Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 220: Chương 220



Lạc Quốc Vinh vô cùng ngứa tay, lại muốn đánh người. Ngô Tiểu Thanh đưa tay đè ông lại, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ: “Nếu con gái của tôi xảy ra chuyện gì, đừng ai mong sống yên ổn.”

“Chỉ dựa vào các người sao?” Hứa Phương Lệ hận cặp vợ chồng này vô cùng. Ở nhà, bà ta được cha mẹ yêu thương, sau khi kết hôn được chồng cưng chiều, chưa bao giờ phải chịu uất ức. Vương Hải Thanh là con rể ở nhờ nhà vợ, dựa vào nhà họ Hứa để thăng chức, nên đương nhiên sẽ quan tâm tới bà ta, nuông chiều bà ta nhiều hơn: “Ha ha ha, đồ nhà quê.”

Lạc Quốc Vinh tức giận nói: "Cô còn không bằng đồ nhà quê, xem ra cô cũng biết mình là hạng thấp kém, chồng cô không theo đuổi được vợ tôi nên đành cưới cô, ông ta cũng không phải thật lòng thích cô mà chỉ là vì bối cảnh nhà cô có thể giúp ông ta trèo cao, chẳng phải thứ tốt lành gì, chỉ có cô xem như bảo bối…"

Những lời này vừa nói ra lập tức xé nát cái mặt nạ hạnh phúc của Hứa Phương Lệ, cũng đ.â.m trúng lòng tự trọng của bà ta.

Ánh mắt ngạc nhiên của hàng xóm khiến cho bà ta không chịu nổi.

Bà ta không biết chuyện này sao? Bà ta biết chứ, thậm chí bà ta còn bí mật đi xem Ngô Tiểu Thanh.

Nhưng Ngô Tiểu Thanh đẹp hơn nữa cũng chẳng được gì, chỉ có thể cưới một gã nông dân bẩn thỉu, cả đời cắm mặt vào ruộng, con cái cũng kém cỏi hơn người khác.

Sau khi bà ta đã chắc chắn cả đời này Ngô Tiểu Thanh cũng không có cách trở mình thì mới yên lòng, không thèm bận tâm nữa.

"Xem ra tôi quá nhân từ với mấy người rồi, cứ đợi đó cho tôi."

Lời hung ác của bà ta vừa thốt ra thì ngay lập tức có mấy nhân viên công tác đi tới hỏi: "Đây là nhà của Vương Hải Thanh?"

Hứa Phương Lệ hơi cau mày, quan sát vài lần: "Đúng vậy, mấy người là ai?"

Một nhân viên công tác tỏ vẻ nghiêm túc: "Chúng tôi nhận được thông tin cho biết Vương Hải Thanh vi phạm kỷ luật nghiêm trọng nên bị sa thải, phải tiếp nhận tổ chức thẩm tra, yêu cầu người nhà phối hợp với công tác điều tra."

Giống như là một quả b.o.m hạng nặng nổ tung trong đầu, mọi người xung quanh đều kinh hãi.

Hứa Phương Lệ bị đả kích lớn, điên cuồng lắc đầu: "Không thể nào, chắc chắn là mấy người nhầm rồi, chồng tôi luôn tuân thủ pháp luật, anh ấy còn là đầy tớ của nhân dân. Cha tôi là Hứa Quốc Sinh, các người hẳn đều biết ông ấy."

Bà ta lấy cha mình ra làm lá chắn, mỗi lần dùng đều có tác dụng, nhưng lần này bà ta phải thất vọng rồi.

"Hứa Quốc Sinh vừa mới bị cách chức, đã bị bắt đi."

Trước mắt Hứa Phương Lệ tối sầm lại, cơ thể lung lay sắp đổ, phun một ngụm máu. Cha bà ta bị cách chức? Núi dựa vững chắc của bà ta đổ rồi? Trời sập cả rồi.

Nhân viên lục soát được vô số đồ tốt trong nhà họ Vương, chưa nói đến đài, xe đạp, máy may, đồng hồ là hàng tiêu chuẩn, còn có nguyên một bộ gia dụng gỗ lim hoàn chỉnh, TV và tủ lạnh toàn là đồ hiếm thấy, càng đừng nói đến hộp đựng trang sức bằng vàng khiến ai nấy đều trố mắt kia, tất cả mọi người đều bày tỏ sự khinh thường.

Đâu ra chín thế hệ là người nghèo? Liêm khiết làm theo việc công?

Ai mà ngờ bề ngoài Vương Hải Thanh giản dị mộc mạc mà trong nhà lại có nhiều của cải như vậy?

Xem ra ông ta đã định sẽ bị tội vi phạm pháp luật nghiêm trọng rồi, vợ chồng bọn họ dù làm cả đời cũng không tích lũy được nhiều đồ tốt như vậy.

Chết tiệt, tất cả mọi người đều thật tức giận.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 221: Chương 221



Ngô Tiểu Thanh nhìn thấy từng món đồ vật đều bị tìm ra hết thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu Di không sao đâu, chúng ta về nhà chờ thôi."

“Thật sự sẽ không sao chứ?” Lạc Quốc Vinh không thấy con nên ông vẫn không thể nào yên tâm được.

“Chuyện này do Vương Hải Thanh làm, ông ta ngã rồi, nhà vợ ông ta cũng vậy.” Ngô Tiểu Thanh rất tỉnh táo, trong đầu bà nhanh chóng lóe lên suy nghĩ: “Không chừng là do Tiểu Di nhà chúng ta làm.”

Lạc Quốc Vinh sửng sốt, sao có thể có chuyện này chứ? Con bé làm gì có bản lĩnh đến thế? “Tiểu Di chỉ là một đứa trẻ yếu đuối cần được bảo vệ, nó còn bé.”

Cũng chỉ có cha ruột mới cảm thấy như vậy.

Ngô Tiểu Thanh thì lại cho rằng, mặc dù Tiểu Di vẫn còn là một đứa trẻ nhưng khả năng gây sát thương của con bé còn lớn hơn cả người trưởng thành.

Nhưng Tiểu Di không có bối cảnh, cũng không có tài cán gì, có lẽ bà đã nghĩ nhiều quá cũng nên.

Họ không nghe ngóng được gì thêm nên chỉ đành về nhà chờ tin tức.

Họ vừa về thôn đã bị người dân trong thôn vây quanh, người nào người nấy nhao nhao hỏi thăm tình hình.

Ngô Tiểu Thanh đeo khẩu trang nắm tay con trai lui sang một bên, giữ khoảng cách với người trong thôn.

Lạc Quốc Vinh thấy trên khuôn mặt mọi người hiện vẻ lo lắng, bọn họ không cười trên nỗi đau của người khác nên cũng được an ủi phần nào.

Tuy trong thôn Lạc Gia loại người nào cũng có nhưng mọi người vẫn đùm bọc nhau, lúc đối ngoại rất đoàn kết.

“Tiểu Di không sao cả.”

“Không phải ngồi tù chứ?” Đây là điều mà mọi người quan tâm nhất.

Lạc Quốc Vinh dở khóc dở cười: “Đương nhiên không cần, con bé đâu có phạm pháp, chỉ là hiểu lầm thôi.”

Hiểu lầm? Mọi người tuy nửa tin nửa ngờ nhưng đều biết điều không nhắc chuyện này nữa: “Vậy tốt rồi, vậy tốt rồi, sau này đừng tham gia thi gì nữa, cứ chăm chỉ học hành là được.”

“Đúng thế, cuộc thi đó cũng chẳng ích gì, dù sao cũng giành được giải thưởng rồi…Ôi chao, giải thưởng sẽ bị thu về à?”

“Chắc là thế rồi, thật đáng tiếc quá đi.” Những người dân trong thôn sôi nổi thảo luận với nhau, nói chuyện rất náo nhiệt.

Người nhà họ Lạc cũng ở đây, vẻ mặt rất phức tạp, vừa tiếc nuối lại vừa có chút thất vọng.

Lạc Xuân Mai nhếch miệng cười, như thể được uống nước ô mai đông lạnh vào ngày Tam phục*, khỏi phải nói cũng biết hiện giờ cô ta đang cực kỳ sung sướng.

*Ngày Tam phục(Tam phục thiên): tức là ba ngày hè nóng nhất trong năm

Lạc Di không còn là niềm tự hào của thôn Lạc Gia nên cô cũng không thể tiếp tục đè đầu cưỡi cổ cô ta được nữa.

Cô ta nhịn không được cất tiếng mỉa mai: “Không phải đồ của mình thì đừng tham lam làm gì, chú ba à, chú nên chủ động trả cho người ta đi, tranh thủ nhận được sự khoan hồng.”

Lạc Quốc Vinh cảm thấy mấy lời này quá chói tai, cái gì mà tranh thủ nhận được sự khoan hồng? Còn chưa có tin tức gì mà đã vội vã kết luận như vậy rồi?

“Xuân Mai dạo này tiến bộ quá, làm thẩm phán luôn, thật oai phong quá đi, mười tám đời tổ tiên của nhà họ Lạc chúng ta đều nở mày nở mặt cháu.”

Nét mặt của Xuân Mai bỗng chốc cứng đờ: “Chú ba, cháu hiểu bây giờ tâm trạng của chú không được tốt nhưng chú phải biết chấp nhận sự thật.”

“Quốc Vinh, con đừng có kỳ cục thế chứ.” Bà cụ Lạc rất bất mãn, lập tức đứng ra bảo vệ đứa cháu gái yêu quý: “Xuân Mai cũng vì muốn tốt cho Lạc Di thôi, con đừng có không phân tốt xấu, không nhận rõ hiện thực, Lạc Di không có phúc, sau này đừng chiều chuộng con bé quá đỡ phải bị liên lụy.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 222: Chương 222



Lạc Quốc Vinh lạnh lùng liếc bà ta: “Con tự nguyện, mẹ cứ ôm khư khư cái túi may mắn của mẹ đi, còn cục cưng Tiểu Di của nhà con thì để con thương.”

Họ đã ra ở riêng rồi mà vẫn muốn xen vào chuyện nhà họ, bị điên à?

Bà cụ Lạc cứng họng, Lạc Xuân Mai đảo mắt, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chú ba à, chuyện của Lạc Di đã lan truyền khắp nơi rồi, chú nên bảo nó ở nhà tránh mặt một thời gian…”

“Bảo nó ở nhà đi, đừng đi học nữa.” Bà cụ Lạc tức giận nói: “Dù sao cũng học không ra gì, ngược lại còn làm ảnh hưởng đến thanh danh của nhà chúng ta.”

Không đi học cũng tốt, sẽ không thể áp chế Xuân Mai nữa, cuộc sống của Xuân Mai sẽ tốt hơn.

Lạc Quốc Vinh đã sớm thất vọng về bà ta, có bà nội nào đối xử với cháu ruột mình như vậy không?

“Mẹ, mẹ đừng có tự mình đa tình nữa, nhà chúng con khác với nhà mẹ, chúng con không ham hư vinh, không làm bộ làm tịch, cũng không thấy sang bắt quàng làm họ.”

Ẩn ý của những lời này khiến mấy người nhà họ Lạc biến sắc, Lạc Xuân Mai nhíu mày: “Chú ba, chú đừng nói thế, nếu cha nuôi nghe thấy thì sẽ nghĩ thế nào?”

Người của nhà họ Lạc khó khăn lắm mới leo lên được cành cao, tương lai còn mong được hưởng phước nữa kìa.

Bà cụ Lạc hung dữ trừng mắt nhìn con trai út: “Đúng đúng, Quốc Vinh, con đừng hại cháu gái con như vậy chứ, nếu như tình cảm cha con của hai người họ rạn nứt, mẹ sẽ không tha cho con đâu.”

“Ha ha ha.” Lạc Quốc Vinh bật cười lớn, mấy người này là đang nằm mơ giữa ban ngày à, cành cao của họ đã bị bắt rồi kìa, cái gì mà tình cha con chứ? Chậc chậc.

Bà cụ Lạc chợt có dự cảm xấu: “Con cười cái gì?”

Đúng lúc này, một người dân chỉ về phía cổng thôn kêu lên: “Đó có phải xe ô tô không?”

Mọi người đồng loạt quay lại nhìn, có một chiếc xe đang lao nhanh về phía này, ánh mắt Lạc Xuân Mai sáng lên: “Là xe Jeep, cha nuôi của cháu đến.”

Chiếc xe dừng ở phía trước, Lạc Xuân Mai kích động đi qua: “Cha nuôi, sao cha lại đến đây? Có phải Lạc Di gây chuyện ảnh hưởng đến cha hay không, con thay mặt nó xin lỗi cha. Nó không hiểu chuyện…Lạc Di!”

Cửa xe mở ra, một cô bé xinh xắn hoạt bát mỉm cười tự nhiên nhảy ra khỏi xe.

“Chị họ, em về rồi đây. cha nuôi của chị…” Cô nở một nụ cười gian xảo, giọng nói réo rắt ngân dài: “Bị em tiêu diệt rồi.”

Lạc Xuân Mai: “...”

Cả thôn: “...”

Hai vợ chồng Lạc Quốc Vinh nhào tới, một trái một phải ôm ghì lấy con gái, kiểm tra trên dưới, tâm tình vô cùng kích động: “Tiểu Di, con có sao không?”

Lạc Di ấm áp trong lòng, cười híp mắt, gật đầu đáp: “Không sao ạ, con ổn mà, giờ chỉ đói bụng thôi.”

Một ngày trời chưa được ăn thứ gì tử tế, bụng cô đã đói meo rồi.

Lạc Quốc Vinh chẳng kịp hỏi thêm điều gì, vội vã dắt tay con gái về nhà: “Cha hấp trứng đúc thịt cho con ăn, có cả mì trứng nữa, toàn món con thích.”

“Vâng.” Lạc Di gật đầu như gà mổ thóc.

Bỗng Lạc Xuân Mai từ đâu chạy tới cản đường họ lại, sắc mặt hoảng loạn: “Từ từ đã, Lạc Di, em nói cho rõ đã, vừa rồi em nói gì, chị nghe không rõ.”

Lạc Di mỉm cười: “Cha nuôi chị, Vương Hải Thanh, đã vi phạm kỉ luật nghiêm trọng, đã bị công an bắt để lập án điều tra.”

Lạc Xuân Mai ôm n.g.ự.c thở dồn dập, ánh mắt tràn đầy ngỡ ngàng, không sao tin nổi, bị bắt lập án? Nghiêm trọng đến vậy ư?
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 223: Chương 223



“Không thể nào.” Bà cụ Lạc không thể chấp nhận sự thật này, một vị quan to như thế, sao có thể bị lật đổ được? Bọn họ còn chưa được hưởng sái chút lợi nào đâu, “Xuân Mai là ngôi sao may mắn có tiếng, con bé nhất định sẽ vượng cha nuôi nó.”

Bà ta không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc tới Lạc Di lập tức không nhịn được cười: “Chị Xuân Mai à, Vương Hải Thanh nhận ngôi sao may mắn như chị làm con nuôi, chị không chỉ không mang may mắn đến cho người ta mà còn mang đến mối họa lao ngục, thật là xuất sắc.”

Lạc Xuân Mai vô cùng tốn công đầu tư cho thiếp lập ‘ngôi sao may mắn’ của mình, sao có thể nhẫn nhịn để Lạc Di bôi nhọ, cô ta lập tức quát lên: “Bịa đặt lung tung là sẽ bị pháp luật trừng phạt đấy, Lạc Di, những tin xấu của em đã truyền khắp nơi rồi, đừng có rước họa vào thân nữa, cha nuôi chị không phải là người mà em có thể nói xấu đâu.”

Bà cụ Lạc tức thì an tâm: “Đúng đúng, trưởng khoa Vương là lãnh đạo, bố vợ ổng cũng là lãnh đạo lớn, mày chỉ là con nhãi con, sao có thể đá đổ được người ta? Tao sống mấy chục năm trời, chưa từng nghe chuyện nào nhảm nhí như thế, sao tao lại có đứa cháu ngu si không biết điều như mày chứ? Đã làm sai còn muốn dẫm đạp người khác…”

Từ trên xe lại có một người bước xuống: “Em Lạc Di này.”

Lạc Di ảo não vỗ trán một cái, cô quên béng mất trong xe còn người, ngoài bác lái xe với hiệu trưởng Ngô ra thì còn một nhân vật then chốt của lần này, là Tần Thiếu Quân.

“Ôi ngại quá, phóng viên Tần, làm anh phải chứng kiến chuyện không hay ho rồi.”

Tần Thiếu Quân là phóng viên của tờ báo quân đội, là người đứng sau hỗ trợ Lạc Di rất nhiều, cô vô cùng cảm kích người này.

Anh ta vốn không định xen vào chuyện nhà người ta nhưng nghe đến giờ đã không nhịn nổi nữa: “Đây là con gái nuôi của Vương Hải Thanh?”

Đám người nhà họ Lạc này chỉ biết bênh vực người ngoài, cả đám đều chỉ là những kẻ tiểu nhân giỏi nịnh bợ, đặc biệt là cô nàng Lạc Xuân Mai này, nghe xem cô ta vừa nói cái quỷ gì? Lại còn dám lấy cha nuôi của mình ra hù dọa người khác, chẳng lẽ Lạc Di là kẻ thù của cô ta?

Lạc Di thở dài bất đắc dĩ: “Phải ạ, đây là chị họ em.”

Phóng viên Tần lộ vẻ thương cảm với Lạc Di, có người thân kiểu này, chắc thường ngày cô bé cũng vất vả lắm.

Anh ta mở cốp sau ô tô, xách một chiếc xe đạp mới tinh xuống, là xe Phượng Hoàng, kiểu nữ.

“Em quên đồ của mình này.”

Tầm mắt mọi người đều đổ dồn vào chiếc xe đạp, ánh nhìn lập lòe sáng, hệt người đời sau nhìn thấy chiếc xe siêu sang.

Lạc Di nhận xe, nhẹ nhàng nhấn chuông, leng keng, tiếng chuông lảnh lót vang lên, cô tủm tỉm cười khẽ.

Sau này lên công xã không cần đi bộ nữa rồi, tốt quá.

Lạc Quốc Vinh ngơ ngác nhìn chiếc xe, đờ đẫn hỏi: “Đây là cái gì?”

“Xe của con đấy.” Lạc Di vỗ vỗ lên ghi đông, vẻ mặt đắc ý, “Nhưng hiện giờ tạm thời thuộc quyền sử dụng của cha mẹ nhé, tại chân con ngắn quá.”

Cô nói với vẻ ‘hai người được nhờ con gái rồi nhé, vui chưa’, trông hết sức đáng yêu.

Lạc Quốc Vinh bị tin này giáng trúng đầu như một tia sét, sau giây lát ngơ ngẩn, ông cười ha hả, con gái mình sao mà giỏi thế cơ chứ?

Bà cụ Lạc không tin, vặn hỏi: “Của mày? Mày trộm ở đâu đấy hả? Mày học ở đâu cái tật xấu này thế chứ?”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 224: Chương 224



Phóng viên Tần nóng mắt, bà lão này bị làm sao thế nhỉ? Không hỏi một lời đã quy chụp cháu gái mình trộm cá, bất công đến không còn gì để nói.

“Em Lạc Di còn nhỏ tuổi bị người ta vu oan, phải chịu khổ. Lãnh đạo đã nói, chiếc xe này tặng cho em Lạc Di coi như bồi thường tổn thất tinh thần, đồng thời đây cũng là món quà thay lời khen ngợi, cảm ơn em Lạc Di đã có cống hiến rất lớn cho chiến dịch thanh trừ sâu mọt của nhà nước lần này.”

Anh ta cố ý cùng về đây chính là để cải chính tin tức, lấy lại thanh danh cho Lạc Di.

Nói xong, Tần Thiếu Quân còn lấy thẻ nhân viên của mình ra, lớn tiếng thông báo đơn vị mình công tác cùng với tên họ, nói sơ qua toàn bộ quá trình để giúp Lạc Di rửa sạch oan khuất.

Đơn vị công tác của người ta nghe đã thấy quyền uy vượt bậc, cực kì đáng tin, hơn nữa, còn có chiếc xe đạp mới tinh chễm chệ trước mặt, thôn dân đến lúc này đã hoàn toàn tin rằng Lạc Di thực sự vô tội, bị người ta cố tình hãm hại.

Nhưng cũng coi như nhờ họa này mà được phúc, được lãnh đạo thưởng cho một chiếc xe đạp làm bồi thường.

Câu chuyện xoay chuyển liên tục, phập phồng căng thẳng, khiến mọi người nghe đến ngây ngẩn.

Thì ra trong chuyện này còn ẩn giấu nhiều điều như thế, gã Vương Hải Thanh kia ngay từ đầu tiếp cận người nhà họ Lạc đã mang theo ác ý, đâu phải thực lòng để bụng Lạc Xuân Mai, rõ ràng là nhắm tới Lạc Di mà. Chắc chỉ có nhà Lạc Xuân Mai mới tưởng người ta bị thu hút bởi những biểu hiện mà họ cho là xuất sắc hơn người của Lạc Xuân Mai.

Ha ha ha, mọi người đều nói Lạc Xuân Mai này là ngôi sao may mắn, nhưng có khi chưa chắc đâu, Vương Hải Thanh đường đường là lãnh đạo công xã mà vừa nhận cô nàng làm con nuôi thì liền xong đời.

Hơn nữa, thái độ của Lạc Xuân Mai với Lạc Di quả thật rất đáng để suy ngẫm đó, thường thấy khen cô ta dịu dàng thiện lương mà, đi đâu hết rồi?

Lạc Xuân Mai cảm nhận được từng cơn ong ong váng vất trong não, cô ta vừa ý thức được, mình đã trở thành một chuyện cười cho người khác rồi.

Lúc nhận cha nuôi đắc ý dường nào thì bây giờ ảo não dường ấy.

Liệu mình có bị liên lụy không?

Nghĩ tới đây, Lạc Xuân Mai bắt đầu sợ hãi, đồng thời cũng oán hận.

Uổng cho mình tự nhận thông minh hơn người, kết quả lại bị người ta coi như mũi dùi để đối phó với Lạc Di.

Cô ta cực kì hận Vương Hải Thanh, nhưng càng thêm hận Lạc Di hơn.

Lạc Di chạy khắp nơi gây chuyện với người khác, nhưng người xui xẻo lại luôn là cô ta.

Vì sao không thể yên phận ở nhà đi, vì sao cứ nhất quyết muốn đi học? Vì sao còn cố tình thể hiện giỏi giang như thế? Sao muốn gây sự chú ý của người khác?

Lạc Xuân Mai sẽ không bao giờ nhìn lại bản thân, chỉ biết trách người khác, lại không nghĩ, nếu không phải chính mình chỉ biết ham cái lợi trước mắt thì đã không rước lấy bao phiền nhiễu về sau.

Lạc Quốc Vinh mời đoàn người về nhà ăn một bữa mì trứng gà, nhóm phóng viên ghé chơi một lát, không ở lại lâu, bỏ lại phiếu gạo rồi mau chóng lên xe về, Lạc Quốc Vinh không kịp từ chối.

Lạc Di hôm nay đã quá mệt mỏi, tinh thần căng thẳng suốt một thời gian dài, ăn tối xong liền bò lên giường, đặt đầu xuống gối đã ngủ rồi.

Ngô Tiểu Thanh nhìn con gái, nước mắt thương xót cố nén suốt một ngày dài cuối cùng đã trào ra không thể kiềm chế.

.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 225: Chương 225



Nhưng dù xúc động đến như vậy, bà vẫn cố cắn môi nén tiếng nức nở, sợ đánh thức con.

Lạc Quốc Vinh trông thấy cũng xúc động, sống mũi cay cay, ông bước tới, nắm vai vợ, nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà: “Đều tại anh, anh không thể bảo vệ con chúng ta chu toàn.”

Nước mắt vợ ông vẫn tiếp tục lã chã rơi, không sao lau sạch được: “Không, tất cả những chuyện phiền phức này đều do em rước lấy, là lỗi của em.”

Bà không hối hận về sự lựa chọn của mình năm xưa, nhưng nỗi đau khổ trong lòng chỉ có chính mình biết.

Ai có thể ngờ, người đàn ông kia vẫn vì chuyện đó mà canh cánh trong lòng suốt mười mấy năm, nay còn tính dùng con gái bà để trả thù bà.

Lạc Quốc Vinh khẽ thở dài: “Đó không phải là lỗi của em, mọi chuyện đã kết thúc rồi, đừng nghĩ nhiều nữa.”

Ngô Tiểu Thanh nhẹ nhàng tựa vào vai chồng, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn hai đứa nhỏ đang say ngủ: “Tiểu Di quá xuất sắc, em sợ.”

Lạc Di còn quá nhỏ, giống như cây non, quá mức nổi bật sẽ cao vượt lên trên cả cánh rừng, gió bão cuốn tới sẽ không có chỗ ẩn mình, người càng xuất sắc trong khi chưa đủ vững chãi để tự bảo vệ sẽ dễ dàng bị người ta đố kỵ, làm khó dễ.

Ngô Tiểu Thanh đã từng nếm trải điều này. Năm ấy bà vô cùng nổi tiếng, có thể nói là người con gái nổi bật nhất trong cả vùng.

Kết quả thế nào? Nửa đời nhấp nhô, chịu hết gian truân.

Trước bà còn muốn con cái thay mình giành lấy thành công, để người người đều phải ngưỡng mộ, hoàn thành giấc mộng thời trẻ của mình, cũng để cho bà được hãnh diện ngẩng đầu.

Nhưng gặp chuyện vừa rồi, lòng tranh cường háo thắng của Ngô Tiểu Thanh đã tiêu tan gần hết.

Giờ đây bà chỉ hi vọng con cái mình bình an một đời.

Lạc Quốc Vinh buồn rầu thở dài, ông cũng vô cùng lo lắng về điều này. Nhưng con gái ông sinh ra đã giỏi giang như vậy rồi, ai có thể che chắn hào quang của nó chứ?

“Tiểu Di giống em, rất có chủ kiến, lại cao ngạo, anh nghĩ, con bé thà bị người ta đố kị xa lánh còn hơn cam lòng sống tầm thường.”

Ngô Tiểu Thanh trầm mặc, phải, Lạc Di con bà chính là người như thế.

Lạc Quốc Vinh lại dịu giọng khuyên nhủ: “Thôi đi ngủ đi, mai lại là một ngày mới, mọi thứ rồi sẽ tốt lên thôi.”

Ngô Tiểu Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng đã treo cao, chiếu sáng tỏ cả bầu trời, sông sao lấp lánh, điểm tô cho bầu trời đêm trở nên lộng lẫy.

Có lẽ, Lạc Di vẫn muốn trở thành ngôi sao sáng nhất bầu trời kia hơn.

Khi Lạc Di quay lại trường học, đám bạn dùng tràng pháo tay vang trời chào đón cô, như thể đang nghênh đón vị anh hùng chiến thắng trở về.

Tất cả đều đã tận mắt chứng kiến Lạc Di bị nhóm ‘người nhà nước’ mang đi, rồi giờ lại tận mắt thấy cô bình an vô sự trở về.

Thật là lợi hại, Lạc Di quả là bạn học sinh lợi hại nhất trường này.

Lạc Di vô tình thu được một đám người hâm mộ nhí, lại còn là kiểu đặc biệt nhiệt tình, như ‘fan’ cứng vậy đó, ở nhà thì điên cuồng khoe idol của mình, ra ngoài càng điên cuồng tâng bốc.

Thân là bạn học cùng trường tiểu học với Lạc Di, hãnh diện làm sao!

Lạc Di hoàn toàn không hề chịu bất cứ ảnh hưởng nào, vẫn ăn uống ngủ nghỉ và học hành như mọi ngày.

Cô đã trao đổi với hiệu trưởng Ngô rồi, sau khi kết thúc học kì này, cô muốn nhảy lớp, lên học lớp năm, hiệu trưởng Ngô tỏ ý, thích làm gì thì làm, vui là được.

.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 226: Chương 226



Đây chính là vị ‘kì nhân’ một tay vùi dập sự nghiệp của Vương Hải Thanh đấy.

Thậm chí còn có dũng khí thảo luận sau này nên thi đại học Thanh Hoa hay đại học Bắc Kinh với các vị lãnh đạo cao cấp cơ.

Gia đình gặp chuyện lớn, lại êm đẹp giải quyết xong, Lạc Quốc Vinh bỗng dưng được cả thôn chú ý và chào đón, nhưng mục đích thực sự là ai cũng muốn mượn xe đạp nhà ông.

Lạc Quốc Vinh biết chuyện, chỉ bĩu môi.

Bên chi cả nhà bà cụ Lạc bỗng an phận hẳn, không có ai dám tới ngỏ ý đòi xe, có lẽ họ cũng đã nhận rõ sự thực rằng Lạc Quốc Vinh thật tình không muốn qua lại với họ, càng sẽ không chịu để họ sai khiến thêm nữa, hoặc cũng có thể họ đã nhận thấy thanh danh nhà mình quá kém, không muốn gây sự thêm khiến người ta ghét bỏ.

Danh tiếng Lạc Xuân Mai coi như hoàn toàn vỡ nát, có người nói cô ta không phải hạng phúc hậu, hà khắc em họ, lại có người nói mệnh cô ta suy lắm, nói nhân phẩm không tốt, tóm lại là cái gì cũng có.

Lạc Xuân Mai co rụt lại muốn tạm ẩn đi một thời gian, chờ chuyện này qua đi, ngay cả khi bà nội ồn ào muốn xông tới bênh vực, cô ta cũng ra sức cản lại.

Hiện tại, điều cô ta sợ nhất là sự tình bị làm lớn, bị nhiều phía có liên quan chú ý, do đó móc nối cô ta với Vương Hải Thanh, kéo cô ta vào việc này.

Vương Hải Thanh quả thực đã rớt đài, ngay cả nhà vợ ông ta cũng gặp chuyện, lúc này, việc của cô ta là phải co đầu rút cổ hết mức, để không ai chú ý đến mình.

Nhưng có điều này cô ta nghĩ mãi không ra, rốt cuộc ai là kẻ đứng sau giật dây đạp đổ Vương Hải Thanh? Người này hành động quá nhanh, còn bắt gọn trọn ổ, năng lực mạnh đến độ khiến người ta sợ hãi.

Lạc Xuân Mai không tin Lạc Di có thể làm được điều này, Lạc Di chỉ là con nhóc nhà quê không quyền không thế, không có chỗ dựa, nào có bản lĩnh đó chứ?

Cô ta suy nghĩ hồi lâu, cho ra kết luận là Vương Hải Thanh hẳn đã bị người ta theo dõi từ lâu, chuyện Lạc Di chỉ là mồi dẫn, châm nổ một loạt mìn đã chôn sẵn mà thôi

Haiz, coi như lần này mình xui thôi.

Bị ảnh hưởng từ vụ Vương Hải Thanh, Lạc Xuân Mai không còn tâm trí đâu mà để ý việc học hành, cho nên thi cử không tốt, cuối cùng, môn nào cũng trượt, khiến cả nhà đều khiếp sợ.

Thành tích thế này thì lưu ban chắc rồi.

Nhưng dù vậy, bà cụ Lạc vẫn ra sức che chở cô cháu gái vàng ngọc của mình, còn mắng Vương Hải Thanh không ra gì, đã không được việc còn làm liên lụy đến cháu bà ta, hại nó thi hỏng.

Thậm chí, bà ta còn ra sức mắng chửi Lạc Di, chính vì Lạc Di không an phận nên mới khiến Xuân Mai của bà ta chịu áp lực lớn, không thể chú tâm học hành.

Tóm lại là, Lạc Xuân Mai không sai gì hết.

Lạc Xuân Mai đang ủ dột, nghe những lời đó lại lập tức lên tinh thần, đúng vậy, chính là như thế.

Lạc Quốc Cường cào cào tóc, giọng bực dọc: “Như thế này làm sao lấy được bằng tốt nghiệp nữa? Làm sao cha bố trí công việc cho con? Đã định xếp cho con một vị trí trợ lý cho hội trưởng hội phụ nữ thôn, chỉ cần ghi chép với thống kê điểm chấm công là được.”

Vị trí này đặc biệt có lợi, không cần ra đồng làm việc.

Bà cụ Lạc tức thì sáng mắt lên: “Vị trí đó được đấy, rất thích hợp với người có văn hóa như Xuân Mai.”

.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 227: Chương 227



Nhưng Lạc Xuân Mai cao ngạo như thế, đâu để ý vị trí bé tẹo này, chỉ là một trợ lý, chẳng có biên chế, nói ra với người ngoài chỉ tổ mất mặt.

Cô ta chính là người trong tương lai sẽ làm phu nhân quan lớn, cao quý hơn người, nhận vị trí đó khác gì bôi một vết đen vào lý lịch.

“Không, con muốn tiếp tục đi học, cha… cho con thêm một cơ hội đi, con nhất định sẽ cố gắng gấp bội.”

“Lại học lại một năm cấp hai? Vào tai người khác không thấy khó nghe sao?” Lạc Quốc Cường cau mày, thực ra trong lòng còn có một câu không tiện nói ra là, với cái thành tích bết bát cỡ này, có học thêm năm nữa cũng chẳng ích gì.

Hơn nữa, cả nhà họ mấy năm qua đã khen Xuân Mai hết mức, nào là thành tích tốt, nào là năm nào cũng đứng thứ nhất, giờ học lại, mặt mũi biết để đâu?

Lạc Xuân Mai mím môi, cố gắng nghĩ cách: “Thì cứ nói là… con thay đổi ý định, muốn thi vào trường nghề, tranh thủ sớm ra nghề kiếm tiền, để giảm bớt gánh nặng kinh tế cho gia đình.”

Cái cớ này nghe rất ổn, có lí, thi vào trường dạy nghề còn khó hơn thi lên cấp ba nhiều lắm, tốt nghiệp sẽ được bao phân phối việc làm.

Lạc Quốc Cường nhìn chằm chằm con gái, nói: “Vậy con có nghĩ tới khả năng học lại mà thành tích vẫn không tốt thì phải giải thích sao chưa?”

“Không thể nào, lần này chỉ là chuyện ngoài ý muốn, bình thường thành tích của con luôn rất tốt.” Lạc Xuân Mai thậm chí đã tẩy não thành công cả chính mình, hoàn toàn không thấy rõ thành tích của mình thực ra rất bình thường.

Bà cụ Lạc đã mất kiên nhẫn, gắt lên: “Quốc Cường, để con bé học tiếp, học phí mẹ tự bỏ ra cho nó.”

“Ài.” Lạc Quốc Cường còn biết nói sao nữa, chỉ đành chấp nhận, “Không biết Lạc Di thi cử sao rồi?”

Sắc mặt Lạc Xuân Mai lập tức sa sầm, bà cụ Lạc tức giận trừng mắt với con trai một cái: “Nhắc nó làm cái gì, bực mình.”

Lạc Quốc Cường luôn có một cảm giác rất phức tạp với đứa cháu gái này, đó vừa là ao ước lại vừa có đố kị, đồng thời còn có đôi chút kính nể, thường ngày đều cố gắng tránh né va chạm với con bé hết mức có thể.

Không phải ông ta mê tín đâu, nhưng thực sự đứa bé này có cái gì đó rất tà, không biết nó đã làm gì mà đến cả người như Vương Hải Thanh cũng phải vấp ngã, mà bản thân nó lại được thưởng hẳn một chiếc xe đạp.

Người nhà cứ nói con nhỏ đó chỉ là mèo mù vớ được cá rán, trùng hợp mà thôi, nhưng ông ta luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Chợt bên ngoài ồn ào huyên náo hẳn, bà cụ Lạc và cha con Lạc Xuân Mai ngó ra xem, thì ra là Lạc Quốc Vinh đang khoác lác gì đó.

À, là đang khoe khoang phiếu điểm của hai đứa con nhà mình, cả hai môn đều được tối đa.

Hai đứa nhỏ còn hoàn thành tốt bài thi nhảy lớp, một đứa lên thẳng lớp 5, một đứa lên lớp 3 rồi.

Thôn dân đứng quanh hâm mộ thèm thuồng, con cái nhà Lạc Quốc Vinh quả thực quá là xuất sắc, mẹ thông minh thì con cũng giỏi, điều này hình như đúng rồi nhỉ.

Trong đám người, có không ít thanh niên bắt đầu băn khoăn suy nghĩ về chuyện sau này phải tìm một cô vợ thông minh để cải thiện đời con cháu.

Bà cụ Lạc sầm mặt, hung ác quắc mắt lườm thằng con út, đi đâu khoe không đi, còn cố tình tới tận cửa nhà bà ta mà khoe, cố ý nói cho mẹ nó nghe có đúng không?

.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 228: Chương 228



“Lạc Quốc Vinh, có chút thành tích bé bằng cái móng tay thôi mà mày khoe khoang cái gì? Xuân Mai kì nào mà chẳng đứng đầu lớp, mày thấy cái nhà này có từng khoe không?”

“Có mà, con nghe thấy khoe không biết bao nhiêu lần, không thì ai mà biết?” Lạc Quốc Vinh vỗ vỗ trán, “Quên chưa hỏi, Xuân Mai đỗ vào trường trung học nào rồi, trường cấp ba số một của huyện là trường tốt nhất đấy, chắc là vào trường đó hả?”

Bà cụ Lạc dậm chân, gắt: “Con bé vì cái nhà này, cho nên quyết định thi vào trường nghề rồi, Xuân Mai nó quá ngoan ngoãn, chỉ biết lo cho người khác.”

“Ha ha ha ha.” Tức thì, khắp nơi râm ran tiếng cười chế nhạo.

Bà cụ Lạc thấy mọi người cười như thế, nghe còn rất kì quái, lòng hết sức bất an: “Mấy người cười cái gì?”

Một người vừa cười vừa nói to: “Xuân Mai môn nào cũng trượt, ai mà chẳng biết cơ chứ.”

Sự thực mà bà cụ Lạc muốn giấu cứ thế đã bị bóc trần, bà ta tức tối vô cùng: “Đồn đãi linh tinh.”

“Thôi thôi, có phải chỉ có mỗi Xuân Mai nhà bà đang học cấp hai đâu.” Người kia vui sướng nói, “Con nhà tôi thi cũng không tốt lắm, mà cũng chẳng sao, nhà tôi chẳng trông chờ bọn nó xuất sắc tài giỏi gì, học cho biết cái chữ là được rồi.”

Con ông ta với Lạc Xuân Mai cùng năm nhưng khác lớp, bình thường không biết thành tích của Lạc Xuân Mai thế nào, nhưng lần này danh tiếng của Lạc Xuân Mai xuống đáy, mọi người đều sẽ vô thức chú ý một chút, đi hỏi thăm thành tích thi cuối năm xem sao.

Hỏi ra mới biết, thì ra bết bát như vậy.

Ấy, mà không đúng nha, có khi nào chỉ mỗi bà cụ Lạc với nhà hai ông con lớn nhà bà ta không biết điều đó không nhỉ?

Lạc Xuân Mai chỉ dám trốn trong nhà, nghe thấy người ta nói thế thì suýt hộc m.á.u tại chỗ, ngồi xụi lơ trên ghế.

Tất cả là tại con nhỏ Lạc Di đó hết, vì sao nó cứ phải thi tốt như thế làm gì? Khiến cho thành tích của cô ta nhìn càng thảm hơn.

Nhưng chẳng ai thèm quan tâm ý tưởng của cô ta lúc này, Lạc Di càng không thèm để ý, lấy được phiếu điểm liền nhận được thông báo chuẩn bị lên thành phố tiếp tục tham gia cuộc thi cấp tỉnh, đây là cấp cuối cùng rồi.

Hiệu trưởng Ngô đặt kì vọng rất cao vào Lạc Di, ông ấy liên tục cổ vũ cô học trò nhỏ hay ra sức nỗ lực, phấn đấu lấy thêm một giải nhất này nữa.

Hiệu trưởng cũng đã nhận ra cuộc thi lần này rất không bình thường, những học trò có thể tỏa sáng trong cuộc thi nhất định sẽ có một con đường rực rỡ khác thường trong tương lai.

Lạc Di gật đầu, cô cũng biết rõ, nhưng tuyệt đối không để lộ dù chỉ một chút, ngay cả cha mẹ cũng không dám tiết lộ.

Lần này Lạc Quốc Vinh cùng hiệu trưởng Ngô hộ tống Lạc Di lên thị trấn, họp mặt cùng các tuyển thủ khác.

Người dẫn đoàn vẫn là hiệu phó An, ông nhìn Lạc Di, ánh mắt thoáng ý khác thường, Lạc Di chỉ coi như không thấy, cười cười bình thản chào hỏi ông ấy sau đó quay sang chỗ các bạn.

Tiêu Thanh Bình đã thấy Lạc Di từ sớm, nhưng cô đang bị đám học sinh vây quanh nên không bước tới.

Đợi khi các bạn học tản bớt, cậu mới đến gần, hỏi: “Đã có chuyện gì vậy?”

Lạc Di kinh ngạc nhìn cậu, sao anh ấy lại đoán được nhỉ?

Tiêu Thanh Bình thấy Lạc Di trông vẫn rất khỏe mạnh vui vẻ, mặt mũi hồng hào, ánh mắt sáng bừng, chỉ âm thầm thở ra một hơi: “Mấy ngày này không thấy em lên thị trấn, chú có tới cũng chỉ lập lờ nói nhà có việc, nhưng anh có thể nhìn ra, trông chú rất lo lắng, mà em cũng không phải người có thể để người khác ảnh hưởng đến chủ ý, cho nên là em không đi được.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 229: Chương 229



Sức quan sát của Tiêu Thanh Bình quá mạnh, Lạc Di im lặng một lúc mới đáp: “Cha mẹ em hơi cả nghĩ thôi, họ luôn cảm thấy thế giới bên ngoài rất đáng sợ.”

Mà chính cô cũng đang bận tâm vụ lừa bán trong nguyên tác.

Cô chỉ nhớ ‘Lạc Di’ thật bị lừa bán khi mặc chiếc áo sơ mi mỏng, được sửa lại từ áo người lớn, vợ chồng Lạc Quốc Vinh tìm kiếm khắp nơi, chỉ tìm được một mảnh vải vụn từ chiếc áo ấy bị xé xuống thô bạo.

Đó là tất cả thông tin cô có.

Cụ thể giờ nào, địa điểm nào, quá trình ra sao, Lạc Di đều không biết.

Tiêu Thanh Bình lo lắng vô cùng, cậu ở trong thị trấn, chẳng hay biết gì, điều này khiến cậu cảm thấy rất bất lực: “Anh muốn biết, Tiểu Di, anh nghĩ chúng ta là bạn của nhau đúng không?”

Lạc Di khẽ thở dài một tiếng, thấp giọng thuật lại sơ qua chuyện đó một lần, ban đầu Tiêu Thanh Bình còn bình tĩnh lắng nghe, nhưng càng nghe, mặt cậu càng tái xanh đi.

“Đám người đó thật đáng chết.”

Đáy mắt cậu thiếu niên thoáng lóe lên một tia tàn nhẫn.

Lạc Di cúi đầu nên không chú ý thấy: “Hiện giờ bọn chúng sống còn không bằng c.h.ế.t đâu.”

“Đáng đời.” Tiêu Thanh Bình vẫn chưa hết tức, chỉ cần nghĩ tới chuyện Lạc Di suýt thì đã gặp nguy hiểm, bị thương tổn, cậu đã muốn xé đám súc sinh kia ra.

“Thôi mà, anh đừng tức giận, không đáng đâu.” Lạc Di đã sớm gạt chuyện này sang một bên, nguy hiểm bị hóa giải, nhìn lại sẽ cảm thấy thực ra chuyện cũng chẳng có gì lớn lắm, “Em mời anh viên kẹo nè.”

Cô cười cười chìa một viên kẹo hoa quả ra, Tiêu Thanh Bình lột giấy gói, nhìn viên kẹo cứng trắng ngần, tâm tình nóng nảy thoáng bình tĩnh lại: “Em thích mời người khác ăn kẹo nhỉ.”

Lạc Di tựa đầu vào thân cây, cười bảo: “Cuộc đời nhiều cay đắng, chịu khó ăn nhiều đồ ngọt, ngọt miệng, lòng cũng ngọt, coi như an ủi tâm linh.”

Tiêu Thanh Bình kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt phức tạp khôn kể.

Lần này, huyện phái hẳn xe tới đưa thầy trò lên tỉnh thành, gập ghềnh xóc nảy nửa ngày, tới nơi đã là buổi chiều.

Đoàn dự thi cần ở lại tỉnh thành một đêm, sáng hôm sau dự thi, thi xong sẽ về luôn.

Nhà khách ở tỉnh khá sang trọng, hai người một gian, Lạc Di ở chung với cô giáo Hoàng, cô ấy rất hiền hòa dễ gần, rất quan tâm Lạc Di.

Các trường học đều tới đây ở tạm, vì thế, nhà khách này trở nên vô cùng náo nhiệt, học sinh và giáo viên qua lại giao lưu, chỉ là bên sở giáo dục không cho phép ra khỏi nhà khách.

Vì sự an toàn của đám nhỏ này, các thầy cô đã nhọc lòng hết sức, mặc dù vậy vẫn gặp sự cố ngoài ý muốn.

Cơm tối ăn ở phòng ăn chính của nhà khách, đồ ăn rất ngon, còn có cả thịt kho tàu.

Lạc Di vui vẻ gọi một suất thịt kho tàu, một đĩa rau xanh, một phần cơm trắng, ăn sạch sẽ.

Thịt kho tàu ở đây nạc mỡ vừa phải, ngon mà không ngấy, mềm lại không nát, cô hết sức yêu thích.

Ăn xong, Lạc Di cầm cà mèn trống đi ra bồn rửa tay, Tiêu Thanh Bình đang rửa cà mèn của mình, thấy cô đến liền giơ tay nhận lấy, rửa luôn giùm.

Lạc Di không từ chối, còn chắp tay sau lưng, cười cười nhìn Tiêu Thanh Bình giúp mình rửa cà mèn.

Bỗng có vài học sinh đi tới, tò mò nhìn Lạc Di: “Bạn là Lạc Di, học sinh tiểu học Hồng Tinh đúng không?”

Tiêu Thanh Bình vội kéo Lạc Di ra sau lưng như một bản năng.

Lạc Di ngước mắt, mấy người này lạ hoắc, chắc là thí sinh của nơi khác rồi: “Phải, có việc gì không?”
 
Back
Top Bottom