Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 290: Chương 290



Bất cứ ai nghe thấy thông tin như vậy đều sẽ kinh ngạc, không thể tin được.

Cuối cùng, mọi thứ biến thành một tiếng thở dài và những giọt nước mắt khó hiểu.

Nếu lúc đó bác cả trốn về, như vậy có phải sẽ không có gia đình nhà anh Thiệu nữa?

Ý trời, tất cả đều là ý trời.

“Năm đó, khi bác cả của chú bị bắt đi lính, không có con cái, khi đó ba chú còn muốn chú làm con nuôi của bác ấy, không ngờ bác ấy vẫn còn sống, còn cưới vợ sinh con, còn có đứa cháu lớn như thế này. Tô Cần mừng cho ông ấy.

Đời người mặc dù có nhiều bước ngoặt, ở giữa còn nhiều gian khổ, nhưng cuối cùng vẫn tốt đẹp.

Đến thành phố Hồng Kông, cưới vợ sinh con, cuối cùng lại trở nên giàu có, đây quả là một kết quả tốt đẹp.

“Thực ra ông của cháu luôn nhớ đến quê hương, lần này nghe nói cải cách đất nước mở cửa, liền để cháu qua đó, giúp đỡ tìm người quê nhà. Anh Thiệu cũng thở dài: “Ông ấy nói, đợi sau khi cháu tìm được, ông ấy sẽ quay về, trở lại cội nguồn, ông ấy muốn đem tro cốt chôn ở quê nhà.

Tô Cần động lòng, lại thở dài một tiếng, hỏi: “Ông của cháu sức khỏe thế nào?"

“Ông nội cháu sức khỏe rất tốt, thân thể khỏe mạnh, mỗi ngày đều tập thái cực quyền, câu cá, những việc ở công ty sớm đã giao lại cho ba và chú của cháu, còn có cháu và anh trai giúp đỡ, khá ổn"

Tô Cần nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi, nửa đời của bác ấy có chút khổ cực, nửa đời còn lại thì rất khổ, vậy quá tốt rồi."

Thấy hai người họ ban đầu nói về quê hương cuối cùng lại trở thành người thân, giáo sư Lý ngẩn người.

Thế giới này thật nhỏ bé, lại có cơ duyên như vậy, thế mà lại có thể gặp được người thân?

Từ ân nhân thành người thân? Thế giới quả thật rất nhỏ.

Nhưng giáo sư Lý rất mừng cho họ, còn gì vui hơn khi gặp được người thân chứ? Vả lại còn gặp được người thân sau hàng chục năm xa cách?

Giáo sư Lý không nhịn được mà nói: "l Chúc mừng hai người, nhận người thân thành công"

Khi Vãn Vãn và Kiến Dân chọn đồ xong bước ra ngoài, liền nhìn thấy ba mình và một thanh niên trẻ ôm nhau, còn khóc lóc?

???

Vãn Vãn mơ hồ, rốt cuộc có chuyện gì?

Điều này tốt, nhưng tại sao lại ôm nhau khóc lóc như vậy?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Ba” Vãn Vãn kêu gọi một tiếng.

Tô Cần bởi vì đột nhiên nghe được thông tin của người chú, nhất thời bật khóc vì vui mừng, nhưng nghe thấy giọng nói của con gái, ông lau nước mắt.

“Ba, ba sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy ạ? Vãn Vãn rất lo lắng.

Tô Cần lau mặt, trên mặt hiện lên nụ cười: “Không sao, ba đang rất vui. Ông kéo Vãn Vãn và Kiến Quốc qua: “Lại đây, đây là anh họ của hai đứa, mau gọi anh họ đi."

Vãn Vãn: ???

Kiến Quốc: ???

Vãn Vãn nói: “Ba, chuyện này là như thế nào?” Tại sao đột nhiên lại thêm một người anh họ.

Ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn anh Thiệu, người anh họ này từ đâu đến vậy?

Khi Tô Kiến Dân nhìn sang anh Thiệu, đương nhiên là nhận ra: “Là Anh?"

Vãn Vãn hỏi: “Anh út, anh quen anh ấy à?"

“Quen. Vãn Vãn em quên rồi à, trên đường chúng ta đến đây, gặp một chiếc xe bị thủng lốp, là ba đã thay lốp xe giúp anh ấy"

Vãn Vãn nhớ ra, quả thực lúc đó đã có chuyện này.

Lúc đó cô đang ngủ, đột nhiên xe phanh gấp và bị cộc đầu, đến giờ vẫn còn đau.

Người anh này, tại sao lại nhận ba là người thân chứ? Lại còn là anh họ?

Vãn Vãn chớp mắt, nhìn lên người “anh họ” điển trai này, vẻ đầy nghi hoặc, cần phải nhanh chóng giải mã.

“Đây là cháu trai của ông cả hai đứa, không lẽ không phải anh họ của hai đứa sao?” Tô Cần đứng bên cạnh nói.

Nhìn vẻ mặt bối rối của Vãn Vãn và Kiến Dân, anh Thiệu vội giải thích: “Ông nội của anh với ông nội của hai đứa là anh em, năm đó bị bắt đi lính đã bỏ trốn về, đi đến Hồng Kông, vì thế nên các em không biết"

Vãn Vãn và Kiến Dân “Ồ” lên một tiếng, coi như là đã hiểu.

Theo lời của anh Thiệu, tài sản nhà họ Thiệu rất lớn.

Ở thành phố Hồng Kông, nhà họ Thiệu có vô số trung tâm thương mại trên khắp thế giới, bây giờ lại đến Đại Lục, họ đã mở trung tâm thương mại tại Đại Lục.

Điều đầu tiên, di chuyển một cửa hàng đại loại là liên quan đến học tập, nghe anh Thiệu nói, điều mà ông nội kỳ vọng nhất là những trẻ em ở Đại Lục đều có thể đi học, mua được đồ dùng văn phòng phẩm.

Anh ấy không chỉ mở một trung tâm thương mại, mà còn quyên góp cho một trường đại học, còn dự định xây trường tiểu học và trung học ở huyện Nghi An, tên trường anh ấy đã nghĩ ra sẵn rồi, tên là “Trường tiểu học Thường Minh” và “ Trường trung học cơ sở Thường Minh"

Về phần trường đại học, anh Thiệu còn chưa bắt đầu đặt mua, điều này phải tốn thời gian và sức lực. Nhưng chuyện này anh ấy đã giao lại cho chính phủ, đưa tiền cho chính phủ, sau đó cần một đến hai trợ lý giám sát là được.

Về phía trường tiểu học và trung học cơ sở, anh ấy dự định sẽ đích thân làm, ông nội đã nói rồi, giáo dục trẻ em rất quan trọng, phải dạy từ khi còn nhỏ, từ khi còn là đứa trẻ.

Anh ấy nghe lọt vào tai, đương nhiên là muốn tiến hành.

Anh ấy rất tôn trọng ông nội mình, ở thành phố Hồng Kông ông nội có thể đi lên từ hai bàn tay trắng, thành lập được doanh nghiệp Thiệu Thị, hơn nữa càng đi lại càng thăng cao, thật sự khiến người khác cảm thấy kính phục.

Vốn nghĩ rằng, có nên tìm người thân của ông nội, tìm được rồi, anh ấy sẽ để ý những người thân đó, không phải anh ấy nhẫn tâm mà coi thường những người thân đó, nếu người nào có bản lĩnh, anh ấy sẽ cân nhắc thăng cấp một cách vui vẻ. Nhưng nếu người nào không có bản lĩnh, chỉ làm càn làm bậy, vậy thì nhiều nhất anh ấy sẽ cho một khoản tiền, sẽ không có chuyện đi tiếp nữa.

Hơn nữa, theo lời của ông nội, có vẻ như không quan tâm nhiều đến em trai của ông ấy.

Anh ấy cũng không rõ, bởi mỗi lần nhắc đến em trai, ông nội luôn im lặng, sau đó thở dài.

Ông nội không muốn nói, đương nhiên anh ấy cũng sẽ không gắng hỏi, nhưng anh ấy sẽ điều tra, lúc đó có phải đã xảy ra chuyện gì?

Hôm nay gặp được Tô Cần, còn là người đã giúp đỡ anh ấy, anh ấy rất có thiện cảm với Tô Cần.

Loại thiện cảm này, không chỉ vì tính cách của Tô Cần, mà còn là một loại lôi kéo hấp dẫn của quan hệ huyết thống?

Chữ “bác” này, cả đời ông ấy chưa bao giờ có, bây giờ thì có rồi.

Còn có một cô cháu gái nhỏ dễ thương.

Nhà họ Thiệu không có con gái, đến cả cháu gái cũng không có, chỉ có con trai và cháu trai. Nhìn thấy Vãn Vãn, anh ấy rất thích, rất muốn nói với cả thế giới rằng kể từ giờ trở đi Thiệu Trường Thanh này đã có em gái!

Anh ấy có em gái rồi!

Chủ yếu nhất là đứa em gái này của anh ấy rất tốt, không yếu đuối ngang ngược, mềm mại như một tiểu thiên sứ.

Anh ấy thích nhất là kiểu tiểu thiên sứ như vậy.

“Anh Trường Thanh, cuộc thi hội họa lần này là anh mở phải không ạ?” Vãn Vãn chớp mắt, vẻ mặt không dám tin.

Cô thật sự quá kinh ngạc, không nghĩ là cuộc thi lớn như thế này lại do tập đoàn Thiệu Thị tổ chức.

Cô sớm đã nghe được giáo sư Lý nói về chuyện này, cuộc thi lớn này là do một nhà doanh nghiệp ở thành phố Hồng Kông tổ chức, thật không ngờ rằng lại là anh họ của mình.

Anh họ mới có hai mươi tuổi, ... Ừm, vẫn nhỏ hơn anh cả, lớn gần bằng anh hai, nhưng anh ấy đã tốt nghiệp đại học và hiện đang quản lý công việc kinh doanh của gia đình.

Thật sự không có gì tốt bằng.

“Cuộc thi đấu hội họa lần này, quả thực anh đang muốn tìm ra một đứa trẻ tài năng nhất toàn quốc, có thể tài trợ một hai, đó cũng là kỳ vọng của ông nội.” Thiệu Trường Thanh chưa nói hết tất cả những gì anh ấy nghĩ trong lòng.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 291: Chương 291



Hoàn thành kỳ vọng của ông nội, đó là chuyện tốt, nhưng anh ấy cũng có kỳ vọng của riêng mình.

Nếu chỉ vì để biết đạt kỳ vọng tương lai của một chàng trai hay một cô gái, như vậy cũng không đủ để khiến họ phải dùng nhiều sức lực và nhân lực như vậy.

Anh ấy có suy nghĩ muốn đưa doanh nghiệp Thiệu Thị chính thức mở ra và tiến vào Quốc dân, nếu như có nhân tài, sau khi giúp đỡ họ, họ có thể ưu tiên nghĩ đến doanh nghiệp Thiệu Thị.

Doanh nghiệp Thiệu Thị cần phải có nhân tài, cần nhiều nhân tài.

Anh ấy là một doanh nhân, khi bày tỏ lòng yêu mến của mình, cũng sẽ ước tính lợi nhuận có thể thu được sau giá trị.

Không phải cưỡng chế bắt buộc, chỉ là một khoản đầu tư trước.

Cái mà anh ấy muốn là lòng người và lợi ích quảng cáo.

Những chuyện sau này, không ai nói trước được.

Thị trường ở Đại Lục lớn như thế nào, anh ấy và ông nội sớm đã tính toán được, đây cũng là một phương hướng thị trường sau này của nhà Thiệu Thị.

Nghe Thiệu Trường Thanh nói đó là tâm nguyện của ông nội, trong lòng Vãn Vãn tràn đầy thiện cảm và hiếu kỳ đối với người ông nội chưa từng gặp qua.

Rốt cuộc là người như thế nào mà lại có thể ở thành phố Hồng Kông mặc dù khắp nơi đều là vàng, nhưng cũng đầy sự cạnh tranh và nguy hiểm như vậy, lại có thể một bước lên tiên? Chắc ông ấy đã phải trả một cái giá rất đắt?

Dù sao cũng là đi lên từ hai bàn tay trắng, không dễ dàng như thế.

“Anh Trường Thanh, nhà họ Thiệu quả là một công đức lớn. Vãn Vãn không nhịn được mà nói.

Cho dù cô biết, nhà họ Thiệu làm như vậy cũng là có mục đích riêng, nhưng mục đích của họ được so sánh với sự trưởng thành và tương lai của hàng ngàn đứa trẻ, thật là nhỏ nhặt không đáng kể.

Những đứa trẻ có tương lai, cho dù họ cũng phải biết ơn, đó đều là chuyện đương nhiên, bởi vì nếu không có doanh nghiệp Thiệu Thị, có lẽ họ cũng chẳng có tương lai.

Đương nhiên cũng có rất nhiều gia đình, vốn không cần đến loại tài trợ này.

Nhưng dù sao cũng có rất nhiều gia đình tầm thường, đặc biệt là những gia đình đến bữa cơm cũng còn thiếu thốn.

Doanh nghiệp Thiệu Thị không chỉ tổ chức cuộc thi thư họa dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên, nghe nói còn muốn xây đại học, xây tiểu học, trung học, điều này thực sự mang lại lợi ích cho người dân.

Chỉ những điều này, cô đã vô cùng ngưỡng mộ người ông nội chưa từng được gặp này.

“Vãn Vãn, anh nghe nói em cũng tham gia cuộc thi lần này?"

Vãn Vãn gật đầu: “Vâng, em tham gia rồi, anh nhỏ cũng tham gia. Nhưng bọn em tham gia chỉ để tăng thêm kiến thức, không nghĩ đến việc sẽ đạt giải. Đương nhiên em sẽ cố gắng, cố gắng đạt giải.

Thiệu Trường Thanh thích sự thành thật của Văn Vãn, và sự chăm chỉ kiên trì của cô không chịu bỏ cuộc cho đến cùng.

“Em có tự tin mình sẽ đạt giải không? Có cần anh phải một cửa sau cho không?” Thiệu Trường Thanh hơi híp mắt, nhìn như hỏi một cách thờ ơ, nhưng thực tế đang chờ đợi câu trả lời của Vãn Vãn.

Anh ấy rất muốn biết Vãn Vãn sẽ làm như thế nào.

Vãn Vãn lắc đầu: “Em không cần phải mở cửa sau, thành công thì thành công, không thành công thì thôi, nếu thành công chứng tỏ nỗ lực của em được đền đáp, nếu không thành công thì chứng tỏ em cần phải nỗ lực thêm. Nếu anh giúp em mở một cửa sau, thì đó sẽ là một vết nhơ đáng xấu hổ trong cuộc đời em, em không cần đâu, hơn nữa, ----” Cô dùng lực nắm chặt bàn tay: “Em nhất định sẽ đạt được giải thưởng"

Vãn Vãn đương nhiên là biết cả nước có bao nhiêu thiên tài, cô cũng không phải quá tài giỏi. Nhưng cô có sự nỗ lực cho ngày sau, còn có cơ sở của kiếp trước, cô tin bản thân sẽ không kém cỏi.

Có thể hơi khó khăn để giành chức vô địch, nhưng nỗ lực vì á quân huy chương đồng, chắc là cũng có hy vọng.

Thiệu Trường Thanh thích sự tự tin của Vãn Vãn, đây mới đúng là bản chất cần phải có của người nhà họ Thiệu.

Vãn Vãn rất giống với người nhà họ Thiệu, tự tin, nỗ lực, nhưng không kiêu ngạo.

Quả nhiên trên người họ lưu lại khoảng một phần bốn dòng m.á.u giống nhau?

Tính cách của Tô Cần không giống với người nhà họ Thiệu, Tô Kiến Dân cũng không giống, nhưng Văn Vãn lại rất giống.

Mặc dù tính cách cô đại đa số là rất nhẹ nhàng.

“Anh Trường Thanh ủng hộ em, em nhất định sẽ đạt giải.” Thiệu Trường Thanh ủng hộ cô.

Vãn Vãn cười, nói: “Anh Trường Thanh tốt quá."

Tìm thấy người nhà họ Tô khiến Thiệu Trường Thanh phấn khích, chuyện này nhất định phải nói cho ông nội biết.

Trong cửa hàng văn phòng phẩm reo lên tiếng chuông điện thoại, anh ấy rất nhanh đã gọi điện thoại đến thành phố Hồng Kông.

Điện thoại được nhấc máy, đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh: “Alo!"

“anh cả, ông nội có ở đấy không, đưa điện thoại cho ông nội, em có chuyện muốn nói"

Thiệu Trường Thanh nói: “Suỵt, nói nhỏ thôi, ông nội đang khám sức khỏe."

“Anh cả, ông nội bị làm sao vậy?” Thiệu Trường Thanh lo lắng.

Anh cả Thiệu nói: “Cũng không có chuyện gì, có thể do tối hôm qua đi ngủ bị cảm lạnh, anh đã gọi bác sĩ đến, đang tiêm cho ông nội."

Ông nội không thích tây y, mà thích đông y, vậy nên bác sĩ của nhà họ Thiệu là một bác sĩ già đông y, y thuật rất cao cường.

Nhà họ Thiệu cũng tự kinh doanh dược phẩm, và họ sở hữu một nhà máy dược phẩm.

“Em tìm ông nội có chuyện gì? Em nói với anh, một chút nữa anh sẽ nói với ông” anh cả Thiệu tùy ý hỏi.

Thiệu Trường Thanh nói: “Để lát nữa em gọi điện lại, đợi ông nội khám sức khỏe xong"

Bên phía anh cả Thiệu hét lên: “Không phải chứ, Thiệu Trường Thanh, em nói rõ ràng ra đi. Điện thoại đã tắt, chỉ còn lại âm thanh “bíp bíp”.

Anh cả Thiệu nhìn chiếc loa, lắc đầu một hồi, thằng Trường Thanh này, nói được một nửa lại ngừng, thật khiến người khác lo lắng.

Có điều, chuyện này cũng không khó đoán, Trường Thanh tìm ông nội gấp gáp như vậy, chắc chắn là liên quan đến ông nội, nếu chỉ là chuyện liên quan đến công việc thì đã không cần phải giấu anh ấy, lẽ nào là...

Tìm thấy người nhà của ông nội rồi?

Anh cả Thiệu liên tục gật đầu, cảm thấy suy đoán này chín phần là thật.

Khi đặt điện thoại xuống, Tô Cần đã đứng bên cạnh: “Sao rồi? Có liên lạc được không?"

Thiệu Trường Thanh nói: “Ông nội đang kiểm tra sức khỏe, chưa liên lạc đến ông ấy được.

Tô Cần có chút thất vọng, ông cứ tưởng rằng có thể lập tức liên hệ với ông bác già của ông.

“Mỗi ngày ông nội đều sẽ kiểm tra sức khỏe, bác sĩ gia đình mỗi ngày đều sẽ đến. Nhưng nghe anh cả nói, ông nội hôm qua bị cảm, chắc là sẽ kiểm tra hơi lâu, một tiếng chắc là không đủ.” Thiệu Trường Thanh cũng lo lắng cho sức khỏe của ông nội.

Dù sao ông nội tuổi cũng đã lớn, cho dù chăm sóC sức khỏe tốt đến đâu, cũng sẽ có lúc bị bệnh này bệnh kia, anh ấy rất lo lắng ông nội đêm qua bị cảm, có bị làm sao không? Người già, cho dù là bệnh nhẹ, nếu không chú ý sẽ có khả năng trở thành bệnh nặng. May mà trong nhà có bác sĩ riêng, mỗi ngày đều sẽ kiểm tra cho ông nội, khiến cho mọi người an tâm hơn nhiều.

“Vậy hai tiếng nữa chúng ta gọi lại cho ông hai đi ạ?"

giọng nói của Vãn Vãn nói một cách nhẹ nhàng vang lên: “Ông cả nhất định sẽ không sao, ông ấy tốt như vậy, em rất quý ông ấy"

Giọng nói ấm như suối nước nóng, khiến tâm lý lo lắng của mọi người lập tức dịu lại.

Thiệu Trường Thanh nói: “Vẫn là Vãn Vãn hiểu chuyện, nếu ông nội mà nghe được giọng nói của em, nhất định sẽ khỏi hết bệnh. Điều mà ông nội mong muốn nhất là có một cô cháu gái, nhưng tiếc là cả nhà họ Thiệu chỉ có con trai và cháu trai, không có đứa con gái cháu gái nào. Ông ấy nhất định sẽ rất vui"

Vãn Vãn nói: “Nhà họ Tô không chỉ có mỗi em là em cháu gái, ông nội của em sinh ra được hai đứa con gái, bác cả của em sinh ra được hai đứa con gái, em là đứa thứ năm, chú ba của em cũng sinh được một đứa con gái"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 292: Chương 292



Thiệu Trường Thanh mắt sáng lên, không ngờ nhà họ Tô lại có nhiều con gái đến vậy.

“Thật sao?"

Vãn Vãn nói:“Thật ạ, nhà họ Tô ngoài nhà em có nhiều con trai ra, đại phòng chỉ có một đứa con trai, bên nhà chú hai đến con trai còn không có, vậy nên trong nhà âm thịnh dương suy.

Nhưng Thiệu Trường Thanh không nghĩ như vậy, sau khi ông nội đến Hồng Kông, ở rể nhà họ Tô, tổng cộng sinh được hai đứa con trai, lần lượt là ba của anh ấy và chú của anh ấy. Ba của anh ấy theo họ Thiệu của bà nội, chú anh ấy theo họ Tô của ông nội. Sau đó hai người kết hôn sinh con, tất cả đều là cháu trai, cho dù họ là trưởng, hay là thứ thì tất cả đều là cháu trai, thật sự không có cháu gái.

Bà nội luôn nói, nhà họ Thiệu sinh con sinh cháu, nhưng không thể sinh được con gái, cháu gái, đáng tiếc quá.

Sau này bà nội nói, ông nội đã từng lấy một người vợ ở quê.

Vốn tưởng rằng bà nội sẽ nổi cơn ghen, nhưng không ngờ bà nội lại rộng lượng, không hề nổi con ghen. Bà nội nói, trước khi kết hôn, ông nội đã từng nói với bà ấy rồi, ở quê ông ấy có một người vợ, nhưng không hề nói có con hay không.

Thiệu Trường Thanh đã tự tưởng tượng, ông nội đã từng có một người vợ, nhưng người vợ ấy đã chết, không có đứa con nào, nếu không ông nội đã đi tìm đứa con này rồi.

Nhưng những chuyện này, đương nhiên anh ấy sẽ không nói cho Tô Cần biết.

Anh ấy cũng biết thêm một vài chuyện từ Tô Cần ông nội quả thực là không có con. Nhưng không hề nói ông nội đã từng có vợ, chẳng lẽ đến cả bác hai cũng không biết sao?

Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến bề trên, là bề dưới cũng không dễ dàng nghe ngóng thông tin?

Hai tiếng là một khoảng thời gian dài, theo Vãn Vãn nghĩ còn dài hơn so với hai tiếng bình thường.

Đây là chờ đợi trong lòng, Vãn Vãn cũng có chút căng thẳng.

Cô cũng cảm nhận được, ba cũng đang rất căng thẳng.

Rất nhanh, hai tiếng đã trôi qua, Thiệu Trường Thanh nhấc máy lên gọi thêm một lần nữa.

Bên kia truyền đến một giọng nói già nua: “Là Trường Thanh à?"

Thiệu Trường Thanh nói: “Ông nội, là cháu đây, sức khỏe của ông thế nào rồi?"

“Không sao, chỉ là bị cảm nhẹ thôi, ba cháu với mọi người lo lắng quá rồi, gọi bác sĩ Lô qua là không có chuyện gì to tát cả, tiêm một mũi, uống vài liều thuốc là khỏi, em không cần phải lo lắng” Tô Thường Minh an ủi vài lời, hỏi: “Trường Thanh, cháu tìm ông có chuyện gì? Những chuyện ở trường học đều giải quyết ổn thỏa chưa? Ông nói cho cháu biết, cháu nhớ phải lập một quỹ học sinh ở đó, hiểu chưa? Nếu ở đó, trẻ em không thể đi học, nhất định phải hỗ trợ để tất cả trẻ em đều được đi học, đừng để tương lai của các cháu bị chậm trễ."

Vãn Vãn đứng bên cạnh Thiệu Trường Thanh, loa truyền đến một giọng nói, tất cả đều lọt vào tai cô.

Trong lòng cô có một cảm giác khó tả, chạy dọc l*иg ngực.

Ông cả thật tốt bụng, ông ấy thực sự quan tâm đến việc giáo dục thế hệ sau, còn muốn lập quỹ học sinh.

Cô nhớ rằng kiếp trước cũng có những nền tảng tương tự, và những dự án lớn như Dự án Hy vọng là để cho những đứa trẻ không có điều kiện đến trường tiếp tục được đến trường. Ngoài ra còn có các khoản vay sinh viên, chẳng phải là để đảm bảo rằng sinh viên từ các gia đình nghèo có thể tiếp tục học tập?

Ngay từ khi nghe tin ông nội sắp điều hành một trường học, cô đã vô cùng ngưỡng mộ người ông chưa từng gặp mặt này, nghe tin ông ấy lại sắp thành lập quỹ học sinh, trong lòng cô càng cảm thấy khâm phục hơn.

Ông cả thật là một người tốt.

“Ông nội, cháu biết rồi, những dự án này cháu đang thực hiện” Thiệu Trường Thanh kính trọng nói.

Tô Thường Minh nói: “Vậy thì tốt, vậy cháu tiếp tục làm đi, ông cúp điện thoại đây, có chuyện gì muốn nói có thể nói với anh cả của cháu, không cần phải gọi cho ông. Những chuyện ở công ty, ông cũng đã giao lại cho ba cháu rồi, còn có chú và anh cháu quản lý, ông đã già, cần phải về hưu rồi.

“Ông nội, ông chờ chút, cháu còn có chuyện muốn nói với ông” thấy ông nội sắp cúp máy, Thiệu Trường Thanh vội vàng nói: “Cháu nói cho ông nghe về chuyện của nhà họ Tô"

Tô Thường Minh định cúp máy, tay bỗng run lên, suýt thì rơi điện thoại.

Bên cạnh anh cả Thiệu đang quan sát, nhìn ông nội một cách tò mò.

Tô Thường Minh nói: “Trường Thanh, cháu nói gì cơ?"

“Ông nội, cháu tìm thấy người nhà họ Tô rồi, tìm thấy thế hệ sau của ông hai rồi."

Tô Thường Minh nắm chặt loa điện thoại, con mắt giật giật liên tục, sau đó lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Người cháu tìm được là ai? Là người nào của nhà thằng hai? Là nhà con trưởng? Hay là...?"

“Là nhị phòng của ông hai, là chú hai tên là Tô Cần và các con của chú ấy"

Bên loa điện thoại phát ra hơi thở căng thẳng nhưng không nghe thấy gì.

Vãn Vãn vểnh tai lên nghe những không thấy gì.

Thiệu Trường Thanh kêu lên một tiếng: “Ông nội “Tìm thấy được là tốt, tìm thấy là tốt rồi.” Đối phương lẩm bẩm nói.

“Ông nội, chú hai và các con của chú ấy đều ở bên cạnh cháu, ông có muốn cùng họ nói chuyện không?” Thiệu Trường Thanh liếc mắt nhìn Tô Cần, nhìn ra sự khát vọng trong mắt ông ấy, hỏi.

Tô Thường Minh nói: “Ông không nghe điện thoại nữa, cháu ở bên cạnh chăm sóc họ thật tốt, họ cần tiền, cháu đưa cho họ, cần những thứ gì, cháu cứ đáp ứng đủ đi.” Nói xong liền chuẩn bị cúp máy.

Thiệu Trường Thanh sững người, gọi lên một tiếng: “Ông nội?"

Trong mắt Tô Cần vẫn còn tia hy vọng, ông ấy không nghe thấy âm thanh trong loa, xoa xoa tay, chuẩn bị nghe điện thoại.

Vãn Vãn đều nghe được hết tất cả, cũng nghe được lời từ chối bên phía ông cả.

????

Vãn Vãn vẻ mặt mơ hồ, không hiểu tại sao ông cả đột nhiên lại từ chối?

Cô không nhịn được mà gọi lên một tiếng: “Ông cả."

Âm thanh của cô gái nhỏ nhẹ nhàng, mềm mại vang vào tai của Tô Thường Minh khi ông ấy đang chuẩn bị cúp máy.

Tô Thường Minh mắt sáng lên, cầm lại điện thoại lên, nói với Thiệu Trường Thanh: “Mau, đưa điện thoại cho họ."

Thiệu Trường Thanh đưa điện thoại cho Tô Cần: “Ông nội muốn nói chuyện với chú.

Tô Cần kích động đến nỗi lòng bàn tay cầm điện thoại đã đổ đầy mồ hôi, ông vội vàng gọi lên một tiếng: “Bác cả."

Tô Thường Minh thở dài: “Là Tô Cần sao?"

Bác cả thế mà lại biết tên của ông ấy.

Tô Cần trong lòng càng kích động hơn, liên tục gật đầu nói phải: “Bác cả, là cháu đây, bác cả vẫn khỏe chứ? Cháu nghe Trường Thanh nói bác bị bệnh, bác thế nào rồi, không sao chứ?"

Nghe Tô Cần bên kia nói, Tô Thường Minh trong lòng càng thở dài, thằng nhỏ này... Rất giống ông ấy. Đáng tiếc, không phải con của ông ấy...

Ông ấy mấp máy môi: “Bác rất khỏe, sức khỏe rất tốt, chỉ là cảm lạnh nhẹ một chút, nhưng khỏe lại rồi, còn không có việc gì, cháu. Ngập ngừng một chút: “Ba cháu khỏe không, cả mẹ cháu nữa."

“Ba cháu rất khỏe, hiện tại đã nghỉ đội sản xuất, mẹ cháu cũng rất khỏe, sức khỏe vẫn tốt, vẫn còn sức để mắng người, rất khỏe.” Tô Cần không giỏi nói chuyện, những lời ông ấy nói đều là lời thành thật.

Tô Thường Minh nói: “Mẹ cháu vẫn thích mắng người như trước sao?” Ông ấy cười lên một tiếng, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều: “Vừa nãy gọi bác là ông nội, là con gái của cháu à?"

“Vâng, đó là con gái của cháu tên là Vãn Vãn. Vãn Vãn, lại đây, nói vài câu với ông nội đi"

Vãn Vãn nhận điện thoại, khóe miệng nở ra nụ cười, nói vào loa điện thoại với giọng nói ngọt ngào: “Ông cả, cháu nhớ ông"

Khóe mắt Tô Thường Minh ươn ướt, không ngừng nói: “Được, được, được, ông cả cũng nhớ cháu"

“Ông cả, cháu nghe anh Trường Thanh nói về những chuyện anh hùng mà ông cả làm, cháu rất khâm phục ông"

Lời Vãn Vãn nói đều là thật lòng, cô vô cùng ngưỡng mộ người ông cả này, cô ít khi ngưỡng mộ ai đó, ông cả cũng là người duy nhất trong số ít người khiến cô cảm thấy ngưỡng mộ mặc dù chưa từng gặp mặt.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 293: Chương 293



“Ông cả, ông đến thôn Hạ Hà không? Nhà cháu ở huyện Nghi An, ba cháu trong đội vận chuyển, rất dễ tìm. Ông cả, cháu nhớ ông, ông đến tìm Vãn Vãn được không?"

“Nếu ông cả rảnh ông nội sẽ đến, được không? Văn Vãn cũng có thể đến Hồng Kông gặp ông” Vãn Vãn đứa trẻ này, khiến người ta không nỡ nói lời từ chối.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Thường Minh ngẩn người trên ghế sô pha một hồi.

“Ông nội, có cần cháu mua vé máy bay không?"

Tô Thường Minh nói: “Mua vé máy bay làm gì?"

“Không phải ông quay về huyện Nghi An sao?” Anh cả Thiệu hỏi một cách kỳ lạ.

Tô Thường Minh nói: “Ai nói là ông muốn quay về? Ông đây không về!"

Ông nội bỗng gầm lên một tiếng khiến anh cả Thiệu giật mình, cảm thấy tính khí hôm nay của ông nội có chút cáu kỉnh.

Bà nội Thiệu đến “Bà nội” anh cả Thiệu gọi lên một tiếng.

Bà nội Thiệu vẫy tay với anh ấy, ra hiệu cho anh ấy rời đi, đặt một đĩa hoa quả lên bàn uống trà, nhẹ giọng hỏi: “Thường Minh, có chuyện gì mà tức giận thế?”Bà ấy dùng tăm chọc vào miếng táo đưa lên miệng chồng: “Không quay về thì thôi, ông tức giận với bọn trẻ làm gì?"

Tô Thường Minh cắn một miếng táo, dường như nhớ ra chuyện gì đó, ông ấy nói: “Ai nói tôi không quay về, Trường Bá, đặt vé giúp ông! Ngày mai ông muốn quay về, không, đặt vé cho ngày hôm nay!"

Cuộc thi thư pháp và vẽ tranh đầy căng thẳng đã bắt đầu.

Địa điểm thi đấu được chọn tại một trường cấp hai ở tỉnh thành, thời gian đã định là hai ngày cuối tuần.

Vãn Vãn tham gia nhóm thiếu niên, trong khi Kiến Dân ở nhóm thanh niên, hai nhóm này được tổ chức vào các ngày khác nhau.

Vãn Vãn là vào thứ Bảy, trong khi Kiến Dân và những người khác là vào Chủ nhật.

Tình cờ là cả hai tham gia vào những ngày khác nhau, vì vậy có thể cổ vũ lẫn nhau.

Vãn Vãn đã chuẩn bị sẵn sàng từ rất sớm, bắt đầu đến trường cấp hai vào hiện trường thi đấu.

Tô Cần cũng đã sớm đặt tất cả các nhiệm vụ ra sau, không có gì quan trọng hơn cuộc thi của hai con.

Ngay cả Kiến Hoành cũng đến, tình cờ là cuối tuần, cậu ta không có tiết học nào, chỉ có một nhóm lớp thủ công, cậu ta cũng đã tạm hoãn nó lại.

"Mau, mau chuẩn bị xe, tôi phải đến địa điểm thi đấu, bây giờ chắc đã bắt đầu rồi." Thiệu Trường Thanh phân phó cho thư ký.

Hôm nay có một cuộc họp, cũng hơi muộn rồi, không biết có kịp xem Vãn Vãn thi hay không.

Anh ấy rõ ràng đã hứa với Vãn Vãn là sẽ đích thân đến xem trận đấu của cô, nếu thất hứa, anh ấy làm sao đối diện với ánh mắt tràn đầy chờ đợi của Tô Vãn Vãn đây?

Vãn Vãn, đó là một trong số ít những cô con gái của hai nhà họ Thiệu - Tô, về phần những cô gái của gia tộc khác được Vãn Vãn nhắc đến, Thiệu Trường Thanh đã tự động loại trừ.

Anh ấy chưa từng gặp qua anh em họ của hai nhà nên đương nhiên sẽ không có cảm tình với họ. Những chú bác từ những gia đình khác, mặc dù họ có quan hệ huyết thống với anh ấy, nhưng chưa bao giờ gặp, và trước khi biết tính cách của họ, đều sẽ tự động bị anh ấy loại trừ.

Phải biết rằng có rất nhiều người thân có quan hệ huyết thống với anh ấy, nếu anh ấy đều quan tâm đến từng người từng người trong số họ thì sẽ có quá nhiều người cần phải quan tâm, nhiều đến mức có thể xếp hàng dài đến tận ngoài đường.

Ông nội đã nói rồi, không cần phải quá bận tâm người thân bên nhà họ Tô. Nếu tính tình tốt, có chí khí thì giúp một hai người là chuyện đương nhiên, nhưng nếu tính tình không tốt, chỉ dùng cái gọi là quan hệ huyết thống để làm xằng làm bậy thì xin lỗi nhé, không cần xem sắc mặt của ông nội anh ấy liền đuổi họ đi.

Có chỉ thị này của ông nội, Thiệu Trường Thanh tất nhiên biết mình nên làm cái gì.

Hiện tại, anh ấy thích Tô Cần - chú hai của anh ấy và hai người em họ của anh ấy là Kiến Dân và Vãn Vãn.

Đối với những người khác, xin lỗi, không quen biết, không thể phụng bồi.

Đương nhiên, nhà bác Cả, nhà chú Hai đều đã bị bỏ qua.

"Ngài Thiệu, xe đã chuẩn bị xong từ lâu, có thể lập tức đến địa điểm thi đấu, xin yên tâm ngài Thiệu, cuộc thi bên kia còn chưa bắt đầu, hoàn toàn có thể đến kịp.

Thiệu Trường Thanh vừa nghe nói vẫn còn nhiều thời gian liền yên tâm. Anh ấy không muốn bỏ lỡ thời khắc quan trọng này trong trận đấu của em họ, anh ấy cũng muốn đến sân thi đấu để cổ vũ cho Văn Vãn.

“Cà vạt của tôi đâu?"

Giọng nói của Thiệu Trường Thanh lại vang lên.

"Thưa ngài, nó ở đây"

"Giày da của tôi đâu?"

"Thưa ngài, nó đây "Bộ vest của tôi!"

"Thưa ngài, nó ở đây, tôi giúp ngài mặc vào."

Thiệu Trường Thanh cuống chân cuống tay một hồi, đợi cho đến khi anh ấy làm xong xuôi, thời gian đã trôi qua 20 phút.

Lliếc nhìn đồng hồ đeo tay, chiếc đồng hồ trên tay anh ấy là một chiếc đồng hồ nổi tiếng của Thụy Sĩ, kim chỉ bảy giờ rưỡi.

Thiệu Trường Thanh thở phào nhẹ nhõm, bước ra khỏi cửa.

Đúng lúc này, điện thoại trong phòng khách vang lên.

Thiệu Trường Thanh sống trong một tòa nhà kiểu Tây bên cạnh trường đại học tỉnh, ngôi nhà này là sản nghiệp của gia đình Thiệu từ rất lâu trước đây, nhưng nó đã bị chính phủ niêm phong, và nó mới được trả lại cho họ cách đây không lâu.

Trong nhà có một điện thoại, một loại điện thoại kiểu cũ.

Thiệu Trường Thanh nhìn thời gian, quay đầu lại nhấc điện thoại, nói một tiếng "Alo".

Đầu bên kia truyền tới giọng của anh cả: “Trường Thanh, là anh, anh cả. Ông nội qua bên đó rồi, bay chuyến bảy giờ sáng, bây giờ chắc cũng đến sân bay tỉnh rồi đấy, em ra đón ông đi"

Nói xong, liền cúp máy.

“Ông nội tới rồi, chuyện lớn như vậy sao bây giờ mới nói với em, anh."

Anh ấy chưa nói hết câu, chỉ nghe thấy tiếng máy bận “tút tút tút”, đầu bên kia đã dập máy.

Thiệu Trường Thanh bực mình cúp máy, trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Ông nội đến rồi, chuyện lớn như vậy thế mà không nói cho mình, nói sớm chút thì c.h.ế.t à?"

Cũng không biết ông nội tới một mình, hay có ai đi theo.

“Thưa ngài?” Thư ký đợi ở ngoài cửa.

“Ra sân bay. Thiệu Trường Thanh ra khỏi phòng.

“Ngài không đi xem trận đấu à?"

“Ông nội tôi đến rồi, tôi ra sân bay đón ông ấy"

“Ông ngài đến sao, tôi đi chuẩn bị ngay.

Xe đậu ở sân dưới lầu, tài xế cũng chính là thư ký, Thiệu Trường Thanh không có tài xế khác.

Có khi anh ấy tự lái xe, có khi để thư ký hoặc vệ sĩ lái, không nhất thiết phải có tài xế.

Từ tòa biệt thự kiểu tây của nhà họ Thiệu đến sân bay mất hai giờ lái xe, đi và về mất ban giờ đồng hồ, cũng không biết có thể kịp đến trận đấu Vãn Vãn hay không.

Thiệu Trường Thanh hơi gấp gáp, nhưng cũng bất lực.

Ông nội và Vãn Vãn, đương nhiên ông nội trọng hơn.

Cũng không biết liệu ông nội có đi cùng ai không, chắc bà nội cũng đi cùng ông đấy?

Ông bà tuy đã là vợ chồng già nhưng tình cảm của họ vẫn tươi xanh, như trai gái mới biết yêu vậy.

Anh ấy nhớ bà nội thường nói với anh ấy, thật ra năm đó ông nội không cần ở rể, nhưng khi đó nhà họ Thiệu chỉ có một cô con gái là bà nội, gia cảnh tuy bình thường nhưng được cưng chiều từ nhỏ đến lớn.

Ông nội lúc đó đã thích bà nội, nhưng điều kiện gia đình của hai người rất khác nhau, dù bà nội có xuất thân bình thường đến đâu, ba mẹ đều là công chức, còn ông nội chỉ là một tiểu tử nghèo túng.

Còn là một tiểu tử nghèo chạy nạn từ Đại Lục.

Nhiều người coi thường ông nội, ông cố và những người khác tuy không coi thường ông, nhưng họ không muốn gả con gái mình cho một tiểu tử nghèo trắng tay.

Là ông nội tự nguyện ở rể, khiến hai vị nhạc phụ nhạc mẫu cảm động, mới chịu cho hai người kết hôn.

Sau khi kết hôn, ông bà vẫn ân ái như thở đầu.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 294: Chương 294



Mặc dù trước khi họ kết hôn, ông nội đã từng trải qua một lần hôn nhân, nhưng bà ngoại không hề chán ghét ông, vẫn yêu ông như trước.

Như bà đã nói, tất cả những điều này là vận mệnh, là duyên phận.

Nếu ông nội không trốn đến Hồng Kông, họ sẽ không bao giờ gặp nhau. Nếu họ không gặp nhau, thì sẽ không có những gì thuộc gia đình nhà họ Thiệu như bây giờ.

Ông nội đã gây dựng gia đình họ Thiệu, thành lập doanh nghiệp Thiệu thị và tạo ra huyền thoại Thiệu thị.

Bây giờ ông nội đã lớn tuổi, ông nội nhớ quê hương, có lẽ ông thực sự có tư tưởng lá rụng về cội chăng?

Ông nội từng nói, ông muốn được chôn cất ở quê nhà, và muốn bà nội đi cùng.

Anh ấy cứ tưởng bà nội sẽ từ chối, không ngờ bà nội lại đồng ý.

Đây là tình yêu trong cổ tích, phải không?

“Mau!” Thiệu Trường Thanh thúc giục.

Thư ký lái xe con với tốc độ của một chiếc xe thể thao, may mắn là bây giờ không có nhiều xe trên đường, không giống như xe tư nhân bên Hồng Kông, ngoài đường rất đông đúc.

Đoạn đường này ít ô tô, thậm chí cả xe đạp, đường không quá rộng nhưng không hề đông đúc.

Xe chạy rất nhanh, cũng chẳng sao cả.

Rất an tâm.

Hành trình kéo dài hai giờ được thư ký kéo thành tốc độ nhanh nhất, chỉ mất một tiếng rưỡi liền đến sân bay ở ngoại ô.

Xe vừa dừng lại, Thiệu Trường Thanh liền mở cửa xe chạy ra ngoài, không đợi thư ký xuống xe mở cửa cho mình.

Rất nhanh anh ấy đã tìm được cổng ra từ Hong Kong, kiểm tra thời gian, đã lúc này rồi, lẽ ra đã đến từ lâu.

“Thưa ngài, bên kia là Thiệu lão tiên sinh chăng?” Thư ký từ lâu đứng ở bên cạnh Thiệu Trường Thanh, đỗ xe xong liền đi tới. Thiệu Trường Thanh nhìn lối ra đằng kia, quả nhiên là như vậy.

Hình dáng tráng kiện của ông nội, theo sau là hình dáng nhỏ nhắn và của bà nội, chẳng phải chỉ là một đôi vợ chồng già sao?

Ông nội vẫn phong độ như trước, bước đi mạnh mẽ như bay, nhưng ông cố ý thả chậm cước bộ theo bước chân của bà nội.

Đôi vợ chồng già vừa nói vừa cười, trông vui vẻ biết bao.

“Ông nội, bà nội!” Thiệu Trường Thanh vẫy tay với bọn họ.

Tô Thường Minh cùng bà nội Thiệu đang cười cười nói nói, đột nhiên nghe giọng Thiệu Trường Thanh, bà nội Thiệu nói: "Anh xem, Trường Thanh đang ở bên kia chờ chúng ta."

“Thằng nhóc này, đang chốn sân bay đông người, la hét cái gì chứ?” Tô Thường Minh sắc mặt không vui.

Bà nội Thiệu nói: "Cái gì? Cháu trai tới đón anh, anh còn không vui à?"

Vẻ không vui trên mặt Tô Thường Minh lập tức biến mất không còn tăm tích, ông nói: "Vui chứ, sao có thể không vui được, anh tưởng cháu trai bận việc quan trọng không đến đón chúng ta, chúng ta phải tự đi tìm, không ngờ nó thật sự đến đón chúng ta"

“ Nhất định là Trường Bá gọi điện thoại, Trường Thanh mới đến đón"

“Anh còn định cho thằng nhóc một bất ngờ, bây giờ làm gì còn bất ngỡ nữa. Tô Thường Minh hậm hực.

"Nếu như anh thật sự làm như vậy, Trường Thanh sẽ hận Trường Bá c.h.ế.t đi được. Được rồi, già rồi sao lại cứ thích đùa giỡn vậy? Trước đây anh rất trầm ổn mà, năm đó điều em thích chính là dáng vẻ trầm ổn của anh"

Tô Thường Minh nói: "Năm đó còn trẻ, đương nhiên cần phải trầm ổn thận trọng, bây giờ cần thận trọng cái gì, không có sức sống, có gì vui?” Thấy ông lão ngoan cố không chịu thừa nhận, bà nội Thiệu cũng không cãi lại, cười nói: "Được được, anh thích đùa giỡn, em sẽ cùng anh đùa giỡn, chỉ cần cháu trai không chán ghét vợ chồng chúng ta đùa với bọn họ, như vậy là được."

Tô Thường Minh trừng mắt nhìn: "Bọn họ dám!"

Sau đó nói: "Kiều Kiều, sau nay nghỉ hưu, chúng ta đi vòng quanh thế giới chơi đi, được không? Chúng ta bận rộn cả đời, không có thời gian đi nghỉ ngơi, tranh thủ lúc con cháu đều đã lớn, chúng ta có thể đi khắp nơi du ngoạn rồi, cùng tận hưởng một thế giới riêng của hai ta thôi?"

Bà nội Thiệu cười nói: “Được, anh thích thế nào, em liền cùng anh.

Tô Thường Minh nhìn bà nội Thiệu, đó là khuôn mặt tươi cười và tình yêu, như thể trên đời chỉ còn lại hai người họ, còn những người khác như không khí, không tồn tại trong mắt họ.

“Ông nội, bà nội!” Thiệu Trường Thanh đột nhiên kêu một tiếng, thức tỉnh bọn họ. Tô Thường Minh vẻ mặt tức giận, tiểu tử này cố ý sao? Bà nội Thiệu thì che miệng cười nhẹ.

"Ông nội, bà nội, sao ông bà lại tới đây? Cũng không nói cho cháu biết, để cháu chuẩn bị trước, chứ không vội vàng như thế này.

Tô Thường Minh nói: "Cái gì? Tạm thời qua đón, cháu không tình nguyện sao?"

"Không, ông nội, cháu cũng chỉ là lo lắng cho hai người." Thiệu Trường Thanh vội vàng nói.

Tính tình ông nội có đôi khi rất dễ cáu kỉnh, chỉ cần có chuyện gì liên quan bà nội, ông ấy sẽ thật sự mặc kệ là con trai hay cháu trai, vẫn có thể mắng người.

Nhưng đôi khi, ông là một người ông tốt, thấu hiểu tâm tư người khác, chẳng hạn như trong vấn đề kinh doanh, chỉ cần họ có ý tưởng, chỉ cần ông cho là hợp lý, ông sẽ ủng hộ họ mà không cần nói một lời.

Tuyệt đối sẽ không ngăn cản.

"Cháu vội vàng như vậy, cứ liên tục nhìn đồng hồ làm gì? Lẽ nào thật sự không muốn tới đón chúng ta sao?"

Tuy rằng Tô Thường Minh một mực khẳng định không cần cháu trai tới đón, nhưng nếu thật sự không qua đón, trong lòng ông sẽ cảm thấy mình không quan trọng Cảm giác này, rất khó chịu.

"Không, ông nội, là cuộc thi Vãn Vãn, con đã hứa với em ấy rằng con sẽ đến hiện trường cổ vũ em ấy Thiệu Trường Thanh giải thích.

Tô Thường Minh nghe vậy, hai mắt trợn trừng: "Sao không nói sớm? Còn ở chỗ này cùng chúng ta tán gẫu làm chi? Sao không mau đưa chúng ta đi?"

Tô Thường Minh lần này đến Tỉnh Giang, không phải cho Thiệu Trường Thanh, cũng không phải vì Tô Cần, mà càng vì Vãn Vãn.

Ở Thiệu gia nhà họ, từ khi vợ chồng ông kết hôn, đều là con trai cháu trai, nào có một đứa con gái cháu gái mềm mại, thanh tú.

Mặc dù Vãn Vãn không phải là cháu gái ruột của mình, là cháu của em hai ông ấy, nhưng ông ấy vẫn muốn gặp Vãn Vãn.

Đặc biệt là khi ông ấy nghe thấy từng câu lại từng câu "Ông nội, cháu nhớ ông" của Vãn Vãn trên điện thoại, trái tim ông ấy như mềm nhũn ra.

Dù thế nào đi chăng nữa, trong lòng ông ấy thực sự muốn nhìn thấy Vãn Vãn.

Bây giờ nghe nói rằng cô sẽ tham gia thi đấu, làm sao ông ấy có thể bình tĩnh chờ đợi cho được?

"Hôm qua nói chuyện điện thoại với ông sao cháu không nhắc đến việc này? Nếu ông biết, hôm qua đã nhờ Trường Bá đặt vé máy bay rồi"

Bà nội Thiệu bưng miệng cười khẽ,hôm qua ông ấy cũng gấp gáp như vậy mà hò hét kêu Trường Bá đặt vé máy bay, tiếc là chuyến bay lúc nửa đêm, bọn nhỏ không đồng ý.

Sáng sớm bay quá sớm, bọn nhỏ sợ họ chịu không nổi nên đặt vé máy bay lúc bảy giờ. Thiệu Trường Thanh nói: "Cháu. . . Không nghĩ tới ông sẽ tới, không phải ông đã nói không tới sao?"

“Ông nói không tới thì cháu cũng không nói với ông sao? Thằng tiểu tử thối này, trong mắt cháu có còn người ông này không thế?” Tô Thường Minh tức giận vô cùng, thằng nhóc này càng ngày càng chán sống rồi.

Khi Thiệu Trường Thanh dẫn Tô Thường Minh đến địa điểm thi đấu, cuộc thi đã bắt đầu. Vãn Vãn ngồi ở ghế số 86, vẻ mặt nghiêm túc và thận trọng.

Xung quanh nhiều đứa trẻ trạc tuổi cô, cả trai lẫn gái, cũng vẽ tranh ở đó. Cuộc thi này được chia thành hai nội dung, cọ mềm và cọ cứng, buổi sáng thi vẽ cọ mềm, buổi chiều thi vẽ cọ cứng.

Kiến Dân ngồi tại hội trường vì anh ấy chưa phải tham gia cuộc thi. Chỗ ngồi của bọn họ là hàng đầu, một là vì giáo sư Lí, hai là vì Thiệu Trường Thanh.

“Kiến Dân, anh Thường Thanh của con còn chưa tới sao?” Tô Cần nghi hoặc, tiểu tử Thường Thanh rõ ràng đã hứa Vãn Vãn sẽ tới cổ vũ, sao vẫn chưa thấy bóng dáng?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 295: Chương 295



Kiến Dân nói: "Anh Trường Thanh đã sớm nói với con rằng anh ấy sẽ đến sau cuộc họp kết thúc. Giờ này rồi, hẳn nên kết thúc sớm hơn mới phải, vậy tại sao..."

Kể cũng lạ. Khi anh ấy đến đó, anh Trường Thanh rõ ràng đã kết thúc rồi, vậy tại sao anh ấy vẫn chưa đến đây? Xảy ra chuyện gì chăng?

Tô Kiến Hoành chưa bao giờ gặp Thiệu Trường Thanh, lúc đó cậu ta đang ở trường, khi chú hai gặp người em họ này, cậu ta không có ở đó.

Sau đó, Thiệu Trường Thanh bắt đầu bận rộn, hai người cũng không gặp mặt.

Cậu ta rất tò mò về người anh họ này, hóa ra ông nội còn có một người anh trai, ngay cả chuyện này cậu ta cũng không biết.

Khi cuộc thi tiến hành được một phần ba, Thiệu Trường Thanh cuối cùng cũng đã đến.

Đưa theo ông bà nội, ngồi ở hàng ghế đầu.

Khi đó, khi đặt ghế, anh đã chừa một số ghế phụ để giải quyết những trường hợp khẩn cấp. May mà là tình cờ có thể dùng đến, sau khi ông bà ngồi xuống, bên cạnh vẫn còn rất nhiều ghế trống.

Có thể nói, Thiệu Trường Thanh đã bao trọn hàng ghế đầu.

“Nói cho ông biết, đó là Vãn Vãn?"

Tô Thường Minh trước khi ngồi xuống đã thúc giục Thiệu Trường Thanh xác định Vãn Vãn là ai.

"Vội vàng cái gì, ngồi xuống đi, thằng bé sẽ chỉ cho anh" Bà nội Thiệu ngồi bên cạnh nói.

Bị Bà nội Thiệu kéo, Tô Thường Minh ngoan ngoãn ngồi xuống. Bọn họ vừa đi tới, Tô Cần tự nhiên nhìn thấy trước mắt có ông cụ giống ba mình đến sáu phần mười, không cần đoán cũng biết nhất định là bác của mình.

Ông ấy vội vàng đứng dậy nói: "Bác, cháu là Tô Cần rốt cuộc cũng nhìn thấy bác, cháu..." Có hơi kích động, nói chuyện cũng không rõ ràng.

Nhìn thấy Tô Cần, khuôn mặt Tô Thường Minh vốn bình tĩnh trở nên có chút khó lường. Thở dài trong lòng, sao cây tre xấu như chú hai lại có thể sinh ra cây măng tốt như vậy được chứ, thật hiếm thấy.

Con người ta đều là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, “con sãi ở chùa lại quét lá đa”. Ông ấy vẫn cứ tưởng thứ người như chú hai sẽ không bao giờ sinh ra được đứa con trai nào tử tế, xem ra ông ấy đã nhìn sai rồi.

Đối với một người như con thứ, ông ấy luôn cho rằng không thể sinh ra một đứa con trai tốt như vậy, xem ra ông ấy đã nhầm rồi.

Cháu trai này, trước mắt mà nói cũng không tồi.

Ông ấy cũng biết được một số chuyện về Tô Cần từ Trường Thanh, đứa cháu trai này từ khi còn nhỏ chưa từng được ba mẹ ưa thích, từ khi còn nhỏ ông ấy đã bị tẩy não để cống hiến hết thảy mọi thứ cho gia đình.

Nếu không phải sau khi sinh con gái, Tô Cần bắt đầu phấn chấn lên, có lẽ nó vẫn đang làm trâu làm ngựa cho gia đình của chú hai không biết chừng.

Thật đáng tiếc cho một người tốt như vậy, nhưng may mắn thay, cuối cùng nó đã tỉnh táo lại và tách ra riêng.

Đối với Tô Cần, trong lòng Tô Thường Minh rất mâu thuẫn.

Khi lần đầu tiên nghe đến, ông ấy ước mình có thể đến chửi chú hai và mụ vợ không biết thức thời kia. Nhưng nghĩ lại, với tâm lý của chú hai, và người phụ nữ đó... cũng đủ hiểu, hai người đó thực sự có thể làm vậy. Đến cả anh em ruột thịt của mình cũng có thể tính toán, thế thì con trai có là gì đâu? Dù sao cũng có nhiều con trai. Mất đi một đứa chẳng phải vẫn còn hai đứa sao?

Ông ấy không thích chú hai và vợ ông ấy, nhưng ông ấy có một cảm giác khó tả đối với đứa cháu này.

Trên điện thoại, tâm tình của ông ấy đối với Tô Cần rất phức tạp, hiện tại gặp mặt, tâm tình càng thêm phức tạp.

Lẽ ra nên ghét Tô Cần bởi vì ghét cả nhà chú hai, nhưng không phải sao? Trong lòng ông ấy tự nhiên có sức hấp dẫn, muốn lại gần đứa cháu trai này. Đây có phải là sự hấp dẫn của huyết thống? Tô Cần là cháu trai của ông ấy, có cùng dòng m.á.u với ông ấy, trong người cũng đang chảy chung dòng m.á.u với ông ấy.

Nhưng phải nói rằng, nếu trong lòng không có rào cản nào, thì không phải không có.

Cuối cùng tất cả tan thành tiếng thở dài.

Liệu con cái có trả được nợ của ba mẹ?

Quên đi, chú hai là chú hai, cháu trai là cháu trai, không thể chỉ vì chú hai mà kéo dài mối hận này với Tô Cần.

Con cháu vô tội mà.

Bà nội Thiệu đương nhiên biết ông ấy này đang suy nghĩ cái gì, vỗ vỗ tay của Tô Thường Minh, sau đó cười, nói với Tô Cần: "Là Tô Cần đó sao, bác là bác gái của con đây. Bác trai đi máy bay đã mệt mỏi, cứ để ông ấy nghỉ ngơi chút."

Tô Cần vốn còn đang tự hỏi có phải bác không thích mình không, nhưng sau khi nghe những lời của bà nội Thiệu, ông ấy lại cảm thấy vui vẻ hơn, không phải bác của ông ấy ghét ông ấy, mà là bởi vì ông ấy mệt mỏi.

Tâm trí căng thẳng của ông ấy liền thư giãn trở lại.

Nhìn thấy biểu tình của Tô Cần thay đổi, Tô Thường Minh lại âm thầm lắc đầu, cháu trai của mình quả nhiên là người thành thật. Dù đã mười năm xa quê, mười năm làm việc ở một chốn nước đυ.c hỗn tạp như vậy, nhưng bản tính thật thà của ông ấy vẫn không hề thay đổi.

Thực ra cũng khá tốt, tuy người thành thật thường dễ bị thiệt thòi nhưng cũng khiến người ta an tâm, mạnh dạn kết giao.

Ông ấy chỉ thích loại người thành thực, đáng tin cậy, không suy nghĩ về những thứ của người khác hoặc tìm cách cướp lấy những thứ của người khác.

Nghĩ đến đây, ông ấy lại nghĩ đến chú hai thiện lành của mình, trong lòng cười nhạo một tiếng.

“Ông ơi, cháu tên Tô Kiến Hoành, ba cháu là con trai trưởng của ông nội” Tô Kiến Hoành nhìn thấy ông ấy cũng rất căng thẳng.

Anh ta không biết nhiều về ông hai này, anh ta không biết liệu ông ấy có thích anh ta không.

Anh ta luôn cảm thấy khi ông hai nhìn chú hai và cậu ta, biểu cảm của ông ấy hơi không tự nhiên, dường như không có sự nhiệt tình như cậu ta tưởng tượng.

Hình như không có cảnh bà con gặp nhau mà hai hàng nước mắt rưng rưng như trong tưởng tượng.

Anh ta hơi hồi hộp và có hơi lo lắng.

Anh ta vẫn chưa kết hôn, đã tách ra riêng với ba mẹ mình, chẳng lẽ ông cả không thích điều này sao?

Dù sao ông cả cũng là anh trai ruột của ông nội, cho nên ông ấy mới không tán thành kiểu tách ra riêng như vậy? Cho nên ông cả mới không thích chú hai, cũng không thích anh ta? Sự hồi hộp khiến lòng bàn tay anh ta đầy mồ hôi.

“Cháu trai, bà là bà hai của con. Bà nội Thiệu cười nói.

“Chào bà hai” Tô Kiến Hoành vội vàng nói, thở phào nhẹ nhõm.

Bà cả không ghét anh ta, ông cả hẳn cũng không ghét anh ta.

Tô Thường Minh nhìn Tô Kiến Hoành, lại là một đứa trẻ thành thật, cây tre xấu như chú hai mà cũng sinh ra nhiều măng non thế nhỉ.

Sắc mặt ông ấy tốt lên rất nhiều, ông ấy nói: "Ông hai đến vội, không kịp mang quà qua cho mấy đứa, lát nữa để thư ký xử lý, mấy đứa đừng chê nhé."

Sau đó ông ấy quay đầu lại nói với Thiệu Trường Thanh vài câu, Thiệu Trường Thanh gật đầu, giao nhiệm vụ cho thư ký.

“Ba cháu là Tô Đại Lực đúng không?” Tô Thường Minh dường như nhớ tới cái gì, sửng sốt một hồi: “Khi ông còn trẻ chưa bị bắt đi làm tráng đinh, ba cháu đã lớn như vậy rồi.

Ông ấy vừa so chiều cao vừa nói.

Bà nội Thiệu nói: “Ông hai của cháu vẫn thường nói với bà chuyện này, ông ấy nói khi còn nhỏ ba cháu rất đáng yêu, cứ ôm chân ông ấy gọi ông ấy là ba”. Nói đến đây, bà nội Thiệu che miệng cười, trong đáy mắt lại lướt qua một tia lạnh lùng.

Tô Thường Minh liếc vợ một cái, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng càng nhiều là hận ý, hận ý đối với chú hai và mụ vợ, thiêu đốt bọt sóng cay đắng trong lòng họ.

Đúng vậy, lúc đó ông ấy coi Đại Lực như con trai mình, nhưng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Thật mỉa mai.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 296: Chương 296



Khi đó, chú hai còn nói: “Anh à, Đại Lực có thể làm con thừa tự cho anh!” Sau khi nghĩ lại, ông ấy cảm thấy đây là một chuyện ghê tởm, ông ấy là kẻ ngu xuẩn nhất trên đời. Đây là thấy ông ấy không có con, bày đặt đạo đức giả nói là con thừa tự? Đâm một nhát d.a.o vào tim ông ấy? Dựa vào cái gì chứ?

Bà nội Thiệu cảm giác được tâm tình d.a.o động của ông ấy, vươn tay nắm lấy tay Tô Thường Minh, trong mắt hiện lên ánh nhìn như muốn nói: "Còn có em, còn có bọn nhỏ."

Lòng Tô Thường Minh mềm nhũn, không sai, ông ấy có con có cháu, ông ấy rất viên mãn.

Ông ấy đâu hề đoạn tử tuyệt tôn.

“Đều qua cả rồi, hết thảy đều đã qua rồi, anh à, đừng nghĩ ngợi gì nữa. Bà nội Thiệu nhẹ giọng nói với ông ấy.

Cảm xúc của Tô Thường Minh mới ổn định lại.

Tô Cần và Tô Kiến Hoành sững sờ nhìn Tô Thường Minh, dù ngu ngốc đến đâu, họ cũng có thể nhìn ra bác/ông hai có thành kiến với ba/ông nội.

Điều này thật đáng xấu hổ, những gì họ nghĩ chỉ là người thân đoàn tụ, đây có phải là chạm vào nỗi đau của chú /ông không?

Thấy tất cả những điều này, Tô Kiến Dân khẽ cau mày, anh ấy luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Ông cả còn có thù oán gì với ông nội?

Vãn Vãn không biết ông hai sẽ đến, nhưng cô vẫn đang nghiêm túc vẽ tranh, tập trung cao độ không chút phân tâm.

Cuộc thi này được chia thành cọ mềm và cọ cứng, cả hai cô đều tham gia.

Ở cuộc thi này, cô không xếp chung nhóm với các đàn chị lớn tuổi hơn, cô vẫn rất tự tin sẽ đoạt giải.

Cô đã sống lâu hơn những thiếu niên này một đời, có căn cơ từ kiếp trước, lại có giáo sư Lý – danh họa này làm thầy, cho nên căn cơ của cô tốt hơn người khác gấp nhiều lần.

Thấy cô nghiêm túc như vậy, Tô Thường Minh lập tức càng thích cô.

Tô Thường Minh có một loại hảo cảm khó tả đối với cô cháu gái này.

Ngoài ra còn có một loại cảm mến không thể giải thích được.

Ông ấy rất thích cô cháu gái này.

Giống như ông ấy thích cháu trai Tô Cần của mình vậy, loại tình cảm khó giải thích này là bởi huyết mạch tương liên, phải không?

Nó không bị che đậy bởi những thứ khốn nạn bởi chú hai và thím hai.

“Tô Cần, dạy dỗ con gái rất tốt, bác không nhìn sai đâu?” Tô Thường Minh không khỏi vỗ vỗ tay Tô Cần.

Tô Cần càng thêm kích động, ông ấy rất thích ông bác này, mặc dù đây là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng vẫn không khỏi nảy sinh tình cảm ngưỡng mộ.

"Vãn Vãn từ nhỏ đã ngoan ngoãn, hiểu chuyện và rất thông minh. Mẹ của bọn trẻ và cháu chỉ là người bình thường, không học hành gì nhiều. Bọn trẻ chẳng chịu thua kém ai."

Tô Thường Minh vỗ vỗ tay ông ấy, ba lần liên tiếp khen: "Được, được, được, nhà họ Tô... rốt cục cũng có người không chịu thua kém Điều ông ấy muốn nói chính là, nhà chú hai nhị phòng cuối cùng cũng có người không chịu thua kém.

Nhưng những lời này cũng khiến người ta sinh nghi vì vậy ông ấy kìm xuống.

Khi Vãn Vãn từ sân quay trở lại, ngay lập tức nhìn thấy cặp vợ chồng già bên cạnh Thiệu Trường Thanh.

Ông lão tràn đầy năng lượng, khuôn mặt giống ông nội đến sáu phần, đứng với ba thì giống tám phần, rất ra dáng hai ba con. Bà lão thì dịu dàng dễ chịu, Vãn Vãn cười, đôi mắt nheo lại thành một đường cong.

Cô nhào tới, ôm lấy Tô Thường Minh: "Ông cả, ông tới đây thăm Vãn Vãn sao?"

Tô Thường Minh vừa nhìn thấy Vãn Vãn xuất hiện, vẻ mặt liền dịu đi, sờ sờ đầu tóc của cô: "Đúng vậy, ông hai vừa nghe tin Vãn Vãn chúng ta sẽ thi, ông đã ngồi máy bay tới. Cháu có vui không?"

"Cháu rất vui, ông hai đối với Vãn Vãn thật tốt, Văn Vãn cảm động nói chẳng nên lời luôn"

Sau khi làm nũng một lúc, cô lại nhìn bà nội Thiệu, cô nói: "Ông cả, đây có phải là bà cả xinh đẹp dễ mến của cháu không?"

Tô Thường Minh nói: "Đúng vậy, đây là bà cả của cháu, mau gọi bà cả đi."

Vãn Vãn ôm lấy bà nội Thiệu: "Bà cả, cháu rất nhớ bà, trong lòng cháu luôn hình dung bà, cuối cùng cũng để cháu được gặp bà."

“Gặp rồi, cháu có thất vọng không?” Lòng bà nội Thiệu mềm nhũn, cô cháu gái này thật sự rất đáng yêu.

Bà ấy không có con gái cũng không có cháu gái, bây giờ nhìn thấy Vãn Vãn, tuy là cháu gái họ nhưng bà ấy rất thích.

Cho dù em trai của chồng bà ấy làm chuyện kinh tởm như vậy, bà ấy vẫn không thể không thích cô gái nhỏ đáng yêu trước mặt mình.

"Đúng vậy, không ngờ bà lại trẻ đẹp như vậy, cháu còn tưởng rằng nhìn thấy dì."

Những gì Vãn Vãn nói có thể được coi là chạm đến trái tim của bà nội Thiệu. Có người già nào không thích nghe trẻ con khen trẻ đẹp? Cái miệng nhỏ nhắn Vãn Vãn thật ngọt ngào, nói ra lời lẽ khiến người ta vui vẻ.

"Vãn Vãn sao con đáng yêu thế, bà thích con lắm"

Vãn Vãn nói: “Cháu cũng thích bà lắm. Ngừng một chút, cô dường như nhớ tới chuyện gì không vui, vẻ mặt cũng trở nên cô đơn, giọng điệu cũng không dễ chịu cho lắm. "Từ nhỏ cháu đã không được bà nội yêu thích. Bà nội nói rằng cháu là tai tinh và sẽ mang lại tai họa cho gia đình. Khi cháu còn nhỏ bà đã ném cháu vào bầy sói, suýt nữa cháu đã bị sói ăn thịt. Cháu may mắn, được anh Trình Kiêu cứu trở về. Sau khi gia đình chia ra, bà nội ghét cháu lắm, cũng ghét ba mẹ và các anh trai của cháu lắm"

Giọng nói luyến láy cộng với giọng điệu buồn bã này khiến tim bà nội Thiệu như nhói lên, bà ấy ôm lấy Vãn Vãn và nói: “Vãn Vãn đừng buồn, bà nội không thích con, nhưng bà hai thích con, sau này bà hai sẽ thương con."

Tô Thường Minh nghe xong, tức giận đến suýt nữa mắng chửi, ông ấy nói: “Chú hai và vợ thật sự ác độc đến cực điểm. Vãn Vãn mới bao lớn chứ, đã bị ném vào trong bầy sói. Tô Cần không phải con trai bọn họ sao? Vãn Vãn không phải cháu gái bọn họ sao?

Con mụ kia thế mà lại xuống tay"

Bà nội Thiệu sờ sờ đầu Tô Thường Minh, nghe được Tô Thường Minh thanh âm, nói: "Có cái gì bọn họ không làm đâu? Bọn họ ngay cả anh cũng coi như..." Bà ấy đột nhiên ngừng nói, nhưng trong mắt lại lộ ra ý lạnh đầy châm chọc.

Tô Thường Minh mắng xong ông bà Tô, lại bắt đầu mắng Tô Cần: "Cháu có còn là ba sao? Con gái bị bắt nạt đến mức này, cháu còn chẳng dám ừ hở một tiếng? Nếu bác là cháu, bác sẽ xấu hổ đến chết"

Tô Cần nói: "Bác hai, cháu...

"Cháu cái gì? Cháu như thế này, thật sự không giống con trai của Tô Lão Đạo, người như chú ấy sao có thể sinh ra một đứa con trai thành thật như cháu? Không biết có phải bị ôm nhầm không."

Chỉ một câu nói, khuấy động một ngàn lớp sóng.

Mọi người đều nhìn Tô Thường Minh.

Người nói vô tình, nhưng người nghe hữu ý.

Những người khác đều không nghĩ gì, nhưng hình như Vãn Vãn lại đột nhiên có ý tưởng gì đó, nhìn Tô Thường Minh, đồng thời nhìn ba của mình.

Ánh mắt của cô đảo qua đảo lại giữa hai người, huống chi, dáng vẻ bây giờ ba cau mày, cùng dáng vẻ cau mày chửi rủa của ông hai quả thực rất giống nhau.

Chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo, ba cô có thật là con của ông bà nội không?

Nếu không, tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?

Đều là con trai, tại sao lại đối xử tệ bạc với ba cô như vậy?

Vãn Vãn cảm thấy rằng đây có thể là chân tướng.

"Tô Cần, sau này nếu bác thấy cháu đối xử với vợ con như vậy, bác sẽ không nhận đứa cháu này nữa đâu, sau này cũng đừng gọi bác là bác!" Thấy Tô Cần có lời muốn nói, Tô Thường Minh hừ lạnh một tiếng: "Đừng nói với bác thế nào là hiếu thuận hay không hiếu thuận? Chỉ có người làm ba biết hiếu thuận, thì con mới có hiếu, ba bất hiếu thì con bất hiếu, có cái gì mà sợ người ta chỉ trích. Cháu có hiếu với ba mẹ, những đồng thời cháu cũng là chồng của vợ cháu, là ba của con cháu mà!"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 297: Chương 297



Tô Kiến Dân không thể không giơ ngón tay cái lên với ông cả của mình.

Vốn tưởng rằng nghe tin ra riêng, ông cả sẽ oán trách ba bất hiếu nhưng không nghĩ tới ông cả lại cởi mở như vậy.

Không biết tại sao, nhưng tình cảm của anh ấy đối với ông hai sâu đậm hơn nhiều so với ông nội của chính mình. Dù chỉ là lần đầu gặp mặt nhưng anh ấy luôn có cảm giác ngưỡng mộ ông hai, không giống như khi đối mặt với ông nội, ông luôn lạnh lùng đến mức không có chút cảm tình nào.

“Ông nội, mấy cái khác chưa nói, ông và bác hai rất giống nhau, đứng cùng nhau, nếu không phải ông nói ở quê không có con cái, cháu còn tưởng rằng bác hai là con của ông đấy. Thiệu Trường Thanh đột nhiên nói.

Anh ấy vừa nói ra lời này, tất cả mọi người nhìn qua, càng đừng nói, Tô Thường Minh cùng Tô Cần thật sự rất giống nhau, khuôn mặt giống nhau, thậm chí có đôi khi một chút động tác nhỏ cũng tương đối giống nhau.

Tô Thường Minh trong lòng d.a.o động, cũng nhìn về phía Tô Cần.

Tô Cần đột nhiên hoảng sợ.

Bà nội Thiệu cũng nhìn Tô Thường Minh cùng Tô Cần, trầm ngâm nói: "Anh này, anh xác định người kia không sinh con trai cho anh sao?"

Tô Thường Minh cau mày: "Không thể!"

Thấy ông lão quả quyết như vậy, trong lòng bà nội Thiệu thầm nghĩ, có lẽ bọn họ thật sự lầm rồi.

Dù sao Tô Cần cũng là con trai của Tô Lão Đạo, có quan hệ huyết thống với Tô Thường Minh, nghe nói rằng hai anh em nhà ấy trông giống nhau, vì vậy Tô Cần trông giống ông ấy là lẽ thường mà.

Nhưng bà vẫn không nhịn được hỏi: "Tô Cần, sinh nhật của cháu là ngày nào?"

Trong lòng Tô Cần đột nhiên hoảng sợ, nhưng vẫn báo ngày sinh của mình: "Cháu sinh vào ngày 20 tháng 12 âm lịch năm 1936"

Bà nội Thiệu nhìn Tô Thường Minh.

Tô Thường Minh nhìn bà lắc đầu: " Ba mươi sáu năm trước anh vẫn chưa kịp đón tết đã bị bắt đi tráng đinh, anh đào đâu ra con trai chứ?" Lúc ấy mười hai tháng không đυ.ng vào bà ấy, bà ấy sao có thể sinh con vào tháng 12 âm lịch?

Đứa trẻ này... không thể là con của mình!

Thực ra ông ấy cũng hy vọng Tô Cần là con trai mình, dù sao Tô Cần giống ông ấy khi còn nhỏ nhất, nhưng không thể phủ nhận chú hai thực sự sinh được búp măng tốt như Tô Cần.

Mí mắt của Bà nội Thiệu rũ xuống, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

Tô Cần thở phào nhẹ nhõm, không biết vì sao lại thả lỏng, chẳng lẽ là bởi vì trong lòng ông ấy không hy vọng rằng mình được nhận nuôi từ nhỏ? ba mẹ đối xử tệ bạc với ông ấy chỉ vì ông ấy không phải con ruột của họ.

Nhưng đồng thời trong lòng lại dâng lên một cảm giác mất mát khó tả.

Nếu ông ấy bị ghét chỉ vì ông ấy không phải của họ, điều đó có nghĩa là ông ấy không tệ đến thế, có thể tìm được một lý do.

Cảm giác mâu thuẫn trong lòng, thật không dễ chịu chút nào.

Vãn Vãn nhìn ông rồi nhìn ba, trong lòng cô thấy hơi mâu thuẫn.

Cô thực sự hy vọng rằng ba cô là con trai của ông hai. Nhưng từ miệng ông hai, cô biết được rằng điều này là không thể, khi ông hai bị bắt, ông không động phòng với bà nội trước, ba cô ra đời sau khi ông ấy bị bắt đi mười hai tháng.

Điều đó là không thể.

Không thể nói rằng cô không thất vọng.

Tô Thường Minh khoát khoát tay: "Không nói nữa, năm đó chuyện xảy ra đã bị xóa sạch kể từ lúc bác bị bắt. Bác bây giờ tên là Tô Thường Minh, không phải Tô Lão Mao Ông ấy đã c.h.ế.t một lần rồi, vẫn xoắn xuýt đến những gì đã xảy ra năm ấy làm gì.

Bây giờ sự nghiệp thành đạt, con cháu thành bầy, Tô Lão Đạo lại chỉ có thể sống ở thôn trên núi, ba người con trai, hai người đều có triển vọng, còn một người vẫn chưa gần gũi ông ấy, như thể ông ấy đã phá vỡ mối quan hệ.

Nếu so sánh, kiếp này thật đáng.

Tô Thường Minh thực sự rất yêu thích Vãn Vãn, không chỉ vì gia đình nhà họ Thiệu không có con gái, mà còn vì ông ấy vừa thấy Vãn Vãn đã thích Văn Vãn.

Không chỉ ông ấy thích cô, mà vợ ông ấy cũng thích.

Cuộc thi buổi sáng của Vãn Vãn đã kết thúc, phần thi buổi chiều còn chưa bắt đầu.

Sáng nay vừa vẽ xong tranh cọ cứng, vào buổi chiều mới bắt đầu vẽ cọ mềm.

Mặc dù kiếp trước cô không thực hành hội họa truyền thống Trung Quốc, nhưng cô đã tiến bộ nhanh chóng dưới sự hướng dẫn của giáo sư Lý.

Trong cuộc thi vẽ cọ mềm này, mặc dù cô ấy không có tự tin lớn để giành được vị trí đầu tiên, nhưng cô ấy vẫn có một mức độ tự tin nhất định để lọt vào top năm.

Trong cuộc thi này, cọ mềm và cọ cứng không được đánh giá riêng biệt mà là kết quả toàn diện.

Cuộc thi cọ cứng buổi sáng đã kết thúc, tất cả tác phẩm đều đã được ban giám khảo thu vào hậu trường, về phần tuyển chọn căng thẳng như thế nào, cũng không phải chuyện của cô.

Điều cô cần làm là, cô phải làm tốt bài thi vào buổi chiều, cố gắng không để bị tụt hạng.

“Vãn Vãn, lo lắng sao?” Tô Thường Minh không khỏi hỏi Vãn Vãn.

Ông ấy biết rằng Vãn Vãn còn một phần thi khác vào buổi chiều. Lần này ông ấy tới đây, tính toán thời gian vô cùng chuẩn xác, vừa lúc diễn ra cuộc thi của Vãn Vãn.

Nghe nói ngày mai Kiến Dân cũng sẽ tham gia cuộc thi, ông ấy cũng có quá nhiều cháu rồi, ông ấy không có nhiều tình cảm với cháu trai ông là Kiến Dân, không mãnh liệt như cảm giác dành cho đứa cháu Vãn Vãn.

Đương nhiên, điều ông ấy quan tâm hơn là chuyện của Vãn Vãn.

Ông ấy hỏi Thiệu Trường Thanh về quy tắc của cuộc thi này, biết rằng kết quả của cuộc thi buổi sáng và buổi chiều sẽ được kết hợp để đánh giá cuối cùng. Điểm số cuối cùng và xếp hạng vẫn chưa biết.

Ông ấy thậm chí còn nhất thời xúc động, muốn mở cửa sau cho Vãn Vãn.

Vãn Vãn dường như biết ông ấy đang suy nghĩ cái gì, cô nói: "Buổi chiều phải thi, cháu không lo lắng. Ông hai, cháu là học trò của một danh họa nước nhà, nếu như cháu không giỏi bằng những đứa trẻ khác trong phần thi quốc họa, giáo viên của cháu sẽ thất vọng lắm đấy. Hãy tin cháu, cháu nhất định sẽ giành được giải thưởng"

Tựa như là cho Tô Thường Minh một lời khẳng định, đồng thời tựa như cũng đang an ủi chính mình.

Cô có thể làm được!

Nhất định sẽ được!

Buổi trưa ăn cơm ở đường Ngự Phủ ở Thành Nam, ở đó có một nhà hàng mới mở, là nhà hàng tư nhân.

Ngày nay với công cuộc cải cách mở cửa, rất nhiều vốn nước ngoài đã dần hội nhập thị trường, cũng có rất nhiều nhà hàng tư nhân và tất nhiên cũng có rất nhiều người tự kinh doanh.

Nhiều doanh nhân Hồng Kông như Tô Thường Minh sẵn sàng đầu tư vì các chính sách ưu đãi của đất nước và dựa trên nỗi nhớ quê của họ.

Chủ nhà hàng tư nhân này nghe nói là hậu duệ của đầu bếp hoàng gia, trong tay nắm giữ rất nhiều công thức món ăn cung đình.

Nếu là trước đây, họ tuyệt đối không dám ra ngoài mở cửa hàng, bởi vì đây là mục tiêu bị công kích.

Bây giờ chính sách đã dần được tự do hóa, nên có can đảm là điều đương nhiên.

Sở dĩ Tô Thường Minh đến tiệm này, là bởi vì ông ấy đã từng ăn món ăn do tổ tiên của ông chủ làm.

Đó là sau khi ông ấy còn trẻ bị bắt tráng đinh, sau đó bằng mọi cách trốn thoát, lúc đó anh ấy đói đến mức ngất đi trước một quán ăn, chính ông nội của chủ quán đã cho ông ấy vào quán.

Khi đó ông chủ đã bảy mươi tuổi, khi được mời ăn, đó là bữa ăn ngon nhất mà ông ấy từng được ăn trong đời.

Sau đó, ông ấy đến thành phố Hồng Kông, cưới vợ và bắt đầu công việc kinh doanh của gia đình, dẫn đến sự thành công của tập đoàn Thiệu thị hiện tại, không phải ông ấy chưa từng ăn sơn hào hải vị, mà là không còn là hương vị giống như trước đây.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 298: Chương 298



Cho dù ông ấy đã thay đổi bao nhiêu đầu bếp, họ vẫn không thể làm được ra những món ăn có hương vị như những món ăn mà ông ấy đã ăn khi đó.

Sau này ông ấy ngửi thấy mùi gì đó tương tự, anh ấy liền gọi Thiệu Trường Thanh để hỏi han.

Quả nhiên, ông chủ cùng ông lão kia thật sự có quan hệ, cho nên Tô Thường Minh không chút do dự lựa chọn nhà hàng này.

"Khi còn trẻ ông đã từng ăn món này, cũng đã hơn ban mươi năm, có thời gian có thể thử một chút, mùi vị tuyệt phẩm.

Vãn Vãn rất tò mò, ông hai nói đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon, cô tuyệt đối tin tưởng.

Ngay lập tức, cô rất mong chờ thức ăn trên bàn.

Nhìn thấy vẻ mặt của cô, trong mắt bà nội Thiệu rất vui vẻ: "Vãn Vãn đến thành phố Hồng Kông, bà nội sẽ làm cho cháu đồ ăn ngon, để cháu nếm thử tay nghề của bà"

Thiệu Trường Thanh nói: "Vãn Vãn nhất định phải nếm thử đồ bà nội nấu, bà nội nấu đồ ăn không thua gì nhà hàng lớn, ăn rồi sẽ biết, vĩnh viễn sẽ không quên.

Càng nói càng làm Vãn Vãn thèm rỏ dãi, cô nói: "Vậy có cơ hội nhất định phải thưởng thức rồi. Bà, cháu rất thích bà, cho dù cháu không ăn đồ của bà, cháu cũng nhận định bà rồi, bà là cái này nè." Nói rồi, cô giơ ngón tay cái lên với bà nội Thiệu.

Nói một câu, bà nội Thiệu cảm thấy buồn cười, đứa cháu gái mềm mại này thật dễ thương, so với cháu của bà ấy còn dễ thương hơn nhiều.

Tiếc là bà ấy không có con gái, cháu gái cũng không.

Rất nhanh các món ăn đã được bưng lên, đồ ăn còn động đến, chỉ ngửi mùi thôi đã khiến người ta nhịn không được ch** n**c miếng.

Quả nhiên rất thơm!

Nếm thử một chút, hương vị thực sự tuyệt vời!

“Món ăn này, so với lão gia tử kia còn kém một chút."

Tô Thường Minh nếm thử, hương vị mặc dù rất ngon, nhưng so với lão tổ tiên lại không bằng.

Bà nội Thiệu nói: “Anh của lúc đó và bây giờ làm sao mà so được, không chỉ bởi màu sắc và mùi vị của món ăn, mà còn bởi vì lúc đó anh đói đến ngất đi, đột nhiên được ăn món ngon như vậy, tất nhiên sẽ là mỹ vị nhân gian rồi."

Tô Thường Minh nói: "Thật sao?" Cũng hơi nghi hoặc nói.

Vãn Vãn nói: "Chuyện này cháu biết, cháu nhớ giáo viên của chúng cháu từng kể một câu chuyện về một vị hoàng đế thời xưa đi du ngoạn và gặp nạn, cuối cùng đói quá nên được một gia đình nông dân cho vào ở. Gia đình nông dân sau khi nấu cháo gạo bình thường nhất, hoàng đế ăn rất ngon miệng, sau này khi trở lại cung điện, cũng chưa bao giờ được ăn lại món cháo ngon như vậy, sau đó, hoàng đế đã mời nông dân vào cung, nhưng hương vị vẫn không phải món cháo giống như hoàng đế đã ăn năm đó. Ông ơi, bởi vì tâm trạng không giống nhau, nên hương vị tự nhiên khác nhau. Hơn nữa, khi một người cực kỳ đói, bất cứ thứ gì anh ta ăn đều là thứ ngon nhất thế giới."

Tô Cần không thể không nhìn Vãn Vãn một cái, lo lắng rằng bác nghe Vãn Vãn nói thế sẽ giận.

Có thể nói rằng, ông ấy cũng đã nhìn ra, tính khí của bác dường như không được tốt lắm.

“Xem đi, đến cả Vãn Vãn còn hiểu đạo lí, anh còn chẳng hiểu.” Bà nội Thiệu tiếp tục.

Tô Thường Minh cũng không tức giận, ông ấy đương nhiên biết chuyện mà Vãn Vãn vừa kể, chuyện này khiến Vãn Vãn cùng Bà nội Thiệu nói đi nói lại nhiều như vậy, ông ấy cũng cảm thấy có lẽ là thật.

“Vậy lần sau không nói nữa"

Cả nhà ăn uống no say, không lâu sau, cuộc thi tiếp theo của Vãn Vãn lại bắt đầu.

Tô Thường Minh lo lắng hơn bất kỳ ai khác, nhanh chóng ngồi vào vị trí mà không cần ai thúc giục.

Có thể thấy rằng ông ấy thực sự thích Vãn Vãn, không phải vì xem sắc mặt ai, cũng không phải vì mối quan hệ huyết thống nhỏ nhoi.

Thích là thích.

Bà Thiệu cũng thực sự thích Vãn Vãn.

Cuộc thi của Kiến Dân vào Vãn Vãn nối tiếp nhau, các thí sinh đều rất hồi hộp và khán giả cũng vậy.

Khi mọi thứ kết thúc, trong lòng ai cũng nặng như đeo chì.

Những thứ này cũng không phải chuyện họ có thể lo, chỉ lo lắng thôi cũng không có tác dụng gì.

Cô chỉ biết giáo sư Lý cũng nằm trong đó.

Thiệu Trường Thanh có thể lập tức biết kết quả, nhưng giải thưởng còn chưa có quyết định xong, cho dù anh ấy là người tổ chức, cũng sẽ không biết đáp án nhanh như vậy.

Anh ấy không muốn đi cửa sau, Vãn Vãn và Kiến Dân cũng không muốn anh ấy đi cửa sau.

Bất kể thành công hay thất bại, họ đều không hối tiếc. Nếu họ thất bại, điều đó có nghĩa là trình độ của họ không đủ và kỹ năng của họ không đủ tốt. Nếu có kết quả, nghĩa là việc học mấy năm nay đã có kết quả.

Họ coi thường những điều dối trá.

Thiệu Trường Thanh không nhắc tới những chuyện này trước mặt hai ông bà, bọn họ không muốn hai người họ lo lắng.

Tô Thường Minh cùng bà nội Thiệu đương nhiên không nhắc tới những chuyện này, dường như đã quên mất, mang theo Tô Văn cùng Kiến Dân đi chơi.

Tô Cần trở về huyện Nghi An một mình sau khi Kiến Dân tham gia xong cuộc thi.

Ông ấy ra nhận nhiệm vụ vận chuyển từ tỉnh, nhưng không có nghĩa là ông áy có thể đi chơi suốt được.

Ngay cả khi các nhà lãnh đạo biết rằng chuyện ông ấy vì các con cũng đành nhắm mắt làm ngơ, nhưng cũng không thể đi quá xa. Đi quá xa sẽ khó mà qua lại với các nhân viên khác.

Vãn Vãn và Kiến Dân hiện đang sống với Tô Thường Minh và những người khác trong tòa biệt thự kiểu tây ở tỉnh, không phải nhà khách.

Tô Thường Minh và những người khác không hề sống trong một ngôi nhà bình thường, biệt thự kiểu tây đó là do các quan chức cấp cao trước đây từng ở, ngôi nhà để lại là do Thiệu Trường Thanh mua lại.

Khi Vãn Vãn lần đầu bước vào biệt thự kiểu Tây này, vẫn thở dài trong lòng. Điều này thực sự có cảm giác của các biệt thự của các thế hệ sau, hơn nữa nó không hề tệ hơn các biệt thự của các thế hệ sau.

Tổng cộng có ba tòa nhà nhỏ, phía trước có hoa viên, phía sau có ruộng rau, có bể bơi, ba cục thực sự rất tinh xảo.

Cô chỉ vừa nhìn, đã yêu thích nơi này.

“Vãn Vãn, thích nơi này không?” Tô Thường Minh hỏi Vãn Vãn.

Vãn Vãn liên tục gật đầu: “Thích ạ, thật đẹp."

Tô Thường Minh nói: “Nếu cháu thích, căn nhà này liền thuộc về cháu, sau này nếu cháu đến tỉnh học tập, có thể sống ở chỗ này. Nếu sau này cháu được nhận vào Thành phố Hồng Kông, thì càng tốt, sống ở chỗ ông này, nhà bên chỗ ông thậm chí còn tốt hơn ở đây"

Vãn Vãn lắc đầu: “Tôi không thể nhận, con thích nơi này, nhưng con không thể chiếm làm của riêng, ông ơi, sau này cháu được nhận vào trường đại học, cháu có thể sống trong khuôn viên trường, có thể chơi với các bạn cùng lớp, cháu biết ông đối xử tốt với cháu. Nhưng tôi không thể chiếm căn nhà chỉ vì tình yêu của ông, điều đó không đúng"

Câu trả lời của Vãn Vãn khiến Tô Thường Minh và bà nội Thiệu cảm thấy rằng Vãn Vãn là người hiểu chuyện và cư xử tốt.

Thiệu Trường Thanh cũng gật đầu lia lịa, cô em họ này không tệ.

Bà nội Thiệu nói: “Vãn Vãn, đây là quà của ông bà tặng cho con, không phải con chiếm cứ đâu, trong nhà có rất nhiều phòng, thêm một phòng hay thiếu một phòng cũng không thành vấn đề với chúng ta, bà thích con, cho nên bà nguyện ý tặng con, con không nhận, bà sẽ không vui."Vãn Vãn mỉm cười: “Quà của người lớn, cháu không dám từ chối, vậy cháu đành cảm ơn ông bà rồi ạ."

Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Vãn Vãn, bà nội Thiệu cảm thấy rằng việc cho đi ngôi nhà này rất đáng giá.

“Ra ngoài chơi đi, đi dạo một vòng cùng anh, trong vườn đằng kia có xích đu.”

Vãn Vãn cũng định ra ngoài đi chơi, nắm tay anh ấy, đi ra cửa.

Lúc đi tới cửa, cô quay đầu nhìn lại, cô biết ông bà nhất định có chuyện cần nói.

Có lẽ vấn đề này có liên quan đến ba cô.

Quả nhiên, Tô Vãn đoán không sai.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 299: Chương 299



Nhìn thấy Vãn Vãn đi chơi với Kiến Dân, nụ cười trên miệng của bà nội Thiệu đã biến mất.

"Lão gia, em còn cảm thấy chuyện này kỳ quái."

Tô Thường Minh nói: "Cái gì? Em còn nghi ngờ sao?"

Bà nội Thiệu nói: "Chớ nói ngày sinh của Tô Cần có thật hay không, chỉ cần dựa vào thái độ của vợ Tô Lão Đạo mà xem, chuyện này có chút kỳ lạ."

Tô Thường Minh không nói gì, với vẻ mặt ủ rũ không biết đang nghĩ gì.

"Các anh em của anh, anh còn không hiểu họ sao? Còn vợ cũ của anh, tính tình của cô ấy em không cần nói, anh hẳn là người hiểu rõ hơn em mới phải chứ?" Bà nội Thiệu nói tiếp :“Tại sao Tô Cần là con trai của em trai anh, những năm qua, tại sao lại đối xử với nó như vậy? Em thừa nhận có người đúng là có thiên vị, mười ngón tay dài ngắn khác nhau, người cũng sẽ thiên vị, đây là bình thường, nhưng thiên vị sẽ không đến mức như vậy Tô Thường Minh ngồi ở trên ghế sô pha, không nói một lời nào.

"Ngày hôm qua em cùng Vãn Vãn nói chuyện rất lâu, Vãn Vãn kể cho em nghe hết thảy chuyện trong nhà, từ khi ba mẹ nó kết hôn, cho đến khi bọn họ ra riêng, sau đó mọi chuyện phát sinh sau đó, con bé đều nói cho em biết cả rồi"

Tô Thường Minh cũng hơi ghen tị: "Vãn Vãn đều kể với em rồi sao? Khi anh hỏi con bé, con bé cũng không kể chi tiết như vậy"

“Anh đừng ngắt lời em chứ, nghe em nói cho xong đã. Bà nội Thiệu nói:“ Con bé là một đứa trẻ thông minh, nhưng dù thông minh đến mấy thì suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, con bé có thể hiểu được điều gì? Con bé chỉ là bất bình trong lòng, khi nhắc đến ông bà nội, mắt con bé đỏ cả lên, nhưng con bé nhịn không khóc. Nhìn ánh mắt đó em đau lòng lắm, nhưng cặp vợ chồng đó lại có thể vô tâm và tàn nhẫn như vậy".

“Trái tim con người ta cũng là thịt mà, em không nói ai cũng thiên vị, nhưng mà thiên vị đến mức độ này, em thật sự hiếm gặp, trừ phi...” Bà nội Thiệu liếc ông ấy một cái, không nói thêm gì từ sau chữ “trừ phi” nữa.

Tô Thường Minh minh bạch, ông ấy biết ý tứ của vợ. Chính bởi vì hiểu ra, nên biểu cảm trên mặt ông ấy càng khó coi hơn, sắc mặt âm trầm, hoàn toàn không còn vẻ ân cần ân cần hiền từ khi ở trước mặt Vãn Vãn.

"Em biết anh không muốn nghe những gì em nói, nhưng chỉ khi người ta đối xử với những người ta không thích hoặc con của kẻ thù mới có thể tàn nhẫn như vậy. Em nghe nói rằng ngay cả khi họ tách ra riêng, bà ta vẫn thường hay tìm tận cửa quậy phá đấy, Tô Lão Đạo trông có vẻ công bằng, nhưng thực tế ông ta còn tệ hơn bà già đó, sau khi Tô Cần bắt đầu có công việc, bà ta còn quậy phá bắt Tô Cần Phải nhường công việc đó lại cho con trai lớn là con trai nhỏ của bà ta."

Đột nhiên, nghe thấy một tiếng "Rầm", bàn tay của Tô Thường Minh đã đập mạnh vào bàn trà, ông ấy nói: "Người phụ nữ độc ác này, bà ta cũng làm ra chuyện như vậy!"

“Bà ta sao không làm ra được? Nếu Tô Cần thực sự là con anh, bà ta với Tô Lão Đạo hoàn toàn có mọi lý do để chèn ép bóc lột nó, nó cũng không phải là hạt giống của Tô Lão Đao, nó là hạt giống của Tô Thường Minh! “ Lời của bà nội Thiệu, không cần phải nghi ngờ, tựa như con d.a.o đ.â.m vào trái tim Tô Thường Minh.

Tô Thường Minh sắc mặt tái nhợt, nhất thời trái tim đau đến nói không nên lời.

"Họ ra lệnh sai sử Tô Cần, họ không coi nó như một con người, bắt nạt nó không phải cũng giống như đang bắt nạt anh sao, Tô Thường Minh?"

Bà nội Thiệu cảm thấy thậm chí còn khó chịu hơn chồng mình khi nghĩ đến khả năng này. Khi bà và chồng gặp nhau trong thời điểm khó khăn nhất, họ đã cùng nhau vượt qua và hỗ trợ nhau. Điều đáng tiếc nhất trong lòng bà là không quen ông ấy sớm hơn, không quen được ông ấy trước người vợ cả của ông ấy.

Nói thật, bà ghen tị với vợ cũ của ông ấy, nhưng cũng chỉ là đáng tiếc, nếu nói là hận thì có chút nhưng loại hận này không liên quan gì đến tình yêu, mà là hận của bản chất con người.

Bà luôn biết chồng mình không có con cái ở quê, mỗi lần nghe chồng kể về những chuyện đã qua, cô lại càng hận hơn ông ấy.

Nếu chồng bà có con ở quê thì sao? Nếu khả năng này tồn tại thì sao? Lẽ nào đứa trẻ này đã phải chịu đựng suốt thời gian qua? Liệu bà có ghét đứa trẻ không? Câu trả lời là không, bà không hận, ngược lại, nếu Tô Cần thật sự là con của ông ấy, tất cả những gì bà còn lại chỉ là sự đồng cảm và tình mẫu tử.

Đứa trẻ vô tội, hơn nữa đây là đứa con do chồng bà và vợ cũ sinh ra, tồn tại trước khi ông ấy gặp bà, hà cớ gì phải hận đứa trẻ này? Bà vừa muốn chồng mình không phải hối hận, vừa muốn bù đắp sự thiếu hụt này.

Nếu Tô Cần thật sự là con của chồng bà, bà giúp ông ấy tìm lại, trong lòng ông ấy sẽ luôn ghi nhớ lòng tốt của bà, vậy tại sao lại không làm?

Còn về tài sản của gia đình là do chồng bà kiếm được, kể cả chia cho các con của vợ cũ thì có thể được chia bao nhiêu? Gia sản nhà họ Thiệu đã đủ rồi, gia sản cũng không phải từ ba mẹ truyền lại, con cái nếu không có bản lĩnh, cho dù có bao nhiêu gia sản cũng sẽ trắng tay.

Ngược lại, nếu con cái có khả năng thì dù tự thân lập nghiệp như chồng bà vẫn có thể kiếm được cơ ngơi vạn phần này của gia đình.

Bà ấy nhìn nhận mọi việc rất bình thản, rộng rãi hơn tất thảy.

Huống chi, theo quan sát mấy ngày nay, bà có thể nhìn ra gia đình Tô Cần là người thành thật, cũng không phải loại người tham lam. Vừa rồi cô muốn tặng ngôi nhà cho Vãn Vãn, nhưng thực tế, ít nhiều cũng có tân tư muốn thám thính, bà muốn xem xem rốt cuộc Vãn Vãn có tham lam không?

Tính cách của một đứa trẻ đôi khi có thể phản ánh được tính cách của người lớn và sự giáo dục của gia đình.

Câu trả lời của Vãn Vãn khiến bà ấy rất hài lòng. Nếu Vãn Vãn cứ mù quáng từ chối, thay vào đó bà sẽ nghi ngờ, nhưng con bé này lại đùn đẩy, nhưng cũng không phải liên tục từ chối. Nếu đùn đẩy quá nhiều, sẽ thể hiện sự giả tạo, giả dối.

Con bé nói đó là " Quà của người lớn, cháu không dám từ chối." Bà ấy rất thích câu trả lời này của Văn Vãn.

Đây là một đứa trẻ rất hiểu chuyện.

“Nếu muốn làm giả, ngày tháng năm sinh vẫn có thể làm giả được, hoặc là hoãn mấy tháng, có ai đâu mà biết?” Bà nội Thiệu bày tỏ nỗi nghi hoặc trong lòng bà.

Tô Thường Minh ngửa người ra sau, nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi, cơ cắn phồng lên, hầu kết nhanh chóng lăn lên lăn xuống.

Lúc này Thiệu Trường Thanh đã ngồi xuống, trong tay bưng một đĩa trái cây, nói: "Thực ra còn có rất nhiều chuyện Vãn Vãn không biết." Tô Thường Minh mở to hai mắt nhìn chằm chằm Thiệu Trường Thanh mạnh mẽ: "Cháu còn biết cái gì?" Giọng nói gần như bị ép ra khỏi kẽ răng.

Thiệu Trường Thanh nói: "Chuyện cháu biết nhiều hơn nhiều so với Vãn Vãn. Chú hai của cháu khi còn rất nhỏ, chắc cỡ hai ba tuổi đã đi làm cho người kia, ra ngoài làm việc cùng người lớn, đương nhiên cái này cũng chẳng là gì, ở nông thôn rất nhiều trẻ con đều như vậy, đương nhiên, chú cả và chú ba không làm việc này, được ông hai và bà hai che chở, bọn họ vốn chẳng phải lao tâm khổ tứ về việc này.

Khi chú hai lên ba tuổi, vì làm việc không tốt nên bị bà hai nhốt vào kho củi, không cho ăn, suýt c.h.ế.t đói, khi lên năm tuổi, bị bán vào nhà máy làm lao động trẻ em suýt bị chủ nhà máy đánh chết, mười tuổi kiếm không đủ tiền, bị bà hai đánh bán sống bán chết, khi mới lớn mười hai tuổi..."

"Đừng nói nữa.." Hơi thở của Tô Thường Minh nặng nề, ông ấy đang đè nén lửa giận.
 
Back
Top Bottom