Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1100: Chương 1100



La Lập tránh né ánh mắt tuyệt vọng của cô ta, có chút xấu hổ nói: "Em điên rồi."

Anh ta nhìn ánh mắt đánh giá của mọi người xung quanh, cảm giác như có tảng đá lớn đè lên tim, anh ta hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói: “Tôi dám thề với Chúa rằng tôi và cô Điền Tâm hoàn toàn trong sạch, giữa chúng tôi không hề có một mối quan hệ không phù hợp nào cả.”

Anh ta tuyên thệ trước đám đông để chứng minh mình vô tội, Vương Tích Văn là người đầu tiên đứng lên đáp lại: “Anh La Lập, em tin anh.”

La Lập mỉm cười cảm ơn với anh ta.

Vương Tích Văn chán ghét nhìn Điền Tâm: "Mời cô rời khỏi đây, nơi này không hoan nghênh cô."

Đến gây rối trong dịp thế này thật là kinh tởm.

Điền Tâm thất hồn lạc phách được người đỡ đi, La Lập thầm thở phào nhẹ nhõm, Điền Đống Lương cũng thở phào.

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ôi, mang thai khi chưa kết hôn đã đủ thảm rồi, không những bị cha ruột của đứa trẻ bỏ ròi, còn thảm hơn nữa là bị cha ruột dùng làm con tốt thí, thật là bi kịch của đời người”.

Những lời này vừa nói ra, bầu không khí liền trở nên kỳ quái.

Vương Tích Văn tức giận nói: "Lạc Di, cô tới đây là muốn gây sự, ức h.i.ế.p người nhà họ Vương chúng tôi sao? Mời cô lập tức rời đi, người nhà họ Vương không bao giờ hoàn nghênh cô."

Sự việc khó khăn lắm mới được giải quyết, tại sao cô lại tham gia vào cuộc vui? Đây rõ ràng là có ác ý nhằm vào nhà họ Vương.

Vương Trung Nghị đứng trong bóng tối bước ra, sắc mặt đen như nước: "Quyết định của nhà họ Vương vẫn chưa đến lượt mày."

Vương Tích Văn có chút ủy khuất: "Cha, là cô ta quá đáng..."

Đôi mắt của Vương Trung Nghị tối sầm, giống như thời tiết trước cơn bão: "Lạc Di, tất cả có phải là sự thật không?"

Làm việc cùng nhau nhiều năm, ông ta tin tưởng Lạc Di hơn những người khác, ông ta biết rất rõ bề ngoài Lạc Di có vẻ như nói toạc móng heo nhưng thực chất cô là người rất biết cân nhắc và cư xử có chừng mực.

Điều quan trọng nhất là tấm lòng của cô rất ngay thẳng và cô sẽ không vô cớ lừa dối người khác.

Lạc Di có chút thông cảm cho ông ta, bộ mặt thật của chàng rể tương lai mà ông ta dốc hết tâm huyết nuôi dưỡng còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng.

"Tôi thấy cô Điền kê đơn thuốc progesterone ở bệnh viện, một loại thuốc an thai."

Cô chỉ vào La Lập rồi lại chỉ vào Điền Tâm: "Tôi cũng nhìn thấy hai người này ôm nhau trên đường vào đêm khuya."

La Lập bối rối, sợ hãi đã buột miệng nói: "Không phải đâu, cô nhìn sai rồi. Là cô ấy đang quấy rầy tôi."

Vừa nói ra những lời này, anh ta liền hối hận, muốn đánh chính mình một trận, đây chẳng khác nào không đánh tự khai.

Lạc Di chỉ nói gạt thôi, cô cũng không chắc lắm, cô không ngờ tới kết quả này.

Cô nghiêm túc gật đầu: "Ồ, thì ra là vậy. Cô ấy dùng sức ôm anh, anh chỉ bị ép buộc."

Mọi người nhìn cơ thể mảnh dẻ của Điền Tâm rồi lại nhìn La Lập cao lớn, vẻ mặt không thể diễn tả được.

"Thiên Du." Vương Dục Hồng kêu lên một tiếng, nhanh chóng đỡ lấy cô dâu đang lảo đảo, Vương Thiên Du hai mắt tối sầm, sắp phát điên.

Bà ba Vương tới ôm lấy con gái, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, làm sao chuyện như thế này có thể xảy ra với con gái bà ta?

Bà ta cảm thấy La Lập quá hoàn hảo, cậu ta có ngoại hình đẹp, kiến

thức tốt, tính tình tốt, đối xử với Thiên Du nhẹ nhàng và ân cần, chu đáo trong mọi việc, thú vị, nói nhiều và hiếu thảo, là con rể thích hợp nhất.

Làm sao có thể có một người đàn ông hoàn hảo như vậy? Đến bây giờ mới nhận ra bên trong có độc.

Sắc mặt Vương Trung Nghị tái nhợt, nhưng ánh mắt lại sáng đến kinh ngạc, trong lòng cơn tức giận nổi lên, ông ta kìm nén cơn tức, lớn tiếng tuyên bố: “Hôn lễ này hủy bỏ, để mọi người đi một chuyến vô ích, tôi thực sự xin lỗi, hôm khác sẽ đến nhà bồi tội."

Sau này từ từ tính sổ, nếu dám ức h.i.ế.p ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ không nương tay.

Khách mời của nhà họ Vương đều là những người có địa vị, họ cũng thông cảm với nhà họ Vương, chuyện này thật quá đáng sợ, bọn họ đều tỏ ra thấu hiểu.

Nhà họ La lo lắng nhảy dựng lên: “Ông thông gia, hôn lễ không thể hủy bỏ được. Dù con trai tôi có làm sai điều gì, cũng hãy cho nó một cơ hội sửa sai.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1101: Chương 1101



Khó khăn lắm mới có được cuộc hôn nhân tốt đẹp này, sao nói bỏ là bỏ được? Hơn nữa, cuộc hôn nhân này mà không thành họ sẽ hoàn toàn đắc tội nhà họ Vương.

Không được, nhất định phải kết hôn.

"Đúng vậy, chuyện quá khứ không quan trọng, tôi cam đoan con trai tôi sẽ đối xử thật tốt với Thiên Du, cả nhà chúng tôi sẽ ủng hộ Thiên Du, không để con bé phải chịu bất cứ sự bất công nào."

"Tôi nghĩ có một số người không thích mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà chúng ta, cố tình liên thủ để gây rắc rối. Tôi tin La Lập nhà tôi là người tốt."

Vương Tích Văn do dự một lát: "Cha, anh La Lập không phải loại người như vậy, có lẽ có hiểu lầm..."

Vương Trung Nghị tát vào mặt anh ta, trong mắt tràn đầy thất vọng: "Im đi, đồ ngốc."

Thấy không thuyết phục được Vương Trung Nghị, bà La liền thay đổi mục tiêu: "Thiên Du, mẹ chỉ nhận người con dâu là con, tuyệt đối không nhận ai khác. Con gả vào nhà ta, con sẽ thành chủ nhà, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do con quyết định."

“Ha ha, nói cho dễ nghe thì làm chủ nhà, nhưng nói khó nghe thì chính là làm trâu làm ngựa, coi chúng tôi là kẻ ngốc hết sao?” Bà ba Vương nắm lấy cánh tay con gái, trong mắt tràn đầy đau lòng: “Con à, trên đời có rất nhiều đàn ông, chúng ta cứ từ từ chọn thôi.”

Thà phát hiện ngay bây giờ còn hơn sau khi kết hôn sinh con mới phát hiện, ít nhất còn có thể kịp thời chặn đứng tổn thất.

Dù danh tiếng có bị hủy hoại nhưng còn tốt hơn nhảy vào hố lửa mà chịu đau khổ suốt đời.

Bà La rất tức giận: "Đã là đồ cũ, để xem người đàn ông tốt nào muốn lấy nó? La Lập nhà tôi muốn lấy nó đã là tốt lắm rồi."

Lời nói gay gắt khiến sắc mặt người nhà họ Vương đều rất khó coi, đầu óc Vương Thiên Du trống rỗng, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

Cô ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên nhìn về phía Lạc Di, “Lạc Di, nếu là cô thì cô sẽ làm thế nào?”

Mọi người ngơ ngác nhìn Lạc Di, sao lại hỏi cô ấy như vậy?

“Tôi?” Lạc Di nhướng mày, hơi nhếch khóe miệng, cười tà ác: “Ai dám làm tổn thương tôi, tôi sẽ khiến người đó muốn sống không được muốn c.h.ế.t cũng không xong, hối hận khi sống ở trên đời này.”

Tất cả mọi người đều bị sốc, thật tàn nhẫn.

Bà La tức giận giơ tay muốn đánh cô: "Sao cô ác độc như vậy? Phá hoại hôn nhân của người khác sẽ bị trừng phạt..."

Tất cả là lỗi của cô gái c.h.ế.t tiệt này, khi không lại quản chuyện bao đồng.

Đối mặt với đòn tấn công của bà ta, Lạc Di nghiêng người về phía sau, một viên đạn suýt chút nữa đã trượt qua tóc cô: “Bụp.”

Một tiếng s.ú.n.g vang lên, Lạc Di chưa kịp phản ứng đã bị A Phong đẩy xuống đất.

A Vũ lập tức lấy s.ú.n.g ra chống trả, bụp bụp hai phát b.ắ.n thẳng vào lồng n.g.ự.c của đối phương, người đàn ông mặc đồ phục vụ ngã xuống đất.

Tiếng s.ú.n.g nổ xé trời, khách khứa lập tức trở nên hỗn loạn, chạy tán loạn, la hét ầm ĩ, tiếng khóc của trẻ con chói tai.

Vương Trung Nghị lập tức lao tới chỗ Lạc Di, đỡ cô dậy, đứng trước mặt cô làm tấm chắn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, Lạc Di không thể có chuyện gì.

"Hiện trường quá hỗn loạn, không biết có còn tay s.ú.n.g nào không. Tình hình bên ngoài chưa rõ, mau rút lui về phòng cô dâu trước."

"Được."

Lạc Di hít một hơi thật sâu mới tỉnh lại sau cơn khủng hoảng vừa rồi, trực tiếp ra lệnh: "Kiểm soát tình hình trước."

Loại hỗn loạn này sẽ gây ra giẫm đạp, tại hiện trường có rất nhiều trẻ con, hậu quả sẽ rất thảm khốc.

A Vũ cầm s.ú.n.g b.ắ.n lên trần nhà, hét lớn: "Mọi người ngồi xuống, cảnh sát sẽ đến ngay, bất cứ ai chạy lung tung đều là tội đồ g.i.ế.c chúng không thương tiếc."

Bị chấn động bởi âm thanh của tiếng súng, những vị khách sợ hãi đều ngồi xổm xuống, tình hình cuối cùng đã được kiểm soát nhưng mọi người đều run rẩy vì sợ hãi.

Một hôn lễ tốt đẹp sao lại thành hiện trường đấu s.ú.n.g thế này?

Vương Trung Dũng đang bị canh giữ ở giữa chủ động đứng lên nói: "Tôi sẽ khống chế tình thế, chú Ba, chú tìm một nơi an toàn cho Lạc Di."

Hồ sơ của Lạc Di là tuyệt mật, tầm quan trọng của cô ấy là hiển nhiên, phát s.ú.n.g đó là nhằm vào cô.

Phản ứng đầu tiên của ông ta là có gián điệp.

Vương Trung nghị không quan t@m đến bất cứ điều gì khác, cùng vệ sĩ hộ tống Lạc Di vào phòng chờ, A Vũ cầm s.ú.n.g canh cửa và không ai được phép đến gần.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1102: Chương 1102



Hiện trường tràn ngập trang nghiêm, không ai dám lên tiếng, tất cả mọi người đều im lặng.

Vương Trung Dũng vốn là quân nhân, được huấn luyện bài bản, nhanh chóng khống chế hiện trường, hộ vệ canh giữ cửa, không ai được phép ra vào.

Người đàn ông b.ắ.n Lạc Di nằm trên vũng máu, không biết đã c.h.ế.t hay hôn mê, không ai dám đến gần.

Vương Trung Dũng nhặt khẩu s.ú.n.g rơi trên mặt đất lên, nhíu mày, đó là một khẩu s.ú.n.g lục có lực sát thương cực lớn, may mắn là độ chính xác không cao.

Có phải nhằm vào nhà họ Vương không? Hay là nhằm vào Lạc Di? Có vẻ không giống một kế hoạch được lên cẩn thận, giống một ý tưởng nhất thời hơn.

Nhưng có một số nghi ngờ không thể hiểu được, chỗ nào cũng kì lạ.

"Chú hai." Vương Dục Tài giúp đỡ duy trì trật tự, trong lòng cảm thấy rất bất an: "Tại sao chú ba chỉ quan t@m đến Lạc Di? Chú ấy không phải là người hiếu thảo nhất sao? Tại sao chú lại không quan t@m đến mẹ mình?"

Có quá nhiều chuyện khiến anh ta bàng hoàng, nhưng điều khiến anh kinh ngạc nhất chính là người bên cạnh Lạc Di có súng! Rốt cuộc cô là ai?

Vương Trung Dũng nhìn anh ta thật sâu: "Đương nhiên là có nguyên nhân, nhớ kỹ, trong mọi chuyện sự an toàn của Lạc Di là hàng đầu."

Một nhà khoa học đáng giá như một đội quân, nếu ông ta đoán không sai thì Lạc Di là nhân tài khoa học công nghệ hàng đầu trong nước, sau khi học xong trở về Trung Quốc, cô đã gặp rất nhiều trở, có thể tưởng tượng nó quan trọng đến mức nào.

Nhà họ Vương tuy có nhiều chủ ý nhỏ nhưng không thẹn với đại nghĩa, dù là cụ tướng quân Vương đã trải qua cuộc đời quân ngũ hay ba người con trai nhà họ Vương đã nỗ lực làm việc trong giới quân sự và chính trị, họ đều phục vụ cho đất nước.

Cho dù bình thường có đấu tranh nội bộ đến đâu, vào thời khắc quan trọng lợi ích quốc gia vẫn được đặt lên hàng đầu.

Trong phòng chờ, Lạc Di cau mày, đầu óc quay cuồng.

Trương Hải Long, Điền Đống Lương, Điền Tâm và La Lập đứng thành một hàng, nhưng vụ đấu s.ú.n.g này rốt cuộc là thế nào?

Chuyện này không thể đã sắp xếp trước được, nếu không cô vừa đến đã có thể hành động rồi.

Lệnh cấm s.ú.n.g trong nước phải được siết chặt, công dân không được phép tàng trữ s.ú.n.g để đảm bảo an toàn tối đa.

Hiện nay có rất nhiều gián điệp, cũng có rất nhiều tội phạm đang lẩn trốn, việc ngăn chặn, kiểm soát và quản lý an ninh thành phố rất khó khăn.

Xem ra dự án Skynet cũng nên được đưa vào tiến độ.

Cô lấy giấy bút ra viết một dòng chữ, dự án Skynet-Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát.

Skynet, đúng như tên gọi, là một hệ thống giám sát. Thiết bị video giám sát được lắp đặt tại các trục giao thông đô thị, nơi công cộng đông đúc, trường đại học, trường trung học cơ sở và tiểu học, bệnh viện, nhà ga, khách sạn, quảng trường và được truyền trở lại trung tâm hệ thống giám sát.

Bằng cách này, tội phạm sẽ không có cách nào để trốn thoát.

Nhưng đây là một dự án lớn và có rất nhiều việc cần phải làm.

Bước đầu tiên là phát triển hệ thống định vị và mạng lưới tốc độ cao.

Bước thứ hai là phát triển thiết bị giám sát thời gian thực.

Bước thứ ba là thiết lập cơ sở dữ liệu khổng lồ và xây dựng nền tảng giám sát.

Bước thứ tư là phối hợp với từng cấp cơ sở để lắp đặt các thiết bị phù hợp.

Và tất cả những điều này phải có tiền đề: Nhà nước cho phép hỗ trợ và có trách nhiệm thúc đẩy nó.

Cô bắt đầu viết rất nhanh, liệt kê toàn bộ hệ thống trước, roẹt roẹt từng dòng chữ, cô hoàn toàn tập trung quên hết cả thế giới xung quanh .

Vương Trung Nghị nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, cô thực sự là một người độc nhất vô nhị.

Sau khi đối mặt giữa sự sống và cái chết, cô vẫn vô cùng bình tĩnh, vẫn còn thời gian để nghiên cứu.

Có phải người làm nghiên cứu khoa học đều có tinh thần mạnh mẽ như vậy?

Bên ngoài, cảnh sát và an ninh quốc gia gần như lập tức có mặt.

Ngay khi một lượng lớn người mặc đồng phục đến, khách mời mới thấy yên lòng.

Vương Trung Dũng kinh ngạc nhìn người người đàn ông đi đầu: "Anh Nhiếp, sao anh lại tới đây?"

Đã lâu ông ấy không lộ mặt, chỉ chịu trách nhiệm kiểm soát tình hình của Cục và xây dựng kế hoạch.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1103: Chương 1103



Nhiếp Khôn Minh lo lắng nói: "Lạc Di đâu? Cô ấy thế nào rồi?"

"Không bị thương, người đang ở phòng chờ..." Vương Trung Dũng chỉ tay về một hướng, Nhiếp Khôn Minh nhanh chóng lao tới: "Lạc Di, Lạc Di."

Lạc Di kinh ngạc dừng bút, giọng nói này nghe quen quá.

“Là Nhiếp Khôn Minh.” Vương Trung Nghị nhận ra tiếng của người đang đến, đi tới mở cửa: “Anh Nhiếp.”

Nhiếp Khôn Minh xông vào phòng, lo lắng nhìn Lạc Di: "Lạc Di, cháu không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"

“Không có.” Lạc Di đứng lên xoay người một vòng: “Cháu chỉ hơi sợ thôi.”

Miệng thì nói sợ nhưng nụ cười là tươi sáng và tỏa nắng.

Nhiếp Khôn Minh thở dài một hơi, vừa nghe Lạc Di gặp chuyện, ông ấy đứng ngồi không yên.

"Sao lại có thể xảy ra chuyện như thế?"

Vương Trung Nghị ho khan, xấu hổ kể lại câu chuyện, vẻ mặt Nhiếp Khôn Minh một lời khó diễn tả.

“Cháu…”

Bên ngoài vang lên một tiếng kêu chói tai: "Thả con trai tôi ra, con trai tôi là sinh viên đứng đầu Đại học Hoa Thanh, là con rể nhà họ Vương, sao mấy người dám bắt nó?"

Người nhà họ La đang ra sức bảo vệ La Lập, không cho bất cứ ai chạm vào anh ta.

Cục An ninh Quốc gia cẩn thận kiểm tra lần lượt những vị khách có mặt, không có vấn đề thì thả đi, có vấn đề thì bắt lại.

Khách khứa đều căng thẳng nhưng không ai dám gây sự, lặng lẽ tuân theo sự sắp xếp.

Những người sáng suốt đã nhìn ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, không ai muốn bị kéo xuống nước.

Việc lục soát được diễn ra nhanh chóng, hầu hết khách được thả đều chạy nhanh hơn thỏ.

Đến lượt La Lập, chỉ hỏi tên, tuổi và nơi làm việc đã bị còng tay, nhà họ La hoàn toàn phát điên.

Dương Nam Ba lạnh lùng nhìn thanh niên trẻ tuổi trước mặt, như đang nhìn thứ gì đó bẩn thỉu: "La Lập, anh bị tình nghi làm lộ bí mật quốc gia, bán đứng lợi ích quốc gia, anh và cả gia đình đều sẽ bị điều tra."

La Lập tái mét mặt, môi run run.

Nhà họ La như bị sét đánh mang tai, sao lại có chuyện như vậy?

"Chắc chắn các anh nhầm rồi, nó chỉ là một người bình thường."

Người nhà họ Vương nhìn nhau ngạc nhiên, không phải chứ? Gián điệp?

Bà ba Vương vừa rồi còn đang buồn bã, bà ta nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái, hai mẹ con nhìn nhau, vừa mừng vừa sợ.

May mắn thay, hôn lễ đã không diễn ra, nếu không bọn họ đã thành người nhà của gián điệp.

Một khi cái mác này đóng xuống, người nhà sẽ bị liên lụy, ba thế hệ không thể làm chính trị.

Lúc này, bà ba Vương rất biết ơn Lạc Di, may mắn thay cô đã phá vỡ hỗn lễ này.

Nhưng nhà họ La đang hoảng loạn sao có thể buông cây đại thụ là nhà họ Vương?

"Đúng rồi, con trai tôi là cấp dưới của Vương Trung Nghị, mọi việc nó làm đều nghe theo Vương Trung Nghị. Nếu muốn bắt người thì hãy bắt Vương Trung Nghị, đừng ức h.i.ế.p dân thường vô tội như chúng tôi đây."

Vương Tích Văn lo lắng nói: "Ngậm m.á.u phun người, cha tôi tuyệt đối trung thành với đất nước."

Bà La cười khẩy: “Haha, có phải là trung thành với một cô gái trẻ, lúc nguy hiểm chỉ quan t@m đến cô ta, đến cả người thân vợ con, mẹ già cũng không cần., một đám đầy d*c v*ng b**n th**.”

Vương Tích Văn vừa xấu hổ vừa tức giận, cha anh ta không phải là loại người như vậy.

Tuy anh ta không hiểu hành vi của cha mình, nhưng sự thật thì Lạc Di có quan hệ huyết thống với nhà họ Vương.

Lạc Di ở phía trong nghe rất rõ ràng, không cam lòng chạy ra ngoài: "Dám trước mặt tôi nói xấu tôi, ai cho bà cái dũng khí đó? Là con trai của bà à?"

Bà La sợ hãi ăn nói lung tung: "Loại người như cô con trai tôi không thèm để mắt tới..."

A Phong tát bà ta một cái: “Thật bẩn thỉu, lại còn là giáo viên, làm lỡ dở đời học sinh.”

Bà Lạc chỉ biết nếu tội danh của con trai bà ta là thật, cả gia đình sẽ gặp rắc rối, công việc cũng không giữ được.

"Không cho người khác nói sự thật? Có còn luật pháp nữa không?"

“Ồn ào quá.” Lạc Di khẽ cau mày, lập tức có người chặn miệng bà La lại.

Nhà họ La dù có ồn ào đến đâu thì từng người đều bị còng tay.

Khung cảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh, Lạc Di chậm rãi nhìn La Lập: "La Lập, tôi đã rất kỳ vọng vào cậu, nhưng đáng tiếc cậu đã hủy hoại tương lai của mình. Là một người đàn ông, cậu đã phụ lòng hai người phụ nữ, là một người Trung Quốc, cậu đã không giữ vững được giới hạn cuối cùng của mình.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1104: Chương 1104



Giọng nói của cô lạnh lùng đến đáng sợ, La Lập mềm nhũn người, anh ta quỳ xuống trước mặt cô, bật khóc: "Tôi sai rồi, sai lầm quá lớn, tôi bị Điền Đống Lương hại, ban đầu tôi không biết ông ta là gián điệp..."

Điền Đống Lượng thu mình trong góc bỗng thấy sốt ruột: "La Lập, sao cậu có thể nói như vậy? Con người tôi thế nào mọi người đều biết."

Lạc Di nhìn ông ta, chính là vì biết ông ta là người như thế nào nên mới tới xem một chút.

Nhìn có vẻ hiền lành lương thiện lại ẩn nhẫn rất sâu, dựa vào chức vụ của mình để thu thập thông tin tình báo và phát triển một số tuyến dưới bằng nhiều cách khác nhau.

"Điền Đống Lương đã tuyển Trương Hải Long."

Trương Hải Long là một trong những tuyến dưới của Điền Đống Lương, không may do xui xẻo nên anh ta bị bắt quả tang ăn trộm bản thiết kế của máy tính Hằng Tinh và bị tống vào tù một năm.

Sau khi ra ngoài, Điền Đống Lương đưa cho anh ta một khoản tiền để anh ta mở một cửa hàng sửa chữa điện nho nhỏ, tiếp tục thu thập những thông tin hữu ích.

Những người có đủ khả năng mua các thiết bị điện ngày nay đều là những người có bối cảnh.

Ghi chép với danh nghĩa sửa chữa đồ điện sẽ không gây ra sự nghi ngờ.

Đêm đó muốn kiểm tra thân phận của Lạc Di, ban đầu cứ nghĩ dù có gây rắc rối thì cùng lắm thì bị đồn cảnh sát nhẹ nhàng giáo huấn hoặc bị giam giữ vài ngày, không ngờ Lạc Di lại gọi an ninh quốc gia tới.

Một nước đi sai, thua cả bàn cờ.

Điền Đống Lương có tâm lý rất tốt, thẳng thừng phủ nhận: "Tôi không biết Trương Hải Long."

"Đương nhiên, ông dùng bút danh Trương Vỹ, khi gặp cấp dưới cũng trang điểm. Không hổ là gián điệp nhưng kỳ cựu, không phải là kẻ ngốc, làm gì cũng để lại đường lui." An ninh quốc gia cũng không phải người ăn chay, chỉ cần có làm thì sẽ lưu lại dấu vết, ma cao một thước đạo cao một trượng.

Trong mắt Dương Nam Ba hiện lên vẻ chán ghét: "Vừa rồi chúng tôi đào được trong sân nhà ông dụng cụ trang điểm và một thùng đô la Mỹ."

Bằng chứng xác thực không thể chối cãi, mắt Điền Đông Lương tối sầm, suýt chút nữa ngã xuống.

Điền Tâm có tâm lý yếu, không thể tin được nhìn cha cô ta, cảm thấy như cả thế giới sắp sụp đổ.

“Tôi chỉ tò mò thôi, chẳng phải gián điệp không có nhân tính và không có tình thân sao?” Lạc Di thực sự cảm thấy thương cho Điền Tâm, cô ta còn trẻ, xinh đẹp, vừa tốt nghiệp đại học, còn cả tương lai tươi đẹp phía trước.

“Lợi con gái ruột của mình làm quân cờ để khống chế La Lập, ép buộc La Lập làm việc cho ông, ông chưa nghĩ tới tương lai của con gái mình sao?”

Như có tiếng sét nổ bên tai, đầu óc mọi người ong ong.

Điền Tâm thở không nổi, muốn gào thét, muốn chửi rủa, đây không phải sự thật.

Cô ta và La Lập thực sự yêu nhau, bọn họ kìm lòng không đậu…Tuy nhiên, cô ta không khỏi nghĩ đến cái đêm hai người ân ái, hai người đều uống quá nhiều, rượu là ai do cung cấp? Cha cô ta!

Người dụ uống rượu là cha cô ta, người bắt gian cũng là cha cô ta.

A, cô ta đập đầu xuống đất như điên.

Dương Nam Bá nhìn cô gái đang điên loạn, ánh mắt không hề d.a.o động, bị cha ruột lợi lợi dụng, những người qua đường như bọn họ không có chút thương cảm nào.

"Vợ con chỉ là con tốt để che giấu thân phận. Chúng là những con chuột hôi hám không thấy ánh sáng ban ngày, tăm tối và bẩn thỉu".

"Bọn họ có được cái gì? Tiền? Quyền lực? Địa vị? Sắc đẹp?" Lạc Di bắt đầu nghiêm túc thảo luận: "Nhưng bọn họ không thể ra khỏi nước, có tiền cũng không dám tiêu."

Dương Nam Bá co giật khóe miệng, tất cả các nhà khoa học đều có đầu óc nghiên cứu như vậy sao?

Sau khi bắt hết những người có vấn đề, Nhiếp Khôn Minh cũng dẫn Lạc Di đi, chỉ để lại người nhà họ Vương với gương mặt muôn vàn biểu cảm.

Bà Vương nhíu mày nói: "Ông ba, ông... có bị ảnh hưởng không?"

Đây chính là điều mà cả nhà họ Vương đều muốn biết.

Sắc mặt Vương Trung Nghị trông rất tệ, đàn em được ông ta hết lòng ủng hộ hóa ra lại là gián điệp: "Tôi sẽ nói rõ với tổ chức, nghe theo mệnh lệnh của tổ chức."

Ông ta không biết La Lập đã tiết lộ bao nhiêu bí mật, may mắn duy nhất chính là ông ta chưa bao giờ để những người này tiếp xúc với cốt lõi của viện nghiên cứu, chỉ làm công việc liên quan đến kinh doanh.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1105: Chương 1105



Hơn nữa giữa các tầng của nghiên cứu khoa học có lớp lớp bảo vệ, khó mà lẻn vào được.

Trong lòng mọi người đều rất nặng nề, chỉ hy vọng không ảnh hưởng đến nhà họ Vương.

Vương Trọng Nghị có lỗi nhìn con gái: "Thiên Du, là cha sai làm tổn thương con."

Giờ mọi chuyện đã đến nước này, ông ta cũng không thể làm được gì.

Vương Thiên Du nhẹ nhàng thở dài: "Người ta đã để mắt đến con từ lâu, cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, kỳ thật là đã có sự sắp đặt cẩn thận. Làm sao có thể trách cha được? Con còn cảm thấy khá may mắn khi có người phá rối vào thời khắc mấu chốt, nếu không con cũng bị bắt đi điều tra rồi, cha thay con cảm ơn Lạc Di.”

Bây giờ chỉ cần trả lời vài câu hỏi thông thường, giải thích rõ ràng là được.

Cô ta tháo chiếc vòng kim cương trên cổ xuống và nói: “Hãy trả chiếc vòng cổ này cho cô ấy giúp con”.

Mắt bà Vương sáng lên: “Ông ba, Lạc Di rất thân thiết với mấy người đó, ông nhờ cô ấy giúp ông xử lý, dù sao ông cũng là cậu ruột của cô ấy, một giọt m.á.u đào hơn ao nước lã, khi gặp nguy hiểm ông cũng bảo vệ cô ấy…”

Cuối cùng bà ta cũng nhận ra thân phận của Lạc Di không bình thường, khi cô rời đi, mọi người đều vây quanh và bảo vệ cô thật chặt.

Vương Trung Nghị cảm thấy rất tức giận: “Chuyện này đừng nhắc tới nữa, cô ấy không thích nghe.”

Bà cụ Vương không vui nói: “Nó đến đây, chẳng phải là đã thừa nhận cái nhà này rồi sao?”

“Mẹ nghĩ nhiều rồi, cô ấy đến đây chỉ vì coi tôi là…” Vương Trung Nghị dừng lại: “Cộng sự, được rồi, tôi sẽ xử lý, anh hai, chúng ta nói chuyện đi.”

“Được.” Vương Trung Dũng cũng có rất nhiều điều muốn nói.

Hai anh em vừa rời đi, đám con cháu đời thứ ba nhà họ Vương ở lại nhìn nhau, Vương Tích Văn yếu ớt nói: "Vừa rồi tôi có nghe nhầm không? Cha tôi nói bọn họ là cộng sự."

"Tôi cũng nghe thấy." Vẻ mặt Vương Tiểu Ngũ phức tạp nhất, trước kia anh ta đắc tội với Lạc Di, bị tướng quân Vương khiển trách nặng nề, địa vị trong gia địch tụt dốc.

Vì vậy, anh ta vừa ghét vừa sợ Lạc Di, bình thường vẫn luôn tránh mặt cô.

"Chú ba là cấp cục trưởng phải không? Cộng sự của chú ấy không thể tệ hơn được nữa, phó cục? Nhưng Lạc Di còn trẻ như vậy."

Mặt Vương Dục Tài nhăn nhó như bị đau răng: “Anh cho rằng chú ba bảo vệ cô ấy như vậy, là cấp dưới sao? Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia vừa đến liền đi thẳng tới chỗ cô ấy, là cấp dưới sao? Khi rời đi, mọi người đều vây xung quanh bảo vệ cô ấy, là cấp dưới sao?"

Mọi người đồng loạt im lặng, không dám nhắc đến, cũng không dám nghĩ nhiều.

Đoàn người an toàn trở về Viện nghiên cứu, Dương Nam Bá cho người lục soát văn phòng của La Lập, đồng thời điều tra tất cả các mối quan hệ cá nhân của La Lập, những người xung quanh đều phải điều tra.

Nhiếp Khôn Minh đi một vòng trong viện, cảm thấy cần phải tăng cường an ninh: "Chú nghĩ nên bố trí thêm bảo vệ, ra vào phải chặt chẽ hơn, trong khu nhà cháu cũng nên có thêm một trạm kiểm soát."

Ông ấy là người có chuyên môn, Lạc Di gật đầu: “Được, đến văn phòng của cháu ngồi một lát.”

Ngồi trong văn phòng, Lạc Di tự pha một ấm trà hoa quả rồi rót một cốc đưa cho ông ấy.

Nhiếp Khôn Minh nghe được rất nhiều thông tin từ cô: "Nói cách khác, La Lập tiếp xúc với cháu không nhiều, anh ta chỉ biết cháu là viện trưởng."

Lạc Di nhấp một ngụm trà, vị hơi ngọt khiến cô nheo mắt: "Đúng vậy, cháu chỉ gặp anh ta vài lần, sau khi về nước cháu đã tách khỏi Bộ thương mại, văn phòng cũng chuyển về phòng mặt tiền trong khu nhà cháu."

Nhiếp Khôn Minh thở phào nhẹ nhõm: "Cháu làm tốt lắm. La Lập cũng không làm lộ được bao nhiêu thông tin, chỉ là không biết Vương Trung Nghị đã nói cho anh ta bao nhiêu."

Lạc Di dừng một chút rồi nói: "Phó viện trưởng Vương là người công tư phân minh, những người trong Bộ thương mại cũng bị tách biệt và không được tiếp cận được với các công nghệ cốt lõi."

Nhiếp Khôn Minh biết rõ cô đang nói tốt cho ông ta: "Nhưng quan hệ của bọn họ rất thân thiết."

Vương Trung Nghị không phải người bình thường, vì sao lại bị La Lập lừa?

“Chuyện này cháu cũng không biết.” Lạc Di đã nói hết những gì cần nói, cô cũng hiểu đạo lý tốt quá hóa dở: “Đúng rồi, sao lại tấn công cháu? Danh tính người đó thế nào?”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1106: Chương 1106



Nhiếp Khôn Minh lo thay cho cô, bị tấn công trong tình huống đó, thiếu chút nữa là trúng đạn rồi.

“Điều tra sơ bộ, người này là phục vụ đã làm việc tại khách sạn mười năm, miệng ngọt, làm việc chăm chỉ, khá được quý mến tại nơi làm việc, khi chuyện này xảy ra, đồng nghiệp của anh ta rất sốc."

Lạc Di khẽ cau mày: “Khách sạn này không có vấn đề gì à?”

Nhiếp Khôn Minh cười khổ, mười năm chứ không phải một năm, nơi này có vấn đề rất lớn.

"Bề ngoài thì không có vấn đề gì, thân phận của nhân viên vẫn đang được xác minh, có tin tức gì bác sẽ báo cho cháu biết."

Ông ấy nhắc nhở: “Thời gian này cháu đừng ra ngoài cũng đừng về nhà”.

Lạc Di có chút bất đắc dĩ: "Được, cháu sẽ hợp tác."

Cô phải tìm một cái cớ để giải thích cho cha mẹ, tránh làm họ lo lắng.

"Bác xem thử cái này đi."

Nhiếp Khôn Minh còn đang mải suy nghĩ, tùy tiện cầm lấy xem xét, dự án Skynet? Đây là cái gì?

Ông ấy phấn khởi đọc tiếp, càng đọc càng sốc, đọc xong vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Nếu dự án này được thực hiện, những điệp viên, gián điệp và tội phạm đó sẽ không còn nơi nào để trốn thoát.

Đây là thanh kiếm sắc bén sẽ đóng vai trò rất lớn trong quản lý thành phố và an ninh công cộng.

"Cháu lấy cảm hứng từ việc bị tấn công à?"

Đầu óc của cô là thể loại gì, tốc độ xoay chuyển quá nhanh, quả nhiên thiên tài thế giới phải có sự khác biệt.

Lạc Di cười nói: "Đúng vậy, nếu bọn chúng dám ra tay với cháu, cháu sẽ cắt đứt đường chạy trốn của bọn chúng."

Nhiếp Khôn Minh: …Ông ấy thích kiểu trả thù hung hãn này.

“Cháu viết báo cáo chi tiết, bác sẽ gửi lên cấp trên xem xét.”

Dự án này quá lớn, cần rất nhiều nhân lực và vật lực, tuy nhiên lợi ích mà nó mang lại cũng rất lớn, chắc chắn cấp trên sẽ nghiêm túc cân nhắc.

"Được."

Cửa bị đẩy ra, Tiêu Thanh Bình khẩn trương chạy vào, ôm lấy Lạc Di nhìn trái nhìn phải: “Di, em không sao chứ.”

Anh đổ mồ hôi đầm đìa, tất cả chỉ vì sợ hãi.

Lạc Di sửng sốt: "Làm sao anh biết?"

Tin tức đã bị chặn, những người tham dự tiệc cưới đều được yêu cầu giữ im lặng.

"Em còn muốn giấu anh?" Tiêu Thanh Bình vừa nhận được tin liền toát mồ hôi lạnh: "Là Phó viện trưởng Vương gọi điện cho anh, nhắc anh chú ý đến cảm xúc của em, lo em bị dọa sợ."

Lạc Di vỗ vỗ lưng anh: "Không sao đâu, em không yếu đuối như vậy."

Cô đã an ủi Tiêu Thanh Bình một lúc lâu anh mới hồi phục.

Nhiếp Khôn Minh nhìn bọn họ lộn ngược, không nói nên lời.

"Bác đi trước. Có chuyện gì bác sẽ báo cho cháu."

“Vâng."

Ông ấy vừa rời đi, Lạc Di thả lỏng cơ thể, dựa vào trong n.g.ự.c Tiêu Thanh Bình, nhỏ giọng làm nũng: “Em vẫn còn hơi sợ”

Sao có thể không sợ hãi? Viên đạn sượt qua vai, nếu cô không ngả người ra sau kịp thời, chỉ sợ…

Cô chỉ giả vờ mạnh mẽ thôi, nếu cô suy sụp thì mọi người xung quanh sẽ khó chịu.

Năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn, cuối cùng cô cũng hiểu.

Tiêu Thanh Bình ôm chặt lấy cô, hai mắt đỏ hoe, ảnh chỉ tiếc hôm nay không ở bên cạnh cô, không bảo vệ tốt cho cô.

"Kể từ bây em đi đâu anh sẽ đi cùng em."

“Được rồi.” Lạc Di sờ bụng, ở tiệc cưới cô chưa ăn gì: "Em đói."

Tiêu Thanh Bình mím môi, được rồi, đói thì phải ăn.

“Chúng ta đến nhà ăn nhé.”

Trong nhà ăn có hai ba người đang ăn cơm, nhưng bầu không khí rất căng thẳng, không ai dám lên tiếng, chỉ im lặng dùng bữa.

Nhìn thấy Lạc Di xuất hiện, ánh mắt mọi người đều sáng lên.

"Sếp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lạc Di suy nghĩ rồi tiết lộ một chút tin tức: "Tôi bị tấn công..."

Để mấy thanh niên trẻ này nâng cao cảnh giác là điều tốt, chỉ có trải qua thăng trầm mới có thể trưởng thành hơn.

Mọi người đều sửng sốt: "Cái gì? Ai to gan như vậy? Bị điên rồi à?"

"Có phải là gián điệp không? Sếp, sếp bị nhắm tới rồi sao? Người đã bắt được chưa? Chúng tôi sẽ bảo vệ sếp."

"Đúng vậy, mọi người sẽ bảo vệ sếp, sếp đừng sợ."

Lạc Di trong lòng ấm áp: “Mọi người chỉ cần chăm chỉ làm việc, phối hợp với yêu cầu của các bộ phận liên quan là được.”

An ninh quốc gia tốn không ít công sức mới cạy được miệng của Điền Đống Lương, quả nhiên ông ta là một gián điệp kỳ cựu, La Lập là cấp dưới của ông ta.

La Lập vừa vào Viện nghiên cứu đã bị ông ta nhắm đến, ông ta đã bí mật thúc đẩy mối quan hệ giữa con gái mình và La Lập, sau khi chiếm được lợi thế khi bắt gian trên giường, ông ta hoàn toàn kéo La Lập xuống nước.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1107: Chương 1107



Bình thường La Lập không cần làm gì, cố gắng làm tốt công việc để tranh thủ lấy lòng Vương Trung Nghị.

Vì vậy, một màn kịch được dày công dàn dựng , La Lập sau khi góp đủ ấn tượng tốt lại sắp xếp cho anh ta làm quen với Vương Thiên Du.

Chủ ý của ông ta là để La Lập thâm nhập vào nhà họ Vương tìm hiểu thêm tin tức bên trong.

Một bên, để La Lập đánh cắp công nghệ cốt lõi của Viện nghiên cứu, đáng tiếc La Lập không có cơ hội này.

Vương Trung Nghị chắc chắn không tránh được bị ảnh hưởng và bị đình chỉ để điều tra.

Lạc Di cảm thấy cô hơi bất tài, tổ chức bố trí một cấp phó mới là Cao Minh, nhưng lý tưởng của hai người không hòa hợp, phối hợp cũng không suôn sẻ.

Cao Minh lo hết mọi việc, từ tiến độ nghiên cứu dự án đến lịch trình của Lạc Di, chưa kể đến các công ty độc lập của Bộ Thương mại.

Nói thế nào nhỉ? Năng lực kiểm soát rất mạnh mẽ.

Lúc đầu, Lạc Di còn muốn nhịn, cố gắng phối hợp, dù sao mớ hỗn độn này cũng cần có người đứng ra xử lý.

Chị Tiêu vội vàng đi vào, mặt mày có chút lo lắng: "Viện trưởng, phó viện trưởng dẫn vài người vào toàn nghiên cứu."

Ánh mắt Lạc Di lạnh lùng, cô đã sớm tỏ rõ thái độ, cô phụ trách nghiên cứu kỹ thuật, còn ông ta chỉ cần làm tốt việc hậu cần là được.

Ông ta đã đồng ý, bây giờ lại có ý gì đây?

Thử thách giới hạn của cô? Hay là cho rằng cô còn trẻ dễ điều khiển?

"Không cần bận tâm."

Tòa nghiên cứu không phải muốn vào là có thể vào, có mấy của bảo mật, toàn bộ đều do cô đích thân thiết kế.

Mỗi bộ phận chiếm một tầng, kỹ thuật viên chỉ có thể vào đúng tầng của họ.

Cô là người duy nhất có thể thoải mái đi lại trong tòa nghiên cứu.

Một lúc sau, Cao Minh tươi cười đi tới: "Viện trưởng, tôi đặc biệt mời chuyên gia của Viện Khoa học đến tham quan Viện nghiên cứu của chúng ta."

Ông ta luôn mỉm cười, năng lực và thủ đoạn đều không thiếu, chỉ không nhìn rõ được vị trí của mình

Lạc Di vẻ mặt thờ ơ: "Sao tôi lại không biết?"

Cao Minh năm nay vừa tròn năm mươi tuổi, kinh nghiệm làm việc cũng khá dày dặn: "Cô chỉ cần tập trung vào việc nghiên cứu, những việc vặt này chỉ khiến cô phân tâm, để tôi xử lý là được."

Ông ta nói nghe có vẻ tốt, Lạc Di liếc nhìn ông ta một cái, tiếp tục lướt điện thoại mà không nói lời nào.

Không khí trong phòng hết sức căng thẳng, Cao Minh dường như không cảm nhận được, ông ta nở nụ cười nói: "Những nhà khoa học này đều có kinh nghiệm phong phú, sự hướng dẫn của họ rất có giá trị, chúng ta nên chào đón họ với lòng biết ơn..."

Ông ta thản nhiên nói một lúc lâu, Lạc Di mới ngáp một cái: “Phó viện trưởng, tôi rất bận, ông có thể ra ngoài.”

Trước đây cô muốn hòa thuận với ông ta, nhưng lúc này, ông ta đã chạm vào giới hạn của cô.

Cao Minh khẽ cau mày, nhưng rất nhanh lại thoải mái nói: “Viện trưởng, cô còn trẻ, xử lý mọi việc chưa đủ khéo léo, dễ bị người xung quanh làm hư. Đây chính là một trong những nguyên nhân tổ chức phái tôi đến đây, cô đừng suy nghĩ quá nhiều, cấp trên rất tin tưởng cô.”

Ý nghĩa thâm sâu của những lời này khiến Lạc Di cảm thấy muốn nổi loạn, điều này ám chỉ cô không thể quản lý tốt Viện nghiên cứu sao?

Ông ta là cấp dưới, ông ta dám nói với cấp trên như vậy? Nói thẳng ra, ông ta không coi trọng cô mà thôi.

"Tôi nào dám? Cô là đại diện cho tổ chức."

Cao Minh sửng sốt, cô vốn là người dễ nói chuyện, rất hợp tác, sao lại không vui như vậy?

Trong mắt ông ta, Lạc Di chỉ là một người đam mê kỹ thuật thuần túy, không có năng lực quản lý nên bị những người xung quanh lợi dụng.

Quên đi, cô còn trẻ, nên bao dung và dỗ dành cô nhiều hơn.

"Không, không, ý tôi không phải vậy. Tôi cống hiến hết mình vì Viện nghiên cứu, tạo ra càng nhiều thành quả nghiên cứu càng sớm càng tốt, đóng góp nhiều hơn cho đất nước." Cao Minh nghiêm túc nói: "Viện trưởng, mong cô đừng hành động trẻ con như thế, đắc tội mấy nhà khoa học này sẽ không tốt cho tương lai của cô.”

Ông ta dựa vào kinh nghiệm của mình để khoa chân múa tay.

Lạc Di chán nản, ông đây không làm nữa: "Tôi sợ quá."

Cao Minh thật sự tưởng rằng cô đang sợ hãi, mỉm cười dỗ dành: "Mọi người sẽ giúp cô, đừng sợ, chỉ cần nói với tôi mật mã của tòa nghiên cứu, cô không cần phải ra mặt tiếp đãi."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1108: Chương 1108



“Ông chờ một chút.” Lạc Di mở máy tính lên, viết mấy dòng chữ, một lúc sau, máy in nhả ra một tờ giấy.

Lạc Di cầm lên đưa tới: "Cầm lấy."

"Cô nghĩ thông là được rồi..." Cao Minh tưởng rằng đó là một tờ giấy ghi mật mã, cúi đầu nhìn xem, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Cái gì? Đơn từ chức?"

Đơn từ chức: Tôi còn quá trẻ để đảm nhận công việc này, tôi đã phản bội lòng tin của tổ chức, xin được từ chức. -Lạc Di.

Lạc Di nhanh chóng thu dọn đồ đạc cá nhân, lấy một chiếc hộp cứng rồi bỏ tất cả vào: "Đúng, đơn từ chức, mau tuyển người khác đi."

Cô chăm chỉ làm việc không phải để một quan chức đứng ra kiểm soát mọi hành động của mình.

Khuôn mặt tươi cười của Cao Minh nứt ra, ông ta bắt đầu hoảng sợ: "Viện trưởng, sao cô lại tùy tiện như vậy? Cô cũng không còn trẻ nữa, lẽ ra phải hiểu chuyện, đơn từ chức này tôi coi như chưa nhìn thấy..."

Vừa rồi nói cô còn trẻ, giờ lại nói cô không còn trẻ, đúng là lật lọng.

Lạc Di đặt máy tính của mình vào hộp giấy, vẻ mặt rất bình tĩnh: “Tôi đã gửi email cho Bộ trưởng Bộ Công nghệ thông tin và Cục An ninh Quốc gia, tôi đang chờ tổ chức sắp xếp bàn giao, thứ lỗi cho tôi tạm thời không thể nói cho ông biết bí mật trong viện, ông cứ chờ đi, đừng nóng vội, cái gì của ông thì sẽ là của ông.”

Cô ôm chiếc hộp rời đi, không muốn ở lại thêm chút nào.

Cao Minh thấy cô nghiêm túc, trong lòng cảm thấy khó chịu: "Viện trưởng, cô đừng đi, có chuyện gì từ từ nói."

Ông ta vẫn muốn ngăn cản nhưng bị vệ sĩ ngăn cản, ông ta sợ hãi nhảy dựng lên.

Cấp trên yêu cầu ông ta chăm sóc tốt cho Lạc Di, thay cô đảm nhiệm bớt công việc, làm sao Lạc Di nói không làm là không làm luôn?

Lạc Di đi thẳng xuống lầu, vừa lúc gặp phải mấy người đàn ông, bọn họ tụ tập lại không biết đang nói gì, sắc mặt có chút khó coi.

Nghe thấy động tĩnh, mọi người đều nhìn sang: "Lạc Di, cô đây là?"

Khi Lạc Di nhìn những người này, đôi mắt cô lóe lên, đây là những nhà nghiên cứu từ các Viện nghiên cứu dưới danh nghĩa Viện Hàn lâm Khoa học, họ muốn hợp tác với cô với nhiều lý do khác nhau, nhưng không phải tất cả các nhà nghiên cứu khoa học đều chân thành, một số còn quá ích kỷ.

Một mình cô có thể hoàn thành hạng mục, sao còn cần hợp tác với họ? Giúp họ dát vàng lên mặt? Xóa đói giảm nghèo? Mục đích thành lập Viện nghiên cứu này không phải là để không bị người khác hạn chế sao?

Cô luôn từ chối, chẳng phải cùng một hội với Cao Minh sao.

Được rồi, để cho bọn họ tự chơi, bổn tiểu thư không chơi cùng nữa.

"Tôi từ chức rồi, từ nay trở đi tôi chỉ là một người bình thường, muốn chơi thì chơi, muốn đi đâu thì đi."

Cô cười tươi như hoa nói: "Tạm biệt mọi người."

“Cái gì?” Sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Lạc Di bước đi không chút lưu luyến.

Khi Cao Minh chạy xuống, không thấy Lạc Di đâu nữa, mấy kỹ thuật viên vây quanh Cao Minh hỏi thăm tình hình.

Cao Minh miệng đắng nghét, ông ta chưa từng gặp người nào tùy hứng như vậy, nói không muốn làm là không làm.

Người trong hệ thống luôn tuân thủ theo quy củ nề nếp, dù có trở mặt cũng không thể không nể nang vỗ thẳng mặt như thế, làm loạn hết cả lên.

Chẳng ai như Lạc Di, không tranh không cải, chỉ phủi m.ô.n.g bỏ đi, để lại một mớ hỗn độn.

"Cô ấy tính tình trẻ con, tôi sẽ thuyết phục cô ấy, ngày mai cô ấy sẽ quay lại."

Ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng ông ta cũng rất hoảng, không biết tiếp theo phải làm thế nào, sao lại không hành động như bình thường?

Hay là báo cáo với tổ chức để tổ chức ra mặt?

Không được, chẳng may Lạc Di nói với tổ chức mấy điều không tốt về ông ta, cũng chẳng có gì tốt cho ông ta.

Ôi, tùy hứng, quá là tùy hứng!

Mấy người nhìn nhau nói: "Dù sao đây cũng không phải việc của chúng tôi, là vấn đề nội bộ của các ông."

"Đúng vậy, chúng ta không biết gì cả, Lạc Di đi rồi, chúng tôi vẫn phải tiếp làm việc, mau cho chúng tôi vào."

Dù Lạc Di không còn ở đây, bọn họ cứ đi xem trước, nói không chừng sẽ có thu hoạch lớn.

Cao Minh lo lắng, không biết xử lý hậu quả như thế nào, đám người này chỉ muốn được lợi, trong lòng thầm tức giận: “Tôi không có mật khẩu, không vào được."

Có người cau mày nói: "Để nhân viên bên trong ra mở cửa, Lạc Di không ở đây, ông to nhất, ông có thể ra lệnh.”

Cao Minh cũng nghĩ vậy, nhưng Mạc Cẩm Tú nói thẳng: "Không có chỉ thị của Viện trưởng, không ai được phép vào trong, nếu không sẽ bị coi là gián điệp."

"Ông ấy là Phó viện trưởng..."

"Mọi việc cứ theo quy định mà làm." Mạc Cẩm Tú không nói đùa, cô ấy xoay người muốn rời đi.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1109: Chương 1109



Ánh mắt Cao Minh sáng lên: "Lạc Di từ chức, cô..." đi thuyết phục cô ấy.

Mặc Cẩm Tú hung hăng quay người lại, tức giận nói: "Ông ép cô ấy đi? Được lắm, cô ấy đi đâu chúng tôi đi đấy, ông đi mà chơi một mình."

Từ lâu bọn họ đã rất khó chịu với ông ta, ông ta rất nhiều chuyện, cái gì cũng muốn quản nhưng về mặt kỹ thuật lại không hiểu gì.

Cao Minh không ngờ cô ấy lại phản ứng như vậy, ông ta lo lắng: "Không, không phải tôi, cô đừng ăn nói lung tung."

Đến nay ông ta vẫn chưa thu phục được đám người này, bọn họ đều là đơn bào, ngoại trừ nghiên cứu khoa học thì không biết gì cả.

Mặc Cẩm Tú hoàn toàn không sợ ông ta, bọn họ chỉ tin tưởng một người, chính là Lạc Di.

Cao Minh tức muốn hộc máu, trên bất chính hạ tắc loạn, tất cả đều giống nhau.

Lạc Di không quan tâm bọn họ nghĩ gì về cô, cô trực tiếp lái xe về nhà, khi nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang đỗ trước cửa nhà mình, cô vội vàng kéo cửa kính xuống, là mẹ cô đang xách hành lý.

"Mẹ, mẹ đi đâu thế?"

Ngô Tiểu Thanh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, con bé này nửa tháng chưa về nhà: "Lạc Di, sao con lại rảnh mà về nhà? Mẹ chuẩn bị đi Hải Thành công tác không nấu cơm cho con được, gọi cha con đi…”

Lạc Di dừng xe mở cửa bước ra ngoài: “Con cũng đi.”

Ngô Tiểu Thanh sửng sốt: "Hả, cái gì?"

“Con cũng chưa từng đến Hải Thành, mẹ dẫn con đi chơi nhé.” Lạc Di nũng nịu ôm cánh tay Ngô Tiểu Thanh, cười ngọt ngào.

Ngô Tiểu Thanh xoa đầu con gái, bà có chút nghi hoặc nhưng cũng không hỏi thêm: "Được rồi, vậy thì chuẩn bị chút đi."

Lạc Di lấy hai bộ quần áo để thay và chiếc máy tính xách tay, nếu cần gì thì cô đến Hải Thành mua, cô mang theo tiền.

Chẳng bao lâu sau, đoàn người xuất hiện ở sân bay, Lạc Di lấy thẻ công việc nhanh chóng hoàn thành thủ tục lên máy bay.

Trên máy bay hiện tại không có nhiều người, đều là đi công tác, một nửa số ghế trống có thể thoải mái lựa chọn.

Lạc Di chọn vị trí ngồi sát cửa sổ, tắt điện thoại đi chơi thôi.

Sau khi máy bay cất cánh, cô nhìn cảnh vật dưới mặt đất càng ngày càng nhỏ, môi khẽ mỉm cười, cứ chờ đấy, không chặt đứt tay của mấy người, cô không mang họ Lạc.

Từ lúc cô rời khỏi Viện nghiên cứu đến khi máy bay cất cánh chỉ hơn một giờ.

Cô chạy rồi, nhưng lại để lại một quả b.o.m hạng nặng, các bên nghe tin đều đứng ngồi không yên, tất cả cùng hành động.

Trong viện nghiên cứu, da đầu Cao Minh tê dại khi đối mặt với ánh mắt dò xét của tất cả mọi người.

Ông Mạc là người tấn công đầu tiên: “Ý ông là Lạc Di quá tùy hứng, không có tinh thần trách, ý ông là vậy sao?”

Cao Minh thận trọng nói: “Không phải, cô ấy còn trẻ, kinh nghiệm còn quá ít, chúng ta phải bao dung và chỉ dẫn cho cô ấy…”

Ông Mạc rất tức giận, học trò của ông rất giỏi, tuy còn trẻ nhưng có suy nghĩ rất trưởng thành, từng trải qua nhiều trận sóng to gió lớn.

"Cái rắm, đây là những lời mà cấp dưới nên nói về cấp trên à? Ông có xứng làm bậc đi trước không? Tôi là giáo viên cũng chưa bao giờ nói mấy lời như thế, ông thì giỏi rồi, ỷ già ức h.i.ế.p trẻ."

Ngay khi nhận được đơn từ chức của Lạc Di, suy nghĩ đầu tiên của ông ấy chính là cô bị người khác ức h**p.

Cao Minh tái mét mặt: "Ông Mạc, ông đừng tức giận, chúng ta phải nói đạo lý."

Trước đây ông ta từng nghiên cứu hồ sơ của Lạc Di, nhưng bây giờ ông ta phát hiện hóa ra ông ta chẳng hiểu gì về cô.

Ông Mạc hung hăng nhìn ông ta chằm chằm: "Cuối cùng tôi cũng hiểu, ông nào phải đến giúp một tay, rõ ràng là đến cướp quyền, thu hoạch thành quả nghiên cứu.”

Cao Minh căng thẳng, lặng lẽ liếc nhìn những người khác: "Ông Mạc, tôi rất buồn khi ông buộc tội tôi như vậy."

Bộ trưởng Lỗ nhíu mày nói: "Ông Mặc, trước tiên hãy nghe tôi nói một câu, chuyện này không thể hoàn toàn trách Cao Minh, theo như tôi thấy đôi bên phối hợp chưa đủ, đôi bên đều có vấn đề, nhưng không thể cứ vậy mà đi, chúng ta phải tìm người quay lại.”

Cao Minh là tri kỷ của ông ta, ông ta cũng không thể nói nhiều, chỉ có thể đứng giữa làm người hòa giải.

Nhưng những người khác không dè chừng như vậy: “Theo như tôi thấy, lần này Lạc Di đúng là quá bốc đồng, không thể ỷ vào bản thân có chút công lao mà tự cao tự đại, không coi ai ra gì, Cao Minh lo liệu chu toàn chuyện hậu cần, đi đến đâu cũng được khen ngợi, năm nào cũng được bình chọn lao động tiên tiến..."
 
Back
Top