Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1240: Chương 1240



“Phì.” Lạc Di không nhịn được cười, hai cha con giận nhau vui vẻ quá

Bên ngoài có tiếng bước chân nhẹ nhàng, là Lý Đình Đình tới, trên tay cô ấy cầm một bình giữ nhiệt.

Cô ấy chào mọi người rồi đưa bình giữ nhiệt qua: “Chị Lạc Di, đây là canh nóc do bà ngoại em nấu, rất tốt cho cơ thể.”

“Cảm ơn em.” Lạc Di cũng không xem cô ấy là người ngoài.

Lý Đình Đình tới nhìn đứa bé, càng nhìn càng thấy thích, cô bé là kết hợp ưu điểm của Tiêu Thanh Bình và Lạc Di, xinh đẹp như búp bê, ăn no xong liền ngủ, không hề quấy chút nào, giống như một thần tiên bảo bảo.

Cô ấy cũng không dám chạm vào, chỉ ở một bên nhìn, thuận miệng hỏi một câu: "Vừa nãy mọi người đang nói cái gì vậy? Từ xa em đã nghe thấy tiếng cười của chị Lạc Di."

Lạc Di cười nói: “Đang nói về bạn gái Lạc Nhiên…”

Vẻ mặt Lý Đình Đình thay đổi: "Sao ạ? Lạc Nhiên có bạn gái rồi?"

Lạc Nhiên nhìn qua, cô im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn Lý Đình Đình đang khẩn trương, rồi lại nhìn Lạc Nhiên.

Lạc Nhiên đang thích thú nhìn đứa bé, bộ dạng rất muốn chạm vào nhưng lại không dám, trong lòng chỉ toàn là suy nghĩ trêu chọc đứa bé.

Lý Đình Đình cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn: "Em có chút kinh ngạc, chưa bao giờ nghe cậu ấy nhắc đến chuyện này, a, nhà em còn có việc, em đi trước đây, lần sau em lại đến thăm chị."

Cô ấy rất nhanh đã chạy mất.

Lạc Di nhướng mày: "Tiểu Nhiên, quan hệ giữa em và Đình Đình vẫn tốt chứ?"

Lạc Nhiên hơi bối rối: "Cả hai đều bận nên cũng ít liên lạc, sao vậy ạ?"

Lạc Di chỉ là đoán nên cũng không tiện nói nhiều: “Tuổi em ấy cũng không còn nhỏ nữa, đã có bạn trai chưa?”

Lạc Nhiên thản nhiên lắc đầu: “Em không biết, không có việc gì tự dưng hỏi chuyện này làm gì ạ?”

Được rồi, thằng em ngốc nghếch này, thích làm gì thì làm đi, cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên.

Một tháng sau, Lạc Di trả phép đi làm trở lại, đứa bé được ông cụ Tiêu và hai bảo mẫu chăm sóc, vợ chồng Lạc Quốc Vinh thay phiên nhau về nhà kiểm tra.

Việc đầu tiên cô làm khi đến làm việc là đi thanh tra các nhóm thử nghiệm, xem tiến triển thử nghiệm của bọn họ và tiện tay chỉ điểm vài chỗ.

Kế hoạch điện tử thông minh mà cô xây dựng cho mọi người đang được khám phá từng bước một.

Điện thoại thông minh, máy tính thông minh, thiết bị thông minh và nhà thông minh đều là hướng phát triển bền vững.

Ngày 25 tháng 12 cuối năm, Liên Xô tuyên bố tan rã, lại một sự kiện lớn khác khiến cả thế giới chấn động.

Năm nay thực sự có nhiều sự kiện làm cho thế giới trải qua những thay đổi to lớn.

Ngày 1/1, ngày đầu tiên của năm mới, Lạc Di nhận nhiệm vụ mới là chủ trì xây dựng dự án ‘hệ thống định vị vệ tinh toàn cầu của tôi’.

Thật ra cô đã liệu trước được rằng sau sự phong ba thăng trầm của năm nay, công nghệ thông tin sẽ nhận được nhiều sự quan tâm hơn, nhưng chỉ là không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.

"Tại sao lại là tôi? Trình độ của tôi không đủ."

Chủ nhiệm Mã nhìn người phụ nữ xinh đẹp như tranh vẽ trước mặt, không thể nhận ra rằng cô vừa mới sinh con.

"Cô đã từng học qua và cũng từng tham gia các thí nghiệm có liên quan, trong nước không ai hiểu rõ mảng này hơn cô."

"Quan trọng là cô có tầm nhìn xa và có tầm nhìn chiến lược" Điểm này rất quý hoá, bài báo cô viết về chiến tranh thông tin được lưu truyền trong giới cấp cao, mỗi người đều lấy một bản, nghiên cứu nhiều lần.

Cô là sự lựa chọn hoàn hảo để phụ trách dự án này, là người cấp trên đích thân bổ nhiệm.

Lạc Di mím môi: "Viện nghiên cứu 581 thì sao? Ai sẽ tiếp quản?"

Chủ nhiệm Mã càng hiểu biết về cô, ông ấy càng cảm thấy cô rất tuyệt vời, xứng đáng với danh hiệu nhà khoa học thiên tài.

"Chức viện trưởng vẫn như cũ do cô đảm nhiệm, thay người khác cũng vô ích."

Đây là một loại bộ phận kỹ thuật mới, ngay từ đầu nó vì cô nên mới tồn tại, vì trợ giúp cho cô.

Không có cô, viện nghiên cứu này sẽ không có gì đặc biệt và cũng sẽ không cần thiết để tồn tại.

Lạc Di suy nghĩ một chút, nói: "Tôi đồng ý nhận nhiệm vụ này."

Trong những năm tiếp theo, Lạc Di dành hết tâm sức vào việc này, một tay cô bắt đầu dự án và dẫn dắt mọi người xây dựng chòm sao GPS.

Chòm GPS do 21 vệ tinh hoạt động và 3 vệ tinh dự phòng tạo thành.

Mỗi khi vệ tinh được phóng thành công, Lạc Di sẽ vẽ một vòng tròn lên lịch để bàn.

Vào năm thứ mười, vệ tinh cuối cùng đã được phóng thành công, thời đại của ‘định vị vệ tinh nước ta’ đã đến.

Đây là một sáng kiến mang tính thời đại, có tầm ảnh hưởng sâu rộng và có ứng dụng to lớn trong cả ứng dụng dân sự và quân sự.

Mà Lạc Di đã được định sẵn sẽ trở thành người tỏa sáng trên bầu trời đầy sao.

Những lời cô nói khi còn trẻ đã trở thành hiện thực, cô đã cống hiến hết mình cho đất nước, dùng tuổi trẻ để nuôi dưỡng ước mơ, dành cả cuộc đời xây dựng quê hương, dốc hết công sức, quyết tâm không lay chuyển.

“Nếu vua coi tôi như trường cột đất nước mà đối đãi, tôi tất sẽ báo đáp ân tình này của quốc gia, cống hiến cho đất nước” Những lời này vẫn còn văng vẳng bên tai, cô nghĩ, cô đã làm được.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1241: Chương 1241



Lạc Nhiên đi tới gõ cửa.

"Mời vào."

Cậu đẩy cửa ra rồi nói: “Chủ nhiệm, ngài tìm tôi phải không?”

“Ngồi đi.” Chủ nhiệm chỉ vào chiếc ghế đối diện, ông ta nhìn Lạc Nhiên đang ngồi xuống một cách căng thẳng, mỉm cười nói: “Lạc Nhiên, cậu đã ở đây bao nhiêu năm rồi?”

Lạc Nhiên rất cẩn thận: “Ba năm.”

Trước đây chủ nhiệm đã từng xem sơ yếu lý lịch của cậu, thành tích tốt, thông minh lại đầy nhiệt huyết, nhưng lại quá đơn thuần.

Sau khi ở trong bộ tôi luyện mấy năm, cậu đã cởi bỏ dáng vẻ ngây, làm việc cũng đâu ra đấy, nhưng vẫn không đủ mưu trí.

Nên nói là, ở bên ngoài lăn lộn thì đủ, nhưng ở nơi đầy những người khôn khéo như Bộ Ngoại giao thì không được coi trọng.

“Cũng nên cử nước ngoài rồi.” Thông thường là sẽ bốn năm luân chuyển một lần, một lần đi kéo dài bốn năm.

Lạc Nhiên phấn khích, cuối cùng ngày này cũng đến, đây là giai đoạn mà mỗi một nhà ngoại giao đều phải trải qua.

"Tôi kiên quyết tuân theo sự sắp xếp của cấp trên."

Chủ nhiệm nhìn chàng trai trẻ hào hoa phong nhã, ông ta hài lòng gật đầu: "Quốc gia được sắp xếp cho cậu là nước D, cậu đi chuẩn bị đi."

Để bồi dưỡng cậu thành một nhà phiên dịch xuất sắc thì ok, nhưng làm một nhà ngoại giao thì hơi khó.

"Rõ."

Lạc Nhiên vừa đi ra thì một bóng người quen thuộc bước về phía cậu, cậu nhanh chóng chào hỏi: "Xin chào ngài, giám đốc Trương."

Giám đốc Trương vỗ vỗ vai cậu: “Là Lạc Nhiên à, làm tốt lắm.”

Lạc Nhiên hưng phấn đến đỏ bừng mặt, giám đốc biết tên cậu đó, vừa tự hào vừa vui mừng: "Đúng rồi ạ."

Lúc rời đi, bước chân cậu nhẹ bẫng.

Chủ nhiệm đi ra ngoài thì nhìn thấy giám đốc Trương: "Sao ngài lại đến đây thế?"

“Có chuyện muốn tìm ông.” Giám đốc Trương đi vào văn phòng, hỏi một cách quen thuộc: “Đúng rồi, ông thấy Lạc Nhiên biểu hiện thế nào?”

"Cũng được." Chủ nhiệm có ấn tượng khá tốt với Lạc Nhiên, cũng có phần xuất sắc hơn so với những người cùng khoá, nghiệp vụ tốt, trình độ dịch thuật cao: "Nhưng còn kém xa sự thông minh và kỹ năng giao tiếp khéo léo của chị gái cậu ta, tôi nghe nói cô ấy đã giúp chế tạo tàu sân bay phải không?"

Bộ ngoại giao bọn họ là cơ quan nắm tin tức nhanh chóng nhất, họ phải kiểm tra bất kỳ dấu hiệu nhỏ nhất nào về các vấn đề quốc tế, dù lớn hay nhỏ.

Mà việc liên quan đến siêu tàu sân bay không phải là chuyện nhỏ, nước ta đã cử rất nhiều nhân viên đến xử lý, nhà ngoại giao được cử đi còn nhiều hơn, giám đốc Trương cũng là một trong những nhân viên nhận lệnh đi xử lý, vừa mới trở về Trung Quốc.

“Cả thế giới chỉ có một Lạc Di, tầm nhìn tổng thể và tầm nhìn chiến lược của cô ấy không phải người bình thường có thể sánh được.” Giám đốc Trương không nhịn được cười: “Yêu cầu của ông cao quá rồi.”

Ngay cả ông ấy cũng tự thấy mình còn kém xa so với những thủ đoạn của Lạc Di.

Nói thế nào nhỉ, bạn bè của Lạc Di đều tán tụng cô, thế nên cô chính là người chiếm giữ quyền chủ động.

Mà nhà ngoại giao như bọn họ, có lúc thì bị khinh thường, phải đưa ra đủ loại thỏa hiệp để thoả hiệp lẫn nhau.

Giống như lần này, bọn họ đã chuẩn bị sẵn cho một cuộc đàm phán lâu dài, không ngờ mọi việc lại diễn ra suôn sẻ, chỉ gặp một vấn đề duy nhất là bị nước T chặn lại, nhưng thời hạn chỉ hơn một tiếng đồng hồ.

Đó là một kỳ tích.

Thế nhưng, tất cả những việc này là do Lạc Di đã bí mật lên kế hoạch, giao thiệp khắp nơi.

Cô là một anh hùng vô danh.

Chủ nhiệm không khỏi thở dài: "Tôi thấy cô ấy thích hợp làm nhà ngoại giao hơn, hay là tôi nghĩ cách chiêu mộ cô ấy?"

Đối với một người mạnh mẽ mà nói, việc thay đổi nghề nghiệp thì có gì khó khăn?

Giám đốc Trương khẽ lắc đầu: "Không, cô ấy thích hợp làm nhà khoa học chiến lược hơn, năm đó lúc cô ấy tiếp quản vận tải biển Vinh Ký chính là vì để cho ngày này."

Hay là nói, lúc đầu cô giao lưu với những người đó, cô đã dự liệu được tất cả những chuyện bây giờ.

Chủ nhiệm ngây người, ông ta không biết những chuyện này: "Vận tải biển Vinh Ký là của cô ấy sao? Không phải chứ?"

“Cô ấy bàn giao rồi.” Giám đốc Trương không muốn nói nhiều về những chuyện này nên chủ động chuyển chủ đề khác: “Các ông đã chuẩn bị xong các tiết mục biểu diễn cho buổi tiệc chiêu đãi năm mới chưa? Đừng để xuất hiện sự cố.”

Bộ Ngoại giao mỗi năm đều tổ chức tiệc chiêu đãi năm mới, sẽ mời các phái viên ngoại giao từ nhiều nước và đại diện các tổ chức quốc tế tại Trung Quốc đến tham dự.

Đây là một sự kiện lớn hàng năm.

"Yên tâm đi." Chủ nhiệm cũng là người đã có kinh nghiệm: "Đúng rồi, mời tiến sĩ Lạc Di tham gia có được không, với năng lực giao tiếp của cô ấy nói không chừng sẽ mang đến những bất ngờ khác nhau."

Giám đốc Trương khẽ lắc đầu: “Cô ấy bận lắm, chắc là không giành ra được thời gian đâu.”

Nghiên cứu khoa học mới là nghề chính của Lạc Di, còn ngoại giao là công việc của bọn họ, không thể mong đợi người khác làm tất cả cho mình.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1242: Chương 1242



Lúc Lạc Nhiên trở lại văn phòng, cậu không đề cập đến việc được cử đi nước ngoài với người khác, tiến vào đống công việc bộn bề.

Đột nhiên, tổ trưởng dẫn theo hai người trẻ tuổi một nam một nữ bước vào: "Nào, mọi người làm quen một chút, đây là hai thành viên mới Hứa Nặc và Trình Minh Mị.”

Mọi người lần lượt bày tỏ sự chào đón, bởi vì có người mới tới nên buổi tối mọi người hẹn cùng nhau tụ tập ăn bữa cơm.

"Lạc Nhiên, Trình Minh Mị là đàn em cùng trường với cậu, cậu hãy dẫn dắt cho cô ấy nhé.”

“Được.” Tính tình Lạc Nhiên rất tốt, làm việc cũng rất chăm chỉ nên được cấp trên coi trọng.

Cậu biết rằng đây là để lấp chỗ trống sau khi cậu rời đi nên cậu rất kiên nhẫn hướng dẫn.

Trình Minh Mị là một cô gái hoạt bát, cô ta cầm sô-cô-la nhập khẩu trên tay gọi anh gọi chị khắp nơi, chẳng bao lâu sau đã trở nên thân thiết với mọi người.

Cô ta nhiệt tình với Lạc Nhiên nhất: "Đàn anh Lạc Nhiên, thật ra em đã từng gặp anh rồi, năm đó anh đã giành được giải nhất trong cuộc thi tiếng Pháp quốc gia, em thì ngồi dưới khán đài xem, lúc đó anh đẹp trai lắm."

Ánh mắt sùng bái của cô gái làm cho Lạc Nhiên không khỏi mỉm cười, nó khiến cậu nhớ lại bản thân.

Cậu cũng tâng bốc chị gái mình như vậy đó.

"Làm việc cho tốt."

Cậu dạy cho cô ta rất nhiều thứ, không giữ lại điều gì, vừa nhiệt tình lại ấm áp.

Không dễ gì cậu mới bận rộn xong để đi vệ sinh một chuyến thì bị đồng nghiệp tóm lấy, dáng vẻ như đang buôn chuyện: “Lạc Nhiên, tiểu sư muội đó thích cậu lắm đấy, cứ nhìn cậu với đôi mắt sáng lấp lánh mãi.”

Lạc Nhiên mỉm cười gật đầu: “Đây gọi là sức mạnh của thần tượng.”

Người ta là fan girl nên có thể hiểu được, phải không?

Tiểu Trịnh: ”…”

"Không đơn giản như vậy đâu."

Lạc Nhiên đi tới trước bồn rửa mặt, vặn vòi nước: "Chỉ đơn giản vậy thôi, biết tối nay ăn gì không?"

Đồng nghiệp này là người thích hóng chuyện, nắm tin tức rất nhạy.

"Ở gần đây mới mở một nhà hàng kiểu Nhật, mọi người muốn đến đó thử xem."

Hai mắt Lạc Nhiên sáng lên: "A, sashimi, sò Hokkigai, tu hài, cá hồi, cá ngừ đều là những món tôi thích nhất, sushi cũng ngon, thêm một bát mì ramen nữa thì hết sảy.”

Mấy món này đều là những món ăn yêu thích của cậu.

Đồng nghiệp khẽ lắc đầu, Lạc Nhiên chính là một trực nam, chỉ biết tập trung vào công việc, không có chút tâm địa phù phiếm nào.

Thật ra có một đồng nghiệp thích cậu nên đã nhờ người giới thiệu cho, nhưng bị cậu từ chối thẳng thừng, nói rằng bản thân phải tạo được ra một vài thành tích trước rồi mới tính đến việc lập gia đình.

Thật sự không hiểu nổi cậu đang nghĩ gì, cậu là đàn ông, không được mâu thuẫn giữa sự nghiệp và gia đình.

Rõ ràng điều kiện gia đình tốt, ngoại hình cũng đẹp, nhưng lại không mở mang đầu óc.

Bảy giờ, mọi người tập trung ở cửa, cùng nhau đi xe tới nhà hàng đồ Nhật.

Nhà hàng đồ Nhật mới khai trương được trang trí rất bắt mắt, nhân viên mặc kimono chào đón, làm cho người ta có cảm giác như đang ở Hokkaido.

Mọi người chọn chỗ ngồi xuống, Trình Minh Mị rất tự nhiên ngồi bên cạnh Lạc Nhiên, rót trà cho tiền bối, cô ta rất nhanh nhẹn, miệng lưỡi cũng ngọt.

Mặc được đơn vị thanh toán cho nhưng số lượng có hạn nên cũng không thể buông thả, mỗi người chọn một món mình thích.

Lạc Nhiên nhìn qua thực đơn, giá hơi đắt nên cậu gọi một phần sushi.

Trình Minh Mị nghiêng đầu qua nói: "Thì ra anh thích ăn sushi, em biết làm, để lần sau em làm cho anh ăn nhé."

Cô ta kéo dài giọng, có chút tinh nghịch, cũng có chút dễ thương.

Đồng nghiệp ở một bên nhìn thấy cảnh này, bắt đầu trêu: "Minh Mị, sao em chỉ làm cho Lạc Nhiên ăn thôi? Không phải là... thích cậu ấy đấy chứ."

"Đúng rồi đó ạ, em thích anh ấy."

"Hả?" Mọi người đều sửng sốt, kể cả đồng nghiệp đang trêu cô ta cũng ngây người, thẳng thắn như vậy sao?

Mọi người nhìn về phía đương sự, mặt Lạc Nhiên đỏ bừng, dáng vẻ vô cùng lúng túng.

“Lạc Nhiên, con gái người ta cũng đã nói như vậy rồi, cậu cũng bày tỏ chút gì đi chứ?”

Lạc Nhiên đột nhiên đứng dậy, cậu mở cửa box ra, vui mừng hét lên: “Chị ơi.”

Cách đó không xa, Lạc Di thản nhiên quan sát phong cảnh, nói: "Nhà hàng này mới khai trương khá là nổi tiếng, nghe nói nguyên liệu rất tươi.”

Lê Đình Đình hiếu kỳ ngó nhìn xung quanh: “Chị Lạc Di, mình ăn một bữa cơm bình thường thôi là được rồi, không cần phải đến nơi như thế này đâu.”

Hôm nay Lạc Di nghỉ phép, tình cờ nhìn thấy Lê Đình Đình đi cùng ông cụ Tiêu từ bệnh viện về, ông cụ Tiêu thường xuyên thấy không khỏe nên phải đến bệnh viện, không có vấn đề gì lớn, chỉ là căn bệnh tuổi già.

Mặc dù ở nhà có bảo mẫu và bảo vệ nhưng có người thân bầu bạn lại khác.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1243: Chương 1243



Vợ chồng Lạc Di rất bận rộn, đôi khi không thể dành ra thời gian rảnh rỗi để đi cùng ông cụ Tiêu nên Lê Đình Đình đã chủ động đảm nhận trách nhiệm đi cùng ông ấy.

Vì thế nên cả Lạc Di và Tiêu Thanh Bình đều rất biết ơn Lê Đình Đình.

Không phải đang gọi Lê Đình Đình đi ăn một bữa thịnh soạn đây sao.

Cuộc sống của Lê Đình Đình trước đây rất khó khăn thế nên cô ấy vô cùng tiết kiệm, ngay cả khi có tiền cũng không nỡ tiêu.

Lạc Di kiên nhẫn dạy cô ấy: "Văn hóa ẩm thực của mỗi quốc gia có thể phản ánh rõ nhất nền tảng của quốc gia đó, biết nhiều hơn càng có ích, em có thể không thích nhưng nhất định phải nhìn thấy và nếm thử.”

Cuộc đời của Lê Đình Đình rất khổ, mẹ cô ấy mất sớm, cha thì là một kẻ cặn bã, cô ấy với bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau, có thể nói là lớn lên một cách hoang dại.

Trong quá trình cô ấy lớn lên, cô ấy dựa vào toàn bộ sức lực của mình để sống sót và trưởng thành, không có cha mẹ dạy cô ấy phải làm thế nào.

May mắn là cô ấy không vặn vẹo.

Cô ấy ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt tràn đầy sự yêu thích và ngưỡng mộ.

Chị Lạc Di là người mạnh mẽ nhưng cũng rất ấm áp, luôn là tấm gương để cô ấy noi theo và là ân nhân đã cứu cô ấy ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

Vì Lạc Di mà cô ấy không trở nên vặn vẻo hay xấu xa, cô ấy nỗ lực sống một cuộc sống tốt đẹp, chạy về phía ánh nắng.

Lạc Di cười nói: “Bữa ăn thường thấy nhất của người Nhật là bữa ăn ba món, một phần cơm và một bát canh và món ăn, ba món này này thường được thay đổi theo kỹ thuật chế biến khác nhau vào các mùa khác nhau, nhưng dù có thay đổi thế nào thì vẫn là một đ ĩa sashimi, một đ ĩa rau luộc và một món chiên hoặc nướng cùng với nhiều món ăn kèm khác nhau…”

Nói đến đây, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cô ngẩng đầu lên, lập tức mỉm cười: “Tiểu Nhiên, em cũng tới ăn đồ Nhật à.”

Lạc Nhiên vui mừng đi qua chào hỏi: “Chị ơi, sao hôm nay chị có thời gian rảnh ra ngoài ăn tối với Đình Đình thế?”

Lạc Di duỗi tay sờ sờ đầu cậu: "Đột nhiên muốn ăn Sukiyaki."

Cô không thích đồ ăn sống lắm, sashimi càng không động đến.

Các đồng nghiệp của Lạc Nhiên nhìn thấy cô thì lần lượt chạy tới chào hỏi, Lạc Di nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là những đồng nghiệp của Lạc Nhiên đã đến dự đám cưới của cô.

Cô vẫn nhớ tên của bọn họ, mọi người đều có chút phấn khích.

Lạc Di nhìn hai người mới tới: "Hai người này chị chưa từng gặp qua."

Tổ trưởng Mạnh Triệu thay bọn họ giới thiệu: "Đúng vậy đúng vậy, trí nhớ của cô tốt thật đấy, đây là người mới tới, Hứa Nặc và Trình Minh Mị."

Hứa Nặc dè dặt hơn, cậu ta chào Lạc Di rồi lại lùi qua một bên.

Trình Minh Mị ngược lại rất nhiệt tình: “Chị gái Lạc Nhiên, em chào chị ạ, em họ Trình, Minh Mị trong Xuân Quang Minh Mị.”

Những người khác đều gọi cô là tiến sĩ Lạc, chỉ có cô ta gọi là chị gái Lạc Nhiên, mọi người cũng không chú ý nhưng Lạc Di đã để ý đến, nhìn cô ta thêm vài lần: "Chào em."

Trình Minh Mị tươi cười nói: "Thầy Lạc Nhiên đang dẫn dắt em đó ạ, anh ấy là một người đàn ông ưu tú lại còn rất ấm áp."

Lạc Di khẽ gật đầu, không nói gì.

Mạnh Triệu chủ động mời: "Tiến sĩ Lạc Di, cô cũng tới đây ăn đồ Nhật phải không, hay là ăn cùng nhau đi, càng nhiều người càng đông vui.”

Lạc Di do dự một lúc, Lạc Nhiên nắm lấy cánh tay cô lắc lắc: "Chị, chúng ta đã lâu không gặp rồi đó."

Ở bên ngoài, cậu càng ngày càng có bản lĩnh, có năng lực nhưng trước mặt gia đình thì vẫn là một cậu bé thích làm nũng như cũ.

Lạc Di hơi mềm lòng: "Được rồi, vậy tôi mời khách."

"Tiến sĩ Lạc, nên là chúng tôi mời cô một bữa mới đúng..."

"Đừng khách khí với chị tôi." Lạc Nhiên vui vẻ nói: "Thật tốt quá, chị ơi, em muốn ăn sashimi."

Số tiền phải thanh toán cho những buổi tụ họp của bọn họ rất lớn, thông thường đều do trưởng nhóm trả, cậu cũng ngại gọi nhiều.

Có đông người nên họ đổi sang box lớn, Lạc Di quét qua số người, thêm hai người bọn họ là tổng cộng có mười lăm người.

Cô gọi người phục vụ: “Mang cho tôi tất cả các món trong nhà hàng, mỗi món mười lăm phần và hai mươi phần sashimi.”

Mỗi món thử một chút, món nào ngon thì gọi thêm.

Mọi người đều kinh hãi, thế này có chút khoa trương: "Tiến sĩ Lạc, chúng tôi ăn không hết được đâu."

"Không sao, ăn không hết thì gói về, cũng không để lãng phí một nào xu đâu." Lạc Di gọi cho mình nồi Sukiyaki rồi nhìn sang cô gái bên cạnh: "Đình Đình, em có món nào muốn ăn không?”

Lê Đình Đình vội vàng lắc đầu, “Không có ạ.”

Lê Đình Đình lần lượt bị các món ăn làm cho hoa mắt, bao gồm đủ loại sushi, cua phô mai, cá thu nướng, sashimi, tempura, cơm lươn v.v…

Cô ấy nếm thử từng món một, thấy món nào cũng ngon.

Họ đều là những người trẻ tuổi khẩu vị tốt, ăn không ngừng.

Một mình Lạc Nhiên ăn hết ba đ ĩa sashimi, vô cùng thỏa mãn.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1244: Chương 1244



"Chị ơi, món này ngon quá, lần sau chị dẫn em đi ăn tiếp nhé."

Thật ra cậu không thiếu tiền, số tiền bồi thường cậu nhận được năm đó mua được mấy cửa hàng ở vị trí tốt, bây giờ giá thuê cũng không thấp.

Cha mẹ cậu hàng tháng đều cho cậu tiền tiêu vặt, tiền lương của cậu cũng không tiêu nhiều, toàn bộ tiền tiết kiệm được đều giao cho Lạc Di giữ, Lạc Di còn cho cậu 1% cổ phần của công ty robot và một biệt thự Phượng Hoàng Viên.

Có thể nói, cả đời này cậu cũng không cần lo việc ăn uống.

Đương nhiên, đây còn chưa tính tài gia sản cha mẹ sẽ chia trong tương lai.

Nhưng dù vậy, cậu vẫn rất giản dị, mức sống ngang bằng với các đồng nghiệp.

"Được."

Trình Minh Mị vừa ăn lươn, vừa nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: "Đây là chị ruột của Lạc Nhiên ạ? Chị ấy làm nghề gì thế? Sao lại giàu như vậy?"

Tiền bối liếc nhìn Lạc Di, cô ấy may mắn được tham dự đám cưới của Lạc Di, cảnh tượng hoành tráng khi ấy vẫn còn đọng lại trong ký ức của cô ấy.

Có rất nhiều khách nước ngoài, bao gồm cả những nhân vật lớn trong giới học thuật, doanh nghiệp và chính trị đều tham dự, là một sự kiện quy tụ rất nhiều ngôi sao.

"Chị ruột đó, cô ấy có bằng tiến sĩ tại Đại học Harvard, hiện đang là giáo sư tại Đại học Bắc Kinh, là một người phụ nữ rất xuất sắc."

Trình Minh Mị trợn to hai mắt: "Giỏi quá, nhìn chị ấy còn trẻ như vậy cơ mà, nhưng bây giờ làm giáo sư rất nhiều tiền sao?"

Một bữa này phải mất bao nhiêu tiền?

“Nhà cô ấy kinh doanh.” Tiền bối không biết bản thân Lạc Di có tiền hay không, nhưng đám cưới đó không phải người thường có thể tổ chức được.

Nhưng chuyện đó không quan trọng, mạng lưới quan hệ rộng rãi của Lạc Di mới là mấu chốt, những vị khách nước ngoài đó đều tới vì hai vợ chồng bọn họ.

Trình Minh Mị muốn hỏi thăm chuyện về nhà họ Lạc nhiều hơn, nhưng đối phương chỉ chọn một số chuyện có thể nói, những việc không nên nói đều tránh nhắc đến.

"Bọn họ chỉ có hai chị em thôi sao? Tiến sĩ Lạc đã lập gia đình và có con rồi ạ?"

"Phải."

Ánh mắt Trình Minh Mị trở nên sáng hơn, nhìn Lạc Nhiên một lúc rồi lại nhìn Lạc Di.

Lạc Di thích ăn sukiyaki, thịt bò Wagyu rất hợp, vị mặn ngọt khá ngon: Đình Đình, bò wagyu này tươi lắm, em ăn nhiều chút."

"Vâng ạ." Lê Đình Đình dùng đũa gắp một đ ĩa wagyu một lát đã xong, cô ấy gắp cho Lạc Di một miếng trước, sau đó gắp cho Lạc Nhiên, cuối cùng mới gắp cho mình.

Lạc Nhiên liếc nhìn cô ấy rồi nói: "Cậu đừng để ý đến bọn tớ, cậu tự ăn đi, gần đây hình như cậu lại gầy đi rồi.”

Đình Đình đưa miếng thịt bò wagyu vào miệng, nó tan chảy trong miệng, ngọt đến mức cô ấy không khỏi nheo mắt lại, ngon quá: "Gầy trông đẹp hơn."

Lạc Nhiên không cho là đúng: "Bộ xương không thì có gì đẹp? Mẹ tớ nói rồi, con gái phải nhiều thịt chút mới đẹp."

Những người lớn tuổi đều thích vẻ ngoài tròn trịa, nhìn trông phúc hậu.

Đình Đình ăn thêm một miếng wagyu nữa và nói: “Chị Lạc Di cũng rất gầy.”

“Do chị ấy làm việc vất vả.” Lạc Nhiên gắp các loại đồ ngon qua cho chị gái: “Chị, đừng chỉ tập trung vào công việc, sức khỏe cũng rất quan trọng.”

Lạc Di khẽ mỉm cười: “Lấy cho chị và Đình Đình một bát trứng hấp.”

"Dạ."

Trình Minh Mị nhịn không được nhìn sang: "Lạc lão sư, chị Lý đây là em họ hay là chị họ của chị thế ạ?"

Lạc Nhiên thản nhiên nói: “Chúng tôi là bạn học cấp ba, là bạn cùng bàn.”

Lòng Trình Minh Mị thắt lại: "Bạn cùng bàn cấp ba của em không ở đây nữa rồi, tiếc thật đấy, khi lớn lên, con người sẽ mất đi rất nhiều thứ, em rất ngưỡng mộ những người vẫn có thể duy trì tình bạn với các bạn cùng lớp."

Lê Đình Đình ngẩng đầu nhìn cô ta, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.

"Nếu không nói thì em còn tưởng hai người là chị em đó, tình cảm như vậy." Trình Minh Mị tỏ vẻ ngưỡng mộ. "Chị gái của anh Lạc Nhiên, em cũng muốn có một người chị xinh đẹp và thông minh như chị."

"Không được." Lạc Nhiên nhảy ra: "Giành ai cũng được nhưng đừng giành chị gái với tôi."

Trình Minh Lượng: ”...”

Lạc Di bật cười, ngốc quá.

Khóe miệng Lê Đình Đình giật giật.

Một tiền bối nói đùa: “Lạc Nhiên, vừa rồi Minh Mị nói cô ấy thích cậu, có phải cậu quá không hiểu phong tình rồi không?”

Lạc Di mỉm cười nhìn qua, tỏ vẻ rất hài lòng: "Tiểu Nhiên, cuối cùng em cũng trưởng thành rồi."

Mặt Lạc Nhiên đỏ lên, vội vành lắc đầu: "Chị, người ta nói đùa thôi."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1245: Chương 1245



Trình Minh Mị xấu hổ đỏ mặt, nhưng lại rất dũng cảm lớn tiếng nói: "Em không đùa đâu, thầy Lạc Nhiên, em đã thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, em muốn cùng anh cùng nhau tiến bộ, xin hãy đồng ý em."

Ôi trời, nghiêm túc đấy à? Tất cả mọi người đều sửng sốt, thanh niên thời này đều gan như vậy sao? Ngày đầu tiên gặp nhau mà đã định chung thân luôn rồi?

Sắc mặt Lê Đình Đình thay đổi, cô ấy lo lắng mím môi.

Lạc Nhiên ngơ ngác sững sờ tại chỗ, cậu chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, vô thức cầu xin đại ma vương giúp đỡ: “Chị ơi.”

Lạc Di gắp một miếng lươn, nguyên liệu quả thực rất tươi, nhưng ăn nhiều sẽ ngấy.

"Em có thích cô Trình đây không? Loại tình yêu nam nữ đấy."

Cô rất thẳng thắn, bỏ qua mấy thứ hỗn độn.

Nếu Lạc Nhiên thích thì cô tôn trọng sự lựa chọn của cậu.

Em dâu cũng không sống với cô nên cô thích hay không cũng không quan trọng, nếu không hợp nhau thì cố gắng hạn chế tiếp xúc.

Trình Minh Mị háo hức nhìn Lạc Nhiên, trong mắt tràn đầy mong đợi.

Lạc Nhiên lo lắng đến tức giận: "Không, em không thích."

Thật ra, có không ít cô gái thích cậu, nhưng họ biểu đạt rất kín đáo, cậu cũng không để ý.

Hai mắt Trình Minh Mị đỏ lên: "Thầy Lạc, chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm, chúng ta là đồng nghiệp, có tiếng nói chung….”

Cô ta thể hiện thành ý lớn nhất, điệu bộ rất thấp.

Trong mắt cô ta, Lạc Nhiên là một người bạn đời tốt, gia đình giàu có, chị gái và anh rể đều có địa vị xã hội, thành viên trong gia đình giản dị, người lại đẹp trai.

Cha mẹ cô ta đã sớm nói với cô ta rằng, nếu thích thứ gì thì hãy đấu tranh vì nó, nhìn trúng thứ gì thì xuống tay luôn, phải giành trước người khác.

Người tốt thì ai cũng yêu.

Không ngờ, Lạc Nhiên lại nói: “Cha tôi không cho tôi tìm đồng nghiệp.”

Mọi người đều sửng sốt: "Tại sao?" Chẳng lẽ coi thường bọn họ à?

Lạc Nhiên đổ mồ hôi đầm đìa, càng lo lắng càng nói lắp bắp: "Chuyện này..."

Lạc Di mỉm cười ra tay giải cứu: “Bởi vì phải cử ra nước ngoài nên cơ hội được ở bên nhau rất ít, xã cách nhau lâu thì tình cảm sẽ không ổn định, tốt nhất nửa kia nên có công việc ổn định, ít nhất cũng phả có người chăm lo cho gia đình.”

Lời biện hộ này là hoàn hảo, không tìm được ra sự khác lạ nào.

Các nhà ngoại giao nhìn bề ngoài rất hào nhoáng nhưng thực ra họ cũng có những phiền não không ai biết.

Họ thường xuyên bị cử ra nước ngoài, không chăm sóc được gia đình, tình cảm với con cái không tốt, con cái rất dễ hư hỏng.

Trình Minh Mị không chút do dự nói: “Em có thể hy sinh sự nghiệp của mình để chăm sóc gia đình.”

Cô ta không có tham vọng lớn, chỉ muốn một công việc hào nhoáng và có thể dùng bàn đạp này để kết hôn với một người đàn ông tốt.

Nền tảng của Bộ Ngoại giao đạt đến một đẳng cấp khác, cho dù không tìm được con cái của những người quyền lực, thì những đồng nghiệp xung quanh cũng rất xuất sắc.

Tâm tình của mọi người đều khá phức tạp, đây mới là ngày đầu tiên đi làm của cô ta thôi mà?

“Cực khổ học tập mười năm là vì cái gì?” Giọng nói lạnh lùng của Lạc Di vang lên, “Là để thể hiện hoài bão, vì lý tưởng của bản thân, để xây dựng đất nước tốt đẹp hơn, chứ không phải để tự phế võ công của mình, không cần biết là nam hay nữ đều không nên hy sinh sự nghiệp của mình một cách nhẹ nhàng như vậy, các bạn ở đây đều là những người trí thức có trình độ học vấn cao và cá tính độc lập.”

Mỗi người đều phải có sự nghiệp riêng của mình chứ không phải sống phụ thuộc vào người khác.

Ngày xưa hoàn cảnh không tốt, phụ nữ không được ra khỏi nhà, bây giờ thời thế tiến bộ, chúng ta nên trân trọng những quyền lợi mà những người đi trước đã đấu tranh để giành lấy.

Phụ nữ cũng có thể có một cuộc sống tuyệt vời.

Cô không thích giọng điệu nói phụ nữ luôn phải hy sinh.

Một người phụ nữ chủ động hy sinh, ừm, dù sao mỗi người đều có một tham vọng riêng nhưng cô vẫn cảm thấy rất đáng tiếc.

"Đình Đình, em nghĩ thế nào?"

Mọi người đều nhìn về phía người phụ nữ được gọi tên, cô ấy? Chẳng lẽ là…

Lê Đình Đình có chút hoảng hốt, nhưng cô ấy vẫn kiềm chế lại được: "Không cần biết gia cảnh thế nào, nhưng nhất định phải có công việc tự lập, có quan hệ xã hội riêng, có lương, không được đánh mất chính mình."

Trình Minh Mị phản bác: “Nhưng làm một người vợ hiền, người mẹ tốt cả ngày vây quanh chồng con cũng là một loại hạnh phúc.”

Gia đình có tiền, có điều kiện, tại sao vẫn phải làm việc vất vả? Sao phải đi chịu khổ?
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1246: Chương 1246



Lê Đình Đình khẽ lắc đầu, cô ấy gặp Lạc Di ở giai đoạn quan trọng trong quá trình hình thành tam quan của cô, cô ấy nhìn thấy một loại sức sống trên người Lạc Di, dựa vào đó một tay thay đổi vận mệnh của cả gia đình, một loại tinh thần chiến đấu bất khuất.

Ngoài ra còn có Ngô Tiểu Thanh, bà cũng là một người phụ nữ độc lập, không ngừng phấn đấu.

"Tôi thích sự lanh lẹ của phụ nữ khi làm việc.”

Hai người họ đại diện cho hai loại phụ nữ hoàn toàn khác nhau, hai xu hướng chủ đạo, đây là thời đại trao đổi giữa cái cũ và cái mới, thời đại va chạm của các quan niệm khác nhau.

Trình Minh Mị mím môi: "Nếu phải lựa chọn giữa gia đình và sự nghiệp thì sao? Chị sẽ chọn cái nào?"

Đình Đình nhàn nhạt nói: "Tôi nghĩ có thể chăm sóc cả hai, chị Lạc Di là ví dụ điển hình nhất."

Trình Minh Mị không mấy hài lòng, muốn tiếp tục tranh luận, Lạc Di lên tiếng: "Tiểu Nhiên, em thích loại nào?"

Không có quan niệm đúng sai tuyệt đối, nó phụ thuộc vào sự lựa chọn của mỗi người.

Lạc Di giống như đang hỏi về hai quan niệm, nhưng thật ra trong lòng mọi người đều biết cô đang hỏi về người.

Mọi người đều nhìn Lạc Nhiên, cậu không thích cảm giác làm tâm điểm chú ý chút nào: "Em…”

"Thầy thích người phụ nữ độc lập có chủ kiến, mẹ và chị của thầy đều thuộc loại hình như thế, thầy có thể thấy được sự nỗ lực không ngừng vươn lên trên người họ, cũng thấy được sự mạnh mẽ của phái nữ, thấy hai người họ dựng nên một mảnh trời."

Vậy nên, cậu rất tôn trọng phụ nữ.

Mắt trần có thể thấy được Trình Minh Mị đầy thất vọng, hốc mắt cô ta đỏ ửng lên: "Thầy Lạc, em có thể thay đổi."

Lạc Nhiên hít sâu một hơi: "Cách nhìn nhận mọi thứ của chúng ta không hợp nhau, xin lỗi."

Từ nhỏ cậu đã được thấy cha mẹ nồng nàn tình cảm, sau khi lớn lên lại thấy Tiêu Thanh Bình và chị gái cùng chung chí hướng, mưa dầm thấm đất, cậu cũng hi vọng bạn đời tương lai của mình sẽ là một người phụ nữ kiên cường độc lập.

Cùng chung hoạn nạn, cùng hội cùng thuyền, sóng vai bên nhau, đây chính là dáng vẻ tuyệt vời nhất của một cặp bạn đời.

Trình Minh Mị si ngốc nhìn cậu, hai giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu lăn xuống, trông điềm đạm đáng yêu.

Lạc Nhiên uống một ngụm rượu Sake, không nhìn cô ta nữa, cũng không nhìn người khác, có vẻ hơi tê dại.

Lạc Di nhìn cả vào mắt khẽ mỉm cười, Tiểu Nhiên được bảo vệ có hơi ngây thơ, tính bình thản, biết cảm thông với người khác, nhưng vẫn có nguyên tắc của chính mình.

Cô chủ động giảng hòa: "Đây là lươn đồng sông vùng quê, vị rất đậm đà lại êm dịu, mọi người nếm thử xem."

Mọi người nếm thử một miếng, Lạc Nhiên bật miệng hỏi: "Này là lươn đồng thật ạ, hay lươn nuôi? Làm sao nhìn ra được nhỉ?"

Lạc Di dùng đũa tách phần da và thịt ra, cười chỉ: "Em nhìn chỗ này có một khúc mỡ dày này, đây là điểm nhận dạng chỉ có lươn đồng ở sông mới có."

Cô rất hiểu biết, khiến mọi người lại càng cảm thấy bội phục: "Tiến sĩ Lạc đã từng đến nước R rồi sao?"

Lạc Di cười tủm tỉm nói: "Chưa, chỉ là ở đại học Harvard bọn tôi có một căn tin, ở đó có bán món ngon từ khắp mọi nơi trên toàn thế giới, chất lượng cũng không tồi."

Mọi người hâm mộ đỏ cả mắt: "Ôi chao, lẽ ra năm đó mình nên ghi danh vào đại học Harvard mới đúng, cảm giác như bỏ lỡ mất mười triệu vậy."

Đồng nghiệp cạnh người đó không khỏi mắng: "Dù cậu có ghi danh cũng không thi đậu nổi có được không."

"Tôi là học sinh xuất sắc đó, hẳn cũng không khó lắm nhỉ, tiến sĩ Lạc, cô thi đậu vào đó như nào?"

"Tôi?" Lạc Di gắp một đũa rau ăn: "Nộp đơn xong thì trúng tuyển thôi."

Trông cô nói có vẻ hững hờ, mọi người tin là thật: "Ấy, đơn giản thế à?"

Lạc Nhiên nghiêm trang gật đầu: "Đúng, nhưng điều kiện tiên quyết là trong năm cuối cấp ấy mọi người đã có thể đăng luận văn lên tạp chí khoa học hàng đầu quốc tế và trong tay có nhiều bằng sáng chế phát minh."

Mọi người: "…" Thật ngại quá, quấy rầy rồi.

Trình Minh Mị đã khôi phục lại, hai mắt lóe sáng nhìn về phía Lạc Di: "Chị Lạc Di, chị lợi hại quá đi, giá như em có được một nửa bản lĩnh của chị thì hay biết mấy."

Bộ dáng hồn nhiên của cô gái trẻ vô cùng dễ thương, ánh mắt sùng bái lại càng bừng sáng lạ kỳ, rất dễ khiến người khác sinh lòng yêu thích.

Lạc Di chỉ cười cười, nhưng Lạc Nhiên kế bên lại không vui: "Mơ gì đẹp thế? Được một phần mười đã là tốt lắm rồi."

Mọi người: "…" Quả là hạng nhất trong làng không hiểu phong tình.

Gương mặt Trình Minh Mị bị vả cho sưng lên, cô ta vừa cảm thấy tủi thân lại vừa cảm thấy bất lực: "Trong mắt thầy em chênh lệch đến thế sao?"
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1247: Chương 1247



Nếu không có chuyện vừa rồi, Lạc Nhiên còn đánh giá cô ta rất cao, người đẹp còn có miệng ngọt ngào.

Nhưng cố tình sao lại cứ phải so bì với chị của cậu chứ?

"Chị của tôi là đại ma vương đó, ai dám so với chị ấy chứ? Chỉ tổ tự rước phiền phức vào mình."

Cậu thật lòng cảm thấy thế, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng thấy bất cứ ai ưu tú hơn Lạc Di.

Tâm trạng Trình Minh Mị vô cùng phức tạp, hình như người đàn ông này cũng không tốt như trong tưởng tượng của cô ta: "Chị của thầy mạnh mẽ và chói mắt đến vậy, thầy có cảm thấy khó chịu không?"

Theo lẽ thường, khi trong nhà có một người con quá mức xuất sắc, một người con khác sống dưới quầng sáng quá mức chói mắt như vậy sẽ rất dễ gặp vấn đề tâm lý.

Lạc Nhiên cảm thấy kỳ lạ hỏi lại: "Sao lại khó chịu? Tôi kiêu ngạo, tôi tự hào, chị của tôi giỏi như vậy đó."

Tự ti? Không tồn tại, cậu đã sớm tiếp nhận chuyện chị mình là người thông minh nhất quả đất này.

Ghen tỵ? Không thể nào, chênh lệch quá xa, ai sẽ ghen với ông mặt trời chứ?

Người đời cũng có lòng ghen tỵ, nhưng sẽ chỉ ghen tỵ với người không cách biệt lắm so với mình.

Trình Minh Mị im lặng, cảm giác thật mệt tâm, này lại là một tên cuồng chị gái.

Chẳng lẽ phải ra tay từ người chị của thầy? Nhưng mà, nhìn Lạc Di có vẻ rất khôn khéo, không phải người dễ lấy lòng.

"Chị Lạc Nhiên, chị mong có một người em dâu thế nào?"

Cô ta vừa dứt lời, bầu không khí liền có chút lúng túng, Lạc Nhiên cũng sững lại, cậu không thích đàm luận việc riêng tư nhạy cảm trước mặt mọi người một chút nào.

Cậu khá là khiêm tốn, không thích làm việc quá rùm beng.

Lạc Di lẳng lặng liếc mắt nhìn: "Chỉ cần Tiểu Nhiên thích là được, tôi không có ý kiến."

Cô đã từng gặp đủ mọi loại người, kiểu chỉ có chút mưu mô này hoàn toàn chẳng là gì.

Trình Minh Mị vô cùng kinh ngạc: "Nhỡ đâu không hợp với chị thì sao?"

Lạc Di cười tỏ vẻ không sao cả: "Cũng có phải sống chung với tôi đâu, hợp nhau thì qua lại nhiều hơn chút, không hợp thì không lui tới chứ sao."

Cô sống rất minh bạch và tỉnh táo, không ai quy định cô phải cùng chung sống vui vẻ với gia đình nha.

Dù có là anh chị em ruột thì sau khi lập gia đình cũng xa cách nhau nhiều lắm, hơn nữa, cô vẫn có sự tự tin này.

Lạc Nhiên không khỏi chen lời: "Chị, chị tốt như vậy, không hợp được với chị là do vấn đề của người khác."

Ừm, chính là một tên cuồng bảo vệ chị gái vậy đó.

Khóe miệng Trình Minh Mị giật một cái: "Lỡ đâu đấy là một kẻ phá nhà không biết hiếu thuận với cha mẹ chồng thì sao?"

"Con dâu không có nghĩa vụ phải hiếu thuận với cha mẹ chồng nha, cha mẹ nuôi cô lúc còn nhỏ, cô nuôi bọn họ lúc tuổi già, đây là trách nhiệm của con cái." Quan niệm của Lạc Di quá mức mới lạ, sau đó cô lại đổi lời: "Tất nhiên, con dâu cũng không có quyền thừa kế, trách nhiệm và nghĩa vụ tương đương."

Cả đám: "…"

Trình Minh Mị yếu ớt mở miệng: "Em cảm thấy này có hơi trái với lẽ thường, không phù hợp với tư tưởng trong xã hội hiện giờ."

Dù pháp luật quy định nam nữ bình đẳng, đều được hưởng quyền thừa kế, nhưng đương thời đều do con trai kế thừa, con gái là nước đã đổ ra, sao cô còn có thể mang ý nghĩ kế thừa gia nghiệp được?

Lạc Di uống một ngụm canh, mặt không thay đổi nói: "Không phải chỉ cần trở nên mạnh đến mức trở thành người định ra quy tắc là được rồi sao? Chuyện bao lớn chứ."

Chỗ đứng không giống nhau, độ cao không giống nhau, cách nhìn vấn đề cũng hoàn toàn khác biệt.

Cô có tiền, hàng năm chi ra rất nhiều tiền cho hoạt động công ích, nhưng từ trước tới giờ cô chưa từng nói rằng mình không cần đến tài sản của cha mẹ, cũng không từ chối đồ cha mẹ mua cho cô.

Nói thế nào đây, cô không quan t@m đến tiền, nhưng cô quan t@m đến tấm lòng của người nhà.

Trình Minh Mị ngẩn người.

Lê Đình Đình không nhịn được cười, này mới là đại ma vương Lạc Di chứ, cô vẫn luôn đặc biệt như vậy, muốn làm gì thì làm như thế.

Trình Minh Mị phá lệ chú ý đến cô ấy, thấy cô ấy cười thì lập tức xù lông lên: "Cô cười cái gì? Cũng đồng ý với quan niệm của chị ấy sao?"

"Tôi thấy, chị ấy không cần người khác đồng tình đâu." Lê Đình Đình có hơi chán ghét cô ta, quá lắm mưu kế nhỏ, mà Lạc Nhiên lại có phần hàm hậu, không hợp: "Đối với chị Lạc Di, đây chỉ là chút việc nhỏ không đáng kể mà thôi."

Trình Minh Mị cũng không thích cô ấy: "Hình như cô hơi bị nịnh hót nhỉ? Có chút cốt khí đi, có được không?"
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1248: Chương 1248



Lời này có hơi quá đáng, Lê Đình Đình lại chẳng hề tức giận: "Cô chẳng biết gì về đại ma vương cả."

Lạc Nhiên đang ăn cơm nắm cá ngừ Cali, cậu rất mẫn cảm với cái từ đại ma vương này, vô cùng tự nhiên lên tiếng: "Đúng, ngu ngốc."

Trình Minh Mị: "…"

Cô ta hít sâu một hơi, đè những suy nghĩ phức tạp xuống: "Cô Lê, tôi muốn cạnh tranh công bằng với cô."

Lê Đình Đình im lặng nhìn cô ta, Lạc Nhiên chen vào một câu: "Cạnh tranh cái gì?"

Mọi người mặt đầy vẻ một lời khó nói hết, đồng nghiệp cũng không nhịn được nữa nói: "Cậu đó."

May mắn dường này, hình như cũng không dễ tiêu thụ đến thế.

Đình Đình thích cậu??? Lạc Nhiên choáng váng, đầu trống rỗng, bất giác nhìn về phía Lê Đình Đình, Lê Đình Đình không hề tránh né mà chỉ nhìn chằm chằm cậu, như có ngàn vạn lời muốn nói.

Aaaa, cho cậu yên tĩnh chút đi.

Mặt của cậu ngày càng đỏ lên, sắp nhỏ ra máu, cậu siết ly rượu thật chặt.

"Phụt." Lạc Di đã sắp cười c.h.ế.t rồi, sao lại buồn cười thế chứ, cứ như ba người đang tung hứng.

Em trai của cô cũng chẳng còn nhỏ nữa, sao lại còn ngây thơ đến thế chứ.

"Chị."

Lạc Di gắp một miếng tempura cho cậu, cậu thích ăn mấy món này: "Em đúng là trì độn mà, hồi đó anh rể của em khai thông não sớm biết bao nhiêu, vẫn luôn giữ đến lúc chị thành niên mười tám tuổi mới thổ lộ."

Cả người Lạc Nhiên nứt vỡ: "Cái gì? Chị bị theo dõi từ lúc vị thành niên rồi? Sao anh rể lại thế chứ?"

Đề tài tự nhiên bị xé mở công khai, Lạc Di có hơi hiểu tâm trạng của cậu rồi, cậu không muốn đàm luận chuyện tư ở chỗ công khai, nhất là chuyện tư tình cảm.

Hẳn là người bình thường cũng không ai muốn cuộc sống riêng bị người chỉ chỉ trỏ trỏ.

Cũng chưa tính là quá đần.

Cô thuận thế phối hợp: "Thêm mấy dĩa thịt nhé? Điểm tâm ngọt cũng không tệ đâu, không phải em thích ăn pudding caramel sao? Nếm thử không?"

"Gọi hết đi ạ." Lạc Nhiên ăn rất khỏe, thân cao 1m85 rồi, cao to cao ngất, mặc vest ôm sát người trông cực kỳ thu hút sự chú ý, chẳng trách có nhiều nữ sinh thích cậu như thế.

Lạc Di gọi một người phục vụ tới, lại gọi thêm một đợt đồ ăn, cô đã no rồi, nên liền gọi cho bản thân một phần bánh mochi.

"Cơm nước xong xuôi chị với Đình Đình đang tính đi dạo, Tiểu Nhiên, em tính sao?"

Quần áo giày dép của hai chị em Lạc Nhiên đều do một mình Ngô Tiểu Thanh ôm tất, bọn họ không cần quan tâm gì cả.

Mắt thẩm mỹ của Ngô Tiểu Thanh rất tốt, giúp cho hai đứa con ăn mặc phát sáng rạng ngời.

Chủ yếu là hai chị em Lạc Di đều bận bịu, Ngô Tiểu Thanh lại làm trong lĩnh vực thời trang.

"Chị, em muốn mua một đôi giày mới, đôi lần trước chị đưa em mang thoải mái lắm luôn, cơ mà em bất cẩn làm hư rồi, đôi mẹ mua cho em lại không dễ chịu được thế, cọ chân, còn làm mất thăng bằng nữa."

Lâu lâu Lạc Di cũng sẽ xem tạp chí để thả lỏng một chút, thấy trong đó có gì đều bảo người ta đi mua.

Lúc ở nước ngoài, cô đã từng mua không ít món tốt tặng người nhà.

"Đó là giày của một bậc thầy thủ công nước Pháp chế tác riêng, để chị đặt thêm mấy đôi cho em." Tiện thể đặt thêm mấy đôi cho cha với Thanh Bình luôn.

"Cảm ơn chị."

Hai chị em cứ thế xóa bỏ chủ đề, Trình Minh Mị nhiều lần muốn kéo đề tài trở về nhưng lại không thể nào chen lời vào được.

Lúc cả đoàn người cơm nước xong xuôi ra ngoài, vài người nam nữ áo mũ chỉnh tề chợt tiến đến trước mặt họ, một người đàn ông trong đó bỗng nhiên dừng bước: "Tiến sĩ Lạc, thế mà lại gặp cô ở đây, đúng lúc quá, cô còn nhớ tôi không?"

Là Lý Giang Nam, liếc mắt một cái Lạc Di đã nhận ra anh ta: "Anh Lý."

Người đàn ông đi đầu quay đầu lại, vẻ mặt có chút kinh ngạc: "Tiến sĩ Lạc? Tiến sĩ Lạc Di?"

Lạc Di đánh giá đối phương vài lần, không quen: "Là tôi, ông là?"

Người đàn ông chủ động đưa tay phải ra: "Tôi họ La, La Sĩ Khang, rất hân hạnh được làm quen, tiến sĩ Lạc Di."

Ông ta vừa báo tên thì Lạc Di bỗng tỉnh ngộ: "Tôi biết nhà họ La mọi người, thế gia luật sư HongKong, ai ai cũng là luật sư."

Mặt La Sĩ Khang đầy bất ngờ: "Tiến sĩ Lạc cũng biết nhà họ La chúng tôi sao, hết sức vinh hạnh, không biết tôi có thể mời tiến sĩ Lạc cùng ăn một bữa không?"

Lạc Di giơ đồng hồ lên liếc mắt nhìn, tao nhã lễ độ từ chối: "Thật ngại quá, hi vọng lần sau sẽ có cơ hội."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1249: Chương 1249



Vẻ mặt ngài La có hơi sai sai, Lý Giang Nam kinh ngạc thốt lên: "Tiến sĩ Lạc, lần này ngài La đến thủ đô là có chuyện quan trọng, cô không muốn biết sao?"

"Này thì có liên quan gì đến tôi chứ?" Mặt Lạc Di đầy hờ hững: "Hơn nữa, có một số chuyện đã rất rõ ràng mà, không phải sao?"

Ngài La nhìn cô một cái thật sâu: "Tôi không rõ."

Danh tiếng của tiến sĩ Lạc Di ở HongKong rất vang dội, hằng năm đầu năm mới bên ấy sẽ luôn nghe được giọng thân thiết chào hỏi của cô, lắng nghe giọng cô đã trở thành một loại phong trào.

Ông ta là người tinh ý, đã mơ hồ đoán được ý đồ của cô.

Không thể không thừa nhận, vị tiến sĩ Lạc này thật thông minh tuyệt đỉnh, thủ đoạn tầng tầng.

Nếu đã gặp được, thế cũng xem như một đoạn cơ duyên, Lạc Di chỉ hơi trầm ngâm nói: "Thời gian không còn nhiều, lựa chọn ra sao là vấn đề mỗi gia tộc đều gặp phải, chúc các vị may mắn."

Ngày trở về càng ngày càng gần, từ trên xuống dưới HongKong loạn thành một bầy, lòng người bất ổn, ai ai cũng có suy tính, một luồng sóng di dân mãnh liệt cuộn trào tới.

Về phần những người giàu này, họ đều đang suy tính xem có nên di dân không hay ở lại.

Ngài La chấn động mạnh, nét mặt có chút biến chuyển: "Không hổ là tiến sĩ Lạc, cô có thể cho tôi xin năm phút đồng hồ không?"

Này được đó, Lạc Di mời người sang một bên: "Mời."

Người khác có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng không nghe được giọng bọn họ, ngài La hít sâu một hơi: "Tiến sĩ Lạc, cô là một người vô cùng thông minh, nếu là cô, cô sẽ chọn thế nào?"

"Lập trường của chúng ta không giống nhau." Đứng trên lập trường của Lạc Di, cô không hi vọng thấy lượng lớn tài sản chảy ra ngoài: "Nhưng tôi có thể cho ông một lời khuyên, nước Đại Ưng đang ở buổi hoàng hôn, thời đại thuộc về nó đã qua rồi."

Kỳ thật ngài La đã tiếp xúc qua rất nhiều người, người giới chính thương văn hóa ông ta đều gặp qua rồi, nhưng họ đều không thẳng thắn như vậy: "Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo."

Lạc Di tự tin lại ngạo nghễ nói: "Không sai, nhưng chúng ta là rồng, đã lớn hơn lạc đà c.h.ế.t rồi."

"Nói không chừng là rồng ngủ say." Ngài La rất có địa vị ở HongKong, gia tộc của ông ta càng chịu nhiều ảnh hưởng hơn.

"Đã bị đánh thức." Lạc Di cười ha hả: "Không thể nghi ngờ nước Hoa chúng ta ở thế kỷ 21 được, không tin sao? Vậy cứ mỏi mắt mong chờ đi."

Ngài La bị chấn kinh rồi, cô là người đầu tiên dám nói như thế, đây là quá mức tự tin? Hay là ngạo nghễ có cá tính?

"Tiến sĩ Lạc có hứng thú đến HongKong dạy học không?"

"Tạm thời không có, nói không chừng sau này sẽ có cơ hội." Lạc Di liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay: "Đã năm phút rồi, ngài La, gặp lại sau."

"Chúng ta sẽ còn gặp lại, tiến sĩ Lạc."

Lạc Di xoay người rời đi, Lạc Nhiên và các đồng nghiệp yên lặng theo sát, vẻ mặt đều có chút nghiêm túc.

Mạnh Triệu bỗng nhiên mở miệng nói: "Tiến sĩ Lạc, chúng tôi đã từng tiếp xúc với nhà họ La rồi, cũng đã từng tiếp xúc với vị La Sĩ Khang ấy, ông ta là nghị viên Hội đồng Lập pháp."

Đoàn kết tất cả những người có thể đoàn kết, kết bạn rộng rãi, vẫn luôn là chính sách của chúng ta, Lạc Di đều hiểu: "Nhà họ La khác với những người giàu có bình thường. Họ đã hoạt động ở HongKong nhiều năm như vậy rồi, sẽ không dễ dàng rời đi. Bây giờ nói là quan sát thôi, nhưng thực tế họ đang xem có thể thu được nhiều lợi ích hơn hay không, chúng ta không cần hạ tư thái quá thấp."

Cảm xúc không phải ai cũng có, nhưng lợi ích, ai lại không cần cơ chứ?

Mạnh Triệu dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, cô không đi làm quan ngoại giao đúng là đáng tiếc, nhìn nhận vấn đề toàn một châm thấy máu.

Lạc Di đứng ở cửa tạm biệt mọi người, có vẻ Trình Minh Mị không muốn đi, cứ lề mề mãi, nhưng rồi cũng bị đồng nghiệp mạnh mẽ kéo đi.

Hiển nhiên Lạc Nhiên có lời muốn nói với chị gái, Lê Đình Đình thoáng chần chừ, chủ động nói tạm biệt.

Lạc Di sắp xếp xe đưa cô ấy về nhà.

Chờ mọi người đi hết, hai chị em ngồi lên xe, Lạc Nhiên mới mặt nhăn nhăn nhó nhó nói: "Chị, Đình Đình cô ấy…"

Cứ cô ấy mãi, vẫn không nói ra được.

Lạc Di vô cùng bất đắc dĩ: "Cô ấy thích em, mọi người đều biết chỉ có mình em không biết nhỉ."

Lạc Nhiên kinh ngạc: "Cha mẹ cũng biết? Không phải chứ?"

"Không nói toạc ra để cho tất cả thuận theo tự nhiên đã là dành sự tôn trọng lớn nhất cho mấy đứa rồi." Lạc Di biết rõ mẹ cô rất thích Đình Đình, trước đó đã hay giúp cô ấy nói lời hay rồi, cô không thể không nghi ngờ cha mẹ đã sớm biết.

"Nếu em không thích cô ấy thì nói thẳng với cô ấy đi, không nên lề mà lề mề dây dưa mập mờ."
 
Back
Top Bottom