Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1200: Chương 1200



Nhiều năm qua, ông ấy vẫn không buông bỏ được tâm sự này, ông ấy đã từng đến trang trại đó muốn đưa hài cốt của con trai và con dâu về, nhưng... ông ấy chỉ nhìn thấy vô số ngôi mộ không có bia mộ.

Khi tôi hỏi người dân địa phương thì họ đều hỏi một không biết ba.

Ông ấy đi tìm chủ nông trại nhưng nông trại đó sớm đã qua mấy đời chủ, cuối cùng vẫn không tìm thấy hài cốt của con trai và con dâu.

Đây là nút thắt trong trái tim ông ấy mà cả đời không thể tháo ra được.

Lạc Di ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, ông nội."

Có mấy nhân viên bảo vệ đang canh giữ ở cửa phòng hội nghị, khi nhìn thấy họ tới liền mở ra một đường.

Tim ông cụ Tiêu đập rất nhanh, Tiêu Thanh Bình nắm c.h.ặ.t t.a.y Lạc Di, cả hai bọn họ đều căng thẳng.

Chuyện liên quan đến người thân của bọn họ nên không cách nào giữ bình tĩnh được.

Ông Tiêu mở cửa ra thì thấy ba người phụ nữ, không có đàn ông.

Trái tim ông ấy rơi bụp xuống đất, thất vọng đến mức không thể kiềm chế được bản thân.

Trong mắt của người phụ nữ lớn tuổi nhất hiện lên một vệt nước mắt, kích động đến mức toàn thân phát run: "Cha ơi, thấy cha vẫn khỏe mạnh thật tốt quá, con thật sự rất mừng."

Người phụ nữ đó trông khoảng bốn mươi tuổi, bà ta mặc một bộ sườn xám mạ vàng đen, đường cong duyên dáng, trang điểm tinh xảo, trước n.g.ự.c đeo một chiếc vòng cổ ngọc lục bảo, trông rất quý phái.

Ánh mắt Lạc Di quét qua khuôn mặt bà ta, cô hơi cau mày.

Ông cụ Tiêu nhìn khuôn mặt quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ, thất thần một lúc: "Cô là...?"

Đôi mắt người phụ nữ đỏ hoe như vừa bị tổn thương: “Cha, con là Trình Vận, cha không nhận ra con sao?”

Trình Vận là tên mẹ ruột của Tiêu Thanh Bình, bà ta xuất thân từ một gia đình khá giả, thông thạo cầm kỳ thi họa, có tình cảm vô cùng sâu đậm với chồng.

Tiêu Thanh Bình ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt, bà ta trông giống hệt mẹ anh trong bức chân dung gia đình, nhưng trông già đi rồi.

Tâm trạng ông cụ Tiêu kích động, trong lòng ông ấy lóe lên một tia hy vọng: "Cô nói cô là Trình Vận, vậy còn Tiêu Tuyết Tùng đâu?"

Ông ấy chỉ muốn biết về tình hình của con trai mình thôi!

Hai mắt Trình Vận mắt đỏ lên: "Cha, Tuyết Tùng... năm đó anh ấy vùi thân xuống biển, không tìm thấy thi thể..."

Trước mắt ông cụ Tiêu tối sầm, cả người ngã xuống, Lạc Di vốn vẫn để ý tới ông ấy liền vội vàng đỡ lấy nói: "Ông nội."

Tiêu Thanh Bình tỉnh lại, anh nhanh chóng lấy thuốc mang theo ra, đút hai viên cho ông ấy uống, một lúc sau, sắc mặt ông cụ Tiêu đã bình thường trở lại.

Ông ấy không nhịn được mà truy hỏi: "Sao lại là biển? Không phải nói các cô tự sát sao?"

Trên mặt Trình Vận lộ ra vẻ thống khổ: "Không phải ạ, là bọn họ che giấu sự thật."

Trang trại mà họ được chuyển ở thành phố ven biển, ở trong trang trại vô cùng cực khổ, làm việc từ sáng đến tối, lương thực ngặt nghèo, rất nhiều người không thể sống nổi nữa.

Có một số người đã bí mật lên kế hoạch trốn sang HK, trải qua rất nhiều khó khăn mới thoát được khỏi đó nhưng vẫn không thoát được số phận tàn khốc.

Họ vượt biên bằng cách bơi lội cả quãng đường, thật sự là cửu tử nhất sinh nhưng không còn con đường thứ hai có thể đi nữa.

Trình Vận tận mắt chứng kiến

chồng mình bị sóng cuốn trôi, bà ta đau buồn đến ngất đi, khi tỉnh lại thì đã ở trên một con tàu chở hàng.

Tàu chở hàng này là của công ty Loan Loan, mấy năm nay bà ta sống ở Loan Loan, không có cách nào liên lạc với họ.

Nghe vậy, ông cụ Tiêu bật khóc, đau thấu tim gan.

Lạc Di không ngừng an ủi, sức khỏe của ông ấy vốn đã không tốt, tốt nhất đừng để xảy ra chuyện gì.

Trình Vận bật khóc, vô cùng đau đớn, bà ta quỳ xuống trước mặt ông cụ Tiêu: “Cha ơi, con xin lỗi, gái độc thân sống khó khăn lắm, lại lạ người lạ cảnh, con đã không thủ tiết cho Tuyết Tùng, lại gả cho người khác rồi.”

Trong lòng ông cụ Tiêu rất đau đớn, nhưng ông ấy là người thấu tình đạt lý, ông ấy cúi xuống đỡ bà ta dậy: “Không trách con, sống sót là tốt rồi.”

Đây là bi kịch của thời đại, không thể trách bà ta.

Trình Vận khóc sướt mướt: "Cảm ơn cha đã thông cảm cho con."

Mặc dù bà ta khóc rất thương tâm nhưng lại rất có mỹ cảm, đáng thương đến mức nhìn thôi cũng thấy yêu tiếc.

Lạc Di thấy vậy thì mím môi, ánh mắt hơi thay đổi.

Hai cô gái trẻ ở một bên nhẹ nhàng an ủi Trình Vận, Trình Vận cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chuyển tầm mắt nhìn về phía Tiêu Thanh Bình.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1201: Chương 1201



"Cha, đây là Thanh Bình phải không, trông thằng bé rất giống Tuyết Tùng, nhìn thấy nó giống như nhìn thấy Tuyết Tùng vậy, tốt, thật tốt quá, con vẫn luôn nhớ hai người."

Bà ta chìa tay phải về phía Tiêu Thanh Bình, gọi một cách trìu mến: "Thanh Bình, con của mẹ, mẹ là mẹ của con."

Tiêu Thanh Bình giống như một tảng băng ngàn năm, bất động, vô cảm, đầu óc trống rỗng.

Nghe được giọng nói của bà ta, Tiêu Thanh Bình vô thức nhìn về phía Lạc Di để tìm kiếm chút an ủi cho tâm hồn, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Di, toàn thân anh như bị dội nước đá từ trên đầu xuống.

Không đúng, biểu tình của Lạc Di có gì đó không đúng lắm.

Trình Vận nhìn theo tầm mắt của anh mà nhìn qua, bà ta mỉm cười ôn hòa nói: “Đây là cô dâu phải không, Lạc Di, mẹ là mẹ của Thanh Bình, cũng là mẹ chồng của con, sau này chúng ta sẽ sống hòa thuận, trở thành cặp mẹ chồng con dâu tốt nhất trên đời”.

Lạc Di rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, nhưng người phụ nữ này rõ ràng đang mỉm cười... nhưng lại làm cho cô cảm thấy bà ta không hề có lòng tốt.

"Chào bác, phu nhân Trình, à không đúng, nhà chồng bác là...?"

khuôn mặt Trình Vận cứng đờ, sau đó lại càng trở nên dịu dàng hơn: "Nhà chồng bác họ Thạch, nhưng dù thế nào đi nữa, bác vẫn là mẹ ruột của Thanh Bình, điều này sẽ không bao giờ thay đổi."

Lạc Di khẽ gật đầu, "Họ Thạch? Là người Trung Quốc ạ?"

Sắc mặt Trình Vận thay đổi: "Ý cháu là gì?"

Lạc Di cảm thấy kỳ quái, giống như là nói, bà ta phản ứng thái quá như vậy, có gì đó không ổn lắm.

Cô nói rất lịch sự: "Bác đừng hiểu lầm tôi, là thế này, tính chất công việc của Thanh Bình rất đặc biệt, những người xuất hiện bên cạnh anh ấy đều phải kiểm tra kỹ lưỡng, đây là vì sự an toàn của Thanh Bình, bác nhất định có thể hiểu được mà, phải không?"

Cô đã nói như vậy, Trình Vận còn có thể làm gì nữa? phản đối? Đây không phải là phản ứng của người mẹ ruột.

"Tất nhiên, tất nhiên là bác hiểu được."

"Vậy thì tốt rồi, bác thật thấu tình đạt lý." Lạc Di đi ra cửa, mỉm cười vẫy tay: "Các anh vào đi, phu nhân Thạch sẽ hợp tác vô điều kiện với công việc của các anh."

Mấy nhân viên an ninh quốc gia bước vào: "Cảm ơn phu nhân Thạch đã phối hội, mời tiến sĩ Lạc, tiến sĩ Tiêu và ông Tiêu tránh đi một lát."

Trình Vận nhìn những người này, sắc mặt thay đổi mấy lần.

Ông cụ Tiêu sắp không chống đỡ được nữa, Tiêu Thanh Bình đưa ông ấy về phòng nghỉ ngơi, anh nhìn ông nội ngủ say rồi mới lặng lẽ rời đi.

Vừa rời khỏi phòng, Tiêu Thanh Bình nhìn chằm chằm Lạc Di.

"Tiểu Di, người đó... có gì đó không đúng sao?"

Lạc Di biết ‘người đó’ là đang nói đến ai, cô có chút khó xử: "À, cái này..."

Tròng mắt cô đang đảo quanh, Tiêu Thanh Bình thấy như vậy thì càng bất an hơn: "Anh muốn nghe sự thật."

Lạc Di sầu muốn chết, tại sao trong ngày đại hỉ của cô lại gặp phải chuyện thế này?: "Vậy anh không được tức giận đâu đó."

“Được.” Tiêu Thanh Bình căng thẳng.

Lạc Di cúi đầu, hai ngón trỏ chỉ vào nhau, yếu ớt nói: "Trên người bà ấy... có mùi vị phong trần."

Tiêu Thanh Bình bối rối, mẹ anh là tiểu thư nhà danh giá, là loại rất truyền thống, sao có thể có mùi vị phong trần? Nghe những việc bà từng trải hẳn thì là không phải: “Sao em nhìn ra được?"

Lạc Di nhìn trái nhìn phải, nhưng không chịu ngẩng đầu nhìn anh: “Em là phụ nữ.”

Nói thế nào nhỉ, Trình Vận ăn mặc rất quý phái, nhưng lại có cảm giác không tự nhiên.

Nó rất mờ nhạt nhưng Lạc Di lại nhạy cảm nắm bắt được, vẻ quyến rũ phong tình giữa lông mày và trạng thái lúc khóc của bà ta hoàn toàn không phải con gái nhà lành.

“Lời của bà ấy không đáng tin.”

Có tổng cộng 100 bàn tiệc, đi kính rượu từng bàn cũng là một công trình lớn, Tiêu Thanh Bình lúc đầu còn uống mấy ly rượu trắng, mặt cũng đã dần đỏ bừng, Lạc Di dứt khoát bắt Tiểu Nhiên đổi thành nước lọc lạnh, lừa bịp trót lọt.

Dù sao thì khả năng uống rượu của Tiêu Thanh Bình chỉ ở mức trung bình.

Khách có muốn đùa giỡn, cũng không dám gây náo quá lớn, ở đây không chỉ có khách trong nước mà còn có khách nước ngoài, phải coi trọng hình ảnh đất nước chứ, phải không?

Lạc Di nhận được rất nhiều phong bì đỏ, cái túi nhỏ đầy ắp rồi lại đổi sang cái túi khác.

Thật sự là nhận quà đến mềm tay, nhưng những món quà này về sau vẫn phải trả lại.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1202: Chương 1202



Các vị khách nước ngoài cũng nhập gia tùy tục, uống xong rượu mời rồi tặng phong bì đỏ, cảm thấy rất thú vị.

Chiếc phong bì màu đỏ của ông Robert phồng lên, cũng không biết bên trong nhét bao nhiêu, Lạc Di cũng không xem mà tiện tay nhận lấy.

"Ăn, uống vui chơi cho vui nhé."

Ông Robert mỉm cười nói: “Tôi đặt lịch ngày mai, được không?”

Những người khác trợn trắng mắt nhìn ông ta rồi cũng lần lượt làm theo, biểu thị rằng họ cũng muốn chơi cùng.

Lạc Dỉ vô cùng cạn lời, đời này của cô đã kết hôn một lần rồi, chẳng lẽ không dành thời gian cho chồng mình mà lại đi bồi mấy người này chơi sao này?

“Đám cưới của tôi diễn ra trong ba ngày nên chỉ có thể ăn bữa cơm với mọi người thôi.”

“Được rồi."

Khi Tiêu Thanh Bình kính rượi thầy hướng dẫn và giáo sư của mình, anh không lừa gạt nữa mà uống một ly rượu vang, còn về phần Lạc Di, cô cầm ly Sprite đi khắp nơi chúc rượu với lí do không biết uống.

Người khác cũng không dám miễn cưỡng ép buộc cô.

"Thầy ơi, em đã sắp xếp cho mọi người một chuyến du lịch năm ngày ở thủ đô, mỗi ngày đều có xe buýt đợi ở ngoài khách sạn, mọi người chơi vui vẻ nhé."

Cô bao ăn bao ở bao chơi, cả phương tiện đi lại và hướng dẫn viên du lịch đều được sắp xếp đâu vào đấy.

Mấy bàn này đều là giáo sư và người nhà của Đại học Harvard, người cũng khá đông, do hiệu trưởng đại học Hoa Thanh, đại học Bắc Kinh và ông Mạc tiếp, hai bên trò chuyện rất vui vẻ.

Ông Mạc cìn trò chuyện với giáo sư Johnson về những chuyện thú vị của Lạc Di, hai người đã trò chuyện rất ăn ý, thậm chí còn bắt đầu thảo luận về các vấn đề hợp tác liên quan.

Mọi người đều rất vui vẻ, Lạc Di thật sự rất chu đáo, cô bao cả vé máy bay đến đây, tiền là chuyện nhỏ, tấm lòng mới là khó mà có được.

Trong mắt giáo sư Johnson tràn đầy sự quý mến, ông ấy cảm thấy rất có thể diện: “Trong số những học sinh mà tôi từng dạy, em ấy là người thông minh nhất, cũng là người tốt bụng và ân cần nhất”.

Lạc Di cười hi hi gật đầu: “Không sai, em chính là một đứa trẻ tốt bụng như vậy.”

Cách đó không xa, khóe miệng đám người Joe giật giật, những lời này mà cô cũng nói ra được?

Phu nhân Vương nhẹ nhàng đẩy chồng một cái rồi nói: "Trung Nghị, hôm nay có không ít người quen đến đây, anh đi nói chuyện với mọi người đi."

Đây là một dịp xã giao tốt biết bao nhiêu, toàn là những nhân vật có m.á.u mặt, ánh sao rực rỡ.

Vương Trung Nghị khẽ lắc đầu: “Anh bây giờ phải điệu thấp, tiếp tục điệu thấp."

Ông ta không có khả năng thăng tiến, như thế này cũng tốt, không cần phải đi xã giao.

Mặc dù phu nhân Vương thấy thất vọng nhưng cũng không có cách nào ép buộc ông ta: “Không ngờ Lạc Di và Tiêu Thanh Bình lại có mạng lưới quan hệ như thế này, lúc bình thường thật không nhìn ra được,em còn tưởng với cái tính hằn học của Lạc Di thì không có bạn bè."

“Nó không cần bạn bè.” Vương Trung Nghị nhàn nhạt nói: “Là người khác cần nó.”

Với tài năng của Lạc Di cũng đủ để chèo chống cả viện nghiên cứu, cô không cần phải nhìn sắc mặt người khác.

Thiên tài thì không cần bạn bè.

Người bình thường theo không thể kịp được bước đi của cô, may mắn là cô có Tiêu Thanh Bình, cô không đơn độc.

Phu nhân Vương nhìn Lạc Di đang trò chuyện vui vẻ trong đám người rồi lại nhìn Tiêu Thanh Bình đẹp trai tuấn tú, trong mắt đầy sự ghen tị: “Khi nào anh có thời gian rảnh thì hỏi Lạc Di xem cô ấy còn quen thanh niên trẻ đẹp trai tài giỏi nào không, giới thiệu cho Thiên Du một người, mắt nhìn của cô ấy tốt hơn anh."

Chỉ cần nhìn Tiêu Thanh Bình là biết khẩu vị của Lạc Di.

Vương Trung Nghị: “...”

Kính rượu xong một vòng, Lạc Di rất mệt, bụng đói cồn cào, Tiêu Thanh Bình bị thầy hướng dẫn của anh gọi đến hỏi chuyện, Lạc Di lẻn về chỗ ngồi trước, nhìn trái nhìn phải, toàn là đồ thừa.

Một mâm được đưa tới, trên đó có một bát hoành thánh hấp, một đĩa thịt om, một đĩa rau xào: "Chị Lạc Di, em bê từ trong bếp ra đó ra, chị mau ăn đi."

Là một cô gái xinh đẹp, tên ban đầu là Tăng Đình Đình nhưng sau này đổi tên thành Lê Đình Đình.

Cô ấy là bạn cùng lớp của Lạc Nhiên, cũng là nửa học trò của ông cụ Tiêu, hai ngày nay cô ấy đều ở bên cạnh ông cụ Tiêu để chăm sóc ông ấy.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1203: Chương 1203



Súc khởe ông cụ Tiêu sức khỏe, liên tục phải uống thuốc, đây chính là nhiệm vụ của Lý Đình Đình.

Buổi sáng Lạc Di mới ăn mấy miếng đồ ăn nhẹ, sớm đã đói lắm rồi nên cô cầm bát hoành thánh lên bắt đầu ăn: "Cám ơn Đình Đình, vẫn là em chu đáo nhất."

Lý Đình Đình khẽ mỉm cười, cô ấy đã tốt nghiệp đại học, thay vì đến làm ở doanh nghiệp nhà nước theo phân công của trường thì cô ấy lại đến làm cho một công ty nước ngoài, rất thời trang và nữ tính.

Năm đó cô ấy nhận được 1 triệu tiền bồi thường, mua hai cửa hàng và một tứ hợp viện nhỏ, cô có đủ sức lực để ủng hộ lựa chọn của mình.

"Tôi cũng để đồ ăn cho ông Tiêu rồi, đợi lát nữa em sẽ lên xem tình hình của ông Tiêu, chị và anh rể cứ đi làm việc khác đi."

Lạc Di khẽ gật đầu, khách quá nhiều, không thể thất lễ với ai được.

Tất nhiên, trong ngày cưới thì bố mẹ chính là người bận rộn nhất, bận trong bận ngoài, không có thời gian rảnh rỗi.

"Lạc Di."

Lạc Di ngẩng đầu lên nhìn, cô vội vàng kéo ông ấy ngồi xuống: "Bác Nhiếp, bác ăn thêm chút không?"

"Cũng được." Nhiếp Côn Minh hôm nay cũng hóa trang, hóa trang bình thường, thân phận của ông ấy đặc biệt, không thích hợp xuất hiện trong nơi náo nhiệt như thế này.

Ông ấy thường không bao giờ tham dự tiệc cưới của người thân, bạn bè.

Lần này ông ấy đặc biệt đánh một báo cáo, muốn tận mắt nhìn thấy Lạc Di kết hôn.

Ông ấy mới ăn vài miếng đã rời đi, chắc chắn vẫn chưa no, Lạc Di bảo phòng bếp chuẩn bị thêm mấy món ăn.

Bây giờ trong bếp còn khá nhiều món ăn kèm.

Hai người tìm một phòng hội nghị nhỏ yên tĩnh dùng bữa, Nhiếp Khôn Minh ăn mấy miếng rồi đột nhiên nói: “Thông tin xuất nhập của Trình Vận cho thấy bà ta đã định cư ở Loan Loan nhiều năm, là bay từ Loan Loan qua, nhập cảnh vào sáng nay, đây là lần đầu nhập cảnh.”

"Bà ta nhập cảnh cùng với hai người trẻ tuổi, là quan hệ mẹ con."

Lạc Di nhướng mày: "Vừa nhập cảnh liền chạy tới đây, mục đích rất rõ ràng."

"Cháu quả thực nhạy bén hơn người bình thường." Nhiếp Khôn Minh không ngạc nhiên chút nào, thiên tài có năng lực nhận biết mạnh hơn người bình thường: "Xem thông tin nhập cảnh dường như không có khác thường, nói là tới đây du lịch, nhà chồng làm kinh doanh, nhưng lựa chọn xuất hiện vào thời điểm này thật sự là quá trùng hợp rồi.”

Lạc Di mím môi hỏi: “Có khả năng là làm giả không?”

Nhiếp Khôn Minh quan tâm nhất là sự an toàn của Lạc Di và Tiêu Thanh Bình, ông ấy không dám sơ suất một chút nào.

"Có khả năng này, nhưng xem ra không có dấu hiệu phẫu thuật thẩm mỹ, có phải là thật hay không, ông Tiêu hẳn là người rõ nhất."

Lạc Di nghĩ lại phản ứng của ông nội, người này hẳn là thật, nhưng mà những việc mà bà ta trải qua thì không nói chắc được: "Chuyện mà cha mẹ Thanh Bình gặp phải là thật sao?"

Nhiếp Khôn Minh im lặng vài giây giây rồi khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Là thật."

Bảo vệ địa phương che đậy sự thật, cảnh sát bình thường không thể tra ra được.

Nhưng nếu bộ an ninh quốc gia ra tay thì không có gì là không giải quyết được.

Bọn họ chỉ cần gọi một cuộc điện thoại yêu cầu điều tra, chuyện liên quan đến an ninh quốc gia thì không ai dám lừa gạt.

Sự thật rất tàn khốc, thậm chí còn tàn khốc hơn tưởng tượng.

Lạc Di nhẹ nhàng thở dài: “Cháu lo bà ta có ý đồ gì đó.”

Cô cảm thấy rất đau lòng cho Tiêu Thanh Bình, anh cũng thật không dễ dàng gì.

Cha mẹ anh đều mất khi anh còn nhỏ, anh được ông nội nuôi dưỡng, không dễ gì mới có được những ngày tháng tốt đẹp, nhưng người mẹ ruột kia lại tự nhiên xuất hiện một cách khó hiểu.

Người chưa bao giờ nhận được tình yêu thương của mẹ sẽ khao khát tình mẹ hơn người bình thường.

Tình cảm chính là vũ khí gây tổn thương nhất.

Nhiếp Khôn Minh ăn miếng cuối cùng rồi đặt đũa xuống, “Yên tâm đi, cho dù là người hay ma, thì đều lọt vào tầm mắt của chúng tôi, bà ta không làm chuyện xấu gì thì thôi, còn nếu muốn làm gì đó thì chúng tôi sẽ để mắt đến bà ta."

"Trước tiên đi nói chuyện với Tiêu Thanh Bình đã, về phần ông Tiêu..." Nhiếp Khôn Minh nhẹ nhàng nói: "Cứ để xem đã, nếu như đối phương muốn làm gì đó, thì sẽ để lộ ở chỗ ông Tiêu bên này."

Ông cụ Tiêu đã nghỉ hưu, cái gì cũng không quản, không có khả năng để lộ.

Đây là đang câu cá, để xem có bắt được kẻ đứng đằng sau không.

Tất nhiên, nếu trong sạch thì đó là kết cục đẹp nhất.

Lạc Di do dự một lát: "Không thể nói trước được sao?"
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1204: Chương 1204



"Chúng ta chỉ là suy đoán, không thể nói linh tinh nếu không có chứng cứ." Nhiếp Khôn Minh cũng có suy nghĩ của mình: "Hơn nữa, ông Tiêu tuổi cũng đã cao, trải qua bao nhiêu chuyện, bao nhiêu thăng trầm mà ông ấy vẫn bảo vệ được nhà họ Tiêu yên bình, chuyện này không đơn giản như cháu nghĩ đâu.”

Lạc Di chỉ là quá quan t@m đến người nhà của mình nên khó tránh suy nghĩ nhiều.

Nhiếp Khôn Minh đứng dậy định rời đi, nhưng đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, cái này tặng cho cháu, quà chúc mừng."

Ông ấy ném đồ xuống rồi rời đi, Lạc Di tỏ vẻ bối rối, không phải ông ấy đã tặng rồi sao?

“Chị, chị ơi.” Giọng Lạc Nhiên truyền vào từ bên ngoài.

“Chị ở đây."

Lạc Nhiên đẩy cửa đi vào: “Mấy người bạn kia của chị nói là muốn ra ngoài đi dạo, cha mẹ bảo chị qua đó.”

Được rồi, Lạc Di thu dọn rồi đi ra ngoài, cô nhìn thấy em trai ở cửa liền nhét hộp gấm cho cậu, nói: “Cầm giúp chị.”

"Vâng ạ."

Sau khi bữa tiệc kết thúc, mọi người không muốn về phòng nghỉ ngơi mà muốn ra ngoài chơi, Lạc Di không ngăn cản, cô sắp xếp vài chiếc xe buýt và hướng dẫn viên du lịch cho họ, đồng thời bảo họ về sớm, buổi tối còn có tiệc khiêu vũ.

Mọi người đều có nơi để đi, mọi việc đều đã được sắp xếp ổn thỏa, Lạc Di thở phào nhẹ nhõm, đứng ở cửa nhìn bầu trời.

Một giọng nói đột nhiên vang lên: "Lạc Di."

Lạc Di thu lại dòng suy nghĩ vẩn vơ, cô quay đầu lại nhìn, là Trình Vận cùng hai cô con gái của bà ta đang đứng cách đó không xa, nhưng vì bị bảo vệ ngăn lại nên bọn họ không thể đi qua được.

Lạc Di chậm rãi đi tới, cô cười nói: "Phu nhân Thạch cũng muốn ra ngoài chơi ạ? Bác có thể đến Vạn Lý Trường Thành và Tử Cấm Thành, thử đồ ăn nhẹ của mấy cửa tiệm trăm năm tuổi xem có giống hương vị lúc trước không? Thành phố Tứ Phương đã thay đổi rất nhiều, rất đáng để xem."

Trình Vận nhìn cô thật sâu, thoạt nhìn giống như một cô gái xinh đẹp không có đầu óc, nhưng thật ra lại rất khó đối phó.

Bà ta khẽ cau mày, có vẻ hơi không vui: "Cháu đây là không muốn nhận người mẹ chồng này sao?"

Trăm tính nghìn tính, nhưng ngay cả hội trường đám cưới cũng không được vào.

Lạc Di thờ ơ nghịch tay, cô nở nụ cười rạng rỡ: “Bác nói đùa rồi, cháu là người phụ nữ coi chồng là trời, mọi việc đều nghe theo chồng, nếu cháu tự ý làm chủ sẽ khiến chồng không vui, bác cũng không muốn anh ấy không vui đâu, phải không?

Tiêu Thanh Bình không nhận bà ta, còn không gọi bà ta là mẹ thì cô can thiệp vào làm gì?

Những lời này quả thật quá đỉnh, đám vệ sĩ bên cạnh nhìn cô nói vớ vẩn một cách nghiêm túc thì không khỏi bật cười.

Lạc Di là người coi chồng là trời sao? Đây là chuyện cười hài hước nhất mà họ từng nghe.

Trình Vận không nói gì, bà ta cảm thấy mình đã mở sai cách, vừa khởi đầu đã không suôn sẻ.

Cô gái trẻ đứng bên cạnh cạnh bà ta chế nhạo: "Coi chồng là trời? Tôi còn tưởng phụ nữ ở đại lục vô pháp vô thiên, không biết tôn trọng người lớn hơn đấy."

Đây là đang chỉ gà mắng chó à, Lạc Di nhàn nhạt liếc cô ta một cái: "Xem ra cô không biết gì về chúng tôi cả, tôi chân thành khuyên cô một câu, nên đọc nhiều sách đi, sách có thể làm mở mang đầu óc, làm cho cô thông minh hơn."

Mặt cô gái trẻ đỏ bừng, không biết là đang tức giận hay đang xấu hổ: "Cô dám nói em chồng như vậy sao..."

Cô ta thì tính em chồng gì? Cho dù là thật, Lạc Di cũng không cần.

"Thời tiết hôm nay hơi lạnh, ăn chè là hợp lý nhất, đi thôi, chúng ta vào bếp xem xem."

Cô quay người từ từ rời đi, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì.

Cô gái trẻ muốn bước tới ngăn cô rời đi, nhưng lại không chạm được Lạc Di, cô tức méo mồm: "Mẹ, bảo anh trai con đá cô ta đi, cô ta không xứng."

Trình Vận nhìn Lạc Di đang dần đi xa với đôi mắt vô cùng thâm sâu.

Lạc Di nhào vào lòng Tiêu Thanh Bình, hai tay ôm lấy eo anh, cái đầu nhỏ cọ tới cọ lui, miệng hơi chu ra, bày ra dáng vẻ dễ thương.

Tiêu Thanh Bình vốn còn đang hoảng sau cuộc nói chuyện với Nhiếp Khôn Minh, nhưng nhìn thấy cô như thế này, anh cũng không để ý đến tâm trạng của mình nữa.

"Sao vậy? Ai làm em không vui? Anh đi đánh người đó."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1205: Chương 1205



Lạc Di vô cùng tủi thân: “Bà Trình Vận tự nhận là mẹ chồng của em, cô gái bên cạnh bà ấy cũng tự nhận là em chồng của em, bảo em phải phục vụ bọn họ, bị em từ chối thì nói muốn anh ly hôn với em, nói như vậy ở trong ngày đại hỉ của người ta là có ý gì? ? Cố ý phải không?"

Cô tố cáo một lượt, hehe, muốn gây rắc rối cho cô, vậy thì phải xem xem có xứng làm đối thủ của cô hay không.

Cô không thèm chơi với những người đó, mấu chốt nằm ở việc Tiêu Thanh Bình nghĩ thế nào.

Kết hôn với Lạc Di là chuyện mà Tiêu Thanh Bình luôn mơ ước, anh đã cố gắng trở nên hoàn hảo nhưng cuối cùng lại bị phá hỏng, anh cảm thấy rất không vui: "Phục vụ bọn họ? Mơ đẹp quá, đừng để ý đến mấy người vớ vẩn đó."

Câu này của anh đích xác là ‘mấy người vớ vẩn’.

So với cái gọi là tình mẹ con thì anh quan t@m đến những người xung quanh hơn, ông nội và Lạc Di mới là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.

Về phần người mẹ ruột từ trên trời rơi xuống kia, không rõ mục đích của bà ta là gì, những gì bà ta đã trải qua cũng là một bí ẩn, thậm chí còn có khả năng là phần tử nguy hiểm.

Anh vừa biết tin Lạc Di lại bị tập kích ở quê nhà, chuyện này làm anh rất bất an, lo lắng những người này đến đây là vì Lạc Di.

Anh muốn bảo vệ vợ yêu của mình!

Lạc Di mỉm cười, kiễng chân lên hôn anh: “Em chỉ cần anh lúc nào cũng luôn ở bên cạnh em, cùng nhau vượt qua tất cả sóng gió.”

“Được.” Tiêu Thanh Bình bản chất là một người lạnh lùng, nhưng anh lại dốc hết sự nhiệt tình cả đời cho một mình Lạc Di.

Lạc Di hơi nhếch khóe miệng, cô cười ngọt ngào, chỉ cần anh đồng lòng với cô, hai mẹ con kia sẽ không thể gây ra sóng gió gì.

Trình Vận rất muốn tìm Tiêu Thanh Bình để nói chuyện, nhưng bà ta phát hiện ra rằng, tìm được anh không phải là một việc dễ dàng.

Cũng không biết anh đã đi đâu, đi hỏi khách sạn thì bọn họ hỏi một không biết ba.

Bà ta muốn gõ cửa từng phòng để tìm nhưng bị nhân viên khách sạn ngăn lại, không cho phép bà ta quấy rầy khách.

Bà ta đề nghị muốn làm thủ tục nhập phòng nhưng bị từ chối khéo bởi vì khách sạn đã hết phòng.

Còn có thể làm thế nào nữa? Chỉ có một cách ngu ngốc đó là đợi ở sảnh.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, bà ta ngồi như tượng, hai cô con gái bên cạnh thì không thể ngồi yên được nữa.

Một người tên là Thạch Thủy Thanh, là riêng của chồng bà, người còn lại tên là Thạch Thủy Dao, con ruột của bà ta.

Thạch Thủy Thanh sốt ruột đứng dậy: “Cháu ra ngoài đi dạo.”

Cô ta vừa rời đi, Thạch Thủy Dao mới ngồi lại gần nói nhỏ: "Mẹ ơi, anh con có phải là bị người phụ nữ đó giấu rồi không?"

Trình Vận khẽ cau mày: "Đó là chị dâu con, ăn nói tôn trọng chút."

Thạch Thủy Dao không vui: "Mẹ, không thể đối xử quá tốt với con dâu, tránh để cô ta trèo lên đầu chúng ta, quan trọng nhất là phải làm cho anh đứng về phía chúng ta."

"Mẹ tự có tính toán."

Thạch Thủy Dao đảo tròng mắt, trong lòng nảy lên một tính toán nhỏ: "Mẹ, tiệc cưới này tốn rất nhiều tiền, mấy bộ vát của Lạc Di trị giá rất nhiều tiền, cũng không biết lấy tiền ở đâu ra?"

Trình Vận nhìn cô ta thật sâu, có chút thất vọng, "Đừng nông cạn như vậy."

Thạch Thủy Dao vểnh môi lẩm bẩm một câu, nhưng không dám nói gì thêm.

Mặc dù cô ta là con gái duy nhất của Trình Vận nhưng từ nhỏ cô ta đã rất sợ mẹ.

Không biết đã qua bao lâu, hoàng hôn dần buông xuống, khách khứa lần lượt trở về, trò chuyện cười nói đi lên lầu, nhưng cuối cùng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Lạc Di và Tiêu Thanh Bình.

Trình Vận chặn mấy vị khách lại, bà ta mỉm cười lịch sự hỏi: "Xin hỏi các cháu là khách tham dự hôn lễ của Tiêu Thanh Bình và Lạc Di phải không?"

Đó là mấy người trẻ tuổi của viện nghiên cứu, mọi người nhìn nhau, Mạc Cẩm Tú trả lời: "Đúng vậy, có chuyện gì ạ?"

"Xin hãy giúp tôi nói lại với Tiêu Thanh Bình, nói là tôi đang đợi thằng bé ở sảnh chính, tôi tên là Trình Vận."

Mạc Cẩm Tú nhìn bà ta mấy cái rồi vui vẻ đáp: “Được ạ.”

Trình Vận nhìn mấy khuôn mặt trẻ tuổi, mỉm cười rất dịu dàng: “Bữa tiệc đã kết thúc, sao các cháu vẫn chưa tan?”

“Tối nay còn có vũ hội chúc mừng.” Mạc Cẩm Tú cười nói: “Thật ngại quá, chúng cháu đi vào trước đây.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1206: Chương 1206



Trình Vận có chút thất thần mà nhìn theo bóng dáng họ đi xa.

Mặc dù Mạc Cẩm Tú đồng ý chuyển lời, nhưng cô ấy cũng không ngu ngốc đi vào tìm người.

Tiệc khiêu vũ có buffet, mọi người ăn mặc đẹp đẽ lần lượt tiến vào, bầu không khí vô cùng sôi động.

Mạc Cẩm Tú mấy món mình thích rồi quay trở lại chỗ ngồi, vừa nhìn đã thấy Tiêu Thanh Bình và Lạc Di bước vào hội trường.

Lạc Di mặc một chiếc váy dạ hội màu sâm panh, phong cách của một cô công chúa bay bổng như thật tiền, dáng người mảnh khảnh, vòng eo thon đến mức muốn ôm lấy.

Tiêu Thanh Bình đã thay một bộ lễ phục khác, khuôn mặt tuấn tú, khí chất tao nhã thanh lịch giống như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.

Đây chính là gu của vợ chồng Lạc Quốc Vinh, bọn họ thích phong cách hoàng tử và công chúa này.

Lạc Di bày tỏ sao cũng được, cô nói cô có thể theo bất kỳ phong cách nào, nếu bố mẹ cô thích thì chiều theo ý họ đi.

Hai người vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của mọi người, mọi người lần lần tiến tới trò chuyện.

Không dễ gì mới tiễn được một đám người, Lạc Di thở phào nhẹ nhõm, cô khoác tay Tiêu Thanh Bình đi về phía khu vực buffet, đi được nửa đường thì Mạc Cẩm Tú chạy tớ, mỉm cười dịu dàng nói: “Lão đại, tôi muốn nói với cô một câu.”

Lạc Di nhìn về phía Tiêu Thanh Bình, Tiêu Thanh Bình lưu luyến buông tay vợ yêu ra: "Anh đi lấy đồ ăn trước, em có đặc biệt muốn ăn cái gì không?"

"Cái gì cũng được ạ."

Mạc Cẩm Tú kéo Lạc Di sang một bên, nói ngắn gọn những gì vừa xảy ra.

Nói là chuyển lời cho Tiêu Thanh Bình, nhưng loại người không rõ lai lịch như thế này, quỷ mới biết là có thân phận gì.

Nhưng cô ấy lại sợ có chuyện gì quan trọng nên mới đồng ý.

Cô ấy cũng không tìm Tiêu Thanh Bình mà trực tiếp tìm lão đại nhà mình.

Lão đại nhà cô ấy thông minh như vậy, chuyện gì cũng giải quyết được.

Lạc Di nghe cô ấy miêu tả thì liền biết là người nào: "Tôi biết rồi, cô cứ coi như không có chuyện này đi, sau này nếu lại nhìn thấy người phụ nữ đó thì tránh xa bà ta ra."

Trong lòng Mạc Cẩm Tú khẽ run lên: “Được.”

Bọn họ đều biết quy định bảo mật, vì tính chất đặc thù của công việc nên mọi người đều luôn phải cảnh giác, khi tham dự tiệc cưới lần này, bọn họ đều giữ kín như bưng thân phận của mình và đề phòng những người đến bắt chuyện với mình.

Lạc Di không giấu Tiêu Thanh Bình, cô nói với anh lúc đang ăn, Tiêu Thanh Bình chỉ nhàn nhạt gật đầu, xiên một miếng bánh ngọt nhỏ đưa qua: "Ăn nhiều chút."

Lạc Di đã ăn no ba phần ba: “Mặc bộ váy này của em mà ăn nhiều thì sẽ không đẹp, em muốn làm một cô dâu xinh đẹp.”

Váy dạ hội về cơ bản đều bó sát, chỉ cần mập lên một chút thì sẽ trông rất khó coi.

Vẻ ngoài xinh đẹp của cô khiến Tiêu Thanh Bình thích thú, anh đưa tay phải ra, làm một đông tác mời khiêu vũ: "Cô dâu xinh đẹp của anh, mời em nhảy một điệu."

Lạc Di lau miệng, vui vẻ đặt tay lên, hai người đi đến giữa sàn nhảy, âm nhạc vang lên rất đúng lúc, một điệu waltz uyển chuyển và đẹp mắt, bước nhảy nhẹ nhàng, phối hợp cực kỳ ăn ý, đung đưa trong sự lộng lẫy và lãng mạn.

Thông thường, điệu nhảy đầu tiên trong một buổi khiêu vũ sẽ là điệu waltz.

Sau màn khiêu vũ, các quan khách vỗ tay như sấm, âm nhạc lại chuyển sang giai điệu vui tươi.

Đôi vợ chồng mới cưới nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhau nhảy tango, giai điệu sôi động, điệu nhảy thanh thoát và lưu loát, có lúc thì nhìn nhau trìu mến, lúc thì chuyển người, những bước nhảy rực rỡ nhưng lại phức tạp thể hiện trình độ hiểu ngầm hoàn hảo giữa hai người bọn họ, thật sự quá đẹp.

Hai người càng nhảy càng trở nên vui vẻ hơn, những người xem đều háo hức muốn thử, họ lần lượt tiến ra sân khấu bắt đầu nhảy.

Đột nhiên trở thành một bờ biển niềm vui, ngay cả Lạc Quốc Vinh vốn không giỏi khiêu vũ cũng dẫn vợ vào nhảy bừa, sai nhịp cũng không sao, vui là được.

Một đêm tuyệt vời vừa hạnh phúc.

Cặp đôi mới cưới đã trải qua đêm tân hôn trong phòng tổng thống, vừa nhiệt tình vừa ngọt ngào.

Lúc Lạc Di tỉnh dậy thì đã là buổi trưa, bụng cô cồn cào vì đói, nhưng nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh, khóe miệng cô lại hiện lên một nụ cười ngọt ngào.

Tiêu Thanh Bình mở mắt, ôm chặt lấy cô, hôn thật sâu: “Chào buổi sáng vợ yêu.”

Trong lòng tràn ngập sự vui sướng, Tiểu Di của anh, bảo bối của anh, sau này đã có thể nói chào buổi sáng với cô mỗi ngày.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1207: Chương 1207



Lạc Di ấn nhẹ xuống tay anh, đáng thương nói: “Em đói rồi.”

Được rồi, không thể để vợ đói được, Tiêu Thanh Bình bế vợ đi vào phòng tắm, nán lại trong phòng tắm hơn một tiếng mới đi ra ngoài.

Khách sạn có hai phòng ăn, một phòng ăn Trung Quốc và một phòng ăn phương Tây, Lạc Di muốn ăn đồ ăn Trung Quốc nên cô gọi một vài món cô yêu thích.

Tiêu Thanh Bình rót một tách trà nóng đưa cho Lạc Di: “Nóng, uống chậm thôi.”

Lạc Di ngửi ngửi, là trà Mao Tiêm: "Trà này ngon."

Cặp đôi mới cưới trong mắt chỉ có nhau, liếc mắt đưa tình, ngọt ngào không thể tả.

Một giọng nói vang lên từ cách đó không xa: "Thanh Bình."

Là Trình Vận, hôm nay bà ta mặc một bộ đồ phong cách Chanel, phối với một chiếc dây chuyền ngọc trai biển, trông rất thanh lịch, nhưng đôi mắt bà ta lại thâm quầng, không giấu được sự mệt mỏi.

"Mẹ có thể ngồi xuống, cùng nhau ăn bữa cơm được không?"

Tiêu Thanh Bình cau mày nói: “Mời phu nhân Thạch ngồi.”

Sắc mặt Trình Vận thay đổi mấy lần: "Thanh Bình, con vẫn không chịu nhận mẹ sao? Năm đó cha mẹ bất đắc dĩ nên mới bỏ con lại, nếu cha mẹ không rời đi thì chỉ còn con đường chết..."

Bà ta nói, đôi mắt cũng đỏ hoe, tâm trạng của Tiểu Thanh Bình đột nhiên trở nên rất tồi tệ.

"Hôm nay là tân hôn của cháu, cháu không muốn nghe mấy chuyện này, lần này phu nhân Thạch đến là để du lịch phải không? Chúc bác chơi vui vẻ."

Cách gọi phu nhân Thạch này làm Trình Vận như đứt từng đoạn ruột: "Mẹ đến đây là để gặp con, những năm qua mẹ rất nhớ con, con trai à."

Tiêu Thanh Bình nhìn chằm chằm bà ta, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: “Hôm qua bác mới nhập cảnh liền trực tiếp chạy đến đây, báo tên muốn tìm cháu, cháu chỉ muốn hỏi, làm sao mà bác biết?”

Trình Vận đau xót trong lòng: “Mấy năm qua mẹ vẫn luôn nhờ người hỏi thăm tin tức của hai ông cháu con, thật ra trước đây mẹ đã hỏi thăm được rồi, nhưng không dám quấy rầy con.”

"Lần này là do tình cờ nghe được tin con kết hôn từ một thương nhân Đài Loan nên mẹ đã hỏi thêm vài câu, vốn dĩ..." Trình Vân ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt Tiêu Thanh Bình, như thể nhìn thấy người đàn ông nho nhã đó: "Mẹ không có mặt mũi nào để gặp con, nhưng ngày kết hôn lại không có sự hiện diện của cha mẹ thì thật không còn cách nào có thể nói nổi, thế nên mẹ mới lấy hết can đảm để đến đây, đáng tiếc..."

Bộ dạng kìm ném nước mắt của bà ta rất đáng thương.

“Mẹ vẫn luôn nghĩ, nếu năm đó được chôn dưới biển cùng với cha con thì có lẽ là một kết thúc tốt đẹp nhất.”

Bà ta rất bi thương, rất buồn.

Tiêu Thanh Bình rũ mắt xuống, Lạc Di nhẹ nhàng nắm tay anh, ngầm an ủi.

Bầu không khí rất nặng nề, Trình Vận lau khóe mắt, tâm trạng cũng dịu đi: "Mẹ không có ý gì khác, mẹ chỉ muốn gửi cho con một lời chúc phúc, con trai, chúc con có một đám cưới hạnh phúc."

Lạc Di nhướng mày, cười như không cười, lời này thật thú vị.

Nghe lần đầu thì không có gì khác lạ, bà ta liên tục chúc phúc cho con trai nhưng trọng điểm là chúc phúc cho con trai mình.

Thông thường khi chúc phúc cho các cặp đôi mới cưới thì đều nói là ‘chúc hai người có một đám cưới hạnh phúc’.

Thái độ cũng thật đáng để suy ngẫm.

Tiêu Thanh Bình không ngẩng đầu lên, giọng nói cực kỳ trầm.

“Bác có biết ông cháu chúng tôi lúc đó đã sống vất vả thế nào không? Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không người thân, không bạn bè. Có mấy lần suýt thì không chịu đựng được nữa. Cuối năm đó, gió lạnh thấu xương, ông nội ngã xuống tuyết, tôi không đỡ ông nội lên được, không có tiền, cũng không tìm được ai giúp đỡ, khoảnh khắc đó tôi tuyệt vọng đến mức muốn đồng quy vu tận với thế giới này.”

"Là Lạc Di đi ngang qua đã cứu chúng tôi, chúng tôi chính là quen nhau như vậy đấy."

Anh luôn nhớ mãi cảnh tượng lần đầu tiên họ quen nhau, trước giờ chưa bao giờ quên.

Trình Vận sửng sốt, cơ thể khẽ run, đôi môi run lẩy bẩy.

Mắt Tiêu Thanh Bình đỏ hoe: "Cô ấy không chỉ trả tiền chữa bệnh cho ông nội tôi mà còn chỉ cho chúng tôi cách kiếm tiền bí mật, đó là lần đầu tiên trong những năm tháng đó tôi được ăn no."

Giọng anh càng lúc càng dịu dàng: “Kể từ lúc đó, tôi có bạn bè, có người thân thứ hai, có dũng khí và hy vọng để sống tiếp”.

Tiêu Thanh Bình hơi nghiêng đầu, nhìn Lạc Di trìu mến, trong đôi mắt đen đầy ánh sao: “Cô ấy là ánh sáng trong cuộc đời u ám của tôi, ánh sáng duy nhất.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1208: Chương 1208



Thế nên, ai làm tổn thương Lạc Di thì đều là kẻ thù của anh, cho dù kẻ thù này có là mẹ ruột của anh thì anh cũng sẽ không bỏ qua.

Đây chính là một lời cảnh báo, tất cả mọi người có mặt ở đây đều nghe thấy.

Trình Vận ngơ ngác nhìn đôi trai tài gái sắc trước mặt, đầu óc trống rỗng.

Hai vợ chồng Lạc Di không đi đâu cả, chỉ ở nhà mới của Phượng Hoàng Viên hai ngày.

Dọn tới nhà mới trước đó không lâu, hai vợ chồng nhỏ ở trong biệt thự có tên Lạc Di, diện tích kiến trúc cũng khoảng hơn bốn trăm mét vuông, trên dưới có ba tầng, sân hơn một trăm mét vuông.

Lầu ba có một phòng ngủ chính lớn, phòng thay quần áo, phòng sách, thiết kế cửa sổ trừ trần đến sàn để lấy ánh sáng tốt nhất.

Lầu hai là khu nghỉ ngơi giải trí, phòng khách, quầy bar, phòng khiêu vũ dùng để khiêu vũ, coi như phòng tập thể hình, còn có một phòng đàn thật to.

Tầng một là phòng ăn, phòng khách, phòng làm việc nhỏ và hai phòng dành cho các vệ sĩ ở.

Người khác cũng không quấy rầy bọn họ, để cho bọn họ được yên tĩnh.

Ngày hôm nay, hai người đang nằm trong sân lười biếng phơi nắng, thì nghe được một giọng nói quen thuộc: “Chị ơi, chị ơi.”

Giọng nói này có chút kỳ lạ, khiến Lạc Di nhảy dựng lên thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Tiêu Thanh Bình đỡ lấy cô: “Tiểu Nhiên, làm sao vậy?”

Lạc Nhiên chạy xông vào như một cơn gió, tay đang giơ cao một cái hộp gấm: “Cái này... Cái này...”

Khuôn mặt cậu ấy đỏ bừng vì chạy vội, giọng nói đều thay đổi.

Lạc Di trấn an nói: “Đừng nóng vội, từ từ nói.”

“Đây là quà cưới mà của anh chị, biết là cái gì không?” Lạc Nhiên thở hổn hển, đây là chị gái kêu cậu bé cất kỹ, vốn định chờ qua hai ngày sẽ đưa tới.

Cậu ấy còn giúp đỡ sửa sang lại một chút, kết quả là...

Lạc Di chăm chú nhìn một hồi, đây không phải Nhiếp Khôn Minh cho cô sao?

“Mang lại đây.”

Mở hộp ra xem thấy đó là một cuộn giấy, cô nhíu mày, chẳng lẽ là một bức tranh nổi tiếng?

Khi cô mở ra có dòng chữ, chúc hai vị đồng chí Tiêu Thanh Bình Lạc Di - trăm năm hòa hợp.

Theo bản năng cô nhìn về phía chỗ ký tên, ngây ngẩn cả người.

Tiêu Thanh Bình cũng nhìn thấy, hai người nhìn nhau, đều rất kinh ngạc.

Lạc Nhiên kéo tay chị gái lắc, tâm trạng vô cùng kích động: “Chị ơi, có phải em nhìn lầm rồi hay không? Không ai dám bắt chước tên người này phải không?”

Lạc Di im lặng: “Ừ, không ai dám, chị tặng bánh kẹo cưới cho ông ấy, ông ấy tặng chị một bức thư, không có vấn đề gì.”

Ánh mắt Lạc Nhiên trợn tròn, cái gì, cô đang nói cái gì? Mỗi một chữ đều hiểu, nhưng khi viết lại với nhau đều thành lối viết của người ngoài hành tinh.

Sao cô dám đưa bánh kẹo cưới cho người đó? Chị của cậu nhất định là người ngoài hành tinh!

Trong lòng Lạc Di vô cùng cảm khái, cô chỉ gửi đi như thường lệ, nhưng không quan tâm có đến được tay người đó hay không.

“Đừng ngạc nhiên, cũng không phải lần đầu tiên.”

Không phải lần đầu tiên cô tặng đồ, người kia cũng không phải lần đầu tiên tặng chữ, đúng không?

Nhưng Lạc Nhiên lại muôn phát điên, hai tay nắm chặt, như đánh tiết gà: “Em phải cố gắng thật tốt, đợi khi em có thành tích cũng đi xin một bức thư, đây là mục tiêu cuối cùng của cuộc đời em.”

Lạc Di mỉm cười vỗ vỗ lưng cậu: “Cũng phải có ước mơ, cố lên, thiếu niên.”

Ngày nghỉ kết hôn cuối cùng, Lạc Di đồng ý ăn bữa cơm tối với mọi người.

Mọi người đều ăn uống vui chơi rất vui vẻ, còn mua rất nhiều đặc sản.

Cơm nước xong cùng nhau uống trà, lười biếng tâm sự, không khí rất vui vẻ.

Lạc Di cười híp mắt nói: “Đã chuẩn bị cho mọi người một phần quà, cảm ơn mọi người không ngại ngàn dặm xa xôi tới tham gia hôn lễ của chúng tôi.”

Mọi người đều tò mò nhìn sang: “Đây là cái gì?”

Lạc Di đảo mắt: “Cách đây không lâu tôi đã mua lại một công ty robot, hiện tại tôi đang có ý định xây dựng một nhà máy ở trong nước, mọi người có hứng thú tham gia một chân không? Đây là kế hoạc kinh doanh, còn đây là hợp đồng cổ phần, mọi người có thể xem một chút.”

Mọi người có chút mơ hồ, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Thị trường robot hiện nay không tốt, tại sao cô lại muốn tham gia vào ngành này?

Ông Damon sửng sốt một chút: “Là công ty của chúng tôi sao? Cô muốn bán cổ phần ra ngoài?
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1209: Chương 1209



Ông ta đã vận chuyển toàn bộ hàng tồn kho và đưa toàn bộ nguyên liệu cho Lạc Di, bây giờ chỉ là một cái vỏ rỗng.

Lạc Di đã nghĩ kỹ: “Tôi đã nghĩ rồi, có tiền thì cùng nhau kiếm thôi.”

Đem những người này ràng buộc lại với nhau, sẽ tạo thành một cỗ năng lượng khổng lồ.

Việc duy trì một mối quan hệ lâu dài, không chỉ phụ thuộc vào tình cảm, lợi ích mới là thứ vững chắc nhất.

Sau khi cô về nước, tình cảm với các giáo sư sẽ càng ngày càng nhạt, mà cô lại cần những tài liệu đặc biệt và công nghệ kỹ thuật mới của nước ngoài.

Lúc này, chỉ có thể ra lá bài lợi ích.

Tất cả mọi người cầm tài liệu nghiên cứu tỉ mỉ, ông Robert cũng cảm thấy rất hứng thú, lần trước cũng cố ý nhập cổ phần.

“Lấy gia đình làm đơn vị, chỉ có thể mua một phần trăm? Như vậy sao đủ chứ?”

Kinh phí đăng ký không nhiều, nhưng ông ta là người thiếu tiền sao?

Lạc Di thản nhiên cười nói: “Không có cahs nào cả, nhiều người quá, tôi chỉ đề nghị thôi, hoàn toàn dựa vào tự nguyện, tháng ba tôi sẽ khởi động kế hoạch.”

Ngài Bach cũng không xem những tài liệu này, không cần nghĩ ngợi liền gật đầu: “Tôi nhập cổ phần.”

Joe phản ứng cũng rất nhanh: “Anh cũng muốn, nhưng mà Lạc Di, em thật sự không thể thả lỏng một chút sao?”

Anh ta tuyệt đối tin tưởng năng lực của Lạc Di, máy tính lại là thế mạnh của cô.

Lạc Di chỉ chỉ mọi người: “Ở đây cộng lại đã tới hai mươi bảy người, ông Damon có mười người, còn tôi có gần mười người thân và bạn bè ở trong nước, điều tôi muốn là kiểm soát tuyệt đối.”

Chủ yếu là thật sự có quá nhiều người.

Lạc Di bổ sung một câu: “Nếu như ai nguyện ý từ bỏ, như vậy có thể chuyển cho người khác.”

Được, người ngồi ở chỗ này đều biết năng lực nghiên cứu khoa học của Lạc Di mạnh bao nhiêu, ai cũng không muốn buông tha cơ hội như vậy.

Cho dù không làm ra cái gì, cũng không có bao nhiêu tổn thất, cái giá này chẳng khác nào là nửa bán nửa tặng.

Mọi người đều ký hiệp ước nhập cổ phần và hiệp ước bảo mật mà không có ngoại lệ, Lạc Di cất kỹ đồ đạc, lúc này mới nói ra ý nghĩ của mình: “Bây giờ thị trường robot đã bão hòa, tay robot quá đơn độc, tính năng không cao, nhưng nếu đổi phương hướng khác thì sao.”

Người hướng dẫn của cô biết rõ cô nhất, và rõ ràng, cô đã có một khái niệm trưởng thành: “Nói như thế nào nhỉ?”

Lạc Di lấy ra một hộp đồ chơi từ trong túi ra, là gạch Lego.

“Tất cả đều chơi Lego, đồ chơi xếp gỗ, cùng một vật liệu, cách xây dựng khác nhau tạo ra hiệu ứng khác nhau, nếu robot cũng có thể hoạt động như vậy thì sao?”

Người ở đây đều là những người ưu tú trong giới ưu tú, tinh thông trong giới tinh thông, chỉ số thông minh cao, kiến thức nhiều, lập tức phản ứng kịp, ánh mắt liền sáng lên.

Lạc Di cười nói: “Các bộ phận của robot có thể linh hoạt ghép lại với nhau, biến thành những robot khác nhau, thỏa mãn các loại nhu cầu khác nhau”

Tại hiện trường mọi người đều xôn xao, ý nghĩ này quá tuyệt vời, sao bọn họ lại không nghĩ tới chứ?

Thầy giáo nhịn không được thán phục: “Lạc Di, em đúng là thiên tài.”

Theo dòng suy nghĩ này, một thế giới mới rộng lớn đột nhiên mở ra.

Các giáo sư lần lượt giơ ngón tay cái lên và hết lời khen ngợi.

Thành thật mà nói nó không phải mới mẻ gì, nhưng người đầu tiên nghĩ ra, chắc chắn là thiên tài.

Có đôi khi, cả đời cũng không bao giờ nghĩ tới điểm này.

“Con người tôi hoặc là không ra tay, hoặc là làm tốt nhất.” Ánh mắt Lạc Di lấp lánh tỏa sáng, tràn đầy tham vọng: “Tôi muốn công ty chúng ta trở thành một trong những ông trùm thế giới, tham chiếu doanh nghiệp, Lego, hy vọng mọi người cùng nhau cố gắng với tôi.”

Những người này đều có quyền có thế, có bọn họ trợ lực, có thể xây dựng lên con đường tiêu thụ đẳng cấp thế giới một cách nhanh chóng.

Cô chỉ cần phụ trách thiết kế là được.

Đối với một người từng chơi qua Transformers mà nói, thật sự không phải chuyện khó khăn gì, chỉ cần sức tưởng tượng phong phú.

Tham vọng của mọi người cũng được khơi dậy, ai lại không muốn trở thành cổ đông của một tập đoàn đẳng cấp thế giới?

Một phần trăm thì ít, nhưng một phần trăm của tập đoàn đẳng cấp thế giới thì khác.

Không thể không nói, đây là một cục diện đôi bên cùng có lợi.

Có nhiều người gia nhập như vậy, quốc gia nào sẽ liều lĩnh phong sát đây?

Trừ khi bị điên.
 
Back
Top Bottom