Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 210


Mặc dù biết người anh ta mơ ước cũng không phải Tuệ Tuệ của mình, nhưng điều này không có nghĩa là anh ta có thể muốn làm gì thì làm.

“Anh… Anh định lạm dụng chức quyền?” Bởi vì lúc ấy Khương Tuệ Ninh gả chồng, cho nên Lương Bân cố ý tìm hiểu về Quý Thần Nham, vẫn có chút hiểu biết về anh, nhưng anh thật sự dám ngông cuồng to gan như vậy sao?

Lời này cũng thật sự dọa anh ta sợ rồi, mấy năm nay nhà bọn họ thật sự có rất nhiều việc không thể để lộ ra, nếu không cha bị tạm thời đình chỉ công tác cũng sẽ không yên ổn như vậy, mà lời uy h**p trực tiếp của Quý Thần Nham làm anh có chút không đứng được.

“Chỉ với mấy việc nhà cậu làm, rửa sạch sẽ bản thân trước rồi hãy đến chỉ trích tôi.” Thời buổi này có rất nhiều người nhân lúc loạn lạc mà đánh cướp, Lương gia chính là loại người này, Quý Thần Nham nói xong ôm đồ vật rời đi, cũng không thèm quay đầu lại.

Kết quả vừa mới lên lầu, ở ngõ rẽ cầu thang đã bị Khương Tuệ Ninh cản lại: “Vừa rồi hai người các anh nói gì vậy? Quý Thần Nham, em không quen biết anh ta đâu, cái tên Lương Bân này vẫn luôn lì lợm la l**m em, nhưng mà từ trước đến nay em đều không có phản ứng anh ta.”

Sau khi lên lầu, Khương Tuệ Ninh vội vàng chạy đi tìm mẹ bù lại một chút tin tức về Lương Bân. Cũng may nguyên chủ hoàn toàn không thích anh ta, chỉ là anh ta rất thích quấn lấy nguyên chủ, bởi vì anh ta không có làm việc quá đáng, cho nên nguyên chủ và cha mẹ cũng không có cách nào.

Nhưng lúc cô đi ra tới lại nhìn hai người bọn họ đang nói chuyện ở dưới lầu, cô cảm thấy vô cùng cần thiết phải giải thích rõ ràng với Quý Thần Nham.

Cô không thích trong tình cảm vợ chồng có sự hiểu lầm.

Quý Thần Nham nhìn vẻ mặt đơn thuần vô tội của cô, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc có nên cho cô biết việc cha cô bị người ta hãm hại hay không, mặc dù sau khi anh biết cô là Khương Tuệ Ninh thật sự thì đã giúp cô giải quyết tất cả, nhưng phải nói cho cô biết sao?

Nói ra có thể làm cô lo lắng và sợ hãi không?

“Anh tin tưởng Tuệ Tuệ của anh!” Trong tay Quý Thần Nham đang cầm đồ, cho nên không có cách nào ôm cô được, chỉ có thể cúi đầu cọ cọ trán với cô.

Khương Tuệ Ninh cảm động trước sự tin tưởng 100% của anh, cô cười hì hì, sau đó lùi lại một chút để cho Quý Thần Nham đi vào trong phòng.

Tôn Hội Vân đã thu dọn tất cả những thứ trên giường, hai chiếc giường đã được thay mới, vốn dĩ Tôn Hội Vân còn muốn giúp hai người sắp xếp giường chiếu, nhưng lúc bà ấy đi vào thì nhìn thấy Quý Thần Nham đã bắt đầu tự mình làm, Khương Tuệ Ninh cũng đang đứng bên cạnh giúp đỡ.

Tôn Hội Vân đứng ở cửa nhìn thấy dáng vẻ đang làm việc của con rể, sau đó nhìn thấy con gái mình như một đứa trẻ chuyên gây rắc rối, mà con rể cũng không hề khó chịu, còn vừa làm vừa trêu con gái, cho nên bà ấy chỉ mỉm cười giúp hai người đóng cửa lại, rồi quay người đi ra ngoài.

Khương Thế Dân nhìn thấy vợ mình đi ra, hỏi: “Không phải em nói muốn đi dọn trải chăn ga cho Ninh Ninh sao? Sao lại đi ra rồi?”

“Không cần đến em nữa rồi.” Giọng điệu của Tôn Hội Vân hơi mất mát nói, nhưng trong đó lại nhiều sự hài lòng hơn, bà ấy cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn khi thấy con gái có người chăm sóc.

“Ninh Ninh tự mình làm sao?”

“Con rể anh đang làm.” Mặc dù trong lòng Tôn Hội Vân thật sự không muốn thừa nhận rằng kỹ năng sống của con gái bà có chút kém, nhưng đó quả thực là sự thật.

Nhắc đến cậu con rể của mình, Khương Kiến Dân cảm thấy rất hài lòng, vẻ mặt vui vẻ nói: “Lúc đó bố chúng ta nói nhờ thằng bé giúp đỡ, thực ra trong lòng anh cũng rất lo lắng, thằng bé lớn tuổi như vậy rồi, lúc nó đến Nam Thành, Ninh Ninh còn rất sợ nó, trong ấn tượng của anh, thằng bé đó cũng là người cực kỳ nghiêm túc, nhưng không ngờ được sau khi kết hôn, nó lại dễ gần như vậy.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 211


Tôn Hội Vân đưa thức ăn đã rửa sạch cho chồng mình, bình tĩnh nói: “Anh nói con nhóc kia sợ Thần Nham à? Em nghe bố nói lúc đó con bé chỉ sợ hãi một đoạn thời gian, sau đó đổi thành Thần Nham mỗi ngày bị con bé tra tấn làm cho nhức hết cả đầu, đoạn thời gian đó anh có thấy Ninh Ninh bám lấy anh đòi đi chơi không? Lúc đó con bé đều chạy đến bám lấy Thần Nham.”

Khi Khương Tuệ Ninh còn nhỏ là đứa trẻ vô cùng ham chơi, Khương Kiến Dân cũng rất yêu thương con gái, nhưng lúc đó công việc của ông ấy rất bận rộn, ngay cả ngày nghỉ duy nhất cũng thường xuyên phải đi mở họp, cho nên có rất ít thời gian để chơi cùng con gái, nhưng mỗi lần ông ấy đều cố dành ra một chút thời gian để đi chơi với con gái, rất nhiều lần đã nói là sẽ dẫn con gái đến công viên chơi, nhưng khi chạy đến thì công viên đã đóng cửa rồi.

Hai bố con chán nản đứng ở trước cửa lắc lư hàng rào sắt, trong đầu đều ảo tưởng bản thân đã vào chơi trong công viên rồi.

Sau đó, có một khoảng thời gian Khương Tuệ Ninh đột nhiên không bám lấy ông ấy nữa, lúc đó ông ấy còn cho rằng con gái lớn rồi đã hiểu chuyện hơn, nhưng hôm nay khi nghe vợ nhắc đến chuyện này, ông ấy chợt nhớ ra rằng Quý Thần Nham đã dưỡng thương ở bệnh viện Nam thành một đoạn thời gian, khi đó ông ấy thỉnh thoảng còn cầm canh xương mà vợ nấu mang đến cho thằng bé.

Hoá ra là cảm ơn thằng bé đã giúp họ chăm sóc cho Ninh Ninh.

Khương Kiến Dân dùng đũa đảo rau trong nồi, lại đột nhiên ra điều gì đó, ông ấy vội vàng tắt bếp nói: “Hội Vân, không phải lúc đó Quý Thần Nham đã thích Ninh Ninh của chúng ta rồi chứ?”

Tôn Hội Vân khinh bỉ nhìn về phía chồng của mình nói: “Anh đang nói nhăng nói cuội gì thế, Thần Nham không phải loại người như vậy.”

Có mấy lần bà ấy đến đó đón Ninh Ninh, bà ấy thấy Quý Thần Nham trông giống như một người thầy nghiêm túc, yêu cầu con bé luyện chữ đọc sách, trong mắt của thằng bé không có một chút tạp niệm nào.

“Cũng đúng, thằng bé luôn là một người rất ngay thẳng.” Khương Kiến Dân múc thức ăn trong nồi ra.

Về mặt nhân phẩm, hai vợ chồng họ thật sự rất tin tưởng Quý Thần Nham.

Lúc hai người trong phòng dọn giường xong đi ra ngoài, thì cơm nước đã được dọn sẵn trên bàn.

“Thần Nham, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi, bận rộn cả một ngày cũng mệt rồi đúng không?” Tôn Hội Vân vừa nói vừa đơm cơm cho con rể.

Khương Tuệ Ninh mẹ mình vậy mà lại gắp thức ăn cho Quý Thần Nham trước, cô giáo vào bĩu môi, nũng nịu nói: “Mẹ ơi, con không phải là đứa con cưng của mẹ nữa rồi sao?”

Tôn Hội Vân trừng mắt nhìn con gái một cái, sau đó đơn bát cơm thứ hai đưa cho con gái, nói: “Cái miệng lắm chuyện này của con.”

Khương Tuệ Ninh cười hì hì, nhanh chóng cầm lấy thìa cơm trong tay mẹ mình nói: “Mẹ ơi, để con đơm cơm cho bố mẹ.”

Tôn Hội Vân nhìn dáng vẻ vui tươi nghịch ngợm của con gái giống như trong quá khứ, trước đây Ninh Ninh cũng là đứa bé rất thích cười đùa, nhưng sau khi lớn lên, con bé càng ngày càng hiểu chuyện hơn, bởi luôn cảm thấy trong mắt con bé ẩn giấu một nỗi buồn nào đó, may mắn là sau khi lấy chồng, con bé lại hoạt bát trở lại.

Trên thực tế, trước đây khi Ninh Ninh quá nghịch ngợm, bói luôn hi vọng rằng con bé có thể ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn một chút, nhưng sau khi con bé thật sự hiểu chuyện, mới mới phát hiện ra đây thực ra không phải là đứa trẻ mà hai người mong muốn, rõ ràng trước khi sinh con bé, bà ấy đã từng nói con của hai người hôn không cần con bé có thể làm gì lớn lao để hai người họ có thể tự hào, cũng không cần con bé có quyền cao chức trọng gì cả, chỉ cần cả đời này con bé có thể bình an vui vẻ là được.

Cho nên lúc đó bảy vô cùng tự trách bản thân, tự trách rằng có phải do bạn thân đã đòi hỏi nhiều, mới khiến con bé dần dần mất đi vẻ hoạt bát trước đây.

Máy mà, mấy mà Ninh Ninh của thực sự vẫn vô tư vô lự, ngây thơ đáng yêu như ngày nào.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 212


Sau khi Khương Kiến Dân mang các món ăn đặt lên bàn, bữa tối của cả gia đình họ chính thức bắt đầu.

Bốn người trên một bàn ăn cũng không gọi là nhiều, nhưng lại vô cùng sôi động.

Bởi vì trên bàn ăn có Khương Tuệ Ninh, trong các gia đình bình thường cũng không có thói quen ăn ngủ không nói chuyện, chị có mùi vị gia đình thân thiết.

“Anh ăn thử đi, đây là muốn em đã đặc biệt làm cho anh đấy.”

Trên bàn ăn có một đĩa ngó sen trộn, Khương Tuệ Ninh đo đặc biệt trộn nó rất nhạt.

Những lát ngó sen được thái mỏng như cánh ve sầu, khi gấp lên trông trong suốt, dưới thêm dầu mè khiến cho mùi thơm được lan tỏa khắp phòng.

Tài nấu nướng của Khương Tuệ Ninh không tốt lắm, nhưng mà tài thái rau khá tốt, đặc biệt là cắt lát và cắt sợi, thái vô cùng tốt.

“Ngon không?” Ánh mắt Khương Tuệ Ninh tràn đầy mong đợi nhìn Quý Thần Nham ăn một miếng.

Quý Thần Nham cẩn thận nhai luôn nó, sau khi nuốt xuống mới gật đầu nói: “Ngon lắm, Tuệ Tuệ giỏi quá.”

Tôn Hội Vân và Khương Kiến Dân quay sang nhìn nhau, hai cái đứa này thật là…

Nhưng mà đây là lần đầu tiên Tôn Hội Vân nhìn thấy con gái mình biết nấu ăn, bà ấy cũng gắp một miếng nếm thử mùi vị.

Chỉ là vừa mới cho vào miệng, bà ấy liền cau mày nói: “Ninh Ninh, con không cho muối vào à?”

Hả? Khương Tuệ Ninh vội vàng gấp một miếng lên ăn thử, chết rồi, vừa rồi cô vội hỏi mẹ chuyện của Lương Bân, cho nên lúc cho nước quên không bỏ thêm muối.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô nấu ăn, cho nên không muốn thừa nhận mình nếu không ngon, cô vội vàng lên tiếng giải thích: “Mẹ à, mẹ không hiểu gì cả, đây là món ăn con đặc biệt làm cho Quý Thần Nham ăn đấy.”

“Làm cho Thần Nham ăn nên không cho muối vào à?” Tôn Hội Vân hỏi.

Khương Tuệ Ninh gật đầu như đúng rồi, nói: “Tất nhiên ạ.”

“Tại sao?” Khương Kiến Dân có chút không hiểu hỏi.

“Bởi vì tình yêu của con dành cho anh ấy không cần phải nói gì nhiều, có đúng hay không?”

Khương Tuệ Ninh nói xong liền chớp chớp mắt nhìn về phía Quý Thần Nham, đôi mắt to như quả nhỏ tròn tròn nhìn về phía anh, vừa trong veo vừa đáng yêu.

Chiếc đũa trong tay của mọi người trên bàn đều dừng lại, Quý Thần Nham là người phản ứng lại đầu tiên, anh khẽ cười một tiếng, nụ cười vẫn luôn treo bên khóe miệng, nhìn cô gái trước mắt cười gật đầu khẽ ‘Ừ’ một câu.

Sau đó là Tôn Hội Vân, vỗ nhẹ vào người Khương Tuệ Ninh nói: “Cái con bé này thật là… Con học được cái miệng dẻo kẹo đó từ đâu thế hả.”

Khương Kiến Dân đợi một lúc lâu mới giật mình tỉnh táo lại, trong lòng ông ấy đang nghĩ là mấy người trẻ tuổi các con đúng là… Giỏi quá.

Ông ấy liếc nhìn Quý Thần Nham một cái, dường như còn chủ động hùa theo hàng động của con gái mình, ông ấy cũng không ngờ con người của Quý Thần Nham lại là như vậy.

Trước đây Khương Tuệ Ninh đã lưu giữ rất nhiều những lời nói sến súa âu yếm, nhưng bởi vì thời đại khác nhau, cô chưa bao giờ dám nói ra, hôm nay thực sự chỉ là thuận miệng, nhưng mà nhìn phản ứng của mọi người thì những từ mà cô nói ra cũng không khiến họ khó hiểu lắm, xem ra cô có hơi hiểu lầm về thời đại này rồi.

Sau khi ăn cơm xong, Tôn Hội Vân đi bổ trái cây cho Quý Thần Nham, rồi mang ra đặt ở trong phòng khách.

Trong lúc anh đang nói chuyện với Khương Kiến Dân, Tôn Hội Vân kéo con gái vào trong phòng, sau đó đưa cho con gái một cái gói nhỏ, nói: “Đây là đồ mẹ chuẩn bị cho hai đứa.”

Khương Tuệ Ninh s* s**ng một chút, mềm mềm, hỏi: “Đây là gì thế mẹ?”

Cô mở túi vải ra, bên trong chứa đầy quần áo, giày, tã bông, … và nhiều thứ khác của trẻ em.

“Mẹ, mẹ chuẩn bị những thứ này từ lúc nào vậy?” Con của hai người họ còn không biết đang trốn ở chỗ nào đấy.

“Sau khi con kết hôn, mẹ liền nhanh chóng chuẩn bị cho con, con nhìn cái chăn nhỏ này xem, mẹ đã đặc biệt đi mua mỗi cửa hàng một miếng vải, đây chân chính là chiếc chăn của trăm nhà, đắp cho đứa bé, để nó lớn lên bình an vui vẻ, lúc con còn nhỏ là do bà ngoại con đã vá, nhưng mà mẹ cũng không có tay nghề xuất sắc như bà ngoại con, từng đường kim mũi chỉ đều rất tinh xảo, cái của mẹ có hơi thô một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc sử dụng đâu.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 213


Khi nhắc đến bà ngoại, Khương Tuệ Ninh đột nhiên nhớ đến người bà hiền từ dịu dàng trong trí nhớ của mình, bà đi đâu cũng sẽ thích đưa cô theo, cô cũng rất thích bà ngoại, lúc nhỏ, điều mà cô thích nhất chính là đến nhà bà ngoại chơi, rõ ràng lúc đó nhà cô cũng cách nhà bà ngoại không xa, nhưng khi bà ngoại đến thăm cô, cô đều rất vui vẻ.

Buổi tối cũng thích bám lấy bà ngoại, làm nũng bảo bà kể cho cô nghe những câu chuyện kỳ lạ, đến đoạn khiến cho sợ hãi thì sẽ chui vào trong lòng của bà ngoại.

Khi đó, trong suy nghĩ của cô, bà ngoại chính là người tài giỏi nhất, bà ngoại không sợ đêm tối, cũng không sợ ma…

Chỉ cần có bà ngoại bên cạnh, cô sẽ không sợ bất cứ điều gì nữa.

“Mẹ ơi, con rất nhớ bà ngoại.” Khương Tuệ Ninh nhào vào lòng mẹ, những chuyện trong quá khứ giống như mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng mà khi cô quay đầu lại, số lượng người dần dần biến mất, bà ngoại cũng không còn nữa, bố mẹ cũng đã già rồi…

“Bà ngoại đang ở một nơi khác nhớ đến Ninh Ninh của chúng ta đấy.”

Bởi vì một số lý do cho nên mọi người không được cho phép tảo mộ, cúng bái, tất cả những nỗi nhớ nhung đều chỉ có thể giữ ở trong lòng.

“Mẹ ơi, con nhớ hồi con còn bé, bà ngoại đã từng dẫn con đến ngôi chùa ở phía Bắc chơi, có phải con còn có một bà dì ở chỗ đó?”

“Đúng vậy, nhưng mà bà dì đã qua đời được rất nhiều năm rồi, lúc đó chúng ta cũng vừa định chuyển đến đây, con bởi vì rơi xuống nước mà bị bệnh, lúc đó bên ngoài cũng náo loạn, cho nên bố mẹ cũng không đến đó, chỉ có ông ngoại con một mình đi đến đám tang.”

Đến tận bây giờ trong lòng Tôn Hội Vân vẫn còn cảm thấy sợ hãi khi nhớ đến chuyện con gái mình bị rơi xuống sông, nói: “Nhắc đến chuyện này, cái con nhóc này làm mẹ sợ muốn chết, nước ở sống Nam Thành sâu nhường nào chứ, lúc ấy thời tiết cũng lạnh, cũng không biết sao con lại rơi xuống đấy, đợi đến lúc cứu con lên bờ thì hơi thở đã thoi thóp rồi.”

Khi Tôn Hội Vân kể đến chuyện này, Khương Tuệ Ninh cảm giác trong đầu cô đột nhiên ùa đến một số ký ức vừa xa lạ vừa quen thuộc, trong trí nhớ, cô đã trôi nổi trong đó rất lâu, lúc thì lạnh, lúc lại thấy sợ hãi…

“Sau khi cứu được con lên, con cũng bắt đầu sốt cao, sốt liên miên suốt cả một tuần, con cũng hôn mê cả một tuần, ngay cả bác sĩ cũng lo lắng con sẽ bị sốt biến thành người ngốc luôn, kết quả sau khi tỉnh lại đầu óc vẫn bình thường, chỉ là con không nói chuyện, phải mấy gần hai tháng sau con mới chịu mở miệng nói chuyện.”

“Nhưng mà cho dù con có nói chuyện cũng không nói gì nhiều, lại còn thường xuyên ngồi trên giường ngẩn ngơ.”

Tôn Hội Vân vừa nói vừa ôm chặt lấy con gái, nói: “Ninh Ninh, con không biết lúc đó mẹ nhớ dáng vẻ nghịch ngợm của con đến mức nào đâu, Ninh Ninh của chúng ta lúc đó giống như bị biến thành một người khác vậy, nếu như không phải bề ngoài cũng là con, mẹ đều nghi ngờ Ninh Ninh của bố mẹ có phải đã bị người ta tráo đổi rồi không.”

“Con đấy, cái con bé hư đốn này, có lẽ là không nhớ rõ đúng không? Từ sau khi con bị rơi xuống nước thì đã mất đi rất nhiều ký ức khi còn bé, nhưng mà không nhớ cũng không sao, chỉ cần Ninh Ninh của mẹ sống tốt là được.”

Tôn Hội Ninh thật sự là một người mẹ khai sáng, nhưng mà những lời mà bà ấy nói lại làm cho Khương Tuệ Ninh im lặng, kết hợp với cảm giác tự nhiên và quen thuộc sau khi đến đây, trong đầu cô lập tức hiện lên một ý nghĩ, có phải cô mới là Khương Tuệ Ninh thật?
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 214


Và cũng bởi vì lần rơi xuống sông đó, cô đã hoán đổi thân phận cho Khương Tuệ Ninh ở đời sau, bởi vì cô ở đời sau cũng không có bất kỳ ký ức nào về thời gian trước 10 tuổi, lúc đó mẹ cô nói do bố mẹ ly hôn cho nên mới khiến cô bị chịu k*ch th*ch.

Hóa ra không phải như vậy, cho nên lúc cô quay về đây, trong đầu không hiểu sao luôn đột nhiên xuất hiện một số ký ức.

Thảo nào rõ ràng đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu và ông ngoại của mình, nhưng cô lại có cảm giác rất quen thuộc với họ.

Cũng giống như lần về nhà nhìn thấy bố mẹ mình này, trong đầu cô hoàn toàn không muốn tin tưởng hai người họ đã không còn trẻ nữa, rõ ràng trong ấn tượng của cô hai người họ vẫn còn rất trẻ.

Tất cả những hình ảnh quen thuộc và cảm xúc tự nhiên đó đều cho thấy cô rất thân thuộc với nơi này.

Đột nhiên nhớ đến bức thư mà cô và Quý Thần Nham đã nhìn khi ở Đông Thành, nội dung đó có lẽ không phải là thư tình gửi cho cô, mà là của Khương Tuệ Ninh, người đã tráo đổi thân phận với cô để lại.

Bởi vì những câu nói đó vừa giống như lời chia tay, vừa giống như sự nhung nhớ…

Cô ấy có lẽ biết chắc rằng hai người họ sẽ tráo đổi trở lại, nếu không sẽ không để lại bức thư đó, nhưng tại sao cô lại có cảm giác dường như Khương Tuệ Ninh kia biết được tất cả mọi thứ, nhưng bản thân cô lại không biết gì cả?

Cô ngẩng đầu nhìn về phía mẹ mình, vừa quen thuộc vừa thân thiết…

Đúng vậy, chắc chắn là như vậy rồi, nếu không cũng không thể giải thích được tại sao cô lại có cảm giác quen thuộc như vậy.

Khương Tuệ Ninh đột nhiên muốn khóc, trong lòng cô dâng trào lên một loại cảm giác như vừa được về nhà, nhưng trong lòng cũng nghĩ đến người mẹ ở tương lai, bà ấy cũng đối xử rất tốt với cô.

Tôn Hội Vân nhìn con gái đang tủi thân, không nhịn được véo mũi cô một cái, nói: “Con sao thế?”

“Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ, con muốn ở bên bố mẹ cả đời.” Cô muốn ở bên cạnh những người thân yêu đã cùng cô lớn lên suốt chặng đường dài này.

“Ôi chao, sao cô gái nhỏ đã kết hôn rồi còn thích làm nũng như vậy? Bố mẹ đương nhiên muốn ở bên Ninh Ninh cả đời, nhưng cuộc đời của Ninh Ninh không thể chỉ có mỗi bố mẹ được, nửa đời trước của con có bố mẹ ở bên cạnh con, nhưng nửa đời sau của con chỉ là của chính bản thân con, bố mẹ không thể ích kỷ giữ con mãi ở bên người cả đời được, bởi vì bố mẹ cuối cùng cũng sẽ rời khỏi thế gian này trước con một bước, đến lúc đó thì Ninh Ninh của bố mẹ phải làm sao bây giờ?”

“Cuộc đời của con phải do con tự mình bước đi, nhưng mà Ninh Ninh đừng lo, chỉ cần bố mẹ vẫn ở đây, chỉ cần con ngoảnh đầu nhìn lại, bố mẹ vẫn luôn đứng đằng sau che chở cho con, dù Ninh Ninh của bố mẹ có ở xa đến đâu, sự quan tâm của bố mẹ dành cho con vẫn mãi ở đây, chỗ nào có bố mẹ thì chỗ đó chính là nhà của Ninh Ninh.”

Tôn Hội Vân chưa bao giờ là một người mẹ ích kỷ, sự yêu thương con cái của bà ấy được thể hiện bằng cách buông tay, mà trong lòng bà ấy cũng biết khoảng cách giữa bố mẹ và con cái đến cuối cùng là sẽ càng lúc càng xa.

Chỉ khi bố mẹ ở đúng thời điểm buông tay con cái ra, để cho con cái tự do đi tìm hiểu thế giới này, thì Ninh Ninh của hai người mới có thể hoàn toàn có cuộc sống của riêng mình.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 215


Thời điểm Khương Tuệ Ninh ôm một đống quần áo về phòng, thì Quý Thần Nham nhìn thấy hình như cô đã khóc, liền đến véo nhẹ mặt cô hỏi: “Làm sao vậy?”

“Quý Thần Nham, em phát hiện ra bố mẹ em đối xử với anh còn tốt hơn so với em.” Cô cũng không dám nói bản thân mình đã rời đi khỏi đây nhiều năm, nên chỉ có thể đem bất mãn đẩy lên người Quý Thần Nham.

Cha mẹ vợ đúng là đối xử với anh rất tốt, điều này Quý Thần Nham cũng không phủ nhận, bèn nhỏ giọng nói: “Đây là Tuệ Tuệ đang ghen tị phải không?”

“Hừ.”

Bộ dạng vô cùng đáng thương của cô làm Quý Thần Nham cũng không có cách nào giải quyết được, bèn chạy nhanh đến ôm người vào lồng ngực trấn an: “Bọn họ đối xử với tôi rất tốt, tôi thì đổi xử tốt với em, vậy không phải cũng giống như bọn họ và tôi cùng đối xử tốt với em sao, Tuệ Tuệ nhà chúng ta đây là được của lời rồi.”

Khương Tuệ Ninh:…

Đây chẳng phải là logic của những tên cướp sao?

Nhưng chính là những logic mạnh mẽ này cô cũng rất thích nghe, Khương Tuệ Ninh liền vui vẻ, đem một đống quần áo của trẻ con đặt bừa tất lên giường, có hai bộ quần áo lông nhỏ do thầy Lý làm đặt ở một chỗ, bên cạnh là một loạt các bộ quần áo nhỏ được làm vô cùng tinh xảo, nhìn là thấy vô cùng vui vẻ rồi.

“Anh cảm thấy có đẹp không?” Khương Tuệ Ninh đem từng bộ quần áo đưa lên cho Quý Thần Nham xem.

Quý Thần Nham từ sau lưng ôm lấy cô, cằm gác l*n đ*nh đầu cô, nhẹ nhàng cọ cọ, tóc của cô gái nhỏ được buông xõa xuống, hơi xoăn một chút, vì vậy đã đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhìn lại càng nhỏ hơn.

“Không đẹp, em mới đẹp.”

“Đáng ghét.”

Khương Tuệ Ninh thật bái phục con người này, khi ở riêng tư anh cũng không nói được câu này hay cả.

“Chỗ nào đáng ghét, rõ ràng tối hôm qua em còn nói là rất thích.”

Quý Thần Nham nhắc tới chuyện tối hôm qua, Khương Tuệ Ninh liền không muốn nghe anh nói chuyện nữa, cô xấu hổ tới mức bực mình trừng anh một cái, sau đó duỗi tay che miệng anh lại.

“Anh có thể đứng đắn một chút không?”

Quý Thần Nham cảm thấy bản thân mình thật oan uổng, nhưng mà anh cũng nổi lên tâm tư muốn trêu chọc cô, nên cố ý dùng đôi môi mềm mại cọ nhẹ lên bàn tay cô, sau đó còn dùng những sợi râu cứng mới mọc lên cọ vào những ngón tay mềm mại của cô.

Gỡ ngón tay cô xuống, anh liền tiến đến gần bên cạnh tai cô dùng âm thanh khàn khàn nói nhỏ,”Tuệ Tuệ, anh không muốn đứng đắn nữa.”

Nói xong cũng không tự khống chế được giờ tay đè lên cổ cô, một tay khác nắm lấy chiếc eo nhỏ của cô, sau đó dùng đôi môi nóng bỏng của mình hôn lên môi cô thật sâu.

Năng lực tự học của anh thật sự rất nhanh, rõ ràng hai người ở cùng một vạch xuất phát, bản lĩnh của Khương Tuệ Ninh vẫn chỉ dừng ở mức hôn nhẹ, nhưng anh thì khác, kỹ năng tiến bộ vô cùng nhanh, hơn nữa con người này ngày thương có bao nhiêu cấm dục thì khi chỉ có hai người ở bên nhau lại càng tham lam.

Tuy rằng không phải quá điên cuồng, nhưng mỗi một lần dây dưa lại càng thêm tàn nhẫn.

Hô hấp của Khương Tuệ Ninh càng ngày càng loạn, mãi đến khi không nhịn được phát ra âm thanh r*n r* thì cô mới được buông ra.

Quý Thần Nham lưu luyến buông cô ra, sau đó dán vào cổ cô dịu dàng hôn thêm mấy cái, sau đó mới tự mình ổn định hô hấp nói: “Đi ra mở cửa.”

“Hả?” Khương Tuệ Ninh không hiểu lời Quý Thần Nham nói là có ý gì, nhưng vẫn làm theo, kết quả vừa mới mở cửa thì nhìn thấy mẹ cô đang giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa.

“Nhiệt độ giảm, cho các con thêm một chiếc chăn nữa.” Tôn Hội vân vừa nói vừa đem chăn đưa cho Khương Tuệ Ninh.

Khương Tuệ Ninh đem chăm để lên trên giường rồi kỳ quái nhìn chằm chằm vào Quý Thần Nham, hỏi: “Sao anh lại biết mẹ em qua đây?” Vừa rồi nhìn bộ dạng của mẹ thì rõ ràng là đang chuẩn bị gõ cửa.

Hơn nữa rõ ràng là Quý Thần Nham dừng lại trước, cho hai người có thời gian ổn định, chắc hẳn không phải là có đôi mắt nhìn thấu trời đất và đôi tai nghe được gió bão chứ?
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 216


“Muốn biết sao?” Trong mắt Quý Thần Nham tràn ngập ôn nhu, dịu dàng, mỉm cười hỏi cô.

Khương Tuệ Ninh không ngừng gật đầu.

“Vậy hôn anh một cái đi.”

Khương Tuệ Ninh hung hăng hôn mạnh một cái lên mặt Quý Thần Nham.

Quý Thần Nham lúc này mới nói: “Bởi vì lúc mới vào phòng, cha đã nói là muốn mẹ tìm cho chúng ta thêm một chiếc chăn nữa, vừa rồi thời gian cũng vừa đúng lúc thích hợp.”

Thật ra thì thính giác của anh vô cùng tốt, dù sao thì trước kia anh cũng từng trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, biết muốn đưa chăn là một chuyện, nhưng khi nói cô ra mở cửa là phát hiện ra có tiếng bước chân.

Nhưng chuyện này anh cũng chưa muốn nói cho Khương Tuệ Ninh biết, dù sao cô cũng như một đứa nhỏ, nếu biết chắc chắn sẽ không ngừng hỏi anh, có khi đòi giải thích bằng được thì đêm nay anh muốn ngủ cũng không được.

“Hừ.” Khương Tuệ Ninh có cảm giác là cô đang bị chơi đùa, bèn hậm hực không để ý đến anh, cô lấy cái rương ra định là sẽ cho toàn bộ quần áo bỏ vào trong rương.

Quý Thần Nham nhìn cô ôm quần áo đi qua, bèn tự mình sửa lại chăn gối một chút.

Khi anh làm xong thì thấy Khương Tuệ Ninh vẫn đang ngồi xổm trên mặt đất, cô cúi đầu, mái tóc dài xõa hết về phía trước, chỉ để lộ chiếc cổ thon thả ở đằng sau, do đang cử động nhẹ nên nó chậm rãi nhô ra một đoạn xương vô cùng xinh đẹp.

Quý Thần Nham đứng dậy đi qua, sau đó vươn ngón tay thon dài, dừng lại ở cổ của cô nhẹ nhàng xoa hai cái.

Khương Tuệ Ninh ngẩng đầu lên, còn không hiểu rõ là anh đang muốn làm cái gì, thì cảm thấy sau gáy truyền đến một luồng nhiệt nóng bỏng.

Anh mở miệng hôn lên đằng sau gáy của cô, rồi nghiêng đầu chuyển qua hõm cổ, tay cũng vén bỏ tóc cô để tìm bên tai đầy đặn.

“Không phải là Tuệ Tuệ muốn sinh cho tôi một đứa nhỏ sao?”

Nói xong trực tiếp ôm người cô lên.

“Em còn chưa thu dọn xong nữa.”

“Không cần thu, ngày mai anh tự thu.”

Hôm nay được đổi lên một chiếc giường mới rộng rãi, bên dưới còn có một chiếc đệm bông được phơi qua nắng, khi nằm xuống còn có thể ngửi được một chút hương vị của mặt trời.

Khương Tuệ Ninh rơi vào chiếc giường mềm mại.

Quý Thần Nham nhẹ nhàng dùng sức nơi đầu lưỡi, đi một bước lại tiến một bước đoạt đất công thành, hôn cô thật sâu.

Mặc dù đã cách một lớp quần áo, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được máu của anh như đang sôi trào.

“Tắt đèn đã.” Khương Tuệ Ninh dùng hai tay che mặt, tuy rằng hai người là vợ chồng, nhưng mỗi lần anh có bộ dạng hung mãnh như vậy, cô vẫn sẽ thẹn thùng, đặc biệt là có ánh đèn sáng thì cô lại càng ngại ngùng hơn.

Bởi vì như vậy thì dường như mọi cảm xúc của bản thân sẽ đều bị anh nhìn rõ ràng.

Sau khi đi tắt xong đèn trần, anh nhỏ giọng hỏi: “Có thể để đèn bàn sáng không?”

Ánh sáng của đèn bàn nhỏ không tính là quá sáng, nó như mở ra một lỗ hổng trong bóng tối vậy.

“Được.” Cô gật đầu.

Thấy cô đồng ý, Quý Thần Nham khẽ cười, bóng dáng rắn rỏi của anh dưới ánh đèn sáng nhìn vô cùng chói mắt.

Anh muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy cô, nhất là lúc làm chuyện thân mật lại càng muốn nhìn cô, nhìn cô ỷ lại vào mình, nhìn cô toàn tâm toàn ý đem bản thân mình giao cho anh.

Điều này sẽ khiến cho anh vô cùng thỏa mãn, bởi vì cả người cô ỷ lại vào anh thì mới có thể chắc chắn là Khương Tuệ Ninh chỉ thuộc về một mình anh.

Loại tin tưởng vô điều kiện này, so với bất cứ lời ngon tiếng ngọt nào thì vẫn làm cho anh thoải mái hơn nhiều.

Đêm nay Quý Thần Nham đem ánh đèn hạ thấp xuống, so với bất cứ thời điểm nào cũng đều vội vàng hơn, căn bản là anh không có thời gian cởi từng nút áo ngủ một, nên chỉ cởi bỏ một hai cúc liền chờ không nổi lấy tay cởi chui qua đầu như là loại áo khoác có mũ vậy.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 217


Không có quần áo che đậy thì càng làm lộ ra cơ thể cường tráng của anh, đồng thời cũng thấy được những đường cong cơ bắp vô cùng xinh đẹp, toát lên vẻ đẹp có một không hai của anh, chiếc đèn nhỏ trên bàn chiếu qua đây, làm cho một nửa cơ thể anh được chiếu rõ qua ánh đèn, còn một nửa thì giấu trong đêm tối.

Từ cơ ngực đến cơ bụng, những đường cong uốn lượn như nàng tiên cá, gợi cảm đến mức khó mà diễn tả được.

Người đàn ông cúi đầu nhìn xuống dưới, che hết phần ánh sáng của cô, tay anh dán lên trên eo của cô, theo từng khớp xương v**t v* từng chút từng chút một, làm cho người cô vừa mềm mại lại thêm chút ngứa ngáy.

Khương Tuệ Ninh đảo qua đã lên con thuyền của Quý Thần Nham, mà cánh tay của anh lại chính là cột buồm duy nhất có thể chống đỡ được bản thân cô.

“Quý Thần Nham.”

Khương Tuệ Ninh dùng ánh mắt mơ hồ, trong mắt hiện lên từng tia sáng nhỏ nhặt, ôm lấy cột buồm chống đỡ duy nhất của mình.

Quý Thần Nham nhìn người trong ngực, khuôn mặt của cô làm cho người ta nổi lên ý muốn che chở, đó là một khuôn mặt nho nhỏ, nhưng không gầy vẫn có chút thịt, lại thêm bộ dạng ủy khuất này làm cho người ta hận không được mà muốn đem cô về nhà nuôi dưỡng.

Lúc này đôi mắt hạnh của cô híp lại, khóe mắt ửng đỏ, vệt đỏ kéo dài xuống đến tận bên má, tựa như có chút khát nước, khi kêu tên anh xong cô còn nhẹ nhàng l**m môi một chút, sau đó đôi môi căng mọng cũng nổi lên một chút lấp lánh, giống như quả anh đào căng mọng vậy.

Yết hầu của anh không nhịn được mà lăn qua lăn lại, anh duỗi tay bắt lấy cổ tay của cô, rồi đem nó ấn xuống gối đầu, nhẹ nhàng cúi đầu hôn cô,”Tuệ Tuệ, thích anh không?”

Nói xong anh còn dùng chóp mũi của mình cọ vào chóp mũi của cô, yên lặng chờ đợi câu trả lời của cô.

“Thích.”

Khương Tuệ Ninh cả người như nhũn ra, âm thanh nói chuyện cũng không lớn, vừa mềm mỏng lại yêu kiều.

“Thích ai?”

“Khương Tuệ Ninh thích Quý Thần Nham!!”

“Ngoan.”

Chờ cô nói xong, anh liền hôn lên môi cô, tuy rằng thỉnh thoảng anh vẫn bị cô chơi xấu, nhưng những gì cô nói ra vẫn luôn là điều anh thích nghe.

Đến khi kết thúc thì mười ngón tay của anh người vẫn như cũ đan vào nhau, Quý Thần Nham cũng không có lập tức buông cô ra, mà vẫn như cũ ôm lấy cô, cùng nhau nghe tiếng tim đập của đối phương.

“Tuệ Tuệ!!”

Quý Thần Nham lại một lần nữa kêu tên của người mình yêu thương, như thể là dù gọi như thế nào thì cũng không đủ.

Người anh cưới lại tình cơ là người anh yêu, người anh yêu vừa lúc lại yêu anh, trên đời này làm gì còn chuyện gì có thể mỹ mãn hơn như vậy nữa.

Anh bỗng cảm thấy đời này anh sống như vậy đã là rất viên mãn, nếu đứa trẻ đến, thì đó cũng chính là sự kết hợp của tình yêu hai người.

Khương Tuệ Ninh đã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, đôi lông mi dài mảnh của cô lạnh lẽ khép lại, hô hấp cũng nhẹ nhàng hơn.

Sau khi ngủ cô đặc biệt dính người, gắt gao ôm lấy người anh.

Tay Quý Thần Nham vừa lướt trên bụng của cô vừa lưu luyến, nơi này đã sắp có đứa nhỏ của bọn họ.

Trong màn đêm yên tĩnh, anh không nhịn được cong môi nói một câu.

“Tuệ Tuệ, tôi yêu em.”

Ngày hôm sau khi Khương Tuệ Ninh tỉnh dậy thì nghe thấy một loạt âm thanh từ bên ngoài truyền vào, cô mở mắt thích ứng một chút, nhưng khi nhớ lại thì liền cảm thấy éo truyền đến một đợt nhức mỏi.

Cơ thể nàng vẫn như cũ không muốn đứng dậy, liền ôm chăn ấm áp nằm ngơ ngác suy nghĩ.

Một lát sau cửa phòng bị đẩy ra, trước tiên Quý Thần Nham đem áo khoác đã bị dính gió lạnh cởi xuống, sau đó mới đi đến mép giường, giúp người trên giường đắp chăn đàng hoàng lại, rồi mới cúi đầu hôn nhẹ lên trán của cô hỏi,”Muốn dậy chưa em?”

“Anh đi ra ngoài sao?”

“Đi đến nơi đóng quân một chuyến.”

“Anh vừa mới từ nơi đóng quân về sao? Muộn lắm rồi à?”

“Không muộn, giờ mới chín giờ kém mười.” Quý Thần Nham nhìn thoáng qua đồng hồ.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 218


Khương Tuệ Ninh nghĩ, vậy mà còn không muộn? Bên lật đật chuẩn bị rời khỏi giường.

Quý Thần Nham duỗi tay ôm lấy cô, cả người cô đều vô lực, ngay cả quần áo của mình cũng là do Quý Thần Nham mặc cho.

Sau khi mặc xong quần áo, anh lại đem người ôm vào nhà tắm, giúp cô lấy kem đánh răng, đưa nước sạch cho cô rửa mặt.

Quý Thần Nham nhìn bộ dạng mềm mại của cô nói,”Hay là anh giúp em rửa?”

“Không cần.” Khương Tuệ Ninh nhanh chóng chạy lại nhận lấy bàn chải đánh răng.

Thời điểm cô rửa mặt Quý Thần Nham bèn ở bên cạnh giúp cô, nhìn cô chậm rãi rửa mặt, anh cảm thấy thời gian dường như cũng chậm lại.

Chờ khi cô rửa xong, anh bắt đầu giúp cô chuẩn bị bữa sáng, bữa sáng đã được Tôn Hội Vân làm xong, đặt ở trên kệ bếp, Quý Thần Nham dọn ra xong cũng vừa lúc thấy cô đang chải đầu.

Anh đi rửa tay một chút rồi đi đến trước mặt cô,”Tôi giúp em trải đầu nhé.” Anh muốn tham dự vào tất cả mọi chuyện của cô.

“Anh làm được không?” Khương Tuệ Ninh nhìn anh một cái, tay của anh cũng không giống như là sẽ chải đầu cho người khác.

“Em dạy tôi.”

Quý Thần Nham nói xong thì tự nhiên lấy đi cây lược gỗ trên tay cô.

Khương Tuệ Ninh tóc tuy nhiều nhưng rất mượt, Quý Thần Nham dựa vào sự hướng dẫn của cô, cầm cây lược gỗ lướt qua mái tóc cô.

Động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, dường như là sợ đau đầu cô vậy.

Khương Tuệ Ninh rất khó tưởng tượng ra bàn tay người đàn ông này đã từng đi trinh chiến đánh giặc.

Bỗng nhiên cảm thấy về sau nếu có con gái, anh cũng có thể chải đầu cho con gái cô như này, nghĩ lại một người đàn ông cao lớn dũng mãnh như vậy mà lại ôm một bánh bao nhỏ trong ngực, lại còn phải thắt cho bánh bao nhỏ một chiếc nơ con bướm đáng yêu nữa.

Ôi mới chỉ nghĩ đến thôi thì cô đã cảm giác máu mũi mình chảy ra rồi.

“Quý Thần Nham, em dạy cho anh cách tết tóc, anh phải học thật tốt, sau này còn có thể trải đầu cho con gái của chúng ta.”

Quý Thần Nham nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đang đưa lưng dựa vào người anh,”Hôm nay lại có thể tin tưởng vào người đàn ông của em như vậy?”

“Đương nhiên rồi, về sau anh là cha, cha không phải là siêu nhân sao? Anh phải cái gì cũng biết mới được, con gái của chúng ta đi nhà trẻ còn có thể khoe với người khác, nói đây là cha nó tết tóc thắt bím cho nó, không phải là được một đám bạn nhỏ của nó ghen tị sao?”

Khương Tuệ Ninh cảm giác bản thân mình đang chìm đắm trong một loại tưởng tưởng vô cùng hoàn mỹ.

Quý Thần Nham nhìn bộ dạng vô cùng vui vẻ của cô thì hơi nhướng mày, không nhanh không chậm mở miệng nói,”Ý tôi nói là tin tưởng vào năng lực của tôi, tối hôm qua Tuệ Tuệ còn ngoan cố cãi lại, anh nghĩ hôm nay có thể bảo bảo đã ở trong bụng em rồi nhỉ?”

Chưa nghĩ đến anh lại nói như vậy, Khương Tuệ Ninh không nhịn được đỏ mặt tía tai, nghĩ đến lời anh nói tối hôm qua, thì cô làm ra vẻ tức giận hung ác trừng anh một cái rồi nói,”Anh thật đáng ghét.”

Nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô lập tức ửng hồng, khóe mắt của Quý Thần Nham không nhịn được hiện lên ý cười, có thể là cô không biết bản thân mình làm bộ tức giận đáng yêu đến nhường nào, đôi mắt ngây thơ lấp lánh lại hiện lên chút tức giận, vừa yêu kiều vừa ngọt ngào, nó làm tan chảy con tim của anh.

Anh nhịn không được cúi đầu hôn lên gương mặt cô.

Thì bị cô tức giận đẩy ra, anh cũng không phiền bực, còn phụ họa cô nói: “Tuệ Tuệ dạy anh tết tóc và thắt bím đi.”

Nghĩ đến chuyện có con gái, Quý Thần Nham vô cùng vui vẻ, hy vọng con gái của bọn họ giống như Tuệ Tuệ vừa hoạt bát vừa đáng yêu, anh cũng muốn được nhìn thấy một phiên bản của cô lớn lên từng chút từng chút, anh có thể buộc tóc cho con gái, dạy con gái đi đường, dạy nó viết chữ, đọc sách, …

“Hừ, anh tự học đi.” Khương Tuệ Ninh không muốn để ý đến anh nữa.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 219


Quý Thần Nham liền bắt đầu tự mình tìm ra cách sờ loạn lên đầu cô, nhưng mà dù sao cũng là lần đầu tiên làm của người đàn ông, nên dù cho có thông minh thì cũng vẫn sẽ có chút vụng về.

Mãi đến khi Tôn Hội Vân và Khương Kiến Dân đi mua đồ ăn trở về, thì nhìn thấy con rể đang tự mình chải đầu cho con gái, Tôn Hội Vân liền nói một câu: “Thần Nham, con chiều nó như vậy, về sau đứa nhỏ này sẽ càng không sợ trời sợ đất hơn.”

Quý Thần Nham cười nói: “Mẹ, là con muốn chải đầu cho cô ấy, nhưng mà hình như con không giỏi cái này lắm.”

Trước mặt người lớn từ trước đến nay anh vẫn luôn biết điều như vậy, cho nên đa số người lớn sẽ đều tương đối thích anh.

Sau khi Tôn Hội Vân nghe thấy thì liền nhanh chóng nói: “Mẹ dạy cho con.”

Vậy nên cuối cùng là Tôn Hội Vân hướng dẫn Quý Thần Nham tết cho Khương Tuệ Ninh một búi tóc đơn giản, tuy rằng hình dáng cũng không quá đẹp, nhưng cũng có thể nhìn ra được người làm đã đặt tâm mình vào trong đó.

Hôm nay Quý Thần Nham không đi đến doanh trại đóng quân, dự định là dẫn cả nhà ra ngoài chơi.

Chuyện của Khương Kiến Dân, bởi vì được Quý Thần Nham hỗ trợ nên đã không cần đến khóa cải tạo nữa, nhưng mà tạm thời cũng không thể khôi phục lại được công việc.

Thật ra Quý Thần Nham cảm thấy chuyện này làm như vậy cũng chưa được, nhưng bây giờ mối quan hệ giữa trên dưới vẫn còn có chút căng thẳng, lần trước về Bắc Kinh, anh còn bị nhắc nhở là đây đang là thời điểm mấu chốt, nên tạm thời không nên làm gì.

Nhưng Khương Kiến Dân chỉ như vậy đã cảm thấy rất vui vẻ, bận rộn cả một nửa đời người, có thể nghỉ ngơi một chút đã là rất tốt rồi, mỗi ngày ở trong sân chơi cờ, làm cơm phụ vợ một chút, đưa đón vợ đi làm, vậy đã là coi như cuộc sống vô cùng thoải mái rồi.

Quý Thần Nham chỉ có thể ở lại Nam Thành nửa tháng, thời gian thật sự rất nhanh, nên sau khi anh hoàn thành công việc thì bọn họ lại phải vội vã trở lại Đông Thành.

Trong khoảng thời gian này “bà dì” của Khương Tuệ Ninh cũng đến, sau khi uống thuốc của mợ cho, cô cũng không cảm thấy không đau quá nữa, nhưng cả người vẫn hơi mệt mỏi.

Buổi tối lúc Quý Thần Nham trở về, biết được cô không thoải mái, khi ngủ còn cố ý dùng nước ấm ngâm tay rồi giúp cô xoa bóp bụng và eo.

Khương Tuệ Ninh lần này cũng không cảm thấy đau nữa, lúc ở trưởng giường còn đặt hai chân lên người Quý Thần Nham, vừa dựa vào trong lồng ngực anh, hai tay ôm lấy cổ anh, nhìn anh sau đó lại lắc đầu tiếc nuối.

“Làm sao vậy?”

Quý Thần Nham phát hiện ra cô gái trong lòng đang vừa nhìn mình vừa tỏ vẻ đáng thương, bị cô nhìn chằm chằm như vậy da đầu anh có chút tê dại.

Sắc mặt Khương Tuệ Ninh nghiêm túc lại, cô duỗi tay ôm mặt anh, nhíu mày thở dài nói,”Anh yên tâm, em sẽ không chê anh.”

“Ghét bỏ tôi cái gì?”

“Còn có thể cái gì? Còn không phải có người nói bản thân mình rất lợi hại sao? Xem ra cũng chỉ là miệng cọp gan thỏ…”

Khương Tuệ Ninh vẫn mang thù chuyện lần trước, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ lời mà Quý Thần Nham nói với mình, hiện giờ đã có cơ hội tốt để trả thù lại.

Quý Thần Nham vốn nghĩ rằng trong bụng cô hẳn là đã có đứa nhỏ, nên sau đó anh luôn vô cùng khắc chế bản thân, kết quả bà dì của cô lại đến.

Khương Tuệ Ninh thật sự muốn bật cười.

“Xì…” Quý Thần Nham híp mắt tỏ vẻ nguy hiểm khi nghe thấy mấy lời khích bác của cô, đầu lưỡi còn thổi qua răng phát ra một tiếng xì, hơn thế trong lòng còn thôi thúc muốn thu thập cô.

“Không được nhúc nhích đâu, thân thể em không có thoải mái.” Khương Tuệ Ninh nhìn anh như dã thú nguy hiểm, lao nhanh nhào vào lồng ngực của anh, không dám nhìn nữa.

Quý Thần Nham cắn chặt răng, trong lòng đã nghĩ ra phương pháp để rửa nhục mối thù này.
 
Back
Top Bottom