Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 155


Khương Tuệ Ninh đưa tay đẩy người đàn ông này ra, cô giả vờ nói một câu nhằm dập tắt bản thân muốn bốc lửa.

Nhưng không ngờ Quý Thần Nham dùng hai tay bóp chặt lấy eo của cô, nhấc cả người cô lên, sau đó xoay người đặt cô ngồi trên tủ cao bằng nửa người ở bên cạnh, để ánh mắt anh và cô có thể ngang bằng nhau.

“Bây giờ có thể không?”

Chắc không phải “có thể” cô đang nghĩ đâu nhỉ?

Bây giờ Khương Tuệ Ninh không dám nói tiếp nữa rồi, lúc cần yếu thế thì phải yếu thế, không có gì là mất mặt cả.

Cô chỉ cần cúi đầu đã lập tức nhìn thấy nơi cơ thể anh có sự biến đổi, rất dọa người ta…

Cô sợ hãi ngọn lửa kia sẽ thiêu đốt mình mất.

Không thể đợi cô trả lời, Quý Thần Nham đã nhanh chóng bước lên một bước, hai chân anh chen vào giữa hai đùi của Khương Tuệ Ninh.

Tư thế thẹn thùng này khiến Khương Tuệ Ninh không biết để mắt mình nên nhìn đi đâu.

Quý Thần Nham vươn tay, một tay giữ sau lưng cô, một tay khác giữ chặt cằm cô, hôn lên đó.

Hai người họ đã từng hôn nhau rất nhiều lần, bây giờ đã quá quen thuộc.

Không giống trước đây, lúc hôn nhau, anh thường mang theo vẻ lưu luyến nhưng đêm này anh lại mang đến d*c v*ng mà Khương Tuệ Ninh chưa từng trải nghiệm.

Hơi thở của anh phà trên mặt Khương Tuệ Ninh, việc này thành công khiến Khương Tuệ Ninh nhanh chóng có một ảo giác, trong đầu cô chỉ có người trước mắt này.

Sau lưng cô không còn chỗ trống để lùi lại nữa, chỉ có thể tiếp nhận, anh cho cái gì cô phải tiếp nhận cái đó.

Khương Tuệ Ninh thừa nhận bản thân mình vừa mê ăn vừa thích đùa nhưng ngay lúc này cô hơi sợ hãi.

“Anh… vết thương của anh…” Không biết đã qua bao lâu, Khương Tuệ Ninh mới tranh thủ lúc anh lấy hơi thở thì nhanh tay đè lên bàn tay đã leo đến ngực cô.

Quý Thần Nham nghe cô hỏi, anh thật sự buông cô ra nhưng không phải buông ra hoàn toàn, cơ thể anh vẫn không xê dịch.

Anh không nói chuyện, cười như không cười nhìn người bên dưới mình, dùng ta mở từng nút thắt của áo ngủ, động tác rất chậm rãi nhưng vô cùng ưu nhã, mặt hơi nâng lên, ngón tay thon dài xẹt qua hầu kết.

Rõ ràng hành động này của anh là nghiêm chỉnh muốn lấy mạng cô nhưng Khương Tuệ Ninh lại cảm thấy vô cùng mê hoặc, thậm chí trái tim của cô càng kích động hơn nữa, nó liên tục đập “thùng thùng” đinh tai nhức óc. Khương Tuệ Ninh e ngại anh sẽ nghe thấy tiếng tim đập của mình nên đã vội vàng đưa tay lên che lại trước ngực đang hô hấp loạn xạ.

Mẹ ơi, anh… anh phạm quy?

Khương Tuệ Ninh rõ ràng không muốn nhìn thấy nhưng khi ánh mắt đã đặt trên người anh thì không thể đời đi được.

Lúc này Quý Thần Nham dường như biến thành màu đỏ, thân trên ở trần, bên dưới ánh đèn sự nghiêm túc, lịch sự vào ban ngày giống như đã bị rút đi, mỗi tấc cơ bắp trên cơ thể anh đều làm hiện rõ sức mạnh và sự ngang ngược của anh.

Khi bị sức mạnh này đánh sâu vào, Khương Tuệ Ninh miệng đắng lưỡi khô, nuốt khan một ngụm, hai người họ cách rất gần nhau, cô nghĩ anh đã nghe thấy tiếng động vừa rồi.

Quý Thần Nham nhìn cổ họng cô khẽ chuyển động thì mỉm cười.

Anh lại kéo lấy tay cô đến vén vạt áo chỗ vết thương ra: “Không phải em đang lo lắng cho vết thương của tôi sao? Bây giờ có thể kiểm tra.”

Khương Tuệ Ninh: …

Anh là người sao? Chuyện giống như chuyện của chó thế này anh cũng có thể làm ra được sao?

Kiểm tra vết thương thì kiểm tra vết thương, anh làm gì giống như dùng sắc dụ dỗ thế này? Đến cùng là anh muốn loạn đến mức nào?

Sau khi đã rút ra được một kết luận. Người đàn ông này thật ra cũng vô cùng lưu manh.

Anh cố ý. Chắc chắn anh cố ý muốn khiến cô xấu mặt.

Khương Tuệ Ninh đỏ mặt trừng mắt liếc nhìn anh. Sau khi nhìn thấy vết thương của anh đã hoàn toàn khép miệng, vảy kết lại cũng đã bị tróc ra, da nơi đó chỉ hồng lên một mảng, cô mới yên tâm hơn, nhưng lại không yên tâm về chính mình.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 156


Thấy cô rút tay về, Quý Thần Nham chống hai tay vào hai bên tủ, vây người cô vào lồng ngực của mình.

Anh hỏi một lần nữa: “Bây giờ có thể?”

Giọng nói hơi khàn, trong miệng giống như có men rượu được ủ trăm năm nay, hơi thở đều say lòng người.

“Em không có gì là không thể. Em chỉ lo lắng anh không thể.”

Khương Tuệ Ninh bị anh ép, nhớ đến nhiều lần bị anh tính toán, cô đều bị ăn cho đến chết thì tính háo thắng khiến đầu óc cô không còn tỉnh táo nữa. Não vừa nghĩ loạn lên là miệng đã lập tức nói ra, lời cô nói ra vô cùng nhẹ nhàng, quả thực cực kỳ k*ch th*ch người ta.

Nói xong Khương Tuệ Ninh đã hối hận không thể tự cắt luôn đầu lưỡi của mình. Ai bảo cô nói lung tung thế này?

“Tuệ Tuệ, đêm nay em đừng khóc!”

Đây là lời nói tàn nhẫn của Quý Thần Nham.

“Em sai rồi.”

“Gà mới” chính là như vậy, nhanh mồm khiêu khích nhưng cũng nhận sai lầm rất nhanh. Thật ra cô cũng chỉ nhanh mồm nhanh miệng mà nghiện nói như thế thôi.

Nhưng lại có người không cho là như vậy. Anh trực tiếp đưa tay bế người lên.

“Trễ rồi!”

Cơ thể bỗng bị treo lơ lửng giữa không trung, Khương Tuệ Ninh ôm chặt cổ Quý Thần Nham. Sau khi Quý Thần Nham đặt người lên giường thì xoay người đi ra phía sau bức rèm.

Khương Tuệ Ninh giống như chim cút, nhanh chóng trốn vào trong chăn, vây người mình lại vô cùng chặt chẽ, cô hy vọng cái chăn này sẽ trở thành tường đồng vách sắt bảo vệ được mình.

Kết quả khi nhìn thấy người đàn ông kia mang đến hai bao cỡ lớn đến thì Khương Tuệ Ninh rất muốn quỳ xuống trước mặt anh.

Chưa bao giờ cô lại căng thẳng thế này, tim đập mạnh đến mức sắp dâng lên đến tận cổ họng.

Đến mức Quý Thần Nham leo lên giường từ bao giờ cô cũng không chú ý.

Khương Tuệ Ninh không dám mở mắt, cô vội vàng nhắm chặt hai mắt, dáng vẻ rất giống bịt tai trộm chuông. Người đàn ông phía sau nhìn ra được cô đang căng thẳng và sợ hãi, anh dịu dàng kéo cô vào lồng ngực của mình, v**t v*, an ủi: “Đừng sợ! Tôi sẽ nhẹ nhàng.”

Lời này hoàn toàn khiến cô còn căng thẳng hơn nữa, dù đã có chăn mền che lại nhưng cô vẫn không dám mở mắt: “Tắt đèn.”

Quý Thần Nham đang dựa vào người cô, anh vươn tay tắt đi ngọn đèn sáng suy nhất trong này, bóng tối ập đến, lúc này có vẻ như Khương Tuệ Ninh dần dần trở nên đỡ sợ hơn.

Chờ đến nửa ngày cũng không có bất kỳ động tĩnh gì thì Khương Tuệ Ninh xốc chăn mền lên làm lộ ra cái đầu nho nhỏ.

Mà Quý Thần Nham giống như người đi săn thành công, thấy cô mở mắt nhìn ngó xung quanh thì cong môi mỉm cười.

Khương Tuệ Ninh vừa mở mắt đã biết mình lại rơi vào bẫy của lão già này, dù không có ánh sáng của đèn nhưng có ánh trăng, một nửa bóng tối vốn đã bị ánh trăng này xua đi, chỉ còn lại một thứ ánh sáng rất êm dịu.

Người đàn ông vẫn nghiêng người dựa vào phía trên của cô, anh có thể nhìn thấy rất rõ ràng từng động tác của cô.

Khi thấy cô đã nhìn thấy mình, người đàn ông bỗng cúi đầu ngậm lấy đôi môi cô, sau đó là chóp mũi, vành tai…

Hơi thở, hương vị thuộc riêng về anh bỗng ngập tràn trong khứu giác và cảm giác của cô.

Trái tim của Khương Tuệ Ninh nhảy lên không ngừng, cơ thể ngây thơ cũng không nhịn được mà run rẩy, tiếng r*n r* tinh tế, mềm mại không ngừng thoát ra từ cổ họng.

Hô hấp của cô dường như cũng bị người đàn ông này kéo lại, chập chùng lên xuống, anh nói gì đó mà cô không hiểu được.

Không khí mập mờ bao trùm lấy hai người, trong miệng Quý Thần Nham vẫn là tiếng nói trầm thấp: “Tuệ Tuệ…”

Khương Tuệ Ninh không chịu được câu nói tiếp theo của anh, cô vội vươn tay che miệng anh lại, kết quả người đàn ông lại thuận thế cố định tay cô ở hai bên gối đầu mềm mại. Ngón tay anh thon dài, chậm chạp đan xen vào giữa các ngón tay của cô, nhẹ nhàng giữ chặt tay cô ở đó.

“Dám làm không dám nói? Hả?”

Quý Thần Nham trong lòng cô vẫn là dáng vẻ nghiêm túc, cấm dục kia.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 157


Nhưng cho dù là một người như vậy mà trong miệng lại nói ra những lời hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của anh khiến người ta có cảm giác như phá vỡ cấm chế, khiến lỗ tai người ta phải run lên.

Trong đầu Khương Tuệ Ninh chỉ hiện lên bốn chữ: Làm bộ trang nghiêm.

“Quý Thần Nham, anh thật đáng ghét…”

Cô không biết sự chỉ trích mềm yếu của bản thân mình lúc này không hề có sức mạnh, ngược lại giống như cô đang làm nũng, ngây ngô lại ngọt ngào, càng làm máu huyết của người đàn ông này sôi trào hơn nữa.

“Đáng ghét chỗ nào?” Giọng cười của Quý Thần Nham có chút ngả ngớn nhưng không tục tĩu mà còn mang hương vị mê hoặc.

“Anh không cần nói.”

Máu huyết trong người sôi trào, Khương Tuệ Ninh vô cùng thẹn thùng.

Mặt mũi cô lúc này là những rặng mây đỏ mà không thể che giấu được, bờ môi đỏ thẫm còn xinh đẹp, ướt át hơn trái anh đào đã chín muồi.

Đôi mắt linh động kia bị che phủ bởi một tầng hơi nước, mê hoặc và rất xinh đẹp.

Quý Thần Nham cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ, hôn cũng không đủ.

“Thì ra Tuệ Tuệ có lòng muốn cướp nhưng không dám cướp. Em thừa dịp tôi ngủ thì vụng trộm sờ mó tôi, đúng là dũng cảm hơn bây giờ rất nhiều.”

Khương Tuệ Ninh không ngờ chút chuyện nhỏ này của mình đã bị người đàn ông này biết từ lâu. Cô lập tức giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, há miệng muốn phản bác ngay tức thì, chỉ là lời còn chưa kịp nói ra đã bị môi, lưỡi của Quý Thần Nham ngăn trở lại.

Cô rất uất ức, lão già này lại ngăn cô.

Quý Thần Nham hôn cô càng lúc càng dựa vào bản năng, anh thăm dò càng lúc càng nhiều hơn.

Mà Khương Tuệ Ninh giống như một con chim nhỏ, chỉ có thể đi theo anh, chậm chạp bước vào thế giới của anh, cái gì cũng không làm được.

Anh nắm tay cô đặt lên người mình, để tay cô vẽ lên từng cơ bắp, miêu tả dáng người anh.

Vai rộng eo hẹp, tráng kiện, mạnh mẽ, bắp thịt trên người giống như tầng tầng các dãy núi.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng anh xé rách giấy gói bên ngoài cô mới lấy lại tinh thần.

Đến khi đã nhìn thấy rõ Quý Thần Nham đang làm gì Khương Tuệ Ninh đã lập tức bịt kín hai mắt mình, bàn tay bận rộn nâng lên che kín gương mặt mình nên cảnh đẹp càng lộ ra nhiều hơn.

Mà kẻ đầu sỏ vẫn còn cúi đầu hôn cô, Khương Tuệ Ninh lập tức hóa thành vũng nước, người đàn ông thừa dịp đó ôm lấy cô, hoàn toàn ôm trọn cô vào lồng ngực ấm áp của mình.

Hơi thở nóng bức vẫn lui tới, cọ xát bên tai cô, Khương Tuệ Ninh cố gắng vịn chắc vào cánh tay anh, giống như người bị rơi xuống nước đang bắt lấy cọng cỏ có thể cứu được mạng mình.

“Quý Thần Nham…”

Người đàn ông được gọi tên vì kìm nén mà trán đã toát ra mồ hôi dày đặc, huyệt thái dương cũng phình lên, đau đớn dữ dội, gân xanh trên cánh tay gồ lên rất rõ ràng, giống như khàn đặc, cổ họng nhấp nhô.

“Tuệ Tuệ, chịu đựng.”

Sự chịu đựng này cũng là một hồi thút thít rất lâu, ngay từ đầu sự đau đớn khiến cô phải bấu chặt vào cánh tay kiên cố, mạnh mẽ của Quý Thần Nham. Dường như chỉ cần bấu vào cơ thể của anh mới khiến cô có chỗ dựa vào.

Cảm giác đau đớn đã tiêu tan nhưng cô vẫn không ngừng khóc.

Cô cảm thấy là mình một con thuyền nhỏ không có chỗ dựa vào, sóng biển đập dữ dội vào đầu khiến đầu óc đều mơ hồ, Khương Tuệ Ninh căn bản không thể nào suy nghĩ được nữa, cô chỉ có thể chập chùng lên xuống theo thủy triều.

Sau đó thủy triều quá dữ dội, con thuyền nhỏ là cô căn bản không thể nào bám víu được nữa, chỉ có thể lênh đênh mặc cho gió táp, mưa rào trên đại dương mênh mông bao la giữa đêm khuya, kèm theo đó là tiếng kêu nghẹn ngào, trầm thấp.

Sau đó tiếng nghẹn ngào cũng dần dần biến mất, không phải sóng biển đã ngừng lại mà vì thuyền nhỏ đã mất đi phương hướng.

Lúc ngừng lại, Quý Thần Nham nhìn người trong ngực mình không còn chút sức nào nữa, cánh tay trượt xuống khỏi người anh. Quý Thần Nham ôm cả người cô vào lồng ngực mình.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 158


Ánh mắt của anh rơi vào trên mặt cô, gương mặt nhỏ nhắn, mộc mạc vẫn còn mồ hôi chưa kịp khô. Vì vừa vận động xong nên da thịt trắng muốt trên người cô hiện lên từng tia đỏ ửng giống như một bông hoa mới nở rộ.

Đến chóp mũi cũng đỏ ửng lên, trông rất đáng yêu.

Anh h*n l*n ch*p m** cô.

“Mệt không?”

Khương Tuệ Ninh không còn sức lực trừng mắt nhìn anh nữa. Anh nói tiếng người sao?

Quý Thần Nham không biết đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng trước đây anh không cảm thấy chuyện này có gì tốt đẹp, nhưng giờ phút này lại cực kỳ tham lam, nhớ nhung, rõ ràng anh đã bước qua cái tuổi dễ xúc động nhưng vì sao vẫn tham lam vui vẻ như thế.

Cảm giác ôm Khương Tuệ Ninh thật sự rất tốt, nhìn cô dựa dẫm vào mình khiến anh sa đọa, anh giống như một đứa trẻ tham lam bánh kẹo, chỉ cần được ăn một lần sẽ không thể từ bỏ được.

Anh không phải một người bị d*c v*ng khống chế, thậm chí anh còn khinh thường, nhưng lúc này lại không giống ngày xưa. Anh nhìn người trước mặt mình, giữa lông mày đều là vẻ xuân sắc, nghe thấy cô khóc gọi tên mình, cảm nhận được sự gần gũi không kẽ hở giữa hai người, khi cô vô thức ôm chặt lấy anh, anh sẵn sàng theo đó mà chìm đắm vào.

Sau khi Khương Tuệ Ninh được hít thở chút không khí mới mẻ thì dần dần tỉnh táo lại, nhưng hai mắt cô vẫn còn mờ mịt, đầu óc vẫn còn choáng váng.

Nhưng sau khi tỉnh táo lại, cô lập tức cảm nhận được sự biến hóa của người đàn ông, bây giờ có khóc cũng không khóc được nữa rồi. Cô thấp giọng cầu xin tha thứ: “Quý Thần Nham, ngày mai chúng ta còn phải ra ngoài.”

“Sau đó mới đi.”

Một câu này hoàn toàn chặn kín đường lui của Khương Tuệ Ninh.

Khương Tuệ Ninh không biết mình đã khóc bao lâu, cũng không biết đã kết thúc khi nào, cô chỉ nhớ Quý Thần Nham ôm cô đi tắm, hình như mãi cho đến khi nhìn thấy những tia nắng ban mai cô mới được đi ngủ.

Đến khi tỉnh lại cô đã có thể cảm nhận được ánh nắng rất gắt.

Ánh sáng khiến cô chưa kịp thích ứng, Khương Tuệ Ninh đưa tay cản lại trước mắt mình.

Bỗng nhiên có một bàn tay che kín ánh sáng trước mắt cô, cô cố gắng mở mắt thì nhìn thấy nhưng đàn ông nào đó với tinh thần rất sảng khoái.

Anh đã ăn mặc chỉnh tề từ trước, lại quay trở lại với dáng vẻ nghiêm túc, cấm dục như trước.

Một tay anh chống lên giường, mặt mày sáng sủa, xoay người mỉm cười chào buổi sáng với cô.

“Chào buổi sáng, Tuệ Tuệ.”

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì lập tức nhớ đến tối hôm qua mình đã cầu xin anh biết bao nhiêu lần nhưng anh vẫn không chịu buông tha cô.

Hôm nay anh vẫn còn mặt mũi chào buổi sáng với cô?

Khương Tuệ Ninh tức giận quay đầu đi không muốn để ý đến anh, nhưng vừa mới quay người thì cả người giống như bị cột một quả tạ khiến cô không thể nào động đậy nỗi, cô muốn há miệng nói gì đó nhưng cổ họng cũng đau đớn, nói không ra lời.

Khương Tuệ Ninh tức giận đưa tay đánh người đàn ông trước mặt mình, bây giờ cô có đánh cả hai tay đoán chừng cũng không có bao nhiêu sức lực.

Quý Thần Nham mặc kệ cô tức giận phát tiết một trận, sau đó anh mới vươn tay đến sờ vào mặt cô, tiếp theo lại nghiêng người đến hôn cô.

Nụ hôn của anh rất nhẹ, hoàn toàn không giống tối qua.

Khương Tuệ Ninh tức giận vô cùng.

Cái tên xấu xa này, vừa đánh vừa cho kẹo sao?

“Có thể đứng dậy không?” Quý Thần Nham nhìn thoáng qua đồng hồ: “Nếu không thể thì tôi bảo thư ký trần xuất phát muộn hơn một giờ.”

“Có thể.

Tính háo thắng của Khương Tuệ Ninh lại nổi lên. Dựa vào đâu người phải mệt mỏi chính là anh, vì sao hôm nay mình còn là dáng vẻ yếu ớt?

Cho đến bây giờ chỉ nghe qua trâu cày mệt chết mà chưa có chuyện cày hư ruộng.

Hôm nay cô nhất định phải đứng lên.

Quý Thần Nham nhìn thấy cô không chịu thua, anh cũng đoán được trong đầu cô đang suy nghĩ đến cái gì rồi.

Nhưng anh biết cô vô cùng mệt nên không muốn trêu chọc cô nữa, anh trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cả người cô lên.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 159


Sau đó lại đứng lên xoay người đến tủ tìm quần áo giúp cô.

Khi Khương Tuệ Ninh nhìn thấy món nội y viền tơ màu đen phóng đến trước mặt mình, cô cũng không màng đến hai chân đang đau nhức ê ẩm, không còn sức lực, vội vàng nhảy xuống giường: “Em tự mình làm.”

Kết quả hai chân vừa chạm đất thì cả người đã mềm nhũn.

Quý Thần Nham vươn tay đón được người, lại đặt cô trên mép giường: “Đau không?”

Khương Tuệ Ninh tức giận, lại đẩy anh ra, mặt đỏ bừng lên, lông mi cũng run lên, cô cắn môi nói: “Em có đau hay không, anh còn không biết sao?”

Lúc này Quý Thần Nham ngược lại rất đau lòng, anh thấp giọng nói: “Chờ một chút nữa lên xe tôi sẽ xoa cho em.”

Khương Tuệ Ninh trừng mắt, cô không thể tưởng tượng nổi nhìn người đàn ông mới nói những lời hạ lưu kia: “Anh nói bậy bạ cái gì đó? Trên xe còn có tài xế và thư ký Trần.”

“Hửm?” Quý Thần Nham cũng không hiểu ý cô.

Nhưng chỉ mất mấy giây sau anh lập tức hiểu được có người hiểu lầm. Anh cúi đầu, dựa trán mình vào trán cô, thở dài một tiếng, nói: “Tuệ Tuệ à, tôi nói chính là xoa eo.”

Khương Tuệ Ninh cảm thấy cô mình giống như bị nghẹn. Cô đẩy Quý Thần Nham ra, trực tiếp vùi đầu vào gối phía sau.

Thần thánh ơi, người khác đều xuống trần gian lịch tình kiếp, còn cô lại xuống trần gian lịch tử kiếp sao?

Quý Thần Nham sợ người bị ngạt thở nên đưa tay ôm lấy cô, cô gái giãy giụa không cho anh đụng vào mình, giọng nói rất buồn từ trong chăn truyền ra: “Em không muốn sống nữa…”

Còn chưa nói hết câu thì cô đột nhiên ngồi bật dậy, hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh đưa ga giường cho dì Lưu giặt rồi sao?”

Má ơi, cô không chỉ mất mặt trước Quý Thần Nham mà còn không ngóc đầu lên nhìn dì Lưu được nữa.

Quý Thần Nham khựng, lập tức nói: “Đừng lo, ga giường là tôi đã thức dậy sớm giặt.

Cuối cùng Khương Tuệ Ninh cũng cảm thấy đỡ hơn chút ít, nhưng không nhịn được bao lâu lại liếc nhìn người đàn ông này. Khương Tuệ Ninh cảm thấy ở phương diện này cô không thể nào không nhận thua, anh còn có sức thức dậy sớm, giặt ga giường, quả thực không phải người.

Vì hôm nay phải đi ra ngoài nên đến trưa lúc Khương Tuệ Ninh xuống lầu thì cơm nước đã bày trên bàn.

Dì Lưu thấy Khương Tuệ Ninh xuống lầu thì ân cần hỏi thăm: “Đồng chí Tiểu Khương, sức khỏe cô đỡ hơn chút nào chưa? Làm sao lại để bị cảm như thế?”

Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua người đàn ông trước mặt mình vẫn mặt không đỏ, tim không run. Chắc chắn là bởi vì mình dậy không nổi nên anh nói dối với dì Lưu rằng cô sinh bệnh.

Cô vừa muốn giải thích một câu nhưng đã nghe Quý Thần Nham nói: “Không sao cả, chỉ có cổ họng hơi khàn, nói chuyện ít lại là được.”

Dì Lưu nghe nói thì yên tâm hơn: “Vậy thì tốt rồi, bằng không trời đông gió rét thế này mà đi ra ngoài chính là chịu tội.

Khương Tuệ Ninh tức giận đến mức đưa tay ra phía sau, lặng lẽ nhéo anh. Lão già này sao lại không biết xấu hổ như thế?

Sức mạnh kia của cô cũng chỉ giống như gãi ngứa cho anh, Quý Thần Nham còn không nhíu mày, nhưng anh vẫn nắm lấy tay cô lại, vuốt vào lòng bàn tay cô, nói: “Ăn cơm trước đi. Em đói bụng rồi.”

Khương Tuệ Ninh trừng mắt liếc anh, đột nhiên cô muốn chơi xấu, dùng ngón tay cào vào lòng bàn tay anh.

Cào xong thì muốn rút tay về nhưng kết quả lại bị người đàn ông kia nhìn cô, trực tiếp đặt bàn tay cô lên miệng mình, hôn xuống.

“Còn chơi không?”

Khương Tuệ Ninh bị hành động trắng trợn này của anh dọa sợ ngây người. Cũng may dì Lưu đang đi bưng cơm nên cô vội vàng nhỏ giọng nói: “Không đùa, không đùa, anh mau buông em ra.”

“Tôi là ai?” Người đàn ông được voi đòi tiền.

Biết Khương Tuệ Ninh là người mê ăn mê chơi thì việc nắm bắt được cô cũng trở nên đơn giản hơn.

“Quý Thần Nham.” Khương Tuệ Ninh nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin, tuy trong nhà chỉ có mỗi dì Lưu nhưng cô vẫn e ngại như trước.

Quý Thần Nham không buông cô ra, anh lại cúi đầu hôn cô: “Tối hôm qua em không gọi như vậy.”

“Ông xã, ông xã.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back