Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 380


Khương Tuệ Ninh nhìn bộ dạng chơi đùa vô cùng vui vẻ của hai ba con, không nhịn được nhắc nhở: “Quý Thần Nham sao anh còn nghịch với mấy đứa nhỏ vậy? Đang là mùa đông, đừng để mấy đứa bị cảm.”

Quý Thần Nham cười nói: “Không có vấn đề gì, chỗ này độ ấm cao, chơi hai phút sẽ không bị cảm.”

Có ba chống lưng, hai đứa nhỏ càng không kiêng nể gì, nhảy nhót trong bồn giống như con cá.

Bồn gỗ sâu một thước, cũng không ngăn được bọt nước.

Sau đó nước lạnh đi một chút, Khương Tuệ Ninh mới mạnh mẽ ôm hai nhóc ra ngoài, Quý Thần Nham dùng khăn lau khô người hai đứa nhỏ, rồi mang áo ngủ thoải mái ấm áp vào cho hai đứa mới ôm chúng nó đi vào phòng.

Tuy rằng tính tình của anh không táo bạo, cũng không được kiên nhẫn lắm, nhưng mà khi đối xử với con cái và vợ thì giống như dùng hết sự kiên nhẫn trong cuộc đời này.

Cuối cùng anh lại thay một chiếc áo sơ mi trắng mới, sau khi chải chuốt xong thì mới dắt Khương Tuệ Ninh về.

Trước khi đi hai đứa nhỏ mỗi đứa hôn vào mặt ba mẹ mỗi người một cái, nói sẽ nhớ bọn họ lắm rồi mới chui vào trong chiếc chăn nhỏ của mình.

Hai người nhìn mấy đứa nhóc rất thỏa mãn, khi đi ra cửa biểu cảm thỏa mãn trên mặt Khương Tuệ Ninh vẫn còn ở đó.

Buổi tối ngoài trời nổi lên vài cơn gió, gió đêm mang theo khí lạnh tràn đến, Khương Tuệ Ninh mới bước từ trong căn phòng ấm áp ra thì không nhịn được run run một chút.

“Lạnh không?” Quý Thần Nham nắm lấy tay cô rồi trực tiếp bỏ vào túi áo của mình.

Khương Tuệ Ninh lắc đầu,”Không lạnh, chỉ bị gió lạnh thổi nên rùng mình một cái.”

Bây giờ cô đã thích ứng hoàn toàn với thời tiết ở phương bắc, hơn nữa bên này ấm áp hơn Đông Thành một chút.

Quý Thần Nham không cho rằng như thế, đơn giản cởi áo khoác của mình ra, quấn chặt người kia trong lòng ngực mình.

“Anh đừng như thế.” Khương Tuệ Ninh nghĩ chỗ này đi ra đường đâu đâu cũng là lính gác, bị người ta nhìn thấy thì giống bộ dáng gì.

Quý Thần Nham lại ôm chặt gắt gao người kia ở dưới cánh tay mình,”Suỵt” một tiếng,”Tuệ Tuệ nói chuyện giỏi thật, lời này của em lại có nghĩa khác, để người khác nghe thấy mới là…”

Anh còn chưa nói xong, ngữ khí giống như mang theo sự trêu đùa, biểu cảm anh tự làm tự chịu, tiếng cười giống như tiếng bóng rổ đập lên đập xuống, nện vào màng nhĩ cô tạo nên từng đợt rung, như ngọn lửa nướng hai má cô nóng lên.

“Lão không đứng đắn.” Cô phê bình anh không chút lưu tình nào,”Đồ lưu manh.”

Quý Thần Nham lại gật đầu tán đồng,”Hửm? Đi về nhà chúng ta có thể cẩn thận tham khảo tìm hiểu một chút về người không đứng đắn và đồ lưu manh này.”

Dọc đường đi gần như Khương Tuệ Ninh bị Quý Thần Nham ôm nửa người, cũng may buổi tối mùa đông số người đi trên đường không nhiều lắm, hơn nữa cả con đường ngoại trừ lính gác lại càng ít người.

Đêm nay Quý Tử Thư, dì Lưu và đám nhóc con ai cũng ở lại đại viện, một tứ hợp viện to như thế chỉ còn lại hai người.

Bon họ vừa mới đóng cửa sân lại, Quý Thần Nham trực tiếp bế Khương Tuệ Ninh lên.

“Anh làm gì vậy?”

“Để em nhìn xem gì được gọi là lão không đứng đắn.” Trong nhà không có ai nên Quý Thần Nham không thèm làm bộ làm tịch, trực tiếp bế người đứng dưới mái che nắng nương theo ánh trăng hôn môi.

“Rốt cuộc anh cũng thừa nhận anh già rồi sao?”

Khương Tuệ Ninh cười hỏi.

“Anh già?” Quý Thần Nham nhéo mặt cô hỏi lại, bộ dạng này không giống như tức giận, nhưng rõ ràng có nheo mắt, tản ra hơi thở nguy hiểm, làm cho người ta phải suy nghĩ cách nói chuyện.

Khương Tuệ Ninh cười tiếp tục chọc anh,”Anh già nhưng tâm hồn không già.”

“Người già nhưng tâm hồn không già?” Rất tốt, Quý Thần Nham cảm thấy cô nhóc này lại bắt đầu gợi đòn rồi.

Quý Thần Nham quyết định hạn chế nói chuyện với Khương Tuệ Ninh, rốt cuộc lúc hôn môi cô rất ngọt, nhưng khi giận dỗi thì làm cho người ta tức điên cả người.

Anh không nói không thể hiện thì không ai nói gì, nhưng dưới nụ hôn mãnh liệt của anh thì có người đang không ngừng tìm đường chết.

“Quý Thần Nham… Anh nghe em nói.”

“Nói cái gì?”

“Người đàn ông nên một vừa hai phải, nếu không sang hai năm nữa có khả năng anh sẽ hữu tâm vô lực.”

Khương Tuệ Ninh nói xong không đợi Quý Thần Nham kịp phản ứng lại, thì nhanh chóng đẩy anh ra chạy về phía phòng ngủ.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 381


Nhưng mà không thể nghi ngờ đây là dê vào miệng cọp, Quý Thần Nham cũng không cố ý đuổi theo cô, cuối cùng trực tiếp chặn người ngay trước cửa.

“Quý Thần Nham, anh phải tin, đây là lời nói có căn cứ.”

Lúc này Quý Thần Nham lại rất đạm nhiên, ôm thái độ rất ham học hỏi hỏi: “Căn cứ từ đâu?”

“Em…” Không biết.

“Có phải không biết đúng không?” Quý Thần Nham hỏi cô.

Khương Tuệ Ninh thành thật gật đầu.

Quý Thần Nham lắc đầu, với bộ dạng hận sắt không thành thép nói: “Tuệ Tuệ anh đã dạy em rồi đúng không, từ lý thuyết vào thực hành rất khác nhau, để chắc chắn thì phải tự mình thực hành.”

“Từ thực tiễn suy ra chân lý, tri thức lý luận của em quá phong phú, nhưng lại xem nhẹ đạo lý chân lý trong thực tiễn, anh cảm thấy cần phải dạy kèm em.”

Khi anh nói về chuyện này thì ý cười tràn lan, ngữ khí đứng đắn, nếu không phải trong mắt anh lóe lên ánh sáng, cô còn tưởng rằng khi về đến nhà anh sẽ dạy kèm giúp mình.

Còn chưa đợi cô phản bác, Quý Thần Nham trực tiếp túm người lên, một tay nắm lấy hai chân của cô, một tay vòng ra sau lưng cô, trực tiếp mở cửa phòng ngủ ném cô vào giữa giường.

Lưng của Khương Tuệ Ninh tiếp xúc với giường đệm mềm mại, người đàn ông ôm cô gần trong gang tấc, ánh mắt anh lưu luyến trên người mình.

Anh không rút cánh tay đang ôm sau lưng cô, nửa người, một tay cởi bỏ cúc áo theo trình tự.

Sau đó anh ném áo khoác sang một bên, trên người chỉ còn lại chiếc sơ mi trắng.

Cứ nhìn cô từ trên cao xuống, cô ngước mắt, đối diện với ánh mắt nặng nề của người đàn ông.

Đôi mắt tựa như bóng đêm, trực tiếp vây lấy cô.

Khương Tuệ Ninh định trốn, nhưng lại bị bàn tay to của người đàn ông giữ chặt trong lòng ngực.

Tiếp theo áo khoác của cô bị cởi ra lúc nào cô cũng không biết.

Thẳng đến khi Quý Thần Nham thẳng eo, cô nhìn thấy cúc áo sơ mi của anh đã bị mở tung ra, eo bụng thon chắc hữu lực từng chút từng chút lộ ra.

Hàng rào cơ bắp trên người rõ ràng, hình dáng ưu việt, làm người khác nhìn đỏ mắt tim đập.

Khương Tuệ Ninh bao giờ cũng bại dưới một thân cơ bắp cứng cáp hữu lực này của anh, dường như anh rất hiểu bản thân thích gì nhất trên người anh.

Quả nhìn Quý Thần nham thấy cô không thể dời mắt, hài hước khẽ cười một tiếng.

Khương Tuệ Ninh đỏ mặt xoay đầu đi, lại bị anh đè lại.

“Không nhìn thì sao biết cái gì được gọi là thực tiễn?” Nói xong thì lập tức cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn của anh hung ác hơn so với những lúc trước, chắc hẳn đã bị Khương Tuệ Ninh khiêu khích liên tiếp đến mức tức giận không nhẹ.

Đầu lưỡi nóng cạy khớp hàng của cô ra, hơi thở nóng bỏng cộng thêm hương khí mát lạnh của anh đánh úp lại che trời lấp đất, áp lấy hơi thở của cô.

Vừa mãnh liệt vừa bá đao.

Thực tiễn còn chưa diễn ra thì Khương Tuệ Ninh đã bắt đầu cầu xin sự khoan dung, cô cảm thấy thật ra mấy tri thức lý luận cô có thể không hiểu cũng được.

“Quý Thần Nham, mấy ngày nữa em phải thi rồi, em phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Quý Thần Nham nghe cô nhỏ giọng xin tha, cười khẽ ra tiếng, giọng nói vừa ôn nhu vừa từ tính vang lên bên tai trấn an cô,”Tuệ Tuệ yên tâm đi, không đến mức làm cho em không còn sức đến địa điểm thi.”

Ừ, Khương Tuệ Ninh lại thất sách, hình như trí nhớ của cô mắc bệnh hay quên, nhớ ăn không nhớ đánh.

Trong chuyện này Quý Thần Nham dễ dàng buông tha cô sao??

Lâu lâu mới được dịp cả nhà chỉ còn hai người, anh hận không thể làm đến bình minh.

Cuối cùng do Khương Tuệ Ninh khóc chít chít như mưa, nên mới thả người trước khi gà gáy.

Nửa tỉnh nửa mơ Khương Tuệ Ninh mới nhớ đến một chuyện, ngày mai hình như là kỳ nghỉ của Quý Thần Nham.

Cô âm thầm ghi nhớ trong sổ ghi nhớ, sau này đêm đầu tiên trong ngày nghỉ của Quý Thần Nham thì kiên quyết ngoan một chút, đừng tùy ý trêu chọc anh.

Ban ngày hai người vừa mới ngủ chưa được bao lâu, thì bên đại viện Quý Tử Thư đã rời giường, sau khi dậy thì đi thẳng đến Diêu gia, vừa khéo nhìn thấy xe của Diêu Chử rời đi, lúc này mới gõ cửa phòng Diêu Triều Chi.

Diêu Triều Chi nhìn bằng đôi mắt đòi mạng,”Cậu muốn đi thật à, nếu ba cậu biết thì hai người chúng ta sẽ bị đánh một trận.”

“Em chỉ nhìn một cái, sẽ không để ba em biết.”

Diêu Triều Chi gật đầu,”Ai…”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 382


Diêu Triều Chi dẫn Quý Tử Thư đi vào cửa, thuận tay vuốt tóc một cái,”Nhớ nhìn một cái rồi đi ngay, anh sẽ đi bàn giao lần cuối, người tiếp quản sẽ là người chuẩn bị toàn bộ, nếu như bị người khác phát hiện có người lạ đi vào thì chúng ta có thể bị gán mác gián điệp.”

Sự gắn kết giữ bí mật của các đơn vị là khác nhau, lúc này Diêu Triều Chi đến đây tiếp đón những người đã mai danh ẩn tích trong nhiều năm, thật ra chỗ này không có tên của Quý Thần Tây, nhưng mà anh từng thấy ảnh chụp chung của ba người bọn họ ở chỗ ba mình, cảm thấy có người rất giống.

Hơn nữa trong Quý Tử Thư vẫn tồn tại chấp niệm về chuyện của ba mình, trước kia anh rất không thích Quý Thần Nham, nhưng khá thích Quý Tử Thư.

Khi còn nhỏ anh đi theo Quý Thần Nham về nhà, thằng bé sẽ gọi mình là anh trai.

Trong đại viện có rất nhiều người không phải là con một, chỉ có một vài gia đình như bọn họ là không có anh chị em.

Sau đó nghe lén được cuộc nói chuyện của ba mẹ, sự đồng tình trong trẻ con luôn rất lớn, sau khi biết chuyện của Quý Tử Thư thì lại càng muốn chăm sóc cho đứa em trai này nhiều hơn.

Lần đầu là muốn phân cao phân thấp ở trạm đóng quân đã hoàn toàn bị Quý Thần Nham phá vỡ, tiếp theo chính là trong khi anh thực hiện nhiệm vụ thì biết thêm một số chuyện.

Trước kia cứ cảm thấy bản thân rất lợi hại, khi hiểu được chân tướng thì mới biết nếu không có sự xuất hiện của bọn họ thì sẽ không có ba càng không bản thân mình.

Trưởng thành là khi nhìn nhận vấn đề toàn diện hơn, Diêu Triều Chi cảm thấy bản thân trước kia rất buồn cười, rõ ràng không có ý gì xấu nhưng cố tình rất hay so đo.

Đổ hết tất cả ác ý mà người khác dành cho mình lên trên người nhà họ Quý.

Cho nên lúc này trở về, đầu tiên là phụ trách đón đưa người, thứ hai là ở lại trường quân đội để học tập, anh cảm thấy Quý Thần Nham nói rất đúng, với trí thông minh của mình thì anh có thể làm một người lính nhưng vẫn chưa đủ, kiến thức anh cần phải học quá nhiều.

“Em biết.” Quý Tử Thư ngồi ở một bên, không nói gì nữa, nhưng mà ánh mắt lại đang thúc giục Diêu Triều chi đi thay quần áo.

Cậu thấy Diêu Triều Chi tròng bộ quân trang lên, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó,”Anh Triều Chi, hình như đột nhiên anh không còn thành kiến với ba em nữa?”

Diêu Triều Chi khựng lại một chút,”Trước kia cũng không có thành kiến gì.”

Quý Tử Thư lại lắc đầu,”Trước kia anh có thành kiến rất lớn, mỗi lần đến Tết anh đều tìm cớ tránh đi.”

“Trước kia anh rất đáng ghét có đúng không?”

“Có hơi.” Quý Tử Thư gật đầu.

Diêu Triều Chi bị sự chân thành của cậu làm nghẹn họng, giả vờ không vui,”Không đi.”

“Ai ai, không phải anh muốn nghe lời nói thật sao?” Quý Tử Thư đứng dậy,”Nói giỡn thôi anh Triều Chi.”

Thật ra hiếm khi Quý Tử Thư nói giỡn với ai, chỉ một vài người thân thiết mới có thể làm cậu nảy ra chủ đề để nói.

Trước khi quan hệ giữa cậu và Diêu Triều Chi cũng tạm ổn, nhưng nhẹ nhàng như bây giờ thì cực hiếm.

“Anh phát hiện sau khi mẹ kế của em vào cửa thì em và ba em đã thay đổi rất nhiều.” Diêu Triều Chi cầm mũ quân nhân lên.

Hai người cùng đi ra khỏi Diêu gia, lúc này Quý Tử Thư mới nói: “Trước kia bầu không khí trong nhà em bao giờ cũng nghiêm túc lại áp lực vô cùng, có lẽ dì ấy đã mang lại màu sắc cho căn nhà.”

Diêu Triều Chi gật gật đầu: “Không thể không nói người đứng ở nơi đó đã làm tạo khung cảnh đầy màu sắc.” Đại khái đây là phản ứng đầu tiên của anh khi nhìn thấy Khương Tuệ Ninh.

Dù nói thế nào thì cô cũng không phải là người ưu tú nhất, nhưng chắc chắn là người phù hợp sống trong Quý gia nhất.

“Em nghe nói ở nơi đóng quân anh có ý với dì ấy, rồi bị ba em xử một trận?”

Diêu Triều Chi:… Có thể nói chuyện đàng hoàng được không?

Quý Tử Thư đã tìm kiếm trong số tài liệu bị xen lẫn với những người xác minh dữ liệu, khi nhìn thấy người nằm trên giường bệnh và người trong tưởng tượng khác nhau rất lớn, có thể nhìn thấy loáng thoáng hình dáng khi còn trẻ của ông, nhưng mà tóc trên đầu đã bạc đi.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 383


Ông ấy cũng chỉ lớn hơn ba mình vài tuổi, nhưng cả người giống như già hơn mười mấy hai mươi tuổi vậy.

Quý Tử Thư nhìn người nằm trên giường bệnh, ánh mắt có hơi phức tạp, nếu ông giống như Phùng Giai, thì cậu không cần phải đến đây.

Nhưng cậu biết người trên giường cũng không phải cố ý bỏ rơi mình, tuy rằng ông chưa bao giờ thực hiện nghĩa vụ của một người ba một ngày nào, nhưng sự xuất hiện của bản thân không thể nghi ngờ đã quấy rầy kế hoạch của ông, nhưng mà cuối cùng ông vẫn không thể từ bỏ kế hoạch của mình bởi vì một người chưa từng gặp mặt như cậu.

Quý Thần Tây biết bản thân đã về Kinh Thị, nhưng mà bởi vì lúc trước được trị liệu bằng dược vật nên thời gian thanh tỉnh của ông không tính là nhiều, sau khi về Kinh Thị kiểm tra thì ngừng sử dụng khá nhiều loại thuốc, nên tinh thần cũng dần dần tỉnh táo.

Bởi vì tính chất đặc thù của công việc, ông cũng rất mẫn cảm với ánh mắt của người khác, cho dù trong giấc mơ cũng có thể cảm nhận được.

Trong nháy mắt khi mở to hai mắt, thì ông không nhịn được mà sửng sốt.

Huyết thống giữa hai ba con thật thần kỳ, rõ ràng chưa bao giờ gặp nhau, nhưng lại có thể đem lại cảm giác thân thuộc.

Ánh mắt của hai người cứ đối diện nhau như thế.

Nhưng mà thời gian Quý Tử Thư có thể ở lại đây là rất ngắn, ngắn đến mức Quý Thần Tây không thể nhìn kỹ cậu, cậu đã phải rời đi.

Sau khi hai người đi ra ngoài Diêu Triều Chi hỏi: “Chắc hẳn anh không nhìn lầm, nhưng mà tên và thông tin thì không khớp, không biết những người khác có phải cũng như thế không?”

“Anh không nhìn lầm.” Quý Tử Thư biết bản thân rất giống ông ấy, ánh mắt lướt qua hơi ngạc nhiên của ông ấy có thể chứng minh rằng ông ấy cũng nhận ra cậu.

“Nhìn cũng nhìn rồi, bây giờ yên tâm rồi chứ? Vừa nãy người ký tên chính là người của ba em, anh rất lo lắng lỡ như chuyện này bị ba em biết, em biết những thứ mà mấy người đó tiếp xúc toàn là thông tin tuyệt mật, nếu chưa được giải quyết xong thì bọn họ không thể gặp bất cứ ai, tất cả những thông tin tuyệt mật trong mười năm đã bị phá hủy hoàn toàn, năm trước quân đội bắt đầu rà soát lại, chuyện mà chúng ta làm ngày hôm nay là đang đâm vào họng súng của ba cậu.”

“Có chuyện gì xảy ra thì em sẽ gánh vác.”

“Vấn đề không phải là ai gánh vác.” Diêu Triều Chi nghĩ nghĩ rồi lại xua xua tay nói: “Được rồi, cũng trách anh một hai phải kể cho em.” Vốn dĩ Diêu Triều Chi không định nói với Quý Tử Thư, nhưng nghe nói sáu người được đưa lên từ bệnh viện tại căn cứ không bao lâu nữa sẽ chết, anh cảm thấy tình trạng sức khỏe của nhóm người này không được ổn lắm, cho nên sợ chưa giải quyết hết nỗi lo để chuẩn bị sẵn sàng, để bọn họ quay về cuộc sống bình thường, rồi chết, anh mới không nhịn được kể cho Quý Tử Thư nghe.

Không thể cứ để đứa em trai này cả đời cũng không gặp được ba ruột của mình đúng không.

Diêu Triều Chi và Quý Tử Thư tự nhận mình làm trời đất không ai biết, nhưng hoàn toàn quên mất sự rà soát nghiêm khắc của hệ thống, ngay hôm sau chuyện Diêu Triều Chi dẫn Quý Tử Thư đi gặp Quý Thần Tây đã bị Quý Thần Nham biết.

Diêu Chử tự mình dắt con trai đến nhà Quý Thần Nham, đương nhiên còn có Quý Tử Thư đứng ở một bên.

Nói tiếp xử phạt cũng không quá nặng, rốt cuộc đã làm thủ tục chuyển đi, thì ít nhiều gì cũng đã trải qua quá trình này.

Điều tồi tệ nhất cậu lại là con trai của Quý Thần Nham, có loại cảm giác phạm pháp.

Cho nên hai người đứng trong viện bị dạy dỗ như chó cả nửa ngày, nghẹn đến mức không dám phát ra một tiếng.

“Vì sao không đợi làm xong thủ tục rồi đi gặp? Thậm chí không nói cho ba một tiếng rồi lén đi sang đó?” Quý Thần Nham nhìn chằm chằm Quý Tử Thư,”Cảm thấy làm con trai ba rất tủi thân sao? Vừa nghe thấy tin tức của anh ấy đã không chờ nổi muốn đổi ba?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 384


“Ba, con không có ý này.”

“Vậy ý con là gì? Có biết việc này có thể trực tiếp tiễn hai đứa đi hay không, còn cháu nữa Diêu Triều Chi, làm quân nhân có phải cháu đã quên mất sứ mệnh của mình hay không?”

“Chú, cháu không quên, cháu chỉ nghe nói sức khỏe của bọn họ không tốt… Sợ Tử Thư không gặp được bác ấy…” Diêu Triều Chi nói ấp a ấp úng, hai người đã chuẩn bị trước trường hợp bị bắt, vốn dĩ đã tính toán xong, nhưng dưới sự nghiêm khắc của Quý Thần Nham thì một câu cũng chẳng nói nên lời.

“Sức khỏe không ổn thật sao?” Quý Thần Nham quay đầu hỏi Diêu Chử.

Diêu Chử lập tức lắc đầu,”Có thể đi từ căn cứ ra thì các phương diện trên cũng không có vấn đề gì, đến Kinh Thị nghỉ ngơi an dưỡng chứ không phải chữa bệnh.”

Quý Tử Thư nghe mấy lời từ miệng Diêu Triều Chi cảm thấy dường như ba ruột sống không qua nổi tháng này, cho nên cậu mới vội vã đòi gặp mặt một lần.

Nào biết hôm nay nghe bác Diêu nói chỉ là về Kinh Thị để an dưỡng.

Cậu nhìn Diêu Triều Chi đầy khó hiểu, Diêu Triều Chi cũng ngơ ngác, rõ ràng tình thân bao la và mạnh mẽ sao bây giờ lại biến vị hoàn toàn như thế này?

Tựa như đang xem kịch, rõ ràng bản thân cảm động sắp khóc đến nơi, kết quả đột nhiên có người nhảy ra, bảo từ nãy đến giờ toàn là lừa cả thôi.

“Ba…”

“Chú…”

Việc này không biết nên giải thích thế nào.

Quý Thần Nham nhìn hai người, không nhiều lời thêm câu nào,”Chạy hai mươi km.”

Lệnh trừng phạt trong quân đội vừa quen thuộc vừa kiên định.

Không ai dám cãi mệnh lệnh của anh, DIêu Chử đứng ở một bên cũng không nhiều lời, chờ hai người rời khỏi sân, Diêu Chử và Quý Thần Nham mới ngồi xuống lần nữa.

“Thần Nham, chuyện này em không giải quyết không tốt, vì để bắt được người mà em kéo cả hai đứa vào.”

“Nếu chúng nó không đi, thì em cũng không có lý do để xử phạt chúng nó đúng không?”

Diêu Chử cười cười,”Đạo lý đúng là thế thật, trách chúng nó không gánh nổi chuyện này, nhưng mà em quá cảnh giác, cả quá trình không có ai phát hiện ra vấn đề, anh mới nói với em vài câu là em đã phát giác ra vấn đề ngay.”

“Trước kia ở trên chiến trường cũng không ít lần học hỏi như thế, huống chi xung quanh ai cũng nhìn chằm chằm chúng ta, sự thay đổi của mỗi năm không chỉ mình chúng ta biết, mỗi năm bọn họ vận chuyển rồi xúi giục không ít người, chiến tranh bên ngoài không đáng sợ, không nhìn thấy sự nứt gãy mới làm người ta khó lòng phòng bị.”

Thứ quân nhân cần bảo vệ không chỉ là công việc bên ngoài, mà bao gồm tất cả những nguy hiểm cũng nằm trong phạm vi đó.

Diêu Chử và Quý Thần Nham thì kém tuổi nhau, nên phản ứng của ông trong chuyện này cũng không mạnh như thế, tiếp tục nói: “Thân phận mới của mọi người đã được xác định, sau này vinh quang sẽ không liên quan gì đến bọn họ.” Nói xong thì cảm thấy hơi tiếc hận.

“Anh từng gặp qua anh trai em sao?”

“Có từng gặp, nhưng mà bởi vì mang thân phận mới, nên anh không thể nói chuyện với anh ấy, em có muốn đi gặp không?”

“Không đi, chờ mọi người đổi thân phận mới rồi gặp mặt.”

“Khả năng Thần Tây sẽ không quay về đại viện, ít nhất trong ba năm sẽ không quay về.”

“Em sẽ sắp xếp người chăm sóc anh ấy.” Có người nhận được hoa tươi và tiếng vỗ tay, lại có người không nhận được chút tiếng tăm gì, Quý Thần Nham cũng không rối rắm nhiều, lựa chọn của mỗi người không giống nhau, đây là con đường mà Quý Thần Tây chọn.

Hôm nay Quý Thần Nham giáo huấn hai người, còn hai nhóc con nhà anh thì ở lại nhà ông bà nội, nhưng Khương Tuệ Ninh ở nhà ôn bài, đại khái nghe được hết cuộc trò chuyện giữa Quý Thần Nham và Diêu Chử.

Sau khi Diêu Chử rời đi thì Quý Thần Nham đi vào thư phòng tìm Khương Tuệ Ninh, cô hỏi: “Anh trai đã về rồi sao?”

Quý Thần Nham gật đầu,”Khả năng trước Tết có thể giải quyết xong.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 385


Khương Tuệ Ninh nghe xong thì thở dài, cầm sách liếc mắt nhìn Quý Thần Nham một cái.

“Làm sao thế?”

“Cảm thấy những việc mà anh trai làm không đáng một chút nào, nhiều năm như thế mà người nhà vẫn không thấu hiểu, bạn bè không ai liên lạc, trả giá cả đời nhưng vẫn không có tiếng tăm gì, sau này còn phải đổi thân phận mới…” Rõ ràng cống hiến cả đời nhưng không nhận được tiếng vỗ tay nào.

Quý Thần Nham duỗi tay sờ sờ đầu Khương Tuệ Ninh nói: “Đây là lựa chọn của anh ấy, giống như anh đã từng nói với em, trên thế giới này có người tốt thì cũng sẽ có người xấu.”

“Cũng giống như cây cỏ trong vườn, không rực rỡ màu sắc nhưng vẫn mang lại hơi thở của mùa xuân.”

“Phải có người làm công việc bình phàm, mà công việc vĩ đại cũng giống thế…”

Thật ra sau khi lựa chọn lập tức cắm rễ ở nơi đó sẽ cảm thấy đáng giá, bây giờ khắp nơi giặc nhăm nhe như hổ rình mồi, ở niên đại giấu tài, có biết bao anh hùng vô danh cống hiến hết bản thân mình.

Khương Tuệ Ninh gật đầu,”Đúng thế, đúng là có người giống như anh ấy vậy, hi sinh hết tuổi xuân và sức sống của mình, dùng hết sự nhiệt huyết và kiên trì để tẩm bổ cho mảnh đất này, mới có thể giúp quốc gia càng ngày càng phồn vinh, yên ổn.” Cũng không bị nước khác bắt nạt, tương lai khi người khác nhắc đến quốc gia này sẽ không phải là những miêu tả nhỏ yếu, mà là một quốc gia phát triển mạnh mẽ.

Khi nói đến lúc phấn khởi Khương Tuệ Ninh lại lôi bước tranh vẽ tương lai ra ngắm nghía một lần, Quý Thần Nham rất thích nghe cô kể về những điều đó, tương lai phương tiện di chuyển như xe nhiều như nước, cao ốc văn phòng, tất cả những cống hiến sẽ được đền đáp một cách tốt nhất.

Mà con anh sẽ được hưởng thụ sự an bình và hạnh phúc như thế, bất cứ những việc họ làm ngày hôm nay tương lai sẽ không oán không hối hận.

Đại khái đã dự tính sẽ diễn ra thành công, đã biết trước kết quả, khi bận bịu sẽ càng nỗ lực, hi vọng kết quả tốt đẹp hơn.

“Nhưng mà mấy đứa Tử Thư sẽ không có vấn đề gì đúng không?” Khương Tuệ Ninh cũng không rõ người mà Quý Thần Nham muốn bắt là ai, nhưng ở trước những năm 80, gián điệp ẩn núp trong nước đạt đến con số nhiều nhất từ xưa đến nay.

Cô không biết Quý Tử Thư và Diêu Triều Chi làm gì, chỉ biết bọn họ lén đi gặp anh trai, nhưng nghe ý tứ trong cuộc đối thoại giữa Quý Thần Nham và Diêu Chử, thì hình như là cố ý thả hai đứa đó đi.

Để đạt được mục đích cuối cùng của bọn họ.

“Không có vấn đề gì.” Quý Thần Nham ngừng một chút rồi nói: “Chỉ một hình phạt nhỏ.” Để cho bọn họ nhớ kỹ, không thể phạm phải sai lầm này lần hai.

Lúc này đây anh cố ý lơ lỏng, dụ rắn ra khỏi hang, lỡ như tiếp theo sẽ là gì đây?

Cho dù là để lộ bí mật hay là chuyện khác, thì cũng là việc mà bọn họ không thể gánh vác.

Tâm huyết và sự kiên trì của biết bao nhiêu người sau lưng, nên đền bù như thế nào?

Việc này Khương Tuệ Ninh biết, không nói người bên cạnh Quý Thần Nham, ngay cả đơn vị thiệp mật bình thường cũng không cho phép xuất hiện vấn đề như thế.

Nhưng hai ngày nữa là đến kỳ thi rồi, cô vẫn lo lắng Quý Tử Thư bị ảnh hưởng.

Cho nên đến bữa tối Khương Tuệ ninh bảo dì Lưu nấu thật nhiều đồ ăn ngon, Khương Tuệ Ninh còn tự mình xuống bếp nấu cho cậu út một ít đồ ngọt.

Đối xử với trẻ con phải như thế, có người nghiêm khắc thì phải có người yêu thương.

Khi Quý Tử Thư và Diêu Triều Chi thở hồng hộc chạy về thì nhìn thấy cả bàn toàn đồ ăn ngon, bọn họ còn tưởng rằng đây không phải là trừng phạt mà giống như đang đạt được vinh dự gì đó.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 386


“Tử Thư, trước tiên uống một bát đậu đỏ hoa quế đã.” Khương Tuệ Ninh là loại người sau khi bị tiêu hao thể thực thì rất thích ăn đồ ngọt.

Quý Tử Thư thì không thích ăn đồ thiên về tính ngọt, cho nên cô đã giảm bớt vị ngọt đi.

Đồ ngọt đúng là có thể khôi phục thể lực của con người.

Đậu đỏ đã được Khương Tuệ Ninh hầm khoảng một giờ, mãi đến khi hạt mềm đi thì mới bỏ thêm đường phèn vào, sau đó khuấy cho đến khi nước trong nồi trở nên đậm đà và thơm ngọt. .

Bột nếp được hòa với nước ấm nặn thành những viên lớn viên nhỏ, sau khi được đun chín trong nồi thì được bỏ ra ngoài nước lạnh, cuối cùng được múc ra bát và rải hoa quế lên.

Những viên bánh dẻo dẻo, thêm những hạt đậu đỏ mịn màng, hoa quế thơm ngọt, chỉ cần ngửi mùi thôi đã thấy cả người liền thoải mái.

Quý Tử Thư đúng là mệt mỏi, sau khi trở về thì ngồi lỳ ở mái che nắng không muốn cử động.

Khương Tuệ Ninh còn cố ý giúp cậu đem đậu đỏ đến trước mặt, Diêu Triều Chi cũng vừa đói vừa mệt, mà lần đầu tiên thấy loại đồ ăn này, liền hiện ra ánh mắt thèm thuồng, vô cùng trông mong nhìn Khương Tuệ Ninh, kết quả phát hiện ra cô chỉ cho Tử Thư thêm, còn coi anh ta như là không khí.

Sau khi nhịn hai giây, cũng không dám đặc tối nên chỉ nhỏ giọng hỏi: “Thím nhỏ, thím không thể bất công trắng trợn như vậy được.”

Lúc này Khương Tuệ Ninh mới nhìn đến Diêu Triều Chi, nói: “Ôi, tôi còn tưởng cậu về nhà rồi.”

Diêu Triều Chi:… Một người sống rõ ràng như cậu ấy đi vào sân còn muốn diễn là không nhìn thấy được sao?

Quý Tử Thư nhìn Khương Tuệ Ninh cố ý khó xử Diêu Triều Chi thì lại nghĩ đến Diêu Triều Chi đã từng đắc tội với cô.

Nói thật mang vác hai mươi cây số thật sự là mệt muốn chết, không chỉ tiêu hao thể lực, mà còn khiến bụng của bản thân trở nên trống rỗng.

Diêu Triều Chi đương nhiên biết tại sao Khương Tuệ Ninh lại mang thù, ở đại viện bên kia mọi người đều biết, mà anh ta lại là người đầu tiên đi nhận người thân của mình.

Kể cả cho là Khương Tuệ Ninh đêm đó thỉnh thoảng vẫn dừng mắt trên người anh ta thì bên này cũng không giống như vậy, đây là nhà của cô, cô là chủ của ngôi nhà này nên muốn làm chuyện gì cũng không có ai quản được.

Diêu Triều Chi thực sự vô cùng đói, hôm nay cha anh ta không ở nhà, buổi chiều liền đi đến nhà ga đợi mẹ anh ta. .

Bên kia đại viện thì ông bà nội mang theo hai em gái ra ngoài.

Nơi duy nhất anh ta có thể ăn cơm chính là bên này, nên đằng phải cắn răng ăn nói khép nép: “Thím nhỏ lúc ở doanh trại là tôi có mắt nhưng không thấy Thái Sơn, chọc giận tới thím thẩm, trước tiên tôi xin lỗi thím, hy vọng thím không nhớ đến những sai lầm này của tôi.”

Thật ra Khương Tuệ Ninh cũng không muốn so đo với Diêu Triều Chi, dù sao thì cũng đã là chuyện của năm ngoái, nhưng mà cô cố ý muốn chỉnh anh ta muốn chút, dù sao cũng không tính là quá quen, nhưng cũng không nghĩ đến Diêu Triều Chi lại mở miệng xin lỗi như vậy.

“Cậu xem cậu nói gì vậy, tôi nào có so đo với cậu.” Khương Tuệ Ninh nhìn Diêu Triều Chi thật sự muốn bật cười, lúc ấy cô đang ở doanh trại anh ta còn nói cô như thế nào nhỉ,”Một đứa trẻ con mà còn muốn dạy người khác trồng rau?”, không nghĩ đến tới qua cũng chưa được bao lâu thì phong thủy đã thay phiên đến cửa nhà cô.

Lúc ấy trong giọng điệu tràn ngập sự khinh thường, bây giờ không phải là cũng ngoan ngoãn nghe lời rồi sao.

“Cảm ơn thím nhỏ.” Muốn nói co được dãn được thì Diêu Triều Chi cảm thấy ngoại trừ bản thân mình thì cũng không còn ai nữa, ngày đó gọi Khương Tuệ Ninh như vậy thật ra cũng không có bao nhiêu là coi trọng, nhưng hôm nay tuyệt đối là anh ta đang thật lòng.

“Trong nồi còn rất nhiều, cậu thích thì tự mình đi lấy đi.” Khương Tuệ Ninh cũng sẽ không giúp anh ta.

“À, được.” Diêu Triều Chi cũng không có khách khí, liền đứng dậy đi về phía nhà bếp.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 387


Khi quá đói khổ thì cốt khí bình thường cũng không đáng một đồng.

Thừa dịp Khương Tuệ Ninh dằm đậu đỏ làm nhân bánh cho bọn nhỏ thì cậu cũng cầm lấy hai cái ra.

Quý Tử Thư ăn một cái, Diêu Triều Chi nhanh chóng đem một cái khác nhét hết vào trong miệng, sợ Quý Tử Thư cũng như vậy không cho anh ta.

“Anh chậm một chút, cũng không ai đoạt của anh đâu, nhưng mà anh Triều Chi, em cũng thật bội phục anh, trước gọi thím nhỏ, sau thưa thím nhỏ mà không thấy ngượng miệng chút nào nhỉ?”

Diêu Triều Chi sao lại không nghe ra được Quý Tử Thư đang có ý cười nhạo anh ta,”Thời điểm cậu kêu cô ấy là ‘mẹ ‘ cũng không thấy cậu ngượng miệng đâu.”

“Dì ấy lớn tuổi hơn em.”

Diêu triều chi:… Rốt cuộc hai người có phải là anh em không, cậu cũng đừng quên tôi bị trừng phạt như vậy là vì ai?

“Anh Triều Chi, lúc ở doanh trai anh nhắm vào dì ấy là bởi vì cha em sao?”

Hai người sau khi ăn no thì bắt đầu nói chuyện phiếm.

Quý Tử Thư vẫn luôn cảm thấy Khương Tuệ Ninh là không phải là kiểu người làm cho người ta vô cùng chán ghét, hơn nữa Diêu Triều Chi cũng không phải người sẽ so đo với phụ nữ, sau có thể đắc tội cô được?

Nói đến chuyện này, Diêu Triều Chi liền cảm thấy bản thân thực sự oan uổng,”Lúc ấy tôi không quen cô ấy, tôi cho rằng cô ấy là người mà trong nhà tôi muốn giới thiệu cho tôi.”

Quý Tử Thư đột nhiên nhìn chằm chằm vào người đang nói chuyện,”Anh đối với dì ấy…”

“Cái gì cũng không có, còn bởi vì nhận sai người mà bị cha cậu chế nhạo một trận, xong còn bị cha tôi hiểu lầm.” Có chết anh ta cũng không giải oan được.

Quý Tử Thư không nói chuyện lại cứ dừng mắt lại về phía Diêu Triêu Chi, còn Diêu Triều Chi thì bị nhìn đến sởn cả gai ốc, mày cũng rất nhanh đã nhíu lại,”Ánh mắt của cậu là có ý gì vậy.”

“Anh Triều Chi, em nhớ rõ anh đối với đối tượng được giới thiệu cũng không thèm nhìn lấy một người, cho dù tính là nhận sai người thì sao anh có thể vội vàng gây ra chuyện như vậy?”

Diêu Triều Chi ăn no nên biểu tình cũng nhẹ nhàng một chút, nói chuyện dường như cũng không có phòng bị,”Lúc ấy phát hiện ra cô ấy khá xinh đẹp.” Lúc ấy trong nháy mắt anh ta đúng là cảm thấy nếu là cô thì cũng không phải không thể thử, ai ngờ sẽ lại là thím nhỏ của mình.

Lời này của anh ta còn chưa nói xong, Quý Tử Thư trực tiếp lạnh mặt,”Anh Triều Chi, tốt nhất anh đừng có ý nghĩ không tốt nào, nếu không đừng trách em sẽ nói cho cha em, cả em nữa nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”

Diêu Triều Chi: “… Quý Tử Thư, cậu cho tôi là loại người gì? Tôi muốn ở lại ăn một bữa cơm nhà cậu mà khó như vậy sao?” Thời buổi này ăn nhờ một cơm đều phải trải khó khăn như vậy sao?

Lại nói, anh ta có thể có ý định gì với trưởng bối được chứ, thật là…

Quý Tử Thư nói: “Ai mà biết anh lại là người như vậy, anh quên anh đã hỏi em rất nhiều chuyện về dì ấy sao.”

Diêu Triều Chi lúc này mới bừng tỉnh, nói: “Không phải tôi muốn hỏi, mà ở doanh trại có người muốn hỏi.”

“Ai vậy?”

“Cậu đừng khẩn trương như vậy, là người quản lý nhà kính, chính là người mẹ nhỏ của cậu đã dạy người khác trồng rau, vậy nên bây giờ mẹ nhỏ ở doanh trại đã trở nên vô cùng nổi tiếng, những người ở bên kia không biết nghe ở đâu biết mẹ nhỏ của cậu trồng trái cây ở trong nhà ấm, nên bọn học cũng muốn học.”

“Lần này tôi về Bắc Kinh, ông ấy liền nhờ tôi hỏi một chút, tôi biết tôi từng đắc tội với cô ấy, nên sợ cô ấy làm bộ làm tịch, thế nên mới cố gắng dò hỏi xem cô ấy yêu thích cái gì để cố gắng lấy lòng cô ấy một chút.”

Quý Tử Thư nghe xong xem như được yên tâm.

Diêu Triều Chi cũng yên tâm, bởi vì loại chuyện này nếu bị người khác hiểu lầm thì không tốt, hơn nữa người nhà họ Quý cũng không dễ đụng vào.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 388


Sau khi nghỉ ngơi hai ngày Quý Tử Thư gần như cũng đã khôi phục lại hoàn toàn, và đối với kỳ thi sắp tới cậu cũng tràn đầy tự tin.

Sau khi trì hoãn mười năm thì kì thi đại học cũng đã khôi phục trở lại, Khương Tuệ Ninh cảm thấy không chỉ cô và Quý Tử Thư hào hứng mà hầu hết những người muốn tham gia thi đều vô cùng kích động.

Ngày đi làm quen với trường thi, mọi người gặp mặt nhau cũng sẽ đều nhiệt tình chào hỏi, thậm chí có người còn tụ tập với nhau và hát một bài ca giúp nâng lên tinh thần để chuẩn bị thi.

Trái lại Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư thì như là hai vị lãnh đạo tuần tra vậy.

Sau khi tìm được phòng thi của mình thì cũng liền rời đi, không có tham gia vào bất cứ phong trào phấn khích nào của thí sinh.

“Tử Thư tôi cảm thấy chúng ta như vậy không tốt lắm.”

“Sao lại không tốt?”

Quý Tử Thư cười,”Chúng ta đi hòa nhập với tập thể có thích hợp không?”

Khương Tuệ Ninh: … Hình như là không, hai người bọn họ là thí sinh từ nơi khác đến, cũng không quen biết ai.

Vào ngày thi, quanh đường đều dán những biển quảng cáo cổ vũ những người tham gia thi đại học.

Quý Thần Nham tự mình dẫn hai người đến trường thi, cửa trường treo một tấm biển,”Nhiệt liệt chào mừng các thí sinh…” Còn có một ít khẩu hiệu tích cực.

“Em đi trước.”

“Cố lên.” Ở trên xe Quý Thần Nham ôm lấy Khương Tuệ Ninh, xem như cổ vũ cô.

Sau đó lại vỗ nhẹ bả vai Quý Tử Thư.

Hai người xuống xe rồi đi về phía trường học, dọc đường đi hai người còn trò chuyện trên trời dưới đất.

Quý Thần Nham từ trong cửa sổ nhìn hai người, nghĩ đến lúc ấy Khương Tuệ Ninh nói, nếu họp phụ huynh, thì một mình anh vừa phải đi họp cho con trai lại vừa phải đi họp cho vợ mình, chuyện này thật đúng là anh không thể trốn được.

Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư cũng không thi trung một gian phòng học, nhưng ở cùng một tầng.

Cậu đưa Khương Tuệ Ninh đến phòng thi, khi cô chuẩn bị vào thi thì đưa bút cho cô để cô điền vào phiếu dự thi.

“Thi tốt.” Quý Tử Thư nói.

“Lời tôi muốn nói với cậu cũng như vậy.” Khương Tuệ Ninh không nhận thua.

Quý Tử Thư cũng không nói gì, chỉ cười một chút, chỉ về phía phòng học,”Thi xong chờ tôi, chúng ta cùng đi về.”

“Đã biết, nhanh đi xếp hàng đi.”

Bên này của Khương Tuệ Ninh đang kiểm tra giấy dự thi, rất nhanh đã đến lượt cô, giáo viên kiểm tra giấy dự thi giúp cô sau đó mới cho cô vào trong.

Quá trình dự thi của đời sau cũng tương tự như vậy.

Nên trong chuyện này cô cũng tương đối có kinh nghiệm.

Trên bảng đen có viết các môn thi, thời gian làm, và tổng điểm.

Cô giống như được quay trở lại về thời điểm chuẩn bị thi đại học vậy, đây là vận mệnh gì vậy, loại chuyện như thi đại học này cô lại được trải nghiệm thêm một lần nữa chỉ là khác về không gian và thời gian.

Nhưng mà bây giờ áp lực rõ ràng so với đời sau ít hơn nhiều, lúc ấy vào phòng thi cô cũng không dám nghĩ gì cả.

Chờ sau khi tất cả thí sinh vào bàn, thì giáo viên cũng đi vào.

Lúc này đài phát thanh bắt đầu nhắc nhở thời gian làm bài, giáo viên cũng bắt đầu phát đề thi.

Sau khi nhận được đề thi cô xem trước một lần, năm cầu đầu tiên trong đề so với đằng sau dễ hơn một chút.

Tuy nhiên hai phần ba thí sinh trong phòng này cũng đều đã bỏ sách vở hơn mười nằm, sau khi nhận được thông báo thì cũng có chưa đến một năm, người ở Bắc Kinh còn đỡ, nếu ở những nơi xa xôi khác thật chí phải ba tháng cuối cùng chuẩn bị thi mới nhận được thông báo.

Chỉ có ba tháng mà muốn ôn tập xong nhiều chương trình học như vậy thì vô cùng không dễ dàng.

Nhưng mà mọi người cũng không có oán giận, đối với việc học tập bọn họ vô cùng khát vọng nên chỉ chuyên tâm vào ôn tập chuẩn bị.

Như là bây giờ trong phòng thi cũng vậy, tất cả mọi người đều yên tĩnh làm bài thi trong tay, đây cũng chính là những trang giấy có thể thay đổi vận mệnh của cuộc đời họ sau này.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 389


Trong phòng học yên tĩnh đến mức ngay cả chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe được, trong phòng chỉ còn tiếng “Xoát xoát” của ngòi bút cọ vào bài thi.

Bây giờ cũng không có công nghệ theo dõi cao như sau này, chỉ có giáo viên giám thị một trước một sau tuần tra, đảm bảo cho sự công bằng của kỳ thi lần này.

Khi thông báo kết thúc vang lên, Khương Tuệ Ninh nhẹ nhàng thở phào một hơi, hai giờ là thời gian vừa đủ cho cô làm xong bài và nghiêm túc kiểm tra lại một lần.

Đối với bài thi lần này cô khá là có tự tin.

Thời điểm cô vừa đi ra ngoài thì đã thấy Quý Tử Thư đang đứng ở hành lang chờ cô.

Vừa thấy mặt cô liền hỏi: “Thi thế nào rồi?”

“Không có vấn đề gì.”

Hai ngày thi sau cũng vậy, sáng sớm Quý Thần Nham đưa hai người qua đây, giữa trưa có tài xế đón bọn họ về nhà ăn cơm, ăn nghỉ ở nhà một chút thì lại đến trường học để chuẩn bị thi môn tiếp theo.

Sau khi thi xong ba ngày, Khương Tuệ ninh tuy nói là bình thường cũng không có khẩn trưởng, nhưng cảm giác vẫn vô cùng mệt mỏi.

Quý Thần Nham lại đến đón cô, cô trực tiếp ngã vào lòng ngực của anh.

“Rất mệt sao?” Quý Thần Nham ôm cô, để cô dựa vào lồng ngực của bản thân mình.

Khương Tuệ Ninh gật đầu nói: “Vô cùng mệt.”

“Về nhà nghỉ ngơi thật tốt.” Quý Thần Nham vẫn luôn ôm lấy người cô, bắt đầu giúp cô ấn và xoa bóp bả vai cùng với bàn tay, muốn để cô thả lỏng một chút.

Sau ba ngày thi Quý Tử Thư cũng không có chút lo lắng nào, Quý Thần Nham hỏi cậu: “Thi thế nào?”

“Khá tốt.”

Thấy cậu không nói gì nên Quý Thần Nham cũng không hỏi nhiều.

Dì Lưu cũng biết hôm nay hai người thi xong, nên từ sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu để nấu ăn.

Cha mẹ chồng cũng ôm hai đứa nhỏ ra cửa chờ, nghe thấy tiếng ô tô liền chạy ra mở cửa.

Đường Đường và Điềm Điềm nhìn thấy cha mẹ và anh trai cùng nhau về nhà, vì vậy chúng không khỏi lao về phía bọn họ.

Nghiêm Bội Lan nhanh chóng nhắc nhở mấy đứa nhỏ,”Đường Đường, Điềm Điềm muốn nói với mẹ và anh trai cái gì nào?”

Đường Đường được cha ôm lên, còn Điềm Điềm được anh trai ôm, nghe thấy bà nội nói thì cùng ngây người ra một chút, đầu nhỏ khẽ lắc lư một chút.

“Mẹ, anh trai… đề danh bảng vàng.” Đường Đường phản ứng nhanh hơn.

Điềm Điềm có miệng ngọt hơn, đọc từng chữ không rõ ràng bằng chị gái và những từ giống như bảng vàng, đề danh khá là khó phát âm, nếu vừa dạy vừa nói còn có thể nói, còn nếu mà được dạy một thời gian rồi thì sẽ nhanh chóng quên mất.

Nghe chị gái nói được, còn chính mình không nói được, thì liền bật khóc.

Miệng nhỏ khẽ bẹp một cái, lộ ra mấy cái răng như là con thỏ trắng, vô cùng đáng thương.

Nghiêm Bội Lan nhanh chóng dạy cô bé từng chữ một, sau khi nói cho mẹ và anh trai được thì mới ngừng khóc.

Đứa nhỏ bị cha và anh trai ôm đi, còn Nghiêm Bội Lan đằng sau lôi kéo tay Khương Tuệ Ninh nói: “Đứa nhỏ chưa thay răng nên ra lời nào cũng rất chính xác, thế nên con và Thử Thu chắc chắn sẽ được ghi danh vào bảng vàng.”

Khương Tuệ Ninh gật đầu cười, không nghĩ tới mẹ chồng còn tin chuyện này.

“Đây là thư hôm nay được đưa tới, thấy bảo gửi từ Đông Thành bên kia, hình như là Trương Thu ở thôn Thượng Thủy gửi tới.” Nghiêm Bội Lan lấy thư ra đưa cho Khương Tuệ Ninh.

“Cảm ơn mẹ.”
 
Back
Top Bottom