Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 130



Đó là những thợ thủ công có sẵn.

Giai đoạn đầu không cần tuyển công nhân nữa.

Triệu Kiến Đông cảm thấy Hoàng Long Nghị này có đầu óc rất thông minh, vô cùng linh hoạt.

“Bảo sao người ta có thể làm ông chủ được, còn anh chỉ có thể dựa vào em mà kiếm miếng ăn.” Triệu Kiến Đông không cười nhạo Hoàng Long Nghị nữa.

Hoàng Long Nghị dìu mẹ anh ấy, sau khi tham quan nhà máy xong, mới đến trước mặt Ôn Độ, nắm lấy tay cậu nói: “Anh thực sự không biết phải nói cảm ơn thế nào. Vẫn là câu đó, có việc gì em cứ tìm anh, chỉ cần là việc anh có thể làm được, chắc chắn sẽ giúp em hoàn thành.”

Ôn Độ mỉm cười nói: “Vậy em ghi nhớ nhé.”

“Phải ghi nhớ đấy.”

Hoàng Long Nghị Muốn mời Ôn Độ ăn cơm, nhưng Ôn Độ từ chối.

“Cuối năm đến nơi rồi, nhà máy của anh chọn ngày lành để khởi công đi. Em cũng phải về sớm để đón Tết. Người nhà đang đợi em.” Ôn Độ lấy được số tiền cuối cùng từ Hoàng Long Nghị, rồi cùng Triệu Kiến Đông ra về.

Lúc đi còn giả vờ như không nhìn thấy Cảnh Duy Châu.

Khi ra khỏi nhà xưởng, Triệu Kiến Đông quay đầu nhìn không thấy ai theo sau mới hỏi Ôn Độ: “Chúng ta cứ đi như vậy sao?”

“Anh nhớ kỹ câu này, vội vàng kho" buôn bán.”

Ôn Độ làm kinh doanh, dựa vào uy tín, dựa vào khả năng thực sự, và cũng dựa vào thủ đoạn.

Ôn Độ chính là chỗ dựa của Triệu Kiến Đông, Ôn Độ bảo đi về hướng đông, anh ấy tuyệt đối không đi về hướng tây. Anh ấy theo sau Ôn Độ, bảo đi đâu là đi đó. Trên đường trở về, hai người còn mua rất nhiều rau tươi.

Những thứ này không phải để cho công nhân ăn, mà là cho bọn họ.

Ôn Độ cho công nhân nghỉ ba ngày.

Làm việc liên tục trong thời gian dài như vậy mà không được nghỉ ngơi. Dù đã quen với công việc, nhưng bọn họ cũng không chịu nổi.

Mấy ngày này, Triệu Hiểu Phi không cần phải nấu cơm cho nhiều người nữa, công nhân sẽ tự lo bữa ăn. Những ngày này đều có tiền công, chỉ là không bao cơm.

Lúc về đến nhà, Triệu Hiểu Phi đã nấu cơm từ lâu và đang rửa rau.

Thấy bọn họ xách về rất nhiều rau tươi, nên chị ấy quyết định nấu món mời từ những rau tươi này. Chị ấy biết Ôn Độ có một thói quen cứ mua đồ gì về là phải chế biến ngay lập tức.

Ôn Độ lên tầng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Sau khi thu dọn xong, cậu xuống nhà. Xách theo một cái túi, frong tay còn cầm một cuốn sổ và một cây bút.

Triệu Kiến Đông thấy cậu ra ngoài, ngạc nhiên hỏi: “Em định đi đâu vậy?”

“Đi phát lương cho công nhân. Sắp đến Tết rồi, nên trả tiền cho bọn họ trước.” Trước đó Ôn Độ đã nói là hôm nay nghiệm thu công trình, đạt yêu cầu thì sẽ trả lương.

Rất nhiều người nhà ở khu vực gần đây đều chưa về quê.

Ngoại tỉnh thì càng không muốn đi, sợ rằng Ôn Độ sẽ trốn mất, phải thủ ở đây.

Cơm còn một lúc nữa mới xong, nên Ôn Độ đi phát tiền cho công nhân.

Triệu Kiến Đông mặc áo khoác ngắn vào rồi đi theo Ôn Độ.

Lúc hai người đến nơi, công nhân đều chưa ăn cơm, tất cả đều mệt mỏi ngồi trong sân, không kho" để nhận thấy sự lo lắng trên khuôn mặt họ.

Mọi người đều mong làm xong việc để nhận tiền. Nhưng một xu cũng chưa nhận được, trong lòng mọi người đều không yên tâm.

Bọn họ có mấy chục công nhân, mỗi người hơn trăm đồng, tổng cộng lại cũng không ít tiền.

Sắp đến Tết rồi, bọn họ còn mong mang tiền về nhà để có một cái Tết vui vẻ.

Nếu Ôn Độ cầm tiền chạy mất, bọn họ không biết đi đâu mà đòi.

Lúc này thấy Ôn Độ, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn, vì họ đều thấy chiếc túi mà Ôn Độ đang cầm trên tay.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 131



“Mấy ngày này cho mọi người nghỉ, ai muốn về nhà thì về nhà. Ai không muốn về nhà ăn Tết, hoặc không về nhà ăn Tết, muốn theo tôi làm tiếp thì ở lại đây chờ.”

Ôn Độ nói xong, cũng không quan tâm công nhân bàn tán xôn xao, ngồi xuống rồi nói: “Gọi đến tên ai thì người đó lên nhận tiền.”

Triệu Kiến Đông biết chữ nhưng chỉ biết đếm tiền.

Anh ấy đếm tiền xong, đặt trước mặt Ôn Độ, Ôn Độ kiểm tra lại lần nữa, rồi đưa cho công nhân.

Như vậy sẽ không có sai sót.

“Bàng Phi Long”

“Triệu Kim Vũ.”

“Châu Hải Dương”

Tất cả công nhân nhìn số tiền trong tay, phát hiện mỗi người đều được thêm năm đồng.

Bọn họ ngơ ngác nhìn Ôn Độ, Ôn Độ đứng dậy nói: “Năm đồng này là lì xì cho mọi người, chúc mọi người năm mới vui vẻ trước nhé. Được rồi, tôi còn phải ăn cơm, vậy nên sẽ về trước.”

Ôn Độ và Triệu Kiến Đông vừa đi, các công nhân lập tức trở nên phấn khích.

Rất nhiều người trong số bọn họ đều là lần đầu tiên đi làm ăn xa, lần đầu tiên kiếm được nhiều tiền như vậy.

“Ông chủ Ôn này trông mặt non nớt, có chút hung dữ, nhưng lại rất hào phóng. Tôi còn lo cậu ấy ôm tiền chạy mất, không trả lương cho chúng ta. Ai ngờ cậu ấy nói được làm được, còn thưởng cho chúng ta thêm năm đồng.”

Năm đồng đấy!

Ở nông thôn, nhiều nhà cả năm cũng không tiêu hết nổi năm đồng.

“Phải đấy, trước kia tôi không dám nói với mọi người, thực ra trong lòng tôi cũng rất lo lắng. Thằng nhóc ở thôn bên cạnh nhà tôi ra ngoài tìm việc, cũng là làm thuê cho người ta. Một tháng được năm mươi đồng, nhưng không bao ăn ở.”

“Ngày nào cũng liều mạng làm việc, ai ngờ làm được nửa năm thì ông chủ bỏ trốn. Nghe nói ông thầu kia là người tỉnh khác, chẳng ai tìm được nữa. Tính cả tiền thuê nhà, mỗi tháng nó phải tiêu hết mười đồng. Số tiền nó có trong người đều tiêu hết rồi lại chẳng kiếm được đồng nào.”

tiêu phát những người ở tỉnh hùng

Những công nhân khác nghe xong đều thở dài.

“Tôi không định về quê ăn Tết nữa. Lát nữa tôi sẽ viết thư về nhà, sáng mai gửi tiền và thư về cho bọn họ.”

Có người bỗng nhiên đề nghị.

Mọi người đều thấy đó là một ý kiến hay.

Ở xa thì đương nhiên là ở lại đây rồi.

Còn những ai ở gần thì sẽ đi xe về, tính là đưa tiền về nhà xong rồi quay lại ngay.

Hầu hết mọi người đều nghĩ như vậy.

Triệu Kiến Đông nghĩ đến số tiền lớn đã phát ra, trong lòng cảm thấy đau nhói.

“Những người này làm việc rất tốt, lại còn nghe lời, không hề lười biếng. Quan trọng là họ có thể theo kịp tiến độ của chúng ta. Chắc chắn sau này chúng ta sẽ nhận được rất nhiều công trình. Không thể nào mỗi lần lại phải đi tìm người mới được.”

Nghe Ôn Độ nói, Triệu Kiến Đông chợt thấy lòng nhẹ nhõm.

Anh ấy nhận ra tầm nhìn của mình quá hạn hẹp, không thể nào so sánh được với Ôn Độ.

Khi trở về nhà, cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi.

Ôn Độ đưa tiền lương cho Uông Bình: “Hôm qua em đã nói với chị rồi, từ hôm nay chính thức nghỉ phép. Đây là tiền công của chị trong thời gian qua.”

Uông Bình nắm chặt số tiền trong tay, nước mắt lưng tròng.

Triệu Hiểu Phi vội vàng nói: “Tiểu Uông, đừng khóc! Bây giờ cô đang mang thai, không thể khóc được.”

“Không phải là tôi khó chịu, tôi chỉ là đang vui mừng, là xúc động thôi.” Uông Bình chưa bao giờ nghĩ rằng, khi người đàn ông bị gãy chân, chị ấy vẫn có thể tự mình gánh vác cả gia đình.

Ôn Độ không phải là mềm lòng, mà là cậu luôn nhớ về những người đã từng giúp đỡ mình trong kiếp trước.

Cho đi một đoá hoa hồng, tay sẽ lưu lại hương thơm.

Cậu không phải người quá lương thiện, nhưng cậu sẽ ra tay giúp đỡ những người gặp khó khăn mà cậu gặp.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 132



Đôi khi, chỉ cần bạn kéo họ lên một chút, họ có thể thoát khỏi vực sâu.

“Nếu sau khi về lo liệu việc nhà xong, chị vẫn có thể quay lại đây làm tiếp. Sau này khi đứa bé ra đời, hết thời gian ở cữ, muốn quay lại làm việc cũng được.” Ôn Độ nói như vậy, Uông Bình lại muốn khóc.

Chị ấy chỉ là một người phụ nữ nông thôn giản dị, nhưng có nhiều dũng khí mà phụ nữ nông thôn thời đại này không có.

“Cảm ơn, ông chủ Ôn, cảm ơn, thật sự rất cảm ơn cậu! Cậu chính là ân nhân lớn của gia đình chúng tôi.” Uông Bình suýt nữa thì quỳ gối trước Ôn Độ.

Ôn Độ nghiêm mặt nói: “Không cần cảm ơn tôi, nếu cảm ơn thì hãy cảm ơn chính bản thân chị. Chính chị đã cho mình hy vọng để sống tiếp. Chính chị đã tự cứu lấy gia đình mình.”

Chị ấy là một người phụ nữ dũng cảm.

Khó khăn lắm Uông Bình mới ngừng khóc, Ôn Độ đói đến nổi bụng kêu réo, vừa định cầm bát ăn cơm thì nghe thấy tiếng bước chân ở cửa. Cậu vô thức quay đầu lại nhìn, thấy Cảnh Duy Châu đang đứng ở cửa, anh ta đi giày da, tóc chải chuốt, mặc vest rất bảnh bao.

Thôi rồi, bữa cơm này lại không ăn được rồi!

Ôn Độ đặt bát đũa xuống, mỉm cười chào hỏi: “Ông chủ Cảnh, đến sớm không bằng đến đúng lúc. Nhà tôi vừa mới ăn cơm, anh cũng ngồi xuống uống vài chén nhé?”

Triệu Hiểu Phi dẫn hai đứa trẻ và Uông Bình đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Cảnh Duy Châu nhìn thấy trong phòng toàn là phụ nữ và trẻ con, tất nhiên không thể mặt dày mà ngồi xuống.

“Ông chủ Ôn, tôi đã ăn rồi.” Cảnh Duy Châu khéo léo từ chối.

“Anh Đông, lấy cho ông chủ Cảnh cái ghế, rồi rót thêm chén trà.” Ôn Độ nói xong thì ngồi xuống tiếp tục ăn cơm, mà ăn với tốc độ có thể nói là ngấu nghiến.

Cậu ăn rất nhanh, nhưng dáng vẻ lại vô cùng tao nhã.

Có thể thấy xuất thân không hề tầm thường.

Cảnh Duy Châu nghĩ như vậy thì yên tâm hơn.

Người trẻ tuổi như vậy chắc là có bối cảnh gia đình, nên mới có thể kiêu ngạo như thế.

Triệu Kiến Đông đứng dậy lấy ghế, lại bê thêm cái bàn tre nhỏ đặt trước mặt Cảnh Duy Châu. Cảnh Duy Châu ngồi dưới gốc cây, nhàn nhã uống trà.

Ôn Độ điềm tĩnh như một nhà sư già ngồi thiền, không hề vội vàng.

Cuối cùng, cậu cũng ăn xong, đứng dậy súc miệng rồi mới đi đến ngồi cạnh Cảnh Duy Châu.

“Ông chủ Cảnh, đã quyết định giao công trình này cho chúng tôi chưa?” Ôn Độ thật đúng là thích đi thẳng vào vấn đề.

Cảnh Duy Châu: “”

Anh ta có thể nói là không sao? Người ta đã đến tận nơi, chuyện này không phải đã rõ ràng rồi sao?

“Đúng là có ý định như vậy.”

“Nếu ông chủ Cảnh chọn hợp tác với chúng tôi thì quá tuyệt rồi.” Ôn Độ bật chế độ thuyết phục: “Nếu anh đang vội khởi công, chúng tôi có thể xây nhà xưởng cho anh trước. Những yêu cầu sau này như ký túc xá cho công nhân, căng tin, chúng tôi có thể thực hiện từng giai đoạn. Ký túc xá có thể thuê tạm, căng tin cũng dễ giải quyết. Nhà xưởng và nhà kho, đây mới là hai vấn đề quan trọng nhất.”

Cảnh Duy Châu cũng hiểu được điều này.

Nếu anh ta không vội, thì làm sao lại quay về tìm Ôn Độ.

Nếu tìm người khác, chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian mới vẽ xong bản vẽ thiết kế thi công. Hơn nữa, bản vẽ thiết kế tòa nhà này vốn dĩ do Ôn Độ thiết kế, và chính Ôn Độ đã trực tiếp xem xét hiện trường, khảo sát thực tế mới vẽ ra được. Bản vẽ thiết kế thi công do cậu vẽ, chắc chắn sẽ nhanh hơn người khác rất nhiều.

Bởi vì cậu đã có dự tính trong lòng.

Bốn vạn năm, không phải là anh ta không trả nổi.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 133



Anh ta nhìn thấy nhà xưởng mà Ôn Độ xây cho Hoàng Long Nghị, nói thật lòng, nhà xưởng đó rất hợp với ý của Cảnh Duy Châu.

“Các cậu cần bao lâu để hoàn thành?” Cảnh Duy Châu hỏi.

“Tùy thuộc vào số tiền anh trả.”

“Giá của ba tháng và giá của một tháng không giống nhau. Hơn nữa, đảm bảo chất lượng và số lượng, giá cả chắc chắn cũng khác.” Ôn Độ giơ tay làm một con số, có thể nói là rất cao.

Cảnh Duy Châu biết Ôn Độ là một người rất cứng rắn, nhưng không ngờ Ôn Độ lại cứng rắn đến vậy.

“Giá này không hợp lý.” Cảnh Duy Châu không phải lần đầu làm ăn, cũng biết có những thứ cần phải thương lượng, “Nếu cậu hạ giá một chút, chúng ta sẽ ký hợp đồng ngay.”

Ôn Độ không phải là Ôn Độ hai mươi tuổi, cậu cũng không phải là cậu bé mười hai tuổi, cậu là người đàn ông đã từng trở thành tỷ phú ở kiếp trước.

Người đàn ông từ dưới đáy xã hội đi lên, trực tiếp trở thành người giàu nhất, liệu có phải là người đơn giản?

“Trong một tháng, nhà máy của anh có thể tạo ra bao nhiêu lợi nhuận? Nếu khởi công sớm hơn hai tháng, với giá mà tôi đưa ra, anh nghĩ cái nào có lợi hơn?” Ôn Độ chỉ làm một tháng, nhưng tiền lại gấp ba lần.

Lúc đầu, Cảnh Duy Châu nghe vậy đương nhiên là không đồng ý. Kết quả là khi Ôn Độ nói vậy, anh ta cảm thấy mình đã kiếm được món hời lớn.

“Thành giao.”

Cảnh Duy Châu cắn răng đồng ý.

Triệu Kiến Đông đến ký hợp đồng thay Ôn Độ, Cảnh Duy Châu cho người vào đặt cọc. Ôn Độ còn kiểm tra kỹ càng tại chỗ, xác nhận tiền thật và số lượng chính xác, mới kéo khoá túi lại.

Ôn Độ mỉm cười đứng dậy, bắt tay anh ta: “Ông chủ Cảnh, hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Bốn chữ này gần như Cảnh Duy Châu nghiến răng mà nói ra.

Khi Cảnh Duy Châu vừa đi khỏi, Triệu Kiến Đông giơ ngón cái về phía Ôn Độ: “Em trai à, em giỏi thật đó! Cái này em thật sự đã làm được à?”

“Ngày kia khởi công, nhưng công nhân không đủ. Chúng ta phải xây xong nhà xưởng và nhà kho trong vòng một tháng. Nếu không, coi như chúng ta vi phạm hợp đồng, đến lúc đó phải đền tiền đấy.”

Triệu Kiến Đông lập tức căng thẳng.

Đúng lúc công nhân còn chưa đi, Ôn Độ lập tức đi về phía bọn họ.

Cậu vừa bước vào, các công nhân đã nhiệt tình chào: “Ông chủ Ôn! Ông chủ Triệu!”

Ôn Độ nói với công nhân: “Ngày kia chúng ta sẽ bắt đầu làm việc, nếu mọi người có quen biết ai biết làm những công việc này và muốn đến làm, có thể dẫn họ đến. Chậm nhất là ngày kia, tôi sẽ không nhận thêm người nữa.”

Nhiều công nhân đều là người địa phương, dù không phải người địa phương cũng ở gần đây.

Bọn họ có thể về nhà trong ngày.

Ôn Độ nói xong, có người hào hứng hỏi: “Ông chủ Ôn, nếu không biết làm những công việc này nhưng bọn họ muốn học, có thể đến không?”

“Có thể, nhưng tiền công sẽ không bằng. Những người này sẽ được coi như là học việc, mỗi tháng hai mươi đồng. Người thạo việc như các anh đều là ba mươi đồng một tháng.”

Có người lo lắng hỏi: “Ông chủ Ôn, nhà tôi ở xa, có thể sẽ chậm hai ngày mới đến, có được không?”

“Vậy những người từ nơi khác đến được thêm hai ngày nữa.”

Ôn Độ nói xong, mọi người xung quanh đã lục tục ra về.

Mọi người đã nhận được câu trả lời chắc chắn, sợ thời gian không đủ nên buổi chiều đều đã rời đi hết.

Những người còn lại cắn răng gửi điện báo về nhà, bảo người nhanh chóng đến đây.

Hiếm có ông chủ nào tốt như vậy.

Nhiều công trường có thời gian làm việc rất dài, công việc nhiều, và phải chờ rất lâu mới được trả lương. Ngày càng nhiều người bị lừa gạt. Có ông chủ trả tiền đúng hạn, còn sẵn sàng trả thêm năm đồng tiền mừng năm mới, đúng là một vị Bồ Tát sống.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 134



Ai mà không muốn làm việc cho một ông chủ như vậy?

Mọi người đều hận không thể mang cả làng đến đây.

Trước đó, Triệu Kiện Đông còn lo lắng không biết Tết đến nơi rồi lấy đâu ra người làm.

Sau khi rời khỏi nơi công nhân ở, Triệu Kiến Đông chỉ có hai chữ để nói với Ôn Độ, bái phục.

“Chắc em không thật sự cho thêm năm đồng đâu nhỉ? Chỉ là muốn bọn họ chủ động giới thiệu thêm người đến làm thôi, phải không?” Bây giờ Triệu Kiến Đông cuối cùng đã hiểu ra.

Ôn Độ hỏi lại: “Nếu không thì anh nghĩ em là gì? Thánh nhân à?”

Hiện tại cậu rất thiếu tiền, làm sao có thể sẵn sàng cho người khác nhiều tiền như vậy.

Nhưng không cho tiền thì không được.

Những người đi làm xa đều đã về nhà đón Tết.

Ngày hôm sau, Ôn Độ đi tới công trường sớm, còn Triệu Kiến Đông thì đi mua vật liệu.

Buổi tối trở về, hai người gặp nhau.

Ôn Độ giúp Triệu Kiến Đông kiểm tra, phát hiện ra một số vấn đề, Triệu Kiến Đông lập tức cảnh giác. Khi đã thương lượng giá cả xong, người ta giao hàng đến. Ôn Độ đội mũ bảo hiểm đứng bên cạnh giám sát, đảm bảo không có bất kỳ vấn đề gì, mới cho người giao hàng rời đi.

Dù sao, cậu cũng chưa trả toàn bộ tiền, một khi vấn đề gì xảy ra, cậu sẽ không trả tiền.

May mà hiện tại con người rất chân thật, loại người làm điều xấu vẫn chưa nhiều.

Công nhân lần lượt đến đông đủ.

Trước sau có hơn 100 công nhân đến.

Ôn Độ dự kiến trước được tình hình, nên đã thuê một tòa nhà cao năm tầng. cho xây dựng những chiếc giường chung lớn bằng gạch và ván gỗ trong tất cả các phòng. Có nhiều phòng, đủ để mọi người ở.

Có đến sáu phòng tắm riêng biệt.

Môi trường ở đây còn tốt hơn cả tòa nhà trước đó.

Hợp đồng thuê tòa nhà trước chưa hết hạn, Ôn Độ đã nhờ những phụ nữ có thể làm việc ở gần đó đến dọn dẹp và cải tạo nơi này thành nhà ăn.

Cậu còn xây lại Bếp, để mùa hè nấu ăn cho tiện hơn.

Vì số lượng người tăng lên nên lượng thức ăn cần chuẩn bị cũng nhiều hơn.

Một mình Triệu Hiểu Phi thì không thể quán xuyến hết được.

Vì vậy, khi Uông Bình về nhà, cậu bảo chị ấy có thể đưa thêm hai người nữa đến.

Giờ đã đến lúc bắt đầu làm việc mà Uông Bình vẫn chưa về, Ôn Độ định tạm thời thuê ba người phụ nữ ở địa phương. Ai ngờ vừa định đi tìm người thì thấy Uông Bình quay lại.

Bên cạnh chị ấy còn có bốn người phụ nữ khác.

Uông Bình hơi ngại ngùng nói: “Ông chủ Ôn, tôi có dẫn theo nhiều người quá không?”

“Không nhiều, vừa đủ.” Ôn Độ còn đang lo Uông Bình không thể dẫn được một ai đến.

Uông Bình nhanh chóng giới thiệu: “Đây là em gái tôi, đây là chị gái tôi, đây là mẹ chồng tôi, còn đây là chị dâu lớn của tôi. Đây là ông chủ Ôn mà con đã nói với mọi người đó.”

“Ông chủ Ôn, xin chào!”

Những nhà Uông Bình nói tiếng phổ thông không được tự nhiên, chào hỏi Ôn Độ.

Ôn Độ thấy người đã đến, không cần phải ra ngoài tìm người nữa, lập tức nói với Uông Bình: “Ngày mai là khởi công rồi, hôm nay chắc chắn phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Chị đi hỏi chị Tiểu Phi xem có việc gì cần làm không. Chuẩn bị xong xuôi rồi thì nghỉ sớm, ngày mai dậy sớm làm việc.

Vì mọi người đều ra ngoài kiếm tiền nên Ôn Độ cũng dứt khoát nói thẳng luôn.

Nghe nói ngày mai sẽ bắt đầu làm việc, người nhà Uông Bình thúc giục Uông Bình nhanh chóng đi về.

Bọn họ đều không muốn nghỉ ngơi.

Buổi tối, Ôn Độ về nhà, thấy Triệu Hiểu Phi vẫn chưa ngủ.

Nhà Uông Bình không sống ở đây, mà chuyển đến căn nhà mà trước đây công nhân ở.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back