Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 190


“Hai người cũng đã kết hôn được hai tháng rồi nhỉ, đã có chưa?” Từ trước đến nay, Vu Hướng Hủy nói chuyện đều vô cùng thẳng thắn, sau khi nói xong, cô ấy lập tức nhìn chằm chằm bụng của Khương Tuệ Ninh.

Khương Tuệ Ninh lắc đầu, đừng có hỏi chuyện này nữa được không.

Nhưng sau đó Vu Hướng Hủy cũng không tiếp tục đề tài này nữa, cô ấy lôi kéo tay của Khương Tuệ Ninh, nhẹ nhàng bóp mấy cái, nói: “Ninh Ninh, em thật xinh đẹp, trông mềm mại, chẳng trách em còn nhỏ như vậy, anh Quý đã lập tức cưới em về nhà.”

Khương Tuệ Ninh đang muốn nói lời khách sáo một chút, kết quả lại nghe được những lời tiếp theo của Vu Hướng Hủy: “Nhưng mà anh Quý có lẽ cũng không chỉ nhìn trúng vẻ bề ngoài của em đâu, trước đây trong tòa nhà này của chúng ta có một cô gái, lớn hơn em mấy tuổi, trông cũng rất xinh đẹp, có một lần cô ta nhìn thấy anh Quý đến đây chơi, chỉ liếc mắt một cái đã thích anh Quý rồi, em không biết cô gái đó bạo dạn như thế nào đâu, trực tiếp đuổi theo đến Đông Thành, sau này, anh Quý đặt mua căn nhà này, cô ta còn chuyển đến ở nhà bên cạnh, vậy mà anh Quý cũng không rung động chút nào.” Vu Hướng Hủy chỉ chỉ ra phía cửa ra vào.

“Chính là căn nhà bên trái lúc hai người bọn em lái xe vào đó, ngày hôm qua cô ta còn hỏi chị là bao giờ thì anh Quý đến chơi, chị nói là anh Quý đã kết hôn rồi, vậy mà cô ta còn không tin.”

Anh chưa bao giờ nói cho cô biết chuyện có cô gái vì theo đuổi anh mà chạy đến đây mua nhà, hơn nữa anh cũng chưa bao giờ nói cho cô biết anh còn một căn nhà ở đây.

Lúc Khương Tuệ Ninh lên tầng, cả khuôn mặt đều bí xị lại, được lắm, Quý Thần Nham, coi như em khen nhầm anh rồi, đêm nay nhất định không để cho anh lên giường, thật là quá đáng.

“Tuệ Tuệ, em sao thế, đang muốn tìm gì vậy?” Quý Thần Nham nhìn cô gái nào đó lạnh mặt đi vào phòng, cũng không chịu nói lời nào với anh, quay người liền mở tủ quần áo tìm đồ.

Khương Tuệ Ninh quay đầu đi không để ý đến anh, sau khi tìm được một bộ chăn gối ở trong tủ, cô trực tiếp ôm đến trước mặt Quý Thần Nham, nói: “Đêm nay cấm không cho anh lên giường.”

Không cho anh lên giường? Vấn đề này quá nghiêm trọng rồi, anh đặt chăn gối xuống giường, sau đó trực tiếp ôm cô vào trong lòng, dịu dàng nói: “Sao thế? Ai khiến Tuệ Tuệ của anh tức giận vậy?”

Khương Tuệ Ninh cũng là người không giấu được bí mật, cô cũng không đẩy anh ra, chỉ là lạnh lùng hỏi anh: “Người ở nhà bên cạnh kia là ai?”

“Ai vậy?” Quý Thần Nham cũng không biết?”

“Ha?” Khương Tuệ Ninh cũng không ngờ được anh lại có thể giả vờ giỏi như vậy, nói: “Anh có phải đang giấu em kim ốc tàng kiều (*nuôi vợ bé) bên ngoài đúng không?”

“Tuệ Tuệ, em đang nói cái gì thế?”

Hai hàng lông mày của Quý Thần Nham không nhẫn được nhăn lại, cái gì mà kim ốc tàng kiều chứ?

Khương Tuệ Ninh cũng không nhịn được kể lại những chuyện mà Vu Hướng Hủy đã kể với cô cho anh nghe, chỉ là cô càng nói, hai hàng lông mày của Quý Thần Nham càng nhăn chặt hơn.

Sau khi nghe cô nói xong, anh còn hỏi lại một câu: “Còn có cả chuyện như vậy à?”

Khương Tuệ Ninh sắp bị anh làm cho tức chết rồi.

“Tuệ Tuệ, anh thật sự không biết cho cả chuyện như vậy, anh từng nói với anh trong lòng anh trước đây chưa từng yêu ai cả, trước đâu không có, bây giờ có em, sau này cũng chỉ có em, cả đời này anh đều chỉ có mình em.”

“Vậy mục đích anh mua căn nhà này làm gì?” Nơi làm việc của anh không ở đây, quê của anh cũng không ở đây, vậy tại sao anh lại mua căn nhà này làm gì.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 191


“Căn nhà này thực ra là do anh mua cho cô Lý, trước đây cô Lý đã chăm sóc cho anh rất nhiều, cô ấy cũng đối xử rất tốt với tất cả học sinh, mười năm trước, bởi vì một chút việc, chồng và con trai cô ấy đã chết ở chuồng bò ở nông thôn, lúc đó anh không thể đúng lúc ra tay giúp đỡ, cho nên trong lòng anh cảm thấy vô cùng áy náy, nên đã hạ quyết định sẽ chăm sóc cho cô Lý, sau này anh đã giúp cô Lý chuyển từ Bắc Kinh đến Lâm Thành, trở thành cô giáo dạy học ở chỗ này, cũng đưa cả Vu Hướng Hủy chuyển đến đây, bây giờ cô ta đang là cô giáo dạy ở trường cấp 3 Lâm Thành.”

“Sau này, anh đến đây thăm cô Lý, cảm thấy hoàn cảnh của khu nhà trước đây cô ấy ở quá kém, cho nên mới có ý định mua căn nhà này, nhưng mà cô giáo cũng không đồng ý dọn đến đây ở, cho nên cứ để trống như vậy, mấy tháng trước cô ấy bị ngã gãy chân, anh mới nhân cơ hội này khuyên cô ấy dọn đến đây ở.”

“Thật thế sao?”

“Tuệ Tuệ, anh sẽ không lừa dối em, anh mãi mãi muốn để em trong bàn tay, nuông chiều bảo vệ em, sao có thể lừa dối em được chứ?”

Khương Tuệ Ninh cắn môi, từ trước đến nay, ánh mắt của Quý Thần Nham nhìn về phía cô luôn vô cùng chân thành tha thiết lại nóng rực, anh chưa hề giấu cô bất cứ chuyện gì, đúng là không giống như đang lừa cô.

“Em tin anh.”

Cuối cùng cô vẫn quyết định tha thứ cho anh, bản thân cô cũng không phải con người thích vô cớ gây sự.

“Tuệ Tuệ, bởi vì sự chỉ trích không có bằng chứng của em, khiến anh rất đau lòng.”

Lần đầu tiên Quý Thần Nham lộ ra vẻ mặt tội nghiệp như vậy, lập tức khiến cho Khương Tuệ Ninh cảm thấy bản thân cô giống như người xấu vậy.

Nghĩ lại thì anh ấy là ai chứ, anh ấy ở Cục số ba là người vô cùng thiết huyết dũng mãnh, là tồn tại khiến mọi người phải run sợ, vậy mà trước mặt cô lại tội nghiệp đến như vậy, cái này khiến cho cô làm sao nhận tâm chứ?

Phụ nữ đều là động vật nghe bằng tai, chỉ cần nghe thấy những tiếng thở dài của anh ở bên tai, trong lòng cô đã thấy bồn chồn rồi, cô vươn tay ôm lấy đầu của anh, an ủi nói: “Em xin lỗi, sau này em chắc chắn sẽ hỏi rõ rồi mới tức giận.”

Hỏi rõ rồi mới tức giận? Ừm, rất Khương Tuệ Ninh.

“Vậy hôm nay Tuệ Tuệ định bồi thường cho anh như thế nào đây?” Anh cố ý đè thấp giọng nói, giọng điệu dịu dàng lại từ tính.

“Vậy anh muốn như thế nào?” Cô lập tức bị mê hoặc mất lý trí.

“Em đó.” Người đàn ông này chính là được một tấc lại tiến một thước.

Sau khi trải qua mấy ngày làm chuyện đó, bây giờ Khương Tuệ Ninh đã có thể nháy mắt hiểu được ý anh, cô đột nhiên mở to hai mắt nói: “Không được, chúng ta đang ở trong nhà người khác đấy.”

“Bây giờ vẫn đang là nhà của chúng ta.”

Bây giờ Quý Thần Nham vô cùng muốn cảm ơn sự kiên trì của cô Lý.

“Không được… Anh đừng làm vậy, cái giường này sẽ phát ra âm thanh rất to.” Chiếc giường mà họ đang nằm, vừa nhìn đã biết không chắc chắn rồi, hai người họ lại còn đang ở trên tầng cao nhất, nếu bây giờ có bất kỳ tiếng động nào, ngày mai cô cũng không còn mặt mũi đi xuống tầng nữa.

Quý Thần Nham lại kéo cô gái nào đó vào trong lòng mình, mạnh bạo đè lên người cô, vừa hôn vừa lấy môi chạm nhẹ lên mặt cô, cuối cùng dừng lại trên môi cô, nói: “Chúng ta có thể không làm trên giường.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 192


Gương mặt của Khương Tuệ Ninh đã nóng bừng lên, đến lưỡi cũng cứng lại, nói tới nói lui cũng chỉ lắp bắp được mấy chữ: “Không… Không được! Anh còn… sao anh có thể nói chuyện không biết xấu hổ như vậy?”

Người này làm thế nào mà cái gì cũng dám nói thế nhỉ?

Cô bị Quý Thần Nham làm cho thẹn vô cùng, lúc nói chuyện cô căn bản không dám nhìn người trước mắt nữa.

Quý Thần Nham nhìn thấy dáng vẻ cô tức giận nhưng rất xinh đẹp, cô vừa thẹn vừa tức giận không khỏi khiến cho cả người như tản ra hơi thở còn say lòng người hơn nữa.

Khóe miệng anh không nhịn được phải giương lên, tâm trạng cũng tốt vô cùng, cúi đầu cắn lên gương mặt đang nóng bừng của cô, hỏi: “Tôi còn thế nào?”

“Anh quên thân phận của mình rồi?” Ửng đỏ trên gương mặt của Khương Tuệ Ninh căn bản không hề mờ nhạt bớt đi, cô không ngừng bị người đàn ông này hôn lên, đến thân thể cũng bắt đầu nóng lên theo, vì hốt hoảng mà hai cánh tay không ngừng xô đẩy anh.

Quý Thần Nham dùng một tay đã nhấc được cả người cô, ôm cô vào lồng ngực mình.

Anh rất thích ôm cô thế này, dù ôm cô ở tư thế nào cũng không cho anh cảm giác thỏa mãn hơn thế này.

Khương Tuệ Ninh hoảng hốt thốt lên một tiếng, hai cánh tay chỉ đành phải ôm chặt ở cổ anh.

Hôm nay anh ôm cô lên cao hơn, để cô có thể từ trên cao nhìn xuống mình, mà anh chỉ cần khẽ ngẩng đầu đã có thể nhìn rõ ánh mắt sáng lấp lánh kia của cô. Quý Thần Nham nói từng chữ một: “Thân phận của tôi không phải chính là chồng của Tuệ Tuệ sao?”

Khương Tuệ Ninh cảm thấy người đàn ông này nói ra giống như khiến người ta bị bỏng, lời nói trầm thấp rơi vào trái tim cô, làm trái tim cũng nóng bỏng và run rẩy theo.

Anh hơi vểnh mặt lên, ngũ quan sâu sắc, dưới hàng mày anh tuấn là đôi mắt đen nhánh, sáng, sắc bén, khóe miệng hơi cong lên, chiếc cằm sáng bóng, lúc nói chuyện hầu kết cũng nhấp nhô lên xuống, hơi thở như mang theo hương rượu tinh khiết, thoang thoảng.

Quý Thần Nham nhìn thấy lông mi của người trong lồng ngực mình không ngừng run rẩy thì biết cô đang e thẹn, thế nhưng anh biết rõ còn muốn mở miệng hỏi: “Tuệ Tuệ, tôi nói đúng không?”

Gương mặt của Khương Tuệ Ninh bị anh khóa chặt trong ánh mắt của mình, bàn tay anh đang ôm cô từ phía sau bắt đầu làm loạn, anh tựa như con thú đang vờn lấy con mồi của mình.

“Ừm.” Khương Tuệ Ninh bị anh v**t v* sau lưng mà ngứa ngáy, cô cúi đầu vùi vào cổ anh, khe khẽ ừ một tiếng.

“Nếu Tuệ Tuệ đã gật đầu rồi, vậy tôi nghĩ phải ăn em thôi.”

Cô nằm xuống vị trí rất tốt, Quý Thần Nham chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể cắn được vào vành tai cô.

Khương Tuệ Ninh có thể cảm nhận được hô hấp của anh ngay bên tai mình, hơi thở nóng bức phà vào từng hồi, sức mạnh k*ch th*ch hormone nam tính phát ra theo từng lần hô hấp của anh.

Khương Tuệ Ninh chỉ cảm thấy vừa ngứa vừa nóng, cô vội vươn tay muốn che miệng anh lại.

Hai cánh tay của Quý Thần Nham đều bận rộn ôm lấy người trong lồng ngực mình, ban đầu anh định sẽ dùng một tay để ngăn tay cô lại, nhưng khi chưa kịp hành động đã phát hiện phong cảnh ở nơi khác.

Anh há miệng cắn vào đầu ngón tay của cô, để ngón tay cô đặt giữa răng môi tinh tế như thế.

Khương Tuệ Ninh bị dọa cho phải cuống quýt rút tay trở về. Nhưng người đàn ông này lại không chịu buông tha cho cô, nụ hôn của anh lại rơi xuống một lần nữa.

Mang theo niềm vui và sự hớn hở khi hôn lên đó, giống như anh đang nhấm nháp miếng bánh kẹo ngọt ngào, cũng giống như loại rượu đã ủ đủ ngày, Quý Thần Nham cảm thấy mình có thể hôn cô như thế này cả một đời.

Mãi đến khi cảm thấy người được ôm có chút mê muội anh mới không đành mà thả cô ra.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 193


Sang ngày hôm sau, Khương Tuệ Ninh thức dậy từ rất sớm, vừa mở mắt ra cô đã phát hiện bản thân mình đang nằm trong một lồng ngực ấm áp.

Đầu của cô được gối lên trên một cánh tay tràn đầy sức mạnh của người đàn ông. Sau tối hôm qua, xem như cô đã hiểu rồi, cả người người đàn ông đều là sức mạnh cả.

Lòng bàn tay của anh hơi xòe ra, ngón tay thon dài, lòng bàn tay có một tầng vết chai rất mỏng, khớp xương rõ ràng, gân xanh hiện rõ lên trên mu bàn tay.

Không biết quỷ thần xui khiến thế nào mà Khương Tuệ Ninh lại đặt vào lồng bàn của anh bằng một nụ hôn.

Chỉ là bờ môi vừa mới chạm vào tay anh, cô đã lập tức cảm thấy cơ thể mình giống như bị ném lên không trung, sau đó chỉ trong chớp mắt đã rơi vào lồng ngực dày đặc của người đàn ông.

“Tuệ Tuệ, hôn cũng không được tốt lắm.”

Nói dứt lời, anh đồng thời đè Khương Tuệ Ninh xuống, hôn mạnh xuống.

“Muốn hôn tôi thì cứ quang minh chính đạo mà hôn.”

Khương Tuệ Ninh mới lấy một ít dũng cảm, vừa nhào lên lồng ngực anh, cô lập tức cúi đầu cắn vào hầu kết trên cổ anh. Cô đã muốn làm thế này từ lâu rồi. Vì sao lần nào cũng là anh đã khiến cô phải thẹn muốn chết trước tiên.

Bên dưới người đàn ông đã có phản ứng, đây không phải là phản ứng vào buổi sáng sớm mà là phản ứng vì cô. Thế nhưng anh chỉ đè cô lại, v**t v*, giọng nói mang theo vẻ đè nén d*c v*ng, thì thầm bên tai cô, nói: “Đồ xấu xa sẽ giở trò xấu xa. Em biết hôm nay tôi nhất định phải đến Nam thành nên chắc chắn không giày vò em.”

Khương Tuệ Ninh cảm giác được cả người anh giống như tăng nhiệt độ, cuối cùng cũng tìm được chút mặt mũi bị khi dễ vào tối qua, thậm chí cô còn duỗi tay, v**t v* lên hầu kết của anh, thoáng một cái lại vẽ qua xương quai xanh của anh, cơ ngực, cơ bụng, sau cùng ngón tay cô lại chuyển mấy vòng rồi kéo xuống dưới.

Mỗi tấc da thịt khi ngón tay cô lướt qua giống như bị châm lửa, đến hốc mắt của Quý Thần Nham cũng phát đỏ lên, bắp thịt cả người đều căng cứng, anh giống như một con dã thú chờ phát động.

Nhưng Khương Tuệ Ninh biết anh sẽ không làm gì, con người này của Quý Thần Nham chính là như vậy, sức khống chế của anh vượt trên tất cả những người bình thường.

Quý Thần Nham phát hiện Tuệ Tuệ của anh là một người hư hỏng, cô rất có bản lĩnh châm lửa nhưng bị nói câu nào thì cô lại vô cùng thẹn thùng. Cô thật sự đáng yêu lại đáng hận.

Khi dây cung kiềm chế kia bị kéo căng đến sắp đứt thì anh đã đè người trong lồng ngực mình xuống, uy h**p một câu rất dữ tợn: “Trở về sẽ xử lý em.”

Sau đó lập tức đứng lên, nhét cô vào trong chăn, để chăn mền bao bọc cô hoàn toàn, nhanh chóng bước vào phòng tắm.

Khương Tuệ Ninh xốc chăn lên thì chỉ còn thấy mỗi bóng lưng Quý Thần Nham, cô biết anh muốn làm gì nên vội vàng mang giày vào, chạy đến gõ cửa: “Ôi, em muốn đi nhà xí.”

“Khương Tuệ Ninh, hôm nay tôi có thể không đi.”

Quý Thần Nham nói xong đã muốn mở cửa phòng tắm ra.

Khương Tuệ Ninh nghe thấy tiếng ổ khóa vặn mở thì nhanh chóng giữ chặt lấy chốt cửa: “Em lại không mắc nữa.”

Cô không dám tiếp tục chơi với lửa nữa, cô sợ lại có người lật lọng, dù sao ván này cô cũng đã toàn thắng. Sờ mũi một cái, Khương Tuệ Ninh vội vàng chạy ngược về giường, bắt đầu vừa vui vẻ ngâm nga ca hát, vừa mặc quần áo vào.

Quý Thần Nham cúi đầu nhìn thoáng qua dáng vẻ chật vật của minh, anh chỉ đành phải mở nước.

Chờ đến lúc anh đi ra, Khương Tuệ Ninh cảm giác quanh người anh giống như có một tầng khí lạnh bao quanh.

Lúc này Khương Tuệ Ninh đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi bên mép giường đắc ý nhìn người vừa mới bước ra.

Quý Thần Nham tức giận đưa tay nhéo gương mặt đang cười xấu xa của cô.

“Ôi… tay anh là băng đá sao?” Khương Tuệ Ninh bắt lấy tay anh, cô phát hiện không chỉ riêng gì bàn tay mà cả cánh tay, cả người anh đều là khí lạnh.

“Xấu xa… Tôi đóng băng là do ai làm hại?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 194


Tuy Quý Thần Nham đang trừng mắt nhìn người châm lửa nhưng anh đã nhanh chóng rút bàn tay lạnh buốt của mình trở về, còn kéo một khoảng cách giữa hai người, anh cũng sợ khí lạnh trên người mình sẽ làm lạnh đến cô.

Lâm Thành bên này là nơi giao giữa nam và bắc, hoàn toàn không được cung ứng lò sưởi tập thể, tuy trong phòng có dùng cách sưởi ấm bằng than lửa nhưng vẫn không đủ ấm.

Khương Tuệ Ninh nhịn không được bật cười: “Vào mùa đông lại dám tắm bằng nước lạnh. Thủ trưởng Quý quá lợi hại rồi!”

Cô vừa mới nói xong Quý Thần Nham đã liếc mắt nhìn cô, chẳng qua trong ánh mắt ấy lại mang theo ý cười dung túng, không hề có chút uy h**p nào, thế là không trở ngại khiến Khương Tuệ Ninh cười toe toét.

Quý Thần Nham thu hồi ánh mắt, anh không e dè bắt đầu c** q**n áo ngủ, chuẩn bị thay quần áo.

Vốn dĩ Khương Tuệ Ninh còn đang hi hi ha ha nhưng vừa nhìn thấy anh không hề kiêng kị, cứ ngang nhiên c** q**n áo như vậy thì mặt mày lập tức cứng đờ, đỏ ửng cả lên.

Ánh sáng ban ngày khiến tất cả đều hiện lên rất rõ ràng, bắp thịt rắn chắc của anh nghênh ngang hiện ra, phía sau lưng còn có dấu cào hôm qua cô không chịu được mà gây ra, vết cào rõ ràng trên da thịt màu mật ong, nhìn qua vô cùng chói mắt.

Cởi áo xong, lại c** q**n. Khương Tuệ Ninh vốn cho rằng anh sẽ hơi xấu hổ mà rụt rè một chút, thế nhưng không ngờ anh vẫn tự nhiên tiếp tục.

Cô vội vàng quay đầu, chẳng qua ánh mắt cô vẫn không kìm được liếc đến b* m*ng vểnh cao ngạo nghễ, rắn chắc kia, đường cong rõ ràng…

Quay đầu lại, Khương Tuệ Ninh dùng bàn tay mình làm thành chiếc quạt, quạt đi khí nóng trên gương mặt mình, sau đó cô giả vờ cầm theo vật gì đó và đi xa hơn một chút.

Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ kia của cô, trong lòng cũng thoải mái hơn, anh nhanh chóng mặc xong quần áo vào.

Bởi vì hôm nay phải vội vàng trở lại Nam Thành nên không thể ăn cơm trưa, vì vậy bữa sáng ăn thành bữa trưa.

Sáng sớm Ngũ Quân và Vu Hướng Hủy rất bận rộn trong bếp, lúc hai người họ xuống lầu thì đồ ăn gần như đã bày lên bàn rất đầy đủ.

Vu Hướng Hủy nhìn thấy hai người họ xuống đến nơi thì tranh thủ rót hai ly nước cho họ: “Trước tiên uống một chút nước đã, có thể lập tức ăn cơm rồi. Tôi còn nói phải tiếp đón mọi người cho tốt, kết quả lại phải vội vàng đi thế này.”

“Cảm ơn.” Khương Tuệ Ninh thích uống nước ấm vào buổi sáng, vì vậy nhận được ly nước là cô uống liền một ngụm lớn.

“Hướng Hủy, em nhanh gọi Nữu Nữu đến đi, có thể ăn cơm rồi.” Ngũ Quân bưng món cuối cùng là canh, đặt lên mặt bàn.

Ngày mai, Quý Thần Nham có một cuộc họp quan trọng ở Nam Thành nên bây giờ ăn cơm xong là phải đi thẳng đến đó ngay.

Đến Nam Thành đã vào ba giờ chiều, bên này tuy không lạnh như ở Đông Thành nhưng vẫn đang là mùa thu.

Hai bên đường là hàng lá vàng óng ánh, lớp lá vàng rơi xuống đường đi khiến con đường giống như được mặc vào chiếc áo khoác vàng óng, vừa nhìn qua đã vô cùng lóa mắt.

Đường đi ở Nam Thành cực kỳ bằng phẳng, đường cái rộng lớn, người đi trên đường cũng vô cùng nhiều.

Khương Tuệ Ninh nghe thấy tiếng nói chuyện trên đường vô cùng quen thuộc, cảm thấy cực kỳ thân thiết, nhịn không được cô ghé vào cửa sổ xe nhìn ra cảnh tượng bên ngoài, cô cảm thấy mọi thứ ở đây đều rất quen thuộc với mình.

Đến huyện Dung còn phải đi nửa giờ nữa, Quý Thần Nham thấy thời gian còn sớm nên hỏi người bên cạnh: “Muốn dạo chơi không? Trước khi mười tuổi em đều sống ở thành phố này.”

“Có thể không ạ?”

“Có gì không thể?”

“Vậy đến bờ sông Nam Thành đi! Em nhớ ở đó có một công viên, còn có một ngôi tháp cổ, khi còn bé em vẫn thường xuyên qua đó chơi, phía trước cũng chính là bệnh viện trước kia ông ngoại làm việc. Trước kia em rất thích đi đến bệnh viện chơi với ông ngoại.”

“Thư ký Trần, các cậu tìm một chỗ uống trà trước đi! Tôi dẫn Tuệ Tuệ đi dạo một vòng.”

Điểm đặc sắc của Nam Thành chính là những quán trà nhỏ ven đường. Khi có thời gian rảnh rỗi, mọi người thích tập trung ở quán trà nói chuyện phiếm với nhau.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 195


Nhiều khi chỉ cần vào đó ngồi một xuống là có thể ngồi cả một ngày.

Quý Thần Nham sử dụng xe, thư ký Trần và tài xế xuống xe, nhìn thấy quán trà nhỏ cách đó không xa, từng làn hương trà thơm phức lan ra cả bên kia đường ở phía đối diện.

Quý Thần Nham nhìn thấy hai người họ đã vào quán trà, lúc này anh mới lái xe đưa Khương Tuệ Ninh đi về phía bờ sông của Nam Thành.

“Đó là trường học của em.” Trên đường đi Khương Tuệ Ninh rất kích động, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy rất quen thuộc.

Quý Thần Nham không nói chuyện, chỉ là khi nghe Khương Tuệ Ninh nói nơi nào đó quen thuộc của cô thì anh sẽ chạy chậm lại để cô có thể nhìn ngắm kỹ hơn nơi mình đã từng đến đó.

Chờ đến bờ sông Nam Thành, Khương Tuệ Ninh đã không chờ đợi được nữa, cô vội vàng lôi kéo tay Quý Thần Nham chạy về phía trước.

“Em cảm thấy Nam Thành đã thay đổi rất nhiều.”

Khương Tuệ Ninh đi trên đường, càng lúc cô càng nhìn thấy nhiều thứ quen thuộc trong đầu của mình, nhưng cảnh tượng trước mắt giống như cũng có khác biệt với trong trí nhớ của cô.

“Gần mười năm rồi, chắc chắn phải có thay đổi.” Quý Thần Nham đi theo sau lưng cô. Bên này thời tiết ấm áp nên anh xuống xe thì không mang theo áo khoác, Khương Tuệ Ninh cũng đã thay đổi áo khoác, cô mặc một bộ áo len mỏng.

“Làm sao anh biết em đã rời khỏi Nam Thành này mười năm rồi?” Khương Tuệ Ninh quay đầu lại hỏi Quý Thần Nham. Nhưng vừa hỏi xong câu này thì chính cô cũng ngây dại. Không đúng. Cô căn bản không phải là người ở nơi này, vì sao lại cảm thấy quen thuộc với nơi này như vậy?

Đây hẳn là lần đầu tiên cô đến Nam Thành này mới đúng, những lời vừa thốt ra kia là vì sao?

Mà vừa rồi, Quý Thần Nham cũng nói cô đã rời khỏi đây gần mười mười năm là có ý gì? Không phải anh phát hiện cô không thuộc về nơi này chứ?

“Em mười tuổi thì được đưa đến huyện Dung, xem như đã rời khỏi Nam Thành gần mười năm rồi.” Quý Thần Nham giải đáp thắc mắc cho cô.

Đúng vậy. Khương Tuệ Ninh phụ họa gật đầu theo. Hình như đúng là sau này cả một nhà của nguyên chủ đều đến huyện Dung cả. Dọa cô sợ rồi.

Cô quay đầu, dùng ta đè trái tim đang đập loạn của mình lại. Cô cảm thấy Quý Thần Nham sẽ không thể nào hiểu được chuyện xuyên sách, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Hiện tại cô cảm thấy mình không cần chủ động nhắc đến chuyện này.

Quý Thần Nham nhìn thấy dáng vẻ cô yên tâm quay đầu đi thì thấp giọng cười, nụ cười rất thản nhiên.

Tuệ Tuệ, em không cần lo lắng! Em chỉ là về nhà mà thôi.

Chẳng qua nhìn thấy cô vất vả che giấu bí mật nhỏ này, anh cũng không vạch trần cô, anh sẽ kiên nhẫn chờ đợi ngày cô sẵn lòng nói với mình.

Quý Thần Nham hoàn toàn không hiểu cuộc gặp gỡ thế nào mới khiến cả hai người hoàn toàn không liên quan đến nhau lại thay đổi cuộc sống lẫn nhau. Nhưng anh biết Tuệ Tuệ trước mắt anh chính là Tuệ Tuệ lần đầu tiên anh đã gặp, như vậy là đủ rồi. Thế giới này rộng lớn đến vậy, còn rất nhiều chuyện không thể nào giải thích được.

Tuy anh rất ngạc nhiên, cô đã rời đi nhiều năm như vậy, cô đã sinh sống ở nơi nào, gặp phải những loại người gì, từng làm những chuyện gì. Nhưng anh tin tưởng có một ngày nào đó Tuệ Tuệ sẽ nói cho anh biết.

Trước lúc đó anh chỉ cần bảo vệ tốt cho cô là được.

Anh có thể đè nén mọi sự tò mò trong lòng mình.

“Muốn đến công viên phía trước chơi không?”

Trước kia khi anh dưỡng bệnh ở đây, Khương Tuệ Ninh yêu thích nhất chính là công viên ở phía trước, khi đó vì quá nhàm chán anh mới tạm thời làm thầy giáo của cô, bình thường đều chỉ cô làm bài tập, bắt cô luyện chữ.

Khi đó chữ viết của cô đúng là rối tinh rối mù, vì còn nhỏ lại ham chơi nên cô chỉ toàn vẽ bùa cho nhanh để được đi chơi.

Bởi vì anh không thích nói chuyện nên Khương Tuệ Ninh khá sợ anh, vì vậy ông ngoại cô mới bảo khi anh rảnh rỗi thì giúp ông ấy quản cô, vừa khéo có thể để cô nói chuyện với anh.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 196


Chẳng qua Khương Tuệ Ninh là một đứa bé luôn khiến người khác phải đau đầu, sự sợ hãi của cô với anh cũng chỉ duy trì được hai ngày.

Cô thật sự rất nhiều lời, luôn có chuyện nói không hết, anh rõ ràng không có ý định phản ứng với cô nhưng bị cô đeo bám tra hỏi, thấy anh không trả lời còn giả vờ muốn khóc.

Cô vừa khóc thì chính anh lại không có cách nào bỏ mặc cô được, chỉ có thể để mặc cô hỏi gì anh trả lời nấy, chỉ hai ngày sau đó dường như cô đã nắm được tính cách của anh. Cô biết anh sẽ không chân chính quản cô nên cô cũng bắt đầu không chăm chỉ, thậm chí còn bảo anh nói dối giúp mình, năn nỉ anh đưa mình đến công viên chơi.

Khương Tuệ Ninh còn hở một chút là uy h**p anh, nói anh là người lớn không nên so đo với trẻ nhỏ, ầm ĩ bắt anh phải dẫn cô ra ngoài chơi cho bằng được.

Đời này anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cưới một người nhỏ hơn mình nhiều tuổi như thế, càng sẽ không nghĩ đến anh sẽ cưới Khương Tuệ Ninh. Tuổi tác của hai người họ thật sự chênh lệch quá lớn, anh chỉ xem cô như một đứa bé ham chơi.

Nhưng trời cao giống như rất thích nói đùa, không chỉ để anh cưới cô khi cô lớn lên mà còn để trong lòng anh chỉ chứa được một mình cô, cuộc đời này thật sự khó mà nói trước điều gì.

“Đi đi đi, bên trong có một bàn đu rất lớn, chơi rất vui.”

Sở thích của cô đúng là mười năm nay vẫn giống như ngày ấy, cho đến bây giờ cô cũng chưa từng thay đổi.

Những năm qua, công viên đã được sửa chữa rất nhiều, được lắp thêm rất nhiều thứ, thế nhưng Khương Tuệ Ninh vẫn dành sự yêu thích đặc biệt dành cho bàn đu.

“Ngồi lên đi, tôi đẩy em.” Lần đầu tiên Quý Thần Nham chủ động đẩy bàn đu cho cô.

Khương Tuệ Ninh vô cùng vui vẻ, cô nhanh chóng ngồi lên, lực cánh tay của Quý Thần Nham rất lớn, anh chỉ khẽ dùng sức một chút thì Khương Tuệ Ninh đã cảm giác mình sắp bay ra ngoài mất rồi.

Dọa cô hoảng đến mức phải nắm chặt vào hai bên dây không dám buông tay.

Quý Thần Nham không dám dùng sức quá nhiều, nhìn cô có vẻ lớn gan là thế nhưng thật sự rất nhát, anh cũng lo lắng cô nắm dây không vững.

“Thầy Quý, thầy dùng sức đẩy đi!” Khi Khương Tuệ Ninh được bay lên, cô cảm thấy không được hài lòng nên lớn tiếng thúc giục Quý Thần Nham.

Quý Thần Nham nghe cô gọi mình là thầy Quý, đợi bàn đu của cô bay trở về, anh đã nắm lấy dây thừng, cúi đầu hỏi cô: “Vì sao em luôn thích gọi tôi là thầy Quý?”

Nói thật ra, trước kia hai người họ không có bất kỳ quan hệ gì, cô muốn gọi thế nào cũng không sao cả. Thế nhưng bây giờ cô đã là vợ mình, Quý Thần Nham không muốn nghe cô luôn gọi mình là thầy Quý, vì làm như thế sẽ luôn nhắc nhở anh nhớ đến dáng vẻ khi cô còn bé.

Tuy khi đó anh không có bất kỳ ý nghĩ không tốt nào nhưng bây giờ thì có.

Cho nên trong lòng sẽ có cảm giác hổ thẹn vì đạo đức, cũng như bất an vì luân thường đạo lý.

“Em thuận miệng thôi.” Khương Tuệ Ninh cũng không biết vì sao lại như vậy, cô vô ý thức mà gọi ra thôi. Nhưng nhìn thấy Quý Thần Nham cũng không thích nghe cô gọi như vậy, mà anh không thích tự nhiên cô sẽ không gọi.

“Gọi thẳng tên tôi.”

“Được, Quý Thần Nham.”

Gọi tên anh rất rõ ràng.

Quý Thần Nham hài lòng, anh lại bắt đầu đẩy bàn đu, nhưng đến khi cô chơi vui vẻ, quá hăng say lại bắt đầu gọi bậy.

“Thầy Quý, nhanh lên!”

“Thầy Quý, đẩy cao lên!”

“Thầy Quý, …”

Quý Thần Nham nhịn không được đưa tay day vào huyệt thái dương. Thế nhưng dần dần anh lại suy nghĩ thông suốt. Anh so đo với cô làm gì? Hai người họ là vợ chồng đàng hoàng, có chứng nhận, có sự đồng ý của người lớn trong nhà.

Mà khi cô cực kỳ vui vẻ mới gọi anh là “thầy Quý”, như vậy có phải có thể nói rõ xem như cô không nhớ được chuyện xưa kia nhưng trong ký ức vui vẻ kia đều có chính mình tồn tại trong đó.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 197


Vừa nghĩ như thế, anh lại cảm thấy không có gì nữa rồi. Cô thích gọi gì thì chính là như thế.

Khương Tuệ Ninh nghĩ đến việc mình về nhà, vốn dĩ cô muốn cho cha mẹ mình một sự bất ngờ, kết quả Quý Thần Nham đã thông báo cho họ từ trước đó rồi.

Người đàn ông này chính là như vậy, tất cả mọi chuyện đều phải được sắp xếp ổn thỏa mới được.

Vì vậy khi xe của họ vừa đến dưới lầu đã nhìn thấy cha mẹ đứng ở giao lộ nhìn ngó quanh quẩn.

“Mẹ, cha…”

“Ninh Ninh…” Mẹ Khương là Tôn Hội Vân ôm lấy con gái mình, lời còn chưa nói ra miệng thì nước mắt đã lăn dài.

“Nhanh để mẹ nhìn con xem!” Tôn Hội Vân nắm tay con gái, sờ đầu cô, xoa mặt cô. Khi phát hiện con gái mình mập mạp hơn chút ít, lại còn trắng trẻo, mềm mại hơn khi ở nhà mẹ đẻ thì xem như đã được yên tâm.

“Mẹ, cha, sao tóc hai người lại trắng thế này?” Khương Tuệ Ninh nhìn cha mẹ mình, trên mái tóc đen có rất nhiều sợi bạc trắng chen vào, trên mặt cũng có đầy những nếp nhăn.

Rõ ràng cô nhớ mẹ vẫn còn rất trẻ trung, mẹ cô rất thích mặc chiếc váy dài màu xanh, mang một đôi giày da, trong viện không có ai là không khen bà xinh đẹp.

Cha cô là một người luôn mặc áo sơ mi trắng, luôn đóng thùng, đôi giày da dưới chân vĩnh viễn sạch sẽ, sáng trưng, tóc cũng được chải cẩn thận tỉ mỉ.

Trước đây khi cha cô tan làm cũng thường đến chỗ ông ngoại để đón cô trở về, cô luôn được ngồi yên trên đòn xe phía trước của xe đạp của cha. Cha thích nhất là mua đồ cho cô, không phải kẹo bơ thì cũng là chong chóng rực rỡ màu sắc.

Khi đạp xe lên dốc cô sẽ cổ vũ cha mình: “Cha ơi, cố lên!” Khi đó cha cô sẽ trở nên lợi hại hơn, mặc kệ đó là sườn núi gấp khúc, ông đều có thể đạp xe lên. Đến khi xe xuống dốc, ông thường nhắc nhở: “Ninh Ninh, ngồi vững nhé! Cha cho con bay lên đây!”

Vì sao bây giờ hai người họ lại hoàn toàn thay đổi dáng vẻ bên ngoài thế này? Mái tóc của mẹ đã được cắt xén, cũng không mặc quần áo đẹp nữa, áo sơ mi trên người cha cũng được thay bằng bộ quần áo bụi bẩn.

Họ đã từng trẻ tuổi, từng hăng hái, nhưng dường như tất cả đều đã bị thời gian mang đi.

“Đứa nhỏ ngốc này, lúc con rời khỏi nhà thì cha mẹ đã có tóc trắng rồi. Nghe con nói giống như con đã đi rất lâu rồi ấy.” Tôn Hội Vân oán trách con gái.

Khương Kiến Dân cũng nói: “Ninh Ninh à, con quên rồi à? Trước khi xuất giá con còn giúp cha nhổ tóc bạc, bây giờ con cũng đã lập gia đình rồi, cha mẹ cũng nên già đi chứ.”

Nước mắt trên mặt Khương Tuệ Ninh được mẹ lau khô. Tuy họ đều nói đúng, cha mẹ kết hôn vốn đã rất muộn, sinh cô ra lại càng muộn, họ đã sắp năm mươi rồi, có tóc trắng cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng khi nhìn họ thế này cô vẫn cảm thấy rất khổ sở, giống như cô cảm thấy rất có lỗi vì không ở bên cạnh họ.

Vừa nghĩ đến đây cô chỉ muốn ôm mẹ mình không muốn buông tay.

“Ôi, được rồi, được rồi, về nhà rồi lại ôm. Đã lấy chồng rồi vẫn thích làm nũng như thế, đợi một lát nữa người ta lại cười cho. Con xem Thần Nham còn đang xách nhiều đồ kia kìa, chúng ta về nhà trước đi!”

Tôn Hội Vân thấp giọng dỗ dành con gái trong lồng ngực mình.

“Mẹ, không có gì đâu. Tuệ Tuệ đã lâu rồi không được gặp hai người, cô ấy rất nhớ mọi người.”

Có chồng làm chỗ dựa, Khương Tuệ Ninh càng không buông tay ra.

Khương Kiến Dân nhanh đưa tay muốn giúp Quý Thần Nham cầm bớt mấy thứ trong tay anh nhưng Quý Thần Nham không cho: “Cha, không có gì, không nặng đâu ạ.”

Mấy người họ đúng là đã chờ Khương Tuệ Ninh ăn vạ đủ kiểu mới đi vào nhà.

Tôn Hội Vân nắm tay con gái, Khương Kiến Dân đi cùng con rể.

Ngôi nhà hiện tại họ đang ở không phải loại nhà nhỏ sân vườn riêng biệt kia, đây là ngôi nhà họ được phân vào năm ngoái, tòa nhà có năm lầu.

Khương gia ở lầu ba, bước vào tiểu khu đều là người quen cả,

“Tiểu Tôn à, đây là Ninh Ninh dẫn theo con rể trở về sao?” Vừa mới bước vào trong viện, họ đã gặp một bà cụ hơn sáu mươi tuổi.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 198


Tôn Hội Vân nắm tay con gái, dừng chân: “Vâng ạ, dì Ngô.”

Khương Tuệ Ninh nghĩ đến họ đều là hàng xóm trước kia nên chắc chắn đều biết về nhau, cô nhanh nhảu chào hỏi rất ngọt ngào: “Bà Ngô, cháu chào bà! Bà ăn cơm chưa ạ?”

“Ôi, Ninh Ninh lập gia đình rồi vẫn còn hoạt bát như thế.” Bà Ngô nhìn Tôn Hội Vân nói một câu, sau đó lại đưa mắt nhìn đến Khương Tuệ Ninh: “Bà còn chưa ăn đâu. Ninh Ninh à, tối nay nhà bà hầm thịt, đợi lát nữa sẽ bưng cho cháu một chút, đến phương bắc lâu ngày có lẽ chưa được ăn lại đâu.”

“Cháu cảm ơn bà Ngô!”

“Ôi, cảm ơn cái gì chứ, nhanh đi về nhà đi! Cũng đừng thờ ơ con rể mới chứ! Con rể mới này rất tốt, tuấn tú lịch sự, rất xứng với Ninh Ninh của chúng ta. Con rể mới này tên là gì vậy nhỉ?”

Quý Thần Nham mỉm cười: “Cảm ơn bà Ngô, cháu tên là Quý Thần Nham.”

“Ôi, tên rất êm tai, người lại đẹp mắt. Nào, nhanh về nhà đi thôi!”

Trên đường trở về gặp rất nhiều người quen, mọi người đều là hàng xóm với nhau ít nhất cũng mười năm, quan hệ vô cùng tốt.

Họ gặp Khương Tuệ Ninh thì đều nói đến bữa tối sẽ mang một ít đồ ăn trong nhà mình đến.

Nam Thành bên này chính là như vậy, hàng xóm quan hệ với nhau rất tốt, thấy nhà ai có khách đến, họ cũng muốn chia một ít thức ăn ngon sang. Thứ nhất là muốn hoan nghênh khách đến, thứ hai vì trước kia điều kiện cuộc sống của họ không được tốt lắm, nhiều khi có khách đến nhà nhưng nhà lại nghèo rớt mồng tơi.

Đại viện có rất nhiều nhà, tập hợp một chút cũng có được đồ ăn ngon, dần dần họ đã hình thành thói quen như vậy.

Hàng xóm láng giềng vì thế mà hòa thuận hơn.

Thật ra đến mãi sau này, rất nhiều thói quen của Nam Thành khiến mọi người xem thành phố này trở thành nơi đi đầu về việc người dân sống có tình nghĩa, đây chính là nhãn hiệu nổi bật nhất của thành phố này.

Khương Tuệ Ninh về đến nhà mình còn chưa được bao lâu thì hàng xóm đã lục tục tặng đồ đến rồi.

Vừa khéo lúc này lại đang là giờ cơm.

Trên bàn đầy thức ăn, Tôn Hội Vân căn bản còn chưa làm được hai món.

Thịt luộc, gà cay, đậu hủ Ma Bà, thịt thỏ cay xé, còn có cả cơm sốt tương tiêu…

Tất cả đều là món Khương Tuệ Ninh thích ăn.

“Thần Nham không biết ăn cay đúng không? Mẹ của con có nấu canh móng heo, cha còn làm một món sườn xào chua ngọt, xào thêm một ít rau nữa là chúng ta có thể ăn cơm rồi.”

Khương Kiến Dân nhìn thấy một bàn đồ ăn đều là các món cay, lại nghĩ đến con rể là người phương bắc nên muốn làm vài món không có ớt cay cho con rể.

“Cha, không cần đâu, con đều có thể ăn được.” Từ khi Khương Tuệ Ninh đến nhà, anh vẫn thường xuyên nhìn thấy mấy món như thế, anh đều có thể ăn được.

“Thần Nham có thể ăn cay sao?” Lần trước đến nhà, thế nhưng một chút cay anh cũng không ăn được, vừa ăn được một miếng đã sặc, ho liên tục. Tôn Hội Vân sợ anh khách sáo mà ăn không ngon.

Quý Thần Nham gật đầu: “Mẹ, bây giờ con có thể ăn rồi.”

Tôn Hội Vân nhìn thoáng qua con gái, bà hiểu được. Đoán chừng con gái bà gả đi rồi, ở nhà chồng nhưng cũng ăn không ít.

Sau đó khi ăn cơm, Tôn Hội Vân cố ý chú ý đến Quý Thần Nham, quả thực là anh có thể ăn nhưng lại ăn rất chậm, giống như vẫn còn e ngại với quả ớt cay.

Bà chuyển mấy món không có ớt đến trước mặt anh, nói: “Thần Nham, con mau nếm thử miếng gà nấu đậu này đi, hôm nay cha con đã cố ý làm đó, còn cả món sườn xào chua ngọt này nữa.”

“Cảm ơn mẹ.”

Khương Tuệ Ninh rất hăng hái, đã lâu rồi cô mới được ăn lại hương vị của quê hương.

Tôn Hội Vân kéo lấy Khương Tuệ Ninh đến phòng khách, nhỏ giọng nói: “Con nhóc này, chuyện gì đã xảy ra? Có phải ở nhà con thường xuyên bắt Thần Nham ăn món ăn có ớt không?”

“Không có ạ.” Khương Tuệ Ninh lắc đầu.

Trong nhà đều có dì Lưu nấu cơm, còn cô chỉ phụ trách gọi món ăn.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 199


Tôn Hội Vân thở dài nói: “Ninh Ninh, trước kia để con lấy chồng, con không vui mẹ có thể hiểu được nhưng Thần Nham không nợ nhà chúng ta thứ gì cả. Nếu không nhờ có Thần Nham, cha của con đã bị đưa xuống chuồng bò, cả con cũng bị đưa về nông thôn. Lần này các con về đây, mẹ có thể thấy rõ Thần Nham rất tốt với con, mọi việc đều tùy theo con, còn nuôi con trắng trẻo mập mạp đến thế. Con không được cáu gắt, giày vò nó, biết chưa?”

“Nó bận rộn công việc như thế, sức khỏe không được phép xảy ra sai lầm nào. con là vợ, phải biết lo lắng, suy nghĩ cho chồng. Sau khi cha mẹ được một trăm tuổi, con đều phải dựa vào nó. Hai người phải nhường nhịn lẫn nhau, bao dung nhau mới có thể được lâu dài.”

“Mẹ, mẹ trách oan Tuệ Tuệ rồi, cô ấy rất ngoan. Thật ra con ăn cái gì cũng không đáng kể, chỉ cần Tuệ Tuệ thích, còn đều muốn ăn chung với cô ấy.” Chỉ là thay đổi khẩu vị mà thôi, với anh mà nói cũng chỉ là chuyện râu ria.

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy Quý Thần Nham đi ra thì lập tức kéo tay anh lại, nói: “Mẹ, mẹ chỉ biết vu oan cho con. Hừ!” Rõ ràng bàn cơm ở trong nhà thường không có món cay, nhưng mỗi lần Quý Thần Nham đều chọn món có ớt cay.

Tôn Hội Vân cũng không ngờ con rể lại che chở cho con gái bà như thế, trong lòng bà đột nhiên vui mừng, nhưng nên lễ độ thì vẫn phải lễ độ.

“Thần Nham, cảm ơn con đã bao dung cho Ninh Ninh của chúng ta như vậy.”

“Mẹ, mẹ đừng nói vậy! Tuệ Tuệ là vợ của con, đương nhiên con phải toàn tâm toàn ý bảo vệ cô ấy.

Lời này ngược lại khiến người nghe vô cùng dễ chịu. Nếu Quý Thần Nham đã nói vậy, Tôn Hội Vân đương nhiên sẽ không nói gì nữa, chỉ cần vợ chồng họ hạnh phúc là bà đã yên tâm.

Ăn cơm xong, người trong nhà mang quà tặng ra, bắt đầu đi chào hỏi hàng xóm.

Cảm ơn người ta hôm nay đã chiêu đãi, cũng cảm ơn mọi người đã chăm sóc, giúp đỡ lẫn nhau trong những năm gần đây.

Bình thường những trường hợp như thế này, quà tặng thường là một số bánh ngọt, bánh bích quy là được, nhưng Quý Thần Nham lại chuẩn bị nhiều hơn. Dù sao Tuệ Tuệ cũng là con một, cô rời khỏi nhà mình, cha mẹ cô phần lớn vẫn phải nhờ đến hàng xóm đã chú ý, giúp đỡ cho.

Cho nên chuẩn bị quà cho mỗi nhà đều giống nhau, tất cả đều là đồ hộp, có kẹo sữa thỏ trắng, một hộp sữa mạch nha.

Đừng nói là làm quà chào hỏi hàng xóm mà dùng làm lễ lại mặt thì những vật này đều rất tốt.

Hàng xóm nhận lấy quà tặng đều bất ngờ cả, nhưng cũng biết Khương Tuệ Ninh gả cho một người trong sạch, lại còn đối xử với cô rất tốt.

Nếu không vì sao lại còn hết lòng như thế.

Chào hỏi hàng xóm xong đi về nhà còn chưa đến tám giờ tối.

Điều kiện nơi này không được tốt như ở Đông Thành, phòng ngủ không có phòng tắm, chỉ có một phòng tắm bên ngoài phòng khách mà thôi, vì vậy mọi người tắm rửa đều phải xếp hàng cả.

Trong nhà cũng có hai phòng, giường trong phòng Khương Tuệ Ninh là phòng đơn, bình thường nếu hai người ngủ sẽ rất chật chội.

Tôn Hội Vân dự định đến chen chung một giường với con gái để giường lớn ở nhà họ cho Quý Thần Nham ngủ, còn Khương Kiến Dân ngủ ở phòng khách, nhưng Quý Thần Nham lại từ chối.

Anh nói Khương Tuệ Ninh không chiếm bao nhiêu giường cả, hai người họ vẫn có thể ngủ được. Từ khi kết hôn đến nay, trừ phi anh không về nhà ngủ thì hầu như anh và Khương Tuệ Ninh chưa bao giờ tách ra ngủ riêng cả, anh không muốn ngủ riêng.

Về đến phòng ngủ, Quý Thần Nham nói anh có ý định muốn đổi nhà cho cha mẹ vợ nhưng Khương Tuệ Ninh lại từ chối. Hiện tại, quan hệ hàng xóm và gia đình nhà họ rất tốt, cha mẹ chắc chắn sẽ không chịu rời đi, hơn nữa nhà riêng sân riêng tuy có tiện nhưng tình nghĩa hàng xóm qua lại thì không sâu đậm thế này.

Ở đâu được như nơi này, mọi nhà đều quan tâm lẫn nhau, cha mẹ cô ở đây cũng rất tốt, hơn nữa nhà này cũng mới xây, điều kiện không hề kém cỏi.
 
Back
Top Bottom