Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 390


Khương Tuệ Ninh nhận lấy thư sau đó vừa đi vào trong nhà vừa mở thư ra.

Trương Thu cũng thường xuyên gửi thư cho cô, bởi vì Thượng Thủy bên kia đã từng bước phát triển lên, những xã xung quanh cũng bắt đầu học theo, cô ấy nói lò gạch năm nay doanh thu đặc biệt tốt, trang trại chăn nuôi cũng được xây dựng thêm, cơ quan Đông Thành, trường học và còn có một nhà xưởng nữa cũng đặt trứng gà và thịt gà từ trang trại của các cô ấy.

Hơn nữa Trương Thu tham gia vào tuyển chọn của liên đoàn phụ nữ Đông Thành, nếu có thể, nói không chừng sang năm còn có thể tới Bắc Ninh lam đại biểu của hội nghị.

Trừ bỏ chuyện công việc, cô ấy còn hỏi hai đứa nhỏ dạo này thế nào, cô ấy tự mình ở xưởng gia công mỹ nghệ chọn hai hình chạm khắc gửi qua đây cho hai đứa nhỏ.

Tin cuối cùng đề cập đến một câu, Trần Đa Đóa sắp kết hôn rồi.

“Ha…”

Quý Thần Nham vẫn luôn ngồi ở một bên, cạnh cô, nhìn cô ở trong phòng xem thư, cũng không quấy rầu cô, sau khi nghe cô kinh ngạc hô một tiếng, anh còn cho rằng đã xảy ra chuyện gì,”Làm sao vậy?”

“Đa Đóa sắp kết hôn, là với thư ký Trần sao?”

Quý Thần Nham gật đầu,”Ừ, bọn họ định cuối năm thì kết hôn.”

“Ôi, thư ký Trần giỏi như vậy sao.”

“Giỏi đến mức nào?” Giọng điệu Quý Thần Nham lạnh lùng hỏi.

Khương Tuệ NInh nhìn bộ dạng ghen tuông của cô làm cho chọc cười,”Quý tiên sinh ý anh là gì vậy? Thư ký Trần chính là thư ký của anh đó?”

“Trừ tôi ra, tôi không muốn nghe thấy em khen bất cứ ai.”

“Được, được, được, không khen, ai cũng không giỏi được bằng Quý tiên sinh.” Khương Tuệ Ninh phát hiện ra Quý Thần Nham bây giờ càng ngày càng nhỏ mọn.

“Vẫn là cái đồ tinh ranh nhà em giỏi.” Luôn có cách làm anh bị động tâm.

Người ta đều nói tình cảm vợ chồng sẽ càng ngày càng bình đạm, thế nhưng Quý Thần Nham phát hiện ra nhà bọn họ thì ngược lại, anh chỉ biết là tình cảm của anh và cô tứ ngày một, ngày một bùng cháy thêm.

Khương Tuệ Ninh bỗng nhiên ôm lấy Quý Thần Nham, rồi dúi đầu vào ngực anh.

“Quý Thần Nham, anh có phải dùng bùa với em phải không?”

“Làm sao vậy?”

“Làm cho em đều không có ngày nào là nghĩ đến chuyện rời khỏi anh.”

Hay là nói Khương Tuệ Ninh luôn đắn đo về việc hẳn là Quý Thần Nham có một loạt các phương pháp nào đó, nhưng thật ra chỉ là Quý Thần Nham đã thích cô quá nhiều.

Rõ ràng là đã ngoài bốn mươi tuổi, lại bị lời ngon tiếng ngọt của cô dỗ cho đến mức ngây ngất.

“Tiểu lừa gạt, lại dỗ tôi?”

“Không đâu, đây là nói thật.” Đơn giản là Khương Tuệ Ninh đang nằm trên đùi anh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên trên, lời nói ra cũng vô cùng nghiêm túc.

Quý Thần Nham nghe thấy lời cô nói thì bắt đầu cười không ngừng, liền duỗi tay ra v**t v* khuôn mặt cô,”Thật không?”

“Thật đó, đời này của em gặp được anh là vô cùng may mắn.”

Khương Tuệ Ninh nói rồi duỗi tay ra chạm nhẹ lên mặt anh.

Quý Thần Nham cúi đầu gật đầu một cái, để tay cô chạm lên trên gò má của anh.

“Ai, Quý Thần Nham, anh có một chiếc tóc bạc kìa.” Bỗng nhiên Khương Tuệ Ninh kêu lên một tiếng, giọng điều dường như còn có chút không tin được, giống như là đang nói là anh già rồi vậy.

Quý Thần Nham chán nản:… Có được em, tôi cũng thật là may mắn, không có ngày nào là em không tìm được chuyện khiến cho tôi tức giận cả.

Muốn kéo dài được bầu không khí lãng mạn này, thì đúng là không nên đụng vào tiểu tổ tông như cô.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 391


Quý Thần Nham vươn tay nhéo mặt của cô, hừ lạnh nói: “Bé hư, mắt độc vậy?”

Mặt Khương Tuệ Ninh có thịt mum múp, Quý Thần Nham thích nhất là xoa hai má cô, mềm mại mịn màng.

Lần nào vị anh bẹo má cô cũng thở phì phò, cảm thấy mình như cục bột vậy, cô duỗi tay ôm lấy cổ anh kéo lại gần hơn một chút, kết quả người đàn ông lại không nhúc nhích tí nào.

Ngược lại là cô bị kéo vào lòng anh.

“Quý Thần Nham, anh cúi thấp xuống đi.”

Thái độ của cô nhẹ nhàng, lúc nói chuyện nũng nịu yếu ớt, Quý Thần Nham không biết cô muốn làm cái gì, nhưng vẫn phối hợp cúi người xuống theo cô.

Mặc dù bị chọc tức nhưng trong đôi mắt lại sáng rỡ như trời sao, anh không nhìn thấy sự dung túng bên trong, phối hợp với cô đã thành ký ức khắc sâu vào xương cốt anh.

Khương Tuệ Ninh bỗng nhiên để sát vào khuôn mặt tuấn tú của anh, cắn răng trong, duỗi tay bóp mặt anh kéo trái kéo phải một chút.

“Sau này anh véo em một cái, em véo anh hai cái.”

Quý Thần Nham biết cô hay háo thắng ở những chuyện kỳ quái, đầu tiên là giật mình một cái, sau đó thì cười khẽ một tiếng: “Có phải anh làm gì em thì em sẽ bù về gấp đôi hay không?”

“Đúng.”

Khương Tuệ Ninh nói xong còn nhìn chằm chằm vào người đàn ông như muốn nói có phải anh sợ em rồi không.

Quý Thần Nham nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rạng ngời cô, như hồ ly nhỏ làm chuyện xấu mà không bị bắt vậy, lộ ra vẻ đắc ý dào dạt.

Anh trực tiếp túm người lại, một tay đỡ phần eo phía sau của cô lên, nâng cô lên bên môi mình.

Khương Tuệ Ninh cảm thấy mặc dù có tay anh đỡ giúp nhưng cả người vẫn có cảm giác chênh vênh, vậy nên cô vươn tay ôm cổ anh, trong lúc anh còn chưa hôn mình thì cô ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế, ôm anh mà hôn trước.

Làm vợ chồng thời gian dài là có thể đoán được đối phương muốn làm gì chỉ từ một ánh mắt hay một hành động.

Đặc biệt là Quý Thần Nham, anh cũng không che gấu khát vọng của mình với cô.

Mặc dù trong lần hôn này Quý Thần Nham vẫn chiếm vị trí chủ đạo như cũ, nhưng Khương Tuệ Ninh ra tay trước nên cô cũng thấy rất hài lòng.

Thấy cô cười như tất cả dự dịu dàng đều tập trung vào tim anh, thúc đẩy máu chảy xuôi khắp toàn thân.

Trong sân, bên ngoài cánh cửa còn có thể nghe thấy được tiếng chơi đùa của đám bé con, mấy đứa nhỏ nói từ mới học được mãi mà không thấy phiền.

Hai chú mèo giẫm lên khung cửa sổ rồi nhảy lên, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy chúng phát ra tiếng kêu lười biếng.

Một ngày như thế thật tốt đẹp, người anh yêu và người yêu anh cứ vây xung quanh anh như thế.

Những ngày tháng ấm áp ngọt ngào vừa mới bắt đầu, nghĩ tới tương lai bọn họ còn có thời gian cả đời, anh đã cảm thấy thỏa mãn.

“Tuệ Tuệ nhổ tóc bạc giúp anh đi.” Quý Thần Nham vẫn không muốn nhận mình lớn tuổi lắm, thậm chí còn bắt đầu bịt tai trộm chuông.

Trên mặt Khương Tuệ Ninh là vẻ nghiêm túc lắc đầu,”Không thể nhổ được, nhổ một cọng tóc bạc là mọc lại mười cọng đấy.”

Lời nói vô căn cứ biết bao nhiêu, thế mà vẫn có thể dọa Quý Thần Nham nhảy dựng.

“Thế làm sao bây giờ?” Anh ôm cô, gác cằm lên bả vai cô, ngửi mùi hương thuộc về riêng cô.

“Ngài Quý à, không phải anh sợ mình già đấy chứ?”

Cái này còn phải hỏi à? Chênh lệch tuổi tác giữa hai người vĩnh viễn là điểm quan trọng trong lòng Quý Thần Nham.

Không biết tại sao người luôn lý trí chững chạc như anh lại trở nên cẩn thật dè dặt trước mặt tình cảm, trong mối quan hệ giữa hai người Quý Thần Nham thì cảm thấy không có gì là anh không nắm giữ được, chỉ riêng mỗi tuổi tác.

Nếu muốn bảo vệ cô cả đời thì anh phải sống lâu hơn mười bảy mười tám năm mới được, thế nên anh rất sợ nghe thấy từ già này.

Khương Tuệ Ninh nâng mặt anh lên, khi ở trước mặt cô thì Quý Thần Nham rất hèn mọn, thật ra anh không biết trong mắt cô thì Quý Thần Nham mới là vị thần xa tít trên cao.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 392


Chỉ là có lẽ tình yêu là như thế, khiến người ta lo được lo mất, sẽ sự hoài nghi.

“Ngài Quý à, đừng sợ, tương lai có em bên cạnh anh rồi, già đi thì sao đâu? Dù sao em cũng sẽ theo anh đến khi tóc bạc, già đi cùng anh.”

Bất cứ lúc nào thì lời tỏ tình dịu dàng cũng có tác dụng, ngày thường Khương Tuệ Ninh không quá nghiêm túc, nên vào bày tỏ vào lúc này giống như ánh sáng hi vọng dấy lên trên chiến trường.

Cảm giác bất đắc dĩ và chua xót ban đầu dâng lên trong lòng anh đã bị từng tầng dịu dàng của cô chữa lành.

Đây là bạn nhỏ luôn có cách để khiến anh vui của anh.

Hơn nữa hình như cô nói cũng đúng, bọn họ sẽ già đi cùng nhau, mặc dù chênh lệch một khoảng thời gian, nhưng anh nghĩ anh vẫn có thể bên cô như cũ. …

Kỳ thi đại học lần này có kết quả vào cuối tháng mười hai, chỉ là sẽ không được công bố điểm hoặc biết mình trúng tuyển vào trường học nào.

Trên bảng chỉ viết danh sách những người thi đậu, tất cả kết quả vẫn phải chờ trường học gửi thư thông báo trúng tuyển tới.

Nhưng cũng không phải chờ bao lâu.

Hai ngày sau khi niêm yết danh sách thì Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư đã nhận được thư thông báo trúng tuyển.

Cùng một trường học, nhưng không cùng chuyên ngành.

Cuối tháng hai sang năm sẽ nhập học, mùa đông còn chưa qua, trời thủ đô vẫn lạnh như cũ.

Cây cối ven đường còn chưa bắt đầu nhú mầm non mới, cành cây vẫn trụi lủi.

Hôm nay là ngày báo danh, gần như là cả nhà đều đi.

Quý Thần Nham tự mình lái xe, anh cố ý mang hai bé con theo cùng.

Vốn dĩ Khương Tuệ Ninh cảm thấy thời tiết quá lạnh, không muốn mang bé cưng theo.

Nhưng Quý Thần Nham lại nói đây là ngày rất quan trọng với mẹ chúng, bé cưng cần phải tham dự.

Thế nên cố ý chọn thời gian báo danh vào buổi trưa.

Nhưng dù thế thì gió lạnh vẫn thổi vù vù.

Sau khi xuống xe, Quý Thần Nham và Quý Tử Thư mỗi người bế một đứa, ở cửa có nhân viên công tác mặc quần áo màu xanh đen đeo thêm Hồng Tụ Chương dẫn bọn họ đi tới văn phòng báo danh.

Năm nay Đại học Bắc Kinh tuyển chọn hơn một ngàn người, rất nhiều người đến từ khắp nơi trên cả nước, thậm chí còn có rất nhiều người vẫn đang làm việc dưới nông thôn.

Dù cách xa ngàn dặm vẫn không thể ngăn cản được sự nhiệt tình của họ.

Bắt đầu từ khi vào cổng đã nhìn thấy rất nhiều bạn học đang vác hành lý.

Bởi vì đã mười năm không thi đại học nên độ tuổi của các bạn học cũng chênh lệch rất lớn, nhỏ thì mười bảy mười tám tuổi, lớn thì ba mươi tuổi.

Cũng vì dầm mưa dãi nắng quanh năm nên không nhận ra được đó là sinh viên hay phụ huynh.

Thế nên khi Quý Thần Nham và Quý Tử Thư bọn họ bế em bé vào xếp hàng báo danh cũng không tạo ra phản ứng đặc biệt gì.

Chỉ có mấy người nên xếp hàng không tới mười phút, đột nhiên trong đám người truyền tới tiếng ồn ào cãi cọ nhau.

Chỉ một lát, trước mắt họ đã có vài người xuất hiện.

Cầm đầu là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trên đầu đội mũ nhung, bước về phía trước khom người nói một câu với Quý Thần Nham, sau đó lập tức nhỏ giọng ra lệnh cho người bên cạnh.

Quý Thần Nham thì lại gật đầu, sau đó mới nói với Khương Tuệ Ninh: “Chúng ta khoan hãy xếp hàng.” Nói xong một tay anh ôm con, một tay nắm tay Khương Tuệ Ninh, theo sau là Quý Tử Thư, họ tới văn phòng bên kia theo sự dẫn dắt của người đàn ông.

Chờ sau khi vào văn phòng, người nọ lại dặn dò người rót nước rồi ân cần: “Thủ trưởng Quý, sao ngài đưa con tới báo danh mà không nhắc một tiếng trước chứ? Sao có thể để ngài đứng xếp hàng ngoài đó được.”

Quý Thần Nham nói: “Đúng lúc hôm nay rảnh rỗi nên muốn đi theo cảm nhận một chút bầu không khí trong trường học thôi, cũng xấp xỉ mười năm không náo nhiệt như thế rồi, tiện thể nhìn xem.”

Anh nói rất tùy ý, người đàn ông nghe xong cũng không dám thả lỏng, mặc dù tổng bộ mặc kệ giáo dục, nhưng có ai không biết tất cả tin tức vẫn sẽ truyền đến chỗ bên kia chứ.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 393


“Thủ trưởng Quý ngài có chỉ thị gì không?”

“Chủ nhiệm Trương đừng căng thẳng, hôm nay tôi chỉ đưa người tới báo danh thôi, không liên quan đến chuyện công việc.”

Chủ nhiệm Trương vẫn không dám thả lỏng như cũ, vội vàng sai người gọi một giáo viên phụ trách báo danh tới.

“Hai vị đều là con của Thủ trưởng Quý?”

Ông ấy hỏi xong thì ánh mắt đảo qua trên người Quý Tử Thư và Khương Tuệ Ninh một chút, xem hai bé con là con gái út.

Thật sự là tuổi hai người trông không chênh lệch lắm, ông ấy nhịn không được cảm thán rằng thủ trưởng có phúc quá, đủ nếp đủ tẻ còn thi đậu Đại học Bắc Kinh hết nữa chứ.

Hơn nữa trông hai người thật sự đẹp, hai bé con cũng đáng yêu.

Cả nhà này thật khiến người ta phải hâm mộ mà.

Quý Thần Nham duỗi tay kéo Khương Tuệ Ninh tới bên cạnh mình,”Đây là vợ tôi, lần này cũng thi đậu Đại học Bắc Kinh.”

Quý Tử Thư thì không chờ cha nói thì đã tự giới thiệu trước.

Chủ nhiệm Trương nghe xong chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra, ông ấy không ngờ vợ của thủ trưởng còn trẻ như thế, nhanh chóng xấu hổ xin lỗi.

Đúng lúc này giáo viên báo danh cũng tới, xem như giảm bớt bầu không khí xấu hổ này một chút.

Đăng ký thông tin rất nhanh, nhoáng cái đã xử lý xong rồi.

Khương Tuệ Ninh không ở ký túc xá, nhưng giữa trưa vẫn muốn nghỉ ở trường nên cũng phải trải xong giường nệm.

Phòng ngủ của cô là tự chủ nhiệm Trương sắp xếp, là một tòa lầu nhỏ gạch đỏ tương đối mới, còn có ban công, trong thời đại này thì tòa lầu này đã tính là khá tốt rồi.

Tổng cộng có năm tầng, phòng ngủ của cô ở lầu ba, các phương diên như đón ánh sáng đều không tồi.

Phòng ngủ cần học sinh tới rồi tự quét dọn, chỉ là căn phòng này được thơm lây, chủ nhiệm Trương đã cho người lại đây dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài, sau đó mới dẫn mọi người tới.

Lúc ở dưới lầu Quý Thần Nham nói: “Chủ nhiệm Trương, ông đi bận việc của mình đi, còn lại để chúng tôi dọn là được rồi.”

Chủ nhiệm Trương cũng không dám ở lại tiếp nữa, nhưng vẫn để lại một giáo viên hậu cần, cũng là một cô đã hơn bốn mươi tuổi.

Lúc Khương Tuệ Ninh lên lầu có nhìn thoáng qua, hầu như đều là tám người một gian phòng ngủ.

Chỉ là khi cô tới phòng mình mới phát hiện, đây là phòng dành cho bốn người.

Cùng một diện tích nên rõ ràng trông rộng rãi hơn nhiều.

Cô không thích quá nhiều người, bốn người thì vừa vặn.

Là giường tầng bằng gỗ.

“Thích giường trên hay giường dưới?” Quý Thần Nham nhìn thoáng qua, nói thật thì mặc kệ là giường trên hay giường dưới thì anh cũng không hài lòng lắm.

Nhưng nghĩ lại thì chỉ nghỉ có buổi trưa nên thôi cũng được, nếu cô thấy không quen thì có thể bảo tài xế buổi trưa tới đón cô một chuyến.

“Giường trên đi.” Khương Tuệ Ninh không thích giường dưới lắm.

Ghế trong phòng ngủ đã được lau khô, Quý Thần Nham giao bé con trong tay cho Quý Tử Thư, sau đó bắt đầu giúp Khương Tuệ Ninh trải giường chiếu.

Không hổ là người từ quân doanh, tốc độ trải giường chiếu không phải bình thường, hơn nữa còn gấp chăn rất ngăn ngắn, quả thật là cứu tinh của người bị bệnh rối loạn cưỡng chế.

Không biết có phải phòng này không còn ai ở nữa không mà chờ đến khi Khương Tuệ Ninh sắp xếp xong mọi thứ vẫn không thấy người thứ hai tới.

Quý Tử Thư cũng phải đi trải giường chiếu nên họ không rề rà nữa, làm xong cho Khương Tuệ Ninh bên này thì lại đi qua chỗ của Quý Tử Thư.

Ký túc xá thời này vẫn chưa có quản lý nên có thể tùy tiện vào phòng, ngoài chuyện thống nhất giờ tắt đèn thì gần như không còn ai quản.

Lúc đi xuống thì chủ nhiệm Trương đã chờ sẵn bên dưới, bên cạnh còn có mấy người đi theo.

Khương Tuệ Ninh đoán có lẽ là người có chức vị cao, dù sao chủ nhiệm Trương vẫn luôn ở cạnh gật đầu nói chuyện.

Thấy bọn họ vừa xuống thì mấy người bước lên tiếp đón, bắt tay thân thiết như được gặp ân nhân vậy.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 394


Quý Tử Thư nhìn thoáng qua rồi nói thẳng: “Cha, con đi trải giường chiếu trước.” Chắc chắn cậu sẽ không để cha đi trải giường chiếu cho mình, hơn nữa thấy có vẻ như mấy người này không nói chuyện lâu một lúc là một xong.

Khương Tuệ Ninh cũng không thích hoàn cảnh khách sáo thế này, nên nhỏ giọng nói: “Em đi cùng Tử Thư nhé.”

Quý Thần Nham gật đầu rồi bế hai bé con, Quý Tử Thư xách đồ của mình lên rồi đi về phía ký túc xá dành cho nam sinh, Khương Tuệ Ninh cũng đi chung với cậu sang đó.

Toàn bộ phòng ký túc xá của nam là nhà cũ, cũng toàn là phòng dành cho tám người.

Phòng ngủ của Quý Tử Thư ở lầu bốn, cửa phòng ngủ đang mở ra, bên trong có hai nam sinh, một người đang quét rác còn một người đang lau bàn.

Nhìn thấy có bạn học mới tới, hai người đều dừng việc trong tay lại, nhìn thoáng qua Quý Tử Thư lại nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh.

“Xin chào bạn học, cậu cũng là người khoa luật à?” Bạn nam quét rác để cây chổi xuống, bước tới cười với Quý Tử Thư tràn đầy nhiệt tình, sau đó giúp đỡ nhận lấy hành lý trong tay cậu.

“Cảm ơn.” Quý Tử Thư thả lỏng lực một tay, hành lý thuận lợi được chuyển sang tay bạn nam kia,”Tôi là khoa kinh tế.”

“Tôi tên Mạnh Vận Kiệt, cậu tên gì?”

“Quý Tử Thư.”

Lúc này Mạnh Vận Kiệt mới lại nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh,”Đây là chị gái hay em gái cậu thế?”

Quý Tử Thư nói thẳng,”Trưởng bối.”

Mạnh Vận Kiệt ngây ngốc một chút, không ngờ bối phận của cô gái này còn rất cao.

Nhưng như thế thì không biết nên gọi như thế nào, chỉ đành nói: “Người nhà của Quý Tử Thư vào đây trước đi.”

Lúc này người đàn ông đang lau bàn cũng giới thiệu bản thân, tên anh ta là Doãn Đào.

Tính tới giờ thì anh ta là người lớn tuổi nhất trong phòng ký túc, đã hai mươi sáu, là thanh niên trí thức xuống nông thôn ở Nam Thành bên kia.

Mạnh Vận Kiệt lớn hơn Quý Tử Thư một tuổi, không xuống nông thôn, nhưng trước đây từng làm việc ở mỏ.

Sau khi đi vào thì Khương Tuệ Ninh tìm một băng ghế để ngồi xuống, Quý Tử Thư tự mình trải giường chiếu.

Doãn Đào đến sớm nhất, đã lấy một bình nước nóng về, thấy Khương Tuệ Ninh ngồi xuống thì rót một ly nước ấm giúp cô.

Lúc đưa sang thì ly nước vẫn còn bốc khói nghi ngút.

“Cảm ơn.” Khương Tuệ Ninh đưa tay nhận lấy rồi nhìn cậu ta một cái, hơi nước nóng bám lên kính đen của anh ta.

Khiến người ta nhìn không rõ vẻ mặt của anh ta.

“Ly của tôi là ly mới, em gái của tôi rửa cho tôi rồi, mang tới đây tôi còn rửa lại lần nữa.” Doãn Đào thấy Khương Tuệ Ninh cứ cầm ly mãi nên sợ cô chê.

Lời này khiến Khương Tuệ Ninh có hơi xấu hổ, vội nói: “Có hơi nóng.”

Lúc này lớp hơi nước trên mắt kính của Doãn Đào cũng tan hết, con ngươi sau thấu kính như bị che phủ bởi một lớp bụi bặm, không có chút vui sướng nào khi thi đậu đậu đại học.

Vừa khéo lúc đó Quý Tử Thư cũng trải giường xong rồi, xuống giường xong cậu đi thẳng tới cạnh Khương Tuệ Ninh,”Tôi có thể uống nước được không? Đúng lúc có hơi khát.”

Khương Tuệ Ninh nhanh chóng đưa nước cho cậu, Quý Tử Thư nhận nước rồi vừa thổi vừa uống.

Nửa ly nước bị cậu uống mấy hớp đã hết, hơi nóng cuồn cuộn, nóng đến nỗi trên trán cậu bắt đầu đổ mồ hôi.

Mạnh Vận Kiệt nhìn hai người, vẻ mặt kỳ quái.

Cậu uống nước xong thì trả cái ly lại cho Doãn Đào,”Cảm ơn nước của anh.”

Doãn Đào nhận lấy, trên cái ly vẫn còn độ ấm.

Bầu không khí lập tức yên tĩnh lại.

Anh ta không nói gì, xoay người đi ra ngoài một chuyến, lúc về thì thấy trên tay có dính nước, hóa ra là đi rửa ly.

Anh ta cẩn thận cất cái ly vào trong ngăn tủ, sau đó lại bước tới đứng trước mặt Quý Tử Thư,”Cậu không cần hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ là trông cô ấy cũng trạc tuổi em gái tôi, chỉ là em gái tôi…” Doãn Đào chưa nói xong thì đột nhiên vành mắt đã đỏ.

Sau đó anh ta tháo mắt kính xuống bắt đầu bụm mặt khóc, mới đầu chỉ là tiếng nức nở nho nhỏ, nhưng sau đó thì bắt đầu cất tiếng khóc lớn.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 395


Khương Tuệ Ninh đứng dậy đóng cửa phòng ngủ lại, cũng không biết nói cái gì, mọi người chỉ có thể yên lặng đứng ở một bên.

Khóc một lúc lâu sau, Quý Tử Thư đưa khăn của mình cho cậu ta.

Ngay cả lời cảm ơn cũng không nói nên lời, chỉ là gật đầu rồi bắt đầu lau nước mắt.

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, Doãn Đào mới lau mắt kính và dùng mắt kính đen dày nặng che khuất đôi mắt sưng đỏ.

“Em gái của tôi tự sát vào ngày thứ ba sau khi tôi nhận được thư thông báo.”

Mọi người:… Tất cả đều là hít hà một hơi.

Doãn Đào cảm thấy mình chịu áp lực rất lâu, ở trong thôn núi kia, suýt chút nữa đã xóa sạch tất cả hy vọng của cậu ta, khôi phục thi đại học làm cậu ta lại thấy được hy vọng.

Trong đêm tối nhận được tin tức có thể đi thi đại học, cậu ta đã chạy suốt đêm.

Từ đây cậu ta có thể thoát ly nơi đó, cũng có thể trở về thành phố chăm sóc em gái.

Sau khi nhận được tin tức này, qua ngày hôm sau, cậu ta đã không nhịn được mà viết thư nói cho em gái.

Em gái cũng thấy vui thay cậu ta, cuối cùng cậu ta cũng thoát khổ sau nhiều năm.

Lúc cậu ta nhận được đến tin tức cũng đã gần đến kỳ thi đại học, mấy tháng đó vào ban ngày cậu ta phải làm việc, chỉ có buổi tối là có thời gian, không có điện, cậu ta ăn mặc cần kiệm dùng phiếu đổi dầu hoả, hầu như mỗi ngày đều thức đến rạng sáng.

Chỉ vì sau khi thi đậu đại học sẽ được chăm sóc cho em gái.

Nào ngờ em gái lại nhảy sông tự sát trong ngày thứ ba, sau khi cậu ta về nhà nhận được thư thông báo đậu đại học, nước sông lạnh như băng đã vĩnh viễn mang đi mạng sống của em gái, cũng là người thân duy nhất của cậu ta.

Theo lời kể của cậu ta, được biết cha mẹ của Doãn Đào là giáo viên, từ khi mười năm thảm họa bắt đầu, cha mẹ cậu ta đều là trường hợp điển hình bị đưa đến chuồng bò ở nông thôn.

Lúc đó Doãn Đào mới học lớp 11, cậu ta cũng bị đưa đi, nhưng mà có một học sinh của cha đã giúp đỡ nên cậu ta chỉ đi xuống nông thôn.

Vốn dĩ em gái cũng phải bị đưa đến nông thôn, nhưng vì cơ thể em gái tàn tật, nên được ở lại huyện thành, là bà ngoại chăm sóc cô ấy.

Ở thời đại đó rất hỗn loạn và bất lực, một khi đã quyết định chuyện gì rồi là bạn sẽ không có cơ hội xoay chuyển.

Cha mẹ của cậu ta ở chuồng bò bị bệnh cũng không ai quan tâm, cuối cùng trong một đêm đông giá lạnh, hai người đều không chịu đựng được nữa nên đã lựa chọn tự sát.

Năm trước bà ngoại duy nhất cũng đã đi rồi.

Cậu ta bị nhốt ở nông thôn, ngay cả tư cách trở về cũng không có, bởi vì chiếc mũ trên đầu vẫn chưa được gỡ xuống.

Thật vất vả chịu đựng đến ngày được thấy ánh rạng đông thì bệnh tình của em gái lại bắt đầu chuyển xấu, mà cô ấy vẫn luôn không nói cho người anh trai là cậu ta biết.

Khi anh trai mang theo tin vui về nhà, cô ấy anh tra vì chăm sóc mình mà không đi học, cho nên đã chọn tự sát.

Vận mệnh dường như không dành cho cậu ta một chút ơn huệ nào cả, chỉ mang đến trắc trở và bất công.

Mọi người nghe xong chỉ có thể thở dài thổn thức.

Có những nỗi đau do dòng chảy thời gian để lại chỉ là một câu nói, nhưng cũng có là nỗi đau cả đời.

Doãn Đào thấy mọi người đều không nói lời nào, chỉ thở dài một hơi nói câu “Xin lỗi” rồi khóc một hồi, có người lắng nghe nỗi khổ áp lực ở trong đáy lòng, cậu fa cũng thấy tốt hơn rất nhiều.

Mặc kệ là miễn cưỡng cười vui hay là thật sự nghĩ thông suốt, dù sao cậu ta cũng khôi phục hơn một ít.

Khương Tuệ Ninh nhìn cậu ta, thật ra ở trong thời kỳ này nói an ủi có vẻ khá nhợt nhạt, nhưng mà bọn họ vẫn an ủi cậu ta vài câu.

Doãn Đào cũng là người có tố chất tâm lý vô cùng mạnh mẽ, nếu không cũng sẽ vượt ra từ nhiều biến cố như vậy.

Cho nên nhờ người khác an ủi, cậu ta có thể càng nhanh chóng làm chính mình trở nên càng mạnh mẽ hơn.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 396


Đây cũng là nguyên nhân cậu ta học pháp luật, cậu ta nói một ngày nào đó cậu ta sẽ có bản lĩnh xé rách bóng tối.

Lúc hai người đi xuống lầu, Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư đều không nói chuyện.

Khương Tuệ Ninh thì không nói, đã biết đoạn quá khứ này, còn Quý Tử Thư là vì sống dưới cánh chim của cha, chưa bao giờ bị đối xử bất công.

Nhưng mà nếu cậu tự mình gặp gỡ, chắc hẳn cậu cũng sẽ giống Doãn Đào, khó chịu nhưng sẽ không đến nỗi không vực dậy được, thề sống chết muốn đấu tranh với hắc ám.

Hiện tại Quý Thần Nham thật sự không thích hợp tới loại địa phương này, đầu tiên là dễ dàng làm cho oanh động, còn khiến người ta bận rộn hơn so với thị sát công việc.

May mắn hôm nay báo danh cũng vội, nếu không phỏng chừng đến buổi chiều bên trường học cũng chưa chịu thả người.

Cuối cùng thật vất vả thoát ra được, hai đứa nhỏ đều nghẹn hỏng rồi.

Từ trường học về nhà, cảm xúc của Khương Tuệ Ninh không cao lắm, trực tiếp trở về phòng.

Quý Thần Nham trực tiếp hỏi Quý Tử Thư: “Sao lại thế này? Là gặp phải chuyện gì sao?”

Quý Tử Thư không có giấu giếm cha mình, kể lại chuyện của Doãn Đào với cha mình.

“Cha mẹ cậu ta vẫn chưa được gỡ mũ xuống sao?” Quý Thần Nham hỏi.

Những việc này đã bắt đầu làm rất mạnh mẽ từ năm trước, nhưng những gì đọng lại sau mười năm sau cũng không phải nói có thể hoàn thành là thật sự có thể hoàn thành, bắt đầu có quá trình, kết thúc cũng là như vậy.

“Vẫn chưa, cha, thật sự cảm ơn cha, nếu nhà của chúng ta không có cha…”

Hôm nay lời nói của Doãn Đào có tác động rất lớn đến Quý Tử Thư, trước kia trong khu đại viện cũng có người bị đưa đi, ông bà nội cũng từng không thể bình yên vô sự trong thời kỳ hỗn loạn, bởi vì có cha, cho nên cả nhà mới được bình yên vô sự.

Tai nạn tiến đến không phải chỉ thổi quét qua các gia đình bình thường, dù là ai cũng khó trốn thoát, chỉ có những người mạnh mẽ mới có thể bảo vệ được gia đình.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, cha là người đàn ông trong nhà, đương nhiên phải gánh vác phần trách nhiệm này, về sau con cũng phải tiếp nhận trách nhiệm của cha.” Quý Thần Nham vỗ vai con trai.

Quý Tử Thư gật đầu: “Cha yên tâm đi.” Con sẽ không làm cha thất vọng.

“Đúng rồi, năm nay đại học tạm thời còn chưa khôi phục huấn luyện quân sự trước khi khai giảng, nhưng có lao động tập thể một tuần, có khả năng các con phải vào nông trường ở vùng ngoại ô làm việc.” Quý Thần Nham nghĩ đến bàn tay non mềm của Khương Tuệ Ninh, anh thật sự không có cách nào tưởng tượng được đến lúc đó cô phải làm sao bây giờ? Thật ra anh cũng không muốn cho cô làm những việc đó, luyến tiếc cô khóc thút thít kêu khổ.

Nhưng nếu anh công khai mở cửa sau cho cô, không cho cô đi thì rất dễ bị người ta lên án, lời của công chúng rất khó ngăn cản, chỉ có thể làm Quý Tử Thư chăm sóc nhiều hơn.

“Đến lúc đó chăm sóc cô ấy nhiều hơn, cô ấy không chịu được khổ.”

Quý Tử Thư lập tức hiểu ra: “Cha yên tâm, con sẽ làm thay phần công việc của dì ấy.”

Tiết lao động mà thôi, lúc học cấp ba ở Đông Thành, mỗi lần khai giảng đều sẽ có tiết lao động, Quý Tử Thư cũng không cảm thấy khó khăn đến mức nào.

“Được, về sau cái nhà này…” Đều dựa vào hai cha con chúng ta.

Quý Thần Nhầm con chưa nói dứt lời đã bị Quý Tử Thư giành nói tiếp: “Cha yên tâm đi, cho dù sau này cha không còn nữa, con cũng sẽ không để dì ấy và các em gái phải chịu khổ.”

Quý Thần Nham:… ??? Đây là đứa con trai lớn hiếu thuận của anh sao???

Vừa nói dứt lời, Quý Tử Thư cũng lập tức nhận ra mình nói không đúng, còn không đợi cha xụ mặt xuống, cậu đã nhanh chóng khom lưng mỗi cánh tay ôm một em gái và nói: “Anh trai dẫn các em đi gặp bà nội.”

Cậu ói xong là lập tức bỏ chạy nhanh như chớp.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 397


Chỉ để lại Quý Thần Nham đứng ở tại chỗ tức giận đến bật cười, thằng nhóc thối!!

Khương Tuệ Ninh chưa bao giờ che giấu được tâm trạng không tốt, nó vẫn luôn hoàn chỉnh thể hiện trên gương mặt của cô.

Bữa tối cô cũng ăn rất ít, ăn xong là lập tức quay về phòng ngủ.

Gần đây bọn nhỏ tìm được bạn chơi cùng ở bên đại viện kia, cho nên buổi tối bọn nhỏ đều không trở về sân nhà mình, muốn ở đại viện.

Quý Tử Thư cũng ở bên kia chơi với em gái, trong nhà ngoài dì Lưu ra cũng chỉ còn lại hai vợ chồng.

Cái sân to như vậy trở nên yên tĩnh.

Ăn cơm xong, dì Lưu lập tức trở về phòng.

Quý Thần Nham trở lại phòng ngủ thì nhìn thấy Khương Tuệ Ninh ngồi xếp bằng trên giường vùi đầu ngẩn người, cả người nho nhỏ giấu trong lớp áo ngủ không quá dày.

Anh đi qua cũng không có hỏi cái gì, mà là ôm lấy cô, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về ở sau lưng cô.

Khương Tuệ Ninh lập tức biến thân thành cô mèo con dính người, nhào vào trong lòng ngực anh, đôi tay ôm lấy eo của anh.

“Quý Thần Nham, cảm ơn anh, nếu là không có anh thì có lẽ nhà của chúng ta cũng sẽ giống Nhuế gia đình của Doãn Đào.” Cũng có thể là giống như rất nhiều gia đình phải chịu khổ khác.

Thật ra lúc ấy nếu không có Quý Thần Nham thì cha của cô đã bị đưa đi từ sớm rồi, còn cô thì sao? Cũng không trốn thoát được.

Thậm chí cô còn sẽ gặp được chuyện càng ghê tởm hơn.

Lúc đó nếu cô vẫn chưa quay trở về, nếu cô trở về lúc mọi cực khổ bắt đầu, không có đoạn ký ức trong quá khứ, làm một người ở thế kỷ sau đi vào hoàn cảnh xã lạ này, không ai che chở, cha còn bị nói thành phần tử phản động.

Nói thật, cô thật sự không dám tưởng tượng ngày tháng như vậy sẽ như thế nào.

Thật sự may mắn, bởi vì Quý Thần Nham nên cô mới có thể sống an ổn, thậm chí còn có thể làm nũng chơi xấu, tất cả mọi điều tốt đẹp đều là Quý Thần Nham cho cô.

Tất cả mọi điều không tốt đều bị cơ thể kiên cường vững chắc của anh ngăn cản ở bên ngoài.

Quý Thần Nham không nói gì, bình thường anh sẽ không nói nhiều đến mấy chuyện không vui này, chỉ là ôm chặt cô: “Không có việc gì, tương lai sẽ càng ngày càng tốt hơn.” Chỉ cần có anh ở thì anh sẽ không để cô sống một ngày lo lắng hãi hùng nào cả.

Khương Tuệ Nghi gật đầu ở trong lòng ngực anh, tương lai sẽ ngày càng tốt hơn, cô biết.

Nhưng trước kia xem đoạn lịch sử này cũng chỉ là tri thức được viết trong sách vở, ở giữa chính là đường thẳng thời gian có thể vuốt phẳng mọi cực khổ, nhưng khi bạn tự mình đi vào thời kỳ này thì bạn sẽ phát hiện thật ra cảm xúc vẫn sẽ bị ảnh hưởng đôi chút.

Mặc dù mọi chuyện vẫn không xảy ra ở trên người cô, nhưng cô không nhịn được nghĩ mà sợ, dù sao cô cũng nằm trong mối họa.

“Đừng không vui, em nói xem phải làm như thế nào mới có thể dỗ được cô bạn nhỏ của anh?” Bởi vì lý do thân phận, cho nên Quý Thần Nham cũng sẽ không nói quá nhiều về sự kiện này với Khương Tuệ Ninh.

Chỉ hy vọng cô đừng đặt quá nhiều cảm xúc trong sự việc này, hy vọng cô được vui vẻ.

“Hay là anh hôn em một chút?”

Trong lúc khó chịu được người yêu hôn môi luôn là thích hợp nhất.

Quý Thần Nham cười khẽ, sao anh lại quên mất lúc cô bạn nhỏ của anh không vui thì đều thích được hôn chứ?

Anh không hề do dự, lập tức cúi đầu hôn cô.

Khương Tuệ Ninh nếm được hương vị của anh, mùi gỗ mát lạnh, sạch sẽ lại khiến người ta yên lòng.

Anh vẫn luôn là như vậy, trong bất kỳ hoàn cảnh nào cô cần anh nhất, anh đều vô điều kiện cho cô tất cả những gì cô muốn nhất.

Giống như truyện cổ tích cô được xem khi còn nhỏ, không chỉ có thể thay cô g**t ch*t con rồng tà ác, mà anh còn có thể dịu dàng an ủi cô.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 398


Tóm lại là có anh thì sẽ yên lòng.

Vốn dĩ Quý Thần Nham là dịu dàng trấn an, nào biết cuối cùng Khương Tuệ Ninh lại bắt đầu đảo khách thành chủ.

Cô trực tiếp đẩy người nằm lên trên giường, còn cô kéo dài qua ngồi trên eo anh.

Cô ở trên cao nhìn xuống người đàn ông.

Đôi môi được hôn biến thành mềm mại ướt át, anh cố ý thu lại, khí thế đã yếu hơn rất nhiều.

Đôi tay của Quý Thần Nham đỡ eo cô, đôi mắt sáng ngời mỉm cười nhìn cô.

“Vừa lòng không?” Anh hỏi cô.

Mặc kệ là nam hay nữ, hình như ai cũng có ý nghĩ muốn chinh phục rất mãnh liệt, đương nhiên từ trước đến nay Khương Tuệ Ninh luôn là thủ hạ bại tướng, lúc chơi đùa Quý Thần Nham sẽ nhường cô, đặc biệt là những lúc giống như hôm nay, tất cả đều lấy niềm vui của cô làm chủ, làm cô có cảm giác thành tựu khi thuần phục anh, như vậy tâm tình cũng tự nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều.

Quả nhiên cô đã vui vẻ hơn rất nhiều: “Vừa lòng.” Lúc Khương Tuệ Ninh nói chuyện, đầu lưỡi hơi run một chút, môi cũng có chút tê.

Giọng điệu nói chuyện cũng mềm mại hơi hai phần, trên thực tế cô cũng vẫn không chiếm được thế thượng phong, nhưng Quý Thần Nham thuận theo làm cô vui vẻ muốn chết.

“Anh có thể làm em càng vừa lòng hơn.” Anh nói rồi giơ tay lên, trực tiếp mở dây lụa đỏ cột tóc của cô.

Lụa đỏ không quá dài, nhưng cũng không ngắn, dài khoảng chừng ba thước, ngày thường được cô dùng làm dây cột tóc cột thành nơ con bướm ở trên mái tóc.

Lúc gỡ xuống sẽ thành một dải lụa riêng biệt màu đỏ.

Ngón tay của anh thon dài, khớp xương rõ ràng, lụa đỏ tung bay ở trên đầu ngón tay của anh.

Ánh mắt của Quý Thần Nham vẫn luôn nhìn lên người Khương Tuệ Ninh, động tác trên tay không dừng lại, tơ lụa đỏ quấn hai vòng trên cổ tay của anh, lúc này anh mới đưa cổ tay đến trước mặt cô: “Em biết trói không?”

Khương Tuệ Ninh bị chiêu trò hoang dã này của Quý Thần Nham dọa sợ, cô trừng mắt không biết nên lắc đầu hay gật đầu.

Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, tiếp tục nhỏ giọng dụ dỗ: “Không thích sao?”

Lúc anh vào nhà đã lập tức cởi áo khoác ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, cổ áo đã bị anh cởi hai cúc áo, lộ ra hầu kết khẽ chuyển động và làn da màu mật ong.

Mà Khương Tuệ Ninh thì đang ngồi trên người anh, anh vừa cử động là cô sẽ nhìn thấy tất cả.

Bởi vì đang nằm nên anh cũng không làm được quá nhiều động tác, chỉ là hơi ngẩng đầu lên, nhướng mi liếc nhìn cô, biểu cảm giống như mang theo chút… quyến rũ, Khương Tuệ Ninh không chắc lắm.

Nói thật, cô thật sự không biết Quý Thần Nham có thể làm ra chuyện như vậy, cho dù làm chuyện đó thì tính bá đạo của anh vẫn chiếm đa số.

Nói như thế nào thì anh cũng làm quan lớn, không hề có chút nào liên quan đến tính cách xấu xa cả.

Cố tình một người có khí chất công chính lại làm ra việc vượt ra ngoài tất cả ấn tượng tốt vốn có của anh, thật sự là đánh sâu vào thị giác và cảm quan của người ta.

Không thích sao? Hình như là rất thích.

Anh không tiếp tục nói chuyện, chỉ là đưa tay đến trước mặt cô.

Trong lòng Khương Tuệ Ninh là vừa vui mừng vừa hoảng sợ, bàn tay run run thắt nơ con bướm ở cổ tay của anh.

Bàn tay quen cầm súng được thay thế bằng một sợi dây lụa màu đỏ, nhìn nơ con bướm tung bay ở cổ tay của anh, cô không khỏi liên tưởng đến một đóa hoa xinh đẹp mỏng manh giắt trên đầu ngọn súng đang tỏa khói.

Giữa sự tàn bạo, thô bạo và rất nhiều sự lãng mạn.

Khương Tuệ Ninh bỗng nhiên nhận ra cô không biết phải làm gì tiếp theo, nhưng ánh mắt nóng rực của người đàn ông vẫn còn, cô cũng không thể nhận thua có đúng không.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 399


Cô bắt đầu duỗi tay mở cúc áo của anh.

Mới vừa động đến một viên cúc tay áo đã bị anh đè lại.

Anh là thật sự không nhịn cười được, tay nàng nằm ở ngực anh, có thể cảm nhận được cơ bắp đang phập phồng của anh.

“Tuệ Tuệ, có phải em hơi nóng nảy không?”

Lời này làm Khương Tuệ Ninh hơi ngại ngùng, vành tay nóng lên một chút, cô cảm thấy có phải người đàn ông này lại đang trêu đùa mình không.

Rõ ràng là anh bảo cô trói lại, phản quá mức lại nói là cô quá sốt ruột?

Điều này…

“Không chơi.” Cô rút tay của mình về, có lẽ thứ này hoàn toàn không phải là thứ cô đã nghĩ.

Chỉ là thử hai lần nhưng bàn tay vẫn bị người đàn ông đè nặng, cô hoàn toàn không thoát ra được.

“Quý Thần Nham…” Cô nghiến răng nhìn anh.

Quý Thần Nham dùng thêm một chút sức lực, dựa vào tay cô trực tiếp ngồi dậy, Khương Tuệ Ninh hơi ngã ra sau một chút, cô cảm thấy vị trí của hai người thật sự không thích hợp tiếp tục, nên đứng dậy định chạy.

Chỉ là chân đã bị anh đè lại, vừa mới lên một chút đã ngồi trở về.

Cô nhìn anh một cái, lúc này sự ngượng ngùng đã bò đầy mặt, không biết phải làm cái gì bây giờ, ngón tay đang run rẩy.

Cô cảm thấy mình quá vô dụng, thậm chí cô con không dám nhìn Quý Thần Nham.

Thật sự không biết rốt cuộc là anh muốn làm gì.

Quý Thần Nham nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt của anh sâu thẳm lại mơ hồ,”Tuệ tuệ, anh nói làm em vui vẻ thì tất nhiên sẽ là anh ra tay rồi.”

Nói rồi anh đưa hai tay bị trói đến trước ngực, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.

Từng viên cúc áo màu trắng sữa thoát khỏi khuy áo từ trong tay anh, động tác thong thả lại có vài phần ưu nhã.

Áo sơ mi màu trắng phanh ra, để lộ đường cong săn chắc ở trước ngực.

Lụa đỏ khẽ lướt qua làn da màu bánh mật, màu đỏ luôn là nổi bật dễ nhìn thấy.

Theo động tác của anh, cơ bắp ở phần eo bụng cũng thoát khỏi lớp quần áo lộ ra bên ngoài, bên dưới mặc quần tây cùng loại, vị trí dây thắt lưng hơi thấp, đường nhân ngư rõ ràng giống như muốn phá nước lao ra.

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy được tính hoang dã và nét văn nhã tương phản mãnh liệt ở trên người anh.

Lúc anh c** q**n áo, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi gương mặt của cô, anh làm rất bình tĩnh, nhưng Khương Tuệ Ninh lại không chịu được.

Hình ảnh này thật sự quá mê người, cô cũng không dám tưởng tượng ra hành động tiếp theo của anh: “Được… Được rồi, em… Em có hơi chóng mặt.”

Lúc Khương Tuệ Ninh nói chuyện, hai hàm răng còn va chạm vào nhau, giọng nói cũng là trở nên khàn khàn mà ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện ra.

“Vậy là ổn rồi?” Quý Thần Nham hơi híp mắt lại nhìn cô, ý cười rất rõ ràng.

Khương Tuệ Ninh đối diện với đôi mắt của anh, ánh mắt của anh vẫn dịu dàng như cũ, đáy mắt lại mang theo ý lấy lòng rất rõ ràng. Cô phát hiện dường như ánh mắt của anh có mang theo móc câu, nó thật sự chuẩn xác câu lấy trái tim của cô.

“Ừm… Ổn rồi.”

“Vậy phần sau còn cần anh làm tiếp không?”

Khương Tuệ Ninh:…
 
Back
Top Bottom