Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 30: Chương 30



Vảy cá và nội tạng được rửa sạch, lưng cá bóng loáng còn thái mấy miếng chỉnh tề, sau đó là hành gừng tỏi nấm hương đã thái chuẩn bị xong.

Sau khi làm xong những việc đó, Cố Nghiên đốt củi.

Đợi sau khi nồi nóng lên, đổ dầu vào nồi chiên, thả cá thêm nước, đổ hết gia vị như hành gừng tỏi nấm hương vào, động tác liền mạch lưu loát, cuối cùng đóng nắp lại bắt đầu nấu.

Ước chừng nửa giờ, hương thơm của canh cá liền không khống chế được mà tràn ra ngoài.

Phòng bếp hẹp hòi u ám mờ mịt sương mù, Cố Nghiên ngồi dưới nệm cỏ như ẩn như hiện, phảng phất như tiên tử mới hạ phàm từ trên trời xuống, chỉ có động tác thêm củi thuần thục của cô mới có thể cho thấy cô là một phàm nhân thế tục.

Sau khi ngửi được hương vị, xóm ở bên cạnh lập tức biết Cố Nghiên đang nấu ăn, bởi vì chỉ có Cố Nghiên mới có thể làm đồ ăn thơm như vậy.

Người khác đều ngửi thấy rõ như vậy, chứ đừng nói là người nhà họ Cố.

À không, vốn dĩ đám người mẹ Cố ăn còn tính là no, lúc này bụng không hẹn mà cùng vang lên, cháo gạo trắng là ngon, nhưng sao có thể ngon miệng bằng canh cá trắm tươi ngon chứ?

Cho dù không thấy được bọn họ cũng có thể tưởng tượng ra được, Cố Nghiên chắc chắn sẽ đun cho canh trắng nõn, còn trắng hơn so với cháo gạo vài phần.

Nếu uống một ngụm canh lập tức có thể nuốt cả đầu lưỡi xuống, từ đó lòng đều ngứa, nhớ mãi không quên.

Thật đúng là không so sánh thì không có đau thương, vốn dĩ bọn họ còn đang vui mừng ăn một bữa cháo trắng nữa!

Nhưng hiện tại!

Nếu ngày thường, bọn họ nhất định sẽ đúng lý hợp tình lấy nồi nước canh đi, nhiều nhất thì để lại chút cặn cho Cố Nghiên.

Mà hiện giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn cô độc hưởng một nồi canh cá đầy ắp!

“Cách!” Cố Nghiên một hơi uống ba bát canh cá, một bát cuối cùng tràn đầy thịt cá, chẳng qua mặc dù là như vậy nhưng còn dư lại non nửa nồi.

Cố Nghiên đương nhiên không thể để lại món hời cho mấy người mẹ Cố, cho nên cầm cái bình sạch sẽ, đổ hết canh cá trong nồi vào, sau đó mang về phòng, chờ bữa tiếp theo ăn tiếp.

Tiếp theo, cô lại cầm củi đốt giường đất trong phòng của mình lên.

Mỗi một thanh củi này đều là cô cực khổ khiêng xuống từ trên núi, đương nhiên là cô muốn dùng thế nào thì dùng thế ấy, nhà họ Cố này đừng mơ mà khắt khe với cô chút nào nữa.

Đời trước cô bởi vì hay bị lạnh, có tật xấu đau bụng kinh, mỗi lần đến kỳ sinh lý đều đau đến muốn chết.

"Tiểu tiện nhân này, đúng là được lắm." Mẹ Cố nhìn thấy trong lòng đều đang rỉ máu, một con hàng bồi thêm tiền mà thôi, đốt giường đất nóng như vậy, cũng không sợ bị bỏng chết.

Vẻ mặt của Cố Đại Bảo cũng là oán hận.

Ở điểm này ba Cố lại nghĩ rất hay: "Dù sao dùng hết rồi, nó cũng sẽ lên núi tìm tiếp, chúng ta cũng còn có thể dùng chung, bà quản nó làm gì."

"Cũng đúng, mệt cũng chỉ có nó thôi." Hai người lúc này mới cảm thấy cân bằng tâm lý.

Mệt hay không Cố Nghiên không biết, mặc dù có biết cô cũng sẽ cười bọn họ ngây thơ, bởi vì cô đã định sắp rời khỏi nhà họ Cố, nhất định sẽ là trước khi dùng gần hết củi ở đây.

Kẻ ngốc mới tiếp tục nhặt củi cho bọn họ!

"Việc cấp bách bây giờ là bà nhanh chóng tìm một nhà có tiền cho nha đầu c.h.ế.t tiệt này để đổi sính lễ đi." Ba Cố không quên hạ giọng nhắc nhở.

“Đúng vậy, đây mới là quan trọng!” Nói đến cái này, mẹ Cố cũng không có tư tưởng khác.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 31: Chương 31



Ngày kế, mẹ Cố lặng lẽ đi đến nhà bà mối Cao ở cuối thôn.

Sau khi nghe thấy ý đồ của bà ta, tròng mắt của bà mối Cao xoay chuyển, có chút khó xử nói: "Chị dâu hai à, không phải em không giúp chị, thật sự là em có chút khó xử, yêu cầu này của chị cũng quá cao."

Lễ hỏi còn không thể ít hơn một ngàn đồng, tam chuyển nhất vang*... Thật sự coi là người có tiền của đại đội nghèo công xã nghèo bắt là có một đống hay sao?

"Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia của nhà chị xinh đẹp như vậy, có thể không đáng giá với chút tiền này sao?" Mẹ Cố sao có thể không hiểu rõ ý của bà ta, lập tức có chút gấp gáp.

Tuy rằng bà ta rất không thích đứa con gái Cố Nghiên này, nhưng đối với tướng mạo của cô vẫn là vô cùng tự tin!

"Em đương nhiên biết nha đầu A Nghiên kia xinh đẹp." Bà mối Cao tiếp lời nói, tỏ vẻ khó xử: "Nhưng hiện tại làng trên xóm dưới ai không biết Cố Nghiên nhà chị sống c.h.ế.t muốn gả cho Trình Kính Tùng, tuy bọn họ không xảy ra chuyện gì nhưng thanh danh này dù sao cũng không dễ nghe, chị dâu hai à, chị nói có phải hay không?"

"Đừng nhắc, nhắc đến cái này bà đây liền bực bội, đồ đê tiện nhà nó, hủy hoại cuộc hôn nhân tốt đẹp, nếu không chị đến nỗi đến xin cô làm mai cho nó hay sao." Nhắc đến cái này mẹ Cố tức đến ngứa răng.

Bà mối Cao nghĩ thầm, bà ta sở dĩ đi cầu người, còn không phải là vì nâng sính lễ lên cao sao?

"Được rồi chị dâu hai, chuyện quá khứ thì để cho nó qua đi thôi." Bà mối Cao nói lời này cũng không phải để chọc tức mẹ Cố, sau khi an ủi xong, thì tiếp tục nói: "Chỉ là mọi người bây giờ nếu còn muốn tìm thông gia như nhà họ Triệu ở huyện thành thì không dễ dàng, người trong sạch nào còn có thể xem trọng Cố Nghiên!"

"Đây còn thiếu người ta một chút đấy, đừng nói mọi người chướng mắt, theo em người làm bà mối này cũng cảm thấy không đáng cho A Nghiên, cô gái tốt như vậy nên gả cho một nhà có tiền ăn sung mặc sướиɠ có phải hay không!"

"Nhưng vấn đề hiện tại là, thật sự không tìm thấy người trong sạch như vậy!"

Chỉ thấy bà mối Cao nói đầy nhịp điệu.

Nếu Cố Nghiên ở đây, nhất định sẽ biết đối phương đang dùng phương thức hạ thấp cô xuống, để hạ thấp yêu cầu chọn rể của mẹ Cố, dễ để bà ta lùi lại chọn người tiếp theo, sau đó đạt tới mục đích của chính mình.

"Không tìm thấy một người nào?" Chân mày của mẹ Cố sắp kẹp c.h.ế.t ruồi rồi.

Đây cho dù điều kiện kém hơn nhà họ Triệu một chút cũng được mà.

Nếu không cũng không thể nuôi một đứa con gái cuối cùng lại bồi ở trong tay đi!

Bà mối Cao thấy bà ta quả nhiên đã cắn câu, sau khi nhếch mi lên, mặt đầy tính kế nói: "Thật ra cũng không phải hoàn toàn không có, chỗ em có người được chọn, tuy trong nhà kém nhà họ Triệu, nhưng cũng còn tính là khả quan, nhưng mà người thật sự không ra sao."

“Ai cơ?” Mẹ Cố lập tức dựng lỗ tai lên nghe.

Bà mối Cao không hề úp úp mở mở mà nói thẳng: "Thạch Đại Dũng của đại đội Hồng Dương phía đông của chúng ta."

“Thạch Đại Dũng?” Mẹ Cố luôn cảm thấy cái tên này rất quen tai, đọc trong giây lát tỉnh ngộ: “… Còn không phải là người tàn phế kia sao?”

Bà ta kinh ngạc lại bực bội nhìn về phía đối phương giống như không nghĩ đến đối phương vậy mà lại giới thiệu người như vậy cho mình, đây là làm bẩn thỉu ai chứ?
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 32: Chương 32



Cho dù bà ta có chán ghét nha đầu c.h.ế.t tiệt Cố Nghiên kia, nhưng không muốn bị hương thân châm chọc nói bà ta không coi con gái là người, gả cô cho một kẻ như vậy.

Phản ứng của bà ta đã nằm trong dự kiến của bà mối Cao, bà ta lập tức chuyển chủ đề: "Ai, nói cũng không thể nói như vậy, người ta chỉ là mù một mắt, ngón tay thiếu ba cái mà thôi, lại không phải không thể tự sinh hoạt, không tính là tàn phế."

“Mấu chốt là trong tay tên nhóc này có tiền, nó bị chính là tai nạn lao động, lúc trước nhà máy bồi thường cho nó 3000 đồng tiền đấy, mỗi tháng còn phải bồi thường hai mươi đồng nữa.”

"Hơn nữa nó còn không ba không mẹ, đến lúc đó A Nghiên có trợ cấp cho nhà mẹ đẻ cũng sẽ không bị cha mẹ chồng ngăn trở, đây thật tốt mà!"

Bà mối Cao nói ra những điều kiện có thể làm mẹ Cố động lòng, ước gì hai người có thể đăng ký kết hôn ngay tại chỗ mới tốt.

Bởi vì trước đó Thạch Đại Dũng cũng nhờ bà ta cầu thân, thù lao đưa ra miễn bàn khả quan biết bao nhiêu, đương nhiên bà ta cũng giới thiệu không ít người cho đối phương, nhưng tên nhóc này bắt bẻ lợi hại, người xấu hay bình thường căn bản hắn chướng mắt, mà người hắn coi trọng lại chướng mắt với hắn."

Cho nên đến bây giờ, cứ cao không thành thấp không được như vậy, mạnh mẽ kéo dài đến 35 tuổi.

Nhưng Cố Nghiên không giống vậy, xinh đẹp như vậy, lại là người tốt nghiệp cấp ba làm công việc văn hoá, hắn nhất định có thể thích, mà bản thân hắn cũng có tàn tật, nhất định sẽ không để ý chút chuyện nhỏ của cô và Trình Kính Tùng.

Cho nên nếu thành, tiền của bà ta không phải sẽ tới tay sao!

"Đây…" Tuy mẹ Cố rất động lòng, còn chưa quyết định được.

Dù sao người đó vừa tàn vừa già, bà ta sợ bị các hương thân nói xấu.

Bà mối Cao làm sao không nhìn ra sự khó xử của bà ta, dứt khoát lại cho bà ta một liều thuốc mạnh: "Ai, chỉ chúng ta nói cũng vô dụng, cũng không biết người ta có thể nhìn trúng Cố Nghiên hay không nữa!"

"Ai cũng biết Cố Nghiên nhà chị dây dưa không rõ với tên nhóc nghèo, lúc này còn chưa kết hôn trên đầu đã có mũ, người đàn ông nào có thể chấp nhận chứ, Thạch Đại Dũng là cơ thể có chút bệnh vặt, nhưng không có nghĩa là không có tôn nghiêm."

"Thôi, hôm nay coi như em chưa nhắc đến, chị dâu hai lấy đường đỏ về đi thôi, em sợ em không có năng lực cho Cố Nghiên nhà chị một mối lương duyên được."

Nói xong, bà mối Cao liền trả lại lễ làm mai của mẹ Cố mang đến, bổ sung thêm: "Em ấy à, vẫn là đi tìm cô gái khác cho Đại Dũng thôi, cô gái ở gần chỗ em tuy không đẹp bằng nhà chị, nhưng ít nhất là phương diện thanh danh đều không phải chọn."

Này vừa hay tạo cảm giác lo âu!

Loại đầu óc đơn giản như mẹ Cố sao có thể chơi lại bà mối Cao, lập tức sửa miệng: "Ai ai ai, chọn hắn, chọn hắn đi, chị cảm thấy khá tốt, mấu chốt là Cố Nghiên không phải là thích đàn ông cường tráng sao, chị thấy hắn được, đến lúc đó Cố Nghiên sẽ vừa lòng."

"Chẳng qua việc này đừng nói cho nó biết trước, chị, chị muốn tạo niềm vui bất ngờ cho nó." Mẹ Cố không muốn vịt đến tay lại bay đi mất, nhưng trước mặt người ngoài cũng không dễ nói thẳng, cho nên liền mạnh mẽ bịa ra lý do.

"Yên tâm, yên tâm." Bà mối Cao càng muốn cuộc hôn nhân này thành công, tự nhiên sẽ không ngốc đến mức đi nói với Cố Nghiên.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 33: Chương 33



Ai không biết Cố Nghiên bây giờ, có một tính tình lợi hại, nếu như biết còn ghê gớm hơn nữa?

Đương nhiên đây cũng không ảnh hưởng việc bà ta khinh thường sự dối trá của mẹ Cố dưới đáy lòng, còn cho con gái một niềm vui bất ngờ, còn kém kinh hách không nhiều lắm!

"Vậy em phải tốn chút tâm, chúng ta còn là thân thích đấy!" Trước khi đi, mẹ Cố lại dặn dò.

Tuy rằng ngay từ đầu bà thật sự cảm thấy người tàn phế này không được, những nghĩ lại dù sao bọn họ là phải gạo nấu thành cơm trước.

Đến lúc đó các hương thân chỉ cảm thấy Cố Nghiên không biết xấu hổ làm loạn với người khác, mà người làm mẹ như bà ta chỉ là bị ép bất đắc dĩ mới không thể không gả con gái đi.

"Đó là nhất định!" Bà mối Cao lập tức vỗ ngực.

Vì tiền, bà ta nhất định sẽ dụng tâm, bảo đảm dụng tâm hơn so với bất cứ một cuộc hôn nhân nào bà ta làm mai trước đó nữa!

Không thể không nói, tốc độ của bà mối Cao khá nhanh, ngày hôm sau đã có kết quả, Thạch Đại Dũng đồng ý rồi!

"Thật sự đồng ý ư!" Mẹ Cố vỗ đùi, miễn bàn vui mừng biết bao nhiêu, cười đến mức không khép miệng lại được.

Bà mối Cao cũng vô cùng mừng rỡ: "Đương nhiên, như vậy đi, chờ ngày khác em lại định thời gian, cẩn thận nói chuyện lễ hỏi một chút như thế nào?"

"Cũng đừng để ngày khác nữa, hôm nay nói đi!" Mẹ Cố vừa nghe thấy hai chữ "lễ hỏi" đôi mắt đã sáng rực lên, làm sao có thể chờ đến hôm sau được.

"Được, vậy em liền đi bảo con em đến đại đội Hồng Dương tìm hắn đến." Bà mối Cao vội vàng nói, cũng ước gì nhanh chóng ván đã đóng thuyền mới tốt.

Thạch Đại Dũng cũng có diện mạo tráng hán, chẳng qua là kém xa so với Trình Kính Tùng.

Trình Kính Tùng là cây tùng bách cường tráng thẳng tắp nhưng hắn chính là con gấu chó ở giữa núi đen, cho nên khi một đống đồ vật này nhấc rèm lên đi vào, suýt nữa doạ đến mẹ Cố.

Đây cũng quá… là gì đi!

Mẹ Cố tự nhiên nuốt nuốt nước miếng, khi đối diện với ánh mắt thâm độc của hắn, đáy lòng càng thêm run rẩy, thứ đồ này cũng quá doạ người đi.

Chẳng qua khi nói đến lễ hỏi, bà ta lại không sợ chút nào, trực tiếp cố gắng biểu diễn môi xích lưỡi thương theo lý.

Trước khi Thạch Đại Dũng đến đây đã biết được yêu cầu của mẹ Cố từ chỗ bà mối Cao, cho nên tự nhiên cũng không ý kiến gì.

Cho đến khi mẹ Cố bảo bà mối Cao rời đi, hắn mới nghi hoặc lên tiếng.

“Thím, thím còn có lời nói gì muốn nói sao?”

Mẹ Cố gật gật đầu giống như bất đắc dĩ mà mở miệng: "Đại Dũng à, cháu cũng biết nha đầu c.h.ế.t tiệt Cố Nghiên rất kiên quyết, nếu chúng ta không nghĩ vài biện pháp, chỉ sợ con bé bất luận như thế nào cũng sẽ không gả cho cháu."

"Biện pháp gì?" Thạch Đại Dũng truy hỏi, sau đó mắt lộ tà quang đề nghị: "Hay là trực tiếp gạo nấu thành cơm đi, như vậy cô ấy sẽ không chạy được!"

Hắn cũng không muốn như vậy, nhưng ai bảo nhà gái là Cố Nghiên đâu!

Một người tàn phế như hắn nếu có thể cưới được một người vợ như vậy, sau này người đàn ông nào không bội phục hắn?

Mẹ Cố vốn dĩ còn đang do dự nên mở miệng nói như thế nào, lại không ngờ hắn và chính mình không mưu mà hợp, lập tức vỗ đùi: "Con rể ngoan, thím cũng nghĩ như vậy, ai, cũng đừng trách thím giày xéo con gái, thím đây không phải đều vì muốn tốt cho nó hay sao."

Cuối cùng, ba ta lại giả mù sa mưa biện giải cho chính mình.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 34: Chương 34



"Thím, cháu biết cháu biết hết, dù sao có nhà ai muốn gả con gái cho tên nhà nghèo chịu tội đâu." Thạch Đại Dũng vội vàng an ủi dối trá.

"Ai u, con rể tốt của thím, vẫn là cháu hiểu thím."

Đương nhiên nói miệng không bằng chứng, mẹ Cố lại sợ sau khi hắn xong việc lại thay đổi, cho nên bảo hắn đưa một ngàn lễ hỏi lấy đến trước, tam chuyển nhất hưởng chờ trước khi thành thân lại đưa đến sau.

Mà bà mối Cao tạm không hiểu rõ làm nhân chứng.

Sau khi định ra việc này, nhóm người mẹ Cố miễn bàn vui mừng biết bao nhiêu, đảo qua sự tối tăm phía trước, cũng không nhắc mãi chuyện tam chuyển nhất hưởng của nhà chú hai.

Thậm chí đối mặt với sự khoe khoang của thím Cố, mẹ Cố cũng không tức c.h.ế.t như trong quá khứ.

Ba Cố cũng hút cây t.h.u.ố.c lá ngày thường luyến tiếc không hút, còn có Cố Đại Bảo vậy mà lại lén lút ăn hết một lọ sữa bò năm mao tiền của Cung Tiêu Xã bán.

Đây thật không thích hợp.

Cố Nghiên quan sát hết tất cả mọi thứ này, chân mày gắt gao nhăn lại, luôn cảm thấy mình đã xem nhẹ cái gì.

Tiền nhà bọn họ tuy không phải do cô bảo quản nhưng cô quá rõ nhà này có bao nhiêu tiền, cho nên bọn họ làm sao dám tiêu xài như vậy?

Chẳng lẽ… mẹ cô lại bán cô đi rồi?

Vốn dĩ đây chỉ là suy đoán của Cố Nghiên, cho đến khi em họ Cố Nhị Ni đến mới lộ rõ chân tướng của những chuyện này.

"Chị A Nghiên, chị A Nghiên, là em, chị mau mở cửa sổ ra một chút." Khi Cố Nhị Ni đến tìm Cố Nghiên, Cố Nghiên đang nấu cơm trong phòng bếp.

Cũng do ngửi thấy mùi hương này, Cố Nhị Ni mới dám gõ cửa sổ, bởi vì cô ấy có chuyện rất quan trọng muốn nói, cũng không thể để mấy người nhà bác cả biết được.

Nhị Ni là con gái nhà chú hai, tuy nói quan hệ của người lớn hai nhà không ra sao nhưng bọn nhỏ ở chung vẫn là không tồi, đặc biệt là Cố Nghiên và Nhị Ni, nói là bạn thân cũng không quá.

"Nhị Ni…" Nghe thấy âm thanh này, đầu tiên Cố Nghiên sửng sốt, sau đó đồ ăn trong nồi cũng không rảnh lo nữa mà vội vàng nhấc cửa sổ lên.

Ánh vào mi mắt là một khuôn mặt tràn đầy collagen, bộ dáng 15-16 tuổi.

Gương mặt thiếu nữ phảng phất có thể vắt ra nước, một đôi mắt tròn xoe thanh triệt lại sạch sẽ giống như nai con, miệng nho nhỏ, chỉ là màu môi đông lạnh có chút trắng bệch.

Cô ấy khom lưng, đang thở vào tay mình trong gió lạnh, giữa mày mang theo chút nôn nóng.

Cố Nghiên làm sao có thể lo lắng cô ấy đang ưu sầu cái gì, ngay một khắc khi nhìn thấy cô ấy thì cô đã sụp đổ ngay, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.

Nhị Ni của cô, hiện tại cũng vẫn êm đẹp, không bởi trải qua loại chuyện kia mà lựa chọn tự sát.

Cố Nghiên vẫn luôn cho rằng sau khi sống lại mình rất kiên cường, ngoài việc khi gặp lại Trình Kính Tùng đã khóc, đó là mẹ Cố muốn đánh c.h.ế.t cô, cùng với khi xác định mẹ Cố là mẹ ruột của cô, cô cũng chưa từng khóc thêm lần nữa!

Nhưng giờ khắc này, Cố Nghiên thật sự không nín được, khóc nức nở.

Đó là một tiếng khóc vô cùng áp lực, chứa đầy thống khổ và vô lực, cảm nhận giống như lúc vừa gặp lại Trình Kính Tùng.

"Nhị Ni à, thật đúng là Nhị Ni của chị…" Cô vừa khóc vừa v**t v* gương mặt búng ra nước của cô bé, sau đó không ngờ lại vui vẻ nở nụ cười.

Điều này làm Cố Nhị Ni không hiểu ra sao, cô ấy lo lắng lên tiếng: "Chị A Nghiên, chị làm sao vậy, sau khi gặp em vừa khóc vừa cười?"
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 35: Chương 35



"Không sao, không sao, chị chính là nhìn thấy em nên vui vẻ." Cố Nghiên nhận thấy mình thất thố lớn, vội vàng quay người lại, lấy khăn ra lau khô nước mắt."

Đúng vậy, không sao, bây giờ cô niết bàn trùng sinh trở lại rồi, nhất định có thể bảo vệ được người mình để ý.

"Nhi Ni à, có phải lại gặp vấn đề mình không hiểu hay không?" Sau khi Cố Nghiên nuốt cảm xúc xuống, liền lộ ra nụ cười tươi với cô ấy một lần nữa, hỏi theo thói quen.

Cô và Nhị Ni đều rất thích học tập, cho nên gặp được vấn đề không hiểu, cô ấy sẽ đến hỏi cô, Cố Nghiên cho rằng lần này cũng vậy.

"Không phải đâu chị A Nghiên, là về bác gái." Cố Nhị Ni vừa lắc đầu vừa nói, trong lòng cô ấy có việc cho nên cũng không quá nghi ngờ chuyện cô thất thố.

Cố Nghiên không khỏi nhíu mày, truy hỏi: “Bà ta làm sao vậy?”

"Không phải hai ngày trước em vừa mới được nghỉ trở về sao, liền thấy bà ta đến nhà bà mối Cao, vốn dĩ em cũng không để trong lòng nhưng sau khi nghe chuyện gần đây mới xảy ra ở nhà chị từ chỗ các hương thân, lúc này mới cảm thấy không thích hợp, người trong nhà bác gái cả còn có nhà mẹ đẻ có thể bàn chuyện hôn nhân chỉ có một mình chị A Nghiên thôi, cho nên em nghi ngờ bà ta có phải đi làm mai cho chị hay không?" Cố Nhị Ni tức giận nói.

"Buổi sáng hôm nay vốn dĩ em muốn đến nói chuyện này cho chị, kết quả trùng hợp làm sao lại gặp bác gái cả, em liền dứt khoát đi theo nghe lén, không nghĩ đến thật đúng là vậy."

"Chị không biết đâu, nhà chồng bọn họ chọn cho chị vậy mà lại là Thạch Đại Dũng, lại sợ chị không đồng ý, còn… còn hợp mưu muốn hủy hoại sự trong sạch của chị đấy!" Nói đến chỗ này, Cố Nhị Ni trực tiếp bị chọc tức phát khóc.

Đây là cái thứ gì chứ? Làm sao có thể vô sỉ như vậy?

Giờ phút này Nhị Ni còn không biết, tin tức quan trọng cô ấy mang đến này không chỉ cứu Cố Nghiên, mà còn cứu chính cô ấy.

"Hoá ra… Thật đúng là bán chị đi rồi."

Nghe vậy, Cố Nghiên không nhịn được mà cười một tiếng.

Cô sớm đã nghi ngờ, cho nên lúc này nghe được lời này, trên mặt cũng không quá nhiều sự ngoài ý muốn, có chỉ là một loại bình tĩnh làm người sợ hãi.

"Chị A Nghiên làm sao chị còn có thể cười chứ, hiện tại phải làm sao bây giờ?" Cố Nhị Ni gấp không chịu được, dường như người sắp bị thiết kế là cô ấy vậy.

Đây mới là phản ứng nên có của người nhà, trái tim vốn rét lạnh của Cố Nghiên lập tức trở nên ấm áp.

Ở trong cái nhà này, ngoại trừ bà nội chạy đến ở chuồng bò ra, cũng chỉ có Nhị Ni sẽ thật lòng suy nghĩ cho cô.

"Đứa nhỏ ngốc, không cần lo lắng, chị tự có cách, em cứ an tâm đi học đi." Cố Nghiên làm sao chịu được cô ấy còn nhỏ tuổi đã nhọc lòng cho mình, duỗi tay lau nước mắt trên mặt cô ấy, lại xoa xoa đầu cô ấy như một con mèo.

Nếu bọn họ coi sự cảnh cáo của cô là một phát rắm, vậy đừng trách cô không khách khí!

"Chị A Nghiên, em cảm thấy hình như chị thay đổi thật nhiều!" Nghe thấy âm thanh uy vũ khí phách của cô, lại nhìn thấy sự tàn nhẫn hiện trên mặt cô, Nhị Ni vốn sốt ruột không hiểu sao lại trở nên bình tĩnh.

Nếu chị A Nghiên nói, cô có cách, vậy nhất định cô sẽ có cách!

"Đã trải qua nhiều như vậy, sao có thể không thay đổi chứ." Cố Nghiên cười khổ, cô chính là người đã đi qua chuyện sống c.h.ế.t một lần rồi.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 36: Chương 36



"Chị A Nghiên, chị là người tốt, cuộc sống sau này của chị nhất định sẽ khá lên." Cố Nhị Ni dứt khoát bò vào từ cửa sổ, ôm cô an ủi.

Cố Nghiên dịu dàng vỗ vỗ bả vai của cô ấy.

Chờ sau khi tiễn Nhị Ni lòng đầy căm phẫn rời đi, Cố Nghiên lại ngồi trước bệ bếp một lần nữa, sự dịu dàng trên mặt sớm đã biến mất sạch sẽ, ảnh phản chiếu trong hai tròng mắt của cô là ngọn lửa nóng dưới đáy nồi, giống lửa giận ngút trời trong đáy lòng cô.

Cô cũng không phải giận do mẹ Cố liên hợp với người ngoài hãm hại mình, mà là bởi vì Thạch Đại Dũng.

Hắn, chính là tên khốn nạn ức hϊếp Nhị Ni trước kia!

Đời trước, người trong nhà Nhị Ni không cho học cấp ba, buồn bực không vui đi ra ngoài tản bộ, kết quả liền gặp việc này.

Buồn cười chính là, rõ ràng Nhị Ni mới là người bị hại, kết quả lại có nhiều người mắng cô ấy hạ tiện, mắng cô ấy không biết xấu hổ, càng mắng cô ấy là một cô gái không nên đi ra ngoài vào buổi tối như vậy.

Ba mẹ cô ấy càng là buộc cô ấy phải gả cho tên lưu manh này!

Dưới sự đả kích thật mạnh, Nhị Ni từ trước đến nay căm ghét chuyện này như kẻ thù làm sao có thể chấp nhận được, cuối cùng không thể không đi đến đường cùng.

Khi biết Nhị Ni thắt cổ, bản thân cô đang bị nhốt trong nhà bị Triệu Kiến Minh đánh cho không xuống được giường, ngay cả nhìn mặt cô áy lần cuối cũng không được.

Chờ đến khi cô thật vất vả mới tìm được cơ hội trở về, lại nghe các hương thân nói Nhị Ni đã sớm bị nhà chú hai lấy chiếu rách cuốn lại tùy tiện chôn cất rồi.

Mà người khởi xướng chỉ bồi thường cho nhà chú hai một số tiền, tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật, nghe nói sau đó lại ức hϊếp những cô gái khác.

Trong quá khứ cô không có cách báo thù cho Nhị Ni, nhưng hiện tại thì không giống vậy!

Nghĩ như vậy, Cố Nghiên liền nhét một nhúm cỏ khô vào đáy nồi, thấy nó nhanh chóng cháy thành tro, cô mới vừa lòng cong cong môi.

Có một vài súc sinh ấy à, cũng nên như vậy.



Cố Nghiên suy đoán mấy người mẹ Cố vì không để đêm dài lắm mộng, nhất định sẽ nhanh chóng để gạo nấu thành cơm.

Mà chuyện xảy ra tiếp theo, chứng minh suy đoán của Cố Nghiên.

Ban đêm hôm nay, mẹ Cố không biết bị làm sao, ăn được một nửa bữa cơm chiều liền hạ đũa xuống, khó chịu che bụng lại: "Ai da, ai da, bụng của bà đây sao lại đau như vậy?"

"Mẹ, mẹ làm sao vậy… con, con cũng đau bụng!" Còn không đợi Cố Đại Bảo nói hết lời, đã thấy cậu ta nhăn mi lại, đau đớn ôm bụng.

Sau khi Cố Nghiên liếc mắt nhìn hai mẹ con hai người một cái, ánh mắt theo bản năng liếc qua chỗ ba Cố.

Hiện tại chỉ thiếu ông ta.

Quả nhiên ba Cố cũng không làm người thất vọng, cũng gia nhập đại quân đau bụng: "Con mẹ nó, bụng tôi cũng đau, bà già này hôm nay có phải nấu cơm không sạch sẽ hay không?"

Ông ta kêu đau hết sức, còn không quên chửi bới mẹ Cố một trận, dường như thật sự có chuyện như vậy.

"Sao có thể, ai u ai u, không được, sắp đau c.h.ế.t tôi rồi." Mẹ Cố đau đến mức ngồi trên mặt đất, thấy Cố Nghiên thờ ơ đứng ở đó, tức không thể chịu nổi: "Con nhóc c.h.ế.t tiệt kia mày không thấy chúng tao đau bụng à, còn không nhanh chóng đi tìm đại phu cho chúng tao."

"Đây là thái độ xin người khác của bà?" Nếu là Cố Nghiên trước đây nhất định sẽ tin kỹ thuật diễn vụng về của bọn họ, nhưng Cố Nghiên bây giờ nhìn thấy một màn này chỉ cảm thấy buồn cười vô cùng, đây đều là bộ phim tệ một phân tiền nào chứ.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 37: Chương 37



"Ai da, đứa con gái bất hiếu nhà mày, có phải mày cứ để chúng tao đau đến chết, mày như vậy sẽ bị c.h.é.m ngàn đao, ai da, mày có phải nhất định để tao đi ra ngoài mày thấy c.h.ế.t không cứu với người nhà, mày mới đi hay không?" Mẹ Cố sợ cô không mắc lừa, vội vàng ồn ào nói lớn hơn.

"Gào vang dội như vậy, cũng không biết đau thật hay là đau giả!" Châm chọc thì châm chọc, Cố Nghiên cũng sẽ không để kế hoạch của bọn họ thất bại, phảng phất như bộ dáng bị ép bất đắc dĩ: "Được rồi, đều câm miệng đi, tôi đây đi ngay."

Bọn họ muốn hãm hại cô, không nghĩ đến, cô cũng muốn mượn chuyện này đạt đến mục đích của mình.

Nhìn bóng dáng đi xa của Cố Nghiên, ba người nhà họ Cơ cuối cùng không gào nữa, trong ánh mắt tất cả đều là sự chờ mong.

Thạch Đại Dũng đã mai phục ở giữa đường, đến lúc đó… Có chuyện cho cô chịu!!



Ban đêm trời đông, tuyết đọng chưa tan, cho dù giờ phút này gió bắc rét lạnh, cũng không bằng trái tim băng giá của Cố Nghiên với nhà họ Cố.

Tuy đã sớm biết kế hoạch của mẹ Cố, nhưng khi thời khắc này đến, Cố Nghiên vẫn không khống chế được mà nắm chặt tay.

Trên thế giới này rốt cuộc là vì sao lại có người nhà như vậy!

Ghê tởm!

L*иg n.g.ự.c của Cố Nghiên phảng phất như có một ngọn lửa lớn đang thiêu đốt, cô liên tục mở miệng hút khí, chờ đến khi quay đầu nhìn về phía nhà họ Cố, cả người cô giống như đeo áo giáp cứng rắn, chỉ có trong mắt lộ ra ánh sáng lạnh.

Vậy nhìn xem cờ của ai cao hơn một bậc!

Cố Nghiên không trực tiếp đi tìm đại phu, mà là rẽ vào nhà đại đội trưởng trước.

Ở trong kế hoạch này, chỉ một mình cô là không được, cô cần có nhân chứng đáng tin cậy đi cùng, mà đại đội trưởng chính là sự lựa chọn tốt nhất của cô.

Phải biết rằng, trong niên đại đội sản xuất chưa giải tán, uy vọng của đại đội trưởng mỗi ngày phụ trách phân phối xã viên làm việc ở trong nông thôn là rất cao, không thể kém hơn so với bí thư chi bộ thôn sau này.

"Đội trưởng, thật là ngại quá, đã trễ thế này còn quấy rầy chú thím nghỉ ngơi, nhưng bụng mấy người mẹ cháu đau sắp chết, cháu muốn đến mượn hai người đèn l*иg soi đường, mà đã trễ thế này, một cô gái như cháu đi đêm cũng sợ hãi, có thể xin hai người đi cùng cháu hay không." Chờ sau khi đối phương mở cửa, Cố Nghiên vội vàng nói, giọng nói đều là khóc nức nở, dường như gấp đến mức không được.

"Cô bé này đừng khóc, đừng khóc, chuyện lớn bao nhiêu, không phải hỏi đề, chú và thím cháu đi giày vào rồi đi với cháu." Hai vợ chồng đại đội trưởng đều là người tốt bụng, hiện tại lại là lúc mạng người quan trọng, bọn họ tự nhiên sẽ không từ chối.

Cố Nghiên vô cùng cảm kích.

Trước khi đi, Cố Nghiên lại ngượng ngùng nhìn về phía con trai đội trưởng thò đầu ra tìm hiểu tình huống: "Nhị Thuận, có thể phiền em đến đại đội của thôn bên cạnh báo cho Trình Kính Tùng một chút, thái độ của ba mẹ chị với anh ấy luôn không tốt, nếu lần này đi mời đại phu anh ấy cũng đến, nói không chừng có thể có được hảo cảm của ba mẹ chị."

Nhị Thuận chính là anh em tốt nhất của Trình Kính Tùng, càng rõ ràng chuyện của anh và Cố Nghiên hơn người ngoài, cho nên vừa nghe vậy thì lập tức vỗ đùi đồng ý.

"Chị dâu chuẩn, chị cứ yên tâm đi, em bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" Cậu ấy tỏ vẻ nghiêm túc, sau đó lập tức giơ chân chạy đi.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 38: Chương 38



Cố Nghiên nhìn bóng dáng biến mất của cậu ấy, tay nắm chặt cuối cùng cũng được nới lỏng, tất cả mọi thứ đã sắp xếp xong.

Sở dĩ còn muốn gọi Trình Kính Tùng đến là bởi vì Thạch Đại Dũng kia cao to, cô sợ đến lúc đó đại đội trưởng không địch lại đối phương, làm hắn chạy mất.

Dù sao thêm một người sẽ nhiều hơn một phần trợ lực.

Chỉ là…

“Đại đội trưởng, thật là quá cảm kích hai người.” Mặt Cố Nghiên tràn đầy thẹn thùng cúi đầu.

Vì kế hoạch của cô, phiền toái ba người nhà họ.

Vợ chồng đại đội trưởng vội vàng xua xua tay: "Đều là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, khách khí gì, chúng ta vẫn là nhanh chóng đi mời đại phu khám bệnh cho ba mẹ cháu đi."

“Đúng, đúng, đúng.”

Cố Nghiên vội trả lời, cũng âm thầm thề, ngày sau nhất định phải ngậm cỏ hoàn kết báo đáp mấy người nhà đại đội trưởng.

Ba người sóng vai nhau đi trong gió lạnh gào thét, tuyết rơi trắng cả một vùng, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng vịt trời kêu không rõ đến từ đâu.

Gia đình bác sĩ Minh sống ở dưới chân núi, con đường này là con đường duy nhất để có thể đi đến đó.

Cố Nghiên đã từng đi qua con đường này không biết bao nhiêu lần, vì vậy, cho dù cô trọng sinh về rất nhiều năm trước và không hề đi qua nơi đây, nhưng cô vẫn biết rất rõ từng cành cây ngọn cỏ ở nơi này, và nếu đi tiếp về phía trước sẽ là một đầm lầy lau sậy mọc dày đặc, đó là một chỗ tuyệt vời đi giấu người.

Nếu như cô là Thạch Đại Dũng, hắn nhất định sẽ lựa chọn mai phục ở chỗ này.

Hồi đó, cũng chính tại đây, Nhị Ni đã bị hắn làm nhục.

Cố Nghiên nghiến chặt răng, khi cô nhìn đống lau sậy đang đung đưa trong gió lạnh, trên mặt cô khó tránh khỏi lộ ra vẻ thù địch; nhưng đến giây tiếp theo thì cô lại đột nhiên ôm chặt bụng mình: “Đại đội trưởng, thím, không xong rồi, không hiểu sao bụng cháu đột nhiên khó chịu quá; cháu thật là vô dụng mà, cha mẹ cháu còn đang chờ cháu tìm bác sĩ về cho họ nữa!”

Trong giọng nói của cô có pha lẫn cả tiếng nức nở, vừa có sự đau đớn ở bụng vừa cảm thấy sốt ruột mà sinh ra áy náy.

Nếu như mấy người mẹ Cố ở đây thì họ nhất định sẽ phát hiện kỹ thuật diễn của Cố Nghiên thật sự tốt hơn bọn họ rất nhiều.

Bởi vậy, hai vợ chồng đại đội trưởng chẳng hề nghi ngờ một chút nào: “Là người thì sẽ có ba việc cấp bách, đừng tự trách mình, đi giải quyết trước đi; việc tìm bác sĩ không gấp gáp được, có thể là ba mẹ cháu ăn gì đó nên bị đau bụng thôi.”

“Dạ!” Sau khi Cố Nghiên nói lời đồng ý bèn vội vàng xách đèn l*иg chạy về phía bụi lau sậy.

Hai vợ chồng đại đội trưởng không thể đi trên đường tuyết khi tối lửa tắt đèn, thế nên họ chỉ có thể đứng tại chỗ để chờ.

Khi thấy Cố Nghiên đang dần dần đi đến chỗ bãi lau sậy, một bóng đen đột nhiên nhảy ra khỏi đó và tiếp cận cô với tốc độ cực nhanh: “Cố Nghiên, thằng bố mày đã thèm nhỏ dãi mày từ lâu rồi.”

Vốn dĩ Thạch Đại Dũng tưởng là hắn đã nắm chắc thắng lợi mà bổ nhào đến một cách chuẩn xác, sau đó hắn sẽ ngay lập tức kéo cô vào sau trong bãi lau sậy để xử cô ngay tại chỗ, nhưng không ngờ là… vậy mà hắn lại ôm phải không khí!

Hắn ngay lập tức sững sờ.

Sao lại thế này? Người đâu rồi?

Đợi đến khi hắn lấy lại tinh thần thì Cố Nghiên - người đã đề phòng từ sớm - đã chạy ra một khoảng cách rất xa rồi.

“Cứu tôi với, có người giở trò lưu manh, cứu với!”
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 39: Chương 39



Tiếng hét không thể kiểm soát được của cô gái như xuyên thủng bầu trời đêm tĩnh mịch rồi lao về phía trước như điên, những dấu chân nghiêng ngả hỗn độn lưu lại trên mặt tuyết.

“Đồ đ*, để ông xem xem giờ mày có thể chạy hướng nào!”

Giọng điệu của Thạch Đại Dũng lộ ra vẻ tự tin vô cùng rõ ràng, hắn nhìn Cố Nghiên ở phía trước, trong mắt hắn mang theo sự vui vẻ, giống như đang nhìn một con thỏ không có chỗ trốn vậy.

Nơi này cực kỳ vắng vẻ, nhà của ai cũng sẽ cách đây tận mấy cây số, giọng của cô căn bản là không thể truyền đi xa đến vậy.

Thế nên tối nay chẳng có ai có thể cứu được cô, cô chỉ có thể ngoan ngoãn trở thành người đàn bà của hắn thôi!”

“Cứu tôi với!” Cố Nghiên càng kêu la thảm thiết thì trên mặt Thạch Đại Dũng càng ngày càng hưng phấn, hắn cứ cất bước đuổi theo không bỏ.

“Trời, đó là giọng của Cố Nghiên mà.”

“Mau đi cứu người!”

Sau khi hai vợ chồng đại đội trưởng nghe thấy tiếng động thì bị dọa cho choáng hết cả người, họ vội vã xông tới hỗ trợ cô.

“Con mẹ nó!” Thạch Đại Dũng thấy chỉ cần hắn duỗi tay ra là đã có thể bắt được Cố Nghiên, nhưng không ngờ là quanh đây vẫn còn những người khác, hắn vốn đã có tật giật mình, giờ phút này nào còn dám bắt Cố Nghiên nữa, chỉ có thể vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Nhưng điều bất ngờ là hắn còn chưa kịp xoay người thì đã bị một người dùng chân đá cho ngã văng ra đất, ầm một tiếng vùi mặt vào trong tuyết, thậm chí ngay cả người đánh hắn là ai mà hắn cũng không biết.

“Ai cho anh cái gan chó mà anh dám đi bắt nạt Nghiên Nghiên hả!” Trình Kính Tùng chỉ cần vừa nghĩ tới cô gái mà anh đặt ở đầu quả tim bị cái thằng khốn nạn này đuổi theo ức hϊếp thì m.á.u trên cơ thể anh đã sôi lên sùng sục, anh hận không thể băm cái tên này thành nghìn mảnh.

“Ông mày đánh c.h.ế.t mày!”

Trình Kính Tùng nhấc chân lên, dùng hết sức lực mình có mà đá mạnh vào người hắn.

“A! Đau quá! Con mẹ nó, tao muốn X cả lò nhà mày!” Vốn dĩ Trình Kính Tùng đã có một thân thể có sức lực khỏe như trâu, thế nên đương nhiên là động tác của anh sẽ lại càng trở nên mãnh liệt hơn; vì không chịu nhớ nên anh đã đập cho cái con rùa này liên tục xin tha: “Mày… Đau đau đau, đại ca, đừng đánh, đừng đánh nữa…”

Nói xong lời cuối cùng này, giọng nói của hắn cũng dần dần nhỏ đi, giống như là có thể tắt thở bất cứ lúc nào vậy.

“Thằng nhỏ nhà họ Trình, cậu mau dừng tay lại, còn đánh nữa là sẽ c.h.ế.t người đấy!” Hai vợ chồng đại đội trưởng vốn dĩ đang an ủi Cố Nghiên, sau khi thấy tuyết dưới người Thạch Đại Dũng toàn là m.á.u đỏ thì đã bị dọa sợ tới mức nhanh chóng lên tiếng ngăn cản.

Nhưng Trình Kính Tùng cứ y như một thằng ngốc vậy, lỗ tai anh căn bản là nghe không thấy những lời ông ấy nói, anh vẫn cứ ra hết quyền này đến quyền khác y như cũ.

“Trình Kính Tùng, nếu như anh phải chôn vùi cả nửa đời sau vì cái loại cặn bã này thì thật sự không đáng đâu.” Cố Nghiên còn chưa kịp bình ổn lại nhịp thở thì tim cô lại nhảy lên đến họng, cô vội vàng bước nhanh tới, những ngón tay xinh đẹp nhẵn nhụi nắm lấy vạt áo anh, mày nhíu lại, lắc lắc đầu với anh.

Dường như lúc này cái chốt nào đó trong Trình Kính Tùng mới được ấn mở, cuối cùng thì anh cũng chịu ngừng lại.

Anh nhìn cô gái hoàn hảo không tổn hao gì đang đứng trước mặt, sự giận dữ trong đôi mắt màu đỏ tươi dần dần hóa thành hơi nước, anh không tự chủ được mà ôm cô vào lòng: “Nghiên Nghiên à, thật may là em không bị gì cả!”
 
Back
Top Bottom