Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 250



Hoàng Lập Đạt từ trên xe bước xuống, đứng trước mặt Ôn Độ, d*ng ch*n ra, cười toe toét nói: "Nhanh chóng bò qua đây, ông nội mày sẽ rộng lượng thưởng cho mày vài bao vôi, thế nào?"

Ngón tay Ôn Độ nắm chặt đến mức kêu răng rắc.

Những tên đàn em của Hoàng Lập Đạt đứng xung quanh lập tức cười rộ lên.

Ôn Độ trừng mắt nhìn bọn chúng, không nói một lời, nhanh chóng đạp xe rời đi.

Cậu càng đạp xe nhanh, tiếng cười phía sau cảng lớn.

Chẳng mấy chốc đám người đó vượt qua cậu, còn bấm còi xe đạp inh ỏi, trông cực kỳ hống hách lại xấu xa.

Bọn chúng vòng quanh Ôn Độ hai vòng, sau đó tiến vào xưởng vôi.

Ôn Độ đứng yên tại chỗ, u ám nhìn chằm chằm vào bọn chúng, đứng đó rất lâu.

Chờ đến khi bọn chúng vào hẳn xưởng vôi, không ra ngoài nữa, Ôn Độ mới chậm rãi lên xe đạp, đi về nhà.

Về đến sân, Thiết Tỏa vội vàng theo đi theo sau cậu vào nhà.

Trước khi vào nhà, cậu ta còn nhìn ra sau hai lần.

"Anh, chuyện này xong chưa?" Giọng Thiết Tỏa có chút phấn khích.

Ôn Độ liếc nhìn cậu ta một cái, bình tĩnh nói: “Vẫn chưa xong."

"Sao lại chưa xong thế?" Thiết Tỏa nhíu mày: "Chẳng lẽ Hoàng Lập Đạt đã biết chúng ta làm gì rồi?"

"Chưa biết."

Ôn Độ đoán rằng Hoàng Lập Đạt thấy phải mua nhiều vôi như thế, chắc sẽ do dự một chút.

Tại xưởng vôi.

Tào Phú Quý cười nhiệt tình: "Ông chủ Hoàng, cũng nhờ có cậu lần trước nhắc nhở tôi."

“Tôi nhắc nhở ông gì chứ?" Hoàng Lập Đạt mặt mày khó chịu, trông dữ tợn vô cùng.

Tào Phú Quý cười tươi nói: "Chính là chuyện lần trước tôi đã đồng ý bán vội cho người khác, không ngờ cậu lại đến mua. Bây giờ, để tránh cho hai bên không mua được, tôi đã nhập khá nhiều vô về. Dù bây giờ cậu cần bao nhiêu, tôi cũng có thể cung cấp được hết. Không cần lo lắng về việc hủy hợp đồng. Như vậy thì cậu có thể tiết kiệm được 1000 đồng đấy."

Tào Phú Quý vừa nói vừa xoa tay.

"Cậu đúng là thần tài của tôi mà, từ khi cậu mua vôi nhà tôi, công việc kinh doanh của chúng tôi ngày càng phát đạt hơn, nhiều người đến mua hơn."

Hoàng Lập Đạt vốn vui vẻ đến mua vôi, nghe những lời này suýt nữa thì tức giận phát bệnh.

"Ông chuẩn bị bao nhiêu vôi?"

"Rất nhiều?"

Tào Phú Quý mặt mày ngây ngô, như không hiểu ý của Hoàng Lập Đạt.

Hoàng Lập Đạt nghiến răng nói: "Vôi nhà ông tôi mua hết. Lần này hủy hợp đồng phải trả bao nhiêu? Tôi cũng trả cho ông, ông nói đi."

Tào Phú Quý khó khăn nuốt nước bọt.

Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng ông ấy không ngờ Hoàng Lập Đạt lại quyết tâm như vậy, thực sự muốn mua hết tất cả số vôi chỗ ông ấy.

"Ông chủ Hoàng, lần này chúng tôi chuẩn bị rất nhiều vôi, không phải con số nhỏ đâu."

Tào Phú Quý cũng lo lắng Hoàng Lập Đạt biết sự thật, sau này sẽ trả thù ông ấy, đến lúc cuối vẫn Muốn khuyên nhủ Hoàng Lập Đạt.

Không ngờ Hoàng Lập Đạt nghe xong thì lập tức đập mạnh vào bàn.

"Sao? Ông xem thường tôi không mua nổi số vội của ông à?"

"Không phải không phải, số vôi này thực sự rất nhiều, cậu mua về cũng không dùng hết đâu."

Tào Phú Quý nói thật lòng.

Hoàng Lập Đạt tức đến bật cười.

"Đừng nói là số vôi nhỏ của ông, ngay cả vôi của nhà máy lớn tôi cũng mua hết. Số vôi này là gì chứ? Nói đi, tổng cộng bao nhiêu tiền?"

Hoàng Lập Đạt thật sự giàu có.

Quan trọng nhất là gã không lo lắng số vôi này không dùng hết, vì sau khi công trình này xong, còn vô số công trình đang chờ gã.

Công trình này dùng không hết, công trình sau vẫn cần dùng, nên không lo mua bao nhiêu vôi cũng không lãng phí.

"Số vôi này cần hai vạn lận đấy."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 251



Tào Phú Quý run rẩy nói.

Hoàng Lập Đạt cũng hít một hơi.

"Chỉ là hai vạn thôi mà? Ông chờ đó cho tôi." Hoàng Lập Đạt đứng lên, định về nhà xin tiền mẹ.

Gã đi rồi nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm.

Lỡ Ôn Độ nửa đường quay lại mua vôi, ông chủ cái xưởng nhỏ đó lại bán vôi cho Ôn Độ, thì những việc gã làm đều trở thành công cốc cả rồi.

“Tụi bây ở đây đợi cho tao.”

Đám đàn em lập tức hiểu ý của Hoàng Lập Đạt, hiên ngang ngồi trên ghế như ông nội, không đi

đâu cả.

Hoàng Lập Đạt tự mình đạp xe đi.

Gã không về nhà, mà đến nhà máy hóa chất tìm mẹ.

“Sao lại cần nhiều tiền như vậy?”

Lý Hồng Tinh cau mày, nghĩ đến việc phải lấy ra hơn 2 vạn, trong lòng rất không vui.

So với bà ta, Hoàng Lập Đạt càng không vui hơn.

“Mẹ, không phải mẹ đã nói sẽ ủng hộ hết mình cho sự nghiệp của con sao? Giờ con chỉ xin mẹ 2 vạn, mẹ cũng không cho con số tiền này, con cũng đâu dùng số tiền này đi tiên lung tung đâu, mà là mua vôi. Hơn nữa, số tiền này chỉ là đầu tư, đến lúc đó còn có thể kiếm lại.”

Lý Hồng Tinh thấy con trai nhỏ nổi giận, liền vội vàng nói: “Bây giờ mẹ về lấy cho con ngay, con đừng làm to chuyện lên được không?”

Hoàng Lập Đạt nghe mẹ đồng ý, sắc mặt lập tức trở nên vui vẻ hơn, nói: “Mẹ, con biết mẹ là người thương con nhất mà.”

“Thôi, đừng tâng bốc mẹ nữa. Số tiền này con phải dùng vào việc quan trọng, đây là gia sản của nhà mình đấy. Nếu để ông bà nội con biết, sẽ làm ầm lên mất.”

Lý Hồng Tinh rất phiền lòng vì đôi vợ chồng già đó, suốt ngày nghĩ mình giỏi giang, luôn bày đặt làm ra vẻ bề trên, Muốn bà ta phục vụ hai người họ như mấy cô hầu gái ngày xưa.

Lý Hồng Tinh đã giữ chức vụ cao nhiều năm, trong tay cầm biết bao nhiêu là tiền của. Bà ta có kiến thức hơn hẳn cặp vợ chồng già ở quê đó.

Bảo bà ta đi phục vụ họ là điều không thể. Nếu không vì sợ ly hôn sẽ bị người ta bàn tán, bà đã sớm ly hôn với chồng rồi.

Lý Hồng Tinh không muốn đôi co với đôi vợ chồng già đó, cũng không muốn về nhà. Bà ta không về thì không sao, nhưng con trai bà ta sẽ đến gặp hai ông bà già đó.

Nếu chuyện này để ông bà già đó biết, không biết sẽ làm ầm lên thế nào.

Theo nguyên tắc “Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.”

Lý Hồng Tinh một lần nữa dặn dò con trai: “Những lời mẹ nói, con phải nhớ kỹ. Chuyện này tuyệt đối không để ai biết, đặc biệt là ông bà con. Càng không được khoe khoang với người khác. Số tiền lớn như vậy, nếu bị điều tra, con biết hậu quả rồi đó.”

“Được rồi, mẹ. Con biết rồi, con sẽ không nói với ai đâu.”

Hoàng Lập Đạt cầm tiền, không quay đầu lại mà đi ngay.

Lý Hồng Tinh nhìn theo bóng con trai, thở dài một tiếng, kho"a cửa tủ lại, cất chìa kho"a vào túi, rồi quay lại nhà máy hóa chất làm việc.

Ôn Độ luôn cử người theo dõi mẹ con họ.

Thiết Tỏa không tự mình đi, mà đặc biệt tìm một người. Người đó thấy mẹ con họ rời đi thì do dự một chút, rồi theo sau Hoàng Lập Đạt.

Người đó theo Hoàng Lập Đạt đến xưởng vôi, không lâu sau thấy xe chở từng xe vôi đến xưởng

của Hoàng Lập Đạt.

Người đó quay lại, tìm Thiết Tỏa, Thiết Tỏa nghe xong thì biết chuyện thành rồi. Cậu ta cho người đó 5 hào, lập tức chạy về báo tin vui cho Ôn Độ.

“Anh, vôi đã bán hết rồi. Hoàng Lập Đạt đi tìm mẹ hắn, thế là mẹ hắn về nhà lấy một khoản tiền cho Hoàng Lập Đạt, Hoàng Lập Đạt lập tức lấy tiền đi mua hết số vôi đó.”

Ôn Độ suy nghĩ một chút, liền hiểu ra chuyện.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 252



“Được, anh biết phải làm gì rồi, tiếp theo không cần theo dõi họ nữa.”

Ôn Độ không Muốn Thiết Tỏa mạo hiểm.

Giờ cậu có việc quan trọng hơn cần làm.

Sau khi mặt trời lặn không lâu, trời tối hẳn.

Ôn Độ đạp xe đi một vòng, sau đó gõ cửa một nhà.

“Ai đấy?”

Người mở cửa là một người đàn ông trung niên đeo kính.

Người đàn ông thấy Ôn Độ thì sững sờ, nhưng vẫn lễ phép hỏi: “Đồng chí, anh tìm ai?”

Ôn Độ hỏi: “Xin hỏi có phải là đồng chí Vương Hoành Dân không?”

Vương Hoành Dân sững sờ: “Là tôi, tôi là Vương Hoành Dân. Xin hỏi cậu là?”

“Là thế này, tôi có chuyện muốn nói riêng với ông, không biết ông có thời gian không?”

Ôn Độ cười rất thân thiện, trông không giống người xấu.

Hơn nữa người thời này phần lớn đều rất thật thà.

Cũng rất lương thiện.

So với nhà Hoàng Lập Đạt, Vương Hoành Dân mới là người nên có của thời này.

“Cậu vào đi.”

Vương Hoành Dân né người cho Ôn Độ vào.

Nhà ông ấy cũng có một gian phòng nhỏ.

Nghe thấy Ôn Độ nói muốn tìm nơi yên tĩnh, liền dẫn cậu vào gian phòng đó.

“Đồng chí, nhà tôi ít người. Chỗ này rất yên tĩnh, cậu muốn nói gì thì cứ nói ở đây đi.”

Vương Hoành Dân không rót nước, nhìn dáng vẻ vẫn có chút cảnh giác.

Ôn Độ đến đây không phải để uống nước.

“Đồng chí Vương Hoành Dân, theo tôi được biết, ông làm ở nhà máy hóa chất đã lâu, đáng lẽ phải được thăng chức tổng giám đốc rồi. Nhưng nhiều năm qua, ông vẫn chỉ là một trưởng phòng nho nhỏ.”

Vương Hoành Dân nghe những lời này liền cau mày.

“Đồng chí, nếu cậu đến đây để bắt lỗi tôi, thì xin lỗi, chỗ này không chào đón cậu đâu.”

Vương Hoành Dân lập tức đứng dậy tiễn khách.

Ôn Độ không chút hoảng sợ nói: “Ông cam lòng làm trưởng phòng cả đời sao? Ông cam lòng để vị trí tổng giám đốc vốn thuộc về ông bị kẻ tiểu nhân cướp mất sao?”

“Đủ rồi, nếu cậu đến đây để gây chia rẽ, thì mời cậu về cho. Đồng chí Lý Hồng Tinh có thể thăng chức tổng giám đốc, đó là quyết định của bên trên.”

Vương Hoành Dân nghiêm túc nói xong, đứng dậy đuổi Ôn Độ ra ngoài.

Ôn Độ nói: “Tôi đến đây là để nói cho ông biết một chuyện. Tôi nghi ngờ đồng chí Lý Hồng Tinh tham ô, biển thủ công quỹ, hơn nữa số tiền biển thủ đã rất lớn rồi.”

“Làm sao cậu biết được? Cậu có chứng cứ nào không?” Vương Hoành Dật nghiêm mặt nói.

Bây giờ ông ấy có chút hối hận, hối hận vì để người này vào nhà.

“Con trai Lý Hồng Tinh tên là Hoàng Lập Đạt, Hoàng Lập Đạt hiện đang nhận một công trình. Công trình đó là do Lý Hồng Tinh thông qua quan hệ bên ngoài mà tìm cho con trai. Hoàng Lập Dật muốn lấy công trình của tôi, nên đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu. Sau đó tôi phát hiện chi tiêu hàng tháng của Hoàng Lập Đạt khoảng 1000 đồng. Trong khi lương anh ta chỉ hơn 30 đồng” “Nếu cậu nghĩ rằng những điều này là chứng cứ, thì rất tiếc, bây giờ cậu có thể đi rồi.”

Ôn Độ lại sắp bị đuổi ra ngoài.

Cậu nói tiếp: “Hôm nay Hoàng Lập Đạt lấy từ nhà ra 2 vạn đồng. Số tiền đó là Lý Hồng Tinh đưa cho anh ta.”

Ngón tay Vương Hoành Dân khẽ động: “Gia đình Lý Hồng Tinh đều là công nhân, bà ấy sống rất giản dị, có thể tiết kiệm được số tiền đó cũng có khả năng.”

“Ông chắc chắn đồng chí Lý Hồng Tinh sống rất giản dị không? Ngày nào trong nhà cũng ăn thịt kho tàu, con trai cưng của bà ta thì lúc nào cũng ra tiệm ăn.”

Vương Hoành Dân im lặng không nói.

Ôn Độ tiếp tục nói: “Tôi biết trong lòng ông ắt hẳn cũng có nghi ngờ từ lâu. Nhưng chỉ cần điều tra, những điều này chắc chắn đều có thể điều tra ra được. Lý Hồng Tinh tự ý biển thủ tiền của nhà nước để thỏa mãn d*c v*ng cá nhân và lối sống xa hoa của con trai mình. Hành vi này là vi phạm pháp luật và kỷ luật nghiêm trọng. Ông chắc chắn muốn bỏ qua chuyện này, không thèm quan tâm sao?
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 253



Ôn Độ từ nhà họ Vương đi ra, không trực tiếp về nhà mà còn vòng vèo thêm vài vòng, tiện thể ghé qua công trường xem xét.

Đi qua công trường của Hoàng Lập Đạt, bên trong chất đầy những bao vôi, nhìn rất hoành tráng.

Khi nhìn thấy cảnh đó, Ôn Độ lập tức cong môi cười hớn hở.

Cậu đạp xe đến công trường nhà mình, đèn đuốc trong công trường sáng trưng. Đêm ở Sở Thành không lạnh như ở phía Bắc, công nhân làm việc cũng khá thoải mái. Công nhân chỉ cần làm việc tám tiếng, lại được nghỉ ngơi thoải mái vào nửa đêm.

Tất cả mọi người đều làm việc hăng say.

Triệu Kiến Đông luôn theo dõi mọi người làm việc, khi mệt thì tìm chỗ chợp mắt một chút.

Khi Ôn Độ đến, Triệu Kiến Đông đang dạy một người mới làm việc.

“Anh làm như vậy không được đâu, làm như vậy là không đạt tiêu chuẩn. Nếu không biết làm, thì qua bên kia trộn xi măng đi.”

Triệu Kiến Đông là người khá nghiêm khắc, tận tay chỉ dạy, thấy Ôn Độ tới, anh ấy sững lại một chút, rồi tiếp tục dạy công nhân kia.

Anh ấy làm mẫu hai lần, nói vài mẹo nhỏ, rồi để công nhân kia làm thử: “Anh thử làm đi, để tôi nhìn xem.”

Công nhân biết đây là cơ hội tốt, học tập rất chăm chú, mặc dù vẫn không thành thạo như Triệu Kiến Đông, nhưng đã tốt hơn nhiều so với trước.

Triệu Kiến Đông đứng bên xem một lúc, chắc chắn công nhân không mắc lỗi nữa thì mới mới đi về phía Ôn Độ.

“Muộn thế này, sao em còn đến đây làm gì?”

Ôn Độ nói: “Em đến xem tình hình thế nào thôi.”

“Có nhiều người mới không biết làm việc, như công nhân trước đây của chúng ta vậy, phải tận tay chỉ dạy. May mà mọi người không ngốc, dạy hai ba lần là biết làm ngay.”

“Ban đầu làm việc có hơi chậm, em nói phải đảm bảo chất lượng nên anh không thúc giục tiến độ của mọi người, định để họ học thành thạo trước, khi nào quen rồi thì tiến độ tự nhiên sẽ nhanh hơn.”

Sau sự việc lần này, Triệu Kiến Đông đã trưởng thành hơn nhiều, cũng thận trọng hơn.

Ôn Độ đã đi một vòng, nghe thấy anh ấy nói vậy thì gật đầu: “Chúng ta cần cả chất lượng lẫn số lượng, anh làm tốt lắm. Anh Đông, vải ngày nữa em sẽ đi tuyển thêm người, thời gian này, có lẽ anh sẽ vất vả một chút.”

“Vất vả gì chứ!”

Ôn Độ không trách anh ấy về chuyện trước đây, nhưng anh ấy cũng hiểu rõ, Ôn Độ chắc chắn có tức giận. Chỉ là Ôn Độ tỉnh táo, chín chắn hơn, chỉ nghĩ cách giải quyết vấn đề trước mắt.

Ôn Độ thực sự có năng lực, đáng tin cậy và mạnh mẽ hơn những gì anh ấy tưởng tượng.

Chính vì vậy mà anh ấy càng thấy áy náy.

Anh ấy không thể làm việc lớn, nhưng có thể làm những việc thực tế.

Mỗi ngày anh ấy đều tận tụy làm việc ở công trường, hướng dẫn công nhân mới làm việc.

“Anh Đông, chuyện này không trách anh được. Dù em có ở đây, kết quả cũng như vậy thôi. Em cũng sẽ không tăng lương cho họ. Hơn nữa chúng ta không ký hợp đồng lao động với họ, nên không giữ chân họ được cũng là điều đương nhiên.”

Đây cũng là lý do Ôn Độ không nổi giận với Triệu Kiến Đông.

Cùng lắm là cậu nhận được tin sớm, tới đây sớm hơn vài ngày.

Nếu thời gian ngày càng rút ngắn, thì tìm thêm người để bù vào.

Nhưng những ngày này vẫn chưa phải lúc, bên Hoàng Lập Đạt còn đang dõi theo cậu. Nhưng, chờ thêm chút nữa sẽ ổn, chờ thêm chút nữa sẽ có kết quả.

“Anh Đông, anh đừng suy nghĩ lung tung, anh đã làm rất tốt. Ít nhất công trường của chúng ta cũng không bị phá hoại. Anh cũng đừng thức đêm nữa, em đã bổ nhiệm hai tổ trưởng rồi, anh hay để họ giúp đỡ anh theo dõi công nhân. À đúng rồi, ngày mai em sẽ đến theo dõi công nhân thay anh.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 254



Ôn Độ đã làm gần xong những việc cần làm.

“Không cần, anh chịu được mà.” Triệu Kiến Đông vội từ chối.

“Dự án này chúng ta sẽ làm rất lâu. Mảnh đất phía sau anh thấy chưa? Đó là ký túc xá cho công nhân, sẽ xây thành tòa nhà. Ít nhất là sáu tầng, sau này đều cần em theo dõi tiến độ.”

Ôn Độ chỉ bảo Triệu Kiến Đông rằng, việc cậu đến công trường là bình thường.

Triệu Kiến Đông yên tâm, biết Ôn Độ không chê bai anh ấy, bèn nói: “Em về đi, ở đây có anh lo liệu là được rồi, em về nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ừ, anh dặn công nhân chú ý an toàn.”

Ôn Độ định mở công ty sản xuất mũ bảo hộ, cậu biết chỉ có tiền thì vẫn không đủ, còn cần chuyên gia cứu.

Giờ số tiền trong tay cậu không đủ để thuê chuyên gia nghiên cứu. Nhiều nhân tài trong nước vẫn đang làm việc cho các nhà máy quốc doanh, không dễ gì lôi kéo được bọn họ.

Thời đại này mọi người đều trọng công việc ổn định.

Công việc ổn định nói ra mới có thể diện, vì còn đại diện cho sự ổn định.

Mất công việc ổn định sẽ bị người khác cười chê.

Ôn Độ không tìm được người phù hợp, việc này đành phải tạm gác lại.

Nếu muốn thành lập công ty riêng, phải đợi tám năm nữa. Tám năm sau, nhà nước mới có chính sách cho phép cá nhân thành lập công ty.

Giờ mới là năm 1980, con đường cậu phải đi vẫn còn rất dài.

Ôn Độ biết mảnh đất dưới chân này, là điểm khởi đầu cho sự phát triển kinh tế.

Bằng mọi giá, cậu phải nắm bắt cơ hội hiếm có này.

Em gái vẫn đang chờ cậu xây cho cô bé một tòa lâu đài lộng lẫy!

Lúc này, em gái vừa tắm xong, mặc chiếc áo ngủ màu trắng bà nội làm, ngoan ngoãn ngồi trên giường.

“Bà ơi, bà còn thêu cho cháu một bông hoa nữa ạ? Đẹp quá!”

Ôn Oanh v**t v* bông hoa trên tà áo, không thể rời mắt.

Bà nội Ôn thấy cháu gái như vậy thì không hài lòng: “Dù sao ông nội và cụ nội của con cũng là người giàu có. Sao con lại dễ thỏa mãn thế? Dù ba con giống kẻ vô công rồi nghề, nhưng con nhìn cái dáng vẻ của ba con mà xem?”

Thời đại này người ta sống rất giản dị, sống giản dị mới có thể vượt qua những ngày tháng khó khăn này.

Nhưng bà Ôn là một người rất cầu kỳ.

Ăn cơm không được nói chuyện, con gái đi đứng không được lắc lư, càng không được bước đi hai hàng. Khi người lớn nói chuyện, phải im lặng lắng nghe, gặp người lớn trên đường phải chào hỏi lễ phép.

Còn phải biết may vá, thêu thùa, càng phải biết nấu ăn.

May vá thêu thùa, phải để cháu gái học.

Còn nấu ăn thì thôi vậy.

Bà nhìn thân hình mỏng manh của cháu gái, tay kéo chăn đắp cho cô bé.

“Đừng để bị lạnh, con cũng biết cơ thể mình yếu ớt thế nào rồi chứ? Lỡ mà bị bệnh, lại phải đưa đến bệnh viện. Bệnh viện ở thành phố này không phải như phòng khám nhỏ ở quê mình đâu. Một lần khám là mất mấy đồng lận đấy.”

Bà còn chưa nói xong, Ôn Oanh đã ngoan ngoãn chui vào trong chăn.

“Bà ơi, con sẽ không bị ốm đâu.” Ôn Oanh nói không mấy chắc chắn.

Cô bé cảm nhận được cơ thể mình không khỏe như trước, đi bộ một chút là người đau đến mức đêm không ngủ được, còn bị sốt. Cô bé không thích bản thân yếu ớt như vậy.

Cảm thấy mình là gánh nặng của gia đình.

“Bà ơi, sau này con sẽ học thật giỏi, mua nhà lớn cho bà và anh trai, sẽ để mọi người được sống trong tòa nhà cao, chỉ cần giơ tay là có thể chạm được mây.”

Bà Ôn nghiêm nghị nói: “Nói gì ngốc thế? Nhà cao được bao nhiêu cơ chứ? Có thể cao hơn máy bay trên bầu trời nữa à?”

“Bà ơi, bà còn biết cả máy bay ạ?” Ôn Oanh vui mừng nói xong, lập tức bị ánh mắt rực lửa như Muốn giết người của bà làm cho sợ hãi, lập tức im bật.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back