Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 400


Khương Tuệ Ninh giật mình: “Quý Thần Nham, … Anh anh anh…” Cô “anh” đến nửa ngày nhưng không nói được gì ra khỏi miệng.

Đối diện cô, người đàn ông vẫn thản nhiên, anh nâng chân lên vây người lại trong phạm vi khống chế của mình.

Trái tim của Khương Tuệ Ninh giống như muốn thoát ra ngoài, phía sau người đàn ông vẫn dùng sức mạnh của chân chống đỡ phía sau cô, nhiệt độ nóng hổi như muốn thiêu đốt làn da cách bộ đồ ngủ mỏng manh kia.

Cảm giác anh đến gần từng chút một, cô không tự nhiên vội đưa tay lên chống vào lồng ngực anh.

Trái tim anh nhảy lên khiến lồng ngực cũng rung động theo, anh giống như chú cá nghịch ngợm hôn lên lòng bàn tay của cô.

Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, anh thuận thế nghiêng người, đặt cô nằm trên chân mình, sống mũi cao thẳng của mình cọ qua lại với chóp mũi cô.

“Lãnh đạo, hài lòng không?”

Lúc anh nói chuyện, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô, tiếng nói trầm thấp. Ban đêm ở sân vườn vô cùng yên tĩnh, đến mấy chú mèo hoạt bát cũng trở về ổ của mình.

Trong phòng ngủ, hơi nóng bốc lên cao, có thể ngăn lại khí lạnh xâm nhập từ tứ phía.

Một tiếng lãnh đạo này đã khiến không khí mập mờ dâng lên đến đỉnh điểm, Khương Tuệ Ninh căng thẳng khiến nhịp tim càng trở nên khó nhọc, mỗi một lần va chạm trong lồng ngực giống như trong yên tĩnh chỉ còn tiếng đập của trái tim là ồn ào.

“Hài lòng không?” Anh vẫn hỏi.

“Hài lòng.”

Lấy được câu trả lời khẳng định của cô, Quý Thần Nham càng cười to, rõ ràng hơn.

Anh đưa tay cởi bỏ nút thắt áo ngủ của cô.

Cúc áo ngủ đã được mở, da thịt trắng nõn lộ ra từng chút một trong không khí ấm áp.

Chiếc cổ thon dài, bả vai trơn bóng, tinh tế và gương mặt đầy đặn, còn có xương quai xanh gầy gò. Cô giống như một tác phẩm hội họa vĩ đại đang dần dần được công bố.

Rõ ràng chỉ đơn giản với vài nét bút nhưng nét đẹp của cô lại phô bày ra vô cùng tinh tế.

Dưới ánh mắt của anh, da thịt non mịn nổi lên màu đỏ thẫm, khuôn mặt mềm mại giống như ráng chiều nơi chân trời vào chạng vạng tối.

Khương Tuệ Ninh cảm giác ánh mắt anh giống như dần nóng lên, chúng trở nên nóng rực. Áo ngủ vẫn còn trên người cô nhưng cô lại nhịn không được mà nổi da gà, không phải vì cô cảm thấy lạnh mà chính là rất nóng.

Cô xấu hổ quay đầu đi nhưng lại bị người đàn ông bắt được cằm.

Hai mắt của cô giống như bị sương mù giăng ngang khiến chúng mông lung, mờ mịt. Quý Thần Nham cảm giác đáy lòng mình giống như mới vừa bị một sợi lông ngỗng quét qua, cảm giác ngứa ngáy khiến anh không muốn trêu đùa cô nữa, Quý Thần Nham mất khống chế áp đảo cô.

Anh nhanh chóng cởi nút thắt bằng dây đỏ ở tay, kéo lấy tay cô đặt lên lồng ngực mình đi xuống, đi thẳng đến bụng dưới cứng rắn của anh.

“Sao vẫn còn xấu hổ như vậy?”

“Anh không được nhìn em.” Khương Tuệ Ninh không chịu được ánh mắt anh, tựa như anh muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Cô nói xong lại đưa tay che đi ánh mắt anh.

Quý Thần Nham tắt đèn, anh ôm hôn miệng cô trong bóng tối, nuốt xuống tất cả những tiếng kêu vụn vặt cô còn chưa kịp nói ra.

Trong phòng ngủ đều là những tiếng kêu gợi cảm.

Quà tặng anh dỗ dành cô vui vẻ chỉ mới mở ra được một nửa, một nửa còn lại anh muốn cô tự mình động tay chân.

Trong bóng đêm cô vô cùng xấu hổ, người cũng trở nên to gan hơn, tuy sức lực trên tay không được lớn lắm, nhưng tốt xấu gì cũng có thể phá giải một mình.

Quý Thần Nham đã dạy cô lại một lần, lần này anh cũng không giúp nữa mà kiên nhẫn chờ cô.

Cuối cùng, sau khi hoàn thành, xúc cảm và cảm giác của Khương Tuệ Ninh giống như không phải của cô nữa, cô thở ra một hơi, cả người mềm nhũn ngã trên gối đầu.

Sự kiên nhẫn của Quý Thần Nham cũng bị hao mòn, anh khôi phục lại bản tính cướp bóc.

Anh bá đạo đặt tay cô trên tấm lưng gầy gò của mình, để bản thân cô có thể cảm nhận được bắp thịt căng cứng của anh, bàn tay cô lướt qua đường cong sắc bén trong ánh đèn lay động.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 401


Mồ hôi tùy ý chảy xuống dọc theo gương mặt anh tuấn kiên nghị của anh, hơi nóng khiến không khí cũng dần dần nóng lên.

Nương theo ánh trăng dịu nhẹ, anh không cho phép ánh mắt cô rời khỏi, phải một mực nhìn theo anh, nhìn anh mạnh mẽ cướp bóc.

Khương Tuệ Ninh không nhìn, nước mắt từ từ thấm qua khóe mắt, cô thút thít không ngừng nhưng vẫn không khiến anh dừng lại mà ngược lại không khí càng trở nên cháy bỏng.

Tật xấu phá hoại bên trong con người anh bình thường vẫn có thể đè nén, nhưng ngay lúc này anh căn bản giống như một dã thú đã được giải thoát.

Tất cả những gì phải kìm nén vào ngày thường đều bộc phát và bắt nạt cô không hề nương tay vào giờ phút này. …

Sang ngày hôm sau, Quý Tử Thư đến trước cửa phòng gọi Khương Tuệ Ninh, tuy vẫn chưa chính thức khai giảng nhưng phải đi đến trường học để làm quen trường và bắt đầu khóa lao động.

Tối hôm qua, tuy Quý Thần Nham hung hãn nhưng anh không giày vò cô, thế nhưng cô vẫn mệt mỏi như thế.

Mệt đến mức sáng hôm nay Khương Tuệ Ninh còn không muốn thức dậy.

Cô vốn là cá ướp muối quá lâu rồi, đột nhiên lại quay trở về cuộc sống có quy định về thời gian như trước kia nên người rất dễ lười biếng.

Dì Lưu nghe nói có khóa lao động thì bà đã cố ý làm bánh bao nhân thịt, nói rằng món này chắc chắn có thể chống đói.

Khương Tuệ Ninh vẫn nằm ì, ôm chăn mền hừ hừ vài tiếng mà không muốn thức dậy. Trước kia khi còn đi làm, mỗi khi cô nói không muốn đi làm nữa thì Quý Thần Nham thường sẽ dung túng bảo cô không muốn đi thì cứ xin phép nghỉ.

Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên đến trường, dù anh có dung túng cô hơn đi chăng nữa anh cũng sẽ không ngang nhiên bảo cô xin phép nghỉ.

“Ngoan, tôi ôm em.” Quý Thần Nham nhìn thoáng qua thời gian, anh đưa tay bế người đang ôm chăn mền lên.

“Anh Quý, em không muốn động đậy.” Khương Tuệ Ninh rũ đầu xuống: “Anh ôm em một lúc đi!”

Bông hoa được tưới nước xinh đẹp rực rỡ khiến trong lòng Quý Thần Nham giống như cũng nở hoa theo. Người bạn nhỏ của anh quá ngoan ngoãn, anh đưa tay cô đã ôm lấy anh.

Trong lúc cô chôn đầu vào lồng ngực anh thì tinh thần cũng dần dần tỉnh lại, anh bắt đầu giúp cô chải tóc.

“Anh Quý, có anh thật tốt.”

Quý Thần Nham khẽ cười: “Ừm. Tôi tốt như vậy sao? Vậy em ở trường học phải ngoan ngoãn.”

Khương Tuệ Ninh ngửa đầu nhìn anh, cô tự tin nói: “Anh yên tâm! Em chắc chắn sẽ ngoan ngoãn, em cam đoan giáo viên sẽ chỉ khen ngợi em mà thôi.”

Quý Thần Nham nâng khuôn mặt cô trong bàn tay mình, lắc đầu nói: “Tôi không để ý việc giáo viên khen hay không khen em, tôi bảo em ngoan ngoãn chính là muốn em hạn chế nói chuyện với các bạn học nam. Mà tốt nhất là không nói chuyện với họ, cũng không cần tham gia vũ hội của trường học, nếu thật sự phải tham gia cũng không cần bạn nhảy là bạn học nam…” Anh cảm thấy mình thật sự có thể tìm việc cho mình.

Đại học là môi trường rất náo nhiệt, có mộng tưởng sôi sục, thậm chí còn có một số bạn học đồng trang lứa.

Người bạn nhỏ của anh đáng yêu như thế nên anh bắt đầu không yên tâm, anh luôn cảm giác có người ngấp nghé bảo bối của mình.

Khương Tuệ Ninh không nghĩ đến Quý Thần Nham lại có loại lo lắng như vậy, thậm chí anh không hề che giấu nên khiến cô cảm thấy kỳ lạ mà cười lên. Cô còn cố ý giở trò xấu: “Vậy em càng muốn thì sao?”

Quý Thần Nham bất đắc dĩ: “Vậy tôi sẽ xử lý em bằng biện pháp mạnh hơn.”

“Em không sợ anh.” Khương Tuệ Ninh khiêu khích nói.

“Tôi hôm qua là ai đã khóc lóc cầu xin tôi?”

Đây chính là đòn sát thủ của Quý Thần Nham. Quả nhiên sau khi Khương Tuệ Ninh nghe xong thì mặt thẹn đến mức chịu không được. Cô đưa tay nện cho anh một cái, sau đó mới ôm anh, nói: “Lừa gạt anh thôi, anh đẹp trai như vậy, lại tốt như vậy, không có ai có thể vượt qua anh.”

“Cho nên đến tận bây giờ em vẫn chỉ xem trọng gương mặt này?” Trong nháy mắt Quý Thần Nham cảm thấy rất phiền muộn.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 402


Khương Tuệ Ninh xấu xa đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội khiến anh hoảng sợ. Ai bảo anh không giữ lời, tối hôm qua anh rõ ràng nói mình là con mồi, nhưng sau cùng con mồi lại chính là cô.

Lúc tỉnh táo lại cô cảm thấy mình căm thù anh vô cùng.

“Anh Quý, thật ra em muốn nói em yêu anh vì anh biết kiềm chế, yêu bên trong con người anh, em cũng không phải một người biết nói dối, ai bảo gương mặt anh quá tuyệt, dáng người lại quá tốt… Thật sự mê hoặc hơn bên ngoài của anh.”

Lời này thật sự khiến người nghe tức giận. Thật ra Quý Thần Nham biết Khương Tuệ Ninh đang làm chuyện xấu nhưng anh nhịn không được lại so đo với cô. Lúc vừa bắt đầu anh cảm thấy cô thèm muốn cơ thể anh nên anh có thể bán nhan sắc, dùng nó để mê hoặc cô, để cô chỉ có thể nhìn thấy anh.

Nhưng thời gian lâu dài anh không thích cảm giác này nữa, anh muốn cô nhất định phải yêu anh, yêu đến tận xương cốt, dù không thể yêu anh nhiều như anh yêu cô nhưng chí ít vẫn không được quá ít, nếu không anh sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Anh thành thục, lý trí, lạnh lùng, biết kiềm chế trước mặt Khương Tuệ Ninh đã hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn lại sự ấu trĩ.

“Tôi không cho phép. Tuệ Tuệ phải yêu hết tất cả mọi thứ của tôi.”

Khương Tuệ Ninh nhìn anh nhíu mày nghe lời nói ấu trĩ này của anh. Anh Quý của cô đúng là mỗi ngày đều khiến thị giác và thính giác của cô phải chấn động. Hôn nhân sẽ khiến người ta trở nên ngây thơ như vậy sao?

Nếu tiếp tục như vậy nữa anh sắp làm sụp đổ thiết lập nhân vật rồi.

Giống như phải trấn an một chú chó to đang bị thương, cô đưa tay kéo lấy cổ áo anh xuống, một tay khác thì sờ đầu anh: “Ngoan, em yêu thật sự những gì thuộc về anh Quý, đến cọng tóc em cũng yêu. Không cần tủi thân như vậy! Em chỉ đùa anh thôi.”

Quý Thần Nham dứt khoát cúi đầu cắn cô một cái: “Nhất định phải khiến tôi giận lên em mới vui sao?”

“Hừ! Anh Quý còn nói em sao? Tổng bộ của các anh có phải đã chuẩn bị điều đến một nữ cán sự? Em nghe nói người ta còn trẻ tuổi, xinh đẹp, còn là phần tử trí thức. Anh nói xem có phải anh đã từng lén nhìn cô ấy không?”

Quý Thần Nham làm ra vẻ suy nghĩ mất hai giây: “Có một người như thế sao?” Anh không phụ trách mấy việc thế này, đó là nhân viên dưới cấp đã sắp xếp, đây chỉ là công việc của hậu cần, họ điều động thế nào cũng không làm phiền đến chỗ anh, vì vậy anh thật sự không biết rõ.

Hơn nữa mỗi ngày anh có những cuộc họp đặc thù ra thì cũng có những lịch trình khác, sau khi tan ca lại chạy về nhà, nếu không dỗ dành người bạn nhỏ này thì cũng chơi đùa với các con, làm gì còn thời gian trộm nhìn ai đó?

“Anh không biết?”

“Không biết.”

“Anh Quý, trong lòng và trong tầm mắt anh chỉ được có một mình em, biết không? Nếu không em sẽ khóc lóc cho anh xem.” Khương Tuệ Ninh hài lòng, kéo lấy cánh tay anh lắc qua lắc lại.

Quý Thần Nham rất thích Khương Tuệ Ninh làm nũng trước mặt anh, anh cũng không bao giờ ngán những hành động nũng nịu này của cô, anh cực kỳ hưởng thụ dáng vẻ cả thể xác và tinh thần của cô đều dựa vào anh.

Loại cảm giác thành tựu thế này khiến anh thỏa mãn hơn bất kỳ chiến dịch nào thành công, như thế này giống như anh chính là toàn bộ thế giới của cô.

Anh ôm lấy cô, n*ng m*ng cô lên: “Trong lòng tôi và trong mắt tôi vĩnh viễn chỉ có Tuệ Tuệ của tôi.” Nói xong đã ôm cô vào phòng tắm.

Thời gian đã không còn sớm, lại chậm chạp nên đúng là cô đã trễ.

Thừa dịp khi cô đánh răng anh đã giúp cô lấy nước rửa mặt.

Sau cùng đến việc rửa mặt cũng là anh đã tự mình giúp.

Đương nhiên vì cô nằm ì trên giường lâu như vậy nên bữa sáng cô phải giải quyết trên xe.

Quý Tử Thư ngồi ở vị trí cạnh ghế lái, thỉnh thoảng ánh mắt của cậu cũng vô tình nhìn thấy hành động cha mình đút từng miếng bánh bao cho Khương Tuệ Ninh, sau đó lại cho cô uống một ngụm sữa đậu nành.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 403


Nói thật thì kiểu cưng chiều như thế này giống như hơi quá, rất khó có người làm được như vậy. Trước kia cậu cũng chưa bao giờ nhìn thấy cha mình làm những việc thế này, nhưng bây giờ xem ra vì người mình yêu mà đã thay đổi.

Hôm nay đến trường học cũng không có lớp, đại hội cho sinh viên mới diễn ra vào buổi chiều, nếu cố gắng chạy đến tham gia vào phần cuối của đại hội cũng không sao cả, sau đó vào buổi trưa cũng có thể dạo một vòng trường học.

Quý Tử Thư hỏi: “Dì có muốn đi dạo không?”

“Tôi cũng không muốn đi lắm, tương lai chúng ta sẽ phải học tập ở đây mấy năm nên sẽ quen thuộc thôi.”

“Cũng đúng. Vậy tôi đưa dì về phòng ký túc xá của mình, giữa trưa tôi lại quay lại đón dì đi ăn cơm, tôi đã đổi phiếu cơm ở căn tin xong rồi.”

Cha của cậu đã thông báo với Nam Thành bên kia về chuyện của Doãn Đào, trường hợp nhà họ đặc biệt nên phải dùng cách đặc biệt, mau chóng khôi phục lại danh dự cho cha mẹ cậu ta, nếu không đến tư cách lập mộ cũng không có nên cậu định sẽ nói trước một tiếng với Doãn Đào.

“Không cần cậu đưa tôi đi, tự tôi đi, cũng không có mấy bước.” Khương Tuệ Ninh khoát tay.

Quý Thần Nham gật đầu, cậu đi thẳng đến dưới ký túc xá, Quý Tử Thư thấy cô đã vào ký túc xá rồi mới đi về phía ký túc xá của nam sinh viên.

“Chào mọi người!” Khương Tuệ Ninh mỉm cười, chào hỏi.

“Chào đồng chí, cậu thuộc hệ Trung văn?” Một người mặc áo xanh trong số đó, tóc ngắn ngang vai đã mở miệng trước.

“Đúng vậy. Hôm qua tôi mới đến trải giường.” Khương Tuệ Ninh chỉ về phía giường của mình.

“Đây là giường của cậu? Đồng chí, cậu là quân nhân sao?”

“Tôi không phải.”

“Vậy sao chăn mền của cậu lại được xếp đẹp như vậy?” Cô gái tóc ngắn cười nói.

“Là chồng tôi đã giúp tôi xếp.” Khương Tuệ Ninh cũng không giấu diếm chuyện mình đã kết hôn, sinh viên khoa này cũng có rất nhiều người đã kết hôn và có con cái.

“Cậu đã kết hôn?” Lúc này, một cô gái ngồi ở giường đối diện với Khương Tuệ Ninh đã đứng lên, cô ấy hơi khó tin nhìn Khương Tuệ Ninh, cô ấy làm cho mình hai bím tóc ở bai bên, nhìn có vẻ tương đương với tuổi của Khương Tuệ Ninh.

“Đúng vậy.”

Cô gái có bím tóc nhìn Khương Tuệ Ninh, thân mật nói: “Cậu thật xinh đẹp.”

“Cảm ơn.” Với những lời khen ngợi từ người khác, Khương Tuệ Ninh đều gật đầu cười.

Sau khi Khương Tuệ Ninh đi vào, mọi người cũng bắt đầu tự giới thiệu bản thân.

Cô gái tóc ngắn vừa rồi là Đường Xuân Kiều, năm nay hai mươi ba tuổi, cô ấy là thanh niên trí thức, cô gái có bím tóc dài là Ôn Lê, nhà cô ấy ở tỉnh lân cận.

Một người khác nữa vẫn một mực ngồi trên giường tên là Phan Phỉ Phỉ, là người Bắc Kinh.

Cô ấy là người nhỏ tuổi nhất, năm nay mới mười tám tuổi.

Chẳng qua tính tình cô ấy rất cao ngạo, không thích giao lưu với mọi người, vẫn chăm chú đọc sách.

Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua, sách vở của cô ấy đều bằng tiếng anh.

Khương Tuệ Ninh là người nói nhiều nên cô lập tức có thể thân thiết với Đường Xuân Kiều, làm quen với Ôn Lê. Chỉ có mỗi Phan Phỉ Phỉ là gần như không trả lời, cô nghĩ cô gái này có thể sẽ rất khó ở chung.

“Bạn học Khương, sao tối hôm qua cậu không trở về phòng ngủ?”

Ôn Lê rất thích nhìn những người có dáng vẻ xinh đẹp, khi thấy Khương Tuệ Ninh bước vào cô ấy đã muốn kết bạn với Khương Tuệ Ninh ngay lập tức, vì vậy lúc này mấy người họ rất nhiệt tình nói chuyện với nhau.

“Tôi về nhà mình ở, buổi tối tôi sẽ không thường trở về phòng ngủ bên này, chỉ nghỉ ngơi vào buổi trưa thôi.”

Lúc cô nói xong lời này mọi người đều nhìn lấy cô. Một người bản địa như Phan Phỉ Phỉ còn không về nhà, vậy vì sao Khương Tuệ Ninh là một người Nam Thành còn không ở lại chỗ này.

“Nhà cậu không phải ở Nam Thành sao?” Ôn Lê hỏi.

“Nhà tôi ở Nam Thành, nhưng chồng tôi là người Bắc Kinh.”

“Người Bắc Kinh? Còn là quân nhân?” Đường Xuân Kiều hỏi.

“Ừm.” Khương Tuệ Ninh gật đầu.

Cô nói xong, ánh mắt Đường Xuân Kiều nhìn cô không giấu được sự hâm mộ. Thời buổi này quân nhân rất được xem trọng, mà lại có nhà ở Bắc Kinh làm thế nào cũng thấy đây là một chiếc bánh ngon.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 404


Cô ấy không khỏi nghĩ đến cuộc tình ngắn ngủi của chính mình, chỉ là cô ấy không được may mắn, người kia không phải một người đáng để nương tựa vào.

“Ồ! Bạn học Khương, cậu thật sự rất hạnh phúc.” Ôn Lê nhìn sang Khương Tuệ Ninh. Không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cho đến bây giờ Khương Tuệ Ninh chưa bao giờ nói mình hạnh phúc, thế nhưng cô ấy có thể cảm nhận được Khương Tuệ Ninh rất hạnh phúc thông qua hai đầu lông mày của cô.

Điều kiện gia đình Ôn Lê có thể xem là rất tốt, hai người anh trai đều ở trong bộ đội, chức vị còn không thấp, cha là chủ nhiệm của một công xưởng, mẹ thì làm việc ở cung tiêu xã.

Chính vì gia đình tốt như vậy nên cô ấy mới không bị đưa về nông thôn. Cô ấy lại là cô con gái được mọi người trong nhà yêu thương nên trên căn bản đều không cần làm việc, da thịt được nuôi tốt đến tinh tế, nhưng dường như Khương Tuệ Ninh còn được sống tốt hơn cả cô ấy.

Mà cách ăn mặc của Khương Tuệ Ninh cũng không tầm thường, có thể nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay của cô bằng mấy tháng tiền lương của nhà khác, chăn trải trên giường cô ấy cũng là loại rất tốt mua ở khu thương mại hoa kiều. Người nhà của cô chắc chắn đối xử với cô rất tốt vì theo Ôn Lê thấy Khương Tuệ Ninh không hề có tính công kích.

Mẹ của cô ấy từng nói một người phụ nữ phải có cuộc sống cực kỳ hạnh phúc mới có thể khiến mọi người xung quanh có cảm giác hòa bình.

Khương Tuệ Ninh không thể nói tiếp cho câu nói của Ôn Lê, cô chỉ có thể cười một tiếng cho qua.

Lúc này Phan Phỉ Phỉ mới buông sách xuống, cô ấy qua ban công bên kia lấy ấm nước, lúc đi ngang qua còn nhìn Khương Tuệ Ninh, sau đó mới nói với Đường Xuân Kiều: “Không phải cậu muốn đi lấy nước sao? Bây giờ đi đi!”

“Đường Xuân Kiều vốn dĩ muốn tâm sự thêm với mọi người, kết quả lại bị Phan Phỉ Phỉ gọi một tiếng, lại nhớ đến người sáng nay mình vừa gặp nên đứng dậy đi lấy nước.

“Các cậu không đi lấy nước sao? Thừa dịp lúc này còn sớm, đợi một lúc nữa lại phải xếp hàng ở phòng tắm.”

Đường Xuân Kiều cầm ấm nước đứng trước mặt hai người hỏi.

“Tôi tạm thời chưa đi, tối qua tớ lấy nước vẫn còn chưa dùng hết.” Ôn Lê cười nói.

Khương Tuệ Ninh lắc đầu: “Tôi không mang theo ấm nước nên không đi đâu.” Hôm qua cô không mang theo ấm nước đến đây, hôm nay Quý Tử Thư sẽ đi mua và mang đến chỗ cô, tạm thời cô không cần đi lấy nước.

Đường Xuân Kiều nghe nói xong thì gật đầu: “Vậy tôi đi trước đây.”

Chờ sau khi hai người kia đã rời đi, Ôn Lê và Khương Tuệ Ninh: “Bạn học Khương đã đến Bắc Kinh bao lâu rồi?”

“Có lẽ hai năm rồi.”

“Vậy cậu đã đi dạo hết Bắc Kinh rồi?”

Khương Tuệ Ninh gật đầu, đúng là cô gần như đã đi dạo hết. Hiện tại Quý Thần Nham đã có thời gian hơn trước đây nên khi anh được nghỉ sẽ đưa cô ra ngoài chơi, thời tiết tốt còn đưa cả hai đứa bé ra ngoài đi dạo.

“Tôi còn chưa được đi dạo, hay là ngày mai chúng ta dạo chơi một vòng đi! Tôi muốn leo lên Vạn Lý Trường Thành, còn muốn đi ăn thịt vịt nướng.”

“Vậy ngày mai không lên lớp thì đi đi!”

Ôn Lê khoác tay nói: “Ngày mai không lên lớp, tuy không cần làm gì nhưng vẫn phải trồng rau.

“Chúng ta có một tiết lao động cho một tuần. Tôi nghe Đường Xuân Kiều nói bây giờ là thời gian cần xới đất, họ sẽ cần chúng ta đến tưới nước, bón phân.” Ôn Lê sợ nhất là làm việc này, bây giờ mới tưởng tượng đến mùi vị lúc đó là đã muốn nôn suốt ngày rồi.

Nói thật khi nghe Ôn Lê nói vậy, Khương Tuệ Ninh cũng cảm thấy mình không biết làm, từ nhỏ cô cũng chưa từng làm công việc gì.

Nhưng cô vẫn an ủi cô ấy: “Không có việc gì đâu, nhiều người như vậy mà, nói không chừng sẽ phân cho chúng ta gieo hạt.”

“Đúng. Cậu nói đúng.” Ôn Lê không có suy nghĩ gì, nghe Khương Tuệ Ninh nói như vậy cô ấy lập tức tin tưởng, còn khen ngợi Khương Tuệ Ninh: “Bạn học Khương không chỉ xinh đẹp mà con người cũng rất ôn hòa.” Tối hôm qua, tôi vừa nghe Đường Xuân Kiều nói một tuần sẽ có một buổi lao động thì nhịn không được phải than một câu, Đường Xuân Kiều bảo tôi yếu ớt, Phan Phỉ Phỉ cũng nói vậy.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 405


Vẫn là Khương Tuệ Ninh tốt hơn, quả người người có dáng vẻ xinh đẹp nên càng ôn hòa hơn.

“Đúng rồi, bạn học Khương, cậu sinh năm bao nhiêu.”

Khương Tuệ Ninh nói năm sinh của mình.

Ôn Lê nhịn không được mà cười lên: “Cậu còn nhỏ hơn tôi hai tháng, vậy sau này tôi gọi cậu là Ninh Ninh, còn cậu gọi tôi là chị Ôn nhé!”

Khương Tuệ Ninh: … Khá lắm, hình như Khương Tuệ Ninh đã gặp được một người có tính tình không khác cô lắm.

“Được rồi, vậy sau này tôi gọi cậu là Tiểu Lê, còn cậu gọi tôi là Ninh Ninh.”

“Được, tốt thôi!”

Chưa được bao lâu thì Đường Xuân Kiều và Phan Phỉ Phỉ đã trở lại đây, trong ấm nước của Ôn Lê vẫn còn nước nên cô ấy đã rót cho Khương Tuệ Ninh một ly nước.

“Ninh Ninh, thật ra cậu không cần chuẩn bị ấm nước nóng cũng được, dù sao buổi tối cậu cũng không ở lại đây, bình thường muốn uống nước thì có thể mượn của tôi.” Ôn Lê là đứa bé được yêu thương mà lớn lên nhưng cô ấy có tính tình rất tốt, cũng không so đo nhiều.

Khương Tuệ Ninh biết thời buổi này muốn có nước sôi còn phải có phiếu, uống một hai lần thì có thể, nhưng lâu dài thì không thể: “Không có việc gì đâu, người nhà cũng đã mua cho tôi rồi, lấy đến đây cũng tiện dùng hơn.”

Sau đó Đường Xuân Kiều cũng gia nhập vào cuộc nói chuyện với họ.

Những con người từ trời nam đất bắc nên có nhiều chuyện rất thú vị. Đường Xuân Kiều từng gặp rất nhiều chuyện khi phải xuống nông thôn, những chuyện này Ôn Lê và Khương Tuệ Ninh chưa từng trải qua nên họ say sưa lắng nghe.

Chẳng qua chuyện thú vị thì ít mà chuyện khổ thì nhiều.

“Các người đều may mắn, còn chưa từng xuống nông thôn, phải xuống nông thôn mới biết được thời gian đó thật sự không dễ chịu.” Đường Xuân Kiều được mười sáu tuổi phải xuống nông thôn, ở lại đó ngây người hết năm sáu năm, đã trãi qua biết bao nhiêu thăng trầm.

Khương Tuệ Ninh và Ôn Lê đều gật đầu đồng ý, đúng là họ rất may mắn.

Đúng lúc này ngoài cửa phòng có một người đi ngang qua, đột nhiên lùi lại hai bước , vừa nhìn thấy Đường Xuân Kiều thì ngạc nhiên thốt lên: “Đường Xuân Kiều, thật sự là cô?”

Đường Xuân Kiều nghe thấy giọng nói này thì giương mắt nhìn người đang đi đến, sắc mặt cô ấy đột nhiên tái đi, rõ ràng biểu cảm trên mặt là sợ hãi và phẫn nộ.

“Đúng là cô! Con hồ ly tinh lẳng lơ như cô còn có thể thi lên đại học? Chẳng lẽ lại ngủ với người nào đó nên mới được trà trộn vào đây thế này?”

Người bước vào mà một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc rất quê mùa, lúc nói chuyện con mắt liên tục nhìn đông ngó tây, nhìn thấy người nào cũng không hề có ý tốt.

Lời nói ra miệng cũng dơ bẩn không chịu nổi.

“Bà cút ra khỏi đây!” Đường Xuân Kiều bị cô ta nói thì sắc mặt rất khó coi, mặt mày đều tái xanh, đẩy cô ta ra.

Kết quả vừa đưa tay ra đã bị người phụ nữ này bắt lấy, mặt mày cô ta vô cùng dữ tợn nhìn chằm chằm vào Đường Xuân Kiều, phi một tiếng nói: “Đồ đê tiện!” Nói xong đã muốn giơ tay đánh người.

Khương Tuệ Ninh nắm một tay người phụ nữ kia ngăn bà ta. Quý Thần Nham đã từng dạy cô phải làm sao để khống chế được tay của đối phương và không để đối phương được động đậy.

“Im miệng! Cút ra khỏi phòng của chúng tôi.”

Cô chưa biết rõ tình hình, nhưng cô vô cùng chán ghét kiểu nói chuyện trái một câu hồ ly tinh, phải một câu đê tiện của người này.

Nhưng phụ nữ bị bóp chặt cổ tay nên không thể động đậy: “Ôi, ôi!” Bà ta đang muốn mắng Khương Tuệ Ninh thì đột nhiên trước mắt đã xuất hiện một cái bóng.

Chỉ nghe thấy “ba” một tiếng, người phụ nữ bị đánh cho lệch đầu.

Hóa ra là Phan Phỉ Phỉ, không biết cô ấy đã lao đến từ lúc nào.

Bàn tay của cô ấy có sức lớn, không đợi người phụ nữ kia kịp phản ứng lại thì đã bị tát thêm một cái, hai bên má của bà ta đã in đầy dấu tay.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 406


Sau đó cô ấy kéo người phụ nữ này thoát khỏi tay của Khương Tuệ Ninh, xô bà ta đến cửa: “Bà ở đâu chạy đến đây ăn trộm, dám chạy đến phòng ký túc xá trộm đồ. Mọi người mau đến bắt trộm đi!”

Giọng nói của cô ấy đã kéo người của những phòng ngủ xung quanh chạy đến. Thời buổi này vừa nghe nói đến trộm cắp là không ai chịu để yên. Mọi người lập tức kéo đến như ong vỡ tổ, người tràn vào đều kêu gào muốn kéo người đến cục công an.

Người phụ nữ chưa từng nhìn thấy chiến trường thế này, bà ta đã bị đánh cho hồ đồ, quả thực khó mà giải thích.

Chẳng qua chưa đầy một lúc sau, từ trong đám đông đã có một giọng nói rất nhỏ nói rằng đây là mợ của cô ta, bà ta đưa cô ta đến đây báo danh, nói rằng mọi người đã hiểu lầm rồi.

Phan Phỉ Phỉ phải uy h**p thêm hai câu, lúc này mới chịu thả người đi.

Người phụ nữ này xem ra cũng chỉ là kẻ h**p yếu sợ mạnh, thậm chí bà ta cũng không dám cãi thêm lời nào mà lập tức cụp đuôi bỏ chạy.

Ba người trong phòng nhìn về phía Phan Phỉ Phỉ giống như nhìn thần thánh. Đặc biệt là Khương Tuệ Ninh, ngay từ đầu cô còn tưởng rằng Phan Phỉ Phỉ rất kiêu ngạo, sẽ không để ý đến mọi người, nhưng không ngờ cô ấy cũng là một người rất nhiệt tình.

“Nhìn cái gì? Bị bắt nạt thì phải đánh lại. Phòng ngủ của chúng ta có thể để người ngoài vào bắt nạt sao?”

Nói xong cô ấy lại quay về giường của mình, ngồi xuống.

Đường Xuân Kiều nói cảm ơn với mọi người, sau đó mới nói: “Người kia là người ở thôn mà tôi đã từng bị đưa xuống đó.”

“Chỉ là một người xa lạ, bà ta dựa vào cái gì dám mắng chửi cậu?” Ôn Lê căm phẫn hỏi.

Khương Tuệ Ninh và Phan Phỉ Phỉ cũng tò mò. Chuyện quái gì thế này?

Đường Xuân Kiều mới kể lại chuyện cô ấy gặp phải khi xuống nông thôn. Thì ra trong thời gian cô ấy bị đưa xuống nông thôn, cô ấy đã quen biết với một người đàn ông, người đàn ông kia đối xử với cô ấy rất tốt và vẫn theo đuổi cô ấy, mà anh ta là con trai của bí thư chi bộ, người có văn hóa, còn xuất thân từ quân nhân.

Lúc đó có một chị gái là thanh niên trí thức khác đã xuống nông thôn được hai năm và gả cho anh cả của anh ta.

Khi đó Đường Xuân Kiều và người chị kia có mối quan hệ rất tốt, ban đầu cô ấy và người đàn ông kia đã hẹn đến đầu năm ngoái sẽ kết hôn.

Nhưng bởi vì công việc nên anh ta đã đổi xuống cuối năm, mà trong thời gian chị gái kia gả cho anh trai của anh ta cũng sắp sinh con.

Mấy ngày sắp sinh, mẹ chồng nhìn bụng của con dâu nói thai này là con gái nên không cho phép chị ấy đi bệnh viện để sinh, sinh con gái còn đi bệnh viện rất phí tiền.

Về sau mấy thanh niên trí thức biết được nên mới cùng nhau đến cửa, mẹ chồng kia thấy nhiều người, lo sợ làm lớn chuyện mới chịu thả người. Nhưng còn chưa kịp đưa đến bệnh viện thì chị ấy đã không chịu được, cả chị ấy và đứa con trong bụng đều không qua được.

“Chồng chị ấy đâu? Người chồng bỏ mặc vợ mình sao?”

“Tên đàn ông bỏ đi kia đều nghe theo lời mẹ mình…”

Đường Xuân Kiều nhớ đến chị Châu Lâm ngày đó máu me khắp người, trước khi chết còn nói với cô ấy rằng, đời này tuyệt đối đừng ngớ ngẩn như chị ấy, không được dựa dẫm, đặt hết hy vọng vào một người đàn ông.

Sau này chị Châu Lâm không cứu được và Đường Xuân Kiều quyết định viết thư chia tay với người đàn ông kia. Tuy cô không thể giận lây sang anh ta, nhưng mẹ của anh ta lại chính là mẹ chồng của chị Châu Lâm và sẽ có thể trở thành mẹ chồng tương lai của mình.

Anh ta đối xử với cô rất tốt, nhưng khi cô hỏi anh ta nếu kết hôn rồi anh ta có thể đưa mình đi theo hay không. Khi đó anh ta đã nói rằng, kết hôn rồi anh ta cũng sẽ không đưa cô đi theo vào thành phố được, sẽ để cô ấy ở lại quê nhà chăm sóc cho cha mẹ mình, anh ta nói anh ta có thể nuôi cô, chỉ cần cô chăm lo trong nhà cho tốt là được.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 407


Anh ta còn bảo cô phải nghe lời, làm con dâu thì phải hiếu thảo, ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Thấy rõ người mẹ chồng này Đường Xuân Kiều có thể nhìn thấy rõ tương lai của chính mình sau này.

Vì vậy cô ấy mới kiên quyết muốn chia tay.

Dù anh ta có cầu xin như thế nào cô cũng kiên quyết từ chối. Sau này anh ta lại bắt đầu xúi giục người nhà mình đến làm khó cô ấy.

May mắn những thanh niên trí thức như họ lại rất đoàn kết với nhau, mọi người rất ủng hộ cô.

Đường Xuân Kiều cảm thấy mình cũng rất may mắn vì chưa đến mấy tháng đã có thể nhìn thấy ánh sáng hừng đông.

Mà bản thân cô ấy cũng đã thi đậu đại học mình mong muốn.

Người phụ nữ vừa rồi kia chính là mợ của người đàn ông đó, bà ta đã nổi tiếng hung dữ. Con gái của một dì khác của anh ta cũng thi đậu trường đại học này. Cô ta nghe nói Đường Xuân Kiều thi đậu trường này nên muốn người nhà mình đến tìm cô ấy gây sự, trút giận cho anh họ nhà mình.

Hôm nay nhìn thấy người nhà này, cô ấy vẫn rất sợ hãi, Phan Phỉ Phỉ đoán chừng tối hôm qua đã nhìn ra điều gì đó nên mới gọi Đường Xuân Kiều đi lấy nước chung với mình, không ngờ còn có thể gặp được ở ngay phong ngủ của mình.

Khương Tuệ Ninh và Ôn Lê nghe Đường Xuân Kiều kể chuyện này, họ đều an ủi cô ấy: “Xuân Kiều, không sao đâu! Mọi việc đều đã qua rồi, cậu rất dũng cảm, sau này không cần phải sợ họ! Chúng tôi đều đứng về phía cậu.” Cô ấy thật sự đã rất dũng cảm, nếu không số phận giống như Châu Lâm sẽ tái diễn trong tương lai của cô ấy một lần nữa.

“Dũng cảm sao? Lúc ấy người trong thôn đều mắng tôi là bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa, vì lúc tôi bị bệnh anh ta đã cõng tôi từ trên núi xuống, đi đến huyện thành để khám bệnh.”

Khương Tuệ Ninh lắc đầu: “Cảm động không phải là tình yêu, hơn nữa tình yêu cũng không cần thiết làm liên lụy đến cuộc đời mình. Anh ta yêu thích cậu, nhưng phần yêu thích này phần nhiều vẫn là vì cảm thấy cậu là người có văn hóa, nghe lời và có thể giúp anh ta chăm sóc cha mẹ mình.”

Ôn Lê cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy! Xuân Kiều, chúng ta không thể để anh ta dùng lời nói dọa dẫm. Cứ để anh ta tự mình hiểu chuyện và hiếu thuận với cha mẹ anh ta, ai trong số chúng ta không phải bảo bối được nâng trong lòng bàn tay của cha mẹ mình, dựa vào đâu lại bảo cậu phải chịu đựng ở trong nhà anh ta.”

“Loại đàn ông như thế cũng chỉ biết dùng hiếu thuận và hiểu chuyện đề trói giữ cậu, nhưng sau đó anh ta cũng sẽ nghe lời mẹ mình sai khiến mà thôi. Chia tay là tốt.” Phan Phỉ Phỉ ở một bên lạnh lùng nói.

Điều này khiến mọi người đều nhất trí tán đồng, tuy khác biệt thời đại nhưng lại có quan điểm giống nhau.

Ngay từ đầu tất cả mọi người đều cảm thấy Phan Phỉ Phỉ đều khó qua lại nhưng với chuyện của Đường Xuân Kiều, bốn người họ đã được kéo gần lại với nhau.

Tình hữu nghị của các cô gái rất đơn giản, tuy bốn người có tính cách khác nhau nhưng họ đều là người lương thiện, ở chung với nhau đương nhiên sẽ cảm thấy thoải mái.

Không khí trong phòng càng lúc càng hài hòa hơn, đương nhiên Phan Phỉ Phỉ vẫn không thích nói chuyện giống như trước.

Nhưng tất cả đều theo thời gian mà từ từ thay đổi.

Khương Tuệ Ninh lại một lần nữa được trải nghiệm không khí nhẹ nhõm của ký túc xá.

Bốn người đã hẹn ngày mai sẽ cùng nhau bò lên Vạn Lý Trường Thành, nhưng lịch trên trường đã có sự thay đổi, buổi lao động phải bắt đầu từ ngày mai.

Sáng sớm ngày hôm sau mọi người đều phải đến nông trường, những học sinh nội trú trong trường phải đi theo số đông của mọi người trong trường, người học ngoại trú thì may mắn hơn vì có thể tự mình quay về.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 408


Bởi vì họ đã phân đến từng địa phương nên vừa khéo Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư đã có cơ hội nhìn thấy một mảnh đất hoang vu, tương lai họ phải trồng cây ở đây.

“Chờ xem một lúc nữa họ sẽ chia thế nào, bất kể phân cho dì làm gì dì cũng không cần làm trước, tôi và mấy người Doãn Đào đã bàn bạc với nhau xong rồi, đến lúc đó chúng tôi sẽ giúp dì.”

“Ừm, nếu phân cho tôi việc gieo hạt thì tốt, tôi biết gieo hạt.”

Hai người họ nói chuyện một lúc thì một nhóm người nữa cũng đã đến.

Bên nay không lớn lắm, người phân đến cũng không nhiều, chỉ năm sáu mươi người mà thôi.

Nhưng mấy người Khương Tuệ Ninh lại rất không may mắn, họ không chỉ được phân cho việc gieo hạt mà còn phải bón phân tươi.

Đừng nói mùi khó ngửi thế nào mà ngoại trừ Đường Xuân Kiều ra thì không ai trong số họ có thể chịu đựng được.

Nhưng nhiệm vụ mới được phân chia xong thì Doãn Đào và Quý Tử Thư đã đến trước rồi.

Mấy người trong phòng ngủ với Quý Tử Thư đều khỏe mạnh, nhiệm vụ của tám người có thể để sáu người gánh cũng không thành vấn đề, hai người còn lại thì đến giúp Khương Tuệ Ninh.

Thật ra công việc này cũng không tính là quá mệt mỏi, cũng không khác gì hoạt động ngoài trời cô đã từng tham gia ở thời đại sau này.

Không tốt ở chỗ mấy người trong nhóm các cô hầu như chưa từng làm qua loại chuyện này nên khi bắt tay vào làm có thể không được lưu loát.

Doãn Đào biết thân phận của Khương Tuệ Ninh nhưng cậu ta cũng không thể gọi theo Quý Tử Thư là dì được, nên vẫn một mực gọi Khương Tuệ Ninh là bạn học Đường.

Cậu ta làm việc rất lưu loát, Quý Tử Thư cũng sẽ làm, có hai người họ làm việc nên nhóm các cô có thể nhẹ nhõm hơn, thậm chí còn có thể vừa làm vừa tán gẫu cười đùa.

Bên cạnh đó có một nhóm người nhìn không thuận mắt nên vẫn một mực nói bằng giọng quái gỡ.

Khương Tuệ Ninh biết gieo hạt nên Quý Tử Thư đến giúp cô chuẩn bị, đó là công việc nhẹ nhàng thoải mái nhất.

Chẳng qua ở đây cũng không phiền toái giống như trong nhà kính phải ngâm nước nóng bao lâu, họ chỉ cần ngâm ba tiếng rồi trồng là được.

Khương Tuệ Ninh và Ôn Lê đi chung với nhau, một người lấy nước, một người mang hạt giống ra.

Hai người đang làm nghiêm túc thì Khương Tuệ Ninh cảm giác được ghế mình bị ai đó đá vào một chân ghế, cơ thể cô vì thế mà cũng lung lay theo, hạt giống chứa bên trong đã bị vung toàn bộ ra mặt đất.

Cô quay đầu thì nhìn thấy tổ trưởng một tổ gần đó là La Hoài Ngọc, chính là em gái họ của người bạn trai cũ của Đường Xuân Kiều. Cô ta đứng bên cạnh cô, nhìn Khương Tuệ Ninh, thậm chí còn hừ lạnh một tiếng, cô ta không hề có chút áy náy hay có ý hỗ trợ Khương Tuệ Ninh nhặt hạt giống lên.

Khương Tuệ Ninh bắt lấy quần áo cô ta, lôi cô ta trở lại: “Nhặt lên.”

“Dựa vào cái gì?”

“Vì cô vừa đụng tôi ngã.

“Ha ha, đụng một cái cô đã rơi hết đồ trên tay mình thì phải trách cô không cầm chắc.”

Khương Tuệ Ninh lập tức đẩy người cô ta vào chậu nước: “Đẩy một chút đã rơi vào nước thì phải trách cô không đứng vững nhé!” Khương Tuệ Ninh am hiểu nhất là dùng ma pháp đánh bại ma pháp.

La Hoài Ngọc không màng cả người mình đều ướt đẫm mà cô ta lập tức muốn vùng lên liều mạng với Khương Tuệ Ninh: “A a a , tôi muốn giết cô.”

Ôn Lê chạy đến trợ giúp. Chỉ là La Hoài Ngọc còn chưa vọt lên phía trước thì cánh tay đã bị người ta kiềm chặt.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 409


Quý Tử Thư trực tiếp cầm cổ tay của La Hoài Ngọc, kéo cô ta lui về phía sau hai bước.

Vốn dĩ La Hoài Ngọc đã không vừa mắt tổ của Khương Tuệ Ninh, nay lại bởi vì Đường Xuân Kiều mà càng thêm ghét mấy người các cô.

Ngày hôm qua cô ta nghe mợ nói người đánh cô ta chính là Phan Phỉ Phỉ, cô cố ý quan sát Phan Phỉ Phỉ một chút, phát hiện Phan Phỉ Phỉ vẫn luôn bày ta vẻ mặt lạnh lùng, vừa nhìn đã biết không phải là người dễ chọc, hơn nữa cô ta hỏi thăm được Phan Phỉ Phỉ là người địa phương, tốt nhất không nên chọc người địa phương, cuối cùng cô ta dời ánh mắt lên người Khương Tuệ Ninh và Ôn Lê, hai người này vừa nhìn đã biết là dễ bắt nạt, lại còn là người ở bên ngoài.

Cho nên cô ta trực tiếp đi tới đá ghế của Khương Tuệ Ninh, nhìn hạt giống rơi đầy đất, thầm nghĩ hai người nhiều lắm cũng chỉ nói hai câu rồi cũng phải ngoan ngoãn tự mình thu thập tàn cục.

Nào ngờ người càng dễ thương ra tay càng tàn nhẫn, đặc biệt là Khương Tuệ Ninh này, thấy cánh tay tinh xảo, mười ngón không dính nước mùa xuân, kết quả là khi bị Khương Tuệ Ninh cầm cổ tay, cô ta không thể cử động được, còn bị cô trực tiếp đẩy vào trong nước.

Thời tiết cuối tháng hai vẫn có chút lạnh, cả người Là Hoài Ngọc đều ướt đẫm, càng là lạnh đến tận xương tủy.

La Hoài Ngọc nhìn Quý Tử Thư, lửa giận trong đầu không đè ép được lập tức bùng lên.

Mặc dù cô ta đến từ địa phương nhỏ, nhưng từ nhỏ đã được cả nhà cưng chiều, cha là phó xưởng trưởng, ở huyện thành muốn cái gì thì là có đó, ngay cả cậu mợ, dì dượng ở trong nhà cũng phải khách khí với nhà cô ta.

Trưởng bối ở trước mặt cô ta cũng phải nói ăn nói khép nép, đặc biệt là mợ, bởi vì chuyện ngày hôm qua mất mặt của cô ta nên đã cho cô ta một trăm đồng, bảo cô ta mời bạn học đi ăn.

Trước kia đều là cô ta muốn bắt nạt ai thì bắt nạt kẻ đó, hôm nay cô ta muốn giải tỏa một chút cũng không được.

Cho nên cô ta giãy giụa hai cái, sau đó quay về phía Quý Tử Thư, bén nhọn hét lên chói tai: “Đường Xuân Kiều chính là đồ đê tiện, lúc cô xuống nông thôn vì tránh né lao động nên đã ngủ với đàn ông trong thôn, làm cho bọn họ giúp cô ta làm việc, tới trường học lại dùng cách thức tương tự, các cô đều không phải thứ tốt lành gì.”

Nói xong đôi mắt nhìn chằm chằm vào Khương Tuệ Ninh, khó trách các cô lại có quan hệ tốt như vậy, thì ra đều là một mặt hàng, vừa thấy Khương Tuệ Ninh lớn lên nũng nịu, còn Quý Tử Thư vẫn luôn che chở cô, chắc chắn hai người bọn họ có quan hệ mờ ám gì đó.

Quý Tử Thư nhíu mày, cánh tay dùng sức trực tiếp vung ra, La Hoài Ngọc té ngã trên mặt đất, cơ thể lại đâm vào bồn chứa nước, sau đó lại lăn trên mặt đất, không cần nói là chật vật đến mức nào.

Cô ta vẫn ác độc nhìn chằm chằm Khương Tuệ Ninh: “Tiện nhân, bán đứng thân thể…”

Cô ta còn chưa nói dứt lời, Phan Phỉ Phỉ đã cầm khăn lau bàn nhét vào miệng của La Hoài Ngọc, sau đó nói với Đường Xuân Kiều cùng đi lại đây: “Đi báo cáo giáo viên, nói là có người phát bệnh động kinh.”

Quý Tử Thư không thể đánh phụ nữ, nhưng Phan Phỉ Phỉ lại có thể, sau khi lấp kín miệng của La Hoài Ngọc, cô ấy lại cho cô ta một cái tát, sau đó lấy trực tiếp lấy dây thừng bó đồ vật dây trói người lại.

Lưu loát giống như một nữ chiến sĩ.
 
Back
Top Bottom