Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 310: Chương 310



Trước kia mọi người còn không biết đến sự tồn tại của ông nội Tô mà vẫn có thể sống an nhàn, hiện giờ đã biết đã biết đến sự tồn tại của ông nội Tô chẳng lẽ lại tiếp tục không sống nổi được sao?

Tại thôn Hạ Hà đang sôi trào.

Không ai ngờ tới rằng Tô Lão Mao người được cho là đã c.h.ế.t trên chiến trường trong truyền thuyết lại chưa thật sự c.h.ế.t mà còn quay trở về đây.

Ai cũng muốn ra nghênh đón đặc biệt là cán bộ thôn.

Bí thư chi bộ Viễn Sơn ít tuổi hơn Tô Thường Minh, năm Tô Thường Minh bị bắt đi lính thì ông ấy mới chỉ hai mươi tuổi, vừa cưới vợ chưa được bao lâu.

Hiện giờ lại trông thấy Tô Thường Minh áo gấm về làng thì làm sao bọn họ có thể không hiếu kỳ, không hâm mộ, không kích động cho được?

Vài chiếc xe hơi nhỏ chậm rãi chạy tới thôn Hạ Hà.

Có rất ít xe chạy tới thôn Hạ Hà, cũng chỉ có mấy năm trước bọn họ tiếp đón ông Tiêu và mọi người tới thì xe mới chạy tới đây, sau lại vẫn luôn không thấy xuất hiện lần nào nữa. Hiện giờ yên lặng bao lâu cuối cùng lại được nghênh đón xe chạy tới.

“Thật đúng là anh Lão Mao sao?” Bí thư chi bộ Viễn Sơn trông thấy Tô Thường Minh đi từ trong xe ra mà sợ đến ngây người.

Không ngờ tới anh Lão Mao chẳng những không c.h.ế.t mà còn ngồi trên một chiếc xe hơi hoành tráng như vậy chạy tới thôn Hạ Hà, thật khiến cho người ta không thể tưởng tượng được.

“Lần này tôi trở về là vì chuyện gia phả của gia tộc. Tô Thường Minh cũng không giấu giếm nói lên ý đồ của mình.

“Nếu như biết anh trở về thì sáng sớm tôi đã để trưởng lão chuẩn bị tất cả thật tốt rồi."

Trước kia không nói đến gia phả nhưng hiện giờ mọi người lại chú ý tới và cũng không có người nào nói đây là mê tín phong kiến nữa.

Hiện giờ đến cả Cách Ủy Hội cũng đã giải tán, thành phần cũng đã không còn thì ai lại đi nói những việc này nữa chứ?

Ở thôn Hạ Hà, người mang họ Tô chiếm nhiều nhất toàn bộ thôn, hơn nữa ban đầu nó còn được dùng làm từ đường trường tiểu học ở thôn, hiện giờ bài vị của tổ tiên cũng lại một lần nữa được thờ phụng ở đó.

Mà địa điểm trường tiểu học của thôn cũng đã được chọn, là do Thiệu Trường Thanh tự mình chủ trì, số tiền cũng là của nhà họ Thiệu chi ra.

Bí thư chi bộ Viễn Sơn còn cảm kích không nói nên lời với nhà họ Thiệu.

“Chuyện này trước hết không vội, tôi còn có một việc cần phải xử lý. Tô Thường Minh đột nhiên nói.

Viễn Sơn còn đang rất vui vẻ, hiện giờ ở trong lòng ông ấy không có chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện của người nhà Tô Thường Minh.

Bởi vì Thiệu Trường Thanh cũng đã đồng ý với ông ấy sẽ xây dựng một nhà máy ở trong thôn và để cho uỷ ban thôn gia nhập cùng nhau xây dựng, việc này xem như là đang cùng hùn vốn. Chuyện tốt như vậy làm sao ông ấy có thể không vui mừng cho được.

Điều này chẳng những giải quyết được tình hình kinh tế trong thôn mà còn giải quyết được vấn đề việc làm cho người dân của thôn.

Đợi đến mùa nương rẫy người trong thôn còn có nơi để về.

Tô Thường Minh nói: “Đó là chuyện có liên quan đến quá khứ phủ đầy tro bụi hơn bốn mươi năm trước, mọi chuyện đã đến lúc nên được tiết lộ, những kẻ đã từng làm chuyện sai trái cũng nên bị chịu trừng phạt rồi."

Dường như Viễn Sơn đã biết chuyện gì xảy ra: “Ý anh đang nói đến chuyện của Tô Lão Đao và Kỷ Hồng Quả sao?"

Chuyện năm đó làm sao ông ấy có thể không biết được? Vốn dĩ đây là chuyện giữa anh em nhà họ Tô, là một người ngoài nên tất nhiên ông ấy không thể đi bàn luận những chuyện này được.

Lúc ấy anh Lão Mao bị bắt đi lính, sau này Kỷ Hồng Quả gả cho Tô Lão Đạo. Bà ta mang theo Tô Đại Lực qua, Tô Lão Đạo coi Tô Đại Lực giống như con ruột của mình. Khi đó bọn họ đều cảm thấy Tô Lão Đạo thật sự là một người tốt, coi cháu trai giống như con ruột của mình, giúp anh trai nuôi con, không cắt đứt hương khói cho anh Lão Mao.

Hiện giờ anh Lão Mao đã trở lại, liệu có phải là muốn nhận Đại Lực về không?

Tô Thường Minh nói: “Hơn bốn mươi năm không có lúc nào là tôi không chờ đợi ngày này. Trước kia bởi vì chính sách quốc gia nên ông ấy không thể về được quê hương, hiện giờ cuối cùng cũng đã có cơ hội thì làm sao ông ấy có thể bỏ qua cho hai người kia được.

Đôi mắt của ông ấy đảo quanh trong đám người: “Lão nhị, nếu như đã tới thì vì sao không đi ra?"

Hiện giờ anh Lão Mao đã trở lại, liệu có phải là muốn nhận Đại Lực về không?

Tô Thường Minh nói: “Hơn bốn mươi năm không có lúc nào là tôi không chờ đợi ngày này. Trước kia bởi vì chính sách quốc gia nên ông ấy không thể về được quê hương, hiện giờ cuối cùng cũng đã có cơ hội thì làm sao ông ấy có thể bỏ qua cho hai người kia được.

Đôi mắt của ông ấy đảo quanh trong đám người: “Lão nhị, nếu như đã tới thì vì sao không đi ra?"

Tất cả mọi người đều dõi mắt nhìn vào bên trong đám đông, Vãn Vãn cũng không ngoại lệ.

Trong đám người cũng có ông Tô cũng ở đó, lúc này tóc ông ấy đã bạc phơ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, ông ấy như già đi mười tuổi so với lần gặp trước.

Đã một năm rồi cô không gặp ông Tô, bây giờ nhìn thấy, ông ấy thực sự già đến thế rồi sao?

Hai ngày trước cô được gặp bà nội Tô, dường như bà ta cũng già đi rất nhanh, so với bà nội Thiệu thì cứ như kém nhau tận hơn hai mươi tuổi vậy.

Tất nhiên không thể so sánh ông Tô và ông nội với nhau được, tuy ông nội đã ngoài sáu mươi nhưng trông ông vẫn tràn đầy sức sống, để mà so sánh thì ba Tô tuy trẻ hơn một tuổi nhưng lại gầy gò ốm yếu hơn.

Ông ấy trông giống như đã bảy mấy tám mươi tuổi, đặc biệt vào những năm gần đây, tình trạng đó ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

Sau khi Tô Đại Lực bị thương và Kiến Hoành tách ra ở riêng thì mọi thứ thậm chí còn tồi tệ hơn.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Tô Thường Minh, cuối cùng ông Tô cũng không thể nhịn nổi mà bước ra khỏi đám đông.

Ông ấy không đoán ra được, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ông ấy. Nếu ông ấy còn không đi ra nhất định sẽ bị cười chết.

Cả đời này ông ấy luôn không chịu thua kém, dù là trước đây hay là bây giờ, ông ấy không cho phép bất cứ ai nói lời nào.

Trong mắt người khác, ông ấy là một người cha tốt, một người chồng tốt, thậm chí là một người em trai tốt.

Thay anh trai chăm sóc cô nhi quả phụ, hơn nữa ông ấy cũng đối xử rất tốt với "con riêng" của mình.

Trong mắt mọi người, ông ấy đối xử với Đại Lực còn tốt hơn đứa con thứ hai của mình. Ai cũng nói ông ấy là một người cha dượng đặc biệt bao dung. Tuy rằng việc kết hôn với chị dâu của mình khiến mọi người lên án, nhưng về những mặt khác lại không thể xoi mói được điểm gì.

Nhưng dù lấy chị dâu của mình thì có làm sao, trong thôn cũng không phải chỉ có một mình ông ấy dám làm như vậy, rất nhiều người có anh trai hoặc em trai chết, em trai hoặc anh trai sau đó lấy chị dâu hoặc em dâu của mình, chuyện như vậy có quá nhiều rồi.

Chuyện này đặt trên người ông ấy, cũng không có nhiều người nói gì.

Cùng lắm là lúc người ta không có gì làm thì đem ra tán gẫu, nói chuyện phiếm thôi.

Không biết đã thay đổi từ lúc nào rồi?

Có lẽ từ sau khi sinh Vãn Vãn, gia đình thẳng hai ra ở riêng, trong nhà đã trải qua những biến cố long trời lở đất.

Bạn già nói rằng Vãn Vãn là một tai tinh, bây giờ nghĩ lại cũng thực sự là như vậy. Đó là ngôi sao tại tinh của gia đình họ.

Nhưng có vẻ như điều đó lại tốt cho gia đình của thằng hai. Kể từ khi Vãn Vãn ra đời, gia đình cũng khấm khá hơn qua từng ngày.

"Cái gì? Thấy thẹn với tôi sao?" Tô Thường Minh cười lạnh.

“Anh trai, thật sự là anh sao?” Giọng ông Tô run run, ngay cả môi cũng đều đang run rẩy. "Anh trai, em thật không nghĩ đến anh."
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 311: Chương 311



Giọng điệu như vậy, biểu cảm như vậy, hẳn là biểu cảm của một người có anh trai đã mất tích nhiều năm không gặp lại nên có.

Mặc kệ là giả vờ hay là bộc lộ tình cảm chân thật, thôn dân xung quanh đều có chút cảm động.

Tô Thường Minh đột nhiên thấy hơi buồn nôn, da mặt dày đến mức nào mới có thể giả bộ coi như mọi chuyện như chưa từng xảy ra?

Thấy ông Tô chạy nhanh về phía mình với khuôn mặt đầy nước mắt và nước mũi, ông ấy ôm lấy Tô Thường Minh nói: "Anh à, không ngờ anh còn sống, ngày trước nghe tin anh bị bắt đi và đã c.h.ế.t ở trên chiến trường, tim em đau đến không chịu nổi"

Tô Thường Minh nhìn ông ấy cười lạnh một tiếng.

Những thôn dân xung quanh không biết nhiều về hoàn cảnh của hai anh em, nhưng họ lại cảm động trước tiếng khóc thảm thiết của ông Tô và tình cảm sâu sắc của hai anh em.

"Em nghe nói rằng anh không thể quay về nữa. Hồng Quả một mình trơ trụi đèo bồng một đứa nhỏ. Em.." Ông Tô nghẹn ngào nói: "Em cảm thấy thẹn với anh. Lúc đó, em chỉ muốn chăm sóc cho cô nhi quả phụ thôi, nên em mới đem người cưới về. Em thực sự không nên làm vậy, lúc đó em chỉ..."

Dân làng nghe xong cảm thấy quả thật ông ấy đã chăm sóc cô nhi quả phụ vì anh trai của mình, hơn nữa vì muốn chăm sóc cho họ tốt hơn và cho đứa nhỏ một gia đình đầy đủ nên đã cưới chị dâu về. Mặc dù chuyện này có chút rối loạn, nhưng cũng là vì có lòng tốt thôi.

Tô Thường Minh nói: “Chú hai, nhiều năm như vậy rồi, trình độ nói chuyện của cậu vẫn cao như cũ nhỉ, ngủ cùng chị dâu của mình, báo danh cho anh trai mình để đi binh dịch, cậu cảm thấy làm tất cả những chuyện như vậy có cảm giác thành tựu sao? Mang con trai của chính mình về, lưu lại thanh danh tốt, giúp tôi nuôi nấng con trai?"

Lỗ tai dân làng lập tức vểnh lên, dường như chân tướng không như những gì bọn họ tưởng tượng thì phải?

Mang con trai của mình trở về, chẳng lẽ ám chỉ Tô Đại Lực? Tô Đại Lực không phải con trai của Tô Lão Mạo sao? Chẳng lẽ không phải? Có phải là con trai của Tô Lão Đạo không?

Dân làng nhất thời kích động, không phải họ đang nghe tin nhảm đấy chứ?

Đột nhiên, tất cả mọi người nhốn nháo cả lên.

Người trong thôn cũng rất buồn chán, trong thôn ngoại trừ làm ruộng ra, dường như không có hoạt động tiêu khiển nào.

Đột nhiên được nghe tin đồn bát quái, làm sao có thể không khiến họ kích động đây?

Mặt ông Tô đột nhiên đỏ bừng lên.

Ông ấy không ngờ anh trai sẽ nói thẳng mọi việc ra như vậy, không sợ mất mặt sao?

Bây giờ anh cả của ông ấy là ông chủ lớn mà, không phải ông chủ lớn sợ mất mặt nhất sao? Tại sao anh ấy biểu hiện không như lẽ thường chứ?

Đây là chuyện xấu trong nhà, chuyện trong nhà thì người trong nhà giải quyết với nhau là được rồi, sao cứ phải chạy ra ngoài nói loạn lên chứ? Như vậy có mất mặt không chứ.

Anh không sợ mất mặt, nhưng tôi thì sợ mà?

Ông ấy còn phải sinh sống trong cái thôn này, sau này làm sao có thể ra ngoài gặp người?

Ông ấy nuôi nấng con trai anh mình nhiều năm như vậy, sao lại không có một chút tâm ý báo đáp gì thế chứ?

Đương nhiên Tô Thường Minh nhìn thấy biểu cảm của ông Tô, ông ấy nói: "Có lẽ mọi người không biết, mọi người nghĩ rằng Tô Đại Lực là con trai của tôi đúng không?"

Chả lẽ không phải? Vẻ mặt dân làng tràn đầy thắc mắc.

Tô Thường Minh nói: "Trước đây tôi cũng không biết, tôi đã bị lừa nhưng ai có thể ngờ rằng họ đã nɠɵạı ŧìиɧ với nhau nhiều năm như vậy, còn để tôi nuôi con trai bọn họ trong 5 năm. Sau đó, khi hành vi bị bại lộ, họ thậm chí còn lên kế hoạch gϊếŧ tôi.

Cuối cùng tôi đã bị bắt đi tham gia binh dịch"

Tô Thường Minh nói từng câu từng chữ ra, thôn dân đều sợ ngây người.

Vãn Vãn cũng choáng váng, cứ tưởng rằng ông nội sẽ giải quyết riêng tư, không ngờ lại công khai chuyện này trước mặt mọi người.

Cô ngưỡng mộ lòng dũng cảm của ông mình, đa phần mọi người sẽ không kể ra một vụ bê bối như vậy. Suy cho cùng thì việc mình bị đội nón xanh là một việc vô cùng nhục nhã đối với một người đàn ông.

Nhưng ông nội đã nói ra, điều đó cũng cho thấy ông ấy là người làm việc gì cũng dứt khoát, không quan tâm đến thể diện nhất thời, chỉ muốn có kết quả.

Nếu ông nội không phân biệt rạch ròi chuyện này ra, làm sao ông ấy có thể trừng phạt ông Tô được? Nếu ông Tô bị trừng phạt, những người khác sẽ nói rằng ông ấy độc ác, người ta giúp ông ấy nuôi dạy con trai của mình mà mình lại đối xử với người ta như vậy. Nếu ông Tô không bị trừng phạt, vậy thì ông nội phải đè nén lại những uỷ khuất của mình.

Hơn nữa, lần này bọn họ tới đây là để ghi chép gia phả, nhà chú hai đều được tính vào chi của ông nội, không liên quan gì đến ông Tô và những người khác.

Nếu không làm rõ ràng mọi thứ thì sao có thể ghi chép gia phả được?

Trong mắt dân làng, có lẽ Tô Đại Lực mới là con trai của ông nội nhỉ? Điều ông ấy muốn là ghi Tô Đại Lực dưới nhánh của ông nội, vậy càng khiến người ta ghê tởm hơn.

Bất kể lý do là gì, nếu ông ấy công khai chuyện này trước mặt mọi người, ngoài một chút mất mặt ra thì cũng không có tổn hại gì.

Ông nội Tô và bà nội Tô nên như những con chuột chạy qua đường, bị mọi người mắng mỏ chửi rủa.

Một người ngay khi anh mình vẫn còn sống mà đã tằng tịu với chị dâu của mình, còn người kia thì nɠɵạı ŧìиɧ sau lưng chồng. Chuyện như vậy, bất kể ở thời điểm nào cũng sẽ bị vạn người mắng mỏ chỉ trích thôi.

"Anh à, anh đừng đổ oan cho em, khi anh bị người ta bắt đi binh dịch, em cũng rất sốt ruột, khi đó em đi khắp nơi tìm người ta giúp đỡ, ba cũng rất nôn nóng, chị dâu lúc đó chỉ là phụ nữ nên chỉ biết khóc. Lúc đó em nhìn thấy nên rất đau lòng. Sau này mọi người nói anh đã chết, không thể tìm thấy thi thể. Lúc đó em thấy chị dâu với cháu trai đáng thương nên muốn thay anh chăm sóc cho hai người. Nhưng nếu em kết hôn với một người phụ nữ khác, vậy chắc chắn sẽ không thể chăm sóc chu toàn được. Thế là cuối cùng em đã quyết định kết hôn với Hồng Quả, nuôi dưỡng Đại Lực như con ruột của mình Nói xong, ông ấy nặn ra hai hàng nước mắt.

Chỉ có bà nội Tô không nói gì, bà ta đứng ở phía sau mọi người, không nói cái gì cả, chỉ nhìn Tô Thường Minh phát đạt ở trước mặt.

Nhìn quần áo đẹp mặc trên người ông ấy, nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh ông ấy, người phụ nữ đó ăn mặc rất đẹp và chỉn chu.

Vốn dĩ, tất cả những thứ này nên thuộc về bà ta.

Bà ta chợt thấy cay đắng.

Tô Thường Minh vỗ vỗ tay: "Tô Lão Đạo, sao chú không đi đóng phim đi? Đi đóng phim nhất định sẽ nổi tiếng, nổi tiếng tốt biết bao nhiêu?"

Dân làng vốn dĩ đang cảm động trước những gì ông nội Tô nói, nhưng giờ họ đã bị đánh thức bởi tiếng vỗ tay của Tô Thường Minh.

"Tô Lão Đạo, chú cho rằng chuyện này đã qua hơn bốn mươi năm, chứng cứ cũng chả còn nữa, chuyện Tô Đại Lực là con trai của chú, chú có thể nói lấp liếʍ để mọi chuyện cho qua sao?" Tô Thường Minh cũng không muốn nói nhảm với ông ta nữa, ông luôn biết rằng chú hai của mình miệng lưỡi lanh lẹ hơn người khác nhiều.

Ông ấy ra hiệu cho Thiệu Trường Thanh.

Thiệu Trường Thanh đi ra, nhìn ông nội Tô nói: "Tôi nên gọi ông một tiếng ông hai, nhưng mà ông nội tôi không muốn nhận ông, cho nên tôi cũng không muốn nhận ông là ông hai. Vậy tôi gọi ông là Tô Lão Đao, gọi Kỷ nữ sĩ vậy."

“Các vị, chuyện năm đó xảy ra, ai đúng ai sai, có lẽ các vị không biết chân tướng. Các vị cho rằng ông Tô Lão Đạo này tốt bụng nên cưới chị dâu mình, sau đó nuôi nấng con trai của ông nội tôi. Là một người tốt, là người có công lao to lớn. Mặc dù việc kết hôn với chị dâu của mình có chút không đúng, đây là những gì mọi người hiểu đúng không?”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 312: Chương 312



Không ai trong dân làng lên tiếng, nhưng sự im lặng thể hiện ngầm đồng ý, và họ thực sự cũng nghĩ như vậy.

"Vậy nếu tôi nói với các vị rằng hai người họ đã gian díu với nhau từ lâu, trước cả khi ông nội tôi bị bắt đi binh dịch, và sinh ra một người con trai là Tô Đại Lực thì sao?"

Ông nội Tô hai mắt trợn trừng, sắc mặt run rẩy: "Mày nói bậy"

"Ông Tô Lão Đạo, ông đừng quên đó là con của ông hay là con của ông nội tôi? Bây giờ y học tiến bộ, thời cổ đại dùng m.á.u để nhận người thân, nhưng điều đó không chính xác. Ví dụ như nhóm m.á.u O có thể dung hợp được với tất cả các loại máu. DNA của chú hai tôi đã được đối chiếu với ông nội của tôi và người ta kiểm tra ra rằng họ là cha con. Còn bác cả mà ông nói, người ta so sánh số liệu thì họ không có quan hệ cha con”.

Thiệu Trường Thanh lấy số liệu ra nói chuyện, từ trong cặp của mình lấy tất cả số liệu, giấy tờ ra, có cả của tô Cần và Tô Đại Lực, nhưng anh đã sao chép ra rất nhiều bản, đưa một số bản cho Bí thư chi bộ Viễn Sơn và một chút cho dân làng.

Anh quên mất rằng nhiều dân làng không biết chữ.

Bí thư chi bộ Viễn Sơn là người biết chữ, ông nhìn số liệu ở trên tờ giấy, cả khuôn mặt cũng trầm xuống.

Ông nội Tô đột nhiên hoảng sợ.

Ông ấy không biết thứ đó có thật sự tìm ra mối quan hệ giữa cha con hay không, không ai khác biết Tô Đại Lực là con trai ông ấy, nhưng bản thân ông ấy lại biết tất cả.

Đáng sợ nhất là bà nội Tô, không biết trong lòng bà ta đang có có tâm trạng ra sao.

Tô Cần là con của Tô Lão Mạo, bà ta tưởng rằng mình có thể giấu Tô Lão Đạo, thế nhưng Lão Đạo đã sớm biết chuyện. Đại Lực không phải con của Lão Mạo, Lão Mạo cũng đã biết trước điều đó.

Cuối cùng, từ trong ra ngoài bà ta đều mất nhân tính cả rồi.

Rốt cuộc ban đầu bà ta muốn làm cái gì ?

Sau khi bí thư chi bộ Viễn Sơn đọc tất cả các báo cáo tài liệu xong, ông ấy nghe Thiệu Trường Thanh nói: “Bí thư, cái này là chứng minh y học, tôi không biết ở đại lục đây có hay là không, nhưng công nghệ này ở bên Hồng Kông đã rất phát triển. Báo cáo này là chính xác. Tỷ lệ hơn 99%, chính xác hơn nhiều so với xét nghiệm máu"

Bí thư chi bộ Viễn Sơn liếc nhìn ông nội Tô bên kia, ý tứ trong mắt rất rõ ràng.

"Năm đó lúc ông tôi bị bắt đi có thể mọi người không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi biết. Ngay khi tôi đến đây, tôi đã tiến hành điều tra. Thật không may, tôi đã tìm thấy người dẫn đầu đã bắt giữ binh dịch lúc đó. Bí thư, Toàn bộ đây đều là lời thú nhận, ông xem, thậm chí có bằng chứng cho thấy có người không muốn ông nội tôi sống, đi nửa đường đem người gϊếŧ chết." Thiệu Trường Thanh lấy ra một văn kiện khác.

Ông nội Tô hai mắt trừng như sắp nứt ra, trong lòng vô cùng chấn động.

"Có vài việc không phải là không ai biết, người làm trời đang nhìn, không phải là bị giấu kín, chỉ là thời cơ còn chưa tới, Tô Lão Đạo, ông cho rằng có một số việc làm không chê vào đâu được, nhưng ông không biết rằng những thứ này chưa chắc là không có dấu vết để tìm ra"

"Ngủ với chị dâu, còn cùng bà ta sinh con, nhưng lại muốn ông nội tôi nuôi con hộ mình, khi hành tung bại lộ thì muốn gϊếŧ c.h.ế.t ông nội"

Thiệu Trường Thanh nhìn chung quanh một vòng, cười lạnh nói: "Còn nữa, bởi vì Cô tôi nói chuyện này với ông nội, chẳng những không muốn tha cho ông nội, ngay cả Cô tôi cũng không muốn buông tha. Bà ấy lúc đó mới bao lớn, mà các người có thể tàn nhẫn bán một đứa bé cho một lão già khốn nạn, tôi chỉ hy vọng còn có thể tìm được bà ấy, hi vọng Cô còn sống, nếu không thì..."

Anh liếc nhìn ông nội Tô và bà nội Tô, rồi lại nhìn Tô Đại Lực: "Hai đứa con trai của các người, đừng nghĩ đến chuyện sống thoải mái."

Bà nội Tô run rẩy từ đám đông bước ra ngoài: "Chuyện này là Tôi và lão Đạo làm sai, nhưng bọn trẻ vô tội. Đừng làm tổn thương Đại Lực, cũng đừng làm hại Thành Tài. Thành Tài có được như ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì. Tôi van xin ông đấy lão Mao, xin hãy tha cho hai đứa con của tôi."

Bà nội Tô hối hận, bà ta hối hận về quyết định của mình khi đó.

Đại Lực đã như vậy rồi, bà ta không còn trông cậy vào được gì, nhưng Thành Tài thì lại khác. Thành Tài hiện đang học đại học, mà còn là trường học ở Bắc Kinh có thể làm quan lớn, bà ta đang trông đợi Thành Tài trong tương lai sẽ trở thành quan chức để bà ta có thể trở thành cha mẹ của quan lớn.

Lúc này bà Tô đã không còn vẻ kiêu ngạo như xưa nữa, bà ta bị chấn động bởi tin tức này, ruột gan như đứt đoạn.

Tô Thường Minh nói: "Nếu bà quan tâm đến con như vậy, tại sao bà không quan tâm đến con của tôi? Tô Cần là con của bà, Nha Nha cũng là con của bà, bà đối xử với chúng như thế nào? Bà xem Tô Cần là cái gì? thay con của bà và Tô Lão Đạo làm trâu làm ngựa? Còn Nha Nha là gì của bà? Chỉ vì nó là con gái của tôi, mà bà lại đi tố cáo nó có gian tình với Lão Đao, nên bà liền bán nó cho một lão già khốn nạn? Con của bà và Tô Lão Đạo là một đứa trẻ, còn con tôi thì không phải sao? Chuyện này không cần phải thương lượng gì thêm"

Bà Tô ngã quỵ xuống.

Bà ta suýt chút nữa đã xông đến ôm Tô Thường Minh, lại bị Tô Trường Minh một cước đá ra: "Đừng động vào tôi, bà làm tôi thấy buồn nôn!"

Lúc này, bà nội Thiệu nói: "Kỷ Hồng Quả, chúng ta đều là phụ nữ. Cho dù bà có lý do gì, cho dù bà có bao nhiêu lý do để đối xử với con mình như vậy, thì đều không thể bao biện được gì. Tôi chưa bao giờ thấy qua người mẹ nào tàn nhẫn hơn bà, bà thật sự là đến súc sinh cũng không bằng"

Bà Tô trừng mắt: "Bà gả cho ông chủ lớn, đương nhiên là nói không đau răng mà, nếu tôi không từ bỏ lão Mao, bà bây giờ còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện sao? Tôi là bà cả của ông ấy, bà là vợ nhỏ mà dám ở trước mặt tôi nói loạn sao?"

Bà Thiệu nói: "Bà thật hài hước? giờ còn vợ lớn với vợ bé, bà là vợ của ông ấy sao? Cùng lắm cũng chỉ là vợ cũ, hoặc là vợ cũ nɠɵạı ŧìиɧ với em chồng"

Bà Tô không nói được gì, cuối cùng chỉ có thể khóc lóc om sòm, ngoại trừ khóc lóc bà ta cũng không có lựa chọn nào khác cả.

Tô Thường Mình nói: "Gọi người kéo bà ta xuống, tôi không muốn nhìn thấy bà ta. Còn nữa, Trường Thanh, hãy đến Cục Công an để báo án và điều tra tất cả những gì đã xảy ra khi đó" Cho dù là chuyện trước khi giải phóng, nó đã trôi qua lâu như vậy, hãy để Cơ quan Công an tra cứu hồ sơ vụ án.

"Anh à, anh thật sự tàn nhẫn như vậy sao? Em là em trai ruột của anh, anh không thể đối xử với em như vậy, ba mẹ lúc trước nói với anh phải đối xử tốt với em, chăm sóc em, nhưng anh đều quên...”

Ông Tô chưa kịp nói hết câu thì đã bị ai đó đá vào ngực.

Tô Thường Minh nói: "Bớt ở trước mặt tôi nhắc đến mẹ" lại nói với bí thư chi bộ Viễn Sơn "Tôi không có yêu cầu nào khác, yêu cầu duy nhất là để Tô Cần và Nha Nha ghi vào dưới chi của tôi, Tô Lão Đạo một chi, tôi không muốn cùng gia phả với ông ta."

Bí thư chi bộ Viễn Sơn nhìn Ông Tô: "Chuyện này chúng ta sẽ nói với lão tộc trưởng, cuối cùng xử lý như thế nào, đều do ông lão quyết định. Ông cùng tôi đi từ đường đi, lão tộc trưởng đang ở bên kia.

ở Khi xe cảnh sát xuất hiện thì mọi người đều biết chuyện này rồi, chỉ sợ không thể giải quyết riêng tư với nhau được.

Tất cả mọi người không biết rằng liệu Cục Công an có thể kết tội vụ việc trước khi giải phóng hay không, những vẫn có thể chắc chắn một điều rằng Ông Tô là một kẻ khốn nạn.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 313: Chương 313



Còn có một chuyện, lão Tộc Trưởng nghe được chân tướng năm đó, không nói hai lời liền đem bỏ chi của nhà ông Tô ra ra khỏi gia phả của thôn Hạ Hà.

Từ bây giờ trở đi, dòng chi của ông Tô sẽ không còn nằm ở thôn Hạ Hà nữa.

Tô Thành Tài có thể không sinh sống ở đây, nhưng bà Tô và ông Tô thì vẫn phải sống ở đây.

Chuyện này đã lan ra khắp thôn Hạ Hà.

Gia đình đại phòng của Tô Cần chính thức trở thành chi dưới của Tô Thường Minh, được ghi lại vào trong gia phả.

Không chỉ có chi của Tô Cần được ghi vào mà còn có cả bà Thiệu và các con của bà nữa.

Mặc dù ở bên Hồng Kông, Tô Thường Minh ở rể nhà họ Thiệu, nhưng ở thôn Hạ Hà thì Tô Thường Minh là chủ gia đình, vợ của ông là bà Thiệu và các con của bà cũng được ghi vào gia phả, thậm chí cả họ cũng được ghi vào gia phả của họ nhà Tô.

Bà Thiệu không phản đối điều này.

Trong nhiều năm nay, mối quan hệ giữa bà và Tô Thường Minh rất bền chặt.

Hơn nữa trong gia phả của nhà họ Thiệu, những đứa con của bà cũng được ghi vào gia phả.

Tất cả đều được ghi lại vào trong gia phả của gia đình Tô và Thiệu.

Chuyện này làm rầm rộ lên cuối cùng cũng đã kết thúc một cách tốt đẹp.

Tô Thường Minh và bà Thiệu cuối cùng vẫn trở lại Hồng Kông, về cùng họ còn có ông Thiệu.

Thiệu Trường Thanh thì ở lại, anh không quay lại Hồng Kông, bởi vì anh còn có công việc quan trọng phải làm ở đây.

Anh cần phải xây dựng trường học và trung tâm mua sắm ở đây, đây là một cơ hội kinh doanh lớn, làm sao anh có thể bỏ qua?

Ở thông Hạ Hà bên này, cũng có không ít chuyện đã xảy ra.

Chuyện lớn thì có hai chuyện, một là về Tô Thành Tài, anh ta và Mã Tĩnh Đan đã ly hôn.

Chuyện thứ hai là liên quan đến mẹ của Trình Kiêu.

Dạo gần đây mẹ Trình luôn cảm thấy cơ thể mình có gì đó không ổn, cơ thể bà ấy càng ngày càng yếu đi.

Gần đây bà ấy hay nằm mơ, hay mơ thấy bố của Trình Kiêu. Sau khi tỉnh dậy thì không còn nhớ gì nữa.

“Mẹ Trình.” Mẹ Trình đang phơi khoai lang khô thì nghe có tiếng người gọi mình.

Bà ấy ngẩng đầu lên, bà ấy biết người thanh niên này, cậu là cháu trai của ông cụ Tiêu, tên là Tiêu Luân Đạt thì phải?

Cậu ta là bạn cùng lớp của Trình Kiêu, từng đến tìm Trình Kiêu vài lần nên bà ấy cũng đã gặp cậu ta nhiều lần.

Mẹ Trình đặt khoai lang khô trong tay xuống: "Là bạn học của Trình Kiêu à, cháu muốn ăn khoai lang khô không? Mới sấy khô thôi, nên có lẽ chưa giòn lắm."

Tiêu Luân Đạt nói: "Cảm ơn Mẹ Trình, không cần đâu ạ."

"Cháu tới tìm Trình Kiêu sao? Thằng nhóc này đã lên núi rồi, cháu cũng biết khi nó rảnh rỗi thì sẽ lên núi mà, muốn lấy cho dì một ít thức ăn để bồi bổ cơ thể, hay là cháu ngồi đợi nó chút nhé?"

Tiêu Luân Đạt nói: "Mẹ Trình, cháu đến tìm dì, không phải tìm Trình Kiêu"

“Tìm dì?” Mẹ Trình thấy hơi lạ, cậu ta tìm bà ấy làm gì?

"Mẹ Trình, chúng ta nói chuyện được không?" Tiêu Luân Đạt mỉm cười với bà.

Mẹ Trình gật đầu: “Được, dì vừa lật khoai lang sấy, vừa nói chuyện với cháu nhé?"

Bà ấy vẫn còn công việc phải làm, nhưng bà ấy không muốn làm chậm trễ Tiêu Luân Đạt, nên muốn nói chuyện với cậu ta trong khi làm việc.

Tiêu Luân Đạt dĩ nhiên sẽ không từ chối, vốn dĩ cậu ta đã đến làm phiền công việc của mẹ Trình, sẽ hơi vô lý nếu yêu cầu bà ấy dừng công việc của mình để nói chuyện với cậu ta.

Tình trạng của mẹ Trình không phải cậu ta không biết. Nhà không có người cha, chỉ dựa vào Trình Kiêu vừa đi học vừa phải dành thời gian lên núi xuống ruộng làm việc, kiếm một chút thức ăn sinh hoạt hằng ngày. Mẹ Trình không phơi khô khoai lang để ăn, cậu ta nghe nói chúng sẽ được đem ra chợ bán đổi lấy ít tiền.

Tất nhiên, cậu ta không thể tước đi cơ hội làm việc kiếm tiền của người khác.

"Mẹ Trình, cháu chỉ muốn nói chuyện phiếm với dì thôi. Cháu không biết nhiều người ở đây" Trên mặt Tiêu Luân Đạt lộ ra một chút buồn bã.

Mẹ Trình không ngừng lật khoai lang khô trong tay, nói: "Con muốn nói gì thì nói, mẹ Trình đang nghe đây "Mẹ Trình, dì biết gia đình cháu không?"

Mẹ Trình dừng công việc trong tay lại, cũng không biết đang suy nghĩ gì, một lúc lâu sau mới nói: "Dì biết, cháu là cháu ngoại của ông cụ Tiêu, nhà cháu ở Bắc Kinh, đúng hay không?"

Tiêu Luân Đạt dường như đã gặp được người có thể kể khổ, cậu ta nói: "Gia đình cháu trong mắt người ngoài là một gia đình đáng ghen tị. Ông ngoại cháu ở trong quân khu, mười năm đó, mặc dù gặp phải một số chuyện thăng trầm nhưng cũng không có tổn hại gì đến cháu. Mẹ cháu là con gái lớn của ông ngoại, bà gả vào nhà họ Hàn, cũng ở trong quân khu, cấp bậc của ông nội và ông ngoại cháu cũng gần ngang nhau. Chỉ là một người thì phụ trách bên quân đội còn một người phụ trách công tác chính trị”.

Mẹ Trình nghe xong, biết được cuộc sống trong khu nhà cao sang có vẻ khiến người ta ghen tị nhưng thực ra lại cũng có rất nhiều phiền não.

"Mỗi người đều có phiền muộn của riêng mình, mẹ Trình hiểu chuyện của cháu.

Thử nghĩ chút, Tiêu Luân Đạt chắc hẳn phải sống thận trọng, dè dặt khi ở trong một gia đình giàu có, dẫu sao thì trong gia đình giàu có luôn lắm thị phi. Họ ở nông thôn vẫn tốt hơn, tuy cuộc sống có hơi nghèo nhưng hạnh phúc, không có quá nhiều gươm dao.

"Mẹ và cậu cháu cách nhau mười tuổi. Cháu chỉ có một người cậu, hơn nữa cậu ấy thương cháu nhất. Hôm đó cả nhà cháu nhìn thấy t.h.i t.h.ể cậu cháu được khiêng về. Cậu đã hy sinh trên chiến trường" Nói đến đoạn này, trong mắt Tiêu Luân Đạt ẩn hiện nước mắt.

Mẹ Trình đang phơi khô khoai lang dừng lại một chút, dường như nhớ tới cái gì đó, trầm mặc hồi lâu, lại thở dài một tiếng: “Cậu của cháu cũng tham gia quân đội à?"

Tiêu Luân Đạt dường như không nghe thấy từ "cũng" trong lời nói của bà ấy, cậu ta nói: "Vâng, cậu của cháu giống ông ngoại của cháu, đều tham gia quân đội. Cậu của cháu mười lăm tuổi đã đi lính. Ban đầu cậu làm lính ở bên Tây Nam, sau đó đi Đông Nam, ở lại chiến trường Đông Nam ba bốn năm lận"

Mẹ Trình đột nhiên đứng thẳng người dậy, trong mắt toát ra tia sáng, dường như nhớ tới cái gì đó, ánh mắt chậm rãi ảm đạm xuống.

Bà ấy thở dài lần cuối, lẩm bẩm một mình: "Chiến trường phía Đông Nam sao? Giống với bố của Trình Kiêu...

"Mẹ Trình, bố của Trình Kiêu đã từng đến chiến trường phía Đông Nam chưa?" Tiêu Luân Đạt đột nhiên hỏi.

Mẹ Trình nói: “Từng đi rồi, ông ấy đã từng ở đó mấy năm...” Bà ấy lại nhớ tới điều gì đó, trong mắt tràn đầy vẻ bị thương, lại nặng nề thở dài một tiếng.

Thật đáng tiếc, cuối cùng bố của Trình Kiêu lại không thể ở bên cạnh chứng kiến quá trình trưởng thành của con trai.

Tiêu Luân Đạt nói: "Cháu nghe nói rằng bố của Trình Kiêu là một thợ săn sinh ra và lớn lên ở đây. Hình như ông ấy không phải lính."

Trong mắt mẹ Trình hiện lên sự gượng gạo và hoảng loạn, nhưng bà ấy nhanh chóng áp chế lại.

Tiêu Luân Đạt đang nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của mẹ Trình, vẻ mặt thay đổi của bà ấy làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của cậu ta được? Cậu ta hơi nắm chặt ngón tay lại, trong lòng càng chắc chắn thêm ý nghĩ của mình.

“Bố của Trình Kiêu là một người lính.” Mẹ Trình trả lời một cách khẳng định.

Tiêu Luân Đạt không tranh luận với bà ấy về việc có phải là một người lính hay không, nhiều dân làng đều biết về chuyện này, cậu ta đã hỏi về chuyện này khi lần đầu tiên đến thôn Hạ Hà.

Bố của Trình Kiêu là một thợ săn ở đây, ông là người của thôn bên cạnh, dường như là ở rể nhà họ Trình. Thật ra cũng không thể nói là ở rể, bởi vì Trình gia không mua nổi con dâu, sau đó cùng ba mẹ Trình đạt thành ước định, hai người kết hôn, sinh sống ở thôn Hạ Hà.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 314: Chương 314



Bọn họ chung sống mấy năm, có thể nói quan hệ của bọn họ không quá rầm rộ sôi nổi, nhưng cảm tình lại rất tốt, cái này là thôn dân nói cho cậu ta biết.

Lý do tại sao cậu ta đến đây để hỏi về cha mẹ của Trình Kiêu là vì cậu có một bí mật cất giấu trong lòng.

“Tiêu Luân Đạt?” Trình Kiêu từ trên núi trở về, mang theo đồ anh săn được, vừa bước vào sân đã thấy Tiêu Luân Đạt ngồi cạnh mẹ Trình trò chuyện với bà ây.

Trình Kiêu đứng đó với con chim trĩ trên tay. Con chim trĩ chưa chết, nó vẫn đang giãy đành đạch.

Anh đứng ở đó nhưng đôi mắt lại dán chặt vào Tiêu Luân Đạt.

Anh và Tiêu Luân Đạt không có chuyện gì có thể nói với nhau cả.

Anh biết tại sao ban đầu Tiêu Luân Đạt đến huyện Nghi An này, một cậu ấm đến từ Bắc Kinh, vì cớ gì lại chạy đến một nơi nhỏ bé như huyện Nghi An này mà chịu khổ, đây là vì cái gì chứ? Tất nhiên, tất cả những gì anh có thể nghĩ chỉ có Vãn Vãn.

Nhất định là vì Vãn Vãn nên mới đến đây, nếu không cậu ta có thể có tâm tư gì nữa?

Cậu ta thậm chí còn hay đến chỗ anh dạo chơi, đôi khi còn hỏi một số câu hỏi không thể hiểu được.

Anh không có ấn tượng tốt với Tiêu Luân Đạt, luôn cảm thấy rằng cậu ta tiếp cận anh là có mục đích gì đó. Tất cả những gì anh có thể nghĩ đến chỉ có thể là Vãn Vãn.

Quan trọng nhất là, Tiêu Luân Đạt nhìn anh với ánh mắt cứ kỳ quái.

Mấy năm nay anh luôn tạo khoảng cách với cậu ta, bất kể cậu ta hỏi bản thân điều gì, đều trả lời bằng sự im lặng, không muốn nói gì với cậu ta.

Bất kể cậu ta có lúc hiểu rõ anh, trong lòng anh luôn có loại cảm giác đối phương sẽ giành Vãn Vãn với mình.

Bây giờ Vãn Vãn chuẩn bị lên cấp ba rồi, cũng sắp tốt nghiệp cấp hai.

Còn anh thì đã học năm cuối cấp ba, sắp thi đại học rồi, đến lúc đó anh sẽ phải rời xa Vãn Vãn để đi nơi khác học đại học.

Tất nhiên, Tiêu Luân Đạt cũng sẽ tốt nghiệp cấp ba và đi đến nơi mà cậu ta nên đến.

Anh cũng từng nghĩ, muốn ở lại lâu hơn để ở bên Vãn Vãn, tốt nhất là cùng cô thi đại học, nhưng thời gian không đợi một ai.

Thân thể của mẹ cậu ngày càng suy yếu, mẹ nói nguyện vọng lớn nhất của bà ấy là có thể nhìn anh thi vào đại học.

Khi nào anh vào trường đại học thì bà ấy mới có thể yên lòng được.

Hiện giờ vẫn chưa thể yên lòng.

Trình Kiêu từng hứa với mẹ sẽ thi đại học đúng hạn.

Bây giờ nhìn thấy Tiêu Luân Đạt xuất hiện trong nhà của họ, còn trò chuyện rất vui vẻ với mẹ của mình, anh trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Luân Đạt với một chút nghi ngờ và cảnh giác.

"Tôi chỉ qua đây để gặp mẹ Trình. Sao, cậu không hoan nghênh tôi à?" Tiêu Luân Đạt cũng không tức giận.

Trình Kiêu không nói gì, mà chỉ nhìn chằm chằm vào cậu ta, ánh mắt di chuyển khắp người như thể đang đánh giá xem xem biểu hiện của cậu ta có phải là nói dối hay không, có mục đích gì.

"Tôi đến đây đơn giản chỉ để nói chuyện với mẹ Trình thôi. Cậu không có thời gian ở cùng mẹ Trình, chẳng lẽ không cho phép tôi đến chơi với dì à? Mẹ Trình cũng cần được quan tâm mà." Tiêu Luân Đạt nói.

Trình Kiêu vẫn không nói gì như cũ, nhưng mẹ Trình đã nói: "Trình Kiêu, Luân Đạt đến đây vì sợ mẹ buồn nên đến nói chuyện với mẹ, cái đứa trẻ này, tại sao con không cho người ta đến chứ?"

Trình Kiêu nói: “Cậu ta thực sự chỉ đến đây nói chuyện với mẹ thôi sao?” Anh vẫn còn nghi ngờ, cảm thấy rằng Tiêu Luân Đạt không phải là một người nhàm chán như vậy.

Giống như những lần trước đây tìm cậu nói chuyện, luôn hỏi anh vài câu, không thể nào chỉ hỏi một cách nhàm chán được.

Nhất định là có chuyện, chỉ là anh chưa nghĩ ra mà thôi.

Tiêu Luân Đạt nói: "Tôi chỉ đến đây để nói chuyện với mẹ Trình. Hẳn là mẹ Trình lắng nghe tôi mới đúng. Trong lòng tôi khó chịu nên muốn nói chuyện với ai đó. Mẹ Trình không ghét bỏ tôi càm ràm, dì luôn lắng nghe tôi kể mấy chuyện lặt vặt trong nhà "Thật sao?" Giọng điệu của Trình Kiêu hơi thả lỏng.

Tiêu Luân Đạt nói: "Trình Kiêu, cậu có vẻ cảnh giác với tôi hơi quá mức thì phải? Cậu và tôi là bạn cùng lớp, tôi đến tìm cậu, mà cậu lại không ở nhà nên tôi đã nói chuyện với mẹ Trình, có vấn đề gì sao? Cũng chỉ nói vài điều về gia đình của tôi thôi, thực sự không có gì cả."

Đương nhiên, cậu ta sẽ không thừa nhận rằng lần này mình đến đây là có mục đích.

Nói chính xác hơn, lần này cậu ta đến huyện Nghi An đều có mục đích cả. Mà mục đích cậu ta đến đây là vì Trình Kiêu và mẹ của Trình Kiêu.

Nhưng tất cả những điều này, cậu ta không thể nói ra được. Trình Kiêu rất đa nghi, nếu cậu ta nói sự thật cho cậu thì anh sẽ nghi ngờ ngược lại mục đích của cậu ta mất?

Những lời cậu ta nói với mẹ Trình lúc nãy có vẻ như chẳng hỏi được điều gì, nhưng cậu ta đã biết được một số thông tin, đó là ba của Trình Kiêu đã từng ở trên chiến trường.

Nhưng theo những gì cậu ta nghe được thì ba Trình chưa bao giờ ra khỏi ngôi làng này, ông ấy là người dân trong làng này.

Vì vậy, cậu ta có thể kết luận được rằng mẹ Trình đã nói dối.

Tại sao lại nói dối, hiện giờ cậu ta vẫn chưa xác định được, nhưng chắc chắn là có liên quan đến ba Trình Tiêu.

Còn vì sao thì tạm thời vẫn chưa biết được.

"Hai đứa ra ngoài chơi đi, ở cùng một bà già như mẹ cũng không có gì để nói, mẹ ở đây còn phải phơi khô khoai lang một lát. Trình Kiêu, hãy đưa Luân Đạt ra ngoài chơi đi." Mẹ Trình có vẻ rất thích Tiêu Luân Đạt.

Cũng không biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy đứa trẻ này, bà ấy luôn nghĩ đến một vài chuyện.

Một số chuyện cũ trong quá khứ mà bà ấy gần như đã quên, một vài chuyện xưa cũ đã bị chôn vùi trong trái tim bà ấy gần hai mươi năm.

Mỗi khi nhắm mắt lại, bà ấy luôn mơ thấy ba của Trình Kiêu, ông ấy gọi bà ấy một cách trìu mến: "Vân Hương! Vân Hương! Anh nhớ em"

Bà ấy có nhớ ông ấy không? Chắc chắn là có nhớ.

Có lẽ họ sẽ sớm gặp được nhau, nhưng trong lòng bà ấy luôn có một tiếc nuối, đó là Trình kiêu chưa vào được đại học, cũng không...

Hơn nữa, bà ấy không thể tìm thấy con gái ruột của mình, đứa con gái gọi bà ấy là "Mẹ" bằng một giọng mềm mại non nớt.

"Mẹ Trình con phải đi đây!" Tiêu Luân Đạt đột nhiên nói.

“Ừ, cùng Trình Kiêu đi chơi đi. Mẹ Trình không nghĩ về điều gì khác, cho rằng đây là chuyện mà cậu ta đang nói.

Tiêu Luân Đạt nói: "Không phải ạ, đã đến lúc cháu phải quay lại Bắc Kinh rồi. Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp diễn ra mà Hộ khẩu của cháu ở Bắc Kinh. Cháu phải quay lại để tham gia kỳ thi, về sau có thể cháu không còn quay lại đây nữa"

Mẹ Trình sửng sốt, sau đó nói: “Trở về là chuyện tốt, cháu nên quay về thì hơn, ở nông thôn không có người thân thích, cháu trở về nhất định sẽ có người quan tâm chăm lo cho cháu.

Tiêu Luân Đạt nói: "Mẹ Trình, chuyện mà cháu kể cho dì hôm nay là một bí mật được giấu kín trong lòng cháu, cậu của cháu.." Cậu ta đột nhiên nói: "Cậu của cháu tên là Tiêu Thắng Lợi. Ông ngoại của cháu nói rằng khi bà ngoại sinh cậu thì vừa hay có một chiến dịch thắng lợi, ông ngoại cháu mừng lắm nên đã đặt tên cậu là Tiêu Thắng lợi."

Khi mẹ Trình nghe thấy cái tên này, người bà sững sờ, trong miệng lẩm bẩm: "Tiêu Thắng Lợi, Tiêu Thắng Lợi, Tiêu Thắng Lợi...

"Cháu phải đi đây, mấy ngày nữa là ngày giỗ cậu cháu, cháu phải về thăm mộ cậu. Cậu cháu đáng thương quá, đến khi c.h.ế.t rồi mà vẫn chưa kết hôn, ngay cả một người con cũng không có, ngoài bọn cháu ra thì không có ai đến viếng mộ cả."

Trình Kiêu lại nghe cậu ta nói những điều này một cách khó hiểu, lại thấy cậu ta đột ngột rời đi.

Nhưng anh không nhận ra rằng vào lúc đó mẹ Trình đang ngẩn người ra.

Vãn Vãn biết tin mẹ Trình nhập viện thì đã là chiều hôm sau.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 315: Chương 315



Cô đến tìm Trình Kiêu xem sao anh không đi học mới biết được chuyện của mẹ Trình.

Cô vẫn biết mẹ Trình sức khỏe không tốt, mỗi khi rảnh rỗi sẽ thường xuyên đến thăm bà ấy.

Bởi vì thời gian này cô phải thi cuối kỳ nên cũng không đến thôn Hạ Hà, kết quả cô được báo rằng mẹ Trình đã được đưa vào bệnh viện, hơn nữa bệnh còn rất nghiêm trọng.

Khi Vãn Vãn cùng Lục Tư Hoa đến nơi, mẹ Trình đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.

"Anh Trình Kiêu, có chuyện gì vậy anh? Sao mẹ Trình lại bệnh nặng như vậy? Không phải anh nói sức khỏe bà đã tốt hơn rồi sao? Đang từ từ chậm rãi hồi phục?" Lúc Văn vãn đến bệnh viện, thấy Trình Kiêu ngồi trên ghế hành lang bên ngoài, cô lo lắng hỏi.

Trình Kiêu lấy tay che mặt, không nói lời nào.

“Vãn Vãn, là anh...” Một giọng nói nhỏ nhẹ ở bên cạnh cất lên.

Lúc này Vãn Vãn mới phát hiện Tiêu Luân Đạt đang đứng tựa vào tường, trên mặt lộ vẻ áy náy, nhìn Văn Vãn lộ ra biểu cảm nghi hoặc. Tiêu Luân Đạt đã làm gì khiến mẹ Trình bệnh nặng tái phát?

"Có chuyện gì vậy?" Vãn Vãn hỏi cậu ta.

Tiêu Luân Đạt áy náy nói: "Hôm qua anh đi tìm mẹ Trình nói chuyện, muốn nói lời tạm biệt với bà ấy, nhưng sau khi trò chuyện với bà ấy một lúc, anh đã nói một điều không nên nói. Mẹ Trình liền..."

"Anh đã nói cái gì mà kí©h thí©ɧ mẹ Trình?"

Tiêu Luân Đạt nói: "Anh cũng không nói gì cả, chỉ nói về chuyện của cậu anh thôi."

Chuyện của cậu Tiêu Luân Đạt? Không phải cậu của Tiêu Luân Đạt là đứa con trai duy nhất của Tiêu lão tiên sinh sao? Cô nhớ đã từng nghe Tiêu lão kể chuyện về con trai mình, con trai ông Tiêu năm mười lăm tuổi đã tòng quân, đầu tiên là đi Tây Nam, sau đó đi chiến trường Đông Nam, cuối cùng c.h.ế.t ở chiến trường Đông Nam. Người ta nói rằng khi ông ấy qua đời, ông vẫn chưa kết hôn, đến một người con cũng không có.

"Tiêu Luân Đạt, cậu đi đi! Tôi không muốn gặp cậu. Nếu cậu còn không đi, tôi không thể kiềm chế được mà đánh cậu một lần nữa!" Thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Trình Kiêu phát ra từ giữa các ngón tay.

Tiêu Luân Đạt im lặng, khi cậu ta nói tên của cậu mình ra thì thấy mẹ Trình ngất xỉu té xuống mặt đất.

Cậu ta nghi ngờ về lý do tại sao mẹ Trình ngất đi, nhưng cậu ta không dám hỏi chi tiết, sợ rằng Trình Kiêu sẽ đánh mình.

Sau khi đưa mẹ Trình vào viện, anh đã đánh cậu ta một trận ngay tại chỗ.

Lúc đánh nhau, cậu ta không có đánh trả, cũng không dám đánh trả. Chuyện này không khỏi liên quan đến cậu ta, nếu mẹ Trình xảy ra chuyện gì, có lẽ trong lòng cậu ta sẽ không tha thứ cho chính mình được mất?

"Được, tôi đi." Tiêu Luân Đạt vốn muốn bày tỏ sự nghi ngờ của mình với Trình Kiêu, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của anh, cậu ta có chút không dám.

Trình Kiêu này, khi anh thực sự hung ác lên rồi thì rất tàn nhẫn.

"Tiêu Luân Đạt, tôi nói cho cậu biết, nếu mẹ tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cậu đâu" Trình Kiêu nhìn cậu ta với đôi mắt đỏ ngầu.

Tiêu Luân Đạt thực sự không dám nói lại, không phải vì sợ anh, mà vì chuyện này là do cậu ta gây nên.

Mẹ Trình đột ngột ngất xỉu sau khi cậu ta nói ra tên cậu của mình.

"Trình Kiêu, tôi nói cho cậu biết, cậu của tôi ... Tiêu Luân Đạt đã đi khá xa rồi lại quay lại, muốn nói với Trình Kiêu những gì cậu ta suy đoán trong lòng.

"Cút" Đôi mắt của Trình Kiêu đỏ ngầu, anh nhìn chằm chằm Tiêu Luân Đạt một cách hung dữ.

Hai lòng bàn tay siết chặt vào nhau, anh đang cố gắng kìm nén lửa giận của mình, không thể tức giận đánh Tiêu Luân Đạt trước mặt Vãn Vãn, không thể làm Vãn Vãn sợ hãi.

Anh mạnh mẽ quay người lại, toàn thân căng cứng vì kìm nén cơn giận.

Vãn Vãn thấy được, bước đến nhẹ nhàng nắm tay anh, tay kia vỗ nhẹ vào lưng anh để xoa dịu cảm xúc.

"Anh Trình Kiêu, mẹ Trình sẽ không sao đâu, anh đừng lo lắng."

Tâm trạng căng thẳng của Trình Kiêu dần bình tĩnh lại dưới sự an ủi của Vãn Vãn.

Tiêu Luân Đạt nhìn tất cả những điều này và muốn bước tới, nhưng cuối cùng lại kìm lại được, cậu ta quay người bỏ đi.

Đi được một đoạn xa, cậu ta lại quay đầu lại, liếc nhìn Tô Văn đang an ủi Trình Kiêu, cuối cùng vẫn rời đi Mẹ Trình được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt nên không thể đến phòng bệnh mọi lúc được. Có một khoảng thời gian nhất định cho lần thăm hỏi, không phải lúc nào cũng được vào.

Bác sĩ nói sau khi qua tình trạng nguy hiểm rồi thì có thể vào thăm.

Vãn Vãn không hiểu, phải bệnh nặng như thế nào mới phải trải qua giai đoạn nguy hiểm chứ?

"Lúc mẹ anh ngất xỉu trên mặt đất, bọn anh đã đưa mẹ đến bệnh viện huyện ngay trong đêm. Các bác sĩ trực lúc đó đều bó tay không có biện pháp nào. Sau đó, một bác sĩ chuyên môn được gọi từ nhà đến để giúp mẹ anh cấp cứu. Bác sĩ nói, nói mẹ...” Giọng Trình Kiêu nghẹn ngào.

Vãn Vãn cảm thấy toàn thân anh đều run rẩy. Có thể tưởng tượng được trái tim của Trình Kiêu đã sụp đổ vào lúc này.

Ba của Trình Kiêu đã mất từ khi anh còn nhỏ, giờ chỉ còn lại mẹ Trình hai người sống nương tựa vào nhau. Nếu ngay cả mẹ Trình cũng rời bỏ anh mà đi, cô tự hỏi liệu anh có thể chịu đựng được hay không?

“Anh Trình Kiêu, mẹ Trình sẽ không sao đâu, mẹ sẽ không sao đâu. Ngoài việc an ủi như thế này, cô cũng không biết nên an ủi anh như thế nào nữa.

Dưới sự an ủi của Vãn Vãn, tâm trạng kích động của Trình Kiêu dần ổn định lại.

Trong lòng Vãn Vãn đang suy nghĩ về chuyện này, tại sao mẹ Trình lại có phản ứng xúc động như vậy khi Tiêu Luân Đạt nhắc đến cậu của mình?

Có lẽ nào mẹ Trình và cậu của Tiêu Luân Đạt quen biết nhau?

Nghĩ đi nghĩ lại thì không thể nào, cậu của Tiêu Luân Đạt chưa từng đến tỉnh thành, cũng chưa từng đến huyện Nghi An, làm sao lại gặp được mẹ Trình chứ?

Cho dù bọn họ thật sự quen biết, nhưng cảm xúc của mẹ Trình cũng có chút không đúng lắm.

Có lẽ chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi đúng không? Trùng hợp mẹ Trình tái phát bệnh nên ngất xỉu trên mặt đất, thế nên họ cho rằng chính Tiêu Luân Đạt đã khiến mẹ Trình ngất xỉu khi nhắc đến cậu của mình?

Vãn Vãn ở lại bệnh viện với Trình Kiêu cả đêm, cả chiều nay cũng không ra khỏi viện.

Cô lo lắng cho Trình Kiêu, bề ngoài Trình Kiêu có vẻ lo lắng căng thẳng nhưng thực chất bên trong anh rất nhạy cảm và mềm yếu.

Những người thân của anh đều lần lượt rời bỏ anh đi, trái tim anh bị tổn thương nghiêm trọng.

Đến chập tối cô mới rời khỏi bệnh viện. Cô còn có bài kiểm tra cuối kỳ vào ngày mai nên không thể ở trong bệnh viện lâu được.

Hơn nữa bệnh viện không cho phép ở lại, mẹ Trình vẫn chưa ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt. Cô không yên tâm về Trình Kiêu, sợ rằng anh sẽ làm điều gì đó ngu ngốc.

"Anh Trình Kiêu, anh có việc gì nhất định phải nói cho em biết, ngày mai em sẽ tới với anh."

Trình Kiêu nói: "Đừng lo lắng, anh không sao, em trở về đi, đừng để thím chờ sốt ruột"

Vãn Vãn đến cùng với Lục Tư Hoa, bà ấy vừa đến đã đi tìm bác sĩ hỏi về tình hình, chỉ còn lại Trình Kiêu và Vãn Vãn.

Lục Tư Hoa thậm chí còn muốn trả chi phí thuốc men cho bác sĩ, bà biết nhà họ Trình không có tiền. Nhưng bác sĩ nói với bà rằng Tiêu Luân Đạt đã thanh toán toàn bộ chi phí khám bệnh cho mẹ Trình, thậm chí còn đặt cọc trước cho bệnh viện, trong trường hợp khẩn cấp, số tiền này có thể được sử dụng.

Tiêu Luân Đạt làm điều này vì không muốn Trình Kiêu có nỗi lo gì.

Đến khi Lục Tư Hoa đến tìm Vãn Vãn, nghe được Trình Kiêu nói mình không sao, sẽ tự chăm sóc bản thân, bà mới rời khỏi bệnh viện.

“Lần này Vân Hương có khả năng không qua được.

Lục Tư Hoa thở dài.

Tim Vãn Vãn thắt lại, hỏi: “Mẹ, mẹ Trình có thật sự nghiêm trọng lắm không?"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 316: Chương 316



Trời ơi, cô thật không ngờ mẹ Trình lại bị nghiêm trọng như vậy. Khi đó, nhìn thấy mẹ Trình trong phòng chăm sóc đặc biệt, cô biết chắc chắn là rất nghiêm trọng, nhưng nhìn sắc mặt của mẹ, cô biết chắc chắn còn nghiêm trọng hơn những gì cô tưởng tượng.

“Là bệnh ung thư.” Lục Tư Hoa thở dài: “Bác sĩ nói có liên quan đến việc cô ấy nhiều năm lao động nặng nhọc, luôn phiền muộn trong lòng, áp lực không giải tỏa được, vì nhiều nguyên nhân mà bị bệnh"

Vãn Vãn c.h.ế.t lặng khi nghe xong, ung thư? Đây là một căn bệnh hiểm nghèo, huống hồ ở thời đại này, cho dù sau này y học có phát triển cũng là căn bệnh vô phương cứu chữa. Cô không bao giờ nghĩ rằng mẹ Trình sẽ mắc loại bệnh này.

Cô biết mẹ Trình ở kiếp trước đã qua đời khi Trình Kiêu mới 9 tuổi, không biết bà ấy có c.h.ế.t vì bệnh ung thư hay không, trong sách cũng không nói về chi tiết này. Bây giờ thời gian đã kéo dài lâu đến giờ, để mẹ Trình sống nhiều năm như vậy, không ngờ ông trời vẫn không chịu buông tha cho bà ấy.

Mỗi khi Vãn Vãn nghĩ về điều này, luôn cảm thấy rất khó chịu. Đều nói ở hiền sẽ gặp lành, mẹ Trình vừa hiền lành vừa tốt bụng, sao ông trời không đối xử tử tế với bà?

Chẳng lẽ để bà ấy sống thêm một thời gian, thấy được Trình Kiêu kết hôn sinh con không được sao?

“Bà ấy bị ung thư gan, bác sĩ nói liên quan rất nhiều đến tâm trạng của bà ấy, nếu suy sụp tinh thần thì càng dễ mắc bệnh này. Lục Tư Hoa thở dài: “Không biết lần này bà ấy có thoát được không, hy vọng bà ấy có thể qua khỏi"

Lục Tư Hoa đồng cảm với mẹ Trình, dù sao họ cũng có quan hệ tốt, hơn nữa còn là hàng xóm của nhau, bây giờ nghe tin này sao bà có thể không đau lòng?

Ung thư, đó không phải là bệnh bình thường, bác sĩ nói vô phương cứu chữa, chỉ có thể để bà ấy nghỉ ngơi cho tốt, muốn ăn gì thì ăn, đã đến cuối đời rồi nên có còn bao nhiêu thời gian nữa đâu, cũng không rõ là khi nào .

"Mẹ, mẹ Trình sao lại mệnh khổ như vậy? Nghe nói sức khỏe của bà đã tốt hơn rất nhiều, có thể tự mình phơi khoai lang, sao đột nhiên lại trở nên như vậy, thật khó hiểu" Vãn Vãn cảm thấy khó chịu.

"Số mệnh, tất cả đều là số mệnh" Lục Tư Hoa nói: "Khi bà ấy kết hôn với ba của Trình Kiêu, mẹ nghe nói rằng bà ấy không đồng ý, luôn đấu tranh với gia đình của mình, cuối cùng vẫn đồng ý kết hôn"

Tô Vãn vểnh tai lên: “Mẹ Trình lúc đó không muốn gả cho ba Trình sao?"

"Không chịu đồng ý. Mẹ nghe nói bà ấy có người mình thích, cũng không biết có phải là thật hay không. Mẹ cũng chỉ nghe ba con nói qua, dù sao ba con cùng cô ấy cũng là họ hàng, mặc dù quan hệ có chút xa. Mẹ của Vân Hương từng nuôi ba con bằng sữa, nên ba con nhận mẹ Vân Hương làm vυ" nuôi."

Vãn Vãn nghe xong, trong đầu cân nhắc sự việc, ba từng uống sữa của bà ngoại Trình Kiêu? Nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng có thể hiểu được, bà nội Tô đối xử với ba cô tệ như vậy, cho dù có sữa cũng chưa chắc đã cho ba cô uống? Bà ngoại Trình Kiêu thấy ba cô đáng thương, nên có thể đã cho ba cô uống sữa.

"Mẹ cũng chỉ nghe chuyện này từ ba con, ông ấy cũng không nói chuyện này ra bên ngoài. Sau đó, Vân Hương kết hôn với ba của Trình Kiêu, Trình Kiêu là sinh non. Ba Trình rất tốt với Vân Hương, sau đó lại sinh ra Hiểu Mộng. Mắt thấy cuộc sống ngày một tốt lên, ai mà ngờ được, ba Trình Kiêu lại bị lợn rừng húc chết, Hiểu Mộng cũng mất tích luôn Vãn Vãn thật không ngờ được hóa ra mẹ Trình và ba Trình còn có chuyện như vậy?

Không ngờ Trình Kiêu lại sinh non, chẳng trách khi còn nhỏ trông anh rất gầy.

Khi về đến nhà, Tô Cần cũng biết chuyện, thở dài một tiếng: "Chị Vân Hương thật sự quá vất vả rồi. Nếu chị ấy cũng đi, đứa nhỏ Trình Kiêu sẽ đau lòng c.h.ế.t mất thôi?"

Ông đã theo dõi quá trình Trình Kiêu lớn lên từ khi còn nhỏ, đặc biệt có tình cảm với đứa nhỏ này. Hơn nữa, ông cũng có mối quan hệ tốt với ba Trình, hai người là anh em kết nghĩa với nhau, đây cũng là lý do tại sao ông sẵn sàng giúp đỡ cô nhi quả phụ bọn họ.

Bây giờ mẹ Trình mắc bệnh như vậy, bệnh viện có chữa khỏi hay không cũng không biết, cho dù chữa khỏi tốt lên cũng cần có tiền. Họ chỉ có thể giúp hết sức có thể, nhưng chắc chắn là không thể đủ.

"Vãn Vãn, con đi đến bệnh viện với Trình Kiêu và chị Vân Hương thường xuyên hơn nhé, Tư Hoa, nếu bà có thời gian cũng hãy đi thường xuyên hơn chút Ông là một người đàn ông nên hiển nhiên không thể thường xuyên đi được, mà vợ với con gái thì có thể đi xem được.

Lục Tư Hoa nói: "Chuyện này tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ đưa một ít đồ ăn qua đó, không biết ngày mai Vân Hương có qua khỏi nguy hiểm hay không" Bà có chút lo lắng, sợ Vân Hương ngủ không tỉnh lại nữa.

“Ba, sau khi con thi xong, con sẽ qua đó với anh Trình Kiêu. Đương nhiên, Vãn Vãn sẽ không từ chối, trong lòng cô cũng nghĩ như vậy.

Chắc chắn hiện tại là lúc Trình Kiêu yếu đuối nhất, do đó cô nên dành nhiều thời gian cho anh hơn.

Vãn Vãn nhanh chóng tham gia kỳ thi cuối kỳ.

Vì Vãn Vãn đang học ở trường trung học trong huyện, nên năm sau có thể học luôn cấp ba ở đây, vì vậy cô không lo lắng quá nhiều về kỳ thi tuyển sinh cấp ba. Tuy nhiên, trong tình huống bình thường, ai cũng cần phải tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba, nhưng học sinh ở trường trung học huyện lại có điểm rất thấp.

Lần này là kỳ thi cuối học kỳ 1 của năm cuối cấp hai. Nghe ý tứ của giáo viên thì kỳ thi này rất quan trọng, sau này khi lên cấp 3 cũng sẽ lấy điểm số này làm tài liệu tham khảo, không chỉ phụ thuộc vào kỳ thi tuyển sinh cấp ba.

Nên Vãn Vãn rất coi trọng kỳ thi cuối kỳ này, tuyệt đối sẽ không dám qua loa cẩu thả.

Kỳ thi cuối kỳ kéo dài hai ngày đã kết thúc suôn sẻ, tảng đá trong lòng cô cuối cùng cũng rơi xuống.

Hai ngày nay cô thi xong sẽ đến bệnh viện thăm mẹ Trình, nghe nói mẹ Trình vẫn chưa tỉnh.

Hôm nay kỳ thi cuối cùng cũng kết thúc, cô đang chuẩn bị đến bệnh viện thăm mẹ Trình thì nhìn thấy Tiêu Luân Đạt ở cổng trường.

“Tiêu Luân Đạt?” Vãn Vãn chớp mắt nhìn, cô còn tưởng rằng cậu ta đã về rồi.

Nghe nói cậu ta sắp về Bắc Kinh, chỉ có thể thi đại học ở Bắc Kinh, không thể thi ở huyện Nghi An. Trong học kỳ cuối cùng, cậu ta cần đến trường học ở Bắc Kinh, sau đó đăng ký danh sách nộp lên, mới có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.

“Vãn Vãn, anh có chuyện muốn nói với em, chúng ta nói chuyện được không?” Sắc mặt Tiêu Luân Đạt không tốt lắm, cậu ta nhìn chằm chằm Vãn Vãn, sợ Vãn Vãn sẽ từ chối.

Vì chuyện mẹ Trình bị ngất, trong lòng cậu ta cứ luôn cảm thấy rất khó chịu.

Cho dù bình thường cậu ta có kiêu ngạo và thẳng thắn đến đâu thì lúc này cậu ta vẫn cảm thấy tội lỗi và sợ hãi từ tận đáy lòng.

Mặc dù lúc đó cậu ta không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn thăm dò bí mật trong lòng mình, nhưng không ngờ mẹ Trình lại vì chuyện này mà ngất đi.

Càng không ngờ bà ấy vậy mà bị ung thư.

Dù không biết nhiều về y học nhưng cậu ta cũng biết thế nào là ung thư, bệnh này là bệnh hiểm nghèo, vô phương cứu chữa.

Thời gian này cậu ta thực sự sợ hãi, không dám gọi điện về nói với ông ngoại, sợ ông ngoại mắng mình.

Cậu ta không dám nói cho mọi người biết, không biết cậu ta đã trải qua như thế nào, trong lòng thật sự rất khổ sở.

Nếu sớm biết mẹ Trình bị ung thư, cậu ta sẽ không bao giờ nó điều đó với bà ấy, cũng sẽ không đi thử dò xét bà ấy.

Cậu ta thực sự sai rồi, cũng hối hận rồi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 317: Chương 317



Khi đó, cậu ta thật sự chỉ muốn cậu mình có người nối dõi, cũng không nghĩ nhiều như vậy.

“Tiêu Luân Đạt, anh có gì muốn nói với em sao?” Vãn Vãn nhìn dáng vẻ của cậu ta, cảm thấy cậu ta có điều gì muốn nói.

"Chúng ta tìm một chỗ đi, nói chuyện ở cổng không tốt lắm." Tiêu Luân Đạt không có thói quen trò chuyện với mọi người ở cổng trường.

Vãn Vãn muốn đến bệnh viện thăm mẹ Trình, nhưng nhìn bộ dạng của Tiêu Luân Đạt lúc này, cô biết tạm thời không thể rời đi được.

Cuối cùng, cô vẫn gật gật đầu đồng ý.

Tiêu Luân Đạt tìm một quán trà, gọi hai tách trà, hai người ngồi ở vị trí bên cửa sổ.

Tiêu Luân Đạt nghịch tay cầm tách trà trong tay, mấy lần do dự muốn nói lại thôi, nhìn Vãn Vãn đều khẽ nhíu mày lại.

"Tiêu Luân Đạt, anh có chuyện gì muốn nói với em không?" Cô cảm thấy rằng Tiêu Luân Đạt phải có chuyện khó mà nói ra muốn nói với cô, nếu không thì cậu ta cũng sẽ không có kiểu muốn nói lại thôi như vậy.

Tiêu Luân Đạt lặng lẽ nhìn Văn vãn, lúc này Vãn Vãn đã bắt đầu trổ mã xinh đẹp.

Không còn là cô bé mềm mại, đáng yêu như hồi nhỏ nữa, ở tuổi mười bốn, cô đã thừa hưởng chiều cao hoàn hảo của Tô Cần, khuôn mặt của cô cũng thừa hưởng vẻ đẹp mỹ lệ của Lục Tư Hoa, trổ mã xinh đẹp như một bông hoa thủy tiên.

Tiêu Luân Đạt ngẩn ngơ nhìn một lúc.

Khi còn nhỏ, cậu ta thích chơi với Vãn Vãn, khi đó cậu ta đang học cấp hai và Vãn Vãn đang học tiểu học. Khi đó cậu ta không biết nhiều về tình yêu nam nữ, chỉ cảm thấy có Vãn Vãn ở bên mình thấy rất thoải mái, cậu ta thích chơi đùa cùng cô mà thôi.

Sau đó, cậu ta lại đến huyện Nghi An vì một chút chuyện riêng tư, lại gặp được Vãn Vãn, cô đã lớn hơn rất nhiều.

Bây giờ, lớn lên càng ngày càng xinh đẹp.

Trái tim đang nảy mầm của cậu thiếu niên cuối cùng cũng đập không kiểm soát nổi.

"Tiêu Luân Đạt?" Vãn Vãn nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của cậu ta, lên tiếng gọi cậu ta.

Tiêu Luân Đạt định thần lại, nhận ra lúc nãy mình vậy mà nhìn chằm chằm Vãn Vãn ngẩn ngơ.

Mặt cậu ta hơi đỏ lên, vội vàng thu hồi ánh mắt, vừa rồi nhìn chằm chằm vào con gái người ta như vậy là không đúng rồi.

Tiêu Luân Đạt khế ho một tiếng, cậu ta nói: "Mẹ Trình ngất xỉu có liên quan đến anh."

Vãn Vãn uống trà: "Em biết, anh ngày đó cũng đã nói rồi, khi cùng mẹ Trình nói chuyện phiếm về cậu của anh, mẹ Trình đột nhiên ngất đi. Chuyện này có liên quan đến chuyện của cậu anh sao? Nhưng mà không đúng lắm, mẹ Trình không có quen biết cậu của anh, có khi nào chỉ là một sự trùng hợp?"

Vãn Vãn thực sự nghĩ không ra, hai người đó thì có mối liên quan gì tới nhau.

Dù thông minh đến đâu, cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến Tiêu Thắng Lợi và Tô Vân Hương đã từng yêu nhau.

Điều này đừng nói cô không nghĩ ra, ngay cả người trong thôn cũng không ai nghĩ ra.

"Bởi vì anh nghi ngờ rằng mẹ Trình là người yêu mà cậu anh đã từng kể." Tiêu Luân Đạt nói từng chữ một.

Vãn Vãn đang uống nước, nghe cậu ta nói như vậy, trà trong miệng chưa kịp nuốt xuống toàn bộ phun ra ngoài, toàn bộ đều phun vào mặt Tiêu Luân Đạt.

Vãn Vãn cũng bị sặc nước, trà hơi nóng, cô vẫn chưa kịp nuốt xuống đã nhổ ra ngoài, phổi vẫn bị sặc.

Cô lấy khăn tay ra muốn lau cho Tiêu Luân Đạt, nhưng cô bị nghẹn nên bắt đầu họ dữ dội, bàn tay đang giơ lên không ngừng run rẩy.

Tiêu Luân Đạt không trách cô, lặng lẽ lấy chiếc khăn tay trong túi ra, bắt đầu cẩn thận lau mặt.

Nước cô phun ra vừa nãy vần làm người cậu ta bị ướt.

Cậu ta biết lúc nãy Vãn Vãn bị dọa nên mới phun nước trà trong miệng ra, cũng không phải cố ý. Mà cho dù là cố ý, cậu ta cũng sẽ không trách cô.

"Tiêu Luân Đạt, anh vừa nói gì? Mẹ Trình với cậu của anh từng yêu nhau?" Khó khăn lắm cô mới ngừng họ được, nhưng vẫn có chút không thể tin nổi.

Sao có thể như thế được? Hai người họ có b.ắ.n đại bác cũng b.ắ.n không tới sao có thể yêu nhau?

Cô không muốn tin chuyện này, chẳng phải quá khó tin rồi sao?

Nhưng Tiêu Luân Đạt lại gật đầu: "Đó là sự thật, anh không lừa em."

Thấy cậu ta nghiêm túc gật đầu như vậy, Vãn Vãn đột nhiên cũng tin theo.

"Trước khi cậu anh mất, cậu có kể về một người mà cậu yêu. Bọn anh không biết người yêu của cậu là ai. cậu ấy nói với ông ngoại anh rằng sẽ đưa người yêu về nhà. Không ngờ, năm đó cậu ấy hy sinh. Khi t.h.i t.h.ể cậu ấy được gửi về nhà, lúc đó ông ngoại anh không thể chấp nhận nổi chuyện này, người tóc trắng tiễn người tóc đen, hơn nữa cậu anh còn chưa kết hôn chứ đừng nói là để lại một nam một nữ cho nhà họ Tiêu. "

Giọng Tiêu Luân Đạt lộ ra buồn bã, chậm rãi kể lại tình hình lúc đó.

Vãn Vãn ngồi nghe, cô đã từng nghe câu chuyện này, là do ông Tiêu kể lại cho cô nghe. Khi nghe ông cụ nói, lúc đó cô mới cảm nhận được tình yêu sâu đậm cùng nỗi bi thương không nói nên lời của ông cụ.

Bất kỳ ai khi nghe tin đứa con trai duy nhất của mình đã hy sinh trên chiến trường đều sẽ không thể chịu đựng được cú sốc này.

"cậu anh lúc đó thực sự đã cho anh trai anh xem ảnh của mợ tương lai, nói qua tết sẽ đưa cô gái về nhà. Lúc đó anh chưa được sinh ra cho nên không biết mợ tương lai trông như thế nào. Theo lời anh trai anh nói thì mợ ấy trông rất xinh đẹp" Tiêu Luân Đạt thong thả nói.

Vãn Vãn hỏi: "Vậy bức ảnh đó..."

"Bức ảnh đó được cậu anh nâng niu trong vòng tay. Lúc chiến tranh, nó bị lửa đạn b.ắ.n phá. Bức ảnh đó đã bị thiếu khuyết, chỉ còn sót lại một nửa, chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt mỉm cười trên đó. Bức ảnh đó anh có mang theo nó đến đây, khi đến huyện Nghi An, anh đã xin ông ngoại của anh"

Bức ảnh đó luôn được ông ngoại cậu ta giữ cùng với đồ đạc của cậu.

Cho đến khi cậu ta đến huyện Nghi An để điều tra các sự việc năm đó, ông ngoại đã đưa cho cậu ta bức ảnh này.

Sở dĩ cậu ta tới đây điều tra là bởi vì khi đó nhìn thấy mẹ Trình, cậu ta cảm thấy rất quen thuộc.

Nhưng dù sao thì nét mặt lúc mẹ Trình còn trẻ với lúc trung niên nhất định sẽ có thay đổi.

Trong nhất thời cũng không khiến người ta nghĩ rằng mẹ Trình là cô gái trong bức ảnh đó. Huống chi, bức ảnh chỉ còn một nửa, cũng không thể nhìn ra được gì cả.

Lần đầu tiên ông ngoại nhìn thấy mẹ Trình, ông cũng hoài nghi, chưa kể Trình Kiêu có phần giống với cậu. Tuy nhiên, sau khi nghe câu chuyện của Trình Kiêu, ông ấy cảm thấy rằng điều này là không thể, vì vậy ông ấy đã không hỏi kỹ, cũng không thể đi hỏi mẹ Trình về chuyện năm đó rằng Trình Kiêu có phải là con trai của ba Trình hay không. Đương nhiên, chuyện như vậy không thể hỏi thẳng, chỉ có thể âm thầm điều tra.

Lần này cậu ta tới huyện Nghi An, không chỉ vì ý muốn của chính mình, mà cũng là bởi vì ông ngoại kêu cậu ta tới nơi này.

Ông ngoại muốn cậu ta điều tra cẩn thận, bí mật điều tra làm rõ chuyện này, trước khi xác định chắc chắn thì không thể làm chuyện này cho ra rõ ràng.

Sức khỏe của mẹ Trình không được tốt, năm đó bà ấy suýt chết, nhưng chính Thạch lão tiên sinh đã cứu bà về. Đây cũng là nguyên nhân vì sao năm đó ông ngoại không dám hỏi chuyện này trước mặt bà ấy, sợ kí©h thí©ɧ bà ấy khiến bệnh người ta càng nặng thêm.

Trong ba năm qua, cậu ta vẫn luôn điều tra, nhưng chuyện này không dễ điều tra chút nào.

Mọi người trong thôn đều nói Trình Kiêu là con của ba Trình, sau khi ông kết hôn với mẹ Trình thì Trình Kiêu được sinh ra. Do Trình Kiêu sinh non hơn những đứa trẻ khác nên từ nhỏ sức khỏe của cậu ấy cũng không được tốt.

Ai mà có thể nghĩ rằng đây thực sự là một ca sinh non, hay là đã mang thai trước khi làm đám cưới chứ?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 318: Chương 318



Khi đó Tiêu Luân Đạt đã nghi ngờ rằng mẹ Trình và cậu là người yêu của nhau, Trình Kiêu là con của cậu mình. Còn về việc tại sao mẹ Trình lại kết hôn với ba Trình, cậu ta không hiểu và cũng không thể biết được chân tướng.

Một cuộc điều tra bí mật như vậy kéo dài suốt ba năm.

Không phải cậu ta điều tra chậm, chỉ là có một số chuyện kỳ thực điều tra không dễ dàng như vậy. Hơn nữa, cậu ta cần phải từ từ xây dựng quan hệ tốt với mẹ Trình, cậu ta không muốn vì chuyện này mà kí©h thí©ɧ mẹ Trình.

Nhưng khi kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến, cậu ta phải quay trở lại Bắc Kinh để thi, thời gian không còn nhiều nữa, cậu ta sốt ruột nên hạ quyết tâm đến gặp mẹ Trình, kể cho bà ấy nghe về cậu của mình và nói cho bà biết tên của cậu ấy.

Nhìn sắc mặt mẹ Trình thay đổi, cậu ta biết mình đã đoán đúng, nhưng cũng phải trả giá đắt. cậu ta thực sự không ngờ rằng mẹ Trình sẽ ngất xỉu, bác sĩ còn nói với cậu ta rằng mẹ Trình bị ung thư nữa.

Nếu biết trước sẽ phát sinh tình huống như vậy, cậu ta thật sự sẽ không nóng lòng đi nói cho mẹ Trình biết, thật sự sẽ không.

cậu ta không dám nói chuyện này với ông ngoại, nếu ông biết, nhất định ông sẽ mắng cậu ta.

Ông ngoại để cậu ta đến là vì cậu còn trẻ tuổi và có thể học cùng trường với Trình Kiêu, vì vậy cậu ta sẽ không khiến người khác nghi ngờ khi điều tra mọi việc. Một khi ông ấy biết rằng cậu ta điều tra theo cách này, ông ngoại chắc chắn sẽ mắng cậu ta.

Cậu mất rồi, cậu ta biết điều này đã làm ông đau lòng biết bao nhiêu. Dù không nhìn thấy ông ngoại nhập viện mấy lần vì chuyện của cậu, nhưng cậu ta cũng có thể tưởng tượng được.

Bây giờ, khi biết rằng mẹ Trình có thể là mợ của mình, thậm chí bà ấy còn được đưa đến bệnh viện nữa. Cậu ta có thể tưởng tượng được đả kích mà ông nội sẽ phải chịu khi biết chuyện này.

Cho dù cậu chưa kết hôn, mẹ Trình và cậu chỉ là người yêu của nhau, nhưng Trình Kiêu có thể là con của cậu.

Chỉ có mẹ Trình mới có thể tháo dỡ được chuyện này.

Nhưng bây giờ mẹ Trình đã được đưa vào bệnh viện vì một căn bệnh nghiêm trọng và bà vẫn đang hôn mê, sự thật có được tiết lộ hay không, không ai biết rõ được.

Thời gian này cậu ta mới nhận ra rằng mình đã thực sự gây ra một đại họa.

Vãn Vãn nhận lấy tấm ảnh mà Tiêu Luân Đạt đưa qua, bức ảnh đã bị phá nghiêm trọng, có những chỗ bị tổn hại, một nửa bức ảnh đã bị lửa đạn phá hủy, chỉ còn lại một nửa khuôn mặt và cơ thể. Mặc dù vậy, người ta có thể lờ mờ nhìn ra được rằng cô gái trong bức ảnh rất xinh đẹp.

Xinh đẹp tựa như vầng trăng sáng.

Nếu như nhìn kỹ, vẫn có thể mơ hồ thấy bóng dáng của mẹ Trình.

Chỉ là mẹ Trình từ lâu đã mất đi vẻ đẹp như xưa do những năm tháng làm việc vất vả, sau này lại gầy đến đáng sợ vì bệnh tật lâu ngày, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy được một số nét tương đồng. Chả trách Tiêu Luân Đạt cứ khăng khăng nói rằng mẹ Trình là người trong bức ảnh.

"Những người đàn ông trong nhà họ Tiêu đều là những người đàn ông si tình, từ ông ngoại anh đến cậu anh. Ông ngoại kết hôn với bà ngoại trước khi ông đi lính. Sau khi giải phóng, nhiều người sau khi vào thành phố bị hấp dẫn bởi nơi phồn hoa thành thị, yêu những cô gái nơi nội thành. Ông ngoại anh lại chỉ nhớ thương bà ngoại anh, ông đã đón bà từ nông thôn vào thành phố. Ông ngoại anh luôn nói, bà ngoại vì ông mà sinh nam sinh nữ, nếu ông còn vứt bỏ bà thì đến heo chó ông cũng không bằng. Sau đó, bà ngoại không chịu nổi cú sốc chuyện cậu anh mất mà người tóc bạc tiễn người tóc xanh nên đã ngã bệnh, không bao lâu sau thì mất. Ông ngoại chịu hai đả kích lớn là mất đi đứa con trai sau lại mất đi người vợ, ông cũng nhập viện”.

Hít một hơi, cậu ta lại nói: "Ông ngoại rốt cục sống sót qua mấy lần cận kề cái chết, không ngờ Đại Cách Mạng lại đến, bị điều đến thôn Hạ Hà cho đến khi gặp được mọi người. cậu anh thì khỏi cần phải nói nữa, vẫn luôn quý trọng bức ảnh của mợ, cậu ấy từng nói rằng cả đời này phải cưới được mợ, có thể cưới được mợ về là may mắn của cậu ấy. Không ngờ vận mệnh lại trêu ngươi cậu, chưa đợi được đến kết hôn thì người đã hy sinh rồi"

Vãn Vãn sau khi nghe xong rất xúc động, chuyện này thật sự khiến người khác rơi lệ.

Hóa ra, mẹ Trình thực sự cùng với cậu Tiêu đã từng yêu nhau?

Nghĩ về nó theo hướng này, có vẻ như một số điều cũng có thể liên kết lại với nhau. Ví dụ như, tại sao mẹ Trình không muốn kết hôn với ba Trình, nhưng bà lại kết hôn với ba Trình dưới sự thúc ép của gia đình mình. Tại sao Trình Kiêu lại sinh non, có lẽ nào lúc đó mẹ Trình đã mang thai Trình Kiêu rồi? Có phải vì bà ấy đã mang thai một đứa trẻ mà gia đình bà mới ép buộc bà ấy phải kết hôn với ba Trình? Nói là sinh non, thực ra không phải là sinh non? Vì bảo vệ đứa bé mới nói với bên ngoài là do sinh non?

Đường ranh giới dần dần rõ ràng, Vãn Vãn phát hiện mình thế mà cũng dễ dàng chấp nhận như vậy.

"Anh có đi gặp mẹ Trình không? Bây giờ bà ấy đang hôn mê, không biết có tỉnh lại không. Anh đi gặp bà ấy đi, biết đâu bà ấy lại tỉnh lại?" Sau khi tiếp nhận chuyện này xong, cô khuyên nhỉ Tiêu Luân Đạt.

Tiêu Luân Đạt nói: "Anh thực sự muốn đi thăm mẹ Trình, nếu như bà ấy thực sự là mợ của anh thì anh càng không thể không đi gặp bà ấy. Anh.." Cuối cùng, mọi thứ biến thành một tiếng thở dài.

"Đi thôi, nếu anh sợ Trình Kiêu đuổi anh ra ngoài, thì anh cần phải đi gặp anh ấy nhiều chút, anh Trình Kiêu hiện tại không có người thân, anh..."

"Trình Kiêu sẽ không tin điều này" Tiêu Luân Đạt bất lực nói.

Đương nhiên Vãn Vãn biết, Trình Kiêu sẽ không tin chuyện này, chuyện này phải do mẹ Trình nói ra thì anh ấy mới tin được.

Cô cũng biết nếu lần này Tiêu Luân Đạt đến bệnh viện, nhất định sẽ chọc giận Trình Kiêu, nhưng cô vẫn cảm thấy cậu ta nên đến đó.

Mẹ Trình ngất đi vì lời nói của cậu ta, nói không chừng khi cậu ta tới, mẹ Trình có thể tỉnh lại thì sao?

Mẹ Trình ngất đi như vậy, điều bà ấy lo lắng nhất chính là bọn họ, nếu như bà ấy ngủ say như vậy không tỉnh lại thì biết làm sao bây giờ?

"Đi thôi, bây giờ chúng ta qua đó" Tiêu Luân Đạt đã hạ quyết tâm, cho dù Trình Kiêu có đối xử với cậu ta như thế nào, cậu ta cũng sẽ chấp nhận hết.

Dù sao chuyện này cũng là do chính cậu ta gây ra, Trình Kiêu có thể là em họ của cậu, sao cậu ta có thể đi so đo quá nhiều như thế chứ?

Khi Vãn Vãn và Tiêu Luân Đạt xuất hiện ở bệnh viện, đôi mắt của Trình Kiêu đột nhiên trở nên thâm sâu, anh nhìn chằm chằm vào hai người họ, cũng không biết anh đang nghĩ gì.

Tiêu Luân Đạt cảm thấy ánh mắt của Trình Kiêu rất nặng nề, nhìn chằm chằm cậu ta như thể hận không thể cắn c.h.ế.t mình vậy.

cậu ta có chút ngẩn ra, cậu ấy có bao nhiêu hận mình mới có thể có biểu cảm như vậy?

"Trình Kiêu.." Tiêu Luân Đạt gọi.

Trình Kiêu lạnh lùng nói: "Cậu làm gì ở đây? Không phải tôi bảo cậu cút đi sao? cậu làm hại mẹ tôi như vậy chưa đủ sao? Còn muốn kí©h thí©ɧ bà ấy nữa à?" Ánh mắt anh tràn ngập thù hận, khẩu khí mười phần đều không thân thiện.

Tiêu Luân Đạt nói: "Trình Kiêu, hãy nghe tôi nói, lúc đó tôi thực sự không cố ý. Tôi chỉ muốn hỏi mẹ Trình xem bà có phải quen biết với cậu của tôi không, tôi..."

“Cút” Trình Kiêu nghiến răng nghiến lợi gầm lên.

Dù là một khắc anh cũng không muốn nhìn thấy cậu ta, mẹ anh ngất xỉu có quan hệ trực tiếp với cậu ta, tự dưng không có chuyện gì lại nói đến gia đình cậu ta, còn nói chuyện của cậu mình. Cậu của cậu ta thì liên quan quái gì đến chuyện nhà họ?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 319: Chương 319



"Trình Kiêu, hãy nghe tôi nói, lý do tại sao tôi đến đây lần này là bởi vì mẹ của cậu có thể là người yêu của cậu tôi, tôi ...”

Con ngươi của Trình Kiêu kịch liệt co rút lại, trên mặt hiện lên vẻ tức giận, nói: "Cậu nói bậy bạ, còn không mau cút."

"Sao cậu không để tôi nói hết câu? Tôi thừa nhận mình đến để kể cho mẹ Trình nghe chuyện cậu của tôi, khiến bà ấy ngất xỉu vì đả kích, nhưng cậu không thể thử suy nghĩ lại xem tại sao mẹ Trình lại ngất xỉu? Là vì bà ấy biết tin cậu tôi đã mất."

Ngực Trình Kiêu phập phồng lên xuống, nếu không phải Vãn Vãn ôm anh lại, có thể anh đã đánh cậu ta rôi.

Đánh cho cái tên nói hươu nói vượn này một trận thật nặng.

Vãn Vãn liều mạng ôm Trình Kiêu lại, gỗ gắng khuyên nhủ: "Anh Trình Kiêu, đừng tức giận, bình tĩnh lại, anh phải bình tĩnh lại. Anh hãy nghĩ mà xem, mặc dù Tiêu Luân Đạt đã nói những điều không nên nói, nhưng anh thử nghĩ xem vì sao mẹ Trình lại ngất xỉu? là vì nghe tin chú Tiêu mất rồi. Mẹ Trình quen biết chú Tiêu, hơn nữa quan hệ cũng không phải không sâu, nên khi nghe tin chú ấy hy sinh mới đau lòng ngất xỉu.

Trình Kiêu nói: “Vãn Vãn, em còn muốn nói thay cho cái người này sao?” Bởi vì tức giận, cả lồng n.g.ự.c anh đều phập phồng.

"Anh Trình Kiêu, em không có nói thay cho anh ấy, em chỉ muốn mẹ Trình sớm tỉnh lại, muốn gỡ chuông thì phải tìm người thắt chuông, em nghĩ nếu anh ấy tới, biết đâu được mẹ Trình có thể tỉnh lại?"

Trình Kiêu nói: “cậu ta thậm chí có thể k*ch th*ch khiến mẹ anh bất tỉnh, giờ còn có bản lĩnh khiến mẹ anh tỉnh lại được sao?” Anh thật sự không tin Tiêu Luân Đạt có bản lĩnh này?

"Không thử làm sao biết? Mẹ Trình hôn mê đã ba ngày, nếu còn không tỉnh lại thật sự rất nguy hiểm, để anh ấy thử xem" Vãn Vãn cũng không biết làm như thế thì kết quả có tốt không, nhưng không thử làm sao biết được?

Lỡ như có tác dụng thì sao?

Tiêu Luân Đạt nói khi anh nhìn sang: "Tôi hứa sẽ tìm mọi cách khiến mẹ Trình tỉnh lại. Tôi cũng không hi vọng mẹ Trình cứ thế ngủ mãi mãi, tôi cũng muốn hỏi bà ấy một số chuyện, có vài chuyện cần bà ấy đích thân nói cho chúng ta biết. Sự thật như thế nào, chỉ có bà ấy biết được "

Bây giờ, Trung Quốc chưa có công nghệ kiểm tra ADN, nhưng cậu ta biết được có một công nghệ kỹ thuật như vậy. Vài năm trước, ông nội Vãn Vãn đã sử dụng kỹ thuật này để xác minh mối quan hệ cha con giữa Tô Cần và Tô Thường Minh.

Tiêu Luân Đạt muốn Trình Kiêu và ông ngoại xét nghiệm mối quan hệ, nhưng tiếc là công nghệ hiện tại chưa phát triển lắm.

Cũng không biết là có thể kiểm tra được quan hệ ông cháu hay không.

Hiện tại, cách duy nhất để biết chuyện gì đang xảy ra là thông qua lời kể của mẹ Trình.

Chỉ khi bà ấy nói ra sự thật, họ mới có thể biết rốt cuộc chuyện gì đang đã xảy ra.

“Vậy thì đi đi, nếu như cậu không thể khiến bà ấy tỉnh lại, vậy thì không cần trơ mặt ở lại đây nữa, cút về Bắc Kinh của cậu đi”. Giọng điệu của Trình Kiêu khi nói chuyện không được tốt lắm.

Anh có ác cảm với Tiêu Luân Đạt.

Mẹ Trình vẫn luôn không tỉnh lại, bác sĩ nói nếu bà vẫn không tỉnh thì có thể chuẩn bị tang lễ cho bà.

Khi Trình Kiêu nghe xong tin này, anh gần như sụp đổ.

Tiêu Luân Đạt đến vào thời điểm này thực sự là cọng rơm cuối cùng của Trình Kiêu.

Cho dù nó có tác dụng hay không, anh đều muốn thử nó.

Mẹ anh đã ngất đi vì những lời Tiêu Luân Đạt nói, cũng không biết bà có thể tỉnh lại vì những lời cậu ta nói hay không.

Khi Tiêu Luân Đạt đi vào, Trình Kiêu cũng muốn đi vào theo nhưng bị Tiêu Luân Đạt từ chối: "Tôi sợ rằng sau khi tôi nói đến chuyện nào đó, cậu ở bên cạnh nghe được, sợ cậu sẽ không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân mình, sau đó lại to tiếng ở phòng bệnh ảnh hưởng đến mẹ Trình, cậu vẫn nên ở bên ngoài đợi đi".

Trình Kiêu không muốn để cậu ta vào một mình, nhưng những gì cậu ta nói đều có lý nên cuối cùng nghiến chặt răng đồng ý.

Anh và Vãn Vãn ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang ngoài phòng bệnh, từ bên ngoài nhìn vào, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Hai người cứ ngồi như vậy, ai cũng không lên tiếng.

Một lúc lâu sau, Vãn Vãn nói: "Anh Trình Kiêu, trước đó Tiêu Luân Đạt đã đến gặp em, còn nói với em một vài chuyện"

Cô liếc qua nhìn, chỉ thấy sườn mặt nghiêng của anh, đôi môi mím chặt như thể anh đang chịu đựng điều gì đó.

Cô thở dài: “Anh ấy nói với em, chú Tiêu có thể là cha ruột của anh"

"Không thể nào!" Trình Kiêu siết chặt tay, từ chối mà không cần suy nghĩ.

"Anh Trình Kiêu, em cũng cảm thấy chuyện này có vẻ rất cẩu huyết, nhưng khi em nhìn thấy bức ảnh người yêu của chú Tiêu, em không thể không tin rằng chuyện này có thể là sự thật"

Trình Kiêu quay phắt đầu lại: "Ảnh gì?"

"... Trước khi chú Tiêu qua đời, chú ấy có nói về một người bạn gái, lúc đó hai người đã tính chuyện kết hôn. Chú Tiêu còn nói chuyện chú ấy muốn cưới vợ cho ông Tiêu. Ai mà biết được cuối cùng chuyện lại phát sinh như vậy, chú Tiêu lại hy sinh." Vãn Vãn từ từ kể lại chuyện mà cô biết cho Trình Kiêu.

Trình Kiêu siết chặt nắm tay, anh thực sự muốn phản bác, nhưng đột nhiên phát hiện ra mình không nói nên lời.

Chuyện này anh không có cách nào tin nổi, cũng rất khó để tin được.

"Chuyện này anh không tin, sau này em cũng đừng nói chuyện này nữa" anh lạnh lùng nói, trừ khi chuyện này do chính mẹ anh xác nhận.

Vãn Vãn thở dài một tiếng, biết rằng trong lòng Trình Kiêu sẽ cảm thấy rất khó chịu, dù sao thì chuyện này đối với anh là một đả kích lớn.

Ai có thể nghĩ rằng người bố mà mình tôn sùng nhất lại không phải là bố ruột của mình? Bố mình lại là một người khác, chuyện này dù nói thế nào cũng khiến người ta khó tin nổi.

Không có gì ngạc nhiên khi Trình Kiêu không muốn tin vào điều đó.

Chi hy vọng rằng Tiêu Luân Đạt có thể khiến mẹ Trình tỉnh lại, hy vọng chuyện này không bị biến thành bí mật, cuối cùng bị che phủ dưới lớp bụi.

...

Tiêu Luân Đạt đã ở trong đó được một giờ rồi.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, bên trong không có chút động tĩnh nào.

Trong lòng Trình Tiêu bắt đầu nôn nóng, anh lo lắng cho mẹ của mình.

Sau cùng, anh không đợi được nữa, đang định xông vào thì thấy cửa phòng bệnh mở ra, Tiêu Luân Đạt kích động đi ra nói: "Trình Kiêu, mẹ Trình tỉnh lại rồi, mẹ gọi cậu vào."

Quay ngược thời gian lại một giờ trước.

Tiêu Luân Đạt đến bệnh viện để kiểm tra tâm lý của mình một chút, dù sao mẹ Trình cũng vì lời nói của cậu ta nói mà té xỉu. Nhiêu đó đã chứng minh được, cậu chính là nút thắt trong lòng của mẹ Trình.

Cậu ta đã đồng ý với Trình Kiêu rằng sẽ gọi mẹ Trình tỉnh lại, cho nên cậu ta phải cố gắng làm sao cho mẹ Trình tỉnh, như thế chẳng những để Trình Kiêu tha thứ cho cậu ta, quan trọng hơn cậu ta muốn mẹ Trình phải xác nhận Trình Kiêu có phải là con trai của cậu hay không.

Chuyện này mới là chuyện quan trọng nhất.

Chỉ khi cậu ta biết Trình Kiêu là con trai của cậu rồi, mới có thể quay về báo cáo kết quả nhiệm vụ được.

Ông ngoại vẫn luôn đợi đáp án của cậu ta đấy.

Nếu Trình Kiêu không phải con trai của cậu, thì thôi.

Mọi người bỏ lại tất cả mọi chuyện, rồi đường ai nấy đi. Tuy tiếc nuối nhưng cũng phải đành chịu, cậu không để lại con cái, người mất mát lớn nhất cũng chỉ có ông ngoại.

Trong phòng bệnh viện, mẹ Trình vẫn đang nằm yên tĩnh, trên mũi bà ấy còn cắm một ống trợ thở.

Dáng vẻ của mẹ Trình như thế khiến cậu ta không thể nào tưởng tượng được hai ngày trước khi cậu ta gặp bà ấy, còn thấy bà ấy đang tự cầm mấy miếng khoai lang ra phơi nắng đấy. Người đó khác hoàn toàn với người có gương mặt tái nhợt nằm trên giường, không biết có sống sót nổi hay không.
 
Back
Top Bottom