Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 440


Khương Tuệ Ninh một tay chống cằm, nhìn Quý Tử Thư hỏi,”Tử Thư, tôi phát hiện đột nhiên cậu trưởng thành không ít.” Hình như bây giờ cậu bớt vô lý lại.

Cậu rũ mắt nhìn người trên ghế,”Cháu sắp hai mươi rồi, nếu còn chưa lớn nữa chắc dì sẽ sầu lắm đúng không?”

“Tôi sầu gì chứ?”

“Không ai hiếu thuận với dì.”

Khương Tuệ Ninh phát hiện Quý Tử Thư thù rất dai, vẫn luôn nhớ thái độ khi mình vừa đến, thật ra mấy năm nay ở chung với nhau, hoàn toàn coi nhau như người một nhà, nhưng cô không bắt cậu một hai phải gọi mình là mẹ.

“Tử Thư, tôi phát hiện càng ngày cậu càng không đáng yêu.” Cô nói xong thì âm thầm lắc đầu,”Nếu tôi đến sớm một chút…” Chắc hẳn cậu sẽ không trở thành một người cực kỳ thiếu tình yêu thương từ gia đình như thế này, nói không chừng sẽ vô ưu vô lựu như Hà Ngộ.

Giống thì cũng không đúng, cô ở bên này nên tuổi tác cũng tính theo nơi này, nếu đến sớm một chút thì cũng không thể trở thành mẹ kế của cậu được, nói không chừng mỗi ngày còn dắt cậu ra ngoài nghịch bậy, người sầu chết có thể là Quý Thần Nham.

Tóm lại cô phát hiện gần đầy Quý Tử Thư càng ngày càng giống như đang giấu chuyện gì trong lòng.

Quý Tử Thư cười không nói chuyện, thật ra cậu cảm thấy rất may mắn vì khi Khương Tuệ Ninh gả cho ba là lúc cậu đã lớn, nếu mới được vài tuổi cộng thêm tính tình cực đoan đó thì có lẽ trong mấy năm nói không chừng bản thân đã gây ra và nói những lời cực kỳ gây tổn thương đến cô, không chắc ở chung hòa bình như bây giờ.

Cho nên không có nếu, khi cô đến chính là lúc tốt nhất.

Cậu đã trưởng thành, hiểu ba cần cô, gia đình này cũng cần cô.

Bây giờ có thêm hai em gái, nhìn thế nào cũng cảm thấy đây là lúc tốt nhất.

“Chị Trương, sao chị lại ở đây?”

Ngô Mẫn ở văn phòng cách vách nghe được tiếng của chủ xưởng Quý truyền đến từng đợt, sau khi Hà Ngộ rời đi, âm thanh nói chuyện của hai người càng nhỏ, hơn nữa chủ xưởng Quý từ trước đến nay luôn lạnh nhạt bây giờ lại đang cười, tuy rằng cười rất nhỏ, nhưng lọt vào trong lỗ tai của cô ta thì đúng là k*ch th*ch thật.

Cố chấp ghen ghét tựa như ác ma đang ăn mòn trái tim cô ta, rõ ràng cô ta vẫn luôn ở trước cậu, vì sao cậu lại không nhìn thấy.

Cho nên khi nhìn thấy chị Lưu ở nhà ăn cầm ấm nước đi đến đây, nhớ đến những gì vừa mới nghe được từ Hà Ngộ, trong lòng đột nhiên dâng lên một ý nghĩ xấu xa.

“Đến đây đưa nước cho chủ xưởng Quý, hôm nay bận đến mức quên đưa nước sôi lên văn phòng bên này.”

Chị Lưu là công nhân ở nhà ăn, bình thường hay phụ trách đổi nước sôi cho khu văn phòng của xưởng, hôm nay phải thay nước cho cả văn phòng, nhưng mà khi đến đây chủ nhiệm Hà vẫn còn đang ở trong phòng nghỉ, cô cũng không đi vào, cho nên mới để sót phòng của chủ xưởng.

Khi cô nói chuyện có hơi lo lắng, sợ bị đuổi việc vì việc này, gần đây vì chuyện tái cơ cấu toàn bộ xưởng mà làm cho người ta hoảng sợ, sợ không hoàn thành tốt chỗ nào thì sẽ bị liên lụy.

“Để em đưa vào cho chị, vừa khéo em cũng đang định đi vào văn phòng của chủ xưởng để dọn dẹp lại.” Bình thường quan hệ giữa Ngô Mẫn và mọi người trong xưởng cũng không tệ, khi nói chuyện luôn nở nụ cười ngọt ngào, dù ai nhìn vào cũng cảm thấy tâm tình thoải mái.

Đặc biệt là những công nhân ở phân xưởng, một vài tên nhóc trẻ tuổi nhờ người hỏi thăm tin tức của cô ta.

Nhưng mà đều bị Ngô Mẫn từ chối, nói trong nhà quản nghiêm, nên chuyện này phải nghe theo lời của ba mẹ.

Bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời này của cô ta làm cho rất nhiều người tăng thêm hảo cảm.

Chị Trương cũng không ngoại lệ, cô vốn có tâm tư giật dây cho cháu gái của mình, nhưng hỏi thăm một chút thì biết yêu cầu của Ngô gia rất cao, nên cũng đành từ bỏ.

Nhưng mà trong lòng cô ta vẫn thích Ngô Mẫn như cũ, vốn dĩ đang nơm nớp lo sợ thì nghe Ngô Mẫn nói, đương nhiên sẽ không từ chối,”Làm phiền trợ lý Ngô quá, giữa trưa tôi mang cho cô một phần cơm sườn.”

“Cảm ơn chị Trương.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 441


Sau khi chị Trương đưa ấm nước cho Ngô Mẫn thì lập tức rời đi, Ngô Mẫn thấy người đã rời khỏi thì lập tức gõ cửa văn phòng Quý Tử Thư.

“Mời vào.” Quý Tử Thư thấy Ngô Mẫn đẩy cửa tiến vào thì hỏi,”Có chuyện gì?”

“Tôi vào đưa nước sôi.”

Ngô Mẫn cầm theo ấm nước đi vào trong văn phòng.

“Đưa cho tôi.” Bình thường nước ở bên này nếu không phải là nơi phụ trách đưa đến, thì do Hà Ngộ đi rót về, lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Mẫn bưng vào.

Trải qua chuyện cô ta giặt quần áo cho mình, bây giờ Quý Tử Thư cảm thấy cô ta rất phiền, không thích cô ta chạm vào đồ của mình, cũng không muốn cô ta tiến vào văn phòng.

Cậu định nhân lúc đang biến động nhân sự thì trực tiếp đuổi người đi, cứ loanh quanh trước mắt chẳng thuận chút nào.

“Chủ xưởng Quý để tôi giúp anh đổ nước.” Ngô Mẫn nói cũng không đưa ấm nước cho Quý Tử Thư, thậm chí đi đến chỗ bàn làm việc mà Khương Tuệ Ninh đang ngồi.

Quý Tử Thư phát hiện có điều gì không đúng, lập tức đứng dậy tiến lên, cặp mắt nặng nề như mực kia nhìn chằm chằm vào Ngô Mẫn, rống lên một tiếng,”Ngô Mẫn.”

Tốc độ của cậu rất nhanh, nhanh đến mức Ngô Mẫn không kịp nhìn rõ.

Vốn dĩ cô ta đã mở công tắc của chiếc ấm ra, chỉ còn một bước nữa là đi đến chỗ của Khương Tuệ Ninh thì Quý Tử Thư lại bắt được cánh tay của cô ta, thậm chí còn dùng sức rất lớn ném cô ta ra.

Cô ta nằm gục ở trên mặt đất, ấm nước theo đó cũng rơi xuống.

Trong ấm nước vì chịu tác động mạnh nên vỡ ra, nước sôi nóng bắn tung tóe, một phần văng vào người Ngô Mẫn.

“A…” Nước sôi trực tiếp văng vào cẳng chân và trên cánh tay của cô ta, một vài giọt bắn lên trên mặt, sau cảm giác nóng rát là sự chết lặng đau đớn.

Chuyện vừa nãy diễn ra quá nhanh, Khương Tuệ Ninh nghe được tiếng kêu của Ngô Mẫn mới tỉnh người lại, nhìn người đang đau đến mức khóc lớn ở trên mặt đất.

Hà Ngô đi vệ sinh, vì không chậm trễ chuyện uống nước của dì, cố ý bảo người phụ trách đưa nước sôi đến, kết quả cậu vừa mới đi đến hành lang đã nghe được tiếng đồ rơi vỡ, tiếp theo là tiếng thét chói tai và tiếng khóc.

Sợ tới mức cậu phi như bay vào trong văn phòng, kết quả phát hiện người đang khóc là trợ lý Ngô.

“Sao lại thế này?”

Quý Tử Thư nhìn thoáng qua Hà Ngộ, không thèm quan tâm đến Ngô Mẫn, lập tức nói với cậu ta: “Giải quyết một chút, cô ta cố ý đổ nước sôi làm mẹ tôi bỏng, liên hệ với người nhà cô ta, tôi cần bồi thường.”

Cậu nói không chút tình cảm bào, làm Ngô Mẫn khóc to hơn nữa, nhưng mà cô ta nghe được gì, đó là mẹ của xưởng trưởng Quý? Sao lại có một người mẹ trẻ như thế?

Nhưng mà cô ta không kịp nghĩ nhiều, chỗ bị nước sôi làm bỏng, đã mất đi tri giác, Hà Ngộ cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng bảo người đi vào mang Ngô Mẫn đi.

Hà Ngô không đồng tình với Ngô Mẫn, cô ta nên cảm thấy may mắn khi không thành công, mà dù không thành công thì Quý Tử Thư cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta, nếu ngày hôm nay cô ta làm dì bị thương, thì chú Quý cũng sẽ trả đũa lại.

Cậu cũng không rõ vì sao Ngô Mẫn lại cố ý dùng nước để đả thương người ta, nhưng mà Quý Tử Thư đã nói việc này thì chắc chắn không thể sai được.

Hà Ngộ cũng từng xử lý không ít vụ phân tranh ở khu mỏ, nên việc này cũng thuận buồm xuôi gió, nhưng mà đầu tiên cậu vẫn bảo người đưa cô ta đến bệnh viện, rồi chờ nhà cô ta đến bàn bạc việc bồi thường.

Chờ Hà Ngộ tiễn người rời đi, Quý Tử Thư mới nói,”Thật xin lỗi, vừa rồi dì có bị dọa sợ không?”

“Cậu nói xin lỗi với tôi làm gì.” Thật ra Khương Tuệ Ninh không bị dọa, bởi vì lúc nãy cô đang tập trung vào việc viết bảng đánh giá kiểm tra tiêu chuẩn, chỉ nghe Quý Tử Thư rống lên một tiếng, rồi quay sang thì nhìn thấy Ngô Mẫn đang ngã sõng soài trên mặt đất.

Cô còn chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì thì lập tức nghe Quý Tử Thư nói Ngô Mẫn định hất nước sôi vào người mình.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 442


Dù sao việc này cũng đã trôi qua, cho nên cô cũng không sợ hãi gì, nhưng mà không biết vì sao Quý Tử Thư lại xin lỗi.

“Bởi vì khi tôi đến đây chưa kịp điều chỉnh lại nhân viên làm việc, suýt chút nữa đã để người có tâm cơ khó lường xúc phạm đến người nhà tôi, cho nên tôi xin lỗi dì.” Thật ra Quý Tử Thư nghĩ mà sợ, hôm nay là Khương Tuệ Ninh, cô đã trưởng thành, cũng ở trong văn phòng, vừa khéo có cậu ở đây, lỡ như hôm nay người ngồi trong văn phòng là hai em gái thì sao?

Hai đứa nhỏ như thế chẳng biết thứ gì, tính tình lại hoạt bát, nếu bị kẻ xấu bắt gặp thì rất dễ ra tay.

“Cậu không cần phải xin lỗi tôi, chuyện này xảy ra cũng không phải do cháu cố ý.”

Khương Tuệ Ninh nhìn mảnh vỡ thủy tinh và nước tràn khắp nơi dưới đất, nhớ đến cảnh Quý Tử Thư đòi nhà Ngô Mẫn bồi thường, tò mò hỏi: “Bây giờ người bị thương là Ngô Mẫn, cậu còn bảo nhà bọn họ bồi thường thì liệu bọn họ có đồng ý không?” Đừng để trái lại người bị thiệt là mình.

“Có đồng ý hay không là do tôi định đoạt, cô ta chỉ có thể chấp nhận.” Khi Quý Tử Thư nói những lời này không phải cố ý tỏ vẻ già trước tuổi, mà lại không tự giác tỏa ra loại cảm giác tàn nhẫn.

Lúc này Khương Tuệ Ninh mới cảm thấy người đang đứng trước mặt mình chính là nam chủ đã từng xuất hiện trong sách, không phải là đứa nhỏ bình thường hay đùa giỡn với cô.

Quý Thần Nham tuần tra một vòng phân xưởng sản xuất đóng gói, khi về nhìn thấy Hà Ngộ, nghe nói có người định hất nước làm phỏng người Khương Tuệ Ninh, tuy rằng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng anh cũng bước nhanh chân hơn đi về phía văn phòng bên này, dọc đường đi tiếng giày da đạp trên mặt đất giống như dẫm phải lửa.

“Tuệ Tuệ.” Anh vào cửa thì nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đứng ở chính giữa văn phòng, một chị đang dọn sạch mảnh vỡ pha lê ở trên mặt sàn.

“Không có việc gì chứ?” Anh không yên tâm nên kiểm tra một lần, Khương Tuệ Ninh sợ đắng lại sợ đau, một bình nước nóng vỡ ra, phạm vi văng ra không tính là nhỏ, hơi nóng một chút cũng không phải việc có thể đùa được, làn da non mịn của cô căn bản không thể chịu nổi.

Khương Tuệ Ninh lắc đầu,”Không có việc gì, lúc nãy em ngồi bên kia.” Cô chỉ chỉ ra bàn làm việc ở phía sau.

Lúc này Quý Thần Nham mới yên tâm,”Sao lại thế này?” Anh đang hỏi Tử Thư.

Quý Tử Thư cũng không giấu giếm ba, Quý Thần Nham nghe xong thì trầm trầm mặt, cũng không nói gì thêm về cách xử lý của con trai.

Dì dọn dẹp đã quét sạch mảnh vỡ ở trên mặt đất, vệt nước trên mặt đất đã được lau khô ráo.

Sau đó nói một tiếng với Quý Tử Thư rồi rời đi.

Chuyện Ngô Mẫn định hất nước nóng vào mẹ của chủ xưởng rất nhanh đã truyền khắp khu xưởng, nương việc này sẵn tiện Quý Tử Thư cũng chọn lọc nhân viên.

Quý Thần Nham bảo cậu giải quyết cho tốt việc Ngô Mẫn, cũng đồng ý với cách giải quyết của con trai, nhưng mà trước khi rời đi có nói với Quý Tử Thư: “Nếu định đến cửa nhà để nói lời cảm ơn thì thôi, ba không muốn nhìn thấy gia đình họ.”

“Vâng.” Quý Tử Thư cũng không dám để loại người như thế đi quấy rầy người nhà, thậm chí cậu sẽ không bỏ qua cho bản thân, việc này cứ giao cho Hà Ngộ giải quyết là được.

Bây giờ khu xưởng này có hơi lộn xộn, vốn dĩ Khương Tuệ Ninh định ở lại để viết bài kiểm tra đánh giá, kết quả lại bị Quý Thần Nham mang đi,”Về rồi viết tiếp.” Ai biết liệu có Ngô Mẫn thứ hai hay không.

Sau khi về thì Quý Thần Nham ấn Khương Tuệ Ninh lên ghế sô pha rồi tỉ mỉ kiểm tra một lần mới yên tâm.

Quý Tử Thư nương sự việc của Ngô Mẫn để tiến hành sửa chữa thay đổi lại nhà máy, Khương Tuệ Ninh sẽ giúp lập kế hoạch kinh doanh và đánh giá hiệu quả hoạt động.

Đột nhiên Quý Thần Nham cũng bắt đầu bận bịu, thậm chí có mấy lần rời đi giữa đêm.

Khương Tuệ Ninh có loại cảm giác quay về lúc còn ở bộ đông tam.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 443


Thời gian trôi đến tháng 8, trường học cho nghỉ hè, mấy ngày nay Khương Tuệ Ninh ngủ không ngon, cứ cảm thấy nóng bức.

Nửa đêm cô bị nóng đến bật tỉnh rồi sờ qua vị trí trống rỗng bên cạnh của Quý Thần Nham, đột nhiên ngồi dậy.

“Làm sao vậy?” Quý Thần Nham đi từ mép giường sang.

“Anh đi đâu” Khương Tuệ Ninh ôm lấy anh.

“Đứng bên cửa sổ một lát.” Quý Thần Nham ôm lấy người, bế đặt xuống giường, bản thân cũng lên giường nằm lại.

Khương Tuệ Ninh ôm anh rồi không biết vì sao đột nhiên lại cảm thấy khó chịu ở ngực, thanh âm không muốn xa rời,”Quý Thần Nham có phải anh sắp rời khỏi Kinh Thị hay không?”

“Đúng vậy.” Anh nói xong cảm giác đôi tay đang nắm lấy vạt áo của mình càng siết chặt lại, anh thở dài không tiếng động, giải thích trước,”Chuyện lúc này khá nghiêm trọng, anh phải đi sang đó.”

“Em không nỡ xa anh.” Khương Tuệ Ninh biết lần này đi ít nhất sang năm mới về được, hơn nữa lúc này cũng không nhẹ nhàng gì, đối mặt là kẻ thù cực kì hung ác, cũng không phải là loại nhiệm vụ có thể đoán trước, bất an trong lòng nắm chặt lấy trái tim cô, sự chua xót trong lòng đánh úp lại, yết hầu nghẹn ngào không tiếng động.

Nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống thấm ướt áo ngủ của anh.

Cô cho rằng về Kinh Thị rồi thì anh không cần phải đến chiến trường nữa, cuộc sống bình yên vui sướng làm cô quên mất Quý Thần Nham không chỉ là chồng cô mà còn là quân nhân.

Quý Thần Nham cảm nhận được sự thấm ướt ở trước ngực, biết cô đang khóc, nhìn bả vai cô cứ liên tục nấc lên, vừa đau lòng lại thương tiếc, ôn nhu vỗ về lưng cô trấn an,”Tuệ Tuệ, đừng lo anh sẽ về nhanh thôi, anh sẽ viết thư gửi em mỗi ngày.” Trên chiến trường bọn họ không thể gọi điện thoại được.

Cách duy nhất là viết thư, thậm chí anh không chắc anh có thể nhận được thư từ cô, đành phải viết thư cho cô.

Cũng may con trai có bản lĩnh đảm đương được, nếu không thì sao anh có thể yên tâm để cô và hai đứa nhỏ ở lại, nhưng cho dù không yên tâm không nỡ thì có thể làm gì được bây giờ? Anh là quân nhân.

Lúc này anh ngay cả an ủi cũng bất lực.

Khương Tuệ Ninh lắc đầu nức nở, cô không cần anh viết thư, cô muốn anh được bình an, không biết vì sao lại thế này, lúc này anh còn chưa đi, cả người cô lại cảm thấy vô cùng hoảng hốt, cho nên chỉ mong anh bình an quay về, gì cũng không cần.

“Chừng nào thì anh phải đi?”

Được Quý Thần Nham trấn an thì cảm thấy chua xót của Khương Tuệ Ninh cũng được giảm bớt, cô lau nước mắt của mình lên ngực anh, rồi một lần nữa nằm lại trong vòng tay anh.

“Thời gian thì chưa xác định, muộn nhất là tháng chín, tôi muốn đi tỉnh Quảng trước, sau đó mới từ đó đến bên kia.”

Anh cũng không thể nói nhiều hơn nữa, anh biết Tuệ Tuệ, cô chắc hẳn đã hiểu ra.

“Anh nhất định phải bình an biết không? Em không đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong anh nhất định phải bình an.”

Quý Thần Nham nhìn người trong ngực trắng như tuyết, gương mặt mềm mại, bởi vì khóc thút thít mà nổi lên một tràng mây hồng, chóp mũi cũng đỏ lên một chút, lông mi như cánh bướm bị dính nước, nhìn vừa đáng thương mà lại vừa lộ ra vài phần đáng yêu.

Anh cúi đầu dùng chóp mũi của mình cọ vào mũi cô,”Tuệ Tuệ, em biết mà, không có nguy hiểm.”

Anh chưa bao giờ cố ý hỏi Khương Tuệ Ninh về chuyện tương lai, nhưng là anh biết sẽ không có biến cố, nếu không Tuệ Tuệ của anh sẽ không luôn hoài niệm về một tương lai tốt đẹp như vậy.

Mà điều anh cần làm bây giờ là thúc đẩy quỹ đạo của lịch sử, cùng cô trải qua những ngày tháng tốt đẹp.

“Nhưng em lo lắng anh.”

Nói thẳng ra thì là, dù cho đã biết trước kết quả như thế nào, bên cạnh cô không có anh, thì cô vẫn lo lắng bản thân mình sẽ tự phát ra.

Quý Thần Nham biết bạn nhỏ của anh lo lắng cho anh, tựa như là anh đang lo lắng cho cô vậy, lúc mà cô không ở đâu anh cũng sẽ lo lắng cô ăn uống có được ngon miệng hay không, có người chọc giận cô hay không, chuyện cô muốn làm có thành công hay không…
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 444


“Ngoan, đừng lo lắng, giờ đã có em và bảo bảo rồi, anh nhất định lấy an toàn của mình làm mệnh lệnh mà chấp hành, em cũng biết mà, chúng ta sẽ phải phục tùng hoàn toàn và thực hiện thành công mệnh lệnh.”

“Được, Quý Thần Nham em tin tưởng anh, anh nhất định phải chấp hành mệnh lệnh của em, biết chưa?”

“Tuân mệnh, lãnh đạo của tôi.”

“Hừ.” Tuy rằng anh nghe lời, nhưng Khương Tuệ Ninh vẫn không nhịn được ủy khuất hừ một tiếng.

Quý Thần Nham cười đem người cô bế lên một chút, rồi cúi đầu cắn nhẹ vào chóp mũi cô.

“Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi, anh đã điều thư ký Trương từ Đông Thành qua đây, thời điểm anh không ở đây, có chuyện gì em cũng có thể phân phó hắn đi làm.”

“Em có thể phân phó thư ký Trương ạ?” Thật ra Khương Tuệ Ninh vẫn có chút không dám để cho người của Quý Thần Nham làm việc thay mình, dù sau tuy chỉ là chức vụ thư ký, do đơn vị cử tới thì cô cũng không thể sai bảo người ta.

Quý thần nham nói: “Có cái gì không thể? Chồng cho em quyền làm như vậy.”

“Được.”

Quý Thần Nham rời đi cũng không hề báo trước, thậm chí ngay cả cơ hội chào tạm biệt cũng không có.

Khương Tuệ Ninh chờ anh đến tận đêm khuya cũng chưa thấy người trở về thì liền biết anh đã rời khỏi Bắc Kinh.

Lúc này, phía bên kia cũng chưa đưa tin gì, bởi vì bên đó đang có gián điệp hoạt động, vì phòng ngừa việc triển khai bị lộ ra ngoài, nên tất cả tin tức cũng chưa được truyền ra.

Quý Thần Nham đi được hai tháng rồi, từ lúc mới đầu còn không quen, hai đứa nhỏ cũng không ngừng tìm cha, xong về sau lại bắt đầu hình thành thói quen.

Mới đó mà đã đến tháng mười.

Phân xưởng sản xuất sữa của của Quý Tử Thư đã bắt đầu có những thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, khiến cho phân xưởng dường như đã chuẩn bị đóng cửa kia thay sang một bộ dạng mới trước mặt mọi người.

Mỗi ngày Khương Tuệ Ninh về nhà đều có thể nhìn thấy nhiều người xếp thành hàng dài từ đầu ngõ để mua sữa bò, bảng tên công nghiệp sữa Triều Hoa cũng thấy được ở nhiều nơi, qua chuyện này cô cũng biết Quý Tử Thư chắc hẳn đã thành công rồi.

Theo sự phát triển của kinh tế thì điều kiện sinh hoạt của con người cũng ngày càng tốt, thì sức khỏe và sự phát triển của trẻ em sơ sinh cũng được đặt lên hàng đầu, bộ công nghiệp cũng đã giao nhiệm vụ cho các nhà máy sữa là phải sản xuất ra được,”Sữa bột công thức cho trẻ sơ sinh.”

Sau khi Quý Tử Thư nhận được nhiệm vụ này liền bắt tay thành lập viện nghiên cứu, còn đi mời các giáo sư trong trường đến chỉ dạy.

Nhà máy bây giờ cũng đã hoạt động theo quỹ đạo nên cậu cũng không còn bận rộn như trước nữa, gần đây nhất khi thấy hai đứa nhỏ mê ô tô, mỗi ngày đều đi theo anh trai đến xưởng, xong sau không biết sau lại có thể nhìn thấy một con bò ở nhà máy, liền khăng khăng đòi được nuôi một con, một con bò lớn như vậy sao có thể nuôi được ở trong nhà, vì vậy Quý Tử Thư liền đến nông trường bên kia chọn hai con cừu đem về.

Đương nhiên cũng không thể chăm nuôi ở nhà, mà là nuôi ở nông trường bên kia, chỉ cần thỉnh thoảng rảnh thì có thể đưa em gái đi xem những con cừu con.

Vào thời điểm giữa tháng mười, một hợp đồng trong xưởng của Quý Tử Thư xảy ra vấn đề, sau đó đã được Doãn Đào giải quyết, Doãn Đào vô cùng tài giỏi, chưa đến một năm anh ta đã có thể nắm vững được nội dung của hai năm học.

Bởi vì chuyện này mà Quý Tử Thư đã mời mọi người ở hai phòng ký túc xá cùng đi ăn cơm.

Phan Phỉ Phỉ đã chính thức cùng Doãn Đào ở bên nhau, nhưng mà Doãn Đào rất khắc chế bởi bây giờ việc học là việc quan trọng nhất.

Hai phòng có tổng cộng mười hai người, cộng thêm Hà Ngộ, và Khương Tuệ Ninh còn dẫn theo hai đứa nhỏ đi nữa.

Quý Tử Thư đã đặt trước một bàn, nên cậu dẫn theo hai em gái đi trước, Khương Tuệ Ninh về nhà thu dọn một chút rồi mới tới.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 445


Thời điểm cô đi đến thì hai đứa nhỏ đã bị Ôn Lê và Phan Phỉ Phỉ ôm đi chơi, Quý Tử Thư và Doãn Đào thì đang nói chuyện gì đó.

Doãn Đào bây giờ đã hoàn toàn là bộ dạng của một người lớn, còn Quý Tử Thư thì cùng với cách ăn mặc bây giờ nhìn cũng hơi chững chạc một chút, khá gióng với người ưu tú trong thời đại này.

“Dì nhỏ, mau nếm thử sản phẩm mới, đây là kem que gần đây chúng tôi làm đi.” Mới vừa ngồi vào bàn thì Hà Ngộ đã lấy một que kem đưa cho Khương Tuệ Ninh.

Người miền nam đặc biệt không thích ăn những đồ ăn lạnh, trừ khi đó đang là mùa hè, đặc biệt là Khương Tuệ Ninh, người mà mỗi lần bà dì ghé qua là đau đớn như người mắc bệnh, nên thật sự không ăn được loại đồ ăn này.

“Nếm thử một chút thôi là được.” Quý Tử Thư giúp cô bóc vỏ kem ra.”

Khương Tuệ Ninh ngửi thấy một chút,”Vị cà phê sữa bò?”

“Đúng vậy, dì nếm thử xem có phải hương vị kia hay không.” Quý Tử Thư đem que kem đưa cho cô.

Xưởng sản xuất sữa bên kia cũng có một băng truyền là sản xuất kem que, sản lượng không tính là nhiều, và chỉ có một loại hương vị, vậy nên Khương Tuệ Ninh liền đề nghị với Quý Tử Thư về việc sản xuất phong phú thêm về cảm chủng loại kem một chút, nhân tiện cũng nói thêm mấy loại hương vị trước kia mà bây giờ cô còn nhớ được.

Quý Tử Thư sắp xếp bên xưởng thử một chút, sau đó hôm nay lại mang đến đây cho mọi người nếm thử hương vị của nó một chút.

Khương Tuệ Ninh không phải quá thích uống cà phê, nhưng cô lại thích ăn các loại đồ ăn có một chút vị cà phê, loại kem que này lúc nhỏ cô đã từng ăn qua, và giờ vẫn nhớ rõ hương vị của nó.

Không nghĩ tới trong xưởng lại có thể làm ra được hương vị khá giống so với kem đời sau cô đã từng ăn.

“Chính là loại hương vị này.” Khương Tuệ Ninh lập tức cảm thấy quen thuộc, liền hỏi: “Đã bán ra thị trường chưa?”

Quý Tử Thư gật đầu,”Đã cho ra, theo lô hàng pho mát đưa đến cửa hàng thực phẩm.”

“Có báo cáo tiêu thụ chưa? Sao rồi?”

“Vô cùng tốt, những vị mới đều có doanh số cao gấp nhiều lần so với vị nguyên bản trước đây.”

Khương Tuệ Ninh vô cùng vừa lòng, cô biết mà, sáng tạo sẽ không thể nào tụt lùi được.

“Dì nhỏ, mau lại đây ngồi.”

“Dì nhỏ…”

Mọi người cũng đều biết Khương Tuệ Ninh là mẹ kế của Quý Tử Thư, nhưng khi nghe thấy Hà Ngộ gọi cô là dì nhỏ, thì mọi người cũng không gọi cô là bạn học Khương hay đồng chí Khương nữa mà theo bọn họ đều gọi cô là dì nhỏ.

Ngoài Doãn Đào vẫn như cũ gọi cô là bạn học Khương, thì những người khác, có người còn lớn hơn Khương Tuệ Ninh hai tuổi thì vẫn gọi cô là dì nhỏ.

Khương Tuệ Ninh đã thành thói quen, ai bảo cô ở nơi này cô có bối phận quá cao, lúc ăn cơm còn được ngồi ở vị trí đầu của chủ tọa, bên cạnh là Quý Tử Thư, thật giống như là buông rèm bàn chính sự vậy.

Hai đứa nhỏ cũng thường xuyên chạy theo anh trai, nên đã quen với cuộc sống muôn hình muôn vẻ, nên cũng không sợ người lạ chút nào.

Khương Tuệ Ninh còn tưởng rằng hôm nay chỉ là ăn một bữa cơm như bình thường, ai ngờ mãi đến khi nghe thấy Chương Trì, bạn cùng ký túc xá của Quý Tử Thư nói chuyện, cô mới cảm thấy, đây nào phải là đang ăn cơm, rõ ràng là đang bàn chính sự.

“Tử Thư, lần trước cậu nói chuyện đúng là có thật, tôi đã hỏi chú tôi, bên kia Hải Thành, khu nhà thương mại sẽ chính thức bán ra vào sang năm.”

Chương Trì là người Hải Thành, chú của cậu ấy làm ở cục quản lý bất động sản.

Thời điểm này cũng chưa dùng cách nói này để chỉ địa điểm dùng để buôn bán, cho nên khi trước đó không lâu Quý Tử Thư nói với cậu ấy về chuyện này, thì cậu ấy còn nửa tin nửa ngờ, không ngờ bên kia của chú cậu ấy không lâu liền báo tin tức lại.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 446


Cậu ấy vừa nói xong thì trên bàn cơm lập tức an tĩnh lại, chỉ còn lại âm thanh của hai đứa nhỏ, Quý Tử Thư còn đang tự mình bóc tôm cho hai em gái.

“Bán ra nhiều không?”

“Chỉ có mấy chục bộ.”

“Tử Thư, cậu có ý gì? Không phải cậu đã có nhà máy rồi à? Sao vẫn còn chú ý đến chuyện đất đai nữa?”

Trên bàn cơm, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Quý Tử Thư, nơi ngày ngoài những cô gái ra, và những người ở phòng ký túc xá của Quý Tử Thư trừ bỏ Doãn Đào ra, thì trong nhà những người còn lại ít nhiều cũng có chút tiếng tăm, nên đã biết nền kinh tế đã được mở cửa từ lâu.

Mọi người đều không phải người bình thường và cũng dường như là đang chú ý đến cơ hội lần này.

Đương nhiên Quý Tử Thư vẫn là cánh quạt đón gió của bọn họ.

“Không có, chỉ là tôi thấy thông tin này, nên thuận miệng hỏi một chút.” Quý Tử Thư đem tôm đã được l*t s*ch sẽ bón vào miệng cho em gái, sau đó lau tay rồi bản thân mới bắt đầu ăn cơm.

Cậu tạm thời chưa nói, mọi người cũng không hỏi, dù sao nếu thật sự muốn làm chuyện gì thì khẳng định là Quý Tử Thư sẽ nói ra.

Người khác không hỏi, nhưng trong lòng Khương Tuệ Ninh cũng có một chút tính toán, cô là một người dường như đã biết trước về tương lai, cũng dường như kém cái khứu giác đánh hơi nhanh nhẹn của Quý Tử Thư, vậy mà cậu lại chú ý đến chuyện nhà đất thương mại ở Hải Thành.

Đây chính là phong thái của ông chủ sao? Ngay cả khi không được tiên tri trước thì cũng có thể nhanh chóng nắm bắt được đầu ngọn gió.

Trước kia khương tuệ ninh cũng đi theo trước lão bản học tập quá, gặp qua trong

Trước kia Khương Tuệ Ninh cũng từng theo sếp học tập, cũng từng gặp qua những người làm đầu tư vô cùng giỏi trong ngành, những người làm đầu tư luôn nhạy bén vượt xa những người bình thường, trước kia chỉ là nghe bọn họ nói chuyện phiếm thôi mà Khương Tuệ Ninh đã không hiểu gì.

Bây giờ lại thật có thể hiểu được, nhưng những chuyện này cô còn chưa nghĩ tới, nên không nghĩ Quý Tử Thư đã bắt được điểm mà người khác chưa nhìn tới.

Nhưng mà cũng không có cuộc thảo luận chuyên sâu nào, khả năng họ vẫn đang chờ xem thời cơ tới.

Sau khi ăn xong mọi người đã tạm biệt nhau ở bến xe buýt trước cửa.

Nhìn bạn học rời đi từng người một, nhưng còn Hà Ngộ vẫn ăn vạ chưa đi,”Tử Thư, cậu tiện đường đưa tôi về trường đi.”

“Chính mình trở về, bên này xe buýt công cộng trực tiếp đến ngươi cửa trường.”

“Tự mình về đi, xe buýt ở đây có thể trực tiếp đưa cậu về tới tận cổng trường.” Cậu nhìn thoáng qua hai đôi mắt long lanh của em gái, biết các cô bé đang buồn ngủ, và sẽ rất muộn nếu đi một vòng thành phố rồi mới về nhà.

“Cậu cũng đừng nhẫn tâm như vậy, ngồi xe buýt quá chậm, cậu đưa tôi về đi, hai ngày nay tôi chạy tiêu thụ thật sự là mệt đến mức chân dường như sắp rời ra rồi.” Hà Ngộ tự mình ngồi lên xe, tỏ ra bộ dạng cậu không muốn đưa thì cũng phải đưa.

“Đồng chí Khương… Tử Thư.” Lúc này Trương Hạ cũng đến đây, bây giờ hắn đang làm việc ở bên này, hôm nay có chuyện nên về trễ một chút, lại chưa ăn cơm nên đã vào tiệm cơm phía trước ăn cơm tối, lúc ra về, đang định về nhà thì thấy vợ con của lãnh đạo đang ở đằng trước.

Hắn về Bắc Kinh là bởi vì lãnh đạo phải rời đi, nên hắn đến đây có trách nghiệm là chăm sóc gia đình của lãnh đạo, vì vậy liền dừng xe đi đến.

“Thư ký Trương cũng đang về sao?” Trương Hạ đang ở một ngõ nhỏ các đại viện của cô, Khương Tuệ Ninh nhìn Hà Ngộ rồi lại nhìn đứa nhỏ, nếu đi một chuyến đưa cậu ấy về thì rất xa, hơn nữa mấy đứa nhỏ cũng đang rất buồn ngủ, nếu thư ký Trương về nhà, cô có thể ngồi xe của hắn.

“Vâng, đồng chí Khương có về luôn không, tôi đưa mọi người về.” Nhiệm vụ của hắn chính là chăm sóc người nhà lãnh đạo, đây cũng coi như bổn phận của hắn.

“Tử Thư, cậu đưa Hà Ngộ về đi, tôi đưa hai đứa nhỏ về nhà trước.”

Quý Tử Thư nghĩ cũng chỉ có thể như vậy, liền đưa hai em gái lên xe của thư ký Trương, sau đó nói: “Mọi người về trước, tôi đưa Hà Ngộ về xong thì sẽ về ngay.”

“Được, cẩn thận một chút.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 447


Ban đầu Khương Tuệ Ninh định hỏi cái nhìn của Quý Tử Thư về nhà ở thương mại, nhưng cậu ấy không cùng về nhà với cô, cho nên cô định sẽ hỏi chuyện này sau.

Dì Lưu về quê, bố mẹ chồng cũng về Thượng Hải thăm bố mẹ và họ hàng ở bên đó.

Khi mấy mẹ con cô về đến nhà, đều có cảm giác vắng vẻ hơn rất nhiều.

Nhìn thấy hai cô chủ nhỏ về nhà, Đại Quất và Bò sữa liền chạy đến kêu meo meo chào mừng cô chủ về nhà, con chim sáo treo dưới mái hiên cũng không ngừng kêu: “Bố ơi, bố ơi…”

Sau khi mở điện lên dường như còn cảm thấy sôi động hơn.

Hai bé con vừa nãy còn đang ngủ gà ngủ gật, kết quả nhìn thấy mèo con lại chạy đến chơi đùa.

Đúng lúc Khương Tuệ Ninh có thể tranh thủ đi vào trong buồng tắm pha nước tắm cho hai đứa, sau khi pha nước tắm xong. cô mới đi ra ngoài ôm hai bé con vào để tắm cho chúng.

“Mẹ ơi, bao giờ bố mới về ạ?” Có lẽ là do tiếng kêu liên tục của con chim sáo dưới mái hiên, sau khi Điềm Điềm thả mèo con ra liền lao vào lòng mẹ, ôm lấy mẹ hỏi thăm tin tức của bố mình.

Khương Tuệ Ninh ngồi xổm trên mặt đất, mỗi tay ôm lấy một đứa, cọ má vào đôi má nhỏ của hai cô con gái, cảm giác như đang cọ vào một cái thạch mềm mềm vậy.

“Nhanh lắm, rất nhanh bố sẽ về rồi, đợi sau khi đón Tết xong bố sẽ về nhà.”

“Vậy ngày mai chúng ta đón Tết nhé?” Điềm Điềm ngây thơ nói.

“Em gái, em thật ngốc, ngày mai chúng ta cũng không thể đón Tết được đâu.” Đường Đường kịp thời sửa lại lời của em gái, nói cho cô bé biết rằng muốn đón Tết cũng không phải lúc nào cũng có thể đón được.

“Vậy khi nào mới có thể đón Tết ạ?” Thế giới của Điềm Điềm là do bố và anh trai tạo lên cho cô bé, cô bé dường như là muốn cái gì liền có cái đó.

Ngay cả đón Tết, cô bé muốn khi nào có thể đón Tết liền đón lúc đó.

“Sau khi tuyết rơi mới có thể đón Tết.” Thật ra Đường Đường cũng không biết bao giờ mới có thể đón Tết, con bé chỉ biết muốn đón Tết thì sẽ có tuyết rơi.

Điềm Điềm lại không cho là như vậy, nói: “Vậy thì ngày mai để cho ông trời làm tuyết rơi nhé.” Miệng của con bé rất ngọt, khiến mọi người yêu chiều, cho nên sẽ nhận được nhiều sự chú ý của mọi người hơn, tính cách cũng kiêu căng hơn chị của nó một ít, trên đời này giống như không có gì con bé không thể có được, cho nên trong lòng nó không cảm thấy chuyện này khó khăn gì cả.

“Cũng không được…”

“Tại sao ạ?”

Kiến thức của Đường Đường cũng chỉ có nhiều như vậy, cô bé chỉ biết là không thể làm được, còn tại sao lại không làm được thì không biết giải thích thế nào, chỉ có thể quay sang xin giúp đỡ của mẹ.

Khương Tuệ Ninh cảm thấy muốn cười trước những lời nói ngây thơ của hai chị em, bởi vì có hai đứa bé cho nên nỗi nhớ nhung của cô với Quý Thần Nham cũng bị vơi đi một chút.

“Bởi vì bố của họ không đồng ý.” Khương Tuệ Ninh dỗ dành con gái.

Điềm Điềm cảm thấy không vui, hai tay nhỏ chống nạnh, bĩu môi tức giận nói: “Bố của chúng là ai ạ, con muốn bảo bố của con cho họ biết tay.” Dựa vào đâu mà không cho tuyết rơi, dựa vào đâu không để cho cô bé đón Tết.

Trong lòng của Điềm Điềm, bố của bé chính là siêu nhân trong câu chuyện mẹ đã kể, là người tài giỏi nhất trên thế giới này, mọi người đều phải nghe lời bố nói.

“Đợi bao giờ hai đứa tắm xong mẹ sẽ nói cho hai đứa biết.” Khương Tuệ Ninh không có sức ôm cả hai đứa cùng lúc, cho nên chỉ đành nắm tay dắt hai đứa nhỏ vào phòng tắm.

Hai đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn, chỉ cần là mẹ liền sẽ không bắt mẹ ôm mình, ngoan ngoãn nhảy vung vẩy tay đi vào trong phòng.

“Ôi chao, đừng nghịch nước, con đừng có vẩy nước lên tóc của chị chứ.” Đêm nay cô không định gội đầu cho hai đứa bé, nhưng mà sau khi hai đứa vào nước liền giống như cá gặp nước vậy, không phải em gái hắt nước lên người chị gái thì chính là chị gái hắt nước lên người em gái.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 448


Vừa rồi còn hứa với mẹ là khi đi tắm sẽ không nghịch ngợm, kết quả chớp mắt đã quên mất.

Thậm chí còn hắt cả nước vào người mẹ mình, cô giả vờ không vui nói: “Hai cái con nhóc hư đốn này, mẹ cũng muốn hắt nước lên người cả hai.” Ban đầu Khương Tuệ Ninh cũng không muốn đùa với chúng, nghĩ rằng bởi vì bố chúng không ở nhà, cho nên mỗi lần hai đứa đều ngoan ngoãn tắm xong, sau đó quấn chăn ngồi lên giường.

Hôm nay thấy chúng nhớ bố của mình như vậy, cho nên cô liền cùng chúng đùa nghịch một lát.

Kết quả cô vừa mới mở đầu, hai đứa nhỏ liền cười ha ha cùng nhau chiến đấu với mẹ.

Mãi cho đến khi nước tắm trở nên dần lạnh, đầu tóc và quần áo của Khương Tuệ Ninh đã ướt sũng, cô mới bọc chăn ôm hai đứa bé ra ngoài.

Hôm nay thời tiết có chút thay đổi, cành lá bị gió thổi kêu xào xạc, nhánh cây bị thổi mạnh đập vào cửa kính phát ra những âm thanh ‘bụp bụp’.

Vừa rồi họ ở trong phòng tắm nên không có cảm giác gì, nhưng sau khi ra ngoài, hai đứa bé cũng có chút sợ hãi, ra sức chui vào trong lòng của mẹ mình.

“Mẹ ơi, con sợ lắm.” Điềm Điềm nắm chặt lấy quần áo của mẹ mình.

Ngay cả đứa bé từ trước đến nay đều vô cùng trưởng thành sớm như Đường Đường cũng cảm thấy sợ, dù sao thì nó mới chỉ là có hai, ba tuổi, cho nên khi nghe được tiếng động nhẹ cũng sẽ cảm thấy giật mình.

Khương Tuệ Ninh thay bộ quần áo đã ướt ra, ôm hai đứa bé vào lòng, không chỉ bọn nhỏ cảm thấy sợ, mà ngay cả cô cũng có chút hơi sợ.

Không biết là gió bên ngoài lớn như thế nào, đồ vật trong sân khi bị thổi đến không ngừng phát ra những tiếng ‘bang bang’, cô cũng không dám ra ngoài kiểm tra, ôm lấy hai đứa trẻ nhỏ giọng an ủi, nói: “Không sao đâu, mẹ ở đây rồi.”

“Mẹ ơi, bên ngoài có yêu quái sao?” Điềm Điềm chui vào trong lòng mẹ, lộ ra đôi mắt to tròn.

“Không có yêu quái.” Đường Đường lần nào cũng thích sửa lại những lời em gái đã nói.

Nhưng mà những lời này của con bé coi như đã an ủi được Khương Tuệ Ninh, cô đang định khen ngợi con gái lớn thì đã nghe thấy giọng nói của Điềm Điềm: “Có yêu quái, còn có cả ma…”

Đang nói chuyện, bên ngoài không hình như có cái gì đổ xuống phát ra một tiếng ‘bùm’, khiến ba mẹ con sợ đến mức run bần bật, trái tim của Khương Tuệ Ninh lập tức thắt chặt lại.

“Chúng ta không nói chuyện nữa, đi ngủ thôi.” Khương Tuệ Ninh vốn dĩ cũng không phải người can đảm như thế nào, lại còn sợ tối, cô vội vàng nhét hai đứa bé vào trong chăn, lúc này nhắc đến có ma hay không có ma làm gì, không phải đang tự mình dọa mình sao?

“Mẹ ơi…” Điềm Điềm lại nhô đầu ra, dáng vẻ vừa tò mò vừa sợ sệt.

“Điềm Điềm đừng nói gì cả…” Khương Tuệ Ninh sợ con bé lại nói ra điều gì đó đáng sợ hơn, cho nên vội vàng cắt ngang câu nói của nó, cô còn chưa kịp nói xong liền cảm thấy trong phòng độ nhiên sáng hẳn lên.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy tiếng sấm rung trời truyền đến từ bên ngoài, âm thanh đó như muốn xé nát mái nhà ra, đèn trong phòng lập lòe hai lần rồi phụt tắt.

Căn phòng đột nhiên chìm vào bóng tối,”Mẹ ơi.” Điềm Điềm sợ hãi khóc to, Đường Đường cũng òa khóc theo.

Ngay sau khi tiếng sấm kêu xong, bên ngoài lập tức mưa xối xả, mưa gió bão bùng giống như một con quái vật đáng sợ, ra sức vỗ lên mái nhà cũng cửa sổ, giống như muốn xé nát căn nhà vậy.

Trong lòng Khương Tuệ Ninh đột nhiên cảm thấy rất khổ, cô ôm hai đứa bé, cũng sợ đến mức khóc không thành tiếng.

Trong lòng cô chợt cảm thấy bản thân thật đáng thương, trong nhà bây giờ ngoài cô và hai đứa trẻ ra thì chẳng có ai cả, muốn đi thắp một ngọn nến đều không dám đứng dậy lấy.

Mấu chốt là cô cũng không dám khóc, sợ mình khóc, sẽ khiến cho hai đứa trẻ càng thấy sợ hơn.

Điềm Điềm và Đường Đường là hai đứa bé không thích khóc lắm, nhưng khi chúng khóc lên thì dỗ thế nào cũng không dỗ được, trong nhà tối om, bên ngoài lại vang lên những âm thanh ‘răng rắc’ đáng sợ.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 449


Lúc Quý Tử Thư về đến nhà, cậu ấy nhìn thấy sân nhà mình đang chìm trong bóng tối, hai con mèo cũng không biết chạy đâu mất tăm.

Con chim sáo vẫn luôn kêu to “Dọa chết dọa chết rồi…” Nhưng âm thanh này đã bị tiếng gió rít bên ngoài át mất.

Trong nhà truyền đến từng đợt tiếng khóc của em gái, nhưng cậu ấy cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng an ủi nào, cậu ấy lập tức ném ô xuống chỗ mái hiên, rồi chạy đến gõ cửa.

Ba mẹ con bị dọa sợ như con chim cút, bỗng thấy ngoài khung cửa có một bóng đen lao tới, lại còn đập cửa, lại càng khiến họ hoảng sợ không biết nên làm gì.

Bóng tối luôn phóng đại nỗi sợ hãi của con người lên vô hạn.

“Mẹ ơi… Mẹ ơi.” Tiếng khóc của Điềm Điềm lớn nhất, con bé cảm giác bản thân giống như sắp bị yêu quái bắt đi vậy.

“Mọi người vẫn ổn chứ?” Quý Tử Thư nhíu chặt mày khi nghe thấy tiếng khóc của em gái.

“Vẫn ổn…” Khi Khương Tuệ Ninh nghe thấy tiếng của Quý Tử Thư, cuối cùng cô cũng không cảm thấy sợ như trước nữa, cô vội vàng lấy tay áo lau nước mắt.

Quý Tử Thư cũng thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói của mẹ con họ, hỏi: “Dì có thể mở cửa trước được không? Tôi đi lấy nến thắp cho mọi người.”

Khương Tuệ Ninh nhanh chóng đặt hai đứa trẻ xuống giường, đứng dậy đi ra mở cửa cho Quý Tử Thư.

“Tôi có thể đi vào không?” Quý Tử Thư thấy quần áo của Khương Tuệ Ninh vẫn mặc nghiêm chỉnh, nhưng mà đây là phòng ngủ của cô, cậu ấy đã lớn rồi, tất nhiên không thể tùy tiện xông vào phòng cô được.

“Mau vào đi, bây giờ Khương Tuệ Ninh làm sao mà còn để ý được nhiều như vậy, trong phòng chia làm hai phần, từ cửa đi vào là sofa và bàn, sau khi vòng qua bức bình phong mới là giường, có hơi khác phong cách trang trí truyền thống của tứ hợp viện.

Hai cô nhóc nghe thấy tiếng của anh trai, dáng vẻ dường như không còn sợ nữa, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy anh trai đi đến ôm chúng, lập tức gọi: “Anh ơi, anh ơi…”

“Tôi đi thắp nến, dì ôm hai em gái ra đây đi.”

Quý Tử Thư vừa nói vừa lấy ra cây nến cầm từ trong bếp ra, lúc quay về có chút gấp, cả người cậu ấy bị mưa xối ướt sũng, cậu ấy lau vệt nước đọng trên ống tay áo, cắm ngọn nến lên đế đặt nến, lấy trong túi ra một que diêm, đánh lửa châm nến.

Ánh sáng le lói của cây diêm khiến cho căn phòng đột nhiên sáng lên, cậu ấy lập tức châm nến và thổi tắt que diêm, một mùi lưu huỳnh bốc lên trong phòng, ánh sáng của ngọn nến cũng hoàn toàn xua tan bóng tối trong phòng.

Lúc này Khương Tuệ Ninh đã ôm hai đứa trẻ đi ra ngoài cửa.

“Anh ơi, em sợ quá.” Điềm Điềm không chút suy nghĩ ngào vào lòng của anh trai, Đường Đường cũng chạy theo sau.

Lúc này Quý Tử Thư mới ôm hai cô em gái nhỏ vào lòng, nói: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”

“Anh ơi, lúc nãy có yêu quái đấy.”

“Một con yêu quái vô cùng đáng sợ.” Lúc này Đường Đường cũng không kiên trì nữa, quá đáng sợ, có một con yêu quái thật khổng lồ.

Quý Tử Thư nhìn vệt nước mắt chưa khô trên mặt của hai cô em gái, mũi cũng đỏ bừng vì khóc, lông mi dài bởi vì khóc mà dính vào khóe mắt, trên tóc cũng có nước mắt, trông rất bù xù, vừa nhìn đã thấy thương rồi.

Hai đứa em gái bị dọa sợ thành cái gì rồi?

“Không cần sợ, ở đây không có yêu quái, có anh trai ở đây, yêu quái không dám đến.”

“Anh ơi.” Hai cô nhóc thấy anh trai ở bên thì không sợ nữa, ôm lấy anh trai luôn cảm thấy rất an toàn.

Khương Tuệ Ninh đúng ở bên cạnh, trong lòng cô vô cùng biết ơn vì bản thân có một đứa con trai lớn như vậy.

“Tôi đưa hai đứa đi ngủ trước, mất điện chắc là do bị sét đánh, tình hình trời mưa như này thì chắc hôm nay sẽ không có điện đâu, đêm đi ngủ đốt nến rất nguy hiểm, tôi đi lấy cho cô một cái đèn pin, nếu như sợ thì cứ bật đèn pin cả đêm cũng được.”

“Tôi không sợ đâu, chủ yếu là Đường Đường và Điềm Điềm thấy sợ hãi.” Dù sao Khương Tuệ Ninh cô cũng là bậc bề trên, sao có thể thừa nhận bản thân bị sấm sét cùng mất điện dọa đến khóc thét chứ?
 
Back
Top Bottom