Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 240



Thiết Tỏa vẫn không thoải mái, nhưng không thể làm gì được.

Vừa đến nhiều công nhân, bữa trưa không đủ thức ăn.

Triệu Hiểu Phi từ trong nhà ra, Gọt Thiết Tỏa: “Tiểu Tỏa, đi với chị mua thức ăn, không đủ đồ ǎn!"

“Vâng!”

Thiết Tỏa đẩy xe đi theo sau Triệu Hiểu Phi, hai người cùng đi mua đồ ăn.

Triệu Hiểu Phi mua nhiều đồ ăn, còn trả giá.

Sau khi mua khá nhiều đồ ăn, lại đi mua thịt. Mua thịt cần có tem phiếu, mỗi lần chỉ mua được số lượng hạn chế.

Đang định quay về, có người cố tình chặn đường họ.

Đi đầu là Hoàng Lập Đạt, gã nhìn Triệu Hiểu Phi từ trên xuống dưới, nói bằng giọng điệu khiêu khích: “Chị dâu, nghe nói cô nấu ăn ngon lắm, đúng không?”

Hoàng Lập Đạt ra vẻ như mình rất đẹp trai, ánh mắt khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Triệu Hiểu Phi không quen biết Hoàng Lập Đạt, cũng không biết người này chính là kẻ đã lôi kéo công nhân của họ, chỉ đơn thuần nghĩ rằng tên này là một kẻ lang thang trên phố.

“Tôi chỉ là người nấu cơm bình thường thôi, anh tìm nhầm người rồi.” Triệu Hiểu Phi vịn xe, định vòng qua Hoàng Lập Đạt để về nhà.

Chị ấy cần chuẩn bị bữa trưa trước, nếu không nhanh lên, buổi trưa công nhân chắc chắn sẽ không có gì ăn.

So với em trai, tính tình chị ấy không nóng nảy như anh ấy.

Chị ấy là người có tính tình rất tốt.

Thiết Tỏa biết không có người nào dám ngang nhiên làm bậy, nếu không cũng không biết chị

Tiểu Phi biết nấu ăn.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào Hoàng Lập Đạt, biết chắc rằng đây là kẻ đến gây rối cho Ôn Độ.

Hoàng Lập Đạt không để Thiết Tỏa vào mắt, một thằng nhóc gầy gò, có gì phải sợ?

“Vậy thì không tìm nhầm rồi, chính là cô đó! Chị dâu, sau này cô cứ đi theo tôi nhé? Tôi đảm bảo sẽ cho cô ăn ngon, uống ngon, mỗi ngày còn có người phụ giúp, cô không cần phải tự mình đi mua đồ ăn, thế nào?”

“Anh đừng nói gì nữa.”

Triệu Hiểu Phi nghĩ người này bị điên.

Chị ấy muốn làm việc cho Ôn Độ, không phải vì Triệu Kiến Đông, mà vì Ôn Độ là người đã đem lại hy vọng cho ba mẹ con họ. Sự xuất hiện của cậu đã thay đổi số phận của con gái chị ấy.

Ba mẹ chồng chị ấy ghét bỏ Đại Nhi và Tiểu Nhi là con gái, không cho chúng đi học.

Ở nhà, hai con gái bị đối xử như đầy tớ.

Khi em trai chị ấy đến ở nhờ vài ngày, cuối cùng ba mẹ con họ bị đuổi ra ngoài. Có lẽ gia đình đó đã muốn làm vậy từ lâu, chỉ là chị ấy không nhận ra thôi.

Ngày đó, chị ấy nghe thấy ba chồng mắng chửi thậm tệ, trong lòng muốn đi tìm cái chết, nhưng nghĩ đến con gái, chị ấy lại mạnh mẽ đứng lên. Chỉ là chị ấy không biết phải sống tiếp thế nào cùng hai đứa con thơ.

Khi chị ấy tuyệt vọng nhất, Ôn Độ đã xuất hiện.

Chính cậu đã mang lại cho chị ấy hy vọng để tái sinh.

Cậu chính là ánh sáng trong cuộc đời của ba mẹ con họ.

Trừ khi chị ấy trở thành gánh nặng cho Ôn Độ, nếu không chị ấy sẽ không rời khỏi cậu.

Hoàng Lập Đạt không biết Triệu Hiểu Phi nghĩ gì, gã bước sang một bên, chặn đường chị ấy. “Chị dâu, tôi cho phép cô đến công trường của tôi làm việc, mỗi tháng cho cô năm mươi đồng. Công việc không cần cô làm, cô chỉ cần chỉ đạo người khác làm thôi. Điều kiện tốt như vậy, cô hãy nghĩ thử xem?”

“Không cần, tôi thấy hiện tại rất tốt rồi.”

Triệu Hiểu Phi vịn xe định đi sang bên, không ngờ Hoàng Lập Đạt lại rất đáng ghét, rõ ràng là không định để chị ấy đi.

“Chị dâu, cô thực sự không muốn nghĩ lại sao?”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 241



Hoàng Lập Đạt còn tự cho rằng mình rất phong lưu, các cô gái và phụ nữ trên phố đều thích gã nên cố tình làm dáng, thật là buồn cười.

Triệu Hiểu Phi bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng vẫn kìm nén tính tình mà nói: “Đồng chí, rốt cuộc anh muốn làm gì thế?”

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Mời cô đến chỗ tôi, sau này cô theo tôi, cuộc sống không tốt hơn bây giờ sao?” Hoàng Lập Đạt tự tin rằng chỉ cần ai biết gã Hoàng Lập Đạt, đều sẽ bị sức hút của gã làm say mê.

Người này chắc chắn có vấn đề, mà còn là vấn đề không nhẹ.

“Tôi đã nói rồi, tôi không cần.” Triệu Hiểu Phi đưa tay đẩy Hoàng Lập Đạt sang một bên: “Tránh ra, tôi muốn đi qua!”

“Này, tôi đã nói chuyện tử tế với cô mà cô lại không biết điều phải không?”

Hoàng Lập Đạt không vui, giọng điệu đầy âm lãnh.

Thiết Tỏa đặt xe xuống chuẩn bị tiến lên, không ngờ Triệu Hiểu Phi chắn trước cậu ta, trực tiếp nói với Hoàng Lập Đạt: “Tôi không nói chuyện tử tế với anh sao? Tôi không muốn đi, anh không chấp nhận được à? Anh định dùng vũ lực phải không?”

“Cô có tin tôi sẽ cho người ta ném đống thức ăn này xuống hố phân không?!” Hoàng Lập Đạt nhìn chằm chằm Triệu Hiểu Phi một cách hiểm ác, gã rất muốn tát hai cái vào mặt chị ấy.

Đúng là không biết điều.

Những thức ăn này không phải là tự trồng, tốn không ít tiền.

Triệu Hiểu Phi cứng rắn: “Anh dám ném thử một cái xem, nếu anh dám đu.ng đến thức ăn của tôi, tôi sẽ hét lên anh quấy rối tôi!”

Hoàng Lập Đạt khựng lại.

Tội quấy rối hiện giờ không phải là chuyện đùa, nếu không cẩn thận có thể mất việc.

Gã nheo mắt, nhìn chằm chằm Triệu Hiểu Phi. Sau đó, gã cười nham hiểm, nói: “Chị dâu, cô không hiểu chuyện tôi cũng không thèm chấp. Tôi là người rộng lượng nhất, sẽ cho cô vài ngày để suy nghĩ kỹ càng. Nếu cô muốn đến, bất cứ lúc nào cũng được, của nhà tôi luôn mở rộng.”

“Đi thôi.”

Khi đi ngang qua Thiết Tỏa, Hoàng Lập Đạt nhìn cậu ta chế giễu: “Nhóc con, nếu còn nhìn tao bằng ánh mắt đó, tao sẽ móc mắt mày cho chó ăn đấy.”

Đám người đi sau gã lập tức cười lớn.

Triệu Hiểu Phi lo lắng Thiết Tỏa sẽ ra tay, không ngờ Thiết Tỏa chẳng có ý định động thủ, chỉ là sắc mặt rất khó coi.

“Chị Tiểu Phi, chị không cần lo lắng. Em đã hứa với anh của em, không dễ dàng ra tay. Anh em nói, chuyện nhỏ không nhịn thì kế lớn sẽ hỏng. Hơn nữa, cãi nhau với loại rác rưởi xã hội này thật là mất mặt. Sớm muộn gì họ cũng sẽ bị pháp luật trừng phạt.”

Nói xong, Thiết Tỏa đẩy xe về.

Sau khi Triệu Hiểu Phi về, nhìn thấy Ôn Độ, chị ấy kể lại chuyện vừa rồi.

Ôn Độ cau mày, trầm giọng nói: “Em biết rồi.”

“Em tự biết phải làm gì là được. Nhưng những công nhân ở đây thực sự sẽ không bị lôi kéo đi sao?” Triệu Hiểu Phi rất lo lắng về việc này.

“Đã ký hợp đồng rồi, nếu họ đi, em sẽ không trả tiền lương, họ còn phải đưa em một trăm đồng. Ai kéo họ đi, người đó phải trả tiền này. Đi mười người là một ngàn đồng. Không lỗ!”

Dù sao thì cậu vẫn có thể tuyển được nhiều người.

Ôn Độ nói rồi đi ra tìm Thiết Tỏa: “Hôm nay chịu uất ức rồi à?”

“Đó không gọi là uất ức, người thật sự chịu uất ức là chị Tiểu Phi. Chị ấy bị tên khốn đó nói rất nhiều lời kho" nghe, chị ấy chắc chắn là khó chịu hơn nhiều.” Thiết Tỏa rất thích Triệu Hiểu Phi.

Dù mới tiếp xúc chưa được mấy ngày, Triệu Hiểu Phi đã khiến cậu ta cảm nhận được tình mẫu tử chưa từng trải qua.

Ôn Độ vỗ vai cậu ta: “Cậu yên tâm đi, hắn không quậy được bao lâu đâu.”

"Ừm."

Thiết Tòa đã điều chỉnh tâm trạng.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 242



Cậu ta đứng dậy nói: “Em đi giúp chị Tiểu Phi.”

“Đi đi.”

Ôn Độ thong thả ra ngoài.

Cậu đến cửa hàng bách hóa mua chút rượu, mua thêm hai chai đồ hộp, xách một túi bánh, đi đến nhà ông Hoàng.

“Thúc công! Ông có ở nhà không?”

Ông Hoàng đang ngồi trong sân giỏ tre, nghe thấy có người gọi ông ấy, nhìn ra cổng, thấy Ôn Độ, liền nói: “Cậu nhóc, sao lại đến đây rồi?”

“Chẳng phải là ông đã giúp cháu một việc lớn sao, cháu phải đến cảm ơn ông chứ?” Ôn Độ xách đồ vào, đặt đồ lên bàn đá trước mặt rồi ngồi cạnh ông ấy, ngạc nhiên hỏi: “Thúc công, ông còn có tay nghề này nữa sao?”

“Cái này cũng không có nơi nào bán, tìm người làm chẳng phải là phiền toái sao? Tự làm thì tiện hơn.” Rõ ràng ông Hoàng đã đan nhiều năm lắm rồi, động tác rất thành thạo.

Nếu ở đời sau, làm ra sản phẩm này không biết bán được bao nhiêu tiền.

“Ông giỏi thật đấy!”

Ôn Độ nịnh nọt rất giỏi, một câu khiến ông Hoàng cười tít mắt.

“Ông giỏi gì chứ, không thể so với đám trẻ bây giờ. Bây giờ chỗ chúng ta đã trở thành nơi xuất khẩu chuyên nghiệp. Nhiều người mang rau sang bên kia sông bán. Ở đây có thể bán năm mươi hào, sang đó có thể bán được một đồng. Nếu việc của cháu không làm được nữa, thì trồng rau, sau đó đem sang bên kia bán. Tiết kiệm chút tiền, vài năm nữa cưới vợ rồi sống tốt, đừng có làm vớ vẩn."

Ôn Độ cau mày, không tỏ vẻ gì hỏi: “Ông nghĩ rằng cháu không chống đỡ nổi, sớm muộn cũng bị người ta đánh bại?”

“Cháu không biết ai đang chinh cháu à?” Ông Hoàng liếc nhìn Ôn Độ, cậu chỉ cười.

“Cũng biết sơ sơ rồi rồi ạ.”

"Đã biết thì phải có chuẩn bị chứ." Ông Hoàng nói rồi nheo mắt, giơ tay chỉ vào Ôn Độ: "Thằng nhóc này, nói là đến thăm tôi, thực ra là muốn biết một số chuyện từ tôi đúng không?"

Ôn Độ cười nói hùa theo: "Chẳng phải cháu chỉ quen mỗi ông thôi sao? Người khác cháu đâu có quen."

"Hừ!"

Ông Hoàng vuốt râu trợn mắt, nhưng thực lòng vẫn thấy mến Ôn Độ, bèn nói: "Nhà Hoàng Lập Đạt giàu có, hiện giờ là nhà giàu nhất cả thị trấn. Người bình thường không dám động đến nhà họ. Hắn c*̃ng ngang ngược quen rồi! Ông có thể mắng Hoàng Hiểu Vỹ, nhưng nếu ông mắng Hoàng Lập Đạt, đó là gây thêm phiền phức cho cháu.”

Chỉ vài câu đơn giản, Ôn Độ hiểu rõ.

Hoàng Lập Đạt không dễ động vào, cũng không nên động vào, phải cố gắng tránh gây chuyện với gã.

"Sau này cháu không đến nữa, ông cũng đừng" trách cháu." Ôn Độ không muốn kéo ông lão vô tội vào chuyện này.

Nếu Hoàng Lập Đạt thù hằn quá mức, ông Hoàng bị liên lụy thì phiền phức lắm.

Cậu không muốn gây phiền hà cho người ta.

Nghe thấy lời Ôn Độ, ông Hoàng liền cáu gắt nói: "Cháu muốn đến thì có sao đâu? Ông giao thiệp với ai, còn phải xem sắc mặt nhà họ à?"

"Chỉ là cháu quá bận, tạm thời không đến được." Ôn Độ vội vàng dỗ dành ông ấy: "Lúc nãy cháu nghe nói nhà bên cạnh sắp dọn đi? Ông không định mua lại căn nhà đó à?"

Ông Hoàng trợn mắt: "Cháu nói gì thế? Cái nhà nát đó ông mua làm gì? Mua về còn phải tốn tiền sửa. Con trai ông làm ở nhà máy cơ khí, ở bên đó có nhà rồi. Cái nhà nát này nó cũng không thích. Nếu mua về, không biết sẽ bị nó oán trách bao lâu."

Ôn Độ: "..."

Ông Hoàng vô tình nói ra tâm sự: ".

Ôn Độ giả vờ như không nghe thấy.

on nien 18 thấy nhạt

"Ông mua nuôi gà nuôi vịt cũng được, căn nhà bên cạnh có sẵn, còn tiện hơn làm chuồng gà mới. Nếu ông thấy phân gà khó xử lý, cũng có thể nuôi vịt. Vịt ban ngày có thể tự đi ra ao trước cửa bơi. Trứng thì làm thành trứng vịt muối đem bán, cũng là một khoản thu nhập không nhỏ.”

Ông Hoàng cảm thấy Ôn Độ rất nhanh nhạy: "Thằng nhóc này được đấy, đầu óc linh hoạt, được, ông sẽ nghe theo cháu, mua lại căn nhà bên cạnh."

Căn nhà bên cạnh rất cũ, tuy vẫn có thể ở nhưng nhìn không an toàn, nuôi gà nuôi vịt thì rất hợp.

Hơn nữa, sân nhà bên cạnh cũng không nhỏ, đến lúc đó, ông ấy còn có thể trồng thêm rau trong sân.

Ông Hoàng là người hành động mau lẹ, lập tức đi mua nhà.

Ôn Độ nghĩ, cậu mua đất của ông ấy, ông ấy mua lại sân của hai nhà bên cạnh.

Sau này nếu khu này bị giải tỏa, ông ấy cũng sẽ nhận được không ít tiền.

Ôn Độ về đến nhà, phát hiện trong nhà chỉ có Đại Nhi và Tiểu Nhi.

"Mọi người đâu cả rồi?" Sao không thấy ai nhỉ?

Đại Nhi nói: "Chú Ôn, mẹ cháu và chú Tiểu Tỏa đi mua đồ rồi. Các công nhân khác ăn xong trưa đều ra công trường làm việc. Họ nói muốn làm việc sớm."

"Các cháu ở nhà chú ý an toàn nhé."

Ôn Độ không lo lắng nhà bị người ta đột nhập vào.

Bây giờ thời kỳ truy quét nghiêm ngặt, nếu có người trộm cắp, hoặc quấy rối phụ nữ, đều có thể bị xử tử.

Nói xong, cậu ra khỏi nhà, định đi thẳng đến công trường.

Không ngờ ở đầu đường, cậu thấy Triệu Hiểu Phi bị mấy tên lang thang chặn đường không cho đi.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 243



Ôn Độ bước nhanh đến, thì nghe thấy Triệu Hiểu Phi hét lên: “Giở trò b**n th** à...”

“Con đàn bà chết tiệt này, mày la làng cái gì? Tao đã chạm vào người mày đâu."

Hoàng Lập Đạt lập tức có hơi hoảng sợ.

Triệu Hiểu Phi không sợ gã, loại khổ sở gì chị ấy cũng đã trải qua hết, tới nước này rồi, chị ấy chỉ muốn bảo vệ những người thân của mình thật tốt, Cũng không để ý tới mấy lời chỉ trỏ bàn tán của những người khác.

“Anh không giở trò lưu manh, vậy ngày nào anh cũng chặn đường tôi làm gì? Nếu anh còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ báo công an! Để họ bắt anh đi xử bắn!”

Trên người Triệu Tiểu Phi có chút khí chất hung dữ.

“Được, con đàn bà hôi hám này, mày cứ đợi đó!”

Hoàng Lập Đạt giơ tay chỉ vào người Triệu Tiểu Phi, sau đó quay lưng dẫn người của mình rời đi.

Hai chân Triệu Tiểu Phi như không còn là của mình nữa, suýt chút nữa té ngã xuống đất.

“Chị Hiểu Phi, cẩn thận!”

Ôn Độ tiến lên đỡ Triệu Tiểu Phi.

Triệu Tiểu Phi vừa nhìn thấy Ôn Độ thì sắc mặt lập tức trở nên không được tốt.

Chị ấy biết chuyện vừa rồi đều bị Ôn Độ nhìn thấy, muốn giải thích những lại chẳng biết nói gì.

Ôn Độ nói: “Chị Hiểu Phi, sau này chị không cần lo chuyện mua đồ ăn nữa đâu."

Triệu Hiểu Phi nghe vậy liền sốt ruột.

"Mấy em đâu có quen biết gì với mấy người bán đồ đâu. Chị đã thương lượng giá cả với bọn họ xong xuôi hết rồi, chỉ cần tới đó lấy đồ là được. Nếu mấy em tới đó, chắc chắn sẽ không lấy được đồ đâu."

"Ngày mai chị đi mua cũng chưa chắc mua được đồ, chắc chắn Hoàng Lập Đạt đã thu mua hết toàn bộ số nguyên liệu nấu ăn đó rồi."

Ôn Độ vừa nhìn đã biết Hoàng Lập Đạt không phải loại người tốt lành gì. Suốt ngày chỉ biết chơi mấy trò đâm lén sau lưng.

“Sao gã lại không biết xấu hổ như thế chứ?”

Triệu Tiểu Phi thật không ngờ còn có người hèn hạ như vậy, có thể làm ra những chuyện này.

“Ngày mai em sẽ trực tiếp mua rau về, chị cần gì thì cứ nói với em một tiếng. Chị cũng không cần lo lắng tới những chuyện khác đâu, em sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện mà."

Cậu đã nghĩ ra cách đề Hoàng Lập Đạt phải chịu thua rồi.

Ôn Độ biết luôn có người theo dõi cậu, nhưng cậu cũng không ngại đạp xe chạy khắp nơi.

Xây nhà cần mua vật liệu, những vật liệu đó đều là do bọn họ tự mua.

Ôn Độ cầm theo hợp đồng đã chuẩn bị sẵn, đi tìm ông chủ, để ký kết hợp đồng với ông ấy.

“Ông chủ, chuyện ông đã hứa với tôi, nhất định không được nuốt lời đâu đấy.”

Lúc ra cửa, Ôn Độ còn trịnh trọng nói với ông chủ một câu.

“Cậu yên tâm, sẽ không đâu, chúng tôi làm ăn uy tín lắm."

“Vậy thì được, tôi tin tưởng ông. Nếu vật liệu của chúng tôi không kịp cung ứng, công trình không thể hoàn thành đúng thời hạn quy định, tôi phải bồi thường một số tiền lớn cho người ta đấy.”

Tìm được một xưởng tư nhân như thế này rất kho" khăn.

Ôn Độ cũng tốn không ít tâm tư mới tìm được một xưởng phù hợp.

Ông chủ trông có vẻ là người rất thông minh.

“Không phải chúng ta đã ký hợp đồng rồi sao? Cậu còn lo gì chứ?” Ông chủ còn lấy hợp đồng ra: “Trên này viết gì? Chẳng phải cậu rõ hơn tôi sao?”

Ôn Độ mỉm cười nịnh nọt nhìn ông chủ.

“Đúng đúng đúng, đều là tôi viết. Ngày mai tôi sẽ đến lấy hàng, ông nhất định không được bán lô hàng này cho người khác đâu đấy.”

“Được rồi, ngày mai cậu cứ đến sớm lấy hàng đi.” Ông chủ nói xong liền quay vào.

Ôn Độ giải quyết xong một chuyện trọng đại, sắc mặt cũng không còn nặng nề như trước, thong thả đạp xe về nhà.

Cách đó không xa, có một kẻ đang ẩn nấp dưới góc tường.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 244



Hắn ta thấy Ôn Độ đi rồi, lập tức chạy sang bên cạnh, cũng đạp xe đuổi theo.

Lần này Ôn Độ không đi đâu cả, trực tiếp đạp xe về nhà.

Gặp người quen, cậu còn nhiệt tình chào hỏi.

Người theo dõi Ôn Độ xác định cậu vào trong nhà rồi không ra nữa, liền vội vã đạp xe đi tìm Hoàng Lập Đạt.

Chuyện này là chuyện lớn, không chừng còn có thể lấy được mạng của Ôn Độ.

Hắn ta phải nhanh chóng báo cáo với Hoàng Lập Đật biết.

“Mày nói nó đã đặt một lô hàng, ngày mai sẽ nhận, nếu lô hàng này không được giao, công trình của nó sẽ tiêu tùng?”

Hoàng Lập Đạt âm hiểm nheo mắt lại.

Người báo tin nói: “Tên Ôn Độ đó còn khá ranh ma, sợ ông chủ lật lọng nên đã ký hợp đồng. Những lời vừa rồi anh ta nói với ông chủ, em đứng bên cạnh nghe rõ lắm."

“Tốt.”

Hoàng Lập Đạt đứng dậy đi ra ngoài, vỗ vai người đó.

"Mày lập tức dẫn đường cho tao."

"Dạ."

Gia đình ông chủ xưởng quen biết rộng, mở một xưởng vôi nhỏ, lúc này ông ấy đang ngồi trên ghế uống trà.

Bỗng tiếng của người gác cổng vang lên, nói có người Muốn bàn chuyện làm ăn lớn, ông ấy còn nhướn mày không hiểu chuyện gì.

“Cho họ vào đi.”

Chẳng mấy chốc, Hoàng Lập Đạt dẫn người vào.

“Ông chủ Tào, tôi là Hoàng Lập Đạt của xưởng cơ khí, muốn bàn với ông một vụ làm ăn.”

Hoàng Lập Đạt vào là tự giới thiệu ngay, như thể cả thế giới đều biết tới gã vậy.

Thực ra Tào Phú Quý cũng nghe tới tiếng tăm của Hoàng Lập Đạt rồi.

“Ông chủ Hoàng tìm là tôi muốn bàn chuyện làm ăn gì thế? Xưởng cơ khí các anh muốn xây nhà mới à? Cần mua vôi từ chỗ chúng tôi sao?”

“Trong tay tôi có một công trình nhỏ, cần chút vôi, giá vôi ở chỗ các ông thế nào?”

“Cậu định khi nào cần? Cần bao nhiêu?” Thái độ Tào Phú Quý rất tốt, như đang cung phụng thần tài.

Hoàng Lập Đạt được tâng bốc nên cả người hơi lâng lâng, lớn tiếng nói: “Tôi cần không ít vôi, hơn nữa phải cần ngay trong ngày mai, chỗ các ông có bao nhiêu rồi?"

Tào Phú Quý áy náy nói: “Thật sự rất xin lỗi, nếu cậu không gấp thì có thể đợi thêm vài ngày được không? Với chỗ tôi đã có người đặt trước rồi, hơn nữa đã ký hợp đồng xong xuôi rồi, nếu phá hợp đồng phải bồi thường người ta một ngàn đồng.

“Không phải chỉ là một ngàn đồng sao? Ông giao lô hàng này cho tôi, tôi sẽ trả một ngàn đồng bồi thường thay ông."

Hoàng Lập Đạt hào phóng nói.

Tào Phú Quý vội xua tay: “Không được, không được. Cậu cũng biết chúng tôi làm ăn rất coi trọng chữ tín. Truyền ra ngoài ai còn dám đến tìm tôi làm ăn nữa chứ?"

“Chứ không phải ai trả giá cao hơn thì bán cho người đó à?” Hoàng Lập Đạt thấy Tào Phú Quý có chút không biết linh động: “Sau này có tôi che chở, ông còn lo không mua được vôi sao?”

“Ông chủ Hoàng, cậu đừng làm khó tôi nữa, làm ăn không thể như vậy được đâu."

Tào Phú Quý nhất quyết không đồng ý.

Hoàng Lập Đạt có chút không vui.

“Nếu ông đồng ý, sau này tôi sẽ luôn mua vôi từ chỗ ông, còn giới thiệu bạn bè tôi đến đây mua. Xưởng nhỏ của ông cũng mới mở, ngoài kia người ta không tin tưởng ông. Họ đều mua từ các xưởng lớn, ai đến chỗ ông mua chứ? Ông chắc chắn sẽ vì một người không liên quan mà từ bỏ nhiều mối làm ăn lớn như vậy?”

Hoàng Lập Đạt thấp giọng nói, điệu bộ mang theo sự uy h**p rõ ràng.

“Biết đâu lô hàng đó là đơn hàng cuối cùng của xưởng ông.”

Tim Tào Phú Quý đập thình thịch không ngừng, vội đổi giọng: “Là tôi không hiểu chuyện. Sau này mong ông chủ Hoàng chiếu cố đến việc kinh doanh của xưởng chúng tôi nhiều hơn."

Hoàng Lập Đạt đắc ý cười to.

“Đó là điều nên làm. Người đó đặt bao nhiêu hàng từ chỗ ông, tôi cũng sẽ lấy bấy nhiêu.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back