Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 320


Mấy chuyện thích hay không vốn dĩ không có đạo lý, nếu dựa theo tính tình cô thì không phải thuộc kiểu có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, hoặc cô vốn dĩ không thuộc về nơi này, cô chỉ một lòng mong muốn được quay về, sẽ không đáp lại tình cảm của anh, anh sẽ làm như thế nào đây?

“… Đúng là một vấn đề mà anh chưa hề nghĩ đến.” Quý Thần Nham chưa từng nghĩ đến chuyện cô sẽ không đáp lại mình, rốt cuộc tiểu lưu manh này ngay từ đầu đã vắt hết óc để kiếm chút lợi.

Ngay từ đầu anh biết cô muốn làm gì, là thái độ làm xong cũng không định phụ trách.

Nhưng anh không thể tức giận với cô, cô trầm mê thân thể anh, lại nói tiếp đó không phải cũng là thích sao?

Không thích thì cô hẳn sẽ không trầm mê như thế.

Đương nhiên lúc này anh vẫn không biết trong chiếc điện thoại cũ của Khương Tuệ Ninh có lưu trữ rất nhiều đoạn video về cơ bụng của nam.

Nếu không thì sẽ không tự tin như thế.

Tuy rằng anh tự tin đến đáng sợ, nhưng lời nói vô cùng khéo léo,”Anh chưa bao giờ suy nghĩ đến việc em sẽ không đáp lại tình yêu này của anh, em có quay về hay không có đồng ý hay không thì cũng không thể thay đổi được sự thật em là vợ anh, có thể đáp lại, vợ chồng hòa thuận đương nhiên anh rất vui mừng, nếu không đáp lại thì anh sẽ chăm sóc tốt cho em cả đời, tình cảm vốn dĩ không thể tránh khỏi việc bị từ chối, nên cho dù có kết quả gì thì anh đều tiếp nhận.”

Quý Thần Nham nói rất bằng phẳng, thật ra anh nói dối, anh chưa từng nghĩ đến việc cô từ chối, cho dù không đồng ý ngay từ đầu thì anh sẽ luôn tìm cách để cô đồng ý.

Rốt cuộc Tuệ Tuệ của anh quá đơn thuần, tâm tư vô cùng đơn giản, cảm xúc đều thể hiện ở trên mặt.

Nhưng anh sẽ không nói thật cho cô, có vẻ tâm tư của mình quá nhiều, để anh nhìn Khương Tuệ Ninh vụt đi trong tay chắc chắn là chuyện không có khả năng, anh sẽ không cho phép cô ngoại trừ yêu mình còn lựa chọn khác.

Quả nhiên anh nói rất trưởng thành lại có trách nhiệm, làm cho Khương Tuệ Ninh cảm thấy rất vui vẻ.

Đại khái đây là nguyên nhân thích người lớn tuổi, có sự đạm nhiên thành thục trọng ổn, sẽ không bỏ qua sự thay đổi trong cảm xúc.

“Quý Thần Nham em cũng nhất kiến chung tình với anh.”

“Hửm? Nhất kiến chung tình?”

Quý Thần Nham nhìn người trong lòng ngực, nhìn ra được mấy lời này của cô không phải là lời nói dối.

Diện mạo của anh hoàn toàn đủ tiêu chí thẩm mỹ của mình, lại là chồng trên danh nghĩa, nhất kiến chung tình là một việc rất dễ xảy ra.

“Đúng vậy, Quý Thần Nham anh có biết không? Chưa có ai nói với anh sao, anh rất dễ làm cho người ta thích.” Người ưu tú như thế nhưng lại không xảy ra chút tai tiếng nào, càng tuyệt biết bao.

Quý Thần Nham lắc đầu, chưa ai nói thế.

“Vì sao anh rất dễ làm cho người khác thích?”

Khương Tuệ Ninh nhìn bộ dạng thắc mắc của anh, nhanh chóng vươn tay đếm đếm những ưu điểm của anh, gì mà đẹp trai lắm tiền lại có thân phận, bộ dạng thâm tình đẹp như thế nào…

Cô càng nói người đàn ông càng mê hoặc.

“Anh phải tin, nếu anh như thế thì sau này khi internet phát triển, tùy tiện chụp một tấm đăng lên chắc chắn sẽ có một đống người gọi anh là ông xã.”

Đôi mắt Quý Thần Nham hơi sâu, theo bản năng nhăn mày lại,”Em có gọi người khác như thế không?”

“Không có.” Khương Tuệ Ninh lắc đầu, tuy rằng trước kia cô thèm các loại mỹ nam, nhưng từ trước đến nay không kêu người khác là chồng lung tung, chắc hẳn là do ngại.

Quý Thần Nham vừa lòng, cười cười,”Vậy Tuệ Tuệ nhất kiến chung tình vì sự đẹp trai của anh sao?”

Từ trước đến nay anh khinh thường những người lấy sắc thờ người, nếu người kia là Khương Tuệ Ninh thì không phải không tha thứ được, chỉ cần cô yêu mình, cho dù là gương mặt này hay thân phận thì anh đều nguyện ý tiếp nhận.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 321


“Cũng không phải đẹp đơn thuần, chỗ em từng sống có một câu bắt đầu từ nhan sắc, tiếp theo là tài hoa, và cuối cùng là nhân phẩm, tình yêu của em nảy sinh với anh bắt đầu từ vẻ bề ngoài anh tuấn, nhưng sau này sống chung với nhau bị học thức và tài hoa của anh làm đổ gục, cuối cùng do phẩm đức tốt đẹp của anh nên không thể tự kiềm chế, đời này cũng chỉ yêu mình anh.” Sau này có si với thân thể, mê với thanh âm, say với sự thâm tình, cô không nói, chọn nói những điều tốt nhất cho người đàn ông nghe.

Quý Thần Nham nhìn tròng mắt lấp lánh tỏa sáng của cô, nhướng mày, gật đầu tán đồng, ngay sau đó lại nói: “Khả năng Tuệ Tuệ còn nói thiếu vài điều, em hẳn càng trâm mê thân thể của anh, cũng thích cả thanh âm nữa đúng không, tài hoa phẩm đức hình như em chưa bao giờ để ý đến.” Rốt cuộc khi cô đ*ng t*nh có vô thức nói qua hai lần thanh âm của bản thân có thể làm cho người ta mang thai, nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ nói anh tài hoa trác tuyệt phẩm đức cao thượng.

Có lẽ hai người sống chung gần một năm, anh rất dễ lạc lối trong những lời nói hươu nói vượn của cô.

Trí nhớ của anh rất tốt, không phải đã nói rồi, một khi đã mở miệng thì còn lợi hại hơn cả cái miệng của Khương Tuệ Ninh.

Khương Tuệ Ninh bảy phần là đã bị anh nắm thóp.

Khương Tuệ Ninh không nghĩ anh có bản lĩnh một suy ba lớn như thế, bản thân chưa nói ra đã bị anh đoán được vài phần,”Ai nha, đại thủ trưởng còn so đo với con gái nhà người ta, đúng là chẳng trượng nghĩa gì.”

Bị đẩy xuống thế hạ phong cô lập tức làm nũng chơi xấu, đây là kịch bản thường dùng.

Trước kia đương nhiên Quý Thần Nham sẽ không so đo, nhưng hôm nay lại bế cô lên ôm vào trong lòng ngực đánh mông mấy cái.

Anh cũng không dùng sức, trên người Khương Tuệ Ninh chỉ mặc áo ngủ đơn giản, nhiệt độ xuyên qua quần áo của cô, tầng tầng áp chế ở trên mông, máu dưới làn da trắng nõn sôi trào quay cuồng, vừa mềm vừa ngứa làm người ta thở run nhè nhẹ.

Bởi vì thân thể chứa sữa vốn mẫn cảm, thế mà lại bị k*ch th*ch đến mức tràn ra vết sữa.

Bộ đồ ngủ sáng màu trong nháy mắt ướt một mảng, mang theo mùi sữa mê người.

Cộng thêm sự nóng bỏng tê dại ấy, mùi sữa giống như con sông chen giữa hai người, chảy xuôi tới tới lui lui không nhanh không chậm.

Môi lưỡi Quý Thần Nham hơi nóng lên, chỗ sâu trong yết hầu nấc lên một chút.

Khương Tuệ Ninh cảm thấy có chút mất mặt, cắn cắn môi, trực tiếp ngã vào người Quý Thần Nham, trả thù bằng cách chơi xấu,”Anh thay quần áo cho em.”

Ánh mắt Quý Thần Nham đen tối, bạn nhỏ của anh rất am hiểu cách tra tấn anh.

Nhưng mà vẫn nghe theo ý cô, đứng dậy đi tìm quần áo cho cô, giúp cô thay một bộ quần áo mới.

Cầm quần áo quay đầu lại còn nhìn thấy có người đang chơi xấu, không chịu đứng lên, nằm ngửa ở trên giường nhìn mình.

Anh buồn cười cúi người xuống nhéo cái mũi của cô,”Anh muốn c** q**n áo của em.”

Ngữ khí ôn nhu lưu luyến tựa như không phải đang thay quần áo cho cô, mà ngược lại giống như đang định làm chuyện gì đó xấu xa.

“… Anh đứng đắn một chút, em đang ở cữ.” Cô há miệng lập tức cắn bàn tay chưa kịp thu lại của anh.

Vừa khéo cắn được ngón trỏ của anh.

Cô cũng không dùng sức, nhưng mà cô có hai chiếc răng nanh, nhòn nhọn như một chú mèo con, không đau nhưng lại cắn rất chặt.

Đầu lưỡi mềm ấm bởi vì sự xâm nhập của dị vật, không nhịn được l**m thử một cái, xúc cảm ôn nhuận ẩm ướt, làm người ta run từ đầu ngón tay đến đầu quả tim.

Quý Thần Nham không được kêu “tê” một tiếng.

Khương Tuệ Ninh tưởng đã cắn đau anh, nhanh chóng há miệng kết quả người đàn ông không rút tay lại, ngược lại còn dùng những ngón tay kia giữ lấy cằm cô.

Đốt ngón tay thon dài lướt qua hàm răng và đầu lưỡi trong khoang miệng cô, làm giữa mày người khác phải nhếch lên.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 322


Một bàn tay khác của anh chống cạnh bả vai cô, cúi người áp lên cô, anh không che giấu d*c v*ng của mình, thể hiện ở giữa mày.

Khương Tuệ Ninh duỗi tay đẩy v*m ng*c cứng rắn của anh ra,”… Anh có biết đang ở cữ thì không thể làm thế…”

Người đàn ông bị d*c v*ng nhiễm thâm đôi mắt nở nụ cười thân sĩ, thu tay lại,”Sợ gì? Sợ anh không nhịn được?”

Sao cô biết được? Ai bảo bình thường anh rất dễ nói chuyện, nhưng lên giường lại mạnh mẽ hơn so với bất cứ ai, không đúng sao?

Nhưng mà bình tĩnh trong chốc lát thì thấy màu mắt anh khôi phục sự thanh đạm, ngoại trừ hơi thở hơi nặng một chút, thì giống như không thay đổi gì.

Cô ngồi dậy từ trên giường, nghiêng đầu nhìn Quý Thần Nham, đúng là có thể nhịn được.

Cô yên tâm để anh c** q**n áo cho mình.

Quý Thần Nham cố hết sức tập trung, nhưng mà khi hoàn toàn không có sự trói buộc của quần áo, khe rãnh giữa hai luồng đẫy đà của cô mang theo mùi hương mê người, vẫn phá vỡ anh, từ trước đến nay phản ứng của cơ thể luôn trực quan và chân thật.

Cố tình người khởi xướng lại không phát hiện.

Ban ngày cô muốn xuống lầu đi bộ, cho nên đổi một chiếc quần dài, cô không cần phải động đậy, vươn cẳng chân với đường cong tinh tế lại kiều nộn về phía anh.

Anh còn chưa kịp phản ứng lại, mũi chân của cô lập tức chạm vào vị trí dưới bụng.

Hai người ai cũng sửng sốt, Khương Tuệ Ninh là người đầu tiên ý thức được bản thân có chút quá mức, nhanh chóng thu chân lại, còn cúi người nhặt quần áo,”Em tự mình mang.”

Quý Thần Nham trực tiếp đè đôi chân nghịch ngợm của cô lại, để ở trên người mình,”Hôm nay Tuệ Tuệ rất nhiệt tình? Muốn giúp anh?”

Anh tùy ý x** n*n chân nhỏ của cô, làn da Khương Tuệ Ninh rất trắng, chân càng trắng hơn, ngón chân nhỏ xinh, giống như ngọc tinh khiết, đối lập so với màu da của người đàn ông, tạo ra sự khác biệt đánh sâu vào thị giác.

Khương Tuệ Ninh bị lời k*ch th*ch to gan của anh làm đỏ bừng cả mặt, so về chơi bời chắc chắn cô sẽ không bằng một người đàn ông trưởng thành.

Anh không chỉ biết chơi mà còn biết nói, cô cái loại cùi bắp này bị nghiền áp ngay, lần nào cũng bị đả kích đến mức xin tha liên tục.

“Không không không, ai da anh mau thả em ra, chân em chuột rút, đau quá…”

Khi cô nói dối ánh mắt sẽ nhìn lung tung, Quý Thần Nham quá hiểu cô, không thả cô ra, mà lại nhìn chằm chằm cô, dùng chân cô thử thử, nghiêm túc hỏi: “Vậy em nói xem phải làm sao bây giờ?”

“Không phải anh có tay hay sao?”

“Đúng là anh chưa bao giờ dùng tay của anh, không bằng Tuệ Tuệ thử xem?”

“…” Được rồi, đại ca anh thắng.

Cuối cùng Quý Thần Nham vẫn không để cô thử, bởi vì nhóc Đường và nhóc Điềm đã tỉnh.

Quả thật Khương Tuệ Ninh chưa bao giờ nghe qua thanh âm dễ nghe như hai đứa nhóc, té ngã lộn nhào thoát khỏi khống chế của Quý Thần Nham, hận không thể hôn hai đứa một cái thật sâu.

Quý Thần Nham nhìn cô sợ tới mức giống như con sơn dương lạc đường, ánh mắt mang theo ý cười và sự dung túng.

Lập tức đi sang ôm hai đứa nhỏ, thẳng đến khi ôm hai đứa vào trong vòng tay thì Khương Tuệ Ninh vẫn chưa hoàn hồn.

Người khác ai cũng nói trẻ con lớn nhanh như gió, lời này quả thật không sai, cũng chỉ mới một tuần mà hai đứa nhỏ đã thay đổi rất nhiều, nhìn người khác như thể đang rất tập trung.

Tỉnh lại thì đầu tiên là rì rầm vài tiếng, nhìn thấy ba đến thì không rầm rì nữa, bẹp miệng nhỏ nhìn xem xung quanh.

Được ba ôm, hai tay hai chân vui mừng đá loạn xạ, trong miệng còn phát ra tiếng.

Khi được đặt vào trong tay mẹ thì còn cười một cái.

Khương Tuệ Ninh vui vẻ đi qua đi lạ,”Quý Thần Nham mau nhìn xem nhóc Đường nhà chúng ta đang cười.”

Quý Thần Nham nhìn con gái vừa cười vừa đạp hai chân sửa đúng lại: “Em đang nói nhóc Điềm.”

“A?” Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua đưa nhỏ mà Quý Thần Nham đang ôm, giống nhau như đúc, quần áo cũng giống, hơn nữa đứa không cười kia được mẹ ôm lấy cũng cười, vốn dĩ không thể phân biệt ai là chị ai là em.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 323


“Chết rồi, Quý Thần Nham, em không phân biệt được đâu là chị gái đâu là em gái rồi.”

Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến bản thân lại bị bệnh mù mặt đấy, lại không ngờ được hai đứa con gái sinh đôi của cô lại dạy cho cô một bài học trước, cô hoàn toàn không thể phân biệt được ai là ai.

“Lại đây để anh dạy cho em.” Quý Thần Nham vươn tay chạm vào một bên má của một trong hai đứa, bé con theo phản xạ cau mày, anh lại vươn tay chạm vào đứa còn lại, kết quả vừa chạm vào ngón tay của bố mình, con bé liền nở nụ cười.

“Em thấy không, em gái càng thích cười hơn, chị gái sẽ bình tĩnh hơn một chút, nhưng mà khi hai đứa nó được mẹ ôm đều sẽ vui hơn một chút, em lại đây thử chạm vào hai đứa xem.”

Khương Tuệ Ninh đưa tay ấn nhẹ vào mặt của bé con Đường Đường, vẻ mặt con bé dường như có chút thay đổi, nhìn qua giống như đang cười, nhưng sẽ nhạt hơn một chút, còn bé con Điềm Điềm thì khác, rõ ràng trông càng hoạt bát hơn, lúc cười tay chân liên tục đấm đá lung tung.

Cô cảm thấy thật sự rất kỳ diệu, liền liên tục trêu đùa hai đứa nhóc, lúc đầu, hai bé con còn rất hợp tác với mẹ, nghe được giọng nói của mẹ liền hớn hở, nhưng lâu dần liền có chuyện rồi, bé con Điềm Điềm hoạt bát nhất bắt đầu bĩu môi.

“Sao thế? Hai đứa không vui à, mẹ ở đây mà.”

Khương Tuệ Ninh đột nhiên có chút lo lắng, nắm lấy bàn tay nhỏ của chúng, chạm vào khuôn mặt nhỏ bé, bé con Điềm Điềm bắt đầu khóc, bé con Đường Đường sau khi nghe thấy em gái khóc hai tiếng cũng bắt đầu òa lên khóc.

“Quý Thần Nham, anh xem hai bé con sao lại khóc thế?”

“Các bé con đói rồi.” Quý Thần Nham bất đắc dĩ nhìn người mẹ chỉ lo chơi đùa, bé con vì có thể được ăn đã phối hợp chơi với mẹ một lúc, kết quả đợi mãi cũng không được ăn, chúng nó tất nhiên là muốn khóc rồi.

Khương Tuệ Ninh có chút ngại ngùng thè lưỡi, chỉ trách hai đứa trẻ dễ thương quá, khiến cô quên mất chuyện chính.

Sau đó vội vàng cho hai đứa bú sữa.

Có đồ ăn, hai cô nhóc cũng không khóc nữa, bây giờ hai đứa vẫn còn bé, tay không đủ sức để ôm, chỉ có thể áp mặt vào người mẹ mình, ra sức hút sữa đến toát mồ hôi.

Quý Thần Nham lấy ra một chiếc khăn tay sạch để lau mồ hôi cho hai đứa trẻ đang cố gắng bú sữa kia, một tay khác lại đỡ lấy eo của Khương Tuệ Ninh, để cô có thể cho con bú dễ hơn.

Nắng sớm xuyên qua cửa sổ khiến cho làn da của hai bé con trông càng trắng nõn trong suốt hơn, mái tóc cũng đen nhánh óng ả, đôi mắt to tròn dưới hàng lông mày khép hờ, khuôn mặt trắng nõn non lớp đỏ bừng vì đang cố gắng vú sữa, cái miệng nhỏ mấp máy, một bên vừa m*t vừa tạo ra âm thanh thỏa mãn.

Rõ ràng cái miệng nhỏ vẫn đang bú không ngừng, nhưng có cảm giác như chúng rất vội, dáng vẻ thở hổn hển ra sức hút, ngấu nghiến uống sữa của hai đứa, khiến người làm cha làm mẹ như họ nhìn cảm thấy vừa đau lòng lại vừa yêu thương.

Lúc hai cô nhóc bú sữa, ánh mắt của bố mẹ chúng vẫn luôn nhìn chúng không dời, mãi cho đến lúc chúng uống sữa no, Quý Thần Nham mới lấy một chiếc khăn sạch khác giúp Khương Tuệ Ninh lau vết sữa trên ngực, sau đó thì giúp hai đứa trẻ vỗ lưng ợ hơi.

Hành động của Quý Thần Nham vô cùng quen thuộc, hai đứa bé cũng rất phối hợp, bé con Điềm Điềm thậm chí còn quệt sữa nên cổ áo của bố mình, có thể nhìn thấy rất rõ vết sữa màu trắng trên chiếc áo sơ mi màu xanh quân đội.

Sau khi hai đứa con đã ăn no, chúng lại buồn ngủ, sau khi Khương Tuệ Ninh chỉnh trang lại quần áo của mình, Quý Tử Thư và mẹ chồng liền bế hai đứa trẻ đến phòng khách.

Khương Tuệ Ninh cũng đi theo anh xuống tầng.

Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, Quý Tử Thư cũng không có ý định thi vào đại học công nông binh
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 324


Hai đứa em gái được thằng bé chăm sóc rất chu đáo, nhưng mà Khương Tuệ Ninh vẫn có chút lo lắng, dù sao thằng bé cũng là nhân vật chính của quyển sách này, cô sợ làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cậu ấy sau này, nhưng mà nghĩ đến chuyện năm sau sẽ lại tổ chức kỳ thi tuyển sinh đại học, nói: “Tử Thư, nếu như có thể tiếp tục thi đại học thì cậu sẽ tham gia chứ?”

Cậu ấy ngay cả đại học Công nông binh cũng không học, có phải là do không thích học đại học không? Thành tích của cậu ấy tốt như vậy, trông cũng giống như người không thích học tập lắm.

Quý Tử Thư cũng không ngẩng đầu, nói: “Có.”

Điều này có nghĩa là vẫn thích học tập đúng không? Hỏi: “Vậy tại sao cậu lại không vào Đại học Công nông binh?” Có thể tốt nghiệp sớm hơn một năm đấy.

“Không muốn đi.” Quý Tử Thư liếc Khương Tuệ Ninh một cái, nói: “Dì muốn mãi mãi sống ở Đông Thành không?”

Khương Tuệ Ninh có chút bối rối trước câu hỏi không đầu không cuối này của cậu ấy, hỏi: “Chúng ta không sống ở đây thì sống ở đâu?”

“Dì thích sống Đông Thành sao?” Quý Tử Thư hỏi.

“Hả?” Đây là vấn đề thích không thích sao, dù sao nhà đều ở đây rồi, hơn nữa năng lực thích ứng của cô cũng rất tốt.

Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác này của cô, Quý Tử Thư thở dài.

Tiếng thở dài này dọa cho Khương Tuệ Ninh giật cả mình, cô lo lắng hỏi: “Cậu thở dài gì thế? Tử Thư, có phải cậu đang giấu tôi chuyện gì đúng không?”

“Không có.” Quý Tử Thư mặc dù trông ôn hòa dịu dàng hơn so với bố mình, nhưng cũng là người rất kín miệng, cho dù cậu có nói dối cũng không ai phát hiện ra được.

Nhưng Khương Tuệ Ninh không tin lắm, không phải do cô đã phát hiện ra điều gì, mà là bởi vì mưu kế trong lòng hai bố con này đều chất thành đống, họ sẽ không vô duyên vô cớ hỏi câu hỏi chẳng đầu chẳng cuối như vậy.

“Cậu đừng có lừa tôi, nếu như cậu dám lừa tôi…”

Cả người Quý Tử Thư tự nhiên dựa vào ghế sofa, cho dù đang bận vẫn rất bình tĩnh nhìn người ở bên cạnh, nói: “Nếu tôi lừa dì, thì dì sẽ làm cái gì?”

“Đánh cậu.”

Quý Tử Thư phì cười, nói: “Dì cũng đánh được tôi à?”

“Cậu không tin sao?” Khương Tuệ Ninh nói xong liền giơ nắm tay lên.

“Tin, tin chứ, nhưng mà dì cố gắng để cao thêm một chút nữa rồi nói.”

Khương Tuệ Ninh:… Tức giận!!

Cuối cùng, Khương Tuệ Ninh cũng không hỏi được bất cứ chuyện quan trọng gì từ trong miệng của Quý Tử Thư, nhưng thật ra cô lại biết một chuyện khác rằng tạm thời Quý Tử Thư sẽ không đi đâu cả, yên tâm ở nhà chăm sóc cho hai đứa em gái.

Khương Tuệ Ninh cũng không quá để ý chuyện này, với chỉ số IQ cao và thân phận kia của Quý Tử Thư, cô cũng không cần quá lo, cô vẫn nên tự lo cho bản thân là được rồi, bất kể cốt truyện có thay đổi thế nào đi chăng nữa thì nam chính vẫn mãi mãi là nam chính, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo (*dù có trong trường hợp như thế nào thì ánh sáng của nam chính vẫn hơn người thường như Khương Tuệ Ninh rất nhiều).

Nhưng mà cô cũng cảm thấy rất may mắn khi có Quý Tử Thư ở nhà, so với việc để người làm mẹ như cô thay tã thì động tác của Quý Tử Thư còn thành thạo hơn rất nhiều.

Hơn nữa hai đứa em gái cũng rất thích anh trai, buổi trưa ngủ dậy liền bị anh trai trêu đùa khiến chân tay vung loạn xạ.

Quý Tử Thư cầm một cái trống bỏi phát ra âm thanh ‘lạch cạch lạch cạch’, thằng bé cũng rất kiên nhẫn, vẫn luôn không ngừng nói chuyện với hai cô em gái nhỏ của mình.

Hai đứa trẻ dường như cũng nghe hiểu được những gì anh trai nói, cười khúc khích với anh trai, ngay cả bé con Đường Đường cũng sôi nổi hơn hẳn.

Khương Tuệ Ninh chắp hai tay sau lưng đi đến bên cạnh, giống như là lãnh đạo đang đi kiểm tra công việc vậy, đột nhiên cô nhớ đến chuyện lúc bản thân chưa được Quý Thần Nham hướng dẫn thì cũng không biết trong hai đứa con ai là chị ai là em.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 325


Cô tỏ vẻ cao thâm nhìn Quý Tử Thư, hỏi: “Cậu có biết đâu là bé con Đường Đường, đâu là bé con Điềm Điềm không?”

Quý Tử Thư trực tiếp cầm lấy tay của bé con Đường Đường nói: “Đây là Đường Đường.” Nói xong, cậu ấy lại nắm lấy tay của đứa bé còn lại nói: “Đây là Điềm Điềm.”

Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua, thấy thằng nhóc này thật sự nói đúng rồi.

“Cậu đoán mò đúng không?”

Quý Tử Thư mắt trợn trắng,”Là do dì không biết cách phân biệt đúng không?”

Khương Tuệ Ninh giống như con mèo bị giẫm lên đuôi, lập tức hùng hổ nói: “Cậu nói sai rồi, con của tôi, sao tôi có thể không phân biệt được chúng chứ?”

“Chuyện này thì tôi không biết được, đúng không tiểu Đường Đường, tiểu Điềm Điềm.”

Trong lòng Khương Tuệ Ninh chửi rủa một lúc lâu, cuối cùng cũng chạy đi gọi mẹ chồng đến thử phân biệt, sau đó lại chạy đi gọi dì Lưu đến thử một chút, kết quả cả hai người họ đều không thể phân biệt được, cuối cùng trong lòng cô mới dễ chịu hơn một chút.

Buổi chiều, Hà Ngộ đến tìm Quý Tử Thư, hai người bạn thân khác của thằng bé đang chuẩn bị thủ tục để chuẩn bị nhập ngũ, gần đây đang tham gia huấn luyện tạm thời, để chuẩn bị cho cuộc khảo hạch, cho nên không đến được.

Chỉ có Hà Ngộ và Quý Tử Thư nhàn rỗi ngồi ở nhà, Quý Tử Thư tốt xấu còn có em gái để chăm sóc, mẹ kế lại xinh đẹp dễ thương, cũng sẽ không đánh, không mắng cậu ấy, chỉ có bản thân cậu là quá đáng thương.

Bố mẹ cậu ấy biết chuyện cậu ấy không chịu nhập ngũ, cho nên cậu ấy ở nhà đều không còn được hưởng thụ quyền của con người nữa rồi, mặc dù không cùng nhau tiến đến xử lý cậu ấy, nhưng cũng không tránh được việc bị mắng.

Cho nên sau khi ăn cơm xong, cậu ấy liền chạy đến tìm Quý Tử Thư.

Mỗi lần đến đây, Hà Ngộ đều rất yêu thích nhìn chằm hai đứa em gái nhỏ của Quý Tử Thư, nhưng lúc cậu ấy muốn ôm một chút, Quý Tử Thư lại không cho, cho nên chỉ đành chạy quanh để nhìn.

“Tử Thư, tiếp theo cậu định làm gì? Cậu thật sự muốn ở nhà trông em gái sao?”

“Chăm sóc em gái không tốt à?”

Hà Ngộ vòng sang phía bên kia, dùng trống bỏi chơi với Điềm Điềm, cô bé nghe thấy tiếng trống lạch cạch thì bật cười khúc khích.

Cậu ấy không khỏi tặc lưỡi một cái, nói: “Em gái của cậu dễ thương quá, nếu như tớ có hai đứa em gái ngoan như vậy thì ngày nào tớ cũng ở nhà chăm sóc chúng.”

Quý Tử Thư thuần thục giúp em gái đổi tã, sau đó nói khen ngợi em gái, mới ngẩng đầu nhìn về phía Hà Ngộ nói: “Không phải cậu cũng có em gái sao?”

“Đừng nhắc đến nữa, con bé là vua mách lẻo, ngày nào cũng quấy rầy tôi.”

“Tôi lại nghĩ em gái cậu khá ngoan.”

Hà Ngộ kinh ngạc nói ‘Hả’, sau đó lại nói: “Nếu không tôi đổi em gái của tôi với hai đứa em gái này nhà cậu nhé?”

“Cút.”

“…” Không phải cậu đã nói em gái tôi khá tốt sao.

Hai đứa bé bây giờ cơ bản đều là ba giờ ăn sữa một lần, Khương Tuệ Ninh vừa mới cho hai đứa ăn sữa, sau đó Quý Tử Thư chơi đùa với chúng một lát, hai chị em liền ngủ thiếp đi rồi.

Hà Ngộ ngồi bên cạnh nhìn cảnh anh trai tuyệt vời nhất trần đời đang chăm sóc hai đứa em của mình, Quý Tử Thư thì im lặng không nói chuyện, đợi đến khi thấy hai em gái đã ngủ say mới mở miệng nói: “Ở nhà chán quá rồi?”

Hà Ngộ có chút tội nghiệp, gật đầu nói: “Tử Thư, tôi không phải vì cùng lùi cùng tiến với cậu cho nên không đi nhập ngũ sao, cậu nói cho tôi một tin tức chắc chắn đi, sau này chúng ta muốn làm như thế nào?”

“Ở nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian không tốt sao? Lúc đi học, không phải cậu mỗi ngày đều nói muốn được nghỉ sao?”

“Kỳ nghỉ lúc còn đi học và việc ở nhà ăn không ngồi rồi có thể giống nhau không? Tôi cảm thấy rằng nếu không tìm được chuyện gì làm, bố của tôi chắc chắn sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà đấy.”

“Nghiêm trọng đến mức đấy cơ à?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 326


“Tất nhiên.” Hà Ngộ vội vàng gật đầu, sau đó nhìn ngó xung quanh, phát hiện trong nhà tạm thời chỉ có mình và Quý Tử Thư và hai cô nhóc không thể nghe hiểu chuyện gì, mới đến gần nhỏ giọng nói: “Tử Thư, có phải bố cậu sắp bị điều đi không?”

“Cậu lại nghe ai nói lung tung thế?” Tam bộ có khả năng sẽ bị người điều từ tổng bộ đến tiếp quản, nhưng Đông tam bộ là tuyệt đối không có chuyện đó.

“Là do bố tôi nói với mẹ tôi rằng gần đây thư ký Tống mới được điều đến đã vô cùng kiên quyết xúc tiến rất nhiều chuyện, mà bố cậu lại ngày nào cũng ở nhà với mẹ kế của cậu, về cơ bản đều không để ý đến chuyện của tam bộ, từ trước đến nay đều chưa từng xuất hiện chuyện như này, hai người họ đều đang đoán liệu thư ký Tống này có phải người được phía trên điều đến để thay thế vị trí của bố cậu không.”

Quý Tử Thư nghe thấy được là thư ký Tống thi lập tức hiểu được gật đầu, sau đó lại giả vờ không biết hỏi: “Thư ký Tống tên gì ấy nhỉ?”

“Tống Văn Dã, tôi nghe bố tôi nói anh ta mới hơn 23 tuổi, cực kỳ quyết đoán, tam bộ đều sắp thành địa bàn của anh ta rồi.”

“Giỏi đến mức đó sao?”

“Đúng vậy, bố cậu cũng mặc kệ anh ta, không biết có phải cũng không dám sai bảo gì anh ta không nữa.” Dù sao thì cho dù tam bộ có thế lực như thế nào thì cũng không so sánh được với tổng bộ.

Quý Tử Thư không nói gì, chỉ liếc Hà Ngộ một cái, nói: “Cậu muốn đến Khu mỏ sao? Trần Huy, thư ký trước đây của bố mình đang ở đó, không phải cậu vẫn luôn rất ngưỡng mộ thư ký Trần sao? Có thể đến bên đó, đi theo anh ấy học hỏi kinh nghiệm.”

“Thư ký Trần sẽ chuyển đến khu mỏ sao?”

“Ừm.”

“Tôi đến Khu mỏ làm gì, khai thác quặng à?”

“Không phải trước đây cậu rất ngưỡng mộ anh ấy sao? Sao không đi theo người mình ngưỡng mộ học hỏi một thời gian.”

Hà Ngộ vẫn luôn rất ngưỡng mộ Trần Huy, trước đây cậu ấy may mắn được chứng kiến anh ấy đi theo chú Quý giải quyết công việc, bản lĩnh tùy cơ ứng biến quả thật quá tuyệt vời, khiến cho cậu ấy nhớ mãi đến tận bây giờ.

“Được, chỉ cần anh ấy không chê mình phiền là được.”

Hà Ngộ cũng không muốn ở nhà quá lâu, đợi đến khi Quý Tử Thư liên lạc với thư ký Trần xong, cậu ấy liền xách theo hành lý rời đi, ban đầu bố của cậu ấy cũng không đồng ý, đường đường là con trai của quan chỉ huy quân đội sao lại chạy đến Khu mỏ làm gì, kết quả sau khi nghe nói thư ký Trần đang ở bên đó, ông ấy cũng không lo lắng gì nữa.

Ông ấy thậm chí còn tự mình đưa Hà Ngộ đến nhà ga, giống như sợ cậu ấy chạy mất vậy.

Một tháng rất nhanh đã trôi qua, Khương Tuệ Ninh cuối cùng cũng hết tháng ở cữ.

Trong thời gian cô ở cữ, bởi vì không có chuyện gì để làm, cho nên cô đã tập một số bài tập phục hồi sau sinh, vốn dĩ cô cũng còn trẻ, trong khoảng thời gian ở cữ, dáng người của cô đã khôi phục như lúc trước khi sinh, ngoài việc ngực lớn hơn một chút ra thì eo cô càng săn chắc hơn.

Sau khi đầy tháng, hai đứa trẻ cũng có rất nhiều thay đổi lớn, tay chân càng có sức lực hơn, lúc được ôm thì luôn miệng phát ra tiếng ê a bập bẹ.

Khi nhìn thấy những đồ vật mới lạ cũng sẽ lộ ra dáng vẻ kinh ngạc.

Hai mắt cũng to tròn hơn lúc mới sinh.

Sau một tháng được bú sữa mẹ, tay và chân cũng mũm mĩm hơn rất nhiều, trên đó còn có những nếp gấp nhỏ, giống như những khúc củ sen trắng tuyết, rất mềm.

Bàn chân nhỏ cũng không to bằng lòng bàn tay của người lớn, nhỏ xinh, tinh xảo.

Quý Tử Thư càng ngày càng cưng chiều hai đứa em gái này hơn, cậu ấy còn tìm người làm hai chiếc khóa trường thọ, cũng không dám đeo cho hai cô em gái, vẫn luôn bọc trong tấm lụa đỏ, treo ở trên chiếc nôi nhỏ của em gái.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 327


Ban đầu Khương Tuệ Ninh còn nghĩ cô phải dùng sữa mình nuôi nấng hai đứa trẻ thật tốt, nhưng đến ngày thứ ba khi vừa ra cữ, sữa của cô đã dừng lại một cách thần kỳ.

Điều này khiến cô lo lắng đến mức muốn khóc rồi, còn đặc biệt chạy đi tìm dì Lương, kết quả đều không có cách nào, vốn dĩ sữa của cô cũng không đủ, cũng không đủ để cho hai đứa trẻ cùng ăn.

Lúc này thì hay rồi, trực tiếp hết luôn.

Quý Tử Thư lấy sữa bột từ phía cung cấp của bên quân đội về, hai đứa bé cũng không kén ăn, cho dù không có sữa mẹ thì ăn sữa bột cũng rất vui vẻ.

Thấy hai em gái không bú sữa mẹ nữa làm Quý Tử thấy rất vui, thỉnh thoảng một ngày cậu ấy còn có thể ôm hai em gái đi ngủ, buổi tối, bà nội sẽ giúp cậu ấy pha sữa cho em gái.

Vào cuối tháng 9, Quý Thần Nham nhận được lệnh của Vạn Minh Sâm, tạm thời yêu cầu anh phải quay về Bắc Kinh để túc trực, không ai trong Tam bộ biết được chuyện này, nhưng anh đã nói chuyện này cho Khương Tuệ Ninh.

Nhưng cũng nói không chi tiết lắm, nhưng Khương Tuệ Ninh có thể đoán được, dù sao thì cô cũng là người biết trước quỹ đạo lịch sử.

Bởi vì biết sáng mai bố mình phải đi, cho nên Quý Tử Thư đã ôm hai đứa em gái sang phòng mình với lý do muốn để cho hai người họ được nghỉ ngơi thật tốt.

Trong phòng không có trẻ con, chỉ còn lại hai người, từ lúc Khương Tuệ Ninh mang thai được 5 tháng, Quý Thần Nham vẫn luôn phải làm hòa thượng không được ăn thịt, nghĩ rằng ngày mai lại phải đi công tác, còn không biết phải ở lại Bắc Kinh bao lâu, còn chưa đi mà sự nhớ nhung đã chiếm giữ lấy đầu óc của anh rồi.

Không chỉ trong lòng nhớ cô, mà ngay cả thân thể cũng rất muốn cô.

Nhìn cô gái đang cúi người thu dọn hành lý giúp mình kia, mái tóc đen dài buông xõa, vòng eo xuyên thấu qua lớp vải mỏng như ẩn như hiện.

Anh sải bước đến bên cô, ôm eo cô nhấc bổng cô lên, đặt trên eo của mình.

Từ lúc cô có thai thì anh cũng không ôm cô như vậy nữa, hai người nhìn nhau, ánh mắt đều như có ánh lửa.

Khương Tuệ Ninh tiến đến hôn anh trước, nhưng mà cũng chỉ chạm nhẹ một cái.

Quý Thần Nham cúi xuống hôn lên cổ cô, sau đó lại khẽ l**m d** tai nhỏ xinh của cô.

Sau đó, anh đặt cô nằm lên giường, trực tiếp cầm hai tay của cô l*n đ*nh đầu.

Khương Tuệ Ninh chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lấy nụ hôn và hơi thở của anh, tất cả sự cường thế của Quý Thần Nham đều chỉ dành cho mình cô.

Ngoài việc không làm cô đau ra thì thật sự là một chút cũng không tha cho cô.

Khi môi lưỡi hai người đang dây dưa với nhau, váy ngủ mỏng manh của cô cũng đã bị biến dạng.

Cô cảm giác bản thân như một đóa hoa đang nở rộ vậy, bị Quý Thần Nham bóc từng cánh từng cánh một.

Quý Thần Nham giống như là không thấy mệt mỏi chút nào, nhưng về sau, Khương Tuệ Ninh lại ngay cả chút sức để thở cũng sắp không có nữa rồi, kết quả anh vẫn còn sán lại gần cô hơn.

“Em mệt lắm rồi.” Khương Tuệ Ninh vươn tay đẩy anh ra, bởi vì không có lực gì, giọng nói lại mềm mại, không giống như đang từ chối, mà càng giống như muốn lại giả vờ từ chối hơn.

“Nằm cũng thấy mệt?”

“Nằm càng mệt hơn.”

Khuôn mặt đẹp trai của Quý Thần Nham giống như suy nghĩ một chút, dường như đang xem xét xem những lời cô nói là thật hay giả, sau khi nghĩ một lúc mới vươn tay túm cô lên, nói: “Vậy chúng ta đổi chỗ khác, không nằm nữa.”

Khương Tuệ Ninh: ???? Chuyện này căn bản không liên quan đến chuyện nằm hay không nằm được chứ!!
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 328


Khương Tuệ Ninh bị người đàn ông ôm trực tiếp vào phòng tắm, cô vừa đứng vững thì lập tức không ngừng đẩy anh ra, giống như anh là một con mãnh thú, rắn độc không được chạm vào.

Chẳng qua khi cảm giác được anh dùng nước ấm xối lên người mình, cô lập tức biết được mình đã bị anh chơi xỏ.

“A!” Khương Tuệ Ninh nhìn anh như có như không đang trêu chọc mình, cô tức giận đến mức phải há mồm cắn người, nhưng phần ngực của anh rắn chắc, cô không tài nào cắn nổi.

Quý Thần Nham cười ra tiếng, lồng ngực anh cũng theo tiếng cười mà rung lên dữ dội.

Anh vuốt cằm cô, nâng mặt cô lên, hôn lên môi cô.

Họ hôn môi nhau trong làn nước của vòi hoa sen, nụ hôn tràn ngập sự vui vẻ, giống như đang uống rượu cực kỳ sảng khoái khiến người ta vô cùng mê muội nhưng rất thích thú.

Khương Tuệ Ninh bị đùa cợt cáu lên, cô duỗi mấy ngón tay có móng tay không tính là quá bén nhọn bấu vào lồng ngực anh, bàn tay mềm mại dù có đánh người cũng không làm người ta đau nhưng có thể để lại dấu đỏ mờ nhạt.

Quý Thần Nham cũng tùy ý cô làm loạn.

Nụ hôn của anh càng lúc càng nhẹ nhàng lại, càng như vậy Khương Tuệ Ninh càng không còn sức lực nữa, sau cùng cô cũng chỉ có thể mềm oặt dựa vào người anh, lẩm bẩm nho nhỏ gì đó trong miệng.

Quý Thần Nham lại cảm thấy mình không cần dùng kẹo ngọt để dỗ dành người bạn nhỏ tính tình hay cáu gắt này, chỉ cần hôn cô là được.

Rất hiển nhiên người bạn nhỏ này của anh rất thích hôn môi.

Giúp cô lau rửa sạch sẽ, lại dùng khăn khô lau nước đọng trên người cô, chờ đến khi đã tỉnh táo lại thì Khương Tuệ Ninh đã không chịu phối hợp nữa. Cô kiêu ngạo như một con mèo nhỏ, trái phải đều không chịu nghe.

Đến cả việc Quý Thần Nham ôm cô, cô cũng không cho.

Chẳng qua cô có kháng cự cũng không được, Quý Thần Nham đã trực tiếp ôm người vào lòng mình: “Ngoan, để tôi ôm một lát. Tôi không chịu nổi sắp rời xa người bạn nhỏ của tôi.” Giày vò anh hơn mấy tháng nay, hôm nay mới được gần gũi thế này, trước kia anh căn bản còn không dám ôm cô, lúc nào thần kinh cũng căng thẳng.

Cuối cùng cũng có thể gần gũi, ôm ấp, x** n*n. Anh không kiêng kỵ gì hôn lên. Chính anh cũng sắp phải rời xa rồi, thời gian xa nhau ít nhất cũng phải một tháng, chưa đi mà anh đã nhớ cô đến mức chỉ muốn ôm người thật chặt mà thôi.

Khương Tuệ Ninh được dỗ dành, vốn dĩ cô đã mềm lòng, vừa nghe nói đến sắp phải xa nhau thì cảm giác chua xót bỗng xông lên tận đầu, sự chua xót ở lồng ngực rất rõ ràng. Sự tủi thân, nhớ nhung từ tận đáy lòng lan tràn ra, toàn bộ lại hóa thành nước mắt.

Cô không phải người dễ khóc, thậm chí cũng không thích khóc, nhưng cứ tưởng tượng đến việc anh sẽ rời đi thì nước mắt đã không nhịn được mà lăn xuống.

“Hừ. Anh mới nhẫn tâm, mỗi lần đi là quay người đi ngay.” Cô biết công việc đặc thù của anh, cũng hiểu bản thân phải rộng lượng tiễn anh đi.

Nhưng dù sao người này cũng là chồng của cô, cô rất không nỡ. Quý Thần Nham đã quen việc cô cố tỏ ra bất cần giống như một đứa bé cố tình gây sự, chỉ muốn lăn lộn chơi xấu trước mặt anh.

Quý Thần Nham dùng tay ôm đầu cô, các ngón tay luồn vào thác tóc đen, ngàn sợi tóc đen giống như dệt thành một tấm lưới mịn nhuyễn, lượn quanh bàn tay anh.

Trong mắt anh, tất cả đều là sự cưng chiều dành cho cô: “Hửm, tôi làm sao bỏ được em?” Anh không muốn rời xa cô một giây nào cả, mỗi ngày thức dậy, mở mắt ra không nhìn thấy người nằm bên cạnh anh sẽ cảm thấy rất dày vò.

Không liên quan đến t*nh d*c, điều anh muốn chính là không rời không xa cô một khắc nào, muốn nhìn thấy cô cười, cô ầm ĩ, cuộc sống này đã có cô rồi giống như không chứa được bất kỳ điều gì khác nữa.

Khương Tuệ Ninh đương nhiên biết anh cũng không nỡ nhưng cô khó chịu mới nói cứng như thế. Sau đó nhìn thấy anh vẫn nhẹ nhàng dỗ dành cô giống như trước đây càng làm cô buồn hơn, càng muốn khóc hơn nữa.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 329


Quý Thần Nham cảm thấy nước mắt của cô còn tinh tế hơn cả mưa xuân tháng ba thì một tay anh giữ chặt cổ tay cô, để lòng bàn tay của cô dán lên môi mình, sau đó đặt bàn tay ấy lên vị trí trái tim đang đập. Một bàn tay khác ôm lấy cô, giọng nói vang trên đỉnh đầu cô: “Bạn nhỏ, em cảm nhận đi. Tôi còn chưa rời đi đã có người bắt đầu nhớ nhung rồi.”

Khương Tuệ Ninh không nói lời nào, chỉ có nước mắt là rơi xuống.

Nhớ đến lúc cô còn mang thai, đột nhiên anh lại rời đi, khi mới được một tuần cô đã nhớ anh vô cùng, lần này anh còn đi đến một tháng, thậm chí có thể lâu hơn nữa. Nghĩ đến đây cô đã thấy buồn.

Cô vẫn luôn biết rằng xưa nay quân nhân đều như thế này, nghề nghiệp của họ giống như thần thánh vậy, không có họ sẽ khó có được sự bình an trong xã hội, rất nhiều thời khắc nguy hiểm cũng đều có hình dáng của họ.

Quý Thần Nham lại là nhân vật chủ chốt trong quân đội, tất cả nhiệm vụ anh đều phải nắm trong tay, không được vắng mặt ở bất kỳ nhiệm vụ nào.

Thật ra anh vẫn luôn bận rộn nhưng vì lần cô sinh con, anh đã cố ý để một tháng nhàn rỗi ở bên cạnh chăm sóc cô.

Cũng vì một tháng ngắn ngủi này khiến cô quên mất anh còn có trách nhiệm trên vai mình.

Cô dựa dẫm vào anh rất nhiều, chính vì càng dựa dẫm vào anh khiến cô không chịu được khi anh rời xa, vì vậy mà càng khổ sở hơn.

“Nhớ em mà anh còn muốn đi.”

Quý Thần Nham âm thầm thở dài trong lòng. Anh biết mình không đủ thời gian làm bạn bên cạnh cô, càng không đủ thời gian cho con cái.

Trong lòng sinh ra áy náy. Đôi khi anh mong muốn mình chỉ là một người bình thường, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời xuống lại quay về nhà, cuộc sống bình thường, đơn giản.

Chẳng qua đây cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua, anh không phải người không có trách nhiệm. Một khi đã mặc vào người bộ quân phục này thì mọi chuyện đã được quyết định. Nhưng anh vẫn muốn trêu chọc cô: “Tuệ Tuệ, hay là tôi từ chức trong Tam Bộ, ở nhà với em ngắm hoa, nhìn trăng?”

Nước mắt Khương Tuệ Ninh vẫn còn trên mặt, nghe anh nói vậy thì không còn khóc nữa, cô nghiêm túc nói: “Không, anh vẫn phải kiếm tiền.”

Tuy nhà họ cũng không cần việc làm, nhưng đề phòng vẫn tốt hơn, trong nhà còn có hai đứa con nhỏ, sau này vật giá còn tăng nhanh vô cùng…

Ừ, người ta vẫn có một câu “miệng ăn núi lỡ”.

Hơn nữa nếu không làm việc, sau này về già lại không có lương hưu. Còn cô sau này ra quảng trường nhảy múa sẽ bị các bạn già biết được gia đình mình không có lương hưu sẽ bị họ ghét bỏ. Không được!

Khương Tuệ Ninh luôn mong muốn điều giản dị nhưng rõ ràng nỗi buồn vì chia xa đã bị tiền tài dẫn dắt, khổ sổ cũng tan biến.

Quý Thần Nham ôm lấy bạn nhỏ, anh thật sự vừa bực mình vừa buồn cười, cắn mạnh vào mặt cô: “Tên xấu xa này thật sự rất biết làm tôi tức giận. Tôi không có tiền quan trọng lắm sao?”

Khương Tuệ Ninh giống như một nhà tư bản, nói: “Anh quan trọng hơn tiền, em cũng không phải để ý anh ra ngoài kiếm tiền hay không kiếm tiền, em chỉ để ý việc anh có thực hiện được lý tưởng của mình hay không. Anh biết rồi đó, anh đã mặc quân phục trên người mình thì bất cứ khi nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm, nhưng lại chính là thần bảo vệ của biết bao gia đình. Em mới không muốn để những tình cảm nhỏ bé này bẻ gãy đi đôi cánh của anh.”

Quý Thần Nham rất bội phục miệng lưỡi của Khương Tuệ Ninh, cái miệng xinh đẹp của cô có thể nói bất kỳ lời nói khéo léo nào.

Hết lần này đến lần khác cô còn nói giống như thật vậy.

Chỉ là anh cũng không nói anh không muốn trở thành vị thần của bất kỳ ai, chỉ muốn làm người đàn ông của cô.

Chẳng qua là người đàn ông của cô, anh vẫn phải thay cô chống lên một vùng trời tự do tự tại.

Giống như thế giới mà cô đã từng miêu tả mỗi trước lúc đi ngủ, không gọng kiềm, không trói buộc… Mỗi lần nói đến đó ánh mắt cô giống như khát vọng muốn đến đó ngay.
 
Back
Top