Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 245



Tào Phú Quý do dự một lúc, nói ra một con số.

“Nếu cậu không cần nhiều hàng như vậy cũng không sao, số còn lại tôi sẽ bán cho người đó, cho cậu ấy thêm vài ngày.”

Sao có thể như vậy được?

Nếu vậy thì việc gã làm còn ý nghĩa gì nữa?

Mặt Hoàng Lập Đạt lập tức tối sầm lại, nói: “Tất cả vôi phải giao cho tôi. Cả tiền bồi thường một ngàn đồng, tôi cũng trả, ông giao vôi đến xưởng của tôi ngay bây giờ đi."

“Nếu cậu đã gấp như thế, tôi sẽ cho người chất hàng ngay, giao toàn bộ vôi cho cậu, cậu thấy được không?”

Tào Phú Quý còn hiểu chuyện hơn Hoàng Lập Đạt tưởng.

Gã hài lòng gật đầu, lấy ra một xấp tiền đặt lên bàn.

“Đây, ông đếm đi.”

“Ông chủ Hoàng, hợp tác vui vẻ.”

“Tối nay phải giao hết vôi cho tôi.” Hoàng Lập Đạt còn chưa yên tâm, để lại một người ở đây.

Lúc ra khỏi xưởng, gã còn dặn người của mình: “Trông chừng Tào Phú Quý cho kỹ, đừng để ông ta giữ lại một bao vôi nào thẳng đó."

Gã muốn Ôn Độ mất trắng.

Hừ, còn muốn tố cáo gã tội lưu manh à?

Gã sẽ khiến bọn chúng vào tù trước!

Hoàng Lập Đạt dẫn người rời xưởng vôi, ngay sau đó vôi được chất lên xe giao đến xưởng của Hoàng Lập Đạt. Tào Phú Quý quay lại xưởng, thấy xưởng trống không, mặt tươi cười không khép miệng được.

Ha, đúng là thần tài đến cửa!

Chẳng bao lâu Ôn Độ cũng nhận được tin, tối đó ngủ ngon lành.

Sáng hôm sau.

Ôn Độ dậy sớm đạp xe đến xưởng vôi.

Hoàng Lập Đạt hiếm khi dậy sớm như thế, đạp xe đến xưởng vôi, đứng bên ngoài đợi Ôn Độ.

Có thể nói là cực kỳ công khai.

Ôn Độ vào xưởng vôi, tìm Tào Phú Quý.

Tào Phú Quý vừa thấy cậu, mặt mày cười như hoa nở.

“Anh bạn, không ngờ tất cả đều đúng như cậu đoán.”

Ông ấy nói rồi lấy 500 đồng ra chia cho Ôn Độ.

Ôn Độ xua tay từ chối.

“Số tiền này tôi không thể nhận được."

Ôn Độ đến đây không phải để lấy tiền, mà là làm trọn vai diễn, đã diễn thì phải diễn đến cùng.

Tào Phú Quý đưa ra 500 đồng, thực ra cũng rất đau lòng.

Giờ Ôn Độ nói không lấy số tiền này, ông ấy lập tức vui vẻ hơn nhiều. Nhìn Ôn Độ cười cũng nhiệt tình hơn.

“Tiền này sao cậu lại không nhận thế? Không phải chúng ta đã nói trước rồi sao?” Tào Phú Quý lại đưa tiền cho Ôn Độ.

Ôn Độ nhất quyết không nhận.

“Ông Tào, nếu ông thật lòng muốn cảm ơn tôi, hãy giúp tôi liên hệ với xưởng lớn, để họ bán rẻ cho tôi. Đến lúc đó coi như là xuất hàng từ chỗ ông, được không?”

Như vậy có thể che mắt người khác, lại cướp mất việc làm ăn của Tào Phú Quý.

Điều này sao không được chứ?

Quá tốt là đằng khác.

“Không vấn đề gì. Đều không phải chuyện lớn lao gì." Tào Phú Quý đương nhiên đồng ý ngay.

Ôn Độ nhìn đồng hồ, đứng dậy nói.

“Ông Tào, giờ tôi vẫn còn chuyện cần ông giúp thêm. Chúng ta phải diễn nốt vở kịch này, nếu không Hoàng Lập Đạt nhận ra thì phiền phức lắm."

Tào Phú Quý là dân làm ăn, vẫn còn trông chờ vào chuyện làm ăn với Hoàng Lập Đạt, chắc chắn không dám đắc tội Hoàng Lập Đạt.

Tào Phú Quý nói: “Được, chúng ta bắt đầu thôi.”

Lời chưa dứt, Ôn Độ lập tức đứng lên, chỉ vào mũi Tào Phú Quý mắng.

“Chúng ta đã nói trước rồi, tại sao ông lại lật lọng như thế được chứ? Không phải chúng ta đã ký hợp đồng rồi sao?”

“Có người trả giá cao hơn cậu, còn trả tiền ngay. Tôi làm ăn, ai trả nhiều thì tôi bán cho người đó. Tôi cũng đã nói với cậu rồi, cậu chỉ cần đợi thêm vài ngày, có phải không bán cho cậu đâu!”

Tào Phú Quý tức giận đáp trả.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 246



“Chờ vài ngày ư? Tôi cần hàng ngay bây giờ. Bây giờ tôi không có hàng, công trình phải dừng lại. Ông bảo tôi giải thích sao với ông chủ đây? Trì hoãn tiến độ, tôi phải bồi thường mấy vạn! Kết quả là gì? Ông bán hàng cho người khác. Có ai làm ăn như ông không?"

Dù đứng ngoài xưởng, nhưng mọi người ở cổng đều nghe thấy tiếng hai người họ cãi nhau.

Hoàng Lập Đạt đắc ý cười lớn.

“Được rồi, chúng ta về đợi, đợi thằng nhóc đó bị mất trắng rời khỏi nơi này nào!"

Ôn Độ khí thế bừng bừng bước ra từ xưởng, sắc mặt u ám, trông rất/kho" coi.

Cậu tức giận đạp xe đi, khi đi ngang qua Hoàng Lập Đạt, Hoàng Lập Đạt còn huýt sáo một tiếng. Ôn Độ quay đầu lại trừng mắt nhìn gã, đột ngột dừng xe lại, chất vấn gã.

"Là anh làm đúng không?"

Mắt cậu đỏ ngầu, như muốn ăn tươi nuốt sống Hoàng Lập Đạt.

Hoàng Lập Đạt rất thích nhìn người khác tức giận, nhưng lại không có khả năng làm gì được gã.

Gã ngồi trên xe đạp, một chân chống xuống đất, khiêu khích nói với Ôn Độ: "Là tao làm đó, mày làm gì được tao nào? Không biết thằng nhà quê nào đến địa bàn của tao kiếm tiền thế nhở? Đã hỏi qua ý kiến của ông nội Hoàng mày chưa? Tao không đồng ý, mày đừng hòng kiếm được một xu ở chỗ này!"

"Anh...Anh khinh người quá đáng!"

Ôn Độ tức giận chỉ tay vào mặt Hoàng Lập Đạt, nghiến răng ken két, nhưng cũng không dám động đến gã. Hoàng Lập Đạt kiêu ngạo đạp xe đi qua Ôn Độ, đám đàn em của gã từng người một huýt sáo với Ôn Độ rồi cười lớn rời đi.

Đợi bọn chúng đi hẳn, Ôn Độ cũng không nghiến răng nữa, vẻ căm phẫn trên mặt lập tức biến mất không thấy đâu.

Một lũ ngu ngốc.

Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

Cậu không tin gia đình Hoàng Lập Đạt có nhiều tiền để ủng hộ gã phung phí như vậy.

Khoản bồi thường một ngàn đồng, Hoàng Lập Đạt mắt không chớp lấy một cái, nói cho là cho.

Hoàng Lập Đạt là một tên ăn chơi trác táng lại có thể làm việc ở một nhà máy tốt như vậy, chi tiêu cực kỳ hào phóng. Lương tháng của gã cũng chỉ có ba mươi mấy đồng, nhưng ngày nào cũng ăn cơm tiệm, không phải ăn một mình mà còn dẫn dắt theo một đám đàn em đi ăn cùng.

Không nói đến hai bữa một ngày, dù chỉ một bữa một ngày thôi thì cũng phải chi khá nhiều tiền rồi.

Huống hồ, Hoàng Lập Đạt còn tiêu tiền mua thuốc lá.

Thuốc lá đó không rẻ chút nào.

Tiền từ đâu ra?

Phiếu thuốc lá từ đâu ra?

Còn có chuyện mà ông Hoàng nói, nhà Hoàng Lập Đạt phát tài rồi.

Mấy năm gần đây, cả nước từ trên xuống dưới, bao gồm cả lãnh đạo đều thắt lưng buộc bụng mà sống. Thứ gọi là phát tài này của nhà họ Hoàng có chút tế nhị.

Mỗi ngày trôi qua, Ôn Độ đều giả vờ đi tìm xưởng bán vôi khác.

Sáng sớm rời đi, tới tối lại ủ rũ trở về.

Người của Hoàng Lập Đạt thấy vậy liền canh chừng ở trước cửa nhà Ôn Độ, mỗi lần thấy Ôn Độ ủ rũ về nhà, liền biết cậu không tìm được nơi mua vôi.

Thế là hí hửng chạy về báo tin cho Hoàng Lập Đạt.

Hoàng Lập Đạt hử lạnh: "Chỉ cần nó không mua được vôi, nó sẽ không giao được công trình đúng hạn. Đến lúc đó chúng ta ra tay, ông chủ từ Đông Phiên đến muốn xây nhà máy, chỉ có thể tìm đến tạo."

Ở địa bàn của gã, Hoàng Lập Đạt gã chính là ông nội, bất kể ông chủ lớn từ ngoài đến hay là tay anh chị địa phương, đều phải nề mặt gã.

Hoàng Lập Đạt về đến nhà, trong nhà đang làm món thịt kho tàu.

Gã thấy món đó, lập tức cáu kỉnh ngay.

"Mẹ, ngày nào cũng ăn thịt kho tàu, không ngán sao?"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 247



Lý Hồng Tinh vào nhà nghe thấy con trai cưng nổi giận, lập tức mắng con dâu cả: "Bảo mày làm món mà Lập Đạt thích ăn, mày xem mày làm món gì thế? Mỗi ngày đưa cho mày nhiều tiền như vậy, mày không thể mua món mà Lập Đạt thích ăn sao?"

Mắng xong con dâu, bà ta lại cưng chiều nói với con trai út: "Lập Đạt, mẹ nói chị dâu con rồi, ngày mai để nó làm món con thích ăn. Hôm nay cứ ăn tạm chút đã nha?"

"Con không muốn ăn cái này. Mẹ cho con ít tiền đi, con muốn đi ăn tiệm."

Hoàng Lập Đạt giơ tay đòi tiền Lý Hồng Tinh.

Lý Hồng Tinh thở dài, móc ra mấy tờ phiếu đại đoàn kết, cũng chẳng thèm đếm, cứ thế đưa thẳng cho con trai cưng.

"Vậy con ra ngoài ăn đi, ăn món nào ngon vào, ăn mấy món mình thích ấy, đừng để bản thân đói bụng."

Hoàng Lập Đạt gật đầu: "Biết rồi."

"Lập Đạt, tiến độ công trình của con thế nào rồi?" Lý Hồng Tinh tiễn con ra cửa, không quên hỏi về công trình của con: "Con hãy để ý một chút, ít nhất đừng để người ta bắt lỗi."

"Con biết rồi, mẹ đừng lo. Đến lúc đó chắc chắn sẽ để mẹ hãnh diện." Hoàng Lập Đạt mất kiên nhẫn nói, vừa dứt câu thì lập tức rời đi ngay.

Đến ngã ba thì thấy đàn em của mình, gã vung tay rộng rãi nói: "Đi, dẫn các anh em đi ăn tiệm."

Đám đàn em đã đợi ở đó rồi.

Bọn họ đạp xe chạy đến bên Hoàng Lập Đạt, hết lời khen ngợi gã.

Thiết Tỏa trốn ở góc kín, nhìn thấy Hoàng Lập Đạt dẫn người vào tiệm, lập tức đứng chờ ở ngoài. Cậu ta thấy Hoàng Lập Đạt gọi món, lặng lẽ nhớ tên món ăn, rồi rời đi.

"Anh, Hoàng Lập Đạt lại mời mấy tên đàn em đi ăn tiệm rồi."

Thiết Tỏa nhìn thấy mấy người bọn chúng toàn ăn thịt cá trong tiệm, tổng cộng phải mất tới mấy đồng. Người với người thật không thể so bì được mà, túi cậu ta còn sạch sẽ hơn mặt mình nữa.

Ôn Độ nghe xong cũng không có phản ứng gì.

Mời một bữa ăn ít nhất cũng phải mất tới tám chín đồng.

Mỗi ngày ăn ít nhất một bữa, một tháng là khoảng hai trăm bốn mươi đồng, huống hồ Hoàng Lập Đạt ngày hai bữa đều ăn tiệm. Lương ba mươi mấy đồng của gã, sao chịu nổi cách tiêu tiền này?

Ôn Độ rất rõ ràng, không phải cậu tránh Hoàng Lập Đạt thì mọi chuyện đều có thể thuận lợi được. Là Hoàng Lập Đạt đã nhắm vào cậu, muốn dự án lớn trong tay cậu. Nếu cậu không chịu từ bỏ. Hoàng Lập Đạt tuyệt đối sẽ không dừng lại.

Cậu không thể đối đầu trực diện với Hoàng Lập Đạt được, nhưng cậu vẫn có cách giải quyết tận gốc gã.

Bề ngoài, Ôn Độ đi tìm mua vôi, nhưng thực ra là đi tìm người điều tra về gia cảnh của Hoàng Lập Đạt.

Ba của Hoàng Lập Đạt làm việc trong nhà máy cơ khí, anh trai gã cũng làm ở nhà máy cơ khí. Chị dâu làm việc ở nhà máy dệt, còn mẹ gã thì là một quản lý cấp cao trong nhà máy hóa chất.

Ôn Độ chỉ cần hỏi vài câu là đã biết chuyện mẹ của Hoàng Lập Đạt, Lý Hồng Tinh, từ một kế toán đã trở thành một trong những quản lý cấp cao của nhà máy, hiện giờ còn là tổng giám đốc, thật sự rất uy quyền.

Cả gia đình đều là nhân viên công chức nhà nước, quả thật rất đáng nể.

Ai cũng nói nhà Hoàng Lập Đạt phát tài rồi.

Tiền lương của họ không ít. Nói là có gia cảnh tốt cũng chẳng sai. Mười mấy năm, đừng nói là mấy nghìn đồng, mà nếu biết tiết kiệm, có thể có cả chục nghìn đồng.

Nhưng nhà Hoàng có vẻ phải là những người biết tiết kiệm không?

Mỗi tháng chỉ riêng tiền ăn của Hoàng Lập Đạt đã tốn năm, sáu trăm đồng, chưa kể gã còn hút thuốc, mua sắm những thứ linh tinh khác. Chiếc đồng hồ trên cổ tay gã cũng không rẻ, ít nhất cũng phải bốn, năm trăm đồng.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 248



Đó không phải là tiền có được từ khi nhận công trình này, mà là đã đeo từ lâu rồi.

Vậy nên tiền của nhà họ Hoàng chắc chắn không phải từ công trình này mà ra.

Ôn Độ mang thuốc lá trong túi ra, đưa cho một người đàn ông lớn tuổi.

“Anh, đơn vị của các anh còn công trình nào khác không?”

Người đó nhìn Ôn Độ, trên mặt đầy vẻ chế giễu: “Có, nhưng tôi khuyên cậu đừng nghĩ tới, biết tại sao không?”

“Tại sao?”

“Lãnh đạo của nhà máy chúng tôi có chút giao tình với mẹ của Hoàng Lập Đạt. Đừng nói là nhà máy của chúng tôi, mà công trình của những nhà máy khác cũng đều giao cho Hoàng Lập Đạt.”

“Lần này xây dựng ký túc xá cho nhân viên, cấp trên chỉ làm qua loa, chọn vài người làm nền, rồi chính thức giao cho Hoàng Lập Đạt. Không ai nói được gì cả. Rốt cuộc, họ cũng chỉ làm đúng theo quy trình thôi.”

Người đó rất bực tức, nhưng cũng không thể làm gì được.

Anh ấy chỉ là một công nhân, thường chỉ dám than phiền vài câu, nay khó khăn lắm mới có người để nói chuyện, anh ấy không kiềm chế được mà nói ra không ít chuyện.

“Hoàng Lập Đạt là người thế nào ai mà không biết? Đó là một tên nổi tiếng lêu lổng. Gã thì biết làm gì? Đánh thì cũng chẳng biết đánh được mấy chữ, mỗi ngày chỉ biết dẫn theo một đám du côn đi dạo ngoài phố.”

“Người như vậy đứng đầu dẫn những người khác tới xây nhà, cậu nghĩ chúng tôi dám ở trong đó sao? Nếu một ngày nào đó nhà sập, chúng tôi đang ở bên trong, đều sẽ bị chôn vùi.”

“Đúng vậy, anh lo cũng có lý.” Ôn Độ gật đầu.

Người đó thở dài, nói tiếp: "Ở đây thường xuyên xảy ra bão lũ, lúc nhiều nhất là một năm có mười mấy cơn bão. Tôi nghe người ta nói, ở nhà cao tầng không an toàn.”

“An toàn! Yêu cầu cơ bản của nhà cao tầng là phải chống gió chống động đất, đây là điều bắt buộc phải làm tốt.” Ôn Độ nhân cơ hội giải thích: “Như những người đã học chuyên môn như chúng tôi, đều sẽ tìm người thiết kế cẩn thận.”

Người đó nghe vậy, ngạc nhiên nhìn Ôn Độ: “Cậu em, cậu giỏi quá!”

Ôn Độ khiêm tốn cười nói: “Tôi chỉ biết làm nghề này thôi. Muốn ra ngoài kiếm chút việc, nên mới hỏi anh. Biết là mấy nhà máy lớn như anh thì tôi không vào được. Tôi chỉ muốn đi về quê xây nhà cho người ta.”

“Nhà ở quê đều có hai tầng trở lên. Tôi định xây sáu tầng, đến khi trời nồm ẩm thì mọi người có chỗ ở thoải mái rồi. Khi tôi đã xây dựng được uy tín, chắc chắn sẽ có nhiều người tìm tôi để xây nhà.”

“Được, có triển vọng đấy.”

Người đó phải đi làm, vỗ vai Ôn Độ rồi đi vào.

Ôn Độ đợi người đi vào rồi mới rời đi, những ngày qua cậu đã chạy vạy nhiều nơi, nghe ngóng được không ít chuyện. Cậu ủ rũ trở về nhà, từ đầu ngõ nhìn thấy những người ngồi trước cửa tiệm tạp hóa, cũng giả vờ như không thấy.

Cậu đẩy xe vào, Thiết Tòa hỏi: “Anh, sao rồi?”

“Đừng hỏi.”

Giọng điệu khá bực bội.

Người ngoài nghĩ, chắc lại không tìm được nơi mua vôi.

Vậy là hắn ta vui vẻ đi báo tin cho Hoàng Lập Đạt.

Thiết Tỏa từ sau bức tường đi xuống, đến trước mặt Ôn Độ thì nói nhỏ: “Anh, người đi rồi.”

“Ừ, anh đưa vài người công nhân đi mua đồ, dạo này đừng gặp mặt đám Hoàng Lập Đạt nữa." Lật đổ Hoàng Lập Đạt không phải chuyện ngày một ngày hai, mấy tháng này còn phải chịu đựng nhiều.

“Em hiểu mà."

Thiết Tỏa điềm tĩnh hơn Triệu Kiến Đông nhiều.

Ôn Độ biết cậu ta là người biết nhẫn nại, nếu không cũng không thể chịu đựng bao nhiêu năm mà tố cáo băng nhóm tội phạm kia.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 249



“Vật liệu của chúng ta không đủ rồi, mấy ngày này anh đã liên hệ với người khác, đến lúc đó người ta sẽ trực tiếp giao tới. Hoàng Lập Đạt có giỏi đến đâu, cũng không dám ngang ngược đến mức vào công trường gây chuyện.”

Ôn Độ không lo lắng về tiến độ công trình, chỉ lo có người chơi xấu, đến công trường quấy rối.

Cậu chia công nhân thành ba nhóm, mỗi nhóm hai mươi người, làm việc trong ba ca.

Ôn Độ nghĩ đến việc tuyển thêm người, dù sao sân nhà cậu cũng rộng, có sân trước và sân sau. Công nhân ở sân trước, ba mẹ con Triệu Hiểu Phi ở sân sau. Thiết Tòa và Triệu Kiến Đông ở chung một phòng, Ôn Độ một mình một phòng.

Hai bên nhà phụ đều làm thành giường tập thể, trong nhà cũng thông thoáng.

Bây giờ chưa ở kín, thêm hai ba chục người nữa cũng không vấn đề gì.

“Sáng mai anh sẽ đi lấy vôi, Hoàng Lập Đạt chắc chắn sẽ không phục. Cậu để ý chị Hiểu Phi và mọi người, bảo họ ra ngoài ít thôi.” Đừng đến lúc đó Hoàng Lập Đạt nóng giận, gây ra chuyện gì thì phiền phức lắm.

“Em sẽ theo sát chị Hiểu Phi không rời.” Thiết Tỏa đã hiểu rõ trong mấy ngày qua.

Có người nhân lúc Ôn Độ về nhà, đã lôi kéo hết công nhân của cậu. Nhưng cả nhà Triệu Kiến Đông nói gì cũng không chịu đi. Chỉ dựa vào điểm này, Ôn Độ cũng sẽ không bạc đãi họ.

Thiết Tỏa cũng biết ơn Ôn Độ, biết là Ôn Độ đã kéo cậu ta ra khỏi vũng bùn, nên những gì Ôn Độ nói đối với cậu ta như là thánh chỉ vậy.

“Cậu tự biết là được rồi.

Ôn Độ nói xong thì đi tắm, rồi đi nghỉ ngơi.

Sáng sớm, cậu thuê xe trong thôn, chở một xe vôi về, nhưng lượng với này như muối bỏ bể, không dùng được đến hai ngày.

Cậu chỉ có thể lại đi tìm Tào Phú Quý.

Hoàng Lập Đạt nghe tin Ôn Độ lại đi tìm Tào Phú Quý, liền nói với người dưới trướng: “Đi, mua hết vôi của cái xưởng tồi tàn đó cho tao."

Lúc này, Ôn Độ đang ngồi trong văn phòng của Tào Phú Quý, uống trà do Tào Phú Quý tự tay pha.

“Lần này chuẩn bị vôi đủ không?” Ôn Độ hỏi Tào Phú Quý.

Tào Phú Quý gật đầu: “Đủ, không đúng, phải nói là rất đủ. Tôi nghe lời cậu, chuẩn bị gấp mười lần lượng vôi trước đó. Nhưng cậu cứ yên tâm, chỗ vôi của cậu đều ở bên chỗ anh trai tôi. Khi nào cậu cần thì cứ nói một tiếng, tôi kêu anh trai tôi tới giao cho cậu."

“Không vội.”

Ôn Độ chậm rãi nói: “Con cá này chỉ mới cắn câu, chúng ta phải thả miếng mồi to, nếu không làm sao câu được cá chứ?”

“Có lý.”

Tào Phú Quý hớn hở cười to.

Bây giờ ông ấy đã coi Ôn Độ như thần tài vậy.

Vì lúc ông ấy mới bắt đầu làm, chỉ được nhận thầu nhà máy vôi nhỏ trong huyện. Nhiều người nghĩ tư nhân không đáng tin, không đến mua. Ôn Độ là khách hàng đầu tiên của ông ấy, còn mang đến cho ông ấy mối làm ăn lớn.

Ít nhất sau ba đơn hàng này, ông ấy không phải lo lắng cả năm.

Ôn Độ từ nhà máy đi ra, liền thấy Hoàng Lập Đạt dẫn người đi tới.

Hoàng Lập Đạt thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ôn Độ, cười đắc ý nói: “Muốn mua vôi à? Quỳ xuống lạy ba cái, sau đó gọi một tiếng ông nội Hoàng, em sai rồi, ngày mai em sẽ cút đi ngay. Sau đó chui qua háng tao, tao sẽ bán vôi cho mày, thế nào?"

Tào Phú Quý trốn trong tối, nghe vậy, hít một hơi khí lạnh.

Không trách được Ôn Độ lại lừa Hoàng Lập Đạt, chỉ với cái miệng này của gã, ai cũng không chịu nổi.

Ôn Độ nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế cơn giận, nghiến răng nói: “Anh đừng ép người quá đáng!”

"Xin tạo đi! Quỳ xuống đất cầu xin tao đi."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back