Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 130: Chương 130



Khi xe lừa đi ngang qua nhà máy thực phẩm mỹ vị huyện Tân Vân, ánh mắt Cố Nghiên lập tức lạnh xuống.

Nơi này là nơi mà một nhà Triệu Kiến Minh bọn họ làm việc.

Vào lúc xe lừa lướt qua nhà máy, trong thâm tâm Cố Nghiên bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ “to gan lớn mật”, sớm muộn cũng sẽ có ngày cô khiến cho cái nhà máy đó thuộc về cô.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, xe lừa cuối cùng cũng dừng lại trước cửa ủy ban huyện.

Cố Nghiên cùng với chín xã viên tiên tiến khác trong toàn huyện đều được biểu dương khen thưởng, lại còn được lên mặt báo “Nhật báo huyện Tân Vân”.

Nhật báo là sau đó vài ngày, bên công xã đưa tới cho đại đội trưởng, đại đội trưởng mới chuyển cho cô xem.

“Con bé A Nghiên này a, cháu chính là nữ xã viên đầu tiên của đại đội chúng ta được lên báo đó, thật là lợi hại!” Lúc cầm được tờ báo trên tay, đại đội trưởng kích động đến mức suýt chút cầm không chắc, cười đến mức mặt đều nhăn tít lại, xem chừng ai không biết còn tưởng người được lên báo là ông ấy.

Thậm chí khi ông mang báo chuyển cho Cố Nghiên, cả người ông đều lộ rõ sự không nỡ, hai mắt đều dán chặt vào tờ báo không rời.

Khi ấy đại đội trưởng không biết rằng Cố Nghiên trong tương lai gần như là “gương mặt thân quen” thường xuyên xuất hiện trên nhật báo, không chỉ khiến cho đại đội bọn họ được thơm lây mà cả tỉnh thành đều trở nên nổi tiếng vì cô.

“Đây cũng là nhờ công lao lãnh đạo của đại đội trưởng mà.” Cố Nghiên cười cười “vuốt m.ô.n.g ngựa” nịnh ông.

“Cái con bé này sao mồm miệng lại khéo ăn khéo nói thế cơ chứ?” Đại đội trưởng sao lại không rõ bản thân ông căn bản chẳng làm gì cả, nhưng lời hay tiếng đẹp thì ai mà chẳng thích nghe, liền cười càng thêm vui vẻ.

Giờ phút này ông chỉ hận nhà mình sao lại không có phúc, không có được đứa con gái như thế này.

“Oa, chị dâu lên báo kìa!” Nghe được động tĩnh, Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn lập tức liền nháo nhào lên như hai con khỉ nhỏ nhảy tới.

Hai đứa nhỏ chen lấn xô đẩy, tranh nhau kiễng chân lên ngó vào tờ báo.

Vì để cho chúng có thể xem được rõ hơn, Cố Nghiên dứt khoát ngồi xuống băng ghế, hai đứa nhỏ lập tức vây quanh cô, ngó đầu vào nhìn.

Chỉ thấy in trên báo là hình ảnh Cố Nghiên đứng ở hàng đầu, dung mạo xinh đẹp thanh tú, nét cười đoan trang, tư thái khiêm tốn, không kiêu căng cũng không nóng nảy, tựa như một viên ngọc quý được thời gian năm tháng mài giũa, dù cho chỉ mặc một chiếc áo choàng đã không còn mới nhưng cũng không thể nào ngăn cản được khí chất thoát tục của Cô.

Nhìn là thấy cô so với các minh tinh nổi tiếng trong phim hiện giờ còn ăn ảnh hơn nhiều.

“Đẹp quá, chị dâu không hổ danh là cô gái xinh đẹp nhất trong vòng mười dặm thôn làng quanh đây!"

“Em dám khẳng định, vẻ đẹp của chị dâu tính cả tỉnh thành này cũng khó có ai sánh kịp"

Chỉ nghe hai đứa nhỏ không ngớt lời khen ngợi, cảm tưởng như chúng có thể dùng toàn bộ lời hay ý đẹp trên thế gian này đến để miêu tả cô.

“Các bảo bối của chị, các em sao lại đáng yêu thế?” Cố Nghiên cười đến không khép được miệng, thậm chí còn vui hơn cả khi cô biết mình được lên báo.

Mao Mao ưỡn lồng n.g.ự.c nhỏ bé, nói thêm: “Đợi anh cả về chúng em sẽ bảo anh làm một cái khung gỗ, đem tờ báo này đóng khung lại treo lên tường trong nhà mới được!"

“Em thấy được đó!” Nhuyễn Nhuyễn lập tức tán thành.

Đại đội trưởng cũng không quên góp vui: “Chú cũng thấy rất được!"

Cố Nghiên: !!!

Cố Nghiên chỉ đành cười bất đắc dĩ, sau đó lật giở những trang khác của tờ báo.

Không xem thì không biết, vừa xem liền thấy ... thị trường sẽ chính thức tự do mở cửa từ tháng sau!

Việc này vậy mà lại xảy ra sớm hơn so với kiếp trước của cô, nhưng đây quả thật là một việc tốt, vừa khéo có thể nhân dịp cuối năm đi bày quầy hàng kiếm một khoản rồi.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 131: Chương 131



Một buổi sáng này, ngưỡng cửa nhà họ Trình sắp bị người người tím tới vì muốn xem số báo kia đạp hỏng rồi.

Chuyện này đương nhiên cũng đã truyền đến tại ba Cố và Cổ Đại Bảo bọn họ.

“Ôi chao, nhà ông vẫn chưa biết hả, con bé A Nghiên được lên báo rồi."

“Lúc đầu nếu nhà ông không đối xử với con bé như vậy thì không biết chừng bây giờ cũng có thể hưởng ké tí tiếng thơm đó"

Bên này phàm là xã viên của đại đội Thanh Sơn, chỉ cần nhìn thấy hai cha con nhà họ Cố đều không nhịn được mà trào phúng một hồi.

“Ai mà thèm!” Cha con nhà họ Cố mặt mũi tối sầm xuống, đồng thanh phản bác.

Không phải chỉ là được lên báo một lần thôi sao, làm như không ai lên nổi vậy!

Cổ Đại Bảo là kẻ không phục nhất, cậu ta đá văng hòn đá dưới chân, âm thầm phát thệ: “Ba, con nghe nói chẳng bao lâu nữa là sẽ có thể buôn bán được rồi, đợi đến lúc đó con cũng đi làm kinh doanh, sau khi làm lớn rồi thì nhất định cũng có thể lên báo."

Chỉ thấy cậu ta ngẩng cao đầu, vẻ mặt tràn đầy mong đợi mà mơ mộng.

“Bảo nhi, ba tin con, đợi đến ngày đó con đừng quên cho ba sống cuộc sống sung sướng đấy nhé." Ba cố cũng vô cùng trông đợi.

Cố Đại Bảo lập tức gật đầu: “Con chắc chắn sẽ làm được!"

“Con trai ta thật là hiếu thảo. Ba Cố nghe vậy thì niềm vui hiện rõ trên khóe mắt, giống như ông thật sự có thể nhìn thấy ngày đó.

Cố Nghiên ngược lại không hề biết gì về giấc mộng đẹp của hai cha con họ, lúc này Trình Kính Tùng cũng đã tan làm trở về nhà.

“Lúc anh đi làm nghe người ta nói Nghiên Nghiên lên báo rồi khiến anh rất xúc động, nếu không phải việc còn chưa làm xong thì anh đã lập tức chạy về rồi.” Trình Kính Tùng còn chưa kịp bỏ cái cuốc trên vai xuống đã vội vã xông vào phòng muốn được xem tờ báo kia.

Chờ đến lúc Mao Mao đưa báo cho anh xem, Trình Kính Tùng vừa muốn chìa tay ra lấy nhưng lại nhận ra lòng bàn tay thô ráp của mình đang lấm lem đầy bùn đất liền vội co rụt lại.

“Đợi anh đi rửa tay đã!"

Mao Mao liếc xéo anh một cái: “Em cũng đang định nói, anh cả à tay anh bẩn quá, thôi anh đừng có chạm vào tờ báo!"

“Đúng thế! Đúng thế!” Nhuyễn Nhuyễn cũng gật đầu lia lia.

Trình Kính Tùng: ...Bọn họ thật sự là anh em ruột đấy à?

Sau khi rửa sạch tay, Trình Kính Tùng mới cẩn thận từng li từng tí cầm lấy tờ báo, giống như chỉ sợ sẽ làm hỏng hình người được in trên đó vậy.

Ánh mắt anh từng chút từng chút quan sát hình ảnh vợ mình trên mặt báo, độ cong của khóe môi càng ngày càng trở nên lớn hơn.

Tiếp đó, cũng không cần Mao Mao chúng nó nói, anh liền chủ động đi tìm một khối gỗ và một số công cụ, bắt tay vào làm khung ảnh.

“Anh đi làm mệt cả ngày rồi, đợi lúc nào rảnh rồi lại làm cũng được.” Cố Nghiên từ trong nhà bếp đi tới là thấy được cảnh tượng như thế này.

Người đàn ông ngồi trên một băng ghế gỗ dài, cái cưa trong tay đang không ngừng cắt gọt một khối gỗ, đôi bàn tay thô ráp hay thậm chí đến cả mũi giày cũng đều bám đầy mùn cưa, ngọn đèn dầu hỏa đặt phía trước người anh lúc tỏ lúc mờ, chiếu rọi gương mặt anh tuấn lại vô cùng nghiêm túc và cương nghị của anh.

“Việc nhỏ ấy mà, cũng sắp hoàn thiện rồi? Trình Kính Tùng ngẩng đầu cười ngốc với cô rồi lại tiếp tục cúi xuống tiếp tục làm nốt việc trên tay.

Chờ lúc Cố Nghiên và hai đứa nhỏ nấu cơm xong thì chiếc khung ảnh cũng được hoàn thành.

Không thể không nói, tay nghề của Trình Kính Tùng thật không chê vào đâu được, tuy rằng còn có đôi chút thô sơ nhưng quả thực đã ra hình ra dạng, tờ báo sau khi được gấp gọn gàng vừa khéo có thể nhét vào bên trong.

Khung gỗ này cho dù được treo lên bức tường phủ bụi cũng khó có thể che đi khí chất bất phàm của Cố Nghiên.

Bốn người nhìn nhau mỉm cười, dường như thời gian cũng đang trôi chậm lại.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 132: Chương 132



Gần đến cuối năm, tin tức người dân được phép tự do buôn bán đã lan truyền rộng rãi khắp các vùng, ai ai cũng vậy cứ lúc nhàn rỗi là lại thi nhau bày tỏ suy nghĩ của mình.

Mà bản thân Cố Nghiên cũng có những dự định riêng.

“Anh Kính Tùng, em muốn ra ngoài bán que cay".

Đêm đó, Cố Nghiên chờ đến lúc Trình Kính Tùng lên giường sưởi mới nói với anh những lời này, ánh mắt lấp lánh niềm khát khao mãnh liệt.

Thời cơ mà cô hằng chờ đợi rốt cuộc cũng đã tới!

Tuy kiếp trước cô làm là món lẩu cay, nhưng kiếp này nếu đã có thể làm ra một món ăn được người người yêu thích như món que cay này thì cô đương nhiên sẽ chọn làm que cay trước.

Còn chuyện về món lẩu cay thì cứ từ từ rồi lại tính.

“Em muốn đi bày quầy bán hàng sao?” Gần đây tình hình có biến động lớn như vậy, Trình Kính Tùng cũng biết đã có thể tự do qua lại buôn bán rồi, anh nghe nói có không ít người đã bày sạp bán hàng rong khắp nơi.

Vì thế anh cho rằng Nghiên Nghiên cũng muốn như vậy.

Cố Nghiên lắc đầu nói: “Không phải, em muốn đi tìm xã mua bán để hợp tác, cho bọn họ bán hàng thay em."

Hiện nay nhắc đến chi nhánh thương mại lớn nhất, nếu không phải là công ty bách hóa thì chính là xã mua bán.

Đặc biệt là xã mua bán thì công xã nào cũng có, phạm vi phân bố rộng rãi hơn.

“Nhưng bọn họ có khả năng đồng ý không?” Trình Kính Tùng phút chốc nhíu chặt đôi chân mày, khó tránh khỏi lo âu.

“Có cách hay là không không phải đều do con người nghĩ ra hay sao?” Cố Nghiên chỉ cười, đáy mắt tràn ngập sự tự tin.

Que cay cô làm thơm ngon như vậy, hơn nữa cô còn có thể toàn quyền cung cấp dịch vụ hậu mãi cho đối phương, không che giấu gì mà bộc lộ hết với họ, cô không tin là đối phương còn có thể từ chối.

Cố Nghiên nói là làm, ngày hôm sau liền lấy túi tiến hành gói kín số que cay đã làm xong từ đêm hôm trước.

Hiện tại vẫn chưa có máy hàn kín miệng túi nên đành dùng phương pháp thủ công thô sơ này.

Đợi làm xong xuôi, cô quyết định sẽ lên đường đi huyện thành cùng với Trình Kính Tùng, tìm kiếm cơ hội hợp tác.

“Nghiên Nghiên, chúng ta đi thôi, vừa đúng lúc trong đại đội có người cũng muốn đi huyện thành, chúng ta có thể cùng ngồi xe lừa." Trình Kính Tùng vừa nói vừa đưa cho Cố Nghiên một chiếc bình thủy tinh để sưởi ấm tay.

Chiếc bình thủy tinh này là bình truyền dịch được sử dụng trong lúc truyền nước biển, nước nóng được rót vào bên trong.

“Được.” Cố Nghiên gật đầu, khi cô đưa tay nhận lấy bình sưởi thì đâu chỉ có mỗi đôi tay cô cảm nhận được ấm áp, mà trái tim cô cũng ấm nóng hơn nhiều.

Cô ngước khuôn mặt thanh tú mềm mại nở nụ cười với người đàn ông đối diện.

Trình Kính Tùng gãi gãi đầu, gần như sắp bị nụ cười của cô làm cho ánh mắt d.a.o động.

“Mao Mao, Nhuyễn Nhuyễn, hai đứa ở nhà phải ngoan nhé, không được chạy lung tung!” Trước khi đi, Cố Nghiên còn không quên dặn dò hai anh em.

“Chị dâu cứ yên tâm!” Cả hai đứa trẻ đều đáp ứng rối rít.

“Chúng nó sẽ rất ngoan." Trình Kính Tùng cũng nói thêm vào.

Trước kia mỗi lần anh phải đi làm là hai anh em chúng đều ngoan ngoãn chơi trong nhà.

Xe lừa đã chờ ở trước cửa đại đội rồi, lúc bọn Cố Nghiên tới thì trên xe đã có mấy xã viên ngồi sẵn.

Cả một đường xóc xóc nảy nảy lúc tới được huyện thành cũng đã là tám giờ hơn.

Vừa đúng vào thời gian làm việc của xã mua bán, không ít các công nhân đang đi đi lại lại.

Những người có thể làm việc ở đây chắc đều là người có công ăn việc làm ổn định.

Sau khi nhìn cánh cổng lớn này một lát, Cố Nghiên mang theo vẻ mặt hết sức thản nhiên kéo Trình Kính Tùng bước về hướng phòng trực ban.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 133: Chương 133



“Hai người tìm ai?” Ông lão gác cổng tay bưng ly sứ quan sát hai người bọn Cố Nghiên, như thường lệ lên tiếng hỏi.

“Chúng tôi muốn tìm gặp vị giám đốc phụ trách mua bán của các ông để đàm phán vấn đề hợp tác." Cố Nghiên trực tiếp vào thẳng vấn đề.

“Chỉ với hai cô cậu?” Ông lão lập tức trừng lớn hai mắt, cẩn thận đánh giá hai người này.

Phải biết rằng từ khi cho phép tự do thông thương buôn bán đã có không ít người tìm đến đây nhưng phần lớn đều là người có nhà máy hoặc phân xưởng riêng.

Mà hai người này nhìn là biết đều từ dưới quê lên, đoán chừng trong tay còn chẳng có đến năm mươi đồng, thế thì có thể hợp tác với họ cái gì?

Cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm tất nhiên chẳng lấy gì làm dễ chịu, vậy mà Cố Nghiên vẫn dửng dưng như cũ, cô ngầm ra hiệu với Trình Kính Tùng.

“Phiền ông thông báo với bên trong một tiếng” Trình Kính Tùng vội vã lấy ra bao thuốc mà sáng sớm nay Cố Nghiên đã chuẩn bị cho mình rồi kín đáo đưa cho ông gác cổng.

“Ôi chao... việc này dễ thôi, hai cô cậu cứ vào phòng tiếp khách ngồi chờ đi, tôi vào thông báo một tiếng” Ông lão tức khắc liền cười đến híp cả mắt.

Tuy rằng nói mời đối tác đến bàn việc làm ăn vào trong phòng chờ là việc cần phải làm nhưng làm gì có ai lại không thích những người hiểu phép tắc quy củ như thế này chứ.

“Cảm ơn ông” Cố Nghiên và Trình Kính Tùng liền liên thanh nói lời cảm tạ.

“Nhưng tôi cũng phải nói trước với hai cô cậu, giám đốc chỗ chúng tôi đang tiếp đãi vị phó xưởng trưởng của nhà máy thực phẩm mỹ vị, hai cô cậu khả năng phải chờ một lúc lâu đó." Ông lão gác cổng lại tốt bụng nói thêm hai câu.

Phó xưởng trưởng nhà máy thực phẩm mỹ vị?

Ba của Triệu Kiến Minh, Triệu Đông.

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!

Khóe môi Cố Nghiên không kìm được mà thoáng qua ý lạnh, cô đáp lời: “Không thành vấn đề, dù phải đợi bao lâu chúng tôi cũng sẽ đợi."

“Vậy thì được.” Ông lão gác cổng gọi người đến dẫn bọn họ vào phòng chờ cho khách.

Ông gác cổng nói quả không sai, bọn họ phải chờ rất rất lâu, khoảng độ hai tiếng đồng hồ sau thì vị giám đốc kia mới tới.

Ông ta lạnh nhạt hỏi: “Tôi nghe nói hai vị đây muốn tìm tôi để hợp tác làm ăn?"

Cố Nghiên nghe được lời này liền ngẩng đầu, con ngươi nhìn thẳng vào khuôn mặt của người đàn ông trung niên, tướng mạo ông ta chỉ thường thường nhưng khóe mắt lại lộ ra vẻ sắc bén.

Bên ngoài khung cửa sổ còn có hai cha con Triệu Kiến Minh đang đứng đó, dáng vẻ như đang chờ xem kịch vui.

Đáy lòng Cố Nghiên phút chốc trĩu xuống, cô hiểu ra lần này đến tám phần là không thành rồi.

“Đúng, đúng vậy” Trình Kính Tùng cẩn trọng gật đâu.

Đối phương quan sát hai người họ từ trên xuống dưới, hiển nhiên là không quá coi trọng họ, trực tiếp hừ lạnh: “Chúng tôi không thiếu đối tác làm ăn, mời về cho!"

“Que cay của chúng tôi thật sự rất thơm ngon, ông...” Trình Kính Tùng kìm nén đến mức gương mặt anh tuấn đỏ bừng, rõ ràng là vừa tức giận lại vừa nóng nảy nhưng vẫn cố gắng muốn giới thiệu sản phẩm của mình.

“Tôi đã nói là không cần, hai vị đây là muốn mặt dày bám riết không tha sao?” Không đợi Trình Kính Tùng nói hết câu, đối phương đã giận dữ ngắt lời.

Sắc mặt Trình Kính Tùng bây giờ quả thực có thể so với màu gan heo.

Cứ coi như không hợp tác thì không hợp tác, nhưng cái thái độ này là sao?

“Anh Kính Tùng, chúng ta đi!” Cố Nghiên thật sự không chịu được khi thấy đối phương đối xử với người đàn ông của mình như vậy, mặt lập tức lạnh xuống kéo lấy Trình Kính Tùng đi, đến một cái liếc mắt cũng không muốn cho cái vị được gọi là giám đốc này nữa.

“Nhưng mà Nghiên Nghiên...” Mày Trình Kính Tùng cũng sắp nhăn tít lại thành hình chữ “Xuyên” rồi: “Chúng ta cứ vậy mà từ bỏ sao?"
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 134: Chương 134



“Có người lén lút giở thủ đoạn sau lưng thì hôm nay chúng ta có nói đến toạc cả mồm cũng vô dụng” Cố Nghiên vừa nói vừa nhìn về chỗ hai cha con Triệu Kiến Minh đang đứng, trong mắt lóe lên hận ý.

Khỏi cần nói cũng biết, nhất định là cha con Triệu Kiến Minh gây khó dễ từ bên trong.

Ba Triệu đường đường là phó xưởng trưởng của nhà máy thực phẩm, ngày thường nhất định là có mối giao tình qua lại vô cùng thân thiết với vị giám đốc này.

Trình Kính Tùng khi nghe được lời cô nói, phản ứng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó chờ khi anh thuận theo tầm mắt nhìn thấy hai cha con nhà Triệu Kiến Minh thì cuối cùng cũng hiểu ra.

Lại là hắn!

“Đôi chân lấm bùn này ấy mà, vẫn là nên ngoan ngoãn về nhà cày ruộng đi.” Triệu Kiến Minh bên này cũng rảo bước đi tới, thâm độc mà trào phúng một câu.

“Thứ súc sinh nào từ đâu tới đây kêu loạn thế?” Cố Nghiên trực tiếp “ném đá giấu tay” nói bóng gió.

“Anh Kính Tùng, chúng ta đi thôi, con súc sinh này gào rú gì mà ồn ào quá." Cô hừ lạnh.

“Đúng là quá ồn, tai anh đều đau nhức cả rồi đây." Trình Kính Tùng lập tức tiếp lời.

“Để tao xem chúng mày còn kiêu ngạo được bao lâu!” Nhìn theo bóng lưng của hai người, Triệu Kiến Minh âm thầm nghiến răng.

“Không thành công phải không?” Chờ cho hai người Cố Nghiên lại lần nữa quay lại phòng trực ban, dường như ông lão gác cổng đối với việc này cũng chẳng hề bất ngờ, lắc lắc đầu tiếp tục uống trà.

Cố Nghiên bèn hỏi: “Ông này, cháu nghe người ta gọi ông ta là phó giám đốc, vậy tổng giám đốc của các ông thì sao?"

Ông ta nếu đã không đồng ý thì cô có thể tìm lãnh đạo của ông ta thử xem.

“Ôi chao, ông ấy tuổi tác cũng đã lớn, mấy ngày trước sinh bệnh nên nhập viện rồi." Vừa nhắc đến chuyện này, ông lão gác cổng liền không nhịn được mà lắc đầu: “Hiện giờ bên mua bán là do hai vị phó giám đốc tiếp quản lo liệu.

“Vậy người còn lại đâu?” Cố Nghiên vội vàng truy hỏi.

Ông lão vừa định nói thì liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến một giọng nói tương đối trẻ tuổi: “Lão Tôn, đang tán gẫu với ai thế?"

“Quả là trùng hợp, đây chính là giám đốc Ngô còn lại của chỗ chúng tôi." Ông gác cổng chưa kịp trả lời giám đốc Ngô đã vội giới thiệu cho hai người Cố Nghiên.

Vừa dứt lời, ông liền đáp lời người trẻ tuổi kia: “Giám đốc Ngô, bọn họ tới là muốn bàn việc hợp tác"

“Hợp tác cái gì?” Giám đốc Ngô đã bước vào trong, ánh mắt tìm kiếm một vòng cuối cùng dừng lại trên cái giỏ của Cố Nghiên: “Là thứ đồ trong cái giỏ này à?"

“Đúng vậy, đây là que cay do chúng tôi làm, ngài xem thử nhé?” Cố Nghiên gật đầu đưa ra lời đề nghị.

“Que cay?” Giám đốc Ngô rõ ràng là chưa từng nghe qua bao giờ, liền nói: “Đó là cái gì thế, ngửi thì thấy rất thơm, mau mở ra cho tôi xem xem.

Vừa lúc Cố Nghiên đưa tay mở giỏ ra, còn chưa đợi cô bày lên, giám đốc Ngô đã chờ không kịp vội vã cầm qua xem.

Sau khi xé mở lớp túi bọc bên ngoài, hương thơm vốn nồng nàn quyến rũ lại càng thêm lan tỏa.

"... Ngon lắm! Thật sự là quá ngon!” Giám đốc Ngô sắp không nói nên lời nữa rồi.

“Chao ôi, mùi vị này, lão có thể nếm thử một miếng không?” Ông lão gác cổng cũng không kiềm được mà ch** n**c miếng.

“Tất nhiên là có thể.” Cố Nghiên lại đưa một túi cho ông ấy.

Cứ như vậy, trong gian phòng trực ban này ngay tức khắc liền tràn ngập mùi thơm.

“Giám đốc Ngô, ngài cảm thấy thế nào?” Đợi giám đốc Ngô nếm thử xong, Cố Nghiên mới không nhanh không chậm mở lời hỏi.

“Thứ được gọi là que cay này quả thực không tệ."

Giám đốc Ngô vốn dĩ còn đang chìm đắm trong hương vị mê hoặc của que cay nghe vậy mới hồi thần, ý thức được bản thân mình vậy mà lại thất thố như vậy liền họ nhẹ hai tiếng, khôi phục lại dáng vẻ tháo vát nên có của người làm mua bán.

“Nhưng hai người cũng nên biết rằng việc kinh doanh luôn luôn tiềm ẩn nguy cơ, không ai có thể đảm bảo tình hình buôn bán cụ thể sẽ biến động như thế nào, hơn nữa chúng ta lại là lần đầu hợp tác với nhau vì vậy trước mắt e là chỉ có thể nhập trước một ít hàng bán thử xem thế nào rồi lại bàn tiếp."
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 135: Chương 135



Người có thể đảm đương được đến vị trí giám đốc mua bán đương nhiên không phải loại người l* m*ng.

“Nếu đến lúc đó tình hình khả quan thì chúng ta sẽ tiếp tục gia hạn hợp đồng, tăng thêm lượng mua, nhưng nếu bán không được tốt vậy thì hiệp ước này coi như hủy bỏ.” Đối phương lại bổ sung thêm một câu, đồng thời cũng thở dài bất đắc dĩ, giống như việc này thật sự đã làm khó mình rồi.

“Tôi nghĩ cô Cố đây cũng có thể hiểu mà, dù sao thì chúng tôi cũng phải có trách nhiệm đối với đơn vị."

Lời này đối phương nói vừa hợp tình hợp lý lại vừa uyển chuyển khéo léo, dễ nhận thấy vị giám đốc Ngô này là người vô cùng khôn khéo.

“Giám đốc Ngô, ngài cứ yên tâm, chúng tôi đều hiểu cả, nếu tôi là ngài thì cũng sẽ lo ngại những điều như vậy?” Cố Nghiên giống như đã lường trước được việc này từ lâu, mỉm cười đáp lời: “Đến lúc đó, những điều này chúng ta đều có thể viết vào trong hợp đồng"

Dù sao thì bây giờ có nói một hồi cũng đều là lời vô căn cứ, chỉ có hợp đồng mới có khả năng ràng buộc con người ta.

Những lời này đúng thật đã nói trúng những ý nghĩ trong lòng giám đốc Ngô, anh ta bèn đáp: “Cô Cố đây quả là người thông minh, nói chuyện với người thông minh thật là quá sảng khoái."

“Giám đốc Ngô quá khen.” Cố Nghiên vẫn là dáng vẻ vô cùng điềm tĩnh.

“Đúng rồi, hai vị có giấy chứng nhận vệ sinh an toàn thực phẩm không?” Giám đốc Ngô đột nhiên nhớ ra vấn đề này bèn lên tiếng hỏi.

“Có chứ.” Cố Nghiên lập tức lấy ra đưa cho đối phương xem một chút.

Trước khi tới đây cô đã đi làm bản chứng nhận này, vì thời đại bây giờ có nhiều quy định còn chưa được triệt để nên chỉ cần thông qua kiểm tra là có thể làm được chứng nhận rất dễ dàng.

Lúc này giám đốc Ngô mới yên tâm, anh ta nói: “Vậy chúng ta bàn một chút về giá cả nhé, chúng tôi dự định đặt ba trăm gói có kích thước lớn nhỏ như thế này, không biết cô Cố đây muốn ra giá như thế nào?"

Kiểu kích thước đóng gói mà anh ta nói là chỉ quy cách đóng mười que vào một gói mà vừa nãy Cổ Nghiên đưa ra.

Ba trăm gói!?

Nghe được lời này, Cố Nghiên và Trình Kính Tùng không kiềm được mà nhìn nhau, hơi chút ngạc nhiên.

Tuy rằng con số này không nhiều, nhưng cũng không thể coi là ít.

Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hai người bọn Cố Nghiên làm sao lại không hiểu chứ, ba trăm gói nhìn thì thấy nhiều nhưng nếu chia ra cho mỗi một xã mua bán thì mỗi xã cũng chỉ được chưa tới hai mươi gói là hết, vậy thì có thể coi là ít rồi.

“Nếu ba trăm gói thì... loại que cay này mỗi gói là mười que, tôi lấy giá chín đồng một gói cung cấp số lượng lớn cho các anh, nhưng tùy thuộc vào vật giá lên xuống và tiền tệ biến động, cứ mỗi một năm giá cả sẽ thay đổi cao thấp tương ứng” Đối với vấn đề giá cả, Cố Nghiên từ lâu đã tính toán đâu vào đó rồi.

Dù sao thì mức lương cũng như vật giá trong tương lai năm nào cũng sẽ có thay đổi, cô cũng không thể cứ mãi giữ nguyên một giá bán như thế này được.

“Chín đồng?” Nghe được lời cô, giám đốc Ngô không nhịn được cau mày: “Giá này hơi cao.

Có thật sự là cao hay không, ngược lại cũng không hẳn là vậy.

Nhưng người làm ăn mà, cái gì nên hiểu đều hiểu cả.

Mi mắt Cố Nghiên hơi rũ xuống, chờ khi cô ngước lên, lời nói ra cũng đã hoàn toàn thay đổi: “Vậy thì tám đồng năm xu đi."
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 136: Chương 136



“Lại còn lẻ năm xu như vậy làm gì, như thế này đi, cứ quyết định là tám đồng” Giám đốc Ngô tiếp tục ép giá, đồng thời cười híp mắt bổ sung thêm: “Con số 8 này quá may mắn đi ấy chứ, cô nói xem có đúng không?"

Thế sao anh không chọn tám đồng tám xu đi?

Không phải như thế còn may mắn hơn sao?

Tuy vậy tám đồng này cũng là cái giá mà Cố Nghiên đã định sẵn trong lòng, tất nhiên ngoài mặt cô vẫn phải tỏ ra dáng vẻ bị người ta làm khó dễ để cho vị giám đốc Ngô kia có được cảm giác khoái chí khi mặc cả thành công.

"Ôi, nếu như vậy thì về cơ bản tôi gần như chẳng kiếm được đồng nào, nhưng ai kêu giám đốc Ngô đây là “quý nhân” của tôi cơ chứ, lại còn là đối tác làm ăn đầu tiên, nên tôi nhất định phải nể mặt anh rồi, vậy cứ quyết định như thế đi!” Cố Nghiên đã nói ra câu cửa miệng mà những người làm buôn bán đặc biệt thích nói.

Tất nhiên giám đốc Ngô cũng chẳng tin là thật, nhưng những lời này đến bản thân anh ta cũng thích nói.

Nếu không kiếm được tiền vậy thì thà mọi người cứ thế về nhà cày ruộng đi cho xong.

“Vậy xin chúc việc hợp tác của chúng ta sẽ thành công tốt đẹp!” Quyết định xong xuôi, giám đốc Ngô liền chìa tay về phía hai người.

“Hợp tác vui vẻ!” Cố Nghiên và Trình Kính Tùng sôi nổi bắt tay anh ta.

Đương nhiên so với sự điềm tĩnh của Cố Nghiên trong suốt quá trình đàm phán thì nét mặt Trình Kính Tùng lại lộ rõ sự mừng vui lẫn lộn, chờ đến lúc ký hợp đồng, rõ ràng người ký không phải anh nhưng đầu ngón tay anh vẫn kích động đến phát run.

Để không cho người ta nhìn ra sự lúng túng của mình, anh liền vội vàng co rụt tay lại vào trong ống tay áo.

“Tiểu Ngô, sao cháu lại ký kết hợp đồng lung tung với mấy người không rõ lai lịch này, nhỡ sau xảy ra vấn đề gì, đến lúc đó cháu có chịu trách nhiệm nổi không?” Mắt thấy hợp đồng cũng đã định xong, chỉ còn chờ hai bên ký tên nữa là được thì vị giám đốc Lư trước đó từ chối Cố Nghiên bọn họ lại xuất hiện.

Chỉ thấy ông ta lập tức bước tới ngăn cản bọn họ.

“Chúng tôi có chứng nhận vệ sinh thực phẩm". Trình Kính Tùng vừa nhìn thấy ông ta là trong lòng đã phát cáu, bây giờ xem ông ta còn dám bôi nhọ que cay của nhà bọn họ hay không, mặt khác anh cũng càng thêm nổi trận lôi đình, chỉ sợ việc mua bán lại thất bại thêm lần nữa.

Giám đốc Ngô đã sớm nghe được những chuyện xảy ra trước đó từ miệng ông lão gác cổng mê hóng hớt.

Vì vậy lúc này, anh ta chỉ lạnh nhạt nói: “Giám đốc Lư, đây là khách hàng của tôi, ông nhìn không vừa mắt sản phẩm que cay này, không có nghĩa là tôi cũng sẽ không xem trọng"

Từ khi tổng giám đốc nhập viện, đơn vị bọn họ đều biết ông ấy chuẩn bị về hưu, cho nên hiện tại chức vị tổng giám đốc này bắt buộc phải chọn một trong hai người bọn họ.

Mà ý của đơn vị họ cũng rất rõ ràng, thâm niên công tác chỉ là một phần, phần quan trọng hơn cả là ai có năng lực thì người đó sẽ được ngồi lên chiếc ghế danh dự kia.

Đương nhiên hai chữ “năng lực” sẽ được thể hiện ở việc người đó kiếm được cho đơn vị bao nhiêu.

Nếu như đến lúc đó số que cay này bán đắt hàng, vậy thì hồ sơ của anh ta lại có thêm một thành tích nữa.

“Người trẻ tuổi nếu cứ không chịu nghe lời người khác khuyên bảo thì rồi sẽ phải chịu thiệt đó!” Giám đốc Lư thấy thằng nhóc này vẫn kiên trì không từ bỏ liền cười lạnh một tiếng, dứt khoát buông lời hung ác.

“Người trẻ tuổi nếu thật sự phải chịu thiệt, thì đó coi như là tích lũy thêm kinh nghiệm, xứng đáng” Giám đốc Ngô thuận theo lời ông ta mà nói.

Tất nhiên điều mà anh ta chưa nói ra là - nếu ngay cả người đã sống đến một luống tuổi như ông ta mà vẫn còn chịu thiệt, vậy thì là không có mắt nhìn người.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 137: Chương 137



“Thế thì để tôi chống mắt lên xem!” Giám đốc Lư lạnh lùng đáp trả, dứt lời liền chắp tay sau lưng rời đi, một bộ dáng vẻ chỉ chờ xem anh ta nếm phải khổ sở.

Lúc đó ông ta cũng có thể vừa khéo nắm thóp lấy chỗ sơ hở này, khi viết báo cáo có thể cẩn thận chỉ trích, phê bình anh ta một phen.

Đợi khi đối phương rời đi, Cố Nghiên thấy giám đốc Ngô dường như đã không còn vẻ bình thản như trong tưởng tượng nữa, dù gì thì việc này cũng có liên quan đến tiền đồ của anh ta.

Thế nhưng Cố Nghiên ngược lại hết sức tự tin đưa ra kiến nghị: “Giám đốc Ngô, ngoài ra chúng tôi cũng sẽ làm một số gói bán lẻ, có thể đưa cho mọi người dùng thử trong lúc chào bán hàng"

“Ăn thử?” Giám đốc Ngô lần đầu tiên nghe nói đến cách bán hàng như thế này, nhưng anh ta cũng cảm thấy đây là một biện pháp khả thi.

Nếu như hương vị thơm ngon thì sẽ có thể “tiếng lành đồn xa”, không phải sẽ có thêm càng nhiều người tìm đến mua hay sao?

Nhìn thấy sự tự tin trong mắt Cố Nghiên, trái tim vốn dĩ còn thấp thỏm không yên của giám đốc Ngô không biết vì sao bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Chờ bọn họ ký xong hợp đồng, ông lão gác cổng một bên bưng ly trà một bên cười mỉm chúc mừng: “Cô gái à, lão thấy que cay của cô nhất định có thể bán đắt như tôm tươi"

Dù sao thứ đồ có hương vị thơm ngon, giá cả lại không đắt như thế này chẳng có lý nào lại không bán được cả.

“Đa tạ những lời may mắn của ông” Mấy câu như thế ai mà chẳng thích nghe, Cố Nghiên vung tay liền đưa cho ông lão một gói que cay: “Ông ơi, gói này cháu tặng cho ông, ông mang về cho người nhà nếm thử xem nhé"

“Ai da, thế này thì ngại quá." Ông lão là thật lòng ngượng không muốn nhận thêm nữa, dù sao vừa nãy cũng đã ăn hết một gói của người ta rồi.

“Không sao, tặng ông đó” Cố Nghiên cứng rắn nhét que cay vào tay ông lão.

Chờ sau khi rời khỏi xã mua bán, Cố Nghiên nắm chặt bản hợp đồng trong tay, vừa cẩn thận vừa trịnh trọng đặt nó vào trong túi.

Cô ngẩng đầu ngắm nhìn sắc trời phương xa, ánh mặt trời sáng chói giống như đang dự báo về cuộc sống rực rỡ của cô trong tương lai.

Chỉ cần làm tốt việc kinh doanh này, đến lúc đó cô có thể kiếm được một trăm đồng lợi nhuận, sau đó sẽ ngày càng có thêm nhiều đơn đặt hàng hơn.

Nhưng mà... việc cấp bách nhất bây giờ chính là phải thu xếp được chi phí sản xuất Chỉ nghe Cố Nghiên tính toán: “Tổng cộng có 300 gói que cay, chi phí khoảng 140 tệ, ngoài khoản tiền đặt cọc 30 tệ do bên kia đưa ra, chúng ta vẫn còn cần gom thêm 100 tệ."

Dù sao cũng là lần đầu tiên hợp tác, cho nên đối phương chỉ đặt cọc một khoản nhỏ để thử nước trước, còn khoản cuối cùng thì sẽ thanh toán sau khi bán hết hàng.

Như vậy thì cho dù đến lúc bồi thường, thì người chịu tổn thất cũng là Cố Nghiên bọn họ.

“Nghiên Nghiên, cuối năm anh có thể kiếm được khoảng 80 tệ từ điểm lao động." Trình Kính Tùng ngay lập tức nói: “Đến lúc đó anh đều sẽ cho em để đi làm ăn"

Cố Nghiên nhìn khuôn mặt dứt khoát cùng sự ủng hộ trong mắt của anh, cô cảm thấy ấm áp tận đáy lòng.

Đó là toàn bộ số tiền của cả gia đình trong tương lai, trong đó có cả tiền để trả nợ.

Nhưng anh không chút do dự, dốc toàn lực ủng hộ sự nghiệp của cô.

“Anh Kính Tùng, đến lúc đó em sẽ trả gấp đôi số tiền này cho anh." Lấy quan hệ hiện tại của bọn họ, Cố Nghiên tự nhiên sẽ không khách khí với anh, chỉ nghe lời nghiêm túc hứa hẹn.

“Không cần không cần, tiền trong nhà vẫn là để em quản lý đi." Trình Kính Tùng lập tức lắc đầu như trống lắc.

Làm chồng, anh sao có thể quản lý tiền bạc được.

Cố Nghiên mím môi cười, không tranh cãi với anh nữa, tiếp tục nói: “Em bên đó cũng có thể lấy hơn 30 tệ, hơn nữa cộng thêm lương thực với mì, chắc cũng gần như nhau."
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 138: Chương 138



Tiếp theo, các thành viên của đại đội Hướng Dương phát hiện ra vợ chồng Cố Nghiên phát điên rồi, thật sự đã mua một đống lương thực như bột mì còn có dầu và những thứ tương tự.

Lúc đầu họ còn nghĩ rằng đó là làm cho Tết Nguyên đán, nhưng sau đó họ phát hiện ra vợ chồng này chỉ vì làm món que cay!

Lúc này, các thành viên trong xã bắt đầu thảo luận.

“Mặc dù những que cay này rất ngon, nhưng không cần phải làm nhiều như vậy một lần, đúng không?"

“Đúng rồi, lỡ đâu không bán được hỏng hết thì đáng tiếc làm sao?"

“Tôi nhớ hôm qua bọn họ đi đến thị trấn, chẳng lẽ là tìm được đường tiêu thụ hàng rồi?

“Ai biết được."

“Dù sao tôi chỉ biết, nếu như lần này thua lỗi, nhà bọn họ kế tiếp tính toán uống gió đông bắc sao!"

Tin tức này lập tức giống như mọc cánh, gây ra độ thảo luận cao giữa các thành viên trong xã, tóm lại là cái gì cũng có thể nói.

Ngay cả hai đứa nhỏ Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn mỗi khi ra ngoài cũng bị mọi người vây quanh, tò mò hỏi hạn.

Nhưng hai đứa nhỏ không ngốc mà nói ra, mỗi lần đều là pha trò haha.

Cố Nghiên cùng Trình Kính Tùng đương nhiên đã nghe về nó, nhưng hai người cũng không để ý tới, bắt đầu lê kế hoạch cho bước tiếp theo.

“Que cay mười ngày nữa sẽ được giao hàng, hai chúng ta có làm ngày làm đêm cũng không thể làm kịp, em định tìm một số người chăm chỉ từ đại đội của chúng mình, với trong đại đội của mẹ em để cùng nhau làm."

Đêm đó, Cố Nghiên ở trên giường, một bên vẽ gì đó, một bên nói chuyện với Trình Kính Tùng.

Không có cách nào, chưa nói hiện tại chưa có dây chuyền sản xuất que cay hoàn toàn tự động, cho dù có thì giá cả cũng không hợp túi tiền của cô nên tạm thời cô chỉ có thể làm thủ công.

“Anh cũng định nói chuyện này” Trình Kính Tùng tiếp lời, hoàn toàn không có ý kiến gì: “Nghiên Nghiên, em cứ mạnh tay làm đi, đừng nghĩ ngợi gì.

Giọng nói của anh vang vọng đầy uy lực trong ngôi nhà bùn nhỏ hẹp và tối tăm này, Cố Nghiên dừng cây bút trong tay, vừa ngước lên nhìn đã đυ.ng phải đôi đồng tử sâu thẳm và đen láy của anh.

“Anh Kính Tùng, được anh tin tưởng thật tốt". Cô cười, mặt như hoa đào tháng tư. Có bao nhiêu người đàn ông trên thế giới này có thể trao cả cuộc đời của mình cho một người phụ nữ, còn dành tất cả số tiền sinh hoạt của mình để hỗ trợ sự nghiệp của cô.

Cho nên, lần này, cô chỉ có thể thành công, không thể thất bại!

Trình Kính Tùng cười đáp lại: “Đây đều là việc anh nên làm"

Đây không phải là việc một người chồng nên làm sao?

“Đúng rồi, anh nhìn logo em vẽ thấy thế nào?” Cố Nghiên đưa tờ giấy trước mặt mình cho anh: “Có chỗ nào cần phải sửa không? Đến lúc đó em định tùy chỉnh các túi đóng gói, để cho nhà máy nhựa in trực tiếp cho chúng ta ".

Bất kể thời nào, nhãn hiệu và tên tuổi sản phẩm đều rất quan trọng, đây cũng là phần quan trọng nhất đã ăn sâu vào lòng người, nếu thiết kế tốt nhất định sẽ khiến người ta sáng mắt.

“Để xem thử.” Trình Kính Tùng cầm lấy, lông mày rậm rủ xuống, còn thật sự nghiêm túc xem.

Logo này bao gồm một cây thông cùng một cô bé, cô bé đang đứng kề vai sát cánh với cái cây lớn, đang cười toe toét rất vui vẻ.

Hơn nữa ở giữa còn viết hai chữ ‘Nghiên Tùng.

Nghiên Tùng, Nghiên Tùng, Cố Nghiên cùng Trình Kính Tùng.

Cho dù Trình Kính Tùng có ngây thơ đến đâu, cũng lập tức hiểu ra: “Cho nên Nghiên Nghiên, logo này là do tên em với tên anh tạo thành sao?"

“Đúng!” Cố Nghiên đối diện với ánh mắt gần như phát sáng của anh, dùng sức gật đầu.

Dù đã đoán ra từ lâu nhưng khi cô tự nói ra, anh vẫn run lên vì phấn khích: “Anh...Anh thật sự không nghĩ tới...Nghiên Nghiên, anh cảm thấy anh không xứng"

Anh rốt cuộc có tài đức gì đâu?
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 139: Chương 139



Thấy anh lại bắt đầu tái phạm tật cũ, Cố Nghiên trực tiếp vỗ vai anh, bá đạo nói: “Cái gì mà anh cảm thấy, cảm giác của anh sai rồi, đồ ngốc!"

Cô hờn dỗi mắng mỏ một câu, lại tiếp tục nói: “Sao anh lại rối rắm cái này, em hỏi anh xem có chỗ nào cần sửa không?"

“Không có, không có.” Trình Kính Tùng vội lắc đầu.

“Vậy lấy nó thôi." Cố Nghiên gấp sổ lại, vươn eo một cái, đôi mắt hạnh nhìn người đàn ông bên cạnh: “Tắt đèn đi, mai còn phải dậy sớm.

Thanh âm trong trẻo mềm mại, Trình Kính Tùng nghe xong không khỏi nuốt nước miếng, không dám nhìn loạn nữa, nhanh chóng tắt đèn.

Hôm sau, khi nghe tin Cố Nhiên đang tìm người giúp mình làm que cay, rất nhiều người đã tự đề cử mình.

Trong số họ có rất nhiều người trước đây còn nghị luận Cố Nghiên, dù sao ai cũng gặp khó khăn về tiền bạc, phải biết là Cố Nghiên trả 5 hào một ngày.

Bây giờ nhóm sản xuất không có nhiều việc, ai mà không muốn kiếm 5 hào?

Nhưng Cố Nghiên không nhận tất cả, cô chỉ chọn những người thành thật nhanh nhẹn, trong đó có Cố Nhị Ni, thím Tiền cùng thím Nguyễn đang trong kỳ nghỉ đông.

Lúc đầu họ còn lo lắng rằng cô sẽ không bán được nhiều như vậy, nhưng sau khi nghe tin cô đã tìm được người hợp tác thì họ mới thở phào yên tâm.

Tiếp theo, Cố Nghiên đưa cho họ một số phương pháp làm que cay cơ bản.

Đương nhiên, công thức nguyên liệu quan trọng nhất đều nằm trong tay Cố Nghiên, đây là gốc rễ quyết định hương vị của miếng que cay, cho nên cô đương nhiên không thể tiết lộ ra ngoài.

Ngay cả khi họ nhìn có vẻ thành thật.

Vì quy trình làm que cay khá đơn giản, hơn nữa mấy cô quanh năm nấu cơm nên ai cũng nhanh chóng bắt tay vào làm được, đến hôm sau thậm chí có thể nói là thành thạo.

Cho nên cuối cùng chỉ mất năm ngày để làm ra những que cay, sớm hơn một nửa so với ngày giao hàng.

Đối với việc đóng gói các que cay, thì chọn dùng phương pháp hút chân không dưới nước, tức là đặt một nửa túi đóng gói vào trong nước, sau khi áp suất trong nước rút hết áp suất trong túi, thì niêm phong bằng một máy niêm phong nhỏ để đảm bảo thời gian sử dụng lâu hơn.

Phải nói rằng, bước này thật sự rất rắc rối.

Nhưng không có cách nào, bây giờ làm gì có ai có tiền để mua máy đóng gói hút chân không.

“Cháu gấp gáp như vậy làm gì?” Thím Tiền xoa xoa bột mì trong tay, nhịn không được nhìn Cố Nghiên một cái.

Đây là lần đầu tiên đi làm công thấy được một người chủ háo hức thanh toán tiền công nhanh chóng như vậy.

Hơn nữa lần này cô làm nhiều que cay như vậy, còn không biết cần bao nhiêu tiền, thật ra tiền công có thể trả cho bọn họ sau khi cô bán xong cũng được.

“Đúng vậy chị A Nghiên, chúng ta cũng không vội.” Cố Nhị Ni cũng lập tức nói phụ họa.

Chuyện này mấy người bọn họ đã bàn bạc trước rồi, ai cũng nguyện ý đợi cô bán hết que cay rồi mới nhắc đến tiền công.

Nếu tình huống không ổn thì mọi người cũng không tính đòi tiền lương làm gì, cứ coi như hàng xóm giúp đỡ nhau.

“Đúng đấy, đúng đấy." Mấy người còn lại cũng gật đầu.

“Cái này phát sớm thì ít chuyện, cháu cũng đỡ phải chạy đến nhà mọi người." Cố Nghiên cười, cô làm sao không biết mọi người đều là vì muốn tốt cho cô, nhưng cô không muốn khất số tiền công này.

Thứ nhất là không cần thiết, thứ hai cũng không muốn mọi người bị người trong đại đội chỉ trích, nói những câu làm không công cho người ta các kiểu.

Bên cạnh đó, sau này cô chắc chắn còn cần bọn họ, cho nên sao bây giờ không làm tốt quan hệ?

“Nào, mỗi người 3 tệ.” Nói xong, Cố Nghiên không chút nghi ngờ lấy tiền từ trong túi ra, phân phát cho từng người.

“Ấy, sao lại nhiều như vậy?” Mấy người thím Tiền giật mình, đồng thanh hỏi ngược lại: “Lúc đầu không phải bảo là 5 hào sao?"

Cho nên làm năm ngày hẳn phải là 2 tệ 5 hào mới đúng.

Sao lại nhiều hơn rồi?
 
Back
Top Bottom