Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 300: Chương 300



Thiệu Trường Thanh nói thêm: “Sau khi giải phóng, chú hai đã ở tuổi thiếu niên, cuối cùng được gửi đến trường tiểu học vì chính sách của nhà nước, nhưng chú ấy đi học không được bao lâu, chú ba được sinh ra, chú ấy thôi học, về sau cưới thím hai, một người làm trâu làm ngựa, sau đó biến thành hai người làm trâu làm ngựa, sinh ra Kiến Quốc, Kiến Binh, thím hai cũng chẳng an ổn mà ở cữ. Sau đó, Kiến Dân được sinh ra, thậm chí còn quá đáng hơn, lừa sạch của hồi môn của thím hai, nhưng không cho cô ấy đồ ăn ngon. Khi Kiến Dân được sinh ra, không có sữa trong một thời gian dài nên Kiến Dân từ nhỏ thân thể không được khỏe mạnh"

Môi Tô Thường Minh run rẩy, muốn bảo Thiệu Trường Thanh đừng nói, nhưng lại không nhịn được càng muốn biết nhiều hơn.

"Khi sinh Vãn Vãn, bà hai nghe nói từ đâu đó em ấy là tai tinh, thiếu chút nữa đã bóp c.h.ế.t em ấy, chuyện gì xảy ra sau đó hai người đều biết" Bà nội Thiệu nói: “Thật không thể tưởng tượng nổi, một người mẹ ruột thật sự có thể làm được những chuyện này, một người mẹ rứt ruột đẻ con sẽ làm được đến bước đường này sao?"

“Bà ta sao mà không làm được?” Tô Thường Minh gào to lên, trong lòng đau đớn đến cực điểm, ông ấy thật sự không biết Tô Cần lại gặp phải nhiều chuyện như vậy.

Trước đây đã từng nghe Thiệu Trường Thanh kể những câu chuyện đó, khi Trường Thanh kể thì anh ấy chọn chuyện để kể chứ không kể hết như bây giờ.

“Ông nội, bà nội, khi cháu điều tra những chuyện này, hai người có biết lúc đó cháu nghĩ gì không?” Thiệu Trường Thanh nói: “Hổ dữ cũng không ăn thịt con, bà hai đúng là so với hổ còn dữ tợn hơn ba phần. Chẳng qua nếu như chú hai không phải con ruột ông hai, như vậy hết thảy đều có lý.

Tô Thường Minh nghĩ thầm trong lòng, đúng vậy, hổ dữ không ăn thịt con, bà ta sao có thể ra tay cơ chứ?

“Con đã nhờ người điều tra giờ sinh thật của chú hai, những chuyện này quả thật muốn điều tra cũng không khó, hơn nữa...” Thiệu Trường Thanh nhìn Tô Thường Minh nói: “Ông nội, muốn biết được chú hai có phải là con của ông hay không, đơn giản thôi, thời xưa có chuyện như trích m.á.u nhận thân, bây giờ y học phát triển hơn rồi, có thể kiểm tra ADN của hai người, đến lúc đó cháu sẽ yêu cầu bệnh viện ở thành phố Hồng Kông kiểm tra DNA của ông và chú hai, chân tướng sẽ được lộ ra thôi."

Bà nội Thiệu nói: “Đúng thế, hãy kiểm chứng DNA, bà nghe nói rằng công nghệ này đã tồn tại nước ngoài, bệnh viện lớn của thành phố Hồng Kông chúng ta cũng có thể kiểm tra.

Tô Thường Minh đột nhiên mở mắt ra, kiên định nói: "Tra!"

Vãn Vãn tất nhiên biết ông cả bà cả có chuyện cần bàn bạc.

Cô kéo anh trai ra ngoài vì điều này.

Có một số chuyện, có thể đoán, nhưng không thể nghe lén sau lưng họ. Trên thực tế, kể từ khi ông hai xuất hiện, cô đã có rất nhiều phỏng đoán, và những phỏng đoán như vậy ngày một nhiều lên.

“Vãn Vãn, em nói xem, ba có thể là con trai của ông cả không?” Kiến Dân thì thầm, dường như đang hỏi Vãn Vãn, nhưng thực ra anh ấy đang tự hỏi mình.

Có thể hay không? Vấn đề này dường như kết thúc với sự trở lại của ba, nhưng anh ấy biết rằng chủ đề này vẫn chưa kết thúc.

Một khi đã nghi ngờ, trong lòng mỗi người sẽ có một cái gai.

Mặc dù ba luôn nói rằng điều này khó có thể xảy ra, nhưng anh ấy vẫn không thể xua tan những nghi ngờ trong lòng mình. Ba cũng sẽ tự đặt cho mình một câu hỏi đúng không?

Có sơ hở lớn như vậy, mọi người sẽ nghi ngờ đúng không?

Có thể sẽ có người hỏi, tính tình bà nội như vậy, lại cực kỳ không thiên vị người mình không thích, cho nên cũng rất có thể. Nhưng sự phân biệt đối xử này cũng thật quá quắt rồi.

Trong đó còn có tính cách của ba, thật lạ là ba quá thật thà.

Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, tính cách thật thà của ba sao không phải là kết quả của sự tẩy não của bà nội từ khi còn nhỏ?

“Anh à, anh muốn ba là con của ông bà hai hay con của ông nội?” Vãn Vãn không trả lời câu trả lời của Kiến Dân mà hỏi anh ấy.

Kiến Dân nói: "Thành thật mà nói, mặc dù anh không muốn những chuyện m.á.u chó này xảy ra trong gia đình chúng ta, nhưng ông bà nội đã đối xử với ba quá tệ, không giống như một đứa con trai. Nếu cuối cùng chứng minh hóa ra ba không phải là con của ông bà nội, thì tất cả những điều này đều có thể lý giải một cách logic, có lẽ ba sẽ không buồn như vậy?"

“Ba khao khát tình yêu của ông bà nội biết chừng nào, điều này từ nhỏ anh đã chứng kiến. Tiếc là bà nội chẳng thương ba, ông nội xem có vẻ như công bằng, nhưng hình như có chút không tốt...” Kiến Dân nhàn nhạt nói: “Nếu cuối cùng ba là con của ông hai, vậy ba sẽ không bị người ta ghét bỏ, đây là kết quả tốt nhất có đúng không?"

Vãn Vãn nói: “ Vậy anh đã từng nghĩ đến, nếu rốt cuộc kết quả đúng thật ba không phải con của ông bà nội, mà là đứa con thất lạc của ông hai, nếu sau này nhận thân rồi, ba sẽ nhận tổ quy tông chăng?"

Kiến Dân nói: "Chắc là...có đó?"

Nhưng Vãn Vãn lắc đầu: "Ông hai ở rể, bây giờ ông ấy thuộc về gia đình họ Thiệu. Một khi xác nhận rằng ba là con của ông hai, nhà họ Thiệu sẽ chấp nhận ba?" Nếu chấp nhận thì tốt thôi. Nếu không chấp nhận, nghĩ kĩ chút thì thật ra cũng chẳng hề hấn gì.

Gia đình họ không chỉ hy vọng sẽ trở nên giàu có nhờ dựa vào nhà họ Thiệu. Họ dựa vào chính mình.

Nói cách khác, sau khi xác định chuyện của năm ấy, chúng ta có thể tránh dây dưa với nhà cũ.

Bây giờ nhà cũ cứ ỷ vào việc là bậc ba mẹ của ba, suốt ngày đòi hỏi thứ này thứ nọ. Bây giờ ba không giống như trước, sẽ không thỏa mãn bọn họ, nhưng cứ dây dưa như vậy thật khó chịu.

Đặc biệt là bà nội, khóc lóc ầm ĩ ở đội vận tải, ầm ĩ đến mức ai cũng biết, cho dù không ảnh hưởng đến ba, người ta vẫn sẽ bàn tán sau lưng. ba bây giờ đang ngày càng giỏi trong đội vận tải, vận may của ba luôn rất tốt.

Kể từ khi ra riêng, dường như mọi may mắn đều nghiêng về ba. Cho dù lão phu nhân làm ầm ĩ như vậy, sau lưng có người làm chút chuyện tiểu nhân, muốn kéo ba xuống vũng lầy, cuối cùng vẫn không có chuyện gì.

Nhưng bà nội vẫn còn dằn vặt họ, đặc biệt là gần đây cuộc sống trong nhà cũ càng ngày càng sa sút, nghe nói Tô Vũ Đình đã trở về, nhưng lại bị đưa đến nhà dì rồi, tình huống cụ thể thế nào Vãn Vãn cũng không biết.

Đợi ông cả trở về quê, có lẽ bên nhà cũ sẽ sôi nổi lên, phải không? Nhà cũ sẽ còn khinh khỉnh từ bây giờ?

Nhưng nhìn vẻ mặt của ông cả, hình như ông ây không có thái độ rõ ràng với ông bà nội, không biết là do nhiều năm không gặp nên quan hệ dần xa cách, hay là do một cái gì đó thực sự đã xảy ra.

"Cho dù kết quả như thế nào, chúng ta cũng không thể thay đổi được gì. Cho dù kết luận cuối cùng là gì, chẳng phải kết quả tồi tệ nhất chỉ là cả hai bên đều phủ nhận nó sao? Đây chẳng phải là kết quả mà chúng ta muốn nhất sao? Thoát khỏi sự dây sưa bên nhà cũ, có thể sống cuộc sống của chính mình" Vãn Vãn nắm tay lại thành nắm đấm.

Tình huống xấu nhất này thực sự là những gì họ đã luôn mong đợi. Đương nhiên, còn có một kết quả khác, chính là giữ nguyên hiện trạng, ba đúng là con của ông bà nội.

Họ đi chơi bên ngoài quay về, ông bà cả ở trong phòng hình như nói chuyện xong, hai người đang ngồi ở đó chờ họ.

“Vãn Vãn, Kiến Dân về rồi, mau tới chỗ bà ngồi.

Bà Thiệu vẫy tay với bọn họ.

Vãn Vãn ngoan ngoãn chui vào trong lòng bà nội Thiệu, còn Kiến Dân thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 301: Chương 301



Bà nội Thiệu nhìn Vãn Vãn ngoan ngoãn và đáng yêu, rồi nhìn Kiến Dân hiểu chuyện, trái tim bà ấy đột nhiên cảm thấy đau khổ.

Cho dù hai đứa trẻ này không phải cháu ruột của bà ấy nhưng bà ấy cũng không khỏi xót xa.

Có một người bà nội như vậy, một người bà biếи ŧɦái, thật là khổ cho họ. "Vãn Vãn, sau này cháu đi thành phố Hồng Kông học đi. Ông bà nội của con không yêu con, nhưng ông bà lại yêu con."

Vãn Vãn cúi đầu: "Cháu không muốn rời xa ba mẹ, ba mẹ cần cháu. Sau đó nói: "Nhưng cháu cũng nhớ ông bà cả." Một biểu cảm xoắn xuýt đắn đo xuất hiện trên khuôn mặt cô.

Tô Thường Minh nói: "Vậy sau này Vãn Vãn đến thành phố Hồng Kông học đại học đi." Ông ấy không thể nhìn đứa trẻ bị vướng bận mà buồn bã như vậy.

“Ông cả, bà cả, đến khi học đại học cháu nhất định sẽ suy nghĩ.” Vãn Vãn thật thà suy nghĩ một chút, gật đầu.

Bà nội Thiệu chỉ xoa xoa đầu Vãn Vãn, ôm cô vào lòng, chẳng nói gì.

Chẳng ai lên tiếng, trong phòng im ắng lạ thường.

Bầu không khí trầm lặng.

Vãn Vãn nhanh chóng quên đi những điều này, bởi vì kết quả cuộc thi của cô và anh trai đã xuất hiện. Trong nước quả thực có rất nhiều thiên tài, có một số thiên tài không cần giáo sư dẫn dắt cũng có thể nổi bật.

Vãn Vãn giành được vị trí nhất trong nhóm thiếu niên, nhưng trong lòng Vãn Vãn không vui như mong đợi. Bởi vì cô có sự dạy dỗ của giáo sư Lý, một bậc thầy hội họa, cộng thêm nền tảng hội họa ở kiếp trước, kỹ thuật vẽ tranh cọ cứng của cô ở kiếp trước rất xuất sắc, mặc dù cô chỉ mới học hội họa Trung Quốc ở kiếp này.

Nhưng ngay cả giáo sư Lý cũng nói rằng cô rất có thiên phú về vẽ tranh, đánh bại nhóm thiếu niên đều nằm trong dự liệu.

Kiến Dân giành giải ba ở nhóm thanh niên, thành tích này cũng rất mãn nguyện. Vừa có kết quả, Tô Thường Minh là người vui vẻ nhất.

Ông ấy cầm lấy kết quả chấm điểm, vỗ bàn nói: "Được, được, được lắm!

Nhà họ Tô cuối cùng cũng sinh ra hai người có văn hóa rồi."

“Ông nội, con cũng là người có văn hóa, còn có song bằng cử nhân hệ quản lý" Thiệu Trường Thanh nhịn không được lên tiếng kháng nghị. Tô Thường Minh nói: "Cháu mà là người có văn hóa gì? Cháu chỉ thuần túy là một doanh nhân, bằng cấp chỉ giúp cháu đánh bóng tên tuổi thôi"

Thiệu Trường Thanh muốn bác bỏ, nhưng anh ấy không ngờ rằng ngay cả bà cũng không bác bỏ lời ông, cũng nghĩ như thế?

Thiệu Trường Thanh bèn rùm beng quảng cáo mình là người có văn hóa.

"Vãn Vãn và Kiến Dân tham gia cuộc thi thư pháp và vẽ tranh và giành được giải thưởng. Đây mới là người có văn hóa." Tô Thường Minh nói, "Nhánh bên nhà chú hai có thể sinh ra nhánh nhà Tô Cần, đây là phúc khí nhà họ."

Bà nội Thiệu nói: "Có phải chi bên học hay không, bây giờ kết luận không phải quá sớm hay sao?"

Tô Thường Minh nghĩ nghĩ, quả thật vậy. Bây giờ kết quả vẫn chưa có, DNA cũng chưa được kiểm tra, không ai biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao.

Thiệu Trường Thanh đã sớm đi điều tra, Tô Thường Minh không cần đích thân đi Hong Kong, Thiệu Trường Thanh cũng không cần đích thân đi.

Tuy nhiên, anh ấy rất lo lắng chuyện này sẽ do người khác xử lý nên đã tự mình đến thành phố Hồng Kông để điều tra sự việc.

Chuyện này càng ít người biết càng tốt, đương nhiên không thể để thư ký xử lý, cho dù thư ký rất đáng tin cậy, nhưng vẫn không được.

Đây là bí mật của nhà họ Tô và nhà họ Thiệu, tuyệt đối không được để người ngoài biết.

Anh ấy phải tự mình làm.

Trước khi có kết quả, anh ấy thậm chí còn không muốn nói với anh trai mình, vì vậy anh ấy chỉ có thể tạm thời giấu kín chuyện này với ba mẹ mình.

Anh ấy cũng không biết trước mắt ba mẹ mình có suy nghĩ hay tâm thái gì.

Nhưng trước khi đi điều tra, anh ấy đã đích thân đưa Vãn Vãn và Kiến Dân trở lại huyện Nghi An, đồng thời đi theo đội vận chuyển đến thăm Tô Cần.

Hai chú cháu ở trong thư phòng nói chuyện hồi lâu, lúc đi ra, Thiệu Trường Thanh thả lỏng chân mày, trong lòng Tô Cần lại nặng trĩu.

Không cần nghĩ cũng biết nội dung hai chú cháu bàn là gì.

Trong tay Thiệu Trường Thanh có thêm một túi hồ sơ, không ai biết trong túi hồ sơ đó có gì, chỉ có chú cháu Tô Cần và Thiệu Trường Thanh biết.

"Chú hai, chuyện này cháu nhất định sẽ xử lý ổn thỏa, bất luận kết quả như thế nào, chú đều là chú hai của cháu." Thiệu Trường Thanh cung kính nói.

Tô Cần nói: "Chuyện này, kết quả như thế nào, đối với chú mà nói đều rất quan trọng. Chú." nhắm mắt lại trầm mặc hồi lâu, sau đó lại mở ra, sắc mặt đã hoàn toàn thay đổi.

Thiệu Trường Thanh nói: "Chú hai, cháu biết cả mà, cũng hiểu tâm tình của chú, thực ra ông nội cũng nóng lòng, bọn họ cũng muốn biết chân tướng, nếu chân tướng bại lộ, những chuyện còn lại cứ giao cho chúng cháu.

Anh ấy còn tưởng Tô Cần sẽ gật đầu, nhưng ngoài ý muốn, Tô Cần lắc đầu: "Nếu như có kết quả, vậy trong lòng chú liền buông xuống được những lo lắng, sau này phát sinh chuyện gì, cũng không còn dây mơ rễ má gì đến nhà cũ nũa"

Thiệu Trường Thanh không biết nên an ủi chú hai như thế nào, cả đời chú hai quả thực đã chịu nhiều đau khổ. Nếu có kết quả, chú hai có thể thở phào nhẹ nhõm chứ? Nếu bọn họ hoàn toàn đoạn tuyệt với đám người ông ba, thì tương lai chú hai sẽ tốt hơn.

Gia cảnh nhà của chú hai bây giờ thật ra rất tốt, mặc dù không thể địch lại nhà họ Thiệu, nhưng ở huyện Nghi An, khẳng định là có dư.

Nếu Bà ba không thỉnh thoảng đến gây rắc rối, chú hai sẽ ngày càng đi xa hơn.

Nhánh bên nhà chú hai thực sự đang ở giai đoạn khởi sắc.

Anh Kiến Quốc vào đại học và đỗ khoa luật của Đại học Bắc Kinh, dù không làm công chức thì sau khi tốt nghiệp anh ấy cũng sẽ làm luật sư. Kiến Binh đã đến một học viện quân sự, anh ấy sẽ trở thành một sĩ quan sau khi tốt nghiệp. Kiến Dân và Vãn Vãn trước mắt vẫn chưa nhận thấy bất cứ điều gì, nhưng họ sẽ không tệ trong tương lai.

So với những đứa con khác của ông nội, thực sự xuất sắc.

Ồ, bên chú ba hình như cũng không tệ lắm, thi đậu Đại học Hoa Đại, dì ba cũng thi đỗ Đại học Hoa Đại, nhưng theo như anh ấy được biết, chú ba và dì ba sắp ly hôn, hôn nhân rất có thể sẽ không kéo dài.

“Chú hai yên tâm, có kết quả cháu sẽ nói ngay với chú."

Tô Cần lắc đầu, trong miệng có chút đắng chát, lại hỏi: “Bác đã về thành phố Hồng Kông chưa?"

"Vẫn chưa, ông bà nội đều ở tỉnh thành chơi, tạm thời không về, sau khi cháu đi thành phố Hồng Kông, cũng sẽ đến tỉnh Giang, sau đó sẽ mang ông nội đến huyện Nghi An, ân oán từ hơn 40 năm trước cũng nên giải quyết rồi"

Đầu Tô Cần hơi choáng váng, n.g.ự.c hơi nặng nề, nhưng ông ấy cũng không nghĩ nhiều.

Có một số chuyện, chuyện gì đến vẫn sẽ đến, dù ta có cố gắng ngăn cản cũng vô ích.

Trong lòng ông ấy có một tia mong đợi, hy vọng kết quả này sẽ khiến ông ấy hài lòng.

Lục Tư Hoa luôn cảm thấy gần đây chồng của mình hơi bí ẩn. Người cháu trai được cho là làm ăn lớn ở thành phố Hồng Kông đã đến, sau khi tìm chồng mình, Tô Cần càng lúc càng có tâm sự chồng chất hơn. Mỗi lần bà ấy hỏi ông ấy, ông ấy chỉ nhìn bà ấy thở dài mà không nói. Chắc chắn là có vấn đề.

Vốn muốn hỏi, nhưng bị Vãn Vãn ngăn lại, cô nói: "Mẹ đừng hỏi ba, trong lòng ba bây giờ rất mâu thuẫn, kết quả sẽ sớm biết thôi."

“Con biết hả? Mấy ba con đang làm cái gì thế?” Lục Tư Hoa nhìn Vãn Vãn với ánh mắt khó hiểu.

Vãn Vãn kéo Lục Tư Hoa sang một bên, lại nghĩ một chút, có nên để mẹ biết chuyện này không?

Cô cũng hơi rối rắm, dù sao kết quả còn chưa có, không ai biết rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì. Mặc dù ba cô không nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra, anh họ của Trường Thanh cũng không nói, thậm chí ông bà hai cũng không cho cô biết, nhưng cô cũng đoán được ít nhiều.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 302: Chương 302



Đây là cần điều tra tính xác thực của những gì đã xảy ra khi đó, phải không? Làm thế nào về điều tra thân thế của ba?

Bây giờ kết quả thế nào cũng không biết, nói với mẹ có được không? Cô cũng do dự.

“Rốt cuộc có chuyện gì, là chuyện không thể cho mẹ biết?” Lục Tư Hoa cũng hơi tức giận.

Từng người một trong nhà giấu giếm bà ấy, có vẻ như ngay cả Kiến Dân cũng biết chuyện gì đang xảy ra, hóa ra chỉ giấu một mình bà ấy? Bà ấy cảm thấy như bị chồng con cho ra rìa vậy.

Vãn Vãn vội vàng nói: "Mẹ, không phải, là. . ."

"Để ba nói."

Thanh âm của Tô Cần đột nhiên từ phía sau truyền đến.

Hai mẹ con giật mình, hóa ra Tô Cần đã đứng sau lưng bọn họ rồi? Hơn nữa đã đứng lâu rồi kia?

“ba?” Vãn Vãn kêu một tiếng, có thể thấy được sắc mặt ba rất không tốt.

Thật ra cũng không khó hiểu, dù sao người bình thường cũng không thể hiểu hay chấp nhận một điều lớn lao như vậy về xuất thân mình. Huống chi là một người chất phác thật thà như ba?

Ông ấy kính yêu ba mẹ mình hơn bốn mươi năm, đột nhiên bị nói rằng có thể ông ấy không phải là con của ba mẹ mình, mà là con của ông hai, được ông bà nội nhận nuôi, trong lòng sẽ khó chịu ra sao chú?

Cho dù kết quả còn chưa có, trong lòng bọn họ cũng đã có phỏng đoán, chuyện này chỉ sợ là thật, thứ còn thiếu chính là chứng cứ cuối cùng thôi.

Kỳ thật trong lòng cô cũng có nghi hoặc, cho dù ba là con trai của ông hai, tại sao bà nội lại đối xử với ông ấy như vậy? Dù sao cũng là quan hệ huyết thống, không phải đứa bé nhặt được trên đường, là con của anh em trong nhà, mà còn coi nó như kẻ thù sao?

Lại nghĩ đến bà nội, lại chẳng cảm thấy cảm giác nào không bình thường. Sẽ hơi bất bình thường nếu bà nội lại đối xử tốt với một đứa trẻ không phải ruột thịt của mình như vậy.

“Vãn Vãn cũng biết chuyện này chứ?” Tô Cần hỏi trước khi cùng Lục Tư Hoa vào phòng thảo luận chi tiết.

Vãn Vãn thành thật gật đầu: "Con đoán được rồi.

Lúc bà hai hỏi ngày sinh của ba, con đã đoán được rồi."

Tô Cần thầm thở dài, trong nhà có đứa con gái thông minh nhường ấy, cũng là một chuyện khiến người ta lúng túng. Ông ấy cứ tưởng có thể giấu được mọi người, không ngờ mọi người lại biết hết.

"Không chỉ có con đoán ra, anh cũng đoán được. ba, chuyện này không thể giấu diếm, con và anh cũng không ngốc, từ cuộc đối thoại của mọi người, chúng con đã đoán được 90% chân tướng"

Tô Cần lại than một tiếng, vậy thì không cần bảo vợ vào phòng nói riêng nữa, vì đâu còn bí mật gì nữa.

“Hôm nay Trường Thanh đã nói với anh rằng, anh có thể không phải là con của ba mẹ.” Tô Cần trong lòng thở ra một hơi khàn đυ.c.

Cái gì? Lục Tư Hoa sửng sốt, đây không phải là con của hai ông bà bên nhà cũ sao? Điều đó có nghĩa là gì?

Ông xã không phải do họ sinh ra, vậy thì là con của ai? Mặc dù bà ấy từng nói đùa với ông xã rằng có phải anh là con nhặt được không? Không phải con của mẹ chồng? Nhưng đó chỉ là một câu nói đùa, bởi vì người ông xã trông rất giống ba mà, làm gì có ai nhặt con mà nhặt được một đứa trông y hệt ba nuôi nó như thế?"

“Anh có thể là con trai của bác cả. Năm ấy khi còn trẻ đã bị bắt đinh tráng, có lẽ ba đã nhận con trai của bác, cũng chính là anh, rồi nuôi dạy tôi lớn lên" Tô Cần vò đầu nắm tóc, “Nếu quả thật vậy, cho dù đối xử với anh còn tệ hơn nữa, anh vẫn phải biết ơn dưỡng dục của họ. Không có họ, anh đã c.h.ế.t rồi"

Lục Tư Hoa nói: "Vậy bác đã đến chưa? Chuyện này chỉ cần hỏi nhà cũ, sự thật sẽ được tiết lộ."

Chẳng lẽ nhà cũ không thừa nhận? Dù sao họ cũng đã nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, có thể sẽ yêu cầu họ làm một vài việc gì đó với tư cách là ba mẹ.

“Trường Thanh nói rằng nhất định sẽ đối chất với ba mẹ anh, nhưng trước khi đối chất, nó sẽ tới lấy cái D gì của anh để xét nghiệm. Nó nói với sự tiến bộ của y học bây giờ, có thể biết được tôi và bác có quan hệ ba con hay không, còn chính xác hơn phương pháp trích m.á.u nhận thân gì đó"

"Đó là so sánh DNA" Vãn Vãn giải thích.

"Không sai, đó là so sánh D gì đó, rất chuẩn xác, gần như không có sai lầm" Tô Cần không biết có đúng hay không, nhưng Trường Thanh nói ra ông ấy liền tin tưởng.

Trường Thanh đến từ thành phố Hồng Kông, nơi có nền y học được cho là rất phát triển, có thể xét nghiệm ra được.

"Một sợi tóc là đủ rồi" Tô Cần cảm thấy không thể tin được, lợi hại như vậy, chỉ cần một sợi tóc là đủ rôi.

Lục Tư Hoa kinh ngạc: "Lợi hại như vậy? Nó có thể bị phát hiện chỉ bằng một sợi tóc? Sẽ có sai sót gì chứ? Nếu lỡ như..."

"Mẹ, so sánh DNA rất chính xác, gần như không có sai sót. Xác suất này loại sai số rất rất thấp. Vì vậy, một khi mã gen khớp, ta có thể chắc chắn 100% về mối quan hệ giữa ba và ông. "

Lục Tư Hoa im lặng. Bà ấy không biết cái gọi là "D" có lợi hại như vậy hay không, điều bà ấy nghĩ là, nếu như ông xã thật sự không phải là con trai của ba chồng, chuyện này thật tốt, có thể thật sự rời bỏ nhà cũ.

"Bác có nói sẽ đến đây sớm không?" Lục Tư Hoa thực sự muốn gặp hai bác, thân là con cháu bề dưới, thế mà bề trên đến tỉnh Giang, lại còn đến lâu như vậy mà vẫn chưa được gặp họ, quả thực cần phải đến thăm hỏi.

“Hay là chúng ta đến tỉnh thành gặp hai bác đi?"

“Hai bác thì tất nhiên phải gặp mặt, nhưng Trường Thanh nói, chúng ta yên tâm, hai bác sẽ đến huyện Nghi An, cũng sẽ đến nhà cũ gặp ba mẹ."

Lục Tư Hoa mặc dù không hiểu tại sao lại phiền phức như vậy, bác về quê gặp em trai và em dâu, còn cần phải lấy bằng chứng gì mới đến được? Còn về phần xuất thân của ông xã, chỉ hỏi mẹ chồng chẳng phải là đủ rồi sao? Còn về phần so sánh xét nghiệm cái gì đó, sao phải đi đường vòng xa như thế chú?

Tuy rằng không hiểu, nhưng bà ấy cũng sẽ không phản đối. Bác làm như vậy nhất định phải có lý do, bọn họ là con cháu, chỉ cần nghe lời là được.

“Trường Thanh có nói gì không, chuyện đó sẽ mất bao lâu?"

Tô Cần nói: “Trường Thanh nói, sẽ cần một tuần, cộng thêm qua đây, sẽ mất mười ngày nửa tháng đấy? Thực ra cũng rất nhanh, mười ngày nửa tháng rất nhanh sẽ qua Lục Tư Hoa gật đầu, quả nhiên là như vậy.

"Vậy chúng ta chờ kết quả đi."

Thành phố Hong Kong.

Thiệu Trường Thanh nhận được báo cáo so sánh DNA, khi nhìn thấy số liệu trên, anh ấy siết chặt nắm đấm.

Anh cả Thiệu cũng xuất hiện ở trong bệnh viện, trên mặt lộ ra vẻ dò hỏi: "Gần đây làm sao vậy? Cứ thần thần bí bí?"

Thiệu Trường Thanh hô hấp nặng nề, dùng sức hít khí vào.

Anh ấy không nói, mà chỉ đưa danh sách so sánh DNA cho anh trai mình là Thiệu Trường Bá.

Thiệu Trường Bá nhận lấy kết quả em trai đưa cho, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, khi nhìn rõ ràng số liệu trên biểu mẫu, đồng tử kịch liệt co rút lại.

Cái này...

Thiệu Trường Thanh không nhìn biểu cảm của anh trai mình, thật ra anh ấy có thể đoán được anh trai mình sẽ có biểu cảm gì.

Không phải anh ấy cũng vậy sao?

“Chuyện gì xảy ra?” Thiệu Trường Bá ngữ khí đều đều hỏi, nhưng vẫn là từ ngữ điệu thay đổi của anh ấy cũng đủ nhìn ra rối loạn trong lòng anh ấy.

Thiệu Trường Thanh cầm lấy danh sách, "Đi theo em." Đã đi tới phòng của viện trưởng.

Anh ấy nóng lòng sốt sắng gọi điện thoại cho ông bà nội ở tỉnh Giang xa xôi: “Ông nội, kết quả ra rồi!"

Tô Thường Minh thở gấp, vội vàng hỏi: “Kết quả thế nào?"

Bà nội Thiệu cũng nhìn sang.

“Ông nội, đã có kết quả DNA rồi, chỉ số giữa ông và bác cả đúng hơn chín mươi chín phần trăm.” Trong giọng nói của Thiệu Trường Thanh cũng không kìm chế được niềm kích động.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 303: Chương 303



Trái tim Tô Thường Minh “thịch” một tiếng nhảy dựng lên, ông ấy nhẹ buông tay, microphone đang nằm trong tay cũng rơi xuống đất.

Giọng nói của Thiệu Trường Thanh từ microphone truyền đến: “Ông nội! Ông nội! Ông có nghe thấy không?"

Bà nội Thiệu nhặt microphone lên nói: “Trường Thanh, cháu nói lại một lần nữa cho bà nội nghe được không? Đã có kết quả DNA rồi? Tình hình thế nào?"

Vừa nghe thấy bà nội hỏi, Thiệu Trường Thanh nói: “Bà nội, trên báo cáo viết chỉ số ba con giữa ông nội và bác hai là hơn chín mươi chín phần trăm, bác hai chính xác là con trai của ông nội, bác ấy không phải là con trai của ông hai.

Mặc dù trong lòng đã đoán trước được kết quả nhưng khi nghe thấy Thiệu Trường Thanh báo lại bà nội Thiệu vẫn không khỏi trợn mắt há mồm.

Nhìn thấy bộ dạng sững sờ của chồng, bà nội Thiệu đột nhiên cảm thấy đau lòng.

Chồng của bà ấy là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa (*) có trách nhiệm. Khi còn trẻ ông ấy là người thành thật đáng tin cậy, lúc ấy vừa mới đến Hồng Kông, ăn còn không đủ no nhưng khi đối mặt với một việc gì đó nghiêm túc thì ông ấy sẽ rất kiên định.

(*) Đỉnh thiên lập địa: Đầu đội trời chân đạp đất, tinh thần bất khuất Lúc chồng theo đuổi bà ấy, ông ấy cũng không tính giấu diếm bất cứ chuyện gì như những người đàn ông khác theo đuổi bà ấy trước đó. Vào lúc quan hệ giữa hai người bọn họ tốt hơn, ông ấy cũng rất thẳng thắn nói cho bà ấy biết tất cả mọi chuyện ở quê quán của ông ấy.

Bao gồm cả việc ông ấy đã từng kết hôn không sinh được con cái, bị chính em trai của mình bày mưu phản bội lại ông ấy.

Còn cả vợ trước của ông ấy cũng đẩy một tay xen vào trong.

Khi đó bà ấy đã nảy sinh cảm tình rất lớn với người đàn ông thành thật này. Làm gì có người đàn ông nào sẽ nói hết mọi thứ bản thân mình cho người yêu tương lai chứ? Hơn nữa làm gì có người phụ nữ nào muốn nghe thấy người đàn ông mình thích kể về vợ trước đâu?

Nhưng ông ấy vẫn nói hẳn ra như vậy.

Bà ấy còn nhớ rõ khi ấy ông ấy còn nói với bà như này: “Anh không muốn lừa gạt em, không nghĩ giấu chuyện quá khứ trong lòng. Em có quyền được biết hết tất cả mọi chuyện này, dù cho em có lựa chọn anh hay không anh cũng đều muốn nói hết tất cả cho em biết. Nếu em không lựa chọn anh, anh cũng sẽ không trách em bởi vì đây là số mệnh của anh. Nếu em lựa chọn anh, không chê anh đã từng có vợ vậy thì anh xin thề với em ngay tại đây, cả đời này anh sẽ đối xử tốt với em, yêu em hơn cả chính bản thân mình"

Và ông ấy đã làm được.

Vì bà ấy mà ông ấy sẵn sàng ở rể nhà họ Thiệu, dù cho biết mình không có con cái, không thể khiến nhà họ Tô có người nối dõi, ông ấy cũng không chút do dự nào tới ở rể nhà họ Thiệu, đứa con trai đầu tiên cũng mang theo họ Thiệu.

Khi con trai thứ hai được sinh ra, ông ấy vẫn đưa ra quyết định để con theo họ Thiệu, thế nhưng bà ấy lại quyết định để cho đứa con trai thứ nhà mình theo họ Tô.

Bà ấy không thể để nhà họ Tô không có người nối dõi, không ai hương khói sau này được.

Bà ấy còn nhớ rõ vẻ mặt kích động vui mừng của Tô Thường Minh khi nghe bà ấy quyết định việc này, ông ấy vừa ôm vừa hôn bà ấy không ngừng nói: “Cảm ơn, cảm ơn em, Kiều Kiều"

Hiện giờ chân tướng đã được phơi bày, ông ấy vẫn còn có một đứa con trai ở quê.

Dù cho ông ấy có tình cảm với vợ trước hay không, thì đứa nhỏ này đối với Tô Thường Minh mà nói vẫn rất quan trọng.

Bà nội Thiệu không cảm thấy ghen ghét, cũng không thấy tức giận, bà ấy chỉ thấy đau lòng thay cho chồng mình.

Bị vợ trước của mình phản bội là cảm giác thật sự không mấy dễ chịu.

“Ông nó ơi?” Bà nội Thiệu hô một tiếng:“Thường Minh! Đứa nhỏ còn đang chờ ông hồi âm."

Tô Thường Minh từ từ bình ổn lại sự kích động trong lòng, ông ấy nhận lấy microphone từ trong tay bà nội Thiệu nói với Thiệu Trường Thanh ở đầu dây bên kia điện thoại: “Trường Thanh, cháu lập tức tới tỉnh Giang mang theo danh sách kiểm tra lại đây... Gọi ba cháu và chú cùng nhau tới đây, cả Trường Bá và mọi người cũng lại đây nốt, ông nội có chuyện muốn nói với mọi người.

Tất cả mọi chuyện cũng nên kết thúc rồi.

Bốn mươi ba năm, dù ân oán có lớn đến đâu cũng cần phải được thấu hiểu.

Em hai tốt của ông ấy vẫn không biết ông ấy còn sống.

Chẳng những vẫn đang tồn tại mà còn sống rất tốt, còn sống cực kỳ dễ chịu.

Nếu như ông ấy biết liệu có thể sẽ bị dọa nhảy dựng lên không? Lúc ấy liệu còn muốn dùng trăm phương nghìn kế tính kế ông ấy không, hay có muốn gϊếŧ c.h.ế.t ông ấy luôn không.

Thiệu Trường Thanh thả điện thoại xuống, trong lòng vẫn có một chút nghi hoặc khó hiểu, hình như ông nội có chuyện gì muốn nói thì phải?

Tuy rằng ở trong điện thoại ông nội cũng không nói gì cả nhưng anh ấy vẫn cảm giác được việc này tuyệt đối không đơn giản chỉ là chuyện lại lịch của bác hai.

Hiện tại lai lịch của bác hai là chuyện chắc chắn, kết quả kiểm tra cũng đã có.

Bác hai chính là con trai của ông nội, là bác ruột của anh ấy.

Vậy ngoại trừ chuyện này thì còn có chuyện gì nữa đây?

Chẳng lẽ còn cất giấu chuyện gì sao?

Anh ấy nhớ lại màn đối thoại khó hiểu giữa ông bà nội nên đột nhiên nảy ra một suy đoán cực kỳ lớn mật.

Vừa tưởng tượng đến loại suy đoán này thì anh ấy bỗng nhiên giật mình đánh rơi microphone trên tay.

Sẽ không... dọa người như vậy chứ?

“Em làm sao vậy? Sao ngạc nhiên gì thế?” Thiệu Trường Bá trông thấy bộ dạng em trai giống như gặp quỷ nên mới vỗ vai anh ấy.

Thiệu Trường Thanh nói: “Anh cả, khả năng em mới biết một bí mật mới, em..."

"Em cái gì? Em nghĩ tới cái gì?"

Thiệu Trường Thanh lại lắc đầu: “Chuyện này thật sự rất lớn, tạm thời em còn cần thời gian từ từ tiêu hóa đã. Có lẽ là do em đã đoán sai, chúng ta vẫn nên nói việc này cho ba mẹ, chú cùng mọi người trước đi. Hôm nay trở về tỉnh Giang, ông nội còn đang chờ đấy"

Trên chuyến bay ngày hôm đó có hai anh em nhà Thiệu thị mang theo con cái của mình trở về tỉnh Giang.

Bọn họ còn tưởng rằng ba mẹ xảy ra chuyện gì nhưng khi đẩy cửa nhà ở tỉnh Giang ra lại trông thấy hai ông bà cụ đang ở bên xích đu trong sân nói nói cười cười.

Bà nội Thiệu ngồi trên xích đu còn Tô Thường Minh ở phía sau nhẹ nhàng đẩy xích đu cho bà.

Bà nội Thiệu thích nhất là được ngồi trên xích đu còn Tô Thường Minh sẽ ở sau giúp bà ấy đẩy nó lên, chuyện này khiến bà ấy cảm thấy dường như mình đã được trở về tuổi trẻ thanh xuân. Lúc ấy bà ấy vẫn còn là một thiếu nữ còn Tô Thường Minh cũng chỉ là một chàng thanh niên.

Mọi người vô cùng lo lắng đẩy cửa sân lại bất ngờ trông thấy được một màn không tưởng này.

Cả nhà ba Thiệu, chú Thiệu chạy tới: ...

“Ba! Mẹ!” Ba Thiệu hô một tiếng.

Tô Thường Minh mở miệng tiếp đón bọn họ: “Các con tới rồi đó hả? Trước tiên cứ chờ ở bên cạnh chút đi, chờ ba mẹ chơi xong đã.

Ba Thiệu cùng mọi người mờ mịt trong gió.

Chờ sau khi bà nội Thiệu chơi xong, Tô Thường Minh mới vẫy vẫy tay về phía bọn họ.

“Biết ba gọi các con lại đây là có chuyện gì không?"

Ba Thiệu và mọi người đều lắc đầu, nếu như bọn họ biết thì sao có thể còn để lộ ra vẻ mặt nghi hoặc và kinh ngạc như này được chứ?

Ngay từ đầu quả thật bọn họ còn sợ hãi hai ông bà cụ đã xảy ra chuyện gì, hiện tại mới biết chỉ là do tự mình dọa mình. Hai ông bà cụ chẳng những không xảy ra chuyện gì mà sắc mặt còn rất hồng hào khỏe mạnh.

Dường như tình cảm còn càng tốt hơn trước kia nữa thì phải?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 304: Chương 304



Thật ra bọn họ cũng rất hâm mộ tình cảm của ba mẹ, đã cùng nhau trải qua hơn bốn mươi năm mà vẫn luôn ngọt ngào như thường thậm chí còn chẳng khác gì lúc mới yêu.

“Đều ngồi xuống hết đi.” Tô Thường Minh chỉ vào ghế sô pha trước mặt.

Ba Thiệu cùng mọi người thành thật mà ngồi xuống đưa mặt nhìn nhau, không biết trong hồ lô của ông cụ bán dược liệu gì.

“Các con đã xem hết kết quả xét nghiệm DNA hết rồi đúng không? Nó cho ba nghe các con có suy nghĩ gì.” Tô Thường Minh không cảm giác ra được cảm xúc phập phồng của mình.

Ba Thiệu và chú Tô nhìn thoáng qua nhau sau đó lại liếc mắt nhìn vợ mình.

Ba Thiệu cẩn thận mà nói: “Đã thấy rồi ạ, con còn có một người anh trai cùng cha khác mẹ? Đang ở nông thôn?” Lúc nói ra lời này ông ấy còn hơi cẩn thận nhìn thoáng qua mẹ mình nhưng cũng không nhìn ra được cảm xúc gì quá lớn trên mặt mẹ.

Tô Thường Minh gật đầu: “Đúng vậy, ba cũng vừa mới biết, Tô Cần là con trai của ba. Ba vẫn luôn cho rằng đó là con trai của Tô Lão Đạo. Nếu như ba sớm biết rằng con trai mình đang chịu khổ nhiều như vậy ở nông thôn thì ba đã đón nó đi từ lâu rồi.

Ba Thiệu không nói gì.

“Hiện tại sau khi biết chuyện này các con có ý nghĩ gì không? Có thể nói hết ra."

Ba Thiệu nói: “Ba, nếu như chuyện này đã xác định vậy thì chắc chắn phải đưa anh cả về nhận tổ quy tông, chúng con cũng không thể để anh ấy sống dưới cửa nhà của người khác được. Việc này cũng cần phải nói với cán bộ trong nông thôn một tiếng, có chuyện gì cần nói rõ thì thuyết minh cũng dễ dàng giải quyết hơn một chút.

Tô Thường Minh gật đầu, lão đại... À không, hiện tại là lão nhị, lời lão nhị phân tích rất có đạo lý.

Tô Cần là con của ông ấy, nhận tổ quy tông trở về gia đình là chuyện nên làm.

Ông ấy không thể để Tô Cần sống dưới mái nhà của Tô Lão Đạo được, hơn nữa còn phải gọi Tô Lão Đạo là ba.

“Ba gọi các con tới đây thật ra còn có một khác chuyện...” Tô Thường Minh chậm rãi thở ra một hơi: “Một chuyện mà ba đã giấu ở lòng rất lâu, cũng là một chuyện rất mất mặt. Việc này giấu không được nên trước tiên vẫn muốn mở miệng nói cho các con nghe..."

Cả nhà Vãn Vãn đều không biết rằng thân thế của Tô Cần đã được làm sáng tỏ.

Hiện tại có một việc khiến bọn họ đau đầu nhất chính là bà nội Tô lại tìm tới cửa.

Đã rất lâu rồi bà nội Tô không tìm tới đây cho nên bọn họ không biết vì sao hôm nay bà ta lại tìm tới.

Bà nội Tô để người nâng Tô Đại Lực tới đây đặt ở trước cửa đội vận chuyển.

Vết thương trên chân của Tô Đại Lực đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa khỏi, bác sĩ cũng nói sẽ không thể lành lại được nữa.

Chân của Tô Đại Lực bị thương nên không có cách nào xuống ruộng làm việc được, mọi việc trong nhà lập tức đổ hết lên đầu Lưu Chiêu Đệ cùng ông bà nội Tô.

Tuổi tác của ông bà nội Tô cũng càng lúc càng lớn, càng là việc nặng càng không thể làm được.

Lương dưỡng lão của Tô Cần vẫn luôn đưa cho bọn họ, đây cũng là việc mà trước khi tách ra ở riêng đã phân định rõ ràng, cũng có uỷ ban thôn đứng ra làm chứng.

Tiền lương dưỡng lão của nhà chú ba cũng đã cắt đứt kể từ khi lão tam theo vợ đi ra ngoài học tập.

Một năm Tô Cần chi tiền đồ ăn thức uống ít nhất cũng phải trên hai trăm cân lương thực. Hai trăm cân lương thực cho hai ông bà cụ tất nhiên sẽ đủ nhưng hiện tại còn thêm cả Tô Đại Lực và Lưu Chiêu Đệ nữa. Tuy rằng chân của Tô Đại Lực bị chặt đứt nhưng sức ăn của ông ta vẫn rất tốt, một bữa có thể ăn được hơn một cân.

Bây giờ làm sao cho đủ lương thực đây?

Ngày thường Lưu Chiêu Đệ xuống đồng làm việc cũng có thể kiếm được một ít điểm công và được phát thêm một chút đồ ăn. Ông bà nội Tô xuống đồng làm việc cũng có thể kiếm đủ lương thực.

Nhưng mà lần này quả thật không đủ, cuộc sống của bọn họ càng lúc càng không ổn.

Chuyện này khiến bà nội Tô càng không khỏi nghĩ tới những ngày tháng trước kia cả gia đình còn chưa tách ra ở riêng. Lúc ấy cả nhà còn chưa tách nhau ra, Tô Cần xuống ruộng làm việc, Tô Cần là một người thành thật, sức lực cũng lớn, một mình anh làm cũng đã bằng cả hai nhà, mỗi lần được chia lương thực đều kiếm được rất nhiều, nhà bọn họ vẫn luôn là một gia đình khiến trong lòng các xã viên khác trong thôn cảm thấy hâm mộ.

Nhưng kể từ sau khi tách ra ở riêng, nhà con thứ hai thì càng lúc càng tốt, còn nhà bọn họ lại trôi qua càng tệ.

Bà nội Tô cảm thấy rất hối hận.

Hối hận vì đã tách ra, lúc trước bà ta nên sống c.h.ế.t cắn răng không cho tách ra ở riêng mới đúng.

Sau khi tách nhau ra ở riêng khiến mình không nhận được bất kỳ lợi ích nào mà còn mệt c.h.ế.t khϊếp.

Nhớ tới đứa con trai lão nhị này, thật ra trong lòng bà nội Tô cũng biết ông ấy mới là đứa con ngoan nhất.

Bà ta cũng biết lão đại và lão tam làm việc vô dụng nhất chỉ có lão nhị mới làm việc giỏi giang nhất.

Chính bởi vì bà ta biết cho nên hiện tại mới thấy hối hân.

Đã rất nhiều lần bà ta oán trách ông nội Tô vì sao muốn cho lão nhị tách ra ở riêng?

Lúc ấy ông nội Tô nói: “Chúng ta mắc nợ lão nhị quá nhiều, cả nhà cũng không nên lạnh tâm như vậy. Lão nhị cũng là con trai của tôi với bà, tôi biết trong lòng bà có bóng ma với lão nhị nhưng nó vẫn là con trai của chúng ta mà. Tôi không muốn để lão nhị lạnh tâm với chúng ta. Chuyện tách ra ở riêng đối với nó là chuyện quá tốt, nó còn có thể quên chúng ta là ba mẹ của nó sao?"

Bà nội Tô có rất nhiều ý nghĩ, khi đó cũng đến lúc nghỉ ngơi.

“Thằng hai, con thật sự mặc kệ anh trai của mình sống c.h.ế.t ra sao sao?” Bà nội Tô chống nạnh lớn tiếng la hét ở cửa lớn đội vận chuyển.

Sắc mặt Tô Cần đen như mực.

Ngoài cửa có rất nhiều nhân viên tạp vụ qua đó đứng xem chỉ chỉ trỏ trỏ, nghị luận.

“Lão nhị, con không thể mặc kệ anh trai con được. Năm đó xảy ra chuyện kia là bởi vì tuổi nó còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng con cũng không thể đổ hết trên đầu trách cứ anh trai con được. Hiện tại anh con đang rơi vào tình cảnh khó khăn, con không thể mặc kệ như thế được.

Tô Cần nhìn chằm chằm bà nội Tô hỏi: “Mẹ, con có phải con trai của mẹ không?"

Lúc hỏi ra những lời này ông ấy cũng đã suy xét rất lâu.

Trường Thanh cầm tóc của ông ấy đi làm xét nghiệm nhưng vẫn chưa có kết quả, ông ấy cũng chỉ muốn hỏi một chút xem rốt cuộc ông ấy có phải là con trai của bà ta không?

Bà nội Tô nghe xong dựng lông mày nói: “Con không phải do mẹ sinh ra chẳng lẽ nhảy ra từ cục đá sao? Mày đúng là cái đồ không có lương tâm, bà đây mang thai mười tháng mới sinh ra được mày mà mày đối xử với mẹ mày như vậy sao? Mày còn nghi ngờ cả tao nữa hả? Mày đi mà hỏi người trong thôn xem rốt cuộc mày có phải do tao sinh ra hay không. Lúc tạo sinh ra mày chính vợ của ông Sơn là người đỡ đẻ cho tao đấy. Mày đi hỏi đi xem rốt cuộc mày có phải là con trai của tạo hay không?"

Tô Cần nhìn chằm chằm bà nội Tô nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của bà ta, quả thật đúng là nhìn không ra có chỗ nào đó không thích hợp cả. Lúc ông ấy hỏi ra câu này bà nội Tô cũng không kinh ngạc, cũng không trố mắt mà chỉ có sự phẫn nộ, sự phẫn nộ đó giống như tức giận vì bị người khác hoài nghi, điều này khiến Tô Cần kết luận quả thật ông ấy đúng là con trai của bà nội Tô.

Vãn Vãn cũng nhìn chằm chằm vẻ mặt của bà nội Tô, ý nghĩa trong lòng cô cũng giống nhau của ba mình, ba quả thật là con trai của bà ta sao?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 305: Chương 305



Chẳng lẽ bọn họ đã suy đoán sai, ông cả và mọi người cũng đã đoán sai?

Ba cũng không phải là con trai của ông cả sao?

“Mày nghe được những lời đồn đại này từ đâu ra? Ai nói với mày là tao không phải mẹ ruột của mình? Mày chỉ hẳn ra đây để tao muốn hỏi xem rốt cuộc hắn ta có tâm tư gì hả!"

“Mẹ, con trông thấy bác cả!"

Bà nội Tô mắng: “Bác cả cái gì! Kẻ nào bị chó ngậm lương tâm nói ra vậy, ông ta..."

“Việc này là tôi nói!"

Bà ta Tô đang mắng đến nghiện lại đột nhiên nghe thấy giọng nói này, ban đầu bà ta còn không nghe ra nên mắng: “Ông.” Vừa quay đầu lại đã lập tức đối mặt với khuôn mặt của một người mà dù thế nào bà ta cũng không muốn thấy, cặp mắt kia đang nhìn chằm chằm và bà ta, sắc mặt bà ta tái nhợt giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Là ông!"

“Là tôi!” Tô Thường Minh đi lên: “Kỷ Hồng Quả, bà không ngờ tới tôi còn sống sót trở về sao?"

Sắc mặt bà nội Tô tái nhợt giống như một tờ giấy, khí thế mắng chửi người vừa rồi cũng hoàn toàn không còn nữa.

Bà nội Tô trợn mắt há hốc mồm nhìn Tô Thường Minh từng bước từng bước đi tới, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt ông ấy khiến bà ta có một loại cảm giác khϊếp đảm, sự ngang ngược ngày thường cũng đột nhiên nhiên chùn bước tại đây.

Sau đó bà ta bỏ chạy.

Bà ta vứt bỏ Tô Đại Lực vẫn còn đang nằm trên cáng xuống rồi một mình bỏ chạy.

Thậm chí bà ta còn hoảng loạn chạy giống như phía sau có ác quỷ đang đuổi theo bà ta.

???

Tô Cần không hiểu vì sao.

Vãn Vãn dường như đang suy tư gì đó.

Tô Đại Lực nằm cô đơn trên mặt đất: ...

Mẹ ông ta cứ thế vứt bỏ ông ta xuống rồi chạy đi, vứt bỏ một tên phế nhân như ông ta ở nơi này bị người khác nhìn giống như đang nhìn một con khỉ.

Là người nào có thể khiến mẹ sợ thành như vậy chứ? Ông ta chưa từng bao giờ thấy mẹ sợ ai bao giờ? Ngoại trừ ba ra bà ta rất ít khi sợ người nào khác, nếu như bên ngoài có người nói xấu bà ta là bà ta đều không nói hai lời mà mắng lại.

Khiến cho mọi người không dám bàn tán về bà ta ở bên ngoài nữa.

Nhưng hôm nay khoảnh khắc khi ông già này xuất hiện thế mà khiến cả người mẹ không ngừng phát run, đã thế còn bỏ mặc ông ta chạy trốn.

Trong lòng Tô Đại Lực rất mất mát.

Sau đó ông ta cũng nhìn về phía người đã khiến mẹ mình sợ hãi với ánh mắt tò mò mang theo vài phần ác ý trong đó.

Tầm mắt dừng lại hình bóng của Tô Thường Minh trước mặt.

Vào khoảnh khắc đó ông ta cảm giác được thời gian dường như đang quay ngược lại.

Hình như ông ta nhìn thấy ba ruột của mình?

Sau khi ba ruột của ông ta bị bắt khi còn trẻ, mẹ ông ta cũng gả cho người ba hiện tại.

Lúc ấy ông ta cũng không còn nhỏ nên đã hiểu chuyện. Bọn họ cho rằng ông ta không hiểu cái gì nhưng thật ra cái gì ông ta cũng đều hiểu.

Người ba hiện tại đối xử với ông ta rất tốt thậm chí còn tốt hơn cả so với con trai ruột của mình là Tô Cần, nhưng ông ta vẫn cảm thấy không đủ.

Cho nên ông ta mới muốn cướp hết tất cả những thứ thuộc không phải của mình đều trở thành của mình hết.

Ông ta muốn làm cái gì cũng đều phải tốt hơn so với Tô Cần.

Người ba hiện tại vẫn luôn nói ông ta là con trai ruột của mình, ngoài mặt thì ông ta tỏ ra tán thành nhưng trong lòng lại khịt mũi coi thường.

Ông ta thật sự cho rằng mình vẫn còn nhỏ cái gì cũng không biết sao? Lúc ba ruột của ông ta bị bắt đi lính là ông ta đã được năm tuổi rồi, cái gì cũng đều hiểu hết.

Chỉ là ông ta không nói ra mà thôi, làm sao có thể ăn cơm của người ba sau mà không có mắt nhìn được chứ?

Cũng may người ba hiện tại cũng chính là chú hai của ông ta, cũng đối xử với ông ta rất tốt, tốt đến mức khiến ông ta còn phải hoài nghi liệu ông ta có phải là con ruột của người đó không?

Sau này nghĩ lại ông ta lại cho rằng có lẽ người đó đối xử tốt với mình chắc cũng chỉ là đang diễn trò để cho người dân trong thôn xem? Cũng có thể là thật lòng vì dù sao tuy rằng ông ta không phải con ruột của người đó nhưng cũng là cháu trai ruột.

Ông ta cũng từng oán trách mẹ mình vì sao ba ruột đi rồi lại muốn gả cho chú hai? Muốn tái giá với người nào cũng được sao phải gả cho em chồng của mình? Tuy rằng trong thôn cũng có tình huống như vậy, thậm chí còn có cả tình huống hai người anh em xài chung một người vợ nhưng ông ta vẫn không có cách nào chấp nhận được điều đó.

Dù sao tình huống như vậy trong thôn cũng không nhiều lắm, mọi người biết còn cảm thấy thẹn với lương tâm.

Ông ta cũng không biết vì sao sau này người trong thôn lại không có ai nói chuyện này, có lẽ là bởi vì bận tâm tới ông ta sao? Sợ trong lòng một đứa nhỏ như ông ta sẽ chịu bị tổn thương sao?

Sau này chiến tranh loạn lạc, mọi người đến cơm còn ăn không đủ no thì ai còn có tâm tư đi nghị luận chuyện nhà người khác được chứ? Người trong thôn cũng phải đi chạy nạn, trốn chạy khắp nơi.

Sau này giải phóng, chuyện cũ như vậy cũng được phủ đầy bụi.

Nhưng ông ta vẫn không quên, dù cho người ba hiện thật sự đối xử với ông ta cực tốt xem ông ta giống như con trai ruột của mình.

“Ba?” Tô Đại Lực có hơi kích động hô một tiếng.

Một tiếng kêu này khiến Tô Cần mở to hai mắt nhìn: ???

Vì sao lão đại lại gọi bác cả là ba?

Tình huống này là thế nào?

Vãn Vãn cũng không hiểu hết nhìn qua ông nội lại nhìn đến Tô Đại Lực.

Tô Thường Minh nói: “Đừng gọi bậy, tôi không phải ba cậu.

Tô Đại Lực nói: “Ba là ba của con, tuy rằng ba bị bắt đi lính từ khi con còn nhỏ nhưng khi đó con cũng đã năm tuổi, đã hiểu chuyện rồi, con vẫn nhớ rất rõ ba là ba của con.

Tô Thường Minh nhìn thoáng qua bốn phía, nhóm nhân viên tạp vụ vận tải đang đứng xem náo nhiệt đã bị Thiệu Trường Thanh phái người ngăn cách, những lời đối thoại của bọn họ cũng không có người nào nghe được.

Tuy rằng Tô Thường Minh rất chán ghét ông bà nội Tô nhưng ông ấy lại là rất xem trọng mặt mũi, để chuyện gia đình bị người ta gièm pha truyền ra ngoài như vậy cũng không phải là chuyện tốt.

Tuy rằng những người già trong thôn cũng đều biết những chuyện rối loạn trong nhà bọn họ nhưng cũng không có người nào ầm ĩ muốn để cho mọi người biết.

“Tôi không phải là ba cậu, ba cậu là Tô Lão Đạo chứ không phải là Tô Thường Minh tôi. Năm sáu năm tôi bị làm vương bát (*), sao nào? Cậu còn muốn ăn vạ tôi sao?” Đối với đứa con mang theo tính sỉ nhục này Tô Thường Minh cũng không tính sẽ nói bằng giọng điệu tốt đẹp.

(*) Vương bát: Ý chỉ người bị cắm sừng, cũng có ý chỉ con rùa rụt cổ Dù cho ông ấy biết Tô Đại Lực vô tội, tất cả những sai lầm này đều là do Tô Lão Đạo và vợ trước của mình làm ra không liên quan gì đến con cái cả.

Nhưng đứa con này tượng trưng cho việc ông ấy bị đội nón xanh (*), dù thế nào ông ấy cũng không thể thích nổi.

(*) Đội nói xanh: Ý chỉ việc bị cắm sừng Tô Đại Lực: ...

Tô Cần: ...

Vãn Vãn trợn mắt há hốc mồm.

Tại sao chuyện xưa này lại có thể cẩu huyết (máu chó) như vậy được chứ?

Cô đẩy nhanh mọi chuyện, chỉ một vài câu nói của ông cả cùng với vẻ mặt hoảng loạn của bà nội Tô đã khiến cô kết luận ra được một việc: Có phải là bà nội Tô của mình là vợ trước của ông nội cả, ông nội Tô Lão Đạo đã ngủ với chị dâu của mình cũng là vợ của anh trai mình?

Trời đất thiên địa ơi, Vãn Vãn cảm giác đầu óc của mình đang đầy đống bùn bùng nhùng rồi.

“Đây là chuyện gì vậy?” Tô Cần còn chưa lấy lại được tinh thần trong chuyện kia, hiện giờ lại bị một chuyện khác đập vào đầu khiến ông ta mơ mơ hồ hồ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 306: Chương 306



Tô Thường Minh nhìn ông ấy một cái rồi nói: “Đi theo ta, ta sẽ nói cho con nghe hết đầu đuôi mọi chuyện. Việc này vẫn luôn được giấu kín trong lòng ta hơn bốn mươi năm, hiện tại đã đến lúc chân tướng mọi việc nên được đưa ra một cách rõ ràng rồi."

Cả gia đình cũng không đi đến nhà của Tô Cần, bên kia người rắn lẫn lộn ngộ nhỡ bị nhân viên tạp vụ nào thấy được không phải là chuyện mất mặc sao.

Mọi người đi theo Tô Thường Minh tới khách sạn nơi bọn họ ở.

Nhà họ Thiệu thuê một tầng cao nhất trong khách sạn và ở trong phòng tổng thống, phòng ở rất nhiều và cũng rất rộng rãi.

Cả nhà Tô Cần vẫn còn đang trong trạng thái như ở trong sương mù, đầu óc của họ đều là những chuyện kiện tụng. Chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến bọn họ cũng không biết phải làm sao bây giờ.

Tô Thường Minh nhìn bộ dáng của Tô Cần mà trầm mặt nói: “Ba là ba của con, là ba ruột, sao nào, trông thấy ba xuất hiện ở đây khiến con không vui sao?"

“Không phải, bác cả, cháu..."

“Nói chuyện tử tế cho ba, là một người đàn ông trưởng thành sao nói chuyện lại cứ ấp a ấp úng như vậy, con thế này còn giống ba không hả? Nhìn xem mẹ con đã dạy con thành cái kiểu gì rồi?” Tô Thường Minh hận không thể gõ đầu ông ấy: “Còn có, ba là ba của con chứ không phải bác cả của con"

Thiệu Trường Thanh nói: “Bác hai, kết quả kiểm tra đã có, bác chính là con trai của ông nội"

Sắc mặt Tô Cần tái nhợt, mặc dù ông ấy đã nghĩ tới kết quả này từ sớm nhưng khi nghe thấy vẫn không khỏi trợn mắt há mồm.

Tô Đại Lực cũng được đưa tới khách sạn, cũng không phải bọn họ nghĩ tới ông ta mà là do ném ông ta một mình ở đấy ai biết được ông ta sẽ nói bậy cái gì, thế là mới mang theo ông ta về.

Ông ta nói: “Không phải... Ba, con mới là con của ba, sao Tô Cần có thể là con trai của ba được chứ?"

Nhìn ba ruột ăn mặc ra dáng như vậy vừa thấy đã biết là người phú quý, ông ta mới là con ruột của ông ấy chứ?

Tô Thường Minh nói: “Câm miệng, ông đây còn chưa hồ đồ đến mức ngay cả chính con trai ruột mình cũng không nhận ra. Tôi là người có nhóm m.á.u A, cùng với người nhóm m.á.u O không thể sinh ra được con có nhóm m.á.u AB được, cậu đừng có gọi loạn ở đây cho tôi."

Thấy Tô Đại Lực còn muốn mở miệng nói, Thiệu Trường Thanh đã giành nói trước: “Bác cả, thật ra việc này bác có không muốn thừa nhận thì nó vẫn sẽ tồn tại thôi. Bác có phải là con trai của ông nội hay không sau khi cháu tra DNA xong cũng sẽ biết, đây mới là bằng chứng xác thực."

Tô Đại Lực không biết “DNA” là cái gì nhưng ông ta vẫn có thể đoán ra được năng lực của cái thứ kia rất lợi hại, có thể điều tra ra được quan hệ ba con.

Tô Cần nói: “Rốt cuộc sao lại thế này? Cháu..."

Trông thấy bộ dạng của con trai mình đã bắt đầu luống cuồng, Tô Thường Minh chỉ biết thở dài một tiếng. Từ bé đứa nhỏ này được được Kỷ Hồng Quả nuôi dưỡng bên người, lại bị cách giáo dục như vậy mà lớn lên nên mới trở thành như thế, ông ấy ngoại trừ đau lòng ra còn càng cảm thấy ghê tởm hơn với hai vợ chồng Tô Lão Đạo.

“Ta vẫn luôn giấu kín chuyện này ở trong lòng hơn bốn mươi năm và chỉ nói cho người bạn già của mình, lúc ấy nói ra cũng không kỹ càng tỉ mỉ mà chỉ nói đại khái. Việc này cũng chính là chuyện khiến cả đời ta cảm thấy bị sỉ nhục..."

Đôi mắt Tô Thường Minh nhìn về phía xa xăm, chậm rãi kể lại sự kiện trong quá khứ đã bị phủ đầy bụi nhiều năm, một sự kiện khiến ông ấy trở thành kẻ bị cắm sừng bị người ta gièm pha.

Tuy rằng Tô Lão Mao và Tô Lão Đạo không phải anh em sinh đôi nhưng bộ dạng của hai anh em rất giống nhau, và cả hai cũng cách hơn kém nhau một tuổi.

Lúc mẹ hai người sinh ra Tô Lão Đạo sức khỏe không tốt, vào năm bọn họ một người tám tuổi một người chín tuổi thì bà qua đời. Ba bọn họ cũng không đi bước nữa mà vẫn luôn vừa làm ba vừa làm mẹ nuôi nấng bọn họ khôn lớn.

Vào năm Tô Lão Mao mười lăm tuổi, ông Tô dùng hết năm đồng duy nhất trong người cưới cho ông ấy một người vợ, cũng chính là Kỷ Hồng Quả.

Lúc còn trẻ Kỷ Hồng Quả có bộ dạng rất xinh đẹp, tính cách vừa cứng rắn lại nhanh nhẹn nên rất được Tô Lão Mao yêu thích.

Năm bọn họ kết hôn Tô Lão Mao mười sáu tuổi còn Kỷ Hồng Quả mười lăm tuổi, hai vợ chồng không nói lời đường mật ngọt ngào nhưng cũng không tôn trọng nhau như khách.

Tô Lão Mao thật sự rất thích người vợ này, ông ấy đi ra ngoài làm công, làm buôn bán chỉ muốn khiến cho cuộc sống sinh hoạt của vợ ngày một tốt hơn, khiến bà ta được sống tốt.

Bởi vì ông ấy phải thường xuyên đi ra ngoài làm công, lại luôn vào thành phố bán chổi, mẹt, giỏ tre,... do tự mình làm nên cuộc sống trôi qua cũng không đến nỗi nào. Ít nhất trong nhà vẫn thường xuyên có thể được ăn một vài món mặn.

Có đôi khi ông ấy đi ra ngoài làm công, vừa đi đã đi vài tháng liền, có đôi khi đi ra ngoài buôn bán lặt vặt cũng phải mất mười ngày nửa tháng không trở lại nhà.

Ông ấy cũng chưa từng hoài nghi vợ chính mình, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc vợ mình liệu có chịu sự cô đơn hay hồng hạnh xuất tường (*) gì đó hay không, bởi vì ông ấy tin tưởng vợ mình.

(*) Hồng hạnh xuất tường: Nói về việc một người phụ nữ đã yên bề gia thất nhưng vẫn còn lưu luyến một ai đó.

Sau này còn trai của ông ấy được sinh ra, cũng chính là Tô Đại Lực, con trai ông ấy trông rất khoẻ mạnh kháu khỉnh, đặc biệt trông cũng rất giống ông ấy và ông ấy cũng rất thương đứa con trai này.

Năm sau một cô con gái cũng được sinh ra. Tuy là con gái nhưng ông ấy vẫn rất thương con, cũng không bởi vì chuyện trọng nam khinh nữ mà đối xử có gì không tốt với con gái.

Ông ấy cũng rất thích cô con gái này.

Vào năm con trai cả năm tuổi, con gái được bốn tuổi, trước khi ông ấy bị bắt đi lính con gái đã nói với ông ấy một điều rất ngây thơ: Ba, vì sao mẹ với chú hai lại ôm nhau ạ?

Trẻ con không hiểu cái gì, cô bé chỉ thấy tò mò nên mới nói với ông ấy.

Ông ấy nghe thấy mà cực kỳ giật mình, chắc chắn con gái đã nhìn thấy cái gì đó nên mới lại đây nói cho ông ấy.

Ông ấy tức giận đá văng cửa chỉ trông thấy hai người đang vội vàng đẩy nhau ra, trên mặt mang theo sự hoảng loạn.

Vào giờ khắc này, trong mắt ông ấy hoàn toàn là lửa giận.

Ông ấy không đánh Kỷ Hồng Quả, ông ấy chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng ông ấy lôi Tô Lão Đạo ra đánh, đánh đến mức khiến ông ta bò không dậy nổi khỏi giường.

Ông ấy chất vấn Kỷ Hồng Quả mình đã làm gì không tốt với bà ta? Vì sao bà ta lại muốn phản bội ông ấy? Ở bên em trai mình tốt hơn sao?

Thậm chí ông ấy còn bắt đầu hoài nghi liệu con trai con gái có phải là con của mình hay không.

Sự hoài nghi này cảm thấy chỗ nào đó đều không đúng.

Nhưng Kỷ Hồng Quả lại không chịu thừa nhận, bà ta không thừa nhận mình có gian tình với Tô Lão Đạo, bà ta cũng không thừa nhận hai đứa nhỏ là con của Tô Lão Đạo.

Trong cơn tức giận, Tô Lão Mao đã tiến hành lấy m.á.u của con trai con gái để kiểm tra người thân.

Quả nhiên con trai không phải là của ông ấy nhưng m.á.u của con gái lại có thể dung hoà với ông ấy.

Sự thật đặt ngày trước mặt, Kỷ Hồng Quả chỉ biết cắn răng không chịu trả lời ông ấy, bà ta cùng Tô Lão Đạo đã có gian tình mấy năm, bà ta còn mở miệng mắng ông ấy: Anh suốt ngày ở bên ngoài như vậy không phải là đi làm thủ công thì cũng là đi buôn bán, một người phụ nữ luôn ở trong nhà như tôi sống có khác quả phụ đâu. Là Lão Đạo vẫn luôn giúp tôi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 307: Chương 307



Ông ấy hỏi bà ta: Chỉ bởi vì nó giúp cô cho nên hai người mới cặp kè với nhau sao? Nó là em chồng của cô, là em trai ruột của tôi, hai người là chị dâu em chồng, thật đúng là... ghê tởm.

Kỷ Hồng Quả: Cũng không phải, trước khi tôi với anh kết hôn thì tôi đã yêu Lão Đạo rồi, lúc ấy tôi còn cho rằng tôi được gả cho anh ấy nhưng không ngờ tới lại kết hôn với anh. Vốn dĩ anh mới chính là người đoạt vợ của Lão Đao, tôi với anh ấy yêu thì anh có cái gì mà khổ sở chứ?

Tô Lão Mao: Nếu cô và nó đã yêu nhau từ lâu vì sao còn kết hôn với tôi? Chơi đùa như vậy thú vị lắm sao? Sao lúc trước cô không nói luôn với tôi mà còn để tôi kết hôn với cô? Cô xem tôi giống như con rùa đen, kẻ bị cắm sừng, coi tôi là thằng ngu, có phải các người cảm thấy rất đắc ý đúng không?

Ông ấy quyết định việc này không thể nhẹ tay được. Ông ấy muốn ly hôn với người phụ nữ này.

Ngày hôm sau, có người đến bắt đi lính, ông ấy bị bắt đi, cửu tử nhất sinh.

Cuối cùng cũng ra khỏi chiến trường, ngày về đến nhà lại phát hiện ra hai người kia đã kết hôn, đến ngay cả con cái cũng đã có. Đứa nhỏ tên là Tô Cần lúc đó ông ấy ở bên ngoài nhìn, cũng rất nhiều lần muốn chạy vọt vào đánh cho đôi cẩu nam nữ này một trận tơi bời nhưng cuối cùng lại nản lòng thoái chí.

Càng quan trọng hơn là ông ấy còn biết được một việc con gái của ông ấy đã bị bán đi nơi khác, làm con dâu nuôi từ bé của một lão quăng côn (*). Ông ấy cũng đã đi tìm nhưng mà không tìm được.

(*) Lão quăng côn: Dùng để gọi những người đã lớn tuổi nhưng chưa có vợ.

Chiến loạn nổi lên, mọi người đều đang phải chạy trốn, không có tin tức gì của con gái.

Trong lúc nản lòng thoái chí, ông ấy rời khỏi nơi thương tâm này, một mình đi theo những người chạy nạn tới Hồng Kông.

Sau lại gặp được Thiệu Kiều Kiều, cũng là người vợ hiện tại của ông ấy, sau này mới có con trai và con gái hiện tại.

Tô Thường Minh dùng giọng điệu hết sức bình đạm kể lại chuyện này, mọi người đều sững sờ tại chỗ.

Không nghĩ tới còn có cả chuyện như vậy.

Đặc biệt là Tô Cần, trong lòng ông ấy càng thêm khó chịu hơn.

Nếu nh không phải Trường Thanh nói đã tra ra được “địa (?)” gì đó kia thì chẳng phải ông ấy sẽ không biết thân thế của mình hay không?

“Năm đó nếu ba biết con là con trai của ba thì ba đã mang con đi từ lâu rồi. Sau khi ba trốn trở về trông thấy hai người bọn họ tương thân tương ái, còn sinh thêm mấy đứa con cho nên ba mới nản lòng thoái chí đi đến Hồng Kông"

Tô Cần ngây ngốc đứng ở nơi đó không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lục Tư Hoa nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Cần còn đưa mắt an ủi ông ấy.

Tô Cần nhìn bà ấy cười khổ nhưng vẫn không nói lời nào.

Vãn Vãn cũng không nói gì, lúc này cũng không phải là lúc cô lên tiếng nói chuyện. Đây là chuyện của người lớn, cô cũng chưa từng nghĩ tới ân oán của thế hệ trước cùng những chuyện cũ phủ đầy tro bụi lại có thể m.á.u chó được như vậy.

Cô đã từng đọc trong một cuốn sách nói rằng ở một số vùng nông thôn xa xôi trong nhà không có đủ tiền lấy vợ là sẽ để mấy anh em xài chung một vợ. Cô vẫn luôn cho rằng nó chỉ được viết trên sách, không ngờ tới việc này còn thật sự sẽ xảy ra như vậy.

Ông bà nội Tô cũng không phải là kiểu cưới cùng vợ, cưới chung vợ là bởi vì trong nhà quá nghèo và mấy anh em đều đã thương lượng với nhau. Còn điều bọn họ làm là yêu đương vụng trộm, thừa dịp anh trai đi ra ngoài làm thủ công và buôn bán để yêu đương vụng trộm lâu dài.

Nếu không phải ba Tô đưa ra báo cáo ADN thì liệu có ai tin tưởng Tô Cần sẽ là con trai của ông nội cả không? Dù sao ba cũng được sinh ra sau mười hai tháng khi ông nội rời đi. Đương nhiên ngày sinh nhật này có phải là sự thật hay không trước mắt cũng là điều đáng ngờ.

“Năm đó sau khi ta và ba con kết hôn quốc gia cũng vừa lúc được giải phóng, khi ấy quốc gia còn chưa ngăn cản cho người có quan hệ bà con bạn bè ở nước ngoài nhập cảnh. Ta với Thường Minh đã từng đi tới Đại Lục, cũng đã từng cùng nhau đã tới huyện Nghi An, chúng ta cũng đã từng gặp qua con nhưng khi đó con còn nhỏ mới chỉ mười mấy tuổi, con có còn nhớ không?” Bà nội Thiệu ở bên cạnh nói.

Tô Cần ngây ngốc, quả thật chuyện năm đó chính là bóng ma trong lòng ông ấy, một nam một nữ đã từng tới tìm ông ấy nhưng lúc đó ông ấy không nghĩ tới phương diện này, hiện tại nghĩ lại quả thật đúng là bác trai bác gái cả. Năm đó hai người bọn họ cũng không nói ra thân phận cho ông ấy làm ông ấy còn tưởng... người xấu.

Tô Cần che mặt, trong lòng nhất thời chỉ cảm thấy rối loạn.

“Con còn không chịu gọi ba là ba sao?” Tô Thường Minh nhìn bộ dạng ngây ngốc kia của Tô Cần mà tức giận mỉm cười nói: “Hay là con vẫn muốn nhận Tô Lão Đạo là ba?"

Tô Cần lắc đầu: “Không, trong khoảng thời gian ngắn thế này khiến con nhất thời không phản ứng kịp. Con...” Trông thấy đôi mắt Tô Thường Minh đang nhìn chằm chằm vào mình, ông ấy há miệng th* d*c cuối cùng cũng mở miệng lên tiếng: “... Ba"

Sắc mặt Tô Thường Minh cũng tốt hơn rất nhiều. Tuy rằng ông ấy cũng không thiếu con trai nhưng Tô Cần lại là đứa con đầu tiên của ông, tuy ông ấy không nuôi dưỡng từ nhỏ nhưng cảm tình vẫn luôn có.

Vãn Vãn cũng đã bổ nhào vào trong l*иg n.g.ự.c Tô Thường Minh từ lâu: “Ông nội, ông nội, ông nội. Cô gọi một lúc hăn ba lần: “Cuối cùng cháu cũng có một người ông thương cháu rồi."

“Vãn Vãn, còn bà nội thì sao?” Bà nội Thiệu không hy vọng Tô Cần có thể mở miệng gọi mình là mẹ nhưng bà ấy vẫn hy vọng Vãn Vãn sẽ gọi mình là bà nội.

Bà ấy còn chưa có một đứa cháu gái nào mềm mềm dễ thương như vậy đâu.

Vãn Vãn mỉm cười gọi: “Bà nội, từ lâu cháu đã muốn gọi bà như vậy rồi, gọi là bà cả chẳng thích một chút nào."

Bà nội Thiệu bị lời nói của cô chọc cho vui vẻ, đứa nhỏ này đúng là khiến cho người ta cảm thấy yêu thương.

Ở bên kia ba con, anh em nhận nhau, hoà thuận vui vé.

Còn ở bên kia bà nội Tô đang một mình chạy về phía thôn Hà Hạ, mãi đến khi đóng cửa nhà lại mà tim đập của bà ta vẫn còn đập nhanh.

Bà ta không ngờ tới, Tô Lão Mao không c.h.ế.t mà thậm chí còn trở lại. Nhìn bộ dạng ông ấy như vậy có vẻ cuộc sống cũng không tồi? Là người có tiền sao?

Trong nội tâm vừa cảm thấy xấu hổ vừa chịu không nổi.

Người đàn ông mà bà ta không cần hiện giờ lại có thể xuất sắc được cỡ vậy.

Còn người đàn ông mà bà ta vẫn luôn cho rằng sẽ có tiền đồ thật rộng mở thì hiện giờ lại chỉ là một tên nông dân.

Tâm trí bà ta rối bời.

“Bà làm sao vậy? Giữa ban ngày ban mặt bà đóng cửa làm cái gì?” Bên ngoài truyền đến giọng nói của ông nội Tô, ông ấy đang không ngừng gõ cửa.

Bà nội Tô tâm phiền ý loạn mở cửa ra, trông thấy ông nội Tô đang trầm mặt trừng mắt nhìn mình.

“Không phải bà nói đi tới chỗ lão nhị sao? Bà còn nói muốn để lão nhị hỗ trợ chăm sóc lão đại mà?” Ông nội Tô bày ra vẻ mặt nghi hoặc nhìn bà ta, ông ấy cảm thấy hôm nay bà ta có hơi quái lạ.

Bà nội Tô nói: “Ông nó ơi, ông ta trở về rồi"

“Trở về thì trở về, có cái gì mà....” Ông nội Tô vào cửa đổ cho mình chén nước, đang chuẩn bị uống lại chợt nhớ tới cái gì đó, ông ấy ngẩng đầu hỏi: “Vừa rồi bà nói cái gì? Ai về?"

Vẻ mặt của vợ không ổn lắm, vẻ mặt không ổn nghĩa là có vấn đề.

“Là ông ta đã trở lại.” Bà nội Tô lặp lại một lần nữa.

“Ai?” Ông nội Tô còn chẳng nghĩ tới ông anh trai ruột của mình.

Bà nội Tô nói: “Là Tô Lão Mao, ông ta đã trở lại rồi.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 308: Chương 308



Ông nội Tô vừa mới uống được ngụm nước vào trong miệng lại nghe thấy bà ta nói như vậy mà phun hết ra ngoài: “Bà nói cái gì? Tô Lão Mao? Anh trai tôi?"

Bà nội Tô không lên tiếng mà chỉ thẫn thờ ngồi ở đó.

“Ba ruột của lão nhị?” Tô lão cha nói một câu.

Bà nội Tô đột nhiên ngẩng đầu: “Ông nó, vừa rồi ông nói cái gì? Lão nhị nó..."

Ông nội Tô nói: “Bà thật sự cho rằng có thể giấu được tôi sao? Tôi chỉ không muốn nói ra mà thôi. Lão nhị sinh ra muộn hơn so với những đứa bé bình thường một tháng, bà còn thật sự cho rằng tôi cũng tin nó là con trai của tôi sao? Nó thật sự rất giống với anh trai tôi, giống đến mức như được tạc từ cùng một khuôn mẫu ra vậy, tôi đã hoài nghi từ lâu rồi..."

Bà nội Tô trợn mắt há hốc mồm, bà ta còn cho rằng mình đã giấu rất kí nhưng hoá ra chồng mình đã biết từ lâu rồi sao?

Vậy ông ấy...

Việc Tô Thường Minh về quê dường như cũng không tạo ảnh hưởng gì đến cả nhà Tô Cần.

Trước kia bọn họ như thế nào thì hiện giờ vẫn là như thế.

Sự khác biệt chính là quả thật cả người đã nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Tô Cần và Lục Tư Hoa cũng đã thương lượng qua với nhau tất cả những gì của nhà họ Thiệu đều không có liên quan gì đến bọn họ. Tuy rằng tiền là do ba kiếm được nhưng cho tới bây giờ quy mô này vẫn không thoát ra được liên quan tới nhà họ Thiệu.

Hơn bốn mươi năm qua ông ấy cũng đã có thói quen với mọi thứ ở thôn Nghi An từ lâu rồi.

Từ trước tới nay ông ấy chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đi theo người nhà họ Thiệu để đòi hỏi gia sản gì đó.

Tất nhiên ông ấy cũng muốn được nhận tổ quy tông.

Nếu như đã không phải là con trai của ông nội Tô vậy thì cũng không cần thiết phải sống dưới ông ấy nữa.

Cũng may đã dời hộ khẩu, theo ý định của Tô Thường Minh là phải đi sửa lại gia phả.

Tô Thường Minh rất coi trọng phương diện này, từ nhỏ ông ấy đã lớn lên ở thôn Hạ Hà sau này lại đi tới Cảng Thành cho nên ông ấy rất để ý đến phương diện gia phả.

Hiện tại cải cách đã được mở ra, Cách Ủy Hội cũng đã bị giải tán, những thứ trước kia bị bỏ qua cũng đang bắt đầu từ từ có tác dụng.

Ví dụ như gia phả gia tộc lại bắt đầu được coi trọng hơn.

Tất nhiên Vãn Vãn biết ông nội đang nghĩ gì.

Ông ấy đã đi ra ngoài nhiều năm như vậy, dù cho đã trở thành một ông chủ lớn, tiền nhiều tiêu không hết nhưng trong lòng vẫn luôn có cảm giác tiếc nuối.

Loại tiếc nuối này đã khắc vào trong xương cốt.

Cả đời này của có lẽ có hai chuyện khiến ông ấy cảm thấy tiếc nuối nhất, một là chuyện của ba Tô, còn một chuyện khác tất nhiên có liên quan đến cô hai người mà Vãn Vãn chưa từng được gặp mặt.

Đứa con trai là ba Tô đã tìm được nên cũng không còn tiếc nuối nữa, gia cảnh nhà thằng hai cũng không tồi.

Một tiếc nuối khác là về cô hai, người khiến cả đời này của ông nội thương tâm đến bệnh.

Vãn Vãn cũng đã từng nghe ba mẹ nói qua về cô hai, từ hơn ba mươi năm trước trước cô hai đã bị bán đi.

Cô không biết xuất phát từ tâm lý mà bà nội Tô lại bán cô hai đi, và sau khi bán đi rốt cuộc bà ta có từng gặp lại cô hai không.

Vào thời chiến loạn nên cũng không ai biết hiện tại cô hai đang ở đâu?

“Ta cũng đã từng đi tìm rồi, trước khi đi tới Cảng Thành cũng đã đi tìm nhưng mà vẫn không tìm được gì. Cũng không biết cô hai bị bán đi đâu, tin tức gì cũng không kiếm được. Tô Thường Minh thở dài: “Sau khi giải phóng, ta với Kiều Kiều cũng từng tới tìm, đã hỏi rất nhiều người nhưng đều tìm không thấy"

“Vậy ông bà hai thì sao, ngộ nhỡ bọn họ biết thì sao?” Vãn Vãn cảm thấy chắc chắn bà nội Tô sẽ biết.

Người quyết định bán chính là bà ta, làm sao bà ta có thể không biết được?

Bà nội Thiệu nói: “Chúng ta đã từng đi tìm theo địa chỉ kia nhưng đáng tiếc sau thời kỳ chiến tranh ngôi lành kia cũng đã bị ngọn lửa đốt cháy, không để lại thứ gì. Người cứ thế mất tích."

Vãn Vãn im lặng, chuyện đã lâu như vậy rồi hơn nữa lúc ấy còn là thời chiến tranh loạn lạc quả thật cũng không dễ tìm.

Người có còn tồn tại hay không cũng không biết, nếu như là thời bây giờ mà đi tìm thì có lẽ còn dễ tìm hơn một chút nhưng mà lúc ấy thật sự quá rối loạn, hơn nữa bà nội Tô còn tùy tiện bán cho người ta, bán cho ai cũng không rõ ràng.

Nghe nói lúc ấy cô hai được bán cho một người bán hàng rong đi ngang qua đó, người bán hàng rong kia là cái lão quang côn, sống ở một nơi xa xôi hẻo lánh.

Người đã biến mất, làm thế nào cũng tìm không ra được.

Có lẽ chuyện này là điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời của ông nội?

Con trai đã tìm được về nhưng con gái vẫn mất tích. Sống hay c.h.ế.t cũng không biết, theo bọn họ suy đoán có thể là đã c.h.ế.t rồi.

Dù sao cũng bởi vì do thời đại đó quá hỗn loạn, muốn tìm kiếm cũng không có cơ hội. Dù cho có lợi thế lớn đến đâu nhưng biển người mênh mang biết đi đâu tìm kiếm?

“Ông nội, ông yên tâm, cháu sẽ nghĩ cách tìm được cô, chắc chắn có thể tìm được.” Thiệu Trường Thanh bảo đảm với Tô Thường Minh.

Bà nội Thiệu cũng chỉ thở dài một tiếng, quả thật chuyện này là một chuyện tiếc nuối rất lớn.

Bà ấy cũng thấy tiếc thay cho đứa nhỏ này.

Cũng có thể nghĩ tới năm đó bà nội Tô muốn bán đứa nhỏ này không gần là bởi vì trong nhà nghèo nuôi không nổi, hoặc nguyên nhân nhiều hơn có thể là liên quan đến ba của đứa nhỏ, bởi vì chuyện năm đó là do đứa nhỏ này mật báo.

Có lẽ là do bà nội Tô hận đứa nhỏ này chăng?

Bà ta có thể nhẫn tâm với con trai mình, sẵn lòng bán đi chính đứa con gái ruột như vậy thì hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được chắc chắn bà ta sẽ làm ra được chuyện này.

Trường Thanh nói đúng, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng người phụ nữ như Kỷ Hồng Quả lại có thể làm ra được chuyện nhẫn tâm như vậy.

Trên đời này có lẽ cũng chỉ có một mình bà ta như thế?

Ít nhất bà nội Thiệu biết mình tuyệt đối sẽ không làm ra được chuyện nhẫn tâm như vậy, dù cho là chính con do mình sinh ra hay là một đứa con riêng như Tô Cần thì bà ấy cũng ôm tâm lý đối xử tử tế.

Cho dù Tô Cần không phải do bà ấy sinh nhưng đứa nhỏ vẫn là con của chồng mình cho nên bà ấy rất có thiện ý với cả nhà Tô Cần.

Đến bà ấy còn có thể đối xử tử tế với cả nhà Tô Cần thì vì sao một người mẹ ruột như Kỷ Hồng Quả lại không làm được chứ?

“Thật ra chỉ cần có tâm thì con tin chắc chắn ông trời sẽ đối xử tử tế với tất cả những người lương thiện, chúng ta sẽ tìm được cô thôi. Lục Tư Hoa an úi.

Ngoại trừ an ủi ra còn có thể làm được gì đây?

Chẳng lẽ còn có thể nói có lẽ thật sự tìm không được. Như vậy không phải đang muốn đ.â.m một d.a.o vào lòng ông cụ sao?

Bà nội Tô có thể bán đứa con gái mới mười mấy tuổi của mình cho một lão quang côn, thậm chí đến ngay cả con gái của bà ta và ông nội Tô cũng bị bà ta gả tới một nơi không biết ở đâu.

“Cứ từ từ tìm thì sẽ có thể tìm được thôi. Tô Thường Minh ngoại trừ thở dài cũng không thể làm được gì khác.

Ông ấy chỉ cảm thấy rất mệt, lần này về quê huyện Nghi An khiến ông ấy cảm thấy còn mệt hơn cả so với khi ông ấy còn đang phải rong ruổi trên thương trường.

Đặc biệt là khi đối mặt với người em trai đã vài thập niên không gặp khiến ông ấy càng cảm thấy không muốn liếc mắt nhìn thêm một lần.

Nhưng bọn họ vẫn phải đi tới thôn Hạ Hà để đi cấp gia phả, cho nên chuyện đi tới thôn Hạ Hà là chuyện cần thiết phải làm.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 309: Chương 309



Dù cho Tô Thường Minh đã sinh hoạt ở Cảng Thành rất lâu nhưng ông ấy vẫn là một người đàn ông rất truyền thống.

Truyền thống đến mức cảm thấy chuyện gia phả là một chuyện rất quan trọng, truyền thống đến mức muốn đưa vợ con của mình đến trước mộ ba mẹ với lạy vài lần.

Lúc ông ấy đi ba của ông ấy vẫn còn sống. Lúc ông ấy bị bắt đi tráng đinh (*), tuy rằng vẫn chưa thể khẳng định ông ấy sẽ bị bắt đi tráng đinh nhưng Tô Lão Đạo đã từng đẩy một tay vào chuyện này, nhưng ông ấy cũng biết chuyện này tuyệt đối không đơn giản.

(*) Tráng đinh: Thanh niên đến tuổi thành niên, khoẻ mạnh có thể đi lính hoặc tham gia các việc lao dịch thời xưa Hiện giờ tất cả đã là quá khứ đã trôi qua, cho dù ông ấy biết có một số việc đã trôi qua nhiều năm như vậy dường như cũng không thể làm được gì ngoại trừ việc dìm hai vợ chồng kia xuống vũng bùn đi.

Hiện giờ chênh lệch về địa vị cũng đã khác.

Lúc ông ấy đi tới huyện Nghi An, cơ quan chính phủ còn đích thân đi xuống tiếp đón còn hiện tại ông bà nội Tô chẳng qua chỉ hai ông bà lão sống trong nông thôn, cả đời chỉ cầu có đủ miếng ăn và phải đi tới chỗ khác làm việc.

Bây giờ nghĩ lại phải chẳng đây cũng được coi như là báo ứng về những chuyện làm ghê tởm của hai vợ chồng họ?

Còn chưa nói đến chuyện con trai trưởng của bọn họ là Tô Đại Lực hiện giờ đã là một phế nhân, thậm chí đến ngay cả con trai út có tương lai nhất cũng đang ồn ào đòi muốn ly hôn.

Đừng nói đến so được với nhà họ Thiệu mà đến ngay cả nhà Tô Cần bọn họ cũng không thể so được.

Dù cho từ nhỏ Tô Cần đã bị bọn họ giáo dục tẩy não, phải cống hiến mọi thứ cho cái gia đình này, dù thế nào cũng thấp kém hơn so với bọn họ.

Tô Cần làm việc cực kỳ tốt, càng đừng nói đến bốn đứa nhỏ, trong tất cả có đứa nào mà không có tương lai chứ?

Chỉ cần nghĩ đến như vậy là trong lòng Tô Thường Minh lại cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.

Ông ấy đột nhiên nở nụ cười, ông ấy đi so sánh với Tô Lão Đạo làm gì chứ? Căn bản hai người bọn họ đã không cùng một đẳng cấp.

Đi so sánh với bọn họ chẳng khác gì đang hạ thấp thân phận của mình sao?

Bà nội Thiệu nói: “Ông đấy, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà ông vẫn còn không buông tha cho Tô Lão Đạo sao? Hiện giờ ông ta có cái gì hơn mà so được với ông?

Ông ấy so không bằng, cái gì cũng so không bằng.

“Là tôi nghĩ sai. Ở trước mặt bà nội Thiệu, Tô Thường Minh vĩnh viễn đều là người chịu đứng dưới.

Ông ấy yêu bà nội Thiệu còn hơn yêu chính bản thân mình.

Bà ấy là người phụ nữ đã cùng ông ấy gây dựng gia nghiệp bạc triệu vào thời điểm mà ông ấy đang khó khăn nhất, bà ấy cũng chính là tình yêu của cả đời ông ấy.

Cả đời này ông ấy sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc bà ấy gật đầu đồng ý lời cầu hôn khi ông ấy ôm bó hoa vào buổi tối ngày hôm đó.

Cả đời này gắn kết không rời không bỏ.

“Đây không phải khúc mắc trong lòng tôi đâu, chỉ là do tôi bị người ta lừa dối mà người đó lại là em trai của tôi cho nên nó mới trở thành chấp niệm trong lòng tôi. Hiện giờ nhớ tới chấp niệm nhiều năm như vậy thật ra cũng chỉ là một trò cười mà thôi"

Đúng vậy, chẳng qua cũng chỉ là một trò cười mà thôi.

“Được rồi, không cần phải nghĩ nhiều nữa, ngày mai chúng ta còn phải đi tới thôn Hạ Hà. Đừng để lộ ra vẻ mặt như vậy trước mặt tụi nhỏ kẻ bị bọn nhỏ nhìn ra cái gì đó. Đặc biệt là ở trước mặt hai đứa nhỏ Tô Cần với Tư Hoa, hai đứa đều rất mẫn cảm, ông đừng để cho bọn nhỏ lo lắng” Bà nội Thiệu vỗ lên bàn tay ông ấy an ủi.

Tô Thường Minh nhìn thoáng qua mấy đứa con trai đang cùng nhau trò chuyện ở bên ngoài phòng khách, trông thấy con trai cả, con trai hai và con trai ba ở chung hòa thuận với nhau khiến trong lòng ông ấy đột nhiên cảm thấy rất vui mừng.

Nhà người khác vì gia nghiệp mà sẵn sàng tranh giành đấu đá m.á.u mủ với nhau đến mức anh c.h.ế.t tôi sống mà ba người con trai của ông ấy lại không như vậy.

Đã nhiều năm như vậy mà con trai thứ hai và thứ ba cũng không vì gia sản mà đấu đá phản bội đi tình anh em. Ba đứa cháu trai cũng vậy, tụi nhỏ vẫn luôn rất hoà thuận với nhau. Ông ấy rất cảm kích Kiều Kiều vì bà ấy đã giáo dục tụi nhỏ tốt như vậy.

Hiện giờ con trai cả cũng đã nhận lại, tuy rằng hơn bốn mươi năm không sinh sống cùng nhau nhưng quả thật Tô Cần đã một đứa nhỏ rất tốt.

Kỷ Hồng Quả tẩy não ông ấy như vậy mà bản tính của ông ấy vẫn luôn rất tốt, điều này hiếm thấy tới cỡ nào chứ?

Trong phòng khách bên kia, Tô Cần đang ngồi cùng hai em trai cùng ba khác mẹ của mình.

Cách ăn mặc của ông ấy thuộc kiểu dân quê điển hình mà hai người em trai lại tây trang cà vạt, nhìn như vậy trông bọn họ có vẻ không quá hoà hợp nhưng diện mạo của ba anh em lại rất giống nhau, giống như có một sợi dây vô hình kéo bọn họ lại chặt với nhau.

“Anh cả, bọn em vẫn luôn không biết đến sự tồn tại của anh, hiện giờ bọn em có hàng chục trung tâm mua sắm mở ở Cảng Thành, còn chưa bao gồm những nơi khác. Trụ sở chính đang nằm ở Cảng Thành, đến lúc đó anh theo bọn em cùng nhau trở lại Cảng Thành, em sẽ giới thiệu qua một chút sản nghiệp trong nhà cho anh nghe. Ba Thiệu nói với Tô Cân.

Tô Cần lại lắc đầu: “Anh không qua đó đâu, anh còn một đứa chưa tốt nghiệp tiểu học, qua bên đó để làm gì? Quản lý công ty sao? Anh có thể quản lý được sao? Anh quản lý không được đâu. Anh vẫn muốn ở huyện Nghi An, ở chỗ này khiến anh cảm thấy tương đối thư thái"

“Anh cả, tất cả mọi thứ ở Cảng Thành cũng có phần của anh” Ba Thiệu nói.

Chú Tô cũng nói: “Anh cả, trước kia mọi người đều không biết có sự tồn tại của anh nhưng hiện tại thì đã biết rồi, làm sao mọi người có thể để anh ở đây chịu khổ được chứ? Công việc kia của anh ở đội tải có làm hay không cũng không sao cả, anh đi theo bọn em cùng nhau trở về Cảng Thành, làm sao mọi thứ trong nhà có thể thiếu anh được chứ?"

Tô Cần vẫn lắc đầu: “Anh ở đây cũng đã quen rồi, giờ mà đi tới Cảng Thành anh lại thấy không quen. Anh đang làm khá tốt công việc trong đội vận chuyển, hơn nữa anh cũng thích công việc này. Được làm việc cùng nhóm nhân viên tạp vụ khiến anh cảm thấy rất vui. Nếu như đi tới Cảng Thành, chỗ đó xa lạ như vậy anh sợ làm không được."

Ba Thiệu im lặng, ông ấy có thể nhìn ra được anh cả thật lòng không muốn đi qua đó.

Người khác thì hận không thể đi theo cùng bọn họ để tranh đoạt gia sản nhưng anh cả lại không muốn đi qua, nhìn cũng biết không phải ông ấy đang nói lời khách sáo.

Giờ khắc này, ba Thiệu cũng không biết phải nên nói cái gì mới phải.

Những lời nói như vậy bọn họ cũng đã nói với Lục Tư Hoa, Vãn Vãn và mọi người.

Vãn Vãn và Lục Tư Hoa đều nhất trí cho rằng bọn họ không thể đi đến Cảng Thành được.

Tuy rằng bà nội Thiệu rất tốt, chú hai và chú ba Thiệu cũng là người rất tốt nhưng nếu như bọn họ thật sự muốn đi tới Cảng Thành thì khả năng sẽ là một loại tình huống khác.

Gia sản bên kia là do người nhà họ Thiệu dốc sức gây dựng nên, giờ mà bọn họ tùy tiện chen vào như vậy cuối cùng vẫn sẽ xảy ra mâu thuẫn.

Đứng trước những chuyện liên quan đến ích lợi thì có khả năng anh em cũng không còn là anh em nữa.

Bọn họ ở lại huyện Nghi An cũng khá tốt, không đi tới Cảng Thành mà ở bên này thì bọn họ vẫn có thể học tập tốt. Nếu như thật sự muốn đi theo tới Cảng Thành, ở đó trời xa đất lạ, ai biết sẽ lại xảy ra tình huống gì?

Nhà họ Tô nhất trí cho rằng bọn họ tuyệt đối không thể đi tới Cảng Thành.

Đối với gia sản này tốt nhất bọn họ không cần đi so đo mà coi như không tồn tại.
 
Back
Top Bottom