Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 410


Lúc này mấy người trong phòng ngủ của Quý Tử Thư cũng lại đây, còn có người trong tổ của La Hoài Ngọc.

“La Hoài Ngọc phát bệnh động kinh đả thương người khác, biết chưa?” Phan Phỉ Phỉ liếc nhìn mọi người một vòng rồi lạnh lùng nói.

Cũng không biết là Phan Phỉ Phỉ nói chuyện quá dọa người hay là mọi người đều cảm thấy La Hoài Ngọc thật sự phát bệnh, nên tất cả đều đồng thời gật đầu.

Cũng bao gồm mấy chàng trai cùng đi lại đây, ngay cả Doãn Đào hơn hai mươi tuổi cũng bị đàn áp.

Chỉ có một mình La Hoài Ngọc là vẫn còn phát ra “Ô ô” kêu la bất mãn, nhưng mà cô ta bất mãn cũng chẳng có ai quan tâm, ngược lại tất cả đều đang hỏi Khương Tuệ Ninh và Ôn Lê có bị dọa sợ hoặc là bị thương hay không.

Quý Tử Thư nhìn thoáng qua Phan Phỉ Phỉ, sau đó hỏi Khương Tuệ Ninh: “Không đụng tới dì chứ?”

“Không có.”

Vốn dĩ Khương Tuệ Ninh cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, ai có thể ngờ những người bên cạnh đều là người này còn có sức chiến đấu mạnh mẽ hơn người khác, đặc biệt là Phan Phỉ Phỉ, thật sự là sắp trở thành nữ thần của cô rồi.

Lúc này giáo viên cũng đi theo chỉ dẫn của Đường Xuân Kiều cuống cuồng chạy đến đây và hỏi: “Sao lại thế này, bạn học nào phát bệnh?”

Lúc giáo viên lại đây, các bạn học đang vây quanh lập tức chủ động nhường ra một con đường, lúc này ông ta mới nhìn đến La Hoài Ngọc ướt đẫm ngồi dưới đất, đôi tay bị trói ra sau lưng.

Trong miệng bị nhét một mảnh khăn đen tuyền, nhìn vừa đáng thương lại chật vật.

“Sao lại biến thành như vậy? Sao còn bị trói? Mau cởi trói trước đi, thời tiết đang lạnh, đừng để bị cảm lạnh.” Thầy giáo cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ là đừng để học sinh bị lạnh sinh bệnh

La Hoài Ngọc nhìn thầy giáo đến đây giống như nhìn thấy ân nhân cứu mạng. Vừa rồi bị trói ở chỗ này, ít nhiều gì cô ta cũng bị mất đi một chút nhuệ khí, hiện tại cả người không ngừng nức nở rơi nước mắt, nhưng ánh mắt nhìn về phía mấy người khác vẫn là ngoan độc, là loại ảo giác như nếu thả cô ta ra thì cô ta sẽ cắn người vậy.

“Thầy ơi, tạm thời đừng thả cô ta ra, vừa rồi cô ta phát bệnh động kinh định đả thương người khác, còn dễ dàng tự hại bản thân, chúng em cũng là bất đắc dĩ mới trói cô ta lại.” Vẻ mặt của Phan Phỉ Phỉ vẫn là lạnh lùng, nói chuyện không kiêu ngạo không siểm nịnh giống như thật sự có chuyện như vậy.

Động kinh rất đáng sợ, thầy giáo đành phải dừng đôi tay chuẩn bị hành động.

La Hoài Ngọc vẫn còn giãy giụa trên mặt đất,”Ô ô” giãy giụa muốn biện giải cho bản thân.

Lúc này những người xem náo nhiệt ở bên cạnh cũng sôi nổi nói chuyện: “Thầy ơi, tạm thời vẫn không nên cởi trói, vừa rồi bạn học này giống như nổi điên muốn làm tổn thương hai bạn nữ này, mấy bạn nam thấy vậy mới trói người lại.”

“Đúng vậy, vừa rồi bạn học Quý và bạn học Doãn ở phòng ngủ của bọn em cùng nhau đi lên mới trói người lại được. Em nghe nói người phát bệnh động kinh đều có sức lực rất mạnh, trước kia trong thôn chúng em đã có một người tự cắn đứt đầu lưỡi của mình mà chết.”

Mặc dù không có nói phóng đại quá mức, nhưng mà mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì biết phải báo cáo thế nào đây?

Thầy giáo nghĩ dù sao bị lạnh một chút thì cùng lắm là bị cảm lạnh, còn chưa đến mức mất mạng, nhưng nếu thật sự làm người khác bị thương hoặc là làm bị thương chính mình thì mới nhọc lòng.

Vốn dĩ ông ta cũng chỉ là giáo viên phụ trách hậu cần, còn không quá quen thuộc với những học sinh này, nhưng nhiệm vụ của ông ta chính là không thể làm học sinh xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

“Hai bạn nam nào đi cùng thầy đưa bạn học này đến bệnh viện trước.”

Quý Tử Thư sợ chút nữa La Hoài Ngọc sẽ nói bậy bạ, nên cậu liếc mắt nhìn Mạnh Vận Kiệt một cái, Doãn Đào cũng hiểu ý, lập tức giơ tay nhận việc hỗ trợ.

La Hoài Ngọc vừa thấy tất cả đều là người của bọn họ thì càng khóc lớn hơn.

Tiễn người gây chuyện đi, mọi người lại quay về ruộng làm việc cần phải làm.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 411


Mấy người thu dọn hạt giống rơi vãi trên mặt đất, Khương Tuệ Ninh hỏi Đường Xuân Kiều: “La Hoài Ngọc này có thành tích rất tốt à?” Cô không ngờ người mở miệng nói chuyện đều là mấy lời không có dinh dưỡng lại có thể thi đậu đại học Bắc Kinh?

Đường Xuân Kiều lắc đầu nói: “Tôi cũng không thân quen với cô ta, chỉ biết ở nhà cô ta rất kiêu ngạo, từ nhỏ đã được cưng chiều đến lớn, mỗi năm đi theo cha mẹ tới quê nhà, cô ta đều giống như đại tiểu thư bậy, liền… Cũng rất cưng chiều cô em gái này. Tóm lại là người trong nhà không có ai không đối tốt với cô ta, còn thành tích thế nào thì tôi thật sự không rõ ràng lắm.”

Cô ta không nói ra tên bạn trai cũ tên, nhưng mọi người đều biết.

Ôn Lê hỏi: “Ninh Ninh, có phải cô nghi ngờ cô ta thay thế người khác vào đại học không.”

Không phải Khương Tuệ Ninh suy nghĩ nhiều, mà ở niên đại này có rất nhiều chuyện giống như vậy, thậm chí còn có người vì điều kiện gia đình không tốt mà chủ động bán thông tin của mình.

Cho nên cô có suy nghĩ này cũng không kỳ lạ.

“Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi.”

Đương nhiên cô sẽ không tùy ý nói ra mấy chuyện không rõ chứng cứ này, nhưng khi nhìn La Hoài Ngọc này, cô có dự cảm không tốt lắm.

Bởi vì Phan Phỉ Phỉ nói La Hoài Ngọc nổi điên trước, cho nên mọi người đều không tin những lời cô ta mắng Đường Xuân Kiều.

Lại nói lúc này cơ hội vào đại học là rất khó có được, mọi người cũng không có nhiều tâm tư đi mổ sẻ những chuyện không có thật đất.

Hầu như tất cả đều ôm quyết định nghiêm túc học tập và đền đáp tổ quốc trong tương lai.

Nhưng mà Đường Xuân Kiều vẫn cảm thấy rất đau khổ, huống hồ trong thời đại bảo thủ này, mọi người đều rất để ý đến danh dự.

Buổi chiều sau khi kết thúc công việc, mấy người đang ngồi nghỉ ngơi cùng nhau, Đường Xuân Kiều nói: “Hôm nay những lời La Hoài Ngọc nói đều là nói bậy, tôi và anh ta chỉ nắm tay nhau… Tôi chưa bao giờ làm ra chuyện khác người gì cả.” Ngủ chung gì đó đều là cả gia đình đó bôi nhọ cô ấy.

Mặc dù sau hai ngày ở chung, cô ấy cảm thấy bạn chung phòng ngủ của mình đều rất tốt, nhưng dù sao mọi người cũng mới quen biết nhau, cô ấy sợ hãi bởi vì vài lời đồn mà mọi người có ấn tượng không tốt về mình, cho rằng cô ấy là loại con gái không giữ mình trong sạch.

“Xuân Kiều, chúng tôi cũng không phải loại người bảo sao hay vậy, cô yên tâm đi, không cần phải giải thích đâu. Lại nói chúng tôi đều biết rõ gia đình kia là đức hạnh gì, loại người không tôn trọng phụ nữ này, ngay cả phụ nữ cũng ác ý chửi rủa phụ nữ thì cũng không phải loại tốt lành gì, chúng tôi sẽ không tin.” Ôn Lê nói chuyện dịu dàng mềm mại nhưng lại vô cùng kiên định.

Đều là phụ nữ với nhau, thật ra cô ấy cực kỳ không thích phụ nữ có địch ý với phụ nữ.

Thật ra bạn sẽ càng tự tin hơn khi bạn bè hoặc người nhà kiên định tin tưởng bạn, vốn dĩ Đường Xuân Kiều không có sai, người kịp thời rời đi sai lầm là bình thường.

Bởi vì mấy người kiên định tin tưởng nên tâm trạng của cô ấy cũng tốt hơn rất nhiều.

Nhưng chuyện của La Hoài Ngọc vẫn chưa kết thúc, sau khi bị đưa đến bệnh viện, cô ta bắt đầu khóc lóc nói mấy người Khương Tuệ Ninh ỷ thế ức h**p người khác, cố ý bắt nạt cô ta, còn tốt cáo hai phòng ngủ của Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư.

Giáo viên hậu cần không làm chủ được, chỉ có thể báo cáo lên trường học.

Cho dù Mạnh Vận Kiệt có miệng lưỡi thế nào cũng không giải thích được, dù sao trường học cũng không thể tin vào lời nói của một bên.

La Hoài Ngọc náo loạn rất lớn, có chuyện gì cũng đều lấy cái chết ra uy h**p.

Kết quả trường học bên kia nhận được tin tức, phát hiện cô ta thế mà lại tố cáo Quý Tử Thư và Khương Tuệ Ninh.

Vốn dĩ trường học không nghĩ vì chuyện này mà kinh động đến Quý Thần Nham, nhưng Quý Tử Thư đã báo cho cha mình biết trước.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 412


Ngày hôm sau người của hai cái phòng ngủ đều không tham gia tiết lao động, tất cả đều đến văn phòng ở trường học.

Đường Xuân Kiều rất băn khoăn, cảm thấy việc này là do mình.

Phan Phỉ Phỉ nói thẳng: “Đợi chút nữa tôi sẽ nói với giáo viên là tôi trói người lại, không liên quan đến mọi người, còn nữa Xuân Kiều, tôi muốn nói chuyện mợ của La Hoài Ngọc đến gây chuyện, nhưng tôi sẽ không nói chuyện của cô, cô có thể chấp nhận được không?”

“Không có việc gì, không có việc gì, tôi sẽ tự mình giải thích chuyện này với trường học, cùng lắm thì tôi nghỉ học thôi.”

“Được rồi, mọi người không cần tranh nhau, việc này cũng không phải lỗi của chúng ta, nghỉ học cái gì chứ.” Khương Tuệ Ninh ở bên cạnh an ủi mọi người.

“Đúng vậy, cũng không phải lỗi của chúng ta.” Phan Phỉ Phỉ cũng nói.

Khương Tuệ Ninh cảm thấy La Hoài Ngọc này thật sự quá ngông cuồng, giống như là ai cũng phải nhường đường cho cô ta vậy, tạm thời không nói đến chuyện mợ của cô ta chạy tới phòng ngủ mắng chửi người, chỉ nói đến chuyện ngày hôm qua cũng là cô ta gây chuyện trước, sao lại dám tố cáo người ta chứ.

Mặc dù ở thời buổi này chiêu trò tố cáo dùng rất tốt, nhưng trường học cũng không phải chỉ nghe lời nói của một phía.

Quý Thần Nham từng nghĩ đến cảnh tượng đi học phụ huynh cho vợ và con trai, nhưng anh thật ra không ngờ hai người sẽ bị mời phụ huynh nhanh như vậy.

Trong văn phòng, Quý Thần Nham ngồi ở vị trí chính giữa, hai bên đều là giáo viên.

Vốn là đây là sân nhà của giáo viên, nhưng lại giống như trở thành sân nhà của Quý Thần Nham.

Tối hôm qua anh đã hiểu được đại khái tình huống, hôm nay lại đây cũng tạm thời không mở miệng nói chuyện trước.

Trường học cũng không biết anh sẽ chủ động đến đây, vốn dĩ việc này chỉ cần tùy ý trấn an một chút là được, giữa các bạn học xảy ra chút tranh chấp cũng không phải chuyện lớn gì.

Kết quả anh lại đây nên việc này trở thành việc lớn.

Trường học nhìn thấy Quý Tử Thư và Khương Tuệ Ninh đến đây, vốn dĩ định sắp xếp cho hai người ngồi xuống, nhưng sợ làm quá rõ ràng, nên chỉ có thể làm tất cả mọi người cùng ngồi xuống, ngược lại La Hoài Ngọc đến sau lại không có chỗ ngồi.

Hai bên cùng tường trình lại sự việc ngày hôm qua.

Nhưng mà La Hoài Ngọn hoàn toàn không thừa nhận, thậm chí còn càn quấy nói là Khương Tuệ Ninh cố ý hại cô ta.

Khương Tuệ Ninh cũng không biết vì sao cô ta lại có ác ý với mình lớn như vậy, hình như hai người bọn họ cũng không quen biết nhau đúng không, ngày xưa hai người không có oán, mất ngày gần đây mới có thù, có cần làm như mình giết cả nhà cô ta như vậy không?

Cô ta vừa nói dứt lời, sắt mặt của tất cả giáo viên đều rất không tốt, thậm chí giáo viên chủ nhiệm còn trực tiếp vỗ bàn nói: “Bạn học La Hoài Ngọc, tư tưởng giác ngộ của em thật sự có vấn đề lớn, em có tin nhà trường đưa em đi phòng tuyên truyền công khai phê bình em không.”

La Hoài Ngọc lại không hề sợ hãi, khóc lóc nói: “Thầy phải giáo dục bọn họ mới đúng, rõ ràng là tiết lao động của mọi người, nhưng mấy cô ấy lại mời bạn nam đến giúp đỡ, là không coi trọng tiết lao động.”

Tất cả giáo viên đều cạn lời, thật sự không biết vì sao lại có người cứng đầu như vậy.

“Mọi người đều là bạn học, giúp đỡ lẫn nhau thì có cái gì vấn đề gì sao?”

“Vậy tại sao lại không giúp em?”

Giáo Viên:… Đời này chưa từng xử lý sự việc nào hết nói nổi như vậy.

Vì sao không giúp cô, không phải là nên hỏi bản thân cô hay sao? Mấy thứ như quan hệ nhân duyên này cần phải nói ra sao?

Đương nhiên giáo viên không hổ là giáo viên, dùng tình cảm động lòng người, dùng lý trí để người khác hiểu, hy vọng cô ta hiểu và đừng càn quấy nữa, còn phải nghiêm túc nói xin lỗi mọi người, nếu không chuyện này thật sự phải làm lớn hơn trong quá khứ.

Cố tình La Hoài Ngọc không chịu, phảng phất như hôm nay không đạt được kết quả mình muốn thì sẽ không bỏ qua.

Lúc này tâm trạng của mọi người là giống như xem một bệnh nhân tâm thần biểu diễn vậy, đặc biệt là lãnh đạo và các giáo viên của trường học, nét xấu hổ trên gương mặt bọn họ thể hiện ra rất rõ ràng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Quý Thần Nham một cái, đặc biệt không muốn thừa nhận đây là học sinh của trường học bọn họ.

Mạnh Vận Kiệt đợi một lúc, nhìn thấy Quý Tử Thư gật đầu với mình thì đột nhiên nói: “Thưa các thầy cô, em có chuyện muốn tố cáo.”

“Chuyện gì vậy?”

“Lúc bạn học La Hoài Ngọc đến báo danh, trên thư thông báo ghi tên là La Thu Mai, nhưng cô ta tên là La Hoài Ngọc, em nghi ngờ cô ta mạo danh thay thế người khác.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 413


Cậu nói xong cả văn phòng im lặng trong chớp mắt.

“Cậu nói bậy.” La Hoài Ngọc lập tức hoảng loạn giải thích,”Hoài Ngọc là nhũ danh của tôi, nhưng tên trên giấy khai sinh của tôi là La Thu Mai.”

Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua Đường Xuân Kiều, cô chỉ rũ mắt lắc lắc đầu.

Mạnh Vận Kiệt tiếp tục nói: “Hôm qua tôi và bạn Doãn đưa cậu đến bệnh viện, cậu còn uy h**p chúng tôi không được nói lung tung, nói chú của cậu là lãnh đạo của trường học, nếu không thì sẽ đuổi học chúng tôi.”

Quý Thần Nham nghe được mấy lời này thì lập tức nhíu mày lại, Quý Tử Thư đã kể toàn bộ sự việc cho mình vào tối hôm qua, nhưng anh vẫn nghe như thể đây là lần đầu tiên, rồi nhìn lướt qua giáo viên đang ngồi.

Mọi người bị nhìn đến mức đỉnh đầu đổ cả mồ hôi lạnh.

Giáo viên chủ nhiệm trực tiếp phủ nhận: “La Hoài Ngọc đang nói dối.” Mấy thứ này không thể nói đùa được.

Thật ra Quý Thần Nham không quan tâm La Hoài Ngọc có họ hàng gì ở trong trường học, điều mà anh quan tâm là có việc người khác đi thay thật sao? Đây cũng là mục đích hôm nay anh đến.

Tối hôm qua khi Tử Thư nói ra suy đoán của bản thân thì anh cũng suy nghĩ một chút, cảm thấy cần phải điều tra kỹ chuyện này.

Đây là kỳ thi đại học đầu tiên diễn ra sau mười năm, biết bao nhiêu người tranh thủ nắm lấy cơ hội này để đổi đời.

Lãnh đạo đã đưa ra chỉ thị ở trong hội nghị, kiên quyết không thể để xảy ra vấn đề gì trong giáo dục, các trường cao đẳng và đại học đóng vai trò là nguồn cung cấp nhân tài cho bọn họ, cần phải thực hiện một cách công bằng nghiêm minh.

Nếu ngay cả giáo dục cũng không công bằng, thì tương lai phải dựa vào ai?

“Chắc hẳn trường học nên điều tra chuyện mà bạn học lúc nãy báo cáo.”

La Hoài Ngọc không nghĩ đến chiêu thức từ trước đến nay đều hữu dụng của bản thân lại không áp dụng được, không chỉ không áp dụng được mà còn bị trường học điều tra.

Trường học cũng không dám chậm trễ, bộ trưởng bộ giáo dục tự mình đến đây đốc thúc việc này.

Còn phái người đến nơi La Hoài Ngọc đang theo học để điều tra.

Ở niên đại này việc đưa tin của bộ kỹ thuật phải phụ thuộc vào một hệ thống chưa hoàn thiện, tin tức lạc hậu, chỉ cần chú ý cẩn thận một chút thì trên cơ bản có thể điều tra ra vấn đề ngay.

Đúng thật là La Hoài Ngọc đã mạo danh để người khác thay thế, nhưng mà không phải đi trộm, mà là dùng tiền mua.

Người được thuê kia nói đến cùng cũng không có liên quan gì đến La gia, bởi vì người vợ vừa mới cưới sinh cho anh ta một đứa con trai, dưới sự khuyến khích của vợ mới anh ta cho rằng con gái không cần phải học nhiều như thế, nhân lúc còn trẻ rồi gả chồng thì may ra có thể nhận được nhiều lễ hỏi hơn.

Cho nên khi ba La Hoài Ngọc liên lạc với anh ta, sau khi anh ta nhận 500 đồng tiền lập tức chôn vùi tương lai của đứa con gái.

Không còn mẹ, còn bị ba bán đi, cô gái kia thấy công an và trường học đi tìm mới biết bản thân vốn dĩ bị đứng chót bảng, là do bị người khác đổi điểm.

Bởi vì chuyện của La Hoài Ngọc, mà cả nước lại tiến hành thực hiện điều tra trên diện rộng.

Khương Tuệ Ninh nhớ rõ năm đó cô cũng từng đọc qua tin tức này, trong kỳ thi đại học đầu tiên sau mười năm đã từng diễn ra cuộc điều tra, nhưng thuộc về phạm vi nhỏ, lúc này lại mở rộng hơn, hi vọng có thể giúp được nhiều người hơn.

Sau khi điều tra thì đúng thật phát hiện không ít trường hợp như thế, trường học của các cô ngoài trừ La Hoài Ngọc còn có ba người nữa.

Hơn nữa vị lãnh đạo mà La Hoài Ngọc nói là họ hàng của mình thật ra cũng là lời nói dối, người cũng không phải công nhân trong trường, mà là nhân viên bên ngoài nhà ăn.

Dựa theo số tin tức từ trước đến nay mà anh ta biết được đã lừa không biết bao nhiêu tiền của La gia, ngay cả việc mua người thi giùm cũng là chủ đích của anh ta.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 414


Ba của La Hoài Ngọc là phó xưởng dệt quốc doanh, mấy năm nay ỷ vào vị trí này mà vớt được không ít tiền, nhân lúc đang tra xét việc mua người thi giùm cũng điều tra luôn cả công việc của ông ta.

Thậm chí ông ta còn tự mình sắp xếp người trong nhà vào xưởng làm việc, vì người trong nhà mà chiếm lợi…

Điều tra hết sạch bách.

Chờ đến khi sự việc kết thúc viên mãn thì cũng đã gần một tháng.

Bởi vì chuyện này mà Quý Tử Thư và Khương Tuệ Ninh không tham gia vào khóa lao động.

Ký túc xá của các cô cũng biết người mà Khương Tuệ Ninh gả là ai, cũng không biết Quý Tử Thư là con riêng của cô.

Nhưng mà không ngoài dự đoán, quan hệ giữa hai phòng càng ngày càng tốt.

Chuyện của ba mẹ Doãn Đào cũng giải quyết rất nhanh, sau khi chính thức hạ màn, thì cậu định khi nghỉ hè sẽ dời mồ của ba mẹ về nhà an táng với em gái.

Khương Tuệ Ninh biết không bao lâu nữa sẽ bắt đầu phát lại tiền lương bổ sung cho những người năm đó, gần đây Quý Thần Nham đang bận bịu chuyện này, phải công bố trong hội nghị cuối năm.

Đương nhiên cuối năm không chỉ bao gồm chuyện đó, mà còn đưa ra chỉ thị cho những sự kiện trọng đại mở đầu cho một kỷ nguyên mới.

Thật ra Quý Thần Nham cũng không có nhiệm vụ gì, nhưng mở họp hoài không hết, thường xuyên về nhà vào lúc nửa đêm.

Năm trước chuyện của ba Khương Tuệ Ninh đã được giải quyết, trước kia có Quý Thần Nham giúp, tuy rằng không xảy ra bất cứ vấn đề gì, nhưng không thể khôi phục danh dự của bản thân.

Bây giờ khôi phục được danh dự, trường học vốn định mời ông quay về cao trung, kết quả vì sự cải cách trong giáo dục mà bản báo cáo kia bị gửi đến cục giáo dục Nam Thành.

Xem như được thăng chức, Khương Kiến Dân luôn có cái nhìn độc đáo của bản thân trong giáo dục.

Nhưng mà ba càng ngày càng bận bịu, vốn đang dự định sẽ sang đây thăm cháu gái, kết quả đành phải gác lại.

Gần đây Quý Tử Thư cũng bắt đầu bận rộn, không biết đang bận chuyện gì.

Hai đứa em đã bắt đầu nhớ anh trai, hôm nay hiếm có dịp Quý Tử Thư không đi ra ngoài, tan học thì lập tức đi về nhà với Khương Tuệ Ninh, trong tay vẫn ôm một chồng tài liệu thật dày, chắc hẳn vẫn đang bận.

Đường Đường và Điềm Điềm không hề ngó ngàng đến mẹ, lập tức nhào vào lòng ngực của anh trai không chịu buông tay.

“Đến đây chơi với mẹ, anh trai đang bận.” Khương Tuệ Ninh bắt đầu dỗ hai nhãi con.

Điềm Điềm lắc đầu như cái trống bỏi,”Không muốn, con muốn chơi với anh.”

Đường Đường cũng nói: “Anh trai chơi với tụi con.”

Không thể nói đạo lý với trẻ con, Khương Tuệ Ninh trầm mặt xuống muốn dọa hai nhãi con này, kết quả Quỷ Tử Thư nói: “Không có việc gì, để con chơi với hai đứa.”

Hai nhãi con nghe anh trai nói thế thì rất vui, nhưng mà Quý Tử Thư bắt đầu đề xuất yêu cầu,”Anh trai phải chuẩn bị tài liệu, hai em giúp anh trai được không?”

“Được đó, được đó.” Hai chị em gật đầu.

Mấy đứa nhỏ sắp hai tuổi nói chuyện rất nhanh nhẹn, nhưng mà Khương Tuệ Ninh không biết chúng nó có thể giúp gì, không làm phiền là tốt lắm rồi.

Nhưng mà Quý Tử Thư đã nói như thế thì cô cũng không nhiều lời, ai bảo hai chị em rất quấn anh trai.

Hôm nay ba mẹ chồng không có ở nhà, có Quý Tử Thư trông hai đứa, Khương Tuệ Ninh đi vào trong bếp nấu cơm cho mấy đứa.

Khi cô ở nhà thì cô luôn tự nấu cơm cho con, hôm nay định làm băm chút thịt vụn trộn với cơm cho hai bé.

Hai chị em không đến nỗi kén ăn nhưng không chịu ăn nấm xào, cho nên để cân đối dinh dưỡng cho hai đứa Khương Tuệ Ninh đã tốn không ít công sức.

Nấm hương và cà rốt thì dì Lưu đã rửa sạch sẽ, cô đi vào trong bếp rửa sạch tay rồi xắt cà rốt và nấm hương thành từng miếng đặt lên bếp nấu chín, thịt heo thì cô không băm mà cắt nát từng miếng.

Sau đó lại trộn tinh bột nước tương và nước để làm nước sốt.

Cà rốt và nấm hương sau khi được nấu chín thì vớt ra cắt thành từng miếng nhỏ.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 415


Cho ít dầu vào chảo rồi thêm ít hành khô xào lên cho thơm, cộng thêm nước khổ qua đỏ, múc thịt vào rồi tiếp tục xào, thẳng đến khi ngửi thấy mùi thơm thì bỏ cả nấm hương và cà rốt sau khi thấy vừa chín tới thì thêm nước sốt đã pha vào là hoàn thành.

Còn chưa mở nồi là đã ngửi được mùi thơm.

Cơm thì dì Lưu đã nấu, đủ dẻo đủ mềm, từng hạt dính dính căng tròn.

Khương Tuệ Ninh múc mỗi đứa một chén cơm, múc nấm hương xào thịt bò đã làm lên trên, ngay cả bản thân cô cũng không nhịn được muốn ăn một muỗng.

Tràn đầy cảm giác thành tựu.

Hai đứa nhóc đã quấn lấy anh trai ở bên ngoài, nhưng anh trai rất bận cứ cúi đầu đối chiếu tài liệu với tin tức.

Hai chị em cũng rất hiểu chuyện, không quấy rầy nữa, nhưng không biết tìm gì để nói, khi Khương Tuệ Ninh bưng cơm ra ngoài thì vừa khéo nhìn thấy Điềm Điềm chống cằm nhìn Quý Tử Thư,”Anh hai, em đáng yêu không?”

Quý Tử Thư giương mắt nhìn thoáng qua, gật đầu “Có” một tiếng.

“Vậy anh hai, anh có thích tụi em không?”

Quý Tử Thư đang bận nhưng không thể không dừng việc trong tay lại, nha đầu nhỏ nâng mặt hỏi rất nghiêm túc, đồng tử đen nhánh tỏa sáng có thể nhìn thấy bóng dáng phản ngược của bản thân bên trong.

“Rất thích.”

“Nhưng anh hai không nói chuyện với tụi em.”

“Đã rất lâu rồi tụi em không được gặp anh.”

Lời nói mềm mụp lại nũng nịu, lúc này Quý Tử Thư mới nhớ đến gần đây rất bận, nên hình như không quan tâm đến hai đứa em gái nhiều lắm.

Trước kia khi hai nhóc chưa sinh ra cậu cứ luôn miệng nói sẽ chăm sóc cho hai em gái thật tốt, đồng hành với hai đứa, kết quả bận bịu quá nên hình như đã quên mất.

Bây giờ rốt cuộc cậu cũng hiểu cho ba hơn đôi chút rồi.

Đơn giản là dọn dẹp sách vở tài liệu, duỗi tay ôm lấy hai đứa nhóc.

“Thật xin lỗi, gần đây anh trai bận quá, từ hôm nay trở đi chắc chắn anh sẽ về nhà đúng giờ với hai đứa mỗi ngày.”

Trên cơ bản xem như hai đứa nhóc được Quý Tử Thư nuôi lớn, cho nên có tình cảm rất tốt với anh trai, hơn nữa tuổi lại nhỏ nên chỉ cần xảy ra chút thay đổi thì hai đứa sẽ giận nhau ngay.

Cho nên vì để đền bù cho hai đứa Quý Tử Thư cố ý ngủ chung với hai nhóc đêm nay.

Hai nhãi con rất phấn khởi, còn nói phải kể chuyện cổ tích cho anh trai, dỗ anh trai ngủ.

Ngày mai được nghỉ, Khương Tuệ Ninh cũng không ngăn cản.

Đêm nay Quý Thần Nham về khá sớm, nhưng mà lúc bước chân vào nhà cũng đã hơn 8 giờ.

“Anh ăn cơm chưa?” Khương Tuệ Ninh thấy anh về lập tức đi vào trong phòng ngủ.

Quý Thần Nham gật gật đầu,”Ăn rồi, hai chị em đâu?”

“Đêm nay ngủ với Tử Thư.”

Quý Thần Nham đi vào phòng đóng cửa lại, kéo Khương Tuệ Ninh sang hôn một cái rồi mới nói: “Tính ra thằng bé vẫn còn thời gian chơi với hai nhóc.”

Khương Tuệ Ninh hỏi: “Gần đây Tử Thư đang bận chuyện gì?”

“Nhận một nhà máy, đang bận giải quyết chuyện trong xưởng.”

“A? Nhận nhà máy gì?”

“Sữa bò.”

Theo lời Quý Thần Nham thì Khương Tuệ Ninh mới biết được hóa ra nhà máy sữa ở vùng ngoại ô do nhà nước điều hành là một thí điểm kinh tế, từ việc tái sử dụng cấu trúc do nhà nước điều hành.

Đầu năm đã có danh sách được đưa ra, người đảm nhiệm tiếp theo là Quý Tử Thư, sau này xưởng sữa sẽ là sản nghiệp của anh.

Tái cơ cấu của nhà nước sẽ được bắt đầu từ năm nay, tương lai sẽ trở thành xu thế, nhưng mà lúc đầu rất khó đột phá.

Đừng nói một cái xưởng lớn hơn trăm ngàn người như thế, một nhà khách bình thường cũng có một đống đống chuyện.

Khó trách gần đây Quý Tử Thư lại bận như thế, ngoại trừ lúc đi học thì trên cơ bản chẳng thấy người đâu.

Khương Tuệ Ninh ngẫm lại bản thân cũng nên làm chuyện gì đó, nếu không trong điều kiện thuận lợi như thế này mà không làm gì thì thật có lỗi với bản thân, nhưng cô nhớ rõ mấy năm nay khi bắt đầu có rất nhiều dự án tái cơ cấu thất bại, định hỏi Quý Thần Nham một chút.

“Quý Thần Nham, gần đây có phải có rất nhiều đơn vị thí điểm được đưa ra đúng không, nếu không thì em cũng đảm nhiệm một cái?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 416


“Em định làm gì?” Quý Thần Nham ngồi ở trên sô pha nhỏ, duỗi tay ôm lấy cô ngồi trên người mình, nhìn cô nghiêm túc hỏi.

“Cũng đảm nhiệm một nhà máy nào đó.”

Tuy rằng Quý Thần Nham không tán đồng hoàn toàn, nhưng không phủ định trực tiếp, đầu tiên một xưởng quốc doanh to như thế không phải nói làm là làm được ngay, nếu tái cơ cấu thì phải suy xét lợi nhuận tổn thất, nếu giải quyết được những việc này thì chuyện còn lại là có sáng tạo.

Vì sao phải tái cơ cấu, là do mọi người không sáng tạo, mấy thứ kia vạn năm không thay đổi, thì dần dần sẽ mất đi chỗ đứng trong thị trưởng.

Những việc này nói tiếp thì vẫn nói được, nhưng bắt tay vào làm là phải giải quyết một công trình rất lớn.

Anh cảm thấy tình trạng bây giờ của Khương Tuệ Ninh nên học trước rồi lại suy xét những vấn đề khác.

Nếu không có khả năng cô sẽ lo liệu không hết.

“Ngoan, em cứ học trước đi rồi suy xét đến những việc đó, bây giờ những đơn vị thí điểm mới thử nghiệm, có thể thành công hay không thì vẫn chưa biết, vẫn đang thử nghiệm liệu con đường này có thành công hay không cộng thêm tính lâu bền nữa.” Bây giờ cô bắt tay vào làm rất dễ trở thành pháo hôi.

Dù có tiêu tiền thì vẫn không thể đảm bảo nhà máy vận chuyển bình thường, rất có khả năng mất sạch tiền.

Khương Tuệ Ninh nghe anh nói thế, trong lòng cũng tạm dừng ý định này, xem ra quỹ đạo này hình như sẽ không thay đổi, cô vẫn nên từ từ, không vội.

Quý Thần Nham thấy cô nghe lời gật đầu, nghĩ gần đây bản thân hình như rất bận, cảm thấy cô không ai bầu bạn nên định kiếm chuyện để làm, lập tức hỏi: “Tuệ Tuệ có phải cảm thấy rất nhàm chán hay không?’

Cô lắc đầu vì thấy chán cũng không phải, thật ra chỉ thuận miệng hỏi việc này, dù sao cô cũng không thiếu tiền, nói đến thiếu tiền cô nhớ đến trong tay mình còn đang nắm giữ một quặng ngọc thạch,”Quý Thần Nham khi nào quặng nhà chúng ta có thể bắt đầu đào?”

“Không nóng nảy, đợi thêm mấy năm nữa.”

“Ở bên Tây Bắc đúng không.”

“Đúng thế, sao sợ bị người khác trộm à?” Quý Thần Nham nhớ đến khi bản thân vừa tặng cho cô một mỏ quặng thì cả người cô lập tức nôn nóng, ngủ cũng ngủ không được, thậm chí còn sợ bị người khác trộm.

“Đương nhiên rồi, đó đều là bảo bối của em.” Khương Tuệ Ninh thành thật gật đầu.

“Đừng sợ, xung quanh có người đóng quân, nếu em sợ thì chờ đến khi em nghỉ hè chúng ta sang đó một chuyện, để em yên tâm.” Mùa hè anh cần phải đi Tây Bắc để kiểm duyệt công việc, đến lúc đó có thể dẫn Khương Tuệ Ninh theo, hơn nữa phong cảnh bên kia rất đẹp, đã hứa với cô sẽ dẫn cô đến sa mạc xem mặt trời mọc.

“Được chứ?”

“Đương nhiên là được, đến lúc đó anh dẫn em đến sa mạc cưỡi lạc đà, ngắm sao xem mặt trời mọc.”

“Oa, chúng ta đây là đang yêu thêm lần nữa sao?” Mấy thứ đó giống như tiêu chuẩn của việc yêu đương.

Mấy lời này thật ra lại nhắc nhở Quý Thần Nham, anh và Khương Tuệ Ninh quen nhau thì trực tiếp kết hôn luôn, thậm chí hai người chưa từng hẹn hò làm quen.

Tuy rằng bọn họ yêu nhau, nhưng hình như chưa từng cho cô một hôn lễ đúng dạng, cũng không theo đuổi cô một cách nghiêm túc, chưa bao giờ cho cô những cảm nhận tốt đẹp của tình yêu.

Sau này nhắc lại những việc đó liệu có tiếc nuối hay không?

Đám cưới chắc chắn không thể tổ chức, nhưng hẹn hò thì vẫn làm được.

“Ừ, đồng ý không? Tuệ Tuệ anh theo đuổi em một lần nữa được không?”

“Được nha.” Khương Tuệ Ninh gật đầu,”Nhưng mà tiên sinh Quý nếu ngài muốn yêu đương với tôi, thì chúng ta phải bảo trì khoảng cách trước, rồi ngài đến theo đuổi tôi.”

“Anh phải làm cho tôi, em mới đồng ý sự theo đuổi của anh, anh đành phải chờ đến khi em đồng ý thì anh mới có thể hôn em, ôm em rồi làm cái gì đó.” Khương Tuệ Ninh sợ anh không đồng ý, lập tức bổ sung thêm một câu: “Đại trượng phu nhất ngôn kỳ xuất, tứ mã nan truy, không thể lật lọng được.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 417


Quý Thần Nham cảm thấy bản thân đã tự vác đá nện chân mình, vì sao anh lại đề nghị chuyện này.

Nhưng mà vẫn cắn răng nói: “Được.” Vốn dĩ thời gian một tháng của anh phải ngắn lại thành một ngày.

Khương Tuệ Ninh bắt đầu chơi xấu, bởi vì đặt chân lên người anh, bắt đầu dùng mũi chân cọ từng chút từng chút trên đùi anh.

Anh cúi đầu nhìn cô, tóc dài xõa tung trên vai, làn da trắng nõn dưới ánh đèn tựa như ngọc, bởi vì dựa nửa người lên sô pha, bả vai hơi trầm xuống, áo ngủ rộng thùng thình hơi tuột xuống, dưới xương quai xanh bắt mắt là ngực trắng nõn.

Hai chân trần trùi triền qua triền lại trên người anh, kiểu ăn đậu hủ.

Hầu kết anh động đậy, bị cô trêu chọc đến mức thái dương căng đau, đã cảm thấy miệng khô lưỡi khô, duỗi tay nhéo cẳng chân đang cọ trên đùi anh.

“Tiên sinh Quý, em còn chưa đồng ý, anh không được chạm vào em.” Khi Khương Tuệ Ninh nói chuyện này giữa hai hàng lông mày còn để lộ sự vui sướng, giống như một chú hồ ly cho rằng đã thực hiện được mục đích của mình.

Quý Thần Nham nắm chặt lấy cổ chân của cô trực tiếp kéo người xuống dưới thân mình, cúi đầu cắn cô một ngụm cách lớp quần áo mỏng rồi mới nói: “Em động tay trước, anh nhận thì không tính là phạm quy.”

Đột nhiên anh hành động làm cho Khương Tuệ Ninh sợ đến mức kêu lên một tiếng,”Anh chơi xấu, đã hứa sẽ yêu đương trước.”

“Không đùa nữa, buổi tối làm chuyện vui sướng không đẩy lùi tiến độ yêu đương ban ngày đúng không?”

Khương Tuệ Ninh nghĩ nghĩ, hình như có đạo lý, cô thế mà lại không phản bác gì.

Kể từ khi kì thi đại được được khôi phục lại vào năm ngoái, các câu lạc bộ trong trường cũng bắt đầu từ từ được hoạt động trở lại sau khi bắt đầu khai giảng.

Khương Tuệ Ninh thì không có hứng thú, nhưng Đường Xuân Kiều thì xin vào câu lạc bộ văn học, Phan Phỉ Phỉ và Ôn Lê thì vào nghiên cứu kinh tế.

Cuối cùng Khương Tuệ Ninh cũng chỉ có thể ngẫu nhiên chọn nghiên cứu kinh tế.

Sau khi báo danh xong thì Ôn Lê nói: “Ninh Ninh, tôi cảm thấy cậu có thể báo danh vào bên vũ đạo, cậu khiêu vũ nhất định sẽ rất đẹp, cơ thể cậu lại vô cùng mềm dẻo như vậy.”

Phan Phỉ Phỉ liếc mắt nhìn Khương Tuệ Ninh một cái xong cũng đồng ý gật đầu, Khương Tuệ Ninh không tính là thấp, dáng người lại tinh tế, nhớ lại lúc nào các cô ấy biết cô đã có hai đứa nhỏ thì không nhịn được kinh ngạc một chút, lúc mới gặp còn cho rằng cô vẫn là một cô gái nhỏ, ai ngờ đã là mẹ rồi.

Làm mẹ mà dáng người còn có thể tốt như vậy, không học khiêu vũ thật là đáng tiếc.

Khương Tuệ Ninh gượng cười ha ha hai tiếng,”Không thích khiêu vũ.” Cô không chỉ không thích khiêu vũ, mà bất cứ một loại vận động thể dục nào thì cô cũng không thích.

Cô cảm thấy rất là kỳ lạ, thân thể cô cũng tính là khá dẻo dai, nhưng tứ chi lại vô cùng không phối hợp, việc sử dụng tay chân trong huấn luyện quân sự thì thấy rất dễ dàng, nhưng khi còn nhỏ cô bị đưa đi học múa cổ điển, giáo viên ở đó đều không có cách nào dạy được cô, nên đành phải đưa cô đến ban mỹ thuật bên cạnh.

Từ đó về sau Khương Tuệ Ninh liền không dính líu đến mấy loại hình này.

Ba người đang đi thì đột nhiên phía trước truyền đến một loạt âm thanh tranh chấp, Ôn Lê “Hả” một tiếng vừa muốn nói thì đã bị Phan Phỉ Phỉ túm tay kéo đến phía bên kia của cây cột đá.

“Là Doãn Đào.” Ôn Lê nhỏ giọng nói.

Khương Tuệ Ninh đương nhiên cũng biết là Doãn đào, chỉ là không quen biết cô gái đang đứng đối diện cậu ta kia.

“Hai người bọn họ có phải là đang yêu nhau không?” Ôn Lê nhiều chuyện tò mò, đối với chuyện này lòng hiếu kỳ của cô ấy cũng không hề kém Khương Tuệ Ninh.

Phan Phỉ Phỉ lại nói: “Không thể nào, cô gái kia đã kết hôn rồi.”

“Sao cậu lại biết? Cậu quen cô gái kia à, là bạn học cùng trường chúng ta sao?” Khương Tuệ Ninh và Ôn Lê cùng nhìn về phía Phan Phỉ Phỉ.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 418


Tính cách của Phan Phỉ Phỉ có hơi lạnh lùng, ngày thường không thích nói chuyện, lại mạnh mẽ, như là tính cách của một người con trai vậy.

Không giống như Ôn Lê và Khương Tuệ Ninh ngày nào cũng ríu rít nói chuyện, Khương Tuệ Ninh còn đỡ, bởi vì bình thường cô sẽ về nhà ngủ, vì vậy trừ bỏ phòng của mình ra, thì cô cũng không quá quen thân với những phòng khác ở ký túc xá.

Ôn Lê thì khác, những bạn ở phòng xung quanh cô ấy cũng đều quen biết, nếu nói là tất cả những chuyện liên quan đến các phòng ngủ bên cạnh cô ấy đều biết thì cũng không phải là nói quá.

Nhưng ngay cả Ôn Lê cũng không quen người này, mà Phan Phỉ Phỉ lại không chỉ quen biết mà còn biết là người đó đã kết hôn rồi?

Phan Phỉ Phỉ bị các cô nhìn có chút tê dại da đầu, không được tự nhiên nên cô liền gãi nhẹ đầu nói: “Nghe thấy người ta nói, tôi cũng không quen.”

Ôn Lê và Khương Tuệ Ninh liếc nhìn nhau không nói chuyện, Phan Phỉ Phỉ là người địa phương, cô quen người thì hẳn là người ở nơi này thì phải.

Doãn Đào kia sao lại quen biết, một cô gái đã kết hôn rồi.

Ba người đứng ở phía sau cột đá, tạm thời không đi về phía trước.

Phía trước là hai người đang tranh chấp ngày càng kịch liệt, thậm chí còn nói đến chuyện yêu hay không yêu.

Ba người nói thật đúng là có chút đứng ngồi không yên, nếu biết hai người kia đang yêu nhau thì cũng được, nhưng vừa rồi lại nghe Phan Phỉ Phỉ nói cô gái kia đã kết hôn.

Nếu Doãn Đào và cô ta có mối quan hệ nam nữ bất chính, nếu thời đại này còn bị người ta báo cáo thì chắc hẳn là sẽ bị khai trừ nhỉ?

Thật ra cô cũng không muốn nghe loại chuyện này, nhưng bởi vì mối quan hệ của Quý Tử Thư, hai người có quan hệ vô cùng tốt, xem như là ở đại học quen biết được một người bạn tốt.

Nên cô cũng không biết phải nói như thế nào.

Đặc biệt là Khương Tuệ Ninh, cô biết là hoàn cảnh của nhà Doãn Đào, chiếc mũ mà cha mẹ cậu ta bị chụp là được Quý Thần Nham giúp đỡ nên mới nhanh chóng được gỡ xuống.

Lúc này nếu là bởi vì những việc này mà ảnh hưởng đến bản thân mình thì thật không đáng giá.

“Sớm biết như vậy chúng ta không nên đi đường tắt, nhưng đây là con đường duy nhất mà đi đến nhà ăn chúng ta phải đi qua, bụng tôi rất đói rồi, hai người này khi nào mới cãi nhau xong?” Ôn Lê gian nan giữa việc lựa chọn nghe náo nhiệt tiếp và đi ăn cơm.

“Chúng ta đi ngược lại về đường lớn đi.” Phan Phỉ Phỉ lúc này cau mày thật chặt, nhìn về đôi nam nữ ở nơi xa xa kia liếc mắt một cái, phảng phất nhìn là đang nhìn kẻ thù vậy.

“Xa quá đi.” Ôn Lê cũng không muốn đi,”Không thì chúng ta cứ thể đi qua thôi.”

“Không được.” Phan Phỉ Phỉ kiên quyết không đi qua.

“Vì sao, chúng ta chỉ là đi ngang qua thôi mà.” Ôn Lê khó hiểu nhìn về phía Phan Phỉ Phỉ, vừa rồi Phỉ Phỉ nhìn về phía hai người kia liền phản ứng vô cùng mạnh.

Như là nhìn thấy bọn họ thì vô cùng sợ hãi, thật ra không cần phải kiêng dè như vậy, tuy rằng quen biết thì chẳng lẽ các cô không thể đi đường này sao?

Khương Tuệ Ninh không nói chuyện, thấy Phan Phỉ Phỉ kiên trì như vậy xong lại nghĩ thoáng qua về Doãn Đào nên nói,”Chúng ta đi ngược lại đường kia đi.”

Ôn Lê khó hiểu nhìn hai người, ba người vừa mới xoay người thì liền nghe thấy giọng nói của Doãn Đào.

“Bạn học Khương, bạn học Ôn.” Cậu ta như là bỗng nhiên phát hiện ra các cô, lúc gọi các cô thì cũng nhanh chân đi lại gần.

Doãn Đào rất cao, diện mạo lại thiên về kiểu hào hoa phong nhã, lại làm việc ở nông thôn, nhưng nhiều năm như vậy cũng không thể cởi được vẻ phong độ cùng trí thức trên người cậu ta.

Ngày thường khi nói chuyện thì luôn bình đạm không nhanh không chậm, nhưng hôm nay như là có chút gấp, nhanh chóng chạy đến muốn ngăn cản các cô rời đi.

Khi cậu ta đến đây thì nhìn thấy Phan Phỉ Phỉ, sau đó lại kêu lên một tiếng,”Bạn học Phan.”

Phan Phỉ Phỉ liếc cậu ta một cái, sau đó phớt lờ cậu ta, sắc mặt cũng nhàn nhạt.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 419


Ôn Lê luôn nhìn chằm chằm nhưng không phát hiện ra có gì bất thường, nhưng thật ra Khương Tuệ Ninh lại phát hiện ra hình như hai người đó có chút khác với thường ngày.

“Ban học Doãn.” Khương Tuệ Ninh và Ôn Lê cười nhẹ đáp lại.

“Mọi người là đang muốn đi đến nhà ăn ăn cơm à?”

“Đúng vậy, đang định đi qua.” Ôn lê nhìn thoáng qua chỗ cô gái vừa rồi đã đi khỏi.

“Cùng nhau đi đi.”

Doãn Đào tự nhiên đi đến bên cạnh Phan Phỉ Phỉ, kết quả vừa đi đến thì Phan Phỉ Phỉ liền đi vòng qua bên cạnh Khương Tuệ Ninh, sau đó khoác tay cô.

Nếu nói là hai người bọn họ không có gì thì Khương Tuệ Ninh chắc chắn không tin, bốn người vừa đi đều có suy nghĩ của riêng mình, trừ bỏ Ôn Lê trong lòng chỉ nghĩ đến đồ ăn ở nhà ăn.

“Người vừa rồi là hàng xóm trước kia của tôi.” Doãn Đào bắt đầu tự mình lên tiếng giải thích trước.

Lúc này Ôn Lê mới nghĩ đến chuyện xảy ra vừa nãy, cũng không có ý gì hỏi: “Bạn học Doãn, cậu và người hàng xóm vừa rồi của cậu đang yêu nhau sao? Cô ấy đã kết hôn rồi, cậu có biết không?”

Thời buổi này mọi người đối với mối quan hệ nam nữ vô cùng cẩn thận, đặc biệt là các cô, người đã thi đỗ đại học, lại càng phải cẩn trọng hơn.

Ôn Lê không có ý gì, lại coi cậu ta là bạn bè nên mới liền hỏi như vậy, cũng không có kiêng kỵ điều gì.

“Không, không có.” Doãn Đào khẩn trương duỗi tay ra đẩy đẩy kính mắt, nói: “Tôi và cô ta không có yêu nhau.”

“Tôi và cô ta chỉ là hàng xóm, hôm nay cô ấy tìm tôi là muốn nhờ tôi giúp đỡ.”

Theo như Doãn Đào nói người hàng xóm này của cậu ta đã kết hôn từ mấy năm trước, nhưng bởi vì luôn nghĩ đến chuyện đi học, sau khi kết hôn vẫn luôn không muốn sinh em bé, năm trước sau khi khôi phục thi đại học thì cũng đã thi đỗ trường sư phạm bên cạnh.

Mấy năm nay tiền lương của hai vợ chồng đều nằm trong tay của người đàn ông kia, cô ta cũng không hỏi đến.

Ai ngờ sau khi cô ta thi đại học xong, cô ta muốn lấy một ít lộ phí từ người đàn ông kia, thì người đàn ông nói hãy đi vay hay mượn người khác đi.

Bởi vì phải nhanh chóng đi đăng ký đi học nên cô ta cũng không hỏi nhiều, mấy ngày hôm trước nhà mẹ đẻ viết thư cho cô ta, nói người đàn ông kia đã sớm có người bên ngoài, đó là một người quả phụ trẻ tuổi sống ở một đại viện.

Hơn nữa bây giờ cái người quả phụ kia còn đã có thai đứa nhỏ, nên người hàng xóm của Doãn Đào muốn ly hôn, nhưng người đàn ông kia lại muốn tiền của cô ta, nếu không sẽ không đồng ý ly hôn, thậm chí còn đe dọa cô ta là nếu không đưa tiền ra thì sẽ làm loạn ở trường học, nói cô ta ở trường học ngoại tình, yêu đương lăng nhăng nên mới muốn ly hôn.

“Bạn học Doãn, hình như có chút không đúng, dù sao cô ta cũng là một sinh viên, sao có thể bị loại chuyện này tùy tiện uy h**p một chút là sẽ bị hù dọa được?” Lại nói người làm loạn ở bên ngoài là chồng cô ta, vậy cô ta sợ cái gì?

Khương Tuệ Ninh nói xong thì ba người còn lại đều đồng loạt nhìn về phía Doãn Đào.

Điều đó làm Doãn Đào cũng có một ảo giác là cậu ta đang nói dối.

“Bên ngoài cô ấy cũng có người.” Doãn Đào nói.

Ba người:…

“Không phải là cậu chứ?” Ôn Lê từ trước đến giờ luôn là kiểu nghĩ cái gì thì nói cái đó ra luôn.

Doãn đào nhanh chóng lắc đầu,”Không phải, không phải tôi.”

“Không phải cậu thì cô ta đến tìm cậu làm gì? Vừa rồi không phải nói cái gì yêu mới không yêu sao?” Khương Tuệ Ninh cảm giác Phan Phỉ Phỉ nắm lấy cánh tay cô càng ngày càng chặt lại, và hỏi lại vấn đề mà mọi người đều đang quan tâm.

“Chuyện của cha mẹ tôi không phải vô cùng đặc biệt sao? Cô ta cho rằng tôi ở Bắc Kinh quen được một người quan chức to lớn nào đó, nên mới muốn nhờ tôi giúp, tôi không đồng ý, cô ta liền lấy chuyện trước kia ra nói.”

“Chuyện trước kia là chuyện gì?”
 
Back
Top Bottom