Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 430


“Hừ. Con người anh cũng thật là, chỉ cho quan quân đốt lửa mà không cho dân chúng thấp đèn.”

Khương Tuệ Ninh bị anh trói chặt, cô không thể động đậy hai tay, chỉ còn lại mái tóc dày có thể che đậy trên người mình.

Cô có cảm giác bản thân mình giống như một chú chuột nhỏ bị con mèo là Quý Thần Nham vờn lấy.

Nếu biết trước cô đã không làm tiếp mấy chuyện xấu xa này nữa rồi, làm thế nào cũng cảm giác mình bị thua thiệt.

Nhưng từ trước đến nay, sự lợi hại của cô đều nằm ngoài miệng, Quý Thần Nham có hành vi khống chế cô, cô lập tức dùng ngôn ngữ chỉ trích anh.

Hoạt động ấm áp đã biến thành đại hội vạch tội lẫn nhau, anh nhìn cô, hỏi: “Tôi làm gì? Sao lại không cho phép dân chúng đốt đèn? Rõ ràng tên xấu xa là em đã bất ngờ cắn tôi, sao lúc này đã biến thành lỗi của tôi rồi?”

Anh nói rất đường hoàng, tựa như chuyện vừa rồi khiến anh rất thiệt thòi.

Giọng điệu giống như của một thầy giáo nghiêm khắc, đây rõ ràng là chuyện giữa vợ chồng, thế nhưng lời nói lại giống như thầy giáo đang giảng giải cho học trò hiểu bài toán phương trình hôm qua đã làm sai như thế nào.

“Em nào có… Anh, rõ ràng đây là chuyện khiến anh vui sướng.” Khương Tuệ Ninh cắn răng nói với anh. Sự xúc động trong nháy mắt khiến cô nói chuyện giống như không còn sức.

Người này thật sự ghê tởm, quả thực có thể trở mặt không quen biết ngay tức thì.

Sau đó lại cảm giác mình thật sự không có tiền đồ. Sau khi anh thế này thế kia với cô xong lại vẫn có thể trăng thanh gió mát nói chuyện không đâu, nhưng vì sao người xấu hổ không dám ngẩng đầu lên lại là cô.

Quý Thần Nham chớp mắt, hỏi: “Tôi vui sướng hay không làm sao em biết được? Trên sách còn viết mấy thứ này? Loại sách này có phải quá trọn vẹn rồi không??

“Anh vừa rồi… Hừ!” Khương Tuệ Ninh càng nói thì giống như càng nhỏ, nội dung của cuộc đối thoại cũng dần bị lệch đi, cô chỉ cảm thấy hiện tại mặt mũi mình rất đồi trụy. Cô đang làm gì thế này? Sao lại không biết xấu hổ mà đi thảo luận chuyện này với Quý Thần Nham.

Quý Thần Nham nghe cô nói xong cũng nhếch miệng lên cười rất không rõ ý, từ cổ họng đã tràn ra tiếng cười trầm thấp, hơi thở ấm áp càn rỡ phun lên bên trên gò má cô.

“Sách này rất lợi hại, đến việc vui sướng thế nào cũng được viết ra rất tỉ mỉ. Hay là Tuệ Tuệ nói cho tôi nghe xem, em còn gì nữa không. Nếu đã vui sướng thì không chỉ mỗi hình thức biểu hiện thế này, đúng không?”

Anh giống như người xấu đang dùng bánh kẹo hòng lừa gạt mấy đứa bé, ngoài ra còn dùng giọng nói rất nhẹ nhàng để dụ dỗ người bạn nhỏ ngây thơ lại tự cho mình là thông minh.

Dáng vẻ trêu chọc của anh không chút nào bớt phòng túng, giọng nói trầm thấp cũng khiến lỗ tai người ta phải run lên, cơn tê dại này giống như dây leo một đường từ màng nhĩ đến vị trí trái tim, sau đó theo nhịp đập của trái tim mà đưa đến toàn thân.

“Quý Thần Nham, anh không được trêu chọc em? Em không tin anh chưa từng xem.”

Cái người xấu xa này! Cô không muốn đùa giỡn với anh nữa.

Nhưng việc này đúng là rất oan cho Quý Thần Nham, trước kia anh không nhìn văn kiện thì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ còn dang dở nên đúng là anh chưa từng xem đến, trước giờ anh thật sự không có thời gian xem sách giải trí.

Lúc đó người thật sự mua quyển sách ấy cũng không phải anh, vì muốn mua quyển sách ấy phải có đủ điều kiện, nhất định phải là người đã đến tuổi kết hôn và phải có chức vị nhất định.

Anh đều có đủ tất cả tiêu chuẩn kia, chỉ duy nhất tuổi tác là không phù hợp nên anh không thể mua được.

Nhưng cụ thể thì quyển sách kia sao lại ở nhà anh thì anh không rõ lắm.

“Tuệ Tuệ, tôi thật sự chưa xem.”

“Còn giả vờ? Chưa xem sao anh biết như vậy?”

“Biết cái gì?” Anh cố ý hỏi.

Cô không thể nào là đối thủ của Quý Thần Nham.

Anh lại có thể chững chạc, đàng hoàng nói ra mấy lời lưu manh như vậy nhưng cô lại hoàn toàn không thể.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 431


Quý Thần Nham nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của cô xẹp xuống thì tâm trạng của anh trở nên tốt hơn, anh cúi xuống hôn cô. Anh không nói cho cô biết trên đời này sẽ không có người đàn ông nào là ngây thơ, nhưng nghiêm túc khắc chế được bất quá cũng chỉ vì chưa gặp được người mình thích. Nếu gặp được người khiến bản thân có thể động lòng người đàn ông sẽ tự động bộc lộ dã tính vốn có. Hơn nữa loại chuyện này căn bản đều dựa vào bản năng, không cần phải học tập.

“Em muốn đi ngủ.” Khương Tuệ Ninh thật sự không phải đối thủ của Quý Thần Nham, cô kéo chăn kín đầu mình bắt đầu chơi xấu.

“Muốn ngủ còn trêu tôi?” Gân xanh đã nổi đầy trên trán anh, con người đen như mực vẫn đang cố gắng khắc chế.

Vì muốn tìm hiểu xem cô còn biết được những gì mà lửa trong người anh đã đốt đến tận trái tim nên anh vẫn không hề động vào cô. Thế nhưng đến bây giờ cô lại nói buồn ngủ. Đương nhiên sẽ không thể như ý.

Anh kéo tấm chăn đang tạm bảo vệ cơ thể cô, khiến cô lộ hoàn toàn bên dưới ánh đèn, lúc này cô giống như quả trứng gà vừa lột vỏ, vừa trắng lại vừa mềm.

Anh cúi người xuống, hôn lên đôi môi mềm mại của cô, tay anh nắm lấy phần eo thon gọn, dán sát vào người cô: “Thảo luận xong phần lý thuyết thì phải đuổi theo thực hành chứ.”

“Anh chơi xấu…”

“Là em đã chơi xấu trước. Vừa rồi em cố ý châm lửa bây giờ lại không chịu trách nhiệm?”

Cô giãy giụa, anh dứt khoát kéo chăn mền lên cơ thể của cả hai, để ánh sáng ngăn cách cả hai người.

Bên dưới tấm chăn chật hẹp giống như một thế giới nhỏ bị cách ly, hô hấp của cả hai giao vào nhau, họ không thể hấp thụ được nhiều không khí, chỉ còn lại nhiệt độ cháy bỏng và mập mờ.

Cô giống như một chiếc bánh kem đã được chuẩn bị rất tỉ mỉ, vừa thơm vừa ngọt. Anh có thể cảm nhận được được sự mềm mại, mượt mà, và thỉnh thoảng cũng toát ra hơi ấm.

“Em không có, là anh trước.” Khương Tuệ Ninh nói xong đã cắn lên cổ anh, còn giở trò xấu mà m*t vào hai lần.

Trồng dâu là chuyện xấu mà cô có thể làm được rất giỏi.

Cô tìm vị trí rất tốt, không cần mang khăn quàng cổ che đậy nhưng tuyệt đối vẫn có thể được giấu kín bên dưới cổ áo sơ mi.

“Giở trò xấu?” Quý Thần Nham tinh mắt nhìn cho kỹ.

Khương Tuệ Ninh phủ nhận: “Em không có.”

Quý Thần Nham sẽ không tin. Anh hiểu cô rất rõ nên sức lực trên tay anh vẫn không giảm đi.

Khương Tuệ Ninh không chịu được sức lực này của anh, cô tức giận lẩm bẩm, giọng nói khe khẽ, nũng nịu và tinh tế, nhưng tiếng hừ lạnh lùng lại giống như tiếng kêu rất dịu dàng của một chú mèo con, lại giống như những sợi dây vô tình đánh thẳng từ màng nhĩ đến trái tim anh.

Quý Thần Nham không nói, nhưng có ánh mắt càng lúc càng nặng nề.

“Ôi, con mèo này, sao lại tha cá ra đây?”

Trong sân bỗng truyền đến tiếng dì Lưu đang dạy dỗ con mèo, gần đây có một chú mèo có màu lông giống màu vỏ quýt rất đáng ghét, nó thường đùa cợt và vớt cá trong hồ ra.

Nó đã rình rập ở mép hồ rất lâu, vừa thấy con cá nổi lên mặt nước lấy không khí là sẽ lập tức vớt lên mặt đất.

Cá bị kéo lên khỏi mặt nước thì không ngừng giãy giụa, người nó đập lên mặt đất phát ra tiếng vang.

Chú mèo nghe thấy tiếng động này thì lập tức ngậm cá chạy, dì Lưu thấy con cá vẫn còn giãy giụa nên đuổi theo con mèo, bà muốn cứu con mèo lại.

Con mèo nhẹ nhàng chạy khắp nơi.

Bước chân dì Lưu đuổi theo con mèo đã đến bệ cửa sổ phòng ngủ của họ. Khương Tuệ Ninh đang cận kề cái chết, cô cắn chặt môi, bàn tay vừa nãy muốn đẩy người đàn ông ra đã bị anh luồng các ngón tay mình vào các khe ngón tay cô và giữ chặt trên gối đầu.

Cô không ngừng lắc đầu nhìn anh, trong ánh mắt đều là sự cầu xin, đáng thương như muốn mạng.

Lúc này cô đáng thương như vậy càng làm người ta phát cuồng lên, ánh mắt sắc bén của anh đã tối sầm lại, anh thấp giọng hỏi: “Còn giở trò xấu không?”

Khương Tuệ Ninh không dám há miệng nói chuyện, đuôi mắt cô đã phát hồng, nước mắt cũng theo đó mà lăn xuống mặt.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 432


Cô chỉ có thể không ngừng lắc đầu biểu thị sau này mình sẽ ngoan.

“Thích tôi không?”

Cô ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này Quý Thần Nham mới lương thiện hạ người xuống, hôn môi cô, mang đi tất cả tiếng kêu vỡ vụn của cô.

Trong vườn, cuối cùng dì Lưu cũng đuổi kịp con mèo, kéo lấy con cá đang nằm trong miệng nó và thả lại vào hồ cá.

Con cá vừa tiếp xúc với nước còn không đợi được nữa đã bơi đi một vòng, cơ thể nó đã cạn kiệt nước lập tức được thấm ướt đẫm một lần nữa, cũng đổi lấy không khí mới mẻ, nó nhả lại từng gợn sóng lăn tăn trên mặt nước rồi ngụp sâu xuống đáy hồ.

Ngoài cửa sổ đã khôi phục lại sự yên tĩnh của đêm đen, Khương Tuệ Ninh nghẹn ngào, thấp giọng khóc lên.

“Quý Thần Nham, anh thật đáng ghét.”

Quý Thần Nham nhìn thấy gương mặt của cô gái bị nghẹn mà đỏ lên, trên trán cũng nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, đôi mắt đã hồng lên vì khóc, lông mi như cánh quạt vẫn còn vươn nước mắt, tròng mắt được nước mắt gột rửa, ngược lại càng trong trẻo lạ thường.

Anh giở trò xấu, bắt đầu dùng sức nhiều hơn, tiếng khóc còn chưa dừng đã phải chuyển tông.

Quý Thần Nham suýt nữa đã bị dáng vẻ này của cô chọc cười, anh cắn răng, hỏi: “Mới vừa rồi còn nói thích tôi, bây giờ lại mắng tôi, chán ghét tôi. Vậy là em yêu thích tôi hay chán ghét tôi?”

Anh cố ý tra tấn khiến cô không thể kiên trì, Khương Tuệ Ninh khóc thút thít, nũng nịu nói: “Yêu thích, yêu thích.”

“Yêu thích người nào?”

“Yêu thích anh, rất thích anh.” Từ trước đến nay khí phách của Khương Tuệ Ninh luôn luôn phải căn cứ vào tình hình.

Lúc này chính là lúc cô không cần khí phách.

Quý Thần Nham hít vào một hơi, khóa chặt người trong lồng ngực mình, đôi mắt đen vẫn đặt trên người cô, nhìn cô rất lâu, sau đó mới cúi người hôn lên mặt cô, giọng nói trầm thấp, vô cùng dịu dàng và êm tai.

“Chỉ có thể thích một mình tôi, biết không?”

Sáng ngày hôm sau thức dậy, Khương Tuệ Ninh cảm giác giống như mình đã ngủ trên bông, cả người đều vô cùng nhẹ nhàng.

Hôm nay là ngày nghỉ, Quý Thần Nham cũng được nghỉ.

Tối hôm qua mới mưa một trận mưa, hoa cỏ trong vườn đã được nước mưa tưới ướt, bên dưới ánh nắng chúng giống như tản ra hương vị rất tươi mát.

Quý Thần Nham thấy người trên giường đã thức dậy, anh mở cửa sổ rộng thêm chút ít, để không khí tươi mới được tràn vào trong phòng.

Đã qua rồi những ngày trời đông giá rét, nhiệt độ cũng rất thích hợp.

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy người đàn ông hòa trong ánh nắng ban mai đang đến gần mình.

Anh đã xử lý xong xuôi cho chính mình, không biết vừa rồi anh rửa cái gì mà ống tay áo sơ mi trắng đã kéo lên, làm lộ ra đường gân xanh nổi rõ trên cánh tay, chỗ cổ tay vẫn còn dấu răng, hình như hôm qua cô đã cắn và để lại dấu.

Nhớ đến tối hôm qua cô không ngờ chính mình lại làm ra chuyện này. Ánh mắt cô lại đảo đến chỗ eo anh nhưng lập tức phát hiện ánh mắt anh tập trung nhìn chằm chằm vào mình thì đầu lập tức nghiêng đi.

Sau khi tỉnh táo, cô lại càng ngượng ngùng.

Trong ánh mắt Quý Thần Nham tràn đầy ý cười, giọng nói còn kèm theo vẻ chế nhạo: “Còn thẹn thùng? Có phải sau này sẽ không dám nhìn tôi nữa?”

“Không cần anh lo.”

“Không cần tôi lo, vậy em đã làm gì với tôi…”

Khương Tuệ Ninh đưa tay bịt miệng anh lại, dữ tợn ra lệnh cho anh: “Không cho phép anh nói nữa!”

“Được được được, không nói nữa. Vậy thức dậy rồi ăn cơm trước đã. Dì Lưu đã lên đây gọi một lần rồi. Đợi lát nữa mấy đứa bé thức dậy mà mẹ vẫn chưa thức.”

Nói xong còn cúi đầu hôn cô, sau đó cầm giúp quần áo cô sẽ mặc vào hôm nay đến.

Hôm nay Quý Tử Thư cũng ở nhà, hiếm lắm phòng ăn mới có dịp được náo nhiệt.

Mấy đứa bé được anh trai ôm ra ngoài thì vẫn còn dụi mắt, rõ ràng chúng cũng chưa tỉnh ngủ hẳn.

Nhưng vừa nhìn thấy cha và vội vàng nhào đến, cho cha một nụ hôn buổi sáng.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 433


“Cha.” Điềm Điềm không muốn tự mình ăn cơm, cô bé lập tức dán lại gần cha, lấy muỗng nhỏ trong tay mình nhét vào tay cha.

“Muốn cha đút cho ăn sao?” Quý Thần Nham nắm lấy chiếc muỗng con gái đưa cho, giống như người lớn đang cầm đồ chơi của mấy đứa bé, anh cúi đầu lấy lòng đứa bé.

“Muốn cha đút cho.” Mới vừa thức dậy cô bé rất lười biếng, không muốn tự mình động tay.

“Đường Đường có muốn cha đút cho con ăn không?” Quý Thần Nham lại kéo chiếc bát của Đường Đường lại trước mặt mình, dự định cùng đút cho hai đứa bé.

Kết quả Đường Đường lại dùng dáng vẻ người lớn nhảy xuống ghế, tự bưng bát của mình trở lại vị trí chỗ ngồi của mình: “Không muốn, con tự mình ăn.”

“Sao lại không muốn để cha đút cho con?” Quý Thần Nham nhìn thấy dáng vẻ người lớn, không cần người khác quản thì hơi nghi ngờ, vì bình thường không phải đều đút cho cả hai đứa sao?”

Lẽ nào hôm nay anh đã làm sai gì đó khiến cô bé đau lòng rồi?

“Anh Tô Ngự nói mình phải tự ăn cơm mới có thể cao lớn.” Đường Đường nói xong đã lập tức múc một muỗng cháo vào miệng mình, sau đó lại cắn một miếng bánh mềm nhũn.

“Tô Ngự là ai?” Trong vô thức Quý Thần Nham cảm thấy con gái mình nghe lời một người xa lạ thì cảm thấy không nói nên lời.

“Là gia đình mới dọn vào đại viện, là con trai của tổng tham mưu Tô của Tây Bắc.” Quý Tử Thư giải thích cho cha mình.

Quý Thần Nham biết đến tham mưu Tô nhưng anh không biết con trai anh ta.

“Gần đây các em gái của con đều chơi chung với con trai anh ta sao?” Anh nhớ các bạn của hai con gái mình không phải hai cô gái của Minh gia sao?

“Không phải. Tô Ngự đã mười mấy tuổi rồi, lần trước Đường Đường nhìn thấy cậu ta, cậu ta đã giúp Đường Đường hái trái cây, sau khi hái được thì Đường Đường khen ngợi cậu ta lợi hại, dáng người cao ráo. Cậu ta nhìn thấy bà nội đang đuổi theo cho hai em gái ăn cơm nên có nói phải tự mình ăn cơm thì mới có thể cao lớn.

“Tô Ngự còn nói con và chị đều chân ngắn.” Điềm Điềm lập tức xen vào một câu.

Quý Thần Nham nghe thấy thì cảm thấy không vui: “Mắc mớ gì đến cậu ta, muốn giúp thì giúp, đút cơm hay không liên quan gì đến cậu ta, còn dám nói con gái cha chân ngắn?” Anh nói xong lại cúi đầu nhìn thoáng qua đôi chân dài của hai cô con gái. Quả thực là nói hươu nói vượn.

“Cha cậu ta cũng là một kẻ miệng mồm đáng ghét, không ngờ thì ra đây là di truyền của nhà cậu ta.” Trong đầu Quý Thần Nham lập tức nhớ đến tổng tham mưu từ Tây Bắc mới bị điều trở về kia, gần đây anh ta có ý kiến cũng rất nhiều, nhiều lần trong cuộc họp cũng vì anh ta mà thời gian bị kéo dài vô hạn.

Trong nháy mắt anh càng bất mãn với gia đình này: “Về sau ra đại viện thì đừng trả lời người họ Tô kia nữa.”

Nói xong giống như vẫn chưa yên tâm, anh xoa lên đầu hai đứa con yêu, nói: “Cha nói các con nghe, sau này không nên nói chuyện với tên Tô Ngự kia nữa, biết không?”

Đường Đường thật sự rất thích Tô Ngự nhưng nghe cha mình nói như vậy thì chỉ có thể gật đầu.

Tính tình của Điềm Điềm lại khá ồn ào, cô bé không thích bất cứ ai nói mình không tốt, cũng cực kỳ không thích dáng vẻ lạnh lùng nói chuyện của Tô Ngự nên cô bé rất dứt khoát: “Vâng, con cũng không muốn nói chuyện với người đáng ghét như vậy.”

Quý Tử Thư không ngờ cha mình lại bao che khuyết điểm con gái đến mức này, cậu cũng không nói được gì, cũng may tuổi tác của các em gái và Tô Ngự chênh lệch rất nhiều, khó mà chơi chung với nhau.

Khương Tuệ Ninh rửa mặt xong đến phòng ăn, cô hôn hai đứa bé.

“Bảo bối của mẹ thật là thơm.”

Hai đứa bé ngoại trừ ăn cơm, chúng vẫn uống sữa tươi như trước, vui vẻ trên người có mùi thơm của sữa rất nồng, hai đứa bé giống như viên kẹo sữa vậy.

“Mẹ cũng thơm.” Đường Đường thờ ơ khen mẹ.

“Mẹ thơm giống như hoa.” Điềm Điềm ôm mẹ khen: “Mẹ thơm nhất.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 434


Giọng nói của Điềm Điềm mềm mại khiến lòng người ta cũng muốn nở hoa, bây giờ Khương Tuệ Ninh chỉ muốn ôm các con đi ngủ mà không muốn ăn cơm.

“Mẹ, miệng mẹ bị côn trùng cắn sao?” Điềm Điềm ôm lấy khuôn mặt của mẹ mình, cô bé nhìn thấy môi dưới của mẹ mình có một dấu đỏ, cô bé lại duỗi ngón tay béo của mình ra chọc vào.

Khương Tuệ Ninh không ngờ lại bị con gái của mình nhìn ra, trong chốc lát mặt cô đã nóng lên. Khương Tuệ Ninh quay sang trừng mắt nhìn nhưng đàn ông vẫn thản nhiên như không có gì xảy ra đang ngồi cạnh mình: “Đúng vậy.” Chỉ có thể vu oan cho đám côn trùng đáng thương.

“Mẹ đáng thương, con thổi cho mẹ.” Điềm Điềm nói xong thì phồng hai bên má lên, cái miệng tạo thành hình tròn, thổi phù phù hai lần.

Dáng vẻ đáng yêu lại rất thân thiết khiến lòng Khương Tuệ Ninh mềm nhũn, cô đưa tay xoa đầu con gái: “Con gái thật là ngoan.”

Vừa khéo lúc này Quý Thần Nham lại nghiêng đầu đút cho Điềm Điềm một muỗng cơm, cô con gái tinh mắt lại nhìn thấy trên cổ cha mình cũng có một vết đỏ.

Cô bé lập tức chỉ vào hỏi: “Cha, cha cũng bị côn trùng cắn sao?” Nói xong còn đưa tay khều vào cổ áo của cha, lập tức nhìn thấy một dấu rất to.

“Cha cũng bị côn trùng cắn sao?” Đường Đường đã ăn xong bát cháo, cô bé đặt bát xuống bàn, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.

“Khụ khụ…” Khương Tuệ Ninh vừa uống một ngụm cháo, nghe thấy con gái nói như vậy thì ánh mắt cũng phóng đến vị trí trên cổ của anh, vừa muốn nói gì đó đã bị sặc.

Quý Thần Nham nhanh chóng vươn tay vỗ vào lưng cô, Khương Tuệ Ninh thừa dịp đỡ hơn đã đẩy tay anh ra, cô trợn mắt nhìn anh.

“Cha, cha bị côn trùng gì cắn vậy?” Đường Đường rất quan tâm đến cha, vết đỏ này rõ ràng còn to hơn trên miệng mẹ rất nhiều, thế này là con côn trùng to cỡ nào? Thế mà lại dám cắn cha của cô bé, nó sẽ quay lại cắn cả các cô bé hay không?”

Hỏi xong cô bé cảm thấy rát sợ hãi nên dụi đầu vào lồng ngực cha mình.

Điềm Điềm cũng nghi ngờ nhìn cha, giống như đang chờ đợi cha mình giải đáp thắc mắc giúp cô bé.

Quý Thần Nham cười mà giống như không phải cười nhìn vợ mình, thấy cô đang nhìn mình chằm chằm nên cố ý nói: “Không phải côn trùng, là…”

Còn chưa hết lời thì Khương Tuệ Ninh đã lập tức di chuyển đến chỗ eo anh nhéo một cái, ánh mắt còn uy h**p không cho phép nói.

Quý Thần Nham nhíu mày nhưng không thể hiện anh đau mà ngược lại anh còn nhìn sang mấy cô con gái nói: “Là con mèo trong vườn đã cắn cha. Các con không được phép bắt con mèo, biết không? Cẩn thận kẻo con mèo lại cắn các con.

Hai chị em đều gật đầu.

Lúc này Quý Tử Thư mới từ bên ngoài đưa đầu vào nói: “Đường Đường, Điềm Điềm ăn xong chưa? Ăn xong anh trai sẽ đưa các em đi chơi.”

“Vâng!”

“Vâng!” Hai chị em đều đồng thanh.

Quý Tử Thư dẫn hai chị em ra khỏi phòng ăn, để nơi này hoàn toàn trở thành nơi của hai người họ.

Khương Tuệ Ninh thấy mọi người đã đi ra ngoài, cô bắt lấy cánh tay của Quý Thần Nham cắn mạnh vào da thịt anh cách một lớp vải.

Quý Thần Nham hít vào một hơi, anh vuốt cằm cô: “Mèo nhỏ biến thành chó nhỏ rồi sao?”

“Cho anh nói lung tung.” Khương Tuệ Ninh hung dữ trừng anh.

Quý Thần Nham đưa tay quệt chóp mũi cô, cười nói: “Tôi nói gì sao?”

“Anh…”

“Khụ khụ…” Cô còn chưa nói xong thì bên ngoài đã truyền đến tiếng ho khan của Quý Tử Thư.

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy người đứng ngay trước cửa, cô phát hiện mình vẫn còn dán lên người của Quý Thần Nham, cô vội vàng lùi về vị trí ghế ngồi của mình, mặt đỏ lên không biết nói gì.

“Dì ăn xong bữa sáng thì ra đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với dì.

Quý Tử Thư không dám ở lâu, cậu lập tức xoay người bỏ chạy.

Khương Tuệ Ninh thật sự cảm thấy mình đúng là… mất mặt chết mất, ngược lại người đàn ông ngồi bên cạnh lại không có cảm giác gì.

“Đều tại anh.”

“Tuệ Tuệ, em nói chuyện phải có đạo lý. Tôi đã làm gì?”

Đúng vậy, anh chưa làm gì cả. Cô cắn răng nghiến lợi ăn hai cái bánh màn thầu. Sau đó cô đột nhiên hỏi: “Tử Thư tìm em làm gì?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 435


Khương Tuệ Ninh ăn sáng xong, ra ngoài thì thấy Quý Tử Thư đang ngồi dưới mái hiên chơi với hai chú mèo, hai bé cưng thì đi theo dì Lưu tới đại viện rồi.

“Cậu tìm tôi có việc gì?” Lúc cô nói chuyện còn hắng giọng, bình tĩnh ngồi bên cạnh cậu.

Chàng trai mười tám tuổi vốn phải tinh thần phấn chấn đầy sức sống, nhưng từ sau khi tiếp xúc với nhà máy, dường như cậu lại càng chững chạc hơn.

Quý Tử Thư ngồi ngược sáng, đường nét góc cạnh bị phản quang nên trông rõ ràng hơn, đường cong gương mặt vốn lập thể trông càng sắc bén.

Mặc dù lúc nhìn người ta vẫn có cảm giác bình thản ôn hòa, nhưng đã không còn dáng vẻ trẻ con ngày trước.

Trưởng thành chính là quá trình từ từ trút đi vẻ bồng bột, chỉ là tính trẻ con của cậu biến mất tương đối nhanh.

Phảng phất như chỉ trong chớp mắt, hình ảnh dẫn cậu đi công viên chơi, dáng vẻ ngượng ngùng xoắn xuýt của cậu chỉ như mới hôm qua.

Có một thoáng Khương Tuệ Ninh cảm nhận được cảm giác nuôi con, mặc dù Quý Tử Thư không do cô nuôi lớn, nhưng có thể cảm nhận được cảm giác nuôi con trưởng thành từ từng chút thay đổi của cậu.

“… Tôi có thể hỏi dì một chuyện được không?”

“Chuyện gì, cậu nói đi?” Khương Tuệ Ninh đưa tay ôm chú mèo màu bò sữa vào lòng mình, hai con mèo trong nhà có tính cách khác nhau rất lớn, Bò Sữa Nhỏ vô cùng dịu ngoan, lại quấn người.

Chỉ cần có người ôm nó thì nó sẽ liên tục dùng đầu cọ vào người đó, dáng vẻ lông xù trông rất ngoan.

“Là chuyện lần trước tôi nói với dì đấy, trong nhà máy có một công nhân, tới nhà máy làm ba năm không tồi nhưng trước đó không lâu lại sinh bệnh, hôm trước người đó mới qua đời, tôi đại diện nhà máy thêm cho anh ta sáu tháng tiền lương xem như tiền an ủi.”

Khương Tuệ Ninh gật đầu khó hiểu nhìn Quý Tử Thư,”Ừ, làm rất tốt.”

Thời đại này còn chưa thiết lập hoàn chỉnh chế độ hợp đồng bảo hộ lao động, mặc dù quyền lợi của công nhân viên chức chưa được đảm bảo quyền lợi tương đối, nhưng chuyện anh ta sinh bệnh cũng không nằm trong phạm trù tai nạn lao động, cho sáu tháng tiền lương đã xem như vô cùng có nhân tính, cũng không có vấn đề gì.

Đương nhiên Quý Tử Thư biết mình làm tốt, vốn dĩ chuyện nhà máy cải chế khiến cả đống người không phục, nhưng vì chuyện này đã có người nguôi giận, cậu cũng muốn rèn sắt khi còn nóng.

“Phúc lợi và kiểm tra hiệu quả công việc mà dì nói mấy hôm trước, bây giờ có thể nói lại cẩn thận được không?” Cậu nghĩ bây giờ nhà máy đã tư nhân hóa, phải tự chịu trách nhiệm chuyện lời lỗ nên tất nhiên phúc lợi cũng phải tăng lên, đẩy mạnh chính sách cổ vũ hiệu quả công việc, dùng phúc lợi thu mua nhân tâm có thể nói là chuyện quan trọng nhất trong giai đoạn hiện tại.

Nhà máy to như thế, chuyện công nhân qua đời sẽ xảy ra không chỉ một lần, đương nhiên còn có rất nhiều chuyện khác trong cuộc sống.

Cổ vũ hiệu quả hoạt động khiến bọn họ cố gắng phấn đấu hơn trong lúc công tác, nhưng phúc lợi lại có thể khiến bọn họ thật lòng xem nhà máy như nhà.

Nhưng làm sao để vận dụng phúc lợi này, thật ra phải vô cùng chú ý, cho nhiều thì người ta chưa chắc đã biết ơn, thậm chí khi xuất hiện bất cứ vấn đề gì làm hủy bỏ phúc lợi nào đó còn khiến bọn họ hận ngược lại nhà máy.

Bây giờ Quý Tử Thư đang làm vài phương án, nhưng vẫn chưa thấy hài lòng lắm, còn có chính sách cổ vũ hiệu quả làm việc.

Đây đều là những thứ Khương Tuệ Ninh phân tích cho cậu lúc cậu thảo luận với cô.

Ở những chuyện này, cậu cảm thấy dường như Khương Tuệ Ninh có cách giải thích rất độc đáo, thế nên từ khi bắt đầu đi trên con đường cải chế tới nay, cậu rất thích nghe cô nói cái nhìn của mình đối với giai đoạn hiện tại.

“Chuyện này à, đương nhiên là được, nếu cậu cần thì tôi có thể dựa theo yêu cầu của cậu để làm một phương án kiểm tra đánh giá chất lượng làm việc kỹ càng tỉ mỉ hơn.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 436


Khương Tuệ Ninh biết thật ra ý nghĩa của việc kiểm tra chất lượng làm việc ở hiện đại phải tới khoảng thập niên 90 mới bắt đầu được vận dụng trong thị trường quốc nội.

Nhưng kiểm tra chất lượng làm việc này phải tạo hiệu quả tốt trong xí nghiệp, không thể làm qua loa cho có, nếu thế thì nó không còn ý nghĩa gì nữa.

“Được, hay là hôm nay dì tới nhà máy với tôi đi, đầu tiên thu thập hoàn chỉnh những vấn đề trong nhà máy, sau đó chúng ta lại làm phân tích thống nhất.”

“Được.” Vừa khéo Khương Tuệ Ninh không có việc gì, nên đồng ý với đề nghị của Quý Tử Thư.

Làm phương án là chuyện cô rành nhất.

Hơn nữa sau khi Quý Tử Thư tiếp nhận nhà máy có chia hai phần cổ phần của mình cho hai đứa em gái đứng tên, khiến Khương Tuệ Ninh có loại cảm giác như buông rèm chấp chính.

Quý Thần Nham vốn định dắt vợ với hai bé con đi leo Trường Thành, ai ngờ con trai vừa nói mấy câu đã dắt người đi mất, thế nên anh chỉ có thể thuận đường đi theo xem chung.

Lại nói đây cũng là sự nghiệp đầu tiên của con trai, vậy mà người cha như anh lại chưa từng ghé qua xem lần nào.

Quý Tử Thư không ngờ cha cũng muốn đi, cố ý bảo nhà máy đưa xe tới đón họ.

Khương Tuệ Ninh ngồi xe Jeep của Quý Thần Nham quen rồi, đột nhiên nhìn thấy ô tô màu đen thì có cảm giác hiếm lạ.

Hơn nữa chiếc xe này vẫn là hãng Hồng Kỳ* có thể thấy trong tương lai.

(*Là hãng xe ô tô đầu tiên của Trung Quốc. )

Bây giờ trong nước vẫn có thể nhìn thấy xe buýt chạy băng băng, nhưng kiểu ô tô nhỏ Hồng Kỳ này lại là đại biểu chân chính của từ ô tô trong lòng dân chúng.

Người lái xe là tài xế trong nhà máy, bây giờ xem như là tài xế riêng của Quý Tử Thư, tài xế luôn gọi cậu là Xưởng trưởng Qúy.

Khương Tuệ Ninh nhìn cậu tuổi còn nhỏ mà đã đảm đương được một phía, lại nhìn lại con sâu gạo trong nhà như mình, đúng là thấy hơi xấu hổ.

Đến nhà máy, tên bảng hiệu vẫn còn tiếp tục sử dụng cái tên trước khi cải chế, cổng lớn nhà máy là cổng sắt dày nặng, cổng để lại khe hở, bác gác cổng thấy xe của xưởng trưởng tới nhanh chân đi tiếp đón, mở cổng lớn nhà máy.

Thấy xe vào rồi, bác ấy mới nhanh chóng đóng cổng lại.

Bởi vì làm thực phẩm nên khoảng cách giữa văn phòng và phân xưởng cách xa, ở giữa là một khoảng đất trống.

“Muốn tới phân xưởng xem không?” Quý Tử Thư hỏi Khương Tuệ Ninh,”Nếu muốn qua thì phải sang kia làm tiêu độc trước, sau đó thay giày và quần áo, bên đó tôi có chuẩn bị dư.”

Bây giờ cách nói chuyện của Quý Tử Thư rõ ràng có phong cách của Quý Thần Nham, không giống như lúc ban đầu cố tình học sự chững chạc của cha, mà là sự chín chắn toát ra từ trong xương sau khi trải qua nhiều chuyện.

“Bây giờ chưa đi, tới văn phòng trước.”

“Cha, cha thì sao? Con kêu người dắt cha đi tham quan một chút nhé?”

Quý Thần Nham đứng khoanh tay, trông còn nghiêm túc hơn cả lãnh đạo đến kiểm tra công tác, không hổ là thủ trưởng của Sở hậu cần, cho dù đang ở sân nhà của Quý Tử Thư nhưng anh vẫn mang tư thái vương giả như trước.

Hai người đứng chung một chỗ, ngược lại Quý Tử Thư càng giống thư ký của anh hơn.

“Ừ, cha đi xem trước, lát nữa sẽ tới văn phòng tìm hai người.”

Văn phòng Quý Tử Thư không có thư ký, nhưng Hà Ngộ ở cạnh làm trợ thủ cho cậu lại kiêm luôn công việc của thư ký.

Tối hôm qua Hà Ngộ chạy tới chỗ kho hàng nên về trễ, sau đó trực tiếp ở lại nhà máy luôn, nghe thấy tiếng ô tô của Quý Tử Thư thì lập tức vọt ra khỏi văn phòng,”Xưởng trưởng Quý, cuối cùng cậu cũng tới rồi… Dì nhỏ!!”

Đã lâu Khương Tuệ Ninh không gặp Hà Ngộ, cô nhớ lại trong nguyên tác, lúc Quý Tử Thư tới ba Bộ thì Hà Ngộ cũng làm thư ký cho cậu, bây giờ nội dung đã thay đổi, cô cứ tưởng Hà Ngộ sẽ bước lên con đường khác.

Hơn nữa cô nghe nói cậu ấy theo thư ký Trần làm việc rất tốt ở khu mỏ bên kia mà, sao đột nhiên lại xuất hiện ở thủ đô?

“Hà Ngộ, cậu tới thủ đô khi nào thế?”

Hà Ngộ không ngờ dì nhỏ vẫn còn nhớ mình, có chút xúc động,”Năm trước cháu cũng thi đậu đại học, học ở một trường khác, năm nay tới đây học nên đi theo Tử Thư lăn lộn.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 437


Lúc này Khương Tuệ Ninh thế mới biết thành tích của Hà Ngộ cũng khá tốt, vốn dĩ cậu ấy có thể học chung một trường với họ, nhưng vì trên đường đi thi một môn, sức khỏe xảy ra chút vấn đề nên mới tới trường học cách vách.

Chỉ là cậu theo thư ký Trần tới mỏ nên học được rất nhiều thứ, nghe nói bạn thân ở đây đang cần người nên mới tới giúp.

Không ngờ thay đổi như thế mà cậu ấy vẫn không thoát khỏi cái số làm thư ký cho Quý Tử Thư.

“Chú Qúy không tới sao?” Hà Ngộ nhìn trái nhìn phải, lại hỏi: “Dì nhỏ không dắt các em tới đây chơi à?”

“Hôm nay bọn chúng đi công viên chơi rồi.”

“Dì nhỏ vào văn phòng trước đi.” Hà Ngộ nói xong thì đứng sang một bên bày ra tư thế mời Khương Tuệ Ninh đi trước.

Khương Tuệ Ninh nhìn người trạc tuổi với Quý Tử Thư, lúc còn ở Đông Thành thì cậu ấy mang dáng vẻ một thằng nhóc ham chơi, còn bây giờ đã toát ra chút sự trưởng thành.

Quý Tử Thư có hai trợ lý ở nhà máy, một người phụ trách chủ yếu việc soạn các loại công văn và văn kiện, một người xem như trợ ly sinh hoạt, phụ trách chủ yếu một ít việc vặt vãnh trong văn phòng.

Hôm nay trợ lý văn thư không ở đây, chỉ còn trợ lý xử lý chuyện vặt trong văn phòng.

Đó là một cô gái họ Ngô, tên Ngô Mẫn. Tốt nghiệp Trường trung cấp chuyên nghiệp rồi tới nhà máy làm việc, vào nhà máy còn sớm hơn Quý Tử Thư, là trợ lý sinh hoạt của xưởng trưởng trước, bởi vì mới tới hai tháng đã bắt đầu cải chế nên cô ta vẫn giữ nguyên vị trí công tác của mình.

Cô ta phụ trách những việc vặt vãnh là chính, Quý Tử Thư cũng không đuổi cô ta đi mà vẫn giữ lại ở văn phòng.

Bời vì cô ta tuổi nhà, lại trông ưa nhìn, tính cách hoạt bát nên ngày thường làm việc ở nhà máy rất thuận lợi.

Thấy Quý Tử Thư lại đây, cô ta vọt tới trước mặt mấy người với vẻ mặt ngây thơ.

“Xưởng trưởng Quý, tôi thay tấm trải giường trong phòng nghỉ của anh rồi, cũng giặt sạch quần áo lao động mà anh mặc đi phân xưởng, anh xem thử còn cái gì cần giặt nữa không, hôm nay nay tôi giạt hết luôn cho anh.”

Quý Tử Thư không dùng phòng nghỉ, cậu vốn định dỡ bỏ nó, kết quả tới giờ vẫn còn bận chuyện cải chế nên chưa làm.

Hà Ngộ lại nói mới đầu rất bận, nói không chừng có ngày nào đó phải ở lại đây tăng ca, giữ lại có thể có chỗ để nghỉ tạm.

Nhưng mà Quý Tử Thư vẫn không thích nghỉ ngơi ở đó, còn Hà Ngộ lại không chê mà tự mình mua chăn, ở đây hai ngày rồi.

Quý Tử Thư rất ghét có người động vào đồ đạc của mình, hơn nữa trợ lý văn phòng cũng không cần giặt quần áo giúp cậu, thế nên cậu thấy rất khó chịu với cách làm này của Ngô Mẫn, giọng nói lạnh lùng,”Về sau đừng động vào đồ của tôi, làm tốt chuyện trong phận sự của mình là được, ra ngoài đi.”

Hồi trước, xưởng trưởng ở đây là người quen của cậu Ngô Mẫn, cô ta có thể vào đây là vì dựa vào mối quan hệ đó, vốn dĩ cải thế thì cô cũng đi rời đi theo, nhưng kết quả nghe nói xưởng trưởng mới là một người trẻ tuổi vô cùng đẹp trai, lại còn là sinh viên Đại học Bắc Kinh, có gia thế ở đại viên nên cô ta sinh ra vài ý tưởng.

Tạm thời ở lại, kết quả phát hiện lời đồn không khoa trương chút nào, xưởng trường mới không chỉ có năng lực mà còn đẹp trai nữa.

Cô ta cảm thấy cho đến giờ mình chưa từng gặp được người nào đẹp trai đến thế, vậy nên không khỏi sinh ra chút tâm tư khác.

Chỉ là xưởng trưởng Qúy vô cùng lạnh nhạt với người khác, trong lúc làm việc cũng ít nói ít cười, rất kiệm lời, ngoài chuyện công việc thì cậu gần như không nói thêm câu nào.

Rõ ràng mới là sinh viên lại chỉ lớn hơn cô ta một tháng, nhưng lại có cảm giác như cậu lớn hơn cô ta rất nhiều, không có tí bình dị gần gũi nào như bạn cùng trang lứa.

Ngô Mẫn vẫn luôn tìm cơ hội để nói chuyện với cậu nhiều hơn, ai ngờ đến chị soạn công văn còn tiếp xúc với cậu nhiều hơn cả cô ta.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 438


Cô ta nói chuyện này cho mẹ nghe, mẹ dạy cô ta phải đối xử với đàn ông tỉ mỉ một chút, đặc biệt là người tuổi trẻ đầy tương lai như cậu, cuộc sống thường ngày của họ sẽ không có người chăm sóc, vậy thì cô ta hãy làm một người dịu dàng có thể săn sóc cho cậu, không bao lâu sẽ khiến cậu để ý tới cô ta thôi.

Chỉ là hôm nay cô ta làm theo cách của mẹ, nhưng lại không nhận được lời khen nào từ cậu, thậm chí còn lạnh lùng trước mặt nhiều người như thế.

Trước kia mặc dù cậu lạnh nhạt nhưng hiếm khi nào xụ mặt, lần này như thế khiến cô ta thấy trên mặt nóng rát, nước mắt doanh tròng muốn khóc nhưng không thể khóc.

Quý Tử Thư cũng không lãng phí thêm một giây nào trên người Ngô Mẫn, nói xong thì xoay người đi tới bàn làm việc, lúc quay đầu lại nhìn thấy Khương Tuệ Ninh thì giọng điệu không khỏi ôn hòa hơn rất nhiều,”Dì ngồi trước một lúc, tôi đi lấy bảng biểu đã soạn ra cho dì.”

Khương Tuệ Ninh gật đầu nói một tiếng “được”, sau đó ánh mắt nhìn thoáng qua Ngô Mẫn, bây giờ Quý Tử Thư đang ở trạng thái trong lòng không có phụ nữ, thế nên không biết tính toán trong lòng Ngô Mẫn, nhưng Khương Tuệ Ninh thì nhìn ra được.

Đặc biệt là từ khi bọn họ bước vào, ánh mắt Ngô Mẫn vẫn luôn dừng trên người Quý Tử Thư, dáng vẻ ngượng ngùng e lệ này, rõ ràng là nhìn trúng thằng con lớn này của cô.

Chỉ là ánh mắt cô ta khi nhìn Khương Tuệ Ninh lại mang theo sự thù địch, loại ánh mắt này không dễ chịu chút nào, trước không nói đến chuyện Quý Tử Thư là con trai lớn của cô, mà cho dù họ là bạn hoặc thân thích bình thường thì Ngô Mẫn cũng không có thân phận gì để nhìn cô bằng ánh mắt như thế, có thể thấy được cô ta không phải người có suy nghĩ trong sáng.

Để người như thế làm con dâu của mình, đó là chuyện không thể nào.

Chỉ là Khương Tuệ Ninh thấy thái độ của Quý Tử Thư cũng biết cậu không để ý, nên cô cũng không nói gì.

Quý Tử Thư làm lơ, Khương Tuệ Ninh không ngó tới khiến Ngô Mẫn oán hận xoay người.

Có điều chạy ra khỏi văn phòng rồi, cô ta lại nhịn không được suy đoán quan hệ giữa hai người, vì sao cậu lại đối xử dịu dàng với người phụ nữ kia như thế?

Dáng vẻ đó cô ta chưa từng gặp qua lần nào.

Đôi khi sự đố kị hoàn toàn sinh ra từ những phán đoán của bản thân, cũng giống như Ngô Mẫn hiện tại, rõ ràng cô ta chỉ là một trợ lý sinh hoạt mà đã tự ảo tưởng mình là người bên cạnh Quý Tử Thư rồi, nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng làm việc càng giống như có ngàn vạn con kiến đang giày xéo trái tim cô ta.

Cứ như người bên trong đã phản bội cô ta vậy.

Quý Tử Thư đặt toàn bộ văn kiện và bảng số liệu đã sửa sang lại xuống trước mặt Khương Tuệ Ninh,”Hơi nhiều, xem hết được không? Nếu không thì dì nói dì cần cái gì, tôi tìm cho dì.”

“Tôi lấy hai phần xem trước vậy.” Khương Tuệ Ninh có thể đọc những loại văn kiện này nhanh như gió, cũng có thể hiểu biết đại khái tình huống.

“Vậy dì đọc trước đi.” Quý Tử Thư nhường chỗ lại cho Khương Tuệ Ninh, còn mình thì cầm ý kiến chỉnh đốn và cải cách phân xưởng lên ngồi xuống sô pha bên cạnh, chuẩn bị thẩm tra những chỗ cần tính toán lại lần nữa.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 439


Khương Tuệ Ninh đọc rất nhanh, trước kia thường hay làm những việc này, giờ làm lại thì khá đơn giản, nhưng ngành sữa tươi rất khác so với các ngành sản xuất khác, cô gọi Quý Tử Thư đến,”Tử Thư, cậu lại đây một chút.”

Quý Tử Thư đặt chồng tài liệu trong xuống rồi đi đến trước bàn làm việc, đứng bên cạnh Khương Tuệ Ninh, một tay chống vào bàn làm việc,”Có vấn đề gì sao?”

Khương Tuệ Ninh ngồi, xoay xoay cây bút, cầm một quyển notebook đến đây,”Tôi đọc sơ qua tài liệu, phát hiện trong này đề cập quá nhiều quá trình sản xuất và tiêu thụ, cho nên công việc mà những công nhân làm cũng khác biệt rất lớn, nếu đánh giá kiểm tra thì sẽ phức tạp hơn so với những xí nghiệp đơn thuần.”

“Có thể giải quyết được không?” Quý Tử Thư biết nó phức tạp, từ nuôi dưỡng đến xuất xưởng ra thị trường là một quá trình rất dài.

Lúc này Hà Ngộ cũng ngồi không yên, chạy đến nghe,”Tử Thư các cậu định làm gì vậy?”

“Giải quyết chuyện quan trọng.” Quý Tử Thư nhìn cậu một cái rồi nói.

“Giải quyết chuyện quan trọng gì?” Hà Ngộ cảm thấy rất có hứng thú.

Khương Tuệ Ninh nói,”Chuyện kiếm tiền.”

“Hai người đang giấu giếm bí mật gì vậy? Dì rốt cuộc là làm gì vậy?”

Quý Tử Thư tiếp tục nói: “Nếu không dì cứ nói tiếp đi, cũng không biết mấy người nào đó có hiểu hay không.”

Hà Ngộ liếc mắt nhìn Quý Tử Thư một cái, nghĩ thầm cậu đang khinh thường ai thế, cậu ở nhà trông mấy đứa nhỏ gần một hai năm, còn tớ đi theo bí thư Trần học tập ở khu mỏ rất lâu.

Khương Tuệ Ninh cũng không nói chi tiết,”Nói từ phương diện vĩ mô trước đi… Đầu tiên phải lập bản báo cáo về sản nghiệp, triển vọng ngành sản xuất, thu thập thông tin từ các bên khác nhau như chính sách của chính phủ, thiết lập lại mục tiêu vi mô…”

Cô biết Quý Tử Thư nghe hiểu, cho nên nói khá nhanh, nhưng Hà Ngô thì không, cũng không phải không hiểu hoàn toàn, nhưng bên khu mỏ vẫn sử dụng phương pháp quản lý như cũ.

Cách quản lý xí nghiệp này không còn thịnh hành trong nước ở đời sau, cho nên giải thích khá khó khăn.

Cậu thấy Quý Tử Thư nghe hiểu rồi gật đầu, dùng khuỷu tay chạm vào cậu,”Nghe hiểu thật à?”

“Cậu không hiểu?”

Hà Ngộ:… Nên nói nghe hiểu hay không hiểu?

Tiếp theo Khương Tuệ Ninh lại nói thêm một số cách để nâng cao tính hợp lý khi đánh giá, tính khoa học…

Những thứ sau đó thì Hà Ngộ có cái hiểu có cái không.

“Dì, có phải mỗi ngày dì đều dạy kèm cho Tử Thư đúng không?” Hà Ngộ bị Khương Tuệ Ninh hù đến mức sửng sốt, sớm biết dì lợi hại như thế thì cậu cũng không cần bỏ gần tìm xa đi theo bí thư Trần, nếu đi theo dì thì có phải con đường sau này rộng mở thênh thang không?

“Cậu cũng muốn học bù sao? Nộp học phí rồi tôi dạy cho.”

“Dì nói đến tiền tôi cảm thấy bị tổn thương, quan hệ giữa chúng ta cần phải dùng đến tiền để cân nhắc sao? Xa cách nhau không nói, sau này dì có điều gì muốn phân phó thì dì cứ nói một tiếng là tôi sẽ làm tích cực hơn cả Tử Thư, chắc chắn sẽ đi theo để làm tùy tùng cho dì.”

Khương Tuệ Ninh nhìn Hà Ngộ tựa như đang chứng kiến năng lượng tích cực của một người trẻ khi mới xây dựng sự nghiệp,”Vậy bây giờ cậu hầu hạ tôi trước được không, làm phiền rót giúp tôi một ly nước nhé?”

Cô nói nửa ngày nên miệng khô lưỡi khô, kết quả ngay cả một ngụm nước cũng không có mà uống.

Lúc này Quý Tử Thư mới nhớ chưa rót nước, Hà Ngộ nhìn về phía Quý Tử Thư hừ một tiếng,”Nhìn xem cậu hầu hạ như thế nào, ngay cả nước cũng không cho uống một ngụm, dì chờ tôi rót cho dì.”

Cậu nói xong lập tức đi bắc ấm nước, kết quả phát hiện ấm nước rỗng tuếch, nhớ đến tối hôm qua lúc về hình như cậu đã uống hết rồi, hôm nay dì bên nhà ăn vẫn chưa đưa nước đến đây.

Định đi múc nước hồ nên nói: “Dì dì chờ một lát, tôi đi múc nước ngay.”

Nhìn Hà Ngộ rời đi Khương Tuệ Ninh mỉm cười lắc đầu,”Còn tưởng rằng Hà Ngộ đi theo bí thư Trần hai năm chắc trưởng thành lên không ít. ‘

Quý Tử Thư cười khẽ một tiếng,”Trong công việc cũng tạm được, đôi lúc vẫn kêu quát quát.”
 
Back
Top Bottom