Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 165


Hôm nay ở trên xe cô đã nhìn thấy hạt sương trong núi vô cùng xinh đẹp, như là một đóa hoa đặc biệt của vương quốc Tuyết.

Người phương nam luôn có những mơ ước lãng mạn đối với băng tuyết của phương bắc, đi vào phảng phất như hòa mình vào thế giới truyện cổ tích.

Cô hoài niệm có di động, như vậy có thể tùy ý chụp một đống ảnh lớn.

Nơi gần sát sườn núi có một dãy gạch đỏ, ở cửa không có người đứng canh gác, nhưng thật ra lại có mấy người đi ra đi vào. Khương Tuệ Ninh tò mò nên nhìn thoáng vào trong đó, thế nhưng là một nơi gieo trồng rau dưa, gần giống với nhà kính ở đời sau.

Diện tích khu trồng rất rộng, nhưng mà rau dưa lại không nhiều lắm, có rất nhiều vị trí đã trụi lủi.

“Lão Tô này, mọi người trong doanh trại đều đang oán giận, ngày nào nhà ăn cũng chỉ cung cấp khoai lang đỏ hoặc là khoai khoai lang, không thì cũng là, rau dưa này của ông đến lúc nào mới có thể sử dụng vậy.”

Lúc này một ông anh đeo tạp dề ngang eo vội vàng chạy đến cửa, vừa oán giận vừa hỏi.

Người được gọi là Lão Tô nhìn thấy người kia đến đây cũng là nói một chuỗi dài: “Nơi này chỉ rộng chừng đó, dù sao cũng phải cho rau dưa có thời gian trưởng thành chứ.” Nói rồi anh ta lôi kéo người nọ đi vào bên trong: “Ông nhìn xem, toàn bộ một đám rau chân vịt cuối cùng đã đưa đến nhà ăn vào ngày hôm qua, chỉ còn lại một ít như vậy, quả hồng quả cũng chưa chín hoàn toàn, ông nói xem phải làm sao bây giờ.”

Ông anh đeo tạp dề nhìn thoáng qua nhà ấm giống như đã bị cướp sạch, thật sự không còn gì bèn nhỏ giọng nói: “Đám măng tây này không tệ, cắt một chút cho tôi trước đi.”

“Như vậy sao được, lúc này nó còn mới choai choai, ăn thì quá lãng phí, ông lại chờ thêm mười ngày nữa hẳn đến.”

Lão Tô xem phòng rau dưa này như mạng sống của mình, còn chưa trưởng thành thì dù là ai cũng không được đụng vào.

“Lão Tô, không phải tôi muốn động vào, hôm nay thủ trưởng Quý lại đây, chúng ta cũng không thể chỉ nấu ba món ăn cũ rích kí, cũng nên có điểm rau dưa tươi mới. Bây giờ tiết trời đang lạnh, trong thành phố dưới chân núi cũng chỉ cất chứa cải trắng, đội trưởng chúng tôi nói, hôm nay dù thế nào cũng phải kiếm được một ít rau tươi.”

Khương Tuệ Ninh nhìn hai người đang tranh cãi nhau, lại nhìn đám măng tây kia. Nó mới lớn chừng một ngón cái, gọt vỏ thì còn thừa lại cái gì?

Lão Tô và ông anh đeo tạp dề cũng nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đang đi qua đây, đặc biệt là lão Tô vừa thấy có người muốn đi vào khu đất trồng rau của anh ta thì vội vàng chạy tới ngăn cản: “Đây là con gái nhà ai vậy, nơi này cũng không phải nơi cho cô chơi.”

Khương Tuệ Ninh thấy anh ta tuổi gần bốn mươi, gọi là chú có vẻ không thích hợp cho lắm, dù sao chồng của cô cũng là 35 tuổi, nên cô gọi một tiếng: “Anh ơi, đám rau trong lều này rau là anh gieo trồng à, thật lợi hại.”

Thật ra ở niên đại này vẫn chưa phổ cập trồng rau trong nhà kính, chỉ ở phương nam bắt đầu thí nghiệm, cho nên có thể trồng rau ở địa phương có thời tiết giá lạnh như vậy đã là rất lợi hại.

Tuy rằng rau dưa mọc hơi kém một chút, nhưng mà cũng không tệ lắm.

Lão Tô được người ta khen ngợi, lập tức quay về vẻ mặt hiền hoà: “Cô nhóc này tuổi không lớn nhưng miệng ngọt thật đấy, nói đi cô là con gái nhà ai.”

“Tôi mới đến.”

“Là nhà đoàn trưởng Trương sao?”

Khương Tuệ Ninh nghĩ lại lời nói vừa rồi của ông anh đeo tạp dề kia, nếu cô nói mình là vợ của Quý Thần Nham thì chắc chắn hai người bọn họ sẽ thay đổi sắc mặt, nên cô thuận theo gật đầu.

Lúc này ông anh đeo tạp dề thấy hai người nói chuyện thì lập tức trộm đi vào ngắt măng tây, nhưng đã bị lão Tô bắt được.

“Măng tây thật sự còn rất nhỏ, hái đi thì quá đáng tiếc. Thật ra tôi cảm thấy thủ trường Quý tới một chuyến cũng không phải vì ăn một bữa rau dưa.” Chỉ làm mặt ngoài như vậy là không được.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 166


Lại nói Quý Thần Nham cũng không phải là người để ý đến ăn uống này đó, ở nhà đều là nấu cái gì ăn cái đó, cũng không kén ăn.

“Nghe đi, một cô nhóc cũng có giác ngộ cao hơn các ông.” Lão Tô trừng mắt liếc nhìn ông anh mang tạp dề đại ca.

Ông anh mang tạp dề thấy cứng rắn không được, bắt đầu chơi trò tình cảm: “Nói là nói như vậy, nhưng thủ trưởng ở nơi xa xôi lại đây, chúng ta cũng phải cung cấp cho thủ trưởng một bữa ăn ngon chứ. Hơn nữa lão Tô nè, ông nói xem mấy năm nay thủ trưởng Quý đối xử tệ với chúng ta sao? Có ai không khen một câu thủ trưởng Quý thật tốt, hiện tại chỉ muốn cho thủ trưởng ăn một bữa rau cũng không được sao?”

Hình như vẻ mặt lão Tô rất khó xử, cuối cùng anh ta vẫn chọn mấy cây măng tây tương đối lớn trong đám măng tây rất nhỏ kia.

Sau đó tiễn ông anh mang tạp dề và còn các loại dặn dò thứ này là tặng thủ trưởng Quý, nếu là người khác thì anh ta tuyệt đối sẽ không hái.

Khương Tuệ Ninh không ngờ Quý Thần Nham lại có uy vọng trong lòng mọi người như vậy, lập tức trò chuyện với ông anh lão Tô.

Từ lời nói của anh ta, Khương Tuệ Ninh thật sự đã biết một cái Quy Thân Nham rất khác, anh thật sự đi vào lòng tất cả mọi người.

Nói đến chỗ cảm động, lão Tô thế mà còn rơi nước mắt, điều này làm Khương Tuệ Ninh rất ngạc nhiên. Người ở niên đại này thật sự quá chất phác, ơn tình có thể khắc ghi vào nơi sâu nhất trong lòng. Chắc trách từ lúc cô đi vào khu người nhà, cô đã cảm thấy mọi người trong khu rất thân thiện với cô.

Lại nói tiếp, đây hoàn toàn là bởi vì bọn họ thật lòng tôn sùng con người Quý Thần Nham này đi.

Nhân cách và sự cuốn hút của anh chinh phục người khác, đối, chính là thứ này, cho nên điều này đã làm mọi người nhìn cô với một ánh mắt khác.

“Cô nhóc, cô có hứng thú với việc trồng rau à?” Lão Tô còn chưa nói xong đã thấy Khương Tuệ Ninh ngồi xổm bên cạnh đám rau rau ta trồng rồi nhìn trái nhìn phải, anh ta tưởng là cô cũng cảm thấy có hứng thú với việc trồng rau.

Khương Tuệ Ninh cũng không phải là cảm thấy hứng thú, chỉ là cô cảm thấy ông anh lão Tô này trồng rau dưa có chút vấn đề, nhưng mà cô cũng không trực tiếp chỉ ra, mà là giả vờ lơ đãng hỏi: “Anh lão Tô, hạt giống này là cà chua sao?” Cô khua hạt giống gieo trên mặt đất một chút, hạt giống này không biết đã gieo xuống đất mấy ngày rồi, nhưng là nó vẫn còn chưa nảy mầm.

“Đúng vậy, cô cũng nhận ra à, không tệ đâu cô nhóc.” Lão Tô đi tới ngồi xổm xuống rồi thở dài nói: “Tôi cũng đã khống chế tốt nhiệt độ, nhưng mà tiết trời càng ngày càng lạnh, vẫn làm ảnh hưởng đến sự nảy mầm, đã gieo xuống ba ngày rồi mà vẫn chưa nảy mầm.”

Khương Tuệ Ninh cảm nhận nhiệt độ trong nhà ấm một chút, ở cửa không ngừng có gió lạnh, mặc dù nhiệt độ hiển thị trên nhiệt kế ở nơi này thật sự là nhiệt độ cho cây giống nảy mầm, nhưng nhiệt độ vẫn luôn không đều, có thể nhanh chóng nảy mầm mới là lạ.

“Anh lão Tô, quê quán của tôi là ở phương nam, ở chỗ chúng tôi có một phương pháp thúc giục hạt giống nhanh chóng nảy mầm, không biết là có thích hợp với nơi này của các anh hay không.” Cô là một cô gái trẻ tuổi, cũng không thể nghi ngờ người khác, chỉ có thể nói một câu là phương pháp quê nhà, cũng không biết người ta có tiếp thu hay không.

“Phương pháp gì?” Lão Tô lại tỏ ra rất có hứng thú.

“Chính là dùng nhiệt độ cực nóng thúc mầm trước rồi mới trồng, hơn nữa bức mành bông ở cửa kia tốt nhất phải đậy kín về sau cửa mở ra ở bên kia, không có gió lạnh trực tiếp thổi lại đây, như vậy càng thích hợp cho rau dưa nơi này phát triển hơn.”

Những tri thức của Khương Tuệ Ninh đều xuất phát từ người mẹ của cô. Trước kia sau khi mẹ cô nghỉ việc, bà ấy đã chuyển sang trồng rau trong nhà kính, chính là dựa vào thứ này nuôi cô và em trai khôn lớn.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 167


Thật ra lão Tô cũng trồng trọt được mấy mươi năm rồi, nhưng mà đều là trồng trong thôn. Nhưng 5 năm trước, con trai của anh ta đi làm nhiệm vụ gặp nạn, di nguyện của con trai là được chôn cất ở đỉnh núi cậu ta phục dịch, vẫn muốn bảo vệ mảnh đất cậu ta vẫn luôn bảo vệ.

Lão Tô chỉ có một đứa con trai, bạn già cũng mất sớm, Quý Thần Nham lập tức phê duyệt thủ tục cho anh ta, cho anh ta tới nơi dừng chân, một là giữ bia mộ của con trai, sau đó đến ở nơi dừng chân cũng nhiều một phần chăm sóc.

Nhưng là anh ta cũng không phải người ăn không ngồi rồi, lại đây là lập tức trồng rau cung cấp cho nhà ăn của nơi dừng chân. Hai năm trước, anh ta nghe phương nam đã có người trồng rau trong nhà ấm, nên anh ta cũng xin làm một cái.

Mặc dù rau dưa vẫn không cung ứng đủ cho nơi dừng chân, nhưng anh ta cũng đang cố gắng.

Anh ta là người không biết một chữ, đến được bước này cũng đều là bản thân anh ta tự tìm tòi học hỏi.

Khương Tuệ Ninh nghe anh ta nói vậy thì thật sự rất bội phục anh ta. Chẳng trách người đời sau đều nói dân tộc các cô đối yêu quý ruộng đất là khắc vào trong gien.

Đi đến nơi nào là trồng trọt ở nơi đó.

“Cô nhóc, cô mau nói phương pháp của quê nhà cô cho tôi biết đi.”

Lão Tô nghe được hai câu thì lập tức có hứng thú, mặc dù anh ta chưa có thử qua, nhưng lại cảm thấy cô gái ở trước mắt nói rất có đạo lý, làm cho người ta rất là tin tưởng.

Khương Tuệ Ninh thấy lão Tô cũng không để ý có người ta khua tay múa chân chỉ đạo anh ta, nên cũng không che giấu nữa: “Anh lão Tô, anh nhìn hạt giống cà chua này đi, chúng ta có thể rửa qua nước nóng 50 độ, sau đó lại ngâm 5,6 tiếng đồng hồ, dùng vải ướt bao lại, đặt ở nơi có nhiệt độ 20,30 để thúc mầm, bình thường chỉ cần ba ngày là có nảy mầm, chờ hạt giống nảy mầm là có thể gieo giống.”

“Cây cà chua này có bộ rễ chắc khỏe, thích đất mềm xốp và dày, chúng ta nên trồng trên mặt đất, còn cây rau mầm, hoặc các loại rau thân leo có bộ rễ nông thì không cần chiếm nhiều ruộng đất. Anh xem phần không trung của căn nhà này không phải trống rỗng sao, trên núi có nhiều cây như vậy, lấy một ít làm thành cái giá, sử dụng các chậu đã vứt bỏ hoặc là vật dụng khác, tất cả đều trải lên một lớp đất mỏng, hạt giống gieo dày một chút, nó vẫn sẽ phát triển rất tốt.

Còn có bón phân nữa, cái này vô cùng quan trong. Trong thời tiết hiện tại thì không cần dùng phân khô, chúng ta nên hòa tan trong nước làm hệ thống tưới nước, như vậy sẽ không làm mầm cây bị nóng cháy.”

Ở thời đại này đã có phân hóa học, vẫn là mua sắm bằng phiếu, cô tin nơi dừng chân sẽ không thiếu những cái này.

Lão Tô nghe xong liên tục vỗ tay, không ngờ một cái có gái nhỏ lại có những lý giải về trồng trọt như vậy.

Khương Tuệ Ninh thấy lão Tô cảm thấy hứng thú như vậy, lập tức nói: “Hay là như vậy đi, tôi có thể làm mẫu một lần trước.” Khi còn nhỏ cô từng giúp mẹ thúc hạt giống nảy mầm rất nhiều lần, những việc này thật sự rất nhẹ nhàng.

Lão Tô lập tức đồng ý, lấy hạt giống còn dư lại ra, dựa theo phương pháp của Khương Tuệ Ninh, bắt đầu bận việc.

Trùng hợp lúc này binh lính ngoài sân huấn luyện cũng kết thúc, lão Tô lập tức đi mời bọn họ đến hỗ trợ, cây gỗ xếp chồng sẵn ở phía sau, có thể lầm tức làm giàn gỗ.

Khương Tuệ Ninh cởi áo khoác đặt ở một bên, bắt đầu gây giống, trong lúc các chiến sĩ làm giàn gô, ông anh lão Tô bắt đầu học hỏi Khương Tuệ Ninh cách bón phân như thế nào là có hiệu quả tốt nhất.

Tất cả ký ức của cô đều là học từ mẹ, mỗi một bước đều làm rất chính xác. Thật ra phân bón ở thời đại này còn tốt hơn đời sau một chút, rất dễ làm mầm móng bị nóng cháy, cô đã giảm bớt một chút cho phù hợp.

Hòa với nước rồi tưới theo cách nguyên thủy, phân bón sẽ ngấm xuống lớp đất, chờ bộ rễ cây hấp thu.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 168


“Thời gian bón phân cũng không nên quá dày đặc, có một số cây rau chỉ nên tưới một lần trước khi trưởng thành là được.” Khương Tuệ Ninh nói rõ phương pháp cho từng loại rau khác nhau cho lão Tô.

“Được, được, cô nhóc, cô thật lợi hại.”

Khương Tuệ Ninh dùng mu bàn tay sạch sẽ lau gương mặt và đầu tóc, tươi cười nói: “Anh lão Tô, anh cũng rất lợi hại.”

Thật sự, ở một nơi có thời tiết như thế này mà có thể nghĩ đến cách trồng rau trong nhà ấm, còn có thể trồng được thì thật sự là quá lợi hại.

Vốn dĩ cô đã đẹp rồi, nở nụ cười lại càng như tắm mình trong gió xuân, giọng nói cũng không phải cái loại này cố ý nũng nịu, mà là mang phong cách uyển chuyển tinh tế của người phương nam. Lão Tô thầm than cô gái này thật xinh đẹp, không biết sau sau thằng nhóc thối nào hưởng lợi.

Mấy người được mời đến hỗ trợ làm việc người cũng không nhịn được mà nhìn cô thêm vài lần. Nhưng mà kỷ luật của bọn họ vẫn luôn rất nghiêm khắc, nên cũng không dám trắng trợn nhìn chằm chằm cô gái nhỏ một lần nào, đều là nhìn thoáng qua rồi lập tức rũ mắt, chỉ là thỉnh thoảng ánh mắt vẫn luôn nhìn về hướng Khương Tuệ Ninh.

Vừa rồi nghe lão Tô nói cô gái nhỏ này là con gái đi theo tùy quân của đoàn trưởng Trương, cũng không biết cô ấy đã có hôn ước chưa.

Nhưng nghĩ có thể đến tùy quân thì chắc là vẫn chưa có, mấy binh lính làm việc càng thêm hăng hái hơn, thậm chí còn có hai người lớn gan đã cởi áo khoác ra, chỉ còn một chiếc áo sơ mi quân đội màu xanh lá, cổ tay áo được sắn lên đến khuỷu tay, để lộ ra cơ bắp săn chắc.

Lúc mới đầu ánh mắt của Khương Tuệ Ninh cũng không chú ý đến bên này. Là ông anh lão Tô bảo cô lại đây kiểm tra giàn gỗ nên cô mới phát hiện ra, mấy người tham gia quân ngũ này đều có dáng người rất tốt.

Cô cũng không dám xem nhiều, dù sao cô cũng là vợ của Quý Thần Nham, nếu người ta phát hiện thì còn thể thống gì nữa?

Nhưng mà cô không nhìn cũng không có nghĩa là không có người khoe ra, một đám người đi tới đi lui bên người cô, ôi…

May mắn ông anh lão Tô vẫn luôn tập trung vào công việc trồng rau thượng, không ngừng học hỏi Khương Tuệ Ninh.

Tất cả tâm trí của Khương Tuệ Ninh cũng đều dùng cho việc trồng rau, nên không hề chú ý xung quanh.

“Ai da.”

Bỗng nhiên lão Tô vướng phải cây gậy gỗ ở dưới chân, cả người ngã nhào trên mặt đất, đầu gối va vào một cái bồn sứ vừa mới dọn qua đây.

Khương Tuệ Ninh chạy vội tới dùng nước rửa sạch tay rồi đi tới kiểm tra.

“Anh lão Tô, anh không sao chứ.”

Lão Tô vội xua tay nói: “Không có việc gì, không có việc gì, là tôi vụng về, cô nhóc cô mau bận việc của mình đi, đừng làm chậm trễ việc quan trọng.”

Khương Tuệ Ninh vẫn có chút không yên tâm, định khuyên anh ta đi phòng y tế xem thử, kết quả lão Tô đã bắt đầu tập trung vào công việc.

Thấy Khương Tuệ Ninh không yên tâm, anh ta còn an ủi cô: “Cô nhóc, không có việc gì, thật sự, chú vết thương này của tôi so với vết thương của những chiến thì chẳng là gì cả, tôi lại không có bản lĩnh gì cả, chỉ có thể làm làm ruộng, tôi không thể chỉ làm việc trồng trọt mà cũng chậm trễ được, nếu không thì các chiến sĩ ở tiền tuyến trở về sẽ ăn cái gì?”

“Cô xem trên người bọn hắn có ai là không bị thương đâu.” Lão Tô còn sợ cô không tin, lập tức chỉ vào phía sau lưng một chiến sĩ chỉ mặc áo lót.

Lời nói của lão Tô làm mọi người không đáp lại được, tất cả đều im lặng làm việc.

Khương Tuệ Ninh nhìn người yên lặng làm việc, nghĩ đến đời sau phồn vinh và hưng thịnh. Thật ra chính là bởi vì có một đám người như vậy kiên trì với thứ bọn họ tự nhận là bình thường, cho nên dân tộc của các cô mới càng ngày càng tốt.

Từ thế hệ này qua thế hệ khác kiên trì và cố gắng đổi lấy cuộc sống bình an và hạnh phúc cho các cô.

“Anh lão Tô, anh yên tâm đi, trong tương lai chúng ta đều sẽ rất tốt, đồ ăn của chúng ta không chỉ đủ cung cấp cho các chiến sĩ ở tiền tuyến ăn, mà còn có thể trông đến đến nam cực, trồng đến vũ trụ luôn.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 169


Cô thích hợp cổ vũ mọi người, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt.

“Vũ trụ là nơi nào?” Lão Tô hỏi.

“Vũ trụ… Chính là mặt trăng, trên mặt trăng.” Khương Tuệ Ninh chỉ không trung.

Lời nói này đã chọc cười lão Tô: “Ai da, cô nhóc này, cô làm tôi cười chết mất. Chúng ta cũng không phải thần tiên, sao còn có thể bay đến trên mặt trăng được.”

“Con người thật sự có thể lên mặt trăng.” Lúc này có một người mặc bộ đồ quân đội đi từ bên ngoài vào, dáng người cao lớn kéo mảnh vải bông dày nặng, lúc đi vào còn nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh.

Anh ta có vẻ bề ngoài rất điển trai, nhưng mà ánh mắt quan sát người khác lại mang theo chút lạnh lẽo.

Khương Tuệ Ninh cũng nhìn anh ta một cái.

“Doanh trưởng Diêu, sao cậu lại đến đây?” Lão Tô thấy người thì nhiệt tình hỏi.

Diêu Triều Chi nhìn thoáng qua nhà ấm có chút lộn xộn: “Nghe nói có một cô nhóc dạy anh cách trồng rau, cho nên tôi đến xem thử.”

Nói xong ánh mắt lại quét qua Khương Tuệ Ninh một lần nữa, cái loại lạnh lẽo này quá rõ ràng, một cô nhóc 17,18 nói trồng rau là sẽ trồng rau? Nhìn xem cô ta biến nhà ấm này thành cái hình dạng gì? Cũng mất công lão Tô tin tưởng cô ta.

Anh ta có vẻ cũng chỉ hơn hai mươi tuổi một chút, Khương Tuệ Ninh thật sự không thích vẻ tự cho mình là đúng và gọi cô là cô nhóc này, giọng điệu của câu nói mới rồi cũng tỏ rõ sự khinh thường.

Lão Tô vội vàng khen Khương Tuệ Ninh một lần, Diêu Triều Chi nghe vậy bèn đi đến bên người Khương Tuệ Ninh: “Cô nhóc, tuổi không lớn, nhưng giọng điệu nói chuyện lại thật sự không nhỏ đấy, còn muốn đến vũ trụ trồng rau, cô cứ trồng đồ ăn trên mặt đất trước đi rồi nói sau”

Vừa rồi Khương Tuệ Ninh nghe anh ta nói con người có thể thượng mặt trăng, lại xem dáng vẻ khinh thường của anh ta lúc này, cô đoán chắc là anh ta biết tin tức nước Mỹ đã bay lên mặt trăng. Ở thời đại này, một người biết được những tri thức vượt qua người thường này đều là gia đình tri thức, chẳng trách anh ta lại kiêu ngạo như vậy.

Nhưng mà dáng vẻ khinh thường người khác của anh ta là có ý tứ gì, cô nói chuyện của cô, liên quan gì đến anh ta?

“Hừ.” Khương Tuệ Ninh không nhịn được mà ở trong lòng hừ một tiếng, dự định đầu tiên cứ yên lặng không tỏ vẻ gì, trở về tìm Quý Thần Nham cáo trạng.

Kết quả cô không cẩn thận đã hừ ra tiếng.

Diêu Triều Chi trừng cô hỏi: “Hừ ai vậy? Cô nhóc.”

Anh ta cho rằng trốn đến nơi dừng chân thì sẽ không bị cha mẹ thúc giục kết hôn, không ngờ cha mẹ thế nhưng lại đưa cô gái đến nơi dừng chân.

Kết quả cô ta vừa đến đây còn chưa lên núi thì đã nghe nói là bị bệnh, ở dưới chân núi dưỡng bệnh, mẹ nói là hôm nay sẽ đặc biệt đi đón người ta.

Diêu Triều Chi không thích loại con gái nũng nịu yếu ớt như thế này nhất, vốn dĩ anh ta định không gặp mặt, kết quả mới vừa huấn luyện xong thì nghe lão Tô nói có cô nhóc mới tới lại đây dạy anh ta trồng rau.

Vừa lúc mượn binh lính trong tay anh ta. Cô nhóc mới đến còn không phải người mẹ anh ta dẫn tới hay sao? Anh thật sự muốn lại đây nhìn xem cô ta muốn làm chuyện gì, kết quả vừa lại đây đã nghe cô dõng dạc nói câu đó.

Anh ta nhìn cô một cái, xác thật giống cô tiên đúng như lời mẹ nói, nhưng vậy thì thế nào? Anh ta cũng không thích.

Đẹp thì có ích lợi gì? Nhìn dáng vẻ trắng trẻo non mềm của cô ta kìa, vừa thấy đã biết là nũng nịu, ngay cả trồng rau cũng là làm giả vờ giả vịt đúng không.

“Ai là cô nhóc?”

Quý Thần Nham xử lý xong việc ở nơi dừng chân, đang chuẩn bị quay về nơi ở, vừa đi ra cửa đã gặp được bộ trưởng Diêu và vợ của ông ta, nghe thư ký Trần nói Khương Tuệ Ninh tới bên nhà ấm này, vừa lúc đôi vợ chồng bọn họ muốn đến sân huấn luyện tìm con trai, nên mấy người cùng nhau lại đây.

Kết quả vừa đến cửa đã nghe Diêu Triều Chi nhìn về Khương Tuệ Ninh gọi cô nhóc.

Quý Thần Nham theo bản năng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, sau đó bước vội đến bên người Khương Tuệ Ninh, ngước mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diêu Triều Chi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back