Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 450


Quý Tử Thư nhìn cô một cái, dấu vết khóc còn chưa lau sạch, cậu ấy đang định bế em gái về phòng, nghe vậy thì nói nhỏ: “Lúc cố tỏ ra mạnh mẽ thì nhớ lau sạch vết nước mắt trên mặt đi nhé.”

Khương Tuệ Ninh nghe thấy vậy thì vẻ mặt lập tức bối rối, vội vàng giơ tay lên lau mặt, nhưng mà chẳng thấy gì cả.

Cô đột nhiên ý thức được có lẽ Quý Tử Thư đã lừa mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía cậu ấy, quả nhiên thấy được ý cười nhà nhạt trong mắt của cậu ấy.

Thật là…

Thôi, cô lớn rồi không so đo với cậu ấy làm gì.

Sau đó, Quý Tử Thư thật sự mang đèn pin đến cho cô, cậu ấy đứng ở trước cửa đưa đèn pin cho cô, nói: “Hai đứa nhóc đã ngủ rồi.”

“Quý Tử Thư.” Khương tuệ Ninh gọi cậu ấy.

“Sao thế?”

Cô muốn hỏi cậu ấy có cách nào để liên lạc được với bố cậu không, rõ ràng Quý Thần Nham đã hứa sẽ viết thư cho cô cuối cùng cũng không viết, ngay cả điện thoại cũng không gọi về một cuộc nào.

Hơn nữa hôm nay cô cũng không phải khóc vì bị sét đánh, cô nhớ bây giờ đã là cuối tháng 10, lẽ ra lúc này không nên có sấm sét mới đúng, ở đời sau từng lưu truyền một câu nói, tháng 10 có sấm sét, Diêm Vương lại bận rộn.

Cô cũng không phải người mê tín, nhưng trong giây phút đó cô đột nhiên nhớ đến Quý Thần Nham, nỗi sợ hãi bất lực liền ập đến trong lòng.

“Cậu sẽ không cười tôi chứ?” Cô cuối cùng cũng không hỏi ra câu đó, lúc này chắc cậu ấy cũng không biết được tình hình của bố mình.

Quý Tử Thư không nhịn được bật cười thành tiếng, nói: “Sao tôi lại cười cô chứ? Cô đừng nghĩ lung tung, nhanh đi ngủ đi.”

Khương Tuệ Ninh cầm lấy đèn pin xong, chuẩn bị đóng cửa lại.

“Đợi đã…” Quý Tử Thư đột nhiên giữ cửa lại.

Khương Tuệ Ninh nhìn cậu ấy, đợi cậu ấy lên tiếng.

“Cô cứ yên tâm ở nhà đợi đi, bố tôi chưa bao giờ thất hứa cả, lúc tôi còn bé cũng rất sợ ông ấy ra chiến trường, nhưng ông ấy đã nói sẽ không bỏ rơi tôi, cho nên ông ấy thực sự chưa bao giờ bỏ tôi lại.”

Khương Tuệ Ninh đột nhiên cảm thấy bản thân cô dường như chẳng có bí mật gì trước mặt hai bố con Quý Thần Nham và Quý Tử Thư cả, hai người họ dường như có thể đoán ra được những điều mà cô chưa kịp nói ra.

Cô cũng không nói gì, chỉ ‘à’ một tiếng rồi đóng cửa lại.

Ở một trạm dừng chân cách xa ngàn dặm, hôm nay cũng có một cơn bão dữ dội đang diễn ra.

Máy thu tín hiệu của trạm dừng chân phát ra những âm thanh ‘tít, tít’, Quý Thần Nham ngồi trước bản đồ tác chiến, im lặng không nói lời nào.

Nhân viên thông tin cố gắng thử thêm mấy lần, cuối cùng đứng dậy báo cáo: “Thủ trưởng, tín hiệu rừng rậm đã bị gián đoạn.”

Tham mưu tác chiến tên Tô Kê, là người vừa trở về từ phía tây bắc, tham mưu lần này là Quý Thần Nham, sau khi nghe xong báo cáo từ nhân viên thông tin, anh vẫy tay để anh ta tiếp tục tìm kiếm nguồn tín hiệu.

Hai người không nói chuyện, cả hai đều cảm thấy tình huống hiện tại có lẽ không được tốt lắm, Quý Thần Nham cau mày suy nghĩ một lát, nói: “Anh ở lại chỉ huy, tôi sẽ dẫn theo đội đột kích tiến vào tiếp ứng cho bọn họ.”

Tô Kê lập tức ngăn cản, nói: “Lão Quý, cậu là chỉ huy…” Không thể đi được.

“Bởi vì tôi là chỉ huy, cho nên tôi mới đích thân đi, tham mưu Tô, anh nên biết rằng thông tin do người bên trong đưa ra chính chìa khóa chiến thắng của chúng ta.” Đây là quyết định đã được Quý Thần Nham cân nhắc một cách kỹ lưỡng từ tối hôm qua, lúc này không thể xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào được.

Anh ta còn muốn nói thêm gì đã bị Quý Thần Nham ngăn lại, lại dặn dò thêm lần nữa: “Anh phải bảo vệ tốt trận địa này, đợi chúng tôi quay lại.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 451


Quý Tử Thư có cảm giác gần đây cảm xúc của Khương Tuệ Ninh không được tốt lắm, cậu biết cô lo lắng cho cha mình. Từ khi cha cậu rời đi vẫn không có tin tức gì, giống như bị ngăn cách, rất ít khi có chuyện thế này, nhưng cậu vẫn tin tưởng vào khả năng của cha mình.

Niềm tin cậu dành cho cha mình rất vững chắc, nếu ngay cả cha của cậu cũng lâm vào nguy hiểm thì hiện tại sẽ không thể sóng yên biển lặng như thế này.

Sự sùng bái của con trai dành cho cha mình luôn là điểm mấu chốt, cũng giống như loại cảm giác Điềm Điềm dành cho cha mình, cô bé cảm thấy cha mình chính là người lợi hại nhất. Dù sao Quý Tử Thư cũng đã trưởng thành, cậu không suy nghĩ quá ngây thơ nhưng vẫn cảm thấy cha của mình không gì là không làm được, dù sao đó cũng là chiến trường của cha.

“Hôm nay, tôi muốn dẫn các em gái đến nông trường thăm mấy chú cừu con các em đã nuôi. Dì có muốn đi chung không?” Hai ngày trước đã nghênh đón tuyết đầu mùa, hôm nay thời tiết lại vô cùng tốt. Đã lâu rồi bầu trời mới trở lại trời xanh mây trắng thế này.”

“Mẹ, chúng ta cùng nhau đi thăm cừu nhỏ đi!” Điềm Điềm ôm cánh tay của mẹ, cô bé chớp mắt nhìn mẹ mình.

“Còn có heo nhỏ nữa.” Đường Đường bổ sung.

Mấy đứa bé rất yêu thích các loài động vật, còn mong muốn được đưa chúng về nhà mình nuôi.

Khương Tuệ Ninh cũng cảm thấy gần đây tinh thần mình không tốt, cô quyết định bản thân không nên tiếp tục như vậy nữa, cô dứt khoát gật đầu: “Được rồi, chúng ta đi thăm cừu nhỏ vậy!”

Hôm nay là chủ nhật, cũng là ngày nghỉ, trên đường đi có không ít người, lúc đi ngang qua cửa công viên, họ nhìn thấy đã có một hàng dài người đang xếp hàng. Bởi vì hàng xe đạp thật sự quá dài, xe của nhà họ đã bị chặn đường trong chốc lát.

“Dì còn nhớ công viên ở Đông Thành dì từng dẫn tôi đi không?” Quý Tử Thư nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cậu nhớ đến thời gian mình và Khương Tuệ Ninh cùng đi công viên chơi.

Khương Tuệ Ninh nhíu mày: “Đương nhiên còn nhớ. Lúc đó cậu khó chịu biết bao, rõ ràng muốn chơi nhưng lại giả vờ không muốn.” Lời qua tiếng lại một chút khiến cô hăng hái hơn: “Trước kia cậu rất thích giả vờ im lặng.”

Quý Tử Thư không đồng ý: “Không phải giả vờ mà tính cách của tôi vốn dĩ chính là như thế.”

“Tính cách cậu như thế?” Khương Tuệ Ninh không tin.

“Trước khi dì đến chính là như thế.”

Khương Tuệ Ninh cảm thấy buồn cười: “Vì sao tôi đến cậu lại thay đổi?”

“Có thể vì nhìn thấy dì ngốc nên tôi tìm được cảm giác tồn tại trong nhà.” Thật sự Quý Tử Thư có cảm giác như thế này. Trước đây cậu không cảm giác được sự tồn tại của chính mình trong ngôi nhà, đột nhiên nhìn thấy người giống mình, cậu lại sinh ra cảm giác muốn giúp đỡ cho người đó.

Khương Tuệ Ninh liếc cậu. Cô biết ngay người này đã nghẹn hết nửa ngày chắc chắn sẽ không có nửa câu dễ nghe với mình.

“Tôi ngốc thì cậu phải càng hiểu chuyện hơn mới đúng, vì sao cậu lại khó chịu?”

Quý Tử Thư: “… Mối quan hệ lúc ấy của chúng ta không thân lắm, tôi lại không quen với dì, mà sự nhiệt tình lúc đó của dì dành cho tôi hơi dọa người.”

“Có sao?” Hiện tại Khương Tuệ Ninh cũng không nhớ nổi bản thân mình lúc đó đã nhiệt tình với Quý Tử Thư đến mức nào.

“Có chứ! Nếu không phải do tuổi tác của chúng ta không kém nhau bao nhiêu thì đúng là tôi đã nghi ngờ dì là mẹ tôi.

“Ha ha…” Khương Tuệ Ninh nhịn không được gượng cười hai tiếng. Lúc đó cô còn cảm thấy mình thể hiện không được rõ ràng, thì ra Quý Tử Thư mười lăm tuổi cũng đã nhìn ra. Thật sự uổng công cô ở thời đại sau này đã học hành nhiều như vậy.

Quý Tử Thư tiếp tục nói: “Lúc ấy tôi còn cho rằng dì muốn nịnh nọt cha tôi nên mới đối xử tốt với tôi.

Nói đến chuyện này, Khương Tuệ Ninh không khỏi nghĩ đến mấy đề tài thường thấy giữa mẹ kế và con riêng: “Lúc đó cậu có ghét tôi không?” Có lẽ cậu cũng nghĩ đến người này đến đây muốn chia sẻ người cha của mình, nói không chừng còn muốn cướp đoạt tài sản, nhìn thế nào cũng cảm thấy không được thoải mái.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 452


Quý Tử Thư lắc đầu: “Không. Tôi chán ghét dì làm gì?” Lúc đó cậu gần như đã chắc chắn mình không phải con ruột của cha mình, không có Khương Tuệ Ninh cũng sẽ có người khác sẽ gả cho cha của cậu. Trong đại viện cũng có không ít các bạn học có mẹ kế.

Trước kia các bạn tụ tập với nhau cũng thích thảo luận xem mẹ kế nhà nào đó thế nào. Đã nghe qua rất nhiều trường hợp nên cậu có cảm giác có thể qua lại tốt với mẹ kế cũng không nhiều người lắm. Nhưng Khương Tuệ Ninh lạ rất thoải mái, ngoại trừ việc cô thể hiện rất quen thuộc với cậu, thì cô là người suy nghĩ rất đơn giản và qua lại rất dễ chịu.

Chỉ là thời gian dần trôi, cậu dần phát hiện một vấn đề, tuy cô ngốc nhưng dường như cô cũng không thật sự muốn ở lại ngôi nhà, cậu có một loại cảm giác cô sẽ chạy thoát bất cứ lúc nào.

Cậu thật sự đã lớn lên trong hoàn cảnh thiếu thốn tình cảm, rất tham lam muốn có được cảm giác gia đình, lúc đó đã vất vả lắm mới có một người mẹ kế đến nhà mình nên cậu rất sợ cô sẽ bỏ đi.

Nhưng sau đó cậu lại phát hiện cô rất thích tiền, vừa khéo cậu lại chưa bao giờ thiếu thứ này, vì vậy cậu đã bắt đầu nghĩ cách cho cô tiền.

Sau này cậu cảm thấy dường như cô cũng không tham tiền như vậy, vì lần nào cô mua đồ cho mình và người nhà đều không hề nương tay.

Nhưng với cậu thì cô thường bòn rút, lục soát.

Ngay từ đầu Quý Tử Thư cảm thấy mình chỉ cho rằng cô muốn làm cho trong nhà náo nhiệt hơn, cô chính là con át chủ bài khiến cha chịu trở về nhà.

Nhưng người với người qua lại với nhau thì chân tình lại càng quan trọng hơn.

Đặc biệt là người như Khương Tuệ Ninh, đối với người cô quan tâm cô sẽ không giả vờ, mà cậu cũng rất thật lòng tiếp nhận người mẹ kế trẻ tuổi lại xinh đẹp này.

Cho nên mặc kệ cô có mục đích ngay từ đầu hay không thì cậu cũng chưa từng ghét cô.

Cho đến bây giờ Quý Tử Thư không hề ghét cô, cô có thể cảm nhận được. Cho nên cô rất tò mò vì sao trong nguyên tác Quý Tử Thư lại không có phản ứng với người mẹ kế. Nói ra thì cậu là người có tính cách tốt nhất trong nhà, tuy chỉ có nửa năm sống chung trong một mái nhà, cô có thể nhìn ra được cậu không phải loại người không quan tâm đến người trong nhà.

Trừ phi người mẹ kế trong nguyên tác kia đã làm chuyện gì đó không thể tha thứ. Nhưng Khương Tuệ Ninh cũng không có cách nào để kiểm chứng chuyện này, dù sao cuộc sống của cô cũng đã thoát ly khỏi nội dung cốt truyện.

Cũng không biết bây giờ họ có thể đuổi kịp dấu vết cuộc sống mình đã từng trải qua hay không, hoặc nếu đuổi kịp người có thể trao đổi với mình, cô cũng có thể hỏi thử.

Chẳng qua Khương Tuệ Ninh cảm giác giống như mình đang có suy nghĩ rất hảo huyền… …

Lúc đến nông trường, hôm qua Quý Tử Thư đã liên lạc với bên này thông báo sẽ dẫn hai em gái của mình đến thăm cừu con.

Cừu con chỉ có một màu lông trắng tinh, lỗ tai dài, tính tình rất ngoan ngoãn.

Đừng nói là hai đứa bé thích mà đến Khương Tuệ Ninh cũng rất yêu thích chúng.

Mà con cừu con này rất dính người, cực kỳ thân thiện với con người, rất thích dụi đầu vào người khác.

Hai chú cừu non chơi đùa với hai chi em khiến cả hai chị em cười lên khanh khách không ngừng.

Đến buổi trưa, mọi người cũng ăn cơm ở đây, căn tin của nông trường bên này làm đồ ăn không tệ.

Có thể vì đi một chuyến khiến tâm trạng tốt hơn nên Khương Tuệ Ninh ăn được nhiều hơn.

Ăn cơm xong, Khương Tuệ Ninh mới nhớ đến bữa cơm lần trước Chương Trì nói đến chuyện phòng thương phẩm. Cô hỏi: “Lần trước cậu hỏi Chương Trì chuyện phòng thương phẩm thế nào rồi?”

“Tôi nghe được một số tin tức, có một số cải cách về quy chế nhà ở. Nhưng đây chỉ là nghe đồn nên tôi đã đi hỏi thử. Dì cảm thấy hứng thú với chuyện này sao?”

Khương Tuệ Ninh đúng là rất hứng thú với tin tức này nhưng đầu óc cô đoán không chừng chơi không được những thứ phức tạp. Mặc dù cô đã biết đến con đường phát triển trong tương lai nhưng cũng rất khó tạo nên một đế quốc kinh doanh lớn, cô vẫn chưa đủ tự tin với chính mình.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 453


Quý Tử Thư thấy cô lắc đầu thì cậu khẽ gật đầu, nói: “Dì có cảm thấy hứng thú thì cũng không dễ làm được, vì dì và các em đều nằm chung hộ khẩu với cha, mà với vị trí hiện tại của cha, dì sẽ không thể tham gia rất nhiều thứ.”

Khương Tuệ Ninh sửng sốt trong chốc lát, sau đó cô mới hỏi: “Cậu không nằm chung hộ khẩu với chúng tôi à?”

“Lúc tôi quay lại Bắc Kinh thì đã chuyển sang hộ khẩu với ông bà nội rồi.” Quý Tử Thư ngẫm nghĩ nói: “Có thể qua mấy năm nữa hộ khẩu của tôi sẽ phải dời khỏi đại viện.”

“Vì sao? Cậu muốn ra ngoài sống một mình?”

“Không phải, dời đi theo anh cả của cha.” Quý Tử Thư rất muốn nói dời đi theo cha ruột nhưng cho đến bây giờ họ cũng chưa từng sống chung với nhau một người nào nên hơi khó nói thành lời. Hơn nữa cậu lại rất tham lam, luyến tiếc tình cảm ở gia đình này.

Khương Tuệ Ninh nhìn cậu, cô biết cậu muốn đi theo cha ruột của mình nên cô cũng không buồn, vì vốn dĩ người khác mới là cha của cậu, chẳng qua cô cảm thấy không quen mà thôi.

“Đừng buồn! Chỉ là chuyển hộ khẩu mà thôi, tôi vẫn sẽ ở nhà, mà hình như ông già kia cũng không phải mong muốn tôi đến đó.” Quý Tử Thư nháy mắt với cô, lên tiếng an ủi. Nhớ đến lần trước, cậu đã đi thăm cha ruột của mình, hai người giống như không tìm được đề tài, cuối cùng vẫn là người đàn ông kia nói nếu bận rộn thì không cần đến thường xuyên. Hóa ra cậu đã đến quấy rầy sự yên tĩnh của người đó.

Khương Tuệ Ninh không nghĩ đến chuyện đó, cô hỏi: “Vậy cậu cũng không cần dời ra.”

Quý Tử Thư cười mà không giải thích. Cậu lựa chọn con đường không giống như cha mình, sau này với thân phận của cha sẽ rất dễ dàng xảy ra vấn đề. Giống như hiện tại, cha cậu vẫn đang liều mạng ở tiền tuyến, còn cậu thì ở đây hưởng thụ cuộc sống.

Tương lai họ lại ra sức phát triển lĩnh vực của riêng mình, mà việc cậu muốn làm rất dễ khiến sự cố gắng cả đời của cha mình đều nhiễm mùi tiền thế tục. Tuy cậu không dựa vào con đường tắt cha mình tạo ra nhưng người khác sẽ không cho rằng như thế.

Nếu đã như vậy không bằng cậu hãy tách ra sớm hơn, dù sao bất kể như thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật họ chính là người một nhà.

Khương Tuệ Ninh giống như cũng nghĩ đến phương diện này nên sau đó cô bắt đầu nói sang chuyện khác.

“Đúng rồi, gần đây lớp học của các cậu xin nghỉ phép rất nhiều đúng không?” Cô nhớ đến gần đây trong lớp mình có một phần ba số sinh viên xin nghỉ mà không biết có chuyện gì.

Quý Tử Thư gật đầu: “Có vài người. Dì hỏi cái này làm gì?”

“Không biết mọi người xin nghỉ làm gì?” Khương Tuệ Ninh cảm thấy rất tò mò.

“Xin nghỉ về làm việc, hiện tại rất nhiều nơi đang là mùa thu hoạch, họ muốn kiếm công điểm đấy mà.”

“A? Cậu biết?”

Quý Tử Thư nói: “Có cái gì mà tôi không biết. Rất nhiều người đều muốn về nhà giúp đỡ gia đình mình kiếm thêm công điểm, đặc biệt là những người đã kết hôn và có con, vì khi họ đi học thì trong nhà chỉ còn lại vợ con và người già nên chắc chắn phải quay về hỗ trợ.”

Khương Tuệ Ninh thở dài. Những trường hợp như vậy đúng là khó khăn nhất, có nhà có con cái nhưng vẫn phải bận việc học, nếu làm trễ nải việc học cũng không biết phải làm thế nào.

Quan trọng là sau khi tốt nghiệp cũng không biết sẽ được phân cho công việc gì.

Điểm tốt của thời đại này chính là sau khi tốt nghiệp sẽ được nhà nước phân bổ công việc cho, nhưng họ cũng không có quyền tự lựa chọn đơn vị làm việc, xí nghiệp nhà nước, nhân viên công vụ, thật sự vẫn phải dựa vào may mắn.

Nhưng nghĩ lại vẫn thấy tốt hơn ở thời đại sau này, học hành thi cử ở thời đại sau này không phải vất vả hơn sao? Thi cử giống như một cuộc chiến mà thiên quân vạn mã đi qua cầu độc mộc, trong chớp mắt cô cũng không biết có nên đồng tình hay không.

Ban đầu Quý Tử Thư muốn đưa Khương Tuệ Ninh ra ngoài giải sầu, tránh để cô ở nhà không làm gì lại lo lắng cho cha, kết quả chưa nói được mấy câu thì cô lại ngẩn người, cậu sợ cô lại nghĩ đến chuyện buồn rồi.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 454


Cậu muốn nói dẫn mẹ con cô đến nông trường dạo chơi thì thấy có một nhóm người đến nông trường, mà người đi đầu kia cũng chính là người đã lâu không gặp Thái Văn Thân.

Nói ra thì Quý Tử Thư phải gọi anh ta bằng một tiếng “dượng”, nhưng vì hai gia đình đã ở trong trạng thái cắt đứt quan hệ nên rất tự nhiên đã không có quan hệ gì với cậu.

Quý Tử Thư không để ý đến anh ta, cậu ôm em gái mình định rời đi nhưng lại bị Thái Văn Thân gọi lại: “Tử Thư.”

Sau khi anh ta gọi một tiếng thì tất cả những người đi cùng anh ta đều nhìn về phía bên này. Thái Văn Thân thấp giọng nói vài câu với họ, sau đó những người kia đều đi về phía nông trại, chỉ có một mình Thái Văn Thân chạy về phía mấy người Quý Tử Thư, anh ta hơi nóng lòng: “Tử Thư, cháu cũng ở đây à?”

“Chú đã nhìn thấy còn hỏi gì nữa?”

Quý Tử Thư nói câu này khiến anh ta nghẹn lại nhưng sau đó lại bắt đầu trêu đùa với hai chị em sinh đôi: “Đây là em gái của cậu à? Thật xinh đẹp.”

Bời vì là nhân vật râu ria, mà Quý Thần Nham cũng chưa từng giới thiệu Thái Văn Thân với Khương Tuệ Ninh nên cô cũng không muốn qua lại với người không quen biết, cô chuẩn bị đến ôm mấy đứa bé đi.

Thái Văn Thân quay đầu nhìn thấy Khương Tuệ Ninh thì sửng sốt. Hiện tại anh ta đã thoát khỏi chức vị quân vụ, cương vị hiện tại cũng chỉ là một xưởng trưởng của xưởng quốc doanh thông thường.

Lúc ở Đông Thành, vì chuyện liên quan đến Phùng Giai, khi đối mặt với Quý Thần Nham anh ta thật sự đã rất ăn năn, mấy năm nay anh ta vẫn luôn cho rằng chuyện giữa mình và Phùng Giai là nguyên nhân khiến anh cả Quý gia mất tích.

Sau khi Phùng Giai qua đời, anh ta đã mượn chuyện gián điệp làm lý do ly hôn với Phùng Du.

Ban đầu anh ta muốn an toàn sống cuộc đời của mình nhưng không ngờ Quý Thần Tây lại trở về, sau khi nghe ngóng được thì ra Quý Thần Tây không phải bị mất tích mà chính anh đã muốn bỏ đi.

Trong chớp mắt anh ta cảm thấy rất oan uổng thay cho Phùng Giai, làm nhiều việc như vậy lại không giữ được gì.

Thái Văn Thân biết bản thân mình đã rơi vào giáo sắc của Phùng Giai nhưng anh ta cũng không thoát ra được. Ban đầu ở Đông Thành anh ta đã quyết tâm để tất cả tan thành mây khói nhưng không ngờ trong lòng mình vẫn luôn có bóng dáng của Phùng Giai. Đặc biệt là khi anh ta đến thăm mộ cô ta, mộ của cô ta lẻ loi, trơ trọi, con trai của cô ta chưa từng đến thăm mộ mà Quý Thần Tây sẽ càng không đi thăm cô ta.

Anh ta cảm thấy đây hết thảy đều là Quý gia ban tặng, dù sao cô ta cũng đã sinh một đứa con trai cho Quý gia, nhưng làm sao lại bị xem đã phạm vào mười tội nặng nhất như vậy?

Hơn nữa, lần đó giữa muôn trùng nguy hiểm, nếu không có tin tức tình báo của cô ta Quý Thần Nham làm sao có thể thuận lợi như vậy? Cô ta thậm chí còn không tiếc mất đi mạng của mình.

Nhưng hiện tại Thái Văn Thân cũng không có cách nào nắm bắt được Quý gia, trước kia anh ta đã không phải là đối thủ của Quý Thần Nham, mà hiện tại lại có thêm một Quý Tử Thư, anh ta lại càng không phải đối thủ.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ cả nhà họ trò chuyện vui vẻ với nhau, anh ta thật sự cảm thấy không đáng thay cho Phùng Giai, chẳng qua anh ta có thể làm được gì đây?

“Đây chính là đồng chí Khương?” Chỉ có thể lấy lòng.

Đối với việc đột nhiên anh ta lấy lòng, Khương Tuệ Ninh và cả Quý Tử Thư đều vô cùng đề phòng. Đặc biệt là Quý Tử Thư, cậu để hai em gái của mình đứng xuống, để Khương Tuệ Ninh nắm tay hai chị em sinh đôi, mà cậu thì đứng trước cả ba người họ.

Hiện tại cậu đã cao trên một mét tám, còn cao hơn Thái Văn Thân đến nửa cái đầu.

Thái Văn Thân thấy cảnh tượng trước mắt thì cười khổ: “Tử Thư, tôi cũng không đến mức làm khó trẻ con và phụ nữ đâu.”

“Dù chú có muốn cũng phải xem bản thân mình có bản lĩnh đó không mới được.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 455


Sắc mặt Thái Văn Thân trở nên khó coi, nói: “Mấy ngày trước tôi đã đi thăm mẹ cháu, mộ phần của cô ấy đều là cỏ dại, cháu nên đi thăm cô ấy một lần, nói thế nào thì cô ấy cũng là mẹ cháu.” Anh ta không cần Quý Tử Thư làm gì, chỉ cần đến đó thăm Phùng Giai một lần cũng không phải quá phận.

Quý Tử Thư lạnh lùng cười một tiếng: “Nếu chú rảnh rỗi như vậy thì cứ đào bà ta lên mang về sân nhà mình mà chôn, bất cứ lúc nào cũng có thể chăm sóc bà ta.”

Nói xong, cậu quay người bế hai em gái lên, nói với Khương Tuệ Ninh: “Chúng ta đi thôi!”

Thái Văn Thân không ngờ đứa bé này tuy còn nhỏ nhưng còn tàn nhẫn hơn cha mình, thật sự khiến anh ta phải nghẹn họng.

Vốn dĩ nói rằng dạo chơi thêm một vòng rồi đi về nhà, kết quả lại gặp phải Thái Văn Thân, mọi người cũng không còn tâm trạng muốn đi dạo nữa. Đặc biệt là Quý Tử Thư, sắc mặt của cậu tối như mực, mãi đến khi đã lên xe, Khương Tuệ Ninh mới hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ?”

“Không có việc gì.” Nếu nói Quý Tử Thư tức giận bao nhiêu thì không không phải, trong lòng cậu Phùng Giai không thể khiến cậu nổi lên một gợn sóng nào, cậu chỉ chán ghét Thái Văn Thân xen vào chuyện của người khác.

Trên xe, hai đứa bé có thể đã nhìn ra tâm trạng anh trai mình không được tốt lắm. Đặc biệt là Điềm Điềm, cô bé lập tức an ủi anh trai mình: “Anh, anh đừng không vui như vậy! Người vừa rồi là người xấu, sau này Điềm Điềm lớn lên sẽ giúp anh đánh ông ta.”

“Anh, anh ăn kẹo đi!” Đường Đường thì rút kẹo trong túi mình ra, đút cho anh trai.

Những khiếm khuyết tình cảm gia đình đã được hai cô em gái này bù đắp cho.

Cậu bị hai cô em gái chọc cho cười lên. Nói ra thì Quý gia cũng không có họ hàng phiền phức nào, ngược lại thỉnh thoảng lại có những người ngoài râu ria khiến cậu phải buồn bực một lúc.

Nhưng người ngoài thì mãi mãi vẫn là người ngoài, cũng chỉ khiến cậu bực bội một lúc, được người thân của mình vỗ về trong chốc lát, chỉ trong nháy mắt tâm trạng của cậu đã lập tức tốt lên. Cậu cảm thấy rất may mắn vì Khương Tuệ Ninh đã ở lại, còn sinh cho gia đình cậu hai cô em gái ngoan ngoãn.

Đây mới chính là người nhà của cậu, trừ họ ra thì không còn ai là người nhà của cậu nữa. …

Trụ sở.

Quân y đã lui tới lều vải này hơn nửa tháng nay, người nằm trên giường cuối cùng cũng đã tỉnh lại.

Quý Thần Nham nhìn thấy Tô Kê cuối cùng cũng tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn sắc mặt tái nhợt của người này, hỏi: “Có ổn không?”

“Kết thúc rồi sao?”

“Kết thúc rồi. Sau ba ngày chỉnh đốn thì chúng ta đã lập tức rút lui.”

Chưa nói đến thằng lợi nhưng Tô Kê biết họ đã thắng. Anh ta muốn ngồi dậy, Quý Thần Nham cũng đưa tay ra đỡ anh ta.

“Tôi hôn mê đã bao lâu rồi?”

“Mười lăm ngày rồi.”

Tô Kê cảm thấy hổ thẹn, anh ta cau mày, trong lòng âm thầm ước lượng thời gian một lúc. Trận đánh này quá lâu, nhưng thực tế cũng chỉ mất một tháng là đã kết thúc, trong một tháng này anh ta đã bị thương và hôn mê mất nửa tháng, là một tham mưu tác chiến, làm sao anh ta có thể không hổ thẹn.

“Lão Quý… Tôi có lỗi với anh.”

Quý Thần Nham lại vỗ vào vai anh ta: “Có gì mà xin lỗi. Anh cũng không phải kẻ làm phản, cũng chẳng phải đào ngũ, bị thương là chuyện bình thường có thể xảy ra.”

“Anh thì sao? Anh thế nào?” Lúc này Tô Kê mới nhớ đến trận nổ lúc đó, Quý Thần Nham đã nhào về phía anh ta, nếu không phải vậy đoán không chừng cái mạng này của anh ta cũng khó mà giữ lại.

“Tôi còn đứng vững đây. Anh nói xem!”

Như vậy Tô Kê cũng yên tâm.

Ba ngày sau, quân đội khải hoàn trở về, người dân cũng vui vẻ ra đường đưa tiễn, nhưng trên mặt các chiến sĩ đều mang theo vẻ nghiêm túc và bi thương, cái chết luôn lấy đi những sinh mạng cao thượng.

Lần này vô số các chiến sĩ đã hy sinh vĩnh viễn và phải để họ ở lại mảnh đất này.

Vết thương của Tô Kê không nhẹ và được đưa đến tỉnh Quảng gần đó nhất điều trị, Quý Thần Nham vẫn phải tiếp tục hoàn thành công việc.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 456


Anh đã rời khỏi nhà từ tháng chín năm ngoái, trải qua những ngày đông giá rét, trận chiến này đã tàn phá bừa bãi ở Xuân Nha nhưng cũng đến lúc phải kết thúc.

Tất cả đều kết thúc, anh biết quốc gia sẽ nghênh đón niềm vui, phát triển và sự phồn vinh.

Mất liên lạc được nửa năm, cuối cùng Quý Thần Nham cũng gọi điện thoại về nhà mình, câu đầu tiên anh nói chính là: “Tuệ Tuệ, chúng ta thắng lợi rồi.”

Khương Tuệ Ninh đã biết kết quả thắng lợi từ trước, nhưng cô vẫn không nhịn được phải khóc lên.

Không chỉ vì thân phận là vợ của quân nhân nên thấy cảm động và vinh quang mà còn vì cô rất nhớ chồng mình.

“Ừm…” Cô muốn nói rất nhiều điều nhưng không nói được lời nào.

“Lãnh đạo của tôi, em xem có phải tôi đã hoàn thành mệnh lệnh của em rồi không? Đừng khóc! Nói với tôi một câu, được không?” Xa cách nửa năm nay, anh rất nhớ cô, lúc bị nhốt cũng nhớ, lúc bị thương cũng nhớ.

Hiện tại tất cả cũng đã qua, nỗi nhớ trong lòng anh càng điên cuồng hơn nữa. anh muốn nghe tiếng cô nói, muốn hỏi thăm cô có khỏe không, cũng muốn nói một tiếng xin lỗi với cô vì anh vẫn chưa thực hiện được lời hứa với cô. Anh đã viết rất nhiều lá thư nhưng đều không gửi đi được.

Không biết cô có giận anh không, không biết mấy đứa bé có quên người cha này rồi không.

“Quý Thần Nham, em nhớ anh lắm, các con cũng nhớ anh.”

Từ đầu kia điện thoại đã truyền đến tiếng cười trầm thấp của Quý Thần Nham: “Anh cũng vậy.”

Sau cùng Quý Tử Thư đã sắp xếp để người đưa Khương Tuệ Ninh trực tiếp đến trụ sở. Vì tạm thời cha cậu không thể về được, hai em gái vẫn phải ở lại Bắc Kinh và được ông bà nội trông chừng.

Bởi vì chiến dịch lần này hoàn toàn thắng lợi nên hết thảy đều đi theo hướng phát triển tốt nhất.

Khương Tuệ Ninh ngồi xe lửa, sau đó lại chuyển lên xe hơi.

“Đồng chí Khương, tôi đi mua vé cho đồng chí, đồng chí ngồi chờ một chút!”

Lúc này bến xe rất nhỏ nên phòng đợi cũng chỉ là mấy chiếc ghế gỗ đơn giản.

Cô tìm đến một vị trí ghế trống và ngồi xuống, rót cho mình một ly nước, uống lấy một ngụm, lẳng lặng nhìn người lui tới ở bốn phía.

“Đồng chí Khương, chúng ta đi thôi!”

Sau khi đến doanh trại, từ đằng xa Khương Tuệ Ninh đã có thể nhìn thấy Quý Thần Nham. Anh gầy đi nhưng tinh thần thì vẫn như trước.

Quý Thần Nham cũng đã nhìn thấy Khương Tuệ Ninh, anh thả vật trong tay mình xuống, nhanh chân đi về phía cô, giang tay ôm lấy cô.

Hai người họ không nói gì, chỉ im lặng ôm nhau như vậy.

Trời chạng vạng tối ở phương nam với những rặng mây đỏ rất rực rỡ và khuếch tán khắp bầu trời, soi lên hai người họ khiến cơ thể trở nên ấm áp hơn, mà trong lòng họ cũng được sưởi ấm.

“Tuệ Tuệ.”

“Tôi rất nhớ em, nhớ mấy đứa bé.” Quý Thần Nham lùi lại một bước để anh có thể tỉ mỉ nhìn người trong lồng ngực mình. Cô gầy đi rất nhiều. Lẽ nào ăn cơm không ngon?

“Quý Thần Nham…”

Khương Tuệ Ninh thấy anh đã đổi lại bộ quần áo màu xanh của quân nhân, còn đội nón lính, dáng người thẳng tắp, tựa như trở lại thời gian anh vẫn còn ở trong Tam Bộ. Anh vẫn như thế đứng trước mặt cô, chỉ là gầy đi, nhìn anh trong ánh nắng vẫn ôn hòa, yên tĩnh như thế.

Nỗi nhớ cô phải kiềm chế trong suốt thời gian qua nhưng đến khi được nhìn thấy anh lại bộc phát như mưa to gió lớn đánh đến, cô không khống chế được cảm xúc của chính mình, cảm xúc giống như hồng thủy bức phá trút xuống.

“Anh lừa em, anh đã nói sẽ viết thư cho em, nhưng vừa đi là biệt tăm tin tức.” Tuy ngoài miệng Khương Tuệ Ninh nói những lời oán trách như vậy, thế nhưng cô lại nắm vạt áo anh không buông, cô tham lam muốn cảm nhận được mùi hương quen thuộc từ trên người anh, nỗi nhớ hóa thành nước mắt lăn khỏi hốc mắt.

Cô khóc đến mức đau lòng nhưng lại bất lực. Nhớ lại đêm mưa to, mình ôm hai đứa bé mà sợ hãi, nhớ đến anh chưa từng gửi một lá thư nào cho mình thì cảm thấy uất ức.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 457


Thời gian qua cô vẫn luôn đè nén, cho đến khi đã nhìn thấy anh thì không còn kìm nén được nữa.

Anh biết tất cả những uất ức của cô, bất lực, lo lắng của cô, nhìn thấy cô khóc, cơ thể cứng rắn như sắc của anh cũng muốn hòa tan, trong lòng lại mềm ra.

Anh ôm cô, thấp giọng dỗ dành: “Tuệ Tuệ, xin lỗi em, thật sự xin lỗi em…” Ngoại trừ nói xin lỗi anh cũng không biết phải nói gì, vì cái gì cũng không thể nói.

Khương Tuệ Ninh không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ biết bản thân đã khóc đến mức không thở nổi nữa mới được Quý Thần Nham đưa về phòng của anh.

Lúc đi vào cô vẫn còn nức nở, thậm chí còn bắt đầu khóc nấc, nhưng dần dần đến sau cùng chính cô cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Quý Thần Nham ngồi bên cạnh, mười ngón tay họ đan vào nhau, anh tỉ mỉ nhìn ngắm cô vợ đã xa cách nửa năm.

Khương Tuệ Ninh cũng nhìn anh, nhìn đến nửa ngày sau cô đột nhiên nghiêng người hôn anh, rút bàn tay đang đan các ngón tay với anh về, chui tọt vào bên trong vạt áo anh.

Quý Thần Nham lại hốt hoảng đẩy cô ra: “Tuệ Tuệ, đừng làm rộn!” Anh vừa nói vừa trực tiếp đứng dậy.

Bị anh đẩy ra Khương Tuệ Ninh ngây người trong chốc lát. Sau đó cô lập tức có thể kiểm chứng được suy đoán trong lòng mình. Vừa rồi cô đã ngửi được mùi thuốc thoang thoảng trên người anh. Lúc này cô duỗi tay nắm lấy ống tay áo anh.

“Anh bị thương rồi.” Cô hỏi bằng câu khẳng định.

“Không có.”

“Vậy anh c** q**n áo cho em kiểm tra.”

“… Bây giờ đang là ban ngày ban mặt, Tuệ Tuệ thật sự muốn tôi phải c** q**n áo?” Quý Thần Nham còn đùa cô.

Nhưng không ngờ Khương Tuệ Ninh đã trực tiếp thò tay vào, cô bắt đầu kéo lấy áo trên người anh.

Quý Thần Nham không ngờ Khương Tuệ Ninh sẽ đến nhanh như vậy, anh vốn dĩ muốn chữa trị vết thương cho xong mới để cô đến, nhưng ai ngờ Quý Tử Thư đã đưa cô đến trước một bước.

Chờ đến khi anh biết được thì Khương Tuệ Ninh đã ngồi trên xe lửa rồi.

“Đừng…”

“Thủ trưởng…”

Quý Thần Nham thấy Khương Tuệ Ninh đã cởi được hai nút áo, anh vội vàng đè tay cô lại. Anh thật sự không muốn để cô nhìn thấy vết thương trên người mình, lần này không giống lần bị thương khi ở Bắc Kinh, lúc này trên người anh lại không ít vết thương, anh sợ hù dọa cô.

Kết quả vừa mới đè tay cô lại thì cửa phòng lại có người đẩy ra.

Là lính cần vụ đưa cơm cho thủ trưởng, cậu ta là người đến từ Quảng Thành, vì nhanh nhẹn nên được đưa đến cạnh Quý Thần Nham, điều duy nhất không tốt chính là chưa đủ kỷ luật, giống như trước khi vào phòng ít khi nào chịu gõ cửa.

Nếu là trước đây Quý Thần Nham cũng không quản chuyện này nhưng tình huống hôm nay thì…

Anh lính cần vụ này cũng biết mình đã phạm lỗi, vợ của thủ trưởng đến đây là cậu ta đã ra đón, sao lại quên mất thế này.

Nhìn thấy tình hình trong phòng lúc này, cậu ta cũng bị dọa cho, vội vàng kéo cửa lại: “Xin lỗi thủ trưởng.”

Khương Tuệ Ninh đỏ mặt, cô lúng túng muốn khóc.

Quý Thần Nham vừa muốn cúi đầu an ủi cô thì cửa lại mở ra: “Thủ trưởng, cơm của anh…”

Nói xong thì lập tức đặt hai hộp cơm lên bàn.

“Ra ngoài!” Lần này thì Quý Thần Nham đã không nhịn nổi nữa rồi.”

“Vâng! Không quấy rầy thủ trưởng và phu nhân nữa.” Nói xong đã chạy nhanh như một cơn gió.

Khương Tuệ Ninh: … Cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nữa rồi. Niềm vui được trùng phùng ban đầu bây giờ chỉ còn lại sự ngượng ngùng. Cô phải làm sao để ra ngoài gặp người đây?
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 458


“Hu hu…” Khương Tuệ Ninh trực tiếp nằm sấp trên giường, chui đầu vào chăn như con đà điểu, không sống nổi nữa!! Vừa tới đã tạo ra hiện trường mất mặt quy mô lớn.

“Tuệ Tuệ…” Quý Thần Nham nhìn người đang xấu hổ không chịu gặp ai, cả đầu đều vùi vào trong chăn.

“Dậy ăn cơm trước được không?” Quý Thần Nham thấy người nào đó bất động lại nói,”Yên tâm đi, miệng Tiểu Chu rất kín, không nói cái gì ra ngoài đâu.”

Khương Tuệ Ninh vừa nghe lời này thì xù lông, bất ngờ bật dậy nói,”Nói cái gì chứ? Em chưa làm gì hết, đó chỉ là hiểu lầm thôi.”

“Đúng đúng đúng, chỉ là hiểu lầm thôi.” Quý Thần Nham nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị nghẹn đỏ bừng của cô, mái tóc lại cũng vì lăn lộn mà xõa ra, khoác trên bờ vai, vẻ ngượng ngùng xấu hổ còn chưa rút đi, trông cô vô cùng đáng thương.

Khương Tuệ Ninh nhìn người cúi người lại đây, tức giận đẩy một cái,”Đều tại anh, ai bảo không cho em xem?” Mặt già của cô khó giữ rồi.

Quý Thần Nham cưng chiều híp mắt hỏi,”Em có chắc là vừa nãy tôi cho em xem sẽ tốt hơn không?” Nếu thật sự cho cô xem, có khi lại càng xấu hổ hơn.

Khương Tuệ Ninh nghĩ lại một chút, hình như là thế thật, nhưng cô vẫn cãi bướng,”Tại sao anh vào mà không khóa cửa?”

“Tuệ Tuệ của tôi ơi, ban ngày ban mặt mà khóa cửa có khác gì giấu đầu hở đuôi không?”

Hình như cũng đúng, nhưng mà Khương Tuệ Ninh mặc kệ, đều do Quý Thần Nham mà mặt mũi cô đi tong hết rồi.

“Dù sao đều là tại anh, trách anh đấy.”

Cô nhõng nhẽo như là chú mèo đang cào, không đau không ngứa mà chỉ khiến lòng người thấy thoải mái, Quý Thần Nham thích cô như thế này, anh ôm lấy cô,”Được được được, đều do tôi, Tuệ Tuệ muốn thế nào mới chịu nguôi giận?”

“Em muốn xem vết thương trên người anh.”

Lại vòng về chuyện này, Quý Thần Nham biết Khương Tuệ Ninh bướng bỉnh nên chỉ có thể thỏa hiệp,”Buổi tối được không?” Anh nghĩ có thể trì hoãn bao lâu thì tính bấy lâu.

“Được.” Khương Tuệ Ninh cũng không muốn xem ngay bây giờ, lỡ như có ai đến nữa thì mặt mũi của cô chẳng còn tí gì.

“Tới đây, ăn cơm trước, dọc đường tới đây vừa không nghỉ ngơi tốt vừa không ăn được gì đúng không?” Quý Thần Nham xót cô một thân một mình đi xuyên từ Bắc xuống Nam để tìm anh, vốn dĩ anh chuẩn bị chờ miệng vết thương kết vảy bong ra kha khá rồi mới phái người đi đón cô, ai ngờ thằng nhóc thúi Quý Tử Thư trực tiếp đưa người tới trước.

Mà đưa cũng không đưa cho đàng hoàng, tùy ý sắp xếp xe lửa xong thì mặc kệ, đúng là thiếu đòn.

Quý Tử Thư cách xa ngàn dặm đang mở họp nhịn không được hắt xì liên tục hai cái, đoán chắc là Khương Tuệ Ninh gặp cha mình rồi.

Dám chắc là ông già đang mắng mình đây mà, dù sao cậu cũng cố ý không để cô ngồi máy bay tới, muốn để cho ông già xem anh nuốt lời hại cậu ở nhà sống nơm nớp lo sợ, cũng sợ Khương Tuệ Ninh lo âu sinh bệnh.

Thấy cô sống chật vật cũng khiến anh áy náy nhiều hơn.

Đúng là Quý Thần Nham áy náy thật, vừa áy náy vừa xót trong lòng.

“Anh không ăn hả?” Khương Tuệ Ninh đói bụng từ bụng, lúc chưa gặp được anh, mặc dù cô không tới mức không ăn không uống, nhưng ăn rất ít, nhưng từ lúc thấy anh rồi, tất cả nhớ nhung đều hóa thành cảm giác thèm ăn, cứ như thấy anh thì món gì cũng trở nên ngon miệng.

Quý Thần Nham thì không giống cô, không thấy được cô thì không ăn nổi, mà gặp được rồi cũng không muốn ăn, chỉ muốn nhìn cô thôi.

Nhìn cô cau mày, nhìn cô cười, nhìn cô tức giận, nhìn cô quấy rối.

Cứ như nhìn mãi không đủ, đến cả động tác nhai nuốt thức ăn cũng là dáng vẻ anh muốn nhìn.

Nghe được lời cô nói, đôi mắt anh lóe lên, trái tim tràn đầy tình yêu bắt đầu xúc động, anh vươn tay giúp cô vén mấy sợi tóc tán loạn ra sau đầy cưng chiều và yên mến,”Anh thích nhìn em ăn.”

Khương Tuệ Ninh nhìn gương mặt tuấn tú điển trai của anh, cũng buông hộp cơm xuống, tình yêu trong lòng tràn ra,”Vậy anh phải xem em ăn cả đời đấy.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 459


Quý Thần Nham cười nói,”Được, cả đời.” Bây giờ đối với anh mà nói thì cả đời quá ngắn, nếu có thể, anh hi vọng còn có kiếp sau, kiếp sau nữa…

Ăn cơm xong Quý Thần Nham vội đi làm, công tác hậu cần sau nhiệm vụ vô cùng nhiều, nếu muốn về nhà càng sớm thì anh phải tranh thủ cả thời gian nghỉ ngơi.

Bởi vì chuyện giữa trưa mà Khương Tuệ Ninh không muốn ra ngoài, Quý Thần Nham cũng không yêu cầu cô làm gì, chỉ nói nếu muốn ra ngoài thì có thể đi dạo trong doanh trại, nhưng không được đi quá xa.

Nếu mệt thì cô cứ nghỉ ngơi trong phòng, đến giờ sẽ có người đưa cơm tới đây.

Một mình Khương Tuệ Ninh không ngây người trong phòng lâu lắm, cô không chịu được việc ở yên nên thừa dịp có người đưa nước tới cho cô, cô tùy tiện hỏi vài câu rồi đi ra ngoài.

Lính cần vụ Tiểu Chu nhìn thấy cuối cùng phu nhân thủ trưởng cũng chịu ra cửa, nhanh chóng chạy chậm đuổi theo,”Đồng chí Khương!!”

Giọng cậu ấy to vang dội rất mạnh mẽ, tốc độ chạy lại nhanh nên lúc vọt tới cạnh Khương Tuệ Ninh, dọa cô sợ thót tim.

Sau khi Tiểu Chu gặp thủ trưởng thì nhận một trăm cái hít đất tại chỗ, còn biết giữa trưa là phu nhân thủ trưởng muốn kiểm tra vết thương trên người thủ trưởng.

Cậu ấy muốn xin lỗi đồng chí Khương vì sự l* m*ng lúc trưa của mình, kết quả loanh quanh giữa đám người trong sân trước cửa rất lâu vẫn không thấy người ra ngoài, đến khi sắp từ bỏ thì mới nhìn thấy cô đi ra, cậu ấy sợ người đi mất nên chạy nhanh đuổi theo.

Không ngờ sự sốt ruột của cậu lại dọa phu nhân thủ trưởng giật mình rồi.

Tiểu Chu có chút xấu hổ gãi đầu,”Đồng chí Khương, tôi tới để xin lỗi ngài.”

Khương Tuệ Ninh nghe xong lời Tiểu Chu nói, xem ra Quý Thần Nham đã giải thích rõ hiểu lầm rồi.

Tiểu Chu là người mày rậm mắt to, lúc nói chuyện mang theo cảm giác chính trực ngốc nghếch trời sinh, thế nên chút cảm giác xấu hổ của Khương Tuệ Ninh cũng biến mất, rộng lượng gật đầu,”Không sao đâu.”

“Đồng chí Khương muốn ra ngoài sao? Để tôi đi theo ngài nhé, thời tiết này ở đây có nhiều rắn, trên người tôi có mang theo dao quân đội, tôi gặp con nào giết con đó, đồng chí Khương đã từng ăn thịt rắn nướng bao giờ chưa…”

Khương Tuệ Ninh: “…” Rốt cuộc Tiểu Chu này là giống trai thẳng gì thế.

Tiểu Chu không nói nữa, thấy sắc mặt Khương Tuệ Ninh tái nhợt thì vội vàng xin lỗi, hỏi: “Đồng chí Khương sợ rắn sao?”

Khương Tuệ Ninh nghĩ thầm, tôi đội ơn cả nhà cậu, tôi không sợ rắn, tôi sợ cậu!!

Nhưng mà bây giờ cô là phu nhân thủ trưởng mà, có thể tùy ý so đo được sao? Chỉ có thể lắc đầu,”Cũng được.” Má ơi, bây giờ hình tượng của cô khó giữ quá.

“Tôi nói mà, chắc chắn phu nhân thủ trưởng là kiểu phụ nữ không thua đấng mày râu, ngài cũng giống như thủ trưởng, thấy vạn kẻ địch không lo, lâm nguy không sợ, thấy chết không sờn…”

Khương Tuệ Ninh lẳng lặng nhìn Tiểu Chu, cô phát hiện người này không chỉ là trai thẳng mà còn hơi khờ nữa đúng không?

Nghe thử một loạt thành ngữ cuồn cuộn không ngừng này đi, đây là tôn sùng Quý Thần Nham như thần rồi.

Chẳng lẽ Quý Thần Nham giữ cậu ấy bên người là vì cậu ấy biết nịnh hót sao? Không phải chứ, Quý Thần Nham không phải người như thế mà.

Khương Tuệ Ninh thật sự nghe không nổi nữa, hắng giọng một cái hỏi,”Tiểu Chu sùng bái Thủ trưởng Quý lắm à?” Không phải là muốn tới chỗ cô bắn viên đạn bọc đường chứ?

Nói ra thì Tiểu Chu này rất hăng hái, khen Quý Thần Nham từ trên xuống dưới một lượt, gì mà bọn họ bị nhốt trong rừng râm nửa tháng trời, anh đã làm thế nào để mang theo nhân viên ngoại giao bị bắt cóc thoát hiểm, anh dũng ra sao.
 
Back
Top Bottom