Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 400: Chương 400



Cô luôn biết, Trình Kiêu rất trọng tình cảm, bất kể là đối với người hay là đối với đồ vật.

Năm đó anh thi đậu đại học, còn bởi thế mà đưa con báo đến Bắc Kinh, đơn giản là không nỡ rời khỏi nó.

Chung tình, chính là đặc điểm của anh.

Tiểu Ngô vừa lái xe, nghe cuộc hội thoại đằng sau, hiểu ý cười cười, rồi chuyên tâm lái xe.

Rất nhanh, đã đến sảnh nhà họ Tiêu.

Trong nhà không có bóng dáng của ông Tiêu, nghe nói ông ấy đang ở đơn vị, không trở về nhà.

Ngay cả mẹ Trình cũng không có ở đây, điều này làm cho Tô Văn rất tò mò, ngày thường mẹ Trình rất ít khi ra ngoài, hoặc ở nhà chăm Tiểu Hoa, hoặc làm điểm tâm.

“Mẹ anh đến chỗ Hiểu Mộng" Không cần đoán, Trình Kiêu cũng biết, chắc chắn là mẹ đã đến chỗ La Hiểu Mộng.

Cũng không cần đoán, mẹ anh nhất định sẽ nếm mùi thất bại.

“Hiểu Mộng?" Tô Văn kinh ngạc.

"Là Hiểu Mộng mà em nghĩ sao?"

Em gái Trình Kiêu, Trình Hiểu Mộng?

“Tìm thấy rồi ạ?"

Trình Kiêu nói: "Đúng là Hiểu Mộng em nghĩ, em gái anh, tìm được rồi."

Giọng điệu Trình Kiêu quá mức bình thản, điều này làm cho Tô Văn rất tò mò, nhịn không được nhìn anh nhiều hơn, như vậy không đúng lắm.

Trong ấn tượng của cô, Trình Kiêu vẫn luôn tìm kiếm cô em gái này, sao giờ tìm được rồi, mà lại bình thản như vậy?

Cảm giác như Hiểu Mộng không phải em gái của anh vậy.

“Chuyện này nói ra thì dài dòng, ở giữa thì quá quanh co." Trình Kiêu lười nói về Hiểu Mộng, nhưng nhìn thấy ánh mắt tò mò của Tô Vãn, anh lại bất đắc dĩ nói: "Em gái anh, không muốn nhận anh và mẹ."

“Hả? "Tô Văn chớp mắt “Không nhận?"

Chuyện quái gì đang diễn ra ở đây vậy? Điều này không giống như trong tưởng tượng của cô.

Hiểu Mộng mất tích mười mấy năm, vẫn luôn không tìm về được, chuyện này Vãn Vãn biết.

Cô cũng biết, mẹ Trình vì đứa con gái này, nhớ thương bao nhiêu, một khi tìm về, nhất định sẽ vui mừng đến khóc.

Không nghĩ tới Trình Hiểu Mộng lại không muốn nhận mẹ Trình?

Việc này, có chút bất ngờ.

Thế nhưng, vì sao không muốn nhận?

Tìm được người thân, đây là chuyện đáng mừng cỡ nào, theo lý thì nên nhận nhau chứ.

“Con bé nói, năm đó là do anh và mẹ đánh mất nó, là ba mẹ nuôi nuôi dưỡng nó, ba mẹ nuôi có ơn với nó. Công sinh không bằng công dưỡng, cho nên nó không muốn nhận bọn anh" Trình Kiêu thản nhiên nói.

Vãn Vãn từ trong giọng nói của Trình Kiêu, nghe ra sự oán hận của anh đối với Hiểu Mộng.

Có phải đã xảy ra chuyện gì khiến Trình Kiêu hận cô em gái này không?

Vãn Vãn lại nghĩ tới bệnh tình của mẹ Trình, đột nhiên hiểu ra.

Tình cảm giữa Trình Kiêu và mẹ sâu đậm bao nhiêu, Vãn Vãn là người hiểu rõ nhất.

Nhất định là bởi vì Hiểu Mộng không muốn nhận mẹ Trình, nên bệnh tình mẹ Trình tái phát? Lúc này mới chọc giận đứa con hiếu thuận như Trình Kiêu.

Ngẫm lại, cũng chỉ có khả năng này.

Cô cũng cảm thấy, Trình Hiểu Mộng có chút quá đáng.

Cô ấy từ nhỏ được ba mẹ nuôi nuôi lớn, có tình cảm sâu đậm, ai cũng có thể hiểu được, nhưng không ai ủng hộ việc cô ấy chỉ cần ba mẹ nuôi, rồi ném mẹ ruột và anh trai của mình qua một bên.

"Năm đó đánh mất cô ấy, cũng không phải lỗi của anh, sao cô ấy lại đổ hết tất cả tội lỗi lên người nhà anh chứ?"

Thấy Tô Vãn hiểu bọn họ như vậy, cơn giận trong lòng Trình Kiêu giảm đi rất nhiều "Nếu con bé có thể nghĩ được như em thì tốt rồi, nhưng con bé chỉ đổ lỗi lên người nhà anh. Mẹ anh vì con bé mà bệnh nặng một thời gian, sau đó dưới sự khuyên bảo của ông nội, lúc này mới dần khoẻ lại"

Nếu mẹ xảy ra chuyện gì, thì cả đời này anh cũng sẽ không tha thứ cho cô ấy.

Vãn Vãn rất hiểu tâm tình của anh, tình cảm của Trình Kiêu và mẹ Trình, cô làm sao có thể không biết chứ.

Nếu thật sự bởi vì Hiểu Mộng, mẹ Trình lại mắc bệnh lần nữa, đổi lại là ai thì cũng sẽ không tha thứ.

Trình Hiểu Mộng này, sao lại cố chấp như vậy?

Thật sự không hiểu trong lòng cô ấy rốt cuộc nghĩ thế nào.

“Không nói về con bé nữa, phiền" Trình Kiêu ngay cả nhắc đến cô ấy cũng lười nói.

Đối với người em gái này, anh đã thất vọng cực độ, sớm đã không còn tình cảm.

Vãn Vãn cũng không dám tùy tiện nhắc tới Trình Hiểu Mộng nữa, sợ lại chọc cho Trình Kiêu mất hứng.

Khó trách Trình Kiêu lại tức giận như vậy, em gái mà anh chờ mong mười mấy năm, lại không nhận anh, còn kí©h thí©ɧ mẹ Trình, anh không tức giận sao được?

“Anh Kiêu, anh còn có em, đừng buồn, còn có em ở bên cạnh anh." Vãn Vãn đưa tay qua, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh.

Sự bực bội trong lòng Trình Kiêu lập tức giảm bớt, lộ ra nụ cười hiểu ý.

Đúng, anh có Vãn Vãn, Vãn Vãn mới là cô gái mà anh phải trân trọng và che chở nhất trong đời.

“Vãn Vãn, cảm ơn em." Anh nhẹ giọng nói.

Tô Văn nói: "Em sẽ luôn ở bên anh, cho đến khi anh kết hôn sinh con, sau khi anh có chị dâu, sẽ không cần em nữa Hai mắt Trình Kiêu chăm chú nhìn cô: "Cả đời này, cũng sẽ không có ngày nào như vậy.

Vợ tương lai của anh, nhất định sẽ là cô, không thể nào là người khác.

“Anh Kiêu, tóm lại anh cũng phải cưới vợ sinh con, không thể cả đời chỉ đối tốt với mình em, sau này chị dâu sẽ ghen đấy!" Tô Vãn lại lắc đầu.

Hai mắt Trình Kiêu vẫn nhìn chằm chằm cô: "Cô ấy sẽ không ghen, cô ấy vui còn không kịp.

"Ha?"

Vãn Vãn không hiểu, còn có thể như vậy sao?

Lúc ông cụ Tiêu trở về, Vãn Vãn đang nằm trên số pha, ăn đồ ngọt mẹ Phùng làm, rất ngon.

“Tô Vãn đến rồi sao." Nhìn Tô Vãn, ông cụ Tiêu hết sức vui mừng.

“Ông Tiêu," Tô Văn cũng ngọt ngào gọi vọng lại.

"Đến là tốt rồi, đến là tốt rồi, Trình Trình vẫn luôn nhắc tới cháu, nói cháu sẽ đến Bắc Kinh học. Sau này cháu ở đây, đừng ở kí túc xá nữa, người nhà chăm sóc chu đáo, mẹ Phùng còn có thể mỗi ngày bôi bổ sức khỏe cho cháu."

Ông ấy thích cảm giác con cháu xung quanh, đáng tiếc ngày nào Trình Trình cũng bận rộn hơn cả ông ấy, rất ít khi ở nhà. Hiện giờ có Vãn Vãn ở đây, vừa vặn có thể bù đắp, về sau có Vãn Vãn ở cùng ông ấy, vậy thì căn nhà này cũng không còn tịch mịch nữa.

“Ông Tiêu, cháu vốn định ở kí túc xá trường" Tô Văn ngượng ngùng nói cho ông ấy biết.

“Ở kí túc xá nào, ở đấy có thoải mái hơn ở nhà không?" Ông cụ Tiêu trừng mắt.

Vãn Vãn hé miệng, không biết nên trả lời như nào.

Trình Kiêu nói: "Ông ơi, trường học có quy định của trường, hơn nữa nơi này cách Hoa Đại xa như vậy, ông bảo Vãn Vãn ngày nào cũng phải ngồi xe đến trường, có mệt hay không?"

Ông cụ Tiêu có chút nhụt chí, nhưng vẫn nói: "Trong nhà có tài xế, mỗi ngày có thể đưa đón cháu tan học"

Trình Kiêu nói: "Mỗi ngày tài xế đưa đón, Vãn Vãn mệt lắm, cũng làm phiền tài xế nữa, cũng không có lợi lộc gì. Vãn Vãn thích ở kí túc xá hơn, vừa vặn có thể quen bạn mới, thật tốt biết bao?"

Ông cụ Tiêu tức giận không chỗ phát tiết, đứa trẻ này, sao lại cứ thích chối bỏ ý kiến của ông ấy?

“Được rồi, ông nội, mỗi tuần chúng cháu đều sẽ về, ông không cần lo chúng cháu không về với ông" Trình Kiêu bổ sung thêm một câu.

Ông cụ Tiêu có chút buồn bực, nhưng lại không có cách nào, chẳng lẽ nói những thứ này còn chưa đủ?

Người ta cũng đã nói đến nước này, thời gian gấp gáp, không thể mỗi ngày trở về với lão già thúi này được.

Có thể mỗi tuần trở về là tốt rồi.

Bọn họ ở kí túc xá trong trường đại học cũng tốt, người trẻ tuổi mà, cần không gian riêng tư, cái này ông ấy hiểu.

Nhìn Trình Kiêu và Tô Văn đứng chung một chỗ, xứng đôi như vậy, ông cụ Tiêu lại cười.

Phải dành thời gian riêng cho đôi trẻ này.

Ông ấy nói: "Được được, vậy thì ở lại trường, không ở nhà nữa"

Tô Văn thở phào nhẹ nhõm, cô sợ ông cụ Tiêu nhất quyết muốn cô ở lại nhà họ Tiêu.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 401: Chương 401



Thật sự rất bất tiện, nhà họ Tiêu dù sao cũng không phải là nhà của cô, làm khách thì không sao, nhưng nếu như coi đây là nhà mà ở, thì quả thực không được tự nhiên.

Lúc hai người ở một mình, Vãn Vãn nói: "Anh Kiêu, cảm ơn anh"

“Cảm ơn cái gì? Thực ra ông nội rất cô đơn, lớn tuổi, nên thích niềm vui đoàn tụ, em thông cảm nhé"

Vãn Vãn nói: "Em biết, em hiểu mà."

Trình Kiêu nhìn cô, cô ngoan ngoãn khéo léo, khiến người ta không nhịn được muốn hôn một cái.

Nhưng bây giờ, anh cái gì cũng không làm được.

Lúc sắp ăn cơm tối, mẹ Trình mới về.

Bà ấy kéo lê thân thể mệt mỏi, đi vào sảnh nhà họ Tiêu.

Biểu hiện trên gương mặt cũng không phải cực kỳ vui vẻ, lộ ra một chút thương tâm.

Không cần phải nói, chắc chắn là lại thất bại ở chỗ La Hiểu Mộng rồi.

Điều này làm cho Trình Kiêu trông thấy mà lòng tức giận, dùng sức cắn răng, nếu không phải bận tâm đến cảm nhận của mẹ Trình, anh thật sự hận không thể đánh cho La Hiểu Mộng một trận, đánh thức cô em gái không biết trời cao đất rộng này.

Nhưng hiện tại, anh cố nén lửa giận trong lòng mình, chỉ yên lặng dìu mẹ vào.

Lúc nhìn thấy Vãn Vãn, mẹ Trình vui mừng, bà ấy cả đời này, chuyện kỳ vọng nhất chính là tìm được con gái thất lạc, bây giờ tìm được rồi, cũng trút được gánh nặng. Một chuyện khác mong đợi hơn cả, chính là con trai và Vãn Vãn có thể kết hôn.

Đây là chuyện bà ấy vẫn luôn để trong lòng. Bây giời Vãn Vãn tới Bắc Kinh học, rất nhanh có thể đợi đến ngày kết hôn với con trai, bà ấy sao có thể không vui chứ?

Bà ấy nói chuyện với Vãn Vãn, những phiền muộn trong lòng cũng tự nhiên biến mất.

Trình Kiêu không tham dự vào cuộc đối thoại của họ, vừa yên lặng giúp mẹ xoa bóp vai, vừa nghe hai người nói chuyện.

“Trình Kiêu, Vãn Vãn, các con không biết đâu, hôm nay Hiểu Mộng rất vui, vừa nói vừa cười với bạn bè của con bé, mẹ thấy cũng vui theo" Lúc nói chuyện, giọng nói bà ấy có chút cô đơn.

Vãn Vãn thông minh, lập tức hiểu ngay, mẹ Trình đi tìm Hiểu Mộng, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy chơi đùa với bạn bè của mình, không để ý tới mẹ Trình.

Trong lòng Vãn Vãn cũng nổi lên một cơn lửa giận, Hiểu Mộng này bị làm sao vậy? Mẹ Trình là mẹ ruột của cô ấy, cho dù không phải, là một người xa lạ, cũng không thể coi thường và vô lễ như vậy.

Khó trách Trình Kiêu lại ghét em gái của mình, đổi lại là ai thì cũng sẽ không thích.

Chờ đợi mười mấy năm, lại đợi được kết cục như vậy, không ai mà ngờ.

"Mẹ chưa từng thấy Hiểu Mộng vui vẻ như vậy, chưa từng thấy..." Tầm mắt mẹ Trình có chút mơ hồ, dường như nhớ tới chuyện rất lâu về trước: "Hiểu Mộng khi còn bé, thích nhất là nằm trong lòng mẹ, gọi mẹ. Nhưng mẹ vô dụng, làm mất con bé, cứ cho rằng cả đời này sẽ không tìm thấy, nhưng ông trời thương mẹ, vẫn tìm được con bé...

Bàn tay đang mát xa của Trình Kiêu khựng lại, vội vàng an ủi: "Mẹ, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, mẹ đừng đau lòng"

“Mẹ không đau lòng, mà hiện tại lại rất vui. Mẹ tìm lại được con gái của mình, tình cảm của con trai và con dâu của mẹ cũng rất tốt, mẹ làm sao có thể không vui chứ? Cho dù mẹ chết, mẹ cũng không làm nhà họ Tiêu và nhà họ Trình phải thất vọng"

Vãn Vãn nghe được hai chữ "con dâu", rồi nhìn về phía Trình Kiêu, không tiếng động hỏi: “Anh Kiêu, anh có đối tượng chưa?"

Vừa nghĩ, “có đối tượng”, cô nhớ ngày thi tốt nghiệp trung học xong, Trình Kiêu rõ ràng nói cho cô biết, anh đang có người mình thích, cũng là bạn học.

Cũng không biết, ai có phúc khí lớn như vậy, có thể được Trình Kiêu yêu.

Khẩu vị ăn tối của mẹ Trình cũng không ngon, có thể tưởng tượng được, bà ấy đã phải chịu nỗi thất vọng thế nào ở chỗ La Hiểu Mộng.

Vãn Vãn không dám nói lời nào, cũng có thể cảm giác được áp suất thấp phát ra từ người Trình Kiêu.

Ông cụ Tiêu cũng không nói gì, như đã thành thói quen.

Từ sau khi báo cáo AND của La Hiểu Mộng được thông báo, thì cứ cách vài ngày sẽ có ít nhất một lần diễn ra tình cảnh tương tự, đã sớm thành thói quen.

Mẹ Trình vội vàng ăn xong mấy miếng cơm, rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Đầu bà ấy hơi đau.

Tô Vãn đi theo, giúp mẹ Trình sửa sang lại giường, nói mấy câu với mẹ Trình, sau đó mới xuống tầng.

Lúc xuống tầng, cô thấy Trình Kiêu ngồi trên sô pha gọi điện thoại, đang nổi giận với điện thoại.

“La Hiểu Mộng, rốt cuộc em muốn như thế nào?"

Vãn Vãn dừng lại, đứng trên cầu thang, không đi xuống.

Cô không biết đầu dây bên kia nói gì, chợt nghe Trình Kiêu nghiến răng nghiến lợi nói: "La Hiểu Mộng, tôi cảnh cáo em, mau dừng lại chuyện này khi còn có thể, không ai nuông chiều em đâu. Đừng tưởng em là em gái tôi, mà tôi không dám làm gì em? Sức khỏe của mẹ không tốt, nếu em còn không kiêng nể gì bà ấy như vậy, tôi sẽ không tha cho em đâu."

“Rầm" một tiếng cúp điện thoại, anh ngồi trên sô pha, lưng tựa vào sô pha, không nói một câu.

Lúc này Tô Vãn mới đi xuống, ngồi xuống bên cạnh anh, tay xoa xoa thái dương cho anh: "Đừng khổ sở nữa, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi."

Thấy Vãn Vãn, tâm tình Trình Kiêu tốt hơn rất nhiều: "Không sao, anh đã hết giận rồi"

“Nói dối"

Vãn Vãn biết, ngọn lửa trong lòng anh không biến mất, chỉ là không muốn để cho cô nhìn thấy mà thôi.

Trong lòng cũng bất đắc dĩ, “thanh quan khó đoạn việc nhà”, đây là chuyện của Trình Kiêu và em gái anh, một người ngoài như cô không chen vào được. Không thể làm gì khác ngoài an ủi.

“Thật sự không sao, buổi tối anh dẫn em ra ngoài tản bộ. Cảnh đêm Bắc Kinh rất đẹp." Trình Kiêu chuyển đề tài.

Anh không muốn bởi vì chuyện của La Hiểu Mộng, mà làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mình, lại càng không muốn bởi vì chuyện này mà làm ảnh hưởng tới tâm trạng của Tô Vãn, anh vất vả lắm mới được gặp lại Tô Văn.

Vãn Vãn "vâng" một tiếng, cô nhớ lúc thi đại học, cũng hay cùng Trình Kiêu tản bộ bên ngoài.

Đêm rất đẹp, đi dạo cũng tốt.

Nhìn Trình Kiêu và Tô Văn cùng đi ra ngoài, Trình Kiêu thậm chí còn chu đáo mở cửa cho cô, ông cụ Tiêu đứng ở tầng hai, nhìn cảnh này, cười híp mắt.

“Quá tốt rồi, xem ra cháu trai sắp tóm được Vãn Vãn rồi hạ?"

Nói không chừng rất nhanh thôi là ông ấy có thể ôm chắt rồi.

Vãn Vãn đi đến nơi báo danh của Hoa Đại, là Trình Kiêu dẫn cô tới đó.

Đám người Trình Kiêu vẫn chưa vào học, nhưng tân sinh viên đã bắt đầu báo danh, cần phải học quân sự trước một tuần.

Đối với chuyện học quân sự, Vãn Vãn đã quên rồi, thời cấp ba cô từng tham gia học quân sự, thậm chí còn vì buổi học này mà xảy ra chuyện mất hết mặt mũi.

Địa điểm báo danh là toà nhà B, Trình Kiêu dẫn cô đi tới.

Có người quen ở đây nên làm chuyện gì cũng đều rất thuận tiện.

Trình Kiêu lại là người nổi tiếng ở trường Hoa Đại, hội trưởng hội sinh viên, đương nhiên có rất nhiều giáo viên và bạn học biết đến anh.

Những người cùng khóa đều gọi anh một tiếng “hội trưởng”, đàn em nhỏ nhỏ hơn sẽ tôn kính gọi anh là “đàn anh”.

Cũng bởi vì công ty anh sáng lập đã giải quyết được rất nhiều vấn đề việc làm bán thời gian của sinh viên đại học, đặc biệt là những người phải tiết kiệm tiền đóng học.

Trong mắt sinh viên, anh chính là thần tượng mà bọn họ tôn sùng nhất.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 402: Chương 402



Mỗi sinh viên đi ngang qua anh, chỉ cần nhận ra đều sẽ ngừng lại, gọi anh một tiếng “hội trưởng, đàn anh"

Vãn Vãn không nhịn được, nói: “Anh Kiêu, ảnh hưởng của anh ở Hoa Đại rất lớn nha, rất nổi tiếng"

Trình Kiêu cười: “Cũng không hẳn, chắc vì anh giải quyết được vấn đề việc làm của họ, mang lòng cảm kích mà thôi.

Vãn Vãn biết anh khiêm tốn rồi.

Trình Kiêu ở trường đại học vô cùng xuất sắc.

Cô cũng muốn làm người xuất sắc đó, nhưng bằng phương thức khác.

Rất nhanh đã đến khu vực báo danh, nơi đó đông người chen chúc.

Phụ trách hỗ trợ báo danh là hai đàn chị và một giáo viên.

“Đàn anh Tiêu, anh cũng đến à.” Hai đàn chị kia hiển nhiên quen biết Trình Kiêu, nên chào hỏi với anh.

Trình Kiêu chỉ hơi gật đầu, trên mặt không nở nụ cười, nhưng khi anh nhìn về phía Vãn Vãn, trong mắt lại trần đầy niềm vui.

“Đàn anh, đây là em gái anh sao?"

Trình Kiêu nói: “Không phải.” Rồi không nói gì thêm.

Sao Vãn Vãn có thể là em gái của anh được, đó là người phụ nữ mà cả đời này anh muốn cưới, nhưng hiện giờ không phải lúc để tỏ tình, anh không làm gì được cả. Anh từng đồng ý với ba mẹ Tô rằng sẽ đợi sau khi Vãn Vãn mười tám tuổi mới tỏ tình.

Hai đàn chị lại nhìn sang Vãn Vãn, cũng không làm khó cô, bắt đầu giúp đỡ cô làm thủ tục nhập học.

“Đây là số phòng ký túc xá của em, còn cả chìa khoá.” Sau khi hai đàn chị làm thủ tục nhập học xong, bắt đầu giao cho cô một số món đồ.

Vãn Vãn nói cảm ơn, rồi cùng Trình Kiêu đi về ký túc xá nữ.

Ký túc xá nữ không cho phép con trai bước vào, dù Trình Kiêu có nói thế nào thì dì quản lý cũng không để cho anh vào.

Cuối cùng anh chỉ đành bất lực, đưa đồ đạc cho Văn Vãn để cô tự mình đi lên.

“Anh ở dưới lầu đợi em, lát nữa em thu dọn xong chúng ta cùng đi ăn cơm."

Vãn Vãn tạm biệt Trình Kiêu, đi lên lầu.

Toà ký túc xá nữ tổng cộng có bốn tầng, mỗi một tâng đều có rất nhiều phòng. Cô rất nhanh đã tìm được căn phòng của mình ở lầu ba, nhìn theo chữ số trên cửa tìm đến, rất nhanh đã tìm được phòng 302.

Ký túc xá này không tồi, có bốn chiếc giường, trong phòng đã có hai bạn học nữ. Khi Vãn Vãn bước vào, bọn họ đang ngồi nói chuyện cùng nhau.

Vãn Vãn là một trong những người đến hơi muộn, tối hôm qua bọn họ đã đến trường, sắp xếp xong mọi thứ cả rồi.

Bởi vì là người báo danh cuối cùng, nên đương nhiên là Vãn Vãn đến muộn hơn.

Vãn Vãn vừa mới bước vào, hai bạn học nữ đang nói chuyện kia bỗng dừng lại, nhìn về phía cô.

Vãn Vãn cười nói: “Chào mọi người, tớ tên Tô Vân Hy, mong mọi người giúp đỡ nhiều"

“Chào cậu, tớ tên Lộ Giai Kỳ, cậu ấy tên là Liễu Tư Thuần"

Vãn Vãn mỉm cười với họ, rồi đi thu dọn giường của mình.

Mọi người đều đã chọn xong giường của mình, khi Vãn Vãn bước vào đã là chiếc giường cuối cùng rồi.

Chỗ giường có dán tên của mỗi người, cũng không thiết phải tôi tranh bạn giành.

Vãn Vãn rất nhanh đã tìm được giường của mình, nhưng trên đó đã đặt đồ đạc.

Không cần đoán cũng biết giường của cô đã có người giành rồi, còn người giành là ai thì nhìn về phía giường trống bên kia là biết ngay.

Vương Nguyệt Hỉ.

Là tên của cô gái đã chiếm giường của cô, cái tên nghe khá hay, nhưng sao lại chiếm giường của người ta chứ.

Cô hơi chau mày, hiển nhiên Vương Nguyệt Hỉ này không phải một trong hai người bạn cùng phòng kia, là một người mà cô không quen biết.

Vãn Vãn lấy đồ đạc trên giường của mình dọn đến chiếc giường trống bên kia, chính là chiếc giường của Vương Nguyệt Hi.

Sau đó, cô bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của mình.

Hai cô bạn kia nói chuyện, sau khi nhìn thấy một màn này đều ngừng cuộc nói chuyện lại, nhìn về phía Vãn Vãn.

“Tính cách của Vương Nguyệt Hỉ không tốt lắm, Vân Hy, cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lý đó nhé.” Liễu Tư Thuần nhắc nhở cô.

Nhưng Vãn Vãn không quan tâm, cô nhún vai, vậy thì đã sao.

Vốn dĩ đây là giường của cô, trên giường đều dán tên của mỗi người. Đây là nhà trường tránh cho hiện tượng giành giường xảy ra.

Nếu đã là giường của cô, mắc mớ gì cô phải nhường.

Chuyện này dù có báo cáo lên chỗ giáo viên chủ nhiệm cũng là lỗi của Vương Nguyệt Hỉ kia, không liên quan đến cô.

Lộ Giai Kỳ và Liễu Tư Thuần nhìn nhau, xem ra người bạn cùng phòng Tô Vân Hy này cũng không phải đèn cạn dầu.

Có thể tưởng tượng được lát nữa Vương Nguyệt Hi đến, hai người sẽ gây lộn với nhau.

Tính cách của Vương Nguyệt Hỉ kia, không phải người bình thường có thể chịu đựng nổi đâu.

Vãn Vãn mặc kệ hai cô bạn kia suy nghĩ thế nào, cô vẫn bình tĩnh thu dọn quần áo và chăn mền của mình.

Cô bạn tên Vương Nguyệt Hỉ kia vẫn chưa trở lại, đến khi Vãn Vãn sắp xếp xong đồ đạc của mình, người đó vẫn chưa về.

Mà dù có về thì Vãn Vãn cũng không sợ, đại học vẫn là nơi nói lý lẽ, không phải nơi để mặc cho người ta làm xằng làm bậy.

Sau khi Văn Vấn đã sắp xếp xong liền đi xuống lầu tìm Trình Kiêu.

Dưới lầu, Trình Kiêu đang dựa vào góc tường đợi cô, nhưng ánh mắt lại nhìn bên cạnh lầu ký túc xá.

Có một cô gái đang đứng bên cạnh nói chuyện với anh, nhưng anh không quan tâm.

Khi nhìn thấy Vãn Vãn đi xuống, Trình Kiêu đã thay đổi hẳn, anh vội vàng lên trước: “Vãn Vãn, em xuống rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi"

Sau khi đưa tay vén mái tóc dính trên má cô ra sau tai, anh nói: “Ở gần đây có rất nhiều quán ăn, chúng ta đi."

Hai người đi chưa được bao lâu, cửa phòng 302 đã được mở ra. Có một cô gái xinh đẹp đi vào.

Lộ Giai Kỳ và Liễu Tư Thuần nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Cô gái kia đứng ở trước giường của Vãn Vãn, sao đó phát hiện không phải đồ đạc của mình, bỗng chốc nổi giận: “Ai đã động vào đồ của tôi."

Cô ta hất mạnh đồ đạc mà Vãn Vãn khó khăn lắm sắp xếp xong xuống đất.

Nhưng lúc này Vãn Vãn đã cùng Trình Kiêu đi đến quán ăn ở ngoài cổng trường.

Quả nhiên đúng như Trình Kiêu nói, bên ngoài trường có rất nhiều quán ăn, muốn ăn khẩu vị nào cũng có.

“Em nhìn xem thích ăn gì, nếu không thích ăn ở đây, chúng ta có thể đến chỗ khác, chẳng hạn như trung tâm thành phố.” Trình Kiêu hỏi.

Vãn Vãn không lựa chọn đến trung tâm thành phố, cô đâu có đòi hỏi như thế.

Nếu Trình Kiêu đã nói quán ăn bên ngoài trường không tệ, vậy cô sẽ ăn thử xem.

Muốn xem thử mùi vị của mỗi quán ăn sẽ như thế nào.

Sau này cô phải sống ở đây bốn năm, phải thường xuyên ra ngoài quán ăn, không thể nào giải quyết mãi ở căng-tin trường được.

Dây là chuyện không thể nào.

Thức ăn ở căng-tin chắc chắn sẽ không ngon bằng bên ngoài.

Thứ Trình Kiêu thích nhất là được ăn cơm cùng Văn Vãn, đây chính thời gian riêng tư của hai người. Bầu không khí giữa hai người vô cùng thoải mái, cũng vô cùng dễ chịu.

Bọn họ chọn một quán ăn cách trường khoảng năm trăm mét.

Vừa mới bước vào đã cảm nhận được bầu không khí nơi đây vô cùng tốt, Vãn Vãn rất thích.

Không phải nhà hàng kiểu Tây, mà là kiểu Trung.

“Sau này anh sẽ dẫn em đi ăn vịt quay Bắc Kinh. Trình Kiêu nói: “Đến Bắc Kinh mà không ăn vịt quay thì thật là đáng tiếc."

Đương nhiên là Vãn Vãn biết rồi, lần trước khi cô đến, bởi vì quá vội vã nên không thể ăn được vịt quay, mà chỉ ăn những món ăn vạt khác, rồi đi chơi vài nơi nổi tiếng.

Hiện giờ đã đến đây học, bốn năm thời gian đều sẽ ở Bắc Kinh, cô có thời gian đi chơi những nơi bọn họ cảm thấy thú vị ở đây, cũng có thể ăn hết những món ăn của Bắc Kinh.

Bọn họ lên lầu ba, ngồi ở bên cạnh cửa sổ. Từ góc độ này nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy được trường học, tầm nhìn vô cùng tốt.

Trình Kiêu giúp gọi món, rồi đưa thực đơn cho Văn Vãn để cô chọn món ăn mình thích ăn nhất.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 403: Chương 403



Thực ra Trình Kiêu biết rất rõ khẩu vị của Vãn Vãn, lúc anh gọi món cũng đã gọi món mà Vãn vẫn thích ăn, còn món mình thích thì không gọi.

Chỉ cần Văn Vãn thích, thì anh đều thích.

“Anh Kiêu, anh cũng gọi món ăn thích đi, sao gọi mỗi món em thích thế.” Vãn Vãn rất nhanh đã phát hiện ra điều này.

Trình Kiêu nói: “Món gì anh cũng ăn được hết, em thích thì anh cũng thích.

Vãn Vãn cũng không nghi ngờ anh, nghĩ chắc là như vậy nên cũng không suy nghĩ sâu xa hơn.

Rất nhanh, thức ăn đã được dọn lên.

“Quán ăn này nấu đồ rất ngon.” Trình Kiêu vừa lau đũa muỗng cho cô vừa nói: “Lần đầu tiên anh đến Bắc Kinh, quán ăn đầu tiên khi đến trường chính là chỗ này. Sau khi nếm được mùi vị, anh liền nghĩ không biết khi nào có thể dẫn em đến đây ăn một lần, để em cũng nếm thử mùi vị thơm ngon ở đây?"

Vãn Vãn nói: “Khung cảnh ở đây rất yên tĩnh, bầu không khí cũng tốt, em rất thích"

“Em thích là được, không những khung cảnh mà mũi vị còn ngon hơn. Nào, em ăn thử miếng cá này đi, rất tươi” Trình Kiêu gắp cho cô một miếng thịt cá bỏ vào trong chén.

Vãn Vãn ăn một miếng, thật sự là rất thơm ngon.

Chẳng trách Trình Kiêu lại khen ngợi quán ăn này như vậy, mùi vị này quả thực vô cùng ngon.

Không ngờ, ở đại học bên này lại có thể ăn được món ngon đến như vậy.

“Nếu thích ăn thì ăn nhiều một chút. Không đủ ăn có thể gọi thêm. Trình Kiêu nhìn cô ăn ngon miệng, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ.

Vãn Vãn nói: “Anh Kiêu, anh cũng ăn đi, mau ăn món này nè, ngon lắm"

Trình Kiêu mỉm cười, nhưng không động đũa, nhìn chằm chằm Vãn Vãn đang ăn cơm.

Người ta nói, nhìn thấy thứ xinh đẹp sẽ ăn cơm được, quả không sai.

Khi nhìn thấy dáng vẻ ăn cơm của Vãn Vãn, anh cảm thấy vui hơn cả khi bản thân tự ăn.

Ăn nhiều một chút, chỉ cần cô vui.

“Anh Kiêu, anh mau ăn đi, đừng ngây ra đó nữa. Lát nữa bị em ăn hết bây giờ.” Vãn Vãn lại gọi anh.

Trình Kiêu “ừ” một tiếng, cũng gắp đồ ăn. Thức ăn bên này, một lần ăn là một lần cảm thấy ngon.

Quả nhiên là nơi khiến người ta lưu luyến, chẳng trách việc làm ăn hằng ngày ở đây lại đắt hàng như thế. Không những sinh viên đại học ra ngoài ăn cơm nhiều, mà ngay cả những nơi khác cũng nghe danh tiếng tìm đến.

“Đàn anh Tiêu.” Hai người đang ăn cơm vui vẻ, bỗng nhiên bên cạnh có người gọi.

Trình Kiêu không hề ngẩng đầu lên, cũng không lên tiếng, vẫn đang gắp thức ăn cho Vãn Vãn.

Vãn Vãn thì ngẩng đầu lên nhìn, là một bạn học nữ trông khá xinh đẹp.

“Anh Kiêu, có người gọi anh. Vãn Vãn cảm thấy cô gái này chắc chắn thích Trình Kiêu.

Nhìn vào ánh mắt của cô ta là biết ngay, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Trình Kiêu, giống như đang nhìn vật săn vậy.

Trình Kiêu vẫn không ngẩng đầu, chỉ nói: “Ăn cơm Cô gái kia có chút ngại ngùng, là cảm giác khi bị người con trai mình thích ngó lơ.

Ánh mắt cô ta vẫn nhìn chằm chằm Trình Kiêu, không hề vị sự ngó lơ của anh mà quay mặt đi.

Cô ta nói: “Đàn anh Tiêu, em có thể ghép bàn với anh không?"

Lần này Trình Kiêu hơi ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh lùng:“Không tiện."

“Chỗ này còn trống, chắc có thể ghép bàn được.” Cô gái kia lại nói.

Vãn Vãn tò mò nhìn cô gái này, cứ nhất định phải ghép bàn à?

Nói thật thì món ăn Trình Kiêu gọi đã chất đầy một bàn, không thể ghép bàn được, trừ phi cô ta không gọi món gì cả, ngồi ăn chung với bọn họ.

“Không tiện.” Trình Kiêu lặp lại.

Cô gái kia cắn môi, lại chuyển ánh mắt từ trên người Trình Kiêu sang Vãn Vãn.

Trước giờ cô ta chưa từng nhìn thấy Trình Kiêu đi ăn cơm chung với cô gái khác, người này là ai?

Khi cô gái kia nhìn qua, Vãn Vãn cũng nhìn cô ta, ánh mắt hai người chạm nhau. Từ trong mắt cô ta, Vãn Vãn có thể nhìn ra được chút đố kỵ và tức giận.

Vãn Vãn khó hiểu, cô ta tức giận cái gì, hai người bọn họ còn chưa tức giận cơ mà.

“Đừng quan tâm cô ta, ở đây nhiều chỗ trống thế kia, không thấy bàn chúng tôi đã chất đầy rồi à? Còn ghép bàn cái gì, mắt mọc trên đỉnh đầu để hít thở hả?” Trình Kiêu nói chuyện không hề nể tình, chỉ khi ở trước mặt người quen hoặc người mình công nhận, anh mới nói chuyện không sắc bén mà thôi.

Cô gái kia có cảm giác như bị cô lập và ngại ngùng, đây là cảm giác mất mặt trước mặt người con trai mình thích, hơn nữa cảm giác này còn là anh ban tặng cho cô ta.

Trong chốc lát, khuôn mặt cô ta đỏ bừng, biểu cảm trên mặt cô ta như muốn khóc.

“Hay là để chị gái ngồi xuống đi. Thấy cô gái kia không hề rời đi, mà cứ đứng nhìn bọn họ ăn cơm, bữa cơm này Vãn Vãn cũng không thể ăn nổi nữa, dò hỏi.

Mắt cô gái kia sáng bừng, ánh mắt nhìn Vãn Vãn cũng dịu dàng hơn nhiều, bớt đi chút thù địch.

Trình Kiêu chau mày: “Không cần quan tâm đến cô ta, chúng ta ăn phần chúng ta, cô ta xem thì cứ để cô ta xem"

Tuy bị nhìn chằm chằm có chút mất khẩu vị, nhưng để người này ngồi xuống thì càng mất khẩu vị hơn.

Vãn Vãn không dám nói thêm, nhưng bị người ta nhìn như vậy, cô cũng chẳng ăn được gì nữa.

Cô dừng đũa lại.

Trình Kiêu nhìn ra được Vãn Vãn không thích, thấy cô gái kia vẫn còn đứng ở đó, anh gọi: “Phục vụ."

Một nhân viên phục vụ nam chạy đến: “Thưa anh, anh có gì cần phục vụ ạ."

Trình Kiêu chỉ cô gái bên cạnh nói: “Mời cô ta rời đi.

Cô gái trợn to mắt.

Nhân viên phục vụ nói: “Thưa cô, bên kia có chỗ trống, tôi có thể dẫn cô qua đó, xin cô đừng gây ảnh hưởng đến những người khác dùng bữa.

Cô gái cắn chặt môi, vẻ mặt càng thêm khó coi, giống như Trình Kiêu làm tổn thương trái tim của cô ta vậy.

Vãn Vãn vô cùng tò mò về mối quan hệ giữa cô gái này và Trình Kiêu.

Lẽ nào, là bạn gái của Trình Kiêu.

Dưới động tác của nhân viên phục vụ, cô gái kia không thể không rời đi. Trước khi rời khỏi còn ác độc lườm Vãn Vãn một cái, khiến cô rất khó hiểu.

Cuối cùng cũng đi rồi.

“Anh Kiêu, anh và cô gái này có quan hệ gì thế?” Văn Vẫn tò mò.

“Không có quan hệ gì cả."

Vãn Vãn nói: “Em thấy vẻ mặt của cô ấy giống như thích anh vậy, cô ấy là đối tượng của anh sao?"

Trình Kiêu nói: “Không phải, anh có người mình thích rồi."

Vãn Vãn chớp mắt, cô không chỉ nghe thấy một lần rằng Trình Kiêu có người mình thích, nhưng anh thích ai thì cô chưa nghe anh nói qua.

Mới đầu cô tưởng rằng Trình Kiêu thích Đoá Đoá sau này khi nghe ngóng được từ chỗ Đoá Đoá thì biết được người cô ấy thích là anh Ba, vậy chắc người Trình Kiêu thích không phải Đoá Đoá đâu.

Nhưng cũng có một khả năng này, dù gì Đoá Đoá có thích anh hay không, và anh có thích Đoá Đoá hay không, vốn không có quá nhiều xung đột.

“Em nhớ anh từng nói, người anh thích ở huyện Nghi An” Vãn Vãn nhớ ra cuộc nói chuyện sau khi kết thúc kỳ thi đại học của hai người.

“Chuyện này anh đã từng nói với em"

“Người đó em quen biết không?” Vãn Vãn chau mày, hỏi tiếp.

Lúc này Trình Kiêu cũng không ăn nữa, mà dừng lại, mắt nhìn thẳng vào Vãn Vãn, nói ra từng câu từng chữ: “Em quen biết"

Vãn Vãn nói: “Là Đoá Đoá sao?"

Trình Kiêu:……………

Câu hỏi cuối cùng của Vãn Vãn khiến Trình Kiêu suýt thì không thở được.

Cô hỏi cả nửa ngày, sao chỉ nghĩ đến Đoá Đoá vậy?

Đoá Đoá có quan hệ gì với anh à?

“Người Đoá Đoá thích là anh Ba của em” Trình Kiêu thở dài.

Vãn Vãn nói: “Em biết chứ, em vừa mới biết Đoá Đoá thích anh Ba, trước đây cũng không có phát hiện ra"

“Vậy em còn nghĩ đến em ấy à?"

“Cậu ấy thích anh Ba, và việc anh thích chị ấy đâu có xung đột gì.” Vãn Vãn nói ra cách nghĩ trong lòng mình cho anh nghe.

Trình Kiêu có chút bất lực, sao Vãn Vãn không thể nghĩ đến bản thân chứ?

Anh thật muốn nói chuyện mình thích cô cho cô biết, nhưng lại không dám nói.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 404: Chương 404



Vãn Vãn còn nhỏ, hiện tại vẫn chưa thích hợp.

Nếu như có thể, anh thật sự rất muốn tỏ tình.

Hiện giờ không phải lúc, nhưng khung cảnh lại rất thích hợp.

Có nhiều khi làm vậy thật sự sẽ làm người ta nóng vội chết.

Nhưng lại không có cách nào cả.

Anh thở dài, bất lực nói: “Vãn Vãn, sao em chỉ nghĩ đến em ấy thôi vậy? Lẽ nào trong những người em quen, chỉ có em ấy thôi hả?"

Vãn Vãn chau mày suy nghĩ, cô đã quên mất rằng khi Đoá Đoá nói đến chuyện yêu thích, từng nhắc đến người Trình Kiêu thích hình như là cô.

Cũng vì khi đó nghe xong đã tự động bỏ qua, nên lúc này nói chuyện cũng không nghĩ đến bản thân mình.

Có nhiều khi, người dễ dàng bị bỏ qua nhất là chính mình.

Muốn để Vãn Vãn thấu hiểu về chuyện tình cảm, cần phải nhờ Trình Kiêu chỉ bảo thêm.

Nhưng Trình Kiêu lại có đắn đo.

Giữa hai người này không thể bắt chung tần số được.

Nếu như có người thứ ba ở đây, nhất định sẽ bị hai người làm cho nôn nóng c.h.ế.t mất.

Nhưng lúc này, người đương sự không gấp, những người khác có gấp cũng vô dụng.

Trình Kiêu muốn đợi Vãn Vãn trưởng thành hơn, nhưng Vãn Vãn lại không hề nghĩ đến bản thân mình, thế là cứ hiểu sai.

Tư duy hiểu sai.

“Được rồi, chúng ta đừng nói đến vấn đề này nữa. Điều anh muốn nói với em chính là cô gái kia không phải dối tượng của anh, anh cũng không thích người khác, trong tim anh đã có người mình thích rồi, và người đỏ ở huyện Nghi An. Trình Kiêu nói ra từng câu từng chữ chắc chắn với Vãn Vãn.

Vãn Vãn “ồ” một tiếng, cũng hiểu ra rồi.

Sau này cô sẽ không hỏi vấn đề tẻ nhạt này nữa, thực ra nếu hỏi vấn đề này nhiều cũng rất gượng gạo.

“Được rồi, đầu óc nhỏ bé này của em đừng nghĩ những vấn đề khác nữa, mau ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi kìa.” Trình Kiều gắp thức ăn cho cô.

Bầu không khí ăn cơm giữa hai người bởi vì có người ngoài quấy nhiễu mà suýt chút nữa đã mất hứng, nhưng giờ đây đã dần tìm lại được cảm giác.

Vãn Vãn cũng không nghĩ nhiều, không băn khoăn đến những vấn đề này nữa, cô bắt đầu ăn uống vui vẻ với Trình Kiêu.

“Báo danh xong là bọn em sắp bắt đầu học quân sự rồi. Trong khoảng thời gian đó, không thể nào ra ngoài được. Đợi em học xong, anh sẽ dẫn em đi dạo, làm quen với Bắc Kinh, quen thuộc với Hoa Đại. Ăn xong cơm, bước ra khỏi quán ăn, Trình Kiêu nói với Cô.

Vãn Vãn gật đầu, cô vẫn chưa đi dạo hết những cảnh sắc ở Bắc Kinh, còn cả Hoa Đại nữa.

Một trường đại học lớn như Hoa Đại, muốn đi tham quan một vòng cũng cần phải có thời gian.

Nhưng sau này cô có rất nhiều thời gian, cô và Trình Kiêu trở thành bạn cùng trường, sau này sẽ có thời gian đi dạo, cùng nhau đi chơi, cùng nhau học tập.

Ăn xong bữa, Vãn Vãn không trở về ký túc xá ngay.

Trình Kiêu đương nhiên cũng đi theo cô, hiện giờ anh không có tiết học, mà tân sinh viên cũng đã sắp xếp gần như ổn thoả rồi, còn lại là việc học quân sự.

Anh còn phải trở về công ty, bận rộn với sự nghiệp của mình.

Hai ngươi đi dạo dưới bóng cây sân trường, cảm nhận bầu không khí tuổi trẻ nhiệt huyết kia, còn cả bầu không khí học tập. Có một số sinh viên đến cả lúc đang đi cũng cầm một cuốn sách để đọc, thói quen này khá tốt.

Vãn Vãn thích cảm giác đặt việc học lên hàng đầu ở mọi lúc mọi nơi.

Hai người đang đi dạo, cũng không còn gặp người quen đến quấy rầy nữa.

Khung cảnh dạo bộ rất thanh tịnh, cảm giác như hai người đang ở riêng với nhau.

Vãn Vãn rất thích.

Đương nhiên Trình Kiêu càng thích hơn.

Cho đến khi trời càng ngày càng nóng, tuy Vãn Vãn thích được đi dạo mãi với Trình Kiêu, nhưng quả thực trời nóng đến nỗi cô không thể thở nổi.

Dù gì ngày tháng còn dài, bọn họ sẽ có rất nhiều thời gian đi với nhau.

“Chúng ta về thôi, em nghỉ ngơi đi, duy trì thể lực, đảm bảo giấc ngủ ngon, đến lúc học quân sự mới không quá mệt. Dù Trình Kiêu có không nỡ cũng phải đưa cô trở về.

Bên dưới toà ký túc xá nữ, Trình Kiêu không nỡ, nhưng vẫn cắn răng nói: “Em lên đi, anh nhìn em đi lên rồi anh về."

Vãn Vãn không có cảm giác lưu luyến như Trình Kiêu, tuy ít nhiều gì cô cũng có chút không nỡ.

Điều cô nghĩ chính là bọn họ đều học chung một trường, có rất nhiều thời gian bên nhau.

Vãn Vãn vẫy tay với anh: “Anh Kiêu, em lên nhé.” Rồi bước từng bước lên lầu.

Trình Kiều đứng bên dưới rất lâu, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Vãn Vãn nữa, anh vẫn chưa rời đi, chỉ đứng im ở đó không biết đang nghĩ về điều gì.

Vãn Vãn bước vào phòng 302 thì phát hiện không được bình thường.

Chăn mền của cô bị người ta vứt xuống đất, hành lý cũng bị đẩy ngã trên đất, mà trên giường của cô lại để chăn mền của một người khác, bên trên có một cô gái đang nằm.

Vãn Vãn tức giận.

Hết lần này đến lần khác, một cô gái không nói lý lẽ như vậy, thật là hiếm thấy.

“Đứng dậy!” Vãn Vãn đứng ở bên giường nói với người kia.

Người kia ôm đầu, giọng nói vang lên: “Cút!"

Lộ Giai Kỳ và Liễu Tư Thuần chưa ngủ, nghiêng người dậy nhìn về phía Vãn Vãn.

Hai người quan sát xem Vãn Vãn có thể lấy lại được giường của mình hay không.

Vãn Vãn đã bước lên trước, dùng sức kéo người kia xuống. Sau đó, chăn mền của người kia đã bị Văn Vãn ném xuống đất.

Chăn mền của cô bị ném xuống đất thế nào, thì cô sẽ ném chăn mền của người kia như thế.

Vương Nguyệt Hỉ tức giận ngẩng đầu, khoảnh khắc nhìn thấy Vãn Vãn, cô ta hoàn toàn ngây ngốc.

Sao có thể cô?

Vãn Vãn cũng chau mày, đây là....

Khuôn mặt kia của Vương Nguyệt Hỉ, làm sao Văn Vãn có thể nhận nhầm được. Rõ ràng đây là khuôn mặt của Tô Vũ Đình.

Nhưng tại sao Tô Vũ Đình lại gọi là Vương Nguyệt Hi?

Chuyện này thật kỳ lạ.

Hàng lông mày của Vãn Vãn đã nhăn lại.

Mà Vương Nguyệt Hi cũng ngạc nhiên như Vãn Vãn, cô ta xụ mặt, nhưng không nói gì cả.

“Vân Hy, Nguyệt Hỉ, các cậu...” Lộ Giai Kỳ đã ngồi dây.

Vốn dĩ cô ấy đã ngủ say, bị động tĩnh này của hai người làm thức giấc, vừa tỉnh lại đã nhìn thấy dáng vẻ đối chối của hai người ở đó.

Lộ Giai Kỳ có chút đau đầu, Vương Nguyệt Hỉ là một người không chịu nhận thua, còn Tô Vân Hy dường như cũng là một người không thể nhượng bộ.

Hai người này như sắp đánh nhau đến nơi, sao có thể khiến người ta không lo lắng cho được?

Vãn Vãn lạnh lùng nhìn Vương Nguyệt Hỉ: “Cậu tên là Vương Nguyệt Hi phải không? Cầm lấy chăn mền của cậu, cút về giường của mình đi Vương Nguyệt Hỉ nói: “Chiếc giường này tôi đã chiếm từ trước, dựa vào đâu tôi phải nhường? Cậu không hiểu quy tắc ai đến trước được trước à?"

“Mỗi chiếc giường đều có tên, cậu không nhìn thấy trên đó có ghi tên của tôi à?"

Vương Nguyệt Hỉ nói: “Tôi mặc kệ, chiếc giường này là tôi chiếm trước, vậy nó chính là của tôi."

Vãn Vãn chỉ muốn mắng chửi, Vương Nguyệt Hi này quả thật có bệnh mà.

Mà vào lúc này cô cũng có thể khẳng định, Vương Nguyệt Hỉ trước mắt có khả năng là Tô Vũ Đình, tính cách này rất giống.

Nhưng cũng có đắn đo, dù gì hiện giờ tên của cô ta là Vương Nguyệt Hỉ, lỡ như nhận nhầm người thì sao? Trên đời này có người giống nhau cũng không phải không có khả năng.

Vãn Vãn nói: “Vậy cậu cứ thử xem!” Đồ đạc trên giường đã bị cô hất hết xuống đất, sau đó đặt chăn mền của mình lên: “Nếu như cậu muốn gây chuyện đến chỗ giáo viên chủ nhiệm, tôi cũng không ngại đâu."

Vương Nguyệt Hỉ ngây người.

Vãn Vãn nói: “Nếu cậu cảm thấy mình có lý, vậy tôi sẽ chơi với cậu đến cùng, còn nữa...” Cô nhìn cô ta: “Gây chuyện không hề có lợi cho cậu, nếu gây đến chỗ lãnh đạo nhà trường, người c.h.ế.t sẽ chỉ là cậu mà thôi"

Tuy Vãn Vãn không cách nào khẳng định người trước mặt là Tô Vũ Đình, nhưng dù cô ta có phải hay không thì chuyện hôm nay cũng là cô ta sai. Cho dù là chiếm giường, hay cuối cùng điều tra ra được cô ta mạo danh người khác, thì cô ta cũng chẳng được lợi gì cả.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 405: Chương 405



Vãn Vãn không tin cô ta chỉ thay đổi mỗi tên họ, nếu như cô ta thật sự là Tô Vũ Đình.

Trong lòng lại nghĩ, Vãn Vãn cảm thấy chuyện này bắt buộc phải nói cho Trình Kiêu biết.

Trình Kiêu tài giỏi, chuyện này để cho anh đi điều tra chắc chắn sẽ điều tra ra được.

Nếu thật sự là mạo danh người khác, vậy Tô Vũ Đình kia quá đáng ghét rồi.

Còn người bị mạo danh kia thật đáng thương.

Lộ Giai Kỳ tiến tới kéo Vương Nguyệt Hỉ: “Nguyệt Hỉ, chuyện này mà gây đến tại giáo viên chủ nhiệm, cậu sẽ bị phê bình đó. Mọi người đều là bạn học, nên chung sống hoà thuận với nhau. Chuyện này vốn dĩ là cậu không đúng rồi.

Vương Nguyệt Hỉ ác độc trừng mắt nhìn cô ấy, nhưng cũng không kiên trì giành giường nữa.

Lộ Giai Kỳ nói không sai, nếu chuyện này gây đến chỗ giáo viên chủ nhiệm, cô ta sẽ không thể nói lý được.

Vãn Vãn thu dọn đồ của mình xong, nằm lên giường nhưng làm thế nào cũng không ngủ được. Cô bình tĩnh nhìn Vương Nguyệt Hỉ dọn đồ của mình, từ từ leo lên giường.

Thậm chí cô nhìn thấy Vương Nguyệt Hỉ sau khi leo lên giường, chẳng bao lâu sau lại leo xuống, đi ra khỏi phòng ký túc xá.

Lúc này đến cả Liễu Tư Thuần cũng tỉnh dậy rồi, vốn dĩ cô ấy vẫn chưa đi ngủ.

Cô ấy nói: “Vãn Vãn, sau này cậu đừng gây chuyện với Vương Nguyệt Hỉ nữa, tính cách của cậu ta không tốt, cậu sẽ dễ bị thiệt thòi lắm.

Vãn Vãn nói: “Chỉ cần cậu ta đừng đắc tội với tớ thì tớ sao cũng được. Nhưng nếu như cậu ta đắc tội với tớ, thì tớ cũng không phải người hiền lành gì đâu.

Từ nhỏ Văn Vãn đã được người nhà yêu chiều, ai mà chẳng phải cục cưng trong nhà chứ? Dựa vào đâu mà cô phải nhường nhin cô ta? Còn là dưới tình huống cô ta làm sai nữa.

Nếu như cô làm sai, cô có thể xin lỗi, nhưng đối phương giành giường của cô, mắc mớ gì cô phải nhường cho cô ta? Chỉ vì tính cách đối phương không tốt sao?

Cô không chấp nhận lý do này.

“Không ai có nghĩa vụ phải nhường nhịn cậu ta cả, tớ đâu phải ba mẹ cậu ta."

Liễu Tư Thuần định mở miệng khuyên nhủ, nhưng cảm thấy Vãn Vãn nói đúng, sẽ không ai đi bao dung cho một người gây sự vô cớ như vậy cả. Mọi người đều là bạn học, nào có phải ba mẹ, dựa vào đâu mà phải đi bao dung?

“Vãn Vãn nói không sai, bao dung cho tính tình là một chuyện, nhưng nhân nhượng nhẫn nhịn lại là một chuyện khác. Lộ Giai Kỳ nói.

Vãn Vãn không nói gì thêm, nắm lên giường nhắm mắt ngủ.

Đợi buổi tối Trình Kiêu đến tìm cô, cô phải nói chuyện này cho anh biết mới được.

Nếu cô ta thật sự là Tô Vũ Đình, vậy thì không thể sơ ý được.

Nhưng còn chưa đợi Vãn Vãn đi gặp Trình Kiêu nói chuyện này, cô đã nghe thấy Vương Nguyệt Hỉ xin đổi ký túc xá.

Khi Vãn Vãn thức dậy, nghe được chuyện này thì cảm thấy hơi khó tin, không hiểu rốt cuộc Vương Nguyệt Hỉ này suy nghĩ kiểu gì nữa?

Bởi vì một chiếc giường mà đổi ký túc xá?

Hay vì nguyên nhân gì khác?

Khi giáo viên chủ nhiệm đến tìm Vãn Vãn, hỏi mâu thuẫn cụ thể giữa cô và Vương Nguyệt Hỉ. Vãn Vãn cũng không bị ảnh hưởng, thành thật nói ra chuyện cô và Vương Nguyệt Hỉ vì giành giường ngủ, cuối cùng xảy ra tranh cãi cho giáo viên chủ nhiệm nghe.

Cuối cùng, cô nói: “Thưa cô, giường này là nhà trường sắp xếp ạ, không phải một cá nhân có thể quyết định đổi hay không đổi."

Giáo viên chủ nhiệm nói: “Vương Nguyệt Hỉ có chứng sợ độ cao, em ấy có nói nguyên nhân cho cô nghe. Nếu như em có thể nhường thì nên nhường một chút, còn chuyện đổi ký túc xá, không hiện thực chút nào"

Vãn Vãn nói: “Thật ngại quá, thưa cô. Em cũng có chứng sợ độ cao, giường này em không thể nhường được ạ."

Buồn cười, muốn đổi giường nằm, chỉ một câu nói sợ độ cao của cô ta, ai tin chứ? Vả lại, dù có sợ độ cao thì liên quan gì đến cô? Sợ độ cao là có thể ném đồ của cô xuống đất, sau đó giành giường của cô sao?

Thật ngại quá, cô không hề muốn nhường cho cô ta.

Cô không có nghĩa vụ phải bao dung có cái tính tình xấu xa của người khác.

Thấy Văn Vãn không hề muốn nhân nhượng, giáo viên chủ nhiệm cũng bất lực.

Cô ấy có hơi chán ghét Vương Nguyệt Hỉ vì chuyện bé xé ra to, cũng trách Vãn Vãn không chịu nhường nhịn. Cuối cùng không bàn bạc được gì cả, cô ấy chỉ đành đi giải quyết chuyện này.

Vương Nguyệt Hỉ quyết tâm muốn đổi ký túc xá, giáo viên chủ nhiệm cũng hết cách.

Cũng may ký túc xá khác còn giường trống, nên đổi cho cô ta qua đó.

Tin tức mà Vãn Vãn nhận được chính là Vương Nguyệt Hỉ đổi đến phòng 401 ở lầu bốn, phòng đó trùng hợp có dư một giường trống, có điều nó vẫn là giường bên trên. Lúc đó Vương Nguyệt Hỉ không hề muốn ở, cuối cùng giáo viên chủ nhiệm lên tiếng, không muốn ở thì dọn về phòng 302. Lúc này, Vương Nguyệt Hỉ mới chịu dừng lại.

Phòng 302 của nhóm người Văn Vãn không hề có người mới dọn vào, nên bọn họ cũng cảm thấy vui vẻ nhàn hạ, bớt đi một người, chiếc giường kia có thể dùng để bỏ đồ, không tồi.

Trình Kiêu đến như đã hẹn, đưa cô cùng đi ăn cơm.

Qua hôm nay, cô phải tham gia học quân sự rồi, cũng không có nhiều thời gian đi ăn cơm cùng ăn nữa.

Hai người trân trọng từng giây phút được ở bên nhau, không muốn bỏ lỡ chút nào cả. Đối với Trình Kiêu mà nói, có thể ăn chung một bữa với Vãn Vãn chính là niềm hạnh phúc của anh.

Hôm nay bọn họ đổi một quán ăn khác, cũng may không có học sinh nữ đến quấy rầy, đương nhiên cũng có học sinh nam.

Vãn Vãn vừa mới vào đại học, cũng không quen biết học sinh nam nào cả, cho dù có bạn nam muốn đến bắt chuyện cũng vì có Trình Kiêu đi chung, nên bọn họ không hề tiến lên.

Văn Vãn kìm lòng không đậu mà nói chuyện của Vương Nguyệt Hỉ cho Trình Kiêu nghe, không phải chuyện giành giường, mà bởi vì cô ta và Tô Vũ Đình quá giống nhau.

Nếu chuyện này cứ giấu mãi trong lòng, cô luôn cảm thấy có chút bất an.

Nếu như cô ta chỉ thay đổi họ tên, vậy thì không sao cả. Nhưng cô luôn có một dự cảm chẳng lành, Tô Vũ Đình là mạo danh người khác. Cô gái bị mạo danh kia quá đáng thương.

“Ý em là người bạn học Vương Nguyệt Hỉ kia và Tô Vũ Đình trông rất giống nhau?” Trình Kiêu ngừng lại động tác ăn cơm.

Vãn Vãn nói: “Không những rất giống, mà quả thực là y như đúc từ một khuôn. Trên thế giới này có người giống được thế ư, em có hơi nghi ngờ cô ta dùng tên của Vương Nguyệt Hỉ. Em luôn cảm thấy cô ta đâu nhất thiết phải thay đổi tên họ đúng chứ?"

Trình Kiêu im lặng giây lát: “Nếu Vương Nguyệt Hi này là cô ta, cũng không thể đoán định được cô ta không thay đổi tên họ. Vãn Vãn, em quên rồi à, Tô Tảo Tảo đã từng vào trại giáo dưỡng, trên tài liệu sẽ bị ghi lại tiền án. Nếu như cô ta muốn thi đại học, chắc chắn phải thay đổi tên họ, nếu không sẽ có rất ít trường nhận cô ta, đặc biệt là những trường đại học như Hoa Đại, đại học Bắc Kinh"

Văn Vãn nghe xong cũng thấy có lý. Tô Vũ Đình thật sự có khả năng đã thay đổi tên họ, chỉ có làm như vậy mới có lợi đối với cô ta.

“Nhưng nếu thay đổi tên họ, cũng nhất định sẽ được ghi chép trong dữ liệu, trừ phi cô ta đổi luôn cả hộ khẩu. Nhưng chuyện này có thể không?"

Trình Kiêu nói: “Chuyện này không nói chắc được.

Nơi quản lý hộ tịch vẫn luôn có rất nhiều lỗ hổng, nếu như cô ta đến một chỗ, sau đó dùng cách nào đó lấy được hộ khẩu ở đấy, cũng có khả năng lắm"

Dù gì lúc Tô Tảo Tạo phạm tội vẫn còn nhỏ tuổi, hoàn toàn có khả năng này.

Vãn Vãn cũng biết, nơi quản lý hộ tịch của năm tám mươi đều là người ghi chép lại, không giống như những năm sau 2000 máy tính dần phát triển, quản lý hộ tịch đều được ghi hết vào trong máy, liên kết mạng với toàn quốc.

Nếu như thật sự giở chút thủ đoạn gì trong đó, vẫn có thể làm được.

“Lỡ như cô ta mạo danh người khác thì sao?” Văn Vãn cảm thấy khả năng này là cao nhất.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 406: Chương 406



Trình Kiêu nói: “Khả năng này rất lớn, dù gì thay đổi họ tên, làm lại hộ khẩu không phải chuyện đơn giản. Huống hồ, thi vào Hoa Đại cũng không phải chuyện dễ."

Nếu Vương Nguyệt Hỉ là Tô Tảo Tảo, hơn nữa còn là mạo danh, vậy kết quả sẽ như thế nào?

Vương Nguyệt Hỉ thực sự sẽ bị mất đi tiền đồ, thậm chí sau này không có hộ khẩu, bị vào danh sách đen, đừng nói đến chuyện học đại học nữa.

“Vãn Vãn, em đừng nóng vội, chuyện này anh sẽ cho người điều tra. Dù kết quả của Tô Tảo Tảo có ra làm sao, anh cũng sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.

Chuyện của Vãn Vãn chính là chuyện của anh, hơn nữa chuyện này không hề nhỏ. Anh là hội trưởng hội học sinh, đương nhiên cũng không thể bỏ mặc được.

Mà chuyện này, đổi là cũng sẽ quản thôi.

Nếu là mạo danh người khác thật thì quá đáng ghét rôi.

“Anh Kiêu, anh nhất định phải điều tra rõ xem mấy năm nay Tô Tảo Tảo đang làm gì. Còn gia đình cô ta mạo danh kia thì thế nào. Chúng ta không thể để chuyện như vậy xảy ra trước mắt mình được."

“Em yên tâm đi, anh làm việc mà em còn không yên tâm sao? Anh sẽ lập tức bảo Tiểu Hạo đi giải quyết chuyện này, điều tra rõ ràng toàn bộ tình hình của Vương Nguyệt Hỉ. Cho dù cô ta thay đổi tên họ hay mạo danh người khác, cũng sẽ không thoát được. Thay đổi tên họ còn đỡ, coi như cho cô ta một cuộc sống mới. Nhưng nếu như cô ta mạo danh người khác, vậy chuyện này chúng ta không thể bỏ qua Vãn Vãn đột nhiên cảm thấy, nếu chuyện này là sự thật thì quả là đáng sợ.

Đương nhiên cô biết thời đại tám mươi, chín mươi có rất nhiều chuyện mạo danh người khác, rất nhiều người thi lên đại học, kết quả lại bị người ta thay thế, cuối cùng vận mệnh hoàn toàn thay đổi.

“Anh Kiêu, nếu cô ta thật sự mạo danh người khác, chúng ta nhất định không thể buông tha cho cô ta. Vãn Vãn cảm thấy chuyện này tuyệt đối không thể để yên được.

Trình Kiêu nói:“Em yên tâm đi, chuyện nào nên giải quyết thế nào, trong lòng anh đã có tính toán"

“Tròng lòng cô ta nhất định có gì đó mờ ám, nếu không sẽ không kiên quyết đổi ký túc xá như vậy. Chắc chắn cô ta sợ em nhận ra, sợ em đi tố cáo cô ta."

Trình Kiêu gật đầu, biết trong lòng Vãn Vãn không được thoải mái.

Chuyện này Trình Kiêu đã để trong lòng, Vãn Vãn bên kia cũng đã bắt đầu bước vào buổi học quân sự.

Học quân sự của trường đại học cũng không khác quân sự ở trường cấp ba là mấy, cùng lắm là tăng thêm chút độ khó mà thôi. Nhưng đối với Vãn Vãn mà nói, chuyện này không gì đáng ngại cả.

Cô không hề lợi dụng một số chuyện để tránh học quân sự, chẳng hạn như cô ý giả bệnh hay gì đó. Cô cảm thấy làm như vậy cũng vô ích, ngược lại còn khiến giáo quan có ấn tượng không tốt.

Nhưng cô lại bất ngờ gặp được một người ở sân tập quân sự.

Đó là An Tiểu Dương, người từng gặp ở trên xe lửa.

Không ngờ anh ta cũng ở trong hàng ngũ tân sinh viên học quân sự.

Anh ta thật sự là sinh viên của trường Hoa Đại, không hề lừa cô?

Vậy lúc đầu anh ta cứ nhìn cô, thậm chí còn theo dõi cô cũng là vì sự nhiệt tình đối với bạn học?

Vãn Vãn cảm thấy bản thân không thể chấp nhận được lí do này.

An Tiểu Dương dường như cũng nhìn thấy Vãn Vãn, khi nghỉ ngơi bèn chạy đến chào hỏi cô: “Hi, bạn học, không ngờ cậu thật sự là sinh viên của trường Hoa Đại. Vậy tại sao lúc đầu cậu lại không bằng lòng nói tôi biết?"

Vãn Vãn: ...

Bạn học, sự nhiệt tình trên xe lửa của cậu làm tôi sợ hãi.

“Không ngờ chúng ta lại học chung một chuyên ngành, nói không chừng còn là bạn học cùng lớp nữa. Thật là có duyên mà.” An Tiểu Dương cười hớn hở.

Vãn Vãn im lặng.

“Nếu khi đó ở trên xe lửa cậu nói với tôi cậu cũng là sinh viên của Hoa Đại, vậy chúng ta có thể nói chuyện suốt chặng đường, khi báo danh còn có thể đi cùng nhau, tốt biết bao nhiêu"

Vãn Vãn: …

Bạn học An này thân thiện thật đấy, cô rất muốn nói: “Bạn học à, chúng ta không thân"

An Tiểu Dương còn đang tự nói lảm nhảm một mình: “Bạn học, hiện giờ cậu có thể nói tôi biết là cậu tên gì rồi chứ?"

Vãn Vãn: ...

“Vân Hy, cậu đang làm gì thế?” Giọng nói của Lộ Giai Kỳ ở bên kia truyền đến.

Ký túc xá của bọn họ từ sau khi Vương Nguyệt Hi chuyển đi, quan hệ giữa ba cô gái cũng trở nên thân thiết hoà thuận, gần như không hề cãi nhau.

Không giống như lúc Vương Nguyệt Hỉ còn ở đó, vì một chút chuyện cỏn con cũng có thể cãi nhau ẫm ĩ.

“Hoá ra cậu chính là Tô Vân Hy à.” An Tiểu Dương cười: “Tôi biết cậu, thủ khoa đại học của tỉnh Giang"

Thủ khoa của mỗi tỉnh, chỉ cần là người có tâm đều sẽ chú ý đến, An Tiểu Dương cũng không ngoại lệ.

Mọi người đều biết tỉnh Giang có một thủ khoa ban xã hội tên Tô Vân Hy. Nhưng cũng chỉ nghe nói chứ không biết người thật. Hiện giờ nhìn thấy, An Tiểu Dương cảm thấy thật sự có duyên phận.

Duyên phận của anh ta và Vãn Vãn không mỏng manh chút nào.

Vãn Vãn xinh đẹp như vậy, có cậu trai nào không thích cho được?

An Tiểu Dương cảm thấy bản thân nảy sinh một sự manh động muốn liều mạng quen biết cô.

Cộng với sự lạnh lùng của cô, càng khiến trái tim anh ta rung động không nói nên lời.

Anh ta muốn kết bạn với cô, không chỉ làm mỗi bạn học.

Nếu Vãn Vãn biết được cách nghĩ của anh ta, chắc chắn sẽ càng tránh né anh ta.

Nhưng hiện giờ anh ta nhiệt tình thì nhiệt tình, nhưng không hề nói ra lời nói muốn theo đuổi nào, nên Vãn Vãn đương nhiên sẽ không biết được.

Có điều Lộ Giai Kỳ lại cảm thấy ánh mắt nhìn Văn Vãn của An Tiểu Dương không bình thường.

Cô ấy âm thầm nói với Vãn Vãn: “Cậu An Tiểu Dương kia có phải thích cậu không?"

Vãn Vãn ngây người, vội vàng lắc đầu: “Sao có thể chứ, tớ và cậu ta quen biết trên xe lửa, khi đó có nói chuyện vài câu, không có gì hơn."

Lộ Giai Kỳ lại lắc đầu: “Cảm giác không đúng, An Tiểu Dương chắc chắn thích cậu. Chỉ mới quen biết trên xe lửa, cậu ta sẽ không đến mức nhiệt tình như vậy chứ."

Vãn Vãn vẫn lắc đầu, cho dù anh ta có ý với cô thật thì đã sao?

Sau này cô sẽ tránh né anh ta, cũng không ấn tượng tốt với anh ta. Lúc đầu trên xe lửa đã bị anh ta doạ mất mật, đến giờ cô vẫn còn bài xích anh ta.

“Có điều An Tiểu Dương này trông cũng đẹp trai đấy, nếu như cậu ta thật sự có ý với cậu, cậu có thể lựa chọn đó nha. Lộ Giai Kỳ nói tiếp.

Vãn Vãn nói: “Không thể nào.

Đẹp trai sao? Cô không cảm thấy vậy, ai có thể đẹp trai bằng Trình Kiêu chứ? Còn có ba người anh của cô nữa, có ai không phải anh đẹp trai đâu. Nhà họ Tô sản sinh ra người đẹp, cho dù đàn ông hay phụ nữ đều rất xinh đẹp.

Nhớ lúc đó ba người anh của cô đều có một đống con gái thích.

Đừng nói là ba người anh, Trình Kiêu còn đẹp trai hơn An Tiểu Dương kia trăm ngàn lần.

“Nếu cậu cảm thấy cậu ta đẹp trai thì cậu có thể theo đuổi đó.” Vãn Vãn nói đùa với cô ấy.

Lộ Giai Kỳ nói: “Không thể bắt nạt bạn bè được, sao tớ có thể theo đuổi người đang theo đuổi cậu được chứ."

Vãn Vãn nói: “Cậu ta không phải người theo đuổi tớ, cậu thích thì theo đuổi đi, không cần suy xét quá nhiều"

“Cậu không thích thật à?” Lê Giai Kỳ nửa tin nửa ngờ.

Vãn Vãn lắc đầu: “Tớ thật sự không thích, không lừa cậu đâu, đây không phải mẫu hình mà tớ thích"

Lộ Giai Kỳ nhìn chằm chằm Vãn Vãn, tháy vẻ mặt cô nghiêm túc, không giống như đang đùa, cũng không giống như đang che giấu vì mặt mũi.

“Nếu cậu không có ý với cậu ta, vậy tớ sẽ theo đuổi.

Lộ Giai Kỳ nhìn An Tiểu Dương ở phía xa, không nhịn được mà nói với Vãn Vãn.

Vãn Vãn thoải mái nhún vai: “Tớ đã bảo cậu theo đuổi đi mà, thích thì cứ theo đuổi, cậu ta không phải kiểu người tớ thích"

Cô nói sự thật, An Tiểu Dương không phải mẫu hình cô thích.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 407: Chương 407



Tâm trạng hiện giờ của cô vô cùng bình tĩnh, không một người con trai nào có thể thu hút được cô cả, cũng không thể khiến cô rung động.

Làm bạn học thì được, nhưng làm người yêu thì không thể nào.

“Vãn Vãn, trong lòng có phải đã có người con trai khác rồi không?” Lộ Giai Kỳ không nhịn được lại hỏi Cô.

Vãn Vãn ngây người, hỏi một lượt trong lòng, mình có người mình thích sao?

Sau đó phủ nhận, không hề.

“Còn nói không có, nhìn vẻ mặt bây giờ của cậu, tớ cảm thấy cậu có người mình thích rồi.

Vãn Vãn vẫn phủ nhận: “Thật sự không có."

“Vậy cậu thành thật khai báo xem nào, người con trai cùng cậu đi ăn cơm trước khi học quân sự là ai?"

Lộ Giai Kỳ là tân sinh viên, không hề quen biết với nhân vật nổi tiếng trong trường như Trình Kiêu, đương nhiên cũng không thể biết được anh là ai.

“Cậu nói anh Kiêu sao?” Vãn Vãn cũng không thấy tò mò vì sao Lộ Giai Kỳ lại biết chuyện này.

Cô và Trình Kiêu cùng đi ăn cơm, quán ăn bên ngoài trường đều có rất nhiều sinh viên lui tới, nói không chừng Lộ Giai Kỳ đi ngang qua trông thấy chăng. Hơn nữa bọn họ ăn cơm xong lại đi dạo ở dưới bóng cây sân trường rất lâu, có rất nhiều bạn học đều nhìn thấy, không chừng trong đó có Lộ Giai Kỳ.

Nếu đã bị nhìn thấy, cô cũng không cần thiết phải che giấu nữa.

“Hoá ra anh ấy họ Tiêu à?” Lộ Giai Kỳ sờ cằm suy ngẫm.

Vãn Vãn nói: “Anh ấy là anh hàng xóm của tớ, bọn tớ cùng nhau lớn lên. Sau này anh ấy thi vào Hoa Đại sớm hai năm, còn tớ về sau mới thi vào được.

Lộ Giai Kỳ tự động tưởng tượng mối quan hệ anh em này thành tình cảm anh em. Tưởng tưởng việc Vãn Vãn thi vào Hoa Đại thành đuổi theo bước chân anh vào đây.

“Cậu thi vào Hoa Đại là vì anh ấy?” Lộ Giai Kỳ lại nhỏ giọng hỏi cô.

Vãn Vãn ngẩn ra, cũng không hề phủ nhận: “Quả thực tớ thi vào Hoa Đại là vì anh Kiêu, nhưng cũng vì tớ thực sự muốn thi vào đây. Bước vào Hoa Đại chính là ước mơ của tớ, có thể trở thành sinh viên của Hoa Đại là niềm hy vọng của tớ.” Đây đã trở thành chấp niệm của cô.

Kiếp trước, cô không có cơ hội trở thành sinh viên của Hoa Đại.

Khi đó, bởi vì nguyên nhân sức khoẻ nên cô không thể học trường đại học nào cả, chỉ đành nằm trên giường bệnh ở bệnh viện, hết lần này đến lần khác tiếp nhận phẫu thuật.

Cảm giác thi vào đại học là như thế nào cô cũng không biết.

Sau này, cô bị bệnh tật nuốt mất sinh mạng, không cách nào bù đắp được nỗi hối tiếc kia nữa.

Cô tưởng rằng bản thân cứ như vậy mất đi, không ngờ cô lại được trùng sinh sống lại, trở thành một Tô Vãn Vãn khác.

Giờ đây cuối cùng đã có cơ hội thi vào Hoa Đại, sao cô có thể từ bỏ được.

Hơn nữa, giống như Lộ Giai Kỳ đã hỏi, là vì Trình Kiêu ở Hoa Đại cho nên cô càng muốn thi vào đây hơn.

Như vậy cô có thể cùng trải qua hai năm đại học chung với Trình Kiêu.

Cũng có thể ở thành phố Bắc Kinh này với Trình Kiêu trong bốn năm.

Đợi đến khi cô tốt nghiệp, cho dù có về quê hay không, ít nhất giữa cô và Trình Kiêu có thể ở bên nhau bốn năm.

Cô cảm thấy chuyện này khá tốt.

Thấy vẻ mặt của cô, Lộ Giai Kỳ hiểu ra rồi.

Nhất định trong lòng Vãn Vãn thích “anh Kiêu” này, cũng không biết là một người con trai như thế nào mà có thể khiến cô gái xinh đẹp như Vãn Vãn thích, cố gắng thi vào Hoa Đại vì anh.

Phải biết rằng Hoa Đại không dễ để thi vào.

“Người con trai kia thật hạnh phúc khi có một cô gái như cậu thích anh ấy” Lộ Giai Kỳ cảm thán.

Vãn Vãn muốn giải thích bản thân không hề thích Trình Kiêu, nhưng khi nhìn thấy Lộ Giai Kỳ đã nhận định kết luận này, cô lại không biết nên giải thích thế nào.

Lẽ nào nói Trình Kiêu đã có người mình thích sao? Lẽ nào nói Trình Kiêu chỉ xem cô như em gái sao?

Những lời này cô nói ra rồi, Lộ Giai Kỳ cũng chưa chắc đã tin.

Dù gì chuyện giữa cô và Trình Kiêu rất khó để giải thích.

Cũng không giải thích được.

Vãn Vãn và Lộ Giai Kỳ ở đó nói chuyện cười đùa, không hề biết rằng An Tiểu Dương đang đứng ở một bên nhìn bọn họ, trong mắt tràn đầy niềm vui, cũng đang nghĩ trong lòng nên tỏ tình như nào.

Lúc này Trình Kiêu không hề quên nhiệm vụ Văn Vãn giao cho mình, anh phải đi điều tra người tên Vương Nguyệt Hi kia.

Sau khi Vãn Vãn nói với anh, anh cũng đã nhìn qua cô gái này, quả thực vô cùng giống với Tô Vũ Đình.

y Không phải giống không, mà là y như đúc.

Không chỉ Vãn Vãn nghi ngờ, mà đến cả Trình Kiêu cũng nghi ngờ con người này có phải Tô Tảo Tảo hay không.

Dù gì sau khi Tô Tảo Tảo mất tích, không hề nghe được tin tức nào của cô ta nữa.

Trình Kiêu tưởng rằng cô ta mất tích thật, khi đó cũng đã điều tra cô ta nhưng vẫn không có thông tin.

Sau này anh quên mất chuyện này, mãi cho đến hiện giờ gặp được một người vô cùng giống cô ta ở Hoa Đại.

Chuyện này anh giao cho Tiểu Hạo đi làm, bởi vì bản thân anh không có quá nhiều thời gian.

Tiểu Hạo rất lợi hại trong việc điều tra vấn đề.

Quả nhiên chẳng bao lâu sau, Tiểu Hạo đã gửi tin đến cho anh nói rằng đã có manh mối.

“Cậu chủ, tôi điều tra ra rồi."

Lúc Tiểu Ngô đến đây đã là chuyện của một tuần sau đó, nhóm người Trình Kiêu cũng khai giảng rồi.

Tiểu Ngô thông qua thời gian một tuần, đã điều tra tất cả mọi việc rõ ràng, cũng điều tra ra tình huống của Vương Nguyệt Hi.

Trong tay của cậu ta có báo cáo điều tra dễ dàng tỉ mỉ, toàn bộ đều giao cho Trình Kiêu.

Những tư liệu này, toàn bộ đều là kết quả cậu ta điều tra mấy ngày nay, từ tình huống trong nhà Vương Nguyệt Hỉ, còn có tình huống ở trong thôn, tình huống ở huyện của các cô ấy, tất cả đều được viết bên trên.

Thậm chí còn có những việc từ nhỏ đến lớn cô ấy trải qua, không bỏ qua một chút nào.

Rất kỹ càng tỉ mỉ, Tiểu Ngô làm những chuyện như vậy trước nay đều tỉ mỉ điều tra, cũng đưa kết quả tốt nhất vào trong tay Trình Kiêu.

Đối với hiệu suất làm việc của Tiểu Ngô, Trình Kiêu luôn luôn rất vừa lòng, chuyện giao cho cậu ta, trước nay đều có thể hoàn thành rất nhanh.

Trình Kiêu lật xem những tư liệu điều tra đó, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại dần theo mỗi lần lật trang, "Thiếu gia, tôi đến thôn của Vương Nguyệt Hỉ điều tra. Bạn học Vương này cũng là người tỉnh Giang, cách huyện cô Tô ở không xa, ở cạnh huyện Lan Hoa, một thôn tên là thôn Vương Gia. Tôi tìm hiểu ở Bộ giáo dục, bạn học Vương là sinh viên duy nhất đỗ Đại học, nhưng mà..."

Trình Kiêu biết, sau chữ "nhưng mà" này sẽ có chuyển biến rất lớn.

Anh cũng không nói gì, chỉ lật xem tư liệu, cho dù Tiểu Ngô không báo cáo, anh cũng có thể nhìn thấy toàn bộ chân tướng từ trong tư liệu.

"Nhưng tôi đến thôn Vương Gia, thôn dân lại nói, bạn học Vương không thi đỗ Đại học, đã đến tỉnh Quảng làm công. Nhưng bạn học Vương rõ ràng đã đến Hoa Đại, đây là chuyện thiên chân vạn xác. Lúc ấy tôi bắt đầu nghi ngờ, vì vậy bắt đầu điều tra, vừa điều tra cũng thấy thật không đơn giản."

"Vương Nguyệt Hỉ chân chính thật sự đỗ Hoa Đại, điều kiện nhà bọn họ không tốt nhưng ba mẹ vẫn kiên trì cho cô ấy đi học như cũ. Đáng tiếc phần giấy báo nhập học bị bạn học Vương bây giờ cầm đi, sau đó mạo danh thay thế đến Hoa Đại"

"Bạn học Vương bây giờ có tên là Tô Vũ Đình, theo điều tra tôi mới biết được, cô ta là đàn chị của cô Tô, từ nhỏ đến nhà dì, cũng đi học ở chỗ này, nhưng cô ta không thi đỗ Đại học, còn về nguyên nhân thì tôi suy đoán có quan hệ với việc cô ta từng vào Trung tâm cải tạo thiếu niên"

Trình Kiêu tự nhiên là biết, Tô Tảo Tảo từng ở Trung tâm cải tạo thiếu niên, đối với việc cô ta thi Đại học là một vết nhơ, rất ít Đại học sẽ chọn cô ta.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 408: Chương 408



Còn thành tích có tốt hay không, có thể thi đỗ hay không, đây lại là một vấn đề khác.

Trong tư liệu ghi rõ, Tô Tảo Tảo rất nỗ lực, vẫn luôn muốn thay đổi vận mệnh của chính mình, đáng tiếc cô ta không thay đổi được.

Khi thiếu niên từng vào Trung tâm cải tạo thiếu niên, một vết nhơ này sẽ đi cùng cô ta cả đời, là một vết nhơ nồng đậm nhớ kỹ trên hồ sơ.

Trừ phi cô ta sửa tên đổi họ, nhưng Tiểu Ngô điều tra ra được, cô ta muốn sửa tên cũng không đơn giản như vậy.

Bây giờ quản lý hộ tịch, tuy rằng mỗi chỗ một khác, cũng không thống nhất nhưng muốn làm lại một cái hộ khẩu mới, vô cùng khó. Người dì kia của Tô Tảo Tảo cũng không phải người có tiền có thế, không dễ dàng như vậy.

Mà vấn đề hộ khẩu, xác thật khó càng thêm khó. Hộ khẩu nông thôn đến thành trấn, không phải có tiền là có thể làm được. Mà mỗi một nông thôn, hộ khẩu lại là cố định, mọi người đều quen biết lẫn nhau, vấn đề hộ khẩu rất khó làm.

Trừ phi cán bộ của thôn bị thu mua, nhưng nói dễ hơn làm.

Một thôn không chỉ có một cán bộ, muốn bịt miệng tất cả mọi người thì không dễ dàng như vậy.

Huống chi, thôn của dì Tô Tảo Tảo, cán bộ thôn cũng không phải người có thể bị thu mua dễ dàng.

"Tô Vũ Đình này giấu giấy báo nhập học của Vương Nguyệt Hỉ, lại giống như tiếc hận mà nói với Vương Nguyệt Hỉ, lần sau còn có thể nỗ lực. Nhưng nhà Vương Nguyệt Hỉ chỉ còn bốn bức tường, đã không có tiền để cho cô ấy học lại một năm, cô ấy liền đi về phía nam làm công. Cô ấy không biết là cho dù cô ấy học lại một năm, cũng không thể thi Đại học nữa, bởi vì tên cô ấy đã bị lấy trộm.

"Tô Tảo Tảo làm sao lấy được giấy báo nhập học Đại học?" Trình Kiêu lại hỏi.

Tô Tảo Tảo và Vương Nguyệt Hỉ cũng không ở cùng thôn, làm sao có thể lấy được giấy báo nhập học.

"Bởi vì dượng của Tô Vũ Đình là người đưa thư của bưu cục, là nhân viên tạm thời. Ông ta luôn nhìn chằm chằm thư tín của Vương Nguyệt Hỉ, ngày hôm đó người đưa thư của thôn Vương Gia vừa lúc bị bệnh, là dượng của cô ta đi làm thay"

Trình Kiêu cau mày, có một người dượng là người đưa thư, việc lấy giấy báo nhập học Đại học tự nhiên càng thêm dễ dàng.

Còn về vấn đề hồ sơ, Tiểu Ngô cũng viết rõ ràng trên tư liệu.

Hiện tại muốn sửa một phần hồ sơ, mạo danh thay thế, phí tốn không cao. Cô ta có anh họ mình hỗ trợ, mới lén điều tra hộ tịch và hồ sơ của người ta ra được.

Còn việc điều tra như thế nào, trên tư liệu không viết, cậu ta cũng có thể đoán được một ít.

"Tư liệu hồ sơ và hộ tịch này, có phong thư giấy báo nhập học kia, lại có thêm chút thủ đoạn là có thể điều tra ra được." Tiểu Ngô nói: "Càng quan trọng hơn chút chính là, thôn trưởng kia của thôn Vương Gia là ba vợ của anh họ Tô Vũ Đình"

Như vậy, vấn đề lập tức liền dễ giải thích.

Đúng là một vòng lại thêm một vòng, cho nên Tô Vũ Đình rất dễ dàng lấy được giấy báo nhập học của Vương Nguyệt Hỉ, nếu rất dễ dàng có thể điều tra được hộ tịch và hồ sơ ra, tự nhiên lấy giấy báo nhập học đi đến Hoa Đại.

Huống chi, cô ta đi học Đại học, hộ tịch và hồ sơ, để Đại học ra mặt thuyên chuyển là được, cô ta chỉ cần cầm giấy báo nhập học đến Đại học đưa tin là được.

Huống chi, Vương Nguyệt Hỉ có bốn phần giống với Tô Tảo Tảo, cho dù không đổi ảnh chụp, cô ta đều có thể mạo danh dùng tên của Vương Nguyệt Hỉ.

Cứ thần không biết quỷ không hay như vậy, cô ta liền mượn tên của Vương Nguyệt Hỉ, nếu trở thành sinh viên của Hoa Đại, trộm cuộc đời vốn thuộc về Vương Nguyệt Hỉ, còn có tiền đồ.

Mà Vương Nguyệt Hỉ thật sự, bây giờ lại đang đi làm ở một xưởng nhựa ở tỉnh Quảng, mỗi ngày làm việc mười tiếng, cầm tiền lương mấy mao tiền. Hèn mọn, vất vả, cách biệt một trời một vực với Tô Vũ Đình mạo danh thay thế.

"Quả nhiên để Vãn Vãn đoán được, Vương Nguyệt Hỉ này là giả, mạo danh thay thế." Cả người Trình Kiêu lúc này cũng tràn ngập phẫn nộ.

Đối với Tô Tảo Tảo, anh luôn luôn không có hảo cảm. Trước kia ức hϊếp Vãn Vãn, cuối cùng đẩy chính mình vào tù. Bây giờ đến chuyện mạo danh thay thể như vậy cũng làm ra được, hủy hoại một người tốt.

Chuyện như vậy, anh sẽ không ngồi yên không nhìn đến, trước tiên liền đi báo cho các sinh viên.

Trường học vừa nhận tin tức này, lập tức nổ tung.

Vậy mà còn có chuyện có người mạo danh thay thế như vậy, cầm tên của người khác, lấy giấy báo nhập học của người khác làm như của mình, sau đó đến đây học tập, coi như là người khác.

Rất nhanh, trường học cũng phái người đi ra ngoài điều tra, tình huống điều tra được thật sự giống như Tiểu Ngô điều tra. "Vương Nguyệt Hỉ" trong trường học là người mạo danh thay thế.

Thực mau, Vãn Vãn đã biết chuyện này.

Hoá ra, "Vương Nguyệt Hỉ" này quả nhiên là giả, trách không được cô ta muốn dọn ra khỏi ký túc xá, không muốn sống chung với cô.

Đây là sợ thân phận của mình bị lộ ra ngoài ánh sáng đi.

Nhưng sợ bị lộ ra ánh sáng thì như thế nào, mạo danh thay thế luôn sẽ bị vạch trần, ai bảo cô ta vừa lúc bị mình nhìn thấy cơ.

Nếu cô ta muốn mạo danh dùng tên của người khác, vậy phải chuẩn bị đến chuyện sớm hay muộn sẽ bị vạch trần, thân phận như vậy, không có khả năng mượn cả đời.

Người đã làm sai chuyện, phải gánh vác hậu quả vì chuyện mình làm sai.

Có lẽ ở trong lòng Tô Vũ Đình, việc này sẽ không trùng hợp như vậy, vừa lúc đã bị cô thấy được.

Cho rằng chính mình có thể thần không biết quỷ không hay mà thay đổi vận mệnh, chạy về phía tiền đồ mình cần.

Nhưng tất cả đều không có nếu.

Lúc ấy nếu cô ta không bá đạo như vậy, đoạt giường của Vãn Vãn, lấy thái độ cẩn thận của Vãn Vãn, có lẽ cũng sẽ không nghi ngờ cô ta.

Chỉ là Vãn Vãn tò mò, nếu Tô Vũ Đình thấy tên trên giường ngủ vì sao sẽ không nghĩ đến, chính là cô chú.

Nếu cô ta thay đổi ký túc xá trước khi mình chưa báo danh, kết quả sẽ lại như thế nào.

Có lẽ Vãn Vãn sẽ phát hiện, cũng có lẽ sẽ không phát hiện, chờ đến sau này phát hiện, hoặc là tốt nghiệp, vậy ván đã đóng thuyền. Hiện tại phát hiện, Vương Nguyệt Hỉ thật sự còn có thể trở về đi học.

Đối với Vương Nguyệt Hỉ mà nói, đây cũng là một chuyện tốt trong chuyện bất hạnh đi.

Vương Nguyệt Hỉ, à không, là Tô Vũ Đình bị tra ra việc mạo danh thay thế, ngay từ đầu cô ta còn liên tục phủ nhận. Lặp đi lặp lại cô ta chính là Vương Nguyệt Hỉ, nhưng khi trường học lấy ra một loạt chứng cứ, cô ta không nói được gì nữa.

Chứng cứ chính là chứng cứ, không để cô ta giảo biện một chút nào.

Lúc này, cô ta càng thêm hận Văn Văn.

Chính là người phụ nữ này, hủy hoại tất cả của cô ta.

Nếu cô ta không gặp cô, thì thật tốt.

Lúc trước cô ta nhìn thấy giường ngủ, làm sao lại không nghĩ đến là cô chứ.

Cô rõ ràng tên Vãn Vãn, vì sao cuối cùng lại biến thành Tô Vân Hy, có phải cũng mạo danh thay thế hay không.

Nghĩ đến có loại khả năng này, dù sao biểu hiện của Vãn Vãn cho tới nay có chút ngốc nghếch, đi học cũng là 6 tuổi mới bắt đầu đi học, thành tích cũng luôn không tốt bằng cô ta, dựa vào cái gì có thể thi được thứ tự Trạng Nguyên của tỉnh nhất định chính là giả, mạo danh người khác.

Trong lòng cô ta lập tức mừng không thôi, sau khi bị trường học thông báo đuổi học, cô ta liền chạy đến phòng hiệu trưởng, báo cáo Vãn Vãn.

Lần báo cáo này, lập tức liền giống như đổ nước vào chảo dầu, sôi trào.

Chờ đến lúc Vãn Vãn biết chuyện này, thật là dở khóc dở cười.

Tô Vũ Đình này thật sự điên rồi, vậy mà lại cắn loạn.

Cô ta không biết mạo danh thay thế đại danh và nhũ danh hay sao.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 409: Chương 409



Vãn Vãn vẫn luôn cho rằng Tô Vũ Đình biết đại danh của cô, lúc này mới biết được, hoá ra cô ta cũng không biết.

Trách không được lúc ấy nhìn thấy tên trên giường ngủ, vậy mà không nhớ đến cô là ai.

Ngẫm lại cũng đúng, năm đó cô sinh ra cùng với Tô Vũ Đình, Tô Vũ Đình có đại danh nhũ danh, mà Văn Vãn chỉ có nhũ danh, cũng không lấy đại danh gì cho Cô.

Tô Vũ Đình không biết cũng bình thường.

Đại danh của Vãn Vãn còn là ba nuôi bí thư Lý đặt cho, bên nhà cũ cũng không biết.

Sau đó Vãn Vãn đi theo ba mẹ lên huyện thành, vẫn luôn sống ở huyện thành, đến đi học cũng học ở huyện thành, Tô Vũ Đình càng không có đường biết đến tất cả.

Sau đó Tô Vũ Đình xảy ra chuyện, bị bắt đến Trung tâm cải tạo thiếu niên, sau đó cô ta lại mất tích, càng không thể biết được tình huống của Vãn Vãn.

Bây giờ mới có thể có được kết luận như vậy, tên Vãn Vãn là giả, là lấy trộm của người khác.

Sau khi Vãn Vãn cười một trận, lại thản nhiên đối mặt.

Tên cô là thật, sẽ không sợ người điều tra.

Bên trường học, bởi vì đã từng có chuyện mạo danh thay thế như vậy, tự nhiên nghiêm khắc với chuyện này hơn.

Lúc điều tra là thực sự nghiêm khắc, lật chuyện của Vãn Vãn điều tra tận trời.

Cuối cùng đưa ra kết luận, Vãn Vãn cũng không mạo danh.

Chỉ là tên lớn nhỏ mà thôi, Vãn Vãn là nhũ danh, mà Tô Vân Hy là đại danh của cô. Từ khi bắt đầu đi học, cô vẫn luôn dùng cái tên này, mãi cho đến khi thi đỗ Đại học, đến Hoa Đại để học.

Không giống với Tô Vũ Đình.

Khi Tô Vũ Đình nhận được kết quả điều tra như vậy, vẻ mặt của cô ta không dám tin tưởng, sao có thể.

Tô Vãn Vãn sao có thể ưu tú dựa vào nỗ lực của chính mình thi vào Hoa Đại như vậy, còn là Trạng Nguyên tỉnh.

Giờ khắc này, cô ta ghen ghét, tràn đầy ghen ghét.

Lúc Vãn Vãn nghe thấy tin tức này, cười một tiếng.

"Vân Hy, cậu làm sao có thể nhịn được sự tức giận khi Vương Nguyệt Hỉ làm cậu như vậy chứ, cậu không tức giận." Lộ Giai Kỳ không nhịn được nói.

Liêu Tư Thuần nói: "Cô ta không phải là Vương Nguyệt Hỉ, Vương Nguyệt Hỉ thật sự còn đang làm công ở phương nam kìa. Cô ta là ăn trộm tên của người khác."

Trước kia cảm thấy, “Vương Nguyệt Hỉ”, không phải, tính tình của Tô Vũ Đình như vậy không tốt, là trong nhà có quan hệ gì đó, cô ấy không dám đắc tội cô ta. Lại không có nghĩ đến, vậy mà còn nghèo hơn nhà cô ấy, còn là một tên trộm tiền đồ của người khác, điều này làm cho Liễu Tư Thuần rất khinh thường.

Vãn Vãn lại nói: "Chị ta chính là như vậy, tớ đã quen rồi. Chị ta thích cáo thì cáo, tớ chính là tớ, tớ lại không làm chuyện gì trái với lương tâm, không sợ chị ta báo cáo."

"Vân Hy, cậu làm sao phát hiện được Vương Nguyệt || Hỉ là giả." Đây là chỗ mà Lộ Gia Kỳ luôn nghi hoặc, làm sao chỉ cần liếc mắt một cái, Vãn Vãn đã kết luận người ta là mạo danh thay thế chứ.

Vãn Vãn nói: "Thật ra không lừa các cậu, Tô Vũ Đình là chị họ của tớ, chúng tớ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, chị ta có tính cách gì tớ rõ ràng nhất. Nếu chỉ là giống diện mạo, tính cách không giống, có lẽ tớ cũng sẽ không nghi ngờ chị ta nhưng tính cách của chị ta thật là quá giống, cho nên..."

Lộ Giai Kỳ đột nhiên đã hiểu, cũng chính là nếu lúc ấy “Vương Nguyệt Hỉ” này cũng không xảo quyệt như vậy, có lẽ Vân Hy sẽ không nghi ngờ cô ta.

Đây có phải là tự làm bậy không thể sống hay không.

Chính là bởi vì tính cách quyết định vận mệnh, tính cách không thay đổi, vận mệnh cũng không thể thay đổi.

Bởi vì cô ta điêu ngoa, làm bạn học Tô nghi ngờ cô ta.

Cuối cùng chặt đứt tiền đồ của chính mình.

Đương nhiên, nếu cô ta không làm, chuyện mạo danh thay thế, có lẽ sau này vẫn sẽ bị lộ ra ánh sáng, chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Nhưng chờ cho đến lúc này, cả đời của Vương Nguyệt Hỉ thật sự cũng bị hủy mất.

Bây giờ còn có thể cứu, nghe nói cô ấy chỉ cần trong vòng nửa tháng đến trường học báo cáo, cô ấy còn có thể nhập học, đây là ưu đãi mà trường học phá lệ tạo điều kiện.

“Có thể nói như thế.” Vãn Vãn có chút thất thần.

Chính cô cũng không nghĩ đến sẽ lại giao thoa với Tô Vũ Đình một lần nữa, cô đã sắp quên chị họ này của mình rồi.

Không nghĩ đến vậy mà lại dùng cách này gặp lại một lần nữa.

Kết quả, lại không hoàn mỹ.

Lúc này chuyện này bị lộ ra ngoài ánh sáng, Tô Vũ Đình muốn xuất đầu lần nữa, trừ phi cô ta bước từng bước, đừng làm chuyện như vậy nữa.

Đất nước tương lai sẽ càng ngày càng giàu mạnh, cơ hội cũng sẽ càng ngày càng nhiều, có lẽ cô ta sẽ có cơ hội.

Nhưng nếu tâm tư vẫn không thuần như bây giờ, sau này cũng sẽ không có tiền đồ gì lớn cả.

Vẫn luôn không tìm thấy Vương Nguyệt Hỉ, nhà xưởng ở phương nam nhiều như vậy, muốn tìm được cô ấy thật sự không dễ dàng. Thời gian lại gấp như vậy, mắt thấy đã sắp đến kỳ hạn cuối cùng mà nhà trường quy định.

Vãn Vãn rất sốt ruột thay sinh viên kia, cô ấy bị Tô Vũ Đình mạo danh, suýt chút nữa lỡ mất với trường Đại học mình yêu quý, nếu không kịp đến trường học báo danh ở kỳ hạn cuối cùng, danh ngạch này cũng sẽ bị phế đi.

"Anh Trình Kiêu, anh nói Vương Nguyệt Hỉ này có thể đuổi kịp không?" Vãn Vãn không nhịn được mà hỏi anh.

Trình Kiêu nói: "Đây phải xem mệnh của cô ấy, trường học đã báo cho phụ huynh của cô ấy rồi, phải xem phụ huynh của cô ấy có thể liên hệ với cô ấy hay không. Nếu có thể liên hệ được, như vậy là có thể kịp đến trường học, nếu không liên hệ được..."

Vế sau không nói hết, ý tứ lại rất rõ ràng, nếu không liên hệ được, vậy thì sinh viên Vương Nguyệt Hi này sẽ không có tiền đồ. Mà lấy tình huống của cô ấy đến nói, cô ấy không thể học lại một lần để thi Đại học lần nữa, cũng có thể kết luận, cả đời này cô ấy đều không có duyên với Đại học.

Vãn Vãn đột nhiên đau lòng cho cô aya, tất cả chuyện này đều là Tô Vũ Đình tạo thành, cũng tương đương với chuyện nhà họ Tô nợ nhà họ Vương.

"Anh Trình Kiêu, giúp cô ấy đi. Em tin, lấy năng lực của anh, còn có mạng lưới quan hệ của anh, nhất định có thể tìm được cô ấy, đây là nhà họ Tô nợ cô ấy, em không hy vọng vì thế mà cô ấy lỡ mất dịp tốt với Đại học, sau này mỗi lần nghĩ đến nhà họ Tô đều tràn ngập thù hận"

Loại chuyện bị đoạt mất danh ngạch, bị mạo danh thay thế là một chuyện làm người không thể tiếp thu, cũng không thể tiêu tan. Cô thật sự không hy vọng Vương Nguyệt Hi hận nhà họ Tô, đây chỉ là nghiệp mà một mình Tô Vũ Đình làm ra, không hy vọng cuối cùng bị gán lên nhà họ Tô.

Hiện tại có thể trợ giúp, chỉ hy vọng có thể giúp được.

Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập chờ đợi, Trình Tiêu không từ chối được.

Nếu không phải Vãn Vãn yêu cầu anh, anh thật sự sẽ không đi quản chuyện này, nhưng bây giờ Vãn Vãn yêu cầu, cuối cùng anh cũng gật đầu.

"Em ấy, cái gì cũng suy nghĩ vì người khác, khi nào mới suy nghĩ cho mình một chút hả?"

Vãn Vãn nói: "Chuyện này vốn dĩ chính là nhà họ Tô nợ người ta, em thật sự không hy vọng cô ấy vì thế mà thất học. Hy vọng cô ấy có thể thuận lợi đi học, hoàn thành ước mơ của cô ấy"

Trình Kiêu không nhịn được giơ tay s* s**ng đầu nhỏ xù lên của cô: "Em ấy à, chính là lương thiện như vậy. Được rồi, chuyện này để anh, anh nghĩ cách tìm cô ấy"

Ngay lúc Trình Kiêu quyết định để Tiểu Ngô ra ngoài tìm Vương Nguyệt Hỉ, Vương Nguyệt Hỉ cũng nhận được tin mình thi đỗ Đại học lại bị người mạo danh thay thế.

Tại một khắc này, cô ấy sợ ngây người.

Cô ấy không nghĩ đến, kết quả mình nỗ lực vậy mà lại bị người khác đánh cắp. Mà người đánh cắp lại là người bạn tốt nhất của cô ấy.
 
Back
Top Bottom