Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 350


Điều anh cho cô quá ít nên anh chỉ có thể không ngừng tăng số lượng với những thứ trong giới hạn mình có thể cho cô.

Khương Tuệ Ninh không nói chuyện, cô chỉ nâng người mình lên ôm chặt anh. Anh Quý của cô thật sự khiêm tốn, thật ra sự bình yên mới là sự lãng mạn lâu dài nhất trên thế gian này.

Cô chủ động hôn anh, anh vẫn bình tĩnh để cô hôn.

Bản chất của sói đã có tính ngang ngược, anh nâng sau gáy cô lên, hôn cô rất vội vàng mà hung ác.

Sự gợi tình, dịu dàng của Khương Tuệ Ninh trêu chọc anh, tạo thành những đốm lửa nho nhỏ.

Cuối cùng, đốm lửa cũng được dập tắt vào nửa đêm, Khương Tuệ Ninh hoàn toàn không còn ý muốn động tay chân nữa.

Quý Thần Nham nhanh chóng giúp cô xử lý thỏa đáng, sau đó mới ôm người vào lòng mình.

Khương Tuệ Ninh bấu vào vải áo trước ngực anh, cô rõ ràng rất mệt nhưng lại không hề buồn ngủ. Bỗng nhiên nhớ đến Quý Thần Nham nhắc đến Yến Sơn có mặt trời mọc rất đẹp, mà dường như cô lại chưa từng ngắm mặt trời mọc.

“Quý Thần Nham, sáng sớm ngày mai chúng ta đến Yến Sơn xem mặt trời mọc nhé!”

Quý Thần Nham vừa định tắt đèn, nghe cô nói anh lại ngừng động tác trong tay mình. Anh nghiêng người hỏi người vừa rồi còn khóc thút thít, không có sức lực: “Em chắc chắn là sáng mai?”

“Đúng vậy.”

“Vậy đoán chừng chúng ta không thể ngủ, lúc này phải lái xe đến đó. Với thời tiết hiện tại, xe chỉ có thể chạy đến giữa núi, quãng đường còn lại phải dựa vào chúng ta đi lên, vừa khéo có thể bắt kịp lúc mặt trời mọc.”

“Vậy chúng ta không được ngủ à?” Khương Tuệ Ninh lại nhớ ra anh mới vừa về đến nhà, còn chưa kịp nghỉ ngơi, sẽ không chịu đựng được: “Ngẫm lại thì vẫn là không đi được rồi. Em sợ sức khỏe anh không chịu được.”

Rõ ràng cô có ý tốt nhưng Quý Thần Nham nghe vào lại không cho là như vậy. Anh hỏi ngược lại cô: “Sức khỏe người nào không chịu nổi? Em đang xem thường người đàn ông của mình? Hôm nay đi xem mặt trời mọc.”

Nói xong, Quý Thần Nham đã đứng lên ngay tức thì, anh đi thay quần áo, hai đứa bé được gửi lại cho mẹ chồng.

Mãi đến khi lên xe Khương Tuệ Ninh vẫn còn cảm thấy rất khó tin, cô hưng phấn vỗ vỗ mặt mình, gió tuyết đã ngừng, trên đường trong nội thành đều là tuyết trắng mênh mông.

Quý Thần Nham tự mình lái xe, vì bánh xe đã được gắn thêm bộ phận chống trơn trượt nên một đường ngược lại không hề khó khăn.

Mà đoạn đường này đi rất thoải mái, hiện tại tuyết cũng không được tính là quá dày.

“Quý Thần Nham, anh có cảm thấy chúng ta điên cuồng lắm không?” Mẹ chồng biết họ muốn xuất phát đi ngắm mặt trời mọc ngay trong nửa đêm tuyết rơi đầy trời thì cảm thấy đầu óc hai người họ không được bình thường, ngoài trời lạnh biết bao, lại phải đi một đoạn đường dài lên núi như vậy, làm thế này còn không phải tự tìm khổ sao?

“Không.”

Khương Tuệ Ninh cười nói: “Điên cuồng cũng không sao cả, dù không điên cuồng thì chúng ta cũng sắp già rồi.”

Câu nói ‘dù không điên cuồng chúng ta cũng sắp già rồi’ thật sự giống như món súp gà cao cấp, nó thúc đẩy Khương Tuệ Ninh kích động vô cùng, đến lúc phải bắt đầu tự đi bộ l*n đ*nh núi cô lại cảm thấy mình hoàn toàn không thích hợp làm người trẻ tuổi.

Đường đi lên núi rất rộng rãi, nhưng vì an toàn nên Quý Thần Nham không lái xe l*n đ*nh núi.

Đi đến giữa núi anh đã dừng xe ở chốt bảo vệ rừng bên kia.

Sau đó lại đến chốt bảo vệ rừng chào hỏi mọi người, khi đội trưởng đội bảo vệ rừng là lão Đồ nghe nói anh muốn dẫn vợ mình l*n đ*nh núi ngắm mặt trời mọc thì nhịn không được trêu ghẹo anh vài tiếng.

Bị ông ấy trêu ghẹo khiến Khương Tuệ Ninh vô cùng ngại ngùng.

Chờ đến khi họ đã ra khỏi chốt bảo vệ rừng thì Khương Tuệ Ninh mới nhớ ra một chuyện quan trọng: “Quý Thần Nham, núi này cũng có chốt bảo vệ rừng sao? Có phải trên núi có thú dữ gì không?”

“Hửm? Bây giờ mới hỏi thế này có phải đã muộn rồi không. Thú dữ thì chắc chắn sẽ có, như hổ, báo, heo rừng… Em sợ con nào?”

“Thật sự có sao?” Khương Tuệ Ninh nắm lấy tay Quý Thần Nham không dám động đậy.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 351


Hơn nữa cô cũng bị dọa không nhẹ, núi tuyết yên tĩnh phát ra những tiếng tuyết động bị rơi xuống đều khiến cô có cảm giác là tiếng động của thú dữ xuất hiện.

“Lừa em thôi, đây là nơi có phong cảnh tốt nhất của Đông Thành, bình thường có rất nhiều người sẽ đến đây chơi. Bây giờ chúng ta đi trời vẫn còn tối, đi vào ban ngày còn phải mua vé, làm sao có thể có thú dữ.”

“Vậy đội bảo vệ rừng này làm gì?”

“Họ có thời gian quy định tuần tra mỗi ngày, bởi vì số người đến đây vui chơi không ít nên sợ sẽ xảy ra nguy hiểm.”

Rất tốt, như thế này thật ra không khác quản lý ở công viên lắm.

Khương Tuệ Ninh nghe anh nói thì yên tâm hơn, cô nắm lấy tay Quý Thần Nham kéo anh lên núi. Đi chưa đến một giờ sau cô vẫn chưa nhìn thấy đỉnh núi, ngược lại có thể nhìn thấy ánh sáng nhạt nhòa đang dần hiện ra từ phía chân trời đằng xa kia.

“Quý Thần Nham, còn phải đi bao lâu nữa? Em muốn uống nước.” Cô không đi nổi nữa rồi, vừa mệt vừa khát.

Quý Thần Nham mở nắp bình nước nóng ra, đút nước nóng lên tận miệng cô.

Lúc này Khương Tuệ Ninh hối hận vô cùng, đi thế này quá mệt mỏi, vì sao không đợi đến khi có xe cáp treo rồi lại đi xem mặt trời mọc?

Quý Thần Nham nhìn thấy cô mệt mỏi gập cả để thở, sau đó cô trực tiếp ngồi xổm xuống đất thì anh nói “Nào, tôi cõng em, em lên đây.”

“Được không?” Cô hỏi xong thì bổ sung thêm một câu: “Em hỏi là anh có sức không?” Hai người đi cùng nhau cô còn muốn nằm xuống rồi, dù anh có thể lực tốt đi chăng nữa cũng khó kiên trì, trên lưng lại cõng thêm một người thế này sẽ khó khăn biết bao.

Quý Thần Nham không cho cô thời gian do dự mà lập tức để cô ngã nào lưng mình: “Đừng nghi ngờ sức mạnh người đàn ông của em, sức mạnh trên cơ thể tôi vĩnh viễn không bao giờ hết.” Nói xong còn vỗ mạnh vào mông cô như đang trừng phạt.

Khương Tuệ Ninh nằm trên lưng anh, cô yên tâm thoải mái hưởng thụ trên tấm lưng rộng lớn của anh.

Người đàn ông của cô có thể lực rất tốt, anh đã cõng cô đi suốt quãng đường giống như đi trên mặt đất bằng phẳng, đến hơi thở cũng không hề nặng nề.

Chẳng qua Khương Tuệ Ninh vẫn không khỏi lo lắng, cứ cách một đoạn thời gian thì cô lại hỏi anh có mệt không, nếu mệt thì thả cô xuống nhưng đều bị Quý Thần Nham từ chối. Thậm chí anh còn ghét bỏ cô nói nhiều, lúc đi đến đỉnh núi anh còn cố ý xốc người c6 lên mất lần dọa cô phải dán chặt vào lưng anh hơn.

Nghe thấy tiếng cười khẽ của anh, cô bóp lỗ tai anh nói: “Quý Thần Nham, anh cố ý dọa em sợ đúng không?”

“Ai bảo vợ tôi luôn nghi ngờ người đàn ông của mình.”

Khương Tuệ Ninh không nói gì, cô chỉ ôm anh chặt hơn.

Chờ lên đến đỉnh núi, Quý Thần Nham mới buông người ra. Trên đỉnh núi có một mái đình nghỉ chân, tuy không ngăn được cơn lạnh nhưng có thể che tuyết.

Bên trong có ghế rất sạch sẽ Quý Thần Nham lấy khăn quàng cổ thừa ra lót trên ghế, kéo Khương Tuệ Ninh ngồi xuống. Sau đó anh mới ôm người vào trong lòng mình: “Phải một lúc nữa mặt trời mới mọc, em dựa vào tôi nghỉ ngơi một chút đi.”

“Quý Thần Nham, anh rất đẹp trai.”

Lúc này có thể nhìn thấy đường cắt ánh sáng đã chia chân trời đằng xa kia thành hai phần, dưới đáy là màu đen u tối, phía trên lại có ánh sáng dìu dịu.

Trong ánh sáng nhạt màu thế này khiến vẻ đẹp trên gương mặt của Quý Thần Nham bất chợt đã nằm gọn trong ánh mắt của cô.

“Đẹp trai cỡ nào?” Anh nghiêng đầu nhìn cô, tham niệm bên trong ánh mắt kia rất nặng.

“Đẹp trai đến mức khiến em có thể yêu anh cả đời.”

Quý Thần Nham: …

Khương Tuệ Ninh nhìn anh không nói lời nào thì bổ sung thêm: “Anh không đẹp trai em cũng yêu anh cả đời.”

“Vì sao?”

“Bởi vì anh chính là Quý Thần Nham.” Quý Thần Nham không thể không đẹp trai.

Quý Thần Nham đưa tay nhéo mũi cô.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 352


Trong tiếng cười của họ, mặt trời đã giãy giụa thoát khỏi bóng đêm, biển mây cuồn cuộn bị nhiễm một tầng ánh sáng vàng.

Chỗ gần chính là tuyết, xa xa kia chính là biển mây, nhưng tuyết và biển mây giống như đang hòa vào nhau.

Ánh sáng thoát khỏi bóng đêm vung đến bầu trời khiến đỉnh núi sáng lên không ít. Khương Tuệ Ninh vẫn ngồi yên, cô vội vàng chạy về phía có nắng sớm kia.

Quý Thần Nham đi theo sau lưng cô, nhìn cô giống như một chú sóc con lanh lợi đang chạy trong đống tuyết lớn.

Ánh sáng từ xa kia quá mạnh, hiện tại còn chưa bùng phát mà chỉ tập trung chiếu sáng vào một nơi.

Trên người cô vẫn chưa có ánh sáng chiếu lên, biểu cảm trên mặt cũng không được thấy rõ ràng, anh chỉ biết hiện tại cô rất vui vẻ.

Tiếng cười rất thanh, rất êm tai, cả người cô đều vui vẻ với đống tuyết xung quanh mình.

Thời gian chậm rãi trôi qua, từng vòng ánh sáng cũng tản ra, chùm sáng giống như đèn pha lê, từng chùm ánh sáng chiếu lên biển mây.

Biển mây cuồn cuộn lên giống như bị đun sôi, từng tầng lăn ra bên ngoài nhưng không nhìn thấy điểm cuối cùng.

Cảnh đẹp không phải nhân gian mà giống như ở tiên cảnh, khiến người ta giống như đang sống trong tiên cảnh ảo mộng.

“Ôi! Đẹp quá! Quý Thần Nham, mặt trời mọc rất đẹp.”

Khương Tuệ Ninh vui vẻ thốt lên, phảng phất giống như không còn cách nào để cô thể hiện sự vui vẻ này.

Quý Thần Nham đứng bên cạnh cô, trên mặt là nụ cười mãn nguyện, nhìn người đang vui vẻ trước mặt mình đáng yêu vô cùng.

Nụ cười của cô bao gồm cả nét lanh lợi, mỗi lần cười lên giống như đang giẫm vào lòng anh.

Khương Tuệ Ninh quá thích thú, cô yêu thích nhìn thấy ánh sáng giãy giụa thoát ra khỏi bóng tối, tựa như đang mang đến cho người ta hy vọng vô hạn, lại mang đến sự lãng mạn không gì sánh được.

“Quý Thần Nham, thật sự rất đẹp, em rất thích, một đêm không ngủ cũng rất đáng.”

Khương Tuệ Ninh chạy về phía Quý Thần Nham, anh thấy cô nghiêng ngả chạy về phía mình, anh sợ cô ngã nên giang tay đỡ lấy cô: “Em thích là được rồi. Sau này tôi sẽ đưa em đi đến những nơi có thể nhìn mặt trời mọc, cũng có thể đi đến sa mạc, mặt trời mọc từ bãi cát vàng trong sa mạc cũng rất đẹp, chúng ta có thể cưỡi lạc đà đuổi theo hướng mặt trời mọc…”

Quý Thần Nham miêu tả rất nhiều nơi mặt trời mọc khác nhau, mỗi một nơi có vẻ đẹp không giống nhau.

“Quý Thần Nham, anh nói xem, rõ ràng cùng là một mặt trời, nhưng vì sao ở mỗi nơi lại có một nét đẹp khác nhau như vậy?”

“Có lẽ cũng giống như như chúng ta, rõ ràng mỗi một ngày đều là chúng ta nhưng mỗi một ngày chúng ta đều không giống nhau.”

Khương Tuệ Ninh làm không được dáng vẻ nho nhã lại triết học giống anh, từ trước đến nay cô đều nói chuyện thẳng đuột. Khương Tuệ Ninh nhón chân ôm lấy cổ Quý Thần Nham: “Chúng ta hôn môi đi!”

Hôn môi ở một nơi như tiên cảnh thế này có phải cũng thần tiên quyến lữ không?

Quý Thần Nham lỡ một nhịp đập, anh ôm eo, nhấc người cô lên: “Thỏa mãn tất cả yêu cầu của người bạn nhỏ.”

Ánh nắng sớm êm dịu, gió cũng dìu dịu, nụ hôn rất nhẹ nhàng.

Trên ngọn núi trống trải chỉ có hai người họ, trong mắt họ chỉ có hình ảnh của nhau.

Lúc này mặt trời cuối cùng cũng đã vượt qua đường chân trời, rọi tất cả ánh sáng xuống, họ cũng kết thúc nụ hôn thâm tình và nhiệt tình này. Quý Thần Nham không thả người ra, anh vẫn ôm cô và thả lỏng đôi chút, tầm mắt của hai người ngang nhau, anh thuận tiện đối diện cô.

Khương Tuệ Ninh biết anh ôm mình rất vững vàng nên không cần cô tốn công ôm lại anh, mà lại dùng đôi bàn tay nâng lấy gương mặt anh, mặt trời đang ở ngay phía sau anh, tựa như đã tạo cho anh một vầng hào quang. Trên mặt anh là nụ cười rất dịu dàng, ý cười đầy trong ánh mắt, ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn cô.

Vẻ đẹp trai của anh trong thoáng chốc giống như không chân thật.

Cô cũng học theo anh hôn xuống trán anh, sau đó mới nói: “Quý Thần Nham, anh rất thơm.”

“Anh thơm, em ngọt.” Cho nên chúng ta rất xứng đôi.

Trên đường trở về vẫn giống như lúc đi, Quý Thần Nham phải cõng cô. Bởi vì đã không ngủ cả một đêm nên lúc này Khương Tuệ Ninh đã không mở nổi mắt lên rồi.

Sau cùng về đến nhà cũng đều là anh đã ôm cô về phòng ngủ.

Hai đứa bé đã thức dậy, Quý Thần Nham đã lâu rồi không được ôm con gái.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 353


Lúc này anh tạm thời còn chưa buồn ngủ nên muốn đón hai đứa bé từ trong tay mẹ mình. Tuy hai đứa bé năm tháng đã lớn hơn không ít , nhưng anh vẫn có thể bế mỗi đứa mỗi tay giống như trước kia.

Mấy đứa bé vừa được uống sữa xong, bây giờ chính là thời gian để chơi. Có vẻ như chúng cũng nhớ cha mình, cha còn chưa chơi đùa với chúng thì chúng đã có thể tự mình vui vẻ.

Quý Thần Nham dùng mặt của mình dán vào mặt hai đứa bé, hai đứa bé ôm được mặt của cha thì bắt đầu gặm.

Mà thấy cha lại không nói lời nào, còn bắt đầu đùa, nói ‘nhi nha nhi nha’ không ngừng nghĩ, vừa cười vừa nói, vui vẻ khiến lòng người cũng vui theo.

Quý Thần Nham thấp giọng nói chuyện với hai đứa bé, gọi tên của chúng, hỏi chúng một số câu.

Hai đứa bé rất nghiêm túc trả lời, tuy nhiên nghe không rõ là chúng muốn nói gì nhưng điều đó vẫn không ngăn được sự nhiệt tình của cả hai.

Nói qua nói lại thì bắt đầu không tập trung nữa, chúng hết kéo lấy áo của cha lại muốn bắt lấy đồ vật.

Quý Thần Nham ôm hai đứa bé lên hai hai vai trái phải, hai đứa bé bắt đầu nắm chặt lấy lỗ tai, tóc, mặt của cha.

Sau đó nước bọt của cả hai đã dính đầy trên vai cha. Đến tháng này hai đứa bé đã bắt đầu vào giai đoạn mọc răng sữa nên nhiễu nước bọt rất nhiều, chỉ chốc lát sau hai vai của cha đã ướt sũng.

Quý Thần Nham vẫn một mực ôm hai đứa bé chơi đùa. Bình thường mẹ của anh thường dạy cho hai đứa bé lật người bò, giống như một chương trình học cụ thể, vì biết hai đứa bé của anh phải học tập nên mới giao người cho mẹ anh.

Lần này Quý Thần Nham trở về cũng chính là bàn giao công việc, sau này chuyện bên này sẽ giao lại toàn bộ cho thư ký Tống, chẳng qua thư ký tống vẫn nhậm chức thư ký.

Tất cả mọi chuyện đều phải xin chỉ thị từ Quý Thần Nham.

Anh còn phải quay về tổng bộ chuẩn bị, thời gian cũng không còn dư dả, chỉ có thể ở lại Đông Thành này một tuần.

Một tuần này cả nhà đều rất bận rộn. Mọi người phải phụ trách đóng gói đồ đạc, Khương Tuệ Ninh cũng phải đi theo đến Bắc Kinh nên phải bàn giao lại công việc trong tay.

Chị Lưu nghe nói cô phải đi theo Quý Thần Nham đến Bắc Kinh, chị cũng biết cả tin tức Quý Thần Nham thăng chức: “Đồng chí Khương, chúc mừng cô trước nhé.”

“Cũng là chuyển đến nơi khác phục vụ nhân dân thôi ạ.” Khi ở bên ngoài Khương Tuệ Ninh vẫn làm ra vẻ đoan trang.

“Không hổ là vợ của thủ trưởng Quý, tư tưởng giác ngộ của đồng chí Khương cũng rất cao.”

Trước khi đi Khương Tuệ Ninh và Quý Thần Nham ôm theo hai đứa bé đến nhà cậu mợ mình một chuyến, cả nhà cậu đều không nỡ, thế nhưng cũng không còn cách nào.

Một bữa cơm, việc họ nói nhiều nhất cũng chỉ là dặn dò, dặn dò người lớn, trẻ nhỏ, dặn dò việc công tác, việc học hành…

Thiến Thiến khóc lóc không ngừng, cô bé không nỡ nhất chính anh Tử Thư, tiếp theo đó là hai em gái.

Trước khi chia tay cô bé còn ôm Quý Tử Thư không buông tay.

Được mẹ dỗ dành cô bé vẫn khóc lóc rất thương tâm, vẫn là Quý Tử Thư dỗ dành cô bé, nói chờ đến khi cô bé lớn lên sẽ đưa cô bé đến Bắc Kinh chơi, leo lên Vạn Lý Trường Thành nhìn ngắm Cố Cung…

Dỗ rất lâu mới dỗ dành được cô bé.

Dì Lưu cũng đi theo gia đình họ đến Bắc Kinh, dù sao bà cũng ở cùng gia đình họ nhiều năm như vậy, có khi tình cảm còn sâu đậm hơn cả người nhà.

Dù sao bà cũng không thường về nhà, ở Bắc Kinh còn có một dì nữa nên sau này bà có muốn quay về nhà cũng có đủ thời gian.

Ngày gia đình họ rời đi có rất nhiều gia đình trong đại viện đã đến đưa tiễn, dù sao cũng đã làm hàng xóm qua lại với nhau hơn một năm nay, xem như cũng có chút tình cảm.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 354


Không đến mức là quá sâu nhưng dù sao vẫn luyến tiếc.

Sau khi đã lên xe, Khương Tuệ Ninh mới nhớ lại hoàn cảnh của mình khi cô mới vừa đến nơi này, chỉ cảm thấy thời gian thật sự rất nhanh.

Quý Tử Thư đã sinh sống ở chỗ này mười sáu mười bảy năm nên đương nhiên cậu rất buồn.

Lần này đến Bắc Kinh mới chính thức gọi là một nhà đoàn tụ

Lúc này Quý Thần Nham vô cùng giản dị, anh sắp xếp cho cả nhà ngồi ghế giường nằm, nếu theo thông lệ trước kia có lẽ đã ngồi phi cơ.

Nhưng thời gian đến Bắc Kinh cũng không tính là xa, chưa đến mười tiếng đồng hồ là đã đến nơi, buổi tối họ lên xe lửa thì sáng sớm ngày hôm sau đã đến nơi, bên kia đã có người chờ sẵn.

Vừa ra khỏi trạm xe lửa đã là thời gian ăn sáng, nơi này và Đông Thành không giống nhau, rất nhiều ngõ nhỏ, đường đi cũng rộng rãi hơn.

Trên đường cả xe hơi và xe đạp đều nhiều, vừa khéo lúc này lại là giờ đi làm nên xe hơi và xe đạp cứ thế mà hòa vào nhau thành dòng.

Thời đại này có nhiều nhất vẫn là xe đạp, trong tai đều có thể nghe được tiếng chuông xe đạp ở khắp nơi.

Xe của gia đình họ cũng hòa lẫn vào dòng xe cộ nên di chuyển không được nhanh lắm.

Về đến Quý gia, còn chưa về đến sân nhà mình đã gặp nhiều người quen. Mẹ chồng Nghiêm Bội Lan giới thiệu Khương Tuệ Ninh với từng người, cô cũng ngoan ngoãn chào hỏi mọi người.

Lúc về đến trước cửa nhà mình, một dì đã đứng chờ trước cửa từ sớm, dì này họ Vương, cũng đã làm việc ở Quý gia rất nhiều năm.

Cha chồng Quý Trung Đình cũng ở đó, vừa nhìn thấy hai cháu gái đã bước lên đón lấy.

Bữa sáng là dì Vương đã chuẩn bị xong, phòng ngủ cũng được dọn dẹp, chuẩn bị từ trước.

Kết cấu bên này cũng không khác Đông Thành nhiều lắm, chẳng qua chỉ nhỏ hơn ở Đông Thành chút ít.

Chờ đến khi đã trở về phòng ngủ, lúc hai người rửa mặt, Quý Thần Nham nói: “Chúng ta tạm thời ở đây trước, chờ nhà của chúng ta bên kia được tu sửa xong thì chuyển sang.”

“Chúng ta phải sống tách biệt với cha mẹ sao?”

Quý Thần Nham gật đầu nói: “Bên này hơi nhỏ, đến lúc đó cả Đường Đường và Điềm Điềm lớn hơn chút ít thì sẽ thấy nơi này chật chội. Tứ hợp viện tôi cho tu sửa bên kia cách ở đây không xa lắm, ngay tại ngõ hẻm cuối cùng mà xe của chúng ta chạy vào kia, đến đó cũng chưa mất mười phút đồng hồ. Không phải em rất thích tứ hợp viện sao? Lần trước về đây tôi đã cho người sửa chữa, nơi đó rộng rãi, có sân rộng, trong sân còn trồng lựu và anh đào, em thích hoa thì có thể nhờ dì Lưu trồng cho một số.”

“Được rồi, tất cả nghe theo anh.”

Sau khi trở lại Bắc Kinh và thu xếp xong xuôi, Quý Thần Nham lại phải làm việc, nhưng bởi vì tổng bộ đã sắp xếp, anh căn bản chưa cần nhận nhiệm vụ.

Hai ngày trước tết hai đứa bé đã được nửa tuổi, phải chuẩn bị làm nghi thức ăn mặn.

Dì Vương và dì Lưu vô cùng bận rộn.

Hôm nay Quý Thần Nham cũng ở nhà, để chuẩn làm nghi thức ăn mặn cho hai đứa bé.

Tuy hai miền bắc nam không giống nhau nhưng những chuyện thế này lại thường đều thống nhất giống nhau.

Buổi tối, khi đồ ăn được mang lên, dì Lưu giống như người chủ trì, bà tuyên bố nghi thức của hai đứa bé bắt đầu.

Cha mẹ chồng, mỗi người ôm một đứa bé, Khương Tuệ Ninh và Quý Thần Nham phụ trách cho hai đứa bé nếm thử từng hương vị.

Dì Lưu đứng bên cạnh bắt đầu nhẩm: “Ăn cơm, lưng quấn bạc triệu. Ăn thịt, nhiều phúc nhiều thọ. Ăn chút hành dài, cực kỳ thông minh. Ăn chút tỏi, có thể biết tính toán. Uống chút canh gà, mọi chuyện đều thuận lợi…”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 355


Tất cả các món ăn được chuẩn bị trên bàn đều để cho hai đứa bé nếm thử. Ngay từ đầu hai đứa bé đều tò mò, sau đó ngửi thấy mùi thơm nên bắt đầu thèm ăn.

Kết quả lại không cho ăn nữa, chúng bắt đầu làm ầm ĩ lên.

Điềm Điềm không chịu được nhất là bị bắt nạt, cô bé oa oa khóc lên không ngừng, chị gái Đường Đường vốn không khóc, kết quả lại bị em gái lây nhiễm nên cũng khóc lên không ngừng.

Chỉ mới khóc như thế nhưng lại làm cha mẹ chồng đều đau lòng, mỗi người dỗ dành một đứa bé, không ngừng gọi bảo bối.

Cuối cùng vẫn phải dùng đũa cho dính một ít canh gà cho vào miệng hai đứa bé mới khiến chúng ngừng khóc.

“Ôi, Bảo Bảo của chúng ta rất tham ăn, các cháu muốn ăn thêm thứ thơm ngon khác, đúng không?” Nghiêm Bội Lan hỏi Điềm Điềm, cô bé giống như nghe hiểu lời bà nội nói nên “nhi nha” trả lời lại.

Thế là khiến cả nhà cười lên.

Trong nhà có trẻ nhỏ sẽ không thể thiếu tiếng cười, bầu không khí còn náo nhiệt hơn cả ăn tết.

Vất vả lắm mới cơm nước xong xuôi, hai đứa bé được cha mẹ chồng ôm đi chơi, Khương Tuệ Ninh thì dựa vào sofa nghỉ ngơi. Tứ hợp viện của họ cũng thu xếp xong, qua năm là có thể dọn qua, hai ngày nay cô đều tranh thủ mua sắm một số đồ đạc trong nhà nên rất mệt mỏi.

Quý Thần Nham đến gần bóp vai cho cô, cô hưởng thụ nhắm mắt lại, lúc sắp ngủ mất thì từ cửa lớn lại vang lên tiếng gõ cửa.

“Có phải Tử Thư ra ngoài không mang theo chìa khóa?” Ăn cơm xong, Quý Tử Thư phải đến nhà ông nội tặng quà, hẳn là đã quên chìa khóa. Vừa nói Khương Tuệ Ninh vừa đứng lên đi mở cửa.

Quý Thần Nham đã lượn quanh một vòng, anh đi ra nói: “Em ngồi đi, tôi đi mở cửa là được rồi.”

Khương Tuệ Ninh cũng không tranh với anh, cô dựa vào ghế sofa nhìn về phía cửa.

Kết quả lại không nhìn thấy Quý Tử Thư mà nghe được tiếng nói của một người phụ nữ: “Anh Thần Nham.”

“Sao cô lại đến đây?” Quý Thần Nham nhìn cô ta, giọng nói rất bình tĩnh.

Người phụ nữ kia cực kỳ nhiệt tình: “Hôm nay em vừa mới trở về, nghe nói anh cũng đã quay về nên em dẫn theo Quân Quân đến thăm anh. Quân Quân, mau chào đi!”

Người phụ nữ xong thì đẩy đứa bé trai lên trước mặt Quý Thần Nham.

“… Chú.”

Quý Thần Nham cũng không trả lời mà chỉ nhìn thoáng qua đứa bé trai, lại nhìn sang người phụ nữ: “Tôi và đứa bé này không quen, cô hẳn nên dẫn đứa bé đi gặp cha của nó chứ không phải tôi.”

Kết quả anh vừa nói xong lời này thì người phụ nữ kia và cả đứa bé đã quỳ xuống trước mặt Quý Thần Nham.

Khương Tuệ Ninh: … ??? Làm gì thế này?
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 356


Quý Thần Nham không đoán được người phụ nữ này sẽ cư xử như vậy, vì vậy thay vì duỗi tay đỡ cô ta thì anh lại lùi về sau hai bước.

Kể từ khi nhìn thấy người phụ nữ mang theo đứa trẻ đến cửa thì Khương Tuệ Ninh đã nhìn thấy, nên cô cũng đứng một bên không xa cũng không gần, nhưng cũng vẫn bị hành động của người phụ nữ kia làm cho hoảng sợ.

Thấy người phụ nữ này ăn mặc cũng không giống người có trình độ văn hóa cho lắm, sao có thể vừa nói quỳ liền quỳ xuống, dù sao đây cũng là cửa nhà người khác.

Điều này làm cho người xem nên nói gì?

Quý Thần Nham vừa mới vào tổng cục dự bị, tuy rằng ở trong đại viện ít có những cuộc đấu tranh gay gắt, nhưng cũng không phải không có.

Cô cũng sẽ không đi đến đỡ, chưa nói đến chuyện lai lịch không rõ ràng, nhưng tính đến chuyện mang đứa nhỏ đến quỳ ở nhà người khác một chuyến này thì đã đủ làm người ta chán ghét rồi.

Nhưng mà trong chớp nhoáng trong đầu cô lại hiện lên một suy nghĩ không được tốt, tình cảnh này sao lại giống như đứa con riêng ở bên ngoài tìm tới cửa vậy?

Người phụ nữ thì bi thương cùng đau buồn, đứa trẻ thì gọi dạ thưa vâng vô cùng nhu nhược…

Đột nhiên suy nghĩ tồi tệ này nảy nở và đang nổ tung trong lòng cô.

Vẫn là dì Lưu nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng nâng người kia dậy rồi cười nói,”Ai da, đây là đứa nhỏ nhà nào vậy, chúc tết cũng tìm sai người rồi, đây là thủ trưởng Quý, chứ không phải lão thủ trưởng đâu.”

Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua dì Lưu, chỉ có thể nói đi theo bên người lãnh đạo cũng không có ai là kiểu không biết việc cả.

Nhưng mà vì sao lại là dì Lưu đến, mà không phải là dì Vương?

Có lẽ lúc này người phụ nữ cũng đã tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn về phía Quý Thần Nham rõ ràng vừa mang theo sợ hãi lại có chút hy vọng.

“Anh Thần Nham, thật xin lỗi, em thật sự không còn cách nào khác, Quốc An anh ấy không chịu gặp em, cũng không chịu nhận Quân Quân, ngày nào Quân Quân cũng nhớ đến cha nó, anh Thần Nham anh cũng có hai người con gái mà…”

Quý Thần Nham không muốn nghe người phụ nữ này lải nhải nữa, anh không chút thương tiếc cắt ngang lời cô ta nói,”Tôi không phải người phụ trách ủy ban cộng đồng trong xã, không có trách nghiệm phải giải quyết chuyện của nhà các người, cô tìm sai chỗ rồi.”

“Anh Thần Nham, Quốc An vẫn luôn nghe lời anh nói nhất.”

“Tôi cũng không phải cha cậu ta, vì sao cậu ta phải nghe tôi nói?” Quý Thần Nham cũng không để ý đến cô ta nữa, trực tiếp gọi dì Lưu: “Tiễn khách.” Tết nhất thật là đen đủi.

Đỗ Quốc An, người đang ở trong sư đoàn hàng không nơi xa xôi kia: … ???

Dì Lưu lại đảm nhận làm sứ giả hiền lành, khi Quý Tử Thư còn nhỏ, bà ấy đã từng đi theo tới Bắc Kinh ăn tết nhưng cũng chỉ vài lần nên trong đại viện này bà cũng không biết rõ nhà nào với nhà nào.

Bên này so với Đông Thành không giống nhau, trong đại viện bên kia mọi người đều phải xem sắc mặt của Quý Thần Nham mà hành động.

Sau khi tới Bắc Kinh thì không như vậy, nhà ai mà không có chỗ dựa, lại xảy ra chuyện như này thì vội đến nắm lấy tay của đứa nhỏ,”Nhìn đứa nhỏ này mặc ít như vậy, đừng lạnh cóng, nếu không cũng sắp đến tết rồi nếu cảm lạnh thì sẽ càng mệt mỏi hơn đó.”

Lời nói thì dịu dàng nhưng lại lộ ra chút lạnh nhạt.

Hết lần này đến lần khác mất hết mặt mũi, dũng khí mà người phụ nữ kia tích cóp được cũng đã trút hết, chỉ còn lại sự xấu hổ nên vội vàng lôi kéo đứa nhỏ rời đi.

Trong toàn bộ quá trình, Khương Tuệ Ninh đều cảm thấy bản thân mình là đang xem diễn kịch, nhìn người phụ nữ rời đi, cô nửa thật nửa đùa nói: “Làm tôi sợ chuẩn bị nhảy dựng lên, vừa rồi thiếu chút nữa tôi còn nghĩ đến chuyện gia sản nên chia thế nào rồi.”

Động tác xoay người của Quý Thần Nham dừng lại một chút, sau khi quay đi thì cả người đều tỏa ra khí lạnh người sống chớ lại gần.

Khương Tuệ Ninh còn hoàn toàn không nhận ra, cho rằng anh vừa rồi chắc là bị đôi mẹ con kia làm cho tức giận.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 357


Vừa lúc này Quý Tử Thư cũng trở lại, khi quay lại cậu cũng đứng ở cửa trong chốc lát, nhìn theo người vừa mới rời đi.

Quý Thần Nham không có thói quen trước mặt người nhà nói về chuyện của người khác, anh cũng không đề cập đến chuyện của người phụ nữ vừa rồi mà chỉ kìm nén tức giận của mình và tiếp tục hỏi Khương Tuệ Ninh,”Còn mệt không? Có muốn tôi xoa bóp cho một chút không?”

“Không cần.” Khương Tuệ Ninh không biết tại sao lại như thế này, chỉ chột dạ lắc đầu.

Quý Thần Nham nhìn thoáng qua đồng hồ,”Vậy em đi nghỉ ngơi đi, tôi đến thư phòng gọi điện thoại một chút.”

Khương Tuệ Ninh vội vàng gật đầu không ngừng,”Anh đi, mau đi đi.” Giọng nói còn lộ ra chút lấy lòng.

Quý Thần Nham không khỏi nhìn cô thêm một chút, không tỏ ra quá nhiều vì dù sao nó cũng chỉ là một cái liếc mắt thoáng qua chỉ dừng lại một chút mang theo dấu ấn của người lãnh đạo, tựa như là lãnh đạo cảm thấy công việc cô làm quá kém, nhưng cũng không định chỉ ra cho cô, mà đang lặng lẽ chờ đợi cô tự mình nhận ra vấn đề.

Chờ Quý Thần Nham rời đi, Quý Tử Thư cũng đi đến, cậu đứng bên giá đựng giày thay giày định quay về phòng của mình.

Nhưng đi được hai bước thì cậu ngừng lại rồi quay đầu nhìn về phía Khương Tuệ Ninh, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở cô,”Dì còn không nhanh chóng đi dỗ chồng mình cũng như là cha tôi đi.”

“Tại sao phải dỗ anh ấy?”

Sắc mặt của Quý Tử Thư rõ ràng hiện lên vẻ mặt như là rèn sắt không thành được thép,”Không phải gia sản đều đã nghĩ xong nên chia như thế nào rồi sao?”

“Hả? Cậu có ý gì?”

“Ý hỏi của dì là có ý gì?”

“Tôi có ý gì?”

Quý Tử Thư không muốn lòng vòng với cô liền nói: “Tự mình ngẫm lại đi.” Cha cậu luôn yêu cầu người khác phải toàn tâm toàn ý tín nhiệm vào mình, nên vừa rồi khi Khương Tuệ Ninh nói ra câu nói kia thì sắc mặt của cha cậu cũng liền nhanh chóng thay đổi.

Có khả năng là cô đang nói đùa, nhưng mà cha hắn đối với chuyện này cũng không muốn đùa, nên hẳn là có chút tức giận.

Khương Tuệ Ninh nghiêm túc suy nghĩ một chút, vừa rồi lời nói kia có vấn đề, nhưng mà cô cũng chỉ muốn đùa một chút thôi mà.

Tuy rằng lúc mới đầu cô cũng có suy nghĩ này thật.

Nói thật ra thì có người phụ nữ mang theo con lại không xưng tên đến tìm chồng của mình, xong biểu hiện lại còn tha thiết như vậy chắn hẳn là sẽ khiến cho người ta suy nghĩ nhiều, người phụ nữ kia sau khi nhìn thấy cô thì trực tiếp quỳ xuống trước mặt Quý Thần Nham, một khắc kia đúng là Khương Tuệ Ninh cảm thấy đây là vợ nhỏ con riêng tìm tới cửa.

Nhưng cũng may bầu không khí giằng cô lúc ấy không đến một phút, sau khi nghe thấy tên Quốc An này thì Khương Tuệ Ninh cũng nhận ra, bản thân mình là đang suy nghĩ nhiều rồi.

Nhưng mà cũng chỉ có suy nghĩ một chút, sau khi phát hiện ra sai lầm, thì cô lập tức khôi phục như bình thường, sau đó cũng thuận miệng đùa vui một câu thôi mà, Quý Thần Nham sẽ tức giận sao, sao cô cảm giác anh không có tức giận chút nào với cô mà?

Không phải chứ, Quý Tử Thư không phải đang muốn hù dọa cô thì phải?

Quý Thần Nham vừa rồi còn liếc mắt nhìn cô một cái, là có ý này sao?

Cô gãi gãi đầu làm bộ bình tĩnh nói: “Đừng làm tôi sợ.”

Quý Tử Thư đột nhiên bật cười, vốn dĩ cậu chính là kiểu quân tử khiêm tốn, nên lúc cười rộ lên nhìn khá bắt mắt, nhưng mà cũng giống như Quý Thần Nham, ý cười trên mặt cũng không nhiều lắm, mà nhanh chóng thay đổi, nên nụ cười cũng không giống như những đứa trẻ cùng tuổi đặc biệt hồn nhiên và chân thành.

Nhưng cười nhạt thì làm người ta vui vẻ thì cũng không sao cả.

“Hừ, cứ mạnh miệng đi.”

Nói xong cậu liền đi lên tầng và vào phòng của mình.

Khương Tuệ Ninh vẫn là nghe lời của Quý Tử Thư nói, sau khi về phòng ngủ thì nhìn thấy Quý Thần Nham cũng đã thay quần áo xong, nên nhanh nhảu hỏi anh: “Anh đi ngủ luôn rồi à?”

Lần đầu tiên Quý Thần Nham phớt lờ Khương Tuệ Ninh, cơ bản là do cô không chịu tin tưởng hoàn toàn vào anh, nên vẫn còn một chút không thoải mái.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 358


Hơn nữa, thậm chí Khương Tuệ Ninh cũng không thèm tỏ ra thái độ nên có của một bà chủ nhà, anh cảm thấy bản thân mình đã quá nuông chiều cô, nên bất cứ chuyện gì cô gây sự vô cớ thì cũng coi như không có gì.

Vậy mà cố tình cô còn chưa biết chuyện gì xảy ra vậy mà còn nói là bản thân đã nghĩ xong chuyện phân chia tài sản rồi, lời nói kia tuy là nghe giống như là đang đùa giỡn.

Anh cũng không cảm thấy vào thời điểm đó nên lấy mấy lời đó ra để đùa giỡn,

Quý Thần Nham không đặt nặng bất cứ vấn đề nào với Khương Tuệ Ninh, duy nhất chỉ có một điều là anh không thích có khi xuất hiện tình huống nào đó thì không chịu tin tưởng bản thân anh, cho dù là đang nói giỡn cũng không được.

Chủ nghĩ đàn ông thật là đáng sợ.

Được rồi, đúng là thật sự đang tức giận, Khương Tuệ Ninh cuối cùng cũng biết ý nghĩ thực sự của câu nói vợ chồng ở chung thì phải bao dung cho nhau.

Quý Thần Nham thật sự đối với cô là bao dung vô hạn, cho nên làm cho cô không nhận ra là có những chuyện cô không thể làm như vậy với Quý Thần Nham cũng như bây giờ nên làm gì.

Cô cũng dường như là không bao giờ cố tình để ý xem Quý Thần Nham thích cái gì hay không thích cái gì.

Nhưng mà loại chuyện dỗ chồng này vẫn thuộc vào sở trường của cô, thấy Quý Thần Nham đang ngồi ở một bên ghế đọc sách, thì cô trực tiếp đi đến bên canh người anh rồi nửa ngồi nửa đứng, đem đầu của mình đặt trên đùi anh, rồi nghiêng đầu ngước mắt lên nhìn anh,”Quý Thần Nham…”

Quý Thần Nham biết bản thân mình đối với Khương Tuệ Ninh là không thể tức giận được nổi, đặc biệt là bộ dạng này của cô, nhìn thế nào cũng thấy là rõ ràng đang muốn chơi xấu anh.

Thật ra đó là một câu nói đùa, anh cũng không nên tức giận, cô cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra nên không biết.

Nhưng lời nói đùa này thực sự khiến anh không thoải mái, cái gì mà chia nhiều hay ít tài sản đều đã nghĩ kỹ rồi? Anh như vậy rồi mà còn không đáng tin tưởng sao? Hay là những lời dễ nghe bình thường cô hay nói cũng chỉ là dỗ cho bản thân anh vui vẻ.

Về cơ bản thì thời gian nào hai người cũng đều ngọt ngào, đứa nhỏ cũng đã được nửa tuổi, anh không nói là đang nhìn cô lớn lên, nhưng sâu xa như vậy mà nghĩ, cô cũng thật là…

Tình yêu luôn là thứ khiến cho người ta mù quáng, thật chí còn rất mỏng manh và yếu ớt, ngay cả câu nói đùa mà nghe cũng không chịu được.

Rõ ràng đã từng nói là mình lớn hơn cô rất nhiều tuổi, nên mọi chuyện đều có thể bao dung cho cô nhưng mà vẫn sẽ có lúc không nhịn được.

Nhưng đây là người mình yêu, lại do chính mình chiều cô đến mức ngang ngược, nên khi nhìn cô lấy lòng anh cũng không thể tức giận được.

Quý Thần Nham duỗi tay xoa mặt Khương Tuệ Ninh, cô liền bắt được được một tấc lại muốn tiến một bước, xoay người liền ngồi trên người anh, sau đó lấy hai tay bấu lấy cổ anh, miệng ngẩng lên hôn anh.

Sau khi hôn đủ mới nói tiếp: “Quý Thần Nham, thật xin lỗi, lời nói kia của em cũng chỉ là thuận miệng nói, anh cũng biết em không phải cố ý mà.”

Quý Thần Nham đem người trong lòng ấn lại vào trong ngực mình, chưa nói là có tha thứ hay không, nhưng đã sớm không giận nữa, ngực lại còn nói chuyện của hai mẹ con vừa nãy,”Đó là vợ của Đỗ Quốc An, tên là Cảnh Nguyệt, cũng được tính là cùng lớn lên với tôi.”

“Sau này Quốc An đến sư đoàn hàng không, Cảnh Nguyệt không thích bên đó, cảm thấy chỗ đó nắng gắt nên liền ở lại Bắc Kinh, năm ngoái Quốc An ở bên kia tương đối bận rộn, nên không thể về nhà, không ngờ Cảnh Nguyệt lại gặp lại bạn học trước kia, vợ của người bạn học kia bị khó sinh nên đã qua đời, chỉ lưu lại được hai đứa nhỏ.”

“Cảnh Nguyệt là giáo viên, nên đối với con của anh ta ít nhiều vẫn có chút chăm sóc hơn, anh ta cũng là người có tiền, nên ít lâu lại đưa qua chút đồ.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 359


“Sau khi thường xuyên qua lại thì quan hệ giữa hai người họ giống như vô cùng tốt, thường xuyên cùng nhau mang theo đứa nhỏ ra ngoài đi chơi, đi ăn, qua một thời gian thì Quốc An trở về, Quân Quân nháo khóc đòi mua đồ, không ngờ Quốc An ra ngoài lại không mua được, Quân Quân liền nói Quốc An không tốt, không bằng chú kia…”

“Việc này cũng to lên thành chuyện lớn, bây giờ Quốc An hoài nghi đứa nhỏ của vợ cũng không phải của mình, nên không muốn về nhà cũng không muốn nhìn thấy đứa nhỏ và Cảnh Nguyệt, nhà họ Cảnh từ sau khi lão gia tử qua đời cũng không làm được việc, vất vả lắm mới được người con rể làm ở sư đoàn hàng không chống đỡ cho, ai ngờ lại thành ra chuyện này.”

“Bây giờ nhà họ Cảnh bên kia cũng nói nếu hai người ly hôn thì nhà họ Cảnh cũng không nhận người con gái này, ngay cả cháu ngoại cũng không nhận.”

“Nhà họ Đồ đóng cửa coi như không quen, Quốc An thì cũng trực tiếp mặc kệ, nên chắc là Cảnh Nguyệt muốn đánh chủ ý lên anh ở đây.”

Mặc kệ là ở thời đại nào thì loại chuyện xảy ra như vậy xảy ra cũng không ít, sau khi nghe xong Khương Tuệ Ninh sửng sốt hỏi: “Đó không phải là quân hôn sao? Nói phá bỏ liền bỏ được ạ?”

“Anh có nghĩ rằng gia thế người bạn học kia của Cảnh Nguyệt có kém không? Hơn nữa hai người đó cũng chưa làm chuyện gì quá đáng, anh nói chuyện đó ở những gia đình như chúng ta cũng không làm quá lớn, thật sự như vậy mà đã định rồi sao? Vậy quá vô lý rồi.”

“Chuyện này của Quốc An cũng không nhiều người biết lắm, trừ mấy người quen ra thì không ai biết cả.”

Khương Tuệ Ninh lại gật đầu,”Quân Quân thật sự không phải là con của Quốc An sao?”

“Chuyện này anh cũng không rõ cho lắm, nhưng mà đúng là Quân Quân và Quốc An có tính tình rất khác nhau, cũng có thể là do mấy năm nay Cảnh Nguyệt dạy dỗ không tốt đi.”

Khương Tuệ Ninh bỗng nhiên phát hiện ra những việc sinh hoạt lặt vặt đều xoay quanh con người.

Khó trách trước kia những bác gái trong thôn đều thích tụ tập ở cổng thôn bàn chuyện nhà người khác, thật là những sự chuyển xảy ra đều ùn ùn không thể hết được.

“Chuyện như vậy cũng không thể bỏ đấy không giải quyết được, Đồ Quốc An cứ kéo dài như vậy cũng không được phải không”

Quý Thần Nham nhìn Khương Tuệ Ninh,”Tuệ Tuệ, tôi phát hiện hóa ra em còn có một điểm này, đối với chuyện của gia đình người khác thật là đặc biệt để tâm.”

“Không có, không phải cũng giống như đọc truyện sao, em muốn biết kết quả.” Khương Tuệ Ninh còn chưa nói, trước kia quần chúng ăn dưa buôn chuyện đều vô cùng thích thể loại chuyện của hào môn này đấy.

“Quốc An sẽ kiểm chứng xem đứa nhỏ có phải là con của bản thân mình không, nếu là phải thì sẽ giữ lại ở nhà họ Đồ, nhưng cậu ấy và Cảnh Nguyệt chắc chắn sẽ không thể đến với nhau được nữa, còn nếu đứa nhỏ không phải, thì chắn hẳn là cậu ấy cũng không muốn cả hai người đó.”

Từ trước đến nay Quý Thần Nham không phải là kiểu người quan tâm đến chuyện nhà người khác, nên không phải Khương Tuệ Ninh cảm thấy hứng thú thì căn bản anh cũng sẽ không nói ra.

Khương Tuệ Ninh đã biết kết quả, nên vô cùng hài lòng, nhưng mà cô lại nghĩ đến một chuyện, khó trách Quý Thần Nham lại muốn dọn ra một biệt thự độc lập bên kia, đúng là nơi này không được tiện, tuy rằng mỗi nhà đều có cảnh vệ trông coi nhưng cả đại viện to như vậy, nên bên trong phải có khoảng vài chục nhà hàng xóm.

Tuy rằng năm đó trận chiến đã kết thúc, nhưng từ thế hệ cha mẹ thì dòng máu chảy trong người mỗi người đều đã không giống nhau.

Hiện giờ, một kỷ nguyên mới, thời điểm mà nền kinh tế bắt đầu tăng trưởng sắp được mở ra, những người ở đây cũng được chia ra làm ba nhóm, trong đó Quý Thần Nham đã được tính là một trong số những người giỏi nhất.

Nên rất dễ dàng bị người ta đến nhờ cậy.
 
Back
Top Bottom