Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 180


Thế nên đại đa số mọi người đều nghĩ anh là loại người lãnh đạm, là hình tượng người lãnh đạo không dễ ở chung, nhưng một câu này đã làm thay đổi suy nghĩ và ấn tượng trước đây của mọi người về anh, ai nói thủ trưởng của bọn họ không dễ chung đụng, rõ ràng là rất ôn hòa, vừa nhìn là biết gần gũi bình dị.

Bởi vì anh ôn hòa, nên mọi người đều vô cùng phối hợp, thủ trưởng đã lên tiếng nên liền lần lượt rời đi.

Nhưng mà sau khi rời khỏi nhà kính mọi người liền tụ tập thành tốp năm, tốp ba nói chuyện cùng nhau,”Thủ trưởng Quý đối xử với vợ mình thật là tốt.”

“Ngày hôm qua, chúng tôi còn tưởng đó là con gái của thủ trưởng, không ngờ lại là vợ.”

“Vợ mà coi như con gái mà chăm sóc, đó mới thật sự là chiều chuộng.”

“Ai da, đúng vậy, vừa rồi các người không thấy ánh mắt của thủ trưởng nhìn vợ của anh ấy sao, thật đúng là làm người ta nổi da gà.”

“Các người nói xem thủ trưởng Quý còn yêu thương, nuông chiều vợ như vậy, người kia nhà chúng ta cũng không được một phần như vậy, đừng nói đến chuyện gọi chúng ta là lãnh đạo, về nhà giúp nấu cơm, rửa bát đã là tốt lắm rồi.”

“Chị Trương, chị cũng đừng nói nữa, trong nhà thủ trưởng, người rửa bát vẫn luôn là thủ trưởng, sáng hôm nay tôi nhìn thấy, thủ trưởng rửa bát ở bồn rửa, vừa nhìn đã biết động tác thành thạo như vậy chắc hẳn là làm quen rồi.”

“Thật vậy sao? Nếu phu nhân của thủ trưởng dừng ở đây lâu một chút thì tốt rồi, chúng ta nhờ cô ấy chỉ giáo xem làm cách nào có thể dạy dỗ đàn ông trong nhà tốt như vậy.”

Sau khi nói xong, mọi người cũng không nhịn được bật cười ha ha ha mấy tiếng, những tiếng cười đó đều là nhịn không được mà hâm mộ.

Khương Tuệ Ninh thấy người đã đi xa, thì kéo Quý Thần Nham lại gần rồi nhỏ giọng hỏi: “Anh không sợ sao?”

“Sợ cái gì?”

“Sau này ở đây chắc chắn sẽ truyền đi chuyện thủ trưởng lớn sợ vợ.”

Quý Thần Nham yêu chiều nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh,”Sợ vợ cũng tốt.”

“Nhưng điều căn bản ở đây là anh không có sợ.” Khương Tuệ Ninh nghĩ anh chắc chắn sẽ không sợ bản thân cô, chính là bản thân cô còn sợ anh hơn nhiều.

Quý Thần Nham lắc đầu, cũng không cùng cô tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa.

Khương Tuệ Ninh thấy anh không nói lại lời nào, dẩu miệng chu môi lên một chút.

Quý Thần Nham liền cúi đầu hôn cô mới cái, Khương Tuệ Ninh sợ tới mức dậm chân một cái.

Nơi này không phải chỉ có hai người bọn họ, sao cái người này lại dám làm như vậy? Đúng là văn nhã bại hoại!

Khương Tuệ Ninh lập tức quay đầu lại nhìn xung quanh, nhưng mà sau khi nhìn một vòng thì phát hiện ra ở nhà kính chỉ có cô và Quý Thần Nham.

Quý Thần Nham đổ đất vào chiếc bình đất đã được chuẩn bị trước đó, sau đó mới quay qua thì nhìn bộ dạng hoảng sợ của cô, liền giải thích,”Mấy người bọn lão Tô đã sớm đi ra ngoài để đào đất không dính băng rồi.”

Khương Tuệ Ninh lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà cô phát hiện ra Quý Thần Nham người này thật không đứng đắn, cô cần phải đứng xa anh một chút.

Bên này Diêu Triều Chi cùng với lão Tô đến sau núi đào đất, từ sau khi ra ngoài lão Tô liền nói mãi,”Thủ trưởng của chúng ta đối xử với vợ mình thật tốt.”

“Doanh trưởng Diêu, cậu nói một chút xem, thủ trưởng của chúng ta sao bây giờ lại có thể tốt như vậy.”

“Doanh trưởng Diêu…”

Diêu Triều Chi nghe xong liền khó chịu, có gì tốt chứ, không phải chỉ là hỗ trợ trồng cây sao? Ai mà không làm được?

Bộ trưởng Diêu sau khi mất một đêm đi tìm con trai, thì đã cố gắng ngủ một giấc thật sâu, kết quả sau khi ngủ dậy thì phát hiện đã là hơn mười giờ trưa rồi.

Nghĩ đến hôm nay có cuộc hẹn với Quý Thần Nham để nói chuyện về anh cả nhà ông ta, cũng bời vì chuyện của Diêu Triều Chi mà chậm trễ, ông ta tức giận đến mức vừa mặc quần áo vừa mắng con trai vài câu.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 181


Mẹ Diêu nghe xong có chút không vui nói: “Anh đừng có luôn miệng nói Triều Chi không tốt, nó đi làm việc này cũng là vì nghĩ đến ngày hôm qua đã vô tình đắc tội với Quý Thần Nham và vợ anh ta, đây không phải là đang bù đắp một chút sao? Nó bây giờ cũng tính là cấp dưới của Quý Thần Nham, chẳng lẽ anh hy vọng Quý Thần Nham bởi vì chút chuyện này mà gây khó dễ cho nó sao?”

Bộ trưởng Diêu nhìn thoáng qua vợ mình,”Quý Thần Nham không phải là loại người này.”

“Vâng, đúng, đúng, anh ta không phải loại người đó, em không biết sao anh lại nghĩ như thế này, anh đối xử với hai anh em nhà họ Quý như là anh em ruột của mình, Quý Thần Tây cũng đã mất tích nhiều năm như vậy, ai cũng từ bỏ chỉ có anh và Quý Thần Nham không buông tay, nếu không biết có khi người ta còn tưởng ba người là ba anh em ruột đấy.”

“Em đừng nói bậy.” Bộ trưởng Diêu trừng mắt liếc nhìn vợ mình một cái, khi đi tới cửa tựa như nhớ tới cái gì,”Em nhanh chóng đi đến Bắc Kinh nhìn xem mấy cô gái đi, rồi còn nhanh quyết định hôn sự của con trai mình.”

Nói đến việc này mẹ Diêu lại càng tức giận,”Triều Chi không phải là con của anh sao, hơn nữa anh xem, em tìm người nó cũng không chịu nhìn qua một cái.”

Bộ trưởng Diêu không để ý tới vợ, vừa đóng cúc áo khoác ngoài vừa mở cửa đi ra ngoài.

Khi bộ trưởng Diêu đến nhà kính thì thấy Quý Thần Nham đang chuyển những giỏ đất lên trên giá gỗ, nhanh chóng tiến lên hỗ trợ, kết quả vừa đi vào thì phát hiện con trai mình vẫn còn ở đây.

Ánh mắt không khỏi trở lạnh, bước đến cạnh Diêu Triều Chi nói,”Sao còn chưa về ngủ?”

“Không có thói quen bỏ dở nửa chừng.” Diêu Triều Chi cũng không để ý đến ba, thậm chí cậu còn chẳng quan tâm đến sự tức giận của ba.

Bộ trưởng Diêu trừng mắt liếc nhìn con trai một cái,”Con định chọc ba tức chết à?”

Diêu Triều Chi ngừng việc trong tay lại, ngẩng đầu nhìn ba, nói từng câu từng chữ,”Nhiều năm như thế không phải ba sống rất tốt hay sao? Thậm chí còn được thăng chức, bộ trưởng Diêu.”

Mấy lời này suýt chút nữa đã làm cho bộ trưởng Diêu tức đến mức ngất xỉu, chỉ tay vào Diêu Triều Chi chẳng nói nên lời.

Thậm chí Diêu Triều Chi còn bày ra bộ dạng những lời tôi nói toàn là thật nhìn chằm chằm vào ba, hai người cứ giằng co như thế một lúc lâu.

Cuối cùng bộ trưởng Diêu vẫn bại trận chịu thua, ông hạ tay xuống rồi đi đến chỗ Quý Thần Nham.

“Thần Nham, có việc gì cần giúp đỡ không?”

Bộ trưởng Diêu đi qua lập tức thân thiện xắn ống tay áo lên hỏi, chuẩn bị gia nhập vào đoàn đội.

Quý Thần Nham cũng không khách khí với ông, lập tức nhờ ông vác mấy giỏ đất đặt lên trên kệ.

Diêu Triều Chi nhìn bộ dạng của ba và người nhà họ Quý thân thiết như thế, lập tức cười lạnh một tiếng, mấy năm nay ăn bám Quý Thần Nham lại giúp ông ta hô mưa gọi gió như thế, đúng thật là khó xử cho ông ta chừng tuổi này còn làm chân chó như thế.

Khương Tuệ Ninh không nghĩ đến bộ trưởng Diêu còn đến giúp đỡ, cô và ông ta cũng không thân, cũng chỉ gặp qua một lần, hơn nữa tuổi của ông lớn hơn bản thân mình nhiều nên cũng không dám chỉ huy ông.

Nhưng mà Quý Thần Nham đã sắp xếp hết, cô cũng chỉ đứng một bên nhìn, đôi lúc sẽ góp ý nên sắp xếp như thế nào, nên rải loại nào.

Lúc nãy lão Tô lái chiếc xe bị tuyết phủ quay về, Quý Thần Nham tiến lên giúp đỡ, mấy việc sắp xếp đất còn lại đương nhiên được chuyển sang cho bộ trưởng Diêu.

Ông làm rất chăm chỉ cần cù, chờ đến khi đi đến bên cạnh Khương Tuệ Ninh, nhìn thấy Khương Tuệ Ninh ôm áo khoác của Quý Thần Nham, nở một nụ cười ôn hòa hỏi: “Đồng chí Tiểu Khương đến phương Bắc có quen không?”

Khương Tuệ Ninh nhìn rau dưa trong nhà kính bên này thì không khỏi nhớ đến Đông Thành, thật ra điều kiện vận chuyển và các phương tiện ở niên đại này còn chưa phát triển, cho nên khi mùa đông đến phương bắc rất thiếu thốn rau dưa, nếu có thể mở rộng quy mô sản xuất rau dưa, lại là một chuyện rất tốt.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 182


Bây giờ vừa khéo cô làm việc ở gần đây, giải quyết việc làm cho phụ nữ cũng thuộc về phạm trù công việc của các cô.

Lần trước nghe chị Lưu nói, bây giờ trong xưởng còn một số vị trí công việc khá ổn định, công việc trong thành phố trên cơ bản đều yêu cầu có văn bằng nhất định.

Nhưng mà xung quanh thôn trấn còn một bộ phận phụ nữ không có học thức, mỗi ngày ở trong thôn đều đi chung với mấy người đàn ông kiếm chút việc, nhưng bởi vì trời sinh sức lực của phụ nữ yếu hơn, nên cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.

Cộng thêm do thường xuyên phải ở nhà để chăm sóc dọn dẹp, nên cơ hội làm việc cũng càng vơi đi, dần dần địa vị của người phụ nữ trong gia đình lại càng bị hạ thấp.

Thậm chí trong một số gia đình nếu người đàn ông gặp được một số chuyện không hài lòng thì lập tức ra tay đánh người, trọng nam khinh nữ, hàng loạt vấn đề khác ùn ùn không dứt.

Mà muốn giải quyết mấy vấn đề này thì vẫn phải mời hai bên đến nói chuyện tại một cơ sở bình đẳng.

Nếu đến lúc đó những nhà kính trồng rau dưa trái cây có thể hợp tác với các thôn, thì thật ra có thể ưu tiên giải quyết vấn đề công việc của phụ nữ ở trong thôn.

Cô đang ngẩn ngơ thì lập tức nghe thấy bộ trưởng Diêu nói chuyện, nhanh chóng cười cười, nói: “Cũng dần làm quen.”

“Nhà cháu ở thành phố phía Nam đúng không? Ba mẹ trong nhà có khỏe không? Có anh em gì không?”

Khương Tuệ Ninh nhìn bộ dạng của bộ trưởng Diêu, giống như lần đầu tiên gặp ba mẹ chồng, nhưng mà có thể nhìn ra được ông ta hỏi những câu này cũng không phải cố tình làm cho cô cảm thấy khó xử, giống như trưởng bối trong nhà lần đầu tiên gặp tiểu bối nên tùy tiện hỏi vài câu.

“Nhà cháu ở trong Nam, trong nhà chỉ có một mình cháu, ba mẹ của cháu vẫn còn khỏe mạnh.”

Nói thật mấy vấn đề như thế Khương Tuệ Ninh không biết nên trả lời như thế nào, rốt cuộc quan hệ giữa bộ trưởng Diêu và bọn họ cũng không thân thiết như thế.

Cho nên cứ dựa theo việc công xử theo phép công mà trả lời.

Thật ra bộ trưởng Diêu lại bị chọc cười bởi bộ dạng câu nệ của cô, nói: “Đồng chí Tiểu Khương cháu không cần khẩn trương như thế, dù gì thì chú cũng coi như nhìn Thần Nham trưởng thành, tuy rằng chỉ lớn hơn thằng bé 10 tuổi, nhưng mọi người lại sống chung trong một đại viện, khi còn nhỏ không ít lần chú sang nhà nó ăn cơm, nhiều năm như thế tuy rằng quan hệ giữa hai nhà vẫn còn khá thân thiết, bình thường thằng bé cũng kêu chú một tiếng anh Diêu.”

Đối với lời giải thích của bộ trưởng Diêu, Khương Tuệ Ninh chỉ có thể cười gượng, cái kiểu đắn đo không biết nên nói chuyện như thế nào cho đúng mực.

Cô cũng không biết nên thân thiện một chút hay lãnh đạm một chút.

Nhưng đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, cô cũng không thể trề mặt ra, đành phải tiếp tục nói những lời khách sáo giả dối.

Sự câu nệ của cô đương nhiên bộ trưởng Diêu có thể cảm nhận được, cũng không tiếp tục hỏi chuyện, Quý Thần Nham cũng đã đi đến đây, tức khắc cảm nhận được sự câu nệ của vợ mình, nhìn thoáng qua bộ trưởng Diêu, lại nhìn về phía Khương Tuệ Ninh,”Làm sao thế Tuệ Tuệ?”

Những lời này của anh thật ra lại làm cho bộ trưởng Diêu cảm thấy có hơi xấu hổ, vội vàng nói: “Thần Nham, anh và đồng chí Khương tâm sự, nhưng mà hình như cô ấy hơi sợ anh nên nói chuyện khá khách sáo.”

Khương Tuệ Ninh không nghĩ đến bộ trưởng Diêu lại nói trực tiếp như thế, khi ngẩng đầu lên nhìn Quý Thần Nham thì ánh mắt lại mang theo sự cầu xin giúp đỡ.

Quý Thần Nham dùng cánh tay chạm chạm đầu cô,”Không có vấn đề gì.”

Sau đó quay đầu nói chuyện với bộ trưởng Diêu,”Bộ trưởng Diêu, anh cũng biết cô ấy nhát gan nên đừng có hỏi những vấn đề khó nhằn.”

“Thần Nham, cậu bênh vực người mình quá, chúng ta cùng lớn lên trong một đại viện, từ nhỏ cậu cũng không ít lần tới nhà anh ăn cơm đúng không, trước kia cậu cũng kêu anh một tiếng anh Diêu, bây giờ ngay cả lời nói cũng phòng bị anh?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 183


Khương Tuệ Ninh coi như đã hiểu ra, bộ trưởng Diêu là một người vô cùng thẳng thắn, nhưng mà cũng nhìn ra được cách ông nói chuyện đối xử với Quý Thần Nham không giống như bình thường, mà lại mang theo sự thân thiết tự nhiên.

Cảm giác Quý Thần Nham đối xử với ông không quá thân thiết, giống như mang tính việc công xử theo phép công.

“Mấy lời này của bộ trưởng Diêu oan uổng em quá, đương nhiên em sẽ không phòng bị anh, nhưng mà Tuệ Tuệ cô ấy còn nhỏ tuổi nên nhát gan, anh vừa thấy mặt đã hỏi mấy câu như thế, trên thực tế lại dọa cô ấy sợ.”

Nói không chút tình cảm nào.

Quý Thần Nham nói làm cho bộ trưởng Diêu không nhịn được mà lắc đầu, khóe miệng vẫn trưng nụ cười nhàn nhạt như cũ,”Thần Nham, đây là lần đầu tiên anh thấy bộ dạng này của cậu, nhưng mà cũng tốt, cô nương nhà người ta từ nam ra bắc, tuổi còn nhỏ đã gả cho cậu, nên phải toàn tâm toàn ý che chở.”

Này…

Khương Tuệ Ninh đứng một bên, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được, nói tiếp với vị trí hiện tại của bộ trưởng Diêu thì không cần phải đến đây ôm đùi Quý Thần Nham đúng không, sao cứ cảm thấy ông đối xử tốt quá mức với Quý Thần Nham chứ?

Cái khác không nói, trong giọng nói toàn là sự dung túng cho Quý Thần Nham, giống như sự bao dung của người anh trai dành cho em trai trong nhà.

Hơn nữa bộ trưởng Diêu đúng thật có tư thái anh cả trong nhà, nhưng mà hình như ông đối xử với con trai nghiêm khắc hơn nhiều, lúc nãy khi tiến vào đã đi đến la mắng con trai một trận, tuy rằng bản thân dường như cũng bị nói đến mức tức giận không nhẹ.

Nhưng thái độ mà ông đối xử với Quý Thần Nham lại hoàn toàn khác thế.

Cho dù Quý Thần Nham có nói gì, thì ông cũng bao dung.

“Bộ trưởng Diêu cứ yên tâm, em đương nhiên sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Tuệ Tuệ.” Nói xong cúi đầu nhìn Khương Tuệ Ninh nói: “Không phải muốn đi xem cây nảy mầm sao? Đi lên phía trước.”

Khương Tuệ Ninh gật gật đầu, lại liếc mắt nhìn bộ trưởng Diêu một cái, phát hiện ông chẳng có phản ứng gì, dường như đã quen với bộ dạng này của Quý Thần Nham, cũng không nhiều lời nữa đi theo Quý Thần Nham.

Vừa đến cạnh lu trữ nước, Quý Thần lập tức nói,”Bộ trưởng Diêu tên là Diêu Chử, mẹ của ông đã qua đời trong một trận chiến, lúc ấy mẹ anh thân là bác sĩ bộ hậu cần, cho nên đã dẫn anh theo bên người, sau đó khi đã hòa bình, thì quay về đại viện, hai nhà lại là hàng xóm của nhau, chờ đến khi anh được sinh ra thì anh ấy đã sắp tròn mười tuổi, bởi vì đã từng chăm sóc, ba của anh ấy lại bận, cho nên vẫn cứ ở lại nhà anh như cũ.”

“Sau khi anh có nhận thức thì ba của anh ấy lại tái hôn, anh ấy cũng quay về nhà, nhưng mà anh ấy luôn tự xưng mình là anh cả của bọn anh, rốt cuộc ký ức ở chung giữa anh và anh ấy không nhiều lắm, bởi vì bây giờ công việc của anh và anh ấy thật ra cũng không liên quan đến nhau lắm, cho nên cũng không giới thiệu nhiều với em, nhưng anh ấy không phải người xấu.”

“Tuệ Tuệ em không cần sợ anh ấy, anh ấy cũng sẽ không nói khó em, coi anh ấy như anh trai của anh, anh ấy hỏi cái gì thì cứ trả lời cái đấy là được rồi.”

“Nếu thật sự không thích sự thân thiện của anh ấy thì không trả lời cũng được.”

Tuy rằng ngoài mặt Quý Thần Nham có chút lạnh nhạt với Diêu Chử, nhưng thật ra trong lòng vẫn coi ông ấy như anh cả, mấy năm nay ở Kinh Thị những việc trong nhà Diêu Chử còn lo toan, săn sóc nhiều hơn cả mình, từ trước đến nay ba mẹ cũng rất thích ông ấy, nhưng mà Diêu Chử người này hơi tự phụ một chút, phàm có người đáp lại nhiều hơn chút, thì ông ta lập tức dùng tư thái của một người anh trai, luôn quản này quản nọ người kia.

Cho nên để phòng ngừa sự thân thiện của ông, Quý Thân Nham luôn đối xử khá lạnh nhạt với ông.

Giúp đỡ cho Diêu Chử cũng chỉ giúp trong âm thầm, không dám để cho ông biết.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 184


Khương Tuệ Ninh không nghĩ đến bộ trưởng Diêu lại coi Quý Thần Nham như em trai thật, khó trách ông lại bao dung như thế.

Diêu Triều Chi nhìn ba lại dùng mặt nóng dán mông lạnh nhà người ta, tức giận đến mức ném đồ trong tay xuống đi đến trước mặt ba mình, mở miệng đầy âm dương quái khí,”Bộ trưởng Diêu, người khác không thèm để ý đến ông sao?”

“Ông nói thử xem mấy năm nay, ông vội vàng làm việc này biết bao nhiêu lần, người khác có quan tâm đến ông sao? Ông nhìn xem ở Kinh Thị ông lao tâm cố sức giúp anh ta chăm sóc cho ba mẹ, ngay cả bữa cơm tất niên cũng gọi nhà chúng ta tới ăn một bữa coi như ban thưởng, ông còn vui vẻ cả nửa năm, còn Diêu gia không phải là nhà sao?”

Mấy năm nay Diêu Triều Chi rất hận ba cho không mấy người nhà Quý gia, ở đại viện ai mà không nói nhà bọn họ nhờ có ba cống hiến cho không nên Quý gia mới đạt được thành tựu như bây giờ, nếu không thì tại sao Diêu gia bọn họ lại dọn vào đại viện ở.

Một người giải cứu ba người, ba anh ta đúng thật rất vĩ đại.

“Con đừng nói bậy, ông nội bà nội con không phải người như thế, chú Quý con cũng không phải loại người này.” Diêu Chử rất muốn nói cho Diêu Triều Chi nếu không phải nhờ có Quý Thần Nham, thì vốn dĩ ông cũng đã mất mạng ở trên chiến trường, nhưng mà Quý Thần Nham không muốn nói, thì ông cũng không nhắc lại việc này.

Ông biết Quý Thần Nham là một người mặt lạnh tâm nóng, mấy năm nay ngoài miệng nói không, nhưng đã làm không ít việc.

Nhưng mấy năm nay Triều Chi lại nảy sinh nhiều mâu thuẫn với Quý gia, cho dù nói thế nào thì anh cũng chẳng tin, vẫn luôn tích cóp muốn tranh cao tranh thấp với Quý Thần Nham.

Ông và Quý Thần Nham có nói qua chuyện này, Quý Thần Nham nói Triều Chi không gây chuyện thì cứ mặc kệ anh đi, nếu bây giờ Triều Chi đang ở quân doanh thì ông với vai trò là một người ba không cần phải quản thúc quá nhiều.

“Ông nội bà nội của tôi chỉ có mình ông nội bà nội Diêu gia, những người khác không liên quan gì đến tôi, ông vội vàng đi cho không, cũng đừng kéo chúng tôi theo.”

Điều Diêu Triều Chi tức nhất chính là không phải anh ta không có ông bà nội, nhưng mỗi năm đều bị đưa đến Quý gia ấn đầu gọi người khác là ông nội bà nội.

Diêu Chử không rõ mâu thuẫn giữa con trai và Quý gia xuất hiện từ đâu, thấy nói không nghe, cũng không muốn nói, tựa như lời của Quý Thần Nham, anh đã trưởng thành, có nhiều việc cần phải tự mình suy nghĩ cẩn thận, ông nói càng nhiều thì Triều Chi càng phản nghịch.

“Việc này ba và con nói không thông, ba do ông bà nội con nuôi lớn, đời này bọn họ chính là ba mẹ ba, ba mặc kệ con có biết hay không, nhưng con đừng gây rắc rối cho ba nữa, để ba biết con gây chuyện gì, thì ba sẽ không tha cho con.”

Thật ra tính cách của Diêu Chử rất tốt, khi còn nhỏ rất thương đứa con trai này, nhưng sau khi anh ta gây chuyện ở Quý gia, thì ông lập tức trở nên nghiêm khắc với con trai.

Đặc biệt là khi dính đến Quý gia, trên cơ bản ông sẽ không cho con trai cơ hội biện giải.

“Có bộ trưởng Diêu trông coi thì tôi có thể làm được gì?”

Diêu Chử nhớ đến chuyện con trai ở lại đây làm cả đêm trong nhà ấm, đuôi lông mày lạnh đi vài phần, ra tiếng cảnh cáo: “Ba đã nhờ mẹ con nhanh chóng sắp xếp cho con một cô gái phù hợp ở Kinh Thị, năm trước đã sắp xếp hôn sự xong.”

“Ông bớt xếp việc cho tôi.”

“Ba không xếp việc cho con, nhưng con nên vứt bớt những tâm tư không nên có đi.”

Diêu Triều Chi nhìn ba, khó hiểu hỏi lại,”Tôi có tâm tư gì?”

Diêu Chử nhìn thoáng qua hướng Khương Tuệ Ninh, không biết Quý Thần Nham nói gì đó, cô nương lại cười khanh khách, thanh âm thanh thúy, dung mạo xuất sắc, đúng thật là một cô gái xinh đẹp khó gặp.

“Con có tâm tư gì thì tự mình biết rõ, còn nhà kính thì con không nên đến.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 185


Diêu Triều Chi cũng không ngốc, hướng mà ba chỉ vô cùng rõ ràng, nhưng mà anh ta không nghĩ đến hình tượng của bản thân mình trong lòng ba lại bất kham như thế, nếu nói hôm qua dưới tình huống không biết Khương Tuệ Ninh là ai, thì anh ta chỉ cảm thấy cô khá xinh đẹp, nhưng chỉ thế mà thôi.

Từ khi biết cô là vợ của Quý Thần Nham, tuy rằng không coi cô như trưởng bối, nhưng cũng coi như người thường mà đối đãi.

Anh đến nhà kính làm mấy việc này vốn dĩ không phải vì cô, mà là do anh ta không muốn bị Quý Thần Nham xem thường, ngày hôm qua dưới tình hình không hiểu rõ anh ta đã xem thường Khương Tuệ Ninh, nhưng sau khi nghe lão Tô nói xong, thì biết cô có chút bản lĩnh.

Nhưng mà để anh ta xin lỗi, thì trước mặt Quý Thần Nham anh ta lại nói không nên lời, đành phải làm hết những chuyện mà cô yêu cầu, tỏ vẻ bản thân đã sai trong chuyện vừa rồi.

Cũng để cho Quý Thần Nham biết, bản thân vốn dĩ không phải là người bốc đồng vô cớ, không phải mãng phu chỉ biết tức giận.

“Bộ trưởng Diêu, nếu tôi là loại người như thế trong lòng ông, thì chúng ta đoạn tuyệt quan hệ đi, miễn cho đứa con trai này ném hết mặt mũi của ông.”

Diêu Triều Chi vô cùng khinh thường, cả đời này anh ta phải phân cao thấp với Quý Thần Nham.

“Diêu Triều Chi…” Diêu Chử tức giận đến mức trong thời gian ngắn cả người như mất hết dưỡng khí, cả người lung lay một chút.

Khi duỗi tay đỡ lấy giá gỗ, thì được Diêu Triều Chi duỗi tay đỡ lấy.

Nhưng mà khi Diêu Chử tỉnh táo nhìn thấy người đỡ mình, thì nhắm mặt một cái, trực tiếp đẩy người ra.

Diêu Triều Chi cũng không tiến lên giúp đỡ, đứng ở một bên, lạnh mặt, trong ánh mắt vẫn có sự quan tâm dành cho ba, nhưng mà không ai nói chuyện.

Nhà ấm chỉ có bốn người, lão Tô lại đi ra ngoài đẩy tuyết.

Quý Thần Nham nghe thấy thanh âm của Diêu Chử truyền đến, lập tức lau tay, bước sang đó, đỡ người đang mở mồm to ra thở, phát hiện Diêu Chử bị chọc tức không nhẹ, khi nhìn về phía Diêu Triều Chi thì tức khắc mặt lạnh xuống vài phần.

“Sao lại thế này?”

Đợi hai giây nhưng Diêu Triều Chi vẫn không mở miệng như cũ, ngữ điệu tức khắc được nâng cao,”Nói chuyện.”

Ngay cả Khương Tuệ Ninh đứng phía sau cũng cảm thấy kinh ngạc, hình như đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Quý Thần Nham tức giận.

“Như anh thấy đó, bị tôi chọc tức.”

Ở chỗ này Quý Thần Nham và Diêu Triều Chi chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, Diêu Triều Chi lại theo bản năng coi nó như mối quan hệ bên ngoài, cũng không có thái độ đoan chính.

Việc này làm cho Quý Thần Nham trở nên nghiêm túc hơn, Diêu Chử nhanh chóng đi ra hòa giải,”Thần Nham, được rồi, là do anh chọc nó nóng nảy.”

Diêu Triều Chi vẫn không thèm để ý đến sự cầu tình của ba, nhưng Quý Thần Nham lại nhanh chóng bĩnh tĩnh trở lại,”Đi ra đây với tôi.”

Diêu Chử tìm cái ghế ngồi xuống, Khương Tuệ Ninh nhìn Quý Thần Nham dẫn Diêu Triều Chi đi ra ngoài, cô cũng nhanh chóng tìm một cái ly rỗng đổ nước ấm vào cho Diêu Chử.

Diêu Chử nhận lấy ly nước rồi nhìn cô một cái, cười cười,”Cảm ơn cháu đồng chí Tiểu Khương, để cháu chê cười rồi đúng không.”

“Bộ trưởng Diêu, ngài khoan nói chuyện đã, cứ từ từ uống nước đi.”

Chế giễu thì thật ra cũng không đến mức đó, nhà ai mà không có một đứa con phản nghịch chứ.

Khi Quý Thần Nham về thì không thấy Diêu Triều Chi đi theo, dường như cảm xúc của anh đã ổn định hơn, khôi phục lại bộ dạng bình bình đạm đạm, tiến vào nhìn thấy Diêu Chử đã đỡ hơn, nhàn nhạt nói: “Điều kiện chỗ này không tốt, tim của anh không tốt nên vẫn mau chóng quay về Kinh Thị đi.”

“Triều Chi đâu?” Diêu Chử nói.

“Nó đang nhận hình phạt của nó.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 186


Quý Thần Nham rửa tay và mặc quần áo xong, anh đang định dẫn Khương Tuệ Ninh đến nhà ăn ăn tối trước, nhân tiện có chuyện muốn nói với Diêu Chử: “Chuyện của anh trai tôi, đợi sau khi ăn cơm xong, chúng ta đến văn phòng trong doanh địa nói chuyện sau.”

Diêu Chử không ngờ rằng anh nói chuyện cũng không tránh Khương Tuệ Ninh, ông ấy đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía cô gái nhỏ được anh dẫn đi này.

“Không sao đâu, cô ấy là vợ của em, ngoại trừ những cơ mật trong bộ, thì không có chuyện gì là cô ấy không được biết cả.”

Lời nói của Quý Thần Nham khiến cho trái tim của Khương Tuệ có chút rung động, bàn tay được anh nắm dường như ấm áp hơn rất nhiều, trong lòng cô khẽ thở dài, sao anh lại tốt như vậy chứ?

Anh ấy không hề có bí mật gì trước mặt cô, cũng chưa bao giờ nghi ngờ bản thân.

Tất cả mọi chuyện đều chăm sóc lo lắng cho cô, tỉ mỉ đến từng khía cạnh, kể cả cảm xúc của cô, anh đều đặt ở trong lòng.

Nghe Quý Thần Nham nói như vậy, Diêu Chử còn có thể nói gì nữa chứ? Tất nhiên nói giọng điệu quan tâm vợ của huynh đệ rồi: “Vậy chúng ta ăn cơm trước đi, có phải đây là lần đầu tiên đồng chí tiểu Khương ăn cơm ở nhà khách không, thức ăn có hợp khẩu vị không?”

Khương Tuệ Ninh lễ phép gật đầu nói: “Rất hợp khẩu vị, em không kén ăn ạ.”

Từ trước đến nay cô cũng không phải là người kén ăn, tất nhiên cô cũng thích đồ ăn ngon, nhưng đồ ăn không ngon cô cũng có thể ăn được.

“Rất dễ nuôi.”

Diêu Chử nói một câu.

Quý Thần Nham cúi đầu liếc nhìn Khương Tuệ Ninh, nói: “Cho dù có dễ nuôi hay không, em cũng có thể nuôi được.”

Những lời này khiến ý cười trên mặt Diêu Chử càng thêm rõ ràng hơn, Khương Tuệ Ninh xấu hổ, cúi đầu không nói gì.

Cô phát hiện mặc dù Quý Thần Nham trông có vẻ nghiêm túc, nhưng sao lúc anh nói chuyện luôn giống như có chút không nghiêm túc vậy.

Sau khi ăn cơm xong, cả ba người trực tiếp đến văn phòng, Diêu Chử lấy ra những thông tin mà ông ấy điều tra được đưa cho Quý Thần Nham xem, nói: “Cậu nhìn xem dựa theo mô tả của người này thì người đàn ông kia thực sự trông rất giống Thần Tây, nhưng đợi đến khi người có anh sẽ đến đấy thì hộ gia đình kia đã chuyển đi từ lâu rồi, hơn nữa dựa theo người cùng thôn nói lúc đó cậu ta đã lấy vợ rồi, nhưng mà bởi vì sức khỏe của người vợ không tốt, cho nên người đàn ông đó nói muốn đưa cô vợ kia về quê của vợ để chữa bệnh, cho nên trong thôn đã viết cho họ một giấy chứng nhận, trên này có chữ ký của người đàn ông kia, mặc dù tên không giống nhau, nét chữ cũng khác, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy nét chữ chỗ này trông hơi giống chữ viết tay của Thần Tây.”

Diêu Chử đưa tài liệu mang đến cho Quý Thần Nham xem.

Quý Thần Nham vội vàng nhìn lướt qua một lượt, sau đó lên tiếng hỏi: “Nhà mẹ đẻ của người phụ nữ kia ở đâu?”

Diêu Chử lắc đầu nói: “Cậu xem, địa chỉ này ở chỗ núi sâu rừng già, lúc anh đến đó, chỗ chân núi được nhắc đến đó hoàn toàn không có người, hơn nữa hai mươi năm trước, trên núi đã từng có thổ phỉ, những người sống trên núi toàn bộ đều chuyển xuống ở chân núi, sau này, sau khi bọn cướp bị trấn áp, mọi người cũng quen sống dưới chân núi rồi, cho nên vẫn luôn ở dưới chân núi, anh cũng đã hỏi thăm, họ nói trong thôn không có nhà nào họ Mầm cả, ngay cả tra cứu ba bốn thế hệ trước cũng không có họ này.”

Manh mối cũng bị chặt đứt từ đây, thật sự là không có cách nào cả, với thủ đoạn của anh thì cũng chỉ biết được nhiều như vậy, bây giờ chỉ có xem xem Cục số 3 của Quý Thần Nham có cách nào hay không.

Quý Thần Nham cất tất cả các tài liệu vào trong túi, hai tay chống lên bàn, vẫn luôn im lặng không nói lời nào.

Diêu Chử vỗ vai an ủi anh nói: “Không sao đâu, thời gian còn rất nhiều, chúng ta còn có cơ hội tìm được Thần Tây.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 187


“Bên phía của Thái Văn Thân vẫn còn điều tra chứ? Còn cả Phùng Giai…” Quý Thần Nham vẫn luôn không tin anh trai mình lại là một người dễ dàng lùi bước như vậy.

Mặc dù tính cách của anh ấy rất ôn hòa, cũng chưa bao giờ thích gây thù chuốc oán với người khác, nhưng những chuyện liên quan đến con của anh ấy, anh ấy cũng không nên trở nên yếu đuối như vậy chứ.

“Thần Nham, Thái Văn Thân mặc dù đã từng thích Phùng Giai, nhưng cậu ta cũng sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, cậu ta đã hoàn toàn không để ý đến Phùng Giai kể từ sau khi anh cả của em và Phùng Giai ở bên nhau rồi, lúc đó cảnh mà em thấy hai người họ ở bên nhau cũng là do Phùng Giai bị em ép đến gấp gáp, cho nên muốn đến nhờ cậu ta giúp đỡ, nếu không cô ta sợ em sẽ ra tay với cô ta, nhưng lại không ngờ được em vì Tử Thư mà nhẫn nhịn được, thậm chí sẵn sàng thừa nhận đứa trẻ đó là của em.”

Lúc đó Quý Thần Nham cũng không muốn chấp nhận điều kiện của cô ta, nhưng bởi vì Phùng Giai đe doạ rằng nếu cô ta không được chấp nhận là con dâu của nhà họ Quý thì cô ta sẽ bỏ đứa bé này, lúc đó anh ở trong doanh trại Hàng không, cũng không để ý đến chuyện ở Bắc Kinh, lúc đó anh chỉ muốn đi tìm anh trai của mình.

Nhưng những gì anh tìm được lại là một lá thư do anh trai đặc biệt gửi cho mình, anh ấy nhờ anh chăm sóc tốt cho đứa con của anh ấy.

Trong tình huống như vậy, anh chỉ có thể làm theo.

Cũng may năm đó tin tức nhà họ Quý và nhà họ Phùng kết thông gia cũng không nói cho người khác biết, mới có thể để anh đường đường chính chính giữ lại đứa con của anh cả mình.

Nhưng mà mục đích của anh chỉ là muốn giữ lại đứa con của anh cả thôi, những người khác chẳng có liên quan gì đến anh cả, thậm chí anh còn hoài nghi sở dĩ anh cả bỏ đi là do Phùng Giai đã không chung thủy, anh cả anh là người rất coi trọng tình cảm, cho nên vì chuyện này mới nhất thời nghĩ không thông rời đi một thời gian.

Khương Tuệ Ninh ngồi một bên bị sự thật làm cho choáng váng, cô đã nói mà, giữa Thái Văn Thân và người đàn bà Phùng Giai kia có mối quan hệ khác, nhưng cô không ngờ tất cả những chuyện này chẳng liên quan gì đến Quý Thần Nham cả, ngược lại lại liên quan đến anh trai của anh ấy.

Nếu không phải chuyện của Quý Thần Nham, cô cũng không quan tâm lắm, dù sao cô chỉ cần biết Quý Thần Nham vì muốn giữ lại đứa con của anh trai, không thể không gánh trên vai danh tiếng đã có gia đình, lại còn phải tiếp tục tìm kiếm người anh vẫn đang mất tích của mình.

Nghe ý trong lời của bộ trưởng Diêu đã nói thì anh trai của Quý Thần Nham đã tự mình bỏ đi, nhưng Quý Thần Nham lại vẫn luôn nghi ngờ rằng có ai đã hãm hại anh trai mình, chỉ là anh ấy không có bằng chứng gì, cho nên khi phá vỡ tư tình giữa Thái Văn Thân và Phùng Giai, anh đã trút giận lên hai người đó.

Mặc dù cô không thích hợp để phán xét vấn đề này, nhưng theo như những gì mà hai người họ vừa nói, chuyện kết hôn của anh cả Quý và Phùng Giai là do gia đình hai bên sắp xếp, hơn nữa cô ta cũng đang mang thai con của nhà họ Quý, lại vẫn luôn dây dưa với Thái Văn Thân, sau khi Quý Thần Nham cho cô ta thân phận rồi, còn vọng tưởng dùng danh tiếng con dâu nhà họ Quý, có vẻ như điều mà cô ta để ý nhất chính là địa vị của con dâu nhà họ Quý.

Chẳng trách Quý Thần Nham không buông tha cho cô ta, dù sao ai cũng không nói rõ được Phùng Giai có liên quan gì đến chuyện mất tích của anh trai anh không.

Sau khi Diêu Chử đi được một lúc lâu rồi, Quý Thần Nham cũng không động đậy một chút nào, vẫn là do Khương Tuệ Ninh nhắc nhở anh, anh mới giật mình tỉnh táo lại.

“Để em đợi lâu rồi, có thấy chán không?”

Khi đối mặt với Khương Tuệ Ninh, sát khí trên người của Quý Thần Nham đã hoàn toàn rút đi.

“Không có, em chỉ đang muốn hỏi anh có muốn uống nước không thôi?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 188


“Anh không uống đâu.” Quý Thần Nham hướng về phía Khương Tuệ Ninh vẫy tay, Khương Tuệ Ninh thấy vậy thì bước đến bên cạnh anh, cả người cô lập tức bị anh ôm lấy, cằm của anh đặt lên bả vai cô, dịu dàng nói: “Tuệ Tuệ, thật ra những chuyện này đều là chuyện của anh trai anh, anh cũng không có cảm xúc gì không đáng nhắc đến, cho nên em không cần phải cẩn thận với anh như vậy, anh chỉ có chút không hiểu được tại sao anh trai của anh đột nhiên rời đi, nhưng lại nhờ anh giúp anh ấy chăm sóc con của anh ấy là có ý gì thôi? Chuyện của Phùng Giai và Thái Văn Thân, hai người đó trước đây đúng là có ở bên nhau, bởi vì Phùng Giai muốn gả vào nhà họ Quý cho nên mới có thể chia tay với anh ta.”

“Nếu như đứa bé là con của anh cả anh, anh cả lại giao nó cho anh, anh nhất định phải chăm sóc nó thật tốt.”

“Mấy năm nay bọn họ cũng không thể gây ảnh hưởng gì đến anh cả, về tin đồn bên ngoài rằng anh nhằm vào Thái Văn Thân, cùng với sư đoàn thứ ba ở phương Bắc của anh ta, đây đều là điều chỉnh bình thường, mà anh ta cũng không phù hợp với vị trí này, còn Phùng Giai là do anh đuổi đi, bởi vì chúng ta đã đồng ý chỉ cần cô ta giữ lại đứa con của anh cả thì cô ta có thể cả đời đều là con dâu nhà họ Quý, nhưng sau đó cô ta lại muốn từ giả thành thật với anh.”

Chuyện này cũng không có gì phức tạp, chỉ nói mấy câu là nói rõ hết, điều phức tạp nhất chính là tại sao Quý Thần Tây lại rời đi, nhưng lại lo lắng cho đứa trẻ.

Vì vậy, Quý Thần Nham vẫn không từ bỏ chuyện tìm kiếm anh trai của mình.

Hai người họ ở lại nhà khách khoảng 2 ngày, sáng ngày thứ ba liền xếp hành lý rời đi.

Trong chuyến hành trình cũng không nghỉ ngơi ở bất cứ nhà khách nào nữa, cho nên đi rất nhanh, chỉ mất 2 ngày đi xe đã đến gần phía Nam.

Lại mất thêm một ngày nữa mới đến được Nam Thành, bởi vì sắp về đến nhà, cho nên cảm xúc của Khương Tuệ Ninh vô cùng phấn khích, trong lòng cô cũng không biết tại sao bản thân lại phấn khích như vậy, chính là muốn nhanh chóng gặp lại gia đình của mình, nhanh chóng nhìn thấy bố mẹ của mình, như thể họ đã xa nhau rất lâu rồi.

Buổi tối, xe của họ đã lái vào Lâm Thành, Khương Tuệ Ninh còn cho rằng Hai người họ sẽ ở lại trong một nhà khách giống như đêm qua, lại không ngờ được tài xế lại lái xe thẳng đến trước cổng một ngôi nhà trong thành phố.

Xe của họ còn chưa dừng hẳn, thì đã nhìn thấy mấy người từ trong nhà chạy ra, trong đó có một bé gái quảng trường 5 – 6 tuổi chạy nhanh nhất, vui vẻ nói: “Chú Quý đến rồi, bố mẹ ơi, chú Quý đến rồi.”

Quý Thần Nham vừa mới dắt Khương Tuệ Ninh bước xuống xe, cô bé liền lao đến, ôm chặt lấy chân của Quý Thần Nham, nói: “Con chào chú Quý ạ.”

Sau đó khi cô bé ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đang đứng bên cạnh thì kinh ngạc hỏi: “Chị ơi, chị là ai thế?”

Lúc này, một người đàn ông cao lớn từ bên trong bước ra, nhanh chóng bế bé gái lên, nói: “Nữu Nữu, con đừng gọi lung tung, đây là vợ của chú Quý của con, còn phải gọi cô ấy là thím.”

Sau khi được Quý Thần Nham giới thiệu, lúc này Khương Tuệ Ninh mới biết ngôi nhà này thuộc quyền sở hữu của anh, những người đang sống ở đây là cô giáo của anh, con gái, còn rể và cháu gái của bà ấy.

Bởi vì nhà trước đây cô giáo anh ở là nhà tầng, gia đình họ sống ở tầng 5, mấy tháng trước, cô giáo không cẩn thận ngã bị thương, việc đi lên đi xuống tầng 5 quá bất tiện, sau khi Quý Thần Nham biết chuyện này, đã khuyên họ chuyển đến căn nhà này của mình ở tạm một thời gian.

“Thần Nhầm, hai đứa ăn cơm chưa?” Khi hai người họ vừa vào nhà, liền nhìn thấy một dì tóc đã hoa râm, trên mặt đeo cặp kính lão đen, gương mặt nhìn qua trông rất hiền từ.

“Cô Lý, bọn con đã ăn rồi.” Quý Thần Nham nói xong, liền giới thiệu Khương Tuệ Ninh với cô giáo Lý.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 189


Cô giáo Lý được con gái đỡ lấy, kéo tay của Khương Tuệ Ninh nói mấy câu, sau đó lấy ra một cái bao lì xì nhét vào tay cô, nói: “Đây là lần đầu tiên cô được gặp vợ của Thần Nham, đưa bao lì xì này chúc hai đứa sớm sinh quý tử nhé.”

“Cảm ơn cô Lý ạ.”

Khương Tuệ Ninh cũng không có từ chối, dù sao đây cũng là bao lì xì mừng đám cưới, rất có ý nghĩa.

Áo khoác của cô không có túi, vì vậy tiện tay nhét bao lì xì vào túi áo của Quý Thần Nham, hành động này khiến cho mọi người đều cảm thấy rất kinh ngạc.

Con gái của cô giáo Lý tên là Vụ Hướng Hủy, sau khi ngồi xuống liền nắm lấy tay của Khương Tuệ Ninh, nói: “Tiền mừng cho cô dâu mới sao có thể vừa nhận liền đưa cho chồng như vậy? Em làm như vậy thì sau này làm sao có thể giữ được Quý Thần Nham chứ? Trong người đàn ông không thể để quá nhiều tiền, biết không.”

“Hủy Hủy, em đừng dạy mấy mánh khóe chơi xấu của em cho em ấy.” Chồng của Vụ Hướng Hủy tên là Ngũ Quân, lúc đang ôm con gái, nhìn thấy hành động kia của Khương Tuệ Ninh thì huých nhẹ vào tay của Quý Thần Nham nói: “Được lắm, địa vị trong nhà của thủ trưởng Quý rất cao đấy.”

Ai ngờ Quý Thần Nham lại trực tiếp nói: “Tôi chỉ phụ trách cầm hộ, nói thật với anh, kết hôn lâu như vậy rồi, tôi còn chưa nhìn thấy tiền thêm lần nào nữa.”

Anh vừa dứt lời, trong phòng im lặng một chút, sau đó đột nhiên vang lên tiếng cười.

Tức đến nỗi Khương Tuệ Ninh trừng mắt nhìn anh một cái, mặc dù cô đúng là chưa đưa tiền cho anh, nhưng đều là do anh nói không cần mà.

Ngũ Quân không ngờ Quý Thần Nham lại thành thật như vậy, cho nên anh ấy không nhịn được cười nhạo nói: “Anh đường đường là thủ trưởng Quý mà lại thảm như vậy sao?”

“Thảm chỗ nào chứ?” Vu Hướng Hủy liếc mắt nhìn chồng của mình một cái, nói: “Anh không nghe qua câu phụ nữ giữ tiền giàu nứt đố đổ vách, đàn ông giữ tiền nghèo rách mồng tơi sao, hay là anh muốn lấy tiền trong nhà đi ăn ủi anh Quý một chút.”

Ngũ Quân nghe vậy thì vội vàng lắc đầu, cười phủ nhận nói: “Không dám, không dám, chuyện trong nhà đều do vợ quyết định hết.”

Quý Thần Nham liếc nhìn Ngũ Quân, trong ánh mắt đều chứa đầy ý chính là hoá ra người thảm nhất là anh à.

Anh còn không quên cắm thêm một dao, nói: “Ngày cả khăn choàng cổ của tôi cũng là do Tuệ Tuệ mua cho, bình thường cũng không cần tiêu tiền, nhưng mà, có lẽ cậu lại cần nhỉ, điếu thuốc lần trước…”

Quý Thần Nham còn chưa kịp nói hết câu, Ngũ Quân đã vội vàng xin tha, nói: “Anh, anh à, em không có mà.”

“Ngũ Quân, anh lại lén lút hút thuốc sau lưng em?”

“Vợ à, anh không có, thực sự không có, từ sau khi em có thai, anh làm sao dám động vào thứ đó nữa chứ?”

“À thế hả, vậy thì chính là lúc trước khi em mang thai, anh có hút đúng không?”

Ngũ Quân thấy bản thân mình nói lỡ, vội vàng bế con gái trở về phòng, nói: “Nữu Nữu, bố bế con về phòng nhé.”

Khương Tuệ Ninh nhìn cả nhà này, cảm giác thật sôi động.

Nhưng mà, khi cô liếc nhìn bụng của Vụ Hướng Hủy, hỏi: “Chị đang mang thai sao?” Cô hoàn toàn không nhận ra, dáng người chị ấy trông hơi mảnh mai.

“Chưa đầy ba tháng.”

Mọi người trong nhà cô giáo Lý đều rất hòa đồng, đặc biệt là Vụ Hướng Hủy, cô ấy coi Quý Thần Nham như anh trai mình vậy, mấy năm nay thấy anh không chịu tái hôn liền đi theo mẹ tham gia đội thuyết phục kết hôn, khó khăn lắm mới nghe được tin anh lấy vợ, hôm nay còn dẫn theo vợ đến đây chơi, cả đêm hôm qua cô ấy đã kích động đến nỗi không ngủ được.

Cô ấy còn mua rất nhiều thức ăn, dự định sẽ nấu một bàn thức ăn ngon, tiếp đãi vợ chồng họ.
 
Back
Top Bottom