôm nay đột nhiên tiến vào mùa đông thật sự là rất lạnh.”

Quý Thần Nham lạnh nhạt nói: “Không có, đây đều là vợ tôi chuẩn bị.”

Mọi người trên bàn cơm đều sửng sốt, sau đó bắt đầu khách sáo nói: “Vợ của thủ trưởng Quý cũng thật cẩn thận.”

“Ừm, cô ấy rất tinh tế.”

Mọi người ∶… Sao không làm theo kịch bản, tốt xấu gì cũng khách khí một chút chứ, bản thân anh khen hết rồi thì chúng tôi khen cái gì?

Nhưng mà đề tài nói chuyện không thể ngừng lại, nếu là tẻ ngắt thì không phải là rất không tốt hay sao, mọi họ chỉ có thể căng da đầu tiếp tục nó.

“Nghe nói vợ của thủ trưởng Quý khá nhỏ tuổi, cẩn thận như vậy là rất hiếm thấy.”

“Cô ấy không chỉ cẩn thận mà còn rất đáng yêu.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 204


Mọi người lại sửng sốt thêm lần nữa…

Con mẹ nó, bữa cơm này còn có thể ăn tiếp hay không vậy, làm như mấy người đang ngồi ai chưa kết hôn vậy.

Có cần thiết nói một câu lại khen một câu không, anh làm chúng ta phải tiếp lời như thế nào đây.

Ồ, thư ký Trần còn chưa kết hôn

Quý Thần Nham thật sự không hề khiêm tốn, làm mọi người khó có thể phát triển đề tài nói chuyện này, chỉ có thể vội vàng chuyển đề tài lên người Trần Huy: “Thư ký Trần năm nay cũng 30 rồi đúng không, đi không kết hôn thì không có ai chăm sóc, tôi thấy hôm nay mở họp cậu ho khan rất nhiều lần, vẫn nên chăm sóc tốt cho bản thân đó.”

Trần Huy… Hôm nay hắn không đắc tội với bất kỳ ai đang ngồi đây đúng không.

Khương Tuệ Ninh không ngờ lúc này Quý Thần Nham đã bắt đầu khoe cô ở khắp nơi, sáng sớm cô ngủ đến 8 giờ thì bị mẹ gọi dậy, nói là muốn dẫn cô đi dạo, thuận tiện đi mua đồ ăn.

Khương Tuệ Ninh còn chưa dạo ở nơi này, dù sao ở đời sau mở rộng thành phố, nơi này bị đổi thành khu mới Nam Thành, hơn nữa phía bắc huyện Dung có một chùa chiền có hương khói vô cùng thịnh vượng.

Hiện tại là thời kỳ phá bốn, bị khóa lại, nhưng đời sau lại rất nổi tiếng, lúc ấy cô đi công tác có đi ngang qua đây, bị ông chủ lôi kéo đi thành kính cúng bái ba tiếng đồng hồ.

Ông chủ cô là một người nước ngoài hơn bốn mươi tuổi, sau khi ly hôn cũng không tìm được người làm anh ta động lòng, nghe nói thần linh ở nước cô nàng có thể thỏa mãn tất cả nguyện vọng của con người.

Nhưng mà khương Tuệ Ninh đã dẫn anh ta đi nhầm nơi, đưa anh ta đến miếu thần tài cầu nhân duyên, đến miếu nhân duyên cầu tài.

Chờ đến lúc cô rời khỏi, nghe khách hành hương nói mới biết là cô đã dẫn anh ta đi nhầm nơi, nhưng mà sau khi nghĩ lại, dù sao toàn bộ quá trình ông chủ của cô cũng đều nói bằng tiếng nước ngoài, chắc là thần linh không được nhiều tiếng Anh đâu.

Chắc chắn sẽ không tiếp thu được tín hiệu cầu nguyện của anh ta, nên cứ như vậy đi.

Cũng may là cô tương đối chuyên tâm, ở miếu nào cũng cầu tài.

Lúc Khương Tuệ Ninh đi xuống lầu thì nhìn thấy cha mình đang làm nghề mộc ở trong sân.

“Ba đang làm cái gì vậy?”

Khương Kiến Dân là giáo viên, nhưng mà nghề mộc cũng không kém, ở thời đại này, mỗi người đều không chỉ có một loại kỹ năng.

“Đổi một chiếc giường cho các con. Thật ra linh kiện đã nhờ thợ mộc đóng từ sớm rồi, chỉ là vẫn luôn đặt ở đây nên có chút mùi mà thôi.”

Lúc này Khương Tuệ Ninh trở về mà không thông trước, là ngày hôm sau tới, trước đó một ngày, Quý Thần Nham mới bảo người đến cửa thông báo.

Cho nên ngày hôm qua ông cũng quên mất chuyện phải nhanh chóng lắp ráp giường

Nghĩ đến con rể mới có dáng người cao lớn như vậy, nói không chừng chen chúc trên chiếc giường nhỏ cả đêm cũng chưa ngủ ngon giấc. Cho nên sau ăn cơm xong, ông lập tức chạy xuống lầu lắp ráp chiếc giường, buổi chiều lại nhờ hàng xóm nâng đi lên là được.

Khương Tuệ Ninh vẫn cảm thấy muốn đổi một chiếc giường lớn một chút, mặc dù Quý Thần Nham ôm mình ngủ cũng được, nhưng cô vẫn là thích lăn hơn.

Bị anh ôm quá tiện lợi cho anh làm chuyện xấu.

Tôn Hội Vân dự định chạy xe đạp chở Khương Tuệ Ninh đi mua đồ. Vốn dĩ hàng xóm nói muốn cho các cô mượn một chiếc xe, hai người chạy xe đi sẽ tiện lợi hơn, nhưng Khương Tuệ Ninh không có mượn, bởi vì cô phát hiện hình như mình có hơi sợ loại xe đạp có dàn ngang ở phía trước này.

Không tiện lợi bằng xe đạp công cộng thấp bé của đời sau.

Tôn Hội Vân nghĩ con gái hầu như chưa từng chạy xe đạp, nên cũng không đồng ý, vẫn là mình chở sẽ yên tâm hơn.

Thật ra huyện Dung cũng không nhỏ, nơi này rất gần Nam Thành, cho nên trông có vẻ khá phồn hoa, không giống như các huyện nhỏ khác.

Tôn Hội Vân dẫn Khương Tuệ Ninh đi dạo một hồi lâu trước, bởi vì giữa trưa muốn nhờ đồng nghiệp thay ca một chút nên trực tiếp chở con gái đến Cung Tiêu Xã.

Đồng nghiệp của bà cũng biết Khương Tuệ Ninh, bà ấy rất là ngạc nhiên khi nhìn thấy bà dẫn theo con gái lại đây.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 205


“Hội Vân, đây là Ninh Ninh à?” Rõ ràng mấy tháng trước bà ấy mới gặp cô, nhưng sao lại cảm thấy cô thay đổi rất lớn vậy này, cả người tươi đẹp hơn rất nhiều, xem ra là gả đúng chồng rồi.

Tôn Hội Vân dừng xe và khóa lại kỹ càng mới cười nói: “Không phải nó thì có thể là ai?” Nói xong bà hất cằm về phía Khương Tuệ Ninh: “Ninh Ninh, mau gọi dì Chu.”

“Dì Chu, chào dì.” Khương Tuệ Ninh nghe lời cười chào hỏi người ta.

Chu Tiệp vội gật đầu nói: “Ninh Ninh trở nên thích cười hơn trước kia.”

Tôn Hội Vân dắt ta con gái đi vào, đi đến sau quầy rồi bảo Khương Tuệ Ninh ngồi xuống ghế ngồi bên cạnh: “Khi còn nhỏ nó cũng rất ái cười, nhưng mà con gái đều có mấy năm dễ dàng thẹn thùng, sau khi gả chồng là lá gan sẽ tự nhiên lớn hơn.”

Chu Tiệp gật đầu đồng ý: “Lời này có lý, chao ôi, tôi rất hâm mộ bà đó Hội Vân, con gái bà tìm được bến đỗ tốt đẹp, vừa nhìn dáng vẻ của Ninh Ninh là biết con bé sống rất tốt.”

“Hâm mộ cái gì? Không phải con gái nhà bà cũng gả tới Nam Thành sao? Con rể của bà không phải là chủ nhiệm nhà máy sao? Tôi mới hâm mộ bà có con gái, con rể muốn về nhà một chuyến cũng dễ dàng, nhà tôi thì không được, lần này trở về đi đường mất mấy ngày.” Tôn Hội Vân nhận sổ sách trong tay Chu Tiệp, bắt đầu thẩm tra đối chiếu sổ sách ngày hôm nay.

Nói đến chuyện này, Chu Tiệp lại sầu nhíu mày lại: “Tốt cái gì mà tốt, lúc này kết hôn chưa được bao lâu, hôm nay tôi qua đó chính là vì chuyện này, đang náo loạn ly hôn đây này.”

“Ly hôn”

Ở thời đại này việc ly hôn không giống như đời sau, ly hôn vẫn là một việc tương đối truyền thống.

Khương Tuệ Ninh ở bên cạnh lặng nghe, có thể náo loạn đến mức ly hôn thì chắc không phải là có một bên ngoại tình đấy chứ.

“Vì sao vừa mới cãi nhau đã đòi ly hôn?” Tôn Hội Vân nhớ rõ lúc yêu đương, con gái của Chu Tiệp và người kia rất dính nhau, lúc này mới mang thai chưa được mấy tháng mà sao đã bắt đầu đòi ly hôn rồi.

Chu Tiệp thở dài: “Người ta nói việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, nhưng với mối quan hệ của hai ta, tôi cũng không muốn giấu giếm bà, thằng con rể kia của tôi bị hồ ly tinh câu đi rồi.”

Thật sự là ngoại tình.

Khương Tuệ Ninh cảm thấy mình nghe tám chuyện cũng có thể nghe ra kinh nghiệm.

“Chuyện này không phải là hiểu làm gì đó chứ?” Tôn Hội Vân sắn tay áo lên, nhìn Chu Tiệp với vẻ không thể tin tưởng và hỏi.

Mặc dù điều kiện gia đình nhà con rể của Chu Tiệp cũng không tệ, nhưng vẻ ngoài lại không tốt lắm, lúc ấy muốn kết hôn, Tôn Hội Vân còn cảm thấy con gái của Chu Tiệp cái gì cũng tốt, chỉ là ánh mắt không tốt lắm.

Một người như vậy mà ngày nào con bé cũng khen người đàn ông kia đẹp.

“Không sai được, chúng tôi bắt gian hai người kia ngay tại giường.”

“Vậy thì ly hôn thôi.” Tôn Hội Vân có chút tức giận, vợ mới mang thai mấy tháng đã cặp kè với người khác, thật sự là không biết xấu hổ, người xấu xí nhiều trò xấu.

Chu Tiệp lại nói: “Ly hôn cái gì, cậu ta không đồng ý ly hôn, còn năn nỉ chúng tôi đừng làm lớn chuyện này, lúc này cậu ta mới vừa thăng lên làm chủ nhiệm, làm lớn e không giữ được công việc, cậu ta đã viết giấy cam đoan, nói về sau tuyệt đối sẽ không hồ đồ nữa, sẽ không làm việc có lỗi với Hà Hà.”

“Vậy các bà lập tức đồng ý à.” Lại nói tiếp, Tôn Hội Vân không tin lời nói của loại đàn ông này.

Khương Tuệ Ninh cũng không tin, dựng lỗ tai lên nghe.

“Chắc chắn chúng ta không muốn đồng ý, nhưng mà con bé Hà Hà kia…” Chu Tiệp nói rồi lắc đầu.

Được rồi, chính chủ không chịu ly hôn, chuyện này thật sự không dễ ly hôn.

Chu Tiệp đơn giản bàn giao một chút rồi vội vàng rời đi.

Khương Tuệ Ninh nhìn bóng lưng rời đi một hồi lâu, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy mẹ mình đang nhìn mình chằm chằm.

“Mẹ, mẹ nhìn cái gì vậy?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 206


Tôn Hội Vân nghiêm túc nhìn chằm chằm con gái và nói: “Ninh Ninh, mẹ cho nói cho con biết nhé, nếu gặp phải chuyện giống như vậy thì đầu óc nhất định không được mơ hồ, biết chưa? Nên ly hôn thì phải ly hôn, ép dạ cầu toàn sẽ không níu kéo được trái tim đàn ông đâu, cần phải dùng dao sắc chặt đứt đay rối, không được làm mình chịu thiệt biết không.”

Khương Tuệ Ninh không ngờ mẹ mình có tư tưởng phóng khoáng như vậy, cô cười nói: “Mẹ yên tâm đi, một lần bất trung, trăm lần không cần.”

Tôn Hội Vân chỉ có một cô con gái bảo bối như vậy, bà không nở để con gái bị uất ức.

Nghe con gái kiên quyết như vậy, bà rất yên tâm, nhưng mà ngay sau đó lại nói: “Nhưng mà Thần Nham không giống loại người có thể làm ra sự việc như vậy, nó đẹp trai, vừa nhìn đã biết chính là loại người ngay thẳng.”

Không phải đâu, Khương Tuệ Ninh không ngờ mẹ mình là người nhìn mặt nói chuyện.

Nhưng Khương Tuệ Ninh không phản đối lời nói của mẹ, phẩm chất của Quý Thần Nham thật sự không có gì để chỉ trích, mấy năm nay thân phận và ngoại hình của anh đã mang cho vầng sáng đủ để anh xằng bậy, nhưng mà anh rất chính trực, chưa bao giờ có bất kỳ lời đồn đãi không tốt nào.

Ngay cả mấy chị, mấy thím trong khu người nhà thỉnh thoảng cũng đều suy đoán trước kia anh có phải là hòa thượng chuyển thế hay không.

Buổi chiều Chu Tiệp đã trở lại, lúc này bà ấy còn dắt theo con gái lại đây, cô ấy trông có vẻ lớn tuổi hơn Khương Tuệ Ninh một chút, bởi vì đã có thai năm tháng, nên cả người thoạt nhìn có chút đẫy đà.

Cô ấy bày ra vẻ mặt không vui đi theo sau mẹ mình, ngay cả khi mẹ cô ấy bảo chào người ta, cô ấy cũng không đáp lại.

Cô ấy trực tiếp đi vào tìm cái ghế ngồi xuống, cúi mặt.

“Hội Vân, hôm nay làm phiền bà rồi.” Chu Tiếp nhìn dáng vẻ này của con gái, bày ra vẻ mặt bất lực.

Đương nhiên Tôn Hội Vân cũng sẽ không chủ động hỏi chuyện kia, bà thu dọn xong xuôi chuẩn bị dẫn con gái rời đi.

Kết quả bà vừa vào nhà kho lấy đồ thì con gái của Chu Tiệp đã bắt đầu phát tác, không biết cô ấy nói gì đó, Chu Tiệp không nhịn được nói: “Con dám đi qua đó, lúc này nếu con vẫn còn không nghe lời thì sau này cũng đừng nhận mẹ là mẹ con nữa.”

“Mẹ, vì cái gì mẹ cứ muốn ép buộc con chứ, anh ấy đã nói sẽ sửa rồi, mẹ không thể bởi vì anh ấy phạm sai lầm mà phủ nhận anh ấy đối xử tốt với con.”

Không nhắn đến chuyện này, Chu Tiệp còn có thể nhịn được, vừa nói đến chuyện này, bà ấy lại tức giận, nhỏ giọng nói: “Hắn đối xử tốt với con mà có thể lừa con chưa kết hôn đã có thai, đối tốt với con mà có thể làm nhà hắn dựa vào việc con mang thai nên không cho sính lễ, đối tốt với con mà bảo con cần phải sinh con trai, đối tối với con nên có thể lên giường với người phụ nữ khác trong lúc con mang thai, Hà Hà, rốt cuộc con có đầu óc không vậy.”

Khương Tuệ Ninh không ngờ Hà Hà này lại người lụy tình, hơn nữa còn là cái loại rất nặng.

Cô không nhịn được nên nhìn thoáng qua Hà Hà, ngoại hình cũng khá xinh đẹp mà, sao đầu óc lại không tỉnh táo như vậy?

Tôn Hội Vân ở buồng trong nghe được lời nói của Chu Tiệp, đi ra kéo Khương Tuệ Ninh chào hỏi một tiếng rồi vội vàng rồi đi.

Đây là lần đầu tiên bà nghe về chuyện của con gái Chu Tiệp, trước kia Chu Tiệp che giấu khá kỹ, xem ra lần này là thật sự tức giận, cho nên mới nói hết mọi chuyện ra ngoài như vậy, mặc dù bà ấy nói rất nhỏ, nhưng nơi này chỉ lớn chừng đó, ai không nghe được?

“Tuệ Tuệ.”

Hai mẹ con vội vàng đi ra ngoài, còn chưa kịp đứng vững đã nghe được một giọng nói quen thuộc.

Thì ra là Quý Thần Nham đã trở lại, anh bước vội về hướng hai người, lúc đi đến trước mặt bọn họ, anh gọi Tôn Hội Vân một tiếng: “Mẹ.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 207


“Thần Nham trở lại rồi à, vừa lúc còn dẫn Ninh Ninh trở về đi, mẹ chạy xe về nhà.” Tôn Hội Vân nhìn chiếc xe ở nơi xa, vừa lúc con gái cũng không thích ngồi ghế sau xe đạp, rất thuận tiện.

“Mẹ ngồi xe trở về đi ạ, con lái xe chở Tuệ Tuệ.”

Quý Thần Nham nhìn thoáng qua chiếc xe đạp, tiến lên nhận lấy tất cả đồ vật đưa đến trên xe. Tôn Hội Vân cũng không cự tuyệt, xem dáng vẻ kia của con rể có vẻ là muốn dẫn con gái đi chơi, chắc chắn bà sẽ không ngăn cản, vừa lúc bà về nhà nấu cơm.

Tiễn Tôn Hội Vân đi xong, Quý Thần Nham đẩy xe đạp ra, một tay giữ cổ xe, một cái tay khác vẫy tay Khương Tuệ Ninh: “Tuệ Tuệ lại đây.”

“Anh cũng biết đi xe đạp à.”

Quý Thần Nham nhìn vẻ mặt không tưởng của vợ, vô cùng bất lực: “Tuệ Tuệ, rốt cuộc là em cảm thấy người đàn ông của em tệ đến mức này vậy? Đi xe đạp cũng không biết sao?”

Khương Tuệ Ninh liên tục xua tay nói: “Không phải, em là cảm thấy với thân phận như anh sẽ không biết đi xe đạp.”

“Tuệ Tuệ, em đừng thần thoại anh quá, anh cũng là người thường.”

“Được rồi.”

Khương Tuệ Ninh cười hì hì chuẩn bị ngồi lên ghế sau, ngồi ghế sau xe xe đạp của chàng trai…

Đây là giấc mộng thời còn đi học, mặc dù không phải chàng trai, nhưng cũng không tệ lắm, anh đẹp đã đủ cho mình bỏ qua cái từ chàng trai này.

Quý Thần Nham không cho cô ngồi ghế sau, mà là dùng một tay ôm lấy eo cô, bế cô ngồi lên giàn ngang phía trước: “Ngồi phía trước.”

Khương Tuệ Ninh nhìn người đi ngang qua đang nhìn về phía bọn họ, có chút xấu hổ nên vội nói “Không cần, phía trước là cho con nít ngồi.”

Quý Thần Nham cúi đầu cưng chiều nhìn cô một cái: “Em chính là con nít.”

Dứt lời anh xoay người lên xe rồi trực tiếp đạp xe đạp.

Khương Tuệ Ninh nhìn dáng vẻ lưu loát đẹp trai của anh, đi xe đạp mà có cảm giác như đi xe Martha.

Không khí lạnh lẽo ở Nam Thành còn chưa đến huyện Dung, những cơn gió đầu mùa đông đã mang theo hương vị của mùa mùa đông.

Bầu trời chiều tối còn đang giãy giục lần cuối cùng, mặt trời đã lặn vào tầng mây, chiếu sáng lên toàn bộ khung trời.

Như là tấm vải năm màu mới tinh, rực rỡ loá mắt, cũng mang đến sự ấm áp cho đầu mùa đông, đóa mây bảy màu là mang theo anh hùng cái thế của ai tới?

Khương Tuệ Ninh quay đầu lại, bắt gặp con ngươi lóe sáng của Quý Thần Nham, trước sau đều là đóa mây bảy màu tươi đẹp, còn sót lại ánh mặt trời chiếu vào người anh, phảng phất như mạ một lớp ánh sáng màu vàng cho anh, trong ánh sáng, phác họa ra hình dáng gần như hoàn mỹ của anh.

Là chiến sĩ kiên cường và cứng rắn, cũng là anh hùng độc nhất vô nhị của cô.

“Quý Thần Nham, anh là anh hùng cái thế của em sao?”

Lúc này đúng là đang xuống sườn núi, tốc độ xe rất nhanh, tiếng nói của Khương Tuệ Ninh theo gió lọt vào tai anh.

Quý Thần Nham phải chú ý hoàn cảnh trên đường, lái xe chạy vào con đường hoàn toàn bằng phẳng mới dừng lại, chống một chân dưới mặt đất bình lộ, chân dài mạnh mẽ cùng xe hình thành thế. cân bằng, làm xe vững vàng dừng lại.

Anh đầu nhìn quay lại nhìn cô gái.

Gương mặt là đơn thuần và thâm tình, còn mang theo vẻ ngây thơ hồn nhiên, câu hỏi lại chân thành tha thiết và đáng yêu làm người ta nhịn không được mà mỉm cười.

“Là anh hùng cái thế của em.” Anh đáp lại câu hỏi của: “Cả đời đều là của em.”

Khương Tuệ Ninh lập tức nở nụ cười: “Quý Thần Nham, hay là chúng ta sinh đứa nhỏ đi?”

Cô phát hiện người đàn ông này thật sự quá đẹp, không sinh con thì quá đáng tiếc.

Quý Thần Nham không ngờ cô gái nhỏ lại chuyển qua đề tài mạnh như vậy. Anh chưa từng nghĩ đến việc sinh con, lúc chưa gặp được cô, anh cũng chưa nghĩ cuộc đời anh sẽ kết hôn.

Sau khi cưới cô, anh nghĩ cô vẫn còn trong độ tuổi ham chơi, nên vẫn chưa nghĩ tới.

Nhưng điều này không có nghĩa là anh không thích trẻ con.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 208


Cho nên lúc Khương Tuệ Ninh chủ động nhắc tới, trái tim anh vẫn không nhịn được mà đập mạnh một chút, chỉ có toàn tâm toàn ý muốn dựa vào anh mới có thể nghĩ đến chuyện sinh con cho anh đúng không?

Quý Thần Nham lập tức có chút hứng thú, nhỏ giọng hỏi: “Em như thế nào mà lại muốn sinh con cho anh?”

Nghĩ như thế nào? Là trong đầu đột nhiên chợt lóe lên suy nghĩ này.

Khương Tuệ Ninh không có trả lời, mà là tiếp tục hỏi: “Quý Thần Nham, anh sẽ bảo em nhất định phải sinh con trai sao?” Nói đến chuyện sinh con, cô lại nhớ đến chuyện của Hà Hà.

Với loại thân phận như Quý Thần Nham, chắc là cần đứa con trai đúng không.

Người đàn ông nhìn cô, không hiểu vì sao cô lại muốn hỏi như vậy.

Nhưng mà anh vẫn là cần nói rõ với cô: “Tuệ Tuệ, có lẽ lời nói tiếp theo của anh sẽ làm em cảm thấy con người của anh quá lạnh lùng, nhưng mà đây là suy nghĩ chân thật của anh. Theo ý của anh, việc sinh con đơn thuần đối với bản thân là không có ý nghĩa gì cả, nó chỉ có ý nghĩa khi đứa trẻ là truyền thừa máu mủ của chúng ta, là sự tiếp nối tình yêu anh dành cho em, nếu không phải như vậy thì chúng ta có thể không sinh con.”

Đứa con là sự nối tiếp tình yêu, cho nên không phân biệt giới tính, không yêu cầu nối dõi tông đường.

Mà là chứng cứ tình yêu anh dành cho em lưu giữ trên thế giới này.

Nói không động lòng thì chắc chắn là giả, Khương Tuệ Ninh ôm chặt người phía trước một chút.

“Quý Thần Nham, cảm ơn anh.”

“Tuệ Tuệ, một câu cảm ơn có phải quá có lệ không?”

“Vậy phải làm như thế nào? Em nói cho anh biết nhé, bây giờ là ban ngày ban mặt lại còn là ở bên ngoài, anh còn đang mặc đồ bộ đội đấy, tuyệt đối không được làm việc càn rỡ đấy biết chưa?”

Khương Tuệ Ninh thật sự sợ Quý Thần Nham, sợ anh làm ra chuyện gì đó, mặc dù cô là người hiện đại, nhưng hiện tại là thập niên 70 đó.

Quý Thần Nham cười khẽ: “Tuệ Tuệ ngồi vững, chúng ta về nhà sinh con…”

Đương nhiên anh sẽ không làm gì ở bên ngoài làm, có một số việc chắc chắn phải làm ở trong nhà.

Lúc về đến nhà, trong sân đã có rất nhiều người tụ tập, mọi người nhìn Khương Tuệ Ninh ngồi trên giàn ngang xe, cũng nhìn thấy người lái xe là Quý Thần Nham, tất cả đều mỉm cười, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Mọi người sẽ không trêu ghẹo đôi vợ chồng mùi mẫn, nhưng Khương Tuệ Ninh vẫn có chút ngượng ngùng, giãy giụa muốn nhảy xuống xe.

Quý Thần Nham dừng xe lại, sau đó rất tự nhiên bế người xuống, nhìn Khương Kiến Dân còn đang ghép giường, anh dự định đi tới giúp đỡ một chút.

“Ninh Ninh.”

Hai người vừa đi được hai bước đã nghe phía sau truyền đến một tiếng nói nóng bỏng.

Còn chưa đi vào trong đám người đã có một người chào đón.

Khương Tuệ Ninh nhìn người đàn ông trẻ tuổi xông tới, hơi sửng sốt một chút, cô thật sự không quen biết anh ta.

“Không quen biết tôi sao?”

Cái tên xa lạ, Khương Tuệ Ninh không có đáp lại.

“Đây là chồng của em à? Nhìn có vẻ hơi lớn tuổi đó. Chào anh, tôi là bạn của Ninh Ninh, Lương Bân.” Lương Bân đi thẳng tới duỗi tay ra trước mặt Quý Thần Nham.

Quý Thần Nham kiềm chế tính tình duỗi tay bắt tay với anh ta.

Nếu là vừa rồi Khương Tuệ Ninh còn không biết Lương Bân là ai, nhưng vì những lời nói này của anh ta, cô đã đoán ra được một ít, rất có thể người tên Lương Bân này thích nguyên chủ.

Còn nguyên chủ có thích anh ta hay không thì cô cũng không rõ ràng lắm.

Nói thật hiện tại đối với cô mà nói, Lương Bân chính là một người xa lạ, nên đương nhiên cô sẽ che chở chồng của mình rồi.

Hơn nữa rõ ràng người này là rất khiêu khích, lúc nói câu trông có vẻ lớn tuổi thì nói rất nhỏ, mặc dù có người ở cách đó không xa, nhưng cũng chỉ ba người các mới nghe được lời này.

“Thần Nham, đây là một người quen trước kia của em, cũng không được xem là bạn bè.” Khương Tuệ Ninh không phải là loại này sẽ chừa mặt mũi cho người khác, bênh vực người mình thể hiện ra rất rõ ràng.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 209


Hiển nhiên Lương Bân cũng bị lời nói của Khương Tuệ Ninh đánh cho không kịp trở tay, còn Quý Thần Nham thì sắc mặt tức thì trở nên hiền hòa.

Câu nói có vẻ lớn tuổi vừa rồi thật sự tổn thương anh, mặc dù anh biết Tuệ Tuệ của không có bất kỳ quan hệ gì với người trước mặt, nhưng anh vẫn sẽ rất bực bội, Lương Bân là thứ gì, không đến lượt anh ta khoa tay múa chân.

Nhưng gia giáo tốt đẹp không cho phép Quý Thần Nham làm ra việc trực tiếp xụ mặt xuống, dù sao đây cũng là nhà mẹ đẻ của Tuệ Tuệ, hơn nữa lời khiêu khích của Lương Bân cũng không có ai nghe được.

Cũng may Tuệ Tuệ của anh cũng không chừa mặt mũi cho đối phương.

“Đi thôi, chúng ta đi qua giúp cha đi.” Khương Tuệ Ninh không phản ứng Lương Bân, nắm tay Quý Thần Nham đi về hướng cha cô.

Lương Bân hoàn toàn bị ngó lơ, suýt chút nữa anh ta không phản ứng kịp, nhưng mà rất nhanh anh ta đã điều chỉnh tốt, lập tức đi theo sau.

Lúc này giường đã được ghép xong, hàng xóm hỗ trợ cũng đã vào chỗ, Khương Tuệ Ninh định đi lên lầu trước để mở cửa.

Còn Quý Thần Nham ở lại cuối cùng lấy một ít đồ vật còn sót lại.

Sau khi mọi người khiêng giường lên lầu, trong sân lập tức vắng vẻ, chỉ còn hai người là Quý Thần Nham và Lương Bân.

“Thủ trưởng Quý, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của chính là hành vi của kẻ tiểu nhân.” Thấy xung quanh không có ai, Lương Bân cũng không thèm giả vờ khách sáo nữa.

Quý Thần Nham nhìn chằm chằm người trước mặt, khóe miệng nhếch lên cười trào phúng: “Lương Bân, con trai của phó xưởng trưởng xưởng sắt thép Hồng Tinh, là học sinh năm kia của hiệu trưởng Khương, vì đạt được mục đích của mình mà không tiếc hãm hại thầy giáo của mình…”

Anh thong thả ung dung nói, nhưng lại mang theo uy h**p: “Còn muốn tôi nói tiếp không?”

“Anh biết?” Lương Bân không ngờ mình làm bí ẩn như vậy mà vẫn bị người khác phát hiện. Nhưng vì sao anh không nói cho thầy Khương biết? Vừa rồi anh ta lại đây, rõ ràng thầy Khương vẫn không biết gì, vẫn xem anh ta là học trò cũ giống như trước kia.

“Tôi nghĩ cha cậu bị tạm đình chỉ công tác, cậu cũng nên tự mình hiểu lấy, không ngờ cậu vẫn ngu ngốc như vậy, còn dám tới cửa tìm chuyện.”

“Không đúng, anh nói dối, nếu anh biết thì sao anh không nói với thầy Khương?”

Lương bân vẫn luôn thích Khương Tuệ Ninh, chỉ là Khương Tuệ Ninh vẫn luôn đối xử không nóng không lạnh với anh ta, ngay cả từ chối cũng là qua loa có lệ, mỗi lần đều chỉ nói một câu, chí hướng của tôi không ở nơi này, anh đừng quấn lấy tôi.

Chí hướng không ở huyện Dung? Vậy ở đâu? Ở Nam Thành sao?

Cho nên sau khi tốt nghiệp, anh ta trực tiếp đi Nam Thành, kết quả Khương Tuệ Ninh vẫn lạnh lùng như cũ. Vào ngày sinh nhật 18 tuổi của cô, anh ta lại tỏ lời yêu với Khương Tuệ Ninh, không có gì bất ngờ, anh ta lại bị từ chối.

Cho nên trong lúc tức giận, anh ta đã tìm ra bản thảo mà cha cô đã viết trước đây gửi đến cách ủy.

Anh ta nghĩ Khương gia gặp xui xẻo, Khương Tuệ Ninh sẽ phải dựa vào anh ta, dù sao ở huyện Dung này chỉ có nhà anh ta được xem là có uy tín và danh dự.

Không ngờ cho dù là như vậy, cô cũng không tìm anh ta nhờ giúp đỡ, thế nhưng quay đầu lại gả cho một người hơn ba mươi.

Chỉ là thân phận cao hơn anh ta rất nhiều, cho nên chí hướng của cô là cái này sao?

Anh ta vô cùng tức giận, cố ý tìm tới nhà cô, dựa vào đâu mà một người đàn ông già cả lại có thể có được Khương Tuệ Ninh.

“Tôi không nói cho bọn họ biết là bời vì không muốn cha của Tuệ Tuệ biết mình bị học sinh của mình hãm hại. Nhưng tôi thật sự không ngờ cậu lại có thời gian ra ngoài, xem ra cha của cậu ở nhà vẫn sống quá tốt.” Đây là trực tiếp uy h**p và cảnh cáo.

Lúc trước Quý Thần Nham đã tìm người điều tra, việc này vẫn luôn đè ở nơi này, anh không có nương tay với Lương Bân, gậy ông đập lưng ông, mấy năm nay cha anh ta cũng để lại không ít nhược điểm, làm ông ta tạm thời bị đình chỉ công tác, còn làm Lương Bân thất nghiệp.

Không ngờ người này còn dám tới đây công nhiên khiêu khích.
 
Back
Top Bottom