Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 140: Chương 140



Cô ta không ở lại lâu, nói thêm vài câu rồi đi ra, bước về phía Liễu Diệp đang gội đầu trong sân.

Xung quanh không ai, cô ta bèn không che giấu bản tính nữa mà hung tợn nhìn chằm chằm Liễu Diệp: “Có phải cô đang đắc ý lắm không? Tôi muốn xem xem cô đắc ý được đến bao giờ.”

Liễu Diệp kinh ngạc ra mặt: “Ấy trời, cô có vẻ thù địch tôi ghê nhỉ, sao thế? Từ trước tới giờ tôi đã làm gì có lỗi với cô đâu nhỉ.”

Lạc Xuân Mai tức điên, mình coi người ta là tình địch, người ta lại coi mình như không khí, cơn giận này biết xả kiểu gì đây?

“Cô thật sự không biết?” Hay là giả bộ không biết?

Liễu Diệp bình thản nói: “Biết cái gì mới được?”

Lạc Xuân Mai nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy một hồi, gằn từng chữ: “Tôi thích Từ Mông, tôi muốn lấy anh ấy.”

Liễu Diệp mỉm cười dịu dàng: “Tôi không thích Từ Mông, tôi không muốn lấy anh ta.”

Lạc Xuân Mai trợn mắt, không hiểu rốt cuộc chỗ nào có vấn đề rồi?

Từ sau khi tách ra ở riêng, mọi người kinh ngạc phát hiện, Lạc Quốc Vinh không trộm bỏ việc làm biếng nữa, ngày ngày đều đúng giờ đi làm.

Tạm không nói đến hiệu quả làm việc thế nào, tối thiểu thì đúng giờ có mặt, mỗi ngày cũng đã được 7 điểm công rồi.

Thầy thuốc Lý tới chỗ đội trưởng và bí thư chi bộ thôn, nói muốn làm một khu vườn trồng thảo dược thử nghiệm, hi vọng họ ủng hộ ý này,

Nhưng Lạc Quốc Cường phản đối kịch liệt, còn cảm thấy ông ấy chỉ vẽ chuyện, cứ làm theo chỉ thị ở trên xuống không sai lệch là được rồi, bày ra lắm việc làm gì.

Thầy thuốc Lý cũng biết nói một lần không ăn thua, cho nên không tức giận, thời buổi này muốn làm một chuyện gì không nhỏ luôn không dễ dàng, lãnh đạo thôn không tiến tới, ông ấy cũng chẳng có cách nào.

Thi cuối kì, Lạc Di dễ dàng lấy được điểm tối đa hai môn, không hề có chút áp lực nào.

Lạc Nhiên cũng không kém, toán học được 98 điểm, ngữ văn 95 điểm, xếp hạng xuất sắc.

Còn Lạc Tiểu Binh, lần đầu tiên được 80 điểm một môn, mừng phát khóc rồi.

Lạc Tiểu Đào nhìn phiếu điểm của mình, đều 90 điểm mỗi môn, môi khẽ mỉm cười, đáy mắt sáng bừng.

Con gái thực sự không phải ngu dốt bẩm sinh, con gái cũng có thể học không kém con trai.

Cô bé kéo tay Lạc Di, liên tục nói cảm ơn.

Lạc Tiểu Đào biết, mình có thể có được thành tích này đều nhờ Lạc Di, Lạc Di dạy kèm cho Lạc Nhiên, hai chị em cô bé ngồi bên nghe, có chỗ nào không hiểu liền hỏi, Lạc Di rất nhiệt tình giải đáp.

Đối với Lạc Di, chuyện đó chẳng tốn công gì: “Cố lên nhé chị Tiểu Đào, kì sau phấn đấu thi được điểm cao hơn nữa.”

“Được.” Khóe mắt Lạc Tiểu Đào đã ửng đỏ, Tiểu Di nói đúng, học tập có thể thay đổi số phận, thay đổi tương lai.

“À đúng rồi, mai trong nhà sẽ tổ chức tiệc nhận cha con nuôi đó, em tới tới nhé, có đồ ăn ngon đấy.”

Nghe thấy có ăn, Lạc Di lập tức vứt bỏ ý tưởng ngủ nướng: “Được.”

Hôm sau, Lạc Di còn đang ngủ đã bị Lạc Nhiên lay dậy, ồn ào nói muốn sang nhà cũ.

Ây dà, dậy thì dậy, nhưng qua sớm làm gì cơ chứ.

Lạc Di vui vẻ ăn một quả trứng gà, một bát cháo gạo, cái gì có thể tiết kiệm chứ ngày ba bữa cơm là tuyệt đối không thể keo kiệt.

Một nhà bốn miệng ăn, mỗi ngày một quả trứng bồi bổ thân thể, trước đây thiếu dinh dưỡng quá, nay chỉ có thể từ từ bổ lại.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 141: Chương 141



Ăn được mấy ngày sung túc như thế, cả bốn người đều dần thay đổi không ít, sắc mặt hồng hào khỏe khoắn hơn, cảm thấy sức vóc cũng tăng lên.

Khi Lạc Di dẫn em trai tới nhà cũ, nơi này đã đầy người, thôn dân đều tới góp vui.

Lạc Xuân Mai hôm nay diện hơn mọi ngày, còn tết hai b.í.m tóc, mặc bộ áo bông hồng nhạt, quần đen, chân xỏ giầy bông khá dày dặn, tất cả đều là đồ mới.

Sắc mặt cô nàng sáng láng, tươi cười niềm nở, trông vui sướng hớn hở.

Đám đông vây quanh cô nàng, hâm mộ chen chúc hỏi han: “Xuân Mai, ba nuôi lãnh đạo của cháu chừng nào mới tới?”

“Sắp rồi ạ.” Lạc Xuân Mai liên tục liếc ra cổng, vẻ nhấp nhổm, “Bác ấy còn chưa phải ba nuôi cháu đâu ạ.”

“Hai nhà đều đã nhất trí, chuyện đó coi như chắc chắn rồi, Xuân Mai à, cháu có phúc lớn thật đó, tới đâu cũng gặp được chuyện tốt, con gái nhà họ Lạc các cháu đúng là không giống người thường, Lạc Di thì học giỏi, cháu thì may mắn.”

Lạc Xuân Mai hơi nhíu mày, cô ta không thích người ta so mình với Lạc Di.

Có người tinh ý, lập tức nhận ra thái độ của Lạc Xuân Mai, bèn nhanh nhẹn dẫm đạp Lạc Di: “Học giỏi thì cũng có ích gì? Có phúc phần mới là tốt, đời này Lạc Di cũng không so được với Xuân Mai đâu.”

“Đúng rồi, có vận hạnh thì chẳng cần vất vả cũng có số sướng số hưởng… A, tới rồi kìa.”

Lạc Xuân Mai lập tức kích động xông ra, theo sau là một đám đông ồn ã xôn xao, Lạc Di lắc đầu, kéo Lạc Nhiên chậm rãi đi sau.

Nào cùng đi, đi xem có chuyện gì vui.

Xa xa có một chiếc xem Jeep đang từ từ trờ tới, dừng trước cổng nhà họ Lạc, cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống.

Lạc Xuân Mai hưng phấn chạy ra nghênh đón: “Cha nuôi, cha tới rồi ạ.”

Lạc Di đứng trong góc khuất, thấy rõ người đàn ông kia là ai thì ngây cả người ra, sao lại là ông ta nữa?

Đó là Vương Hải Thanh cùng với con trai cưng của ông ta, Vương Hoa.

Hai cha con vừa xuất hiện, lập tức bị đám người nhiệt tình bao vây chặt, hỏi han ân cần, nịnh nọt lấy lòng.

Là lãnh đạo công xã, còn ngồi xe ô tô tới, đây là lần đầu người dân thôn này nhìn thấy xe Jeep, ai nấy đến tò mò ngắm nghía, ánh mắt tràn đầy ước ao và kính nể.

Trong quan niệm của họ, chiếc xe này phải tầm cán bộ to lắm mới được ngồi đó.

Cha con nhà họ Vương được hoan nghênh nhiệt liệt, tiến vào nhà bà Lạc giữa vòng vây của đám đông, cảnh tượng ồn ào náo nhiệt vô cùng.

Lạc Di không đi cùng mà chạy qua tìm cha mẹ.

Vợ chồng Lạc Quốc Vinh bị phái lên trấn mua thức ăn, Lạc Di chặn họ ở cổng thôn, nói lại sự tình với hai người, cả hai đều ngây ra.

Rốt cuộc Vương Hải Thanh muốn gì đây?

Chẳng lẽ có đam mê làm cha nuôi hay sao? Bị Lạc Di từ chối liền quay sang Lạc Xuân Mai?

Lạc Quốc Vinh vô cùng bất mãn, ông không muốn có bất kì liên hệ gì với người đàn ông đó cả.

“Không chọn ai khác lại chọn đúng Xuân Mai, này hẳn là cố ý rồi, lấy trẻ con ra làm lá chắn, thật quá đáng.”

Lạc Di bỗng nói: “Chị Xuân Mai kiên quyết phản đối ở riêng, có phải chị ấy đã biết điều gì rồi không?”

Lạc Quốc Vinh ngẩn ra: “Tiểu Di, sao con lại nghĩ vậy?”

Lạc Di phân tích rành rọt: “Chị Xuân Mai ấy, là kiểu người bên ngoài thì tỏ vẻ thiện lương nhưng bản chất lại là hạng người vị kỉ tư lợi, chị ta làm mọi thứ chỉ để bản thân có được điều kiện sinh hoạt tốt hơn, cho nên lúc chị ta phản đối vụ ở riêng một cách thái quá và khẩn trương như thế, con đã thấy rất không bình thường.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 142: Chương 142



Lạc Quốc Vinh nửa tin nửa ngờ, lại thấy Ngô Tiểu Thanh đứng bên cũng gật đầu: “Mẹ cũng thấy thế.”

Lạc Quốc Vinh nhìn hai mẹ con, khóe miệng giật nhẹ, tức là chỉ có mình ông không nhận ra? Sao cứ có cảm giác mình tối dạ nhất cái nhà này.

Thôi không sao, ít ra vẫn còn Tiểu Nhiên giống mình, không cô đơn đâu, thật đấy.

Lạc Quốc Vinh xoa đầu con trai, lòng thấy thoải mái hơn một chút.

Hôm nay, Vương Hải Thanh là vị khách quý bậc nhất của thôn Lạc Gia, bí thư chi bộ thôn và những bô lão đức cao vọng trọng trong thôn cũng tới tiếp chuyện ông ta, coi như nể mặt thực sự.

Trong phòng ngoài sân đều đầy người, chật như nêm cối, có cảm giác cả thôn đều đã dồn tới đây.

Đối với người trong thôn này, đây quả thực là một chuyện tốt, biết đâu mai sau có chuyện cần nhờ tới người ta thì sao, cho nên hiện giờ cứ tới bắt chuyện cho quen mặt trước đã.

Ngay cả cô út nhà họ Lạc rất hiếm khi về nhà mẹ đẻ hôm nay cũng cùng chồng dắt con về đây, cực lực nịnh hót Vương Hải Thanh.

Vương Hải Thanh tuy xuất thân từ thôn Hồng Tinh bên kia nhưng từ thời niên thiếu đã đi học xa, sau khi thành niên lại lên công xã làm việc, ít về quê nhà, thôn dân vùng phụ cận chỉ từng nghe tên, ít người biết mặt.

Nhưng dù có người biết đến cái tên Vương Hải Thanh ở thôn bên thì cũng chỉ cho rằng đó là trùng tên mà thôi, không ai liên tưởng hai người là một, chỉ cho rằng vị Vương Hải Thanh này là một vị lãnh đạo lớn, chẳng liên quan gì đến dân quê cả.

Gia đình Lạc Quốc Cường được nở mày nở mặt, hớn hở vênh vang, chuyện còn chưa đến đầu đến đũa đã tỏ thái độ kẻ cả với xung quanh rồi.

Lạc Xuân Mai trở thành trung tâm chú ý của các chị em trong thôn, ai nấy đều cố gắng gây ấn tượng tốt với cô nàng bằng những lời có cánh nhất mà mình nghĩ ra được.

Cô ta cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, tỏ vẻ đoan trang khiêm tốn, lời ăn tiếng nói cũng rất chừng mực, so với người nhà đang đắc ý vênh váo kia thì quả là thuận mắt hơn bao nhiêu.

Vương Hải Thanh cũng tỏ ra rất gần gũi, thong dong trò chuyện cùng người xung quanh, khiến người ta thấy rất dễ chịu.

Thôn dân hết lời ngợi khen thái độ của ông ta, liên tục nói, người ta là cán bộ mà còn thân thiết hòa đồng như thế, thật đúng là người tốt.

Gặp được người như vậy, cô bé Lạc Xuân Mai nhà này thật quá may mắn.

Vương Hải Thanh nhìn quanh, không thấy bóng dáng quen thuộc, bèn hỏi: “Sao không thấy Lạc Di đâu nhỉ?”

Người xung quanh đều ngây ra: “Lãnh đạo còn biết cả Lạc Di ạ?”

Lạc Xuân Mai giật thót người, vội vàng giành lời: “Bình thường cháu vẫn hay nói với cha nuôi rằng Lạc Di thông minh nhanh nhẹn cỡ nào, thành tích học tập tốt ra sao mà.”

Thì ra là như vậy, cô bé Lạc Xuân Mai này thật là tử tế, có chuyện tốt cũng không quên người nhà.

Thế là, khắp nơi râm ran tiếng ngợi khen Lạc Xuân Mai. Cô nàng chỉ cười thật dịu dàng e thẹn, nhưng trong lòng thực ra đang hết sức bất an.

Cô ta không ngốc, ngay từ đầu đã nhận ra, Vương Hải Thanh dường như quan tâm một cách kì lạ đến gia đình chú ba nhà mình, thường xuyên hỏi han về tình hình gia đình chú ba, đồng thời, thái độ còn hết sức kì quái.

Cô ta đã cố ý nói rất nhiều chuyện về gia đình chú, mượn cơ hội này tạo dựng mối quan hệ với Vương Hải Thanh, đây là lãnh đạo ngành giáo dục công xã đấy, nghĩa là người thuộc tầng lớp mà hiệu trưởng trường học cũng phải nghe lời ông ta, thời điểm cần nhờ đến hoàn toàn đủ sức giúp đỡ, và một cử chỉ của ông ta thôi cũng có thể thay đổi số phận một con người.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 143: Chương 143



Điều quan trọng nhất là, trong tay họ có suất đề cử đi học đại học Công Nông Binh, đây cũng là nguyên nhân khiến gia đình Lạc Quốc Cường vô cùng nhiệt tình với Vương Hải Thanh.

Hai đứa sinh đôi tới gần, ngoan ngoãn chào chú Vương rất là thân mật, cả hai đều muốn nhân cơ hội này tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp, mong ngày sau dễ dàng được đi học đại học.

Lạc Di cắp chiếc rổ nhỏ xuất hiện ở cửa, Lạc Xuân Mai vội bước ra đón, tươi cười xán lạn: “Tiểu Di, em trốn đi chơi ở đâu thế? Đến làm quen với cha nuôi chị đi, cha nuôi rất tốt đó…”

Cô ta muốn chủ động nắm hướng phát triển câu chuyện trong tay mình, nhưng người cô ta gặp phải lại là Lạc Di, Lạc Di chỉ bình thản liếc nhìn một cái rồi nói:

“Trưởng khoa Vương, chúng ta lại gặp rồi, không ngờ bác lại để mắt đến chị họ cháu, không biết thế này gọi là duyên phận hay gì nhỉ? Thì ra bác có sở thích nhận con gái nuôi khắp nơi, gặp ai liền nhận nuôi người đó.”

Cô lắc đầu, khóe miệng hơi cong lên, như thể cười nửa miệng, ẩn ý trong lời nói không thể rõ ràng hơn.

Mọi người xung quanh chợt im bặt, ý gì thế nhỉ? Lãnh đạo này với Lạc Di có quen biết từ trước? Sở thích nhận con gái nuôi là cái quỷ gì cơ?

Lạc Xuân Mai tức đến nghiến răng ken két, lòng thầm hiểu, hỏng chuyện rồi.

Vương Hải Thanh tâm cơ thâm trầm, không hề biện giải, chỉ cười cười ôn hòa, như là một bậc cha chú bao dung lứa con cháu nghịch ngợm không biết cách cư xử cho phải phép.

Lạc Xuân Mai cố nặn ra một nụ cười: “Lạc Di, em có biết cha nuôi chị à? Chị không biết đấy, em nói chị nghe, hai bên quen biết thế nào vậy?”

Lạc Di nhìn cô ta tươi cười niềm nở, cảm nhận rõ sự giả tạo sau tấm mặt nạ đó.

Cô cúi đầu nhìn mấy đĩa đồ ăn vặt trên bàn, nhón một viên kẹo hoa quả cứng, thong thả lột giấy gói, lại thong thả bỏ vào trong miệng, không tiếp lời Lạc Xuân Mai, để mặc cô ta độc diễn.

Lạc Xuân Mai bị ngó lơ, sắc mặt dần trở nên xấu xí.

Mấy người nhà bác cả căm tức lườm Lạc Di, thật đúng là không có mắt gì cả.

Lạc Di hoàn toàn không thèm để tâm, đã tách ra ở riêng rồi, cần gì phải để ý thái độ của những người này. Nếu họ mà dám xuống tay đánh cô, cô sẽ lập tức khóc váng lên, cha mẹ nhất định sẽ xông lên bảo vệ cô ngay.

Dưới ánh nhìn của bao người, Lạc Di cứ thong dong ăn kẹo, cắn hạt dưa và lạc rang, lại bóc quả cam, thái độ bình thản ung dung như chốn không người.

Sự thản nhiên trấn tĩnh, không bị thế tục ảnh hưởng của cô khiến người khác e dè.

Nhưng Vương Hoa còn nhỏ tuổi, thấy Lạc Di liền chướng mắt, bèn cười lạnh, nói: “Chị họ cô thức thời hơn cô, không giống cô, không biết tốt xấu, không biết cân nhắc lợi hại, hiện giờ hối hận rồi đi?”

Lạc Di nở nụ cười: “Sao biết được? Thứ tôi không cần, người khác cứ việc nhặt đi.”

Nhặt? Từ này quá bắt tai, khiến mọi người quay sang nhìn nhau, như muốn trao đổi bằng ánh mắt.

Lạc Xuân Mai tức đến run người, chỉ muốn nhào tới đánh cho con nhỏ này một trận, chị em gì nó chứ, rõ ràng là khắc tinh của cô ta mà.

Bà cụ Lạc trừng trừng mắt nhìn Lạc Di, ánh mắt hung ác độc địa phát sợ, nhưng Lạc Di không nhìn bà ta.

Cô cười đầy ngây thơ: “Chị Xuân Mai, trông chị lúc này giống y như nhân vật phản diện ấy, ở đây đông người lắm, chị hay che giấu bớt chút đi nha.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 144: Chương 144



Lạc Xuân Mai đã gào thét trong lòng không ngừng.

Những người quanh đó ngó sang Lạc Xuân Mai, ồ, giống thật.

Bà cụ Lạc không thể nhịn nổi nữa, bèn hắng giọng một tiếng, đứng ra hòa giải: “Hôm nay là ngày lành, đừng có phá nữa.”

Sợ dây dưa lại có biến động, bà ta vội vàng nói: “Trưởng khoa Vương, người đã đến đông đủ rồi, bắt đầu cử hành nghi thức nhận cha con đi, Xuân Mai nhà tôi là ngôi sao may mắn của nhà tôi đó, nó không chỉ vượng chính bản thân mà còn có số vượng cả người bên cạnh, sau này ngài sẽ biết Xuân Mai lợi hại thế nào.”

Bà ta ra sức khen vận hạnh của cháu gái, ám chỉ ngày sau chính Vương Hải Thanh cũng có thể được lợi.

Đáy mắt Vương Hải Thanh như thâm sâu thêm đôi phần, ông ta đưa mắt quét quanh một lượt: “Gia đình con thứ ba nhà bà đâu?”

Bấy giờ bà cụ Lạc mới phát hiện gia đình con thứ ba không có mặt ở đây, không biết lại trốn vào chỗ nào làm biếng nữa rồi? Không nhìn xem hôm nay là ngày gì.

Giận không có chỗ phát tiết, bà ta gằn giọng: “Quốc Vinh, Tiểu Thanh, hai đứa mau ra đây.”

Vợ chồng Lạc Quốc Vinh đang ngồi sưởi nắng bên ngoài, hai người không thích dính vào loại chuyện này, nhưng mẹ già gọi, đành phải đứng lên vào nhà.

Hai người đều không nhìn Vương Hải Thanh, cũng không chào hỏi, thái độ lạnh nhạt vô cùng.

Bà cụ Lạc thấy thế, cho rằng vợ chồng con thứ ba thật không biết nể tình, cố tình làm căng với người nhà, cơn giận nổi lên, lại muốn mắng chửi.

Lạc Xuân Mai toát mồ hôi lạnh, vội nhắc nhở: “Bà nội, chúng ta bắt đầu đi.”

Trước mặt bao người, Lạc Xuân Mai quỳ xuống, giơ cao chén trà, ngọt giọng gọi một tiếng: “Cha nuôi, mời uống trà.”

Vương Hải Thanh vươn tay, nhận chén trà, nhấp một ngụm rồi đặt xuống, đưa lại cho Lạc Xuân Mai bốn món quà lễ, coi như hoàn thành nghi thức nhận cô con gái nuôi này.

Dân làng nhìn quà tặng Vương Hải Thanh đưa tới, mắt trợn to, một túi kẹo sữa to, một túi bánh quy hiệu Vạn Niên Thanh, một xấp vải, một đôi giày da, tất cả đều là những thứ không dễ mua ở huyện thành nhỏ này.

Xem ra vị trưởng khoa Vương đây thật sự rất để bụng đứa con gái nuôi mới nhận.

Bấy giờ nỗi lòng căng thẳng lo lắng của Lạc Xuân Mai mới tan đi, cô ta âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Thành công rồi, cửa này coi như qua.

Tiếp sau đó, những lời a dua nịnh hót bay tới không ngừng, bác gái hai đã hối hận xanh ruột, lẽ ra không nên đòi ra riêng, nếu không, hiện giờ bà ta đã có thể có một chỗ dựa vững chắc rồi.

Nhưng lần trước đã khăng khăng nói thế, phải làm sao đây?

Bà ta đảo mắt lia lịa, chợt nảy ra một ý, bèn gào to một tiếng trước mặt bao người: “Mẹ ơi, con sai rồi, con không muốn ở riêng nữa, mẹ cho chúng con về đi.”

Chủ ý này rất hay, bà ta cầu xin ngay trước mặt khách quý, mẹ chồng hẳn sẽ nể tình phần nào, sẽ dễ ăn nói hơn.

Bà cụ Lạc vô cùng đắc ý, bà ta biết ngay nhà thằng hai sẽ hối hận mà: “Mày muốn ra riêng liền đòi ra riêng bằng được, giờ lại muốn quay về, đừng mơ nữa.”

“Cái này không trách con được, là tại…” Cái khó ló cái khôn, bác gái hai lập tức tìm được nơi đổ lỗi, “Tại nhà chú ba muốn ở riêng, con lúc ấy hồ đồ hùa theo, nhưng hiện giờ nghĩ kĩ lại, cảm thấy sống cùng với mẹ mới là tốt nhất.”

Bà ta năm lần bảy lượt nhún nhường, ăn nói khép nép, thậm chí còn bôi nhọ gia đình em trai, hòng mong mẹ chồng nguôi giận, cho phép quay lại.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 145: Chương 145



Lạc Quốc Vinh thấy thế chỉ bĩu môi, đúng là hạng người chỉ biết hùa theo, chẳng có chính kiến.

Ngô Tiểu Thanh lắc đầu, bà chị dâu này quá thiển cận, gió chiều nào xoay chiều ấy, nhất định sẽ chẳng được gì.

Vương Hải Thanh đang uống trà, nghe nói thế chợt ngẩng phắt lên: “Ở riêng?”

Bầu không khí lập tức thay đổi, bà cụ Lạc hiểu sai ý, bèn vội hùng hồn bảo đảm: “Trưởng khoa Vương cứ yên tâm, tôi cho chi thứ hai với chi thứ ba ra ở riêng thôi, sau này hai nhà bọn họ sẽ không gây phiền phức gì cho ngài đâu, càng sẽ không lấy danh nghĩa của ngài làm xằng làm bậy, nhà thằng cả đều là người biết nặng biết nhẹ…”

Bà ta vẫn đang ông ổng nói, Vương Hải Thanh đã thay đổi sắc mặt, đứng lên ngắt lời: “Thì ra là đã ở riêng, sao không nói sớm?”

Bà cụ Lạc rốt cuộc cũng ý thức được tình huống không bình thường, lòng nảy lên nỗi bất an không rõ: “Ơ… việc đó có liên quan gì không ạ?”

Vương Hải Thanh lạnh nhạt nhìn Lạc Xuân Mai một cái rồi nhấc tay xem đồng hồ: “Không còn sớm nữa, chúng tôi phải về rồi.”

Vứt lại những lời này, ông ta nhấc chân đi thẳng ra ngoài, Vương Hoa nhếch môi cười cười giễu cợt, tâm tư cha cậu ta thế nào, cậu ta biết rõ nhất.

Thấy hai cha con lãnh đạo bỏ đi, mọi người đều ngây ra, cơm còn chưa ăn mà?

Người nhà Lạc Quốc Cường vội đuổi theo: “Trưởng khoa Vương, trưởng khoa Vương, ngài chớ đi, chuẩn bị ăn cơm rồi mà.”

Nhưng Vương Hải Thanh vẫn phăm phăm bước đi như không nghe thấy, ra đến xe, ông ta ngồi ngay vào ghế. Vợ chồng nhà Lạc Quốc Cường hoảng hốt luống cuống, đang yên đang lành sao lại nổi giận nhỉ?

Lạc Xuân Mai vội hành động trước, cô ta chạy lên, nói: “Để con đi xem, mọi người đừng đuổi theo, cha nuôi của con không thích chen chúc chỗ đông người đâu.”

Mấy người nhà họ Lạc đều thấp thỏm nhìn theo, chuyện này sẽ không đổ bể đó chứ? Bọn họ còn đang mơ trong nhà có sinh viên đại học đây.

Lạc Quốc Cường sốt ruột nhất, nhưng cũng chỉ có thể đứng yên nhìn ra xe.

Lạc Xuân Mai đã chạy tới chỗ xe ô tô, cười nói gì đó với Vương Hải Thanh, hai bên trò chuyện một lát, sau đó cô ta tiễn cha con Vương Hải Thanh đi.

Đợi khi xe khuất khỏi tầm nhìn, Lạc Xuân Mai mới nhận ra mình đang vô thức nín thở, n.g.ự.c đã phát đau.

Lạc Quốc Cường vội chạy ra: “Sao rồi? Vừa rồi là sao thế con? Sao không ăn cơm đã đi rồi? Chúng ta đã nói sai gì à?”

Lạc Xuân Mai vội vắt óc nghĩ cách: “Hôm nay cha nuôi có việc gấp ạ, nhưng vì đã hẹn với nhà ta, không muốn khiến con thất vọng nên mới tranh thủ thời gian tới đây làm lễ, vì quá trình tốn nhiều thời gian, sợ ở lâu lỡ việc nên mới vội vàng đi ngay không ăn cơm được.”

Lời giải thích này nghe khá gượng ép nhưng miễn cưỡng cho qua cũng được, người dân nông thôn không hay căn vặn soi mói, cho nên dễ dàng tiếp nhận.

Nhưng trong đám đông cũng có người thông minh, lòng thấy hoài nghi, chỉ không nói ra mà thôi.

Lạc Xuân Mai cực lực vớt vát tình hình: “Cha nuôi còn nói, hôm nay ông ấy đã cảm nhận được sự nhiệt thành của mọi người, lòng rất vui vẻ, lần sau có cơ hội sẽ tới dùng cơm, đến khi đó sẽ uống với mọi người vài chén.”

Lời này cuối cùng cũng thành công xoa dịu mọi người: “Cha nuôi cháu khách khí quá rồi.”

Người ngoài đi hết, bà cụ Lạc đóng cổng, kéo con trai thứ ba cùng người nhà vào chất vấn: “Chúng mày với ông ấy có quen biết từ trước đúng không? Sự tình cụ thể thế nào, nói rõ ra cho mọi người nghe.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 146: Chương 146



Bà ta đã có tuổi, từng trải hơn, nghe qua là cảm nhận được sự khác lạ rồi.

Mặc dù cháu gái yêu dấu đã lấp l.i.ế.m qua chuyện nhưng sau khi ngẫm lại, bà ta vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Việc hôm nay nhất định có liên quan đến nhà thằng ba.

Ngô Tiểu Thanh vỗ lưng con gái trấn an, sắc mặt lạnh nhạt.

Lạc Quốc Vinh cười lạnh một tiếng: “Hỏi chúng con làm gì, sao không hỏi cháu gái cưng của mẹ ấy, nó biết hết đấy.”

Lạc Xuân Mai bị kéo vào cuộc, cố ý ra vẻ ngơ ngác: “Chú ba, chú nói gì cơ? Cháu có biết gì đâu.”

Lạc Quốc Vinh càng lúc càng chướng mắt cô cháu gái này, loại người như Vương Hải Thanh mà cũng dám dính tới, thần kinh có vấn đề sao?

Con người gã Vương Hải Thanh này tâm tư bất chính, để đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn gì, thậm chí còn tình nguyện ở rể để leo lên trên, đây không phải hạng thiện lương gì để mà lợi dụng đâu.

Lạc Xuân Mai tưởng đây là cơ may hiếm có, chưa biết chừng lại là hố lửa.

“Đừng chơi chiêu ở đây, trước mặt người thông minh chân chính, ba cái trò của cháu chỉ là trò vặt vãnh mua vui cho người ta thôi, nhưng nếu đây là đường đi cháu đã chọn thì dù thế nào cũng phải tự mà lết đi.”

Dù sao các bên cũng đã tách ra, không liên lụy gì đến nhà ông được nữa.

Lạc Xuân Mai tức đến trắng mặt: “Chú ba, chú đố kị cháu đấy à, đố kị cháu may mắn hơn, đố kị cháu luôn gặp chuyện tốt, chắc chắn chú đang nghĩ vì sao người được cán bộ nhận làm con nuôi lại là cháu mà không phải con gái chú, đúng không?”

Bác gái hai lập tức đứng ra ủng hộ Lạc Xuân Mai: “Chú ba này, không ngờ chú lại là người như vậy đấy, lại đi đố kị con cháu trong nhà.”

“Tôi mà thèm đố kị nó?” Lạc Quốc Vinh cười ha hả, “Tiểu Di nhà tôi chướng mắt loại người như ông ta, còn các người lại coi như của báu, ôm chặt không buông, mù rồi.”

Cô út nhà họ Lạc là Lạc Hồng, trước nay luôn thiên vị Lạc Xuân Mai, luôn thấy chướng mắt với ông anh út nhà mình vô dụng, nay nghe Lạc Quốc Vinh nói thế liền cãi lại: “Không thể nào, Lạc Di làm gì có chỗ nào so được với Xuân Mai, lãnh đạo người ta làm sao để mắt tới nó? Anh ba, anh đừng có dát vàng lên mặt mình như thế.”

Lạc Hồng trầm giọng mắng: “Lạc Di, mày nói năng lung tung trước mặt bao người như thế, có biết là đã gây ảnh hưởng tới nhà chúng ta thế nào không?”

Thường ngày chưa bao giờ quan tâm tới các con anh ba nhà mình, có gặp cũng lờ đi như không thấy, giờ lại lên mặt trưởng giả, to tiếng dạy dỗ người ta, nói tới nói lui cũng chỉ vì lợi ích, Lạc Di hiểu rõ điều này, cho nên không sao tôn trọng nổi người cô Lạc Hồng đó.

“Con gái gả chồng như bát nước hắt đi, cô đã không còn là người nhà họ Lạc rồi, đừng có nhúng tay vào chuyện nhà chúng cháu nữa. Đừng có trừng cháu, đấy là bà nội nói nhé.”

Bà cụ Lạc giận dữ trợn mắt, vẻ mặt chẳng khác gì Lạc Hồng lúc này, nhưng bà ta không thể phản bác, bởi vì bà ta quả thực đã nói thế.

Lạc Hồng nghẹn lời, suýt thì tức chết.

Lạc Di lại mỉm cười ngọt ngào:

“Vì một gã cặn bã mà gân cổ cãi nhau thì thật chẳng đáng, chi bằng ăn thêm bát cơm cho ấm bụng đi, mọi người chưa đói ạ? Cháu thấy có miến nấu thịt băm, có thịt kho tàu, có canh cá trích nấu đậu, có cả bánh bao nhân thịt với rau mai khô đó, bánh to hơn cả bàn tay cháu luôn, trắng mềm, thơm ơi là thơm, thịt kho tàu đầy mỡ, cắn vào miệng mềm tan luôn đó.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 147: Chương 147



Không nhắc tới còn không sao, vừa nói tới đồ ăn, đám người nhà họ Lạc đều thấy đói cồn cào, trong đầu chỉ còn một ý tưởng, ăn cơm.

Phiền não gì mà một bữa ngon lại không giải quyết được chứ, cứ ăn no là mọi sự sẽ êm xuôi hết.

Một bữa không được, ăn thêm bữa nữa.

Lạc Xuân Mai trợn trừng mắt nhìn đám người điên cuồng tranh cướp đồ ăn, hoàn toàn quên sạch chuyện vừa mới cãi cọ chưa xong.

Thức ăn hôm nay rất phong phú, Vương Hải Thanh không ở lại ăn nên người nhà họ Lạc coi như gặp vận, không cần phân chia đồ ăn, ai nấy chen đũa gắp lấy gắp để.

Ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, cái đám người này ham ăn tục uống như thể cả đời chưa từng nhìn thấy thịt vậy, một bát thịt kho thôi mà cũng phải tranh cướp, Lạc Xuân Mai căm tức lườm nguýt.

Bà cụ Lạc gắp một miếng bỏ vào bát cô ta: “Xuân Mai, còn ngây ra đấy làm gì, ăn mau lên, không thì hết thức ăn đấy.”

Đứa nhỏ này, sao cứ thích học thói dè dặt nhã nhặn của mấy cô con gái nhà giàu đó làm gì, thịt đặt trước mặt còn không ăn, có phải bị ngốc rồi không?

Lạc Xuân Mai âm thầm chê bai không muốn đụng đũa, nhưng thấy thịt sắp bị gắp sạch, cũng không để ý dè bỉu người nhà nữa, vội vã cầm đũa chen vào đại quân tranh cướp đồ ăn.

Ăn no rồi tính sau.

Chuyện Lạc Xuân Mai nhận một vị cán bộ trên công xã làm cha nuôi nhanh chóng lan đi khắp thôn, đồng thời cũng truyền tới khu nhà thanh niên trí thức.

Từ Mông nghe tin này, sắc mặt thay đổi liên tục, Lạc Xuân Mai đó may mắn đến mức làm người ta thèm muốn và đố kị.

Cô ta là con cưng của ông trời thì phải, chuyện tốt gì cũng thuộc về cô ta hết, quả không hổ là ngôi sao may mắn.

Từ Mông ngơ ngác nhìn trần nhà, cảm thấy cuộc đời sao mà bất công, nếu mình có được vận hạnh như vậy…

Một bàn tay xua xua trước mặt anh ta như muốn thu hút sự chú ý: “Ngây người ra đó làm gì vậy? Gọi anh mấy tiếng không thấy trả lời.”

Đó là Liễu Diệp, mỗi ngày cô ấy đều sẽ mang đủ ba bữa cho anh ta, nhưng ba bữa đều là khoai lang, ăn nhiều đến mức trông thấy khoai là anh ta muốn ói ra rồi.

Từ Mông đã ra sức ám chỉ anh ta muốn ăn thứ khác, nhưng Liễu Diệp cứ vờ ngây ngô không hiểu, khiến anh ta bực dọc vô cùng, lại không thể nói thẳng ra.

“Anh thấy nhớ nhà quá, năm nay không về được rồi, haiz, cuộc sống thế này, không biết phải gắng gượng đến bao giờ mới kết thúc, anh thật sự sợ sẽ có ngày chịu không nổi nữa.”

Từ nghèo lên giàu thì dễ thích nghi lắm nhưng từ ăn sung mặc sướng trở lại tằn tiện nghèo khổ thì khó vô cùng, đã quen sống sung sướng, nay buộc phải thích nghi với cuộc sống bình thường, Từ Mông cảm thấy thật gian nan.

Nhưng rồi, xã hội sẽ dạy cho anh ta thật tỉ mỉ thôi.

Nhìn anh ta bán thảm, Liễu Diệp khẽ thở dài rồi nói: “Cố nhịn chút nữa, rồi sẽ tốt lên thôi.”

Từ Mông không muốn nghe những lời an ủi vô tích sự này, anh ta chỉ muốn thay đổi hiện trạng: “Đợi khi nào em về nhà thăm người thân xong, chúng ta kết hôn đi.”

Hiện giờ chỉ còn một cách là kết hôn thì mới có thể thay đổi được khốn cảnh này của anh ta.

Trước đây, những cô gái xuất thân tầm thường như Liễu Diệp, chắc chắn sẽ không bao giờ lọt vào mắt Từ Mông, nhưng nay, cô ấy lại là lựa chọn tốt nhất của anh ta rồi.

Ánh mắt Liễu Diệp hết sức phức tạp, như thể u oán, lại như khổ sở lắm: “Anh Từ, anh thực sự thích em sao?”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 148: Chương 148



Từ Mông rất đau đầu trước thái độ thay đổi liên tục của cô ấy: “Đương nhiên rồi.” Rốt cuộc cô nàng làm sao thế nhỉ? Rõ ràng trước đây rất thích anh ta mà.

Liễu Diệp tỏ vẻ đau khổ, như là sắp khóc đến nơi: “Nhưng em không cảm nhận được điều đó, anh đối xử với ai cũng rất dịu dàng, mà đối xử với con gái nhà đội trưởng lại càng dịu dàng hơn.”

Từ Mông căng thẳng, lẽ nào cô nàng biết cái gì rồi?

“Sao tự dưng lại nhắc đến cô ta? Đó chỉ là người chẳng liên quan gì đến chúng ta, cô ta với chúng ta không phải cùng một loại người đâu.”

“Không liên quan?” Vành mắt Liễu Diệp ửng đỏ, “Nhưng cô ấy nói với em là hai người thích nhau mà.”

“Cái gì?” Từ Mông kích động ngồi bật dậy, làm vết thương nhói lên, đau đến nhe răng, “Nói dối thôi, em đừng tin mấy chuyện như thế, nghe đã thấy vớ vẩn, cô ta còn là con nít thì biết cái gì là yêu với đương.”

Từ Mông sắp điên mất rồi, sao Lạc Xuân Mai dám nói thế chứ? Không sợ người ta đồn đại linh tinh sao?

Liễu Diệp lộ vẻ bi thương: “Cô ấy còn nói, cô ấy từng tặng cho anh một nồi cơm, anh cũng đã nhận rồi, coi như đó là tín vật đính hôn của hai người.”

Tín vật đính hôn ăn luôn vào bụng hả, ha ha ha.

Ngay cả chi tiết này cũng biết, Từ Mông nghiến răng, chắc chắn là Lạc Xuân Mai nói rồi, việc đó chỉ hai người họ biết, không phải Lạc Xuân Mai nói thì làm sao Liễu Diệp lại thay đổi thái độ như thế.

Lòng tức giận muốn chết, nhưng Từ Mông vẫn phải đè xuống, kéo tay Liễu Diệp, cố thanh minh: “Không phải đâu.”

Liễu Diệp dụi mắt, nước mắt lại tuôn rơi: “Cô ấy bảo rất yêu anh, vì anh, cô ấy có thể làm bất cứ điều gì, hi sinh bất cứ thứ gì, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin em rời xa anh để tác thành cho hai người, em…”

Vờ như cố nén nước mắt, Liễu Diệp run giọng: “Em cảm thấy mình như kẻ thứ ba phá hoại tình yêu thiêng liêng của hai người vậy, cho nên, em đã hứa với cô ấy là sẽ từ bỏ anh, chúc hai người sớm ngày về một nhà với nhau.”

Vung tay đẩy Từ Mông ra, Liễu Diệp quay đầu dứt khoát bỏ đi.

Từ Mông ngơ ngác nhìn theo bóng cô ấy dần biến mất khỏi tầm mắt, sắc mặt thay đổi liên tục, tuy Liễu Diệp rất tốt nhưng Lạc Xuân Mai vừa mới có một người cha nuôi có quyền thế…

Anh ta không hề hay biết, Liễu Diệp vừa ra khỏi phòng, khóe miệng đã cong lên, nở một nụ cười vô cùng cổ quái.

Gần tết, thời tiết ngày càng lạnh, thôn dân đã vất vả suốt một năm đang ngày đêm chờ đợi thời khắc chia lợi nhuận năm qua.

Thời điểm chia tiền lương cuối năm này luôn là thời khắc náo nhiệt nhất trong thôn.

“Đi thông báo với mọi người, hôm nay đến lĩnh lợi nhuận năm.” Đội trưởng ra lệnh một tiếng, chỉ chốc lát sau, người trong thôn đã lục tục tới tụ tập đầy sân phơi.

Lạc Quốc Cường đã yêu cầu kế toàn tính tiền cho từng nhà, chờ mọi người tới là có thể bắt đầu phát tiền.

Vụ mùa năm nay thu hoạch khá tốt, cao hơn năm ngoái.

Người dân trong thôn đứng giữa giá rét vẫn hớn hở vui mừng chờ đợi, rốt cuộc bầu không khí khấp khởi của năm mới cũng về với thôn nhỏ.

Bà cụ Lạc đại diện cho nhà mình đến lĩnh tiền, được 450 đồng, không khỏi vui sướng ra mặt.

Bà ta đang mừng rỡ đếm tiền, chợt có một bàn tay đưa qua giật phắt lấy, bà ta giận tím mặt, ngẩng lên trừng mắt nhìn, thì ra là thằng con thứ ba.

“Thằng kia, mày làm gì đó?”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 149: Chương 149



Lạc Quốc Vinh cợt nhả bảo: “Mẹ, nếu đã ở riêng mà còn để mẹ giữ hộ tiền cho nhà con thì không thích hợp lắm nhỉ, chúng ta tính tách riêng ra đi.”

Bà cụ Lạc vốn không định chia tiền cho nhà con thứ ba, bèn chửi: “Cả năm rồi chúng mày ăn của tao uống của tao, giờ còn muốn chia tiền à? Đừng mơ.”

Không chia tiền, bà ta còn cảm thấy mình thiệt đây này.

Lạc Quốc Vinh cũng đã nghe ra ngụ ý của mẹ mình, bèn nhướng mày, rút ra mười tờ tiền đỏ đưa cho vợ, còn lại thì dúi về tay mẹ mình.

Bà cụ Lạc giận dữ gào khóc, nhào về phía Ngô Tiểu Thanh như phát rồ, miệng còn liên tục phun ra những lời bẩn thỉu.

Ngô Tiểu Thanh phản ứng cực nhanh, cầm tiền liền quay đầu bỏ chạy, có ngu mới dây dưa với mẹ chồng trước mặt bao người.

Lạc Quốc Vinh thì ôm chặt cổ mẹ mình, giữ chân bà ta, hai vợ chồng phối hợp rất ăn ý.

“Mẹ, tổng cộng được 450 đồng, con chỉ lấy có 100, còn chưa đến một phần tư đâu, tiền còn lại mẹ cứ thoải mái mà trợ cấp cho anh cả, thế thì còn cái gì mà phải bất mãn nữa? Mẹ, mẹ già rồi, hồ đồ đi rồi, nhưng làm việc cũng phải có lí tí chứ.”

Một trăm đồng này là tiền dùng cả năm tới của gia đình ông, bốn miệng ăn đều trông vào đó, dù tính toán chi li cũng biết không đủ, còn phải nghĩ cách kiếm thêm.

Lạc Quốc Vinh cũng đã nghĩ kĩ, đợi khai xuân sẽ lên núi đào thảo dược bán.

Mọi người xung quanh thấy thế bèn nói vào: “Mẹ Quốc Cường à, đã ở riêng rồi bà còn muốn giữ tiền nhà Quốc Vinh nữa làm gì? Muốn cho nhà nó uống gió ăn sương mà sống à? Muốn đẩy nó vào chỗ c.h.ế.t sao? Có ai làm mẹ mà như vậy không?”

“Quốc Vinh cũng là con ruột bà, bà lại coi nó như kẻ thù thế, cứ thế mãi sẽ khiến con cái cũng phải nguội lòng đấy.”

Nếu như Lạc Quốc Vinh lấy đi một phần ba, mọi người sẽ thấy không hợp lí, bởi vì bình thường ông cũng có tiếng là làm biếng. Nhưng nay ông chỉ lấy chưa tới một phần tư tiền lời cả nhà, còn muốn thế nào nữa?

Bà cụ Lạc bị mọi người xúm vào chỉ trích, xấu hổ đến đỏ bừng mặt, nhưng vẫn không chịu thôi.

“Vợ chồng nó lười biếng quen thói, điểm chấm công lấy được cũng ít…” Có vài cái điểm chấm công ấy mà đòi một trăm?

Bà ta đang muốn cho nhà con thứ ba một bài học, muốn ở riêng chính là phản bội bà ta, cần phải trừng phạt thật nặng, cho chúng nó nếm mùi cay đắng để biết thân biết phận.

Nhà nó sống riêng không nổi nữa, tất nhiên sẽ đòi quay về, đến khi đó cả nhà lại sẽ sinh hoạt cùng một nơi, mọi người lại sẽ phải nghe lời bà ta một lần nữa.

Ông ba khẽ lắc đầu, ông cụ cũng thấy chướng mắt với cách làm của bà cụ Lạc: “Cho nên nhà nó chỉ lấy có 100, bà còn muốn thế nào? Mẹ Quốc Cường này, bà già lẫn cẫn rồi đấy.”

Ở riêng rồi còn thò tay vào việc nhà của con, còn muốn quản tài chính nhà con mình, có bà mẹ hồ đồ như thế, con cháu bên dưới dễ cũng hồ đồ hùa theo, chẳng trách trước đó Lạc Quốc Vinh cứ thích làm ầm lên.

“Quốc Vinh từ hồi ở riêng đã sống ra dáng hẳn, biết tiến tới, bà hẳn nên mừng cho nó mới phải.”

“Đừng có dồn nó vào bước đường cùng, bất công cũng phải có hạn độ thôi, mọi người đều đang nhìn đấy.”

Trải qua quá trình tẩy não trong âm thầm của Lạc Di, thôn dân thôn Lạc Gia đều cảm thấy Lạc Quốc Vinh đã sửa đổi tính tình, là một người đàn ông có thể gánh vác trách nhiệm gia đình.
 
Back
Top Bottom