Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 120: Chương 120



Thím Giang tức đến độ vung tay múa chân hành hung con mình một trận, đổ bao tiền cho nó ăn học, mà giờ đến một đứa học sinh tiểu học nó cũng không bằng được, tức c.h.ế.t mất thôi.

Bí thi chi bộ thôn là người khôn khéo, thấy thế thì giật mình: “Đông Tử, con đi thử làm xem, con lớp 9 rồi mà.”

Đông Tử là con trai độc nhất trong nhà, rất được chiều chuộng, nghe gọi đến tên bèn liếc xéo một cái rất mất hứng: “Ba, ba đừng lộn xộn, loại đề toán này khó lắm, con không biết làm, ba không di truyền cho con tí thông minh nào thì đừng có trách con chứ.”

Những thôn dân khác nghe nói thế đều ngạc nhiên ngây ra, một con nhóc ranh mới đi học còn giỏi hơn cả một cậu học sinh lớp 9 ư? Sao lại như thế được nhỉ?

Bí thư chi bộ thôn nhìn sang những đứa trẻ khác, bọn nhỏ đồng loạt lắc đầu, thật sự không biết làm đâu.

Thấy thế, thím Giang liền ngậm miệng, ánh mắt nhìn Lạc Di cũng thay đổi, như nhìn một sinh vật kì quái nào đó.

Con trai thứ ba nhà họ Lạc kia sinh được một đứa nhỏ thông minh, sắp phất lên rồi.

Tâm trạng Lạc Quốc Cường lúc này hết sức phức tạp, Lạc Di cũng là người nhà ông ta, theo lí mà nói, ông ta hẳn nên vui vẻ mới phải, nhưng ông ta lại vẫn không vui nổi.

Trong lúc mọi người đang xúm vào xem, Lạc Di vẫn cứ một vẻ ngoan ngoãn xấu hổ, như là không biết mình vừa đưa ra một vấn đề khó đến thế nào, cũng không biết mọi người ở đây đang chấn động ra sao.

Trông cô lúc này hệt một cô bé con ngây thơ không biết gì.

Nhưng cũng vào lúc này, Lạc Quốc Vinh lại ra vẻ thần bí, móc ra một thứ.

Ánh mắt mọi người đồng loạt sáng lên: “Cái gì đấy? Phiếu công nghiệp à? Ở đâu ra?”

“Hề hề.” Lạc Quốc Vinh chỉ cười cười không chịu nói, vẻ mặt cực kì đắc ý và vênh váo.

Lạc Quốc Cường ghét nhất cái vẻ tiểu nhân đắc chí của chú em mình, bèn lạnh giọng quát lên: “Chú lấy ở đâu ra? Tôi nói chú biết, nếu xuất xứ bất chính thì đừng trách tôi không nể tình thân.”

Lạc Quốc Vinh biết rõ thói cư xử của ông anh mình, cho nên mới cố tình chọc giận ông ta: “Đây là phần thưởng của Tiểu Di, mười phiếu công nghiệp, con gái em giỏi như vậy đó.”

Người xung quanh ồ lên kinh ngạc, ai nấy đều thèm nhỏ dãi trước xấp phiếu công nghiệp kia, tranh nhau nói: “Quốc Vinh, tôi lấy đồ đổi phiếu của chú nhé, tôi muốn mua cái phích nước nóng quá rồi.”

“Quốc Vinh Quốc Vinh, để cho tôi đi, tôi với chú là chỗ anh em thân thiết cơ mà.”

“Quốc Vinh à, cô với mẹ cháu thân nhau nhất, cháu phải để cho cô một phiếu đấy.”

Vì mười phiếu công nghiệp này, tất cả mọi người đều xuất ra mọi cách để tranh đoạt, nhưng phiếu công nghiệp quả thực quá quý giá đối với người nông dân, ai mà không muốn chứ?

Lạc Quốc Vinh cảm thụ được làn sóng nhiệt tình trước nay chưa từng có, ông hớn hở cười cười, vung tay ra hiệu cho mọi người dừng lại: “Được được, đều là chỗ thân quen, không có vấn đề gì hết. Không vội không vội, tôi còn có cái này nữa.”

Ông khom người, nhấc cái túi dưới chân lên, lôi từ trong đó ra mấy thứ, cứ mỗi lần rút tay lại khiến người xung quanh ồ lên kinh ngạc.

Như thể cảm thấy chưa đủ, ông còn cao giọng kể ra: “Một cân thịt ba chỉ, một cân gạo, tối nay làm hết, thái miếng to, kho tàu, không cần ăn dè, nghĩ đến thôi đã thấy hạnh phúc rồi.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 121: Chương 121



Những người xung quanh nghe mà thèm ứa nước miếng, ghen tị đến phát bực.

Xem ra con gái cũng có đứa thông minh đấy nhỉ, hay là mình cũng đưa con gái mình đi học xem thế nào?

Lạc Quốc Vinh khoe khoang rạng rỡ mặt mày một phen rồi quay sang phía anh trai mình: “Anh cả, anh hôm nay cũng được bữa ăn chực ngon lành nhờ phúc con gái em, thấy vui chứ?”

Lạc Quốc Cường ghen tị lắm rồi, nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài mặt: “Ăn chực cái gì, nói khó nghe thế…”

Lạc Quốc Vinh bĩu môi, quay đầu đi: “Vậy thôi, tối nay anh đừng ăn mấy thứ này.”

Lạc Quốc Cường đã muốn chửi ầm lên trong lòng, mẹ nó chứ, à không đúng, mẹ nó cũng là mẹ mình.

Bà cụ Lạc hay tin vội chạy tới, cùng đi còn có đàn chị em thân thiết trong thôn, một đám bà già tóc hoa râm da nhăn nheo vây quanh cha con Lạc Quốc Vinh.

Ánh mắt bà cụ Lạc như gắn chặt lên miếng thịt, đã lâu chưa được ăn thịt rồi, thèm quá: “Đây thực sự đều là phần thưởng của Lạc Di?”

Sao lần này nó hào phóng thế nhỉ, dám lấy hết ra? Đây tuyệt đối không phải phong cách làm việc của nhà thằng ba.

“Mẹ, mẹ nói gì thế, dù có bán con cũng chả kiếm đâu ra mấy thứ này đâu.” Lạc Quốc Vinh lại thò tay vào trong túi, huênh hoang lấy ra năm xấp vải.

Đây đó lại vang lên tiếng hít hà, trời ơi, năm xấp vải! Chỗ vải đó phải bao nhiêu tiền chứ?

Cô cháu gái nhà họ Lạc này thật đúng là ôm vàng về nhà, đi học mấy hôm liền có thể kiếm được bao nhiêu đồ đắt tiền như thế.

Lạc Di ngại ngùng cười cười, thực ra mấy xấp vải này đều có tì vết, ví dụ như có vệt nhuộm lem hay có vết mốc, nhưng có sao đâu, đều dùng được hết.

Bà cụ Lạc nhìn chòng chọc vào xấp vải, tim đập thình thịch, chỉ muốn giật phắt về tay mình ngay.

Năm xấp vải nhuộm, bà ta đã sắp xếp dùng thế nào cả rồi, cho bà ta một xấp, cho bé cưng Xuân Mai một xấp, con cả một xấp, còn hai xấp vải kia thì cất đi, đợi khi nào nhà có chuyện vui thì dùng.

Lạc Quốc Vinh nhướng mày, cầm xấp vải màu lam đậm đưa tới trước mặt bà ta, lớn tiếng nói: “Mẹ, đây là quà Tiểu Di biếu bà nội cháu nó, thường ngày mẹ đối xử với con gái con rất tệ, đến cả miếng cơm tẻ cũng không muốn cho con bé ăn, nhưng mà vừa có phần thưởng là con bé liền nghĩ tới bà nội ngay, mẹ có thấy lương tâm bị cắn rứt không?”

Cắn cái đầu mày, thằng hỗn hào, bà cụ Lạc vung tay đánh con một cái, biếu bà ta là chuyện đương nhiên, không có bà ta thì làm sao có con ranh đó được.

Lạc Quốc Vinh cười hì hì, né người đi: “Mẹ, con thấy hẳn mẹ nhận miếng vải này cũng ngại nhỉ, chi bằng nhường cho người khác đi…”

Bà cụ Lạc hung tợn giật lấy: “Tao là mẹ mày.”

Thằng ranh hỗn láo chỉ biết chọc tức mẹ nó.

Lần tay lên mảnh vải, mịn quá, bà ta sung sướng nheo mắt.

Đám chị em thân thiết bên cạnh cũng nhao nhao hâm mộ: “Ôi, vải bông dày này, chắc là ấm lắm.”

“Mẹ Quốc Cường à, bà có phúc ghê, có cháu gái mang thịt mang gạo trắng về cho ăn, lại còn có quần áo mới mà mặc, sướng nhất cái thôn này đấy.”

“Thấy bảo Xuân Mai có phúc vận, nhưng mà theo tôi thì Lạc Di cũng không kém đâu.”

“Gì mà không kém, tôi thấy Lạc Di còn mạnh hơn cả Xuân Mai ấy chứ, Xuân Mai có thấy bóng dáng đâu đâu, bà đó, đừng có thiên vị thái quá, đều là cháu ruột cả…”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 122: Chương 122



Bà cụ Lạc nghe đến đó, sắc mặt liền thay đổi: “Ai thiên vị? Toàn nói linh tinh, về nhà ăn cơm đi.”

Vừa bước qua cổng, bà cụ Lạc tức thì đòi ngay mấy miếng vải còn lại, Lạc Quốc Vinh không chịu: “Mẹ, mẹ tham vừa chứ, có một mảnh rồi còn muốn lấy tất à? Một mình mẹ mặc năm bộ à? Muốn làm địa chủ một lần cho đã nghiền à?”

Lạc Quốc Cường biến sắc: “Câm mồm, nói lung tung cái gì đấy? Chú không còn bé bỏng gì đâu, đừng có cả ngày…”

Lạc Quốc Vinh thấy vợ mình từ trong nhà đi ra, bèn đưa mắt ra hiệu, hai người hiểu ý nhau ngay.

“Tiểu Thanh, bữa tối mình nấu nhé, gạo thịt này bỏ ra làm cả đi.” Lạc Quốc Vinh cười ha hả, “À đúng rồi, anh cả nói không muốn ăn, kiến quyết không ăn đồ của cháu gái, đừng ai ép anh cả ăn kẻo xấu hổ, cơm tối không cần nấu phần nhà anh cả.”

Lạc Quốc Cường cứng mặt rồi, chị dâu cả trợn to mắt như không tin nổi, đôi song sinh càng sốt ruột cuống lên: “Cha mẹ cháu không ăn nhưng chúng cháu có ăn mà, chú ba, chú đừng để ý lời hai ông bà đó, ổng lớn rồi mà chẳng biết điều gì.”

Vợ chồng Lạc Quốc Cường nghẹn họng, nuôi không hai thằng ranh này rồi sao?

Cơm tối gồm có khoai tây xào, thịt kho tàu với cơm gạo tẻ, cả nhà họ Lạc đều ăn rất vui sướng.

Bát cơm với từng hạt trong trong căng đầy, chan nước kho thấm đượm mùi thịt, một miếng lại một miếng, ngon muốn nuốt luôn lưỡi.

Mỗi người được chia bốn miếng thịt kho tàu, đám nhỏ ăn vô cùng vui vẻ.

Chỉ có hai vợ chồng Lạc Quốc Cường không có phần, đành trơ mắt nhìn, miệng gặm bánh màn thầu làm bằng bột ngô, khô như muốn cào xước họng.

Lạc Quốc Cường còn có thể nhẫn nhịn, nhưng dâu lớn nhà họ Lạc ngửi mùi thịt thơm ngào ngạt, nước miếng ứa đầy miệng rồi, mắt nhìn chằm chằm miếng thịt trong bát con trai đầy khát vọng, chỉ trông mong có đứa nào cho mình một miếng.

Đã mấy tháng không được ăn thịt rồi, thèm c.h.ế.t mất.

Nhưng hai thằng con ăn hăng say như thể linh hồn cũng bay lên trời rồi, đâu còn nhòm ngó gì đến cha mẹ nữa.

Bà cụ Lạc thực ra cũng muốn cho con trai cả một miếng, nhưng bà ta vừa mở miệng, Lạc Quốc Vinh đã vươn đũa tính gắp thịt trong bát bà ta, khiến bà ta sốt ruột, chỉ chăm chú bảo vệ bát cơm.

Sau khi ăn xong bữa tối, Lạc Quốc Vinh đặt bát xuống, kéo vợ con về phòng: “Hôm nay nhà này đã cống hiến rất nhiều, cho nên mọi người chia nhau rửa bát đi nhé.”

Bà cụ Lạc vội gọi con trai lại: “Thằng ba, ngồi xuống, mẹ muốn hỏi cái này.”

Lạc Quốc Vinh ợ lên một tiếng rồi ngáp dài: “Căng da bụng chùng da mắt, có gì để mai hẵng nói đi mẹ.”

Ông nhanh nhẹn đóng cửa phòng lại, nhốt hết những ồn ào bên ngoài, bốn người nhìn nhau, cùng cười rộ lên.

Hôm sau, bà cụ Lạc còn chưa kịp tìm cách lấy nốt những xấp vải kia từ tay con thứ ba thì trong thôn đã truyền khắp những tin tức xấu, chẳng mấy chốc đã đến tai bà ta.

Có người nói bà ta bất công, có người lại chê cười bà ta già rồi lẩm cẩm, lại có người cười bà ta mù mở, cũng có người trào phúng bà ta xử sự bất công, nói chung là tiếng xấu gì cũng có.

Trước đây mọi người đều biết những chuyện này, nhưng không muốn nói ra, vì nói ra thì sẽ dẫn đến mích lòng người ta, lần này chẳng biết vì sao, tất cả mọi người đều rôm rả bàn chuyện xấu nhà họ Lạc.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 123: Chương 123



Thậm chí còn có người nói Lạc Quốc Cường là loại người giả dối, ngoài mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, đối xử cực kì hà khắc với anh em trong nhà, chỉ biết lợi dụng mẹ mình hút m.á.u các em mà thôi.

Cái lợi đều về ông ta, cái hại thì các em nhận hết, tiếng lành ông ta hưởng, tiếng xấu các em gánh.

Người hai mặt như thế thật đáng sợ, và càng không đáng tin tưởng, lần sau tuyển cử nhất định phải đuổi đội trưởng này xuống, chọn một người khác lên thay.

Lời đồn càng lúc càng khoa trương, đợi đến khi đương sự biết thì nó đã truyền đi khắp chốn, ngay cả những thôn kế bên cũng đã nghe nói tới, Lạc Quốc Cường sôi sục trong lòng, giận mà không làm gì được.

Bà cụ Lạc tức điên lên, chửi mắng mấy người nhắc tới chuyện này nhiều nhất, người ta chỉ nói một câu: “Nói có sai đâu, bà lại lựa chọn ra mặt làm người xấu, thằng cả nhà bà lại núp sau lưng bà đấy thôi, bà đó, trông thì tưởng khôn ngoan lắm, thực ra rất dại, vì thằng cả mà xích mích với cả thằng hai thằng ba, có đáng không?”

Bà cụ Lạc tái mặt, nhưng thận trọng ngẫm lại cũng cảm thấy, hình như người ta nói đúng…

Có chuyện gì không tốt đều sẽ do bà ta đứng ra, nhà thằng ba cũng do bà ta dốc sức chèn ép…

Dừng, dừng ngay, bà ta vội vã lắc đầu, xua đi những ý nghĩ kì quái nọ, bất kể thế nào cũng không thể tiếp tục nghĩ nữa.

Bà ta đã có thói quen che chở cho nhà con cả, bởi vì ngày sau muốn vợ chồng con cái nó chăm mình lúc già yếu.

“Quốc Cường nhà tôi rất giỏi, Xuân Mai nhà tôi còn là người có phúc vận cơ đấy, có thể vượng cả nhà.”

Bà cụ Kiều cũng là một người chua ngoa đáo để, bà ta liên tiếp sinh năm đứa con trai, sống trong thôn này không cần sợ bất cứ ai, lúc này, bà ta nhìn bà cụ Lạc, cười khẩy: “Thế á? Sao tôi cứ cảm thấy Lạc Di nhà bà mới là đứa có tiền đồ nhất, Xuân Mai từng được thưởng cái gì rồi? Có giấy khen không? Có phần thưởng không?”

Bà cụ Lạc ngớ người, lắp bắp nói: “Nó… Nó nhặt được nấm ăn, nhặt được cá…”

Bà ta đã cực lực bênh vực cháu gái cưng, nhưng lại không có cơ sở nên giọng điệu trở nên nhút nhát hẳn.

Bà cụ Kiều hừ một tiếng: “Lại chẳng đáng mấy hào, Lạc Di đi thi một chuyến là kiếm về 10 phiếu công nghiệp, gạo thịt vải vóc đều có, tất cả đều là những thứ có tiền cũng không mua được.”

Bà cụ Lạc tức lên: “Tôi thèm vào! Tôi đây chỉ thích ăn cá đấy.”

Bà cụ Kiều lập tức nở nụ cười: “Vậy đưa miếng vải kia cho tôi, tôi cho bà ba hào, chúng ta là chỗ chị em mấy chục năm qua, bà cũng biết con người tôi thế nào mà, tôi không có ý xấu, đừng chấp nhặt với tôi nhé.”

Vì một xấp vải, bà ta cũng coi như dốc hết sức.

Bà cụ Lạc nghẹn lời.

Không để ý người ta đã sa sầm mặt, bà cụ Kiều lấy tiền ra, đếm đếm rồi tính nhét vào tay bà cụ Lạc như muốn cưỡng chế bà ta bán vải, miệng còn lầm bầm: “Bà nói nghe coi có phải hai chị em nó khắc nhau không, Xuân Mai vừa đi khỏi nhà, Lạc Di liền đột nhiên giỏi hẳn lên.”

Bà cụ Lạc giật thót người, không nói còn không nhận ra, vừa nói liền khiến bà ta tỉnh táo hẳn, có khi nào đúng là như vậy không?

Nhưng bà ta vẫn rất cứng miệng cãi: “Đấy là mê tín dị đoan…”

Bà cụ Kiều liếc xéo một cái, người của thế hệ bọn họ ai mà chẳng mê tín, chẳng qua chỉ lén lút, không dám công khai trước mặt người khác thôi.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 124: Chương 124



“Sau này tử tế với con bé Lạc Di một chút đi, không thiệt đâu.”

Bà cụ Lạc nghiến răng: “Tôi sẽ bắt nó nghỉ học.”

Chèn ép con ranh đó thì sẽ không ai gây trở ngại cho tiền đồ cháu gái yêu của bà ta được nữa.

Bà cụ Kiều lắc đầu, người này bất công thái quá rồi: “Thôi đi bà, lãnh đạo huyện người ta còn đang mong con bé đại diện huyện đi giành vinh quang về, bà mà dám chống đối lãnh đạo huyện, bà có tin cái ghế đội trưởng của Quốc Cường bị người ta đá đổ luôn không?”

Bà cụ Lạc tức trợn mắt, cách này không được, cách kia cũng không xong, vậy phải làm sao: “Làm sao bây giờ? Tôi đã nhờ lão thầy mù xem số cho Xuân Mai, ổng nói con bé có mệnh phú quý, là quý nhân phúc thọ song toàn nhà tôi mà.”

Bà ta chỉ nhớ nhờ người tính số mệnh cho con cháu nhà con trai cả, còn về Lạc Di, bà ta chưa bao giờ để bụng.

Bà cụ Kiều nhìn bà ta một cái, nói vu vơ: “Thì cho ở riêng đi, không phải một nhà nữa thì không gây trở ngại được cho nhau, thế thôi.

“Không được.”

Bà cụ Lạc lập tức bác bỏ không cần suy nghĩ, “Cho chúng nó ở riêng rồi, thằng ba sẽ không nghe lời tôi nữa.”

Các con ở riêng, quyền uy của bà ta trong cái nhà này làm sao còn giữ được, như vậy thì an hưởng tuổi già thế nào đây? Làm thế nào để người nhà tiếp tục nghe lời bà ta nữa?

Bà cụ Kiều cười ha hả: “Nói cứ như là bây giờ nó nghe lời bà lắm vậy.”

Bà cụ Lạc cứng họng.

Bà Kiều nhét tiền vào tay bà ta: “Không ở riêng cũng được, chỉ cần đối xử công bằng là ổn rồi, cái gì Xuân Mai có thì Lạc Di cũng phải có, như thế chẳng phải ổn thỏa rồi sao?”

Chính bà cụ Kiều cũng cư xử rất thiên vị, nhưng đối tượng bà ta thiên vị chính là cháu trưởng, người gánh vác việc lớn trong nhà sau này, không giống bà bạn đây, lại đi thiên vị một đứa cháu gái, thật không sao hiểu nổi.

Bà cụ Lạc tức anh ách cả bụng, Lạc Di nó xứng sao? Cái thứ do Ngô Tiểu Thanh sinh ra thì có thể là thứ tốt sao: “Không bao giờ.”

Bà ta vùng tay ra, tiền vung vãi xuống đất: “Đừng để tôi nghe được những lời nhảm nhí đó nữa, hừ.”

Bà ta quay đầu bước đi, không biết rằng bà cụ Kiều vừa bĩu môi sau lưng mình một cái, cúi đầu nhặt tiền rồi lại lần sờ hai tờ phiếu công nghiệp trong túi áo, hào hứng ra ngõ tìm các chị em bạn già buôn chuyện, thêm mắm dặm muối cho sự bất công của bà cụ Lạc để chuyện lan đi khắp nơi.

Lạc Quốc Cường mấy ngày này cũng không được sống yên, đi tới đâu, người ta cũng nhìn ông ta bằng ánh mắt là lạ.

Ánh mắt ấy không còn sự tôn trọng kính nể như dĩ vãng mà chỉ toàn khinh thường, bất mãn, hoặc nhìn tò mò xem trò vui.

Lòng Lạc Quốc Cường lúc này uất nghẹn không chịu nổi, rất muốn được biện giải cho bản thân, nhưng người ta lại chẳng nói trước mặt ông ta nên không thể đi tới mà phủ nhận được.

Dâu cả nhà họ Lạc, vợ Lạc Quốc Cường thiếu kiên nhẫn hơn, bà ta hung hăng đi gây gổ đánh người ta một trận, bị đánh mặt mũi bầm dập, về nhà tố cáo với chồng lại bị chồng mắng cho một phen.

Lạc Quốc Cường là đội trưởng, vợ ông ta sao có thể chủ động đi đánh nhau với người dân trong thôn như thế được?

Thấy tình thế ngày càng nghiêm trọng, bà cụ Lạc tức phát uất, hạ quyết tâm, buộc Lạc Quốc Vinh đi ra làm sáng tỏ chuyện này, hòng cứu vãn danh dự nhà mình, cụ thể là danh dự của con cả và chính bà ta.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 125: Chương 125



Lạc Quốc Vinh nhanh nhảu đồng ý rồi, nhưng đi ra ngoài lại nói như thể mẹ mình dùng d.a.o gí vào cổ ép mình thanh minh cho anh trai, ông không muốn c.h.ế.t nên đành phải nhận lời.

Và thế là, lần này thì bà cụ Lạc có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch được vết nhơ ấy, đồng thời chính Lạc Quốc Cường cũng bị mang tiếng lây.

Mẹ mình ép bức em ruột mình như vậy, bản thân thật sự không biết gì sao? Hay là chỉ giả vờ không biết?

Nếu thật sự không biết thì chỉ chứng tỏ một điều, năng lực của ông ta quá kém.

Nếu giả vờ không biết, vậy tức là nhân phẩm quá kém.

Bất kể là thế nào, Lạc Quốc Cường đều mang tiếng xấu. Trước còn có người đứng ra chắn tai chắn tiếng giùm ông ta, ông ta núp sau lưng là được, nhưng hiện tại không làm thế được, bởi tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm từng cử động của ông ta, làm gì cũng bị người ta soi xét từng chi tiết và phân tích.

Tình thế ngày càng bết bát, lại sắp đến năm mới rồi, Lạc Quốc Cường nóng ruột bồn chồn, không biết nên hóa giải tình huống này thế nào.

Điều khiến ông ta càng suy sụp hơn nữa là lãnh đạo công xã đã gọi ông ta lên, nhìn chằm chằm hồi lâu, nhìn đến nỗi ông ta sởn da gà, mãi mới dám hỏi: “Chủ nhiệm, có… có chuyện gì ạ?”

Lãnh đạo nghiêm mặt bảo: “Đồng chí là đội trưởng đội sản xuất thôn Lạc Gia, là cán bộ, mà cán bộ thì phải làm gương tốt cho dân, danh tiếng phải trong sạch, như thế mới khiến người ta phục và nghe theo chỉ đạo.”

Giọng điệu lãnh đạo rất dửng dưng, nhưng sự bất mãn trong đó vẫn khiến Lạc Quốc Cường run lên: “Vâng vâng, ngài nói rất đúng ạ.”

Lãnh đạo lại chỉ cho một câu: “Xử lí cho tốt chuyện nhà thì mới làm việc nước được, gia đình hòa hợp thì mọi chuyện đều thuận lợi.”

Lạc Quốc Cường thật muốn khóc tại chỗ, chuyện đó đã truyền tới tận tai lãnh đạo rồi sao? Là đứa nào, đứa nào thiếu đạo đức đến thế?

“Nhà chúng tôi rất hòa hợp ạ, con cháu hiếu thảo với người trên, bảo vệ người dưới, tình cảm anh em cũng gắn bó…”

Ông ta cực lực che giấu, trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh, miệng lắp bắp tự biên tự diễn nhưng thực chất quá chột dạ nên giọng càng lúc càng nhỏ.

Lãnh đạo công xã nheo mắt nhìn ông ta một cái, đồng chí này không được rồi, tính tình không thành thật, tác phong cũng không nghiêm chỉnh, vốn còn muốn đề đạt đi lên, nhưng hiện giờ xem ra vẫn nên để ở cơ sở tiếp tục rèn luyện thôi.

“Thật à? Sao tôi lại nghe người ta nói đồng chí dựa vào mẹ hút m.á.u các em để làm lợi cho mình? Đây là xã hội mới, tác phong đó không ổn đâu.”

Tội danh này thật quá khó nghe, đủ để hủy hoại toàn bộ tiền đồ chính trị của một người.

Lạc Quốc Cường một lòng một dạ muốn bò lên trên, lại không biết cơ hội mà ông ta mong ngóng bao lâu vừa mới vuột qua tay.

“Không hề, tuyệt đối không có chuyện đó, đều là lời đồn bậy, tôi…” Lạc Quốc Cường nóng ruột đến sắp khóc rồi, ông ta cố sức giải vây cho mình, “Tôi đúng là có hơi nghiêm khắc một chút trong việc quản lí thôn dân ở cơ sở, cho nên có người không hài lòng, thừa cơ trả thù, chứ ba anh em chúng tôi vẫn rất hòa thuận.”

Lãnh đạo công xã không nói gì, chỉ phất phất tay, Lạc Quốc Cường run rẩy rời khỏi đó.

Cửa vừa đóng lại, chân ông ta đã nhũn ra, đứng không nổi, phải tựa vào tường quệt mồ hôi, bấy giờ mới phát hiện lưng áo đã ướt đẫm.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 126: Chương 126



Chuyện này đã bị làm to lên rồi, phải xử lí sao đây?

Ông ta bắt đầu suy tính, ngẫm nghĩ hồi lâu mới rẽ sang phòng tổng hợp tìm người quen: “Cán bộ Tưởng, gần trưa rồi, chúng ta ra tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa đi.”

Cán bộ Tưởng có mối quan hệ khá tốt với Lạc Quốc Cường, thấy sắc mặt ông ta không ổn liền biết có chuyện.

Tiệm cơm quốc doanh, Lạc Quốc Cường gọi một đĩa thịt kho tàu, một phần cá kho, một đĩa trứng đúc thịt băm, coi như dốc túi mời khách.

Quả nhiên, cán bộ Tưởng nhìn bàn cơm, sắc mặt giãn ra, trò chuyện cũng cởi mở hơn.

Ăn được nửa chừng, bầu không khí đã trở nên thân thiện, Lạc Quốc Cường mới nhẹ giọng tìm hiểu: “Có ai ở sau lưng chơi tôi à?”

Lẽ nào ông ta đang vướng đường ai? Không phải chứ.

Theo lí mà nói, chút chuyện này không thể bị thổi lớn đến như vậy, chắc chắn phải có người đứng đằng sau thúc đẩy.

Cán bộ Tưởng gắp một miếng thịt kho tàu, nhồm nhoàm nhai: “Không ngoài người thôn ông, ông đã có xích mích với ai, trong lòng hẳn cũng biết rõ.”

“Tôi thì có thể có xích mích với ai…” Lạc Quốc Cường xưa nay luôn biết lối cư xử sao cho được lòng người, lại có giao thiệp rộng, gặp ai cũng niềm nở, tự thấy mình không có kẻ thù mới phải.

Chợt ông ta khựng lại, trong đầu lóe lên một cái tên: “Chẳng lẽ là chú ba nhà tôi?”

Cán bộ Tưởng cũng từng gặp Lạc Quốc Vinh, người này đầu óc khá lanh lợi, nhưng hơi thiên về láu cá lưu manh hơn là người làm việc đàng hoàng.

“Chú ba nhà ông mà có năng lực này, ông còn có thể ngồi vững đến giờ sao? Có mà đã sớm bị người ta cưa ghế rồi.”

Không phải ông ta khinh thường Lạc Quốc Vinh mà người này đã từng bị chèn ép suốt mấy chục năm mà chưa hề có năng lực phản kháng, đời này cũng chỉ vậy mà thôi.

Mối nghi ngờ trong lòng Lạc Quốc Cường tan đi, cũng phỉa, chú ba không có bản lĩnh ấy, cùng lắm cũng chỉ có thể ồn ào trong thôn được vài câu, không gây nên được sóng gió gì.

“Vậy là ai nhỉ?”

Cán bộ Tưởng nể tình Lạc Quốc Cường dốc túi đãi bữa thịnh soạn này, bèn gợi ý một chút: “Là ai không quan trọng, quan trọng là vấn đề này nên giải quyết thế nào, còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ ông sẽ sớm bị đá xuống đấy, mau xử lí gọn gàng đi.”

Lạc Quốc Cường sa sầm mặt lại, khó khăn lắm mới trèo lên được chức đội trưởng, không thể bị người ta cho rớt đài như vậy được.

“Tôi biết rồi, cảm ơn ông, có tin gì mới thì báo cho tôi biết với nhé.”

Dọc đường về, Lạc Quốc Cường suy tư tỉ mỉ mọi mặt, cuối cùng hạ quyết tâm.

Vừa về tới nhà, ông ta đã vào buồng tìm mẹ: “Mẹ à, hay là nhà ta ở riêng đi.”

Bà cụ Lạc đang mải nghĩ tối nay ăn gì, tay vội vàng lấy đồ ăn ra chuẩn bị, nghe con cả nói thế liền trợn to mắt, không thể tin nổi: “Con nói cái gì? Ở riêng?”

Ai nói ở riêng cũng đều có khả năng, nhưng chỉ có thằng cả không thể nào tự dưng nói thế, bởi vì nó mới là người được lợi nhiều nhất, điều này bà ta cũng biết.

Lạc Quốc Cường không muốn tách ra ở riêng, nhưng ông ta còn cách nào nữa đâu: “Anh em chúng con lớn cả rồi, cây lớn phân cành, cũng nên ở riêng đi thôi, con không muốn bị người ta chỉ trỏ, nói con hút m.á.u em mình ăn sung mặc sướng.”

Bà cụ Lạc lập tức biến sắc, nổi giận đùng đùng bước ra ngoài: “Đứa nào dám nói vậy? Để mẹ tới tận nhà hỏi xem.”

Lạc Quốc Cường khẽ thở dài một tiếng: “Là lãnh đạo công xã nói.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 127: Chương 127



Bà cụ Lạc khựng lại, rồi lặng lẽ quay về phòng, coi như chưa nói gì.

Lạc Quốc Cường ngồi xuống, rót cốc nước ừng ực uống, cá kho hôm nay hơi mặn: “Mẹ, chỉ cần cho chú ba ra ở riêng là được rồi.”

Đá thằng cứng đầu nhất đi, thằng hai thành thật ngu xuẩn thì để ở nhà, chú ấy không láu cá như chú ba, cũng không dám ra ngoài nói lung tung.

Bà cụ Lạc dường như cũng đã bị con thuyết phục, thằng ba ngày ngày làm trò, nhà cửa không yên cũng là thật: “Để mẹ nghĩ lại đã.”

Lạc Quốc Cường hiểu rõ tính tình mẹ mình nhất, biết bà ta đã hơi d.a.o động, bèn không khuyên thêm.

Màn đêm buông xuống, bà cụ Lạc len lén đi tìm lão thầy mù thôn bên, nhờ lão ta xem tướng số cho hai đứa cháu gái.

Thầy bói mù vừa nghe thấy ngày sinh tháng đẻ quen tai kia bèn thắc mắc:

“Xuân Mai nhà bà chính là người có mệnh vận Tử Vi trên trời giáng xuống, ở cổ đại thì đó chính là mệnh đế vương đó, tiếc rằng chỉ là một đứa con gái, như thế chỉ có thể làm vợ quan lớn, nhưng như vậy cũng đủ để vượng người bên cạnh rồi. Mệnh này rất hợp với bà, có nó bên cạnh, bà đến lúc già không phải lo cơm áo, có người hầu kẻ hạ, mấy cái đó tôi đã nói rồi, sao còn muốn tính lại?”

Chớ thấy người ta hùng hùng hổ hổ tuyên bố muốn diệt phong kiến mê tín mà lầm, mỗi khi gặp chuyện gì, ai nấy đều lập tức muốn tìm người tính cho ngay.

Đây chính là điển hình của hiện tượng ‘ngoài miệng thì nói không cần nhưng thân thể lại rất thành thật’.

“Ông tính giúp tôi cái nữa.” Bà cụ Lạc lại đọc ngày sinh tháng đẻ của Lạc Di.

Ông thầy bói mù bấm ngón tay, tính một lúc rồi nói: “Cái này hả, ngày nhỏ tầm thường, thiếu niên hiếu thắng thích trội hơn người, trung niên mới hiển vinh. Đây là mệnh Văn Khúc Tinh, không chạm sách vở không hiển lộ, vừa chạm vào liền hiện ra lập tức, vận hạnh xung thiên.”

Bà cụ Lạc kích động vỗ bàn, nói quá đúng, chuẩn phát sợ.

Thì ra là Văn Khúc Tinh à, chẳng trách lại nổi bật nhanh như thế, nhưng tính ra vẫn kém xa Tử Vi Tinh.

“… Không cho học hành thì cả đời tầm thường sao?”

Nếu là vẫn không được thì không cho nó đi học nữa, nhà họ Lạc có một cô cháu gái xuất sắc là đủ rồi.

Thầy bói mù gõ bàn: “Trừ khi chưa từng chạm vào sách vở, còn nếu đã cầm sách lên thì áp không nổi nữa, càng áp càng bị phản lại mạnh, người áp chế Văn Khúc Tinh sẽ bị phản phệ.”

Bà cụ Lạc căng thẳng: “Phản phệ? Là sao?”

Ông thầy mù nói thẳng không do dự: “Gây ra chuyện gì thì phải nhận báo ứng gấp mấy lần.”

Bà cụ Lạc hoảng hồn.

Dưới ánh đèn lờ mờ, sắc mặt ông thầy bói mù trở nên nghiêm túc: “À đúng rồi, mệnh hai người này tương khắc nhau, như nước với lửa vậy, tuyệt đối không thể đặt chung một chỗ, bằng không, có một người được là một người còn lại sẽ bị đè ép xuống.”

Bà cụ Lạc bỏ lại hai hào tiền công, rời khỏi đó với sắc mặt nặng nề.

Đợi bà ta đi khỏi, ông lão mù mới lần trong túi ra một tờ phiếu công nghiệp, v**t v* đầy trân trọng, có cái này có thể mua cho con gái một món đồ cưới ra dạng ra hình rồi.

Tờ mờ sáng, cả nhà Lạc Quốc Vinh đã bị dựng dậy, khi vào nhà chính, thấy mọi người đều đã có mặt.

Bên kia là những người cao tuổi đức cao vọng trọng trong thôn, Lạc Di vừa liếc thấy họ, đáy mắt liền thoáng một tia vui sướng, việc này thành công rồi.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 128: Chương 128



Thật không uổng công cô tốn bao tâm tư, bỏ ra bao nhiêu phiếu công nghiệp quý giá.

Một đêm không ngủ, bà cụ Lạc trông tiều tụy hẳn, vành mắt lờ mờ thâm, sắc mặt đặc biệt tăm tối.

Ông ba là người có địa vị cao nhất trong dòng tộc họ Lạc ở thôn này, cũng là người cao tuổi có uy vọng cao nhất, thấy con cháu đến đông đủ mới cất tiếng hỏi: “Gọi chúng tôi tới đây có việc gì không?”

Bà cụ Lạc nói với vẻ không cam lòng lắm: “Tôi muốn cho con tôi ra riêng.”

Nói hết câu, bà ta chợt cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Câu nói đó hệt như một tiếng sét đánh ngang tai, người nhà họ Lạc đều choáng váng, sắc mặt thay đổi.

Lạc Quốc Vinh hơi nhếch khóe miệng, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.

Mấy cụ già đều chau mày lộ vẻ không hài lòng: “Mẹ Quốc Cường, bà phải nghĩ cho kĩ, thôn chúng ta chưa có tiền lệ này bao giờ.”

“Không thể tách ra ở riêng, tôi cho rằng nhà các người nên bàn lại cho kĩ, đừng có phá hỏng lề thói của thôn.”

Bà cụ Lạc rên rẩm thở dài: “Tôi cũng không muốn thế, nhưng thằng ba này quá bất hiếu, lại chỉ biết gây chuyện cho cả nhà…”

Lạc Quốc Vinh lập tức cãi lại: “Mẹ, mẹ lại đổ oan cho con, con chưa làm gì sai đã bị chụp mũ bất hiếu như thế, ai da, mẹ ruột vu oan quả đúng là chuyện khiến người ta đau lòng nhất, thời buổi này lòng người thật đáng sợ…”

Bà cụ Lạc nghe giọng con thứ ba nói đã thấy bực dọc, vì sao nó không thể yên phận nghe lời?

Bà ta lúc này chỉ muốn cho nó một cái tát, nhưng lại không dám, đành trừng mắt nhìn Lạc Quốc Vinh: “Mày không muốn ở riêng?”

Cả ngày lèo nhèo muốn ở riêng, lúc này còn vờ vịt cái gì, được hời còn khoe mẽ à.

“Không ở riêng.” Lạc Quốc Vinh tỏ vẻ kiên quyết, lắc đầu thật mạnh, “Sức khỏe con không tốt, không làm được việc nặng, Tiểu Thanh là một phụ nữ nhu nhược, chỉ có thể làm mấy việc nhẹ nhàng, chúng con không tự nuôi gia đình được, hiện giờ ăn uống sinh hoạt đều theo nếp nhà, đang tốt đẹp, sau này bọn nhỏ nhà con đi học đi làm cũng còn muốn dựa vào nhà ta hỗ trợ nữa cơ mà.”

Ngô Tiểu Thanh nở nụ cười bẽn lẽn: “Bốn miệng ăn nhà chúng em phải dựa vào anh cả nuôi rồi, chị dâu, vất vả cho chị.”

Dâu cả nhà họ Lạc đã choáng váng trước cung cách vô sỉ của vợ chồng nhà này, lửa giận bùng lên: “Không thấy mất mặt à.”

Lạc Quốc Vinh cợt nhả: “Sống thoải mái là được, cần gì mặt mũi chứ.”

Nói năng hệt như một tên vô lại hết ăn lại nằm, mặt dày vô sỉ.

Lạc Quốc Cường tức xám mặt, nếu so trình độ mặt dày, quả thật không ai qua được chú ba.

Chị dâu cả tức đến hổn hển: “Ở riêng, nhất định phải cho ở riêng.”

Lạc Quốc Vinh cười hề hề: “Không ở riêng, nhất định không ở riêng, cứ không ở riêng đấy.”

Vụ này Lạc Quốc Vinh muốn nhấn mạnh thật rõ, không phải chính ông muốn tách ra mà là người trên nhất quyết muốn đẩy gia đình ông đi. Là nhánh trưởng muốn tách ra ở riêng nha.

Ông còn phải sinh hoạt trong thôn này, còn con cái phải nuôi, cho nên không thể trở thành người phá hoại nề nếp của thôn.

Bà cụ Lạc tức đến trợn trắng mắt, nếu không phải năm đó bà ta sinh thằng con thứ ba này ở nhà, có lẽ giờ bà ta đã hoài nghi liệu có phải năm xưa bế nhầm con người khác chăng?
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 129: Chương 129



“Thôi ngay, tôi đã quyết định rồi, hôm nay mời các bô lão tới là để làm chứng cho nhà tôi.”

“Tôi muốn thế này, tách nhà thằng út ra ở riêng, bên cạnh trạm xá có một gian nhà bỏ hoang đúng không? Nhà chúng tôi chi tiền mua lại, phân cho nhà thằng ba.”

Nếu đã tách ra thì đuổi đi xa hẳn đi, để tránh Lạc Di không đi xa quá lại chèn ép mệnh vận của Xuân Mai.

Một căn nhà dột nát thì đáng mấy đồng? Thôi cứ cho nó để đuổi đi cho khuất mắt, Lạc Quốc Cường là đội trưởng, việc này không khó làm.

Hai đứa cháu nhà thằng cả cũng đang lớn rồi, vài năm nữa là đủ tuổi lấy vợ sinh con, cũng cần thêm phòng riêng, nhà thằng ba ra riêng, vừa lúc có hai gian phòng trống.

Các bô lão đồng loạt nhíu mày, đó là căn nhà của một hộ tuyệt hậu, đổ nát lại khuất nẻo, người trong thôn chẳng ai để mắt.

Lạc Quốc Vinh tỏ vẻ tức giận, nhảy dựng lên: “Mẹ, giữa mùa đông mà mẹ muốn đuổi cả nhà con ra ngoài? Lại còn đuổi ra cái nhà hoang cũ đấy? Lòng mẹ độc ác quá rồi, làm thế khác nào đẩy cả nhà con vào chỗ chết?”

Bà cụ Lạc tức giận đến độ gân xanh trên trán giật lia lịa, bà ta bóp trán, đè lửa giận xuống: “Nhà đó tuy cũ nhưng sửa lại một chút cũng ở tạm được, Quốc Cường sẽ phụ trách sửa sang lại tốt, đồ đạc trong nhà chúng mày đều có thể mang đi hết.”

Bà ta tự thấy mình làm thế đã là rất công tâm, nhưng Lạc Quốc Vinh vẫn không hài lòng: “Chỉ có thế? Không chia tiền? Không chia gà? Không chia lương thực? Nồi niêu xoong chảo bát đũa cũng không chia?”

Ngô Tiểu Thanh tỏ vẻ kinh ngạc ra mặt: “Mẹ, mẹ lại muốn giúp anh cả hút m.á.u chúng con, chẳng trách người ta đều nói mẹ bất công đến phát rồ rồi…”

Vừa nghe tới hai chữ ‘hút máu’ này, đầu Lạc Quốc Cường như ong lên từng đợt, ông ta vội vàng nói: “Mẹ còn chưa nói xong, chú thím đừng nóng vội.”

Lạc Quốc Cường quay sang đưa mắt ra hiệu cho bà cụ Lạc, bà ta mới hậm hực miễn cưỡng nói: “Trong nhà chỉ có 89 đồng, cả cái nhà này ăn uống gì cũng đều phải bỏ tiền, bọn nhỏ đi học cũng cần tiền, cho nên không tiết kiệm được mấy đồng, vầy đi, chia làm bốn phần, cho chúng mày 22 đồng. Gà thì… cho 3 con.”

Chia chác thế này thật chẳng khác nào cắt thịt bà ta, đau lòng c.h.ế.t mất.

Cho nên bà ta muốn kiếm chỗ bù lại: “Dù ra riêng nhưng mày vẫn là con trai tao, mỗi tháng phải đưa tao tiền dưỡng lão, hai đồng một tháng.”

Lạc Quốc Vinh tức giận muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn cười hì hì: “Chỉ có 89 đồng? Mẹ, mẹ đừng lừa con làm gì, con lại không đần độn như anh hai, trong nhà tối thiểu cũng phải có 300.”

Anh hai của Lạc Quốc Vinh đang yên lặng ngồi nghe, chợt cảm thấy mình bị kéo vào làm nền.

Bà cụ Lạc nổi trận lôi đình, chỉ giỏi moi tiền của nhà! Đấy là tiền để dành cho cháu trai cháu gái con nhà thằng cả sau này dựng vợ gả chồng.

“Tin hay không tùy mày, dù sao thì tao cũng chỉ lấy ra được ngần ấy.”

Sắc mặt Lạc Quốc Vinh thay đổi liên tục, mấy vị bô lão ngồi bên thấy thế, chỉ sợ hai bên làm căng, bèn vội góp lời hòa giải.

Khuyên bảo hồi lâu, Lạc Quốc Vinh mới ra vẻ hậm hực nhượng bộ: “Mẹ là mẹ con, mẹ nói sao thì là vậy, con nghe lời mẹ lần này, dù không ăn không uống cũng phải nộp lên báo hiếu, có trách thì trách con đây trời sinh đã hiếu thảo quá, không thay đổi được.”

Bà cụ Lạc bị xỉa xói một hồi, sắc mặt đã khó coi đến cực điểm, trời sinh hiếu thảo? Hừ.
 
Back
Top Bottom