Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 370: Chương 370



Nhất là hai người dành được hai tấm vé ăn thử kia, sau khi ăn một cái bánh bao chiên, vẻ mặt không thể lừa được người.

Món bánh bao chiên nhất định ăn rất ngon.

“Cũng lấy cho tôi mười cái!"

“Tôi lấy năm cái!"

“Tôi nữa, tôi lấy hai mươi cái!"

Chẳng lâu sau, rất nhiều người đã dừng chân ở đây, vây quanh quầy hàng của Vãn Vãn bọn họ.

Những chủ quán kế bên xem đến trợn mắt há mồm, mối làm ăn này phát triển tốt quá nhỉ?

Thậm chí còn có một ông chủ khác cũng động tâm, quyết định dùng phương pháp này của Vãn Vãn.

Rất nhanh, mấy cái bánh bao chiên trong tay Văn Vãn đều đã được bán sạch toàn bộ.

Những người xếp hàng phía sau nghe nói đã hết bánh bao chiên thì trong lòng tiếc nuối không thôi.

Ngày càng có nhiều người đến chỗ bọn họ, bọn họ thấy số người tụ tập trước quán này đông đúc như vậy còn tưởng rằng đã làm chuyện gì đó, hoặc đã xảy ra chuyện gì rồi, mọi người đều vây quanh và xếp thành hàng trước quán bọn họ.

Thậm chí mấy chủ quán khác cũng đã học được mánh khóe này, nhưng trước mặt bọn họ chẳng còn được bao người.

Nhưng muốn dùng chiêu này, trước hết phải làm được món nào đó thật ngon, rồi dùng hương thơm thu hút người khác, sau đó nói cho ăn miễn phí, cuối cùng là giảm giá, như vậy mới có hiệu quá.

Nhưng những chủ quán đó không nấu ngon bằng mẹ Tô, cũng luyến tiếc cho người ta nếm thử miễn phí, cũng không muốn giảm giá quá nhiều, đương nhiên hiệu quả đã giảm đi đáng kể.

“Bà chủ, còn bánh bao chiên không?” Có người hỏi.

Vãn Vãn nói: “Bánh bao chiên hết rồi, nhưng còn bánh bao hấp đây. Bánh bao hấp nhà tôi hương vị cũng là hàng đầu đấy, mọi người cũng có thể ăn thử, ăn thử một cái đi. Ba người đầu sẽ được ăn thử miễn phí, hai mươi cái đầu tiên đều sẽ được giảm giá còn tám mươi tám phần trăm. Sao nào, chị gái lấy một cái nhé?"

Nhưng thiếu nữ vẫn còn phân vân, mùi của bánh bao hấp không thơm bằng bánh bao chiên, cô ấy cũng không biết bánh bao hấp ăn ngon không.

Cuối cùng, cô ấy đã hạ quyết tâm ăn thử một cái.

Cũng đưa ra quyết định trong lòng, dù cho cái bánh bao hấp này có ngon hay không thì sau khi ăn thử, cô ấy nhất định sẽ mua một cái.

Nói thế nhưng khi hương vị của bánh bao hấp tràn ngập trong miệng, cô ấy biết, quyết định này của mình hoàn toàn đúng.

Ăn thật ngon!

Cô ấy chưa từng ăn qua cái bánh bao hấp nào ngon như vậy, bà chủ đúng là thần tiên, làm thế nào bà ấy có thể làm ra được món này thế?

Có thể đem cái bánh bao hấp bình thường như vậy, biến thành một món mỹ vị như vậy, đừng nói năm cái, có mười cái cô ấy cũng có thể nuốt trôi.

“Bà chủ, cho tôi mười cái bánh bao hấp” Thiếu nữ nói.

Nhìn hành động của thiếu nữ nọ thì còn vấn đề gì không rõ nữa sao? Những người đang đứng vây quanh ở đó không cần hỏi cô ấy cũng biết, món bánh bao hấp này chắc chắn cực kỳ ngon, nếu không thiếu nữ người ta vì lý do gì đột nhiên muốn mua mười cái chứ?

Không cần phải nói, chuyện này đã không là vấn đề.

“Chúng tôi cũng muốn nếm thử, xem coi đúng là ăn có ngon không. Nếu ăn ngon, chúng tôi cũng sẽ mua mấy cái. Những người khác cũng nói.

Vé ăn thử chỉ có ba tấm, cô gái nhỏ đã chiếm mất một cái, chỉ còn lại hai tấm.

Những người không lấy được tấm vé cũng không tức giận, bọn họ tự giác bỏ tiền ra mua bánh bao hấp.

Quả thật ăn rất ngon, không thua kém gì so với bánh bao chiên.

Cả một buổi sáng khóe miệng mẹ Tô đều mang theo nụ cười thật tươi.

Chuyến mở quán lần này quả thực rất thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến bà ấy không thể tưởng tượng nổi.

Quán của bọn bà vừa mới bày có bao lâu, thế mà toàn bộ món ăn đều đã bị người ta lấy hết, vận khí này đúng thật nghịch thiên.

Nhưng Lục Tư Hoa không biết, phần vận khí này là nhờ Vãn Vãn mang đến.

Bà ấy chỉ nghĩ đây là vì ý tưởng của Vãn Vãn hay.

Nhưng đã quên mất những chủ quán ăn trong phạm vi gần bà ấy cũng dùng phương pháp tương tự nhưng hiệu quả lại cực kỳ nhỏ.

Đây hoàn toàn là do vận may của Vãn Vãn tự thân mang đến.

Lục Tư Hoa không biết, gia đình bà ấy cũng không có mấy ai biết được tình cảnh nhà bà ấy.

Vãn Vãn cũng không đẩy mạnh tuyên truyền chuyện này ra ngoài, cô chỉ muốn mọi người nên quên tất cả. Cô là Tô Vãn Vãn, là con gái nhỏ của nhà họ Tô, cũng chỉ là con gái nhỏ của nhà họ Tô mà thôi.

Lục Tư Hoa bọn họ đã được dọn hàng sớm, bà ấy đẩy chiếc xe đẩy nhỏ cùng Tô Vãn Vãn đi về.

Cũng không biết, sau khi bọn cô đi không bao lâu, một đám lưu manh chặn ngang đường cái, chúng vừa ngậm t.h.u.ố.c lá vừa hét to: “Thu phí bảo hộ! Giao tiền giao tiền!"

Đợi đến khi Tô Cần từ công ty trở về đã thấy Lục Tư Hoa vui tươi hớn hở ngồi đếm tiền trong phòng khách.

Tiền rất nhiều, tất cả đều chất thành đống đặt trên bàn trà, có một xu, cũng có một hào, thậm chí có cả một đồng.

Số tiền đó đều là số tiền kiếm được của buổi bán bánh bao chiên và bánh bao hấp hôm nay.

Không phải Tô Cần chưa từng thấy tiền, nhưng nhiều tiền lẻ như vậy đặt hết lên trên bàn, ông ấy vẫn bị xem đến ngây người.

“Kiếm được nhiều tiền vậy ư?"

Lục Tư Hoa nói: “Nhiều đây có gì, lúc bọn em bán đã giảm giá cho khách rồi đấy"

Tô Cần ngồi xuống bên cạnh Lục Tư Hoa, ông ấy nhìn đống tiền đó mà hai mắt dựng thẳng.

Lục Tư Hoa còn ngồi đó đếm tiền, cứ một xu một xu mà đếm.

Con số này, đừng nói Tô Cần, ngay cả Lục Tư Hoa cũng không thể tưởng tượng nỗi.

Đây cũng...

Quá nhiều rồi?

“Sao thế, bị lỗ ư?” Tô Cần thấy sắc mặt vợ mình ngẩn ra, cho rằng bà ấy thấy kiếm được không nhiều lắm bèn vội an ủi: “Không sao đâu, lỗ thì không cần đi bán nữa, cứ ở trong nhà. Tiền lương chồng em cao, cũng đủ lo ăn lo uống cho cả nhà mình"

Lục Tư Hoa nói: “Không có lỗ, mà lãi rất nhiều. Anh biết hôm nay bọn em bán được bao nhiêu không?"

“Bao nhiêu?"

“Bán được bốn mươi đồng, trừ tiền vốn bỏ ra, chúng ta lời được tận ba mươi đồng"

Lợi nhuận này, cũng quá tốt đấy chứ?

Nếu không phải đây là lần đầu tiên bà ấy buôn bán nên không dám làm quá nhiều bánh bao hấp và bánh bao chiên, chắc chắn số tiền bọn bà kiếm được sẽ càng nhiều hơn.

Còn có vì chuyện giảm giá và ăn thử miễn phí hôm nay nữa.

Lần đầu tiên mở quán, vậy mà có thể kiếm lời được ba mươi đồng, điều này lập tức khiến Lục Tư Hoa tràn đầy tự tin.

Đây thật là một điều tốt, không ngờ rằng mở quán bán thôi mà cũng kiếm được số tiền như vậy. Nếu bà ấy sớm biết có thể kiếm tiền như vậy, bà ấy đã mở quán bán sớm hơn rồi.

Một ngày lời ba mươi đồng, một tháng lên tới chín trăm. Còn cách nào khác tốt hơn để kiếm nhiều tiền hơn thế này?

Thảo nào sẽ xuất hiện nhiều vạn nguyên hộ như vậy, nếu cứ tiếp tục kiếm tiền như vậy, không cần tới hai năm, bọn họ cũng có thể đủ để được xem là vạn nguyên hộ.

Là vạn nguyên hộ đấy, có nằm mơ bà ấy cũng muốn nghĩ đến.

Phải biết rằng, số tiền lương mà bà ấy và ông nhà đã làm việc vất vả và chăm chỉ lắm mới tích cóp được cũng không đến vạn nguyên nào, cũng chỉ có mấy ngàn đồng mà thôi, một khi bán nhà đi, tất cả sẽ chẳng còn gì.

“Ông xã, nhanh thôi chúng ta có thể đủ để được coi là vạn nguyên hộ rồi đấy.” Trong mắt Lục Tư Hoa đều lấp lánh cả lên.

Đây là chuyện tốt gì thế này? Có nằm mơ bà ấy cũng đều nghĩ tới, bà ấy muốn trở thành vạn nguyên hộ.

Tô Cần nói: “Đó là điều tốt, ai mà không muốn trở thành vạn nguyên hộ chứ. Anh nghe nói huyện Nghi An chúng ta cũng không có mấy vạn nguyên hộ, ngoài những ông chủ lớn đó thì rất ít"

Nhưng ông ấy cực kỳ tự tin.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 371: Chương 371



Nhìn số lợi nhuận mà bà xã mình kiếm hôm nay, vậy mà có tận ba mươi đồng, một tháng lên tới chín trăm, một năm sẽ được tận một vạn. Hơn nữa, tương lai chắc chắn sẽ không chỉ có như thế này, chắc chắn sẽ kiếm được càng ngày càng nhiều, đột nhiên ông ấy cũng cảm thấy rằng, vợ mình đi con đường này cũng khá tốt.

Vãn Vãn từ bên ngoài đổ rác trở về, vừa lúc cô nghe được ba mẹ ngồi đó nói chuyện vạn nguyên hộ.

Cô nói: “Vạn nguyên thì sao đủ? Sau này chúng ta phải trở thành mười vạn nguyên hộ, kiếm được một trăm vạn, con tin việc làm ăn của mẹ sẽ càng ngày càng đi lên. Chỉ cần ăn qua món ăn mẹ nấu, rất nhiều người sẽ trở thành khách ruột đấy"

Vãn Vãn tự tin, thậm chí cô còn nghĩ, bây giờ mở quán trước, chờ đến khi có được lượng khách nhất định thì bọn họ sẽ đi thuê hẳn một cửa tiệm nào đấy, mở một cửa tiệm.

Mở quán và mở cửa tiệm, đây là hai thứ hoàn toàn khác nhau.

Dù sao mở quán là hộ kinh doanh cá thể, mở cửa tiệm tuy thuộc cấp bậc rất lớn nhưng cũng được gọi là hộ kinh doanh cá thể, chỉ có điều chúng không cùng cấp bậc.

Mở cửa tiệm, đương nhiên phải xa hoa hơn chút, sạch sẽ hơn chút.

Không giống mở quán bán bên ngoài, người đến người đi, ngựa xe như nước, có biết bao lớp bụi bay lên bám lên?

Nó thật sự không lành mạnh.

Nhưng ăn một miếng không thể trở thành một tên to béo, bọn họ chỉ có thể bước từng bước một. Trước hết bắt đầu từ việc mở quán, chờ đến khi lượng khác sau này ổn định rồi, việc buôn bán càng ngày càng phát triển, dựng được thương hiệu với bên ngoài, sau đó mới mở cửa tiệm, vậy mới không Iỗ.

Lục Tư Hoa nói: “Câu này của Vãn Vãn mẹ thấy được đó, chúng ta nhất định không nên hài lòng chỉ với chút tiền ấy, nhất định phải càng ngày càng nỗ lực. Mẹ tin bản thân mình chắc chắn có thể tự lập nghiệp được, cũng chắc chắn đủ để trở thành một bà chủ có trình độ."

Bây giờ Lục Tư Hoa đang tràn đầy tự tin và ý chí mãnh liệt.

Là một người bị khơi dậy tâm tư lập nghiệp, bước một bước không thể quay lại, không kiếm được tiền quyết không bỏ cuộc.

“Mẹ, con ủng hộ mẹ, con tin tưởng mẹ chắc chắn có thể làm được.” Vãn Vãn làm ra động tác cố lên với bà ấy.

Tô Cần cũng vội cổ vũ cho vợ mình: “Tư Hoa, anh cũng ủng hộ em, em là người giỏi nhất.

Lục Tư Hoa mỉm cười.

Người phụ nữ tự tin là người đẹp nhất, Lục Tư Hoa bởi vì lúc này mở quán kiếm được rất nhiều tiền lời mà bà ấy bỗng chốc tỏa sáng vẻ tự tin đầy mỹ lệ.

Tô Cần nhìn đến ngây người.

Tô Vãn Vãn thấy vậy bèn lén lút lui ra ngoài, để lại khoảng không gian này cho ba mẹ cô.

Lúc Lục Tư Hoa đang kiếm tiền, ở nơi xa xa Bắc Kinh, Trình Kiêu cũng đang gây dựng sự nghiệp, công ty anh chính thức được thành lập.

Ông cụ Tiêu đích thân cắt băng khánh thành, ngay cả thị trưởng cũng tới chứ đừng nói đến hiệu trưởng trường.

Đối với Hoa Đại mà nói, có khát vọng cao cả như vậy, còn giải quyết được nan đề cuộc sống cho rất nhiều sinh viên, sao hiệu trưởng có thể không hài lòng?

Ông ta đương nhiên là vui.

Hơn nữa Hoa Đại xuất hiện một nhân tài như vậy, còn để lại tên tuổi ở chỗ thủ trưởng, đây là chuyện tốt gì thế?

Rất nhanh, công ty Trình Kiêu vừa sáng lập, nhóm sinh viên đầu tiên đã bắt đầu bắt tay vào công việc.

Đây đều là một số sinh viên năm nhất năm hai, rất nhiều người bọn họ nhà rất nghèo, trước đây đi học cũng rất khó khăn. Ngày thường bọn họ sẽ đến lớp, kiếm chút phí sinh hoạt, chuyện tốt mà đúng không?

Vả lại ở trong công ty, bọn họ có thể thể hiện giá trị của mỗi người.

“Tiêu Trình, cảm ơn cậu.” Có một sinh viên nói.

Trình Kiêu đã dời hộ khẩu về nhà họ Tiêu, tất nhiên tên cũng phải sửa lại. Từ Trình Kiêu biến thành Tiêu Trình, nhưng đối với Trình Kiêu, có đổi thành tên gì anh cũng chẳng thấy sao, tên họ vốn là để cho người khác kêu.

“Cảm ơn tôi thì có ích gì? Nếu muốn cảm ơn thì cũng nên cảm ơn chính bản thân cậu.” Trình Kiêu nói với giọng đều đều.

Sinh viên nọ nói tiếp: “Tôi đương nhiên muốn cảm ơn cậu. Có lẽ cậu không biết, từ nhỏ tôi đã sống trong một thôn ở miền núi vô cùng lạc hậu và bần cùng. Thôn kia của bọn tôi tổng cộng chỉ dưới một trăm hộ gia đình, từ trong thôn muốn ra ngoài đi chợ mua đồ phải mất vài tiếng đồng hồ đi đường núi. Tôi là sinh viên đầu tiên trong thôn ra, niềm hy vọng của toàn bộ mọi người trong thân đều treo hết lên người tôi. Ngay cả học phí của tôi cũng là mọi người trong thôn mỗi người đóng góp một ít."

Trình Kiêu lẳng lặng đứng nghe, không ngắt lời.

“Những người trong thôn bọn tôi thực sự đều rất mộc mạc, có thể được bước ra khỏi thôn nơi miền núi, là hy vọng của bọn họ. Được học đại học thực sự là một điều rất vinh dự đối với tôi. Mọi người dù nghèo đến mấy cũng sẽ tích cóp từng đồng từng cắc một mà tặng cho tôi"

Người nọ ngừng một chút rồi nói tiếp: “Vốn tôi đã quyết định sẽ vừa học vừa làm, không ngờ rằng vừa ngủ đã có người lót gối cho, đây là chuyện không thể tốt hơn. Chính vì nguyên nhân này, cho nên tôi mới muốn cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã cho tôi cơ hội này"

Trình Kiêu nói: “Cậu thật sự không cần cảm ơn tôi, cậu cũng đã dùng chính năng lực của mình mới nhận được lời mời bước vào công ty nhà họ Tiêu. Hy vọng cậu có thể làm tốt việc mình, đừng gieo hy vọng cho tôi, đừng để mọi người trong thôn thất vọng” Nói xong, anh vỗ bả vai người nọ.

“Tuấn Kiệt hiểu rõ” Ti Tuấn Kiệt đột nhiên cười.

Tảng đá đè nặng trong lòng cậu ta cuối cùng cũng có thể hạ xuống.

“Đúng rồi, bạn gái tôi cũng muốn ứng tuyển vào vị trí của công ty, không biết... Ti Tuấn Kiệt muốn nói lại thôi.

Trình Kiêu công tư phân minh: “Muốn bước vào công ty, tự lấy năng lực thật sự của mình ứng tuyển là được. Trong công ty không dùng tình cảm, hy vọng cậu biết điều này"

Ti Tuấn Kiệt liên tục nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu. Bạn gái tôi rất xuất sắc, là sinh viên cùng chuyên ngành với tôi, có lẽ cô ấy thật sự hữu ích."

Trình Kiêu nói: “Có hữu ích hay không, qua phỏng vấn mới có thể nói rõ"

Ti Tuấn Kiệt nói: “Điều này tôi biết, bạn gái tôi chắc chắn sẽ không làm cậu thất vọng"

Trình Kiêu nói: “Vậy được, chờ đến ngày mai hãy tới đây phỏng vấn, đến lúc đó tôi sẽ tự mình kiểm tra Gần đây Vãn Vãn lại sắp tới kỳ thi.

Bây giờ là năm 1985, Vãn Vãn phải lên lớp mười một.

Cô quyết định tham gia thi vượt lớp một năm.

Cô đã chuẩn bị và ôn tập lại toàn bộ nội dung chương trình học lớp mười một, nếu tham gia thi sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì.

“Vãn Vãn, em có lo lắng không?” Đóa Đóa nhỏ giọng hỏi cô.

Vãn Vãn lắc đầu: “Chuyện này thì có gì để lo lắng chứ, chuyện vượt lớp không phải chúng ta đã quyết định xong xuôi rồi à? Sao đây, chị không muốn vượt lớp nữa ư?"

“Đương nhiên muốn!” Đóa Đóa vô cùng kiên định.

Cô ấy cũng đã đưa ra quyết định, cô ấy muốn tham gia tiết lý luận ở lớp trên sớm một chút, thế là có thể sớm tốt nghiệp và thi vào đại học Thượng Hải.

Mà đại học Thượng Hải bên kia, cũng không phải dễ dàng thi vào được.

Cho nên cô ấy phải nỗ lực, nếu không một khi cô ấy thật sự không đậu được đại học, đến lúc đó làm sao có thể vào Thượng Hải được?

“Chúng ta cứ ôn tập cho thật tốt, qua mấy ngày đến kỳ thi vượt lớp, chúng ta không thể thi rớt. Nếu như thi rớt, vậy sẽ không còn cơ hội.” Vãn Vãn vỗ vai chị em tốt của mình.

Đóa Đóa nói: “Em cũng vậy đó, chúng ta đều phải nỗ lực, phải cố gắng tham gia tốt kỳ thi này. Lại nói: “À phải, dạo gần đây Trình Kiêu có viết thư cho em không?"

Vãn Vãn không hiểu sao cô ấy lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhưng cô vẫn lắc đầu: “Không có, anh Trình Kiêu đã đi Bắc Kinh, chắc chắn rất bận rộn, từ chuyện nhà trường, đến chuyện nhà họ Tiêu, anh ấy nhất định không còn sức để đi viết thư cho em đâu"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 372: Chương 372



Đóa Đóa nói: “Trình Kiêu đối với em tốt thật, y như anh trai ruột thịt ấy"

Đóa Đóa cũng không nghĩ đến việc “Trình Kiêu có thể đã thích cổ”, cô ấy kiểu gì cũng sẽ không nghĩ đến Trình Kiêu lớn hơn bảy tuổi vậy mà sẽ coi trọng Vãn Vãn.

Chẳng qua, cô gái nhỏ Vãn Vãn vừa thông minh vừa đáng yêu như vậy, ai mà lại không thích chứ? Cô ấy cũng thích mà.

Quả nhiên Vãn Vãn đã đoán được, trong khoảng thời gian này Trình Kiêu đúng là rất bận.

Bận đến nỗi thời gian ngủ cũng không nhiều.

Hiện nay công ty đã đi lên quỹ đạo, nhân viên cũng vô cùng vững chắc.

Chỉ mới ngày hôm qua, Ti Tuấn Kiệt đã nói với anh rằng bạn gái cậu ấy muốn tới công ty nhà họ Tiêu.

Thật ra Trình Kiêu cũng biết suy nghĩ của Ti Tuấn Kiệt, cậu ấy hẳn là nghĩ muốn kéo bạn gái qua, hai người có thể cùng nhau đi làm cùng nhau tan tầm. Đối với một cặp tình nhân thì đây là chuyện rất quan trọng.

Anh cũng biết, người bạn gái này của Ti Tuấn Kiệt cũng là một sinh viên cao tài, năng lực rất tốt.

“Tổng giám đốc Tiêu, bạn gái tôi tới rồi.” Ti Tuấn Kiệt gõ cửa phòng làm việc của Trình Kiêu.

Trình Kiêu gật đầu: “Để cô ấy vào đi. Anh bày ra bộ dáng làm việc phải công tư phân minh.

Vài giây sau, Ti Tuấn Kiệt đã đưa bạn gái cậu ấy vào.

Cô bạn gái này của Ti Tuấn Kiệt vừa cao vừa gầy, trông vô cùng xinh đẹp.

Nhưng, không biết là ảo giác hay là gì, Trình Kiêu cảm thấy bạn gái Ti Tuấn Kiệt cực kỳ quen mắt, không biết đã từng gặp qua ở đâu rồi.

Anh cũng không để ý lắm, dù sao cũng đều là sinh viên Hoa Đại, có thể đã từng gặp nhau ở đâu đó cũng nói không chừng.

Cô gái đưa bản sơ yếu lý lịch của mình lên: “Chào anh, Tổng giám đốc Tiêu, đây là sơ yếu lý lịch của tôi"

Trình Kiêu cầm lấy bản sơ yếu lý lịch của cô ấy và lật ra.

Đột nhiên, đôi mắt anh mở to, vẻ mặt như không thể tin được.

Trình Kiêu ngẩng đầu ngước nhìn cô gái trước mặt, quan sát tỉ mỉ.

Cô gái khẽ cau mày, cô ấy không thích cách Trình Kiêu nhìn vào ánh mắt mình, điều ấy khiến trong lòng cô ấy dâng lên một cảm giác bất an.

Trình Kiêu cúi đầu, dùng nắm tay che miệng rồi họ nhẹ một tiếng: “Vậy cô tự giới thiệu đi"

Tuy thế nhưng trong lòng anh đã thấy luống cuống, trong đầu có một ý niệm đang dâng trào.

Anh cầm chặt bản sơ yếu lý lịch trong tay, chỉ thấy trên sơ yếu lý lịch ghi một cái tên: La Hiểu Mộng.

Đôi mắt Trình Kiêu nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt anh, lý lịch sơ lược viết rõ ràng cô ấy tên là La Hiểu Mộng, năm nay hai mươi tuổi, đang học năm hai đại học, là bạn cùng lớp và cũng là người yêu của Ti Tuấn Kiệt.

Cô đến từ một thôn làng xa xôi ở tỉnh F, đồng hương của Ti Tuấn Kiệt.

Cô là con một trong nhà, ba mẹ rất tốt với cô. Cô cũng được đi học từ nhỏ nên năm mười chín tuổi mới có thể thi lên đại học, rời khỏi thôn làng.

Trình Kiêu nghĩ không phải những điều này, mà là cô gái trước mặt thật sự rất giống mẹ anh.

Anh đột nhiên nghĩ đến em gái Trình Hiểu Mộng của mình. Năm đó em gái mất tích năm ba tuổi, từ đó đến giờ vẫn chưa tìm được. Anh vẫn luôn tìm kiếm em gái, sau khi anh trở về nhà họ Tiêu nhận lại dòng họ, ông nội cũng cử người đi tìm kiếm.

Nhưng chỉ có vài manh mối mà tìm người đúng là khó như mò kim đáy biển.

Anh vốn đã từ bỏ, nào ngờ đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, lúc gặp được lại chẳng tốn công. Cô gái trước mặt này sẽ là em gái mà anh luôn tìm kiếm sao?

Nếu như không phải thì sao? Đó là chuyện cá nhân, anh lại không thân với cô ấy, liệu anh có thể hỏi thẳng cô không?

Trình Kiêu đang do dự.

La Hiểu Mộng cảm thấy ánh mắt ông chủ của Ti Tuấn Kiệt nhìn mình hơi kỳ lạ.

Ánh mắt quá nóng bỏng, giống như muốn ăn thịt người.

Đột nhiên, cô không muốn xin việc nữa. Có ông chủ nào lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ứng cử viên nữ đến phỏng vấn không? Cô lại còn là bạn gái của Ti Tuấn Kiệt, chắc Tuấn Kiệt đã nói với ông chủ điều này.

Đối với ông chủ này, cô đột nhiên thấy không hào hứng nữa, cô muốn đứng dậy rời đi ngay lập tức.

Nhưng cô lại sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc của bạn trai. Cố nén cảm giác ghê tởm, cô ngồi tại chỗ giới thiệu bản thân, cảm giác như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than.

Cuối cùng cũng giới thiệu xong, Trình Kiêu vẫn cau mày ngây ra nhìn La Hiểu Mộng. Mãi đến khi cô gọi hai lần, anh mới hoàn hồn.

Trình Kiêu hơi xấu hổ, "Xin lỗi, nhìn cô làm tôi nhớ đến em gái mình, tôi đã bất lịch sự rồi."

La Hiểu Mộng mắng thầm trong lòng, rất muốn nói: "Ông chủ, cách bắt chuyện này xưa quá rồi"

La Hiểu Mộng càng chán ghét Trình Kiêu hơn, cô cố gắng không lập tức đứng dậy rời đi, cô đứng đó cười nhưng nụ cười hơi gượng gạo.

Trình Kiêu đã thu lại ánh mắt, vẻ mặt kinh ngạc vừa nãy không phù hợp với hình tượng của anh hiện tại.

Có điều trong lòng anh vẫn sốt ruột, anh quyết định phái người đi điều tra lai lịch của La Hiểu Mộng.

Nếu cô gái này chỉ trông giống mẹ anh, anh cũng sẽ không nghĩ nhiều, dù sao trên thế giới có rất nhiều người giống nhau. Nhưng ai bảo cô gái này lại còn trùng tên với em gái anh, chỉ khác mỗi họ. Hai việc trùng hợp thế này không khiến anh nghĩ nhiều cũng khó.

Nếu điều tra ra được cô đúng là em gái của anh, anh sẽ rất biết ơn ông trời đã đưa cô đến trước mặt mình. Thậm chí cảm ơn trời đã không bạc đãi em gái anh. Từ việc cô có thể đi học đại học có thể nhìn ra, cô sống trong gia đình họ La cũng không chịu khổ.

Nếu điều tra ra cô ấy không phải em gái anh, anh vẫn sẽ cảm tạ ông trời, ít nhất trong lòng anh cũng có chút hy vọng.

Anh có thể tìm ra em gái, anh không thể bỏ cuộc.

Dù anh có nghi ngờ La Hiểu Mộng là em gái mình, nhưng buổi phỏng vấn vẫn diễn ra bình thường.

Lúc đầu bởi vì kinh ngạc, nhìn con gái người ta nhiều mấy lần, ánh mắt trực tiếp chút, sau đó anh đã trở về vẻ mặt bình thường.

Anh khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, hỏi vài câu về lý lịch của cô.

Cơ bản là hỏi xem cô đã từng nghiên cứu về lĩnh vực gì, nếu như giao công việc cho cô, liệu cô có khả năng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được không.

Anh lại hỏi một vài vấn đề anh muốn biết liên quan đến hiệu suất làm việc của cô, anh đã hiểu cơ bản.

Nói thật, cô gái này vô cùng ưu tú, làm việc gì cũng dứt khoát, xử lý sự việc nhanh nhẹn, cảm xúc cũng rất ổn định, cho dù trước đó anh có nhìn cô như vậy, cô vẫn có thể ngồi tươi cười, thái độ chuyên nghiệp. Đây không phải là nhân viên mà anh cần sao?

Nếu như cô gái nhỏ này là em gái của anh, anh sẽ càng vui hơn, em gái mình xuất sắc như vậy sao anh có thể không vui?

Nếu người này không phải em gái mình, dù có chút tiếc nuối, nhưng có thể tuyển được nhân viên xuất sắc như vậy cũng là may mắn của công ty.

Đến khi phỏng vấn xong, nhìn La Hiểu Mộng bước ra khỏi văn phòng, Trình Kiêu vẫn còn sốc chưa hoàn hôn.

Trên tay cầm tờ sơ yếu lý lịch, tâm trạng của anh vừa kích động vừa dâng trào.

Bao nhiêu năm rồi? Anh vẫn luôn muốn tìm em gái, thực hiện nguyện vọng của mẹ. Hôm nay cuối cùng cũng có hy vọng, anh có thể hoàn thành nguyện vọng của mẹ rồi.

Mẹ luôn tự trách bản thân vì đã làm mất em gái, nghĩ rằng bà không trông nom em gái cẩn thận, để em gái bị bắt cóc.

Trong lòng mẹ luôn có hai khúc mắc, một là việc bà có lỗi với ba, mang theo con của ông đi lấy chồng, hai là việc để em gái bị bắt.

Vì quá phấn khích, anh ước mình có thể về nhà nói với mẹ ngay chuyện này, nhưng anh nhanh chóng kìm nén lại.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 373: Chương 373



Anh cảm thấy chuyện này hiện tại còn chưa thể nói với mẹ. Nếu La Hiểu Mộng thực sự là em gái anh thì không sao, có thể an ủi mẹ. Nhưng nếu cuối cùng chứng minh La Hiểu Mộng không phải em gái anh, chẳng lẽ lại cho mẹ hy vọng, rồi khiến bà thất vọng?

Bây giờ mẹ đang bệnh, không thể chịu thêm kí©h thí©ɧ nữa.

Tốt hơn hết là anh nên điều tra chuyện này trước, sau khi xác nhận được tin tức mới nói cho mẹ biết, như vậy mới ổn nhất.

Trình Kiêu trong văn phòng suy tính chuyện này, La Hiểu Mộng rời khỏi văn phòng lại không nhịn được ghê tởm, cảm thấy buồn nôn.

Tại sao ông chủ của Tuấn Kiệt lại như vậy? Nhìn thấy gái đẹp là không dời nổi mắt sao? Cô là bạn gái nhân viên của anh, không phải con gái bình thường khác.

"Hiểu Mộng, thế nào rồi? Em có phỏng vấn thành công không?" Ti Tuấn Kiệt đợi ở bên ngoài, thấy La Hiểu Mộng đi ra vội vàng chạy đến đón.

Tâm trạng La Hiểu Mộng rất tệ, trực tiếp hỏi Ti Tuấn Kiệt: "Tại sao ông chủ của anh lại ghê tởm như vậy?"

“Làm sao vậy?” Anh không hiểu lúc Hiểu Mộng đi vào thì không sao, sao lúc đi ra lại tức giận như vậy?

Chẳng lẽ em ấy bị ông chủ mắng?

Ngẫm lại cũng có khả năng, ông chủ luôn là gương mặt còn lạnh lùng, không cảm xúc, không cần biết nam hay nữ, chỉ cần làm sai ông chủ sẽ mắng không thương tiếc.

Anh tận mắt chứng kiến một nữ nhân viên bị dọa khóc khi ông chủ nổi trận lôi đình.

Ti Tuấn Kiệt nói: "Hiểu Mộng, em cũng đừng trách ông chủ, ông chủ chính là người như vậy. Ông chủ lạnh lùng, ở trước mặt anh ấy chỉ nói về hiệu suất công việc, không đề cập đến tình riêng. Có phải dọa em sợ rồi không?"

La Hiểu Mộng khẽ cau mày, ông chủ lạnh lùng? Cô không thấy lạnh lùng nhưng bỉ ổi thì có.

Trước đây nghe Tuấn Kiệt nói ông chủ của anh cực kỳ tốt nên cô ấy mới muốn đến thử. Quả thực gia đình cũng khó khăn, có thể để cô ấy vào đại học đã rất tốt rồi, ba mẹ nuôi dưỡng cô lên đại học cũng không dễ, cô không muốn để ba mẹ chịu khổ thêm vì mình nên muốn đi làm thêm trong thời gian học đại học.

Tình cờ Tuấn Kiệt vào làm tại xí nghiệp nhà họ Tiêu nghe nói rất tốt, chẳng những có thể phát huy chuyên ngành yêu thích của mình lại có thể kiếm được tiền.

Vậy nên cô ấy mới đến phỏng vấn thử, dù có được nhận hay không, thử rồi cũng sẽ không tiếc nuối.

Không nghĩ tới, trong lúc phỏng vấn liền gặp chuyện như vậy, ông chủ cứ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt trực tiếp không thèm che giấu, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Thật là buồn nôn.

"Em đã quyết định sẽ không đến công ty này làm việc, dù đậu phỏng vấn cũng sẽ không đến." La Hiểu Mộng cố nén cảm giác buồn nôn, "Tuấn Kiệt, anh cũng nên suy nghĩ kỹ đi, ông chủ của anh không phải người tốt như anh nghĩ đâu. Anh ta là người thấy gái đẹp là không dời nổi mắt, làm cho em thật kinh tom."

Ông chủ thấy gái đẹp là không dời nổi mắt? Đây là ông chủ mà anh biết sao? Không phải chứ?

Đầu óc Ti Tuấn Kiệt bối rối, luôn cảm thấy rằng người mà bạn gái anh nhắc đến và người anh biết hoàn toàn không giống nhau.

Chẳng lẽ người phỏng vấn là người khác? Không phải ông chủ đích thân phỏng vấn sao?

Không đúng, anh rõ ràng thấy Hiểu Mộng đi vào văn phòng của ông chủ, chuyện này là sao vậy?

Sao vậy? Anh không tin em sao?" Nhìn vẻ mặt của Ti Tuấn Kiệt, La Hiểu Mộng liền biết bạn trai không tin mình, trong lòng cô rất khó chịu, "Chẳng lẽ em sẽ lừa anh sao?"

"Không phải, không phải, Hiểu Mộng" Ti Tuấn Kiệt nói, "Anh không nghi ngờ em, chỉ là anh nghĩ việc này có thể có hiểu lầm gì không? Ông chủ, anh ta.. không giống loại người thấy gái đẹp là không thể dời mắt. Có lần anh từng thấy anh ta mắng khóc một cô gái trong công ty anh vì một bản kế hoạch"

La Hiểu Mộng nói: "Em không quan tâm thái độ của anh ta với người khác thế nào, lúc em phỏng vấn, anh ta nhìn em không chớp mắt, còn không biết xấu hổ nói em trông giống em gái của anh ta. Loại bắt chuyện này quá lỗi thời rồi?"

Lúc đ** t* Tuấn Kiệt nghe Hiểu Mộng nói ông chủ quấy rối cô ấy anh ấy còn có chút không tin. Lúc này nghe La Hiểu Mộng kể như thế, anh ấy liền hốt hoảng, chẳng lẽ ông chủ thật sự là người như vậy sao?

Những gì anh ấy biết về ông chủ chỉ là tiếp xúc trong công việc thôi, nhân cách hay thái độ sống của ông chủ anh không biết rõ lắm.

Chẳng lẽ ông chủ thật sự là một người không thể dời mắt khi nhìn thấy gái đẹp?

Anh biết Hiểu Mộng xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp giống như nữ ngôi sao, còn được bầu chọn làm hoa hậu giảng đường Hoa Đại.

Nữ sinh xinh đẹp như vậy được con trai thích là chuyện rất bình thường.

Chính tại anh đã nghe rằng có rất nhiều chàng trai muốn theo đuổi cô nhưng đều bị anh ngăn cản.

Anh còn hận không thể trông chừng Hiểu Mộng 24 giờ một ngày, nhưng làm như vậy hiển nhiên là sai, anh ấy không thể hạn chế tự do của Hiểu Mộng, cũng cần cho cô ấy không gian riêng.

Hơn nữa anh ấy tin tưởng Hiểu Mộng, cô là một cô gái tốt, hai người luôn học chung từ cấp 2, cấp 3 rồi đến đại học, tình cảm rất sâu sắc.

"Nếu em không muốn đến làm việc trong công ty, vậy thì không làm. Điều chỉnh tâm trạng, chúng ta có thể tìm một công ty tốt hơn" Ti Tuấn Kiệt an ủi cô.

La Hiểu Mộng cảm thấy vui vẻ, bạn trai của cô vẫn luôn âm thầm ủng hộ cô. Nghĩ đến đây, cô ấy cũng cảm thấy hành động vừa rồi của mình có chút thái quá. Cô không muốn đến công ty làm thì cô cũng không nên không cho Tuấn Kiệt đi làm đúng không? Có thể tìm được công việc này, vừa có thể kiếm chút chi phí sinh hoạt vừa có thể phát huy sở thích của mình là chuyện tốt, cô không thể vì lợi ích của mình mà can thiệp vào tương lai của Tuấn Kiệt.

Thôi được rồi.

"Anh cứ đi làm đi, ông chủ của anh chắc sẽ không vì chuyện của em mà làm khó anh" La Hiểu Mộng khẽ thở dài một tiếng.

Ti Tuấn Kiệt nói: "Đừng lo lắng, Hiểu Mộng. Anh sẽ đi hỏi thăm tình hình, nói không chừng đúng là có hiểu lầm thì sao?"

La Hiểu Mộng có chút tức giận, cô đã nói nhiều như vậy mà Tuấn Kiệt lại còn ôm thái độ hoài nghi. Cô không muốn nói chuyện với anh nữa.

Trình Kiêu không biết trong lòng La Hiểu Mộng anh đã trở thành một gã đàn ông ghê tởm, thậm chí còn muốn động viên Ti Tuấn Kiệt rời khỏi xí nghiệp nhà họ Tiêu.

Anh cứ nghĩ mãi về chuyện này, suýt nữa thì bỏ lỡ hội nghị công ty.

Trình Kiêu chạy qua lại giữa trường học và công ty, việc học bên trường anh không dám qua loa. Với anh mà nói, việc học không hề kém quan trọng hơn công việc, anh phải nắm chắc cả việc học và công việc trong tay.

Gần đây, bởi vì chuyện của La Hiểu Mộng, anh lâm vào một loại trạng thái tê liệt.

Anh tuyển dụng La Hiểu Mộng vào công ty nhưng bị cô ấy từ chối.

Không rõ vì nguyên nhân gì La Hiểu Mộng từ chối vào làm tại công ty, trước đó lúc phỏng vấn cô ấy thể hiện rất tốt.

Anh đi tìm Ti Tuấn Kiệt, hỏi thăm về tình hình bạn gái của anh ấy.

Một là tìm hiểu lý do vì sao La Hiểu Mộng từ chối gia nhập công ty, hai là để hỏi về thân thế của La Hiểu Mộng.

Ti Tuấn Kiệt nghe ông chủ hỏi lý do Hiểu Mộng từ chối, đột nhiên ấp úng không biết nên trả lời thế nào.

Chẳng lẽ nói với ông chủ, anh đắc tội Hiểu Mộng nên Hiểu Mộng không muốn gia nhập công ty?

Lời này chắc chắn không thể nói ra.

Một khi nói ra những lời này sẽ đắc tội với ông chủ, cho dù là có hiểu lầm thì Hiểu Mộng cũng không về lại công ty. Hơn nữa việc này cũng sẽ ảnh hưởng đến anh, đương nhiên là không thể nói.

Trình Kiêu rất thông minh, anh nhìn vẻ mặt của Tuấn Kiệt liền đoán được, chẳng lẽ lúc đó ánh mắt của anh quá trực tiếp làm cho Hiểu Mộng sợ hãi?

Lúc đó anh nhìn Hiểu Mộng như vậy là bởi vì La Hiểu Mộng rất giống mẹ anh, chứ anh không có ý gì khác. Lúc ấy anh chỉ nghĩ rằng, La Hiểu Mộng có phải là em gái của anh không, không ngờ dẫn đến hiểu lầm?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 374: Chương 374



Anh thử thăm dò: "La Hiểu Mộng không muốn đi làm có phải do hiểu lầm gì không?"

Ti Tuấn Kiệt gượng cười, chẳng lẽ nói bạn gái của anh cảm thấy giám đốc ghê tởm sao? Anh ta dám nói câu này sao?

Nhìn vẻ mặt của Ti Tuấn Kiệt, Trình Kiêu hiểu ra, xem ra đúng là hiểu lầm rồi.

Không nghĩ tới tính cách La Hiểu Mộng cứng rắn như vậy, nhưng mà anh lại thích thế. Nếu cô ấy thật sự là em gái của anh, chứng minh cô ấy không chịu nhiều khổ cực, đây là kết quả mà anh muốn nhất.

"Lúc tôi gặp La Hiểu Mộng, tôi cảm thấy cô ấy quá giống em gái tôi." Trình Kiêu nói, "Tôi không khống chế được nhìn cô ấy nhiều vài lần. Lúc đó tôi đã giải thích với cô ấy, nhưng tiếc là cô ấy không tin"

Ti Tuấn Kiệt gật đầu, La Hiểu Mộng đã nói với anh ấy chuyện này, cô ấy thật sự không tin. Chẳng lẽ ông chủ thật sự xem Hiểu Mộng là em gái mình? Đó không phải là một lý do bắt chuyện sao?

"Chắc anh không biết, tôi từng có một cô em gái cũng tên là Hiểu Mộng bị mất tích năm ba tuổi đến giờ cũng chưa tìm được. Lúc tôi nhìn thấy La Hiểu Mộng trông cực kỳ giống với mẹ của mình, có chút sửng sốt giống như gặp được em gái nên mới thất thần. Anh giúp tôi giải thích với cô ấy một chút, tôi không cố ý, hy vọng cô ấy không cần để trong lòng"

Ti Tuấn Kiệt không biết có nên tin lời ông chủ không. Vẻ mặt của ông chủ rất chân thành, nhìn không giống như đang nói dối. Chẳng lẽ chuyện này là thật?

Anh không biết Hiểu Mộng có phải con nhà họ La hay không. Anh và Hiểu Mộng là bạn học từ cấp 2, Hiểu Mộng cũng chưa bao giờ nói về chuyện này. Nhưng theo anh được biết, ba mẹ Hiểu Mộng đối xử với cô cực kỳ tốt, thương yêu đến tận xương tủy, nếu thật sự không phải con ruột thì không thể yêu thương như vậy.

Cho nên, Hiểu Mộng không thể là em gái mất tích của ông chủ được.

Hơn nữa, anh nghe nói ông chủ là người Bắc Kinh, anh và Hiểu Mộng đều là người tỉnh F, trời Nam đất Bắc không có khả năng có liên quan, nhất định là nhầm rồi.

Việc này, Ti Tuấn Kiệt cũng không để trong lòng.

Anh thậm chí còn xem nó như trò đùa nói cho La Hiểu Mộng.

Trong lòng La Hiểu Mộng "lộp bộp" một chút, ngập ngừng hỏi: "Tuấn Kiệt, anh nói là... Anh ta từng có một người em gái tên Hiểu Mộng, mất tích lúc ba tuổi?" Lông mày cô nhíu chặt, lòng cô dậy sóng. làm sao cũng không bình tĩnh được.

Ti Tuấn Kiệt nói: "Đúng, ông chủ nói với anh, anh ấy và em gái anh ấy chênh lệch bốn tuổi. Em gái ông chủ mất tích năm ba tuổi, tới giờ cũng chưa tìm được. Anh ấy còn nói em gái bị bọn buôn người bắt cóc, cũng không biết bị lừa đến nơi nào. Lúc nhìn thấy em, ông chủ sững sờ vì ngoại hình của em rất giống em gái anh ấy"

La Hiểu Mộng nhíu mày, lòng nghĩ đến vài vấn đề, không tiếp lời Ti Tuấn Kiệt.

"Em nói xem sao chuyện này có thể xảy ra được?

Theo anh biết, em là con gái nhà họ La, ba mẹ em tốt với em như vậy, em sao có thể..."

em "Em đúng là được ba mẹ nhận nuôi" La Hiểu Mộng đột nhiên nói.

Ti Tuấn Kiệt sửng sốt: "Hiểu Mộng, em nói gì cơ? Em không phải con ruột của ba mẹ em sao?"

"Đúng vậy, em không phải con ruột của ba mẹ, em được ba mẹ nhận nuôi năm sáu tuổi." Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ti Tuấn Kiệt, La Hiểu Mộng nói đến ký ức xa xưa kia, "Em không biết em bị lừa bán khi nào, em không có chút ấn tượng với chuyện khi đó."

"Khi em bắt đầu ghi nhớ được chuyện, em đã ở tại nhà họ La, ba mẹ đối xử với em rất tốt. Từ nhỏ em đã biết mình không phải con ruột nhà họ La, em được ba mẹ nhặt được ở ven đường. Theo lời mẹ kể, em lúc ấy bị bệnh thoi thóp, sắp c.h.ế.t đến nơi. Ba mẹ thấy thương nên mang về, mang em đi bệnh viện khám bệnh. Sau đó, em dần dần hồi phục. Lúc đó, ba mẹ không có con, đối xử với em như con gái ruột. Sau này họ lại sợ em tủi thân, nên cũng không có con nữa."

Ti Tuấn Kiệt ngẩn ra, anh không ngờ tới Hiểu Mộng lại có quá khứ như vậy.

Cô không phải con nhà họ La, chẳng lẽ cô thật sự có khả năng là em gái của ông chủ sao?

"Hiểu Mộng, nói như vậy, em có thể hay không đúng là.." Ti Tuấn Kiệt hồi hộp nói.

La Hiểu Mộng lắc đầu: "Em không biết, nhưng em nghĩ trên đời chắc không có chuyện trùng hợp như vậy đâu. Nhà bọn họ mất tích một đứa bé, lúc em còn nhỏ được ba mẹ nhặt về, rồi em tình cờ đến công ty của anh ta phỏng vấn. Sao có thể trùng hợp như vậy được?"

Ti Tuấn Kiệt lại không nghĩ như vậy. Ngay từ đầu, anh cho rằng khả năng trùng hợp gần như bằng không, Hiểu Mộng là con gái nhà họ La, không thể nào là em gái mất tích của ông chủ. Bây giờ nghe được Hiểu Mộng nói cô ấy không phải con ruột nhà họ La mà được nhận nuôi từ nhỏ, vậy thì có khả năng cô ấy và ông chủ là anh em ruột.

"Hiểu Mộng, anh cảm thấy có khả năng này.

Trong lòng La Hiểu Mộng thực sự cảm thấy khó chiu.

Cô cũng suy đoán về khả năng này.

Cô có thể là con nhà họ Tiêu, nhưng cô cũng sợ khả năng này.

Đứa bé nhà họ Tiêu mất tích, ai biết là lạc mất thật hay là bị bọn họ bỏ rơi. Nếu bọn họ bởi vì tư tưởng trọng nam khinh nữ bỏ rơi cô thì sao?

Nếu như có loại khả năng này, còn không bằng cô không biết gì hết.

Trong lòng cô cực kỳ rối loạn, sau khi từ biệt Ti Tuấn Kiệt, trong lòng rốt cuộc không bình tĩnh được.

Cô không biết mình về ký túc xá bằng cách nào, cô nằm trên giường suy tư về vấn đề này.

Cô nằm suy nghĩ vẩn vơ.

Một lúc sau, cô ngồi dậy, ngồi xuống bàn, lấy giấy ra bắt đầu viết một bức thư.

Thôn của cô không có điện thoại, cô cũng không thể xếp hàng để gọi điện thoại công cộng ở trường, vì vậy viết thư là cách trực tiếp nhất.

Cô muốn nói chuyện này cho ba mẹ biết, tâm sự với họ...

Trong khi La Hiểu Mộng xoắn xuýt bất an, Trình Kiêu đã về đến nhà họ Tiêu.

Cứ một tuần anh lại về nhà họ Tiêu một lần, không phải là anh không muốn trở về mỗi ngày mà do anh ở trường học, việc học rất nặng, bây giờ anh lại lập nghiệp mở công ty, mỗi ngày đều có rất nhiều việc, có đôi khi sẽ bận đến nửa đêm.

Mỗi tuần về nhà một lần ở cùng ông nội và mẹ. Đợi sau này anh không bận, anh sẽ cố gắng về nhà mỗi ngày cùng ông nội và mẹ.

Nhìn thấy mẹ đang tưới hoa trong sân, tâm trạng bà có vẻ rất vui. Trình Kiêu rất muốn nói với bà anh có tin tức về em gái nhưng lời nói đến miệng lại không thốt thành lời, sợ rằng chỉ là mừng hụt.

Thở dài, anh đi bộ về nhà.

Ông nội đã về từ lâu, ông đang cầm kính lão đọc báo trong phòng khách.

Gần đây, ông nội luôn nói rằng ông muốn nghỉ hưu, nhưng quốc gia vẫn không dám để ông đi, nói rằng ông có thể làm thêm vài năm nữa.

Thật ra Trình Kiêu rất muốn ông nội về hưu, như vậy ông cũng không cần vất vả như bây giờ. Có đôi khi ông nội còn bận rộn hơn cả cậu. Ông lớn tuổi như vậy rồi, chỉ sợ không chịu nổi.

"Ông nội, cháu có chuyện muốn nói với ông" Trình Kiêu bước đến bên cạnh ông Tiêu, do dự mãi mới quyết định nói với ông.

Anh sẽ đi điều tra chuyện này, tỉnh F tuy xa nhưng cũng không khó tìm. Thôn làng kia rất hẻo lánh nhưng muốn tìm một người thì vẫn có thể làm được.

Ông Tiêu đang đọc báo, nghe được những gì Trình Kiêu nói, ông đặt tờ báo xuống, buông kính đọc sách và ngước nhìn anh, "Sao vậy? Có chuyện công việc gì làm khó cháu sao? Nói với ông nội, ông nội giúp cháu nghĩ cách"

Trình Kiêu lắc đầu, anh không lo lắng về công việc, mà cho dù có lo lắng anh cũng sẽ không phiền ông nội. Đàn ông xây dựng sự nghiệp sao có thể không gặp chút khó khăn nào? Nếu như chút khó khăn đó cũng không chịu được, phải về nhà kể khổ, cần sự trợ giúp của gia đình thì cũng quá vô dụng.

Anh không có nhu nhược như vậy.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 375: Chương 375



Hơn nữa, hiện tại chuyện của công ty đang dần đi lên quỹ đạo, nhân viên công ty cũng tuyển dụng gần xong, anh còn nhận được một số đơn đặt hàng đã giao vào tay kỹ thuật viên, chỉ cần hiểu rõ đơn đặt hàng, tương lai công ty sẽ ngày càng lớn mạnh.

Điều này không làm anh lo lắng.

Đây không phải là chuyện anh muốn nói với ông nội, anh muốn trò chuyện với ông.

"Ông nội, hình như con tìm được Hiểu Mộng"

Ông Tiêu "hả" một tiếng, đương nhiên ông biết Hiểu Mộng là ai. Đó là con gái của ba kế Trình Trình, đứa bé mà Vân Hương sinh ra sau khi kết hôn.

"Tìm thấy ở đâu?" Ông Tiêu cũng trở nên kích động.

Sao ông có thể không kích động được? Vì đứa bé này, trong lòng Vân Hương có thêm một khúc mắc, nếu có tin tức về đứa bé này, liệu có làm bệnh tình của Vân Hương tốt hơn không?

"Lúc cháu phỏng vấn tuyển dụng ở công ty gặp được một cô gái trông rất giống mẹ, trùng hợp cũng tên là Hiểu Mộng. Cháu nghi ngờ cô ấy là em gái cháu nhưng không dám chắc chắn"

"Vậy còn chờ gì nữa? Nhanh đi điều tra xem con bé có phải Hiểu Mộng không. Ngoài ra, tìm cách lấy một sợi tóc của con bé, ông lập tức cử người đi làm xét nghiệm DNA" Ông Tiêu quyết đoán ngay lập tức.

Từ trước đến nay Trình Kiêu luôn là người thuộc phái hành động.

Anh không tin tưởng giao cho người khác nên tự mình thực hiện.

Sau khi xin nghỉ học ở trường, cũng sắp xếp người quản lý công ty, anh quyết định đi đến thôn họ La ở tỉnh F.

Ông Kiêu lo lắng việc anh đến đó một mình nên cử Tiểu Ngô đi cùng.

Tiểu Ngô và Trình Tiêu đã sớm quen thuộc, quan hệ của hai người cũng rất tốt.

Ông Tiêu liền trực tiếp giao Tiểu Ngô cho Trình Kiêu, bộ phận sẽ sắp xếp một cảnh vệ viên khác cho ông.

Tiểu Ngô cũng sắp đến tuổi xuất ngũ, nếu ông không giao cậu ta cho Trình Kiêu, cậu ta cũng phải xuất ngũ về quê nhà.

Nếu Tiểu Ngô đi theo Trình Kiêu thì sẽ khác, chắc rằng cậu ta có thể cùng Trình Kiêu làm nên tên tuổi.

Trình Kiêu cũng vô cùng thích thanh niên làm việc dứt khoát này.

Cậu ta đi theo anh, anh muốn đào tạo cậu ta trở thành trợ lý đắc lực nhất.

Hai người đi máy bay từ Bắc Kinh đến trung tâm tỉnh F. Từ tỉnh đến huyện có thôn họ Lạc lại tốn thêm ba giờ ngồi ô tô, sau đó đi máy kéo đến thị trấn rồi đi bộ thêm một giờ mới đến thôn họ Lạc.

Nhưng Trình Kiêu không cảm thấy xa, tâm trạng của anh dâng trào.

Trông mong đã bao nhiêu năm rồi?

Đã mười sáu năm trôi qua kể từ khi em gái ba tuổi bị mất tích, không lúc nào thôi nghĩ đến việc tìm lại em ấy.

Mẹ vẫn luôn mong ngóng, đợi đến khi anh chắc chắn là có thể nói với mẹ để bà an tâm, biết đâu sẽ có ích cho tình trạng bệnh của bà.

"Cậu chủ, cô La kia sẽ là cô Hiểu Mộng mà chúng ta đang tìm sao?"

Tiểu Ngô vẫn luôn biết trong nhà có một cô chủ bị mất tích từ nhỏ. Ông Tiêu vẫn luôn phái người đi tìm, tuy rằng cậu ta không tham gia trực tiếp vào việc tìm kiếm cô Hiểu Mộng nhưng tin tức thì cậu vẫn biết.

Tìm kiếm nhiều năm rồi vẫn không có tin tức.

Cũng đúng, biển người mênh m.ô.n.g vốn khó như mò kim đáy biển, manh mối lại ít nên còn khó tìm hơn.

Bây giờ có được tin tức như vậy cũng là may mắn, trùng hợp mà thôi.

Không chỉ cậu chủ vui vẻ, ngay cả ông Tiêu cũng rất vui.

Nhà họ Tiêu vốn không nhiều con cháu, nếu tìm được cô Hiểu Mộng, dù không mang huyết thống họ Tiêu thì cũng là em gái ruột của thiếu gia, vậy chính là cô chủ nhà họ Tiêu.

Tiểu Ngô cũng vô cùng mong đợi.

Trình Kiêu nói: "Bây giờ tôi vẫn chưa biết có phải là thật hay không, nhưng mà La Hiểu Mộng quá giống không thể khiến tôi không nghi ngờ. Khả năng đúng là 80%. Không phải ông nội nói có thể kiểm tra ADN sao? Kiểm tra xong có thể chắc chắn 100% rồi."

Thật ra anh có thể trực tiếp tìm La Hiểu Mộng nói về việc này, để cô ấy đưa ra một sợi tóc. Tiếc là không biết sao La Hiểu Mộng lại đang tránh né, không chịu gặp.

Nhờ Ti Tuấn Kiệt cũng không được, tính cách của La Hiểu Mộng anh ta cũng không khuyên được.

Trình Kiêu đến tỉnh F, một là vì điều tra chuyện năm đó, hai cũng là đến thăm hỏi ba mẹ La. Nếu như La Hiểu Mộng thật sự là em gái của anh, anh cũng phải đến thăm hỏi người lớn.

Nếu như không phải, đến nhà thăm hỏi cũng không hề gì, chỉ tốn chút thời gian thôi.

"Đi thì biết, tôi cũng hy vọng như vậy." Trình Kiêu thở dài nói.

Máy bay rất nhanh đã đáp xuống trung tâm tỉnh F hai người cũng không ở lại lâu, ăn cơm xong liền vội vã đến huyện Khai Hà nơi có thôn họ Lạc.

Bởi vì Trình Kiêu sắp làm sáng tỏ bí ẩn thân thế La Hiểu Mộng, anh phấn khích nên không cảm thấy mệt mỏi. Tiểu Ngô cũng quen theo cấp trên đi khắp nơi, chút mệt mỏi ấy với cậu ta không nhằm nhò gì.

Chuyến xe ô tô ba tiếng đồng hồ làm người ngồi đau lưng mỏi eo.

Trình Kiêu không ngồi xe lâu như vậy từ khi nào?

Hình như lâu lắm rồi, kể từ lúc gặp ông nội, anh đã không đi chuyến xe dài. Trước đây, lúc ở huyện Nghệ An, nơi đó chỉ cách trung tâm tỉnh hai tiếng đồng hồ đi xe và đến Thượng Hải nhiều nhất tốn không tới ba tiếng.

Bây giờ vì để tìm ra sự thật, anh nhất thiết phải ngồi xe lâu như vậy.

Vốn cho rằng ba tiếng đi đường là đủ, nhưng họ không ngờ rằng đi đến huyện Khai Hà họ đã phải mất tận năm tiếng. Xe bị chặn ở giữa đường, lại xảy ra chút chuyện tốn không ít thời gian. Chuyện này chậm cũng kéo chuyện khác chậm theo.

Lúc đến huyện Khai Hà đã 7 giờ tối, không có thời gian đi thôn họ Lạc, họ đành ở lại thị trấn một đêm.

Huyện Khai Hà không sầm uất, không thể so sánh với huyện Nghệ An, lại càng không so sánh được với thành phố lớn.

Huyện Nghệ An ở gần Thượng Hải và tương đối sầm uất, vì vậy nhiều nhà đầu tư nước ngoài và doanh nhân Hồng Kông sẵn sàng đầu tư xây dựng ở đó.

Nhưng huyện Khai Hà khá lạc hậu, kiến trúc trong huyện rất cũ nát, có thể tưởng tượng được chỗ thôn họ La sẽ còn nghèo khó đến thế nào.

Anh bỗng thấy thương em gái mình, lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, cha mẹ nuôi coi cô ấy như báu vật thật sự không dễ. Cô ấy có thể lên đại học, trở nên xuất sắc lại càng không dễ.

Riêng điều này, anh đã rất biết ơn nhà họ La.

Cám ơn nhà họ La giúp em gái đạt được ước nguyện.

Nếu không, khó có thể tưởng tượng nếu em gái bị người khác nhận làm con nuôi hoặc bị bọn buôn người bán đi nơi khác thì sẽ gặp tai nạn gì.

Cho nên, Hiểu Mộng thật may mắn.

Đêm đó, bất kể thế nào Trình Kiêu cũng không ngủ được, anh nằm trên giường trong khách sạn, nhìn chằm chằm lên trần nhà, không hề cảm thấy buồn ngủ.

Ngày mai, sự thật sẽ được tiết lộ, có thể biết thân thế thực sự của Hiểu Mộng.

Dù cô ấy có phải là em gái của anh hay không thì ngày mai cũng sẽ rõ.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Tiểu Ngô phát hiện mắt Trình Kiêu thâm quầng, chẳng lẽ cả đêm qua anh không ngủ sao?

"Cậu chủ, cậu."

"Không sao đâu, tôi chỉ là quá hưng phấn nên không ngủ được. Chúng ta ăn xong bữa sáng rồi tìm máy kéo."

Từ huyện đến trấn kia không có ô tô, mọi người đều ngồi máy kéo hoặc xe lắp ráp đơn giản.

Họ đang ngồi trên một chiếc xe lắp ráp rất đơn giản, tìm mãi không ra chiếc máy kéo nào mà chỉ tìm thấy chiếc này.

Ngồi trên chiếc xe đó, đi trên đường, cả cơ thể đều rung lắc.

Con đường không bằng phẳng, chiếc xe thì vẫn rung, Trình Kiêu thấy m.ô.n.g mình như vỡ ra rồi.

"Hai người đến trấn Hòa Bình làm gì vậy?" Tài xế hỏi lúc buồn chán.

Trình Kiêu nói: "Chúng cháu đến đây chơi, nghe nói nông gia nhạc(1) rất thú vị. Chú à, chỗ các chú có nông gia nhạc gì?"

Tài xế là một người thẳng thắn, chú ấy nói: "Chúng tôi không có nông gia nhạc gì, nhưng bất kể là gõ cửa nhà nào cũng được ăn đồ ngon. Dân làng rất hiếu khách."

"Nghe nói chỗ các chú có một nữ sinh viên đại học phải không?” Trình Kiêu tùy ý hỏi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 376: Chương 376



Tài xế kia nói: "Cháu hỏi đúng người rồi. Chú họ La, Hiểu Mộng là cháu gái trong tộc chú. Đừng nói đến thôn của chú, ngay cả thị trấn Hòa Bình cũng có rất ít nữ sinh viên, thậm chí cả nam sinh viên. Những năm gần đây, thị trấn có năm sinh viên đại học, CÓ một năm xuất hiện cả hai sinh viên, đó là một nam sinh học cùng lớp với Hiểu Mộng"

Vừa nhắc đến La Hiểu Mộng, chú tài xế đã có đề tài nói không dứt.

Ai bảo thôn của họ có một sinh viên đại học, lại còn là nữ sinh. Cô ấy còn là cháu gái trong họ, khi nhắc đến đều thấy vinh dự.

"Nghe chú nói, La Hiểu Mộng thật tài giỏi, nhà họ La các chú thật có phúc."

"Đúng thế, Hiểu Mộng thi đậu không phải đại học bình thường mà là Hoa Đại. Chàng trai trẻ, cậu có biết Hoa Đại không? Đó là một trong những trường đại học hàng đầu, điểm số thật cao" Chú tài xế liên tục khoe khoang cháu gái của mình.

Trình Tiêu cũng không ngắt lời chú ta, chỉ lắng nghe chú ta khoe khoang. Điều anh muốn biết nhất là thông tin gì đó về La Hiểu Mộng. Tốt nhất là có thể tìm hiểu từng li từng tí từ nhỏ đến lớn.

Chú tài xế cực kỳ dễ bắt chuyện, gặp Trình Kiêu và Tiểu Ngô thích nghe chú huyên thuyên, chú liền nói từng chút từng chút.

Chú ta thậm chí còn đề cập rằng La Hiểu Mộng khi còn nhỏ rất nhạy cảm, luôn khóc đòi về nhà.

Trình Kiêu đột nhiên nắm được trọng điểm hỏi chú ta: "La Hiểu Mộng không phải con ruột của ba mẹ cô ấy sao?"

Chú tài xế than thở: "Chuyện này cũng không phải bí mật gì, người ở thôn họ La ai cũng biết, thậm chí rất nhiều ngươi ở trấn Hòa Bình đều biết. Cháu gái kia của chú không phải do anh cả và chị dâu của chú sinh, là được họ nhận nuôi."

Tim Trình Kiêu đột nhiên kích động, tim đập thình thịch. Nhận nuôi?

Trong lòng anh hân hoan, điều đó có nghĩa là khả năng La Hiểu Mộng là em gái của anh ấy tăng lên?

"Vậy La Hiểu Mộng không muốn tìm ba mẹ ruột sao?" Trình Kiêu thăm dò hỏi.

Chú tài xế nói: "Tìm ba mẹ làm gì? Cháu gái chú hiếu thuận, từ nhỏ đã biết mình không phải con ruột nhà họ La, nhưng rất có hiếu. Cháu gái nói cho dù cha mẹ ruột có tìm đến cửa, cũng sẽ không nhận người thân, chỉ nhận nhà họ La. Nếu không phải nhà họ La nuôi nấng con bé, con bé đã bệnh c.h.ế.t trên đường rồi, con bé rất biết ơn, thật là một cô bé tốt."

Trình Kiêu im lặng, từ cuộc nói chuyện của chú tài xế, anh nghe ra được La Hiểu Mộng không muốn tha thứ cho ba mẹ mình.

Về phần vì sao không muốn tha thứ, anh cơ bản có thể đoán được một hai phần. Trình Kiêu hơi luống cuống, lúc đó anh không còn nhỏ, anh biết chuyện gì xảy ra.

Anh biết em gái mất tích như thế nào, cũng biết mẹ đã tức giận và đau lòng thế nào sau khi em gái mất tích.

"Từ những gì chú nói, cháu gái chú thật là một cô gái tốt"

Chú tài xế nói: "Chú đột nhiên thấy có duyên với hai cháu, không phải các cháu muốn đi thôn họ La sao, chú đưa các cháu đi không thu thêm phí.

Trình Kiêu không quan tâm việc không trả thêm phí, nhưng anh rất vui vì không phải đi bộ đến thôn họ La. Bọn họ may mắn đúng lúc gặp được thôn dân thôn họ La, vừa lúc tiện đường đến thôn họ La.

Lúc này Trình Kiêu cũng không che giấu, nói thật với chú tài xế: "Nói thật với chú, cháu tới đây tìm ba mẹ của La Hiểu Mộng"

Chuyện này không thể che giấu được, anh không nghĩ tới sẽ gặp phải chú họ của La Hiểu Mộng. Họ muốn đi tìm ba La mẹ La, chú tài xế này nhất định sẽ biết, còn không bằng nói cho chú ta biết chú ta còn có thể dẫn họ đến nhà họ La.

Chú tài xế cũng không suy nghĩ nhiều, tưởng là bạn của La Hiểu Mộng, chú cười ha hả nói: "Hai đứa là bạn học của Hiểu Mộng à?"

"Cháu và cô ấy là bạn học, đều là sinh viên Hoa Đại, bạn trai của cô ấy ở trong công ty của cháu.”

"Ý cháu là Ti Tuấn Kiệt phải không? Đứa trẻ này lớn lên cùng Hiểu Mộng, là bạn học từ nhỏ. Sau khi hai đứa cùng học đại học, hai gia đình đã đính hôn. Tốt nhất là đợi hai đứa tốt nghiệp rồi kết hôn." Chú tài xế cũng biết Ti Tuấn Kiệt, cười ha ha đem chuyện cũ nói ra.

Chú tài xế không có nhiều tâm cơ, rất chất phác, nhưng không biết Trình Kiêu tới là để tìm kiếm sự thật về thân thế La Hiểu Mộng.

Rất nhanh, họ đã đến thôn họ La.

Thôn họ La và thôn Hạ Hà không có nhiều chênh lệch, người dân trong thôn rất vui vẻ, không có nhiều phiền muộn. Từ khi được chia ruộng đất, mọi người càng có động lực hơn.

Có động lực hơn, lại còn có thể ra ngoài kinh doanh, cuộc sống cũng tốt hơn, khi cuộc sống tốt hơn, mọi người cũng đều vui vẻ.

Tâm trạng tốt đương nhiên cũng không có nhiều chuyện xấu xa.

Cho dù có cãi nhau, cũng chỉ vì một ít việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, cãi xong rồi sẽ không để bụng. Lần sau gặp nhau cũng hòa nhã trở lại.

Chú tài xế dừng xe trước cửa nhà họ La, chú hộ: "Anh cả, chị dâu, nhà hai người có khách.

Ba La đang sửa ghế ngoài sân, còn mẹ La đang nhổ cỏ trong vườn rau sau nhà. Nghe được tiếng hô của chú tài xế, hai người dừng việc đang làm, một ngươi ngẩng đầu lên, một người đi ra từ sau nhà.

Trình Kiêu vừa bước vào sân đã thấy ba La mẹ La đi ra, nhiệt tình chào hỏi họ.

Hai người lớn tuổi, nhìn là biết nông dân chất phác. Người có thể chăm sóc tốt cho đứa trẻ không phải con ruột như La Hiểu Mộng vậy, tất nhiên là người tốt.

"Hai người là...?" Ba La bối rối khi nhìn thấy Trình Kiêu, bởi vì ông không biết hai người.

Mẹ La đã vào phòng rót trà cho hai người.

"Chào chú, cháu là bạn học của La Hiểu Mộng, cháu tên Tiêu Trình, đã từng phỏng vấn La Hiểu Mộng nhưng bên trong xảy ra chút chuyện, không có tuyển dụng cô ấy!" Trình Kiêu tự giới thiệu.

Cha La vừa nghe anh giới thiệu đã biết anh là ai, thở dài: "Tôi biết cậu là ai, lý do cậu đến đây. Ngồi xuống uống cốc nước đi" Sau đó, ông nói với chú tài xế: "A Bình, chú cũng ngồi xuống đi?"

"Em không ngồi đâu, em còn có việc phải làm, em đi ngay đây. Tối em lại qua uống rượu với anh cả." Chú tài xế phất phất tay đi ra ngoài.

Lúc này, mẹ La từ trong nhà đi ra.

Trên thực tế, mẹ La cũng đã đoán được mục đích đến đây của nhóm Trình Kiêu, ngay cả khi Trình Kiêu không tự giới thiệu, ông bà cũng đoán được hai người là ai.

Hai ngày trước, ông bà nhận được thư từ con gái, trong thư có viết một số chuyện.

Mẹ La và chồng thương lượng một chút, biết chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ đến.

Họ vẫn luôn nghĩ đến chuyện này có thể xảy ra, nhưng không đoán được nó đến nhanh như vậy.

Họ thương lượng chưa bao lâu Trình Kiêu đã đến rồi.

Người ngoài rất ít khi đến thôn họ La, hơn nữa còn nói giọng Bắc Kinh, họ đã từng nghe Hiểu Mộng nói qua giọng này nên ít nhiều có thể nhận ra.

Điều gì nên đến vẫn sẽ đến.

Thở dài một hơi, mẹ La bưng nước ra.

Ba La lấy một cái bàn vuông nhỏ đặt lên bàn.

Bốn người ngồi trước bàn vuông nhỏ, không ai nói gì.

Ba La lấy ra một gói thuốc lá, t.h.u.ố.c lá loại tốt hai mao một bao, là do con gái mua cho ông lúc về từ trường học. Ông vẫn luôn không nỡ hút, thấy hai người Trình Kiêu đến nên mới quyết định lấy ra đãi khách.

Nhưng chính ông vẫn không nỡ hút.

Trình Kiêu nói: "Cảm ơn chú, cháu không hút thuốc."

Lại mời Tiểu Ngô, Tiểu Ngô cũng lắc đầu: "Cháu cũng không hút Ba La bỏ gói t.h.u.ố.c lá đắt tiền trở lại túi, lấy ra một ít t.h.u.ố.c lá vụn và bắt đầu cuốn.

"Chú, bọn cháu...”

"Hai cậu đến đây vì Hiểu Mộng phải không?" Ba La lấy một điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi giữa hai bàn tay run rẩy, "Tôi biết các cậu đến đây để làm gì, Hiểu Mộng đã viết thư nói cho chúng tôi rồi"

Họ biết lý do Trình Kiêu đến, nhưng không đuổi hai người ra ngoài.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 377: Chương 377



Họ đã đoán trước được ngày này sẽ đến. Ngay từ ngày đầu tiên nhận nuôi La Hiểu Mộng, đã biết có thể có ngày hôm nay.

Vốn cho rằng ngày này có thể đến chậm chút, không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

Hiểu Mộng mới chỉ có hai mươi tuổi, liền chờ được ba mẹ ruột đến nhận sao?"

Vậy hai vợ chồng họ thì sao?

Nghĩ mà đau lòng.

Nhưng họ lại không thể không để con nhận lại ba mẹ ruột.

Họ yêu thương con cái của mình, yêu thương từ khi còn nhỏ, có thể tưởng tượng được cha mẹ ruột chắc chắn cũng nhớ thương đứa nhỏ.

Có ba mẹ nào không yêu thương con cái của mình? Cũng không phải sài lang hổ báo, dù là động vật cũng sẽ thương nhớ con của mình.

Họ không biết tại sao cha mẹ ruột của Hiểu Mộng lại bỏ rơi Hiểu Mộng. Bây giờ nếu người ta tìm đến, vậy cũng chứng minh trong lòng người ta có Hiểu Mộng và muốn nhận con bé về. Sao họ có thể kéo Hiểu Mộng không để con bé nhận ba mẹ ruột của mình?

Lại thở dài, ba La buồn muốn chết.

Mẹ La là một người ít nói, bà luôn xem chồng là trời, chồng nói gì bà liền nghe cái đó. Nếu chồng nói để Hiểu Mộng nhận ba mẹ ruột, bà chấp nhận. Nếu chồng không đồng ý, thì bà sẽ cắn răng kiên trì không để Hiểu Mộng về nhận tổ quy tông.

"Chú, chúng cháu muốn hỏi thăm về thân thế của Hiểu Mộng" Trình Kiêu biết, tin tức này đối với hai vợ chồng họ La là một chuyện vô cùng tàn nhẫn. Nhưng dù tàn nhẫn đến đâu, anh cũng phải nói.

"Nếu hai người đã đến đây, vậy nhất định đã phát hiện ra chuyện gì, chúng tôi giấu diếm cũng vô ích.” Ba La hút một hơi thuốc.

"Hiểu Mộng không phải là con ruột của cô chú đúng không?" Trình Kiêu hỏi mang theo một phần chờ đợi.

"Đúng vậy, Hiểu Mộng thực sự không phải do tôi và vợ tôi sinh ra, mà là chúng tôi nhặt được trên đường. Mùa hè năm đó, khi tôi trở về từ thị trấn, tôi đi ngang qua một cánh đồng cao lương, liền thấy Hiểu Mộng đã ngất xỉu trên đất. Lúc đó Hiểu Mộng sốt cao, sắp không chịu được. Tôi đưa đứa bé về nhà mình, cũng không có tiền đi bệnh viện, dùng phương thuốc dân gian đút ít nước thảo dược cho đứa bé. Không nghĩ tới Hiểu Mộng mạng lớn, sống lại."

"Lúc đó tôi hỏi đứa bé nhà ở đâu, tên là gì rồi đưa nó về. Nhưng đứa bé không nhớ mình sống ở đâu. Nó chỉ biết tên nó là Hiểu Mộng, và nó không thể nhớ chuyện gì nữa. Hiểu Mộng tội nghiệp, năm tuổi đã bị sốt cao, đầu óc mơ mơ màng màng, đã quên rất nhiều chuyện. Nó không nhớ bất cứ thứ gì ngoại trừ tên của mình. Tôi và mẹ nó đã quyết định nuôi Hiểu Mộng như con gái ruột của chúng tôi. Chúng tôi không có con, cũng không định sinh thêm con nữa, chỉ nuôi mình đứa trẻ Hiểu Mộng này."

Ba La than thở, lại hút một hơi thuốc lá.

Trình Kiêu cũng im lặng, anh biết cảm nhận của họ.

Dù là ai đi chăng nữa, nuôi nấng đứa con hơn mười năm, đột nhiên lại có người nhà của đứa bé tìm đến, ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Mẹ La tiếp lời: "Suy nghĩ của chúng tôi lúc đó rất đơn giản. Đứa trẻ Hiểu Mộng này rất nhạy cảm, sợ rằng khi chúng tôi có con của mình sẽ đối xử khác với con bé làm con bé sẽ buồn, vì vậy chúng tôi quyết định không có con."

Ba La nói: "Thực ra tôi không muốn nói gì nữa. Tôi chỉ muốn biết tại sao lúc đó lại tàn nhẫn như vậy, đứa trẻ bị sốt cao liền ném nó đi. Đứa trẻ không phải thú vật mà không muốn nuôi thì vứt bỏ. Hôm nay nếu các người không nói được một lý do thuyết phục tôi, chúng tôi sẽ không để đứa bé Hiểu Mộng này đi."

"Thật ra, năm đó em gái cháu mất tích, không phải do nhà cháu bỏ rơi mà là do bị bọn buôn người bắt cóc” Trình Kiêu chậm rãi nói, "Em gái cháu bị bắt cóc lúc mới ba tuổi, cháu không biết em ấy đã trải qua những gì thậm chí còn bị mất trí nhớ. Ba cháu mất lúc em gái mới chào đời không lâu. Nhà chỉ có người mẹ góa bụa và hai anh em bọn cháu. Năm đó em gái bị bắt mất, mẹ cháu khóc nhiều đến mức suýt mù, liên tục nói xin lỗi ba cháu.”

Ba La mẹ La hơi xúc động, họ đều không phải là người độc ác.

Họ cho rằng nhà họ Tiêu bỏ rơi đứa bé vì trọng nam khinh nữ hoặc vì lý do khác, nhưng họ không ngờ lại do bị bọn buôn người bắt cóc.

Có thật không? Hay thanh niên này cố tình bịa chuyện để thuyết phục họ?

"Chuyện này ở quê cháu rất oanh động. Lúc đó nhà cháu đã báo án nhưng làm thế nào cũng không tìm về được em cháu. Mãi đến khi Hiểu Mộng đến công ty cháu phỏng vấn, cháu mới phát hiện cô ấy và mẹ cháu trông rất giống nhau. Cháu đoán rằng cô ấy có khả năng là em gái mất tích của cháu." Trình Kiêu không muốn giấu giếm họ, việc này anh cũng không giấu được.

Ba La mẹ La im lặng, họ biết chuyện này cũng không khó kiểm tra. Như cậu thanh niên này đã nói, một khi họ đến làng của anh để hỏi, sự thật sẽ rõ ràng và anh không cần phải che giấu điều đó.

"Vừa rồi cháu nói lúc Hiểu Mộng mất tích mới ba tuổi? Nhưng khi chúng tôi tìm thấy con bé, con bé đã năm tuổi rồi. Chẳng lẽ... Hiểu Mộng không phải đứa bé nhà cháu?" Ba La cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn, nghĩ lại thì, tuổi tác không giống nhau.

Trình Kiêu nói: "Đúng, em gái cháu mất tích lúc ba tuổi"

Ba La lẩm bẩm: "Vậy thì Hiểu Mộng nhà chú không phải là em gái của cháu. Lúc chú nhặt được, con bé đã năm tuổi, không phải là nó đâu"

Sao trong lòng lại khó chịu như vậy?

Tiểu Ngô nói: "Thật ra điều đó cũng không khó giải thích. Nếu như cô Hiểu Mộng bị bắt cóc lúc ba tuổi, cô ấy đã sống ở chỗ bọn buôn người hai năm, cuối cùng không biết vì lý do gì mà Hiểu Mộng bị bệnh và bị bọn buôn người bỏ lại. "

Khả năng này rất lớn.

Ba La mẹ La không nói gì, trong lòng họ rất khổ sở.

"Thật ra muốn biết Hiểu Mộng có đúng là em gái cháu không cũng không khó, chỉ cần làm xét nghiệm ADN là được.

Ba La nói: "Đấy là gì?"

" ADN là một phương pháp y học xác định quan hệ huyết thống"

"Sẽ không sai chứ?"

"Xác suất xảy ra sai lầm rất thấp"

Cha La hơi thất vọng nhưng đồng thời cũng mừng cho Hiểu Mộng. Cuối cùng con bé đã tìm được cha mẹ và anh trai của mình, con bé bị bỏ rơi cũng không phải vì trọng nam khinh nữ hay vì nguyên nhân khác, mừng thay cho con bé.

Nhưng trong lòng ông vẫn không thoải mái, con gái nuôi mười mấy năm sắp không còn.

"Nói cách khác, y học có thể kiểm tra ra Hiểu Mộng có phải là đứa trẻ nhà cháu hay không?" Mẹ La nói nhỏ.

Trình Kiêu biết bà không thoải mái nhưng anh vẫn gật đầu.

Ba La im lặng, hút một điếu thuốc, sau một lúc lâu, ông thở ra một hơi: "Vậy chúng ta làm kiểm tra đi."

Tô Vãn Vãn không biết những việc này, gần đây cô rất bận.

Trường của họ sẽ tham gia một cuộc thi viết văn, nói rằng sẽ được cộng điểm cho kỳ thi tuyển sinh đại học trong tương lai.

Cuộc thi viết văn lần này là cuộc thi cấp quốc gia, mỗi trường sẽ chọn ra một người tham gia.

Trước khi tham gia cuộc thi cấp quốc gia, trường học sẽ tuyển chọn ra học sinh xuất sắc nhất để tham gia và cố gắng đạt giải.

Cuộc thi viết văn tại chỗ theo đề lần này được tổ chức tại Bắc Kinh.

Nhưng theo ý của giáo viên, cho dù là học sinh được trường tuyển chọn cũng không chắc chắn có thể đến Bắc Kinh tham gia thi.

"Không chỉ phải tham gia tuyển chọn trong trường, mà còn ở trong huyện, trong thành phố và trong tỉnh đều cần tham gia tuyển chọn từng vòng một, sau đó mới đến Bắc Kinh tham gia cuộc thi." Giọng của giáo viên vang vọng bên tai cô.

Được trường học chọn là chưa đủ, phải thi đấu với các trường trong huyện, được huyện chọn rồi lên từng cấp một.

Vãn Vãn cảm thấy có chút đau đầu, đúng là phiền.

Cô nghĩ hay mình không tham gia cuộc thi này nữa?

Không ngờ cô vừa đưa ra quyết định đã bị chủ nhiệm lớp phản đối.

Chủ nhiệm lớp nhìn cô bằng ánh mắt "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép": "Cơ hội tốt như vậy, em định bỏ cuộc à?"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 378: Chương 378



"Em phải suy nghĩ thật kỹ, đây là cơ hội hiếm có, nói không chừng em có thể đạt giải cao."

Cô nghĩ rằng sau khi từ chối giáo viên, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Không ngờ giáo viên chủ nhiệm vì chuyện này mà đặc biệt tới nhà, bây giờ dù cô không muốn ba mẹ biết thì họ cũng đã biết.

Ba mẹ nhìn cô với ánh mắt thất vọng, nhưng vẫn tươi cười tiễn giáo viên chủ nhiệm ra ngoài, hết lần này đến lần khác trấn an rằng: “Cô đừng lo lắng, chúng tôi sẽ thuyết phục Vãn Vãn tham gia cuộc thi "Được, tôi sẽ đăng kí tên cô bé tham gia thi đấu."

"Thưa cô, nếu như em.." Câu nói kế tiếp bị ba đôi mắt trừng trở về. "Không có nếu như!"

Vãn Vãn sờ mũi, có chút bất đắc dĩ.

Sau khi tiễn giáo viên, Tô Cần nói: "Vãn Vãn con qua đây nói cho ba biết vì sao không muốn tham gia thi đấu?"

Vãn Vãn nói: "Con cảm thấy, tham gia cũng vô ích, dù sao cũng không đoạt giải thì đi thi làm gì?"

"Vãn Vãn à, chuyện này con phải suy nghĩ cho kỹ. Đây là cuộc thi toàn quốc, là cơ hội tốt biết bao nhiêu. Hơn nữa còn được cộng điểm tốt cho việc thi đại học của con. Không phải con muốn thi đại học trước một năm sao? Cơ hội tốt như vậy con đừng để lãng phí."

Lục Tư Hoa cũng nói: "Đúng vậy, không thể bỏ qua cơ hội này.

"Nhưng ba mẹ ơi, bọn con phải được trường học tuyển chọn, rồi thi huyện, thi thành phố, thi tỉnh, cuối cùng mới chọn ra ba người tham gia cuộc thi ở Bắc Kinh. Con không chắc có thể vào vòng trong Vãn Vãn lo lắng và tóc.

Lục Tư Hoa nói: " Con không đi thi thì làm sao biết mình không được chọn? Chẳng lẽ những học sinh khác đều chắc chắn mình có thể vào vòng trong sao? Con đi thi rồi mới biết được, đi thi rồi mới không hối tiếc"

Nhìn ánh mắt mong đợi của ba mẹ, Vãn Vãn cuối cùng hạ quyết tâm: "Được, con đi thi"

Lúc này Tô Cần và Lục Tư Hoa mới yên lòng, Vãn Vãn quyết định đi thi là chuyện không thể tốt hơn.

Cơ hội thế này khó có được, lại có thể cộng thêm điểm thi đại học, tuy rằng cuộc thi rất khó, cũng chưa chắc có thể đoạt giải nhưng không thi thì làm sao biết được.

Nếu sau này Vãn Vãn đổi ý muốn tham gia cũng không còn kịp rồi. Giờ có thể thuyết phục Vãn Vãn đi thi mới là kết quả tốt nhất.

Vãn Vãn đương nhiên biết người nhà coi trọng cô. Cô nói muốn sớm thi vào đại học, ba mẹ cũng không nói hai lời mà ủng hộ. Lúc này tham gia cuộc thi viết văn, nếu như không phải phiền toái, Vãn Vãn thực sự rất nguyện ý tham gia.

Bên này cô đồng ý với ba mẹ sẽ tham gia, bên kia chủ nhiệm lớp lập tức đem tên cô báo lên trên, tốc độ nhanh chóng chưa từng thấy.

Sau khi Vãn Vãn kinh ngạc, cũng lặng lẽ tiếp nhận kết quả này.

Huyện Nghệ An tổng cộng có năm trường cấp ba, ba trường trong thị trấn và hai trường ở trấn khác.

Lần này, chỉ có ba người được chọn từ huyện để tham gia cuộc thi trong thành phố.

Áp lực của Vãn Vãn vô cùng lớn.

Mặc dù cô viết văn tốt, nhưng để đánh bại tất cả các học sinh trung học trong cả nước và giành được giải thưởng thật khó.

May mắn là giáo viên hoàn toàn tin tưởng cô.

Các bạn học cũng có mười phần lòng tin với cô, Đóa Đóa nói: "Vãn Vãn cổ lên, em chắc chắn làm được."

Vãn Vãn nói: "Đóa Đóa, sao chị không tham gia cuộc thi?" Thành tích viết văn của Đóa Đóa cũng không tệ.

Đóa Đóa nói: "Chị sẽ không tham gia, dù sao chị không chờ mong gì từ đó." Nếu như địa điểm thi đấu ở Thượng Hải, cô ấy còn có chút chờ mong.

Đi đến Bắc Kinh, cô ấy vừa không quen chỗ đó vừa không mong đợi đoạt giải cuộc thi, dù sao cô ấy cũng không được thưởng.

Nhìn bộ dạng của Đóa Đóa, Vãn Vãn cũng biết cuộc sống cô ấy theo đuổi không có mục tiêu cao như vậy.

Ở trong lòng Đóa Đóa, mục tiêu vẫn luôn là thi đến Thượng Hải. Chỉ cần có thể thi đến Thượng Hải là được.

Vãn Vãn cũng biết, mục tiêu lớn nhất của Đóa Đóa là thi đậu đại học Phúc Đán ở Thượng Hải, một trong những trường đại học hàng đầu.

Vãn Vãn nói: "Chị phải nghĩ thế này, nếu như chị đoạt giải, chị sẽ được cộng điểm thi đại học. Nếu như trùng hợp chị thiếu chút điểm là có thể đậu đại học Phúc Đán, thì không phải là niềm vui bất ngờ sao?"

Đóa Đóa trợn to mắt, hơi nóng lòng.

Cô ấy phải thừa nhận cô ấy bị Vãn Vãn thuyết phục, đây chắc chắn là lý do tốt nhất để cô tham gia cuộc thi.

"Hơn nữa em nghe nói cuộc thi lần này chia làm hai miền Nam-Bắc, sau đó mới tới Bắc Kinh thi đấu. Miền Nam thi đấu nghe nói ở Thượng Hải"

Đóa Đóa mở to mắt, cô ấy nói: "Chị, chị đi đăng kí, lập tức đi ngay!" Không kịp đợi, cô ấy vội vàng đi tìm giáo viên chủ nhiệm.

Nhìn cô ấy vội vàng chạy đi, Vãn Vãn sờ cằm suy nghĩ sâu xa, hình như Đóa Đóa rất cố chấp với Thượng Hải?

Thượng Hải có gì hấp dẫn cô ấy?

Vãn Vãn biết Đóa Đóa muốn đến Thượng Hải, còn về nguyên nhân, cô đoán có khả năng là vì một người. Có thể đoán là một người bạn cùng lớp hoặc đàn anh.

Cô đã hỏi Đóa Đóa có thích ai không. Đóa Đóa ấp a ấp úng, rồi trả lời không.

Nhìn bộ dạng đó rõ ràng là có.

Nhưng Đóa Đóa không nói với cô là thích ai.

Chẳng lẽ sợ cô biết?

Đó là người mà cô cũng quen?

Trong số các đàn anh và bạn học cô biết, có người muốn thi đến Thượng Hải sao?

Nghĩ tới nghĩ lui thì hình như không có?

Không bao lâu, Đóa Đóa chạy về, đôi mắt đỏ hoe, Vãn Vãn hỏi cô ấy: "Làm sao vậy? Không đăng ký sao?"

Đóa Đóa nói: "Giáo viên nói đã nộp danh sách lên rồi, không kịp đăng kí nữa."

Vãn Vãn: ...

Nhanh như vậy liền chốt danh sách rồi?

Các cô không biết là, cuộc thi lần này thật sự rất gấp gáp, bởi vì thời gian eo hẹp, còn cần thi lên từng cấp một, thời gian đăng ký cũng không nhiều.

"Đừng lo lắng, nếu như em thắng, chị cùng em đi Thượng Hải?" Vãn vãn thử thăm dò cô ấy.

Đóa Đóa nói: "Cũng chỉ có thể như vậy. Vốn dĩ, chị muốn đích thân tham gia cuộc thi, vậy chị có thể đến Thượng Hải, có lẽ ..." Cô ấy há to miệng, đem lời muốn nói nuốt trở về, "Đáng tiếc, là do chị do dự, đánh mất cơ hội"

"Không sao đâu Đóa Đóa, có lẽ liễu ám hoa minh hựu nhất thôn đâu."(1) Vãn Vãn an ủi cô ấy.

Đóa Đóa khó chịu một lúc, rồi không suy nghĩ về chuyện này nữa.

Sự việc đã rồi, cơ hội đăng ký đã bị bỏ lỡ, cô ấy dù có buồn bực đến mấy thì sao? Cơ hội tốt như vậy sẽ không đến lần nữa không phải sao?

Tuy nhiên, trong lòng cô ấy vẫn hơi tiếc nuối.

Sao lúc đó cô không tìm hiểu rõ cuộc thi? Nếu tìm hiểu kỹ thì chắc sẽ biết cuộc thi này chia làm 2 miền Nam-Bắc đúng không?

Cơ hội tốt đến Thượng Hải như vậy cứ thế biến mất.

Sau đó cô ấy nghĩ, thì kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến rồi, sau khi thi xong đại học, cô ấy cũng có cơ hội đến Thượng Hải nhưng chậm mất nửa năm.

Nghĩ đến đây, Đóa Đóa dễ chịu hơn hẳn.

Kể từ khi đăng ký tham gia cuộc thi viết văn, Văn Vãn bắt đầu cố gắng.

Chẳng những phải giải đề, làm bài thi, còn phải xem rất nhiều tiểu thuyết và bài luận, còn phải luyện tập.

Cơ hội được trao cho những người có sự chuẩn bị chứ không phải chờ cơ hội đến trước mặt.

Mỗi đêm đều có thể thấy đèn phòng Vãn Vãn sáng, cô học đến rất khuya.

Nhiều lần nửa đêm Lục Tư Hoa đều có thể nhìn thấy Vãn Vãn còn ở trong phòng đọc sách.

Bà đau lòng, nhiều lần muốn khuyên Vãn Vãn từ bỏ.

Cuối cùng bà thở dài, bỏ cuộc bây giờ thì tiếc lắm, nên tối nào bà cũng chuẩn bị cho Vãn Vãn một ly sữa bò, rồi đến nhà máy sữa đặt mua sữa tươi, chuẩn bị bồi bổ cho cô.

Rất nhanh đến cuối tháng 11, trường học của họ tiến hành một cuộc thi viết văn.

Cuộc thi viết văn theo đề, thực tế nó không có gì mới, chỉ là ba cục đề thi giống như kỳ thi tuyển sinh đại học trước đây.

(1) Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 379: Chương 379



Còn về việc họ có thể bộc lộ tài năng hay không, còn phụ thuộc vào việc bài văn được viết bởi các học sinh có mới mẻ độc đáo hay không.

Tất cả học sinh tham gia cuộc thi, nào có ai viết văn không tốt? Khác nhau ở trong quá trình viết văn, bạn có thể để cho thầy cô giám khảo chú ý tới văn chương của bạn hay không, vậy cần phải suy nghĩ thật tốt.

Nhất định phải nắm chắc đề bài, lọt vào mắt xanh của thầy cô giám khảo thì bạn đã thành công một nửa.

Chẳng mấy chốc, danh sách học sinh được chọn trong trường cấp ba được công ba, Vãn Vãn có trong đó.

Sau đó phòng giáo dục huyện tiến hành thống nhất đánh giá tất cả các bài văn của các trường cấp ba, cuối cùng chọn ba người lên thành phố tham gia.

Vãn Vãn vẫn có trong danh sách.

Tô Cần và Lục Tư Hoa thở dài nhẹ nhõm, nhưng nghĩ tới cuộc thi trong thành phố vẫn chưa được tổ chức.

"Vãn Vãn, lúc con đi tham gia cuộc thi, ba sẽ xin nghỉ đi cùng với con" Lúc ăn cơm tối, Tô Cần nói quyết định của mình cho Vãn Vãn.

Vãn Vãn lại nói: "Ba, ba không cần xin nghỉ, sau này con còn đi thi khu vực miền Nam, rồi đi Bắc Kinh tham gia cuộc thi cuối cùng, chẳng lẽ lần nào ba cũng đi cùng con?"

Tô Cần nói: "Chuyện này có gì không thể?"

Vãn Vãn nói: "Thật sự không cần đâu ba. Thi đấu trong thành phố, con đi cùng giáo viên là được; giáo viên ở Phòng Giáo dục cũng sẽ dẫn đội đi thi tỉnh. Thi đấu khu vực miền Nam hay đi Bắc Kinh sẽ có giáo viên ở Bộ Giáo dục đi cùng bọn con. Ba muốn đi cùng, phụ huynh của những học sinh khác cũng muốn đi thì sao? Rất là lộn xộn, giáo viên sẽ không đồng ý đâu?"

Tô Cần có chút nản lòng: "Chả lẽ giáo viên không cho ba đi sao?"

Vãn Vãn nói: "Đương nhiên rồi, ai cũng đi chắc chắn là không được.

Tô Cần thở dài, đúng là không còn cách nào khác.

Quả nhiên như Vãn Vãn đoán trước, ngày hôm sau rất nhiều phụ huynh muốn đi cùng con nhưng đều bị giáo viên từ chối.

Các giáo viên của Phòng Giáo dục dẫn đầu ba học sinh của huyện lên xe buýt đến thành phố.

Huyện rất coi trọng lần thi đấu này.

Đây không chỉ là vấn đề được cộng điểm mà còn là cơ hội để tuyên truyền danh tiếng của huyện.

Đây cũng chính là lý do các giáo viên hy vọng học sinh viết văn tốt có thể tham gia, đối với giáo viên nếu học sinh đoạt giải còn được cộng thêm điểm khi đánh giá năng lực.

Mặc dù đối với việc này Vãn Vãn rất phiền não, nhưng nếu đã đồng ý, cô sẽ cố gắng hết sức để thực hiện.

Lần này cuộc thi được tổ chức tại trường Trung học phổ thông số 1 của thành phố, tất cả học sinh giỏi đều được tuyển chọn từ rất nhiều huyện trong thành phố và rất nhiều trường trung học trong khu vực thành thị.

Vãn Vãn được xếp vào phòng thi số 3 tại địa điểm thi thứ 5. Phòng thi tổng cộng mười học sinh và các chỗ ngồi cách xa nhau. Đây là vì đề phòng học sinh trao đổi bài cũng như hạn chế ảnh hưởng của các học sinh với nhau.

Có hai giáo viên giám thị để phòng ngừa gian lận.

Bầu không khí này làm Vãn Vãn nhớ tới kỳ thi tuyển sinh đại học.

Một cuộc thi mà nghiêm ngặt như vậy? Y như thi đại học.

Vãn Vãn không biết rằng để các học sinh sớm làm quen, thành phố đúng là đang bắt chước bầu không khí kỳ thi tuyển sinh đại học.

Sẽ là nói dối nếu bảo không lo lắng. Đề có giới hạn thời gian và mang tính khuôn phép, không thể viết quá bình thường mà phải có ý mới, nếu không thì không thể đạt điểm cao.

Thật ra, Vãn Vãn cũng không hiểu, một cuộc thi viết văn, tại sao lại phải làm phức tạp như vậy? Học sinh viết văn nộp ở trường học của mình, sau đó được nhận xét đưa đi lên từng bậc từng bậc không được sao? Thứ nhất không chiếm dụng thời gian của học sinh, thứ hai cũng tiết kiệm thời gian cho mọi người. Thật sự không cần thiết phải thi lên từng bậc như thế này.

Vãn Vãn chỉ dám nghĩ trong lòng, cô cũng không dám nêu ý kiến với các giáo viên. Cho dù nói, các giáo viên cũng chưa chắc quan tâm đến ý kiến của Cô.

Dù oán thầm trong lòng, cô vẫn cố hết sức để hoàn thành những việc này.

Cuộc thi này rất quan trọng đối với học sinh và không kém phần quan trọng đối với giáo viên. Học sinh có thể được cộng điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học, giáo viên lại có thể được cộng điểm khi xét tuyển thăng chức.

Cuộc thi này của Vãn Vãn kéo dài trong ba tiếng đồng hồ, thí sinh phải hoàn thành một bài viết dài hơn một nghìn từ. Số lượng từ ít hơn không được nhưng số lượng từ quá nhiều đương nhiên cũng không được.

Đến khi hoàn thành bài thi, trên người Vãn Vãn đã ướt đẫm mồ hôi.

Căng thẳng.

Sao có thể không căng thẳng được? Y như kỳ thi tuyển sinh đại học, bầu không khí này thực sự không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được, nếu nhát gan còn có thể ngất xỉu vì quá hồi hộp.

Trong phòng thi của Vãn Vãn còn có người ngất xỉu. Ngất xỉu sau chưa đầy một tiếng từ lúc bắt đầu thi Cô nhìn qua, không phải là học sinh từ huyện của họ. Ba học sinh từ huyện Nghệ An đã sớm quen thuộc với nhau.

Cô thi chung phòng với một nữ sinh cùng huyện, các thí sinh còn lại thì đến từ nhiều huyện khác nhau.

Khi Vãn Vãn đi ra, giáo viên liền hỏi cô: "Thi thế nào? Em có tự tin không?"

Vãn Vãn trả lời: "Không có tự tin"

Giáo viên nói: "Đừng lo lắng, nếu như thi rớt cũng không sao. Mọi người đến đây để học hỏi, thi đậu thì vui vẻ, thi rớt cũng chẳng có việc gì."

Không phải tất cả đều ổn sao? Không phải ai cũng có thể giành được giải thưởng, dù cho giải thưởng này do Phòng Giáo dục Thành phố cấp. Trong thành phố có hơn chục huyện, mỗi huyện có ba học sinh, vậy cũng có hơn ba mươi người, cộng thêm những trường học ở nội thành? Học sinh ở nội thành cũng không phải chỉ có ba người được đề cử, họ viết văn tốt là có thể đến thi.

Vãn Vãn cũng không để ý, cả nước có bao nhiêu học sinh đạt thành tích cao, học sinh thiên tài, ai lại kém hơn cổ?

Đến lúc đó, nếu thật qua ngũ quan trảm lục tướng vượt qua từng cấp từng cấp một sẽ tốn thời gian và công sức hơn cô tưởng tượng nhiều. Mà phần thưởng đạt được, chưa chắc đã xứng đáng.

Nếu như không tham gia cuộc thi đấu này, chính cô nỗ lực cũng có thể có năng lực thi lên đại học, thi đậu Hoa Đại.

Bây giờ thật sự mệt mỏi, nếu được thưởng thì mệt cũng có giá trị, nhưng nếu không được thưởng thì sao?

Không! Vãn Vãn nghĩ trong lòng: Nếu cô tham gia, nhất định phải giành được một giải thưởng, tuyệt đối không thể cực khổ mà không thu hoạch được gì.

...

Kết quả cuộc thi lần này có rất nhanh.

Dù sao học sinh tham gia cũng không hơn trăm người, giám khảo lại tương đối nhiều, chủ yếu là mọi người cũng tranh thủ thời gian.

Rất nhanh đã loại rất nhiều người.

Ba học sinh của huyện của Vãn Vãn, trừ nữ sinh thi cùng phòng với cô, Vãn Vãn và nam sinh còn lại đều tiến vào vòng thi bán kết.

"Tô Vân Hy, Lục Kiến Duệ, huyện chúng ta cũng chỉ có hai em tiến vào vòng thi bán kết, hy vọng của mọi người đều đặt vào hai bạn"

Vãn Vãn nói: "Em sẽ cố gắng"

Lần này tổng cộng có mười người được chọn từ toàn thành phố. Vãn Vãn vốn nghĩ sẽ giống như huyện chọn ba người đi thi nhưng không ngờ tới là chọn mười người.

Họ cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, ngựa không ngừng vó mà chạy tới tỉnh.

Vãn Vãn nghĩ dù thế nào cũng phải về huyện trước, đợi mấy ngày mới lên tỉnh. Không nghĩ tới lịch trình lại dày đặc như vậy, vừa kết thúc cuộc thi huyện, chỉ nghỉ ngơi một ngày, liền vội vàng lên tỉnh.

Vãn Vãn đến không biết bao nhiêu lần, cô còn có một cái biệt thự ở tỉnh do ông bà nội tặng cho.

Lúc đó ông bà còn không biết cô chính là cháu gái ruột của họ, chỉ bởi vì thích cô liền tặng cho cô một cái biệt thự ở tỉnh thành.
 
Back
Top Bottom