Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 90: Chương 90



Lạc Di ngây người, hôm trước mới tìm mọi cách không cho cô thắng cuộc thi, hôm nay lại chạy tới muốn nhận con nuôi? Tình huống này rất không bình thường.

Nhưng bất kể chuyện này là thật hay giả, cô đều không có chút hứng thú nào, người này để lại cho cô ấn tượng quá tệ, chỉ biết đến cái trước mắt, quá ham tư lợi, giới hạn đạo đức cũng quá thấp.

“Cháu chỉ có một người cha thôi.”

Đáy mắt Vương Hải Thanh thoáng lóe lên tức giận: “Cháu chỉ cần gọi tôi một tiếng cha nuôi, tôi bao toàn bộ học phí của cháu tới hết cấp ba.”

Lời ông ta còn ẩn một hàm ý, có người cha nuôi này, Lạc Di có thể thoải mái an ổn bước vào cổng trường cấp ba.

Vương Hoa cũng hiểu ra ngay, bèn gào lên không cam lòng: “Cha!”

Đây là đối thủ cạnh tranh của cậu ta cơ mà!

Lạc Di không biết hai cha con nhà này đang chơi trò gì, chỉ biết cô không có hứng thú tham gia: “Cảm ơn bác đã có lời khen, cha cháu cũng có thể kiếm đủ học phí cho cháu, ông ấy là người cha tốt nhất trên đời, đồng thời cũng rất lợi hại.”

Trong lòng mỗi đứa trẻ, cha mình luôn là người lợi hại nhất, và là người không thể thay thế.

Vương Hải Thanh từ trên cao nhìn xuống Lạc Di vài lần, cười lạnh một tiếng: “Cho con gái mặc những bộ đồ rách rưới thế này chính là bản lĩnh của ông ta?”

Lạc Di nhíu mày không vui, bộ đồ rách rưới? Quần áo của cô chỉ có vài mụn vá, vải bị giặt nhiều lần hơi bệch bạc một tí, nhưng vào thời kì này, như thế là rất bình thường có được không hả?

“Nghèo thì có làm sao? Tình thế luân chuyển nhanh lắm, nay nghèo mai giàu cũng chẳng phải chuyện hiếm có, cha cháu cho cháu sự bảo đảm lớn nhất, đó chính là điều tốt nhất dành cho con cái.”

Khuôn mặt cô treo nụ cười hạnh phúc, đôi mắt lấp lánh, giọng điệu ngưỡng mộ, tất cả đều dành cho người cha của mình.

Vương Hải Thanh thấy thế, cảm giác ghen tị đầy cõi lòng, ông ta cau mày: “Cháu có biết ngoài kia có bao nhiêu người muốn làm con nuôi của tôi không?”

Nhưng ngay lúc này, một tiếng kêu kinh ngạc đã vang lên: “Anh, anh điên rồi sao? Nó chính là con gái của Ngô Tiểu Thanh, là kẻ đã từng chơi xỏ chúng ta một vố. Lẽ nào anh vẫn còn chưa quên được cô ta? Cô ta thà lấy một gã nông dân chân đất cũng không chịu cùng anh…”

Đó là cô giáo Vương, bà ta có việc phải quay lại, rồi vô tình nghe được những lời đó, cảm giác muốn điên lên rồi.

Vương Hải Thanh lạnh lẽo liếc qua: “Câm miệng.”

Cô Vương như thể đã nhận k*ch th*ch cực lớn, kinh sợ đã át cả lòng kính sợ dành cho ông anh họ: “Anh, anh tỉnh táo lại đi, cô ta không đáng, con gái cô ta càng không đáng, mẹ con cô ta đều là lũ đê tiện.”

“Bốp!” Một cái tát bay qua, cô Vương được cảnh tỉnh, dường như cũng đã tỉnh táo lại đôi phần, nhưng sau đó lại càng tức giận hơn: “Quả nhiên người đàn bà đó chính là cây kim găm trong lòng anh, chưa từng nhổ ra được, đã bao năm anh vẫn không thể quên cô ta, nhưng anh đã có vợ có con rồi.”

Lạc Di cau mặt đứng nghe, trong đầu tưởng tưởng đủ thứ chuyện, nhưng mà kiểu tình huống thế này cô đã được thấy nhiều rồi, chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Nhưng Vương Hoa thì không được bình tĩnh như thế, cậu nhóc đã choáng váng cả người: “Cha, cô Hải Yến nói có thật không ạ? Cha như vậy… chẳng phải đã phụ lòng mẹ con sao?”

Vương Hải Thanh vẫn lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô Vương và Vương Hoa, Vương Hoa đột nhiên quay phắt sang phía Lạc Di, ánh nhìn đầy hằn học, banh họng quát to: “Tao ghét mày, tao hận mày c.h.ế.t đi được.”

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 91: Chương 91



Lạc Di lườm cậu ta một cái: “Thần kinh à.”

Cô còn chưa kịp làm gì mà đã bị người nhà này chửi rủa mạt sát, chỉ số thông minh của nhà này thật đáng quan ngại.

Vứt lại một câu đó, Lạc Di quay đầu bước đi, người nào người nấy đều có bệnh về thần kinh, tránh xa một chút cho an toàn.

Thời buổi này lắm kẻ tâm thần quá.

Vương Hoa nổi giận vọt tới: “Mày không được đi, đứng lại đó, tao còn chưa nói xong…”

Cậu ta chạy tới cản lối đi, viền mắt đỏ bừng, trông khá đáng sợ, Lạc Di lập tức hét to: “Có người giở trò lưu manh!”

Trình Tuệ và các bạn nhỏ bên kia tức thì ùa tới, đẩy Vương Hoa ra, nhao nhao mắng mỏ, miệng lưỡi các cô bé này đều rất ghê gớm.

Vương Hoa trước nay vẫn cảm thấy mình cao hơn người ta một bậc, nhưng lúc này lại bị một đám con gái chân đất vây quanh mắng là lưu manh, lòng cảm thấy vô cùng nhục nhã, tức đến muốn đánh người, nhưng cũng biết không thể làm thế.

Cậu ta bèn tìm cách trút nỗi tức giận này lên đầu Lạc Di.

Tất cả là tại nó hết!

Vương Hoa tìm cơ hội, kéo Vương Hải Yến vào một góc vắng, liếc xung quanh thấy không có ai mới lên tiếng.

“Cô Hải Yến, có cách nào đuổi con ranh đáng ghét đó khỏi trường không? Đừng cho nó đi học.”

Làm vậy vừa có thể xả giận lại vừa có thể bóp c.h.ế.t đối thủ một cách gọn gàng và triệt để.

“Chuyện này…” Vương Hải Yến bối rối, không phải bà ta không muốn mà là không có cách nào.

Lạc Di ở trường học rất được thầy yêu bạn mến, hiệu trưởng lại che chở con nhóc này rất chặt.

Vương Hoa nheo mắt: “Nếu làm được, cháu sẽ nói với mẹ cháu, cho em nhà cô vào công xã học, thường ngày có thể ở nhà cháu.”

Đây là lợi ích cậu ta đưa ra để làm điều kiện trao đổi.

Vương Hải Yến khiếp sợ nhìn đứa cháu họ xa, quả không hổ là con trai Vương Hải Thanh, tính cách giống như đúc, thủ đoạn cũng có mấy phần tương tự.

Năm xưa, Vương Hải Thanh bị Ngô Tiểu Thanh chơi một vố, lập tức quay đầu cưới luôn con gái vị lãnh đạo ở công xã, nương mối quan hệ từ nhà vợ mà leo lên, có được chức vị ở công xã, rũ bỏ bùn đất thành người thành phố.

Mấy năm nay, nương thế lực của cha vợ, ông ta đã chiếm được vị trí vững vàng ở công xa, phát triển thuận buồm xuôi gió, còn trở thành cán bộ nhà nước, sự nghiệp thành công.

Một người thành đạt, cả họ được nhờ, người nhà họ Vương đều đi lên.

Vương Hải Yến càng nghĩ càng rục rịch trong lòng: “Được, việc này cứ quyết định thế đi.”

Bà ta cũng muốn cho con mình biến thành Vương Hải Thanh thứ hai, được bước ra vào xã hội của những kẻ có quyền thế, làm rạng rỡ tổ tông, như thế có thể mạnh hơn con cái Ngô Tiểu Thanh trăm nghìn lần.

Tối đó về nhà, Lạc Di thuật lại chuyện này cho cha mẹ, Lạc Quốc Vinh tức thì biến sắc, túm chặt vai con gái: “Tiểu Di, phải nhớ kĩ, tránh xa người đó ra, nhất định phải nhớ lấy.”

“Con biết rồi.” Lạc Di ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi gì thêm.

Ngô Tiểu Thanh siết chặt nắm tay, mặt mày nặng nề, nghiêm túc chưa từng thấy: “Tiểu Di, phải coi sóc em con thật chặt, Tiểu Nhiên hơi ngốc, dễ bị người ta lừa…”

Lạc Nhiên nghe mẹ mình nói thế, lập tức trừng to mắt: “Mẹ, con không ngốc…”

Ngô Tiểu Thanh dịu dàng trấn an con: “Ừ ừ, con không ngốc, nhưng con phải nghe lời chị con, được không?”

“Vâng, con nghe lời chị nhất mà.”

Đêm đến, Ngô Tiểu Thanh trở mình liên tục, bà không thể ngủ được, bởi vì chuyện cũ lại ùa về trong đầu.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 92: Chương 92



Một cánh tay rắn chắc từ sau lưng vòng lại, nhẹ nhàng ôm lấy bà: “Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều, cũng đừng lo lắng quá.”

Vòng tay người đó quen thuộc mà ấm áp, khiến Ngô Tiểu Thanh không tự chủ được liền rụt người về sau, áp lại gần hơn.

May mà còn có anh ấy.

Mấy năm nay may mắn có anh ấy làm bạn bên mình.

“Em không lo chuyện khác, chỉ lo cho hai đứa nhỏ, bọn nhỏ không hiểu tình đời hiểm ác, cũng không biết lòng người đáng sợ, em sợ các con bị tổn thương.”

Những đứa trẻ ngây thơ luôn là đối tượng dễ bị thương tổn nhất.

Lạc Quốc Vinh lặng lẽ thở dài, đó cũng là điều khiến ông lo lắng nhất, người lớn thế nào cũng được, nhưng bọn nhỏ, ông hi vọng chúng được an lành cả đời.

“Nhưng không thể vì lo lắng bị tổn thương mà chui rúc trong nhà cả đời.”

Ngô Tiểu Thanh cười khổ một tiếng: “Thật muốn đi thật xa khỏi chốn này.”

Bà đã bị vây khốn tại mảnh đất chật hẹp này, nhưng hai con bà còn nhỏ, bà hi vọng chúng có thể có được tiền đồ thênh thang.

Lạc Quốc Vinh vuốt tóc vợ, cất giọng trấn an: “Tiểu Di thông minh lắm, hôm nay hành xử cũng đặc biệt đúng đắn, anh rất tự hào vì con.”

“Con bé giống em.” Ngô Tiểu Thanh nhìn con gái sẽ luôn nhớ tới mình hồi nhỏ, điều kiện sống quá kém, bà sẽ vô thức muốn tốt với con hơn một chút, lại thêm chút nữa.

Nếu không đủ vật chất, vậy thì lấy tình yêu thương bù đắp vào.

“Phải phải, ai cũng công nhận.” Lạc Quốc Vinh nhỏ giọng đắc ý, “Mọi người đều hâm mộ anh muốn chết, anh lấy được người vợ xinh đẹp thông minh, lại có một cô con gái tài giỏi thông tuệ sớm, một đứa con trai đáng yêu, ông trời thật sự quá tốt với anh.”

“Chỉ biết dỗ ngọt.” Ngô Tiểu Thanh mắng nhỏ, nhưng trong giọng nói dường như mang theo ý cười.

“Chỉ dỗ mình em thôi.”

Thực ra lúc này Lạc Di còn chưa ngủ, cô nghe thấy hết, nhưng vẫn nằm yên, khóe miệng cong lên.

Bất kể bần cùng hay tật bệnh đều bên nhau không rời, nắm tay cùng bước, đây là một loại hạnh phúc khó lòng tìm được.

Từ sau khi Lạc Di thắng giải, cô càng nhận được nhiều sự quan tâm của bạn bè ở trường. Các bạn cùng lớp coi Lạc Di như quốc bảo, học sinh lớp khác thì thỉnh thoảng sẽ ghé qua nhìn mấy lần.

Lạc Di vẫn đối xử bình đẳng với tất cả, không quá nhiệt tình, nhưng cũng không phải lạnh nhạt, thú vị một điều là càng như thế, mọi người càng thấy Lạc Di thuộc kiểu người vinh nhục không sợ, kiên định đáng tin.

Sau giờ học, lớp trưởng từ ngoài cửa đi vào, nói: “Lạc Di, hiệu trưởng gọi cậu tới phòng làm việc một chuyến.”

Lạc Di gật đầu cảm ơn cậu ta rồi mới đi khỏi lớp.

“Thưa hiệu trưởng, thầy tìm em ạ?”

Hiệu trưởng ngẩng đầu khỏi đống bài thi: “Lần này em đã làm rạng danh trường, tuy trường ta nghèo nhưng cũng không thể không khen ngợi, đây là phần thưởng của em.”

Đó là một quyển sách bài tập mới tinh.

Lạc Di không hề khách khí, đồ miễn phí mà, càng nhiều càng tốt: “Cảm ơn hiệu trưởng ạ.”

Hiệu trưởng hài lòng gật đầu, nhỏ tuổi đã được giải thưởng mà không kiêu không vênh váo, rất tốt.

“Cuộc thi ở huyện sắp tới có tự tin không? Không cần ép mình được giải nhất, có giấy khen là đủ.”

Từ sau khi Lạc Di được giải thì tiểu học Hồng Tinh của bọn họ cũng coi như nổi danh trong giới học đường rồi.

Giờ đây, trong miệng những người khác, họ không còn là ‘cái trường học xa xôi nghèo nàn kia’ nữa mà là trường tiểu học vô địch tính nhẩm, có thể nói là một trận chiến thành danh.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 93: Chương 93



Mỗi khi nghe thấy những lời chúc mừng, hiệu trưởng đều cảm nhận được sự thỏa mãn và khoái trá trước nay chưa từng có.

Lạc Di cân nhắc một chút rồi đáp: “Em sẽ nỗ lực tranh vị trí nhất, nhì gì đó.”

Hiệu trưởng không trông đợi nhiều như thế, nhưng ai mà không muốn có thành tích càng cao càng tốt?

Ông ấy giờ đây chỉ muốn kéo Lạc Di vào khóa bồi dưỡng trọng điểm: “Đây là một bài thi thử, em làm ngay tại đây đi, để thầy đánh giá thử xem thế nào.”

Ông ấy nói đơn giản thế thôi, nhưng thực chất, để có được bài thi này, ông đã phải nhờ rất nhiều người quen, vì đây là bài thi số học của trường trọng điểm ở thành phố Thượng Hải, mà chất lượng giáo dục ở đó đứng thứ nhất, thứ nhì cả nước.

“Vâng.” Lạc Di ngoan ngoãn cầm bài thi lên, bắt đầu làm.

Mỗi khi chuyên chú vào một vấn đề, cô luôn tập trung hết sức, người như vậy luôn dễ thành công hơn.

“Hiệu trưởng, thầy ra đây chút.” Cô giáo Vương xuất hiện ở cửa phòng làm việc, ra hiệu cho hiệu trưởng.

Hiệu trưởng thoáng liếc nhìn cô học trò nhỏ đang cặm cụi làm bài thi, nhẹ chân ra cửa: “Có chuyện gì?”

Vương Hải Yến nhếch môi, lộ vẻ mặt đáng thương: “Chồng tôi uống say lại đánh tôi, tôi khổ quá, tôi nên làm gì đây?”

Bà ta một lòng si mê người đàn ông trước mắt này, nhưng người ấy vững tâm sắt đá, Vương Hải Yến chẳng dám hao tổn hết thanh xuân vào một người không ngó đến mình, chờ không nổi nữa, đành kết hôn với một gã nông dân cùng thôn.

Người kia chẳng có văn hóa, thích uống rượu rồi đánh đập vợ con, hai vợ chồng vốn không có nền tảng tình cảm từ trước.

Hiệu trưởng cau mày khó chịu, gọi mình ra là vì chuyện như vậy? Chuyện riêng mỗi nhà, ai có thể xen vào, ai muốn xen vào?

Huống hồ, ông ấy chỉ là người ngoài, một người chẳng liên quan gì.

“Nếu không đánh lại, cũng không muốn bị đánh nữa, thì li hôn đi.”

“Nhưng phụ nữ từng li hôn thì có ai muốn nữa đâu?” Vương Hải Yến vốn chẳng thích chồng mình, nếu không phải do đã đến tuổi, điều tiếng xung quanh quá nhiều, cha mẹ anh em có ý kiến, thì bà ta đâu cần phải chọn bừa một người như thế.

Từ đầu đến cuối, bà ta chỉ thích một người, chính là người đàn ông trước mắt đây: “Nếu anh đồng ý cưới tôi thì tôi sẽ về li hôn với anh ta luôn.”

Hiệu trưởng lạnh lùng nhìn bà ta một cái rồi quay đầu bước đi, năm xưa đã không cưới thì hiện tại sao có thể đồng ý cưới.

Vương Hải Yến tức đến nghiến răng: “Đến nay anh còn chưa kết hôn, có phải vì trong lòng còn nhớ đến cô ta? Đàn ông các anh làm sao thế? Cô ta thì có gì tốt đẹp? Mặt mũi thì cũng thường thường, còn chẳng đẹp bằng tôi mà.”

Bà ta không hiểu, rốt cuộc mình kém Ngô Tiểu Thanh ở chỗ nào.

Hiệu trưởng cảm thấy người này thật nực cười: “Đi mua cái gương mà soi cho cẩn thận đi.”

Thật là, chẳng tự biết thân biết phận, mặt to hơn mâm còn tưởng mình thật xinh đẹp?

Quan trọng nhất là, Ngô Tiểu Thanh từng được tiếp thu nền giáo dục cao cấp, phong thái và lối hành xử đều hơn người, là phượng hoàng trên cành cao.

Vương Hải Yến ghen ghét muốn điên rồi, phượng hoàng bị đánh trụi lông còn chẳng bằng gà quê: “Cô ta là con gái nhà địa chủ, anh chỉ là đứa ở đợ nhà người ta, dù có đọc sách, có bằng cấp thì cũng chỉ là một đứa ở, người ta chưa bao giờ để anh vào mắt.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 94: Chương 94



Thực chất, toàn bộ thôn Hồng Tinh này đều là những gia đình cố nông từng là người ở trong nhà Ngô Tiểu Thanh xưa.

Nhà họ Ngô ngày ấy mặc dù là đại địa chủ nhưng lại rất thiện lương, đối xử với người làm mướn trong nhà cũng rất tử tế, không hà khắc với ai bao giờ, tiền công trả cho người ta cũng hào phóng hơn, ngày lễ ngày tết còn có quà tặng.

Những đứa trẻ thông minh có khả năng còn có thể giúp đỡ cho đi học, như hiệu trưởng và trưởng ban Vương trước đây đều được nhà họ Ngô giúp đỡ đến trường.

Nhưng khi gió lốc thổi tới, có vài kẻ chỉ lo cho thân, lại có vài kẻ lấy oán trả ơn.

Hiệu trưởng chợt thấy trái tim quặn thắt, nhưng nét mặt càng lạnh nhạt: “Hình như cô đã quên mất thân phận của mình nhỉ, khi ấy cô cũng từng là hầu gái của cô ấy…”

“Không phải.” Vương Hải Yến bị bóc trần gốc rễ, thẹn quá thành giận, đây là đoạn quá khứ khiến bà ta cảm thấy nhục nhã nhất, “Anh còn dám nói lung tung, tôi sẽ tố cáo anh!”

Hiệu trưởng Ngô nhìn bà ta, ánh mắt đầy khinh bỉ, khi còn bé, bà ta bị người nhà bán cho nhà khác làm con dâu nuôi từ bé, bà ta đã cầu khẩn Ngô Tiểu Thanh thu nhận và cứu mình thế nào?

Còn luôn miệng nói sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cơ đấy.

Năm ấy được Ngô Tiểu Thanh che chở mới thoát nạn, nhưng khi thế cục xoay vần, người này đã lập tức đ.â.m sau lưng Ngô Tiểu Thanh không hề do dự, tố giác Ngô Tiểu Thanh ngược đãi, bóc lột mình.

Nhân phẩm thối nát như thế, sao có thể lọt vào mắt ông ấy được?

Lạc Di làm xong bài thi liền về lớp, không đợi hiệu trưởng chấm thử xem thành tích đến đâu.

Tiết toán học vừa mới bắt đầu, Lạc Di xin phép một tiếng rồi vào vị trí của mình.

Thấy trong hộc bàn mình có thêm mấy món đồ chơi nhỏ, một con chuồn chuồn bằng cỏ, một ống đựng bút đơn sơ bằng trúc, một chiếc máy bay tre, tất cả đều thô sơ và trông khá vụng về: “Tuệ Tuệ, mấy cái này ở đâu ra thế?”

“Vừa rồi có mấy bạn ở lớp khác mang qua cho cậu đấy.” Trình Tuệ dường như đã quen với phương thức biểu đạt sự nhiệt tình của các bạn khác là tặng đồ cho Lạc Di.

Không phải kẹo, chẳng phải sô cô la, nhưng mấy món đồ chơi tự tay làm lấy thế này rất đáng yêu và đáng trân trọng.

Lạc Di cong cong khóe miệng, học sinh tiểu học ở đây thật là đáng yêu quá.

Nhưng đúng vào lúc này, ngoài cửa chợt có một bóng người xông tới, quát to: “Lạc Di!”

Một bàn tay vung qua, Lạc Di giật mình kinh sợ, vội ngửa người ra sau để tránh, suýt thì ngã xuống đất.

Tất cả mọi người đều choáng váng, thầy giáo môn toán hết sức tức giận, dám xông vào lớp học đánh học sinh, Vương Hải Yến điên rồi chắc: “Cô Vương, cô làm gì thế hả?”

Vương Hải Yến chỉ thẳng vào Lạc Di, hung hăng mắng: “Nó trộm tiền, nó là đồ ăn cắp.”

Lạc Di biết cô giáo Vương này không thích mình, nhưng không ngờ bà ta có thể thái quá đến mức vô duyên vô cớ vu hãm cô trộm tiền như thế này…

Không đúng, bà ta ngu xuẩn đến thế sao?

Vương Hải Yến vẫn như thể đang hết sức nóng lòng: “Hôm nay vừa phát tiền lương, tôi mới cất tiền vào ngăn kéo trong phòng làm việc, nhưng vừa rồi tôi không thấy tiền đâu. Chẵn hai mươi đồng, mất sạch!”

Thầy giáo dạy toán cũng ngẩn người, hôm nay thầy cũng vừa lĩnh lương, cả nhà thầy đều trông vào số tiền này để sống, cho nên quá hiểu số tiền đó quan trọng ra sao.

Vì thế, thầy hết sức thông cảm với Vương Hải Yến lúc này: “Có lẽ cô nhớ nhầm, tìm lại chút đã.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 95: Chương 95



Vương Hải Yến chau mày, trông như thể đang vô cùng nôn nóng: “Tôi đã tìm khắp nơi mấy lần rồi, nhưng không thấy.”

Thầy toán bèn nhíu mày: “Vậy cũng chẳng có gì chứng minh trò Lạc Di lấy chứ, không bằng không cứ, những lời như thế cô không nên nói lung tung.”

Ai mà không thích học trò thông minh? Là thầy dạy toán, gặp được một học sinh có năng lực cực cao như Lạc Di, thầy toán cũng rất thích.

Tính nhẩm cũng thuộc về toán học, học sinh của mình giành giải, thầy cũng được thơm lây.

Vương Hải Yến căm giận trừng mắt nhìn Lạc Di: “Trừ thầy và tôi cùng với hiệu trưởng từng vào phòng làm việc thì chỉ có Lạc Di từng vào, thầy với hiệu trưởng không thể là thủ phạm trộm tiền của tôi, vậy chỉ có nó thôi, nhà nó nghèo, tầm nhìn hạn hẹp, thấy tiền hoa mắt, người như thế, tôi thấy nhiều rồi.”

Bà ta chỉ thẳng vào cô nhóc đang mím môi nghiêm mặt: “Lạc Di, mới vài tuổi đầu đã thấy tiền là sáng mắt, phẩm hạnh không tốt, có học sinh như mày, người làm thầy cô đều cảm thấy thẹn.”

Bà ta mở miệng liền chụp mũ trộm cắp, kết luận phẩm hạnh không tốt, khiến mọi người đều hoa mắt.

Lạc Di nghe đến đó thì còn gì không hiểu đâu, lòng cô như trầm xuống: “Em không lấy.”

“Không lấy?” Vương Hải Yến lớn tiếng quát to, “Vậy thì tự chứng minh cho mọi người xem đi.”

Học sinh trong lớp còn đang hoang mang, các bạn lớp khác đã tràn sang, vây kín ngoài cửa hóng chuyện.

Thầy toán đau đầu nhìn cảnh tượng trước mắt, cứ tiếp tục như thế thật sự không ổn, thầy bèn giục một học sinh đi tìm thầy hiệu trưởng tới.

Lạc Di hỏi: “Em phải chứng minh thế nào?”

Vương Hải Yến lạnh lẽo nhìn cô: “Lục soát trên người, cả túi sách nữa, ngăn bàn cũng không bỏ qua, nếu không tìm ra thì tôi sẽ xin lỗi.”

Bà ta vừa nói thế liền có mấy học sinh lớn gan đứng ra nói.

“Lạc Di, cứ để cô giáo tìm đi, như thế mới dễ chứng minh sự trong sạch của cậu.”

“Không làm thì không sợ, chúng mình tin tưởng cậu.”

Nhìn vào ánh mắt đắc thắng của Vương Hải Yến cùng vẻ mặt tự tin chắc chắn của bà ta, Lạc Di chỉ muốn chửi thầm, còn gì không rõ nữa đây? Trước mắt rõ ràng là một cái bẫy, chỉ chờ cô đạp bước vào:

“Cô Vương, em biết cô có bí mật không thể nói, cũng biết nguyên do cô cứ điên cuồng nhắm vào làm hại em.”

“Tao không có bí mật, mày không cần dây dưa kéo dài thời gian, hiệu trưởng tới cũng không cứu được mày đâu.” Vương Hải Yến đã kích động hoàn toàn, bà ta chỉ đại vào hai học sinh nam trong lớp, “Hai đứa qua lục đi.”

Hai bạn học sinh nam kia đều ngẩn ra, chẳng biết phải làm sao, cả hai đều cảm thấy làm thế không ổn, nếu muốn soát người thì cũng phải gọi nữ sinh khác đến soát chứ?

Vương Hải Yến thúc giục liên tục, thấy học sinh không chịu đi thì bèn quyết định tự mình ra tay, bà ta còn nhếch môi cười lạnh với Lạc Di một cái, không hề che giấu ác ý.

Lạc Di vẫn lạnh nhạt nhìn bà ta, trong đầu đang điên cuồng lục tìm cách thoát khỏi cái bẫy này, để đối phó với cô, Vương Hải Yến đã bày ra một cái lồng khá kín.

Nhưng trên đời làm gì có chiếc lồng nào kín kẽ hoàn toàn.

Chi bằng, tương kế tựu kế, cho bà ta nếm mùi gậy ông đập lưng ông.

Trình Tuệ cùng Lạc Tiểu Binh không hẹn mà cùng nhào tới trước mặt Lạc Di, kiên quyết không cho phép cô Vương đó làm xằng làm bậy, còn gào ầm lên rằng cô giáo đánh học sinh rồi.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 96: Chương 96



Vương Hải Yến giận điên lên, vung tay định đánh, dám nói bà ta đánh học sinh đúng không?

Được thôi, đã mang tiếng chi bằng đánh thật, cho đám ranh con này xem bà ta trừng trị chúng thế nào.

Khi tình thế càng lúc càng trở nên hỗn loạn, hiệu trưởng rốt cuộc cũng chạy tới, quát lớn yêu cầu tất cả dừng lại.

“Vương Hải Yến, cô quậy chán chưa? Đừng tưởng rằng tôi không thể xử lí nổi cô đấy.”

Vương Hải Yến dừng tay, vội sửa tóc theo bản năng: “Hiệu trưởng, lần này anh không có cách nào bao che được cho nó đâu.”

Bà ta chợt vung tay đẩy mạnh bàn học của Lạc Di một cái, chiếc bàn đổ rầm, Lạc Di vội nhảy ra tránh, đồ vật bên trong ngăn bàn rơi cả ra ngoài.

Trước mặt bao người, vài tờ tiền rơi ra khỏi một quyển sách.

Bên ngoài có người la lên: “Trời ơi, Lạc Di thật sự trộm tiền kìa.”

Vương Hải Yến nhặt tiền, giơ lên cao để tất cả mọi người thấy rõ hơn: “Các bạn học sinh thấy rõ chưa? Tôi không vu oan cho Lạc Di, bạn này thật sự lấy trộm tiền của tôi, không thừa không thiếu, đúng hai mươi đồng.”

Khắp nơi rầm rầm ồn ào, rất nhiều học sinh chỉ trỏ về phía Lạc Di.

Thời buổi này nào có đứa trẻ nào có được số tiền lớn như thế? Chắc chắn không cha mẹ nào giao cho con số tiền lớn đó ra khỏi nhà cả.

Những bạn nhỏ ngây thơ nhìn Lạc Di, ánh mắt dần thay đổi, nghi hoặc, khó hiểu, khinh thường, thứ gì cũng có.

Hiệu trưởng căng thẳng tột cùng, buột miệng hỏi theo bản năng: “Làm sao cô chứng minh được đây là tiền của cô?”

Vương Hải Yến chỉ vào mấy tờ tiền giấy: “Trước đó tôi rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn viết mấy chữ Vương lên tiền, mọi người xem xem có phải ở đây có chữ đó không.”

Mấy học sinh nheo mắt nhìn kĩ, quả nhiên thấy được chữ Vương nho nhỏ bên góc trái tờ tiền.

“Tớ thấy rồi, đúng là chữ Vương, là tiền của cô Vương thật đó.”

Đến lúc này, đám học sinh rốt cuộc tin rằng tiền này quả thật là do Lạc Di trộm đi, vì thế đều trở nên phẫn nộ.

“Bạn Lạc Di, không ngờ bạn lại là người như thế, bạn làm chúng tớ thất vọng quá rồi.”

“Tớ coi bạn là thần tượng, bạn lại là người xấu như vậy. Thôi, coi như trước kia tớ mù đi, tức c.h.ế.t mất, đề nghị đuổi người này khỏi trường đi.”

Đáy mắt Vương Hải Yến thoáng lóe lên vẻ đắc ý, thông minh tài giỏi nữa thì cũng được gì, kết cục vẫn bị bóp c.h.ế.t trong tay bà ta thôi.

“Đuổi học thì nghe không được hay lắm, yêu cầu trò Lạc Di chủ động rời khỏi trường là được rồi, chúng ta cũng không nên ra ngoài nhắc tới việc này, để tránh lại có ảnh hưởng không tốt đến bạn, bạn còn nhỏ tuổi mà.”

Bà ta nói thì thật dễ nghe, nhưng thực chất trong lòng biết rõ, chuyện tốt không lan xa, chứ chuyện xấu chỉ cần chút thời gian là bay đầy trời.

Chẳng cần một ngày, có thể đảm bảo trăm dặm quanh đây đều sẽ biết hết.

Mục đích đã đạt tới, làm ‘người tốt’ kiếm thanh danh lại không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng, cớ sao mà không làm.

Một học sinh thốt lên ngạc nhiên: “Cô Vương, không ngờ cô lại lương thiện như thế.”

Vương Hải Yến đắc ý vô cùng, chỉ một kế nhỏ đã đạt tới mục đích, lại còn gỡ gạc được chút tiếng tăm, thật quá dễ chịu: “Tôi chẳng qua chỉ là người mặt hung tâm thiện, thực chất rất muốn bảo vệ học sinh của mình, không giống ai đó, nhìn như là học sinh tốt, chân thành thiện lương, thực chất lại…”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 97: Chương 97



Chợt một giọng nói trong trẻo và lạnh lùng cắt ngang lời bà ta: “Gọi cảnh sát đi.”

Đó là Lạc Di, người đang ở trung tâm dư luận, nhưng lại bình tĩnh như thường, không một chút bối rối.

Tất cả đều bối rối: “Cái gì?”

Lạc Di chớp đôi mắt đen sáng rực, nhìn thẳng vào Vương Hải Yến, cô đã nghĩ ra biện pháp phá giải cái bẫy này: “Thưa hiệu trưởng, em muốn báo cảnh sát, có người lập kế hãm hại em, nội ứng ngoại hợp, lén nhét tiền vào ngăn kéo bàn em, sau đó diễn trò vừa ăn cướp vừa la làng.”

Cách thức gây án quá thô sơ, chỉ có con người chất phác thuần lương của thời đại này mới không nhận ra.

Còn Lạc Di, cô chính là người đã từng có kinh nghiệm xem cả trăm tập Thám tử lừng danh Conan đó.

Vương Hải Yến không ngờ Lạc Di lại dõng dạc như thế, vì sao nó không sợ, vì sao không khóc lóc xin tha?

Lại còn muốn gọi cảnh sát?

“Lạc Di, mày còn dám trả đũa à? Thật đúng là c.h.ế.t đến nơi còn không tự biết…”

Lạc Di nhếch miệng cười nhạt, bình thản nói: “Em có chứng cứ.”

Vương Hải Yến biến sắc: “Chứng cứ gì?”

Không thể nào, bà ta đã cân nhắc rất lâu, tỉ mỉ tính toán từng tí mới quyết định thực hiện kế hoạch này, tuyệt đối không thể có kẽ hở nào.

“Em muốn đợi cảnh sát tới mới nói.” Lạc Di vẫn bình tĩnh nhìn bà ta, còn cười cười vẻ ngây thơ, “Cô Vương, cô đừng nóng ruột, đến khi đó, là cô phải đi khỏi trường này hay là em phải đi, rồi sẽ có kết quả.”

Bị một đôi mắt kiên định như thế nhìn chằm chằm vào, Vương Hải Yến chợt thấy sống lưng lạnh toát, con nhỏ này muốn làm gì?

Ngô Tiểu Thanh đã yêu nghiệt lắm rồi, chẳng lẽ con gái cô ta sinh ra còn đáng sợ hơn?

Lạc Di quay sang nói với hiệu trưởng: “Thưa thầy, em muốn báo cảnh sát xử lí việc này.”

Thời kì này, dù có mâu thuẫn gì thì dân chúng cũng thường có xu hướng tự giải quyết riêng với nhau.

Nông dân chất phác không thích đưa chuyện đến tai cảnh sát, trong lòng họ luôn có một cảm giác kính nể với một địa phương nghiêm cẩn như thế, đồng thời cũng luôn cảm thấy người có tiếp xúc với đồn cảnh sát đều không phải người tốt.

Đương nhiên, cũng vì thế mà họ không có thói quen gặp chuyện liền báo cảnh sát, không giống Lạc Di có tư tưởng gặp phiền phức liền muốn báo chính quyền.

Trường học không có điện thoại, hiệu trưởng bèn bảo thầy giáo môn toán chạy tới đại đội mượn điện thoại báo cảnh sát, còn mình thì ở lại đây trấn giữ hiện trường.

Vương Hải Yến vô cùng bực dọc, cực lực ngăn cản nhưng không hiệu quả, hiệu trưởng không màng đến lời bà ta.

Việc này đã chạm đến ranh giới chịu đựng của ông ấy, nhất định phải tra ra rõ ràng, không thể để người nào phải chịu oan uổng, cũng sẽ không bỏ qua bất kì kẻ xấu nào.

Lạc Di thong dong ngồi xổm xuống, nhặt từng món đồ của mình lên, cô thận trọng lau bụi trên sách vở, quay đầu lại đã thấy bàn được đỡ dây ngay ngắn, bèn khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn Trình Tuệ và Lạc Tiểu Binh.

Lạc Tiểu Binh nhìn cô em họ vẫn hết sức trấn tĩnh, có cảm giác như lần đầu mới biết cô bé này, dường như Lạc Di chẳng biết sợ gì, ai cũng không thể khiến cô bé khuất phục.

Cô em họ này chẳng có chỗ nào giống trẻ con bình thường cả, quá ngầu.

Đám trẻ vừa rồi còn tin chắc Lạc Di đã ăn cắp, nhưng nay đều ngó sang nhìn nhau đầy hoài nghi, liệu Lạc Di có thật là kẻ trộm không? Sao bạn ấy chẳng sợ hãi gì thế? Lại còn bảo hiệu trưởng gọi cảnh sát tới?
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 98: Chương 98



Đám nhỏ này tâm trí vốn chưa được vững vàng, dễ bị người ta tác động.

Vương Hải Yến thấy thế thì tức lắm: “Lạc Di, đồ ăn cắp, sao mày còn dám cười hả?”

Lạc Di không buồn để ý tới bà ta, cô ngồi vào ghế của mình, hai tay chống cằm, chớp mắt: “Thầy hiệu trưởng, rảnh quá chẳng có việc gì, hay là chúng ta nói một vài câu về cái người tên Vương Hải Thanh kia đi.”

Cô vừa nói đến đó, Vương Hải Yến đã ngây người, hiệu trưởng cũng ngẩn ra, thận trọng hỏi: “Vương Hải Thanh? Sao em biết ông ta?”

“Từng gặp hai lần, đều rất thú vị.” Lạc Di cười cười như một đứa trẻ ngây thơ chẳng biết gì, nụ cười ngọt ngào, nhưng lời nói ngập đầy lạnh lẽo.

“Em biết không nhiều lắm, chỉ biết Vương Hải Thanh nguyên là dân thôn Hồng Tinh này, là anh họ cùng tộc với cô Vương Hải Yến đây, đồng thời cũng là cháu họ của bí thư chi bộ thôn, hiện là trưởng ban của ban giáo dục, đứng đầu ngành giáo dục công xã này, năm nay 36 tuổi, có hai con trai, con cả Vương Hoa…”

Cô thao thao bất tuyệt một hồi, tất cả đều là tin tức do cô thu thập được, người lớn không nói nhưng trẻ con lại khác.

Người lớn luôn cho rằng trẻ con chẳng hiểu gì đâu, cho nên có buôn chuyện với nhau hay nói hớ vài câu đều sẽ không tránh mặt trẻ.

Thực ra, đám nhỏ này biết nhiều lắm.

Hiệu trưởng sợ ngây người, thế này còn tính là không nhiều lắm ư?

Vương Hải Yến bắt đầu có dự cảm chẳng lành, sao con ranh này lại biết nhiều thế? Ai nói cho nó biết? Quan trọng nhất là, nó muốn gì?

Quả nhiên, dự cảm của bà ta rất đúng khi Lạc Di đã nhắm thẳng đầu mâu về phía bà ta: “Em còn biết cô Vương Hải Yến đây chưa từng chính thức tới trường học tập, lại có tư cách làm giáo viên, thật là thú vị nhỉ.”

Cô vừa nói dứt lời, toàn bộ chợt tĩnh lặng, người nọ ngó người kia, bầu không khí rất lạ lùng.

Lạc Di chưa nói Vương Hải Yến chạy cửa sau vào trường làm giáo viên nhưng chỉ cần nói đến đó cũng đủ để người ta liên tưởng.

Học sinh tiểu học tuy ngây thơ đơn thuần nhưng cũng không phải kẻ ngu, mấy đứa nhỏ nhướng mày nhấm nháy nhau, định khi nào về nhà sẽ nói lại với cha mẹ.

Nếu đó là sự thực thì Vương Hải Yến không xứng làm giáo viên của bọn họ.

Vương Hải Yến tức muốn nổ phổi: “Mày nói láo!”

Lạc Di đã bị những hành vi đáng ghê tởm của người này chọc tức thật sự, trình độ dạy học kém cỏi, lại không có nhân phẩm người thầy, chi bằng khiến bà ta cút về nhà đi thôi, chớ có ở đây làm hại mầm non tổ quốc.

Từ lâu Lạc Di đã muốn đá người này ra khỏi trường, khổ nỗi không có cơ hội thchs hợp, không ngờ Vương Hải Yến lại tự tay đưa cơ hội tới cho cô.

Lúc này không ra tay thì còn chờ tới bao giờ.

“Chị ơi.” Lạc Nhiên lao vào lớp như viên pháo đốt, nhe răng, “Ai bắt nạt chị tôi, tôi cắn c.h.ế.t luôn đó.”

Vừa nghe nói có người bắt nạt chị mình, cậu nhóc lập tức nóng nảy, trừng to mắt, điệu bộ hung dữ đến là đáng yêu.

Lạc Tiểu Đào hớt hải chạy sau, sắc mặt khẩn trương, vừa vào lớp liền ngó quanh tìm kiếm Lạc Di và Lạc Tiểu Binh, thấy cả hai đều còn nguyên lành mới thở dài một hơi.

Lạc Di vẫy tay gọi Lạc Nhiên lại gần, cậu nhóc lập tức chạy qua, ngước đầu nhìn chị gái: “Chị, chị đừng sợ, em sẽ bảo vệ chị, em rất giỏi đánh nhau.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 99: Chương 99



Cậu nhóc nghiêm nghị nói, còn quơ nắm đ.ấ.m lên, trông vừa đáng yêu lại vừa ngây thơ, Lạc Di bật cười: “Chúng ta phải làm người văn minh, tiên lễ hậu binh biết không, nói chuyện không thông thì mới đánh chết.”

Hiệu trưởng nghe hai chị em trò chuyện mà cạn lời, dạy trẻ em như thế cũng được sao?

Cuối cùng cảnh sát cũng tới, Vương Hải Yến lập tức tố cáo trước: “Trò này là kẻ trộm, đã ăn trộm tiền của tôi.”

Bà ta liến thoắng bôi nhọ, nói Lạc Di thành một đứa trẻ bất trị hư đốn chuyện gì cũng dám làm.

Cảnh sát ngó sang Lạc Di, cô bé vận bộ đồ cũ kĩ nhưng rất sạch sẽ, móng tay cũng sạch tinh tươm chứ không nhét đầy bùn đất như những đứa trẻ khác, đôi mắt to chớp chớp ngây thơ, lông mi dài, diện mạo thanh tú, đang khẽ mím môi, trông như thể vừa phải chịu tổn thương và ấm ức lắm.

Và tất nhiên, hoàn toàn không giống một đứa trẻ biết trộm tiền.

Hiệu trưởng nghe không nổi nữa, bèn cau mày cắt ngang: “Cô là một giáo viên, hãy chú ý hành vi cử chỉ của mình.”

Vương Hải Yến hùng hổ: “Giáo viên cũng là người, cũng sẽ cảm thấy tổn thương và bất công, đương nhiên, là một giáo viên nên tôi cũng có trách nhiệm giáo dục Lạc Di, để tránh cho trò ấy ngày càng trở nên tha hóa…”

Không đợi bà ta nói hết câu, Lạc Di đã mất kiên nhẫn, nhấc tay nghiêm túc nói với cảnh sát: “Thưa chú cảnh sát, cháu chưa từng đụng vào những tờ tiền này.”

Vương Hải Yến cười lạnh: “Mày nói chưa đụng thì là chưa đụng thật à, chứng cứ đâu?”

Nào có chứng cứ gì chứ? Tội này, con ranh kia phải nhận chắc rồi.

Lạc Di thậm chí chẳng thèm liếc nhìn bà ta lấy một cái, chỉ bình thản nhìn cảnh sát: “Cháu biết vân tay của mỗi người là độc nhất vô nhị, từ thời Đường đã bắt đầu có lệ rằng các loại văn tự mua bán hay khế ước đều phải ấn dấu vân tay bằng mực đỏ, đây là căn cứ trọng nhất nhất để xác định thân phận có đúng không ạ?”

Cảnh sát hết sức kinh ngạc, cô nhóc này biết nhiều ghê: “Đúng vậy.”

Lạc Di hơi nhếch miệng, sắc mặt càng trầm tĩnh: “Cháu có biết Tống Từ, chuyên gia khám nghiệm tử thi thời Tống từng để lại một bản ghi chép gọi là ‘Tẩy oan lục’, trong đó ghi lại biện pháp sử dụng vân tay để phân biệt thân phận, có đúng không ạ?”

Chú cảnh sát càng nghe, mắt càng trợn to, ối chà, biết cả ‘Tẩy oan lục’ luôn cơ, còn biết cả Tống Từ, học sinh tiểu học bây giờ lợi hại ghê: “Đúng.”

Hiện trường rơi vào tĩnh lặng, tất cả đều nghe đến ngây người, trước mắt như vừa mở ra một cánh cửa dẫn đến thế giới mới.

Nào vân tay, nào ‘Tẩy oan lục’, nào khám nghiệm tử thi, đó là cái gì, sao bọn họ lại nghe không hiểu? Nhưng Lạc Di lại hiểu hết!

Giữa người với người, vì sao lại có chênh lệch lớn đến thế?

Đôi mắt sáng lấp lánh của Lạc Di như bừng hẳn lên: “Cháu biết có một loại kĩ thuật gọi là giám định vân tay, chỉ cần người sống từng chạm vào tờ tiền này là sẽ để lại vân tay, chưa từng chạm vào thì sẽ không có, đúng không ạ?”

Mấy chú cảnh sát đã phục lăn, đây chắc chắn không phải một đứa trẻ bình thường, nhất định phải là một thần đồng có tri thức cực rộng: “Đúng.”

Nhưng vấn đề là, kĩ thuật này còn chưa được phổ biến ở trong nước, muốn làm giám định rất khó.

Lạc Di cong cong khóe miệng, nở nụ cười tươi: “Cho nên chuyện này đơn giản lắm, chỉ cần cầm tiền này đi giám định là được, có hay không có vân tay của cháu là ra chuyện ngay, khoa học có thể trả lại cho cháu sự trong sạch.”
 
Back
Top Bottom