Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 390: Chương 390



"Không vội, nếu để người khác biết được thông tin này, vậy thì thầy giáo của cuộc thi ở miền Nam chắc chắn sẽ liên lạc với em. Nhưng mà chúng ta qua đó xem cũng tốt, chắc hẳn sẽ có dán giấy đỏ trên bảng thông báo, đúng lúc có thể qua đó xem luôn"

Trình Kiêu không hề ngăn cản Vãn Vãn qua đó xem tin tức, đây là chuyện vô cùng tốt, Vãn Vãn qua đó xem giấy đỏ được trưng bày, tâm tình đang kích động cũng đã yên tĩnh hơn chút, đây là chuyện đương nhiên.

Hơn nữa anh cũng bằng lòng cùng cô đi đến xem bảng thông báo, lần nữa cảm nhận được tâm trạng phấn khích khi nhìn thấy giải thưởng.

Trình Kiêu đích thân lái xe đưa Vãn Vãn tới, và cùng cô đi tới bộ giáo dục.

Danh sách cuộc thi viết văn lần này được dán trên bảng thông báo của phòng giáo dục. Về phần bảng thông báo là do học sinh của trường dán lên.

Thậm chí còn có tờ báo, trên tờ báo cũng nhắc đến toàn bộ quá trình của cuộc thi lần này, còn kết quả đều sẽ đăng tiếp trên báo.

Để có thể để tất cả các giáo viên trên cả nước biết được tình hình của cuộc thi lần này và danh sách những người được nhận giải.

Bọn anh còn chưa nhận được thông báo, ở trước cửa đã nhìn thấy ở bên ngoài có rất nhiều thầy giáo đang đi tới đi lui, đó là những giáo viên phụ trách cuộc thi này ở miền Nam.

Khi nhìn thấy cô, các giáo viên liền đi tới chào đón: "Bạn học Tô Vân Hy này, sao giờ em mới tới vậy."

Vãn Vãn nói: "Em cũng mới biết được bản thân mình được giải. Thầy giáo, em thật sự đã giành được giải nhất sao ạ?"

Nếu nói ngay từ đầu cô không tin lắm thì bây giờ đã nói không biết bao nhiêu lần chuyện cô giành được giải nhất.

Rất lâu sau cô cũng thấy hơi mỏi mệt.

Bây giờ hỏi giáo viên cũng là đang khẳng định nốt lần cuối mà thôi.

Thầy giáo nói: "Đúng vậy, cuộc thi lớn lần này em đã giành được giải nhất, chúc mừng em, bạn học Tô Vân Hy" Đây là lời khen từ tận đáy lòng của thầy giáo.

Là một giáo viên ở phương Nam, không thể diễn tả được cảm xúc của mình khi nghe thấy học sinh ở khu vực mình đạt được giải nhất. Lúc đó có rất nhiều giáo viên nhìn thầy với ánh mắt hâm mộ, ngoài mặt thì thầy rất nghiêm túc, chững chạc nhưng trong lòng đã vô cùng mừng rỡ.

Điều mà thầy thích nhất là khi những giáo viên nhăn mặt nhưng vẫn còn phải tươi cười nói với thầy "chúc mừng". Vãn Vãn nói: "Dạ, cảm ơn thầy nhiều, em cũng chúc mừng thầy ạ. Thầy giáo, em đi vào bên trong xem thông báo một chút." Rất nhanh đã tạm biệt thầy giáo, cô và Trình Kiêu cùng nhau chen vào dòng người để xem thông báo.

Rất nhiều học sinh đứng xung quanh bảng thông báo, bọn họ đều đang xem thành tích lần này.

Mặc dù nói, Vãn Vãn đã biết được danh sách nhưng đích thân đi xem thì lại không giống nhau.

Cảm giác kích động ấy cũng không giống nhau.

Nhưng mà thực sự là có nhiều người quá, Vãn Vãn muốn chen vào nhưng vô cùng khó.

Tình cảnh này khiến cô nhớ đến khi đi thi tuyển sinh cấp ba, sau đó cố gắng chen lên trước bảng thông báo, cố gắng hết sức nhưng cô suýt nữa thì bị ép thành đậu phụ cứng rồi. Cuối cùng Trình Kiêu đột nhiên xuất hiện, cứu cô ra khỏi đám đông.

Tình cảnh ngày hôm nay cũng giống vậy, vóc dáng Vãn Vãn cũng gọi là cao hơn so với các cô gái khác, nhưng cũng không so được với các bạn con trai.

Đột nhiên cả người nhẹ bẫng, cô thấy cả người mình được nhấc lên khỏi mặt đất, từ từ lên cao. Ôi chao, là anh Kiêu!

Mặc dù Vãn Vãn kinh ngạc, cũng rất tò mò nhưng cũng không nghĩ gì đến Trình Kiêu. Nhưng khi cô quay đầu là lúc thấy Trình Kiêu đang ôm cô, mặt cô đỏ bừng cả lên.

Trình Kiêu bế cô lên, hai cánh tay như hai thanh sắt ôm chặt lấy eo cô. Vãn Vãn nhìn thấy Trình Kiêu lộ ra hàm răng trắng nõn, cô cười nói: "Anh Kiêu mau bỏ em xuống đi, bế lên như này rất mệt đó"

Trình Kiêu nói: "Không sao, em mau nhìn đi, bên trên có tên của em không"

Vãn Vãn đương nhiên là nhìn thấy rồi, chữ to như thế, sao cô có thể không nhìn thấy rõ chứ?

"Em thấy rồi, em thấy rồi." Vãn Vãn không nhịn được nói.

Nhưng động tác ôm cô của Trình Kiêu không hề dừng lại, chỉ là từ trước đến giờ chưa bao giờ dám quang minh chính đại ôm cô một cách công khai mà thôi.

"Anh Kiêu, tốt quá rồi" Vãn Vãn thấy tên mình trên bảng thông báo, tảng đá đang treo trong lòng cuối cùng đã được gỡ xuống.

Cô cũng ôm lại Trình Kiêu, sau đó thơm một cái lên má của anh, giống như khi còn nhỏ.

Động tác đang ôm cô của Trình Kiêu đột nhiên cứng đờ, bên má được cô thơm lên đột nhiên trở nên nóng bừng.

Anh... vừa được Vãn Vãn thơm lên má?

Thành tích của Vãn Vãn là top đầu, điều mà cô không ngờ tới.

Nhưng Trình Kiêu ngược lại luôn tin tưởng Vãn Vãn, cũng luôn tin rằng cô có thể giành được giải thưởng, thậm chí là vị trí top đầu.

"Đi thôi, chúng ta về nhà, tin này phải nói cho ông nội và mẹ anh, họ nhất định sẽ rất vui mừng" Trình Kiêu đã kéo Vãn Vãn lên xe.

Hôm nay chỉ công bố giải thưởng còn ngày mai mới là ngày trao giải.

Ông cụ Tiêu không có ở nhà, ông cụ đi đến quân khu rồi.

Chỉ có một mình mẹ Trình ở nhà, đang phơi nắng trong sân.

Dạo gần đây sức khỏe của bà ấy càng ngày càng tốt, ngoại trừ chuyện của Hiểu Mộng, thì bà ấy cũng không còn tiếc nuối điều gì nữa.

Chuyện của Hiểu Mộng chỉ có thể dựa vào duyên phận, nhưng bà ấy không biết rằng, con trai của mình đã giúp bà ấy tìm được Hiểu Mộng rồi, nhưng vẫn cần phải kiểm tra bước cuối cùng vô cùng cần thiết, đó là kiểm tra DNA.

Điều này không thể lừa được bất cứ ai.

Trình Kiêu muốn đợi cho đến khi sự việc được xác thực rồi thì mới cho mẹ Trình, như vậy mới đáng tin cây.

"Vãn Vãn, con giỏi quá. Thím tự hào về con."

Vãn Vãn thấy hơi ngại: "Thật ra cháu cũng không ngờ mình lại có thể đạt được giải nhất ạ." Thật sự là không ngờ tới, cô cố gắng hết sức chỉ mong được giải nhì hoặc giải ba mà thôi.

"Đó là bản lĩnh của con, đừng cho rằng mình làm gì cũng không thể giành được vị trí top đầu." Mẹ Trình không nghĩ như vậy.

Chuyện này vốn là dựa vào bản lĩnh thật sự.

Trong bữa tối, ông cụ Tiêu đã về, sau khi nghe kể về việc này ông ấy liền vung tay: "Việc này đáng để ăn mừng. Mẹ Phùng này, mau đem chai Mao Đài mà tôi cất kỹ mấy năm lên đây đi."

Trình Kiêu nói: "Ông nội, ông muốn uống rượu sao?"

"Đương nhiên, chuyện quan trọng như vậy, tất nhiên là phải uống rượu ăn mừng rồi."

"Nhưng mà sức khỏe của ông..." Trình Kiêu nhắc nhỏ.

Ông cụ Tiêu xua tay: "Sức khỏe ông còn tốt như này.

Ông cũng đang thấy vui, nào, hai ông cháu ta cùng cạn ly nào."

Trình Kiêu muốn từ chối, nhưng đáng tiếc ông cụ Tiêu lại ngăn cản anh.

Mẹ Phùng mang chai Mao Đài đến, ông cụ Tiêu rất nhanh đã khui nắp chai ra.

"Vãn Vãn có muốn uống chút không?" Ông cụ Tiêu tùy ý hỏi một câu.

Vãn Vãn vội lắc đầu, cô không biết uống rượu. Hơn nữa cô không thấy rằng đạt được giải nhất không nhất thiết là phải ăn mừng gì gì đó.

Thấy hai ông cháu Trình Kiêu ông một chén cháu một chén, trong lòng Vãn Vãn thật sự rất ấm áp.

"Ngày mai chúng ta đặt tiệc ở nhà hàng lớn, đến lúc đó phải tổ chức một bữa tiệc thật lớn" Ông cụ Tiêu đột nhiên nói.

Trình Kiêu nói: "Ông yên tâm, cháu sẽ chuẩn bị tốt chuyện này"

Ông cụ Tiêu tất nhiên cũng không lo lắng, từ trước đến này những chuyện này Trình Kiêu suy nghĩ rất chu đáo.

Lễ trao giải được tổ chức vào sáng ngày hôm sau, đương nhiên là Trình Kiêu đưa Vãn Vãn tới rồi.

Cuộc thi viết văn lần này, một là quán quân, hai là Á á quân, ba là quý quân. Á quân không phải người Chiết Giang, nhưng trong những quý quân thì cũng có người đến từ Chiết Giang.

Kết quả này, Vãn Vãn rất hài lòng.

Phần thưởng phụ của chương trình này cũng là phần thưởng mà Vãn Vãn vẫn luôn không biết, đến hôm nay cô mới biết được.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 391: Chương 391



Đó là cuộc thi viết văn lần này không chỉ đơn giản là cộng thêm điểm mà còn có cơ hội được tuyển thẳng vào đại học. Không cần phải thi đại học như tiêu chuẩn, có thể trực tiếp lấy giải thưởng của cuộc thi này, lấy thư trúng tuyển sau đó bước vào cánh cửa đại học.

Cơ hội tốt như vậy ngay từ đầu cô cũng không biết, đến lúc này mới biết, chẳng trách giáo viên lại ép cô tham gia. Tham gia rồi thì có thể không cần phải tham gia cuộc thi đại học nữa mà được tuyển thẳng vào đại học.

Cơ hội có rất nhiều, nhưng lúc này Vãn Vãn không thấy rằng sự nỗ lực và gian khổ trong thời gian này là xứng đáng, tâm huyết của cô không hề uổng phí.

Cô nóng lòng mong muốn nói cho ba mẹ biết thông tin này, nhưng bây giờ thì không thể.

Chỗ ba Tô vẫn chưa có điện thoại, chỉ có thể đến công ty vận chuyển, trong nhà vẫn chưa lắp điện thoại, lắp một chiếc điện thoại thì không dễ dàng như vậy, cần có sự cho phép của chính phủ.

Cũng may đối với gia đình Vãn Vãn cũng không để ý đến như vậy, dù sao thì trong nhà cũng sắp lắp điện thoại rồi. Ba mẹ cũng đã trả tiền, chỉ còn đợi công ty điện thoại đến lắp đặt các đường dây cần thiết.

Trình Kiêu cũng ở đó theo dõi, thấy Vãn Vãn bước lên bục và mang về giải thưởng cho vị trí top đầu.

Hành trình Vãn Vãn ở Bắc Kinh cuối cùng đã kết thúc rồi.

Cho dù không nỡ rời xa, cũng phải nói lời tạm biệt trong nước mắt.

Nhưng điều này Trình Kiêu đều biết, Vãn Vãn dù sao cũng phải trở về.

Anh không thể ép cô luôn ở bên cạnh mình được, dù cho có nhớ nhung vô cùng cũng phải để cô bay cao bay xa.

Chỉ cần đợi thêm nửa năm nữa, cô có thể đến Bắc Kinh dự thi.

Nếu có thể thi vào Hoa đại là điều tốt nhất, nếu không đỗ thì cũng không sao. Chỉ cần ở lại Bắc Kinh là được, anh cũng có thể nhìn thấy cô hàng ngày.

Khi Vãn Vãn đi, trong lòng Trình Kiêu rất khó chịu, vì vậy anh đã tiễn cô đến sân bay, đích thân tiễn cô lên máy bay.

Các giáo viên cũng đến tiễn Vãn Vãn, còn đặt cả vé tàu hỏa nhưng bị Trình Kiêu từ chối. Sao có thể ngồi tàu hỏa kia chứ? Ngồi tàu hỏa mệt biết mấy, nếu như đi ô tô trở về, cũng mệt chẳng kém. Trình Kiêu không thể để Vãn Vãn ngồi tàu trở về, một là không an toàn, hai là quá lâu, anh không an tâm.

Vé máy bay do Trình Kiêu mua, không để giáo viên trả tiền.

Người của anh, tất nhiên là để anh che chở.

Sau khi tiễn Vãn Vãn, gương mặt anh lại trở nên lạnh lùng, gọi cho Tiểu Ngô: "Chuyện đó anh đã xử lý như nào rồi?"

Tiểu Ngô tất nhiên biết chuyện mà anh nói là chuyện gì, cậu ta nói: "Chuyện này đã có manh mối rồi"

Đối với chuyện mà Mạc Ngọc Nguyệt gây ra, Trình Kiêu nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng.

Khi Vãn Vãn vẫn còn ở đây, anh không thể làm gì, sợ Vãn Vãn sẽ biết được.

Bây giờ Vãn Vãn trở về rồi, anh đương nhiên là sẽ không để điều này xảy ra.

Vốn dĩ không quá tức giận như vậy, cô ta muốn làm gì thì làm, chỉ cần không làm phiền đến anh là được.

Nhưng không ngờ rằng, việc như vậy lại do cô ta gây ra.

"Thiếu gia, chuyện này đã có kết quả rồi." Tiểu Ngô liền nói.

Trình Kiêu gật đầu, biết rằng những chuyện như này Tiểu Ngô sẽ giải quyết rất nhanh, chờ kết cục của Mạc Ngọc Nguyệt, sẽ không vui mừng đến mức kích động.

Để cô ta phóng túng thành thói, bây giờ sao có thể để cô ta tiếp tục kiêu ngạo như vậy.

Dù sao về chuyện này anh cũng sẽ không bỏ qua.

"Dạo này cô ta như nào rồi?"

Tiểu Ngô nói: "Như cũ, không phải hẹn chăm sóc da thì là đi dạo phố hoặc là đến lớp học."

Cuộc sống của Mạc Ngọc Nguyệt quả thực là đơn giản.

Những điều này không phải là điều mà Trình Kiêu muốn nghe, nhăn tít mày lại. "Cô ta hẹn một nam sinh viên, dự định sẽ thi lên Hoa đại" Tiểu Ngô tiếp tục nói.

Không cần nghĩ, Trình Kiêu cũng biết, thi vào Hoa đại là muốn làm gì. Chắc chắn là muốn nhằm vào anh, muốn được gả vào nhà họ Tiêu.

Chuyện lần trước, bị ông nội vạch trần, sao cô ta có thể bỏ qua?

Vãn Vãn tất nhiên không biết lại có chuyện như này.

Lúc này cô chỉ muốn về nhà sớm, cô còn có rất nhiều việc chưa làm xong.

Khi máy bay đến thủ phủ của tỉnh mà vẫn chưa dừng lại, rất nhanh đã đến thành phố Tam Minh.

Cũng không có người đến đón cô, vốn là đi cùng với thầy giáo nhưng sau đó lại đổi ý, cô cũng không để tâm, ngồi lên xe hơi đi về nhà.

Cô và một người bạn khác là hai học sinh duy nhất được lọt vào danh sách của khu vực phía Nam, những người khác không được vào vòng trong, giáo viên phải đưa họ quay về. Nhiều người đến phòng giáo dục trước, ở sẽ có giáo viên đưa họ trở về, nhưng cũng có một số học sinh tự mình quay về.

Vãn Vãn là một trong số đó.

Nhưng điều cô không nghĩ tới đó là vừa mới rời bến xe đã thấy ba mình ở lối ra.

"Ba, sao ba lại tới đây rồi?"

Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Cần đứng bên ngoài lối ra, Vãn Vãn không dám tin vào mắt mình, sao ba biết được là cô sẽ về?

Trước một ngày khi cô quay về đã gọi điện về nhà, nhưng lại không gọi được, không liên lạc được với ba mình.

Tô Cần thấy dáng vẻ kinh ngạc của con gái, cười cười: "Là thằng nhóc Trình Trình sớm đã nói hết mọi chuyện cho ba biết rồi" Trình Kiêu nói thời gian và địa điểm cụ thể, ông ấy vội vàng tranh thủ thời gian giải quyết hết mọi chuyện, rồi mới tới trạm xe đón CÔ.

Nghe ba nói rằng là Trình Kiêu thông báo cho ông ấy, trong lòng Vãn Vãn cảm thấy rất ngọt ngào, cảm thấy Trình Kiêu thật sự rất chu đáo, tỉ mỉ, điểm nỳ khiến cô rất thích.

"Đi thôi, mẹ con làm rất nhiều món ngon đó." Tô Cần đã cất vali vào cốp xe.

Vãn Vãn lập tức lên xe, không dám chậm trễ một chút nào.

Khuôn viên Hoa đại có một cô gái được mời đến, sau đó được nam sinh đưa vào trong trường.

Hai mắt cô gái sáng lên: "Anh ấy đang ở trong ký túc xá đúng không?"

Chàng trai đưa cô ta vào, dẫn cô ta lên lầu của ký túc xá nam.

Sau khi âm thầm đi vào, nhìn thấy người đang nằm trên giường, cô ta rất phấn khích...

Sao mà không phấn khích được, không dễ gì mới vào đực Hoa đại, vào được kí túc xá nam kia mà.

Mặc dù làm chuyện này rất bỉ ổi, nhưng cô ta không thể không làm như vậy.

Chỉ có như vậy, cô ta mới có thể bước vào cửa nhà họ Tiêu. Sau đó cô ta nằm lên giường.

Không bao lâu sau, cánh cửa đột nhiên bị đá tung, một nhóm người xông vào...

Ngày hôm sau, trang đầu các tờ báo đăng một tin tức, trong đó viết: "Ký túc xá nam Hoa đại xuất hiện một nữ sinh, bị bắt gặp ngay trên giường." Còn có một bức ảnh dáng vẻ kinh hoàng, thất thổ của nữ sinh đó bị người khác chụp lại.

Gương mặt đó được chụp rất rõ ràng.

Bên cạnh cô ta là bóng lưng từ phía sau, nhìn từ phía sau có vẻ đó là một cậu nam sinh.

"Tiêu Trình, chuyện này có phải là do anh làm không?" Mạc Ngọc Nguyệt cắn răng cắn lợi nói. Cô ta vốn định nắm lấy cơ hội này, lẻn vào ký túc xá nam, năm bên cạnh cậu nam sinh đó, nhưng sao đến cuối cùng gương mặt đó lại biến thành một nam sinh mặt đầy mụn vậy?

Không phải là Tiêu Trinh sao?

Trình Kiêu nói: "Em tự ý lẻn vào Hoa đại, lại còn tự ý đi vào ký túc xá nam, sao giờ lại thành lỗi của anh rồi?"

Mạc Ngọc Nguyệt cắn răng, đột nhiên hiểu ra. Sợ rằng bản thân đã mắc bẫy của Trình Kiêu rồi!

Xì căng đan bị phanh phui như vậy, cô ta còn có cơ hội bước vào cửa nhà họ Tiêu sao?

Còn chưa kể các gia đình trâm anh thế phiệt khác.

Không thể nữa rồi!

Vốn nghĩ rằng mua chuộc được người khác cô ta có thể tạo được cơ hội với Trình Kiêu, không ngờ rằng lại bị Trình Kiêu phản công ngược lại.

Cô ta thấy hối hận rồi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 392: Chương 392



Tại huyện Nghi An, Vãn Vãn không hề biết chuyện này, cô bây giờ chỉ toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho kì thi.

Sắp phải thi đại học rồi, cô và Đóa Đóa đều đã đăng ký thi tuyển học, thi đại học trước một năm.Bởi vì cô tham gia cuộc thi viết văn lớn, cũng coi như là chiếm thế thượng phong rồi, cho dù cô thi không tốt, chỉ cần điểm số cao hơn điểm chuẩn một chút thôi cũng đã có thể vào được Hoa đại rồi.

Đây là niềm vui không thể ngờ tới khi cô tham gia cuộc thi viết văn này. Nói một cách tương đối thì Đóa Đóa khó khăn hơn nhiều.

Cô muốn vào được Phúc đại ở Thượng Hải thì cần phải nỗ lực, nhưng một chút cô ấy không lo lắng chút nào.

Phúc đại, tôi tới đây!

Tháng 7 năm 1985.

Kỳ thi tuyển sinh đại học mỗi năm một lần đã được tổ chức.

Năm đó Vãn Vãn mười bảy tuổi và Đóa Đóa mười tám tuổi bước vào phòng thi.

Đây là một bài kiểm tra xoay quanh vấn đề số phận của con người.

"Cố lên, Đóa Đóa!" Vãn Vãn cổ vũ cho Đóa Đóa.

Đóa Đóa cũng nói: "Vãn Vãn, cậu chắc chắn có thể làm được điều đó"

Kì thi đại học kéo dài ba ngày, đối với Vãn Vãn và Đóa Đóa mà nói đây là một trải nghiệm tàn khốc nhất.

Lúc trước Vãn Vãn đã đến địa điểm thi rất nhiều lần, nhưng đó là cô chỉ đi thi cùng người khác, đứng cổ vũ tinh thần mà thôi, bây giờ là chính cô tham gia, tâm trạng tất nhiên là không giống nhau.

Người nhà họ Tô cũng lo lắng giống cô, còn có cả Trình Kiêu và mọi người nữa.

Một ngày thi đại học vô cùng căng thẳng và ác liệt.

Tất cả các thí sinh đều làm bài thi rất căng thẳng, phụ huynh và bạn bè đều ở bên ngoài đang hồi hộp chờ đợi.

Khi Vãn Vãn bước ra khỏi phòng thi, cô nhìn thấy một người mà mình không ngờ tới ở bên ngoài.

"Anh Kiêu?" Vãn Vãn không ngờ rằng ở đây có thể gặp được Trình Kiêu.

Cô nghĩ rằng anh sẽ không tới để cổ vũ cô thi đại học, dù sao thì anh cũng ở Bắc Kinh, có rất nhiều việc, lại còn thêm những chuyện ở công ty nữa, thời gian eo hẹp như vậy, còn đang ở đỉnh cao sự nghiệp. Bởi vì nhất thời xúc động, cô chạy về phía anh, nhìn anh cười khúc khích.

"Em thi đại học, anh sao có thể không tới kia chứ? Đời người chỉ có một lần, không tới không phải là quá đáng tiếc sao?" Nói không cảm động thì là giả, Trình Kiêu thực sự quá tốt với cô, điểm này Vãn Vãn biết rõ.

Trong ba người anh trai của cô thì chỉ có anh út đến về để cổ vũ cô thi đại học, anh cả bận công việc, bận quá không có thời gian, nhưng cũng có gọi điện tới hỏi thăm. Khoảng thời gian này anh hai đang bế quan luyện tập, đừng nói là điện thoại ngay cả một lá thư cũng không có. Cũng may là trước khi đóng cửa luyện tập anh ấy đã viết một lá thư cho Văn Vãn, cũng gọi một cuộc điện thoại đến, chúc cô thi đại học thuận lợi.

Cô đương nhiên biết tâm ý của các anh, chuyện công việc không phải là chuyện mà bọn họ quyết định được.

Anh út và ba mẹ đi đến địa điểm thi, cùng cổ vũ cô thi đại học. Hôm nay cả Trình Kiêu cũng tới, tâm trạng Vãn Vãn vô cùng tốt.

"Anh Trình sao có thể không tới được chứ." Tô Kiến Dân cũng cười.

Tô Kiến Dân biết được tình cảm của Trình Kiêu dành cho Vãn Vãn, người nhà họ Tô ngoại trừ Vãn Vãn không biết ra thì có ai mà không biết được nỗi lòng của Trình Kiêu chứ?

Chính là bởi vì biết điều đó, họ đều đoán được Trình Kiêu sẽ tới. Khi thấy anh xuất hiện mới không quá ngạc nhiên.

Vãn Vãn cũng cảm thấy rằng Trình Kiêu sẽ không tới, vì vậy vừa mới thấy mặt Trình Kiêu mới kinh ngạc như vậy.

"Thời gian mấy ngày hôm nay của anh đều thuộc về em, em muốn anh theo em như thế nào thì anh sẽ theo em như thế." Trình Kiêu cưng chiều nhìn cô, muốn đưa tay vuốt tóc cô, thấy ánh mắt của mọi người đều đang nhìn anh, vừa đưa tay ra lại rút tay lại.

Vãn Vãn lại không để ý đến động tác của anh, vẫn đang nói chuyện với anh. Thỉnh thoảng còn ngược lên rồi cười với anh, như thể cô để ý đến động tác của anh nhưng không ngạc nhiên lắm.

Cô sớm đã quen với những động tác của Trình Kiêu, còn có ánh mắt cưng chiều của anh.

Bởi vì đã quen cũng không ngẫm nghĩ gì nhiều.

Từ nhỏ đến lớn, Trình Kiêu luôn nhìn cô với ánh mắt cưng chiều.

Sao cô có thể nghĩ rằng, sự chiều chuộng của Trình Kiêu, tình cảm của cô đã dần dần thay đổi? Lúc trước ánh mắt nhìn cô là ánh mắt nhìn em gái nhà bên, là ánh mắt của trúc mã nhìn thanh mai, còn bây giờ ánh mắt nhìn cô đã là ánh mắt nhìn người mình yêu, là ánh mắt âu yếm khi nhìn một cô gái.

Vô tri cũng là một loại hạnh phúc, Vãn Vãn không biết những điều này, tất nhiên cũng không thể đáp lại, tất nhiên cũng không phải gặp những phiền não này.

Đóa Đóa đang ở phòng thi khác, khi bước ra thì người nhà họ Tô vẫn chưa đi về, cô ấy đứng từ xa nhìn mọi thứ, đột nhiên mặt đỏ bừng lên.

"Đóa Đóa!" Vãn Vãn vẫy tay gọi cô.

Đóa Đóa đáp lại, đi sang phía Vãn Vãn rồi chào mọi người.

Đóa Đóa đều quen biết mọi người có mặt ở đây, lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Lần này, cũng không biết vì sao, Đóa Đóa bỗng ít nói hơn hẳn.

Đóa Đóa vốn là người hướng nội, dễ ngại ngùng, nhưng lần này càng ít nói, Vãn Vãn còn nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, lại đúng lúc thấy Đóa Đóa đỏ mặt nhìn người trước mặt.

Cô nhìn theo ánh mắt của Đóa Đóa, nhìn thấy Trình Kiêu đang đứng trước mặt, tim cô đập loạn nhịp.

Đóa Đóa thích Trình Kiêu?

Có thể không?

Ánh mắt của cô nhìn qua nhìn lại giữa Đóa Đóa và Trình Kiêu, thấy ánh mắt của Đóa Đóa hầu như đều dán chặt lên người Trình Kiêu, nhìn không chớp mắt, miệng còn cười nhẹ.

Không biết tại vì sao, vừa nghĩ tới khả năng này trong lòng Vãn Vãn liền thấy khó chịu, giống như trong l*иg n.g.ự.c bị nhét một lọ giấm chua vậy.

Lần này Trình Kiêu quay trở lại, mọi người đều tập trung ở tại nhà họ Tô, Đóa Đóa cũng chưa đi về.

Khu nhà mà nhà họ Tô mới mua ở gần trường trung học của huyện, đi bộ đến đó cũng chỉ mất mười mấy phút là đã về đến nhà rồi. Mà đội vận tải bên đó, muốn đi bộ tới đó phải mất hơn tiếng đồng hồ, đi taxi cũng mất mười hai mươi phút.

Mẹ Đóa Đóa sớm đã nói chuyện với Lục Tư Hoa, trong ba ngày Đóa Đóa thi đại học, hy vọng Đóa Đóa có thể ăn cơm trưa và nghỉ trưa ở nhà Vãn Vãn, họ sẽ đưa phí sinh hoạt. Lục Tư Hoa đồng ý, nhưng phí sinh hoạt thì bị bà ấy từ chối rồi.

Quan hệ của Đóa Đóa và Vãn Vãn thân thiết như thế, ăn một bữa cơm, ngủ một giấc, còn cần tiền phụ cấp sao? Còn có phải là bạn bè nữa không?

Chẳng mấy chốc mọi người đã về đến nhà Vãn Vãn.

Lục Tư Hoa đã đi thu dọn nhà bếp, bắt đầu nấu cơm, bọn trẻ thì nói chuyện cười đùa trong phòng khách, vô cùng náo nhiệt.

Trình Kiêu đến còn khiến một nhân vật nữa cảm thấy rất vui, đó chính là Tia Chớp.

Tia Chớp của bây giờ đã già rồi, nhưng không ảnh hưởng tới việc chạy nhảy của nó.

Cho dù có già, Tia Chớp vẫn là Tia Chớp, nếu như có người hại đến nhà họ Tô nó sẽ sống mái với hắn ngay tại chỗ.

Tia Chớp từ nhỏ đã được Trình Kiêu ẵm bồng, cũng là do Trình Kiêu huấn luyện, tình cảm đối với Trình Kiêu cũng tốt giống như với Vãn Vãn.

Trong tâm trí nó, Vãn Vãn và Trình Kiêu đều là chủ nhân của nó.

Hôm nay thấy Trình Kiêu tới, nó cứ chạy vòng quanh người Trình Kiêu, tiến lên ngửi ngửi, còn vẫy đuôi điên cuồng.

Trình Kiêu ngồi xổm người xuống, vuốt đầu Tia Chớp: "Mày có còn nhớ tao không hả Tia Chớp?"

Tia Chớp "gấu" một tiếng, tỏ ý mình vẫn còn nhớ, sao có thể quên được chứ.

"Tao cũng nhớ mày, qua đây để tao nhìn chút nào"

Tia Chớp lại "gấu" một tiếng, vẫy vẫy đuôi, thích thú vô cùng.

Vãn Vãn nhìn thấy, cười nói: "Tia Chớp rất nhớ anh, anh xem anh vừa mới tới, ngay cả em nó cũng không thèm chào, chỉ xoay quanh anh thôi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 393: Chương 393



Trình Kiêu cười nói: "Tia Chớp chỉ là vì đã lâu không gặp anh mới chạy ra chào đón một lát. Trong lòng nó em vẫn là quan trọng nhất, ngay cả trong lòng anh, em cũng vô cùng quan trọng || Vãn Vãn cười haha, cũng không nghĩ kỹ đến những khía cạnh khác, chỉ nghĩ đến Trình Kiêu là anh trai nhà bên, những cái khác đều không suy nghĩ sâu xa gì cả.

Đóa Đóa vẫn luôn không nói chuyện, chỉ thành thật ngồi đọc sách ở phòng khách. Thậm chí còn không chơi đùa với Tia Chớp nữa.

Vãn Vãn đã quen với sự yên tĩnh của Đóa Đóa, ngược lại cũng không nghĩ gì đến những chuyện khác.

Cho đến lúc ăn cơm trưa, thấy ánh mắt Đóa Đóa vẫn luôn nhìn về phía đối diện, Vãn Vãn nhìn qua chỗ đó, không phải là Trình Kiêu sao?

Trên bàn ăn, Vãn Vãn và Đóa Đóa ngồi cạnh nhau, bên cạnh là Tô Cần và Lục Tư Hoa, đối diện là Trình Kiêu và Tô Kiến Dân. Ở chỗ Vãn Vãn nhìn về phía đối diện đó là Trình Kiêu.

Ánh mắt Đóa Đóa nhìn qua bên kia, Vãn Vãn tất nhiên đã liên tưởng tới Trình Kiêu.

Cảm giác lạ lẫm khi còn ở trường học lại ùa về, đặc biệt là khi Đóa Đóa vội ngẩng đầu lên nhìn sang phía đối diện rồi lại lập tức cúi đầu ngại ngùng trong bữa cơm, cảm giác khó chịu trong lòng đó lại ập tới.

Nhưng cô lại không nhận ra rằng hướng mà Đóa Đóa đang nhìn về phía đối diện lại không phải là Trình Kiêu mà là chỗ ngồi ngay bên cạnh Trình Kiêu.

Có thể là do ấn tượng ban đầu khiến Vãn Vãn cứ không nghĩ đến những khía cạnh khác.

Lẽ nào người mà Đóa Đá thích là Trình Kiêu sao?

Đóa Đóa lớn hơn Vãn Vãn một tuổi, Vãn Vãn năm nay mười bảy, vậy Đóa Đóa năm nay đã mười tám tuổi rồi.

Một cô gái mười tám tuổi, nên có một mối tình đầu rồi. Vãn Vãn khá chậm chạp, nhất là trên phương diện tình yêu, cô lại không nghĩ nhiều đến thế.

Hôm nay nhìn thấy biểu cảm như vậy của Đóa Đóa, cô lại hiểu ra, biết rằng Đóa Đóa đang muốn yêu đương.

Biết là một chuyện nhưng tự mình nói ra lại là chuyện khác.

Vãn Vãn không hiểu tại sao mình lại cảm thấy không thoải mái.

Tuy nhiên chỉ là có chút không thoải mái cũng không nghĩ gì nhiều.

Vãn Vãn không đi hỏi Đóa Đóa có phải là thích Trình Kiêu rồi không, chính vì không có hỏi nên mới bỏ lỡ cơ hội để Đóa Đóa thổ lộ tiếng lòng.

Bài kiểm tra vào buổi chiều vẫn diễn ra rất căng thẳng.

Vãn Vãn và Đóa Đóa nghỉ ngơi một lát, rồi lại vội vã đến trường cấp hai của huyện.

Phòng thi của Vãn Vãn và Đóa Đóa vẫn không có gì thay đổi, vẫn ở trường của mình. Không giống với những các bạn học khác, một số bạn vậy mà lại đến trường khác để thi đại học. Tương đối mà nói, hai người Vãn Vãn và Đóa Đóa khá là may mắn.

Có thể ở lại trường của mình mà không phải đi trường khác cũng là một điều may mắn. Dù sao thì trường khác xa lạ quá, không tốt như trường của mình.

Lần này, Vãn Vãn và Đóa Đóa đã đi vào rồi.

Trình Kiều và Tô Kiến Dân còn đứng đợi ở bên ngoài phòng thi, còn trò chuyện với nhau.

Những hành động kỳ lạ của Đóa Đóa ngày hôm nay có thể giấu được Tô Kiến Dân, nhưng sao có thể qua mắt được Trình Kiêu.

Lúc đầu, anh cũng cho rằng người Đóa Đóa nhìn là anh, dù sao thì lúc đó anh và Tô Kiến Dân đang ngồi cạnh nhau, từ góc nhìn của Vãn Vãn còn thật sự cho rằng cô ấy đang nhìn anh.

Nhưng sau đó, anh đột nhiên nhận ra, người mà Đóa Đóa nhìn là Tô Kiến Dân, không phải là anh.

Sau khi nghĩ thông suốt, trái tim đang treo của Trình Kiêu cũng đã hạ xuống.

Nếu đổi lại là người khác có lẽ đã không quá vui mừng, nhưng Trình Kiêu lại cảm thấy như trút được gánh nặng.

Chỉ cần không có ai thích anh, nếu không lại có rất nhiều phiền toái.

Giống như Mạc Ngọc Nguyệt vậy.

Mạc Ngọc Nguyệt chưa chắc đã thích anh mà cô ta chỉ muốn được gả vào nhà họ Tiêu, cho nên mới tính kế anh. Nếu không phải anh sớm đã dặn Tiểu Ngô đi theo dõi rồi biết được mục đích của cô ta, sớm đã đề phòng, nếu không chỉ sợ bây giờ bởi vì bị Mạc Ngọc Nguyệt tính kế mà phải cưới cô ta rồi.

Cũng may, anh sớm đã dặn Tiểu Ngô đi theo dõi, cũng không gây thêm phiền toái gì.

Thật ra như vậy cũng rất tốt.

Có thể hoàn toàn thoát khỏi sự phiền phức của Mạc Ngọc Nguyệt là một chuyện rất tốt.

"Kiến Dân, em ở trong trường đại học đã có bạn gái chưa?" Trình Kiêu thuận miệng hỏi một câu.

Tô Kiến Dân nói: "Yêu đương gì chứ? Em ở trường đại học căn bản là không có bạn gái, em cũng không có tâm ý gì để mà yêu đương. Thời gian học còn không có, học tập thật tốt đã là tâm nguyện lớn nhất của em rồi."

Trong lòng Trình Kiêu nghĩ không phải là những chuyện này, anh vuốt cằm suy nghĩ, nghĩ về rất nhiều chuyện.

"Thật ra trong lúc học đại học thì yêu đương cũng không sao cả, ngược lại còn khiến cho tâm trạng mình vui vẻ hơn, rồi càng có thêm động lực để học tập tốt nữa"

Ánh mắt Tô Kiến Dân dần sáng lên: "Vãn Vãn cũng nói như vậy với em, nhưng thay vì việc phải chạy đi theo đuổi con gái thì có thể có nhiều động lực đi tham gia nghiên cứu môn học nữa "Kiến Dân, ánh mắt người chị em đó của Vãn Vãn nhìn em hình như không được đúng lắm" Trình Kiêu đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.

"Người chị em của Vãn Vãn, ai vậy?" Tô Kiến Dân còn không nghĩ tới Đóa Đóa.

Quá quen thuộc với Đóa Đóa, giống như một cô em gái khác của anh ấy vậy, anh ấy thực sự không nghĩ đến cô ấy ngay lập tức.

Trình Kiêu nói: "Chính là người tên Đóa Đóa ấy."

"Em ấy ư?" Tô Kiến Dân nói: "Không phải em ấy thích anh sao?"

Trình Kiêu quả thực rất muốn gõ một cái vào đầu anh ấy, Tô Kiến Dân này rất giỏi nhìn người khác có thích hay là không thích, sao anh ấy lại có thể chậm chạp như vậy khi điều đó lại xảy ra trên người mình cơ chứ? Người nhà họ Tô đối với chuyện tình cảm đều chậm chạp như vậy sao?

"Người em ấy nhìn là em, không phải anh"

Tô Kiến Dân mờ mịt, lưỡng lự hồi lâu cuối cùng cũng không để ý đến chuyện này lắm.

Ánh mắt nhìn anh ấy không đúng gì đó, anh ấy có thể coi như không biết không?

Bây giờ anh ấy không muốn nghĩ tới chuyện tình cảm, đợi sau khi tốt nghiệp đại học rồi nói.

...

Đối với chuyện này, Vãn Vãn không vướng bận, Tô Kiến Dân cũng không vướng bận, ai cũng không vướng bận, lúc trước như này thì bây giờ cũng như thế.

Thi đại học quả thực là một trải nghiệm khó khăn trong cuộc đời đối với mỗi người học sinh, cũng là một trải nghiệm khó quên.

Ai cũng không nguyện từ bỏ trải nghiệm này, cũng muốn trải qua nó thật tốt.

Thi đại học kéo dài ba ngày, cuối cùng không khí căng thẳng cũng đã kết thúc.

Vãn Vãn cảm thấy, áp lực trên người được giải tỏa đi rất nhiều.

Không cần phải ngày nào cũng thức đêm ôn tập, không còn lo lắng đến mức mà tóc rụng từng nhúm từng nhúm một.

Hôm nay cuối cùng cũng đã được thư giãn rồi.

Gần đây, trong nhà chuyện vui nối tiếp chuyện vui.

Đầu tiên là, anh cả của cô sắp kết hôn rồi.

Anh cả Kiến Quốc tìm được đối tượng, là đồng nghiệp ở công ty luật sư bọn họ, đợi đến tết sẽ dẫn bạn gái về ra mắt, sau đó bàn đến chuyện kết hôn.

Hai là anh hai được thăng chức, cũng tìm được đối tượng yêu đương rồi, đây đều là chuyện vui cả.

Bây giờ chỉ còn đợi Vãn Vãn thi đỗ đại học, vui càng thêm vui.

Mà Vãn Vãn chưa từng nghĩ rằng cô sẽ trượt đại học, cô chắc chắn sẽ trúng tuyển vào đại học Hoa đại.

Sau khi cổ vũ Vãn Vãn thi đại học xong Trình Kiêu phải quay về rồi.

Công việc của anh bận như vậy, còn về việc học bởi vì sắp được nghỉ hè, không cần phải chăm chỉ quá. Nhưng sau khi anh bắt đầu kinh doanh, công ty vận hành càng ngày càng tốt, anh cũng càng ngày càng bận.

Nếu không phải vì Vãn Vãn thi địa học, anh sẽ không cho phép mình được nghỉ ba ngày trời đâu.

Cũng chỉ có chuyện của Vãn Vãn mới khiến anh toàn tâm toàn ý ở bên cạnh cô, tạm gác lại hết mọi chuyện của mình sang một bên.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 394: Chương 394



Bây giờ Vãn Vãn thi đại học đã xong, cũng đã đến lúc anh phải quay về rồi.

Đêm trước khi quay về, nhà họ Tô tổ chức một bữa ăn, cũng không mời ai chỉ có Trình Kiêu.

Mọi người không đến nhà hàng, tất cả đều là do Lục Tư Hoa đích thân làm.

Trình Kiêu rất thích không khí như vậy, không khí người nhà quây quần bên nhau.

Lần này Đóa Đóa không có đó, trong ba ngày thi đại học diễn ra, Đóa Đóa sẽ nghỉ ngơi ở nhà Vãn Vãn vào buổi trưa, buổi tối sẽ về nhà, bây giờ thi xong đại học rồi, tất nhiên cô ấy không còn Isy do gì để ở lại nhà Vãn Vãn nữa rồi.

Cho dù trong lòng cô ấy có mong ngóng đến mức nào đi chăng nữa, cho dù có muốn ở lại nhà họ Tô thì cũng vô ích.

Dù sao cô ấy cũng không có lý do gì để ở lại kia mà.

Thấy ánh mắt mong chờ của cô ấy, Vãn Vãn trầm mặc một lúc, cô biết suy nghĩ trong lòng Đóa Đóa, cô nói: "Đóa Đóa, chị ăn xong cơm rồi về nhé, đến lúc đó em sẽ nhờ Trình Kiêu đưa chị về."

Trình Kiêu ở phòng khách nghe thấy lời Đóa Đóa, ánh mắt hướng sang đó với vẻ mặt cực kỳ không tình nguyện.

Đóa Đóa sợ hết hồn, vội vàng từ chối: "Không cần, không cần, chị tự về được, chị..." Cô ấy nhìn sang phía Tô Kiến Dân rồi lại vội quay mặt đi, "Chị đi đây.

"Đóa Đóa!" Vãn Vãn gọi.

Lục Tư Hoa cũng ở trong phòng bếp gọi vọng ra: "Đóa Đóa, cơm sắp xong rồi, ăn đã rồi hẵng về."

Dường như có cái gì đó ở đằng sau đang đuổi theo Đóa Đóa, cuống quít nói "Không cần đâu ạ.", rồi đi xuống lầu.

Lục Tư Hoa lẩm bẩm: "Đứa nhỏ Đóa Đóa này lại sao thế."

Vãn Vãn cũng cảm thấy phản ứng mấy ngày nay của Đóa Đóa có chút kỳ lạ, hình như đang tránh né gì đó, lại như đang chờ đợi gì đó.

Cô không nhịn nổi nhìn sang phía Trình Kiêu, thấy anh đang chớp mắt vô tội nhìn cô.

Tay Trình Kiêu đang chỉ sang phía Tô Kiến Dân, đáng tiếc động tác lúc sau của Trình Kiêu Vãn Vãn lại không nhìn thấy, cô đang đứng đó nhíu mày suy nghĩ.

Nhìn thấy biểu cảm này của Vãn Vãn, Trình Kiêu đồng thời cũng nhíu mày, luôn thấy có cái gì đó không ổn, nhưng lại không thể nói ra là chỗ nào không ổn.

Mọi người đều thích bữa cơm này.

Ngoại trừ Vãn Vãn, tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều biết Trình Kiêu đang theo đuổi Vãn Vãn, trên bàn cơm cũng rất chiếu cố Trình Kiêu.

Vãn Vãn không biết chuyện này, cô vẫn giống như trước, lúc trước đối xử với Trình Kiêu như nào thì bây giờ vẫn thế.

"Vãn Vãn đi bộ cùng Trình Trình đi con." Khi Vãn Vãn muốn đi giúp mẹ thu dọn bát đũa đi rửa lại nghe thấy Lục Tư Hoa dặn dò cô như vậy.

Buổi tối của huyện Nghi An rất đẹp.

Nhưng mấy năm gần đây trở nên hỗn loạn, thỉnh thoảng còn xảy ra vài vụ trộm cướp.

Vãn Vãn ngược lại muốn đi bộ xung quanh với Trình Kiêu, cuối cùng hai người quyết định chỉ đi xung quanh tiểu khu mà thôi.

Buổi tối tháng bảy rất mát mẻ.

Ở thời đại không có máy điều hòa chỉ có quạt điện, ngồi hóng mát ở bên ngoài vào buổi tối rất thoải mái.

Hai người Vãn Vãn và Trình Kiêu đi bộ cùng nhau, hai người sánh vai đi nhưng cũng không có nắm tay.

Vãn Vãn không nghĩ về điều đó nhưng Trình Kiêu cứ luôn nhìn Vãn Vãn, nghe những lời Vãn Vãn nói chuyện ở đó, anh lắng nghe nhưng lại không hề nhúc nhích.

"Anh Kiêu này, anh đã 25 tuổi rồi, cũng nên kết hôn đi thôi."

"Ừ." Trình Kiêu ừ một tiếng, "Sắp rồi."

"Anh Kiêu này, anh có người mà mình thích không?"

Vãn Vãn nghiêng người nhìn sang phía Trình Kiêu, đột nhiên hỏi.

Trình Kiêu sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn cô đột nhiên trở nên dịu dàng "Có."

Vãn Vãn cũng kinh ngạc, cô nghĩ tới Đóa Đóa, có chút chua xót, cô không biết rằng nỗi buồn đang tràn đầy trong lòng mình.

"Bạn gái của anh có phải là người Bắc Kinh không vậy?" Vãn Vãn không nhịn được hỏi anh.

Trình Kiêu lại lắc đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn Văn Vãn: "Không, là ở đây"

"...Là..." Vãn Vãn dừng một chút "Ai vậy?"

"Em cũng quen, bọn anh là bạn cùng tường"

Vãn Vãn đột nhiên cúi đầu xuống, nếu như lúc trước chỉ là cô suy đoán thì bây giờ đã có thể khẳng định, người mà Trình Kiêu thích là Đóa Đóa.

Đóa Đóa...

Thật ra như vậy cũng tốt, Trình Kiêu tìm một người mà cô quen làm chị dâu của cô, cũng tốt.

Trình Kiêu lẳng lặng nhìn Vãn Vãn, nhưng biểu cảm trên mặt Vãn Vãn có chút kỳ lạ, nói là vui nhưng lại cau mày, nói là không vui nhưng lại cười. Trong lòng anh đang nghĩ: Vãn Vãn đang vui hay là đang buồn vậy?

"Vãn Vãn, anh..." Trình Kiêu nói: "Em có hiểu ý anh không?"

Vãn Vãn: "Hiểu, đương nhiên là em hiểu rồi" Trong lòng cô lại nghĩ: em hiểu, sao em có thể không hiểu được chứ? Không phải là anh thích Đóa Đóa hay sao?

Sáng sớm hôm sau Trình Kiêu đã đi rồi, Vãn Vãn tiễn anh đến bến xe.

Chỉ có mình Vãn Vãn đi tiễn Trình Kiêu, không phải là những người khác trong nhà họ Tô không muốn đi mà là mọi người đều biết điều đó. Biết Trình Kiêu thích Vãn Vãn, cho dù Vãn Vãn không biết nhưng không gian này vẫn phải dành riêng cho tụi nhỏ, không nên đi để làm kỳ đà cản mũi.

Trình Kiêu không nỡ, nhưng không nỡ thì cũng phải đi về. Công ty không thể thiếu anh, đã dành ra thời gian ba ngày đã là thời gian nghỉ phép cả năm của anh. Công ty đang ở thời gian mấu chốt, sao có thể thiếu anh được?

Cũng may, Vãn Vãn sắp lên Bắc Kinh học đại học rồi. Đối với thành tích thi đại học của Vãn Vãn, Trình Kiêu không lo lắng tí nào.

Cho dù cô có tham gia cuộc thi viết văn hay không, cho dù cô có làm bài thi tệ đến mức nào cũng đã có tên trong danh sách. Nói đến thành tích của Văn Vãn, kể cả không có cuộc thi viết văn, cô cũng có thể thi đỗ Hoa đại hoặc là Bắc đại. Bất kể là Hoa đại hay là Bắc đại, nhà bọn họ đều cách rất gần.

Đương nhiên, hy vọng nhất là cô có thể thi đậu Hoa đại.

Như vậy, bọn họ có thể là bạn cùng trường rồi, lúc nào cũng có thể ở cạnh nhau.

"Vãn Vãn, hẹn gặp vào tháng 9"

"Đợi em, Vãn Vãn, hẹn gặp ở Hoa đại."

"Vãn Vãn..."

Cuối cùng có hàng ngàn lời muốn nói, giờ khắc này Trình Kiêu cũng không biết phải nói những gì.

"Anh Kiêu, em nhất định sẽ tới Hoa đại, nhất định!"

"Anh đợi em."

Trăm chữ nghìn lời tựa hồ đều nằm trong câu "Đợi em", xuôi theo chiều gió từ từ truyền vào trong tai Vãn vãn, tình ý liên miên.

Trình Kiêu bước lên xe đem theo sự chờ đợi, còn Vãn Vãn đem theo tâm trạng chán nản về nhà.

Cả người nhà họ Tô đều cảm nhận được tâm trạng của Vãn Vãn thay đổi, ai cũng khẳng định điều này liên quan tới Trình Kiêu.

"Vãn Vãn, sao thế?" Tô Kiến Dân là người phát hiện ra cô có gì đó không ổn lắm đầu tiên.

Tô Kiến Dân rất quan tâm đến người em gái duy nhất này.

Vãn Vãn lắc đầu, vùi người vào sô pha, trong tay còn ôm gối, đang trầm mặc suy nghĩ xa xôi.

"Là vì Tiêu Trình à?" Tô Kiến Dân lại hỏi.

Vãn Vãn gật đầu, lại lắc đầu.

"Em đó, không phải Tiêu Trình chỉ đi về thôi sao? Có đáng để em rầu rĩ sầu muộn như này không vậy?"

Vãn Vãn chỉ nhìn Tô Kiến Dân nhưng không nói lời nào. Tô Kiến Dân lại nói tiếp: "Được rồi, được rồi, anh không nói em nữa. Không phải em định đăng ký vào Hoa đại sao? Chẳng mấy chốc nữa là có thể gặp được anh ấy rồi"

Vãn Vãn gật đầu lia lịa.

Khi Tô Cần từ đơn vị trở về liền nhìn thấy tâm tình Vãn Vãn mặc dù đã tốt hơn nhiều nhưng so với lúc trước vẫn có chút phiền muộn. Ông ấy ngược lại không hề giống với Tô Kiến Dân, vừa nhìn đã đoán ra được tâm tư trong lòng Vãn Vãn, ông ấy nói: "Văn Vãn à, hai tháng này con cứ đi chơi cho khuây khỏa, rủ thêm cả Đóa Đóa cùng đi, cho giải tỏa tâm trạng. Bất kể là thi có tốt hay không, ba đều ủng hộ con."

"Ba à, ba yên tâm, con nhất định sẽ đỗ Hoa đại, con rất có lòng tin về điều này." Đối với kỳ thi đại học lần này, Vãn Vãn không có một chút xíu lo lắng nào.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 395: Chương 395



Từ trước đến nay cô luôn tự tin về bản thân mình, cho dù có thêm phần thưởng về cuộc thi viết văn hay không, cô cũng sẽ không thất vọng về bản thân mình.

Tô Cần không hiểu lắm, nếu đã không lo lắng gì về kết quả thi đại học, vậy con gái cả ngày rầu rĩ, không vui là đang lo cái gì? Ông ấy nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra là vì tại sao.

Vừa định hỏi lại đã thấy Lục Tư Hoa đi từ trong phòng bếp ra vẫy tay với mình. Ông ấy đi qua đó thấy Lục Tư Hoa đang nháy mắt với mình: "Anh bị ngốc à, chắc chắn Vãn Vãn là vì chuyện của Trình Trình rồi"

"Trình Trình? Liên quan gì tới thằng bé chứ? Văn Vãn không có tình cảm gì với nó kia mà!" Tô Cần lầm bâm.

Trình Kiêu thích Vãn Vãn là một chuyện, nếu tình cảm Vãn Vãn dành cho Trình Kiêu cũng thay đổi, Tô Cần lại cảm thấy hơi khổ sở.

Đây là tâm tư mà người làm ba nên có, bất kể là ông ấy có hài lòng với Trình Kiêu đến đâu thì cảm giác con gái bị người khác cướp mất cũng không tốt lắm.

Đó là căn bệnh chung của tất cả những người làm ba trên thế giới này.

Con cái đều không biết được, nhưng người làm vợ như Lục Tư Hoa sao có thể không biết được điều này kia chứ.

Bà ấy quá hiểu tâm tình của chồng mình, đây là một loại cảm giác mất mát, sau khi con gái trưởng thành sẽ phải rời xa gia đình mà đến sống với gia đình nhà chồng.

Nói bà ấy có cảm giác ấy không? Bà ấy đương nhiên cũng có chứ, nhưng bà ấy lại hy vọng rằng con gái mình sau này sẽ có một mái ấm hạnh phúc.

Con gái có một người chồng yêu con thương con, về mặt nào cũng tốt. Bà ấy đã tận mắt chứng kiến Trình Trình lớn lên từ nhỏ, biết rõ gốc rễ, sau khi gả cho cậu ấy thì bà ấy có gì mà không yên tâm được chứ.

Tâm trạng của bà ấy tốt hơn Tô Cần nhiều, đặc biệt là khi nhìn thấy Vãn Vãn rầu rĩ, không vui.

Điều duy nhất mà bà ấy có thể nghĩ đến là chuyện này chắc chắn có liên quan tới Trình Kiêu.

"Anh bị ngốc sao, Vãn Vãn rầu rĩ không vui chắc chắn là do Trình Trình đi rồi, tâm tình con bé không thoải mái, đây chẳng phải là thể hiện việc Vãn Vãn có tình cảm với Trình Trình sao? Có tình cảm thì tốt rồi, chứng minh rằng sau này Trình Trình là con rể nhà ta, có con rể tốt như thế anh còn không vừa lòng à?"

Tô Cần lắc đầu, ông ấy không thể diễn tả được cảm nhận của mình, nói là không vừa ý sao? Không phải, ông ấy rất vừa lòng. Trình Trình làm con rể nhà mình còn hơn cả mong đợi. Nhưng trong lòng vẫn thấy mất mát.

"Chính là cái cảm giác mà củ cải nhà mình vất vả trông ra lại bị heo ăn mất ấy" To Cần rầu rĩ nói.

Lục Tư Hoa muốn gõ vào đầu ông ấy một cái: "Trình Trình là heo sao?"

Tô Cần lại lắc đầu, nói: "Trong lòng tôi cho dù con rể có tốt đến mức nào cũng không tốt bằng việc có con gái ở bên."

Đây ngược lại là lời nói thật, con rể có khiến ta hài lòng, có ưu tú, xuất sắc đi chăng nữa, vị trí con gái ở trong lòng nó có quan trọng hay không?

Lục Tư Hoa dở khóc dở cười: "Anh đó, thôi được rồi, chuyện này anh lải nhải với em là được rồi, đừng có nhắc tới trước mặt Vãn Vãn, sau này Trình Trình tới đây, anh cũng không được lộ vẻ ưu tư ra ngoài, rõ chưa?"

Tô Cần nói: "Anh ngốc thế sao? Trình Trình xuất sắc như thế, không phải vì gia thế của nhà nó mà là bản thân nó rất xuất sắc, bây giờ dựa vào chính năng lực của mình mà tự thành lập công ty, con rể tốt như vậy, sao anh có thể không vừa lòng chứ? Yên tâm đi, ở trước mặt nó anh sẽ không để lộ cảm xúc ra đâu, chỉ là.." Trong lòng vẫn thấy chua xót.

Lục Tư Hoa nói: "Em biết tâm trạng của anh, thật ra em cũng có chút không nỡ, đây có lẽ là cảm xúc của tất cả phụ huynh sau khi con gái có bạn trai đúng không? Nhưng chúng ta phải vui mừng cho Vãn Vãn mới đúng. Đừng buồn nữa"

Tô Cần ừ một tiếng, khi đi ra trên mặt lại nở một nụ cười.

Vãn Vãn vẫn mặt ủ mày chau ngồi trên ghế sofa, thừ người ra.

Tô Cần bước qua đó, ông ấy cũng không biết Trình Kiêu có tỏ tình với Vãn Vãn hay không, cũng không biết phải làm rõ chuyện này như nào. Lúc đó Trình Kiêu đã đáp ứng với ông ấy, đợi đến lúc sau khi Văn Vãn lên đại học mới làm rõ chuyện này, mặc dù tuổi mụ của Vãn Vãn đã quá 18 tuổi nhưng còn chưa đón sinh nhật, bây giờ mới 17 tuổi mà thôi.

Vẫn là còn nhỏ quá, chưa đến tuổi để yêu đương.

Tô Cần không biết phải nói như nào, cũng không biết phải an ủi ra làm sao, trước khi Vãn Vãn nói ra tâm sự trong lòng, ông ấy không thể làm gì, chỉ có thể lặng lẽ ngồi bên cạnh Vãn Vãn, đồng hành cùng cô. Lục Tư Hoa đi ra liền thấy cảnh này, chồng bà ấy lặng lẽ ngồi bên cạnh con gái, không nói một lời nào.

Bà ấy cười, lộ ra một nụ cười hiểu ý.

Tâm trạng Vãn Vãn rất nhanh đã tốt hơn, u sầu đã chạy đi đâu mất.

Theo việc bắt đầu đăng ký nguyện vọng đại học, tâm trạng u sầu của Vãn Vãn lại tăng cao đến cực điểm.

Cô muốn được học tại Hoa đại, đây là ước mơ từ nhỏ đến lớn của cô, cuối cùng thi đại học cũng đã kết thúc, dù bây giờ vẫn chưa biết kết quả nhưng cô rất tin tưởng vào bản thân.

"Đóa Đóa, chị đăng ký trường nào vậy?"

Đóa Đóa nói: "Chị muốn đăng ký Phúc đại, em cũng biết mà"

Vãn Vãn chớp mắt, trước đây đương nhiên là cô biết điều đó, nhưng mà hiện nay không phải là...

"Sao chị lại không đăng ký Hoa đại vậy?" Vãn Vãn có chút không hiểu lắm.

Đóa Đóa nghi hoặc: "Sao chị phải đăng ký Hoa đại?"

"Bởi vì anh Kiêu cũng học ở Hoa đại mà." Không phải chị thích anh ấy sao? Sao lại không đăng ký Hoa đại?

Đóa Đóa nói: "Anh ấy học ở Hoa đại thì liên quan gì tới chị?"

Vãn Vãn trợn to hai mắt.

Sự việc hình như không giống như những gì cô suy đoán.

Chuyện gì vậy?

Cẩn thận nhìn lại vẻ mặt của Đóa Đóa, không có chút miễn cưỡng nào, lẽ nào...

Lại chớp mắt, cô đột nhiên hiểu ra.

"Chị không thích anh Kiêu sao?" Vãn Vãn thử thăm dò hỏi cô ấy.

Đóa Đóa mở to hai mắt nhìn cô: "Ai nói với em là chị thích anh ấy thế? Anh ấy là của em, sao lại thành chị thích anh ấy rồi?"

Đóa Đóa không rõ, sao Vãn Vãn lại hỏi vấn đề này, Trình Kiêu —— không, Tiêu Trình không phải thích Vãn Vãn sao? Ánh mắt của anh ấy nhìn Vãn Vãn thể hiện rõ sự dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước, có ai mà nhìn không ra?

Sao Vãn Vãn lại cho rằng cô ấy thích Trình Kiêu chứ?

Cái nào ra cái đấy, cô ấy với Trình Kiểu không hợp làm một đôi.

Vãn Vãn trừng mắt nhìn, cũng không biết vì sao, dường như cũng ý thức được lúc này Đóa Đóa không thích Trình Kiêu, trong nội tâm cô lại đột nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thoải mái chưa từng có, điều này khiến cho nội tâm cô có một loại cảm giác vui sướиɠ nói không nên lời.

Niềm vui sướиɠ này xuất phát từ trong nội tâm, là thứ cô chẳng thể chi phối được.

Tại giây phút này, chính cô cũng không biết, hiện tại cô đang có tâm tình như nào.

Khóe miệng không kìm nổi mà cong lên, ánh mắt như ngôi sao tỏa sáng.

Niềm vui sướng này, khiến cô tự động phớt lờ câu "anh ấy là của cậu" mà Đóa Đóa nói, như thể cô không nghe thấy.

Nhìn thấy tình cảnh này, Đoá Đóa lắc đầu, khẽ thở dài: Tô Vãn Vãn này thực sự bị chậm tiêu về phương diện tình cảm.

Trong lòng thắp nến thay cho Trình Kiều, đôi khi gặp một người bị chậm tiêu về mặt tình cảm là một điều rất bất lực.

Giống như ai đó.

Người họ Tô, chẳng lẽ đều bị chậm về mặt cảm xúc như vậy sao?

Nhà họ Tô bị chậm về mặt tình cảm, làm cho Đóa Đóa rất phiền muộn.

Chỉ có nam giới theo đuổi nữ giới, nào có chuyện nữ giới chạy theo sau nam giới chứ?

Nhưng ai kêu người trong nhà họ Tô bị chậm về mặt tình cảm chứ?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 396: Chương 396



Đóa Đóa thở dài 1 tiếng trong lòng.

"Vãn Vãn, Tiêu Trình thích em, là em, không phải chị."

Vãn Vãn há hốc miệng, một hồi lâu mới nói "Không thể nào?"

Anh thích cô? Cô với anh chênh lệch hẳn bảy tuổi, liệu có khả năng sao?

Đồng thời, trong lòng cô lại nảy sinh một loại cảm giác ngọt ngào không thể diễn tả, ngay cả chính bản thân cô cũng không phát giác ra.

"Đóa Đóa, đừng chọc em nữa, giữa em với anh Kiêu chỉ là quan hệ anh em, anh ấy tốt với em cũng bởi vì coi em là em gái, không phải như chị nghĩ đâu."

Rất nhanh, Vãn Vãn bình tĩnh lại, sau đó lắc đầu phủ nhận khả năng này.

Giữa cô với Trình Kiêu luôn là như vậy, cô với anh cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm của hai người thế nào, cô còn không hiểu rõ sao?

Hai người bọn cô chỉ là tình hữu nghị thuần khiết.

"Em á, thực sự là. ." Đóa Đóa rất muốn phản bác, nhưng cuối cùng lại nhịn không nói.

Chuyện tình cảm, bản thân nên tự phát giác, cô ấy đã nói thẳng ra như thế, nhưng Vãn Vãn vẫn không rõ, thì chuyện sau này chỉ có thể giao cho Tiêu Trình làm mà thôi.

Hiện tại cô ấy rất nhức đầu, vì một người bị chậm về phương diện tình cảm.

Đây mới thực sự là điều khiến cho người ta phải nhức đầu.

Nhìn đang vẻ khổ não của Đóa Đóa, không biết vì sao, Vãn Vãn lại đột nhiên hiểu ra.

Ngày đó lúc ăn cơm, Đóa Đóa nhìn chằm chằm vào phía đối diện, lúc ấy cô tưởng rằng là nhìn Trình Kiêu, giờ nhớ lại, không lẽ là nhìn anh Ba không an phận ngồi cạnh Trình Kiêu đấy chứ?

Chẳng lẽ người Đóa Đóa nhìn không phải là Trình Kiêu, mà là anh Ba?

Lại nhớ ra Đóa Đóa quyết tâm muốn thi vào Phục đại, không phải anh Ba đang ở Phục đại hay sao?

Vãn Vãn cảm thấy, mình đúng là đần mà, ngay việc như vậy mà mãi cũng không phát hiện ra.

cả "Đóa Đóa, có phải chị thích anh Ba của em đúng không?" Vãn Vãn xích lại gần cô ấy.

Đóa Đóa lập tức đỏ mặt.

"Có phải hay không thế? Nói cho em đi, em giúp chị." Nhìn phản ứng của Đóa Đóa, Vãn Vãn đã đoán ra được.

Đóa Đóa đỏ mặt, cúi đầu, qua lúc lâu, mới khẽ gật đâu.

"Đóa Đóa, chị thật sự thích anh Ba của em sao?"

Dù cô đã đoán được, nhưng khi thấy Đóa Đóa thừa nhận, cô lại khϊếp sợ, "Anh Ba em, anh ấy..."

"Anh Ba của em, anh ấy khá chậm hiểu. So với em, anh ấy còn chậm hơn.

Không, thực ra anh em bọn họ là người tám lạng kẻ nửa cân, không khác biệt lắm.

"Đóa Đóa, nếu chị muốn theo đuổi được anh Ba của em, thì cũng không khó." Vãn Vãn nhìn cô ấy, nháy mắt vài cái.

Đóa Đóa nói: "Có cách gì sao? Mau nói cho chị biết đi."

Vãn Vãn nói: "Thực ra anh em sợ vướng vào phiền phức, chị không biết đâu, trong trường anh ấy được một nữ sinh theo đuổi, nên sinh ra chứng sợ hãi. Chị có quen hệ tốt với nhà em, đương nhiên anh em sẽ không trốn tránh chị. Chỉ cần ngày thường chị tốt với anh ấy, đừng thổ lộ trước, giờ mà thổ lộ thì anh ấy sẽ bị dọa chạy ngay. Cứ chậm rãi để anh ấy thích ứng dần, có lẽ chị có thể chạm được đến trái tim anh ấy."

Đóa Đóa cúi đầu, như đang suy tư về vấn đề này.

Quả thật Tô Kiến Dân có tâm bệnh ấy, sợ phiền phức, chậm về tình cảm, không nhanh nhẹn lắm.

Nếu giờ cô ấy thổ lộ, thì chắc có lẽ sẽ giống như lời Vãn Vãn nói, trực tiếp hù khiến người ta chạy mất dép.

"Chị biết phải làm gì rồi" Đóa Đóa tràn đầy niềm tin với cô.

Vãn Vãn với Đóa Đóa đã điền xong nguyện vọng của riêng mình, một người vào Hoa Đại, người còn lại vào Phục Đại.

Thời gian chờ đợi điểm và giấy báo nhập học trôi qua nhanh chóng.

Rất nhanh, kết quả được thông báo tới.

Vãn Vãn với Đóa Đóa đều thi được kết quả rất tốt. Thành tích của Vãn Vãn tốt hơn, thi được 686 điểm, là thủ khoa đầu vào kỳ thi tuyển sinh đại học ở huyện Nghệ An, thậm chí còn là thủ khoa của tỉnh, với việc bổ sung thêm giải của cuộc thi viết văn, vào trường Hoa đại tuyệt đối có thể có khả năng.

Đóa Đóa thì hơi kém hơn một chút, thi được 623 điểm, dư sức vào Phục Đại, không cần lo lắng.

Giờ phút này, trái tim mọi người mới được hạ xuống.

Lần này Trình Kiêu không tới huyện Nghệ An, nhưng có gọi điện thoại cho nhà họ Tô, chúc mừng Văn Vãn.

Nhà họ Tô còn có một việc vui nữa, đó chính là trong nhà cuối cùng cũng lắp điện thoại.

Thời buổi này, giá điện thoại rất đắt, phải có quan hệ, mới có thể lắp được.

Giá lắp điện thoại một lần cũng cần hơn một ngàn tệ, còn phải có chỉ tiêu, lắp đặt điện thoại gia đình, gần như là một cách để chứng tỏ địa vị của nhà họ.

Chỉ tiêu lắp đặt điên thoại lần này của nhà họ Tô là do Thiệu Trường Thanh cấp cho. Anh ấy có hợp tác thương nghiệp với bên chính phủ, vậy nên cũng dễ lấy chỉ tiêu.

Trong nháy mắt khi vừa lắp điện thoại xong, Vãn Vãn đã gọi điện thoại ngay cho Trình Kiêu.

Sau khi báo số điện thoại cho Trình Kiêu, Trình Kiêu bảo Vãn Vãn cúp điện thoại, để anh gọi lại.

"Tiền điện thoại rất đắt, tiết kiệm một chút, để anh gọi cho." Trong điện thoại vang lên giọng nói dịu dàng của anh.

Đối với sự săn sóc của Trình Kiêu, trong lòng Văn Vãn nổi lên sự vui sướиɠ.

Cô biết anh sợ cô tốn tiền, cho nên để anh gọi tới.

Mặc dù như thế, Vãn Vãn cũng không dám gọi điện thoại nhiều, thời gian gọi cũng không dám quá dài, Trình Kiêu kiếm tiền không dễ gì, cũng không thể tiêu hết vào tiền điện thoại.

Cô vẫn thích dùng phương thức viết thư, vừa không tốn nhiều tiền, lại tình cảm hơn. Điện thoại chỉ dùng khi cần thiết, đứng trên lưỡi d.a.o mới biết hết được giá trị của nó.

Lúc Vãn Vãn chờ thư thông báo trúng tuyển Hoa Đại, Trình Kiêu cũng gặp chút chuyện.

Chủ yếu là liên quan đến em gái Hiểu Mộng.

Kiểm tra DNA giữa mẹ Trình và La Hiểu Mộng từ nửa năm trước cũng đã có kết quả, cũng xác định cô ấy chính là em gái mất tích của nhà họ Trình.

Nhưng có một vấn đề đã xảy ra, Hiểu Mộng không muốn nhận mẹ Trình, càng không muốn thừa nhận Trình Kiêu là anh trai của cô ấy.

Trong lòng cô ấy, nhà họ Trình đã bỏ cô ấy, mặc kệ Trình Kiêu và mẹ Trình có giải thích thế nào, cô ấy cũng không muốn nghe.

“Nếu như tôi đã bị mất tích từ mười mấy năm trước, vậy thì cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi. Tôi chỉ muốn làm con gái của nhà họ La, không muốn làm con của nhà họ Tiêu"

“Em là con của nhà họ Trình, không phải của nhà họ Tiêu. Sau khi em sinh ra không lâu thì ba em đã qua đời, mẹ vì em mà khóc đến mù mắt. Trong nhà không ai vứt bỏ em cả, chuyện năm đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, em bị...” Trình Kiêu cố gắng giải thích, nhưng La Hiểu Mộng lại không muốn nghe, vẫn kiên quyết với quyết định của mình.

Lúc mẹ Trình biết được chân tướng, muốn đi gặp La Hiểu Mộng, nhưng lại bị La Hiểu Mộng từ chối.

“Tôi chỉ có một người mẹ, tất cả những gì tôi đang có đều là do nhà họ La cho tôi, còn về phần mẹ đẻ..." La Hiểu Mộng cắn cắn môi: "Công sinh không bằng công dưỡng, mẹ tôi không thể không có tôi."

“Chẳng lẽ mẹ thì không cần con sao?" Khi mẹ Trình nghe được câu trả lời này, gần như khóc đến mức ngất xỉu.

Vào giờ phút này, Trình Kiêu sinh ra ấn tượng không tốt với cô em gái này.

Mẹ anh đã có sẵn bệnh trong người, con gái ruột lại không nhận bà ấy, chỉ nhận ba mẹ nuôi.

Chuyện năm đó, vốn không phải là lỗi của nhà họ Trình, chuyện bị lừa bán, cũng không phải chuyện bọn họ muốn nó xảy ra, nhưng La Hiểu Mộng lại đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu nhà họ Trình, trách móc mẹ anh, cũng trách móc anh.

Nếu như không phải vì mẹ, anh đã sớm không muốn nhận đứa em gái này.

Nhưng mẹ lại khát vọng tình thân, muốn nhận lại đứa con gái duy nhất này của bà.

Tất cả những điều này Trình Kiêu đều hiểu.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, anh mới nhịn xuống lửa giận trong lòng, kiên nhẫn muốn nói chuyện đàng hoàng với Hiểu Mộng, đáng tiếc lại vô dụng.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 397: Chương 397



Tính tình La Hiểu Mộng rất cố chấp, cố chấp đến mức đôi khi cảm giác cô ấy không giống người của nhà họ Trình.

Người nhà họ Trình, từ trước đến nay đều rất thấu tình đạt lý, cho dù là người lạnh lùng như Trình Kiêu, từ trước đến nay đều khát vọng tình thân, cũng sẽ không không nói lý mà từ chối việc nhận lại người thân như này.

Người đối tốt với anh, anh sẽ biết ơn. Có thù với anh, anh tự nhiên sẽ báo thù.

Nhưng nhà họ Trình cũng không bạc đãi gì Hiểu Mộng, vậy mà cô ấy lại trút hết cơn giận lên người nhà họ Trình, quả thật không nên.

Bởi vì lí do này, mà mẹ Trình phải đi bệnh viện một lần, tuy rằng cuối cùng bệnh tình cũng được ngăn chặn, nhưng Trình Kiêu vẫn hận La Hiểu Mộng.

Anh hối hận vì đã nói chuyện này cho mẹ biết sớm như vậy, lúc vừa được trả kết quả DNA, anh muốn làm mẹ vui, nên kể chuyện chuyện này cho bà ấy nghe.

Nhưng ai mà ngờ, La Hiểu Mộng lại cố chấp lại tuyệt tình đến vậy.

Ba mẹ ruột của mình mà còn không muốn nhận, đơn giản không vì lý do nào cả.

"1 “Con bé không muốn nhận, vậy thì không nhận Cuối cùng ông cụ Tiêu lên tiếng. “Vân Hương à, con bé không muốn nhận, vậy thì con cũng đừng quá đau lòng làm gì, tìm được con bé là vui rồi. Mặc kệ nó có nhận hay không, thì nó vẫn là con của con, con không cần vì chuyện này mà khiến bản thân đau lòng, con phải cảm thấy vui sướиɠ mới đúng. Con bé sống từ nhỏ bên ba mẹ nuôi nên nó đã có tình cảm sâu đậm với bọn họ, con nên hiểu cho con bé một chút, hiện tại nó không sao, còn thi đậu đại học, con phải cảm thấy vui sướиɠ mới đúng Mẹ Trình trầm mặc, rồi bà ấy ngẩng đầu lên, không sai! Đã tìm được con, vậy nên bà ấy không cần phải lo lắng hãi hùng như trước kia nữa, mặc kệ con bà ấy có nhận bà ấy hay không, thì nó vẫn là con gái của bà ấy. Chỉ cần bà ấy biết nó đang sống hạnh phúc, như vậy là đủ rồi. Có thời gian thì qua đó thăm nó, mặc kệ nó có muốn gặp bà ấy hay không.

Còn nữa, phải chăm sóc sức khỏe cẩn thận.

Trước đây bà ấy có khát vọng là được nhìn thấy con trai cưới vợ sinh con, bây giờ lại có thêm một phần mong chờ, đó là được nhìn con gái lập gia đình sinh con.

Nghĩ tới đây, vướng mắc trong lòng mẹ Trình như được cởi bỏ, tích cực phối hợp trị liệu, sức khỏe cũng từ từ tốt lên.

Mẹ Trình cảm thấy, dẫu chỉ là một tảng đá, nhưng chỉ cần sưởi ấm thì dần dần nó cũng có thể ấm lên. Nhưng sự thật chứng minh, điều đó là không thể.

Nửa năm trôi qua, La Hiểu Mộng không hề có chút ý nghĩ muốn quay về nhà họ.

Mẹ Trình thường tới Hoa Đại thăm La Hiểu Mộng, ngay cả các bạn học cũng cảm thấy mẹ Trình đáng thương, đáng tiếc người cảm động lại không bao gồm La Hiểu Mộng.

Tất cả những điều ấy đều bị Trình Kiêu nhìn thấy, anh tức giận đến mức hận không thể bắt La Hiểu Mộng lại, đánh cho một trận.

Đáng tiếc, mẹ Trình không muốn, đối với đứa con gái đã từng bị mất tích này, trong lòng bà ấy vừa thương vừa yêu vừa đau.

Tất cả chuyện này, Vãn Vãn cũng không biết.

Thậm chí cô còn không biết, Trình Kiêu đã tìm được em gái, đương nhiên càng không biết chuyện La Hiểu Mộng không muốn nhận lại mẹ Trình.

Cô còn đang vui vẻ chờ thư thông báo trúng tuyển.

Trong kỳ nghỉ hè này, Vãn Vãn chưa đợi được thư thông báo trúng tuyển, nhưng đã nhận được thiệp cưới của anh họ Tô Kiến Hoành, anh ta sắp kết hôn.

Địa vị Tô Kiến Hoành tốt, hiện giờ còn là trưởng khoa của cục nông nghiệp, lãnh đạo và các đồng nghiệp đều giới thiệu đối tượng cho anh ta, ai cũng cho rằng anh ta sẽ cưới cô gái thành phố, nhưng anh ta lại cưới vợ chỗ khác.

Vợ anh ta là một cô gái nông dân chính thống.

Điều này làm cho tất cả mọi người sợ ngây người. Sau khi bị bên nhà cũ biết được, bên đó còn hung hằng mắng anh ta một trận.

Ông nội Tô cùng bà nội Tô đã về, hai người này đã già nua đến mức trên đầu không có nổi một sợi tóc đen.

Tô Đại Lực với Lưu Chiêu Đệ cũng vậy, cuộc sống trôi qua hết sức nghèo khó, nếu không phải Kiến Hoành chu cấp cho bọn họ lương thực để dưỡng lão, đôi khi còn ngẫu nhiên cho thêm chút tiền, thì cuộc sống của bọn họ chỉ sợ sắp không qua nổi nữa.

Lưu Chiêu Đệ bây giờ phải xuống đồng làm việc, lại phải chăm sóc Tô Đại Lực đang què chân, ngày thường lại phải chịu đựng sự bạo lực của Tô Đại Lực, cuộc sống trôi qua cũng không mấy suôn sẻ.

Hôm nay vừa nghe Tô Kiến Hoành cưới vợ, cưới một cô gái thôn quê, mọi người muốn nổ tung. Người đầu tiên muốn nổ tung là bà nội Tô.

Tuy rằng bà ta có không ít cháu trai, nhưng người hầu hạ dưới gối chỉ có một mình Kiến Hoành.

Về phần gia đình nhà con thứ hai Hai, bây giờ đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà cũ, bà ta cũng không còn mặt mũi đi tới cửa. Tội lỗi năm đó gây ra, hiện giờ mặt có dày hơn nữa cũng không sửa sai được.

Trong mắt bà ta, đứa cháu trai có tiền đồ rộng mở như vậy, sao có thể cưới một người phụ nữ nông thôn cho được? Phụ nữ nông thôn, làm sao có thể xứng đôi với cháu trai của bà ta? Cháu trai bà ta còn là trưởng khoa nữa dấy.

Chỉ cần nghĩ đến điều này, trong lòng bà ta liền tức giận, lúc Tô Kiến Hoành cầm thiệp mời đi tới, bà ta đã mắng anh ta một trận.

Công phu mắng chửi người của bà nội Tô, một chút cũng chẳng thấy giảm đi, không phải bởi vì ngồi tù mà giảm bớt nửa phần, mà ở nơi đó bà ta càng điên cuồng mắng chửi hơn. Mắng vừa nhiều vừa khó nghe.

Tô Kiến Hoành trầm mặt, một câu cũng không nói. Bây giờ thân phận của anh ta không như trước, tất nhiên sẽ không so đo với bà nội Tô.

Hôm nay đưa thiệp mời tới, là một mình anh ta tới, vợ chưa cưới không đi theo. Không phải bất hiếu, mà sự thật là anh ta quá hiểu thái độ phản ứng của các vị trưởng bối bên nhà cũ này, nếu vị hôn thê đến đấy, nhất định sẽ bị nghe mắng.

Hôm nay nghe bà nội Tô chỉ thẳng vào mặt anh ta mà mắng, trong lòng anh ta thầm nghĩ: Quả nhiên là như thế!

Bà nội Tô mắng, cũng không nhận được một chút phản ứng đáp lại của Tô Kiến Hoành, thật giống như đánh vào bông gòn, nhất thời tức giận, nhưng lại không có cách nào với anh ta cả.

Cho đến khi bà nội Tô mắng đến mệt, Tô Kiến Hoành mới đặt thiệp cưới xuống: "Cháu đi đây."

Bà nội Tô nói xong, lại đến lượt Lưu Chiêu Đệ lên sân khấu: "Con không được cưới cô ta! Con là công chức chính phủ, sao phải cưới một cô gái nông thôn?"

“Mẹ, mẹ cũng là phụ nữ nông thôn đấy!"

Lưu Chiêu Đệ nói: "Cô ta có thể so sánh với mẹ sao? Mẹ gả cho ba con, còn cô ta lại gả cho một người ăn lương nhà nước"

“Trong mắt con, không có gì là khác nhau cả. Mẹ có thể gả cho ba, thì tất nhiên con cũng có thể cưới cô ấy” Tô Kiến Hoành thản nhiên nói: "Trong mắt con, không có gì khác biệt, tất cả mọi người đều là người.

Ông nội Tô "phì phèo" điếu thuốc, không nói câu gì.

Lưu Chiêu Đệ nói: "Con cưới cô gái nông thôn kia, mẹ không đồng ý, con không thể cưới cô ta, nếu con không nghe lời, mẹ sẽ làm loạn ngay tại hôn lễ của con. Để cho tất cả mọi người biết, con đã cưới thứ gì!"

Tô Kiến Hoành nhíu mày, trầm mặc một lúc lâu. Trong lòng Lưu Chiêu Đệ đắc ý, quả nhiên chiêu này của bà ta hữu dụng.

Tô Kiến Hoành nhìn thiệp cưới đặt trên bàn, đưa tay thu hồi: "Nếu đã như vậy, hôn lễ này mọi người không cần tham gia nữa. Con sẽ đặt một bàn mì tới, đến lúc đó mọi người ở nhà mà ăn"

“Mày! Đứng lại!" Lưu Chiêu Đệ hét lớn.

Tô Kiến Hoành không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng nói: "Mẹ, hôn nhân tự do, yêu đương tự do, đây là luật hôn nhận được pháp luật quy định. Mọi người có đồng ý hay không, thì hôn sự này đều do con quyết định. Còn nữa, chúng ta đã tách hộ, con là con, mọi người là mọi người!"

Nói xong anh ta cũng không quay đầu lại mà rời đi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 398: Chương 398



Thời điểm Vãn Vãn biết được chuyện này, Kiến Hoành đã sắp tổ chức hôn lễ.

Không thể không nói, từ sau khi anh Kiến Hoành ở riêng, tính khí đã hoàn toàn thay đổi. Cũng chỉ có thế, mới không bị bên nhà cũ khống chế, nếu không anh ta sẽ đi vào vết xe đổ của ba cô.

Cũng may, anh Kiến Hoành khi còn bé tuy rằng có chút đần độn, sau khi lớn lên lại như thoát thai hoán cốt.

“Anh Kiến Hoành, anh đỉnh lắm!" Tô Kiến Dân nhịn không được mà giơ ngón cái về phía anh ta.

Tô Kiến Hoành trầm mặc không nói, âm thầm thở dài một tiếng.

Hôn lễ của Kiến Hoành được tổ chức tại khách sạn lớn của thị trấn.

Huyện Nghi An bây giờ không chỉ có một khách sạn, khách sạn công, khách sạn tư nhân, còn có rất nhiều nhà. Kiến Hoành đặt mấy mâm, cũng không có ý tổ chức to, chỉ mời người thân thích, cùng có đồng nghiệp bạn bè là xong.

Làm to, ảnh hưởng không tốt, Tô Kiến Hoành cũng không muốn trở thành hình tượng tiêu biểu.

Vãn Vãn đến khách sạn ăn tiệc, ở hôn lễ gặp được chị dâu. Chị dâu là một cô gái rất yêu kiều, cũng không giống như phụ nữ nông thôn thường xuyên xuống đồng làm việc, cao lớn thô kệch. Dáng dấp cũng tạm được, không phải xinh đẹp, nhưng cũng không xấu.

Quan trọng nhất đó là tính cách của chị dâu vô cùng tốt, Vãn Vãn rất thích. Chả trách anh Kiến Hoành lại thích chị dâu như thế, người con gái tốt như vậy, đổi lại là ai thì người đó cũng thích.

Hôn lễ được cử hành rất hoàn hảo, chỉ duy nhất có chỗ chưa hoàn hảo lắm, là lúc đang tiến hành thì Lưu Chiêu Đệ và bà nội Tô định đến phá đám, nhưng lại bị bảo vệ ngăn ở cửa.

Kiến Hoành cử hành hôn lễ ở khách sạn này, cũng không phải khách sạn công, mà là khách sạn tư nhân, ông chủ từ Ma Đô tới, trong khách sạn có bảo vệ đứng trực.

Muốn tới gây sự? Không có cửa đâu!

Bà nội Tô và Lưu Chiêu Đệ muốn dùng bộ dạng đối phó Tô Cần lúc trước, kết quả còn chưa thực hiện được, đã bị bảo vệ đuổi ra ngoài.

Thậm chí, bảo vệ còn nhìn chằm chằm bọn họ, làm cho bọn họ không làm được chuyện gì cả.

“Muốn gặp Tô Kiến Hoành sao? Chú rể cô dâu người ta đang tổ chức hôn lễ, không có thời gian gặp các người."

Muốn lợi dụng chuyện là bà nội và mẹ ruột của chú rể để vào, lại càng không thể thực hiện được. Từ trước khi bắt đầu Kiến Hoành đã nhắc nhở qua với khách sạn, đừng để cho người nhà của anh ta tới làm loạn.

Vốn còn muốn chặn Kiến Hoành và cô dâu ở bên ngoài khách sạn, nhưng hôn lễ cử hành rất muộn, còn có một loạt hoạt động diễn ra, bọn họ chờ đến khi đói bụng, cũng không thấy mấy người Kiến Hoành đi ra.

Cuối cùng trông thấy khách khứa bắt đầu rời đi, bọn họ lại muốn làm trò một khóc hai nháo ba thắt cổ, nhưng khi nhìn thấy Tô Cần và Lục Tư Hoa cũng từ trong khách sạn đi ra, hai người đột nhiên cảm thấy mất mặt.

Xoay người, muốn che giấu, nhưng lại bị Lục Tư Hoa tinh mắt nhìn thấy.

"Mau xem đi, đây không phải là bà nội Tô và Lưu Chiêu Đệ bên nhà cũ sao?" Lục Tư Hoa cũng không gọi Lưu Chiêu Đệ là chị dâu, mà gọi thẳng tên.

Tô Cần chăm chú nhìn, thật đúng là như vậy.

Còn không đợi mấy người Tô Cần phản ứng, bà nội Tô dường như biết bọn họ sẽ đến chào hỏi, liền kéo Lưu Chiêu Đệ rời đi.

Lưu Chiêu Đệ không muốn đi, nhưng lại bị bà nội Tô cứng rắn kéo rời đi. Cả đời này, người bà nội Tô không muốn gặp nhất, chính là Tô Cần.

Từ sau khi Tô Cần nhận tổ quy tông, bà ta liền sợ gặp lại đứa con trai này.

Chờ đến khi Vãn Vãn và Kiến Dân chơi đùa xong quay về nhà, nghe Tô Cần và Lục Tư Hoa nói đến chuyện này, Vãn Vãn trầm mặc.

"Bên nhà cũ... muốn dùng cách náo loạn như đã dùng với ba, để làm loạn với anh Kiến Hoành sao?"

Từ nhỏ Tô Kiến Dân đã quen việc bà nội Tô khóc lóc om sòm, không cần nghĩ cũng biết, nếu để cho bọn họ náo loạn, hôn lễ này của anh Kiến Hoành đừng nghĩ đến việc sẽ kết thúc viên mãn.

Vãn Vãn cũng cảm thấy khả năng này vô cùng lớn.

Bà nội Tô là muốn dùng chiêu này để nắm thóp hoàn toàn vợ chồng anh Kiến Hoành.

Vãn Vãn cũng nghĩ, cho dù bà ta thật sự làm loạn, thì anh Kiến Hoành cũng sẽ không thỏa hiệp.

Anh ta tự có chủ ý của riêng mình, chiêu khóc lóc om sòm này vô dụng với anh ta.

“Bên nhà cũ đúng là... " Lục Tư Hoa lắc đầu.

Sau đó, Vãn Vãn cũng nghe nói, bà nội Tô lại cùng Lưu Chiêu Đệ đến nhà Tô Kiến Hoành làm loạn, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Người vợ kia của Tô Kiến Hoành nhìn có vẻ nhu nhược, nhưng không ngờ cũng là một nhân vật lợi hại. Cô ấy đối với người hiền lành thì rất nhẹ nhàng, nhưng đối với bà nội Tô với Lưu Chiêu Đệ có ý muốn chia rẽ gia đình cô ấy, thì lại tuyệt nhiên không khách sáo.

Nghe nói, bà nội Tô và Lưu Chiêu Đệ bị cô ấy cầm chổi đuổi ra ngoài. Lúc ấy Tô Kiến Hoành không có ở đấy.

Về phần sau đó như nào, Vãn Vãn cũng không biết, bởi vì cô phải đi học.

Thư thông báo của Hoa Đại đã đến, cô chính thức trúng tuyển vào Hoa Đại. Chuyện này cũng không cần phải lo lắng, bởi sớm đã nằm trong dự liệu của nhà họ Tô.

Nhưng trong nháy mắt khi nhận được thư thông báo trúng tuyển của Hoa Đại, Vãn Vãn vẫn kích động đến mức nhảy dựng lên.

Đây là lá thư thông báo trúng tuyển mà cô hằng mơ ước, gánh vác hy vọng hai đời của cô.

Một khi đạt được viên mãn, sao cô có thể không vui được chứ?

Đóa Đóa cũng đã nhận được thư thông báo trúng tuyển của Phục Đại, cũng giống Vãn Vãn, sáng sớm cô ấy liền tới nhà họ Tô, báo tin này cho mọi người biết.

Lúc ấy Tô Kiến Dân đã thu dọn đồ đạc xong, mấy ngày nữa anh ấy sẽ đến trường báo danh.

“Kiến Dân, con với Đóa Đóa học cùng trường. Lần đầu tiên Đóa Đóa rời nhà, ba mẹ con bé cũng không yên tâm, có con là anh lớn bảo vệ con bé, bọn họ cũng có thể yên tâm.

Tô Kiến Dân sửng sốt một chút, lại nhìn về phía Đóa Đóa, trầm mặc.

“Có nghe thấy không?” Lục Tư Hoa lại nói: "Chẳng lẽ con không muốn sao?"

“Được ạ." Tô Kiến Dân hồi lâu mới đáp lại.

Đóa Đóa lộ ra nụ cười, nhìn Tô Kiến Dân cười.

Vãn Vãn cũng che miệng cười, cảm thấy anh Ba lúc này, quá đáng yêu.

Tô Kiến Dân cũng bất đắc dĩ, dù không thích đi học với con gái, nhưng không thể không theo. Mẹ cũng đã lên tiếng, còn không chấp hành được sao?

Vãn Vãn lén lút nháy mắt với Đóa Đóa, Đóa Đóa cũng lén lút dơ ngón cái với Vãn Vãn.

Đối với động tác này của hai chị em bọn họ, những người khác trong nhà họ Tô đều không nhìn thấy, cho dù thật sự nhìn thấy, cũng sẽ không phản ứng gì.

"Đóa Đóa, về sau phải xem chị tự thể hiện rồi, nhớ rõ lời em nói đấy, chị cứ giống như trước kia, lấy thân phận là bạn của em mà ở bên cạnh anh ấy, quan tâm anh ấy, bảo vệ anh ấy, để anh ấy quen chị, về sau anh ấy sẽ khó mà rời xa chị được" Lên kế hoạch cho sau này, Vãn Vãn kéo tay Đóa Đóa, nhỏ giọng nói.

Đóa Đóa quay sang nhìn cô gật đầu: "Chị biết rồi, chị sẽ làm cho anh ấy quen với sự hiện diện của chị." Đóa Đóa cười, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ.

“Cố lên!” Vãn Vãn nắm tay làm thành động tác cổ vũ.

Đóa Đóa cũng giơ nắm tay về phía cô, động viên mình: Cố lên!

Vãn Vãn đi trước, Bắc Kinh cách nhà khá xa, nên cô phải đến trường sớm một chút.

Không lâu sau, Tô Kiến Dân và Đóa Đóa cũng rời đi.

Nhà họ Tô nhất thời quạnh quẽ xuống, chỉ còn lại Tô Cần và Lục Tư Hoa, nhìn căn nhà quạnh quẽ, trong lòng hai người nhất thời cảm thấy cô đơn.

Vãn Vãn không tới Bắc Kinh bằng máy bay, mà trực tiếp ngồi xe lửa từ thành phố Minh đi tới.

Từ Thành phố Minh đến Bắc Kinh có chuyến tàu cao tốc, đến Bắc Kinh chỉ mất một ngày một đêm, cũng không lâu lắm.

Vãn Vãn mua vé giường nằm, ban ngày ngồi xe ăn cơm, rồi ngồi một lúc, buổi tối ngủ một giấc, là tới nơi rồi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 399: Chương 399



Từ toa ăn nhìn ra ngoài, cảnh sắc bên ngoài lướt qua theo đoàn tàu, rất đẹp.

"Bạn học, bạn cũng tới Bắc Kinh học đại học sao?" Đối diện chỗ Vãn Vãn ngồi, có một bạn nam sinh ngồi xuống.

Vãn Vãn nhìn qua, đó là một nam sinh chạc tuổi cô, cũng không nhận ra là ai.

"Tôi giới thiệu một chút, tôi là An Tiểu Dương, năm nay là tân sinh viên Hoa Đại, còn cậu thì sao?"

“Xin chào." Tô Văn thản nhiên nói.

An Tiểu Dương có chút ngại ngùng: "Thật ngại quá, đừng để ý, tôi thấy cậu là sinh viên đại học ở Bắc Kinh, cho nên mới tới đây ghép bàn, cũng không phải..."

Tô Văn nói: "Sao bạn biết tôi học đại học ở Bắc Kinh?"

Trên mặt cô không viết hai chữ "sinh viên", sao đổi phương biết được? Trong lòng cô đ.â.m sinh ra một chút nghi ngờ.

Không phải cô cảnh giác quá mức, mà thật sự là do nam sinh này đột nhiên tới đây.

Bất cứ ai bị nhìn chằm chằm như thế này sẽ cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.

An Tiểu Dương nói: "Tôi thấy cậu mở cặp sách, trong cặp có một lá thư thông báo trúng tuyển.

Vãn Vãn vẫn không buông lỏng cảnh giác, chỉ lạnh nhạt gật đầu với anh ta, rồi cúi đầu ăn cơm tiếp.

Hôm nay thức ăn trên xe lửa khá phong phú, đồ ăn không ít, cô cũng không muốn làm trái với dạ dày của mình, nên gọi vài món.

Ăn một hồi, lại phát hiện nam sinh ngồi đối diện kia còn chưa đi, chỉ cười nhìn cô.

Vãn Vãn nhìn bốn phía, xung quanh có rất nhiều chỗ trống, nhưng An Tiểu Dương này lại ngồi trước mặt cô, chỉ gọi một ly trái cây, không gọi những thứ khác.

Thật kì lạ.

Vãn Vãn đột nhiên không có khẩu vị, vội vàng ăn vài miếng, rồi rời khỏi toa ăn.

Thật không ngờ, An Tiểu Dương kia cũng rời khỏi toa ăn, đi theo sau cô.

Vãn Vãn nhíu chặt lông mày, cũng không đi tới toa giường nằm của mình, mà quẹo đến chỗ có nhân viên cảnh sát.

Đi ra ngoài, không còn bóng dáng của tên An Tiểu Dương kia nữa, cuối cùng Vãn Vãn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cũng không dám khinh thường.

Trở lại toa xe giường nằm của mình, nằm trên giường, cô vẫn luôn tự hỏi vấn đề này.

Nhìn An Tiểu Dương kia, trông mặt khá thành thật, thật sự là người xấu sao?

Mà ở thời đại này, người xấu có lẽ cũng không nhiều.

Nhưng ở thập niên 80, từng xuất hiện rất nhiều vụ án, sau đó đã trừng trị nghiêm ngặt, nhưng vẫn rất loạn.

Vẫn nên cẩn thận, không có gì quan trọng hơn sự an toàn của bản thân.

Đột nhiên, cô cảm thấy chuyến tàu này có chút lo lắng hãi hùng.

Lần sau, nên ngồi máy bay thì hơn, không dám ngồi xe lửa nữa.

Khi ba bảo cô ngồi máy bay tới Bắc Kinh, cô còn cảm thấy ngồi tàu hỏa thuận tiện hơn, ngủ một đêm, rồi ngồi nửa ngày nữa, là đến nơi rồi. Nào biết, sẽ có chuyện như vậy.

Ai biết An Tiểu Dương kia có phải là sinh viên Hoa Đại thật hay không, hay là cố ý bịa ra lời nói dối?

Mục đích là gì?

Vãn Vãn không rõ lắm, nhưng cô cảnh cáo bản thân mình, nhất định phải cẩn thận.

Ngay cả đến toa ăn cô cũng không dám đi, mà trực tiếp mua đồ trên xe đẩy nhỏ, ăn tạm vài thứ linh tinh.

Ngồi trên tàu một ngày một đêm, Vãn Vãn gầy đi khá nhiều.

Cuối cùng cũng đến Bắc Kinh, khi đến trạm, tiếng phát thanh vang lên, cuối cùng Vãn Vãn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Chuyến tàu này, cực kỳ lo lắng và đề phòng.

Lúc xuống xe lửa, cô nhìn thấy An Tiểu Dương cũng đồng thời xuống xe, mỉm cười với cô.

Nhưng điều đó lại khiến Vãn Vãn hoảng sợ, vội vàng đi ra cửa ga.

“Vãn Vãn!"

Phía trước có người gọi, cô ngẩng đầu lên, thấy Trình Kiêu đang giơ tay về phía cô.

Vãn Vãn đột nhiên như được rút xương, tảng đá đè nặng trong lòng kia, cuối cùng cũng rơi xuống.

Cô chưa từng mong nhìn thấy Trình Kiêu như giây phút này, cô chạy như bay tới, dùng sức ôm lấy anh, vùi đầu vào trong n.g.ự.c anh.

“Anh Kiêu, gặp được anh thật tốt." Cô ôm lấy anh thật chặt, một giây cũng không muốn buông ra.

Hành khách đi ngang qua nhà ga đều nhìn về phía bọn họ, tình yêu của tuổi trẻ thật đẹp.

“Làm sao vậy? " Trình Kiêu cuối cùng cũng phát hiện ra sự khác thường của Vãn Vãn.

Lúc này, cô nắm chặt lấy quần áo của anh, ôm lấy anh, làm gì cũng không chịu buông tay, thậm chí anh còn có thể cảm giác được cả người cô đang phát run.

Lúc đầu Tô Văn lắc đầu, sau khi nhìn thấy trong mắt Trình Kiêu tràn ngập sự lo lắng, lúc này cô mới nói ra nguyên nhân.

“Còn hỏi thăm em có phải là sinh viên Bắc Kinh hay không?" Mỗi câu Trình Kiêu nói ra, lông mày đều nhíu chặt, đến cuối cùng toàn bộ lông mày đã nhíu lại với nhau.

Không có gì khiến anh tức giận hơn là khi nghe cô gái nhỏ yêu quý của mình bị quấy rối bởi một người con trai. Không cần nghĩ cũng biết, người tên An Tiểu Dương kia, chắc chắc là có mục đích.

Về phần mục đích này là tốt, hay là có lòng dạ xấu, tạm thời không biết được.

Nếu như có mục đích xấu, vậy phải cẩn thận, hiện giờ thời thế rất loạn, cẩn thận mới được.

Nếu như mục đích không tính là xấu, vậy thì có khả năng anh ta đem lòng yêu quý Vãn Vãn, cái này càng làm cho anh cảnh giác hơn.

Việc có người nhớ thương người con gái mà mình thích, càng làm cho anh phiền não hơn.

Vãn Vãn xinh đẹp như thế này, có nam sinh nhớ thương cũng rất bình thường, đây cũng chính là chỗ khiến anh khổ não.

Chính bản thân anh còn chưa thổ lộ, nhỡ đâu cô bị người khác cướp lấy thì làm sao bây giờ?

Có lẽ là nhìn thấy Trình Kiêu, có lẽ là cô đã nói ra được chuyện khiến lòng cô sợ hãi, vậy nên Vãn Vãn lúc này đã tỉnh táo hơn.

Cô cảm thấy một ngày một đêm này, giống như nằm mơ, hôm nay thấy được Trình Kiêu, như được tỉnh mộng vậy.

Lại nhớ lại những gì cô nhìn thấy, nghe thấy trên xe lửa, cô cảm thấy mình có chút hơi quá, cho dù loại lo lắng này là cần thiết.

Lại thấy chính cô đang ôm chặt Trình Kiêu, mặt cô ửng đỏ, cô từ từ buông anh ra, ngượng ngùng: "Anh Kiêu, sao anh lại tới đây?"

Trình Kiêu nói: "Là anh em gọi điện thoại cho anh, nói cho anh biết cụ thể thời gian tàu của em đến, nên anh đã tới từ sáng sớm"

Biết Vãn Vãn đã tới, làm sao có thể không tới đón? Cho dù anh có bận rộn hơn nữa, anh cũng sẽ dành ra chút thời gian.

Cũng may là anh tới đón, nếu không cô gái nhỏ này không biết sẽ bị dọa thành dạng gì nữa.

Ngày thường lá gan lớn đến thần kỳ, vậy mà cũng có lúc sợ hãi.

“Đi, chúng ta về nhà trước, đợi đến ngày mai rồi đến trường báo cáo!" Trình Kiêu giúp cô xách vali, kéo tay cô đi ra cửa.

Tự nhiên nắm tay, cứ tự nhiên như thế, một chút do dự cũng không có.

Vãn Vãn cũng không nghĩ nhiều, giống như trước kia ở thôn Hạ Hà, Trình Kiêu thường xuyên nắm tay cô chạy khắp nơi.

Lúc đó, không ai nghĩ lung tung.

Cô cũng quen rồi, nắm tay là chuyện hết sức bình thường.

Hai người đến bên ngoài trạm xe, Vãn Vãn thấy Tiểu Ngô đứng trước một chiếc xe, đang chào hỏi cô: "Chào tiểu thư Vãn Vãn"

Gặp được người quen cũ, Vãn Vãn nói: "Là anh Ngô xin chào"

Tiểu Ngô xách hành lý qua, đặt vào trong cốp xe.

Vãn Vãn phát hiện, Trình Kiêu lại đổi xe.

Vốn là một chiếc Santana, bây giờ lại đổi thành một chiếc xe khác, mà cô cũng không biết thương hiệu này.

“Xe này là của ông nội anh, xe của anh hỏng rồi, đang sửa chữa trong cửa hàng" Trình Kiêu giải thích.

Giờ Tô Văn mới biết, thì ra chiếc xe này là của ông Tiêu, cô còn tưởng Trình Kiêu lại mua xe mới.

Đàn ông yêu xe, đổi xe là chuyện hết sức bình thường.

Trình Kiêu dường như nhìn ra tâm sự của Tô Văn, cười nói: "Anh không phải người có mới nới cũ, nếu anh có tình cảm với chiếc xe kia, thì sẽ không dễ dàng vứt bỏ nó"

Một câu hai nghĩa.

Tô Vãn Vãn không hiểu hết ý tứ trong lời nói của anh, cho rằng thứ anh nói chỉ là xe, còn ở đó gật đầu.
 
Back
Top Bottom