Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 340


Lúc cô vừa bước vào trong phòng bệnh, cô đã quan sát rất kỹ bà lão Ngô đang khóc sướt mướt kia, diện mạo của hai người họ có hơi giống nhau thật.

Nhưng mà người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh này trông hiền lành dễ sống chung hơn nhiều, còn bà lão Ngô kia thì trông cay nghiệt và xấu tính hơn.

Mí mắt bị sụp xuống che đi đôi mắt đã đục ngầu, hai mắt hơi híp lại, vừa nhìn đã biết không phải dạng người dễ nói chuyện.

Sau khi Khương Tuệ Ninh và Trương Thu thăm người bị thương xong, lại nói chuyện với bác sĩ tìm hiểu tình hình vết thương của bệnh nhân, đúng là không bị thương nặng lắm, chỉ cần nghỉ ngơi ở nhà nửa tháng là được rồi.

Với tư cách là giám đốc của nhà máy, Trương Thu chắc chắn là phải nói chuyện trao đổi với người nhà của người bị thương, quả nhiên khi cô ấy vừa mở miệng, bà lão Ngô đã nói rằng cũng chẳng có yêu cầu đặc biệt nào cả, chỉ là muốn bồi thường tiền, nói gì mà phí chữa bệnh của em gái, phí dinh dưỡng phục hồi sức khỏe ở nhà, còn có cả tiền công vì không thể đi làm được.

Tính toán vô cùng rõ ràng, hoàn toàn giống như người cố ý bị xe đâm, sau đó ăn vạ trên đường cái.

Bà ta vừa dứt lời thì những người đứng bên cạnh cũng bắt đầu lên tiếng phụ họa, còn nói rằng nước trong lò gạch chảy ra ảnh hưởng đến mùa màng của bọn họ, còn có người có ý nghĩ kỳ lạ là nhà máy đào đất sét của người dân lại không trả tiền cho mọi người, bây giờ lại còn lừa gạt người có đầu óc không tốt thức đêm làm việc…

Dù sao cũng có rất nhiều lý do không hài lòng.

Trên thực tế, bên phía nhà nước mỗi năm đều sẽ trích ra một phần lợi nhuận từ nhà máy và trại chăn nuôi để đầu tư phát triển thôn làng, sau đó sẽ chuyển đổi số tiền thừa thành ngũ cốc và thịt chia cho từng hộ gia đình trong thôn.

Tuy nhiên, tỷ lệ phân chia đều dựa trên tỷ lệ đầu tư của từng thôn, đây cũng được thống nhất khi ký hợp đồng.

Cho nên nếu họ muốn tìm cách gây rồi thì có rất nhiều phương pháp để giải quyết.

Mấy người này chính là kẻ đi đầu, nhìn qua trông có vẻ dữ tợn, giọng nói cũng hung hăng, dù sao Trương Thu cũng là cô dâu mới gả đến đây, mặc dù có mấy phần gan dạ, sáng suốt, nhưng đứng trước một đám người như vậy, cô ấy cũng có chút sợ hãi, cho nên đã dựa sát Khương Tuệ Ninh hơn một chút.

Khương Tuệ Ninh cho cô ấy một ánh mắt cổ vũ.

“Bồi thường cũng được thôi, nhưng chúng tôi phải đợi sự việc được điều tra rõ ràng, bây giờ các đồng chí công an cũng ở đây rồi, nếu như chuyện này điều tra ra là do trong xưởng làm sai thì nhà máy của chúng tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm của mình, nhưng tôi muốn hỏi một chút, cổng nhà máy của chúng tôi đã khóa chặt rồi, sao người bị thương có thể vào trong đó được?”

“Bây giờ chúng tôi cũng nghi ngờ rằng có người đã lẻn vào nhà máy để gây rối đòi tiền.”

Được sự cổ vũ của Khương Tuệ Ninh, Trương Thu cũng nói một cách vô cùng khiêm tốn có logic.

Tình hình trong nhà máy là do cô ấy tự mình đi kiểm tra, sau khi thấy tất cả mọi người đi rồi, cô ấy mới khóa cửa, cô ấy thực sự chắc chắn rằng trong nhà máy không có người.

Lúc này, bà lão Ngô không nhịn được, chỉ vào Trương Thu mắng: “Cái con khốn táng tận lương tâm này, mày có biết chỉ số thông minh của em gái tao chỉ như trẻ con không, vậy mà lại nhốt nó trong nhà máy để làm việc, buổi tối cũng không cho nó về nhà, trong bóng tối con bé bị đè gãy chân cũng không chịu bồi thường cho nó, bây giờ lại vu oan cho em gái tao đến nhà máy để gây rối, mày nhìn dáng vẻ ngây ngốc của nó giống như đang gây rối sao? Ông trời không có mắt mà, giám đốc nhà máy bắt nạt người dân này.”

Bà ta vừa khóc vừa định ngồi phịch xuống đất, nhưng lại được người ôm lấy, lại vẫn khóc to như vậy.

Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua, là loại người điển hình kêu to nhưng chẳng có giọt nước mắt nào, nhưng diễn xuất thực sự có chút giống đấy.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 341


“Nhà máy của chúng tôi cũng không cần người làm việc vào ban đêm, hôm qua, trước khi khóa cửa cũng có người đi kiểm tra một lượt, chắc chắn rằng nhà máy không có ai mới khóa cửa, hơn nữa hôm qua lúc thím Ngô A Hoa tan làm là do chính tôi thấy thím ấy rời đi.”

“Cô chính là giám đốc của nhà máy đó, cô nói nhìn thấy em gái tôi đi rồi à? Tôi còn đang muốn nói cô cố ý giữ nó ở lại đấy.”

“Bà…”

Sự vô lý của bà lão Ngô khiến Trương Thu tức giận nói không nên lời.

Người như bà lão Ngô sẽ không quan tâm nhiều như vậy, bây giờ em gái của bà ta chính là người bị thương, còn bị nhốt bên trong nhà máy, đầu óc lại không rõ ràng lắm, dù sao bà ta nhất định đổ hết lỗi cho phía nhà máy.

Bà ta không tin chuyện này có thể có thay đổi gì nữa, ngày hôm qua khi con nuôi của bà ta đưa người vào trong xưởng thì bà ta cũng ở bên cạnh, xung quanh không hề có người nào khác.

Loại chuyện này cũng không có chứng cứ, người cũng đã bị thương rồi, chỉ cần bồi thường chút tiền thì sao chứ? Bà ta không thể hiểu những người trẻ tuổi này cứ đứng đây nói lung tung cái gì, cái nhà máy to như vậy vừa nhìn đã biết một năm kiếm được rất nhiều tiền, ngay cả điểm số công việc của những công nhân làm việc trong đó cũng nhiều hơn mấy điểm so với một ngày làm việc vất vả của một người đàn ông trưởng thành rồi.

Nếu như không có tiền sao họ lại cho công nhân số điểm công cao như vậy chứ.

Đều là người trong một tập thể, cô ta dựa vào đâu mà có thể đảm nhiệm chức vụ giám đốc.

Khi họ đến xin đi làm thì đều phải bị yêu cầu cái này cái kia.

“Tôi không quan tâm, nếu như người bị thương ở chỗ mấy người, lại còn làm việc trong nhà máy của các người thì dựa vào đâu mà không trả tiền bồi thường chứ, đồng chí công an, cậu phải đòi lại công bằng cho gia đình chúng tôi.”

Cách la hét của bà lão Ngô đúng là có bài có bản, kể đủ loại khổ sở, nói cái gì mà cuộc sống của cả nhà họ đã khó khăn, số mệnh đứa em gái này của bà ta cũng không tốt, ba câu thì có hai câu ám chỉ người của nhà máy bắt nạt họ.

Công an đứng ra an ủi người nhà, nói rằng sẽ điều tra làm rõ chuyện này.

Lúc này Quý Tử Thư lén lút kéo tay áo của Khương Tuệ Ninh .

Khương Tuệ Ninh nhìn cậu ấy một cái rồi đi theo cậu ấy ra chỗ góc cầu thang.

Bây giờ bên trong đang rất hỗn loạn, bởi vì phòng bệnh ở trong góc, cho nên không ảnh hưởng đến người khác, bác sĩ cũng không đến can ngăn.

Nhưng mà có công an ở đây, mấy người đó không dám xông lên đánh người, chỉ đứng đấy liên tục nói là do nhà máy bắt nạt những người không có văn hóa như bọn họ, nói chung là muốn bồi thường.

“Sao thế?” Khương Tuệ Ninh hỏi.

Quý Tử Thư nói: “Tôi cảm thấy người phụ nữ đang nằm trong phòng bệnh kia rất quen.”

“Có phải đã gặp lúc tối qua không?” Khương Tố Ninh còn tưởng rằng Quý Tử Thư vẫn luôn sống ở Đông Thành, chỉ có khoảng thời gian trước mới đến đây, nếu như cậu ấy cảm thấy quen mặt thì có lẽ là do gặp người đó ở chỗ nào gần nhà máy?

Cô nhớ tối hôm qua bản thân quá bận rộn, lúc Quý Tử Thư đến đón cô thì cũng đã khuya lắm rồi, cậu ấy đi đường tắt đến nhà máy, trí nhớ của cậu ấy vẫn luôn rất tốt, nhỡ đâu đã nhìn thấy gì đó?

Quý Tử Thư lắc đầu nói: “Tôi chưa từng ở chỗ này gặp được bà ấy, tôi cảm thấy khuôn mặt của bà ấy rất quen thuộc, luôn cảm giác như đã từng nhìn thấy bà ấy ở đâu rồi, nhưng lại không thể nhớ ra được.”

“Không sao đâu, không nhớ ra thì thôi, bọn họ rõ ràng đang muốn tống tiền, nếu như bọn họ dám vào xưởng trái phép, công an nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 342


“Ừm, để tôi suy nghĩ một chút, hôm nay người của chỗ ở bên kia phái ra là người có năng lực điều tra rất tốt, khẳng định có thể phát hiện ra dấu vết làm chuyện xấu của mấy người này, cô đừng quá lo lắng.”

Khương Tuệ Ninh gật đầu, mặc dù cô vẫn rất tin tưởng người được phái đi điều tra, dù sao thì làm cái gì đều rất dễ để lại dấu vết.

Mặc dù thủ đoạn hiện tại không tốt bằng đời sau, nhưng không có nghĩa là chỉ số thông minh của họ thấp, chỉ cần chịu khó điều tra thì nhất định sẽ phát hiện ra vấn đề.

Hôm nay cô đến chỉ là nhìn xem người bị thương thế nào thôi, nếu nói táng tận lương tâm thì không ai bì được với đám người này, vì tiền đều có thể làm bất cứ chuyện gì, bắt nạt một người không minh mẫn.

May mà người đó không có vấn đề gì.

Lúc mấy người họ đang cãi nhau vì vấn đề bồi thường thì người nằm trong phòng bệnh cũng đã tỉnh lại.

Khương Tuệ Ninh cùng Quý Tử Thư cũng không để ý đến đám người bên kia mà đi vào trong phòng bệnh trước.

Cô nghe nói bà lão này tên là Ngô A Hoa, cái tên thật sự là quá qua loa.

Khi họ đi vào trong, thím Ngô A Hoa cũng đã mở mắt, bà ấy ngồi im lặng trên giường bệnh, sau khi nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh, ánh mắt bà ấy lập tức nhìn chằm chằm về phía Quý Tử Thư.

Khương Tuệ Ninh cũng phát hiện ra ánh mắt bà ấy lóe lên một chút kinh ngạc khi nhìn thấy Quý Tử Thư, sau đó lại nhìn chằm chằm vào cậu ấy, mở miệng muốn nói gì, nhưng lại không thể nói thành lời.

Nhưng mà cảm xúc của bà ấy rõ ràng không bình thường, có chút kích động.

Quý Tử Thư cau mày vẫn luôn nhìn bà ấy, sau đó đi đến mép giường của bà ấy.

Thím Ngô A Hoa trực tiếp nắm lấy cánh tay của Quý Tử Thư, Khương Tuệ Ninh nhớ đến Trương Thu nói rằng lúc bà ấy kích động sẽ rất dọa người, sợ bà ấy làm bị thương người khác, cho nên đã chạy đến ngăn bà ấy túm lấy Quý Tử Thư.

Quý Tử Thư cũng sợ người phụ nữ nằm trên giường làm Khương Tuệ Ninh bị thương, cho nên đã nghiêng người chặn cô ở bên kia.

May mà thím Ngô A Hoa cũng chỉ nắm lấy Quý Tử Thư, cũng không có hành động quá mức nào.

“Trung Việt, Trung Việt…” Sau khi bà ấy túm lấy tay Quý Tử Thư thì vẫn luôn miệng nói hàm hồ cái gì đó.

Những câu bà ấy nói cô nghe không rõ, có thể đó là tiếng địa phương hoặc vốn dĩ bà ấy liền đã như vậy.

“Bà ấy đang nói gì vậy?”

Quý Tử Thư nhìn Ngô A Hoa một cái, sau đó lại nhìn về phía Khương Tuệ Ninh nói: “Bà ấy gọi tôi là Trung Việt.”

“Ý của cậu là gì?” Khương Tuệ Ninh có chút không hiểu.

“Trung Việt là tên ông ba của tôi.”

Nghe cậu ấy nói điều này, Khương Tuệ Ninh đột nhiên nhớ đến người chú thứ ba của Quý Thần Nham mà cô đã gặp trước đó, ông ấy tên là Quý Trung Việt.

Nhưng mà chắc chắn rằng thím Ngô A Hoa đang gọi tên Trung Việt sao?

“Mặc dù tên Trung Việt không thường gặp, nhưng cậu chắc chắn đây là tên ông ba của cậu sao?” Trên đời này nhiều người như vậy, cái tên này chắc cũng không chỉ có một người đặt đúng không.

Quý Tử Thư để mặc cho Ngô A Hoa nắm lấy cánh tay mình, cậu ấy cũng ngồi xuống mép giường, nói: “Vừa rồi tôi đã nói với cô rằng tôi cảm thấy bà ấy trông rất quen, lúc bà ấy gọi tên ông ba, tôi đột nhiên nhớ mình đã từng nhìn thấy ảnh của bà ấy ở chỗ của ông ba, nhưng mà bà ấy trong ảnh rất trẻ, hơn nữa được chụp từ niên đại trước, cho nên cũng khá mờ.”

“Hả? Vậy bà ấy chính là…” Khương Tuệ Ninh có chút không dám tin hỏi.

“Bà nội ba của tôi.” Quý Tử Thư xác định ý nghĩ của cô.

Khương Tuệ Ninh kinh ngạc trợn tròn mắt, không phải chứ, trên đời này còn có cả chuyện trùng hợp như vậy à?

Nhưng mà cô nhớ rằng Quý Thần Nham đã nói năm đó thím ba của anh ấy đã bị quân địch phục kích trong lúc đi đưa thư sao? Sau đó cũng không tìm được nữa, khi đó địa điểm ở phía Tây Nam, cách nơi này rất xa, làm sao bà ấy có thể một mình đi đến đây được chứ?
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 343


À đúng rồi, bà ấy là do bà lão Ngô đón đến đây, sao bà lão Ngô lại quen biết bà ấy?

Khương Tuệ Ninh còn đang muốn hỏi thêm gì nữa, những người đang tranh cãi có lẽ cũng đã nhận ra họ đã vào trong phòng bệnh, nhưng cũng không có lũ lượt xông vào, mà là đi theo công an vào phòng.

Công an chắc chắn là muốn tiến hành điều tra theo thông lệ trước, nhưng mà bà ấy không hợp tác lắm, bà lão Ngô nhìn thấy em gái vẫn luôn nắm lấy tay của Quý Tử Thư, cho nên vội vàng xông đến, kết quả bị Quý Tử Thư ngăn lại.

Đầu tiên, Quý Tử Thư giới thiệu danh tính của bản thân cho mấy đồng chí công an, sau đó lại nhắc đến tên của bố mình, cậu ấy cũng không nói gì, chỉ hỏi liệu cậu ấy có thể tham gia thẩm vấn không, có cả công an đứng bên cạnh.

Hai đồng chí công an liếc nhìn người phụ nữ đang túm chặt lấy tay của cậu ấy, sau đó quay sang nhìn nhau, rồi tỏ vẻ đồng ý.

Những người không liên quan đã bị mời ra khỏi phòng bệnh, cả hai bên đều coi như có người đại diện.

Thành thật mà nói, những người ở đây đều nói rằng đầu óc của Ngô A Hoa có vấn đề, không thể nói chuyện, ngay cả ở nhà của bà ấy cũng nói như vậy.

Cho nên, họ cũng không có bất kỳ hy vọng nào về chuyện hỏi thăm người bệnh này cả.

Nhưng mà Quý Tử Thư lại không nghĩ như vậy, cậu ấy cảm thấy người phụ nữ trước mắt này không có bất kỳ vấn đề nào.

Quả nhiên, dưới sự hướng dẫn thu phục của cậu ấy, Ngô A Hoa đã nói rõ mọi chuyện xảy ra vào tối hôm đó.

Bà ấy nói rằng tối hôm đó chị của bà ấy muốn dẫn bà ấy đi tìm Trung Việt, cho nên bà ấy đã đi theo, chị gái còn nói rằng Trung Việt đang đợi bà ấy ở trong nhà máy, chị gái còn tìm thêm mấy người để đưa bà ấy vào trong nhà máy.

Kết quả là bà ấy đã đợi rất lâu nhưng cũng chẳng đợi được người mình muốn gặp, những nơi khác đều bị khóa, bà ấy cảm thấy lạnh cho nên đã đứng trong căn chòi được dựng lên để đợi.

Sau đó không biết tại sao đống gạch đó lại bị đổ, bà vội vàng tránh sang một bên, nhưng vẫn bị đè trúng, bạn không thể di chuyển, đã ngất đi vì quá lạnh.

Mặc dù bà ấy nói cũng không rõ ràng lắm, nhưng đại khái chính là ý như vậy, có lẽ do lâu không giao tiếp với người khác, khi mới nói chuyện thường hay bị ngắt quãng, còn có chút rụt rè.

Bà lão Ngô vừa nghe vậy thì lập tức phản bác rằng em gái bà ta là một đứa ngốc, lời nói của bà ấy không đáng tin, có thể bà ấy đã bị Quý Tử Thư lừa dối.

“Bà ấy có bị ngốc hay không, những lời bà nói cũng không quyết định được.” Quý Tử Thư đứng dậy liếc nhìn bà lão Ngô một cái, sau đó nhìn về phía mấy đồng chí công an, nói: “Bà nội này là vợ của ông ba tôi.”

Cậu ấy thậm chí còn không nói ra khả năng, mà là trực tiếp khẳng định thân phận của Ngô A Hoa.

Khương Tuệ Ninh cũng không biết tại sao Quý Tử Thư lại dám nói chắc chắn như vậy, nhưng dù sao thì những người trong gia đình cậu ấy luôn xử lý mọi chuyện một cách nhanh chóng lưu loát.

Cậu ấy trực tiếp nói với mấy đồng chí cảnh sát rằng cậu ấy nghi ngờ rằng bà lão Ngô đã bắt cóc và buôn bán người trái phép, tội này chính là tội lớn, khiến cho bà lão Ngô nghe xong trực tiếp ngồi phịch xuống đất.

Sợ với việc tống tiền thì việc buôn bán người là tội sẽ bị bắn chết, cho nên bà ta còn chưa đợi cảnh sát thẩm vấn đã vội vàng khai ra hết sự thật, nhưng mà bà ta kiên quyết phủ nhận rằng mình buôn bán người trái phép, mà sao nói rằng Ngô A Hoa thật sự là chị họ xa của mình, những người ở quê của bà ta đều có thể làm chứng.

Tất cả những gì mà bà ta tính toán chỉ là muốn kiếm được một số tiền bồi thường từ nhà máy gạch, mà người thích hợp duy nhất là Ngô A Hoa, chú ra thì bà ấy cũng đang làm việc trong nhà máy, người thường trong ấn tượng của mọi người thì số IQ của bà ấy cũng không cao lắm.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 344


Cho dù có người hỏi, thì với tính cách kia của bà ấy cũng sẽ không nói chuyện, muốn nghe điều chỉ nói lung tung những lời người khác nghe không hiểu.

Nhưng bà ta lại không ngờ rằng Ngô A Hoa lại nghe lời Quý Tử Thư như vậy, thật sự là Quý Tử Thư hỏi gì thì bà ấy trả lời như vậy.

Hơn nữa cũng không giống bị ngốc chút nào, như thế cái dáng vẻ ngu ngốc trước đây chỉ là đang giả vờ.

Khương Tuệ Ninh không ngờ sự việc lại được giải quyết nhanh chóng, suôn sẻ như vậy, cô lại nhìn về phía Quý Tử Thư, thực ra người nhà họ Quý đều có một số nét hao hao giống nhau, có lẽ đây chính là lý do khiến cho Ngô A Hoa buông lỏng cảnh giác.

Rốt cuộc, trong miệng bà ấy luôn gọi tên của Quý Trung Việt, có lẽ bà đã quên mất rất nhiều thứ, nhưng điều duy nhất mà bài nhớ lại là tên và dáng vẻ của chồng mình.

Ngay cả những người có dáng vẻ tương tự cũng có thể khiến bà ấy buông lỏng cảnh giác.

Bên phía công an cũng không chậm trễ, trực tiếp đi lên bắt giữ người, bao gồm một đám người cùng đến, không bỏ sót bất kỳ ai cả.

Bà lão Ngô không ngờ rằng bản thân bà ta lại nhấc đá tự đập và chân mình như vậy, rõ ràng bà ta là người đã báo công an, nhưng cuối cùng người bị bắt lại là bà ta.

Ngô A Hoa nhìn thấy cái người được gọi là chị gái của mình bị bắt đi, bà ấy lại không có nhiều cảm xúc lắm, ngược lại không ngừng nói chuyện với Quý Tử Thư: “Trung Việt, em đã đưa thư đến nơi rồi, bao giờ chúng ta có thể về nhà?”

Bà ngày sau, chú ba nhà họ Quý mới đến nơi, ông ấy lập tức đến thẳng trạm y tế trên thị trấn.

Mấy ngày nay, là do Quý Tử Thư và Khương Tuệ Ninh thay phiên nhau chăm sóc cho Ngô A Hoa, mẹ chồng Nghiêm Bội Lan của cô cũng đến đây một lần, bà ấy cũng chưa từng được gặp Ngô A Hoa, cũng chỉ được xem ảnh giống như Quý Tử Thư, năm đó cả nhà họ không đợi được đến lúc đoàn tụ đã xảy ra chuyện.

Nhưng mà lại biết bà ấy không gọi là Ngô A Hoa, mà là Ngu Tình.

Khương Tuệ Ninh cũng thay đổi cách gọi, gọi bà ấy là thím ba, Quý Tử Thư cũng gọi bà ấy là bà nội ba.

Lúc đầu Ngu Tình luôn miệng gọi Quý Tử Thư là Trung Việt, nhưng trong hai ngày tiếp, sau khi nghe cậu ấy gọi mình là bà nội ba, bởi dường như biết rằng đây không phải là chồng của mình.

Vào ngày mà chú ba nhà họ Quý đến đây, Khương Tuệ Ninh đã đặc biệt thay quần áo mới cho Ngu Tình, sau đó chải tóc cho bà ấy.

Mặc dù đầu óc của bà ấy không được minh mẫn nhưng người bình thường, nhưng bởi lại biết chồng của mình sắp đến đón mình về nhà, cho nên Ngu Tình vô cùng vui vẻ, giống như một đứa trẻ vậy.

Bà ấy liên tục hỏi Khương Tuệ Ninh xem quần áo của bà đây đã gọn gàng chưa, đầu tóc có bị rối không.

Dáng vẻ hớn hở trông giống như người lần đầu tiên đi hẹn hò vậy.

Chú ba Quý đến bệnh viện vào buổi trưa, còn chưa kịp nhìn thấy ông ấy thì đã nghe thấy tiếng gọi: “Tiểu Tình.”

Ngu Tình còn đang soi gương, nghe thấy giọng nói này lập tức quay đầu lại, chân của bà ấy vẫn chưa lành lại cho nên không thể đứng xuống đất được.

Nhưng mà bà ấy vẫn vô cùng háo hức khi nhìn thấy chồng mình, liên tục hỏi: “Trung Việt, anh đến đón em à?”

“Đúng vậy, tiểu Tình, anh đến đón em về nhà đây.”

Hai con người đã xa nhau hơn nữa thế kỷ, từ lúc chia ly trên chiến trường cũng đã qua mấy chục năm, khi gặp lại họ chỉ biết ôm nhau khóc lớn.

Không ai nói về nỗi đau đã trải qua trong nhiều năm qua, nhưng Ngu Tình vẫn hỏi chú ba Quý, rằng vết thương của chú ấy đã lành chưa? Chân còn đau không?”

Ký ức của bà ấy bị dừng lại ở khoảng thời gian khi hai người vẫn còn bên nhau, khi nhìn thấy tóc của chồng đã bạc rất nhiều, bà ấy lại vô cùng buồn rầu, run rẩy lên mái tóc của chú ba Quý, lẩm bẩm một mình nói: “Em chỉ đi đưa thư có mấy ngày, mà sao tóc của anh lại bạc hết như vậy?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 345


Những lời này khiến Khương Tuệ Ninh khóc rất nhiều, cô lại không dám khóc trong phòng bệnh, cho nên đành phải lặng lẽ đi ra bên ngoài.

Quý Tử Thư cũng đi ra ngoài, nhưng lại phòng bệnh cho ông ba và bà ba.

Quý Trung Việt nhìn đôi bàn tay đầy vết chai sạn của Ngu Tình, lại biết rằng mấy năm nay vợ mình bị bà lão Ngô kia đưa về nhà làm trâu làm ngựa cho nhà họ, ông ấy vô cùng tức giận.

Bố của Ngu Tình là thợ săn, từ nhỏ bà ấy đã lớn lên trong núi, cho nên làm việc rất gọn gàng nhanh nhẹn, mấy năm nay bà ấy bị bà lão Ngô sai bảo coi như một công cụ lao động.

Gần đây, bà ấy bị ốm, sức khỏe cũng không còn tốt như trước nữa, không thể làm việc đồng áng được nữa, gì vậy trong thôn đang sắp xếp cho bà ấy làm việc trong nhà máy của thôn, công việc này vốn dĩ là của con dâu bà ta, nhưng lại bị cái kẻ ăn nhờ ở đậu này cướp mất, cho nên bà Ngô đã bắt đầu chán ghét người em họ ở xa này, đúng bà ta đang có ý nghĩ muốn moi tiền của nhà máy, cho nên đã nảy sinh ý nghĩ xấu xa, nhưng bởi vì Ngu Tình đã sống trong núi nhiều năm, phản xạ khi săn bắt vẫn còn giữ lại, cho nên tránh được, chỉ bị thương nhẹ ở chân.

Khi đó chính là do con trai nuôi của bà Ngô đã đẩy đúng gạch xuống, anh ta chính là người chuyên bắt nạt người trong gia đình, cho nên cũng không dám tiến lên kiểm tra, chỉ cần biết người đã bị thương liền chạy mất.

Ngày hôm sau, khi nhìn thấy Trương Thu đến nhà máy liền đứng đợi sẵn ở cửa, nhìn thấy họ sắp xếp người đưa Ngu Tình đến trạm y tế xong liền chạy đi báo công an, nói rằng nhà máy bắt nạt và áp bức người dân trong thôn.

Lại không ngờ, Ngu Tình lại nhận nhầm Quý Tử Thư là chồng của mình, đúng lúc Quý Tử Thư cũng đã nhìn thấy ảnh của Ngu Tình khi còn trẻ.

Có lẽ đây chính là duyên phận, mới khiến người trong gia đình họ được đoàn tụ với nhau như thế này.

Chú ba Quý chưa bao giờ là người thiếu quyết đoán, khi chú ấy biết rằng người vợ mà chú ấy đã tìm kiếm bao lâu nay bị đối xử như vậy, cho nên không tha cho bất cứ ai cả.

Cho dù bà lão Ngô có đập vỡ đầu cũng không có tác dụng gì.

Mà bà lão Ngô nhặt được Ngu Tình cũng là chuyện tình cờ, năm đó lúc Ngu Tình bị nổ bom đã hôn mê lăn xuống vách núi, được dân làng ở dưới chân núi mang về chăm sóc, sau mấy ngày điều trị, bà ấy tính lại liền tự mình đi rồi.

Lúc đó bà ấy Quỳnh Như Lệ Quyên hát mọi chuyện, chị biết rằng bản thân phải quay lại tìm chồng.

Trong thời đại hỗn loạn đó, cũng không ai quan tâm một xa lạ đã đi rồi cả, bà ấy cứ lang thang khắp nơi như vậy, có lẽ trong đầu vẫn còn một chút ký ức đứt đoạn, bởi đã quay về nhà mẹ đẻ của mẹ mình, nơi đó vẫn còn một số người thân họ hàng, cho nên mới ở lại nhà của họ, đúng lúc lại gặp được bà lão Ngô về thăm nhà.

Bà ta thấy đầu óc của người em họ này mặc dù không được tốt cho lắm nhưng sức lao động lại rất tốt, đúng lúc con trai và con dâu của bà ta đều không muốn làm việc, cho nên đã đưa bà ấy về nhà, vừa kiếm được thêm một điểm lao động, lại cho bà ấy ăn rất ít.

Cứ như vậy, Ngu Tình đã làm trâu làm ngựa cho gia đình nhà họ Ngô được hơn 10 năm.

Tiền bồi thường cho nhà máy gạch được trừ vào điểm lao động của những người trong gia đình đó, từ bên phía thôn đưa cho nhà máy gạch.

Nhưng mà sau khi xảy ra việc này, Trương Thu đã tuyển thêm hai người thay phiên đứng trông nhà mày gạch.

Quý Trung Việt muốn đưa Ngu Tình về Bắc Kinh, ông ấy rất biết ơn Khương Tuệ Ninh, cả đời này của anh ấy không có con cái cho nên ông ấy coi Quý Thần Nham như chính con đẻ của mình vậy, Khương Tuệ Ninh tất nhiên cũng là con dâu của ông ấy.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 346


Tình trạng sức khỏe của Ngu Tình càng ngày càng tốt, mặc dù bà ấy vẫn không thể nhớ được những chuyện trong quá khứ, nhưng tính cách cũng vui vẻ hôm trước kia rất nhiều, rất thích cười, cũng thích nói chuyện, nhưng mà bà ấy vẫn hay tự nói một mình với bản thân hơn.

Hai người họ lại đi thăm Đường Đường và Điềm Điềm, chú ba Quý còn tặng cho hai bé con mỗi đứa một miếng ngọc bội phật.

Ông ấy muốn đưa Ngu Tình về Bắc Kinh để điều trị, cho nên cũng không ở lại lâu.

Ngày mà họ rời đi, bầu trời đổ trận tuyết nhẹ, Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư đã đến tiễn họ.

“Chú ba, thím ba, hai người đi đường cẩn thận nhé.”

“Cảm ơn Ninh Ninh, chú và thím ba của con đợi mấy đứa ở Bắc Kinh nhé.”

Năm nay chắc là sẽ đón tết ở Bắc Kinh, Khương Tuệ Ninh cười nói: “Vâng ạ, đợi khi nào đến Tết bọn cháu lại đến thăm chú và thím ba.”

Quý Trung Việt cười nói: “Có không phải đến thăm đâu, sau này mấy đứa cũng sẽ ở lại Bắc Kinh đấy.”

“Hả? Ý của chú ba là?”

“Thần Nham được thăng chức, sau này sẽ ở lại đại sứ quán.”

Mãi cho đến lúc xe của chú ba đã đi xa rồi, Khương Tuệ Ninh mới tỉnh táo lại, cô bỗng chốc nắm lấy tay áo của Quý Tử Thư, hỏi: “Có phải cậu đã biết chuyện này từ trước rồi không?” Cô đột nhiên nhờ đến chuyện Quý Tử Thư không hiểu sao lại hỏi cô rằng có thích ở Đông Thành không? Còn cả lúc Quý Thần Nham đi rồi thì bố chồng cũng đã đi về bên kia.

Quý Tử Thư liếc nhìn cô mở một cái, nói: “Bảo có bị ngốc cô còn không tin.”

“Cũng không có ai nói cho tôi biết cả.”

“Vậy cô không biết chuyện bố tôi đã trực tiếp chuyển hộ khẩu của em gái về Bắc Kinh, còn cả cô nữa, chẳng lẽ ngay cả chuyện này cô cũng không biết sao?”

“Tôi thật sự không biết gì cả.” Cô dường như chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện này.

Quý Thần Nham được thăng chức, chuyến công tác của Khương Tuệ Ninh cũng đã hoàn thành một cách xuất sắc, được các nhà lãnh đạo có phía trên đánh giá rất cao.

Cô và Trương Thu đã hoàn thiện rất nhiều công việc, chẳng hạn như trích một phần lợi nhuận của nhà máy để xây đường, từ xưa đến nay, đạo lý muốn phát triển thì phải xây đường trước chưa bao giờ thay đổi.

Ngành thủ công mỹ nghệ cũng đã được mở rộng, một số hàng dệt bằng tre trúc, hàng dệt bằng gỗ đặc sắc của địa phương đã được thêm vào, công việc thử nghiệm cũng đang hoàn thành vô cùng xuất sắc.

Cô cũng đã ở lại trong thôn được gần ba bốn tháng rồi, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, công tác của cô xem như đã sắp hoàn thành rồi, Trương Thu cũng đã cũng được thuyên chuyển đến trong huyện.

Đã nửa năm trôi qua kể từ khi Quý Thần Nham rời đi, trong nhà vẫn như trước phải đợi một tháng mới có thể nhận được một cuộc điện thoại của anh.

Khương Tuệ Ninh cũng đã dẫn theo mọi người trong gia đình quay về nhà ở Đông Thành.

Khi hai đứa trẻ được năm tháng tuổi, đã có thể tự kéo ra đồ vật che mặt chúng, khi thức dậy cũng sẽ không ngoan ngoãn chờ đợi như trước nữa, rất ồn ào, hai tay túm lấy bàn chân nhỏ lăn qua lộn lại.

Khi thấy mẹ giả vờ ngủ, hai đứa sẽ chạm nhẹ vào mặt mẹ, khi thấy người lớn ăn gì thì chúng cũng sẽ nhìn chằm chằm vào họ.

Hai đôi mắt to tròn đều tỏ ý con cũng muốn ăn, con cũng muốn ăn.

Nếu thức thì sẽ không chịu nằm nữa, còn phải có người ôm chơi cùng, cũng rất thích m*t tay.

Khi cầm đồ gì đều thích nhét thẳng vào trong miệng.

Cũng có thể dựa vào đâu để ngồi, mỗi ngày trong nhà đều vô cùng ầm ĩ, tất cả đều là tiếng nói của hai đứa trẻ.

Ngày mai là Tết nguyên đán, tuyết bên ngoài cửa sổ vẫn rơi dày đặc, Khương Tố Ninh ôm hai bé con ru ngủ, cô vừa định ngủ thì nghe được bên ngoài truyền đến tiếng xe ô tô.

Tiếng động mặc dù rất nhỏ, nhưng cô dường như đã cảm nhận được điều gì, cũng không kịp khoác thêm áo khoác, đã trực tiếp chạy xuống tầng.

Quả nhiên, vừa mới đi vào trong phòng khách liền nhìn thấy Quý Thần Nham, sau lưng anh gió tuyết vẫn chưa rút đi, cả người anh mang theo hơi lạnh bên ngoài.

Khương Tuệ Ninh lập tức lao về phía anh.

“Quý Thần Nham, sao anh không đợi đến lúc bé con biết gọi bố thì hẵng về nhà.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 347


Quý Thần Nham dùng một tay cởi áo khoác bị phủ đầy gió tuyết.

Hôm nay, anh không mặc quân phục bên trong mà chỉ mặc một chiếc áo len đậm màu bên trong nên nhìn anh không nghiêm khắc như ngày thường, cảm thấy rất ôn hòa.

“Tuệ Tuệ, sao còn chưa ngủ?”

“Nhớ anh đến mức ngủ không được.”

Thật ra bây giờ thời gian vẫn chưa muộn lắm nên không ngủ cũng rất bình thường, dù sao mấy đứa bé cũng vừa mới ngủ, lúc này cô rảnh rỗi thế này ngược lại khiến Quý Thần Nham vui vẻ vô cùng.

Dì Lưu đã trở về phòng mình, phòng khách lớn thế này lại trở thành thiên hạ của riêng hai người.

Trong phòng ấm áp rất dễ chịu, ôm ấp nhau lại càng ấm áp.

Hai người họ dính lấy nhau trong chốc lát, sau đó Quý Thần Nham đã ôm vợ trở về phòng.

Anh rất thích ôm Khương Tuệ Ninh, giống như đang dỗ dành trẻ con.

Trở về phòng ngủ, Quý Thần Nham đến nhìn hai đứa bé đang ngủ say trước tiên, chúng có vẻ đã lớn hơn khi anh rời khỏi nhà rất nhiều, mặt mày đã nảy nở không ít. Trên gương mặt của hai đứa bé đều có bóng dáng của cả cha và mẹ.

Hai đứa bé ngủ rất say, không biết đã nằm mơ thấy gì mà trong lúc ngủ lại cười lên.

Vào nhà một hồi sau, bàn tay đã trở nên ấm áp hơn rất nhiều, lúc này Quý Thần Nham mới dám đưa tay sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của chúng.

Đứa bé giống như biết cha mình trở về nên vẫn nhắm chặt mắt nhưng lại dựa gương mặt sát vào tay cha mà ngủ say sưa.

“Anh xem, mấy đứa bé đều nhớ cha. Hừ, cha lại nhẫn tâm rời xa chúng lâu như vậy.” Khương Tuệ Ninh đứng một bên mở miệng phàn nàn.

Quý Thần Nham đưa tay kéo người vào lồng ngực mình, hôn lên trán cô, trong mắt đều là ý cười: “Sao lại không nhớ, mỗi ngày đều mong muốn nhanh chóng quay về nhà nhưng lãnh đạo lại không chịu thả người.”

Khương Tuệ Ninh biết anh còn bận rộn hơn mình rất nhiều, chẳng qua cũng chỉ là nũng nịu ngoài miệng mà thôi, nhìn thấy thái độ của anh ôn hòa như vậy, sao cô có thể không chịu buông tha: “Hừ, miễn cưỡng tha thứ cho anh vậy.”

“Sao người bạn nhỏ càng ngày càng dễ dỗ thế này?”

“Anh không biết dừng đúng không? Nếu không em sẽ làm lại, để đêm nay anh dỗ dành một đêm vậy?” Khương Tuệ Ninh phát hiện Quý Thần Nham mặc quần áo bình thường cũng rất đẹp, cảm giác lại càng trẻ trung, hoạt bát hơn.

Áo len làm bằng sợi bông, mặc lên người vừa mềm lại vừa ấm.

Khương Tuệ Ninh nhào vào ngực anh, dính sát vào người anh.

Quý Thần Nham ôm chặt người vào lòng mình, bàn tay sau lưng cô lại không ngừng quay tròn lọn tóc của cô.

Anh khẽ cười, trêu đùa cô: “Dỗ cả đêm? Vậy thì càng có lợi cho tôi.”

Khương Tuệ Ninh đẩy anh ra: “Đáng ghét.”

Thời gian còn sớm, Quý Thần Ninh rửa mặt xong thì lên giường, sau đó lập tức kéo người vào lồng ngực mình, Khương Tuệ Ninh cũng thuận thế đổ vào ngực anh.

“Tuệ Tuệ, chuyển đến nơi mới có quen không?” Quý Thần Nham hỏi cô.

Anh biết Khương Tuệ Ninh có năng lực thích ứng tốt hơn bất kỳ ai. Nhưng cô đến nơi này cũng đã hơn một năm, cây anh đào chỉ mới kết trái được một lần, họ lại sắp rời khỏi nơi này, phải thay đổi chỗ ở nên anh sợ cô cảm thấy không vui. Đến Bắc Kinh, cô lại phải làm quen lại với mọi người.

Khương Tuệ Ninh biết mình phải đi theo anh đến thủ đô, thật ra cô cảm thấy cũng không quan trọng lắm, nơi nào cũng được.

“Có anh thì em sẽ quen thôi.”

Quý Thần Nham cúi đầu nhìn cô, nghe cô nói khiến anh dễ chịu vô cùng, nhịn không được đưa tay bóp mũi cô: “Em đó, sao lại biết dỗ người như vậy?”

“Em nào dỗ anh, lời em nói đều là sự thật.”

Lúc nói chuyện Khương Tuệ Ninh còn ôm lấy cổ anh, chớp mắt vô tội nhìn anh để gia tăng độ tin cậy trong lời nói của chính mình.

“Đúng đúng đúng, người bạn nhỏ của tôi là ngoan ngoãn nhất.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 348


“Quý Thần Nham, có phải sau này anh sẽ càng bận rộn hơn không?” Khương Tuệ Ninh nhớ đến lời nói của chú Quý, Khương Tuệ Ninh cũng có thể dự đoán trước, chỉ sợ sau này anh càng có ít thời gian ở cạnh cô hơn.

“Không bận rộn bằng ở đây. Làm sao vậy?”

“Em luyến tiếc anh.” Cô nói xong lại nhào vào lồng ngực anh.

Quý Thần Nham nâng đầu cô lên nhìn, xoay người để cô nằm sấp trên người mình, để cô có thể từ trên cao nhìn xuống anh.

“Ngoan, đi đến nơi nào cũng chỉ là chức phó, thật ra sẽ có thời gian hơn.” Đây là nguyên nhân anh quay về tổng bộ. Càng ngày càng lớn tuổi, anh muốn thêm chút thời gian làm bạn bên cạnh mấy đứa bé.

“Thật sao?” Khương Tuệ Ninh cực kỳ vui vẻ, cô dứt khoát ngồi ngang người anh, hai tay chống lấy bờ vai anh, nói: “Vậy là anh cũng thăng chức rồi, em cũng phải cố gắng nhiều hơn.” Cấp phó cũng có cơ hội xuất hiện liên tục trên báo chí.

Quý Thần Nham nhìn cô: “Ừm.” sau đó tiếp tục hỏi: “Tuệ Tuệ, em đã rất cố gắng rồi. Tôi ở Bắc Kinh vẫn biết đến những chuyện em đã làm. Em rất lợi hại.

Người bạn nhỏ nhà anh tuy ham chơi nhưng làm việc lại rất nghiêm túc. Đến lãnh đạo nghe được cũng khen ngợi cô mấy lần, còn nói nếu có nhiều người giống như cô thì sau này kinh tế của quốc gia sẽ phát triển rất nhiều.

“Còn chưa đủ.” Khương Tuệ Ninh cảm thấy để bản thân xứng với Quý Thần Nham thì đúng là vẫn còn khoảng cách rất lớn.

“Sao lại không đủ? Tuệ Tuệ muốn đi học đại học?”

“Cũng không phải không thể.” Tuy Khương Tuệ Ninh muốn đi học nhưng cũng không nóng lòng như vậy. Dù sao trước đây cô cũng đã từng trải qua, nhưng bây giờ thân phận cô lại hoàn toàn mới, cô vẫn cần bằng cấp để sau này Quý Thần Nham cò phỏng vấn gì đó, người ta biết được vợ của anh chỉ học trường cấp ba thì hơi mất thể diện cho anh.

“Em đã từng nghĩ đến?” Quý Thần Nham biết Khương Tuệ Ninh cũng không quá để bụng đối với chuyện học hành. Ví dụ như khi cô vừa đến đây, lúc đầu anh còn muốn đưa cô vào trường cấp ba đi học tiếp, kết quả anh chỉ mới hỏi một câu, cô gái này đã hỏi lại anh: Vậy đến lúc đó cả lớp của cô và Tử Thư đều mở họp phụ huynh, anh sẽ đại diện cho ai? Con trai và vợ của anh đều học chung một lớp, anh không sợ người khác chê cười mình?

Thế là cô rất dễ dàng khiến anh loại bỏ suy nghĩ muốn đưa cô đến trường.

Anh xem như biết được cô vẫn giống như lúc còn nhỏ, ham chơi và không thích học.

Vì vậy khi nghe cô nói muốn học đại học nên cảm thấy rất mới mẻ.

“Đúng vậy! Chờ đến khi khôi phục lại kỳ thi đại học, em muốn dựa vào thực lực của chính mình.”

Tính háo thắng của Khương Tuệ Ninh vẫn không thay đổi.

Năm bảy mươi lăm đã từng nhắc đến một lần, cũng có chút thay đổi nhưng chưa được bao lâu lại bị đè xuống nên phía trên đã đề nghị lãnh đạo tạm thời ngừng lại.

Năm nay lấy tháng mười làm giai đoạn thắng lợi, nên là tự nhiên việc này lại được nhắc đến.

Tuy vẫn trong giai đoạn chỉnh đốn, tạo mới nhưng đoán chừng đã sắp nhìn thấy ánh sáng lúc hừng đông rồi.

Quý Thần Nham có tin tức nội bộ mà Khương Tuệ Ninh lại có kiến thức lịch sử nên ngược lại họ không suy nghĩ quá sâu xa về vấn đề này.

“Có muốn tôi phụ đạo cho em không?”

Nếu cô đã muốn đi học, Quý Thần Nham ủng hộ cô hoàn toàn, học hành cũng không có chỗ xấu nào cả.

“Tốt lắm! Cảm ơn thầy Quý!” Thật ra Khương Tuệ Ninh không biết thi đại học ở thời đại này phải thi cái gì, để Quý Thần Nham giúp mình làm quen cũng rất tốt. Chỉ cần đừng tự tin tràn đầy lại trượt ngã thì đúng là rất mất thể diện.

“Không cần cảm ơn. Không phải đã nói rồi sao? Người bạn nhỏ nhà chúng ta muốn làm gì, tôi sẽ ủng hộ hoàn toàn, tôi chỉ muốn em vui vẻ làm việc mình muốn làm và thỏa mãn với kết quả.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 349


“Ôi, sao miệng anh Quý lại càng ngày càng ngọt thế này? Có phải anh đã âm thầm học thêm một trăm chiêu dỗ dành vợ rồi không?”

Quý Thần Nham bị lời nói không nghiêm túc của cô chọc cho cười rất vui vẻ: “Đúng vậy. Ai bảo người bạn nhỏ của tôi lại thích được dỗ dành.”

Chuyện người chồng dung túng, thiên vị khiến người vợ còn dễ chịu hơn câu “tôi yêu em”.

Khương Tuệ Ninh ngẫm nghĩ, đúng là Quý Thần Nham có thể khiến cô thỏa mãn nhận lấy kết quả mà.

Cô duỗi tay ôm lấy eo anh, chôn đầu vào lồng ngực, lắng nghe nhịp tim anh đập. Thật ra Quý Thần Nham là người rất có kế hoạch, anh làm bất cứ chuyện gì đều đề ra mục tiêu.

Cô đột nhiên tò mò không biết Quý Thần Nham có đặt ra tiêu chuẩn về người sẽ sống bên anh cả đời không: “Quý Thần Nham, trước kia anh có đặt ra tiêu chuẩn về người sẽ sống cả đời với anh chưa?”

“Hửm? Tiêu chuẩn gì?”

Khương Tuệ Ninh đặt cằm mình lên ngực anh, nghiêm túc nhìn anh, ngón tay cũng vân vê qua lại trên gương mặt anh: “Chính là một số yêu cầu về đối tượng. Ví dụ như người đó phải biết nghe lời, hiếu thảo, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chỉ những người đạt đến yêu cầu thế này thì anh mới cưới.”

Quý Thần Nham nghe cô nói vậy thì trực tiếp ngồi thẳng dậy, để đầu của cô nằm ngửa trên đùi mình, còn anh lại cúi đầu nhìn cô.

Toàn bộ mái tóc dài của cô trải trên khắp chân anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhìn lại nhỏ đi một chút, anh nhịn không được đưa tay nhéo gương mặt cô: “Không có tiêu chuẩn nào cả.”

“Sao lại như vậy?” Khương Tuệ Ninh giống như không tin.

“Bởi vì người đó là em nên không có tiêu chuẩn nào cả.”

Câu nói này thành công chọc cho Khương Tuệ Ninh cười lên khanh khách: “Anh Quý, anh có cần nói ngọt đến vậy không? Một chút nữa là em cảm động phát khóc rồi.”

Quý Thần Nham lại vô cùng nghiêm túc nâng gương mặt của cô lên, hai chân anh cũng hơi nâng lên, anh cúi người hôn cô: “Không phải nói ngọt, tôi nói đều là sự thật. Đối với vợ, vĩnh viễn sẽ không có mục tiêu, chỉ cần người đó là em thì tôi đều có thể chấp nhận.”

“Anh Quý, anh đúng là không có nguyên tắc.”

“Tôi luôn luôn không có nguyên tắc với em, không phải sao?” Nguyên tắc của anh đều sụp đổ hoàn toàn trước cô.

Từ khi cô còn bé đã là như vậy, cô ham chơi anh sẽ nói dối giúp cô, cô lười biếng vẫn sẽ kiếm cớ cho cô.

Đến khi gả cho anh, anh vẫn như thế với cô. Sự xuất hiện của cô chính là đã đánh vỡ nguyên tắc và tiêu chuẩn của anh.

Nhưng anh không hề hối hận, một đời người cũng nên hủy đi cái gọi là nguyên tắc.

Đây là con người của Khương Tuệ Ninh và anh rất vui vẻ vì điều này.

“Anh Quý, cảm ơn anh đã dung túng em như vậy.” Yêu em, che chở em, bởi vì có anh em mới có thể không hề kiêng kỵ mà làm nũng, có anh nên dù sống trong thời đại thiếu thốn vật chất thế này nhưng em vẫn có thể có được cuộc sống đầy đủ, no ấm.

Tất cả gió mưa đều có anh che chở cho cô vô cùng chặt chẽ, cô không cần phiền lòng vì những điều vụn vặt trong cuộc sống, càng không cần vất vả vì nuôi sống gia đình.

“Đồ ngốc! Cái này có gì đáng để nói cảm ơn? Tôi là người đàn ông của em, đương nhiên phải dung lúng em. Nhưng tôi vẫn cảm thấy như thế là chưa đủ, tôi dành quá ít thời gian cho em và các con. Em gả cho tôi đã một năm nay, ngoại trừ có thể ở bên em trong suốt một tháng em ở cữ nhưng sau đó lại không có một ngày rảnh rỗi nào để ở bên mọi người.”

“Bây giờ lại sắp rời khỏi Đông Thành, tôi thậm chí còn chưa dẫn em đi dạo Đông Thành được lần nào. Mặt trời mọc ở Yến Sơn phía tây cực kỳ đẹp, tôi vẫn chưa đưa em đến đó vì chưa dành được chút thời gian rảnh rỗi nào.

“Tuệ Tuệ, gả cho tôi sẽ rất vô vị. Tôi không thể cho em ngắm trăng, ngắm sao lãng mạn, cũng không thể ở bên cạnh em mọi lúc mọi nơi, chỉ có thể cho mọi người trong gia đình chúng ta được bình yên, no đủ gấp bội người khác.”
 
Back
Top Bottom