Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 360


Nếu thường xuyên đi lại thì cho dù không có gì cũng sẽ bị người ta truyền ra là có gì, vậy nên dọn ra ngoài sống sẽ khác, một mình một nơi, cả một nhà cũng sẽ được đóng của.

Nếu anh không muốn gặp ai, thì người đó cũng sẽ không gặp được anh, thật sự có thể bớt đi được vài chuyện.

Không thể không nói lúc nào anh cũng đều suy nghĩ rất là chu toàn.

Những gia đình sống, nhà nào mà không nghe được vài tin tức nội bộ, nhưng tin này so với những nơi khác cũng sẽ nhiều hơn.

Hơn nữa khu đại viện, cũng có nhiều người đi làm việc trở về hơn, nên đến thời điểm hiện tại ở đại viện đúng là đang nhột nhịp chưa từng thấy từ trước đến nay.

Trước một ngày tết đến, mẹ chồng Nghiêm Bội Lan dẫn theo Khương Tuệ Ninh đi mua sắm và làm tóc.

Từ trước kia tóc của Khương Tuệ Ninh vẫn là kiểu xoăn nhỏ, nhưng mà bởi vì để thời gian quá lâu mà không uốn lại, nên một hai năm trở lại đây về cơ bản đã không còn cong nữa.

Nghe nói đi làm tóc cô còn cố tình chọn một bộ quần áo theo phong cách phương tây, ngoại trừ một số bộ quần áo mua ở thương mại Hoa Kiều do chính tay cô tự vẽ rồi cầm đi tìm người làm ra, thì nó đã rất thời thượng trong thời đại này rồi.

Trước kia ở Đông Thành cô đã là người thích ăn mặc theo phương tây nhất, nay tới Bắc Kinh cô liền phát hiện ra những người theo phong cách này cũng không ít, mọi người đối với việc chọn quần áo và trang điểm còn vô cùng yêu thích.

Muốn làm tóc cũng phải xếp hàng hẹn trước.

Lần này làm Nghiêm Bội Lan cũng đã sớm đặt lịch, dì Lưu và Quý Tử Thư cũng đã bế hai đứa nhỏ đi dạo ở quảng trường thương mại.

Tiệm cắt tóc vẫn là của quốc doanh, diện tích rất lớn, có mười mấy hai mươi người thợ làm.

Đều mặc áo dài màu trắng, người không biết còn tưởng đang đi vào bệnh viện, nhưng cũng không có người giới thiệu, hay đề cử về các loại dầu gội, dịch vụ mát xa, hay có sự chênh lệch giá giữa người là giám đốc hay trợ lý cả.

Mọi người đều những người lâu năm nhiều kinh nghiệm, những đầu đã qua tay các cô ấy nếu không phải ngàn cái thì cũng phải hàng trăm, hành chục cái rồi.

Hơn nữa mỗi dịch vụ cũng đều có mức giá cố định.

Đi vào trong đó cũng không có loại phục vụ dành cho khách cao cấp hay gì cả.

Ghế ngồi cũng không phải loại ghế ra có thể xoay chuyển được, mà là kiểu ghế gỗ dựa loại cũ,

Nhưng vẫn sẽ hỏi ý kiến người làm như cũ, sẽ cho người cắt tỉa bớt phần đuôi tóc.

Tóc của Khương Tuệ Ninh khá dài và có màu hạt dẻ, người cô lại trắng, đi vào trong tiệm làm tóc khiến các chị làm tóc ở đây liên tục khen cô, còn mẹ chồng Nghiêm Bội Lan thì ngồi bên cạnh cô.

“Chị dâu thật là có phúc, con gái lớn lên xinh đẹp như vậy, người đến cầu hôn hẳn là đã đạp vỡ hết bậc cửa rồi nhỉ?”

Hai người ngồi gần nhau, nên cũng có thể vừa nói chuyện vừa chăm sóc lẫn nhau.

Nghiêm Bội Lan nghe xong cười nhẹ,”Là vô cùng may mắn, nhưng mà đây là con dâu của tôi.”

“Ôi, con dâu à, nhìn còn rất nhỏ đó.” Chị gái cắt tóc còn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh, nhìn thế nào cũng không giống nhiều tuổi.

Khương Tuệ Ninh nói: “Nhìn tôi trẻ hơn so với tuổi thật.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 361


Chị gái cười ha ha nói: “Không phải trông trẻ ra, mà là vì đẹp nên trông mới trẻ đấy.”

Lời này chọc mọi người đều vui vẻ, chị gái lại thảo luận với Khương Tuệ Ninh xem cô muốn uốn thế nào, thường thì chị gái sẽ trực tiếp ra tay, chỉ là hôm nay cô ấy thấy cô gái này thật sự rất đẹp, quần áo và cách trang điểm cũng xuất sắc hơn người khác.

Chắc chắn người như thế rất có mắt thẩm mỹ.

Lời này đúng là nói trúng suy nghĩ trong lòng của Khương Tuệ Ninh, cô rất sợ uốn xong mình sẽ trông già hơn mấy chục tuổi, thế nên cô nói cho chị gái ấy nghe về suy nghĩ của mình.

Khả năng lý giải của chị gái cũng rất mạnh, nghe sơ sơ xong đã nói: “Yên tâm đi, đảm bảo em sẽ hài lòng.”

Thời này uốn tóc không dùng nước thuốc nên tất cả phải trông chờ vào tay nghề của thợ.

Khương Tuệ Ninh uốn lọn to kiểu Hong Kong, sau khi tháo lô cuốn ra thì dùng máy sấy là sẽ thành hình.

Cô cũng trang điểm theo phong cách Hong Kong, phối cùng kiểu tóc này vô cùng đẹp, bởi vì qua thời gian mười năm nên rất nhiều nơi vẫn còn bảo thủ như cũ, nhưng vì nơi này là thủ đô nên làn sóng trải nghiệm cái mới đang ngoi đầu, lại còn đang dịp Tết nên cô cố ý tô một lớp son môi nhàn nhạt, kẻ hàng lông mày tinh xảo.

Cô vừa chỉnh trang xong thì mấy cô gái đang xếp hàng lập tức nhìn về phía cô, trong mắt lập lòe ý muốn thử.

Hình như bọn họ là một nhóm bạn, trông như muốn hỏi chuyện Khương Tuệ Ninh nhưng lại thấy như thế mặt dày quá, xô xô đẩy đẩy mới chọn được một người can đảm.

“Đồng… Đồng chí, có thể hỏi cô mua bộ quần áo này ở đâu không?”

Khương Tuệ Ninh cúi đầu nhìn thoáng qua, vừa khéo bộ quần áo trên người cô là được đặt làm, chỉ đành nói: “Đây là người thân của tôi đưa, tôi cũng không biết mua ở đâu.”

Cô gái cười hơi thẹn thùng gật đầu, có hơi thất vọng,”Vậy thôi, làm phiền cô rồi.”

Khương Tuệ Ninh nói xong thì đi xem mẹ chồng, kiểu mẹ chồng cô uốn là tóc xoăn ngắn, trông dáng vẻ vô dùng dịu dàng, không hổ là đại tiểu thư lớn lên ở Hải Thành.

Chị gái uốn tóc lại hết lời khen ngợi hai người, có lẽ là vì dịp Tết nên khắp nơi tràn ngập không khí vui sướng, mọi người cũng nói chuyện dễ nghe.

Chờ Khương Tuệ Ninh bọn họ vừa ra khỏi đó thì mấy đồng chí nữ đang xếp hàng mới sôi nổi yêu cầu muốn uốn kiểu tóc như cô.

Khương Tuệ Ninh không biết mình còn tạo ra một trào lưu nhỏ ở nơi đây.

Dì Lưu và Quý Tử Thư dắt hai bé con đi tới khu phố buôn bán Hoa Kiều bên kia.

Chờ lúc nhìn thấy Khương Tuệ Ninh tới thì dì nhịn không được khen ngợi, nói: “Đồng chí Khương đúng là đẹp quá, mau tới cho tôi xem, đúng là giống như người bước ra từ trong tranh.”

Quý Tử Thư thì lại không khen thẳng cô mà ôm Đường Đường hỏi: “Đường Đường thấy mẹ đẹp không? Có phải rất đẹp hay không.”

Khương Tuệ Ninh đổi sang kiểu tóc này khiến cô trông không còn quá trẻ con, Quý Tử Thư cảm thấy mặc dù vẫn chưa giống như độ tuổi mà mẹ cậu nên có, nhưng khi nói chuyện với em gái thì cũng thoải mái hơn, sẽ hỏi mẹ trông thế nào một cách tự nhiên.

Ngay từ đầu Khương Tuệ Ninh còn thấy vô cùng không quen, nhưng bây giờ đã thích ứng tàm tạm rồi, ai bảo cô có số nhặt được một thằng con của hời đã lớn như thế chứ.

Mua sắm nhiều trước khi sang năm mới là thói quen của người Trung Quốc, Khương Tuệ Ninh thích mua mua mua, mẹ chồng Nghiêm Bội Lan cũng rất thích.

Đến cả Quý Tử Thư cũng bị bọn họ kéo theo thích mua, chỉ là từ trước đến nay cậu không hay mua cái gì cho mình, trước kia có mua cho Khương Tuệ Ninh, còn có cha và ông bà nội, chứ còn bây giờ thì trong mắt chỉ còn em gái thôi.

Em bé sáu tháng tuổi có thể chơi cái gì, chỉ có mấy món đồ chơi nhiều màu sắc liên lục động đậy, Quý Tử Thư thật sự hào phóng mà mua một đống lớn.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 362


Năm nay Khương Tuệ Ninh cố ý chuẩn bị quần áo mới cho Quý Thần Nham, bây giờ trở về tổng bộ nên anh không cần mặc quân trang nữa, chỉ khi nào có hội nghị quan trọng hoặc có kiểm duyệt thì mới phải thay quân trang mới thôi, chứ bình thường thì đổi sang mặc kiểu áo kiểu áo Tôn Trung Sơn nghiêm túc.

Lúc rảnh rỗi thì mặc quần áo của mình, Khương Tuệ Ninh thích ăn diện cho chồng mình, trong dịp Tết ngoài những lúc anh phải đi thăm hỏi thì còn có mấy ngày phải tham gia tiệc tùng cá nhân, năm nay cô muốn cho chồng mình trở thành người đẹp trai nhất trong bữa tiệc đó, thế nên lúc chọn quần áo vô cùng dụng tâm.

Suốt cả ngày người một nhà không mua thì là đi dạo, cho dù là người thích đi dạo phố như Khương Tuệ Ninh thì cũng chịu không nổi.

Dì Lưu lại chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt và trái cây dùng để đãi khách vào dịp Tết.

Đoán chừng người tới cửa thăm hỏi vào năm nay sẽ rất nhiều, thế nên số lượng chuẩn bị cũng nhiều.

Sau khi đặt mọi thứ lên xe thì xe của Quý Thần Nham cũng tới.

Bây giờ bên người anh không chỉ có thư ký mà còn có lính cảnh vệ, chỉ là ngày nghỉ thì anh sẽ không cho họ đi theo mà tự mình lái xe tới đây.

Từ xa anh đã nhìn thấy dáng vẻ thay đổi của vợ, vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng trút bỏ rất nhiều nét trẻ con, trong càng quyến rũ hơn nên nhịn không được vươn tay xoa tóc cô: “Sao lại đổi kiểu tóc?”

“Đẹp không?” Khương Tuệ Ninh khoác cánh tay anh rồi hỏi.

“Đẹp, giống như đổi thành người khác vậy.” Lúc trước cứ cảm thấy như một đứa bé, còn bây giờ… Rất tốt.

Khương Tuệ Ninh nhịn không được trêu ghẹo,”Đổi người khác cũng tốt, Thủ trưởng Quý có phúc quá, được hưởng nhiều người đẹp muôn hình muôn vẻ.”

Quý Thần Nham xụ mặt: “Nói bậy nói bạ cái gì đó?”

Khương Tuệ Ninh le lưỡi với anh, môi hồng răng trắng, cái lưỡi thơm màu hồng phấn khiến anh đột nhiên muốn hôn cô, nhìn mẹ và con trai ở sau… Một đống người, vẫn nên nhịn thôi.

Sau đêm ba mươi là bắt đầu chúc Tết, năm nay nhà họ Qúy náo nhiệt, cô dượng, chú thím, còn có một ít thân thích khác.

Ngoài hai người cô gần và dượng, chú ba thím ba, thì Khương Tuệ Ninh không gặp những người khác, cô là người Quý Thần Nham đặt trên đầu quả tim, không ai sẽ tự đi tìm xui.

Vốn dĩ càng là gia tộc lớn thì lại càng để ý đến chuyện hòa thuận, đến câu nào không may mắn cũng không được nói.

Lần này còn có một lớp người lớn tuổi đến, Quý Trung Đình còn phải gọi là bà, xem như là người có bối phận cao ở nhà họ Qúy.

Bà cụ khá thích Khương Tuệ Ninh, vừa thấy đã nói: “Vừa nhìn là thấy con bé kia có phúc rồi.” Trông như trấn trạch vượng gia.

Sau khi vào nhà thì bà cụ giữ Khương Tuệ Ninh ở lại bên cạnh, lễ gặp mặt ngoại trừ cho bao lì xì còn có vài món đồ nhỏ nữa.

Nếu là Khương Tuệ Ninh trước kia thì thật sự sẽ vui vẻ khi thấy, bây giờ thì nhận nhiều nên bình tĩnh hơn rồi.

Qủa nhiên từ người tiết kiệm thành người xa hoa rất dễ, thấy nhiều nên không bất ngờ nữa, cô ngoan ngoãn nhận lấy, ngọt ngào nói lời cảm ơn.

Hôm nay có nhiều trưởng bối tới đây, người ngang hàng không ít nhưng con cháu thì lại rất ít.

Sau khi bé con tỉnh thì được bế tới cho bà cụ xem, hai bé con lại được nhận bao lì xì.

Mỗi một trưởng bối đều cho một bao lì xì mừng tuổi, sau đó hai bé con được thay phiên bế một vòng, đến lúc ăn cơm cũng chưa được đưa tới tay cha mẹ.

Bé con cũng rất biết chọc người vui, lại còn thích cười nên khiến mọi người tranh nhau xem.

Bà cụ thì chân cẳng không tốt lắm, theo lý thì nên là bọn họ tới cửa chúc Tết, nhưng năm nay bà nghe nói Quý Thần Nham có con nên cố ý tự mình tới đây, nói là năm đầu tiên bé con ở nhà có cụ già tới cửa sẽ khiến bé cả đời trôi chảy.

Mặc dù kỳ quái nhưng đều là phong tục mang theo kỳ vọng mong mắn.

Bà cụ cứ kéo tay Khương Tuệ Ninh mãi, lại nhìn một lúc rồi nói: “Kỳ lạ quá, rõ ràng ta mới gặp con bé này lần đầu mà sao cứ cảm thấy quen thuộc thế này, như là từng gặp rất lâu trước kia.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 363


Thật ra thế hệ trước thích dùng từ quen thuộc để bày tỏ thiện cảm, như vậy vô hình trung sẽ khiến kéo gần khoảng cách, cũng có nghĩa là vô cùng hài lòng với đứa con dâu này.

Khương Tuệ Ninh cũng là người có cái miệng khéo léo, giỏi chọc tức người nhưng cũng giỏi khen người, mới nói mấy câu đã chọc cho bà cụ mặt mày hớn hở.

“Từ nhỏ Thần Nham nhà ta đã là đứa bé có phúc rồi, bây giờ nhìn xem nó lại tìm được một cô vợ bảo bối thế này, sau này gia đình này chỉ có thể càng thịnh vượng hơn thôi.”

Lấy bối phận và tuổi tác bây giờ của bà cụ thì khi nói chuyện có thể xem như quyết định, lời này khiến mọi người đều thấy vui vẻ.

Lễ mừng năm mới ở thủ đô bận rộn, Lương Viễn Bồi, Trang Trạch Hưng, Đồ Quốc An đều quay về.

Vừa lúc vùng ngoại ô thủ đô có suối nước nóng, mọi người lập tức hẹn nhau ra đó tụ tập, ai cũng dắt người nhà theo.

Khương Tuệ Ninh vốn muốn mang theo hai bé con, nhưng nghĩ lại thì Quý Thần Nham mượn danh nghĩa tới đó tụ tập, nhưng thật ra là để bàn bạc công việc, đến lúc đó chưa chắc một người trông nổi hai đứa, dắt dì Lưu theo thì lại không tiện nên cô quyết định không dắt hai bé con theo.

Ban ngày cha mẹ chồng cũng phải đi thăm hỏi nhà đồng đội cũ, đường sá xa xôi không tiện mang hai bé theo nên để chúng lại ở nhà cho hai dì giúp việc và Quý Tử Thư chăm sóc.

Khương Tuệ Ninh rất yên tâm với Quý Tử Thư, thậm chí còn không thèm dặn dò cái gì.

Loại tụ tập tư nhân này Quý Thần Nham đều tự lái xe đi, Khương Tuệ Ninh ngồi ở tay lái phụ.

Lúc Quý Thần Nham lái xe vô cùng đẹp trai, trông không nghiêm túc như những người lái khác lái xe trong thời đại này, có lẽ là vì từng bay lượn trên trời xanh nên khi lái trông vừa đẹp trai vừa ngông cuồng, những ngón tay thon dài nắm lấy tay lái, thật ra đôi tay kia không giống như dùng để đánh giặc, vừa không thô ráp lại ngập tràn cảm giác nam tính.

Khương Tuệ Ninh thật sự mê đôi tay này.

Thừa dịp anh đang lái xe, cô nhìn anh không chớp mắt.

Ánh mắt của cô rất tùy ý, khiến Quý Thần Nham nhịn không được dành tay một tay để nắm cô, khiến Khương Tuệ Ninh bị dọa hết hồn, đây cũng không phải là xe tự động lái, cô vội ngồi ngay ngắn lại, còn uốn nắn anh: “Anh lái xe như thế nguy hiểm lắm, nghiêm túc lái xe đi.”

Quý Thần Nham cười nói: “Chút kỹ thuật này, người đàn ông của em vẫn phải có.”

Cô là người vô cùng tiếc mạng: “Nhưng anh vẫn phải lái nghiêm túc vào.”

Một khi ở không gian chỉ có hai người, anh vô cùng thả lỏng, khi nói chuyện rất thích trêu cô: “Tôi thì muốn lái xe nghiêm túc rồi đấy, nhưng có bạn nhỏ nào đó cứ nhìn tôi ch** n**c miếng, sao tôi có thể không an ủi một chút được?”

“Anh nói bậy, em không có nhé.” Khương Tuệ Ninh tức giận phản bác, thế nhưng mình lại đưa tay sờ thử lên khóe miệng.

Thật sự chỉ là theo bản năng, lại rước lấy tiếng cười lớn hơn nữa của Quý Thần Nham.

“Kẻ lừa đảo, đáng ghét.” Khương Tuệ Ninh quay đầu không để ý tới anh.

Cô còn rất lớn lối, chờ tới suối nước nóng rồi cô vẫn chưa chịu để ý tới anh, đêm nay bọn họ phải ở đây, bên ngoài suối nước nóng là một Sở Chiêu Đãi.

Bây giờ gọi là Sở Chiêu Đãi, nhưng chắc sau này sẽ đổi tên thành khách sạn suối nước nóng.

Lúc đăng ký Khương Tuệ Ninh còn cố ý chơi xấu, nhân viên đăng ký kia còn liên tục nhìn Quý Thần Nham, lại nhìn Khương Tuệ Ninh với ánh mắt không dám chắc.

Quý Thần Nham trực tiếp lấy giấy chứng nhận của mình ra.

Nhân viên đăng ký vội vàng cúi đầu xin lỗi, sau đó giao chìa khóa phòng cho hai người bọn họ.

Khương Tuệ Ninh không người nhân viên đăng ký ở thời đại này còn rất có trách nhiệm, trong lòng lại thầm vui sướng vì Quý Thần Nham không mặc quân trang nên bị xem là lưu manh, cuối cùng cũng hả giận.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 364


Kết quả hai người mới vào phòng thì Quý Thần Nham đã đè cô lên ván cửa, nhéo cằm cô, hơi híp mắt tỏ vẻ hung ác đe dọa: “Nếu bọn họ thật sự nghĩ người đàn ông của em là lưu manh rồi bắt đi thì xem em tìm ai khóc nhé.”

“Ai mà dám bắt Thủ trưởng Quý?” Khương Tuệ Ninh nhịn không được hỏi lại,”Hơn nữa anh vốn là đồ lưu manh mà.”

Lời của cô khiến Quý Thần Nham tức đến bật cười, hỏi: “Ai là lưu manh?”

“Anh.” Khương Tuệ Ninh nói xong còn ngửa đầu ra vẻ tức giận không để ý tới anh.

“Được được được, anh là lưu manh được chưa?” Quý Thần Nham bế người lên rồi đặt xuống giường, sau đó ngồi xổm xuống đất cởi giày cho cô,”Cởi giày rồi nghỉ ngơi một lát đi, tí nữa rồi đi gặp họ sau.”

Vì đẹp nên Khương Tuệ Ninh cố ý mặc boots thấp có gót, ra ngoài hơi trơn trợt một chút nên có hơi đau chân, vừa rồi lúc lên cầu thang anh thấy cô xoa nhẹ chân, anh cởi giày kiểm tra cho cô thì phát hiện không sao nên đặt cô lên giường, để cô nghỉ một lát.

Kết quả cởi giày cho cô rồi mà cô còn chưa chịu để ý tới anh, Quý Thần Nham chỉ có thể dán tới hỏi: “Còn giận à? Bạn nhỏ ơi.”

“Ai bảo anh cứ chọc tức em.” Cuối cùng cũng chịu nói chuyện.

Quý Thần Nham chỉ cảm thấy oan uổng quá, nói: “Anh mà dám chọc giận em à?”

“Anh mà không dám?”

Quý Thần Nham nói: “Anh thật sự không dám.”

Dáng vẻ khom lưng cúi đầu này của anh chọc cười Khương Tuệ Ninh, Quý Thần Nham nhìn cô một chút rồi được nước lấn tới, cắn khẽ lên môi cô: “Cho bạn nhỏ ăn kẹo này.”

Lúc Khương Tuệ Ninh nghỉ ngơi thì Quý Thần Nham ở bên cạnh lật xem tài liệu, cô xoay người nằm sấp dùng hai tay khuỷu tay chống xuống giường, hai bàn tay chống cằm nhìn người đàn ông, câu lúc đàn ông làm việc là trông quyến rũ nhất không sai chút nào, cho dù anh đang ngồi ở mép giường cũng giống như đang ngồi trong văn phòng, khiến người ta mê muội ghê,”Anh đang xem gì thế? Có thể nói không?”

Quý Thần Nham nghiêng đầu nhìn vẻ mặt mê mệt của cô, lập tức nghiêng người sang dùng một cánh tay để kéo cô vào lòng mình, tay khác thì tiếp tục lật xem tài liệu,”Có thể, em muốn xem cũng không sao.” Mấy thứ này cũng không liên quan đến bí mật gì, tất nhiên cô có thể xem.

Lúc anh nói về công việc giống như đang giảng bài, thật ra rất nhàm chán, nhưng mà Khương Tuệ Ninh lại thích nghe, cô cảm thấy mình có tật xấu.

Cô cảm thấy nếu lúc trước có loại nhiệt tình này trong học tập thì có phải cô đã là thủ khoa toàn tỉnh rồi không?

Sắp đến giờ cơm, Quý Thần Nham cất đồ vào, tính dắt Khương Tuệ Ninh đi gặp người.

Hai người vừa mới ra cửa đi xuống lầu, còn chưa bước vào nhà ăn của Sở Chiêu Đãi thì đã nghe thấy hai tiếng kêu dồn dập: “Đồng chí Khương… Đồng chí Khương.”

Hai người dừng bước rồi cùng quay đầu lại.

“Thật sự là cô? Đồng chí Khương cũng tới Thủ Đô sao?”

Người tới tên Tạ Thanh Dực, là thanh niên trí thức bị đẩy xuống nông thôn đến thôn Thượng Thủy, tình huống nhà họ tương đối đặc biệt, không chỉ anh ta bị đẩy xuống nông thôn, mà cha mẹ anh ta còn phải nhận cải tạo vì họ là giáo viên ở đại học Bắc Kinh.

Lúc Khương Tuệ Ninh tới vừa lúc mẹ anh ta sinh bệnh, thường thì trong thôn sẽ không có ai để ý nhiều tới người như thế.

Sau khi Khương Tuệ Ninh nghe nói thì đã mượn danh nghĩa của Hội phụ nữ để bảo Trần Đóa Đóa đi khám bệnh cho mẹ anh ta.

Khi đó anh ta đã cố ý tới cửa cảm ơn cô, hồi còn ở thôn Thượng Thủy, anh ta còn kéo rất nhiều thanh niên trí thức đi giúp đỡ cho nhiều người.

Chỉ là sau này cô về lại Đông Thành nên không còn để ý tới tình hình bên đó nữa, không ngờ anh ta lại quay về thủ đô.

“Anh về thủ đô? Cha mẹ anh cũng về cùng sao?”

Bây giờ đã qua khoảng nửa năm, cha mẹ anh ta thuộc về lứa nhân tài đầu tiên, chắc là về rồi chứ nhỉ?
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 365


Bây giờ đôi mắt bị phủ bụi của Tạ Thanh Dực giống như viên ngọc được đánh bóng, lóe sáng, trong giọng nói là sự kích động khó nén,”Đã về rồi, cảm ơn lúc đó đồng chí Khương đã trọng nghĩa giúp đỡ, mẹ tôi về còn thường xuyên nhắc tới cô.”

“Không có gì không có gì.” Chuyện nhỏ không tốn sức nên Khương Tuệ Ninh cũng không tham công.

“Nhà của đồng chí Khương cũng ở thủ đô sao?”

Khương Tuệ Ninh nhanh chóng giới thiệu Quý Thần Nham: “Chồng tôi là người thủ đô, tôi tới đây theo anh ấy.”

Vừa rồi Tạ Thanh Dực đã chú ý tới Quý Thần Nham, nghe giới thiệu xong mới vội vàng vươn tay, Quý Thần Nham bắt lại, hơi gật đầu.

Rõ ràng Tạ Thanh Dực rất kích động, cảm ơn hai người hết lời này tới lời khác.

Cuối cùng còn mời hai người nhất định phải tới nhà ăn cơm, thái độ vô cùng chân thành, sự căng thẳng ban nãy của Quý Thần Nham cuối cùng cũng buông lỏng, cuối cùng anh cũng hiểu cảm giác Khương Tuệ Ninh nói đã chia xong gia sản vào ngày hôm đó.

Thật ra anh rất tin tưởng Khương Tuệ Ninh, nhưng mà lại không tin người khác, nếu Tạ Thanh Dực không đơn giản là chỉ muốn cảm ơn, chắc chắn anh đã xử lý người ta rồi.

Biết bọn họ còn phải đi gặp bạn, Tạ Thanh Dực không giữ họ lại nữa, hôm nay anh ta cũng tới đây để gặp mấy người bạn học, trước khi đi còn luôn miệng mời hai người tới nhà ăn cơm.

Khương Tuệ Ninh không đồng ý nhưng cũng không từ chối, chờ Tạ Thanh Dực đi rồi cô mới kéo Quý Thần Nham nói: “Anh biết không? Cha mẹ anh ta làm nghiên cứu kinh tế, sống ở nước ngoài rất nhiều năm, không bao lâu nữa cả nước sẽ đặt trọng tâm vào phát triển kinh tế toàn diện, chắc là các anh sẽ có nhiệm vụ đúng không?”

Cô biết trong tương lai thì bất cứ vị trí nào cũng phải gánh trách nhiệm to lớn để phát triển kinh tế, bên Quý Thần Nham cũng không ngoại lệ, bằng không tại sao giai đoạn sau lại có nhiều chuyện chuyển đổi từ xí nghiệp quân đội thành doanh nghiệp của dân được, đây là một vấn đề vô cùng khó.

“Vậy là em đang tự góp một phần công sức nhỏ cho người đàn ông của em sao?”

“Không lợi hại đến mức đó, chỉ hi vọng tương lai của anh thuận lợi thôi.”

Quý Thần Nham nhìn cô vợ suy nghĩ thay mình mọi chuyện thì ôm cô, chỉ là sau đó lại nghiêm túc nói: “Cảm ơn Tuệ Tuệ của tôi, nhưng lần sau không được cười với gã đàn ông khác vui vẻ như thế.” Vừa rồi anh như sắp phát điên.

“Á à, bình dấm chua nhà ai đổ thế nhỉ?”

Lúc Quý Thần Nham nói chuyện là một tay ôm lấy Khương Tuệ Ninh, cô thuận thế ngã vào trong lòng ngực của anh, ngửa đầu lên trêu ghẹo nói.

Cô ngửa đầu, chống tay lên ngực anh, mái tóc xõa tung dán gương mặt, làn gió thổi qua, có mấy sợi tóc không nghe lời dán vào khóe môi của cô.

Môi của cô có bôi một ít son, có vẻ xinh đẹp yêu kiều hơn thường ngày một chút. Quý Thần Nham duỗi tay đẩy sợi tóc dính bên khóe miệng cô ra, ma xui quỷ khiến cúi đầu xuống hôn cô.

Hiển nhiên Khương Tuệ Ninh rất ngạc nhiên, đôi mắt to tròn sáng long lanh mang theo chút hoảng loạn cuống cuồng nhìn thẳng. Cô không ngờ Quý Thần Nham dám hôn cô ở nơi công cộng như vậy.

Không biết có phải bởi vì là thời đại này hay không, mà cô thế nhưng lại thẹn thùng sợ hãi, hoảng loạn nhìn xung quanh, đừng để bị ai nhìn thấy.

Quý Thần Nham cười rất vui vẻ hạnh phúc, không thèm quan tâm để ý, hôn vợ của mình là không phạm pháp.

Anh hôn xong còn trêu ghẹo Khương Tuệ Ninh: “Quý tiên sinh nhà em chính là bình dấm chua bị đánh nghiêng, còn không mau dỗ đi.”

Anh vừa nói dứt lời, bên cạnh đột nhiên truyền đến lời trêu đùa: “Đây là ai vậy? Ra ngoài còn quấn quýt lấy nhau.”

Nói rồi Lương Viễn Bồi đuổi theo đứng song song với hai người bọn họ, đầu tiên là nhìn thoáng qua Khương Tuệ Nính, sau đó nhìn Quý Thần Nham “Chậc chậc” hai tiếng, ánh mắt kia không cần nói cũng biết.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 366


Quý Thần Nham không muốn để ý đến anh ta: “Năm trước ai đến nhà họ Vệ ăn nói khép nép cầu vợ về nhà, anh quên chuyện này rồi à?”

Đừng thấy Lương Viễn Bồi chỉ lớn hơn Quý Thần Nham mấy tuổi, nhưng ở trong khu, Quý Thần Nham vĩnh viễn là người được người ta tâng bốc.

Mấy người là bằng hữu, đồng thời không có tâm lý tôn trọng người lớn tuổi hơn.

Lương Viễn Bồi bị k*ch th*ch, trợn trắng mắt nhìn Quý Thần Nham một tiếng, sau đó dời ánh mắt qua Khương Tuệ Ninh: “Em dâu nhỏ, anh nói cho em biết nhé, đàn ông là không được chiều…” Anh ta vừa mở miệng là bùm bùm nói một đống, không có gì ngoài bảo Khương Tuệ Ninh xử lý Quý Thần Nham.

Lúc này Khương Tuệ Ninh rất cho Quý Thần Nham mặt mũi, cô nhỏ giọng nói: “Ở nhà đều là em dỗ anh ấy.” Cái gì anh thật sự quá tốt, cô luyến tiếc nói bậy.

Nghe vậy Lương Viễn Bồi càng chua xót hơn, cũng hiểu ra đôi vợ chồng này là đến bắt nạt người khác.

“Bảo bảo nhà ta thật tốt.” Rõ ràng đều là người đàn ông ba mươi mấy tuổi, nhưng trong khoảnh khắc này lại có chút ấu trĩ.

Lời nói của Quý Thần Nham làm Lương Viễn Bồi liếc mắt xem thường mấy lần.

Lúc đi vào nhà ăn, mọi người lại giới thiệu với nhau, ngoại trừ mấy người lần trước đi Đông Thành, còn có hai, ba người là lần đầu gặp mặt.

Đi theo bên cạnh chính là vợ của bọn họ, bọn họ trạc tuổi nhau, điều này làm cho Khương Tuệ Ninh trông có vẻ nhỏ tuổi.

Đàn ông ở chỗ này trên cơ bản đều không nói một ít chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà, tất cả đều nói đến chuyện công việc, buổi chiều cũng có sắp xếp, nhưng thật ra không phải nhất quyết phải chuốc rượu, chỉ tùy ý uống một chút.

Trên bàn cơm, Quý Thần Nham rất ít gắp đồ ăn, ăn cái gì cũng ăn rất ít, không giống như ở nhà. Khương Tuệ Ninh thấy anh uống rượu nên đã liên tục gắp đồ ăn rồi múc canh cho anh.

Chỉ cần là thức ăn cô gắp, Quý Thần Nham sẽ không từ chối.

Làm mọi người trên bàn nhìn thấy đều phải lắc đầu, thật là giỏi, kết hôn một cái là ngay cả đồ ăn cũng không gắp?

Thật ra Quý Thần Nham cũng ăn quá nhiều trong lúc uống rượu, nhưng mà bởi vì là thức ăn do vợ anh gắp, bên đương nhiên anh sẽ nhận lấy, ăn hết toàn bộ.

Khương Tuệ Ninh lại cho rằng anh chăm chú nói chuyện nên không chú ý ăn uống.

Giữa trưa ăn cơm xong, mấy người đàn ông lại đổi trận địa, trong quá khứ, vào lúc này các cô vợ cũng sẽ đổi nơi khác ngồi uống trà nói chuyện phiếm với nhau, năm nay cũng không ngoại lệ.

Mặc dù ở niên đại này không bằng với đời sau, nhưng ngoài vật tư không theo kịp ra, tình hình đã không kém quá nhiều.

Phụ nữ ngồi xuống thì chính là nói chuyện gia đình, thật ra nơi này ngoại trừ Khương Tuệ Ninh tạm thời còn chưa có công việc, còn những người khác đều là phân bố ở các đơn vị khác nhau.

Nhưng có rất ít người nói đến chuyện công việc.

Nhưng mà cũng có người khơi mào chuyện khôi phục thi đại học này.

“Tô nghe lão Lương của chúng tôi nói thì có vẻ việc này rất cấp bách, có lẽ sẽ rất nhanh thôi.”

Người nói chuyện chính là vợ của Lương Viễn Bồi, họ Vệ, nơi này cô ấy là người lớn tuổi nhất, mọi người đều gọi cô ấy là chị Vệ.

“Muốn nói ai rõ ràng nhất thì chỉ có thể là Quý Thần Nham. Hiện tại anh ở tổng bộ, Tiểu Khương, lão Quý nhà cô có nhận được tin tức không?”

Khương Tuệ Ninh lại cười nói: “Anh ấy chưa bao giờ nói chuyện công việc ở nhà, tôi cũng không rõ lắm.”

Cho dù không có Quý Thần Nham, cô cũng có thể nói rõ ràng cụ thể tin tức và thời gian thi đại học, nhưng chuyện này có thể nói ra được hay sao?

Trước kia lúc cái gì cũng không biết thì ước gì mình có thông tin, hiện tại cái gì cũng đã biết thì ngược lại là cái gì cũng không thể nói ra.

Mấy người chị cũng nhanh chóng nghĩ tới điều gì đó, vội nói: “Chao ôi, xem chúng ta thật sự quá thả lỏng, những việc này không phải việc chúng ta cần nhọc lòng.”

Nói dứt lời bọn họ cũng tự nhiên đổi đề tài sang một ít chuyện râu ria, chuyện này không thể không nói tới Cảnh Nguyệt.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 367


Khương Tuệ Ninh cảm thấy hứng thú với mấy chuyện này, cô dựng lỗ tai lên lắng nghe.

Không ngờ Quân Quân thật sự là con của Đồ Quốc An, bên nhà họ Đồ đã đón Quân Quân đi, tương đương với nhà họ Cảnh hoàn toàn không được gặp đứa nhỏ.

Mấy ngày hôm trước Cảnh Nguyệt còn ồn ào nói là cha đứa trẻ không chịu gặp con, hiện tại lại thành cô ta không muốn gặp con.

Nhà họ Cảnh cũng vô cùng tức giận, nghe nói ngày đầu năm mới đã bắt đầu cãi nhau.

Nói chuyện không tốt xong lại nói đến chuyện tốt, ví dụ như vợ của ai ai rất tốt gì đó.

Tới tới lui lui cũng chỉ có mấy chuyện như vậy.

Ngay từ đầu Khương Tuệ Ninh rất hứng thú lắng nghe, nhưng dần dần cũng cảm thấy nhạt nhẽo, nên dựa vào ghế ngẩn người.

“Tiểu Khương là cảm thấy nhàm chán sao?” Chị Lại là vợ của Trang Trạch Hưng, mặc dù Trang Trạch Hưng phải gọi Khương Tuệ Ninh là chị dâu, nhưng chị Lại vẫn có chút không quen, trong lén lút vẫn gọi cô là Tiểu Khương.

Khương Tuệ Ninh cũng cảm thấy như vậy rất tốt, nên không để ý lắm, nhìn chị Lại đẩy đĩa hạt dưa tới, cô cầm một chút rồi nói: “Không có, tôi thích nghe các cô nói chuyện.”

Vẻ ngoài của cô rất có tính lừa gạt, chỉ cần không phải là người quá quen thuộc thì hầu như mọi người đều cho rằng Khương Tuệ Ninh là một người ít nói.

Chị Lại cười nói: “Tiểu Khương thật ngoan.” Lúc mấy cô ấy nghe tin Quý Thần Nham kết hôn với một cô gái mười mấy tuổi thì đều cảm thấy không thể tin được, kết quả là sau khi nhìn thấy bọn họ thì lại phát hiện hai người bọn họ vô cùng xứng đôi.

Khương Tuệ Ninh ngoan ngoãn, lại không kiêu căng, quả thực là nghi gia nghi thất.

Tuổi hơi lớn một chút khi đối diện với người mình thích thì đều sẽ khích lệ trong mọi hoàn cảnh, hôm nay Khương Tuệ Ninh đã nghe được rất nhiều lời khích lệ giống như vậy, ngay bản thân cô cũng sắp tin rồi.

Thật ra trong lén lút cô không phải là người như vậy, chẳng qua là ở bên ngoài nên cô kiềm chế một chút.

Nhưng mà thích chính là từ trường hút nhau, thật sự thích thì dù là người thế nào thì người khác vẫn có thể tìm ra điểm để khen ngợi.

Chị Vệ cũng lại đây hỏi: “Tiểu Khương, mấy người trẻ tuổi như cô thì tụ hội lại sẽ làm cái gì? Chúng tôi cảm thấy đều già rồi nên cũng không biết làm cái gì, nghe chúng tôi nói mấy chuyện có không như vậy chắc là làm cô cảm thấy nhàm chán lắm đúng không?”

“Chúng tôi cũng nói chuyện phiếm.” thật ra Khương Tuệ Ninh cũng không biết nên làm gì, nói thật ở thời đại này vật tư chỉ có như vậy, có thể làm gì được cái gì chứ?

Cũng không thể nói là trước kia lúc ăn tết cô rất thích chơi mạt chược, hiện tại chuyện này là bị cấm.

Hơn nữa xem cách ăn mặc và trang điểm của mấy cô ấy cũng không thể nói là chúng ta nướng BBQ đi.

Ngoài nói chuyện phiếm ra thì còn có thể làm gì nữa? Nhưng mà ở bên ngoài cô sẽ không nói nhiều, cô chỉ thích tám chuyện ở trước mặt Quý Thần Nham.

Cho nên mới có vẻ cô hơi nhàm chán, thật ra việc cô cảm thấy hứng thú thì cô cũng nghiêm túc nghe hết.

Cũng may bên mấy người đàn ông kia đến nửa buổi chiều là kết thúc rồi, lúc bọn họ đi ra, trên gương mặt mỗi người đều là vẻ mặt vừa lòng, chắc là nói chuyện rất vui vẻ với nhau.

Sau khi ra ngoài, bọn họ hỏi có muốn đi leo núi không, mọi người đều ngồi đủ rồi, nên đương nhiên tất cả đều đồng ý.

Bởi vì ăn tết nên có rất nhiều người đi chơi, trên đường đi gặp rất nhiều người, còn có trẻ nhỏ cầm chóng chóng đuổi bắt nhau, ở chân núi còn có người chơi thả diều.

Ngọn núi này không cao, nhưng đi nửa ngày vẫn cảm thấy mệt, lúc trở về, Khương Tuệ Ninh cảm thấy chân của mình đã không phải là của mình nữa.

Quay trở về nhà khách, cô lập tức nằm yên bất động ở trên giường, ngay cả cơm tối cũng không ăn, vẫn là Quý Thần Nham bưng vào cho cô.

Ăn cơm xong lại nghỉ ngơi một hồi lâu, lúc này cô mới hồi phục được một ít tinh thần.

“Em có muốn đi ngâm suối nước nóng giảm bớt mệt mỏi không?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 368


Khương Tuệ Ninh mở to mắt: “Xa không?” Xa thì không đi.

“Không xa.”

Cuối cùng Khương Tuệ Ninh thay bộ đồ tắm rồi quấn áo khoác đi theo Quý Thần Nham qua bên đó.

Hiện tại suối nước nóng vẫn áp dụng phòng công cộng và phòng riêng như cũ, nhưng mà phòng công cộng là chia ra nam nữ riêng biệt.

Bọn họ là chọn phòng riêng, đi vào là có thể đóng cửa.

Bể tắm nước nóng sạch sẽ và trong lành, nhiệt độ hơi cao.

Cả người đi xuống ngầm một lúc thật sự giảm bớt mệt mỏi.

Nhưng mà bể tắm nước nóng này làm rất sâu, nhiệt độ lại cao, chỉ một lát sau đã cảm thấy chóng mặt, miệng khô lưỡi khô. Quý Thần Nham thấy cô sắp mất nước nên cũng không dám cho cô ngâm quá lâu.

Lúc ra ngoài, Khương Tuệ Ninh đã uống gần nửa bình nước.

Sau khi trở lại phòng, có lẽ là do quá mệt mỏi, không bao lâu sau cô đã ngủ thiếp đi, chờ cô tỉnh lại đã là ngày hôm sau.

Quý Thần Nham không ở trong phòng, cô thu dọn xong chuẩn bị đi nhà ăn ăn chút gì đó.

Bên này cung cấp trứng gà, cháo, sữa đậu nành và bánh quẩy.

Cô ăn một chút, vừa mới đặt đôi đũa xuống thì thấy Quý Thần Nham đi lại đây.

Anh trực tiếp đi đến trước mặt cô: “Ăn no chưa?”

“Phải đi về à?”

“Không vội, em ăn no rồi thì nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta trở về.”

“Bọn họ đều đi rồi sao?”

Quý Thần Nham gật đầu: “Gần đây bên không quân có rất nhiều chuyện, nếu là chúng ta còn ở Đông Thành thì hôm nay cũng phải đi trở về, còn ở Kinh Thị thì được nghỉ ngơi thêm hai ngày. Hôm nay anh dẫn em đi dạo phố, đi xem điện ảnh có được không?”

“Được.”

Quý Thần Nham thật sự làm đúng như lời anh nói, trở về tổng bộ thật sự có nhiều thời gian hơn.

Cả nhà bọn họ cũng dọn đến nhà mới, có hai phòng lồi hai bên trái, phải, một bên là dì Lưu ở, một bên là Quý Tử Thư ở, trong sân lớn làm một cái lều che nắng, bên trong bày bàn ghế đá, bên trái cổng lớn để một cái lu bằng đá cao nửa người, bên trong có nuôi hai con cá, trên mặt nước là vài cọng hoa súng, bên phải trồng cây thạch lựu, phía sau lều che nắng có trồng cây anh đào.

Được mùa anh đào, năm nay Khương Tuệ Ninh lại làm rất nhiều tương anh đào.

Đường Đường và Điềm Điềm đã có thể lảo đảo lắc lư bước đi, lúc này đúng là thời kỳ nghịch ngợm nhất.

Quý Thần Nham nuôi hai con mèo cho hai đứa nhỏ, một con là màu lông bò sữa, một con là mèo lông dài.

Mỗi ngày đều có thể nghe được được tiếng hai đứa nhỏ đuổi mèo trêu cá ở trong sân.

Tin tức thi đại học đã có, chỉ là còn chưa có thời gian cụ thể, nhưng mà Khương Tuệ Ninh biết là ở tháng mười hai, cho nên cô đã bắt đầu ôn tập.

Vừa lúc Tạ Thanh Dực biết cô cũng muốn tham gia thi đại học nên đã gửi hai bộ tài liệu lại đây.

Khương Tuệ Ninh cho Quý Tử Thư một phần.

Ngày thường vào ban ngày, dì Lưu và cha mẹ chồng sẽ dẫn hai đứa nhỏ chơi đùa ở trong sân, Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư sẽ ngồi ở lều che nắng ôn tập.

Thật ra Quý Tử Thư cảm thấy mình không có gì cần ôn tập, cậu ở chỗ này hoàn toàn là vì Khương Tuệ Ninh, cậu sợ cô gặp vấn xem không hiểu.

Nhưng Khương Tuệ Ninh tự nhận là không có vấn đề gì, hơn nữa cô còn có Quý Thần Nham giúp đỡ vào buổi tối, nhưng cũng chỉ là để nhanh chóng quen thuộc thời đại này kiểm tra cái gì mà thôi.

Bình thường cô đều là học tập vào buổi sáng, giữa trưa bắt đầu chăm sóc bữa ăn và chơi cùng bọn nhỏ.

Trẻ nhỏ hơn một tuổi đã cần thay đổi nhiều món ăn ngon đa dạng cho bọn nhỏ.

Vào sáng sớm, cha mẹ chồng sẽ đến chợ nông sản mua cá, tôm, thịt heo và các loại rau dưa.

Bởi vì ngày hôm qua Khương Tuệ Ninh nói muốn làm xiên que kiểu trẻ nhỏ cho hai đứa trẻ, cho nên sáng sớm cha mẹ chồng đã đi mua đồ ăn tươi mới về.

Cả đời này Quý Trung Đình chưa từng bào phòng bếp, không chưa từng đi chợ bán thức ăn, nhưng vì hai cô cháu gái nhỏ, ông rất quen thuộc với mấy chợ nông sản ở xung quanh, ngày nào khu chợ nào bán thức ăn ngon hơn, ông còn rõ ràng hơn bất kỳ ai khác.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 369


Hai người vừa đi vào cổng, hai đứa nhỏ còn đang trêu mèo đã lập tức chạy về phía ông bà nội.

Hiện tại là mùa hè, hai đứa nhỏ đều mặc chiếc váy nhỏ, tóc được cắt kiều đầu nầm ngang tai, nhưng mà đã bị hai đứa nhỏ làm cho rối tung, lúc chạy còn tung tăng như bay ở trên mây vậy.

Quý Trung Đình vội vàng buông đồ vật đang xách trên tay, giang rộng hai tay đón hai cô cháu gái nhỏ chạy tới.

Sau đó mỗi tay một một người lên, Điềm Điềm miệng ngọt và tính tình cũng hoạt bát hơn, sau khi được ông nội bế lên, con bé lập tức hôn ông nội một cái.

“Ông nội… Ông nội, cháu nhớ ông.” Hiện tại hai bé còn chưa nói được thành câu quá dài, đều là nói những từ đơn, nhưng mà cũng được xem là nói chuyện nhanh nhẹn.

Vào buổi tối, cha mẹ chồng đều không ở nên này, mỗi ngày mua đồ ăn xong mới lại đây, hơn nữa mỗi đêm cũng đều là chờ cô cháu gái ngủ rồi mới rời đi, nhưng mà Điềm Điềm chính là thích khoe mẽ như vậy đấy.

Rõ ràng đều là mở mắt ra, ăn bữa sáng xong là ông nội bà nội sẽ đến đây, nhưng mà con bé cứ nhất quyết phải nói như hai ông bà rời đi rất lâu vậy.

Giọng nói non nớt ngọt ngào làm nũng, làm Quý Trung Đình không thể kháng cự lại được, ôm cháu gái cảm thấy không thể kiềm chế nụ cười được.

Còn tự trách nói: “Chao ôi, hôm nay ông nội dậy trễ, ngày mai ông nội sẽ dậy sớm hơn một chút, ông nội cũng nhớ Đường Đường và Điềm Điềm của chúng ta.”

Khương Tuệ Ninh nhìn con gái, cười bất lực, sao lại giỏi nịnh người khác như vậy chứ?

Đường Đường không thích nịnh người khác, nhưng con bé sẽ dùng hành động, ôm chặt lấy ổ của ông nội.

Dù sao hai đứa nhỏ đều có chiêu trò riêng để đối phó với người lớn.

Thấy không, Điềm Điềm vừa nói mấy từ đã làm ông nội không phân biệt rõ đông nam tây bắc, ôm hai đứa nhỏ nói là muốn dẫn bọn chúng ra ngoài dạo.

Khương Tuệ Ninh không cần suy nghĩ cũng biết chuyến đi này lại là hai đứa nhỏ muốn mua cái gì thì mua cái đó.

Cha chồng dẫn theo bọn nhỏ đi ra ngoài, dì Lưu giúp mẹ chồng Nghiêm Bội Lan dọn đồ ăn mới mua vào phòng bếp.

Hai cô chủ nhỏ đã đi rồi, hai con mèo phảng phất như được đại xá, vốn dĩ uể oải cũng bắt đầu tung tăng nhảy nhót, truy đuổi nhau, bay qua bay lại như con thiêu thân ở trong sân, chơi đủ rồi lại đi nhìn chằm chằm bể cá, sợ tới mức con cá cũng không dám nhô lên mặt nước.

Mẹ chồng bưng hai ly nước ô mai lại cho hai người: “Ninh Ninh uống chút nước ô mai rồi nghỉ ngơi một chút đi, con xem ngày nào còn cũng phải vừa chăm sóc con nhỏ vừa học tập, hãy là tạm dừng công việc kia đi.”

Khương Tuệ Ninh đến bên này vẫn tiếp tục làm việc bên hội phụ nữ, hơn nữa bên Kinh Thị này làm việc cũng nhẹ nhàng hơn ở địa phương, nhưng từ khi bắt đầu phụ lục, cô thật sự không muốn đi nữa, đầu tiên là trong tương lai chắc chắn cô sẽ không tiếp tục làm việc ở hội phụ nữ.

Sau khi học đại học xong, nền kinh tế bắt đầu đi lên, cô vẫn muốn làm một số việc mà mình thích.

“Mẹ, con đã không đi làm nữa rồi, trước khi thi đại học, con chỉ ở nhà mang bọn nhỏ và học tập thôi.”

Nghiêm Bội Lan nghe xong cũng yên tâm một chút: “Được, mặc kệ làm cái gì sức khỏe là quan trọng nhất.”

“Vâng, con biết ạ.”

Nước ô mai là dì Lưu nấu, có bỏ thêm đường phèn, chua chua ngọt ngọt vừa lúc giải khát.

“Tôi phát hiện dì không cần thi đại học cũng được.” Quý Tử Thư nhìn bà nội rời đi mới bắt đầu nói chuyện.

Khương Tuệ Ninh nhìn chằm chằm cậu một chút rồi hỏi: “Vì sao? Cuối cùng cậu cũng phát hiện tôi thông minh tuyệt đỉnh rồi à?”

Quý Tử Thư trợn tròn mắt, rõ ràng bị vẻ mặt dày của Khương Tuệ Ninh làm cho hết chỗ nói rồi: “Chắc là dì đã từng học đại học rồi đúng không.” Là câu nghi vấn nhưng giọng điệu lại là khẳng định.

Hả??
 
Back
Top Bottom