Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 330


Mà điều anh có thể làm chính là tạo cho cô một thế giới thoải mái, dễ chịu và nhàn hạ như thế.

Một người thường nói hưu nói vượn, một người vừa nghe vừa tin tưởng, ngược lại đúng là một đôi trời sinh.

“Nếu không muốn bẻ gãy đôi cánh của thần, đêm nay Tuệ Tuệ có thể ngoan ngoãn ở bên tôi?” Thần phải rời xa cô rất lâu, sẽ rất nhớ cô, trước khi rời đi chỉ muốn đòi lại cho đủ những thiếu thốn sau này.

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy trong ánh mắt kia của anh là sự hưng phấn của người đi săn, anh đang nhìn chằm chằm vào cô.

Còn tưởng rằng dịu dàng như thế, ban đêm chỉ cần ôm nhau ngủ là được, hơn nữa không phải vừa rồi mới kết thúc một lần sao?

Cô ngẩn người, vội nói: “Không phải vừa mới một lần rồi sao?”

“Làm sao đủ?” Ánh mắt của Quý Thần Nham vẫn đặt trên gương mặt cô, gương mặt nhỏ nhắn mộc mạc, vì mới vừa khóc xong nên trên mặt vẫn còn nước mắt, da thịt hơi phiếm hồng, chóp mũi cọ qua người anh cũng biến thành màu hồng phấn, nhìn vô cùng xinh đẹp lại đáng yêu, tinh xảo đến mức khiến người ta chỉ muốn lập tức ăn vào bụng.

“Tuệ Tuệ tính toán xem, thời gian sắp tới tôi phải đi, đêm nay em bù vào nhé!”

Khương Tuệ Ninh thật sự đang nhẩm tính trong đầu mình, dù đêm nay không ngủ cũng không bù được hết.

Có phải anh đang nói đùa không? Cô nhìn không ra anh có phải đang nói đùa không, cô bị dọa đến mức muốn tránh ra, kết quả còn chưa kịp chạy đã bị Quý Thần Nham vây lại giữa anh và bồn rửa tay.

Bồn rửa tay của thời đại này cảm giác không giống với thời đại sau này, bồn rửa có đường cong, vị trí cũng không được rộng rãi, rất dễ dàng đã có thể khiến cô bị vây lại.

Khương Tuệ Ninh chỉ có thể ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang chặn đường trốn thoát của mình. Vừa rồi anh tắm xong cũng chưa mặc áo vào, da thịt để trần màu mật ong còn đọng lại mấy giọt nước hiện lên rất rõ ràng dưới ánh đèn êm dịu.

Anh cúi đầu nhìn cô, hầu kết cũng nhấp nhô theo, hơi thở nóng bỏng vây quanh cạnh bồn rửa tay không lớn lắm này.

Hai người dựa sát vào nhau, hơi thở bá đạo, mạnh mẽ của giống đực đánh thẳng về phía cô.

Dưới ánh đèn, sự bá đạo kia còn hiện lên mạnh mẽ hơn, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy rất rõ hình ảnh của mình trong ánh mắt anh. Trong vô thức Khương Tuệ Ninh muốn nghiêng đầu tránh đi, nhưng đầu vừa mới nghiêng thì cái cằm đã bị anh nắm kéo trở lại.

“Nhìn tôi, Tuệ Tuệ.”

Giọng điệu không quá hung dữ nhưng vẫn khiến người ta không thể từ chối.

Khương Tuệ Ninh nhìn anh mà giật mình, ngày thường Quý Thần Nham tốt với cô biết bao nhiêu, nhẹ nhàng, dịu dàng với cô biết bao nhưng chỉ cần anh đã cương quyết thì dù cô có làm nũng cũng không dám.

Chính sự dịu dàng nhưng cương quyết thế này nên Khương Tuệ Ninh cảm thấy thật chất bên trong con người anh cũng không phải nhẹ nhàng, dịu dàng với bất kỳ người nào.

Người đàn ông có tính cố chấp, tính chiếm giữ rất cao, nhưng anh che giấu rất tốt. Cô phát hiện một lão đàn ông với kinh nghiệm, sự từng trải của mình khiến anh thành thục, vững vàng nhưng không hề dễ nói chuyện, trong xương cốt đã có sự hung ác hơn bất kỳ ai.

“Lúc này lại không tập trung, em đang suy nghĩ gì?”

Lúc Khương Tuệ Ninh mất tập trung, Quý Thần Nham đã cúi người xuống, một tay vòng ra sau lưng giữ chặt vòng eo nhỏ không đầy một nắm tay, ôm người cô vào sát người mình, đầu lưỡi nóng hổi vẫn đang miêu tả lại đôi môi đầy đặn của cô.

Hơi thở nóng rực thiêu đốt từng nơi trên người cô, cầu vai áo ngủ cũng theo tay anh trượt xuống.

Cô không còn sức lực bấu víu ở cổ anh, đôi tay mềm mại lưu luyến bên hông anh.

Việc này lại rất tiện lợi cho anh, môi lưỡi của anh vẫn một mực dây dưa với cô, ôm cô vào ngực mình, sau khi khiến cô cũng đáp trả lại mình khiến anh thỏa mãn, nụ hôn cũng dịu dàng lại, vừa nhẹ nhàng vừa tỉ mỉ.

“Nhớ đến anh.” Khương Tuệ Ninh tranh thủ lúc vừa được buông ra đã trả lời anh.

Chỉ một tiếng “nhớ” đã làm cho trái tim người đàn ông như ngừng đập trong phút chốc, nhưng sau đó anh bùng nổ như một dã thú, hoàn toàn nắm lấy yêu thích và tức giận của cô trong lòng bàn tay.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 331


Đôi mắt thâm tình kia của Quý Thần Nham nhiễm một tầng ánh sáng, rất khó hình dung được sắc thái, ánh sáng tản ra mang hình dáng giống như những ngôi sao sáng.

Anh vui vẻ, không còn bình tĩnh trêu đùa cô như những ngày thường, trong mắt chỉ có sự vội vàng muốn yêu thương cô nguyên thủy nhất.

“Tuệ Tuệ, sao em lại ngoan ngoãn như vậy?” Anh ôm cô, gọi tên cô từng tiếng một, dỗ dành cô, trêu đùa cô.

Đêm tối tĩnh mịch, ánh đèn cũng trở nên mảnh mai, tựa như làn váy của một thiếu nữ đang lay động, ánh đèn vẫn lưu chuyển trên thân thể hai người họ.

Trong không khí giống như có một vị ngọt của kẹo sữa lên men, vừa mê hoặc vừa say khiến trái tim người ta không nhịn được cũng tràn đầy vị ngọt.

Sau đó Khương Tuệ Ninh bị anh ôm trở về giường, cô đẩy bả vai người đàn ông, không còn sức để nói, bất lực nằm đó càng thêm yếu ớt: “Anh Quý, hôm nay anh…” Câu nói tiếp theo đó cực kỳ nhỏ.

“Ừm, rất lãng mạn, không phải sao?” Anh không hề ngại khi nghe Tuệ Tuệ của anh nói anh ngu ngốc, anh để tùy ý cô, anh chỉ muốn dỗ dành cô.

Hu hu… Khương Tuệ Ninh thấy người không chịu nói lý lẽ như thế. Sau cùng bị anh chọc cho bắt đầu khóc lóc kể lể, nói đạo lý.

Cái gì mà tu thân dưỡng tính cũng được lôi ra nói.

Quý Thần Nham biết miệng lưỡi của cô rất lợi hại, nhưng anh lại không nghĩ khi cô nói đến đạo lý cũng rất có hình có dáng như thế.

Chẳng qua vào những lúc này ai còn muốn nghe, anh không những không chịu nghe mà còn ôm người vào chặt hơn nữa, cuống họng khản đặc, giọng nói trầm thấp, còn tỏ ra tủi thân: “Tuệ Tuệ, vào lúc này không cần giảng đạo lý cho tôi! Tôi không muốn nghe.”

Anh ít tỏ ra tủi thân như vậy nhưng thỉnh thoảng một lần như thế đủ khiến người ta phải phá lệ vì anh.

Cô ngoan ngoãn theo ý anh khiến người ta thật sự vừa lòng thỏa ý: “Ngoan, vào những lúc này ngoại trừ việc nghe em nói em yêu yêu tôi ra thì tôi sẽ không tiếp thu bất kỳ lời nói nào khác.” Vẫn không nói đạo lý như thế.

Sau cùng Khương Tuệ Ninh đúng là đã bị anh quấn lấy suốt mấy giờ, đến cuối cùng thì vừa mệt mỏi, vừa buồn ngủ, ngủ thiếp đi từ lúc nào cũng không nhớ được, đến cả việc anh rời đi khi nào cô cũng không biết.

Khi tỉnh dậy thì mặt trời cũng chiếu vào phòng rồi.

Cô đứng lên, cảm thấy cả người đều đau nhức, giống như chạy mấy chục cây số trong đêm. Rất lâu sau đó cô mới rửa mặt cho tỉnh táo rồi đi xuống lầu.

May mắn lúc này hai đứa bé đều uống sữa bột, nếu không cô cũng không còn sức cho hai đứa bé bú sữa.

Lúc xuống lầu, mẹ chồng và Quý Tử Thư đang cho hai đứa bé ra sân phơi nắng, ánh nắng buổi sáng rất êm dịu, thúc đẩy hấp thụ canxi.

Dì Lưu nhìn thấy cô xuống lầu thì làm bữa sáng cho cô, nói chuyện với cô một lúc mới bắt đầu vào bếp dọn dẹp.

Khương Tuệ Ninh ăn cơm xong xuôi cũng ra ngoài nhìn mấy đứa bé.

Lúc cô đi ra thì nhìn thấy có mấy người trong đại viện đang tụ tập trong sân nhà họ. Tuổi tác của mấy người này không tính là trẻ tuổi, bình thường cũng không thường nói chuyện nhiều với cô, dù sao họ với cô cũng không cùng thế hệ.

Nhưng từ khi mẹ chồng đến đây thì ngược lại, họ giống như đã tìm được người để hàn huyên.

Lúc này, ánh nắng rất dịu, gió ấm cũng nhẹ nhàng thổi, những đám mây trắng trên bầu trời xanh giống như từng đóa hoa trắng.

Bốn phía của sân vườn nhà cô đều được trồng đầy hoa, lúc này vừa khéo hoa lại nở rộ, vô cùng xinh đẹp.

Mọi người đều vây lại chơ đùa với mấy đứa bé.

“Ôi, hai đứa bé này thật sự ngoan ngoãn, vô cùng giống thủ trưởng Quý.”

Ngô Hồng Anh lại mang thai, cô ấy nghe nói trong thời gian mang thai nếu thường xuyên gặp gỡ mấy đứa bé xinh đẹp thì sau này đứa bé trong bụng của mình cũng xinh đẹp. Cô ấy biết trong nhà thủ trưởng Quý có hai đứa bé rất xinh đẹp, sáng sớm đi mua thức ăn về lại thấy hai đứa bé được ôm ra ngoài này phơi nắng nên muốn ghé vào ngắm nhìn chúng một lúc.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 332


“Đúng vậy. Cháu xem hai đứa bé này, mặt mày thật sự giống thủ trưởng Quý như đúc.” Người đang nói chính là mẹ của đoàn trường Lý.

Năm ngoái bà ấy đã về hưu nên muốn đến đây chăm sóc con dâu mình, muốn để con trai và con dâu nhanh chóng sinh con, kết quả đã đến gần một năm nay nhưng bụng con dâu cũng không có động tĩnh gì, cứ nhìn thấy trong đại viện có nhà nao sinh con là bà ấy lại ao ước.

“Thật ra hai đứa bé này cũng rất giống mẹ.” Nghiêm Bội Lan cười nói.

“Mặc kệ là giống cha hay mẹ, chúng đều xinh đẹp cả, vì thủ trưởng Quý và đồng chí Khương đều đẹp. Cháu thích nhất là đứa bé có đôi mắt to. Thím nhìn xem, cả Đường Đường và Điềm Điềm đều có mắt to, lại trong trẻo như thế.” Ngô Hồng Anh là người trẻ tuổi nên cô ấy nói chuyện cũng thẳng thắn như thế.

“Ninh Ninh đến rồi à?”

“Chào đồng chí Khương.”

Khương Tuệ Ninh đi ra, mọi người đều khẽ cười chào cô.

“Mẹ. Chào buổi sáng đồng chí Ngô, chào buổi sáng, dì Lý…”

Cô cũng lễ phép gật đầu chào hỏi mọi người.

Quý Tử Thư thấy cô đi đến, một tay đang ôm Đường Đường, tay còn lại giúp cô giữ chặt chiếc ghế dựa.

Khương Tuệ Ninh nói một tiếng: “Cảm ơn.” Sau đó thì ngồi xuống bên cạnh họ.

“Muốn bế Đường Đường không?” Quý Tử Thư bế em gái qua cho cô.

“Đương nhiên muốn ôm. Bảo bối của mẹ!” Khương Tuệ Ninh ôm Đường Đường, tay nâng lấy đầu nhỏ của đứa bé, cô bé lập tức dán sát vào ngực cô.

Đường Đường mở to mắt nhìn mẹ, cô bé không cười nhưng tay chân thì khua liên tục, đôi mắt đen như quả nho lập tức sáng lên.

Khương Tuệ Ninh phát hiện hai đứa bé thật sự rất giống Quý Thần Nham, vừa nhìn thấy hai đứa bé cô đã lập tức nhớ đến anh.

Điềm Điềm cũng cảm giác được có mặt của mẹ, cô bé lập tức cười rất hăng hái, tay chân vung loạn xạ, nóng lòng muốn ôm mẹ mình.

Hành động của hai đứa bé chọc cười mọi người, họ đều nói hai đứa bé giống như hai con búp bê. Nghiêm Bội Lan cũng nhanh đặt Điềm Điềm vào tay kia của Khương Tuệ Ninh.

Mỗi tay ôm một đứa bé đúng là thách thức với cô, mẹ chồng và Quý Tử Thư cũng không yên tâm nên hai người đứng hai bên trái phải che chở.

Hai đứa bé nằm trong vòng tay của mẹ thì cười rất vui vẻ, đặc biệt là Điềm Điềm, đứa bé này vẫn cười không ngừng, Đường Đường bị lây theo, cô bé cũng thản nhiên cười không ngừng.

Hai đứa bé mới hơn một tháng, mũm mĩm, hồng hồng. Với mọi thứ xung quanh, chúng đều có vẻ tò mò, hai đứa bé ngây thơ, thơm mát và mềm mại.

Trong lòng Khương Tuệ Ninh tràn đầy tình yêu thương, cô dùng mặt mình dán vào mặt hai đứa bé.

Hai đứa bé còn xem là thứ gì đó ăn được, mặt Khương Tuệ Ninh vừa chạp vào đã nghe “bẹp” một tiếng, kết quả nước miếng của chúng đã dính đầy mặt mẹ mình rồi.

Khương Tuệ Ninh bị chọc cười không thôi.

Chơi trong chốc lát thì đến thời gian cho uống sữa, cô để lại hai đứa bé chỗ mẹ chồng, còn mình thì quay vào nhà pha sữa cho chúng. Quý Tử Thư cũng đi theo cô vào nhà, cậu còn thành thạo cho sữa bột vào bình.

Sau đó đưa bình sữa sang cho Khương Tuệ Ninh: “Dì lắc lên đi!”

Tuy Khương Tuệ Ninh còn chưa làm việc này được nhiều lần nhưng làm mẹ nên rất nhanh cô đều biết đến những chuyện thế này. Sau khi lắc đều cho tan ra, nhỏ một giọt vào vị trí hổ khẩu của bàn tay để kiểm tra nhiệt độ.

Sau cùng thấy nhiệt độ thích hợp mới mang bình sữa ra ngoài.

Đến giữa trưa, mọi người huyên thuyên nói chuyện xong cũng giải tán, về nhà chuẩn bị cơm trưa.

Khương Tuệ Ninh định hái mấy bông tú cầu về c*m v** bình, lúc cô cầm cây kéo ra sân thì nhìn thấy Ngô Hồng Anh và một chị dâu trẻ tuổi khác còn đi chưa xa.

Hai người họ vừa đi vừa nói chuyện: “Em gái Hồng Anh này, lúc đó chị Triệu còn nói với chúng tôi rằng sức khỏe của thủ trưởng Quý không được tốt, kết quả bây giờ người ta còn sinh được một đôi song sinh nữa.”

“Đúng vậy. Em nghe nói sinh song sinh là có gen di truyền, thủ trưởng Quý và đồng chí Khương đều không có gen này.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 333


Chị dâu trẻ tuổi chậc chậc hai tiếng mới nói: “Thế này thì làm gì có chuyện cơ thể không tốt mà quả thực là quá tốt. Ôi, đời này của tôi không biết có số sinh được song sinh không.”

Ngô Hồng Anh cười, cô ấy lập tức nói: “May mắn là trước đây mỗi khi chào hỏi đồng chí Khương, em cũng không nói gì, nếu không bây giờ đã xấu hổ biết bao.” Cô ấy quyết định, sau này chị Triệu nói cái gì cũng không nên tin tưởng hoàn toàn.

Chị dâu tuổi trẻ vội vàng phụ họa theo: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Khương Tuệ Ninh vuốt cây kéo trong tay mình, lúc này cô mới nhớ đến thời gian trước đây mấy chị dâu trong đại viện tìm đến nhà cô mỗi ngày, lúc đó cô còn cảm thấy lời nói của họ gần xa đều có ý thương hại cô, khi đó cô chỉ nghi ngờ Quý Thần Nham đã có chuyện gì đó, bây giờ biết ra hóa ra là có chuyện thế này.

Cô cười lắc đầu. Xem ra cô đã hố anh Quý rất nhiều lần. …

Lần này Quý Thần Nham đi cũng là một tháng, trong thời gian này đã xảy ra rất nhiều việc lớn. Chào đón lễ quốc khánh, vừa xong quốc khánh lại xảy ra nhiều chuyện lớn hơn nữa.

Khi Khương Tuệ Ninh biết được chuyện, cô cũng rất bất ngờ, chỉ là nhân dân thì vui vẻ vô cùng, suốt ngày ở trên đường đều có thể nhìn thấy giăng cờ, biểu ngữ chào đón.

Thời gian vui vẻ không thể tiếp tục lâu hơn nữa, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, tất cả lại quay về như trước.

Hiện tại còn chưa có chính sách thay đổi, nhưng một nhóm người trước đây từng bị chỉa vào đã có cuộc sống dễ chịu hơn, không còn mang tội trên lưng, họ vẫn âm thầm chờ đợi thông báo lập lại trật tự.

Khương Tuệ Ninh bắt đầu quay lại làm việc, liên hiệp phụ nữ vẫn không ngừng làm việc, một số kẻ xấu đều bị xử lý, nơi làm việc rõ ràng đã ở trạng thái tốt hơn.

Mà nơi đang thí điểm có lợi ích, mọi người nhìn thấy cũng không ngốc, có tiền thì ai mà không thích.

Cô và chị Lưu đã đến thăm một số nơi và phát hiện không thể nào xác định được quyền lợi căn bản của phụ nữ ở đây. Sau khi trở về cô lại điều chỉnh quy hoạch một lần nữa.

Kinh tế tập thể quả thực có thể cải thiện kinh tế chỉ là xu thế hiện tại, công việc của họ là phải giải quyết được quyền lợi cơ bản của phụ nữ và trẻ em.

Để phụ nữ được phát triển, đề cao năng lực lao động của phụ nữ, đề cao sự nhận thức bình đẳng giữa nam và nữ bị xem nhẹ qua bao nhiêu năm qua, nhưng việc áp dụng cụ thể thì không được lạc quan.

Trong bản kế hoạch mới được sửa lại của cô vẫn quyết định từ việc đề cao năng lực lao động của người phụ nữ, tăng cường kỹ năng làm việc cho phụ nữ.

Lần này cô không tiếp tục đến từng nhà động viên và tuyên truyền như lần thứ nhất nữa, lúc đó cô chỉ mong muốn nắm tay chỉ dạy họ phải tự lập tự cường.

Bây giờ cô sẽ thực hiện giống như hình thức công ty phỏng vấn, chỉ tung ra công việc cần làm, ai muốn đến thì đến, không đến thì tạm thời sẽ mặc kệ, tự lập vốn dĩ chính là bản thân phải tự tay làm, người khác thấy sẽ thật sự muốn đến giúp.

Cũng giống như lập nghiệp vậy, cô trình bày kế hoạch để kêu gọi đầu tư, sau đó chia việc cho nhân viên, ai đồng ý thì tự nguyện đến chung tay làm việc, chờ đến khi lớn mạnh rồi, mọi người tự khắc sẽ kéo nhau đến.

Quý Thần Nham không có ở đây, Trần Huy lại rất ủng hộ cách làm này của cô, hắn còn trực tiếp liên hệ với thư ký mới, ủng hộ tiền từ quặng mỏ đến chỗ cô.

Nói đến thì quặng mỏ mới là chỗ tốt, ủng hộ tiền cũng không thèm chớp mắt. Nhờ vậy Khương Tuệ Ninh cũng không cần liên hệ đến những đơn vị khác xin tài trợ nữa.

Tuy quặng mỏ cũng có một phần của cô, nhưng phần nhiều hơn vẫn của Tam Bộ, công tư liên kết trước giờ vẫn tồn tại, cô chỉ chiếm một phần nhỏ, cực kỳ nhỏ bé.

Lúc phát tiền, cô đã đi một chuyến đến quặng mỏ, xe của cô vừa đến nơi thì Trần Huy đã đứng đợi sẵn ở cửa ra vào.

Trên người anh ta vẫn là một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, có lẽ bởi vì không còn nằm trong quân đội nữa nên nhìn cả người giống như tùy tiện, thoải mái hơn trước kia rất nhiều.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 334


Bên cạnh hắn là một cô gái trẻ tuổi, có đôi mắt to, mày đậm. Có lẽ chính là cô em gái mà Quý Thần Nham đã từng kể.

“Đồng chí Khương, hoan nghênh, hoan nghênh.”

“Thư ký Trần.”

Khương Tuệ Ninh ngẫm nghĩ một lát lại nói: “Bây giờ hình như không nên gọi anh là bí thư Trần nữa, gọi Trần tổng nhé!”

Trần Huy cười nói: “Đồng chí Khương, tôi không dám. Vẫn gọi là thư ký Trần thì hơn.”

Nói tới nói lui đây đều là tài sản của Tam Bộ, Khương Tuệ Ninh nghĩ thật ra gọi hắn là thư ký Trần cũng rất phù hợp.

Trần Huy giới thiệu cô gái đứng cạnh mình với Khương Tuệ Ninh, cô ấy tên là Trần Đóa Đóa, lớn hơn cô hai tuổi, cô ấy không gọi Khương Tuệ Ninh là đồng chí Khương giống như Trần Huy mà gọi là chị dâu.

Trong lúc hàn huyên mấy câu với thư ký Trần, Khương Tuệ Ninh cũng nói công việc mình cần làm, hắn ngược lại không có ý kiến gì, trong khi Trần Đóa Đóa lại hết sức vui vẻ.

Trần Đóa Đóa cảm thấy rất hứng thú với ý kiến của Khương Tuệ Ninh, cô ấy đề nghị muốn chung tay thực hiện với Khương Tuệ Ninh.

Lúc này Khương Tuệ Ninh không khỏi nhớ đến Quý Thần Nham từng kể với cô rằng năm đó Trần Đóa Đóa suýt nữa đã bị gả đi chỉ vì muốn đổi lễ cưới.

Đối với việc thúc đẩy phụ nữ và nhi đồng ở nông thôn tiếp nhận giáo dục, Trần Đóa Đóa cảm thấy rất cần thiết, phụ nữ và nhi đồng phải được khỏe mạnh và phải có suy nghĩ của chính mình.

Khương Tuệ Ninh cần chính là kiểu người như thế này, nếu Trần Đóa Đóa đã sẵn lòng muốn tham gia, cô chỉ hỏi ý Trần Huy một chút rồi trực tiếp dẫn người đi.

Lúc trở về cô mới nhớ đến Trần Huy vì cô em gái này mới cố ý bước ra khỏi Tam Bộ, kết quả bây giờ cô em gái này lại quay đầu đi mất.

“Đóa Đóa, tôi đưa cô đi như thế này, thư ký Trần sẽ không tức giận chứ?”

Dường như hắn cũng không ngăn cản? Khương Tuệ Ninh không hiểu suy nghĩ của thư ký Trần cho lắm.

Trần Đóa Đóa cười, lắc đầu nói: “Chị dâu, không đâu ạ. Tôi muốn làm gì anh ấy đều ủng hộ cả.”

“Anh trai của cô rất tốt với cô.”

“Ừm, thật sự rất tốt.” Lúc Trần Đóa Đóa nói lời này, cô ấy hơi ngượng ngùng.

Ánh mắt Khương Tuệ Ninh tập trung nhìn trên người cô ấy, cô rất dễ dàng phát hiện ra, xem ra thư ký Trần cũng không được tính là đơn phương lao đến.

Nhưng cô lại cảm thấy kỳ lạ, hắn lại dễ dàng thả người như thế.

Cô cũng không nghĩ nhiều nữa, vì người đi theo bên cạnh Quý Thần Nham có ai mà lòng dạ đơn giản, chắc chắn cũng có ý đồ riêng của mình.

Nghĩ đến Quý Thần Nham, Khương Tuệ Ninh lại cảm thấy hình như đã lâu rồi chưa được gặp lại anh, anh rời đi cũng được một tháng rồi, tháng mười cũng sắp hết rồi nhưng vẫn chưa có tin tức anh sắp trở lại.

Hai ngày trước, anh có gọi điện thoại về nhà nói chuyện, nhưng ở bên đó anh nói chuyện cũng không được tiện lắm, hai người không nói gì nhiều, anh chỉ nói một câu nhớ cô, bảo mọi người ở nhà giữ gìn sức khỏe, sau đó đã cúp máy.

Khương Tuệ Ninh không dám suy nghĩ nhiều về anh, cô toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc.

Trần Đóa Đóa là một người rất thông minh, có cô ấy ở bên cạnh hỗ trợ, công việc trên tay của Khương Tuệ Ninh đúng là được san sẻ đi rất nhiều.

Quý Thần Nham đã giải quyết xong chuyện ở thôn Thượng Thủy, lần này Khương Tuệ Ninh đã đi thẳng đến thôn Thượng Thủy.

Công việc hiện tại của họ là chia thành các tổ nhỏ và thực hiện công việc ở từng khu vực trách nhiệm của mình.

Cô không về ủy ban thành phố mà tiếp tục đến thôn Thượng Thủy, đến xem tình hình xưởng đan bện thủ công.

Người thành lập xưởng tên là Trương Thu, chị ấy đã gả đến đây vào năm ngoái, có chồng là quân nhân, vừa khéo người chồng cũng đang làm việc trong trụ sở của Tam Bộ.

Tạm thời chị ấy không vào quân theo chồng của mình, mà vẫn ở lại làm người đi tiên phong, dẫn dắt người trong thôn làm giàu.

Xưởng đan này không tính là quá lớn, tất cả mọi người cộng lại cũng chỉ mười mấy người, họ không những đan nón rơm mà còn làm ra một số món hàng mỹ nghệ nho nhỏ đặc biệt.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 335


Khương Tuệ Ninh gặp được Trương Thu, cô phát hiện chị ấy có rất nhiều ý tưởng. Hiện tại nhóm của họ có Trần Đóa Đóa, lại có thêm Trương Thu, công việc đúng là đã dễ dàng hơn rất nhiều.

Chẳng qua xưởng đan thủ công nho nhỏ này không thể nào giải quyết hết công việc làm cho số đông những phụ nữ trong thôn.

Trước kia cô đại khái đã biết qua đặc thù của thời đại này, có rất nhiều đội sản xuất kết hợp lại xây dựng xưởng nhỏ, đi đầu trong việc muốn làm giàu.

Nhưng vì hiện nay mới vừa bước ra khỏi mười năm hỗn loạn, tư tưởng của mọi người vẫn còn bó hẹp, không dám nghĩ quá nhiều.

Thật ra hai mảng việc nuôi trồng tập thể và nung gạch ở tương lai có thể tồn tại rất lâu, có thể giải quyết được rất nhiều về vấn đề việc làm cho nhiều phụ nữ.

Khương Tuệ Ninh vừa mới nhắc đến Trương thu đã vô cùng tán thành, nhưng hiện tại Khương Tuệ Ninh cũng chỉ làm việc ở liên hiệp phụ nữ, muốn lấy được tài trợ vẫn phải chờ tầng tầng lớp lớp phê duyệt.

Thật ra liên hiệp phụ nữ của thành phố lấy được tài trợ cũng rất chậm chạp, mà thời đại này vốn cũng không phải giàu có.

Khương Tuệ Ninh phải đi đường tắt trong Tam Bộ, dù có thể nhanh chóng cầm được trợ cấp hơn nhưng cầm tiền rồi cô chắc chắn phải làm ra chút chuyện thực tế.

Nếu trong tay cô đã có tiền, Trương Thu sẽ yên tâm và sẵn sàng bắt đầu.

Mà hiện tại có mấy công xã bên cạnh liên hợp, các đồng chí nữ ở đó cực kỳ nhiệt tình, hăng hái, có lẽ là vì cô đã giải thích đúng chỗ, cũng có thể vì nửa năm vừa qua Trương Thu dẫn theo một số người đã có thay đổi lớn khiến họ tin tưởng.

Khương Tuệ Ninh đề nghị trước tiên nên mở lớp xóa nạn mù chữ và dạy kỹ thuật cho những người ở trại chăn nuôi và lò gạch.

Nếu không biết chữ, sau này làm việc chắc chắn sẽ vất vả khó khăn hơn rất nhiều. Họ chọn ra người từng đọc sách kỹ thuật, còn chọn ra thêm mấy người có bằng cấp ba để giảng dạy cho mọi người, còn huấn luyện kế toán và quản lý.

Huấn luyện và làm việc đều đồng thời diễn ra, đến cuối tháng mười một thì có vẻ như căn bản đều đã hoàn thành.

Trong thời gian này Quý Tử Thư và mẹ chồng đều thay cô chăm sóc hai đứa bé, còn đưa chúng đến chỗ cô. Cô được bố trí cho phòng ở làm bằng gỗ, trụ sở ở đó cũng không lớn lắm, chỉ có chưa đến một trăm người.

Thư ký mới của Quý Thần Nham đã sắp xếp việc này, chỗ ở của cô chỉ cách thôn Thượng Thủy khoảng hai mươi phút.

Mỗi ngày đều là Quý Tử Thư phụ trách đưa đón cô.

Trần Đóa Đóa tạm thời ở chung chỗ với họ.

Mỗi ngày về nhà, việc vui vẻ nhất chính là ôm hai đứa bé, trẻ con ba tháng bắt đầu biết trao đổi với người khác, mỗi ngày đều “a a i i” cực kỳ hoạt bát, đáng yêu lại thích cười.

Chúng cũng bắt đầu biết phân biệt các loại bài hát thiếu nhi. Mẹ của Khương Tuệ Ninh ở thời đại sau này là giáo viên mầm non, vì nuôi dạy con cái bà ấy mời từ chức công việc của mình, sau này khi con cái của bà ấy đã lớn, bà ấy lại quay lại công việc cũ, lập một nhà trẻ. Từ nhỏ Khương Tuệ Ninh đã mưa dầm thấm đất, quả thực cô có cả một kho nhạc thiếu nhi của Trung Hoa.

Mỗi ngày về nhà, cô đều ôm hai đứa bé hát các bài hát thiếu nhi, ngoài ra còn dạy mẹ chồng và Quý Tử Thư hát theo.

Quý Tử Thư không học, nhưng mẹ chồng cô lại vô cùng ưa thích.

Trong nhà mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng hát, tiếng cười reo lên không ngừng. Quả nhiên bất kỳ nơi nào có trẻ con, nơi đó sẽ có tiếng cười.

Thời tiết dần lạnh hơn, Nghiêm Bội Lan nhìn thấy mỗi ngày Khương Tuệ Ninh đều đi sớm về trễ nên rất đau lòng, tối đến bà thường tự tay chuẩn bị nước nóng cho cô ngâm chân.

Lúc Khương Tuệ Ninh ngâm chân, Nghiêm Bội Lan thường ngồi bên cạnh trò chuyện với cô: “Ninh Ninh, con đâu cần liều mạng như vậy.”

“Mẹ, con không liều đâu ạ, đây đều là công việc của con.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 336


Nghiêm Bội Lan biết, nhìn bề ngoài người con dâu này của bà rất đáng yêu nhưng thật ra tính tình lại rất cứng đầu, làm bất cứ chuyện gì cũng phải làm đến nơi đến chốn mà còn phải hoàn hảo mới thấy hài lòng.”Dù đó là công việc nhưng con vẫn phải chú ý đến sức khỏe của mình.”

“Mẹ, con vẫn chú ý đến ạ. Mẹ yên tâm đi! Thật ra con vẫn rất khỏe mạnh.”

Nghiêm Bội Lan rất muốn nói với cô, thật ra cô không cần quá cố gắng, nhà họ vẫn có thể nuôi nổi con dâu và các cháu gái. Nhưng ngẫm nghĩ lại thì Khương Tuệ Ninh cũng đâu phải muốn kiếm tiền, cô cố gắng như vậy chỉ vì muốn thực hiện lý tưởng của mình. Thời gian qua ở gần, bà ấy quan sát phát hiện con dâu này của bà ấy có chấp niệm rất lớn với việc giúp đỡ nữ giới.

Đặc biệt là thời gian trước đây, công xã phát hiện có người đàn ông đánh vợ của mình, thế nhưng con dâu của bà ấy còn kích động hơn người trong cuộc.

Cũng may người bị đánh này đã quá chán ghét cuộc sống thế này nên dưới sự giúp đỡ của Ninh Ninh, người này đã không do dự mà quyết định ly hôn, sau đó cũng nhận lời đến làm việc cho trại chăn nuôi.

Hai ngày trước bà ấy còn cố ý hỏi thăm đến tình hình của người này mới biết được, cô gái này vô cùng cố gắng, dựa theo công điểm tính ra thì có thể thấy sức lao động của cô ấy còn vượt qua cả đàn ông, không có người đàn ông kia liên lụy mình, cô ấy ngược lại còn sống tốt hơn.

Nghiêm Bội Lan cũng là phụ nữ nên đương nhiên bà ấy rất ủng hộ. Nhưng nhìn thấy con dâu mệt mỏi như vậy nên bà cảm thấy đau lòng.

“Con tự mình chú ý nhiều một chút! Dạo này trời tối rất nhanh, con cũng đừng bận việc đến quá muộn. Tuy mỗi ngày đều có Tử Thư đến đón nhưng môi trường quanh đây phức tạp, với người trong thôn này mà nói con vẫn là người từ xứ khác, phải chú ý sự an toàn của mình!” Việc cô giúp đỡ và ủng hộ phụ nữ hiển nhiên sẽ chọc đến người người vốn không có phẩm chất tốt, loại người cặn bã thì có chuyện gì mà không dám làm.

“Mẹ, mẹ yên tâm, con biết ạ. Trụ sở ở gần như vậy nên rất an toàn ạ.” Mà cô cũng chỉ cần để việc này vào quỹ đạo là có thể quay về Đông Thành, cũng không ở lại chỗ này lâu hơn nữa.

Khương Tuệ Ninh đúng là vẫn an toàn, nhưng không nghĩ đến lô gạch đầu tiên của lò gạch lại xảy ra vấn đề.

Sáng sớm, Khương Tuệ Ninh còn chưa ra ngoài thì Trương Thu đã đạp xe máy đến trụ sở. Nhưng vì chị ấy không có giấy qua cửa nên không được vào, chỉ có thể vừa sốt ruột vừa khóc bên ngoài.

Nhờ có Quý Tử Thư phát hiện nên mới nhanh chóng chạy về báo với cô.

Trương Thu vừa nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đi ra thì nhịn không được khóc lớn lên, nói: “Cán sự Khương, nhà máy xảy ra chuyện rồi.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 337


“Sao thế? Cô cứ từ từ mà nói.” Khương Tuệ Ninh ra hiệu bảo người đang đứng gác cửa để Trương Thu đi vào, sau đó dẫn cô ấy vào trong phòng.

Rót cho cô ấy cốc nước, thấy cô ấy sáng sớm đã vội vàng đạp xe đến đây, có lẽ còn chưa kịp ăn sáng, môi đều khô hết cả rồi.

Trần Đóa Đóa nhìn thấy mu bàn tay của cô có vết xước, vội vàng chạy đi lấy hòm thuốc ra để khử trùng qua cho cô ấy.

Sau khi Trương Thu uống nước xong, lúc này cô ấy mới bình tĩnh hơn một chút, nhưng nói chuyện vẫn có chút lắp bắp: “Cán bộ Khương, sáng sớm hôm nay lúc các công nhân đi làm, họ phát hiện ra đống gạch đang phơi khô bị đổ, bên dưới còn đè lên một người.”

Bây giờ Trương Thu đang là giám đốc ủy quyền của nhà máy gạch, chịu trách nhiệm về mọi công việc của nhà máy gạch đỏ.

Còn Khương Tuệ Ninh thì chịu trách nhiệm giúp cô ấy liên hệ với những nơi yêu cầu gạch, thời gian này, vẫn có rất nhiều nơi vẫn sử dụng gạch đất nung để xây nhà, nhưng mà những ngôi nhà trong thành phố hoặc là thị trấn đều lựa chọn xây gạch đỏ.

Hầu hết những nơi mà Trương Thu có thể liên hệ được đều không có nhu cầu đặt mua số lượng lớn, cho nên cần Khương Tuệ Ninh làm người trung gian trước, cô ấy tạm thời xử lý việc trong nhà máy.

Lại không ngờ được lô gạch đầu tiên mới xuất xưởng xong thi trong nhà máy lại xảy ra chuyện như vậy.

“Người đó sao rồi?” Khương Tuệ Ninh lại bình tĩnh hơn cô ấy nhiều.

Nhà máy gạch của họ vẫn chưa có hệ thống làm việc hai ca, bởi vì nhu cầu cung cấp bây giờ cũng không lớn lắm, buổi tối khi tan làm cũng sẽ khóa cửa.

Theo lý thuyết thì không có khả năng sẽ xuất hiện người ngoài, mà người xuất hiện trong đó chắc chắn không thể là người nhà máy.

Nhưng mà cho dù người đó là như thế nào vào được bên trong nhà máy, thì nếu trong nhà máy xuất hiện tai nạn như này thì vẫn nên đi giải quyết trước đã.

“Đã đưa cô ấy đến trạm y tế ở thị trấn.”

“Chúng ta đến trạm y tế nhìn xem tình huống đã.”

Khương Tuệ Ninh biết đi xe đạp, nhưng đường ở quê cũng không dễ đi, có nhiều con đường còn rất hẹp, cuối cùng vẫn để cho Trương Thu đèo cô, Quý Tử Thư cũng đạp xe đạp đi theo sau.

Trần Đóa Đóa và Nghiêm Bội Lan ở nhà chăm sóc hai đứa trẻ.

Bà người vừa đến trạm ý tế của thị trấn thì nghe được tiếng khóc la hét, các bác sĩ đều không thể ngăn được, bên cạnh còn đứng hai đồng chí công an.

Cô tạm thời không có ý định đi vào, đứng ở bên ngoài mơ hồ nghe được bác sĩ nói cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là bị thương nhẹ ở chân.

Chuyện này có chút thú vị, gạch xếp chồng lên cao ngang đầu người, người lại không có chuyện gì, chỉ bị thương chân, xem ra chuyện này còn cần phải kiểm chứng.

“Trương Thu, cô báo công an à?”

“Không phải, là do người nhà của người bị thương báo.”

“Tất cả những người này đều là người nhà của người bị thương?”

Khương Tuệ Ninh cũng không quen biết nhóm người đang đứng bên trong đó, cho nên đã kéo Trương Thu sang một góc.

Trương Thu lại rất quen với mấy người này, đứng ở trong góc giới thiệu tình hình bên trong cho Khương Tuệ Ninh biết: “Bà cụ đang khóc to nhất kia chính là bà Ngô, người của xã bên cạnh, mọi người đều gọi bà ta là bà cụ Ngô, bà ta nổi tiếng hay ăn vạ, khóc lóc gây rối.”

“Người bị thương là em gái của bà ta, trên đầu hình như từng bị thương, trí nhớ không được tốt lắm, cũng không thích nói chuyện, nếu nói cũng là những câu mà mọi người nghe không hiểu, bà ấy được nhận đến đây vào hơn mười năm trước, ngày bình thường chỉ biết làm việc, không nói năng gì, mọi người đều bảo bà ấy là kẻ ngốc.”

“Là bị ngốc hay là bị điên?”

“Không bị điên, ngày thường bà ấy đều ăn mặc rất sạch sẽ, làm việc cũng vô cùng chăm chỉ, chỉ là hay thích nói lung tung một mình, bình thường cũng không giao lưu gì với mọi người, người khác mắng bà ấy, bà ấy cũng không thèm để ý.”

“Bà ấy cũng làm việc trong nhà máy sao?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 338


“Đúng vậy, lần này người trong đại đội của bọn họ đến nói, hoàn cảnh của nhà bọn họ không được tốt lắm, trong nhà nhiều miệng ăn, để cho bà ấy đến nhà máy kiếm thêm thu nhập.”

“Tôi đã sắp xếp công việc cho bà ấy, bà ấy làm việc rất gọn gàng, cán bộ Khương, lần đầu tiên huấn luyện, cô còn từng khen bà ấy, nói trí nhớ của bà ấy rất tốt, có kinh nghiệm xử lý công việc.”

Sau khi nghe Trương Thu nhắc nhở, trong đầu Khương Tuệ Ninh mơ hồ nhớ đến một bóng người, nhưng mà trong quá trình huấn luyện đã mời một giáo viên đến để chuyên môn dạy cho họ, cô cũng không ở đó quá lâu, nhưng cũng cơ bản nhìn thoáng qua mọi người, cũng không nhìn ra được bà ấy là kẻ ngốc, chỉ là không hay nói chuyện với mọi người thôi, chỉ ngồi đó lầm bầm một mình.

“Hôm qua sau khi tan làm, bà ấy không đi về sao?”

“Đã đi về rồi, tôi đã bảo người kiểm tra từng ngóc ngách một trong nhà máy xong mới khóa cửa, hơn nữa, mặc dù bà ấy đi về muộn, nhưng lúc bà ấy đi về tôi còn tự mình nhìn bà ấy rời đi.”

“Còn có ai khác nhìn thấy không?”

Trương Thu lắc đầu nói: “Lúc đó cũng muộn lắm rồi, hai công nhân trộn đất duy nhất cũng đi vào trong cất dụng cụ chuẩn bị tan làm.”

Cho nên cô ấy mới cảm thấy lo lắng như vậy, chuyện này quả thực khó mà nói rõ được.

Đã đi rồi, kết quả ban đêm lại bị thương ở trong nhà máy.

Chuyện này bảo không có vấn đề ai mà tin được chứ.

“Sao người đàn ông đánh vợ kia cũng ở chỗ này?” Khoảng thời gian trước, khi Khương Tuệ Ninh vừa xuống nông thôn đã xử lý một vụ bạo hành gia đình.

Người phụ nữ bị đánh bây giờ đã ly hôn, cũng đang làm việc trong nhà máy gạch, còn người đàn ông lúc đó đã bị công an dẫn đi dạy dỗ một trận, sau đó bị bắt giam một ngày mới được thả ra, ban đầu anh ta định đến để gây sự nhưng bị Quý Tử Thư dọa cho một trận, thuộc loại người thích bắt nạt kẻ yếu cho nên cũng không dám xuất hiện nữa.

“Anh ta là con nuôi của bà lão Ngô.”

Là họ hàng sao, những người còn lại cũng hiểu biết qua một chút, đều là những người khó nhằn trong xã, ngày bình thường luôn không hòa đồng với người xung quanh.

Theo như những gì mà Trương Thu đã kể thì trong số những nhà này không có ai làm việc ở trang trại nuôi gà và lò gạch, hoặc là do bọn họ không muốn đi làm, hoặc là do không muốn làm chỉ muốn nhận những công việc nhẹ nhàng lương cao.

Khương Tuệ Ninh đã hiểu biết qua về chuyện này, những người này chính là cố tình đến để gây sự.

Còn đẩy ra một người không có khả năng nói chuyện để gây sự.

Nhưng cô có thể nói sao đây, người đó đúng là bị thương ở trong nhà máy, lại còn là kẻ ngốc mà mọi người đều công nhận.

Hơn nữa người thân của người bị thương còn báo công an trước.

Vừa rồi Trương Thu nói rằng cô ấy đã khóa cửa nhà máy rồi, cũng kiểm tra trong nhà máy không có ai.

Kết quả sáng sớm mở cửa ra, đống gạch đang phơi khô bị đổ, phía dưới còn đè lên một người.

Chuyện này rõ ràng là có người đang muốn moi tiền, nhân tiện tố cáo nhà máy của họ áp bức những người có đầu óc không tốt.

Nói chung trong xã hội tập thể đều là cứ nhịn rồi mọi chuyện sẽ qua, dù sao thì vết thương cũng không nặng, chỉ cần bồi thường một chút tiền thì giải quyết xong hết rồi, dù sao thì Trương Thu vẫn còn trẻ, cô ấy nói là đã kiểm tra nhà máy không có người, thì những người tin lời cô ấy cũng không nhiều, ai có thể làm chứng cho việc cô ấy không có lúc bất cẩn chứ, cho nên cả sáng nay Trương Thu đều vô cùng lo lắng, vốn dĩ nói cũng không ai tin, mà tiền để xây dựng nhà máy là do Khương Tuệ Ninh giúp đỡ phê chuẩn cho họ.

Nếu như mà máy còn chưa kiếm được tiền đã bị mất tiền thì người làm giám đốc phụ trách như cô ấy chắc chắc không thoải mái, hơn nữa cô ấy cũng biết sau khi Khương Tuệ Ninh hoàn thành công việc của mình thì sẽ rời đi.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 339


Nếu như cô không thể giải quyết ổn thỏa chuyện này thì sẽ khiến Khương Tuệ Ninh nản lòng, dù sao thì cô ấy cũng chân thành đến đây để giúp những người phụ nữ gặp khó khăn trong cuộc sống, cần được hỗ trợ quyết các vấn đề khó khăn trong cuộc sống và công việc.

Nếu như vô duyên vô cớ bị người lừa gạt tống tiền, cảm giác này sẽ khiến người phải bồi thường như bị một con cóc ghẻ bò lên trên chân mặc dù không bị cắn nhưng sẽ cảm thấy rất ghê tởm.

Chuyện này cũng sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến hình ảnh của thôn Thượng Thủy, sau này mọi công việc đều cần dựa vào Khương Tuệ Ninh xúc tiến, nhỡ đâu cô từ bỏ dự án bên này, đi chỗ khác thì chuyện này cũng không gây ảnh hưởng quá lớn đối với Khương Tuệ Ninh.

Sự lo lắng của Trương Thu vô cùng thực tế, với tư cách là người đại diện của thôn, nếu như cô ấy không làm tốt chuyện này thì sẽ cảm thấy khó ăn nói với mọi người trong thôn.

Khương Tuệ Ninh lại không nghĩ quá nhiều, dù sao khi làm chuyện gì thì cũng sẽ luôn có một vài tên lưu mang cố ý nhắm vào họ, tính cách của cô là sẽ không nuông chiều tật xấu này của bọn họ, nếu như lần này không thể giải quyết những người này thì sau này cũng sẽ xuất hiện rất nhiều những trường hợp tương tự như vậy.

Cho nên cô cũng không nghe theo ý kiến của nhóm tập thể là cứ đưa tiền cho xong chuyện, cô không chỉ sẽ không bồi thường tiền mà còn khiến những người gây rối đó phải bồi thường.

Lô gạch mà các cô sản xuất cũng khá nhiều, hầu hết đều đã bị hủy, đây đều là thành quả lao động của mọi người trong nhà máy, không có lý do vô cớ bị phá hoại như vậy.

Vốn dĩ cô cũng đang định báo công an, không ngờ được người nhà đó lại báo trước, rất đúng lúc, cô không tin chuyện này có thể trắng đen không rõ ràng.

Lúc hai người đến đây thì cảm xúc của người nhà người bị thương đều vô cùng kích động, nếu như không phải có công an ở đây thì có lẽ bọn họ đã xông lên ăn tươi nuốt sống ba người họ rồi.

Trước tiên ba người giới thiệu bản thân với công an, công an cũng không phải người không nói lý lẽ, không nắm bắt rõ tình hình đã muốn bắt người, hơn nữa trong số ba người, có một người là cán bộ thường trú trong thôn, một người là đại biểu của thôn, kiêm giám đốc nhà máy.

“Xin chào đồng chí công an, chúng tôi có thể nhìn xem tình hình của người bệnh trước không?”

“Được.” Sau khi được cho phép, ba người họ liền đi vào trong phòng bệnh.

Em gái của bà lão Ngô đang lẳng lặng nằm im trên giường, mặc dù bà ấy bị người ta gọi là kẻ ngốc, nhưng tóc tai được chải chuốt vô cùng tỉ mỉ, quần áo cũng vô cùng sạch sẽ chỉnh tề, không hề có một chút dấu hiệu giống như bị ngốc tý nào.

Có công an canh gác ở bên ngoài cho nên không ai dám có hành động quá đáng nào, Khương Tuệ Ninh nhỏ giọng hỏi: “Người này nhìn như thế nào cũng trông không giống kẻ ngốc mà?”

Trương Thu lắc đầu nói: “Lúc đó tôi cũng đã nghĩ như vậy, nhưng mà bà ấy cũng không nói chuyện với mọi người, người nhà bà ấy đều nói bà ấy là kẻ ngốc cho nên lâu dần, mọi người cũng đều cho rằng bà ấy bị ngốc thật.”

Khương Tuệ Ninh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cô đột nhiên phát hiện trên cổ của bà ấy có đeo một thứ gì đó, cô dùng tay nhấc lên xem.

Vậy mà lại là miếng gỗ khắc hình La Hán.

Miếng khắc gỗ đó dường như từng bị hư hại nghiêm trọng.

Thứ này vừa nhìn qua cũng biết có niên đại rất lâu rồi, trước đây những nhà có thể có được loại đồ vật này đều là những gia tộc giàu có.

Nhưng cô nghe Trương Thu kể rằng các thế hệ trước của nhà bà lão họ Ngô này đều là người nghèo, nếu như người phụ nữ này là em gái của bà ta thì tất nhiên sẽ không thể sở hữu một món đồ đáng giá như vậy được.
 
Back
Top Bottom