Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.


Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 990: Chương 990



Lạc Di không vui, khuôn mặt nhỏ nghiêm lại, giật lấy chiếc đồng hồ trong tay ông ta, nói: "Được thôi, nếu các người đã không thèm, vậy tôi không tiễn các người nữa."

Cô nói trở mặt là trở mặt, giống như lật sách.

"Ôi, ôi, tôi không có ý này, ý tôi là..." Ngài Damon do dự một lúc, đầu óc quay cuồng: "Chúng tôi thực sự muốn có bản quyền bằng sáng chế, cô cứ ra giá đi."

Thực tế càng muốn miễn phí hơn, nhưng Lạc Di rõ ràng không vui, có thể làm gì khác cơ chứ?

“Không bán.” Lạc Di nói rất đơn giản và dứt khoát.

Ngài Robert lập tức vui vẻ ra mặt: "Tặng cho chúng tôi? Vậy thật sự cảm cô, cô đúng là một người tốt."

Đây là dùng lời nói chọc tức Lạc Di, người có da mặt mỏng sẽ xấu hổ phản bác, mà làm vậy sẽ như họ mong muốn.

Đáng tiếc, Lạc Di không thích mình bị đẩy lòng vòng nhất: "Ha ha, ngài đối với khái niệm người tốt có hiểu lầm gì chăng? Đối với con người tôi có hiểu lầm gì chăng? Tôi không phải nhà từ thiện, các người cũng không phải kẻ ăn xin, đúng không?"

Da mặt ba người đều nóng bừng, có chút xấu hổ.

Ngài Damon từ lâu đã được chứng kiến thủ đoạn của Lạc Di, có thể khóc, có thể diễn, có thể lừa người, còn có thể đào hố cho họ.

Nhưng không ngờ, cô lại qua cầu rút ván: "Chúng tôi đã giúp cô mà."

Lạc Di cười ha ha, nói uất ức như thế, tâm tư của mấy lão già nhiều như vậy, dầu mỡ mà không tự hiểu.

"Tôi cũng giúp các người phát tài, hỗ trợ cùng có lợi. Theo nguyên tắc tự nguyện công bằng, mọi người đều có lợi không phải sao?"

Lời nói ra có lý đến mức không ai có thể phản bác.

Điều quan trọng nhất chính là thái độ của cô rất cứng rắn, nói một không hai, tâm trí cực kỳ kiên định, ánh hào quang càng thêm mạnh mẽ.

Ngài Damon thua trận, cô nói đúng, không ai ép buộc họ cả.

Ngay từ đầu, Lạc Di đã đứng tại vị trí chủ đạo, bọn họ đóng vai trò hỗ trợ, một khi đã hình thành mối quan hệ thì khó có thể thay đổi.

Ngài Bach hiểu rõ phong cách làm việc của Lạc Di hơn: “Cô nói thẳng đi, muốn làm gì?”

“Có từng nghĩ đến việc cùng nhau thành lập công ty chưa?” Khoé môi Lạc Di hơi nhếch lên: “Chúng ta cùng nhau kiếm tiền, cùng nhau làm mọi việc.”

Ba người nhìn nhau, mắt đảo qua đảo lại, hùn vốn?

Ngài Damon có phần ghét bỏ: "Chỉ chuyên làm đồng hồ thể thao này thôi sao? Không có lời mấy, sản phẩm quá đơn lẻ..."

Người mua thường có nhu cầu kén chọn, không phải ông ta không muốn, mà là muốn vớt được nhiều lợi ích hơn.

“Được thôi, tôi tìm người khác.” Lạc Di không quen lấy lòng: “Trên đời này không bao giờ thiếu kẻ có tiền.”

Bọn họ không phải là không thể thay thế được, mà có thể thay người bất cứ lúc nào.

Còn Lạc Di, lại là người duy nhất không thể thay thế.

Cô gọi một cuộc điện thoại ngay trước mặt họ: "Joe, tôi có một kế hoạch đầu tư, anh có hứng thú không?"

Joe đang mở một cuộc họp quan trọng, điện thoại di động đặt ở chế độ im lặng, anh ta ghét nhất việc cấp dưới của mình nghe điện thoại trong giờ họp.

Lúc điện thoại rung lên, anh ta tiện tay muốn bấm tắt, chợt nhìn thấy dãy số quen thuộc, lập tức nhấc máy mà không nói một lời.

"Có, có, có, tôi sẽ qua ngay."

Còn họp gì nữa, anh ta chộp lấy áo khoác rồi chạy như bay ra ngoài, thậm chí còn quên cả dặn dò, cấp dưới trợn mắt há hốc mồm, chuyện gì vậy?

Lạc Di lại gọi một cuộc khác: “Mesa, bên chị có kế hoạch cần đầu tư…”

Lời còn chưa dứt, giọng của Fath ở đầu dây bên kia truyền đến: “Chúng tôi sẽ đặt vé máy bay ngay. À, không, chúng tôi sẽ ngồi máy bay tư nhân tới, nhất định phải đợi chúng tôi đấy.”

Lạc Di vẫn muốn gọi điện, nhưng ông Damon đã quỳ xuống trước mặt cô: "Bà nội của tôi ơi, tôi sai rồi."

"Đừng như vậy, trong thâm tâm tôi rất sẵn lòng, nhưng lại không biết xấu hổ muốn chiếm lợi nhiều từ cô thôi."

“Vậy thì đừng chiếm nữa.” Lạc Di cầm cốc nước lên uống một ngụm.

Ông Damon khóc không ra nước mắt, tại sao cô không đi theo con đường thông thường chứ?
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 991: Chương 991



"Họ không tham gia, thì tôi tham gia. Họ đều già cả hết rồi, đầu óc không đủ linh hoạt. Không giống người trẻ tuổi chúng ta, có nhiều chủ đề chung lại không có rào cản." Ngài Bach thấy tình hình không ổn, nên đứng ra hung hăng đạp đối thủ một cước.

"Chúng ta tìm một chỗ để bàn bạc kỹ càng vấn đề hợp tác đi. Tôi có tiền và có mối quan hệ, làm ăn không thành vấn đề."

Anh ta còn ước bớt đi mấy đối thủ cạnh tranh.

Ông Damon không dám tin, tên này thật vô liêm sỉ, vậy mà lại giẫm họ xuống: "John Bach."

Quả nhiên là bản chất vô liêm sỉ của tư bản Phố Wall, vì lợi ích mà không từ thủ đoạn.

Ngài Robert hung hăng trừng mắt ngài Bach, ha ha, chẳng ra thứ gì.

Ông ta quay đầu cười rạng rỡ với Lạc Di: “Cô Lạc Di, tuy tôi đã có tuổi, nhưng đầu óc vẫn rất linh hoạt, tôi rất có hứng thú với kế hoạch của cô.”

“Tôi cũng có hứng thú.” Ngài Damon không dám vòng vèo nữa, nói vừa nhanh vừa vội, vì sợ không kịp nhảy lên chuyến xe này.

Lạc Di cười tủm tỉm nhìn họ, hừ, đàn ông liên minh thật dễ tan rã.

Chẳng mấy chốc, sau tiếng kêu gọi của cô, tất cả các bên cùng ngồi xuống một chỗ, Dương Nam Ba đại diện cho Công nghệ Hong Kong Bắc Đẩu, Joe đại diện cho gia tộc Harris, ba anh em Fath đại diện cho Trung Đông, cùng với Bach tư bản tại Phố Wall, ngài Damon thuộc ngành dịch vụ tài chính, ngài Robert của Tập đoàn vận tải Hàng không và Đường biển.

Cộng thêm Lạc Di, bảy thế lực cùng nhau quyết định thành lập một công ty, lấy tên là New Perspective, viễn cảnh mới.

Lạc Di đầu tư cổ phần vào công nghệ và tài chính, yêu cầu 25% cổ phần, những người khác tự thương lượng chia số cổ phần còn lại như thế nào.

Mọi người vì để chiếm được nhiều cổ phần hơn, mà tranh giành cấu xé lẫn nhau, đ.ấ.m đá nhau, ngày nào cũng tranh cãi đến mặt đỏ tía tai, thậm chí còn đánh nhau.

Ai cũng biết, đây là con gà mái có thể đẻ trứng vàng.

Điện thoại thể thao chỉ là bước khởi đầu, về sau nếu Lạc Di có thành quả nghiên cứu khoa học thực dụng nào, thì công ty này sẽ được cân nhắc ưu tiên.

Đương nhiên, phí độc quyền phải tính riêng.

Trong sân trường, Lạc Di ung dung bước đi, đầu óc xoay tít, luận văn tốt nghiệp đã chuẩn bị sẵn, nội dung của luận văn chính là viết về cái đồng hồ điện tử thể thao này.

Nó cũng dùng vi mạch để điều khiển và kết nối được với máy tính, được coi như sản phẩm phái sinh.

Dương Nam Ba vừa về Hồng Kông, lại bị gọi quay lại, đi đi về về, nhưng không hề phàn nàn nửa câu.

Anh ta biết rằng tất cả những gì Lạc Di làm đều vì đại cục.

Buộc nhiều người lại chung với nhau để tạo thành một nhóm lợi ích có rất nhiều chỗ tốt.

“Hôm nay em không cần phải đến phòng thí nghiệm à?”

Lạc Di đã đến phòng thí nghiệm từ sáng, bây giờ cô tranh thủ đi gặp thầy hướng dẫn để thảo luận về luận án tốt nghiệp của mình.

Hôm nay trời rất đẹp, cô đi bộ thêm vài bước để đón chút nắng, gần đây quá bận bịu nên không có cơ hội tắm nắng.

“Sau khi ăn cơm tối xong, em vừa ở cạnh chờ kết quả thí nghiệm vừa viết luận văn tốt nghiệp.”

Cô quả thực rất bận, chạy tới chạy lui giữa hai phòng thí nghiệm, còn phải lo liệu luận văn tốt nghiệp.

Nhưng vẫn không quên kéo những kẻ quyền quý kia cùng lên thuyền.

Người bình thường đều không chịu được áp lực như vậy.

Dương Nam Ba nhìn cô với vẻ thương tiếc: "Luận văn khó lắm à?"

Lạc Di vuốt ấn đường, gần đây tinh thần và sức lực không theo kịp, quá mệt mỏi: "Vì để tiết kiệm tinh thần và sức lực, em đã chọn cách đơn giản nhất rồi."

Tuy nhiên, điều cô gọi là đơn giản nhất lại chỉ dành cho cô, nó khác xa với người thường.

Dương Nam Ba không hiểu điểm này, nghĩ tới những trận cãi vã không ngớt mấy ngày nay, không khỏi nói: "Em không lo lắng những người kia đánh nhau vỡ đầu sao? Tại sao lại mặc kệ không quản vậy? Lời em nói họ chắc chắn sẽ nghe."

Anh ta muốn hai mươi phần trăm, nhưng người khác sống c.h.ế.t không chịu, vẫn tiếp tục giằng co.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 992: Chương 992



Khóe miệng Lạc Di hơi nhếch lên, cười như con cáo nhỏ ăn trộm dầu: "Em quản làm gì? Em còn ước họ thành kẻ thù kia kìa."

Dương Nam Ba: “...”

"Ý em là sao?"

"Nếu như mối quan hệ của họ quá tốt, bọn họ sẽ liên kết với nhau, điều này đối với chúng ta quá bất lợi." Lạc Di hao tâm tổn sức mới biến mọi thứ thành cục diện trước mắt: "Em đưa nhiều người như vậy vào cuộc, chính vì không muốn họ thống nhất."

Nhiều người thì dễ gây ầm ĩ, còn cô có thể đục nước béo cò.

Dương Nam Ba không thể không thừa nhận cô tính toán chu toàn: "Ngày nào em cũng nghĩ mấy chuyện này, chẳng trách không cao lên được."

Lạc Di cười ha ha: “Nếu không kiếm được một cô bạn gái như thế này, thì cao lớn như vậy cũng vô ích thôi."

Cùng tổn thương lẫn nhau.

Dương Nam Ba buồn cười, không chịu nhận thua: "Có việc gì em không biết làm không?"

Lạc Di nhún nhún vai: “Có chứ, nấu ăn, hầu hạ đàn ông, chăm sóc con cái.”

Dương Nam Ba không cách nào tưởng tượng ra dáng vẻ cô làm vợ hiền mẹ tốt truyền thống: “Em có bản lĩnh, cơm có đầu bếp nấu, một đàn ông có thể hầu hạ em, nhưng còn con cái thì làm sao bây giờ?”

"Có bảo mẫu mà, đàn ông cũng có thể hỗ trợ chăm sóc. Nếu thực sự không được thì không sinh thôi." Lạc Di chưa bao giờ nghĩ rằng giá trị lớn nhất của người phụ nữ nằm ở việc giúp chồng dạy con.

Phụ nữ trước hết là một con người, một người sống vì chính mình, có nhân cách độc lập, bước đi trên thế giới một cách độc lập và có tên tuổi.

Thay vì làm vợ hay mẹ của người nào đó, chỉ biết phụ thuộc vào người khác.

Sinh con hay không là quyền lựa chọn của mình, nếu như sinh thì sẽ vì yêu quý, sẽ có trách nhiệm với con mình đến cùng.

Không giống như một số người, sinh con mà không nuôi dưỡng, giáo dục, thậm chí còn bỏ mặc con mình.

Dương Nam Ba trợn mắt há hốc mồm: "Em đi ngược với đạo lý như vậy, sẽ bị người đời dè bỉu đấy."

Anh ta chỉ sợ cô bị tổn thương.

Lạc Di không khỏi vui vẻ, đàn ông đi ngược đạo lý là có cá tính, phụ nữ đi ngược đạo lý lại là người phụ nữ xấu, chậc chậc chậc.

"Anh nghĩ em quan tâm sao? Làm gì có ai quản đến trên đầu em được chứ?"

Dương Nam Ba im lặng, anh ta quên mất cô gái trước mặt tuổi còn trẻ đã thu hoạch được vô số thành tựu, đã là phó bộ trưởng, là sự tồn tại mà người khác ao ước cả đời.

Người đời chỉ trỏ vốn không đả thương được cô.

Cùng lúc đó, Cục trưởng Cục Tình báo Edward nghe được tin tức: "Lạc Di bí mật tổ chức một buổi gặp gỡ sao? Người tham dự hội nghị gồm những ai?"

Cuối cùng cũng lộ đuôi hồ ly ra.

"John Bach, ngài Chris Damon, ngài Jacques-Yves-Robert, Joe Harris, Hoàng tử Saudi..."

Theo lời của cấp dưới, sắc mặt của cục trưởng càng ngày càng khó chịu.

Mỗi người trong số họ đều là những người nổi tiếng thuộc tầng lớp thượng lưu của xã hội, giàu có, quyền có thế, không nên tùy tiện gây vào.

Cấp dưới thận trọng hỏi: "Có nên mời bọn họ đến uống trà không?"

Cục trưởng tức giận trừng mắt nhìn cấp dưới, đều là những nhân vật có m.á.u mặt, không có sự chắc chắn tuyệt đối nào cả, ông ta nào dám dám động vào chứ?

Nhưng, rốt cuộc Lạc Di muốn tụ họp cùng với những người này, là muốn làm gì chứ? Luôn có cảm giác như chả phải chuyện tốt lành gì.

"Đừng hành động hấp tấp, tiếp tục theo dõi, đặc biệt là ông Nam Ba của Công ty Bắc Đẩu A."

Tất nhiên phải lựa hồng mềm mà bóp.

"Ừ."

Dương Nam Ba nhạy cảm với việc có người luôn nhìn chằm chằm, nhưng lại không làm ầm ĩ, ngày nào cũng họp hành, nói ít xem nhiều, làm ra vẻ cố gắng lôi kéo các bên.

Đây chính là ý của Lạc Di, nếu không hiểu thì hãy nói ít đi.

Anh ta không đi loanh quanh sau khi họp xong, mà lặng lẽ ở trong khách sạn, rất gần với căn hộ mà Lạc Di ở.

Chỉ bàn bạc về việc chia cổ phần như thế nào cũng đã mất hơn một tháng, Lạc Di có chút sốt ruột, liền tổ chức một buổi tiệc Giáng sinh, rồi mời mọi người cùng chơi.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 993: Chương 993



Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn mà Dương Nam Ba ở, bao toàn bộ khách sạn, tìm một đội chuyên tổ chức.

Lạc Di gọi điện cho tất cả người quen, bao gồm cả các giáo sư và bạn học trong trường, còn mời vợ chồng Mạc Lệ và Tưởng Kiện Vân, cùng nhau vui chơi náo nhiệt một phen.

Quần áo lụa là thơm tho, ly rượu đan vào nhau, không khí vô cùng náo nhiệt.

Có người dẫn chương trình hỗ trợ, Lạc Di không cần phải làm người chủ nhà khéo léo, ăn uống thỏa thích, tự do tự tại.

Ada và Helen dắt tay nhau cùng đến, tay trong tay, nhìn nhau rất thân thiết.

Ngay khi nhìn thấy Lạc Di, Ada đã phàn nàn một cách đau khổ: "Annie, bạn bè thế mà coi được à, có chuyện tốt cũng không gọi cho bọn chị."

Khu này rất nhỏ, mọi biến động nhỏ sẽ lây lan nhanh chóng. .

Helen càng thở dài khoa trương hơn: "Chúng ta quen nhau lâu như vậy, cô bỏ rơi tôi, trái tim tôi tổn thương rồi."

Lạc Di nhìn Richard cách đó không xa, hôm nay anh ta dẫn theo một cô gái tóc vàng xinh đẹp, được biết là bạn gái mới.

Mà Joe và Hoàng tử Fath ở cùng nhau, không biết đang nói gì.

Xuất phát của bốn người này đều giống nhau, mà hiện tại, rõ ràng là Joe đang chạy ở phía trước.

Lần trước chỉ có Joe tới, dù hợp tác không thành công, nhưng anh ta là một người bạn chân chính, đáng tin tưởng.

Helen vô cùng chán nản: "Tôi cũng rất muốn, nhưng tôi không thể thuyết phục được người ta."

Ada nắm tay Lạc Di không buông: "Bọn chị không phải là người quyết định, trong tay cũng không có nhiều tiền, lực bất tòng tâm, nhưng bọn chị vô cùng tin tưởng em."

Helen ra sức gật đầu, ánh mắt háo hức nhìn Lạc Di: "Đúng vậy, cô không thể phân biệt đối xử với chúng tôi."

Lạc Di bị chọc cười: "Anh ta đã từng giúp tôi một lần, tôi giúp lại một lần, rất công bằng."

Ada và Helen nhìn nhau, có vẻ như không có cơ hội, than ôi.

"Vậy lần sau cậu nhất định phải gọi cho chúng tôi đấy."

"Được thôi." Lạc Di thản nhiên đồng ý, ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì chứ.

Dương Nam Ba nhìn quanh đám người một lượt, thấy Nhạc Dịch, khóe miệng hơi nhếch lên, bước nhanh tới.

Mới đi được nửa đường, một cô phục vụ vô tình va phải anh ta, làm đổ rượu vang đỏ trong tay lên giày anh ta.

Cô phục vụ sợ hãi đến tái mặt, lập tức quỳ xuống giúp anh lau sạch, còn liên tục xin lỗi.

Dương Nam Ba xua tay: "Không sao, không cần phải lo lắng, tôi không trách cô."

Anh ta tránh cô phục vụ rồi đi về phía Lạc Di, trong khi Helen và Ada thấy vậy liền rời đi.

Dương Nam Ba ngồi bên cạnh cô, viết mấy chữ lên bàn trà, thiết bị nghe lén, rồi tiện tay xóa chữ đi.

Lạc Di nhìn anh ta thật sâu, vừa lúc nãy? Cô phục vụ đó có vấn đề? Đúng là tận dụng mọi cơ hội.

"Tối nay có tôm hùm gai tươi, anh đi lấy một ít đi, em đói rồi."

"Được, anh sẽ quay lại ngay." Dương Nam Ba đi lấy đồ ăn, quay lại rất nhanh, hai con tôm hùm gai lớn.

Anh ta lột vỏ tôm hùm cho Lạc Di, còn đặc biệt chuẩn bị nước chấm bí mật.

Lạc Di cầm nĩa từ từ ăn thịt tôm, đột nhiên thở dài nhẹ nhàng: "Này, anh nói xem sao một người to lớn sống sờ sờ thế mà lại có thể biến mất được nhể? Bên phía Cục tình báo vẫn không có tin tức gì cả, em nghi họ cố ý, em rất ghét bọn họ." Dương Nam Ba nhếch khóe miệng, lại bắt đầu diễn rồi, xuất thân từ trường Hí kịch cũng không có ai có thể diễn như cô: "Nhỏ tiếng chút, đừng để người khác nghe thấy."

Lạc Di rất xúc động: "Em sợ cái gì chứ? em có rất nhiều người giúp đỡ, đám người Bach sẽ bảo vệ em."

Dương Nam Ba còn có thể làm gì khác? Chỉ đành hợp tác thôi: "Em đừng nói với anh, em vướng vào nhiều người như vậy, chính là vì tìm chỗ dựa."

"Không phải, lý do thực sự là…" Đôi mắt của Lạc Di lấp lánh, nhỏ giọng nói: "Em muốn làm loạn Cục tình báo."

Tim Dương Nam Ba đập loạn xạ, trời ơi, rõ ràng biết có máy nghe lén, thề mà cô cũng dám nói ra điều này? Đây chẳng phải là tìm cái c.h.ế.t sao: "Em nói cái gì cơ?"
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 994: Chương 994



Lạc Di tức giận trừng mắt: "Em vẫn luôn tin rằng, là Blake quá xuất sắc khiến một số người chướng mắt, cho nên Cục Tình báo đã bí mật giam anh lại, tra tấn anh một cách điên cuồng, ép buộc anh bán mạng cho bọn họ, em nhất định phải giải cứu Blake khỏi hang quỷ."

Dương Nam Ba kiên quyết không chạm vào máy nghe lén trên người, mấy ngày nay anh ta luôn bị giám sát, trong phòng ngủ còn cài nhiều máy nghe lén, nhưng anh ta đều phải giả vờ như không biết gì cả.

Trong mắt công chúng anh là một chàng công tử giàu có đến từ Hồng Kông, trẻ tuổi chơi giỏi, nhưng lại có ít kinh nghiệm ngoài đời.

"Lạc Di, ý tưởng của em quá điên rồ rồi, chưa chắc đã có thể như những gì em nghĩ."

"Đó là nơi tụ tập khét tiếng của quỷ dữ, không có một ai tốt hết, Cục trưởng càng mặt mày la lém hơn, thoạt nhìn đã không phải là người tốt." Lạc Di càng nói càng kích động, tức tối mắng một trận, cố gắng giải tỏa cơn tức giận.

Dương Nam Ba đỡ trán thở dài, cô thật có năng lực.

Lạc Di lải nhải mắng một lúc lâu, cuối cùng cũng chịu thua: "Tên đầu trọc đó nói một câu, nói Cục tình báo của bọn họ có thể g.i.ế.c bất cứ ai họ muốn, không cần lý do, câu đó làm em sợ, thật ra là họ đang nhắm vào em, muốn đưa em vào tù, em đành phải tự cứu mình!"

Tim Dương Nam Ba thắt lại, đột nhiên hiểu chút ý cô: "Có phải em nghĩ nhiều rồi phải không?"

Lạc Di hung tợn nói: "Nếu một ngày nào đó em biến mất, thì chính là do bọn họ làm, em sẽ kéo bọn họ cùng chết."

Biết cô đang diễn, nưng Dương Nam Ba vẫn sợ: "Lẽ nào đám người Bach vẫn có thể liều mạng vì em chứ?"

Anh ta vẫn thích một Lạc Di vui vẻ, hoạt bát và hay cười, cho dù cô có chút tùy hứng, có chút kiêu ngạo.

Lạc Di cười lạnh: "Tại sao em lại phải dựa vào họ? Mọi chuyện em đã sắp xếp hoàn hảo từ trước rồi."

Với dáng vẻ hung dữ này, trông giống như một tiêu yêu nữ.

Tim Dương Nam Bac đập loạn xạ, chưa từng thấy một mặt này của cô bao giờ, đang diễn thôi đúng không? Tại sao anh ta lại cảm thấy rung động như vậy? ! Chắc hẳn là giả vờ uống quá chén rồi!

"Sao vậy?"

Lạc Di cố ý cao giọng lên một chút: "Em đã viết một cái email rồi, một khi có chuyện gì xảy ra với em, email sẽ tự động được gửi đến những phương tiện truyền thông có ảnh hưởng đó theo thời gian đã định trước."

"Dưới sự tác động của dư luận thế giới, Cục trưởng của Cục Tình báo sẽ bị ném ra ngoài để giải trừ phẫn nộ của nhân dân, ông ta xong đời rồi, đám cấp dưới của ông ta không ai có thể trốn thoát, tính sổ từng người một, đều c.h.ế.t cùng em."

Cô rất hiểu tính tình phản diện ngoan cường của mình, không hề có chút không khỏe nào.

Dương Nam Ba cảm thấy mình mới sắp không khỏe, tim đập loạn xạ, à, anh ta không thích Lạc Di, không thích chút nào cả.

Nói dối một vạn lần sẽ thành sự thật.

"Em cực đoan quá, điều này không tốt đâu."

"Trước kia em từng nghĩ thế giới này thật tươi đẹp, mọi người đều là người tốt, nhưng những kẻ xấu đó đã cướp đi người em yêu, muốn hãm hại em, khiến trái tim em đau đớn vô cùng, hàng đêm em không thể ngủ ngon được." Giọng nói của Lạc Di đầy tức giận vì sự kém cỏi của chính mình, cũng có sự bi ai vô tận.

"Em, thực sự rất muốn làm người tốt, có ích cho thế giới, nhưng sao lại khó thế cơ chứ?"

Dương Nam Ba ngơ ngác nhìn cô, ánh mắt đầy sự ngạc nhiên.

Lạc Di vẫn đang phát huy hết khả năng: "Đám người Bach sẽ không liều mình vì em, mà sẽ đẩy dư luận và dẫn dắt lòng dân từ phía sau, buộc những người đó không còn nơi nào để trốn thoát, lấy mạng đền mạng, điều đó không vấn đề gì.”

Cô không tin Cục Tình báo dám động vào cô!

Trong căn phòng sang trọng của khách sạn này, Edward nghe được âm thanh từ thiết bị giám sát phát ra, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, thay đổi khó lường.

"Người ta nói ranh giới thiên tài và người điên rất mong manh." Đám cấp dưới hoàn toàn tin câu nói này, yếu ớt khuyên nhủ: "Cục trưởng, chúng ta ngàn vạn lần cũng không khiêu khích kẻ điên."

Tội gì mà phải chiến đấu tới cùng, ai mà muốn sống tốt ?
 
Back
Top Bottom