Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 410: Chương 410



Cô ấy học chung cấp hai với Tô Vũ Đình, vẫn luôn là bạn học, lại bởi vì hai người trông rất giống nhau, rất nhanh đã trở thành bạn bè.

Cô ấy làm sao cũng sẽ không nghĩ đến, Tô Vũ Đình tiếp cận mình lại là ôm mục đích, sẽ làm chuyện như vậy với cô ấy vào lúc cuối cùng.

Cô ấy ở phương nam lửa nóng, trong nhà xưởng vi bức, ôm cánh tay quỳ trên mặt đất, khóc rống lên.

Loại vui sướиɠ mất đi rồi có lại này, làm cô ấy cuối cùng cũng không nhịn được mà khóc rống lên.

Cô ấy cho rằng mình không thi đỗ Đại học, cho rằng mình đã lỡ duyên với Đại học, trong nhà lại không có năng lực kinh tế ủng hộ cô ấy học lại, cô ấy không có cách nào chỉ có thể đi làm công ở phương nam.

Ông trời vẫn công bằng, ngay lúc cô ấy tuyệt vọng, lại cho cô ấy hy vọng.

Cô ấy khóc quá lớn tiếng, các công nhân khác trong xưởng đều bị cô ấy hấp dẫn đến đây.

Chuyện của cô ấy oanh động rất lớn ở trong xưởng, mọi người đều đang an ủi cô: "Còn may, chuyện của em đã được điều tra, em còn có thể quay lại học Đại học, chuyện thật tốt em nên cảm thấy vui mừng mới đúng"

Vương Nguyệt Hỉ liên tục gật đầu, đúng vậy, cô ấy hẳn là cảm thấy vui mừng mới đúng.

Tuy cô ấy bị trộm danh ngạch, bị trộm tên nhưng cô ấy lại may mắn, chuyện này được điều tra ra, cô ấy còn có cơ hội đi học.

"Em mau đi thu dọn một chút, đến Đại học báo cáo đi" Nhân viên tạp vụ khuyên cô ấy.

Vương Nguyệt Hỉ lúc này mới thu dọn đồ vật, đến chỗ ông chủ từ chức.

Ông chủ vốn dĩ không muốn để cô ấy đi, nhưng lúc cô ấy làm công cũng không ký hợp đồng. Cô ấy không đủ tuổi, chưa tròn 18 tuổi, vốn là muốn chờ cô ấy tròn 18 tuổi thì ký hợp đồng, nhưng lúc này cô ấy muốn đi học.

Tiền lương không nhiều lắm, cũng may ông chủ cũng không có trừ lườn của cô ấy, người ta thi vào Đại học, muốn đi học Đại học, là một chuyện đáng để vui mừng.

Trong nhà ông chủ cũng có một cô con gái vừa đỗ Đại học, vô cùng hậu ái với những cô gái thi đỗ Đại học, chẳng những trả tiền lương mà còn phát thêm ít tiền lương nữa. Điểm này làm Vương Nguyệt H thật vui mừng, cũng rất cảm kích.

Trên đường trưởng thành trong đời của cô ấy, có người hãm hại cô ấy nhưng cũng có người giúp cô ấy.

Ví dụ như người điều tra ra việc cô ấy bị Tô Vũ Đình mạo danh thay thế, còn có ông chủ trước mắt.

Cô ấy cúi đầu một cái thật sâu với ông chủ, thu dọn đồ vật bước lên đường đi về phía Bắc.

Lần này đi, nghênh đón cô ấy sẽ là con đường lớn sáng tỏ, còn có tiền đồ.

Vương Nguyệt Hỉ đến trường học vào kỳ hạn cuối cùng mà nhà trường đưa ra.

Đối với trường học, cô ấy tràn ngập cảm kích, nếu không phải trường học giúp cô ấy điều tra chân tướng, có lẽ cô ấy lỡ duyên cùng Đại học từ đây.

"Người thật sự em phải cảm ơn, là Hội trưởng Hội học sinh Tiêu Trình"

Vẻ mặt Vương Nguyệt Hỉ nghi ngờ, Hội trưởng Hội học sinh Tiêu Trình.

"Là bạn học Tiêu phát hiện chuyện em bị người khác mạo danh thay thế, cuối cùng báo lên trường học, trường học phái người đi điều tra, quả nhiên là vậy, lúc này mới có cơ hội đưa tin em có thể đến trường học báo danh"

Cũng là bạn học Tiêu Trình nói, Đại học đối với một người nữ sinh là cơ hội hiếm có, để trường học lại cho cô ấy một cơ hội nữa. Nếu không cho dù điều tra ra, cơ hội này cũng đã mất rồi.

Những lời này, giáo viên trong trường cũng không nói.

Vương Nguyệt Hỉ lại nhớ kỹ, là đàn anh tiêu người ta giúp cô ấy tranh thủ được cơ hội lần này, cô ấy nên cảm kích người ta.

Chẳng qua nghe nói đàn anh Tiêu rất bận, không nhất định sẽ gặp cô ấy.

Báo danh xong, cô lại được sắp xếp đến ký túc xá một lần nữa, rất trùng hợp, vậy mà lại được xếp vào phòng 302, trở thành bạn cùng phòng với Vãn Vãn.

Nhìn Vương Nguyệt Hi chất phác thiện lương trước mắt, Vãn Vãn lập tức thích bạn học mới này.

"Xin chào, bạn học Vương, tớ tên Tô Vân Hy, là bạn cùng lớp với cậu." Vãn Vãn vươn tay phải, tự giới thiệu.

Lộ Giai Kỳ và Liễu Tư Thuần ở bên cạnh cũng nói: "Xin chào, tớ tên Lộ Giai Kỳ, Liễu Tư Thuần, rất vui khi quen biết cậu"

Vương Nguyệt Hỉ nói: "Tớ cũng rất vui khi có thể trở thành bạn học và bạn cùng phòng với các cậu."

Lộ Giai Kỳ cùng Liễu Tư Thuần cũng lập tức thích cô gái trước mắt này, ai không thích người con gái có tính tình tốt, người lại xinh đẹp đâu.

Chẳng qua, thật đúng là đừng nói, cô ấy với Tô Vũ Đình nhìn thoáng qua thật sự có chút giống, là giống sườn mặt, không giống chính diện.

Trách không được sẽ bị Tô Vũ Đình lựa chọn, cuối cùng bị mạo danh thay thế, đây là Tảo Tảo cũng đã nghĩ xong hết rồi đi.

Bạn cùng phòng khác của phòng 302 đều rất thích Vương Nguyệt Hỉ này, Vãn Vãn cũng thích.

Không biết vì sao, cô đối với Vương Nguyệt Hỉ này, luôn có một loại cảm già nói không nên lời, có lẽ là bởi vì cô ấy và mình trông có chút giống nhau đi.

Đối với người giống mình, luôn có một loại hảo cảm.

ba mẹ Vương Nguyệt Hỉ là một người biết cảm ơn, cô ấy từ nhỏ sẽ giáo dục cô ấy, nhất định phải biết cảm ơn.

Sau khi biết Trình Kiêu là người giúp cô ấy nhiều nhất, cô ấy vẫn luôn muốn đến cảm ơn anh.

Trên tay cô ấy không có bao nhiêu tiền, học phí lần này là được các thôn dân trong thôn tài trợ, còn có tiền ba mẹ mấy năm nay trồng trọt tích cóp được.

Lần này cô ấy trở về, mang theo không ít đặc sản, đều là đặc sản của tỉnh Quảng.

Đắt cô ấy không mua nổi, nhưng cũng thể hiện cho một mảnh tâm ý của cô ấy.

Chờ đến sau này về nhà, trong nhà có rất nhiều đặc sản, sau này lại lấy đến tặng người khác.

"Cậu muốn đi cảm ơn anh Kiêu?” Vãn Vãn giật mình.

"Ừm, nếu không phải đàn anh Tiêu giúp tớ, tớ có lẽ không có cơ hội vào Đại học." Vương Nguyệt Hỉ cảm thấy, cô ấy bất luận thế nào cũng phải đến gặp đàn anh Tiêu.

Vãn Vãn nói: "Anh Kiêu sẽ không đặt việc này trong lòng, chỉ là chuyện nhỏ anh ấy không tốn sức gì, cậu không cần tiêu tiền"

Cô biết, trong nhà Vương Nguyệt Hỉ nghèo, tốn tiền mua đặc sản, có thể là sinh hoạt phí một tháng của cô ấy.

Mà cô cũng biết, Trình Kiêu nhất định sẽ không nhân Vương Nguyệt Hỉ lại nói: “Mặc kệ như thế nào, tớ đều phải đến nói một tiếng cảm ơn.

Mặc kệ người ta nhận hay không, cô ấy đều phải đến cảm ơn, đây là quy củ làm người.

Nhìn thấy cô ấy kiên trì như vậy, Vãn Vãn đột nhiên tăng mạnh hảo cảm với cô ấy, cảm giác tam quan của cô gái này rất đúng.

"Tớ đưa cậu qua đó đi.

Vãn Vãn đưa cô ấy đến chỗ Trình Kiêu, hôm nay Trình Kiêu không ở trường mà ở công ty.

Đây cũng là lần đầu tiên Vãn Vãn đến công ty, cô đã muốn đến công ty của Trình Kiêu xem từ lâu rồi, nhưng vẫn luôn không có thời gian.

Hôm nay là cuối tuần, được nghỉ học, cô quyết định đưa Vương Nguyệt Hỉ tới đây.

Trình Kiêu đang ở trong văn phòng, nhưng khi đến cửa, hai người Vãn Vãn bị ngăn lại.

Cô gái ở quầy lễ tân không cho bọn họ qua, lý do là không có hẹn trước.

"Muốn gặp ông chủ của chúng tôi thì phải hẹn trước, không có hẹn trước thì không thể đi vào."

Vãn Vãn cũng không có gì, công ty có rất nhiều tình huống như vậy. Kiếp trước công ty của anh trai cô cũng thế, không thể dễ dàng gặp được họ, nhân viên lễ tân lại chưa từng gặp cô, bị ngăn cản là chuyện bình thường.

"Vậy chúng tôi ngồi đây một chút cũng được chứ?"

Vãn Vãn nói: "Cô gọi điện thoại hỏi ông chủ của cô, nói rằng Vãn Vãn đến, anh ấy biết." Lại dừng một chút: "Nói cho anh Tiểu Ngô cũng được, anh ta biết tôi."

Bây giờ Tiểu Ngô đã là trợ thủ đặc biệt của Trình Kiêu, cậu ta đã sớm chuyển nghề về từ bộ đội.

Không đến đơn vị chính phủ sắp xếp cho cậu ta đi làm, cũng không về nhà ở nông thôn, mà theo Trình Kiêu lập nghiệp.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 411: Chương 411



Toàn bộ công ty ai cũng biết, ngoại trừ ông chủ, Tiểu Ngô là người có thể đưa ra quyết định nhất trong công ty, ông chủ vô cùng tín nhiệm cậu ta.

“Giám đốc Ngô là người cô muốn là có thể gặp sao?” Nhân viên lễ tân vẫn phớt lờ.

Vãn Vãn nhún vai, nếu không thể gặp, vậy các cô ngồi ở đại sảnh chờ là được rồi.

Trình Kiêu có bận rộn đến đâu thì cũng phải ăn cơm, tan tầm chứ? Kiểu gì chả gặp được.

Cô cũng không thể tiến lên tát cho nhân viên quầy lễ tân của người ta mấy cái, sau đó kiêu ngạo nói đắc tội mình sẽ như thế nào, cô không th* t*c như vậy.

Công ty người ta có quy định của công ty, công việc công vụ như cô lễ tân này, chắc chắn cũng là do cấp trên giao phó.

"Vân Hy, chúng ta... quay về chứ?" Vương Nguyệt Hỉ có chút bất an, cô ấy thật không ngờ, bởi vì mình khăng khăng muốn tới nói lời cảm ơn, vậy mà lại khiến Tô Vân Hy gặp phải chuyện khó xử thế này.

Cô ấy rất xấu hổ.

“Không sao cả, nếu đã tới mà không gặp được anh Kiêu thì chẳng phải đáng tiếc sao?” Vãn Vãn đã ngồi xuống sô pha bên kia cho khách hàng nghỉ ngơi, tiện tay cầm lấy một tờ báo trên giá sách bên cạnh đọc thử.

Vương Nguyệt Hỉ cũng ngồi xuống, trong lòng xấu hổ, nhưng cũng theo Vãn Vãn cùng ngồi đây chờ đợi.

Quầy lễ tân bên kia thấy hai người Vãn Vãn không rời đi, còn ngồi ở chỗ đó tương đối nhàn nhã xem tạp chí, trong lòng căng thẳng.

“Vi Vi, cô nói xem người kia có quen biết ông chủ và giám đốc Ngô thật không?"

Một người khác ở quầy lễ tân nói: "Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?"

Trong lòng người ở quầy lễ tân kia vẫn có chút thấp thỏm, cảm thấy vẫn nên gọi điện thoại cho thư ký của ông chủ hỏi tình hình.

Chẳng may quen thì sao?

"Tôi cứ gọi điện thoại hỏi chút xem, trong lòng tôi hơi bất an." Quầy lễ tân số một có h*m m**n sống rất mạnh, trong lòng cực kỳ thấp thỏm.

Quầy lễ tân số hai nhún vai, cảm thấy đồng nghiệp lầm to chuyện quá rồi.

Lễ tân vừa nhấc điện thoại lên, đang muốn gọi điện thoại thì nhìn thấy một cô gái đi vào cửa, mặc một bộ đồ thể thao, dáng người tinh tế, vóc người vô cùng xinh đẹp.

Hai quầy lễ tân thấy thế, vội vàng tiến lên đón tiếp: "Cô La tới rồi, là tới gặp quản lý Ti đúng không?"

La Hiểu Mộng gật đầu, một thời gian dài không gặp Ti Tuấn Kiệt, cũng không biết cậu ấy đang làm gì.

"Quản lý Ti gần đây rất bận rộn, phải phát triển sản phẩm của công ty. Để tôi gọi hỏi xem anh ấy có rảnh không"

La Hiểu Mộng nói: "Không cần, tôi đi thẳng lên là được, tôi muốn cho anh ấy một bất ngờ. Các cô cứ bận việc đi, không cần quan tâm đến tôi"

Vãn Vãn ngồi thẳng người, nhìn thấy cô gái đó trực tiếp vòng qua quầy lễ tân, đi về phía cầu thang bên kia.

Cô thấy lễ tân không ngăn cản người đó, trong lòng nghĩ: Là nhân viên công ty nhỉ?

Cũng không nghĩ nhiều, cô lại cầm tờ báo lên đọc.

Bên kia, La Hiểu Mộng vốn định lên lầu, đột nhiên tinh mắt phát hiện trên sô pha có một cô gái, nhíu mày: "Hai người này đang làm gì vậy?"

"Bọn họ đến tìm ông chủ, nhưng không có hẹn trước, cho nên...

La Hiểu Mộng đi tới, đứng trước mặt Vãn Vãn: "Cô tới đây tìm Trình Kiêu?” Cô ấy nói là Trình Kiêu, chứ không phải "Tiêu Trình".

Vãn Vãn chớp chớp mắt, chị gái trước mắt rất xinh đẹp, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, cô bất giác gật đầu: "Ừm, tôi tới đây tìm anh Kiêu, nhưng lễ tân không cho tôi đi vào."

La Hiểu Mộng dường như đoán được Vãn Vãn là ai, mỉm cười với cô: "Tôi dẫn các cô lên nhé, tôi biết phòng làm việc của anh ấy ở đâu.

"Chị thật sự dẫn tôi lên sao?" Vãn Vãn lại chớp chớp mắt.

La Hiểu Mộng nói: "Tôi dẫn các cô lên, các cô ngồi chờ ở đây, Trình Kiêu có đôi khi ngay cả cơm trưa cũng chưa chắc xuống ăn, chẳng lẽ các cô còn đợi đến tối? Chẳng may anh ấy tăng ca, đêm khuya vẫn chưa tan tầm thì sao?"

Vãn Vãn cũng cảm thấy khả năng này rất lớn, ngày thường Trình Kiêu quả thật là một người cuồng công việc.

Cô mỉm cười với La Hiểu Mộng: "Cảm ơn chị nhiều lắm"

La Hiểu Mộng không cảm thấy chuyện này có gì to tát, chỉ là tiện tay mà thôi.

Vương Nguyệt Hỉ nhìn một màn này, đi theo phía sau Vãn Vãn, tuy rằng câu nệ, nhưng đối với nơi này hết thảy đều rất tò mò.

Rất nhanh hai người đã lên tầng ba, Trình Kiêu ở ngay trong tầng ba.

La Hiểu Mộng chỉ vào phòng làm việc ở giữa nói: "Trình Kiêu ở ngay bên kia, hai người đi vào đi, tôi phải xuống tầng"

Ti Tuấn Kiệt ở tầng hai, nếu không phải vì dẫn hai người Vãn Vãn đi lên, cô ấy không có lí do gì bước lên tầng ba cả.

"Đi vào đi, tôi không đưa các cô vào nữa đâu." La Hiểu Mộng nói xong thì đi xuống tầng hai.

Tầng ba, văn phòng cũng chỉ có mấy phòng, còn lại là phòng họp và những phòng khác.

"Đi, Nguyệt Hỉ, chúng ta đi tìm anh Kiêu"

Vãn Vãn kéo tay Vương Nguyệt Hỉ, đi về phía phòng làm việc của Trình Kiêu.

Còn chưa đi tới cửa văn phòng đã bị một người phụ nữ mặc trang phục chuyên ngành đi ra ngăn lại.

Đây là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, mặc trang phục công sở màu đen, biểu cảm nghiêm túc, cô ấy ngăn cản hai người Vãn Vãn, nói: "Các cô là ai? Đây là văn phòng tổng giám đốc, không thể vào được.

Vãn Vãn nói: "Chào chị, để em vào đi, em thật sự có việc tìm anh Kiêu"

Đáng tiếc người phụ nữ trước mắt lại không động đậy, công việc công vụ.

Vãn Vãn có chút bất đắc dĩ, gặp Trình Kiêu sao lại khó thế?

Từ dưới tầng đã bị ngăn lại, thật vất vả mới lên tầng ba, không ngờ lại bị ngăn lại.

Nếu cô sớm biết khó khăn như vậy thì đã không tới, đợi đến khi Trình Kiêu ở trường sẽ dẫn Vương Nguyệt Hỉ đến gặp anh.

"Chị ơi, em.." Lúc Vãn Vãn muốn nói ra mình là ai, liền nghe thấy cửa phòng làm việc bên cạnh mở ra, một giọng nói vang lên: "Thư ký Trương, để cô ấy vào"

Vãn Vãn nghe được âm thanh này, ánh mắt sáng lên, nhìn qua: "Anh Tiểu Ngô!"

“Cô Tô tới rồi?” Tiểu Ngô tiến lên, nói với thư ký Trương: "Cô ấy là người ông chủ muốn gặp nhất, để cô ấy vào đi"

Thư ký Trương nói: "Nhưng hôm nay tâm trạng ông chủ không tốt, có thể..."

"Không có việc gì, có cô ấy ở đây, tâm trạng ông chủ sẽ tốt" Rồi nói với Vãn Vãn: "Cô Tô, cô vào đi, ông chủ ở trong văn phòng, hy vọng cô có thể khuyên nhủ anh ấy.

Vãn Vãn từ trong miệng anh Tiểu Ngô và thư ký Trương này, cảm nhận được tâm trạng Trình Kiêu hôm nay có thể không tốt lắm, cô muốn đi vào chịu xui xẻo, hay là...

Thôi cứ đi vào đi, nếu như bị mắng đuổi ra thì tính sau.

Vãn Vãn hít sâu một hơi, cuối cùng cũng đi vào phòng làm việc kia.

Vương Nguyệt Hỉ cũng đi theo vào.

Tiểu Ngô lại không nhìn thấy vẻ rối rắm trên mặt cô ấy, gọi Vương Nguyệt Hỉ: "Bạn học này, cô thì không nên đi vào, ở bên ngoài chờ đi"

Vương Nguyệt Hỉ dừng lại, quay đầu nhìn Tiểu Ngô. Sau đó bỗng hiểu được cái gì, ừm gật đầu, đi theo anh Tiểu Ngô đến phòng nghỉ bên cạnh.

Lúc Vãn Vãn đi vào, nhìn thấy Trình Kiêu ngồi ở chỗ ngồi, xoay lưng về phía cửa lớn, toàn bộ tài liệu trên bàn đã được thu dọn rất sạch sẽ.

Từ góc nhìn của cô, cảm thấy bóng lưng Trình Kiêu vừa cô đơn, vừa cô độc.

Vãn Vãn không nhịn được hô: "Anh Kiêu!"

Trình Kiêu đang phiền não, đột nhiên nghe được âm thanh của Vãn Vãn, anh xoay người lại, nhìn sang, nhìn thấy Vãn Vãn chậm rãi đi vào từ cửa.

"Vãn Vãn?" Trình Kiêu vừa mừng vừa sợ, anh thật không ngờ lại nhìn thấy Vãn Vãn ở chỗ này.

Vãn Vãn chưa bao giờ đến nơi làm việc của anh, cô đến Bắc Kinh đã mấy tháng, vẫn chưa từng đến công ty.

Sao hôm nay lại đến đây?

Vãn Vãn đến, chắc chắn có chuyện, nhưng lúc này anh chỉ muốn nói chuyện với cô, buồn bực hôm nay thoáng cái sẽ không còn.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 412: Chương 412



Cho dù có phiền não hơn nữa, từ lúc nhìn thấy Văn Vãn đi vào, trong nháy mắt toàn bộ đã biến mất.

“Anh Kiêu, em không quấy rầy anh chứ?” Vãn Vãn có chút ngượng ngùng.

Vừa rồi lúc tiến vào, cô rõ ràng cảm giác được Trình Kiêu không vui.

Chắc canh là gặp rắc rối gì trong công việc, làm cho anh không hài lòng.

Cô biết mình tới không đúng thời cơ, càng cảm thấy ngượng ngùng.

"Không có, công việc của anh bận xong rồi, thật không ngờ Vãn Vãn lại đến công ty Vãn Vãn nói: "Vốn dĩ em cũng không muốn quấy rầy anh, là Vương Nguyệt Hỉ nói muốn tới đây cảm ơn anh, cho nên em mới đưa cậu ấy tới đây."

Trình Kiêu nhướng mày: "Vương Nguyệt Hỉ?"

Tình huống gì vậy?

"Ừm, Vương Nguyệt Hỉ nói, nếu như không có anh, cậu ấy sẽ không được học, muốn tới đây cảm ơn anh"

Trình Kiêu nói: "Người cô ấy nên cảm ơn nhất không phải là em sao? Nếu như không có em, ai còn có thể chú ý tới chuyện Tô Tảo Tảo mạo danh? Nếu không phải vì em, anh cũng lười quan tâm đến chuyện này."

Vãn Vãn nói: "Nguyệt Hỉ người ta cũng có chút tấm lòng, anh muốn gặp cậu ấy không?"

"Không gặp." Trình Kiêu không có hứng thú: "Chuyện này người tốn sức nhất là Tiểu Ngô, vậy cô ấy nên cảm ơn Tiểu Ngô mới đúng"

Vãn Vãn nói: "Anh Kiêu, cậu ấy..."

"Được rồi, chúng ta đừng nói về cô ấy nữa. Em khó lắm mới đến được một chuyến, anh rất vui, chúng ta..."

Khi Trình Kiêu nhìn thấy Vãn Vãn tới tìm anh, vui vẻ đến mức muốn lôi kéo cô nói chuyện phiếm, Vương Nguyệt Hỉ ở trong phòng nghỉ, có chút thấp thỏm bất an.

Cô ấy cảm giác hôm nay mình tới không đúng lúc, nghe thư ký Trương kia nói, hình như tâm trạng học trưởng Tiêu không tốt lắm?

Liệu anh ấy có đuổi mình ra không?

Cô ấy thực sự muốn nói lời cảm ơn.

Cả đời này, nếu như không có học trưởng Tiêu thay cô điều tra được chân tướng, có lẽ cả đời sẽ không có duyên với đại học.

Cô ấy không thể là người vong ân phụ nghĩa.

"Cô là bạn học Vương Nguyệt Hỉ đúng không?" Một chén nước sạch đặt ở trước mặt cô ấy, Vương Nguyệt Hỉ ngẩng đầu, một người đàn ông diện mạo đẹp trai ngồi xuống đối diện, chính là người để Tô Vân Hy đi vào.

Cô ấy có chút câu nệ, hai tay không ngừng xoắn: "Là tôi."

"Cô đừng căng thẳng, tôi cũng không phải hổ già, không ăn được cô" Tiểu Ngô điều tiết bầu không khí.

Vương Nguyệt Hỉ bị cậu ta chọc cười, tâm trạng căng thẳng lập tức bình tĩnh lại.

"Nhìn đi, như vậy mới đúng, căng thẳng như vậy làm cái gì?" Tiểu Ngô nói: "Cũng không biết khẩu vị của cô, đành rót cho cô một ly nước sạch, cô muốn uống cái gì có thể nói với tôi, tôi sẽ rót cho cô"

Vương Nguyệt Hỉ nói: "Nước lọc là được rồi, tôi thích uống nước lọc."

Tiểu Ngô nói: "Cô là bạn học của cô Tô, cô ấy là quý nhân của công ty chúng tôi."

"Vân Hy và học trưởng Tiêu..."

Tiểu Ngô nói: "Bọn họ đang yêu nhau." Vì để tránh sau này xuất hiện chuyện phiền toái gì, cậu ta trực tiếp định tính quan hệ của hai người là người yêu.

Dù sao, người ông chủ thích chính là cô Tô, mà cô Tô rõ ràng cũng thích ông chủ, chẳng qua bản thân cô còn chưa phát giác mà thôi.

"Thì ra bọn họ là người yêu, bảo sao... Bảo sao có thể vào phòng làm việc của học trưởng Tiêu.

"Bạn học Vương tới đây cảm ơn ông chủ đúng không?" Tiểu Ngô là ai, đi theo bên cạnh ông cụ Tiêu lâu như vậy, quan sát sắc mặt là bản năng của cậu ta, hiện tại lại là trợ lý đặc biệt của Trình Kiêu, từng gặp quá nhiều người, với tâm sự của Vương Nguyệt Hỉ, đương nhiên đoán một cái là chuẩn.

Huống chi, trong tay Vương Nguyệt Hỉ còn xách đồ, vừa nhìn đã biết là tới cảm ơn.

Vương Nguyệt Hỉ thấy bị đoán trúng cũng không giấu diếm, gật đầu thừa nhận.

"Thật ra người cô nên cảm ơn nhất chính là cô Tô. Là cô ấy phát hiện ra Tô Vũ Đình có gì đó không đúng, sau đó nhờ ông chủ hỗ trợ điều tra chuyện này, nên bây giờ cô mới được quay lại trường học"

Vương Nguyệt Hỉ mở to hai mắt, việc này cô ấy không biết.

Cô ấy vẫn cho rằng học trưởng Tiêu phát hiện ra vấn đề, sau đó đi điều tra chuyện này.

"Ông chủ rất ít khi quan tâm những chuyện như vậy, chỉ có chuyện của cô Tô mới có thể khiến anh ấy coi trọng. Cho nên người cô nên cảm ơn nhất là cô Tô, không phải ông chủ nhà chúng tôi."

Vương Nguyệt Hỉ mở to hai mắt, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

"Hơn nữa, khả năng cao ông chủ của chúng tôi sẽ không gặp cô." Tiểu Ngô c.h.é.m đinh chặt sắt nói.

Vương Nguyệt Hỉ chớp chớp mắt, cô ấy đoán được học trưởng Tiêu sẽ không gặp mình, cũng đã chuẩn bị tinh thần.

"Hơn nữa, cho dù ông chủ gặp cô, nhận đồ của cô, cuối cùng vẫn sẽ trở lại trong tay cô Tô, cho nên cô trực tiếp đưa cho cô Tô còn hơn, nói không chừng ông chủ vui vẻ, còn có thể gặp cô, cho cô có cơ hội cảm ơn anh ấy một tiếng"

Vương Nguyệt Hỉ nói: "Tôi thật sự không biết là Vân Hy nhờ học trưởng Tiêu điều tra. Bên Vân Hy, tôi có thứ khác, nhưng tôi vẫn cần cảm ơn học trưởng Tiêu. Học trưởng Tiêu và Vân Hy đều là ân nhân lớn của tôi, tôi biết hết, cả đời tôi đều sẽ ghi nhớ ở trong lòng"

Tiểu Ngô gật gật đầu, cậu ta thưởng thức loại tri ân đồ báo này nhất, ánh mắt nhìn cô ấy cũng mềm mại vài phần.

"Thật ra cho dù cô có cảm ơn hay không, có tặng lễ hay không đều không quan trọng, chỉ cần cô nhớ kỹ chuyện này là được. Lúc ấy chúng tôi giúp cô, cũng không cần cô báo đáp cái gì, ông chủ làm chuyện này càng là vì để cho cô Tô vui vẻ."

Vương Nguyệt Hỉ đã hiểu, Vân Hy vui thì học trưởng Tiêu sẽ vui. Hơn nữa nghe ý của vị giám đốc Ngô này, lúc trước Vân Hy là người đầu tiên phát hiện Tô Vũ Đình có gì đó không ổn, sau đó mới nhờ học trưởng Tiêu đi điều tra.

Đúng rồi, Vân Hy cũng họ Tô, có quan hệ gì với Tô Vũ Đình không?

Họ biết nhau à? Nếu không, cũng không dễ dàng phát hiện ra có điều gì đó không ổn.

"Tô Vũ Đình là chị họ của cô Tô" Tiểu Ngô giải đáp thắc mắc cho cô ấy.

Vương Nguyệt Hỉ hiểu được, tuy cô ấy không biết vì sao Vân Hy muốn vạch trần chị họ của mình, nhưng bất kể như thế nào, Vân Hy làm đúng, cô là ân nhân của mình.

Nếu như không có Vân Hy, cả cuộc đời này của cô ấy sẽ bị hủy. Đi xuống phía nam làm công, không có bằng cấp tốt, sau này sớm hay muộn cũng sẽ bị xã hội đào thải.

Ân đức của Vân Hy đối với mình quá lớn, cả đời này cô ấy báo đáp không hết.

Chủ yếu nhất là Vân Hy không giành công lao, cô chưa bao giờ nói là mình phát hiện vấn đề, chưa bao giờ nói cô tham dự một phần rất lớn trong chuyện này.

Vương Nguyệt Hi càng thêm kính nể cô.

"Cám ơn anh, giám đốc Ngô, tôi đã nhớ kỹ lời của anh." Vương Nguyệt Hỉ đứng lên, cúi đầu thật thấp với Tiểu Ngô: "Tôi nghe nói chuyện này anh cũng góp phần rất lớn, cảm ơn anh"

Tiểu Ngô không ngờ cô gái nhỏ này còn cảm ơn cả mình, cũng không biết cô ấy từ đâu biết được là cậu ta đi làm chuyện này.

Bị cô ấy cúi đầu cảm ơn như vậy, cậu ta có chút luống cuống tay chân.

Cậu ta làm chuyện này là vì ông chủ giao phó, cậu ta chỉ là người chấp hành mà thôi.

Công lao lớn nhất cũng không phải là cậu ta, mà là hai vị khác, bọn họ mới là nhân vật mấu chốt trong sự kiện lần này.

Hơn nữa, cậu ta rất hiếm khi giao thiệp với con gái.

Trước kia ở bộ đội ít tiếp xúc với con gái, nhìn thấy toàn đàn ông. Sáu năm binh lính, sau đó chuyển nghề, vào công ty Trình Kiêu làm trợ lý đặc biệt cho tổng giám đốc, trong công ty có không ít con gái, nhưng cậu ta và các cô đều chỉ xoay quanh giải quyết công việc, rất ít khi ảnh hưởng đến chuyện riêng tư.

Hiện giờ bị một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy dùng ánh mắt sùng bái nhìn, còn cúi đầu với cậu ta, thật sự luống cuống.

"Đừng, đừng, tôi chỉ nghe theo phân phó của ông chủ, tôi nhận tiền lương của người khác, đương nhiên phải làm tốt chuyện này, cho nên người cô cần cảm ơn cũng không phải tôi." Tiểu Ngô liên tục xua tay.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 413: Chương 413



Vương Nguyệt Hỉ kiên trì nói: "Không, cho dù anh xuất phát từ tình huống gì đi điều tra chuyện này, là anh điều tra mới giúp tôi có được cơ hội, trong lòng tôi anh cũng là ân nhân của tôi"

Tiểu Ngô muốn ngăn cản động tác của cô ấy, đưa tay ngăn cản, không cẩn thận liền đυ.ng phải cánh tay Vương Nguyệt Hỉ, cậu ta lại lập tức rụt về.

Khuôn mặt đỏ bừng.

Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Nguyệt Hi cúi đầu.

Vãn Vãn bên kia cũng không biết Vương Nguyệt Hi và Tiểu Ngô còn nháo ra chuyện này, hai người bọn họ ngồi đối diễn nhau.

Phòng làm việc của Trình Kiêu có một bàn trà, có một bộ trà cụ.

Anh thường pha trà, thư giãn tâm trạng. Đặc biệt là khi công việc căng thẳng sẽ pha một tách trà, hương vị tinh tế. Hương thơm đậm đặc của trà làm cho áp lực trong lòng anh ít đi rất nhiều.

Đôi khi khách hàng đến, anh cũng sẽ pha trà, lá trà là anh cho người mang từ Hàng Châu đến, Long Tỉnh tốt nhất, là lá trà trước khi mưa, có hương thơm đặc biệt.

Uống vào miệng, tỏa ra một mùi hương.

Đây là lần đầu tiên Trình Kiêu pha trà cho Vãn Vãn, trước kia khi ở nhà, mọi người cũng không uống trà xanh, mà là trà mạch, hoặc là những loại trà khác.

Kỹ thuật pha trà trước kia của Trình Kiêu cũng không tốt, pha không ra loại vị này.

Bây giờ thì khác, nhàn nhã pha một chén trà, bưng cho người phụ nữ mình yêu, cảm giác này cực kỳ sảng khoái.

“Anh Kiêu, anh cứ không đến trường như vậy sẽ không sao chứ?" Vãn Vãn lo lắng về việc học của anh.

"Không có việc gì, anh chạy hai đầu, nên các môn chính anh sẽ không thụt lùi, các môn khác anh sẽ hoàn thành tín chỉ. Hơn nữa tình huống này của anh, nhà trường cũng biết, chuyên ngành của anh lại liên quan đến quản trị kinh doanh, lý thuyết phải kết hợp với thực hành"

Vãn Vãn liên tục gật đầu, quả thật là chuyên môn của Trình Kiêu dù sao cũng có liên quan đến thương mại, bây giờ anh khởi nghiệp, chẳng khác nào đã sớm vượt qua thời kỳ thực tập.

Hơn nữa anh cũng nói những môn học chính anh sẽ không vắng mặt, các môn khác cũng sẽ hoàn thành tín chỉ.

Chủ yếu là trường học ủng hộ vấn đề này, vậy thì lại càng dễ nói.

"Bình thường chuyện trong công ty đều do Tiểu Ngô quản lý, thỉnh thoảng anh mới tới đây một chút, những chuyện khó xử lý kia, anh sẽ tới xử lý"

Vãn Vãn liên tục gật đầu, anh Tiểu Ngô thật sự rất vất vả, công ty lớn như thế mà chỉ một mình cậu ta quản lý.

"Anh Kiêu, lúc em vào, thư ký của anh nói hôm nay tâm trạng anh không tốt. Em biết công việc của anh em không nên xen vào, nhưng em lo lắng cho anh, anh không sao chứ?"

Trình Kiêu lắc đầu: "Không sao, chỉ là một số hạng mục hơi khó giải quyết, người bên dưới làm việc không hoàn chỉnh. Bây giờ em đến, tâm trạng của anh rất tốt, sau này em cứ đến công ty với anh được chứ?"

Trước kia Vãn Vãn không đến công ty của anh, bây giờ tới, anh thật sự hy vọng Vãn Vãn có thể thường xuyên đến công ty với anh, có cô ở bên cạnh, anh làm việc cũng không mệt mỏi, tâm trạng sẽ càng tốt.

Vãn Vãn bĩu môi: "Còn nói nữa, hôm nay em tới tìm anh đã bị quầy lễ tân ngăn lại. Gặp anh còn phải hẹn trước, nếu không sẽ không cho em gặp. Nếu không có chị gái kia chắc em cũng không lên tầng được, có lẽ phải đợi anh tan tầm mới có thể gặp được em"

Không phải Vãn Vãn muốn cáo trạng, thật sự gặp anh một lần cũng không dễ dàng, hơn nữa ở quầy lễ tân cũng thấy hơi tức giận, trong lòng không thoải mái lắm.

Nếu thái độ của quầy lễ tân lúc đó tốt hơn, cô cũng không đến mức tức giận như vậy.

Lúc ấy lễ tân rõ ràng có thể gọi điện thoại nội bộ đến ban thư ký, nói lại sự việc với cấp trên, bị phủ nhận rồi từ chối cô cũng được.

Nhưng lại chẳng làm gì mà trực tiếp từ chối, hơn nữa ánh mắt nhìn cô cũng không tốt lắm.

Trình Kiêu đã trầm mặt xuống: "Còn có chuyện như vậy?” Anh đứng dậy, đi đến trước bàn, nhấn nội tuyến: " Thư ký Trương, vào đây một lát"

Thư ký Trương rất nhanh đã tới, sau khi cô ấy vào phòng, nhìn thoáng qua Vãn Vãn, thấy cô ngồi trên sô pha phía sau bàn trà, bưng nước trà uống.

Thư ký Trương mặt không biểu cảm, đi thẳng tới trước mặt Trình Kiêu: "Tổng giám đốc Tiêu"

"Sau khi Vãn Vãn tới thì bị quầy lễ tân ngăn lại, chuyện này cô biết không?"

Thư ký Trương nói: "Tôi không hề biết."

"Cô phân phó xuống, sau này Vãn Vãn tới tìm tôi, trực tiếp lên tầng ba, ai dám ngăn cản thì cút khỏi công ty!"

Thư ký Trương nói: "Được, Tiêu tổng, tôi lập tức phân phó xuống"

"Còn nữa, đổi lễ tân dưới lầu, tuyển hai người mới đi. Lễ tân chủ yếu là thái độ, quầy lễ tân là mặt tiền của công ty, mặt tiền không tốt sẽ ảnh hưởng đến bao nhiêu thu hoạch của công ty?"

Thư ký Trương ghi lại từng cái: "Tổng giám đốc Tiêu, tôi đi thông báo cho bộ phận nhân sự."

Trình Kiêu phất tay: "Cô đi đi"

Thư ký Trương vừa đi, cuối cùng Vãn Vãn cũng không nhịn được: "Anh Kiêu, không c*n s* thải, cũng là công việc của các cô ấy, quả thật do em không hẹn trước."

Trình Kiêu giơ tay lên, sờ lên cái đầu nhỏ xù lên của cô: "Không ai được phép bắt nạt em."

Vãn Vãn nói: "Em biết anh đối xử tốt với em, anh phê bình các cô ấy vài câu là được rồi, đừng sa thải, các cô tìm việc cũng không dễ dàng, đừng vì em mà đắc tội với người khác, lúc ấy em cũng không chịu bao nhiêu tủi thân, chỉ là hơi ức một tí mà thôi"

Cô tức giận thì tức giận, nhưng thật sự đuổi người ra, cô lại cảm thấy có chút cảm giác tội lỗi, sớm biết đã không nói cho anh biết chuyện này.

Không ngờ anh lại kích động như vậy, trực tiếp đuổi người đi.

Trình Kiêu lại kiên trì nói: "Các cô ấy như vậy, sau này khách hàng lớn đến cũng có thể sẽ đắc tội. Mặt tiền lễ tân này rất quan trọng, còn liên quan đến việc sau này công ty có thể lớn mạnh hay không"

Buổi trưa, trước kia Trình Kiêu toàn giải quyết bữa trưa ở văn phòng, rất ít khi xuống tầng ăn cơm. Trong công ty không có căn tin, đi ăn cơm ở nhà hàng bên ngoài công ty, anh ngại phiền phức. Trực tiếp bảo Tiểu Ngô đóng gói cho anh một phần cơm trưa, vừa xem tư liệu vừa giải quyết.

Nhưng bây giờ thì khác, Vãn Vãn đến, sao anh có thể giải quyết bữa trưa trong công ty được? Anh muốn đưa Vãn Vãn đi ăn những thứ ngon nhất, để cô cảm nhận mỹ thực xung quanh công ty.

Bọn họ chậm rãi đi từ tầng ba xuống, nhìn thấy bóng dáng Tiểu Ngô và Vương Nguyệt Hỉ ở trong đại sảnh phía dưới.

Hai người đứng nói chuyện với nhau, Vương Nguyệt Hỉ có hơi thấp thỏm, Tiểu Ngô nói chuyện với giọng điệu dịu dàng.

Trình Kiêu không khỏi nhìn bọn họ nhiều hơn.

Hai vị lễ tân trong đại sảnh đã không còn bóng dáng, hiển nhiên đã bị thư ký Trương đuổi đi.

Vương Nguyệt Hỉ đang chờ bên cạnh Tiểu Ngô, nghe Tiểu Ngô nói chuyện, nghe thấy tiếng động vội xoay người lại, liền nhìn thấy Trình Kiều và Vãn Vãn từ trên cầu thang đi xuống.

Vãn Vãn xinh đẹp, tươi trẻ và tràn đầy năng lượng.

Trình Kiêu anh tuấn lạnh lùng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Vãn Vãn lại tràn ngập dịu dàng và lưu luyến.

Vương Nguyệt Hỉ cảm thấy hai người này thật sự là một cặp trời sinh, không có gì xứng đôi hơn bọn họ.

Hai ân nhân của mình yêu đương kết hôn, đây là tin tức tốt nhất, trong lòng cô ấy có một loại vui vẻ không nói nên lời.

Đặc biệt là nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của Văn Vãn, trong mắt cô ấy tràn đầy hâm mộ, còn có vui sướng.

"Nguyệt Hi." Vãn Vãn hô một tiếng.

Tiểu Ngô nói: "Ông chủ, cô Tô, hai người tới rồi, tôi muốn mời bạn học Vương đi ăn cơm, nhưng cô ấy nhất định phải kiên trì chờ cô xuống"

Vãn Vãn nói: "Nguyệt Hỉ, đói thì đi ăn cơm, sao nhất định phải chờ chúng tớ xuống? Có ngốc không cơ chứ?" Cô không nhịn được khoác vai Vương Nguyệt Hỉ nói.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 414: Chương 414



Vương Nguyệt Hỉ nói: "Ở đây tớ chỉ quen mình cậu, tớ..." cùng một người đàn ông xa lạ ra ngoài ăn cơm, không quen.

Động tác thân mật của hai người lọt vào mắt Trình Kiêu có hơi chướng mắt, anh đi tới, một phen kéo Vãn Vãn lại gần.

Cái loại thái độ bá đạo tuyên bố tính chiếm hữu của anh làm cho Vương Nguyệt Hỉ ngẩn ra, sau đó lại bật cười lắc đầu.

Vãn Vãn lại không hiểu, cô đã sớm quen với những động tác của Trình Kiêu, giống như tay trái nắm tay phải vậy. Tất cả động tác của anh trong mắt cô đương nhiên là như thế, cũng sẽ không suy nghĩ kỹ về các phương diện khác.

"Anh Kiêu, chúng ta cùng đi ăn cơm đi." Vãn Vãn vui vẻ đề nghị.

Trình Kiêu nháy mắt với Tiểu Ngô, vội vàng đưa người đi, ngoài miệng nói: "Tiểu Ngô còn rất nhiều chuyện muốn nói với bạn học Vương, chúng ta không nên quấy rầy bọn họ nữa." Nói xong thì đưa Vãn Vãn đi mất.

Tiểu Ngô: .

Vương Nguyệt Hỉ: ???

Trình Kiêu đưa Vãn Vãn ra khỏi cổng công ty, còn chưa lên xe, đột nhiên từ bên cạnh vọt ra một bóng người, canh trước mặt Vãn Vãn và Trình Kiêu.

"Cô Tô, rất xin lỗi, tôi sai rồi, cầu xin cô bỏ qua cho tôi đi, đừng để ông chủ đuổi tôi. Gia đình tôi lớn nhỏ đều trông cậy vào tôi nuôi sống, bây giờ tôi thất nghiệp, cả nhà sẽ c.h.ế.t đói, cầu xin cô đấy."

Vãn Vãn nhận ra người này, là một trong hai người ở quầy lễ tân.

Lúc ấy châm chọc, chủ yếu là người ở một quầy lễ tân khác, cô lễ tân này tuy rằng kiên trì không cho các cô vào, nhưng cũng không lên tiếng châm chọc.

Vãn Vãn có hơi không đành lòng, nhìn về phía Trình Kiêu: "Anh Kiêu, anh xem..."

Trình Kiêu lại chỉ nhìn cô gái ở quầy lễ tân kia một cái, trong ánh mắt có cảnh cáo, lúc quay về phía Văn Vãn, mỉm cười nói: "Không phải em nói đói bụng sao? Chúng ta sẽ đi ăn trước"

Trình Kiêu vừa nhắc tới, Vãn Vãn quả nhiên nghe được tiếng "ọt ọt" trong bụng mình truyền đến, lập tức bị di dời suy nghĩ: "Đúng, đói quá đi mất"

"Vậy thì đi nhanh thôi." Trình Kiêu đã kéo cô về phía xe.

Cô lễ tân kia còn đang muốn nhào tới khiến cho Văn Vãn chú ý, đã bị một người phía sau bắt lấy cổ tay, quay đầu nhìn lại, phát hiện là giám đốc Ngô.

Người có tiếng nói lớn nhất trong công ty, ngoại trừ ông chủ.

“Đừng quấn lấy cô Tô nữa, đừng lợi dụng lòng trắc ẩn của cô ấy. Lúc trước các cô làm lễ tân, nếu làm tốt nhiệm vụ của mình, không xem thường bất cứ ai, không trông mặt mà bắt hình dong, thì bây giờ cũng sẽ không có kết quả thế này. Công việc là một chuyện, nhưng gây khó dễ là một chuyện khác. Hôm nay cô Tô bị các cô làm khó dễ, sau này khách hàng khác đến liệu có phải cũng giống vậy hay không?"

Cô lễ tân khóc nức nở: "Nhưng quy định của công ty, không có hẹn trước thì không thể gặp tổng giám đốc, tôi cũng chỉ dựa theo điều lệ quy định công ty "Quy định không sai, sai ở chỗ các cô không biết vận dụng linh hoạt. Trước khi từ chối, gọi một cuộc điện thoại để xác định thì mất bao nhiêu thời gian của cô? Làm sao cô biết được những người bị cô từ chối có phải một khách hàng lớn công ty đang cần, hoặc là một người quan trọng hay không?"

Lễ tân cúi đầu, trong lòng cực kỳ tức giận.

Nhưng không có cách nào.

Ông chủ quyết tâm bảo vệ người phụ nữ mình yêu, lúc ấy cô ta thật sự không biết cô gái kia lại là người quan trọng như vậy. Nếu biết, làm sao có thể cùng Vi Vi từ chối người ta ác đến thế? Ngay cả một con đường không cho người ta?

Vừa hối hận vừa hận, cũng bất đắc dĩ.

"Tôi thật sự thật không ngờ mà, nếu tôi sớm nghĩ đến thì sẽ không như bây giờ, tôi thật sự hối hận rồi" Cô ta ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối khóc lóc.

Bây giờ tìm một công việc khó khăn biết bao, một công việc tốt như vậy lại bị cô ta ném đi.

Thanh niên trí thức về thành nhiều như vậy, tất cả mọi người đều điên cuồng tìm việc làm, công việc này thật vất vả mới tranh thủ được, lại không mệt mỏi, tiền lương đãi ngộ cũng tốt, nói ra lại có thể diện, bây giờ mất trắng.

Tiểu Ngô chỉ nhìn cô ta một cái, nháy mắt với bảo vệ bên cạnh, rồi đưa Vương Nguyệt Hi lên xe.

Để thuận tiện cho công việc, Tiểu Ngô cũng đã mua một chiếc xe hơi Santana đã qua sử dụng.

Vương Nguyệt Hỉ kinh ngạc mừng rỡ không thôi, đây là lần đầu tiên cô ấy được ngồi xe hơi. Không nhịn được sờ ở đây một cái, sờ ở kia một cái, chân cũng không biết nên đặt ở đâu.

Tiểu Ngô nhìn dáng vẻ của cô ấy, cười nói: "Sau này cô sẽ có cơ hội ngồi xe."

Vương Nguyệt Hỉ nói: "Làm sao tôi có cơ hội được, nhà tôi nghèo, từ nông thôn đến, ba mẹ tôi vì để cho tôi vào đại học mà đã bỏ ra hết chút tiền tiết kiệm cuối cùng trong nhà."

"Tôi cũng là người từ nông thôn đến, lúc tôi làm lính, nhà tôi là nhà nghèo nhất trong thôn" Tiểu Ngô chậm rãi nói: "Lúc đó, trong thôn có vài người cho rằng ngay cả vợ tôi cũng không lấy được."

"Làm sao có thể, giám đốc Ngô sao có thể không cưới được vợ, có bao nhiêu cô gái muốn gả cho anh đấy!" Vương Nguyệt Hỉ thật sự không ngờ giám đốc Ngô cũng đến từ nông thôn.

Tiểu Ngô cười cười: "Từ nông thôn đến cũng không phải chuyện đáng sợ. Thông qua những cố gắng của mình, tôi đã trở thành cảnh vệ trưởng, sau đó xuất ngũ rồi trở thành trợ lý đặc biệt cho ông chủ."

Vương Nguyệt Hỉ mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy hâm mộ.

"Chỉ cần cô cố gắng, cô cũng sẽ được như vậy" Tiểu Ngô nói: "Không ai trời sinh đã phú quý, chỉ có thể thông qua những nỗ lực của riêng mình mà đạt được mục tiêu, quá trình này tốt hơn bất cứ điều gì khác, tôi rất thích quá trình này.

Vương Nguyệt Hỉ "Ừm" gật đầu, giơ nắm đ.ấ.m làm một động tác cố lên: "Tôi phải học hỏi anh, sau này cũng phải thành công, dựa vào năng lực của mình ngồi lên xe hơi"

Quả nhiên, rất nhiều năm sau, nguyện vọng này của Vương Nguyệt Hi quả nhiên đã được thực hiện, chẳng những tự mình mua xe mua nhà, sự nghiệp cũng lên tới đỉnh cao.

Những thứ này không ai nghĩ tới, ngay cả Vương Nguyệt Hỉ cũng không ngờ cô ấy lại thành công nhanh như vậy.

Nơi Vãn Vãn và Trình Kiêu tới không phải cùng một chỗ với hai người Tiểu Ngô.

Trình Kiêu sợ nhất là lúc anh và Vãn Vãn hẹn hò có người quấy rầy. Tất cả những gì anh muốn là khoảng thời gian riêng tư của hai người.

Thời gian ở chung với Vãn Vãn như thế nào cũng không đủ, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.

Nhà hàng lần này bọn họ đặt là một nhà hàng phương Tây, thật ra Vãn Vãn chưa từng ăn đồ tây.

Cô là một người tương đối truyền thống, thích ăn thức ăn Trung Quốc, nhưng cũng khá tò mò.

Khi Trình Kiêu hỏi có muốn ăn đồ tây hay không, cô bèn muốn thử xem.

Nhưng cô chưa từng ăn đồ tây, chỉ sợ ngay cả đạo nĩa cũng không cầm được.

Trình Kiêu nói: "Không sao, đến lúc đó anh dạy em, cuộc sống đâu phải cái gì cũng biết, luôn có một quá trình."

Đúng thế, làm bất cứ điều gì trong cuộc sống cũng cần một quá trình. Vãn Vãn không hề cảm thấy mình không ăn đồ tây thì có vẻ mất mặt. Cô chưa bao giờ ăn đồ Tây cũng không có gì.

Từ nhỏ cô lớn lên ở nông thôn, mặc dù sau này đến huyện thành, nhưng lúc đó huyện thành cũng không có quán ăn phương Tây. Sau đó đến Bắc Kinh càng lấy đồ ăn Trung Quốc làm chủ đạo, thật đúng là chưa từng đến quán ăn phương Tây nào.

Nếu nói đời trước, trái lại có kinh tế và hoàn cảnh, nhưng thân thể của cô không tốt, bác sĩ cấm cô ăn đồ tây linh tinh, cũng không có điều kiện như vậy.

Trình Kiêu xoa xoa đầu cô: "Không có gì, anh cũng mới học ăn đồ Tây sau khi đến Bắc Kinh, trước kia ở huyện Nghi An, ngay cả ăn cơm cũng là vấn đề, nào dám hưởng thụ đồ Tây?"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 415: Chương 415



Anh dẫn cô đến một nhà hàng phương Tây đi chệch khỏi trung tâm thành phố, nơi Trình Kiêu thường xuyên đến.

Ông chủ ở đó biết anh, cũng được coi là bạn bè, đôi khi anh thường đến đó.

Ông chủ là người Pháp, Larry. Herzrit, vô cùng nhiệt tình, mỗi lần Trình Kiêu đến, cậu ta đều sẽ ôm anh một cái thật chặt.

Tựa như lần này, vừa nhìn thấy Trình Kiêu, Larry liền nhiệt tình ôm anh: "Ồ, Trình, cậu tới rồi." Lại nhìn về phía Vãn Vãn, trên mặt hiện ra nụ cười mê người: "Trình, vị tiểu thư xinh đẹp này là ai?"

Trình Kiêu giới thiệu: "Larry, đây là cô gái lớn lên cùng tôi từ nhỏ — cô gái tôi thích" Câu cuối cùng nói thầm vào tai Larry, rồi nói với Vãn Vãn: "Đây là người bạn tốt của anh - Larry. Herzrit"

"Ồ, cô gái xinh đẹp, rất vinh dự được gặp cô, tôi là Larry. Herzrit, sau này muốn ăn thức ăn phương Tây thì cứ đến với tôi, tôi sẽ cung cấp cho dịch vụ nhiệt tình nhất"

Vãn Vãn nói: "Xin chào, rất vui được gặp anh."

Larry còn muốn nhiệt tình nói mấy câu với Vãn Vãn, dưới ánh mắt nghiêm khắc của Trình Kiêu, khóe miệng nhếch lên cười to: "A, Trình, cậu ghen rồi." Nói tiếng Phổ thông cực kỳ không chuẩn, nhưng có thể nghe hiểu được.

Vãn Vãn cũng cười.

Trình Kiêu dẫn cô lên phòng nhỏ trên tầng.

Khung cảnh nơi đó vô cùng thanh tĩnh, thích hợp cho hai người nói chuyện yêu đương. Trình Kiêu hiện giờ tuy chưa nghĩ tới việc thổ lộ, nhưng cũng muốn có bầu không khí này.

Bầu không khí của ẩm thực phương Tây cực kỳ tốt, cực kỳ thích hợp cho tình yêu, loại hơi thở lãng mạn.

Vãn Vãn cũng thích bầu không khí này, vô cùng thoải mái, khiến cô có cảm giác ấm áp.

Cô cũng thích cảm giác ở một mình với Trình Kiêu, được chăm sóc khiến cho cô có một loại cảm giác được chiều chuộng.

Chẳng qua, loại cảm giác này có thể duy trì bao lâu, cô cũng không rõ lắm. Đợi đến khi Trình Kiêu kết hôn, có vợ hiền yêu quý, tương lai còn có con, sẽ trao tất cả chiều chuộng trong lòng cho vợ và con cái. Về phần em gái nhỏ nhà hàng xóm như cô, chỉ sợ sẽ bị ném sang một bên.

Nói không ghen là giả, nhưng ghen thì có thể ghen được bao lâu?

Mỗi người đều sẽ có cuộc sống của riêng mình, không thể hy vọng xa vời được người khác chiều chuộng suốt cả cuộc đời.

Có lẽ sau này cô cũng sẽ kết hôn với chồng mình, người đàn ông cô yêu, còn có con cái, mọi người sẽ càng đi càng xa, về sau chỉ còn lại lời thăm hỏi lẫn nhau.

Tình cảm cũng dần phai nhạt.

Cho dù kết quả như vậy, cũng không phải cô muốn.

Đợi đến khi mỗi người đều có gia đình, trọng tâm cũng sẽ chậm rãi chệch hướng, có lẽ đợi đến lúc đó cũng khó có thể nhớ tới người bạn thanh mai trúc mã nhỉ?

"Vãn Vãn, anh biết em không thích ăn thịt bò, anh gọi món khác cho em" Trình Kiêu lật xem thực đơn.

Vãn Vãn nói: "Em có thể thử."

"Thử? Không phải em không thích thịt bò và thịt dê sao? Nói là quá tanh?” Trình Kiêu ngẩng đầu lên.

Vãn Vãn nói: "Vâng, nhưng em muốn thay đổi, biết đâu em lại thích thì sao?"

Trình Kiêu nói: "Vậy thì gọi ít trước, nếu em ăn không nổi, đến lúc đó đưa anh ăn là được"

"Không cần đâu, đồ em đã ăn.."

Trình Kiêu nói: "Không sao, chúng ta không thể lãng phí lương thực phải không?"

Vãn Vãn nghĩ lại, cũng đúng, Trình Kiêu luôn luôn tiết kiệm, những thứ cô ăn còn thừa lại cũng không phải là lần đầu tiên anh ăn, anh luôn không nỡ vứt đi.

Trình Kiêu gọi cho Vãn Vãn mấy phần thức ăn, trong lúc chờ đồ ăn, món khai vị ngọt được dâng lên.

Đây là Larry tặng miễn phí cho bọn họ, hoặc là nói tặng Vãn Vãn thì đúng hơn.

Con gái đều thích món điểm tâm ngọt, cậu ta nghĩ Vãn Vãn hẳn là cũng không ngoại lệ. Về phần Trình Kiêu, cậu ta cũng tặng một phần giống vậy.

"Món khai vị nơi này rất ngon, là Larry tự tay làm, em nếm thử đi Vãn Vãn gật đầu, những món khai vị này nhìn đã thấy cực kỳ mỹ vị, nhất định vô cùng ngon.

Nhẹ nhàng nếm một miếng, quả nhiên hương vị tốt đến cực hạn, đánh một vòng ở đầu lưỡi rồi nổ tung trong khoang miệng, cảm giác này thật sự sảng khoái không nói nên lời.

"Nào, ăn nhiều chút đi, em gầy quá." Trình Kiêu đưa phần trước mặt mình cho cô.

Vãn Vãn nhìn vóc người của mình, cũng không gầy mà.

Cô không mập, nhưng cũng không quá gầy, tỷ lệ cơ thể vừa phải.

Trước sau lồi lõm.

"Anh Kiêu, đủ rồi. Món ngọt rất dễ béo, chờ lát nữa em còn muốn ăn bữa chính, ăn nhiều món khai vị quá, lát nữa không ăn được gì"

Trình Kiêu nói: "Vậy thì đợi lát nữa ăn. Em mập lên thì anh càng thích."

Chẳng bao lâu bít tết của họ đã đến.

Bít tết của Trình Kiêu chín bảy phần, Vãn Vãn chín hoàn toàn.

Cô không quen ăn chín bảy phần, không có thói quen ăn, muốn chín hoàn toàn.

Nhưng chín già, ăn không ngon bằng nửa chín.

Quả nhiên, lúc cắt đã cảm giác được, lúc cắn còn cảm nhận được độ dai.

"Thật ra thịt bò không cần chín quá, ăn như vậy mới ngon."

Vãn Vãn nói: "Không có gì, em thấy nó rất ngon, em không quen ăn nửa chín, chờ về sau quen rồi nói sau. Kiểu gì em cũng sẽ thích ứng được"

Trình Kiêu lại cười, trong ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều.

Chỉ cần Văn Vãn thích, anh đều sẽ tuân theo vô điều kiện.

Miễn là Vãn Vãn hạnh phúc là được, không có gì quan trọng hơn Vãn Vãn.

Đặt ở vị trí đầu tiên trong trái tim, sau này yêu thương thật tốt.

Bây giờ phần tình yêu này đang kiềm chế, ngay cả khi đè nén rất vất vả, cũng phải kiềm chế.

Vãn Vãn vẫn chưa trưởng thành.

Bữa ăn này, ăn rất thỏa mãn.

Vãn Vãn đã quen và thử thích ứng với bít tết, cứ cho rằng mình sẽ bài xích rất ghê gớm, không ngờ lại thích ứng nhanh như vậy.

Cô cũng không cảm thấy bít tết khó ăn nữa.

Trước đây mình không thích ăn thịt bò, thật sự bỏ lỡ một món ăn ngon.

"Lần sau lại dẫn em tới đây ăn, bít tết ở chỗ Larry có vị ngon hơn so với nơi khác rất nhiều. Chẳng bao lâu em sẽ có thể làm quen với việc ăn bít tết chín bảy phần."

Vãn Vãn vốn định lắc đầu, sau đó nghĩ lại, lại gật đầu. Không phải chỉ là bít tết chín bảy phần thôi sao? Cô chắc chắn có thể làm quen với nó.

Giống như ngày hôm nay, chưa từng tới bao giờ, nhưng không phải cũng thích nghi vô cùng nhanh chóng?

Ngay cả tay cầm d.a.o nĩa cô cũng tự nhiên như vậy.

"Em thích là tốt rồi, anh chỉ sợ em không quen"

Bọn họ đi ra khỏi phòng riêng, đang muốn đi ra ngoài, cửa phòng bên cạnh cũng mở ra, hai người trẻ tuổi một nam một nữ từ bên trong đi ra.

Mắt Vãn Vãn sáng lên, chạy đến nói với cô gái ở đó: "Chị gái, hóa ra chị cũng ở đây, gặp được chị thật vui quá."

Đối với chị gái nhỏ này, cô có hảo cảm nói không nên lời, hôm nay nếu không nhờ chị gái này, cô sẽ không lên được tầng ba, cũng không gặp được Trình Kiêu.

Lúc La Hiểu Mộng nhìn thấy Vãn Vãn cũng ngẩn người, cô ấy không ngờ lại gặp Vãn Vãn và Trình Kiêu ở chỗ này.

"Tôi cũng không ngờ." Nhìn thoáng qua Trình Kiêu xa xa đang chậm rãi đi về phía này, La Hiểu Mộng nói: "Cô không nên biểu hiện quá thân mật với tôi đâu, vị kia có thể sẽ ghen đấy"

Vãn Vãn còn chưa kịp phản ứng, La Hiểu Mộng đã lôi Ti Tuấn Kiệt xuống tầng. Trước khi xuống tầng còn nhíu mày tựa như thị uy với Trình Kiêu.

Lông mày Trình Kiêu nhíu lại.

Vãn Vãn vừa muốn gọi cô ấy, đã thấy cô ấy xuống tầng, biến mất không thấy đâu.

"Chị gái này sao lại vội vàng rời đi như vậy?" Có chút tiếc hận, cô còn chưa nói lời cảm ơn với cô ấy.

Trình Kiêu đã đi tới: "Em biết cô ấy?"

"Chính chị gái này đã dẫn em vào công ty, đưa lên tầng ba gặp anh, nếu không em cũng không có cơ hội gặp anh nhanh như vậy, nói không chừng còn phải ngồi ở đại sảnh dưới tầng chờ rất lâu."

Mi tâm Trình Kiêu nhíu lại càng ngày càng chặt, không rõ La Hiểu Mộng có ý gì.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 416: Chương 416



Đối với người khác đều có vẻ tốt bụng, duy chỉ có đối với anh và mẹ, luôn luôn là dáng vẻ mất kiên nhẫn.

Đặc biệt là với mẹ, cứ như nhìn kẻ thù vậy.

Rõ ràng đối xử với người khác rất hiền lành.

Thật sự không rõ, trong lòng cô em gái này của anh rốt cuộc nghĩ cái gì.

Thật là, lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, rất không rõ, đoán không ra.

Vãn Vãn nói: "Chị gái này khá tốt, em thích cô ấy lắm, cô ấy cười lên rất đẹp"

Trình Kiêu tay phải chống trán, có chút phiền não.

Người phụ nữ mình yêu dường như đã bị em gái mình chiếm được cảm tình?

Chỉ gặp mặt một lần, sao lại thích cô ấy như vậy? Luôn khen ngợi cô ấy?

Trong lòng Trình Kiêu rất không vui.

"Anh Kiêu, đến lúc đó chúng ta đi cảm ơn.." Nói được một nửa, phát hiện sắc mặt Trình Kiêu không tốt lắm, sắc mặt âm trầm, trên mặt như có thể nhỏ ra mực.

"Anh Kiêu, anh làm sao vậy? Không thoải mái sao?"

Trình Kiêu nói: "Không, chúng ta đừng nói về cô ấy nữa."

Vãn Vãn cũng không biết vì sao anh cảm thấy không thoải mái, cho rằng thật sự là do thân thể anh không thoải mái: "Vậy chúng ta về công ty nhé? Anh nghỉ ngơi đi, em thấy sắc mặt anh kém lắm"

Trình Kiêu há mồm muốn nói, cuối cùng lại nuốt hết vào bụng, thở dài một tiếng, không nói gì.

...

Bọn họ trở lại công ty, thấy Tiểu Ngô và Vương Nguyệt Hỉ vẫn chưa quay về.

Vãn Vãn hơi lo lắng cho Vương Nguyệt Hỉ, Trình Kiêu nói: "Có Tiểu Ngô rồi, em còn lo lắng cái gì?"

Vãn Vãn ngẫm lại cũng đúng, Tiểu Ngô là người vô cùng đáng tin cậy, hơn nữa làm việc cũng cực kỳ bình ổn thận trọng. Có cậu ta ở bên cạnh Vương Nguyệt Hỉ thật đúng là sẽ không xảy ra chuyện gì.

Lúc này, bởi vì hai lễ tân ở đại sảnh tầng một đã rời đi, tạm thời chưa tuyển được lễ tân, đành để nhân viên phòng hành chính kiêm nhiệm.

Đó là một cô gái nhỏ rất xinh đẹp, Vãn Vãn còn nhìn cô ấy hai lần, thật sự rất xinh đẹp.

Trình Kiêu nghe được lời khen của Vãn Vãn, nói: "Em đẹp hơn các cô ấy không biết bao nhiêu lần, trong mắt anh em là đẹp nhất."

Trong lòng Vãn Vãn như ăn đào mật, cực kỳ ngọt ngào.

Có cô gái nào không thích nghe những lời khen ngợi như vậy chứ? Hơn nữa còn là từ trong miệng anh Kiêu của cô nói ra, càng làm cho cô cảm thấy thoải mái.

Đi ngang qua đại sảnh, bọn họ lên tầng ba, tầng ba cũng không có bao nhiêu người, Tiểu Ngô vẫn chưa quay về, toàn bộ tầng ba cũng chỉ còn lại hai người Trình Kiêu.

Thư ký Trương không biết đã đi đâu.

Công việc buổi chiều của Trình Kiêu đột nhiên bận rộn.

Vãn Vãn cũng không dám quấy rầy anh quá nhiều, bèn yên lặng ngồi đọc sách trên sô pha.

Chớp mắt một cái, rất nhanh đã đến giờ tan tầm.

Lúc này Vương Nguyệt Hỉ cũng đi ra từ phòng làm việc của Tiểu Ngô, hai người gặp nhau.

"Chúng ta đi thôi, nên quay về trường rồi."

Trình Kiêu từ văn phòng đi ra: "Vãn Vãn, anh đưa em về."

"Không cần, anh Kiêu, anh bề bộn nhiều việc, em và Nguyệt Hỉ đi xe buýt về là được rồi."

"Không mất bao lâu, hơn nữa anh cũng nên trở lại trường, lớp học ngày mai không thể vắng mặt" Nói rồi đi lấy quần áo.

Lần này, Vương Nguyệt Hỉ ngồi xe trở về cùng Vãn Vãn.

Gần đây Tiểu Ngô có rất nhiều công việc phải xử lí, không có thời gian đưa Vương Nguyệt Hỉ về. Hơn nữa lúc này Trình Kiêu cũng không tìm được lý do bỏ mặc Vương Nguyệt Hi.

Trên đường đi, Trình Kiêu vẫn luôn duy trì trạng thái không nói lời nào, nghe Vãn Vãn ngồi sau vui vẻ nói chuyện phiếm với Vương Nguyệt Hỉ, mím chặt môi.

Rất nhanh đã về đến trường, đưa mắt nhìn Vãn Vãn trở về, Trình Kiêu ngồi trong xe rất lâu chưa xuống.

Khi những chuyện khác kết thúc, Vãn Vãn chính thức bước vào quá trình học tập căng thẳng.

Vãn Vãn chậm chạp trong chuyện tình cảm, nhưng đối với việc học lại nhạy bén dị thường.

Cô là một học sinh ưu tú, nếu không cũng sẽ không thi được thành tích tốt nhất tỉnh.

Trong mắt cũng chỉ có học tập, bị người ta phong là mọt sách.

Vì thế, An Tiểu Dương rất không hài lòng, với những người đặt biệt danh lung tung cho Vãn Vãn, anh ta thường dùng nắm đ.ấ.m trấn áp.

Anh ta không thích người phụ nữ mình thích trở thành con mọt sách trong miệng họ.

Lộ Giai Kỳ đang theo đuổi An Tiểu Dương, An Tiểu Dương lại thích Vãn Vãn, không có bao nhiêu nhiệt tình với Lộ Giai Kỳ.

Anh ta sẽ nhờ Lộ Giai Kỳ đưa chút đồ nhỏ cho Văn Vãn, nhưng mấy thứ này Vãn Vãn từ chối hết, cuối cùng biến thành đồ chơi nhỏ trên đầu giường Lộ Giai Kỳ.

Lộ Giai Kỳ không chỉ nói một lần, An Tiểu Dương là một chàng trai rực rỡ như ánh mặt trời, sao Vãn Vãn lại không thích chứ?

Thẳng đến khi cô ấy nhìn thấy cảnh Vãn Vãn tản bộ cùng Trình Kiêu, mới biết được vì sao Vãn Vãn chướng mắt An Tiểu Dương.

Bởi vì Trình Kiêu thật sự quá ưu tú, cũng quá đẹp trai.

An Tiểu Dương cũng ưu tú, cũng đẹp trai, nhưng so với Trình Kiêu thì kém xa.

Hôm nay, Vãn Vãn đang đi ra từ thư viện thì bị An Tiểu Dương chặn lại.

Chàng trai cao lớn canh ánh mặt trời, đang đứng ở cửa thư viện.

Thư viện người đến người đi, một số người còn dừng lại.

Vãn Vãn ôm sách, vẻ mặt buồn bực nhìn anh ta.

"Vân Hy, cậu, hôm nay cậu... có thời gian không?" An Tiểu Dương hơi thấp thỏm bất an, ngón tay gắt gao quấn lại với nhau.

Vãn Vãn ôm sách vở, khẽ nhíu mày, không chút khách sáo từ chối: "Xin lỗi, tôi không rảnh"

An Tiểu Dương nói: "Vậy... khi nào cậu rảnh?"

Vãn Vãn lắc đầu: "Tôi không khi nào rảnh." Rồi nói: "Còn nữa, xin vui lòng gọi tôi là bạn học Tô, chúng ta không thân quen gì, gọi thẳng tên ra không tốt lắm"

An Tiểu Dương nói: "Vân Hy... bạn học Tô, tôi có hai vé xem phim, không xem thì thật đáng tiếc, cậu."

Vãn Vãn nói: "Cậu mời Giai Kỳ xem đi, cô ấy vừa lúc có thời gian"

An Tiểu Dương lại ngăn cản cô: "Nhưng tôi muốn mời cậu đi hơn."

Vãn Vãn nhìn bàn tay duỗi ra của anh ta, tránh xa sắc tâm, sắc mặt rất khó coi: "Xin hãy tự trọng"

An Tiểu Dương vội vàng rút tay lại: "Bạn học Tô, thực sự xin lỗi, tôi không cố ý."

Nhưng vẫn ngăn cản cô, không hề để Vãn Vãn rời đi.

Lúc này, rất nhiều người trong thư viện đi ra, đứng đó nhìn Vãn Vãn và An Tiểu Dương, thậm chí còn có bạn học đứng đó chỉ trỏ, nhỏ giọng bàn tán.

Sắc mặt Vãn Vãn đã tối đến cực hạn, vốn đã không có thành kiến với An Tiểu Dương này, bây giờ lại càng làm cho cô chán ghét.

Điều này làm cho cô nhớ lại lúc trước khi ở trên xe lửa, anh ta cũng không phân biệt trường hợp như bây giờ, dây dưa không nhìn sắc mặt người khác.

"Bạn học An, tôi không thích cậu, cũng sẽ không đi xem phim gì đó với cậu, bây giờ không, sau này cũng sẽ không, cho tới bây giờ chưa từng có khả năng. Xin vui lòng đừng lãng phí thời gian vào những điều nhàm chán như vậy Trong lòng chán ghét anh ta, làm cho Vãn Vãn cảm thấy mình nên khuyên Lộ Giai Kỳ một chút, con trai như này phải quan sát cẩn thận rồi mới thích.

An Tiểu Dương không xứng với Lộ Giai Kỳ.

Trên mặt An Tiểu Dương có hơi xấu hổ, vẻ mặt cũng cô đơn: "Tôi... không có ý gì khác, chỉ muốn... mời cậu đi xem một bộ phim mà thôi, tôi..."

Biểu cảm kia, giọng điệu kia, còn có hài âm khác trong lời nói làm cho người ta nghĩ bậy nghĩ bạ.

Có người không nhìn được nữa, đứng ra: "Bạn học này, là bạn không đúng. Người ta chỉ mời bạn xem một bộ phim mà thôi. Hơn nữa, bạn trai của bạn đã xin lỗi bạn, dùng cách xem phim để bù đắp, bạn còn muốn thế nào nữa? Làm người không thể được nước lấn tới, xin hãy tôn trọng người khác.

Trên mặt An Tiểu Dương có sắc vui.

Vãn Vãn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn người kia, thấy là một nữ sinh, ánh mắt nhìn về phía An Tiểu Dương có chút si mê, đây là fan của An Tiểu Dương?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 417: Chương 417



Vãn Vãn cũng không khách sáo trả lời: "Trước khi dạy dỗ người khác, mời cậu xem rõ tình huống, hiểu rõ quan hệ của người khác rồi hẵng mở miệng, ok? Cậu ta, An Tiểu Dương, tôi và cậu ta gặp nhau tổng cộng chưa đến mười lần, trong đó một lần còn là trên xe lửa, tôi có quan hệ gì với cậu ta? Cậu ta mời tôi đi xem phim, tôi còn phải mang ơn đội nghĩa chấp nhận. An Tiểu Dương cậu ta thì tính là gì mà đưa ra yêu cầu thì tôi phải chấp nhận? Không nhận thì là lỗi của tôi? Logic gì thế này?"

Nữ sinh kia nói: "Vốn là nam sinh xuất sắc như bạn học An, mời bạn xem phim mà bạn còn không chấp nhận, thực sự coi mình là tiên trên trời sao?"

Vãn Vãn nói: "Xin nhờ, cậu là fan của cậu ta, đừng nên áp đặt suy nghĩ của cậu lên người khác, trong mắt cậu là một nam sinh ưu tú, nhưng trong mắt tôi lại chẳng là cái thá gì, tại sao tôi phải chấp nhận? Cậu thích, vậy cậu đi xem phim với cậu ta là được rồi, tôi nhường cái danh ngạch này cho cậu, thấy sao?"

Nữ sinh kia đỏ mặt, cẩn thận từng li từng tí nhìn thoáng qua An Tiểu Dương, lại nhìn thấy sắc mặt anh ta cực kỳ không tốt.

"Còn nữa, không nên tùy tiện ghép hai người xa lạ thành một đôi, như vậy rất không lễ phép" Vãn Vãn nói chuyện không hề khách sáo.

Tính tình cô cho tới bây giờ chính là ân oán rõ ràng, ai đối xử tốt với cô thì cô sẽ đối xử tốt với người đó gấp mấy lần. Nếu có ai trêu chọc cô, thì xin lỗi, cô sẽ không bỏ qua cho người đó.

Trong lòng càng nghĩ càng tức, An Tiểu Dương này thật sự quá tự cho là đúng, còn rất biết thao túng tâm lý, nắm giữ hoàn cảnh có điều kiện thuận lợi, làm sao để có lợi cho bản thân mình.

"Còn nữa, sau này đừng quấn lấy tôi, tôi rất phản cảm với cậu" Vãn Vãn nói câu sau đ.â.m chọc hơn câu trước, sắc mặt An Tiểu Dương càng khó coi hơn.

Sắc mặt An Tiểu Dương xanh mét, răng cắn chặt, nhưng khi người khác nhìn qua, sắc mặt anh ta lại khôi phục bình thường, thật giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Thấy vậy, trong lòng nữ sinh kia càng thêm đồng tình với anh ta, muốn tiến lên an ủi anh ta nhưng lại không dám.

Vãn Vãn lại mặc kệ sắc mặt An Tiểu Dương kia khó coi cỡ nào, trong lòng nghĩ dù ra sao cô cũng mặc kệ, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này, sau đó cách xa anh ta được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Nhưng cô muốn rời đi, lại có người không muốn.

Vãn Vãn vừa bước lên một bước, bỗng nghe an Tiểu Dương phía sau nói: "Nếu cậu không muốn chấp nhận tình yêu của tôi, vậy tại sao lại nhận đồ của tôi? Tôi luôn nghĩ cậu thích tôi và đã chấp nhận tôi. Hai chúng ta đang qua lại bình thường"

Vốn là bởi vì những kích động kia của Vãn Vãn mà mọi người đang đứng về phía cô, nghe những lời của An Tiểu Dương vừa nói, mọi người lại đứng về phía An Tiểu Dương.

An Tiểu Dương nói, nếu đã không muốn đồng ý, vậy vì sao lại nhận quà cáp của anh ta?

Kiểu người trong ngoài không đồng nhất, loại con gái rõ ràng không thích còn dây dưa với người khác thật sự rất làm cho người ta ghê tởm.

Thậm chí còn có bạn học chỉ vào Vãn Vãn mắng to, ghê tởm đến cùng cực.

Nhìn thấy ánh mắt ghê tởm của mọi người, Vãn Vãn tức giận sắp nổ phổi.

An Tiểu Dương này, sao lại như vậy?

Vãn Vãn đang oán giận anh ta thì nghe thấy bên cạnh có một giọng nói: "Cậu nói những thứ nhỏ nhặt thông qua tay tôi đưa cho Vân Hy phải không? Xin lỗi, những thứ kia Vân Hy không cần, tôi thì không nỡ ném đi, trả lại cho cậu lại sợ mất mặt cậu nên đem vứt thùng rác hết rồi"

An Tiểu Dương ngẩn ra, nhìn qua thì thấy có hai nữ sinh đi về phía bọn họ, chen vào đám người, trong đó có một người là Lộ Giai Kỳ. Anh ta biết cô gái này thích anh ta, một mực theo đuổi anh ta. Người kia là một cô gái nhút nhát có làn da trắng, không biết tên.

Lông mày anh ta hơi nhíu lại, Lộ Giai Kỳ này không phải rất thích anh sao? Vì sao bây giờ lại lấy lời chèn ép anh ta? Làm anh ta xấu hổ?

Sau khi Vãn Vãn nhìn thấy người tới, ánh mắt sáng ngời, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, bởi vì nụ cười này mà cả người đều sáng lên, càng thêm xinh đẹp.

"Giai Kỳ, Nguyệt Hỉ, hai người tới rồi?" Vãn Vãn nghênh đón.

"Gặp thằng cặn bã này sao cậu không gọi chúng tớ? May mà tớ và Nguyệt Hỉ tới cửa hàng bán đồ ăn, vừa lúc thấy bên này đông người vây quanh, Nguyệt Hỉ lôi kéo tớ tới, nếu không chẳng phải cậu sẽ bị người này khi dễ chết?"

Vãn Vãn nói: "Tớ không ngờ đến thư viện đọc sách thôi mà cũng gặp phải chuyện như vậy. Nếu tớ biết sớm thì đã không đến thư viện rồi"

Lộ Giai Kỳ lại nói với An Tiểu Dương: "Cậu thật sự coi mình là người đẹp trai ưu tú không ai có thể so sánh được sao? Nam sinh ở đây có ai kém hơn cậu? Hơn nữa, Vân Hy đã có bạn trai, bạn trai của cô ấy ưu tú hơn cậu không biết bao nhiêu lần, ngay cả tư cách xách giày cho người ta cậu cũng không xứng, còn tới đây cho mất mặt."

Vãn Vãn há miệng, đang muốn nói "Tớ lấy đâu ra bạn trai" Lại bị Lộ Giai Kỳ hung hăng trừng mắt, nói tiếp: "Có biết bạn trai của Vân Hy là ai không? Nói ra sợ hù c.h.ế.t cậu!"

Lông mày An Tiểu Dương đã nhíu chặt vào nhau, anh ta không rõ Lộ Giai Kỳ này xảy ra chuyện gì. Rõ ràng thích anh ta muốn chết, sao lúc này lại như vậy? Vạch trần anh ta trước mặt nhiều người như thế khiến anh ta xấu hổ, hơn nữa còn nói dối Tô Vân Hy có bạn trai.

Tô Vân Hy có bạn trai hay không anh ta còn không biết sao? Rõ ràng không có, anh ta đã nghe ngóng từ trước, lại còn ở đây lừa anh ta.

"Rõ ràng Tô Vân Hy không có bạn trai, cậu lừa ai đấy?"

Tròng mắt Lộ Giai Kỳ đảo qua: "Ai nói với cậu là không có? Phàm là người có quan hệ tốt với Vân Hy, ai chẳng biết học trưởng Tiêu là bạn trai của cậu ấy?"

Vãn Vãn mở to hai mắt, Trình Kiêu?

Trình Kiêu trở thành bạn trai của cô lúc nào vậy? Đó là anh trai hàng xóm của cô nhé?

Nhưng cô thông minh, không nói thắc mắc này ra, thậm chí ngay cả biểu cảm của cô ở trong mắt người khác cũng trở thành kiểu kinh ngạc "Sao cậu lại nói ra".

"Học trưởng Tiêu? Cậu đang nói đến học trưởng Tiêu Trình sao?” An Tiểu Dương cười nhạt.

"Cậu không tin thì có thể đi hỏi trực tiếp anh ấy xem việc này có phải là thật hay không. Về sau ít đến dây dưa với Vân Hy của chúng tôi, nếu không nắm đ.ấ.m của tôi không tha cho cậu đâu. Lộ Giai Kỳ hung tợn nói.

Cũng mặc kệ biểu cảm của An Tiểu Dương thế nào, có phản bác cô ấy không, Lộ Giai Kỳ kéo tay Vãn Vãn chen ra khỏi đám người, gọi Vương Nguyệt Hỉ đang ngây ngốc ở một bên: "Nguyệt Hỉ, sửng sốt cái gì, còn không mau trở về ký túc xá!"

Cuối cùng Vương Nguyệt Hi cũng phục hồi lại tinh thần: "A" một tiếng: "Tới đây" Chen giữa đám đông đi ra ngoài.

Học sinh xem náo nhiệt đều bị chấn động bởi tin tức động trời mà Lộ Giai Kỳ tung ra.

Cô ấy nói học trưởng Tiêu của hội sinh viên hả? Là học trưởng Tiêu đã thành lập công ty từ năm nhất?

Có nhầm lẫn gì không, sao có thể là anh ấy?

Người ta là học trưởng ưu tú như vậy, làm sao có thể thích một tân sinh viên năm nhất?

Nói dối cũng không soạn bản thảo, nói dối như vậy, đừng nói là An Tiểu Dương, ngay cả những người khác ở đây cũng không tin.

Sắc mặt An Tiểu Dương càng thêm khó coi, anh ta chẳng những bị Lộ Giai Kỳ oán giận mà còn bị Văn Vãn từ chối, thậm chí còn bị người ta sỉ nhục.

Sự khó chịu này làm cho cả khuôn mặt anh ta âm u đến mức có thể nhỏ ra mực.

Hơn nữa người sỉ nhục còn là nữ sinh từng thích anh ta.

Thật mất mặt!

Vậy mà còn dám nói học trưởng Tiêu là bạn trai của Tô Vân Hy, nhiều nhất chỉ là quen biết. Chẳng lẽ không biết học trưởng Tiêu ưu tú cỡ nào, là thần trong tất cả học sinh?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 418: Chương 418



Đã giải quyết bao nhiêu vấn đề công việc cho sinh viên?

Còn lợi dụng cả học trưởng Tiêu, nếu để cho học trưởng Tiêu biết việc này?

Hừ!

Vãn Vãn mặt không biến sắc bị Lộ Giai Kỳ kéo về phòng 302.

Trong chuyện này, Lộ Giai Kỳ còn tức giận hơn cô. Dọc theo đường đi vẫn luôn chửi bới An Tiểu Dương.

Vương Nguyệt Hỉ đi theo phía sau hai người, không lên tiếng, vẫn nghe Lộ Giai Kỳ ở đó chửi bới mà không dám tiếp lời.

Mãi cho đến phòng 302, đẩy cửa phòng ra, Lộ Giai Kỳ vẫn còn tức giận.

Liễu Tư Thuần ở trong ký túc xá, không đi ra ngoài. Cô ấy đang đọc sách, thấy họ bước vào, cô ấy không ngẩng đầu lên, hỏi một câu như mọi khi: "Về rồi?"

Lộ Giai Kỳ ngồi xuống giường thở hổn hển. Âm thanh lớn đến mức khiến Liễu Tư Thuần luôn chú ý vào sách cũng phát hiện cô ấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu lên.

"Giai Kỳ làm sao vậy? Ai chọc giận cậu à?"

“An Tiểu Dương!"

Liễu Tư Thuần vừa nghe, cảm thấy cũng không phải chuyện gì to tát, lại cúi đầu: "Cậu lại đυ.ng phải đinh trên người anh ta rồi?"

Lộ Giai Kỳ thích An Tiểu Dương, đang theo đuổi anh ta, việc này mỗi một thành viên trong ký túc xá đều biết. Liễu Tư Thuần nghe được lời của cô ấy, bèn cho rằng An Tiểu Dương lại cho cô ấy cái đinh mềm nên mới tức giận như vậy.

“Không phải!” Lộ Giai Kỳ nói: "Sao cậu lại cho rằng anh ta từ chối tớ nên tớ mới tức giận?"

Liễu Tư Thuần nói: "Không phải như vậy sao? Lúc trước cậu bị đυ.ng phải đinh cũng có biểu cảm như hôm nay mà."

Cô ấy thật sự không ngờ còn có chuyện khác. Liễu Tư Thuần đột nhiên ngẩng đầu: "Chẳng lẽ còn có chuyện khác?” Nháy nháy mắt.

"Là vì tớ." Vãn Vãn đột nhiên trả lời.

Liễu Tư Thuần nói: "Bởi vì cậu? Có liên quan đến An Tiểu Dương, chẳng lẽ An Tiểu Dương thổ lộ với Vân Hy?” Rồi nói với Lộ Giai Kỳ: "An Tiểu Dương thích Vân Hy, không phải cậu đã biết việc này rồi sao? Có gì mà phải tức giận. Nếu cậu muốn theo đuổi An Tiểu Dương thì phải chuẩn bị tốt tâm lý chứ."

Lộ Giai Kỳ nói: "Không, tớ không tức giận vì chuyện này" Là An Tiểu Dương đột nhiên cản Vân Hy lại, muốn cậu ấy cùng đi xem phim, bị Vân Hy cự từ chối, cậu ta bèn bày ra mấy trò bẩn thỉu, sau đó nói Vân Hy đã sớm chấp nhận cậu ta lại còn nhất định phải giả bộ thanh cao, cầm quà cậu ta tặng rồi lại cố ý giả vờ từ chối. Tớ thật sự không nhìn nổi, đã chửi cậu ta ngay tại chỗ."

Lúc này Liễu Tư Thuần mới thật sự ngẩng đầu lên từ trong sách, vẻ mặt khϊếp sợ: "Còn có chuyện như vậy? Trời ạ! Sao cậu ta lại đáng ghê tởm vậy chứ?"

Lộ Giai Kỳ nói: "Ghê tởm thế đấy!"

"Biết rõ cậu thích cậu ta, đang theo đuổi cậu ta, vậy mà còn nhờ cậu chuyển quà cho Vân Hy, cũng may tâm lý cậu mạnh mẽ. Chưa tính đến chuyện này thì thôi, thế mà còn dám nói vậy? Người này thật là, sao trước kia lại không nhìn ra cặn bã như cậu ta?"

Vãn Vãn ngoại trừ lúc trở lại ký túc xá trả lời Liễu Tư Thuần một câu, sau đó không nói gì nữa, biểu cảm vẫn cứng ngắc.

Cho đến khi Lộ Giai Kỳ vỗ vai cô một cái: "Vân Hy, làm sao vậy? Vẫn chưa lấy lại tinh thần từ chuyện này sao?"

"Không có, An Tiểu Dương như thế nào không liên quan gì đến tớ, tớ..." Vãn Vãn nói: "Chỉ là hôm nay cậu vì tớ mà mắng An Tiểu Dương, về sau còn theo đuổi cậu ta thế nào."

Vãn Vãn ngay từ đầu đã thấy cậu ta rất không xứng với Lộ Giai Kỳ, nhưng sau đó lại nghĩ, Giai Kỳ thích An Tiểu Dương như vậy, sau chuyện lần này, chắc chắn hai người sẽ không có khả năng. Trong lòng cô ít nhiều có chút áy náy.

"Ôi, cậu vì việc này mà xuất thần đến bây giờ?" Lộ Giai Kỳ thờ ơ khoát tay: "So với tình yêu thì tớ coi trọng tình bạn hơn. Huống chi là một người đàn ông như An Tiểu Dương, hôm nay tớ đã nhìn thấu bản chất của cậu ta, cậu ta bị loại khỏi danh sách theo đuổi của tớ."

Vãn Vãn kinh ngạc: "Cậu không hối hận sao? Cậu đã theo đuổi cậu ta lâu lắm rồi."

Lộ Giai Kỳ nói: "Vậy thì sao, bây giờ tớ không thích cậu ta nữa.

Liễu Tư Thuần giơ ngón tay cái về phía Lộ Giai Kỳ: "Giai Kỳ, cậu được lắm!"

Lộ Giai Kỳ hất tóc một cái: "Chứ sao, tớ là ai, sao có thể vì một tên cặn bã mà làm tổn thương bạn tốt của mình, đó là không thể nào. Thiên hạ nhiều đàn ông như vậy, cóc ba chân không dễ tìm, đàn ông hai chân còn không dễ tìm sao?"

Vương Nguyệt Hỉ không nhịn được đ.â.m một dao: "Nhưng Giai Kỳ, đầu giường của cậu còn để những thứ An Tiểu Dương tặng"

Lộ Giai Kỳ ngẩn người, lúc này mới nhớ ra trên đầu giường cô ấy còn có rất nhiều thứ, vốn là đồ An Tiểu Dương đưa cho Vãn Vãn, cô ấy không nỡ ném đi, cuối cùng nhận lấy toàn bộ những thứ đó.

Cô ấy trèo lên đầu giường của mình rồi ném tất cả những thứ đó vào thùng rác: "Bắt đầu từ hôm nay, tớ sẽ nói lời tạm biệt với mối tình thầm lặng không thực tế trước đây"

Liễu Tư Thuần nói: "Đây mới là Lộ Giai Kỳ mà tớ quen biết, không phải Lộ Giai Kỳ yêu đương mù quáng kia"

Vãn Vãn nói: "Giai Kỳ, tớ ủng hộ cậu! Cậu có thể chờ đợi tình yêu thuộc về mình, tốt hơn An Tiểu Dương gấp trăm lần!"

Bốn người, tám đôi tay nắm chặt lấy nhau.

"Chắc canh chúng ta có thể tìm được người tốt hơn!"

Từ ngày Lộ Giai Kỳ nói trước mặt bao nhiêu học sinh rằng Trình Kiêu chính là bạn trai cô, bọn họ đang yêu đương, cô không dám đối mặt với Trình Kiêu.

Bắt đầu từ ngày đó, mỗi lần Vãn Vãn nhìn thấy Trình Kiêu, cũng không dám vô tư chơi đùa với anh.

Cô sợ Trình Kiêu nghe được chuyện này, sẽ có cái nhìn khác với cô.

Anh chỉ coi cô như em gái, mà bên mình lại truyền ra tin đồn như vậy, thật sự rất xin lỗi anh.

Rất nhanh Trình Kiêu cũng phát hiện ra chuyện này, hỏi cô làm sao vậy, cô lại ấp úng không nói lời nào.

Trình Kiêu càng tò mò.

Có chuyện gì đó, nhất định đã xảy ra chuyện gì anh không biết.

Khi Vãn Vãn bị An Tiểu Dương chặn lại, Trình Kiêu không có ở trường, cũng không ở công ty, mà đã đến nơi khác đàm phán một hạng mục.

Gần đây công ty đang thăng cấp, rất nhiều đơn đặt hàng, một mình Tiểu Ngô không giải quyết được, cần anh tự mình ra mặt. Anh đã xin trường cho nghỉ phép từ trước đó, một mình đến nơi khác đàm phán hạng mục này.

Cho nên chuyện xảy ra liên quan đến Vãn Vãn, anh cũng không biết.

Bây giờ nhìn thấy Vãn Vãn trông như thế này, phản ứng đầu tiên của anh là: Vãn Vãn yêu đương rồi?

Chỉ có yêu đương mới có thể muốn giữ khoảng cách với người đàn ông khác, không muốn có bất kỳ liên quan gì đến anh.

Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, tim anh như d.a.o cắt.

Anh vẫn luôn chờ Vãn Vãn lớn lên, đợi đến khi cô trưởng thành mới thổ lộ, bây giờ đã chậm một bước?

Bị người ta nhanh chân lên trước?

Là thằng nhóc nào không có mắt, cướp người phụ nữ anh yêu nhất?

Còn không cho phép cô ở chung với mình?

Nhưng rõ ràng lúc anh rời khỏi Bắc Kinh, Vãn Vãn vẫn chưa có chuyện này.

Anh mới rời khỏi Bắc Kinh vài ngày, tính toán đâu ra đấy cũng mới nửa tháng, chỉ nửa tháng mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy?

Trình Kiêu nổi giận.

Chuyện này, nhất định anh phải điều tra rõ ràng.

Rất nhanh, anh bắt đầu điều tra sâu hơn, chuyện của công ty cũng giao cho Tiểu Ngô.

Chuyện của công ty đã đi vào quỹ đạo từ khi anh đến nơi khác bàn bạc về dự án kia, hiện giờ anh cũng không cần tự ra mặt, Tiểu Ngô có thể giải quyết.

Hiện tại chuyện cấp bách, chuyện quan trọng nhất chính là chuyện của Vãn Vãn.

Chuyện của Vãn Vãn từ trước tới nay đều được anh đặt ở vị trí quan trọng nhất trong lòng.

Nhờ việc điều tra sâu hơn của anh, rất nhanh đã phát hiện vấn đề.

Chuyện này bắt đầu từ một tin đồn.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Hoa Đại lưu truyền một tin đồn.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 419: Chương 419



Tin đồn đồn là, một sinh viên năm nhất tự xưng bạn trai của cô là nam thần của học sinh toàn trường, học trưởng Tiêu Trình là bạn trai cô, họ đang hẹn hò.

Học trưởng Tiêu Trình yêu cô đến tận xương tủy, như si như mộng, trong mắt chỉ có cô, trong lòng chỉ có cô, chỉ cần là chuyện của cô chính là chuyện lớn hàng đầu. Chỉ cần một câu nói của cô, nam thần sẽ lập tức đi thực hiện, như thể không có tôn nghiêm.

Tin đồn lan truyền như vũ bão, hơn nữa càng truyền càng mạnh.

Cuối cùng nữ sinh toàn trường cùng nhau tấn công, tràn ngập địch ý với nữ sinh kia.

Thậm chí có người cười nhạo cô, người si nói mộng, thật sự coi mình là mỹ nhân, là tiên trên trời, nam thần làm sao có thể vì cô, yêu cô đến mức si cuồng như vậy.

Tin tức này ở trong mắt người khác là tin đồn, ở trong mắt Trình Kiêu, đó vốn dĩ không phải tin đồn.

Bởi vì qua điều tra của anh, nữ chính trong vụ bê bối kia chính là Vãn Vãn.

Anh thực sự hy vọng tin đồn này có thể trở thành sự thật.

Nhưng anh lo Vãn Vãn sẽ bị thương tổn.

Chính anh có thể bị thương, duy chỉ có Vãn Vãn là không được.

Sau đó anh lại nghe được một phiên bản khác của lời đồn đại, đó chính là Tô Vân Hy giả làm bạn gái học trưởng Tiêu, si tâm vọng tưởng, biến thành tình trạng si tâm điên cuồng. Học trưởng Tiêu Trình làm sao có thể thích một tân sinh viên năm nhất, xinh đẹp đến đâu cũng có ích lợi gì? Chỉ là một bình hoa, có ưu điểm gì mà đòi xứng đôi với học trưởng Tiêu.

Trình Kiêu nghe được lời đồn này, cả khuôn mặt đều tức giận đến âm u.

Ngay sau đó, anh đã điều tra nguyên nhân của tin đồn này. Cũng điều tra được mâu thuẫn giữa Văn Vãn và An Tiểu Dương.

Còn có bạn cùng phòng Lộ Giai Kỳ của Vãn Vãn, đối đầu với An Tiểu Dương.

Với chuyện Lộ Giai Kỳ vì Vãn Vãn mà mắng chửi An Tiểu Dương, Trình Kiêu rất hài lòng.

Bởi vì theo anh biết, trước khi Lộ Giai Kỳ mắng An Tiểu Dương, còn tràn ngập tình yêu đối với An Tiểu Dương, lại có thể nổi giận đùng đùng vì bạn thân mình, phần dũng khí và lòng dạ này khiến Trình Kiêu phải nhìn cô ấy với cặp mắt khác xưa.

Sau khi điều tra rõ ràng, Trình Kiêu cũng không lập tức đi tìm Vãn Vãn giải thích rõ ràng chuyện này với cô, mà là đi thẳng đến tìm An Tiểu Dương.

An Tiểu Dương bị Trình Kiêu chặn trước cửa phòng học của bọn họ, trong phòng học có rất nhiều người, đều ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Lúc thấy Trình Kiêu nhìn tới, những học sinh khác trong phòng học đều coi như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu giả vờ đọc sách.

Thực ra lỗ tai đã dựng thẳng lên.

Vãn Vãn cũng không ở lớp này, bởi vậy cũng không biết Trình Kiêu tới tìm An Tiểu Dương. Nhưng rất nhiều học sinh kia đều nghe nói chuyện khôi hài giữa An Tiểu Dương và Vãn Vãn lúc đó, cũng nghe nói Trình Kiêu là bạn trai Vãn Vãn này, đương nhiên mang vẻ mặt hóng chuyện phiếm.

Tin đồn ai lại không muốn nghe?

Đặc biệt là tin đồn liên quan đến nam thần, mọi người càng muốn nghe ngóng.

Nhưng lại không dám nghe ngóng trắng trợn, chỉ có thể vụиɠ ŧяộʍ như vậy.

Kéo dài lỗ tai, cố gắng lắng nghe chuyện đang xảy ra bên ngoài.

Đáng tiếc, Trình Kiêu và An Tiểu Dương đứng xa, bọn họ ngồi trong phòng học không thể nghe rõ nội dung.

Có mấy học sinh lá gan tương đối lớn, lén lút lẻn ra cạnh cửa, một số là lẻn xuống cạnh cửa sổ, dựng thẳng tai, ở đó lắng nghe.

Lúc này đây, quả nhiên đã nghe được cuộc đối thoại giữa Trình Kiêu và An Tiểu Dương rất rõ ràng.

Âm thanh của Trình Kiêu cũng không nhỏ, cũng không cố ý hạ thấp giọng.

Anh như thể cố ý, giọng nói không nặng cũng không nhẹ, lại vừa lúc có thể để cho những người trốn ở cạnh cửa và cửa sổ nghe được.

Những học sinh khác thấy mấy học sinh kia lá gan lớn như vậy thì dứt khoát gia nhập hàng ngũ nghe lén.

Thế là một hàng dài các sinh viên, tất cả chen chúc cạnh cửa và cửa sổ bắt đầu nghe lén.

"Học trưởng Tiêu" An Tiểu Dương không dám nhìn thẳng Trình Kiêu.

Trong lòng anh ta ít nhiều cũng biết nguyên nhân Trình Kiêu tìm tới mình, chắc chắn là có liên quan đến Tô Vân Hy.

Lúc ấy Lộ Giai Kỳ nói học trưởng Tiêu là bạn trai của Tô Vân Hy, anh ta biết chuyện này nhất định sẽ kinh động đến học trưởng Tiêu. Nhưng anh ta không thể ngờ học trưởng Tiêu lại không đi tìm mấy người Tô Vân Hy, ngược lại sẽ tìm tới anh ta.

Trong lòng có hơi thấp thỏm bất an.

Tuy rằng chuyện này là anh ta khơi mào, nhưng là do mấy người Lộ Giai Kỳ tự nói dối, không liên quan đến anh ta mà.

"Bên ngoài đồn đại tôi là bạn trai Tô Vân Hy, là cậu giúp đỡ và là người đầu tiên tung ra?"

An Tiểu Dương nói: "Học trưởng, chuyện này không phải do tôi làm, là Lộ Giai Kỳ nói anh là bạn trai của Tô Vân Hy. Lúc ấy cũng không ai muốn tin, con gái như Tô Vân Hy, làm sao có thể được học trưởng Tiêu anh thích? Cô ấy có xinh đẹp đến đâu cũng không xứng...

"Ai nói với cậu tôi không thích cô ấy?" Trình Kiêu bất thình lình trả lời.

An Tiểu Dương còn ở đó líu lo không ngừng, đột nhiên nghe được câu khẳng định này của Trình Kiêu, những lời sau đó bị anh ta nhét hết vào miệng.

Ánh mắt trừng to, vẻ mặt anh ta không dám tin, vừa rồi có phải anh ta nghe lầm không? Vừa rồi học trưởng nói thích Tô Vân Hy?

"Học trưởng Tiêu, anh thích Tô Vân Hy?"An Tiểu Dương lắp bắp.

Trình Kiêu nói: "Sao nào, có gì thắc mắc, tôi không thể thích cô ấy sao?"

"Không, không, không, tôi không có ý này, ý tôi là anh.." làm sao có thể thích cô ấy? Tại sao người anh thích lại là cô ấy?

Làm cho người ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

"Tôi thích cô ấy mười mấy năm, sao vậy, trong mắt cậu rất sợ hãi?"

An Tiểu Dương liên tục lắc đầu, kiểu gì cũng không ngờ chuyện này lại có kết quả như vậy.

Học sinh nghe lén bên cửa và dưới cửa sổ cũng mang vẻ mặt kinh ngạc, cằm dường như rớt xuống đất.

Học trưởng Tiêu thật sự thích Tô Vân Hy, chuyện này cũng không phải tin đồn, lại là thật!

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

"An Tiểu Dương, tôi nhớ kỹ cậu rồi! Những ai bắt nạt Vãn Vãn, một người tôi cũng không bỏ qua!"Trình Kiêu bỏ lại những lời này rồi nghênh ngang rời đi.

An Tiểu Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng Trình Kiêu rời đi, trong lòng hô một tiếng: Hỏng rồi! Chơi lớn rồi.

Trong đài phát thanh Hoa Đại, đột nhiên truyền ra một giọng nam, mọi người nghiêng tai lắng nghe, tất cả nghe ra đây là giọng của Trình Kiêu.

"Tôi là Tiêu Trình, hôm nay tôi muốn mượn đài phát thanh để nói một chuyện. Hôm nay tôi từ bên ngoài trở về, nghe được Hoa Đại đang truyền một tin đồn, nói sinh viên năm nhất Tô Vân Hy si tâm vọng tưởng, mạo danh bạn gái tiêu Trình tôi, nói Tiêu Trình tôi không thể nào thích cô ấy. Hôm nay tôi ở đây để thanh minh đôi chút, không phải Tô Vân Hy thích tôi, mà là tôi thầm mến cô ấy, thầm mến cô ấy bao lâu mà vẫn không dám thổ lộ. Hôm nay tin đồn này cho tôi có can đảm, thông qua nền tảng này, tôi muốn nói với bạn học Tô Vân Hy một câu: Vãn Vãn, anh thích em!"

Vãn Vãn đang ở trong ký túc xá đùa giỡn với bạn cùng phòng, nghe được đài phát thanh này thì sợ ngây người.

"Tô Vân Hy, học trưởng Tiêu thổ lộ với cậu! Cảm động quá!"

Vãn Vãn không ngờ Trình Kiêu sẽ thổ lộ với cô ngay trên đài phát thanh?

Lời thổ lộ này đã chứng minh tin đồn rằng họ đang yêu nhau.

Vãn Vãn không hề vui vẻ, ngược lại có chút lo lắng vội vàng.

Cô biết có chuyện gì xảy ra, Trình Kiêu đối tốt với cô cũng biết, nhưng việc này thật sự có hơi oan cho anh.

Rõ ràng chỉ coi cô như em gái, bản thân anh cũng có người mình thích, nhưng vì để cô không bị các sinh viên khác trong trường đại học chê cười, thế mà lại "thổ lộ" với cô trên đài phát thanh.
 
Back
Top Bottom